Thai Phụ Nhà Bên, Cậu Vẫn Khỏe Chứ?
|
|
[Năm]
Người cuối cùng đặt câu hỏi cũng là con gái, số lượng hai mươi người được chọn tuy là nhiều, nhưng cũng chẳng có lấy một người là nam.
Có điều chuyện này cũng bình thường thôi, fan của các sama trong giới võng phối có đến 99% là con gái mà.
Có lẽ là do có thời gian chuẩn bị tâm lý, cô gái kia thổ lộ một chút tình cảm của mình với Tình Không xong, mới chậm rãi hỏi: “Theo như mấy lời mọi người spam trong kênh ban nãy, em thay quần chúng hỏi một câu đi, Tình Không-sama, tiêu chuẩn kén vợ của anh là gì?”
Ngô Minh nghe xong trong lòng thoáng hồi hộp, tiêu chuẩn kén vợ?
Tình Không nghiêng đầu suy nghĩ một lát, liền trả lời: “Vấn đề này anh thực sự chưa nghĩ tới bao giờ, nhất thời cũng không nói rõ ra được…”
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Anh nghĩ nếu có thể thì muốn người đó biết hiểu ý người khác một chút, dịu dàng một chút… Hừm, thực ra chuyện này cũng chẳng chắc chắn được, biết đâu gặp thích luôn thì sao.”
Đám fan trong kênh đều nổi máu gà lên, không ngừng spam kênh nói muốn giúp sama tìm đối tượng.
Lúc này Thanh Minh chợt chen vào: “Còn phải là giới tính nam nha.”
Mọi người đều cười vang, Tình Không còn đế thêm: “Còn cần phải nói sao, mọi người biết từ lâu rồi.”
Nhất định cũng sẽ có cô gái nào đó đau lòng, có chút mất mát, nhưng Tình Không đã công bố tính hướng của mình từ lâu rồi, huống chi giới võng phối giai thẳng khó cầu cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai, cho nên mọi người đều chỉ nói câu chúc phúc thôi —
[Tình Không-sama sinh nhật vui vẻ, phải nhanh nhanh tìm được tiểu thụ hiểu ý người khác lại dịu dàng văn nhã nha!]
Không biết là ai gửi những lời này lên đâu tiên, nhưng một lát sau đã bị mọi người copy spam lại, chớp mắt toàn màn hình đều ngập chìm trong mấy câu này.
Trong lòng Tần Không không khỏi có chút ngọt ngào, đám con gái này tuy bình thường có hơi ồn ào một chút, nhưng vẫn có những fan vừa hiểu ý lại dịu dàng như thế này, thực sự là quá hạnh phúc. Hắn cứ như bị dìm chết trong hũ mật rồi, choáng váng hết cả người.
Cười ha ha hai tiếng, nói: “Cảm ơn mọi người, thầy bói nói tui năm nay có sao Hồng Loan chiếu mệnh, nhất định có thể gặp được người số phận an bài nha.”
“Nào, giờ hát cho mọi người nghe.” Tiếng nhạc đệm vang lên.
Ngô Minh bĩu bĩu môi: “Sama nếu tìm được tiểu thụ thì sau này cũng không thể hát hò mỗi ngày nữa, thời gian phối âm cũng phải giảm thiểu nhiều…”
Vì vậy lại ôm chén trà than thở.
Tiếp theo đến lượt các CV khác lên mic góp vui cho mọi người.
Tình Không thực sự rất cảm kích, có nhiều người như vậy cùng hắn hưởng thụ sinh nhật, khiến hắn đang hát cũng không kìm được mà nghẹn ngào: “Lúc bị bêu xấu tôi rất khó chịu, có lần còn có ý định rời khỏi giới trong đầu. Tôi có làm sai chuyện gì đâu, nhưng lại có người không thích tôi như vậy. Nhưng vừa nghĩ đến vẫn còn nhiều người yêu thích, ủng hộ mình như mọi người, liền cảm thấy bất luận chuyện gì cũng vượt qua được. Dù thế nào đi nữa, cảm ơn mọi người đã cho tôi sức mạnh.”
Các fan rất ít khi nhìn thấy Tình Không nghiêm túc như vậy. Tình Không bình thường đều biểu hiện ra là không hề quan tâm, không ngờ những chuyện không hay này vẫn có thể ảnh hương đến hắn.
Mọi người đều lên tiếng an ủi, khung đối thoại bị spam nhanh vùn vụt.
Ngô Minh sụt sịt mũi, dùng âm lượng chỉ để một mình mình nghe thấy mà lẩm bẩm: “Em sẽ luôn thích anh.”
Khóe mắt có hơi ẩm ướt, gõ chữ lên khung —
Vô Danh: Sức mạnh là để trao đổi với nhau mà, cũng cảm ơn anh đã cho em sức mạnh.
Tình Không liếc thấy lời của Vô Danh, liền nói: “Vô Danh nói đúng lắm, sức mạnh là để trao đổi, he he, những lời này vừa nói ra liền khắc sâu vào lòng tui rồi, Vô Danh cô nương, anh tặng em bưu thiếp nha.”
Ngô Minh sửng sốt, bưu thiếp?
Mọi người đều biểu lộ lòng ước ao đố kị oán hận, liên tục spam em cũng muốn.
Tình Không nói: “Vị cô nương Vô Danh này anh thấy quen lắm, bình thường luôn reply weibo của anh, cho nên mới tặng cô ấy một tấm. Đừng vội, sau này mọi người còn có cơ hội mà.”
Thì ra ID của mình quen thuộc lắm sao? Ngô Minh do dự, tuy rằng rất muốn có bưu thiếp, nhưng mà…
Quản lý liền nhấc Vô Danh lên mic, nói để cô nương này nói vài câu đi.
Đèn xanh biểu thị đang nói tuy sáng, nhưng chẳng hề có tiếng nào phát ra.
“Í? Mic có vấn đề sao?” Tình Không kêu. “Cô nương em thử nói linh tinh gì đó xem nào.”
Ngô Minh há há miệng, nhưng vẫn không nói ra được gì.
Trước đó cũng có mấy cô gái không thể nói trên mic, chỉ đành đổi ID của mình thành yêu cầu thôi.
