Thiên Sư Chấp Vị
|
|
Thiên sư chấp vị I
Quyển 1: Ly hồn
Tác giả: Phiền Lạc
Edit: Popo
Dành tặng chương này cho kouita ( người luôn ủng hộ truyện của tụi mình), kiyuubi (cảm ơn phần hướng dẫn làm mục lục rất chi tiết của bạn và rất vui là đến giờ bạn vẫn ghé vào blog này), redfox và sa vũ (những người đã edit khánh trúc nan thư cho mình đọc), ái kỳ tam thiếu gia nhà hiên viên (mặc dù tôi đoán là sau này cô mới đọc đến cái này, khi đó thì cô phải com cho tôi đấy), natalia (khi nào em muốn s onl thì nhớ nhắn tin nhé), tiểu bình ,yến yến (mà ko biết hai bạn có đọc truyện này ko), và tất cả những bạn đã ủng hộ và dành thời gian com trên wp của tụi mình từ trước đến giờ mà mình ko thể liệt kê hết. ờ mình chỉ muốn cảm ơn mà trước giờ chưa làm thôi. Đừng nghĩ mình lên cơn nhé
Chương 2
Sáng sớm ngày hôm sau, Niếp Hành Phong cùng với Niếp Duệ Đình đi đến công ty.
Cao ốc của tập đoàn Niếp thị gồm hai mươi ba tầng, ba tầng lầu trên cùng là phòng tài vụ, phòng hành chính tổng hợp, văn phòng của các thành viên trong ban giám đốc, và văn phòng của thư ký và trợ lý, thang máy đi thẳng lên ba tầng này có ba cái, khi lên thang máy, nhân viên các phòng khác đều thực tự giác dồn lại cùng một chỗ, chừa ra một khoảng không gian rộng rãi cho các vị cấp cao.
Tới tầng cao nhất, trong thang máy chỉ còn lại có hai người bọn họ, Niếp Duệ Đình lúc này mới nói: “Anh hai, anh ngày đầu tiên đi làm, ít nhất tươi cười với mọi người một cái, anh không thấy vừa rồi trong thang máy lặng ngắt như tờ à?”
“Vào thang máy không phải nên im lặng sao?”
“Sai!”
Niếp Duệ Đình lắc lắc ngón tay, sửa lại: “Nhân viên tập đoàn Niếp thị chúng ta tuổi trung bình là ba mươi hai tuổi, anh nghĩ rằng khi bọn họ vào thang máy sẽ im lặng như mấy người cao tuổi sao? Là do mặt anh lạnh lùng hù dọa mọi người. Vừa rồi khi đến công ty, anh có nhìn đến bảng chữ vàng ‘thân ái hòa nhã chăm chỉ thiết thực’ treo phía trên đại sảnh hay không, ở trong một công ty, sự thân thiện rất trọng yếu.”
“Anh xem rồi, không chỉ có nhìn những thứ đó, còn nhìn đến một thứ càng thú vị bên cạnh nó, a, không nghĩ tới lầu chúng ta cũng có, anh còn tưởng là đang vào đạo quán.” Cửa thang máy mở ra, Niếp Hành Phong chỉ vào chỗ gương đồng được treo cao trên tường nói.
Gương đồng màu xám u ám, ở giữa lấy đường cong ngăn cách, hình thành hai cực âm dương, phong cách cổ xưa tao nhã. Treo trên một góc cao rất khó thấy được, đáng tiếc Niếp Hành Phong thị lực đã ngoài 2. 0, muốn không nhìn thấy cũng khó.
“Ha ha. . . . . .” bị vạch trần, Niếp Duệ Đình đành cười che dấu.
Đi vào văn phòng, Niếp Duệ Đình rung chuông gọi thư ký Lý Đình đưa cà phê tới, lại hướng Niếp Hành Phong lấy lòng: “Anh hai, phòng này anh có vừa ý không? Em dựa theo sở thích của anh để bố trí đấy.”
Niếp Hành Phong nhìn chung quanh một chút, gật đầu hài lòng, “Cám ơn em ở văn phòng anh cũng treo lên một cái kính chiếu yêu.”
“Đó không phải kính chiếu yêu, là pháp khí trừ tà.”
“Có cái gì khác nhau?”
Niếp Duệ Đình nghĩ nghĩ, cảm thấy phải giải thích rõ ràng như thế nào quả là một quá trình gian nan.
“Trên lý luận hẳn là không có gì khác biệt. . . . . . anh hai, uống cà phê.”
Tiếp nhận cà phê em trai ân cần đưa lên, Niếp Hành Phong ý bảo cậu ta ngồi xuống, hỏi: “Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?”
Anh biết Niếp Duệ Đình đối với chuyện huyền bí mặc dù không bài xích, nhưng cũng không tôn sùng, treo pháp khí ở công ty, chắc chắn có nguyên nhân.
Quả nhiên Niếp Duệ Đình thực thần bí sáp lại gần, nói: “Gần đây trong công ty giống như có thứ gì đó không sạch sẽ.”
“Du hồn? Lệ quỷ?”
“Cái gì cũng không có.”
“Hả?”
“Chính là cái gì đều nhìn không thấy mới càng kinh khủng.”
“Làm ơn dùng thứ ngôn ngữ anh hiểu được để giải thích!”
Niếp Hành Phong xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy mình hoàn toàn không thể tiêu hóa những lời Niếp Duệ Đình nói, dù sao anh cũng đã ở nước ngoài hai năm.
“Là như thế này. . . . . .”
Mấy ngày trước đây, phòng tài vụ bắt đầu vô duyên vô cớ sáng đèn cả đêm, cửa sổ mở toang ra. Lúc ấy không ai để ý, tưởng người cuối cùng rời phòng đã quên đóng, nhưng mà hiện tượng kỳ quái rất nhanh lan sang cả phòng hành chính tổng hợp, tiếp theo là phòng máy tính, phòng thư ký, hơn nữa rất nhiều người tăng ca muộn còn nghe được trên hành lang không ngừng truyền đến tiếng bước chân, nhưng ra ngoài nhìn, lại ngay cả cái bóng cũng không có.
“Anh hai, anh nói có đáng sợ hay không?”
Niếp Hành Phong lắc đầu.
Không nhận được sự đồng tình, Niếp Duệ Đình thực nhụt chí, khắp thiên hạ cố chấp nhất có lẽ chính là anh trai cậu.
