Đồng Hồ Tình Yêu - Phiên Ngoại Đây là một câu chuyện xưa về một con sói nhỏ thương tâm.
Thật lâu trước kia, ở một nơi nào đó trong rừng sâu có một con sói con thông minh hiểu chuyện.
Bởi vì ba ba sói đã ra đi từ khi Tiểu Hôi lang còn rất nhỏ cho nên chỉ còn lại Tiểu Hôi lang và mẹ lang sống nương tựa lẫn nhau.
Có một ngày, mẹ lang ra ngoài tản bộ mang về một con gấu.
“Đây là chú út nha.” mẹ lang nói như vậy, từ đó về sau Tiểu Hôi lang có một con gấu là chú.
Gấu là một loài động vật nhìn mềm núc ních rất vô dụng cho nên mới đầu Tiểu Hôi lang không để chú gấu vào trong mắt.
Nhưng chú gấu lại bị mẹ lang lôi kéo thường thường đến tìm Tiểu Hôi lang đi chơi, dần dần, Tiểu Hôi lang liền phát hiện, thì ra chú gấu biết rất nhiều chuyện mà mình không biết.
Ví dụ như bắt con cua, ví dụ như móc quả hạch, lại ví dụ như ở lội trong dòng suối nhỏ vừa tắm rửa vừa kiếm thức ăn trong bùn đất ——
Cơm tối là gà rừng thịt xào hạt dẻ, mặc dù chú gấu là người lớn,nhưng người nấu lại là Tiểu Hôi lang.
Quả nhiên vẫn rất vô dụng a. Tiểu Hôi lang nghĩ. Nhưng nhìn thấy chú gấu thích ý liếm móng vuốt sau khi ăn xong thì lại cảm thấy thật vui vẻ.
—— bữa sau nói mẹ đi bắt thỏ đi.
Nhìn cái đuôi mập mạp màu đen trắng xinh đẹp đang lắc lắc của chú gấu, Tiểu Hôi lang quyết định thực đơn cho bữa cơm tối tiếp theo .
Hạ đi thu tới, trải qua đánh nhau, ngã bệnh, giận dỗi với mẹ lang, đủ loại khảo nghiệm, những ngày cùng đồng hành với chú gấu nháy mắt đã trôi qua. Ngày đầu tiên các bạn cùng tuổi với Tiểu Hôi lang đi săn, rất nhanh sẽ đến.
“Chú tới xem nghi thức đi săn của tôi chứ?” Nghiêng đầu hỏi như vậy, chú gấu đang rắc…rắc…(tiếng gãy vở) gặm cua liền dừng lại lấy móng vuốt gãi gãi đầu, gật đầu một cái.
Mặc dù thật vui vẻ, nhưng lại không muốn biểu lộ ra, sau khi chú gấu về nhà, Tiểu Hôi lang liền chạy lên đỉnh núi ô ô kêu hai tiếng ——
Tối nay trăng vừa sáng lại lớn lại tròn, phía trên còn giống như có hình bóng con gấu đang nghịch ngợm cười với Tiểu Hôi lang.
Kết quả vào nghi thức săn bắn ngày hôm sau, chú gấu không có tới. Mãi cho đến ngày thứ ba mới xuất hiện ở cửa nhà Tiểu Hôi lang, dùng móng vuốt gõ cửa nói xin lỗi với Tiểu Hôi lang.
Không tha thứ, không tha thứ. Tiểu Hôi lang cuốn cái đuôi giận dỗi, đến cuối cùng vẫn không mở cửa.
Giận dỗi thì giận dỗi, một ngày hai ngày ba ngày, lửa giận trong lòng từng chút từng chút dập tắt. Nhưng sau đó chú gấu lại không thấy tăm hơi, cho dù mỗi ngày mỗi ngày Tiểu Hôi lang đều chờ đợi ở nhà, tiếng đông đông đông gõ cửa cũng không vang lên.
Cho đến lúc không thấy mới biết được trân quý. Tiểu Hôi lang đứng ở bên dòng suối không có chú gấu, nhìn cá bơi qua bơi lại trong nước, lúc này mới phát giác mình đã thích con gấu hư yêu trêu đùa người khác đó ——
Thích cái đuôi mập của nó, thích vành mắt đen của nó, thích bộ dạng ngốc ngốc tắm rửa của nó, thích nó bởi vì mình bị bệnh mà vội vã, thích nó thỉnh thoảng an tĩnh ngồi bên cạnh mình ngẩn người, thích nó cười đắc ý xấu xa sau khi làm chuyện xấu . . . . .