Tình Không nói: “Nếu vậy lát nữa em gửi địa chỉ cho Hoàng Mã (quản lý toàn bộ kênh) nhé, anh đành tiếc nuối ôm em xuống vậy—-“
“Chúc mừng sinh nhật!”
Ngô Minh thấy mình sắp bị ôm xuống, liền vội vàng nói ra một câu, rồi nhanh chóng ấn xuống mic.
Cậu cúi đầu che mặt, thoáng chốc mặt đã đỏ bừng như sung huyết, tim cứ đập thình thịch, thình thịch.
Tình Không đột nhiên nghe thấy câu chúc mừng sinh nhật, liền đần mặt ra: “…? Ai đang nói vậy?”
Đám fan đang onl đều = 口 =, nếu không nhìn nhầm, hình như là… Vô Danh… cô nương kia?
Quản lý viên vừa ôm cậu lên mở mic, xấu hổ e hèm vài cái, xem ra cũng bị giật mình: “Eh, vừa nãy là Vô Danh nói… Oa, không ngờ là con trai!”
Tình Không có chút囧, ban nãy hắn lại cứ gọi người ta là cô nương, đành ngượng ngùng nói: “À à, vị cô nương Vô Danh này… à không không, tui không có ý này, thì ra là con trai sao, phụt!”
Kênh YY bị spam cả đống ha ha trong nháy mắt.
“Đừng cười đừng cười, anh xin lỗi, xin lỗi còn không được sao.” Tình Không cũng không để ý người ta có nhìn thấy hay không, nghiêm nghiêm mặt, trang trọng nói: “Thật ngượng quá, có điều cảm ơn lời chúc của bạn!”
Mặt Ngô Minh vẫn còn rất đỏ, nhưng nhịp tim cũng dần dần trở lại bình thường. Không ngờ mình lại có can đảm nói ra, may mà chỉ nói bốn chữ, cũng không dễ bị nhận ra là hàng xóm.
Chuyện Tình Không nghĩ cậu là con gái cũng không có gì đáng trách, dù sao phần lớn fan của hắn đều là nữ hết, đã có ấn tượng ban đầu như vậy rồi. Với người khác mà nói, đột nhiên xuất hiện một thằng con trai thế này, kinh ngạc là chuyện đương nhiên.
Việc một thằng con trai xuất hiện cũng là nhạc đệm nho nhỏ cho hôm nay, Tình Không vô cùng cao hứng, hăng hái bộc phát, liền hát vài khúc cao âm.
Kết cục là trò đùa hằng ngày trong kênh lại xuất hiện, mọi người đều ra sức spam: “Đã muộn rồi, thai phụ nhà bên sắp tới gõ cửa đó!”
Tình Không hừ một tiếng: “Hát cho mấy người nghe mấy người còn ghét bỏ!”
Còn về “thai phụ” nhà bên — Ngô Minh, lúc này vẫn đang căng óc xoắn xuýt như bánh quai chèo. Cậu đang băn khoăn về vụ bưu thiếp kia.
Nếu nói không muốn thì là nói dối rồi. Đã là hàng xóm vài năm với Tần Không, vẫn kiếp nửa đời không quen biết, vượt qua tình hữu nghị, nhưng cũng chẳng phải bạn bè. Cho dù mượn cớ gì đi nữa, đều không thể “chôm” được tấm bưu thiếp kèm chữ kí từ tay Tần Không đúng không? Huống chi người ký lại là Tình Không, không phải Tần Không.
Dù sao cũng không thể gõ cửa nói: “Hi, Tình Không-sama, đưa bưu thiếp cho tôi luôn đi!”
Cậu lắng nghe tiếng ca truyền đến từ nhà bên, hít sâu một hơi, rồi gõ địa chỉ gửi cho Hoàng Mã.
Chọn địa chỉ nào được đây, Ngô Minh suy nghĩ rất lâu.
Tất nhiên là không thể gửi về nhà, cái này còn không dám nghĩ tới kìa.
Gửi đến công ty cũng không được, Tần Không biết mình công tác ở đó.
Cuối cùng đành đưa địa chỉ nhà của một đồng nghiệp ra.
Ngô Minh vừa mếu máo vừa nghĩ: Không thể trực tiếp nhận bưu thiếp kèm chữ ký, lại phải giải thích với đồng nghiệp, khó chịu!
|
[Sáu]
Trưa hôm sau, lúc Ngô Minh đang ở nhà làm vệ sinh thì tiếng gõ cửa vang lên.
Nhìn liếc qua mắt mèo thì đúng là Tần Không, còn ôm laptop, xem ra là tới trả đồ.
Vừa mở cửa, Tần Không liền đưa laptop ra, nói: “Cám ơn cậu nhiều lắm.”
Ngô Minh chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua, mặt thoáng chốc đỏ bừng, ngượng ngạo không biết nên trả lời thế nào, chỉ nhận lấy laptop rồi đứng đơ ra đó.
Tần Không thấy hơi kỳ quái, không biết cậu hàng xóm đỏ mặt làm gì: “Sao vậy?”
“Không không —“ Ngô Minh luống cuống, “Tôi, tôi…. Không, không có gì đâu. Hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”
Tần Không cười nói: “Hôm nào tôi mời cậu ăn!”
“Cái đó…” Ngô Minh nhìn qua laptop, “Máy tính của anh chưa sửa xong đúng không, nếu cần dùng thì cứ giữ lại đi.”
Tần Không khoát khoát tay, giải thích: “Không cần đâu, chỉ là chỗ cắm nguồn bị hỏng, hai ngày nữa là sửa xong rồi, tôi không vội dùng đâu.”
Ngô Minh gật gật đầu, nói: “Ừ, anh có cần thì cứ nói nhé.”
Tần Không xua tay, “Vậy tôi về đây.”
Ngô Minh quay về phòng, ôm vi tính lăn lộn gào khóc trên giường —
Sao mình lại không biết nói chuyện thế chứ! Lại bị chê cười rồi chiếp chiếp chiếp.