“Nhưng mà người khác đều cảm thấy sợ hãi, anh cũng biết hiện tại con người rất mê tín,chưa đến một ngày, toàn bộ công ty liền loan truyền ồn ào huyên náo, vì để làm yên lòng nhân viên, em đành mời Lâm tiên sinh đến giúp đỡ xem phong thuỷ, ông ấy nói cao ốc âm khí không nặng, chỉ cần treo pháp khí lên ở các tầng, liền tránh được việc lạ phát sinh, cho nên em liền làm theo.”
“Lâm tiên sinh là ai?”
“Anh ở nước ngoài đã lâu, ngay cả Lâm Thuần Khánh cũng không biết, hiện tại ông ấy chính là nhân vật hết sức có ảnh hưởng trong giới thuật sĩ, nghe nói ông ấy đạo hạnh cao siêu, còn dám đấu pháp với lệ quỷ.”
“Đấu pháp với lệ quỷ? Em chính mắt nhìn thấy sao?”
Lại vì sự cứng đầu của anh trai mà thở dài, Niếp Duệ Đình lắc đầu, “Không có, hì hì. . . . . . Cái loại sự tình này, vẫn là không thấy có điều tốt hơn.”
” Sau khi treo pháp khí lên, việc lạ còn phát sinh nữa không?”
“Không có, hết thảy đều quay lại bình thường, anh nói có kỳ quái không?”
Niếp Hành Phong không tin quỷ thần, có điều lại biết yên ổn lòng người rất quan trọng, chỉ cần mọi người có thể tĩnh tâm làm việc, treo pháp khí cũng không tổn hại gì.
“Một khi đã như vậy, cứ để như thế đi, Nhưng mà tầng này thì lấy xuống, tầng này chỉ có hai người chúng ta, anh không sợ quỷ thần, em đừng có nói với anh là em sợ đấy.”
Tầng cao nhất này ngoài văn phòng của hai người bọn họ, chỉ có mấy gian phòng họp lớn nhỏ, khi nào họp mới dùng đến, cho nên Niếp Hành Phong mới đề nghị như vậy.
“Ai nói em sợ? Anh hai muốn lấy xuống cũng được, em theo anh!” Bị nói như thế, Niếp Duệ Đình lập tức không cam lòng yếu thế trả lời.
Vì thế pháp khí tại hành lang bị tháo xuống, Niếp Hành Phong cầm gương đồng nhìn nhìn một chút, rồi tiện tay cho vào trong ngăn kéo.
Một ngày rất nhanh liền kết thúc, bữa tối khi Lý Đình vào, đem đồ ăn tiện lợi mua ở nhà ăn của công ty đưa cho Niếp Hành Phong, cô vốn là thư ký của Niếp Duệ Đình, được điều tạm lại đây hỗ trợ.
Mùi đồ ăn rất nhanh tràn ngập cả văn phòng, cơm nước xong, Niếp Hành Phong tắt điều hòa, đi đến trước cửa sổ, muốn mở cửa sổ ra hít thở không khí, ai ngờ khung cửa sổ thật sự rất chặt, anh đẩy nửa ngày, mới miễn cưỡng mở ra được một nửa, bên ngoài gió đêm thổi vù vù, đã là lúc vạn nhà đều bật đèn.
Anh duỗi lưng một chút, rồi quay lại bàn tiếp tục làm việc, chờ tạm thời làm xong công việc, đã qua mười một giờ, rèm cửa bỗng nhiên bay phần phật, gió đêm thổi vào làm giấy tờ bay tung tóe.
Niếp Hành Phong vội chạy tới đóng cửa, thật vất vả mới kéo được cửa vào, đang muốn buông rèm che xuống, chợt thấy trên mặt thủy tinh mơ hồ ánh lên một bóng người, tóc dài bay bay, đứng ở phía sau, anh vội quay đầu lại, nhưng không thấy có người.
Ngồi máy tính lâu quả nhiên không tốt, nhìn lung tung sẽ xuất hiện bóng chồng.
Tiếng chuông vang dội truyền đến, Niếp Hành Phong mở di động, là Niếp Duệ Đình.
“Anh hai, anh còn ở công ty?”
“Đúng vậy, em đang ở đâu? Ồn ào như vậy.”
“Quán bar, em đương nhiên phải thừa dịp tuổi còn trẻ hưởng thụ cuộc sống, không giống anh, chỉ biết đến công việc. Thế nào? Muốn lại đây cùng nhau uống chén rượu không?”
“Không đi, anh về thẳng nhà luôn.”
Xem ra anh cũng nên giống em trai học được cách hưởng thụ cuộc sống mới phải, ví dụ như, về nhà ngâm nước ấm tắm.
Tắt điện thoại, Niếp Hành Phong cầm lấy cặp táp ra khỏi văn phòng, vừa lúc thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, anh đi vào thang máy, mới vừa ấn phím xuống lầu một, chợt nghe có tiếng giày cao gót, một cô gái dáng người cao gầy bước nhanh tới.
Niếp Hành Phong vội đè lại phím mở cửa, chờ cô gái vào thang máy, lúc này mới thả tay ra.
Cô gái cũng không tỏ vẻ lễ phép gì với hắn, hơi cúi đầu, mái tóc dài buông xuống, che khuất một nửa khuôn mặt.
|
Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi hai, cửa vừa mở ra, ba cô gái líu ríu đi vào, nhưng khi đồng thời nhìn đến Niếp Hành Phong, không hẹn mà cùng ngậm miệng lại.
Trong đó một người là Lý Đình, cô gật đầu chào hỏi Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong lùi vào bên trong, để một khoảng trống cho các cô, ba người liên thanh nói lời cảm tạ, nhưng vẫn rất mất tự nhiên đứng về một phía, tạo ra một khoảng cách với hắn.
Nhớ tới lời khuyên của Niếp Duệ Đình, Niếp Hành Phong cảm thấy mình nên phát triển sự thân thiện một chút, vì thế chủ động chào hỏi.
“Các cô sao lại về muộn như vậy?”
Một người nói: “Cuối tháng có rất nhiều tài liệu phải xử lý, tan tầm thì đã muộn, vừa lúc chị Lý Đình nói gần đây có mở một nhà hàng mới, sau mười một giờ bữa đêm bọn họ sẽ giảm giá, cho nên chúng tôi rủ nhau cùng đi.”
“Đừng về quá muộn, phụ nữ ở bên ngoài không an toàn.”
“Cám ơn chủ tịch, chúng tôi đón tắc xi về nhà, lại ở cùng một khu nhà trọ, sẽ không xảy ra việc gì.”
Thang máy chạy nhanh xuống lầu một, sau khi cửa thang máy mở ra, Niếp Hành Phong nhấn phím mở cửa ở bên cạnh người, ý bảo mấy cô gái đi trước, ba người nói lời cảm ơn rồi ra khỏi thang máy, nhưng cô gái vào thang máy cùng lúc với hắn lại vẫn đứng ở đó, không có dấu hiệu đi ra ngoài.