Thích nó nhiều như vậy, nhưng đến tột cùng nó chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ là bị thợ săn bắt đi? Tại sao lâu như vậy cũng không trở lại? Tiểu Hôi lang cúi thấp đầu, dù nghĩ thế nào cũng không thông.
Một mùa nữa trôi qua. Tiểu Hôi lang dần dần trưởng thành, khi nó đã có thể phát ra tiếng rống thật dài như một con sói trưởng thành thì rốt cục chú gấu cũng đột nhiên xuất hiện khi Tiểu Hôi lang đi săn.
Một hớp ngậm lấy cổ của nó, Tiểu Hôi lang mang theo chú gấu nhanh chóng chạy về nhà, dùng cái đuôi nhốt chặt lấy nó, ép hỏi trong thời gian này đến tột cùng đi nơi nào.
“Đi ngọn núi bên kia, bên kia bên kia nữa.” Nói như vậy, chú gấu lại xin lỗi vì mình không đến nghi thức săn bắn.
Thật ra thì đã sớm không tức giận, Tiểu Hôi lang dùng đầu cọ vào trong ngực chú gấu, chỉ muốn sau này vĩnh viễn ở chung một chỗ.
Từ này về sau lại luôn dính vào chú gấu, Tiểu Hôi lang thường thường liếm bộ lông xinh đẹp mềm mại của chú gấu, một lần lại một lần, khắp nơi nhắn nhủ tâm tình của mình ——
Thích thích thích.
Chú gấu mặc dù không nói gì, nhưng luôn dùng móng vuốt ôm lấy Tiểu Hôi lang, động tác rất dịu dàng.
Mình cũng được thích đi? Tiểu Hôi lang bất an rồi lại tin chắc như vậy.
Kết quả ngày hạnh phúc không được bao lâu, chia cách lại đến.
Thì ra chú gấu thật sự là một con gấu trên mặt trăng, cho nên khi nó rốt cục nói với Tiểu Hôi lang câu cấm là nó thích mình liền bị bắt trở lại trên mặt trăng.
Bên tai còn lưu lại câu “Thích cậu”, bóng dáng nó lại biến mất cực nhanh ở trong bóng đêm ——
Không hiểu đến tột cùng đã làm sai điều gì, rõ ràng chỉ muốn ở chung một chỗ mà thôi, Tiểu Hôi lang hướng về phía mặt trăng gào lên, chảy xuống nước mắt thương tâm.
Từ đó về sau, buổi tối mỗi ngày Tiểu Hôi lang đều đi lên đỉnh núi nhìn trăng sáng. Một ngày lại một ngày, một năm rồi lại một năm, cho dù Tiểu Hôi lang trưởng thành, thành thục, thậm chí biến thành một con sói xám lớn uy phong lẫm lẫm có thể tự mình chống đỡ một phương, nhưng nó vẫn đang cô đơn chờ đợi ——
Chờ đợi có một ngày, con gấu thuộc về nó sẽ đi ra khỏi mặt trăng, một lần nữa trở lại bên cạnh nó . . . .
“Đinh ——”
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên thì người đàn ông liền vươn tay, lục lọi tắt đi chuông báo thức.
Người nằm đối diện vì ngại ồn ào mà phát ra tiếng kháng nghị mơ hồ không rõ, lắc đầu một cái, lại vùi đầu vào trong ngực người đàn ông kia.
Ý thức được thứ ghim ghim đâm vào trước ngực mình chính là mái tóc mềm mại của người kia, người đàn ông mở mắt, cúi đầu nhìn người đang tứ chi quấn quít với mình ——
Mặc dù lúc này chỉ nhìn thấy đỉnh đầu, nhưng lại biết rõ, người đang ngủ ngọt ngào kia chính là người giống như đúc mười năm trước.
“Cuối cùng cũng đợi đến cậu.” Hôn một cái lên mái tóc người thương, người đàn ông cẩn thận tránh ra cánh tay trái bị thương của đối phương, ôm y càng chặt hơn, rồi sau đó lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Cho nên chuyện xưa cuối cùng cũng có một kết cục tốt đẹp.
Một lần nữa đi vào giấc mộng, khóe miệng Tiểu Hôi lang treo lên một nụ cười
Năm nào cũng có ngày gặp mặt, năm nay lại đặc biệt nhiều.