Ở nhà bên cạnh, Tần Không vừa đóng cửa xong liên ha ha cười vài tiếng. Hàng xóm tốt bụng thật tốt, lúc đỏ mặt trông cứ như thẹn thùng á, cười lên cũng rất đáng yêu.
Đối tượng kén vợ của mình sao, hắn ngẫm nghĩ một hồi, chắc là giống như hàng xóm, tốt bụng đáng yêu, nhìn qua có vẻ mềm mềm sờ sướng lắm, đúng là loại mình thích.
Có điều tai có vẻ không tốt lắm?
Mình hát hò mỗi ngày như thế, tầng trên tầng dưới đều khéo léo nhắc nhở vài lần rồi, sao sát vách lại chẳng hề có ý kiến gì hết?
***
Ngày nghỉ mùng một tháng năm trôi qua rất nhanh, lại đến ngày đi làm độc ác rồi.
Lúc Ngô Minh đi làm cả người cứ như đang bay, bước trên đường cũng cười tươi như hoa, lúc ra trạm bắt tàu khóe môi vẫn cứ nhếch hết cả lên.
Lúc ra khỏi cửa còn chạm mặt Tần Không, lên tiếng chào vô cùng vui vẻ: “Chào buổi sáng.”
Điều này khiến Tần Không thoáng buồn bực, đi làm vui thế sao?
Nguyên nhân của sự hân hoan này rất đơn giản, hôm qua đồng nghiệp gọi điện cho cậu, nói bưu thiếp tới nơi rồi, hôm nay sẽ mang đi cho.
Nếu là gửi bưu thiếp trong cùng một thành phố thì chưa đầy một tuần là nhận được rồi.
Vừa nghĩ đến có thể nhìn thấy bưu thiếp có chữ ký của Tình Không-sama, lại còn đặc biệt viết tặng Vô Danh, Ngô Minh liền không kìm được nỗi kích động.
Sama mình thích ở nhà bên, tuy có thể tiếp xúc nhưng cũng không thể dụ dỗ trực tiếp. Mà có lẽ cậu cũng chẳng dám, hay nói đúng hơn là không muốn dụ dỗ, khẽ siết tay, ừ, lặng lẽ yêu thích là được rồi, làm một fan cuồng lý trí thôi.
Còn về tấm bưu thiếp thực sự là một điều tuyệt vời ngoài ý muốn, là một vật vô cùng mong chờ nhận được. Như vậy mỗi ngày có thể nhìn chữ ký mà bấn loạn!
Nhất định phải để vào khung, đặt đầu giường ngắm mỗi ngày!
***
Sau khi tan ca, Ngô Minh vừa ngâm nga điệu “Hôm nay là ngày lành, mọi chuyện đều có thể thành sự thực~” vừa ôm đồ, nhẹ nhàng bước ra khỏi thang máy.
Sáng nay cậu vừa nhận được bưu thiếp, liền vui đến mức dí mặt vào mua một cái, còn ôm chặt đồng nghiệp nói muốn mời ăn cơm! Người vốn luôn bình tĩnh như cậu đột nhiên kích động thế, không khỏi khiến đồng nghiệp 囧囧.
Trên đường về nhà tiện đường quẹo vào siêu thị, chuẩn bị nấu nướng thêm cho bản thân hôm nay.
Sau đó còn mua cả một đống hoa quả đến mức nặng không xách nổi, đành ôm lên lầu.
Lúc ra khỏi thang máy vẫn còn đang ngâm nga, tình cờ chạm mặt Tần Không đang trên đường ra ngoài, đột nhiên nấc một tiếng, im bặt.
Tần Không phì cái cười ra tiếng, nói: “Hôm nay vui vẻ vậy sao.”
Ngô Minh ngập ngừng nửa ngày, mới bảo: “A a… ha ha, đúng đúng.” Vừa nãy hát bị nghe thấy rồi đúng không, a, mất mặt quá!
Tần Không gật đầu, đang định đi bỗng đột nhiên quay đầu lại hiếu kỳ hỏi: “Gặp chuyện gì vui sao?”
“A! Không có gì đâu!” Ngô Minh ngẩn ra một lát, dù sao cũng không thể nói vì tôi mới nhận được bưu thiếp của anh mà. Vội vã vẫy chào, mở cửa chạy vụt vào trong.
Sầm một tiếng, đóng cửa.
“Này! Cậu hát cũng được lắm!” Giọng Tần Không truyền đến qua cánh cửa.
Ngô Minh dựa mình vào cửa, hận không thể giấu hết mặt đi, xấu hổ muốn chết.
Trở về phòng mở vi tính, bật weibo của Tình Không lên. Hôm nay viết nhiều thật đấy.
Status đầu tiên gửi lúc sáng.
CV Tình Không: Ngày đi làm vạn ác! [nước mắt]
Ngô Minh reply —
Tên trong không có tên: Sờ sờ sama, không đi làm làm sao có tiền được.
Cái thứ hai là chuyển phát một vở kịch mới, lồng diễn viên phụ.
CV Tình Không: [Chuyển phát weibo] 囧囧 Diễn viên phụ, trừ tui ra thì còn ai làm?
Ngô Minh reply —
Tên trong không có tên: Ra kịch mới, chạy vội đi nghe~
Cái thứ ba là @ từ một cô gái.
XXXXX: @CV Tình Không Tình Không-sama, nhận được bưu thiếp rồi =3=. [Hình ảnh]
CV Tình Không: [Chuyển phát weibo] He he, nhận được thì tốt rồi.
Ngô Minh reply —
Tên trong không có tên: Sama em cũng nhận được rồi > <.
…
Cái cuối cùng là vừa post.
CV Tình Không: Hôm nay hàng xóm không biết gặp chuyện tốt gì, có vẻ vui lắm…
Ngô Minh reply —
Tên trong không có tên: Thai phụ nhà bên có thể là sắp sinh chăng?
Tình Không trả lời: Đạp bay~
Ngô Minh nhận được trả lời lại ôm gối lăn lộn trên giường, ai da sama trả lời mình rồi ngao ngao ngao~
Tối nay nhà bên không hát. Trong lòng Ngô Minh quả thực có hơi mất mát một chút, ngồi trước máy tính, treo nick phải nick trái chờ đợi, Tình Không vẫn không lên. Cậu liền đưa tay gõ gõ tường “Cộc cộc cộc”, không ở nhà sao?