Niếp Hành Phong kỳ quái nhìn cô, cảm thấy mở miệng hỏi thì có chút đường đột, do dự một chút, liền ra thang máy.
Anh đi về phía trước vài bước, theo bản năng quay đầu lại,trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, anh chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt, lập tức đèn báo lại hướng lên phía trên dời đi.
Có thể là cô ấy bỏ qua tầng trệt.
Niếp Hành Phong đi vào bãi đỗ xe ngầm của công ty, lái xe ra khỏi chổ đổ xe , ai ngờ mới vừa quẹo vào đường xe chạy, thì nhìn đến có người đứng ở phía trước, giống như là đột nhiên hiện ra, bất ngờ làm anh không kịp phanh xe, chỉ nghe phịch một tiếng, đầu xe nặng nề đâm vào người nọ.
Phản ứng đầu tiên chính là đâm bị thương người, Niếp Hành Phong cuống quít nhảy xuống xe, thế nhưng phía trước lại không có gì, đèn ở bãi đỗ xe không phải rất sáng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng đường xe chạy thẳng tắp không có thứ gì.
Đầu xe bóng loáng như gương, hoàn toàn không có dấu vết va chạm, Niếp Hành Phong nhíu mày nhìn xung quanh, lại đi về phía trước vài bước, sau khi xác nhận trên đường không ai, anh vỗ vỗ trán.
Nhất định là mệt nhọc quá độ sinh ra ảo giác.
Anh quay lại, đang muốn mở cửa lên xe, ánh mắt đảo qua kính chiếu hậu, bỗng nhiên nhìn đến một bóng người chợt lóe.
Vội vàng xoay người, ai ngờ người nọ liền đứng sát ở phía sau anh, hai người mặt gần kề sát nhau, chợt nhìn đến khuôn mặt phóng to, Niếp Hành Phong lắp bắp kinh hãi.
“Cô. . . . . .”
Có cổ hơi thở lạnh như băng truyền đến, anh theo bản năng lui mấy bước về phía sau, nhận ra quần áo đối phương là cô gái vừa rồi cùng mình vào thang máy, có điều gương mặt bị tóc che lấp, thấy không rõ lắm, đèn huỳnh quang của bãi đỗ xe phát ra ánh sáng bạc ảm đạm, chỉ nhìn thấy cổ tay cô gái đó trắng đến kinh người.
“Tiểu thư, vừa rồi tôi có đụng bị thương cô không?”
Cô gái không nói gì, chỉ đem tờ giấy nắm ở trong tay đưa tới trước mặt anh, Niếp Hành Phong nhận lấy, là một bảng biểu báo cáo số liệu tài chính rất bình thường, anh kỳ quái lật xem một lát, ngẩng đầu đang muốn hỏi, trước mặt đã không một bóng người.
Không có nghe tiếng bước chân, cô gái đó đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, nếu trong tay không có tờ giấy kia, anh có lẽ đã nghĩ mình lại bị ảo giác.
Niếp Hành Phong không hiểu ra sao quay vào xe, đem bảng báo cáo ném qua một bên, mở máy, nhấn ga, xe thế nhưng vẫn bất động.
Thực là gặp quỷ, sao tất cả chuyện đêm nay đều quái lạ thế này?
Tay nắm vô lăng của anh đột nhiên căng thẳng, lập tức tự giễu cười rộ lên.
Nục cười, trên đời này làm gì có quỷ, đều là tự mình dọa mình.
Niếp Hành Phong cúi đầu kiểm tra chân ga, tờ giấy đặt ở bên cạnh lại rung rinh rơi xuống trước mặt anh, kính chiếu hậu chiếu ra thân ảnh một người phụ nữ, cô lẳng lặng ngồi ở phía sau Niếp Hành Phong, thấy anh căn bản không quan tâm đến bảng biểu báo cáo, sắc mặt âm trầm xuống, trùng hợp Niếp Hành Phong ngẩng đầu, nhìn qua kính chiếu hậu vừa vặn đối diện với cô ta.
Đột nhiên nhìn đến có người ở trong xe, Niếp Hành Phong hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, ghế ngồi rộng rãi phía sau lại trống không. Trong xe có loại không khí âm lãnh hoàn toàn không giống giữa hè, anh còn chưa kịp phản ứng lại, liền phát giác một đôi tay lạnh như băng bóp chặt cổ anh, làm anh không thể hô hấp.
“Tại sao lại không xem! ?”
Tiếng kêu giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua, khàn khàn chói tai, Niếp Hành Phong giãy dụa muốn đẩy cô gái ra, tiếc rằng thân thể không có chút khí lực nào, anh bị đôi tay vô hình bóp chặt, đè xuống.
“Buông tay. . . . . .”
Móng tay bén nhọn đâm vào da thịt Niếp Hành Phong, tiếng kêu biến mất ở trong bàn tay lạnh lẽo, lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn, thiếu dưỡng khí nghiêm trọng làm cho anh thấy trước mắt trắng xóa, ý thức dần dần biến mất.
Lá bùa từ trong túi áo bay ra, không gian tối tăm trong xe đột nhiên vọt ra một luồng ánh sáng, người phụ nữ ngẩn người, nghiêng đầu nhìn đạo phù, do dự mà buông lỏng tay ra.
“Có lẽ, anh có thể giúp chúng tôi. . . . . .”
Sáng sớm, tiếng chuông trong trẻo đánh thức Niếp Hành Phong khỏi giấc mộng, anh tìm nửa ngày mới phát hiện di động rớt trên mặt đất, vội thò người nhặt lên.
“Anh hai, tối hôm qua em gọi điện thoại cho anh mấy lần, sao anh lại không tiếp?” Niếp Duệ Đình ở đối diện hỏi.
Tối hôm qua?
Đầu hỗn loạn suy nghĩ một hồi sau, mới đột nhiên nhớ tới giấc mơ cổ quái kia, Niếp Hành Phong theo bản năng nhu nhu cổ.
“Em đã khuya mới gọi phải không? Có thể anh ngủ rồi nên không có nghe được.”
“Cũng không phải đã khuya, em vốn muốn rủ anh cùng nhau đi ăn bữa đêm, ai ngờ anh không thèm nhận điện thoại, vậy đi, một lát nữa gặp lại ở công ty.”
Cái con người này, thư ký của nó còn làm việc đến tận khuya, nó lại tan tầm sớm đi quán bar, là thật sự tính toán đem việc công ty đều giao hết cho mình quản lý sao?