Nhân kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, lão đại Thu Hương lại triệu tập mọi người ra ngoài gặp mặt, chủ đề gặp mặt trừ bày tỏ thăm hỏi đồng tình với đồng chí Chu Lâm bị xe đụng vào đêm giao thừa ra, còn lạ là tuyên bố tin tức hắn cùng với bạn gái Tiểu Bạch Thỏ sắp đính hôn.
Tin tức tuyên bố xong, bên trong phòng bao yên lặng một trận, ngoài ý muốn không có người nào phỉ nhổ, kế tiếp, người phản ứng lại đầu tiên quyết định lên tiếng —— một câu “Đầu heo! Chuyện vui sao không nói sớm một chút!” , sau đó chính là tiếng chúc mừng cùng chúc phúc.
“Cám ơn, cám ơn!” Thu Hương rưng rưng đem dùng sức cầm tay, hất đầu mỗi người trừ Chu Lâm để bày tỏ cái lý tưởng hào hùng với mọi người, nói:
“Các đồng chí, phần mộ tình yêu, người anh em tôi đi trước một bước.” .
Đắc ý quá … kết quả chính là bị nước miếng bao phủ, đang lúc mọi người tôi một câu anh một câu công kích đến, Thu Hương giãy giụa bên lằn ranh cái chết, vì dời đi lực chú ý mà rống lên một câu:
“Này, tất cả mọi người đều là người có gia thất, sao không mang bạn gái đến ra mắt đi!”
Mọi người lại nhất tề yên tĩnh trong chốc lát, nửa ngày sau, Tề Chỉnh nhìn xa xăm ngoài cửa sổ nói:
“Vợ của tôi. . . . . thật xấu hổ, không thích gặp người. . . . . .” .
“Mỹ nhân nhà tôi. . . . . . Không bỏ được đưa đến cho các người nhìn.” Lục Phong ngẩng đầu nhìn trời, làm tư thế móc lỗ mũi.
“Tôi. . . . . .” Đấu Văn Dực Tô dùng động tác hất tóc đẹp trai đến làm cho người ta thét chói tai, rồi sau đó cúi đầu, chỉ ngón tay nhìn sàn nhà, “Tôi trở về thương lượng với cô ấy một chút. . . . . .”
—— vậy tôi nhìn nơi nào?
Chu Lâm suy tính chốc lát, học Tề Chỉnh nhìn xa xăm:
“Vị kia của tôi. . . . . . không biết đang ở nơi nào. . . . . .”
Người thương sớm hay muộn cũng phải nói với mọi người, chẳng qua bây giờ còn hơi sớm.
Như thế như vậy, cuối cùng vẫn phỉ nhổ một câu”Bà xã là dùng để thương, tại sao phải mang tới cho cậu xem”, cuối cùng bác bỏ người này khước từ người kia đề nghị.
“Hô ~” mọi người đều có ý định, nhất tề thở phào nhẹ nhỏm.
Cuộc gặp kết thúc vào bốn giờ chiều, bởi vì còn thời gian, Chu Lâm quyết định đi tới tiệm sửa đồng hồ ở Thành Tây mà một người bạn giới thiệu ——
Đồng hồ đeo tay hư hỏng đến độ làm cho người ta hoàn toàn không ôm hi vọng, nhưng ông chú sửa đồng hồ xem qua lại nói chỉ cần đổi lại mặt đồng hồ vẫn có thể dùng, ôm ngựa chết thành ngựa sống, Chu Lâm để lại tiền đặt cọc cùng đồng hồ bị hư, hẹn với ông chú sửa đồng hồ một tuần nữa tới lấy.
Bây giờ là chủ nhật, vừa đúng bảy ngày.
Không cách nào phỏng đoán đồng hồ đeo tay có thể phục hồi như cũ hay không, đi trên đường Chu Lâm có chút thấp thỏm, kết quả thấy ông chú đưa cái đồng hồ đeo tay nhìn còn mới hơn lúc bị hư thì Chu Lâm sửng sốt một chút, đưa tay ra lại quên đón.
“Cậu xem, tôi đã nói là có thể sửa được mà.”
Nói xong, ông chú không kịp đợi liền trực tiếp đưa tay đeo đồng hồ cho Chu Lâm “, đeo nhìn xem có vấn đề gì nữa không.”
Nút cài dây đồng hồ phát ra một tiếng xoạch, lúc phản ứng kịp thì Chu Lâm hơi kinh hãi, tiếp theo phát hiện cho dù đeo đồng hồ cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì, tâm tình lại hơi có chút phức tạp.