Tần Không nhà bên đang dọn dẹp tủ quần áo, nghiêng đầu chau mày một lát, tiếng gì vậy? Hình như là truyền tới từ nhà bên…
Gõ gõ tường thử xem, “Cộc cộc cộc”.
Ngô Minh xoạt một cái rút hết tay với tai về, chôn đầu vào chăn, chiếp chiếp chiếp không dậy được rồi.
|
[Bảy]
Công việc của Tần Không bỗng nhiên bận rộn hẳn lên, tối nào cũng tăng ca, không có thời gian hát hò gì nữa, cả việc phối kịch lấp hố cũng đành tạm dừng lại.
Sớm tinh mơ đã đi làm, đến gần khuya mới về nhà.
Cứ mỗi tối tầm mười một mười hai giờ, khi nhà bên truyền tới vài âm thanh nho nhỏ, Ngô Minh liền lăn qua lộn lại trên giường, cầm điện thoại lướt weibo. Hôm nay hắn vẫn không update weibo nữa.
Ngô Minh thở dài: Mấy ngày rồi không gặp Tình Không-sama. QAQ
Tần Không mệt đến mức ngồi ỳ ra trước máy tính, xoa xoa thái dương, một tí sức lực mở máy cũng không có mà còn phải giao âm cho người trong tổ kịch, đêm nay nhất định phải ghi xong. Đành thở dài, khởi động máy.
Máy vi tính sáng lên. Khi màn hình welcome màu xanh lam của window xuất hiện, hắn bỗng đột nhiên nhớ tới hàng xóm tốt bụng nhà bên, hình như có vài ngày không chạm mặt rồi?
Tần Không thử đưa tay gõ tường vài cái, “Cộc cộc cộc.”
Nhà bên chắc là đi ngủ rồi? Mà nhắc mới nhớ, hình như nhà bên có nghe được tiếng mình hát hò? Như hôm đó á…?
Ngô Minh vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng “cộc cộc cộc” có quy luật truyền đến từ bức tường, cũng đánh bạo vươn tay, gõ ba tiếng trả lời —- “Cộc cộc cộc”?
Tần Không liền囧, thật sự nghe thấy sao? Lại gõ thêm ba lần nữa.
Ngô Minh thầm tự hỏi đây là đang làm gì vậy, lại cẩn thận gõ vài tiếng.
Tần Không: “….”
Nhà bên còn chưa ngủ, xem ra không phối âm được rồi. Hắn đứng dậy, vận động thân thể thắt lưng vài cái rồi cố ý lớn tiếng nói: “Mệt quá, đi ngủ thôi!”
Ngô Minh loáng thoáng nghe được hai chữ đi ngủ, lặng lẽ cười trộm, đây là nói cho cậu nghe sao! Cậu không muốn bị nhà bên nghe thấy, liền xoay đầu bịt miệng nín cười.
Tần Không nghe thấy nhà bên không có tiếng đáp trả, liền rón ra rón rén bê vi tính sang phòng khác xa xa một chút, mở kịch bản Trù hoạch giao cho.
Còn về Ngô Minh thấy sát vách không còn tiếng động gì nữa, liền nhắm hai mắt lại, dùng âm lượng chỉ để mình mình nghe được, nói: “Sama ráng nghỉ ngơi sớm sớm chút nha.”
Mấy hôm sau.
Lúc Ngô Minh vừa tan ca, đang nấu bữa tối ở nhà thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Không đứng trước cửa giơ tay chào, rồi chỉ chỉ sọt quần áo bẩn: “Hi, có thể mượn máy giặt chút được không, máy giặt nhà tôi lại lên cơn rồi.”
Ngô Minh thấy Tần Không tới không khỏi có chút kinh ngạc, lâu lắm rồi mới gặp hắn. Cậu gật đầu bảo hắn vào nhà, rồi hỏi: “Hôm nay sao tan ca sớm vậy?”
Tần Không bỏ đồ xuống, nói: “Ừ, mấy hôm trước phải tăng ca, cuối cùng cũng xong việc rồi, giờ có thể rảnh rang hơn chút đỉnh.”
Ngô Minh mừng thầm, oa, lại có thể nghe sama hát mỗi tối rồi! Nhưng trên mặt cũng chẳng lộ ra vẻ gì, chỉ nói: “Ừ, nên chú ý thân thể một chút. Máy giặt ở bên đó, anh cứ dùng đi!”
Tần Không khó khăn bê sọt quần áo sang, khởi động máy ầm ầm đổ nước vào, rồi ném hết đồ vào trong, bỏ thêm nước giặt, còn vừa làm vừa gào lên với Ngô Minh đang ở trong bếp: “Này, Ngô Minh, cậu có cảm thấy phòng chúng ta cách âm không tốt lắm không?”
“Sao cơ?” Ngô Minh nghe không rõ lắm, liền đeo tạp dề bước ra. “Anh nói gì sao?”
Tần Không nhìn hàng xóm đeo tạp dề từ trên xuống dưới, cái tạp dề hình Rilakkuma này rất hợp với cậu ta, không tệ.
Ngô Minh đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngùng. Mình là người lớn, còn là nam nữa, lại đi mặc tạp dề hình Rilakkuma hệ moe này, bị sama mình thích bắt gặp rồi… Trừng mắt nhìn một cái, hỏi: “Nãy anh bảo gì cơ?”
“Tôi hỏi, cậu thấy cách âm giữa hai nhà thế nào?” Tần Không thu lại ánh mắt bất lịch sự kia, khụ khụ hai cái rồi bảo: “Người gõ tường với tôi hôm đó là cậu đúng không?”
Ngô Minh nghe nửa câu đầu xong có chút hoảng loạn, không phải hắn nhận ra gì rồi chứ? Nhưng liền lập tức an ủi bản thân, không đâu không đâu, bình tĩnh trả lời: “Ừ, là tôi.”
“Vậy… bình thường cậu cũng nghe thấy tiếng hát sao?”
“Ừ, có nghe chứ.”