Niếp Hành Phong cười ngắt điện thoại, ánh mắt đảo qua bàn, tươi cười nháy mắt trở nên đông cứng.
Tờ bảng biểu báo cáo tài chính kia đoan đoan chính chính nằm trên cái bàn ở bên cạnh giường.
|
Đi làm lúc chín giờ là thời gian cao điểm , thang máy lên tầng cao nhất đều đang vận hành, Niếp Hành Phong đành phải đi thang máy thường lên tầng mười rồi mới vào được thang máy lên tầng trên, cửa thang máy sắp sửa đóng lại, một người trẻ tuổi đột nhiên thở hồng hộc chạy tới, trong tay còn cầm thiệt nhiều túi giấy, vừa chạy vừa kêu: “Xin chờ chút, xin chờ chút.”
Khuôn mặt tuấn tú mặt mang ý cười, làm cho Niếp Hành Phong tâm mạnh nhảy dựng.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Trương Huyền, người hai ngày trước ngồi chung máy bay với anh, hiện tại lại xuất hiện ở công ty anh, đây là chuyện Niếp Hành Phong không bao giờ nghĩ tới.
Niếp Hành Phong đứng ở tận cùng bên trong, Trương Huyền không nhìn thấy anh, sau khi vọt vào thang máy, liền thấp giọng hỏi người bên cạnh.
“Trong đại sảnh sao lại có gương đồng thế?”
Người nọ trả lời, “Treo gương đồng đương nhiên là để trừ tà.”
“À.”
Nhìn Trương Huyền, Niếp Hành Phong đột nhiên nhớ tới hoàng phù, hai ngày nay mặc kệ anh thay quần áo như thế nào đi nữa, lá bùa giống như là mọc rể cứ xuất hiện trong túi áo anh, thật là đủ quỷ dị.
Tới tầng mười sáu, trong thang máy chỉ còn lại có Trương Huyền và Niếp Hành Phong, phát hiện ra Niếp Hành Phong, Trương Huyền miệng lập tức mở lớn, vẻ mặt bất khả tư nghị.
“Là anh!”
Vài ngày không gặp, Niếp Hành Phong sắc mặt ảm đạm thêm vài phần, lại nhìn thấy dấu tay sâu và đen trên cổ hắn, Trương Huyền cười rộ lên.
Gần đây tài vận không tồi, mới vừa đi Italy buôn bán lời một chuyến trở về, hiện tại ở công ty lại có người gặp chuyện, nhìn anh ta bộ dáng rất có tiền, ha ha, lại sắp phát tài .
Niếp Hành Phong còn không biết mình đang bị tính kế, nhìn đến đôi mắt màu xanh nhạt lộ ra vẻ thân thiện, anh đành phải gật đầu chào hỏi.
“Thực trùng hợp.”
Trương Huyền nhiệt tình tiến đến bên cạnh anh, nói: “Thật sự rất trùng hợp, chúng ta lại là đồng nghiệp, anh mới được điều tới từ chi nhánh Italy phải không?”
“Phải . . . . ..” Nói như vậy cũng không sai.
Thấy Trương Huyền không biết mình, Niếp Hành Phong cũng không giải thích nhiều.
“Chúng ta đây một lần nữa làm quen một chút, tôi tên là Trương Huyền.”
Trương Huyền đưa tay ra, túi giấy vì động tác mạnh của cậu ta mà rơi xuống, cậu ta vội rút tay về đi nhặt mấy túi giấy bị rơi.
Trên túi là chữ Italy, xem ra là Trương Huyền mua quà cho các đồng nghiệp, hơn nữa số lượng không ít, hàng hóa ở bên kia giá rất cao, mua từng này quà nhất định tốn không ít tiền của cậu ta.
Ở trên máy bay Niếp Hành Phong thấy ngay cả thực phẩm trên khoang máy bay cậu ta cũng gói về nhà, còn tưởng rằng cậu ta là người keo kiệt, hiện tại anh phát hiện phán đoán của mình hình như là sai.
Nhìn đến bộ dáng chật vật của Trương Huyền, Niếp Hành Phong khóe môi mỉm cười, cúi người giúp cậu ta nhặt túi giấy lên, mùi CK thơm ngát truyền đến, anh nhịn không được chủ động đến gần, “Cậu mua không ít quà tặng nhỉ.”
“Đúng vậy, dù sao cũng không tốn tiền của tôi.”
“Cái gì?”
“A, không có gì.”
Cậu cũng không thể nói này đó đều là bắt khách hàng mua cho, lần này cậu thật là hao tâm tổn trí tróc quỷ , vất vả mất nửa cái mạng, mới buôn bán lời thêm được một chuyến du lịch Italy miễn phí, người Italy đúng là keo kiệt.
Trương Huyền luống cuống tay chân sửa sang lại mấy cái túi, nói: “Tôi làm việc ở phòng hành chính tổng hợp, anh thì sao?”
Niếp Hành Phong còn chưa kịp trả lời, thang máy đã đến tầng hai mươi, cửa thang máy mở ra, Trương Huyền vội dùng thân mình chặn lại cửa, nói với Niếp Hành Phong: “Tôi làm việc ở ngay tại tầng này, anh có rảnh thì tới tìm tôi uống trà, tôi có chuyện trọng yếu nói với anh.”
Cậu ta nói xong nói vội vã đi ra ngoài, cửa thang máy đóng lại, Niếp Hành Phong nghe được bên ngoài lại có tiếng đồ bị rơi xuống đất rầm rầm.
Buổi sáng làm xong công việc, Niếp Hành Phong lấy tờ bảng biểu báo cáo ra xem thêm một lần nữa.
Tối hôm qua không phải là mơ, có một cô gái cổ quái chặn anh lại rồi lại buông tha anh, sau đó làm thế nào để về nhà thì trí nhớ có chút mơ hồ, giống như là theo bản năng đi về, cũng như con người mặc kệ say rượu thế nào, đều có thể quay về đến nhà mình.
Bảng biểu anh lật qua lật lại xem mấy lần, là mấy phần số liệu rất bình thường, anh vốn học tài chính, cả ngày tiếp xúc với số liệu, nếu có cái gì không ổn, tuyệt không thoát khỏi ánh mắt của anh.
Như vậy, cô gái đưa bảng biểu cho anh là có dụng ý gì?
Niếp Hành Phong rung chuông kêu Lý Đình vào, hỏi: “Cô có biết tối hôm qua người đi cùng thang máy với chúng ta là người làm bộ phận nào không ?”