Quả nhiên không còn cách nào xuyên không nữa sao? Chu Lâm nâng tay phải lên nhìn mặt đồng hồ, lịch vạn niên biểu hiện chính là ngày 23 tháng 2 năm 2008, chính là ngày gốc. Chu Lâm do dự một chút, len lén chuyển ngày tháng lên trước mười năm, kết quả —— dĩ nhiên vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
“Như thế nào? Có thể dùng chứ?” .
Hành động lén lút dẫn tới ông chú hỏi thăm, Chu Lâm sợ hết hồn, vội vàng quay người lại bày tỏ không có vấn đề gì nữa. Thanh toán còn tiền còn sót lại, nghĩ “Cứ như vậy đi” , Chu Lâm cẩn thận đưa tay cỡi đồng hồ ra, bỏ vào túi.
—— vẫn cảm thấy có chút mất mác . . . .
Buồn bã mất mác Chu Lâm đứng ở lối đi bộ, nhìn dòng người vẫn như lui tới không ngừng như cũ, thở dài.
Vốn muốn thuê xe về nhà, nhưng lúc này taxi trong thành phố đang thay ca, vòng vo hai đầu đường vẫn không thấy một chiếc xe nào, Chu Lâm đành phải đi tới chỗ đợi xe buýt gần đây, chen vào trong đám người nhìn bảng số xe một chút . .
Đường 33 có thể ngồi, đường 26 cũng có thể ngồi, nhưng hai đường này rất đông, hay là ngồi đường 12 rồi đổi xe sang đường 45 đi?
Vòng tới vòng lui suy nghĩ lộ tuyến xe đi, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, lấy ra liếc nhìn là Đoan Mộc Thanh Lỗi, y vội vàng tìm chỗ vắng người đón điện thoại.
“Alo, ở đâu vậy?” giọng của Đoan Mộc Thanh Lỗi vang lên bên tai, Chu Lâm nhìn chung quanh, nói ” ở khu Thành Tây”.
“Sao lại chạy xa thế?” .
“Đồng hồ sửa xong, tớ tới đây lấy.”
“À, sao rồi?”
“Có thể đi, nhưng mà. . . . . . chức năng phụ không có.”
“. . . . . .” Đối phương trầm mặc một chút, sau đó nói, “Thật đáng tiếc, vốn còn muốn tới thời tiền sử hưởng tuần trăng mật với cậu.”
“Ngu ngốc, làm sao có thể.” Không nhịn được bật cười, tâm tình thoáng tốt lên, Chu Lâm tựa vào cây cột gần đó, lại hỏi hắn, “Gọi điện cho tớ có chuyện gì không?”
“Làm thêm giờ sắp xong rồi, gọi hỏi cậu tối muốn ăn cái gì.”
“Cái này. . . . . .” Chu Lâm suy nghĩ một chút, “Thịt nướng.”
“Hửm?”
“Tớ muốn ăn thịt nướng. Bên Thành Tây có quán thịt nướng không tệ, cậu trực tiếp tới đây với tớ đi?”
Trầm mặc một hồi, chờ tới lại là hai chữ “Không được”:
“Không phải bác sỹ đã nói kiêng ăn cay sao. Đừng ăn thịt nướng, trở lại tớ hầm canh xương cho cậu.”
“Lại canh xương. . . . . .” Uống một tuần liền, khó tránh muốn oán trách.
“Vậy thì đổi hầm cá. Tớ đi siêu thị, buổi tối làm thịt kho?” .
“Ừ.” Khóe miệng không nhịn được nhướng lên, suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Đột nhiên muốn ăn măng xào.”
“Được.” giọng người yêu rất dịu dàng, “Ngoài ra còn muốn ăn gì nữa?” .
“Không có.” Cười hì hì, lại bị người đi đường bên cạnh đụng phải, “A” một tiếng trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng hỏi thăm khẩn trương:
“Sao vậy?”
“Không có, không có gì.” Vừa giải thích đồng thời người thanh niên đụng phải cũng xoay người nói tiếng xin lỗi, lúc nhìn đến cánh tay băng bó của Chu Lâm thì không hiểu sao người kia lại nói câu “Rất nhanh sẽ tốt thôi”, sau đó liền chạy tới bên một người thanh niên khác đứng ở đằng xa.
Không rõ đối phương có ý gì, nhưng y cũng không quá để ý, Chu Lâm cúp điện thoại, đi theo dòng người lên xe.