Đến phiên Tần Không囧 rồi. Thì ra nhà bên vẫn có nghe thấy sao, “Ngại quá, ảnh hưởng tới cậu rồi đúng không!”
“Không sao không sao.” Ngô Minh xua tay. “Lúc anh hát tôi đều đeo tai nghe mà.”
Đeo tai nghe nghe rõ hơn nhiều nha!
Tần Không sờ sờ mũi, hỏi tới vấn đề trọng điểm: “Vậy.. cậu có nghe thấy tiếng kì quái gì khác không? Ví dụ như một giọng nam la to, hay lúc khóc lúc cười gì đó?”
Ngô Minh vội vã lắc đầu: “Không thấy, lẽ nào bên nhà anh nghe được sao?”
“Thế à, vậy chắc tôi nghe lầm rồi.” Tần Không cảm thấy có hơi lạ, sao cậu ấy lại không nghe thấy mình phối kịch nhỉ?
Hắn vội vàng xin lỗi Ngô Minh: “Thật ngại quá, thỉnh thoảng tôi vẫn hay hát một chút, nếu có ảnh hưởng gì đến cậu thì cứ nói với tôi nhé.”
Tuy rằng nhà bên không có thai phụ, nhưng ảnh hưởng tới hàng xóm cũng không ổn…
“Ừ, anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi, tối đừng thức khuya quá.” Ngô Minh tuy ngoài miệng trả lời vậy, nhưng thực ra trong lòng đang oán thầm: Có nghe được cũng không nói cho anh biết.
“Sau này tôi sẽ chú ý.” Tần Không nói.
***
Máy giặt ầm ầm chuyển động, một lát là giặt xong hết rồi.
Vừa đúng lúc cơm chín, Ngô Minh liền bê đồ ăn sang, mở miệng gọi Tần Không: “Cùng ăn cơm đi, hôm nay tôi làm nhiều món lắm.”
Tần Không vớt quần áo lên vắt rồi ném vào sọt đồ, hơi ngượng ngùng nói: “Không cần đâu không cần đâu, làm phiền cậu quá rồi.”
Hắn bê sọt đồ qua phòng khách, chợt ngửi thấy mùi thức ăn, đám sâu tham ăn trong bụng đều bị hấp dẫn nhộn nhạo hết cả lên, “Ùng ục~” một tiếng, cả hai người đều nghe thấy.
Ngô Minh phì cười một tiếng, bày ra thêm một bát cơm nữa, vẫy tay: “Qua đây ngồi đi.”
Tần Không ủ rủ ngao một tiếng, bỏ sọt đồ xuống, chọc chọc bụng mình vài cái, tức giận nói: “Mày đúng là không chịu thua kém chút nào!” Dứt lời liền ngồi xuống, trong lòng nghĩ hôm nay lại có thể ăn ké cơm nhà hàng xóm, đúng là —- hạnh phúc quá đi!
Hận không thể phát status nói cho toàn bộ thế giới nghe, hàng xóm thực sự quá tốt hu hu hu.
“Anh nếm thử cái này xem.” Ngô Minh gắp một miếng khoai tây hầm cho Tần Không.
“Ừm, ngon lắm!”
Ngô Minh lộ ra nụ cười mờ nhạt. Tài nấu nướng của mình được người mình thích tán thưởng, đương nhiên là một chuyện rất vui vẻ rồi.
Vì vậy cậu cũng quyết định khen ngợi Tần Không một chút, nói: “Anh hát hay lắm đó.”
|
[Tám]
“Khụ khụ khụ…!!!” Tần Không vừa nghe vậy suýt sặc, cái gì! Hát hay lắm!? Vậy không phải hàng xóm nghe rõ từ a đến z sao?!
Chết rồi, thai phụ thật tầng trên chuyển đi, nhưng thai phụ giả nhà bên này lại nghe hết được như vậy, chỉ cách! Một! Bức! Tường! A!
Mặc dù được khen lẽ ra nên vui mới đúng, nhưng sao hắn cứ cảm thấy khóc không ra nước mắt chứ.
Vừa nhớ đến chuyện lúc mình hát cao hứng quá đã từng kiêu ngạo hô lên mấy lời “Này, thai phụ nhà bên cô vẫn khỏe chứ!”, liền cảm thấy vô cùng xoắn xuýt, không phải bị nghe hết rồi đó chứ?
Ngô Minh thấy bộ dáng “có tật giật mình” của Tần Không, hẳn là đang nghĩ đến điều gì đó không tốt. Cậu mỉm cười, tiếp tục nói: “Thai phụ tầng trên chuyển đi lâu rồi, anh không biết sao?”
“Khụ khụ khụ khụ…!!!” Tần Không suýt chút nữa phun hết cơm ra. Nói gì không nói lại đi nói chuyện này!
Ngô Minh nhìn Tần Không: “….”
“Ngại quá ngại quá! Tôi ăn hơi vội!” Tần Không vội vã nói.
“Uống chút nước đi, đừng vội.” Ngô Minh rót cho Tần Không chén nước. Người tốt đôi khi cũng xấu bụng một chút, tuy biểu hiện bên ngoài vô cùng lo lắng quan tâm, thực ra trong lòng đang âm thầm đắc ý — rốt cuộc cũng báo được thù rồi, ai bảo anh ngày nào cũng gọi tôi là thai phụ!
Bữa ăn này của Tần Không đúng là buồn vui lẫn lộn, hăng hái hô “Để tôi dọn cho!” rồi cầm bát đũa rửa sạch sẽ, ở nhà còn chẳng bao giờ chăm chỉ đến thế.
Lúc xách đống đồ ra ngoài, vô cùng chân thành nói một câu: “Cám ơn đã chiêu đãi.”
Ánh mắt chân thành lại có chút áy náy khiến tiểu tâm can của Ngô Minh thoáng chút run rẩy — eh, có phải mình đã làm sai gì rồi không?
Tần Không vừa bước vào nhà liền tốc độ chớp nhoáng vọt đến trước máy tính, gửi một status weibo.