Lý Đình nghĩ nghĩ, nói: “Tôi còn tưởng chủ tịch kêu cô ấy lên, nhân viên bình thường sẽ không đến tầng này, có điều tôi cũng không chú ý cô ấy là ai, để tôi hỏi Dương Dương và Triệu Dực Chi thử xem.”
Dương Dương cùng Triệu Dực Chi là hai cô gái đi cùng với Lý Đình tối hôm qua, các cô làm việc ở phòng hành chính tổng hợp, gần đây bị Niếp Duệ Đình gọi tới giúp Lý Đình, bởi vì Lý Đình đồng thời làm thư ký cho hai người, có những việc làm không kịp.
“Thuận tiện đem một phần hồ sơ nhân viên phòng quản lý, phòng tài vụ và các phòng hành chính cho tôi.”
Anh mới vừa tiếp nhận công ty, cần mau chóng hiểu rõ cấp dưới mới có thể phối hợp làm việc. Ai ngờ buổi sáng mới công đạo xong, giữa trưa Niếp Duệ Đình liền vội vàng chạy vào.
“Anh hai, nghe nói anh muốn giảm biên chế?”
“Hả?”
Niếp Duệ Đình chạy đến trước mặt hắn, tận tình khuyên bảo: “Anh nên hiểu rõ ràng, mới vừa tiếp nhận công ty mà liền giảm biên chế, thực dễ dàng làm nhân tài bỏ đi.”
Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn cậu ta, “Ai nói muốn giảm biên chế?”
“Em thấy Lý Đình soạn tài liệu nhân viên giúp anh, liền nghĩ đến. . . . . . ha ha. . . . . .”
Phát hiện mình lầm, Niếp Duệ Đình không dám nói lung tung, ngoan ngoãn ngồi vào một bên.
Không để ý tới thằng em trai ngu ngốc, Niếp Hành Phong tiếp tục xem tài liệu, hiện tại anh đang xem hồ sơ của phòng tài vụ, trưởng phòng tài vụ đương nhiệm là Chu Ngôn, phó phòng là Lý Thuận Trường. Chu Ngôn là ‘nguyên lão ba đời’, Niếp Hành Phong đã biết ông ấy từ trước, Lí Thuận Trường hai năm trước mới được thăng chức lên, hồ sơ nhận xét anh ta công tác nghiêm túc cẩn thận, rất có tài cán.
Điện thoại vang lên, là Lý Đình.
“Chủ tịch, Dương Dương bọn họ nói tối hôm qua đi thang máy với chúng ta là Trần Tuyết Nhi của phòng tài vụ, có điều họ cũng không dám khẳng định, bởi vì Trần Tuyết Nhi đã nhiều ngày rồi không đi làm, cũng không xin phép, phòng tài vụ đã đem chuyện này báo cho phòng hành chính tổng hợp, hiện tại nhân viên phòng hành chính tổng hợp đang tính liên hệ với người nhà của Trần Tuyết Nhi.”
Phòng tài vụ và hành chính tổng hợp cách nhau rất gần, nhân viên hẳn là rất quen thuộc nhau mới đúng, tại sao bọn họ không thể khẳng định cô gái kia là ai?
Niếp Hành Phong đặt điện thoại xuống, lật đến hồ sơ của Trần Tuyết Nhi, cô ta là tốt nghiệp hệ tài chính quản lý, được phòng tài chính của công ty sắp xếp tới làm ở phòng tài vụ, trên lý lịch dán ảnh chụp của cô ta, dung mạo thanh tú, tóc dài, xem bộ dáng thì là cô gái tối hôm qua, nhưng tựa hồ lại không quá giống.
Niếp Duệ Đình đang ở bên cạnh nhàm chán lật xem báo chí, thấy thế lập tức tiến lại đây, hưng phấn nói: “Anh hai, anh rốt cục có hứng thú với con gái , đây quả là hiện tượng tốt.”
“Em nói bậy bạ gì đó?”
Niếp Hành Phong đẩy cậu ta ra, tiếp tục xem tài liệu phòng hành chính tổng hợp, lại lật đến hồ sơ của Trương Huyền.
Trên ảnh chụp là khuôn mặt ý cười tràn đầy ôn hòa, bên cạnh đó viết, Trương Huyền, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học XX, tốt nghiệp khoa quản lý, vào làm ở công ty được một năm bảy tháng.
Lời nhận xét về câu ta chỉ ngắn ngủn nói mấy câu: công tác nhiệt tình, nhưng kinh nghiệm chưa đủ, không có sở trường đặc biệt, cần rèn luyện từ từ, Niếp Hành Phong xem xong nhận xét, lập tức kết luận .
Trương Huyền, bằng cấp bình thường, năng lực công tác bình thường, điểm duy nhất không bình thường của cậu ta chính là khuôn mặt này.
Niếp Duệ Đình lại giống ruồi bọ ghé lại đây, nhìn tư liệu về Trương Huyền bật cười: “A, hóa ra anh hai cũng cảm thấy hứng thú với người xinh đẹp dễ nhìn, Trương Huyền quả không tồi, tính cách tốt, bề ngoài lại đẹp, ở công ty rất được lòng mọi người.”
“Em biết cậu ta?”
“Đương nhiên, nhân viên mấy tầng cao thấp không có ai không biết cậu ta.”
“Sở trường không phù hợp, cậu ta sao lại làm việc sẽ ở phòng hành chính tổng hợp?”
“À, nghe nói là cậu ta tự tiến cử, nói không thích làm việc phải động não nhiều, cái loại công việc sắp xếp hành chính thích hợp với cậu ta nhất.”
A, thật đúng là giống những lời mà Trương Huyền sẽ nói.
“Anh không phải là có ý với cậu ta chứ? Nếu anh thích, em lập tức nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, đem cậu ta tặng cho anh.”
Niếp Hành Phong lần này xuống tay không lưu tình, một quyền đánh em trai, lạnh lùng nói: “Anh không biết em còn có đoạn tay áo chi phích.”
Niếp Duệ Đình đau đến oa oa kêu to: “Còn không biết là ai có cái sở thích kia đâu? Anh đến giờ ngay cả bạn gái cũng không có, khi đại học thật vất vả lắm mới kết giao được một người, còn để cho người ta đá một cái, nói không chừng là người ta biết sở thích của anh, cho nên mới. . . . . .”
“Xú tiểu tử, em còn dám nói!”