Đổi xe tốn chút thời gian, lúc tới nhà Đoan Mộc đã là sáu giờ rưỡi. Móc ra chìa khóa mở cửa liền ngửi thấy mùi thịt kho thơm nức, Chu Lâm khẽ mỉm cười, lắc người vào phòng bếp.
Người kia vẫn còn bận rộn, nghe tiếng đẩy cửa liền xoay người lại, chiếc đũa vừa đúng kẹp một miếng thịt, thuận thế nhét vào trong miệng Chu Lâm:
“Nếm thử một chút có vừa không.”
“Vừa đúng. Nhưng còn hơi cứng.”
“Vậy tớ nấu lâu một chút.”
“Ừ, tớ đi xem canh cá.”
“Được. . . . . . Tớ mua măng tây, xào hay làm kiểu gì?”
“Bây giờ măng tây già rồi, không được non. Xào đi” .
“Măng mùa xuân mà cũng già sao?”
“Ừ. Lại thêm miếng thịt.”
“Ừ. . . . . .”
“A. . . . . .”
Cuộc đối thoại giống như vợ chồng lâu năm, lúc hai người phản ứng kịp liền rất ăn ý cùng nhau nở nụ cười. Chu Lâm hôn Đoan Mộc Thanh Lỗi một cái, ghé vào lỗ tai hắn nói tiếng “Tớ đã trở về” .
“Hoan nghênh trở lại” lời này dĩ nhiên là lấy nụ hôn thay thế, mãi cho đến lúc nồi bay tới mùi hơi cháy, lúc này Đoan Mộc Thanh Lỗi mới nhớ tới cuống quít tắt đi lửa.
“Cháy rồi hả ?” Hít hít lỗ mũi, Chu Lâm hỏi.
Đoan Mộc Thanh Lỗi lật nắp nồi lên, đáp về câu”Có một chút.”
“Tớ xem xem. . . . . .” .
Đang muốn tiến tới lại bị người lấy môi chận trở về. Người kia buông muỗng nồi xuống, một lần nữa vòng lấy Chu Lâm lẩm bẩm nói:
“Lửa ở đây còn chưa có tắt đâu. . . . . .”
Lần tắt này thiếu chút nữa liền tắt vào phòng ngủ. Nếu như không phải bụng Chu Lâm phát ra tiếng rột rột thì cơm tối hôm nay chắc không ăn được mất.
Ăn xong một bữa cơm, Chu Lâm không có việc gì đứng ở bên cạnh nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi rửa chén, tán gẫu với hắn về cuộc gặp mặt hôm nay. Nói đến đề nghị của Thu Hương thì Chu Lâm nói tiếng “Thật xin lỗi” —— bởi vì không thể thẳng thắn quan hệ của mình và Đoan Mộc Thanh Lỗi với bạn tốt, cảm giác có chút uất ức, tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
“Không sao, tớ không để ý.” Đoan Mộc Thanh Lỗi lau khô cái đĩa, hôm lên mặt Chu Lâm một chút.
“Nhưng tớ muốn bù đắp. . . . . .” Chu Lâm đáp lễ xoa xoa lỗ tai của hắn.
Đoan Mộc Thanh Lỗi cười lên, suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy. . . . . . Đột nhiên nói ra chắc bọn họ cũng không tiếp nhận được, sau này chờ tớ đánh vào trong nội bộ địch nhân rồi hãy nói cho bọn họ đi?”
“Ừ. . . . . . Lần sau gặp mặt cậu đi với tớ ha? Vừa khéo nửa năm sau Thu lão đại sẽ kết hôn, Tề Chỉnh còn đề cử công ty của cậu cho cậu ta nữa đó.”
“Gì, nhìn không ra, Tề Chỉnh thật là rất tinh mắt nha.”
“Này này, cũng không phải là chỉ có mình công ty của cậu, tự cao tự đại.” cười phỉ nhổ xong, Chu Lâm đụng nhẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi, thân thể tựa vào bếp còn tay phải thì vô ý thức cho vào túi, sau đó lại phát hiện có điều gì không đúng, kinh hô “A” một tiếng.
“Sao vậy?” Đoan Mộc Thanh Lỗi nhanh chóng quay đầu nhìn sang, bởi vì không biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt không rõ.
Chu Lâm rút tay ra khỏi túi, trầm mặc một chút. .
“Đồng hồ đeo tay. . . . . . Không thấy. . . . . .” .