CV Tình Không: Hôm nay được hàng xóm tốt bụng chiêu đãi bữa tối. Hàng xóm còn khen tui hát hay, làm tui đây vừa mừng vừa ngượng… [nước mắt]
Ngô Minh reply —-
Tên trong không có tên: Hừ, hàng xóm không chừng đã biết anh gọi người ta là thai phụ rồi!
Tình Không trả lời: Em đoán trúng rồi…
Tối hôm đó, lúc Tình Không đang hát hò trên kênh, có vài fan yêu cầu hát ca khúc cao độ đều bị hắn từ chối không chút do dự, nói như vậy nè: “Không được không được, lát nữa hàng xóm tới gõ cửa mất.”
Đám fan liền gõ chữ dưới khung: Lỡ thai phụ sát vách nghe được kích động quá, muốn sinh luôn thì biết làm sao!
Tình Không nhỏ giọng nói: “Suỵt, cho nên mới nói, phải nhỏ giọng lại. Anh hát cho mọi người nghe mấy khúc dịu dàng một chút thôi.
Ngô Minh mỉm cười: Có nhỏ tiếng nữa thai phụ nhà bên vẫn nghe thấy.
Màn đêm buông xuống, Tần Không đang trằn trọc muốn ngủ, đột nhiên não bộ bỗng hiện ra hình ảnh hàng xóm nhà bên qua gõ cửa nói: “Sama, có thể nói nhỏ chút được không?” Rùng mình. Vất vả lắm mới ngủ được, nhưng lại mơ thấy Ngô Minh vác cái bụng bự nói: “Sama, em sắp sinh rồi.”
Tần Không giật mình tỉnh lại, phía sau toát ra một đống mồ hôi lạnh, thật đáng sợ!
Lại liếc qua đồng hồ báo thức, dậy sớm hơn bình thường một tiếng. Lại bắt đầu mơ màng, nghĩ sáng nay lúc đi làm có thể chạm mặt Ngô Minh không, rồi nghĩ đến cơm Ngô Minh nấu, bỗng thấy bộ dáng Ngô Minh cũng rất đẹp, tính cách lại tốt, đúng là kiểu hắn thích. Mà hình như còn chưa có bạn gái…?
Chợt nhận ra mình đang suy nghĩ linh tinh cái gì, liền lặng lẽ cầm điện thoại viết weibo —-
CV Tình Không: Chết, hình như thích người ta mất rồi.
***
Sáng hôm đó Ngô Minh vừa ra khỏi cửa liền chạm mặt Tần Không, bỗng cảm thấy Tần Không đặc biệt thân thiện. Bình thường chỉ bắt chuyện qua loa thôi, nhưng hôm nay lại nói rất nhiều: “Đã ăn sáng chưa? Nhất định phải ăn sáng đó, bụng rỗng đi làm không tốt cho sức khỏe.”
Kiên trì trả lời từng câu một, bỗng cảm thấy chút kỳ quái, sao Tần Không hôm nay có vẻ vui thế?
Khi Ngô Minh tan tầm trở về nhà, mở weibo của Tình Không ra, thấy cái status gửi lúc sáng kia, trái tim bỗng đập thịch một cái.
Ngồi thẳng người thở sâu, hít vào, rồi thở ra. Thì ra là hắn có người để thích rồi, chả trách sáng sớm lại khác thường như thế. Cậu ráng tự an ủi: “Sama cũng có cuộc sống riêng, mình có thể nhìn thấy anh ấy, cũng đã hạnh phúc hơn vô số người rồi, phải biết thỏa mãn.”
Cậu bình luận phía dưới —-
Tên trong không có tên: Nói vậy người kia nhất định rất xuất sắc! Mong sama hạnh phúc!
Sau đó tựa vào ghế, không nỏi nổi câu gì nữa.
Mấy ngày tiếp theo, tinh thần của Ngô Minh lúc đi làm đều rất tệ, cả người phờ phạc ủ rũ hết cả ra.
Người mình “đơn phương” đột nhiên để ý người khác, không khỏi có chút rầu rĩ, loại cảm giác này vừa giống lại vừa không giống thất tình…
Trong cơn ngơ ngẩn bỗng nhiên bị khí lạnh đột kích, Ngô Minh vinh quang trúng thưởng.
Vừa dậy liền cảm thấy toàn thân đau nhức, hắt xì dữ dội vài cái, cổ họng như bị nhét đá vào, rất khó chịu, đầu thì choáng váng sao đó. Đưa tay sờ trán, sốt mất rồi.
Ráng ngượng dậy gọi điện thoại cho công ty xin nghỉ, rồi lại lấy hòm thuốc ra tìm thuốc hạ sốt uống một viên. Toàn thân như nhũn ta, mất hết sức, ngay cả nuốt đều phải tốn cả một đống lực.
Lại uống thêm chén nước, mơ mơ màng màng ngủ mất, khi tỉnh lại trời đã tối. Lại sờ trán, thoáng cười khổ. Vẫn không có dấu hiệu hạ sốt, mà hình như còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Người ta một khi bị bệnh sẽ cảm thấy vô cùng yếu ớt, không hiểu sao cứ hay nghĩ đông nghĩ tây đủ thứ.
Ngô Minh lên cơn sốt, nhưng dòng suy nghĩ lại bay đến sát vách — Tần Không đang làm gì nhỉ, hình như tối nay không thấy hắn hát. Hôm nay hắn có viết weibo không nhỉ? Người hắn thích là người thế nào, chắc là rất đáng yêu nhỉ? Yêu rồi thì phải dành thời gian cho người yêu nữa nhỉ, thời gian lên mạng sau này chắc cũng ít đi, thời gian hát lại càng ít hơn nữa…
Bỗng nhiên rất muốn gặp Tần Không, liền đưa tay gõ tường. Nhà bên có ai không? “Cộc cộc cộc.”
Tần Không đang ở nhà, hôm nay không hát hò gì, chỉ muốn nằm trên giường đọc tiểu thuyết thả lỏng bản thân một chút. Đột nhiên nghe được âm thành truyền đến từ bức tường.
Chắc hàng xóm lại gõ tường rồi, tinh nghịch gõ trả lời “Cộc cộc cộc”.