Niếp Hành Phong thân thủ cầm lấy cái chặn giấy trên bàn, Niếp Duệ Đình thấy tình thế không ổn, không dám tiếp tục lắm miệng, tháo chạy như bay.
|
Thiên sư chấp vị I
Quyển 1: Ly hồn
Tác giả: Phiền Lạc
Edit: Popo
Chương 3
Buổi chiều, Niếp Hành Phong lật xem báo cáo các khoản mục tài chính trong hệ thống máy tính của công ty mấy năm gần đây.
Phòng tài vụ có hệ thống máy tính độc lập, nhập vào cần mật mã chứng nhận, mật mã mỗi cuối tuần lại thay đổi một lần, do Chu Ngôn phụ trách, đem mật mã sau khi thay đổi báo cho Niếp Duệ Đình, để cậu ta bất cứ khi nào cũng có thể kiểm tra.
Khoản mục có trật tự rõ ràng, Niếp Hành Phong nhìn kĩ, cũng không tìm ra điểm không thích hợp, trời dần dần tối, anh xoa xoa bụng, quyết định trước khi tìm ra vấn đề, phải giải quyết vấn đề đói bụng đã.
Nhà ăn của công ty ở tầng mười, Niếp Hành Phong chọn vài phần món ăn, cầm khay đang muốn đi vào, chợt nghe tiếng gió từ phía sau, ngiêng người sang một bên, né tránh cú đánh của đối phương.
Trương Huyền đứng ở phía sau anh, vẻ mặt kinh ngạc, “Anh phản ứng nhanh thật.”
Đương nhiên, quyền đạo của anh cũng không phải chỉ là luyện không.
Không muốn cùng Trương Huyền dong dài, Niếp Hành Phong thoáng chọn một chỗ, liền xoay người rời đi, Trương Huyền cũng không tính toán buông tha anh, vội vàng chọn đồ ăn, cũng cầm khay theo đuôi anh vào nhà ăn, ngồi xuống đối diện với anh.
“Anh tên là gì? Chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi vẫn không biết tên của anh.”
Niếp Hành Phong không thích khi dùng cơm bị người khác quấy rầy, nhưng lại không thể ra lệnh Trương Huyền tránh ra, thấy cậu ta không chuyển mắt nhìn chằm chằm mình, như là không có được đáp án thề không bỏ qua, đành phải nói: “Niếp Hành Phong.”
“Niếp Hành Phong? Hóa ra anh cũng họ Niếp?” Trương Huyền nói: “Tôi nghe nói công ty đang tìm trợ lý tổng giám đốc, chẳng lẽ anh là trợ lý mới?”
Hả?
Niếp Hành Phong trên trán toát ra ba đường hắc tuyến, một lần nữa đánh giá vị thanh niên đẹp trai trước mặt.
Quyết định anh tiếp nhận công ty đã công bố một tuần trước, Trương Huyền chỉ là nhân viên bình thường, trước đó không biết anh cũng không có gì kỳ quái, Có điều tài liệu điều chỉnh nhân sự trong công ty sẽ được truyền đến cho tất cả các phòng, cậu ta cả ngày đi làm như thế nào vẫn không biết mình là ai?
Bị nhìn thẳng, Trương Huyền nháy mắt mấy cái, “Tôi nói sai cái gì à ?”
“Không có.”
Thái độ lãnh đạm đối với Trương Huyền mà nói là vô dụng, cậuta vẫn như trước hưng trí bừng bừng nói: “Bằng cấp của anh nhất định rất cao? Trợ lý tổng giám đốc Niếp thị nha, không đơn giản. Đúng rồi, anh cũng họ Niếp, có quan hệ thân thích gì với Niếp gia không?”
Không thấy đáp lại, Trương Huyền không thèm để ý, lại tiến lên trước một chút, thấp giọng nói: “Mọi người là bằng hữu, tôi mới nói rõ với anh, anh gần đây có huyết quang tai ương, tốt nhất nên đi miếu trừ tà, tôi có người quen ở các từ đường, giúp anh liên hệ, tính anh nửa giá thế nào?”
“Tôi muốn ăn cơm, cậu im lặng đi được không! ?”
Trong lòng tự nhủ mình phải kiềm chế, nhưng nghe Trương Huyền ba câu không rời xem tướng trừ tà, sự kiềm chế của Niếp Hành Phong đã bị gió thổi bay không còn tăm hơi.
Bị mất mặt, nhưng Trương Huyền lại mặt không đổi sắc, vẫn cười hì hì: “Nếu anh ngại đi miếu phiền toái, tôi có thể tự mình giúp anh, có điều phương diện giá cả. . . . . .”
Cám ơn trời đất, di động Trương Huyền vang lên, cậu ta ngừng đề tài, nói câu thật có lỗi, tiếp điện thoại.
“Tiểu Ly, đúng vậy, hôm nay chỉ sợ phải khuya lắm mới có thể về nhà, Dương Dương bọn họ thật quá đáng, cư nhiên đem công việc tồn nhiều ngày chờ ta quay lại làm, không cần chờ đâu, nhớ rõ sau khi nấu ăn xong phải khóa gas đóng cửa, không được chơi quá muộn, đúng mười giờ đi ngủ, tốt lắm cứ như vậy nhé, tạm biệt.”
Niếp Hành Phong từng ở trên máy bay nghe Trương Huyền đề cập qua “Tiểu Ly”, lúc ấy còn tưởng rằng là bạn gái cậu ta, hiện tại nghe một chút, cách nói giống như đang dặn một đứa nhỏ. . . . . . Nhìn không ra tuổi còn trẻ như vậy đã làm ba ba .
Thừa dịp Trương Huyền gọi điện thoại, Niếp Hành Phong cầm lấy khay rời đi, anh quyết định không ăn nữa, ăn cơm bị người ở trước mặt huyên náo xem tướng xem số, cảm giác muốn ăn cũng không còn được phân nửa.
Thang máy đang dừng ở tầng cao nhất, anh ấn nút chờ thang máy đi xuống, nhìn đến đèn báo dừng ở ngừng một chút ở tầng hai mươi mốt, sau đó lấy tốc độ cực nhanh phi xuống.
Không biết là thang máy trục trặc hay là đèn báo trục trặc, Niếp Hành Phong chỉ nhìn đến đèn báo nhảy liên tục, cơ hồ trong nháy mắt, đã đến tầng một, tiếp theo lại cực nhanh chạy lên phía trên, thẳng đến tầng cao nhất.
Anh vội dùng sức ấn phím đi xuống, thang máy lại không hề phản ứng, đèn báo không ngừng lóe ra, bên trong ẩn ẩn truyền đến tiếng gào, sau vài lần cao thấp lên xuống, tinh một tiếng, rốt cục ngừng lại ở trước mặt anh, cửa tự động mở ra hai bên.