Túi rất sâu, làm rớt là điều không thể nào, nhớ thanh niên đụng phải mình kia, Chu Lâm không nhịn được hoài nghi đồng hồ đeo tay là bị trộm đi.
Nhưng trong túi rõ ràng còn có mấy tờ tiền mặt. . . . . . Có lấy đồng hồ đeo tay thì cũng nên lấy tiền đi luôn chứ. Chu Lâm suy nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy khả năng lúc mình rút tiền ra thì làm rớt.
“Vậy chúng ta đi dọc theo đường cũ tìm xem.”
Nói xong, Đoan Mộc Thanh Lỗi liền cởi tạp dề. Hai người phủ thêm áo khoác cùng nhau đi ra khỏi cửa nhà.
Buổi tối trên đường vẫn ngựa xe như nước. Hai người dọc theo lộ tuyến Chu Lâm đi trở về một vòng, lại lục soắt nơi dừng lại mua đồ trên đường một lần.
Hỏi thu ngân thì họ cũng nói không nhìn thấy cái đồng hồ đeo tay nào, nghĩ là có thể rớt ở trên xe, vì vậy hai người lại gọi điện thoại cho công ty xe buýt .
Kết quả chắc là đã tan tầm nên gọi mấy lần cũng không có người nhận máy. Chu Lâm cúp điện thoại nhìn về phía Đoan Mộc Thanh Lỗi lắc đầu một cái, mục tiêu muốn tìm quá nhỏ mà phạm vi lại quá lớn, nếu như không có kỳ ngộ thì chắc sẽ không có kết quả gì .
Nhưng mình nhặt được đồng hồ cũng đã là một kỳ ngộ rồi, cho nên nó biến mất thì chắc cũng là số mệnh? Nếu là mệnh cách thì công đức viên mãn nó sẽ biến mất cảm giác. . . . . . .
Nghĩ tới đây, trừ tiếc hận không thể giữ làm lưu niệm ra thì y không còn gì tiếc nuối. Nhận lấy ly cà phê nóng Đoan Mộc Thanh Lỗi vừa mua, Chu Lâm khẽ cười một chút, nói với hắn:
“Thôi, chúng ta trở về đi thôi.” .
“Không tìm?” .
“Ừ, cảm giác nó đã đi tạo phúc cho người tiếp theo.”
Đoan Mộc Thanh Lỗi cười lên, không coi ai ra gì mà áp tới bên tai Chu Lâm nói một câu:
“Không sao, phúc của cậu, sau này hãy để tớ tạo.”
“Phụt.” Y vừa bị sặc, đồng thời lỗ tai đỏ bừng lên. Chu Lâm nói “Cũng vậy” , đưa tay kể cả tay cầm cà phê đều bỏ vào túi áo khoác của Đoan Mộc Thanh Lỗi.
“Đi dạo trở về đi thôi?”
“Được.”
Dưới đèn đường, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Lúc này. Nơi nào đó trong công viên nhỏ không xa.
“Văn Cận, đồng hồ này chơi rất khá, chúng ta đừng trả lại cho Lâm Lãnh được không ~” một thanh niên ngồi ở trên ghế dài trong công viên, vuốt vuốt đồng hồ mượn gió bẻ măng được tới trong tay.
“Đó là pháp khí của Kim Linh quân, không phải là để cho em chơi. Còn nữa, đừng dùng ‘ chúng ta ’, mà là ‘ tôi ’.” thanh niên tên Văn Cận nhìn tờ báo trong tay, mắt cũng không thèm nhìn.
“. . . . . .” Thanh niên kia trầm mặc một chút, đứng dậy vỗ vỗ cái mông, “Đi về đi về, bụng đói, xe buýt Tiên giới còn chưa tới, chúng ta gọi xe đi”.
“Giá khởi hành Taxi Tiên đạo là 150 Thiên Nguyên, đi tới Thiên cung ước chừng 300. Tháng này tài chính của Vương phủ eo hẹp, em muốn gọi xe, nhiều nhất chỉ chi trả được 50 Thiên Nguyên, 250 còn sót lại, xin tự bỏ tiền túi đi.”
“Văn, Văn Cận. . . . . .” .
Thanh niên ngồi ở trong công viên đón gió rét hít hít nước mũi, hướng về phía bầu trời đầy sao, ——.
“Người ta không phải là đồ ngốc ~~~~~~~” >_<.
“. . . . . . ╬” .
— Toàn văn hoàn —
|