Ngô Minh nghe thấy tiếng đáp lại, có chút vui vẻ, liền ngồi dậy định xuống giường. Đột nhiên hai mắt tối sầm, cả người chệnh choạng liền cụng đầu vào tường. “Ai da!” Đau đớn ngồi lại lên giường, ôm đầu không dám động đậy nữa. “Đau quá!”
Hễ xui xẻo thì dù uống nước cũng có thể bị rắc răng!
Tần Không đang chờ nhà bên gõ tiếp, còn nghĩ giao lưu kiểu này rất thú vị, nhưng không ngờ lại nghe thấy rầm một tiếng, ngay sau đó vang lên tiếng hô đau nhức truyền đến từ nhà bên, trong lòng thoáng giật mình — Làm sao vậy!
Đập tường lo lăng gọi to: “Này! Này! Cậu làm sao vậy?”
Bên kia không có tiếng đáp. Hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sốt ruột muốn nhảy bổ qua đó, liền lớn tiếng nói vọng qua: “Giờ tôi qua ngay, cậu ra mở cửa cho tôi!”
Ra ngoài, tới cửa hàng xóm ra sức ấn chuông, “Ngô Minh! Ngô Minh! Mở cửa ra nhanh, không sao chứ!”
Ngô Minh chậm chạm hồi thần, vẫn cảm thấy hơi choáng váng. Nhưng vừa định mở miệng nói không sao lại nghe thấy tiếng Tần Không đang đập cửa nhà mình, giờ mà không ra hắn phá cửa là cái chắc. Đành loạng choạng bước ra mở cửa, thở hổn hển nói: “Tôi bị cụng đầu thôi mà, không sao đâu.”
Tần Không thấy Ngô Minh mở cửa, an toàn đứng đó liền thở ra nhẹ nhõm. Nhưng vừa thở ra xong lại sốt ruột. Gò má đỏ bừng, mày nhăn nhó, cả người chẳng có chút thần sắc, xem cái vẻ mệt mỏi vô lực này, nhất định là bị bệnh rồi!
Vươn tay sờ lên trán người nọ, nóng hầm hập, lại xoa xoa tay, lạnh băng.
Đây là sốt rồi còn gì!
Nháy mắt bỗng nổi cơn giận, mắng: “Sốt cao thế này còn bảo không sao gì nữa!”
|
[Chín]
“Tôi uống thuốc rồi.” Ngô Minh yếu ớt trả lời, có hơi loạng choạng. Tần Không vội vàng đỡ lấy cậu.
“Đo nhiệt độ chưa!”
“Chưa.”
Tần Không dìu ngô Minh ngồi xuống ghế trong phòng khách, vô cùng đau lòng. Tuy bình thường người này có vẻ sống rất tốt, nhưng tuyệt đối không biết chăm sóc bản thân! Hắn hấp tấp hỏi: “Nhiệt kế để ở đâu.”
Ngô Minh chỉ chỉ cái tủ đặt trong phòng khách: “Trong ngăn có một hòm thuốc…”
Tần Không vội vã bước qua lấy hòm thuốc ra, tìm nhiệt kế, rồi nhanh chóng kẹp cho Ngô Minh.
Năm phút sau lấy ra nhìn. 39 °, trời ạ, sốt cao như thế sao. Liền lập tức nói: “Không được, phải đưa đến bệnh viện thôi. Đi nào, tôi đưa cậu đi.”
Ngô Minh không ngờ lại nghiêm trọng tới vậy, xem ra người bình thường không bao giờ ốm thì một cơn cảm mạo cũng đủ nguy hiểm rồi. Biết không thể lề mề được nữa, đành gật đầu để Tần Không dìu ra ngoài.
Bước ra tới cửa cậu mới chợt nhớ ra chưa lấy đồ theo, liền đẩy đẩy Tần Không, nói: “Sổ y tế, quên đem sổ y tế rồi!”
“Ở đâu? Tôi đi lấy cho.”
“Ở ngăn kéo bàn làm việc trong phòng ngủ!”
“Cậu chờ một chút.” Tần Không đỡ Ngô Minh ngồi vững trên sofa rồi mới vào phòng ngủ, mở ngăn kéo ra liền thấy sổ y tế đặt ngay bên trái. Lúc vội vàng đem ra tình cờ đụng phải cạnh bàn “bang” một tiếng, khung ảnh vốn đặt trên bàn rơi độp xuống mặt đất.
May mà không vỡ! Hắn cúi xuống nhặt nó lên. Lúc đặt lại trên bàn Tần Không mới kinh ngạc nhận ra, đây không phải ảnh chụp, là… bưu thiếp?
Hắn lấy ống tay áo lau lau lớp kính trên khung ảnh, xác nhận lại lần nữa, là bưu thiếp, còn là tấm bưu thiếp hắn đã gửi đi nữa.
Phía trên có viết —-
Gửi Vô Danh
Cám ơn sự yêu mến của bạn, mong bạn cũng hạnh phúc!
CV Tình Không
Đây là bưu thiếp gửi đi hồi sinh nhật mà.
Hôm đó viết rất nhiều, nhưng tờ này viết cuối cùng, cũng khá ấn tượng về nó.
Viết cho một fan nho nhỏ luôn reply dưới weibo của hắn, luôn nghe hắn hát, đã nghe hết tất cả các kịch hắn phối, còn viết bình kịch rất dài, tên là Vô Danh.
“Tần Không, có tìm được không vậy?” Tiếng Ngô Minh truyền tới từ bên ngoài.
Đưa cậu đi khám vẫn quan trọng hơn. Tần Không đặt bưu thiếp lại chỗ cũ, nói: “Tìm được rồi, tôi tới ngay!”
Đưa người ta đến bệnh viện gần nhất. Bác sĩ vừa đo nhiệt độ cơ thể cho Ngô Minh xong, liền coi Tần Không như người nhà của cậu, bực mình trừng mắt mắng hắn: “Sao giờ mới đưa tới đây.” Lập tức kê đơn thuốc, để Tần Không đưa bệnh nhân đi truyền dịch.
Lúc gắn xong dịch truyền đã đến tận khuya.
Ngô Minh choáng váng ngồi trên ghế, đầu dựa vào vai Tần Không, cảm thấy ngượng vô cùng: “Phiền anh quá.”