Một người xụi lơ ở trong thang máy, mồm thở hỗn hển, toàn thân run rẩy không ngừng.
Là Kiều Dương của phòng tài vụ, Niếp Hành Phong mới vừa xem qua lý lịch của nhân viên, nên còn nhớ rõ anh ta.
Anh vội đi vào chuẩn bị đỡ Kiều Dương đi ra, ai ngờ phía trên đột nhiên truyền đến tiếng vang quái dị, sau đó cửa thang máy ngay lập túc đóng lại, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng quát to: “Ngừng!”
Thang máy kịch liệt rung chuyển, ngừng lại.
Trương Huyền tiến vào, giúp Niếp Hành Phong đưa Kiều Dương ra khỏi thang máy, sau lại xoay người đi vào, đứng ở giữa, tay phải hai ngón giơ lên , tay trái lướt nhẹ viết vài thứ, nhanh chóng đặt trên bốn vách tường của thang máy, quát: “Trấn tà!”
Dáng điệu rất tuấn tú, nhưng ở trong mắt Niếp Hành Phong lúc này, lại tuyệt đối là tội ác tày trời.
“Trương Huyền!”
Anh nghiến răng nghiến lợi nạt một câu, vừa lúc có nhân viên nghe thấy tiếng ồn chạy tới, hỗ trợ đem Kiều Dương đưa đến phòng nghỉ bên cạnh, Niếp Hành Phong mở cửa sổ ra, làm cho Kiều Dương hướng về phía cửa sổ hít thở không khí, lại nói với một nhân viên: “Thang máy phát sinh trục trặc, dán thông báo, thang máy tạm dừng sử dụng, còn có, lập tức liên hệ công ty sữa chữa.”
“Không phải thang máy trục trặc.”
Trương Huyền chạy vào xen mồm, bị Niếp Hành Phong lờ đi, sự kiềm chế của anh không tốt như trong tưởng tượng – nhất là ở trước mặt thần côn.
Có người rót nước cho Kiều Dương, Niếp Hành Phong thấy anh ta tay tiếp chén run lẫy bẩy, liền bảo người khác đi gọi bác sĩ, chờ anh ta nghỉ ngơi trong chốc lát, mới hỏi: “Có làm sao không?”
Kiều Dương sắc mặt thoạt nhìn so với vừa rồi tốt hơn một ít, có điều thân vẫn còn đang phát run, trong mắt lóe sợ hãi, hầu kết rung động nửa ngày, cũng chưa nói ra cái gì.
Trương Huyền tiến lại đây, nhỏ giọng hỏi: “Kiều Dương, khí tràng chung quanh anh thực âm, có phải gần đây mọi việc rất không thuận lợi phải không?”
“Trương Huyền!”
Niếp Hành Phong quát đối với Trương Huyền hoàn toàn vô dụng, bị cậu ta kéo đến phía sau, vừa cười hì hì hỏi Kiều Dương, “Có muốn giải hạn không?”
Câu này hoàn toàn là vô nghĩa, Kiều Dương lập tức liên tục gật đầu.
Vì thế hoàng phù mà Niếp Hành Phong đã quen thuộc lại nóng hôi hổi ra lò, Trương Huyền đưa nó cho Kiều Dương, nói: “Đây là bùa định an của lịch đại tổ truyền Trương gia, có hung tị hung, vô hung hóa cát, anh chính là khí tràng yếu đi một chút, không phải vấn đề gì lớn, tôi còn có bùa bình an, bùa trừ tà, bùa hàng yêu, rất nhiều loại đa dạng phong phú, nếu có hứng thú, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện. . . . . .”
Gặp Kiều Dương tiếp nhận hoàng phù như lấy được chí bảo, bỏ vào túi, ánh mắt nhìn Trương Huyền tựa như thấy thánh nhân, Niếp Hành Phong rốt cuộc nhịn không được, túm Trương Huyền ra khỏi phòng nghỉ.
Lúc này Kiều Dương cần chính là bác sĩ khám và chữa bệnh sau đó là nghỉ ngơi, chứ không phải đàm thần luận quỷ!
Niếp Hành Phong trong lòng lửa giận tăng cao, tính toán phải như thế nào ‘xử án’ Trương Huyền.
Người đó không biết sống chết còn cười tủm tỉm với anh, “Hóa ra anh là chủ tịch, lại vẫn gạt tôi, thật quá đáng.”
|
Hì hì, chủ tịch gặp nạn, lại có được một chuyến buôn bán lời, lần này tuyệt đối không thể giảm giá, dù sao ông chủ cũng có rất nhiều tiền, sẽ không để ý việc tốn kém như những người khác.
Ở trong mắt Trương Huyền, Niếp Hành Phong đã biến thành một con chiêu tài miêu* vừa to vừa béo, chiêu tài bạc triệu, tài nguyên cuồn cuộn.
Giờ phút này Niếp Hành Phong đương nhiên còn không dự đoán được nhân sinh sau này, vận mệnh của mình nhất định bị tiểu thần côn lừa đảo, anh lãnh nghiêm mặt nói: “Tôi là tân chủ tịch Niếp Hành Phong, cậu có thể quay về nhìn xem tài liệu nhân sự được truyền đọc mấy ngày nay, chắc chắn trên đó viết rất rõ ràng.”
“Tôi sáng nay có xem qua, Có điều không chú ý tên của chủ tịch mới. . . . . .”
“Cậu bây giờ biết cũng không muộn, tôi lấy thân phận chủ tịch cảnh cáo cậu, không được tiếp tục ở đây mê hoặc người khác, trên đời này căn bản không có quỷ thần, cái gọi là thần thánh bói toán đều là lời nói vô căn cứ!”
Trương Huyền lui về phía sau hai bước, cẩn thận quan sát sắc mặt anh, “Chủ tịch, có vẻ rất kích động a.”
Anh đương nhiên phải kích động , bản thân từng thiếu chút nữa bị thần côn hại chết, chuyện này coi như là bóng ma thời thơ ấu của anh.
Niếp Hành Phong lười giải thích, chỉ lạnh lùng nói: “Niếp thị là công ty tài chính, không phải công ty bói toán, cậu thích huyền học như vậy tốt nhất là nên đi giáo đường làm cha sứ.”
Trương Huyền cười một tiếng.
“Tôi tuy rằng tín quỷ thần, nhưng không phải giáo đồ cơ đốc, cái này hoàn toàn là hai tôn giáo khác nhau.”
Nhìn thấy khuôn mặt buồn cười trước mặt, Niếp Hành Phong đột nhiên phát hiện lời mình nói hình như rất ngu ngốc.
Việc kiểm tra sữa chữa thang máy rất nhanh chóng có kết quả, giống như lời Trương Huyền nói – không hề có vấn đề.
Nhìn báo cáo, Niếp Hành Phong chau mày, tại sao lại không có vấn đề? Anh rõ ràng nhìn thấy thang máy ở hai mươi ba tầng lên xuống tán loạn, so với xe chạy còn kịch liệt hơn.
Vì thế, anh cố ý đến phòng bảo vệ xem xét băng ghi hình trong thang máy, trừ bỏ có vài phần bị trắng xóa như bông tuyết, tất cả đều bình thường, anh nhìn thời gian xuất hiện bông tuyết, đúng là lúc Kiều Dương vào thang máy.
Lúc ấy trong thang máy đến tột cùng là phát sinh cái gì, cảm giác khủng khiếp đó có lẽ chỉ có tự mình Kiều Dương biết .
Tiếng giày cao gót nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến, có người đẩy cửa tiến vào, nhưng không có vào văn phòng anh, ở gian phòng bên ngoài do dự đi tới đi lui, tiếng bước chân đi lại không ngừng làm cho Niếp Hành Phong thực nghi hoặc, hỏi: “Lý Đình?”
Không ai đáp lại, người nọ bắt đầu dùng sức mở cửa, rõ ràng đẩy là liền mở được cửa, lại tựa hồ không thể mở ra, Niếp Hành Phong chỉ nhìn thấy tay nắm cửa ở bên trong rung rung một chút.
Cốc , cốc. . . . . .
Đẩy không được cánh cửa, vì thế tiếng mở cửa biến thành ra sức gõ, có một giọng nữ khàn khàn trầm thấp kêu: “Để cho tôi đi vào, để cho tôi đi vào. . . . . .”
Như là cảm giác đêm khuya nghe radio, vì bắt kênh không tốt mà phát ra âm thanh rẹt rẹt quỷ dị, Niếp Hành Phong do dự một chút, đi đến mở cửa.
Gió lạnh đột nhiên thổi tới, làm anh rùng mình một cái, phòng bên ngoài trống không, ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Anh lại chạy tới đẩy cửa phòng gian ngoài ra, hành lang dài thẳng tắp bên ngoài rất vắng vẻ, ở dưới anh đèn có vẻ u ám tăm tối.
Sau lưng có cảm giác rất lạnh lẽo, Niếp Hành Phong đi tiếp vài bước, chợt thấy phía cuối cầu thang an toàn thang lóe lên bóng người, xem bóng dáng hình như là cô gái tối hôm qua anh nhìn thấy, vội kêu: “Trần Tuyết Nhi?”
Trần Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn anh một cái, rồi xoay người chạy xuống cầu thang, chỉ nghe tiếng giày cao gót liên tiếp vang lên, Niếp Hành Phong vội đuổi theo, ai ngờ vừa lúc đó cửa thang máy mở ra, có người đi tới, đâm sầm vào anh.
Lại là cái tên tiểu thần côn kia.
Chờ Niếp Hành Phong đẩy người cản trở ra, chạy đến cầu thang, Trần Tuyết Nhi không biết đã đi đâu.
Trương Huyền theo kịp, hỏi: “Anh đuổi theo cái gì vậy?”
Niếp Hành Phong trừng mắt nhìn cậu ta một cái, trong lòng nhắc nhở mình phải chú ý hình tượng, đừng cùng cái tên thần côn ngu ngốc này chấp nhặt.
“Đã trễ thế này sao cậu vẫn còn ở công ty?”
“À, tôi đi lên nhìn xem, anh không có việc gì là tốt nhất, bất quá cho dù có việc, có tôi ở đây anh mà có việc cũng sẽ biến thành không có việc gì, đương nhiên, giá. . . . . .”
Không muốn nghe cậu ta hồ ngôn loạn ngữ, Niếp Hành Phong xoay người quay về văn phòng, Trương Huyền đuổi theo, hỏi: “Chổ khác đều có treo gương đồng trừ tà, sao tầng này không có?”
“Vốn là có, nhưng tôi đã tháo xuống .”
Trương Huyền lập tức kêu: ” Tại sao anh lại tháo xuống? Anh có biết âm khí tầng này là nặng nhất không!”
Hình tượng ổn trọng giữ không nổi , Niếp Hành Phong lập tức dừng bước, lạnh lùng nói với cậu ta: “Cậu tốt nhất nhớ kỹ một chuyện, ở công ty này, tôi là chủ tịch, tôi muốn làm cái gì không cần giải thích với cậu! Uy, cậu làm cái gì?”
Thấy Trương Huyền cười hì hì lại gần, Niếp Hành Phong theo bản năng lùi về phía sau, đã thấy tay phải cậu ta làm chỉ quyết, ngón tay nhoáng lên, phong thái tuấn tú đánh tách một cái, đạo phù liền từ túi áo mình bay ra, bay tới trên tay cậu ta.
Trương Huyền nhìn nhìn đạo phù, “Ừm, lá bùa giúp anh cản một kiếp, giờ đã vô dụng , hơi thở giống như trường hợp của Kiều Dương, không có âm khí, nhưng bị quỷ không có âm khí bám vào càng không tốt, chứng minh quỷ đạo hạnh rất cao. . . . . .”
Nếu trên đời thực sự có quỷ, làm ơn đem thần côn này mang đi trước đi.
Không nhìn đến Niếp Hành Phong đang phẫn nộ, Trương Huyền lấy ra một cái gương nhỏ từ trong túi áo đưa tới trước mặt hắn, nói: “Tự anh nhìn đi.”
Niếp Hành Phong nghi hoặc nhận lấy, nhìn vào gương, không phát hiện có gì không ổn, chỉ nghe Trương Huyền vui sướng khi người gặp họa nói: “Chuyển xuống dưới một chút.”
Niếp Hành Phong đem gương dời xuống phía dưới một chút, lập tức phát hiện ở trên cổ có mấy dấu tay màu đen, dấu tay dài nhỏ, ở hai bên hầu kết của anh, đúng là vị trí tối hôm qua cô gái đó bóp cổ.
Anh lập tức quay đầu nhìn gương trên tường, lại phát hiện trên cổ căn bản không có dấu vết.
“Vết thương trên cổ anh là bị loại sinh vật không thuộc về nhân loại tấn công lưu lại, nhìn gương bình thường đương nhiên không thấy được.”
“Là tự cậu cố ý làm ra vẻ huyền bí.” Niếp Hành Phong tức giận đem gương trả lại.
Trương Huyền cười cười.
|