Tần Không nhìn Ngô Minh vẫn còn sốt cao, đau lòng muốn chết: “Cậu sống một mình cũng không chịu chú ý một chút, có việc gì phải tìm tôi giúp chứ. Chúng ta là hàng xóm, thế này cũng đâu có gì.” Lập tức ấm thầm nói thêm một câu: Em còn là người anh thích nữa chứ.
Tần Không cẩn thận ôm lấy cậu, rồi nói tiếp: “Ngủ thêm một lát đi, lúc nào cần thay thuốc tôi sẽ gọi y tá.”
“Ừm.” Ngô Minh kiệt sức gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tần Không giờ mới có thời gian ngắm kỹ người đang tựa vào hắn.
Cậu nhắm mắt lại, hàng lông mi thật dài hắt bóng lên làn da trắng, tiếng thở đều đều yếu ớt, khiến người ta có cảm giác lặng lẽ bình yên. Hắn chưa từng quan sát cậu gần đến mức này, bình thường chỉ thấy cậu đỏ mặt trông rất thẹn thùng, cười tươi thì rất đáng yêu mà thôi.
Ngô Minh, cậu là Vô Danh kia sao?
Cậu là Vô Danh mỗi ngày đều reply cho tôi sao?
Hắn chợt nghĩ, mặc kệ có phải hay không, tôi cũng sẽ không buông tay đâu.
***
Đợi đến khi Ngô Minh khỏi bệnh đã là ba ngày sau.
Trong vòng ba ngày này, Tần Không chỉ cần có thời gian rảnh là liền chạy qua chăm sóc cậu.
Mua đồ nấu cơm, quét tước dọn dẹp, cẩn thận từng chút một.
Thấy cậu gầy, liền nghĩ đủ cách như lên mạng tìm sách dạy nấu ăn cho người bệnh rồi ép cậu ăn.
Ngô Minh cũng ráng cự tuyệt hết lần này đến lần khác, nói cậu không phải tàn phế, huống chi thế này làm phiền hắn quá.
Nhưng Tần Không chỉ nói: “Chúng ta là hàng xóm, đừng khách khí mấy chuyện này.”
Ngô Minh biết nếu còn từ chối nữa thì rất quá đáng, cho nên đành lặng lẽ chấp nhận.
Vì chăm sóc cậu mà mấy hôm nay Tần Không không lên mạng hát, cũng không phối kịch.
Hắn còn viết trên weibo —
CV Tình Không: Gần đây nhà tôi có chuyện, không lên YY được, mọi người đừng đợi trên YY vô ích nữa. Cũng mong các vị Giám sát thông cảm, sau khoảng thời gian này tôi sẽ giao âm.
Lần đầu tiên Ngô Minh không bình luận gì, cậu cũng không biết mình nên viết gì nữa.
Không ngờ mình lại được gọi là người nhà, còn được người ta chăm sóc vài ngày nay.
Bỗng cảm thấy có chút hạnh phúc, cũng hơi tham lam nghĩ, nếu như có thể tiếp tục bệnh như này thì tốt rồi.
Cậu liếc qua tấm bưu thiếp trên bàn, thở dài.
Còn Tần Không ở nhà bên thì đang lặng lẽ follow weibo “Tên trong không có tên” của Ngô Minh, đọc hết từ đầu đến cuối. Không phải rất nhiều, chỉ có mấy trăm status thôi. Phần lớn chỉ là chuyển phát vài chủ đề đang nổi bật khắp toàn cầu, hay là cười nhiều sẽ mang thai đó vân vân.
Sau đó còn soát lại tất cả bình luận trong weibo của mình một lần —
Trời lạnh phải chú ý thân thể.
Dự báo thời tiết nói trời sắp mưa đó, phải mang dù nha.
Tối nay sama hát rất tuyệt.
….
Thấy những lời này trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, còn có vài bình luận nhắc tới thai phụ nhà bên, khiến hắn bất giác phá ra cười lăn lộn trên giường: Ha ha ha, sao Ngô Minh lại đáng yêu như vậy chứ, tự gọi mình là thai phụ!
Khiến giờ mỗi khi hắn viết weibo xong đều F5 hết lần này đến lần khác, chờ Ngô Minh trả lời.
Hắn quyết định thổ lộ với Ngô Minh vào đêm Thất tịch. Nếu không phải cảm thấy giờ chưa thích hợp, còn phải chuẩn bị nhiều thứ nữa, thì hắn hận không thể lao sang gõ cửa nhà bên nói tôi thích cậu ngay bây giờ rồi.
Cười ha ha hai tiếng, lại gửi thêm một cái weibo—
CV Tình Không: Cầu cho ý kiến. Đêm thất tịch[1] muốn thổ lộ với người mình thích, trừ hoa hồng ra thì còn nên tặng quà gì nữa?
Reply bên dưới đều chúc thành công, rồi đề nghị đủ loại quà tặng. Tần Không xoa xoa cằm, hắn chỉ muốn xem câu trả lời của Ngô Minh thôi.
Ngô Minh nhìn thấy status weibo này, đau lòng thật lâu, vô cùng đố kị. Cậu ôm gối ngẩn người ra trên giường: Tình Không có người hắn thích rồi, Tình Không có người hắn thích rồi, Tình Không có người hắn thích rồi…
Xốc lại tinh thần trả lời cho Tình Không —
Tên trong không có tên: Chỉ cần hai người đều có tình cảm với nhau, tặng gì cũng không quan trọng mà.
Tình Không vừa nhận được bình luận, liền lập tức trả lời: Nhưng tui không biết cậu ấy thích gì.
Ngô Minh thoáng kinh ngạc, rồi thở dài. Cậu ấy này cũng không phải mình, lại trả lời: Nếu là cho cậu ấy thì tặng nhẫn đi. Tự tay đeo cho cậu ấy. Sama, chúc anh hạnh phúc ^^.
Tần Không búng tay tanh tách một cái, lẩm bẩm: “Ừ, anh sẽ khiến em hạnh phúc.”
[1] Thất tịch: 7/7 âm lịch, được coi như ngày lễ tình nhân của phương đông o(>v<)o
|