(Xuyên Không) Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi
|
|
Chương 2.2: Vật Đính Ước Buổi sáng Thái Dương vừa mới thức vậy sau một đêm dài, những chú chim thi nhau hót, tiếng côn trùng rộn rã buổi ban mai, không khí vẫn còn hơi lạnh và sương bắt đầu tan ra.
Trong một căn nhà tre, trên giường một oa nhi đang say sưa ngủ thỉnh thoảng còn tủm tỉm cười, bên giường một nam hài khuôn mặt anh khí tuấn mỹ đang chăm chú nhìn người đang ngủ.
Oa nhi kia tựa hồ gặp ác mộng liền đạp văng cái chăn trên người. Nam hài nhíu mày kéo lại tấm chăn cho oa nhi nắm lấy bàn tay oa nhi vỗ nhẹ, xúc cảm ấm áp làm cho oa nhi yên tĩnh lại tiếp tục gặp chu công.
Thấy oa nhi lại say sưa ngủ nam hài mỉm cười đặt lên trán 0a nhi một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước liền đứng vậy bước ra ngoài, Tiếng cửa đóng lại hai mắt oa nhi liền mở to nhìn đỉnh giường.“Trời ạ! cái cảnh này sao thấy quen quá đi.” Thực ra khi Hạo ca nắm tay thì nàng đã tỉnh, nhưng vẫn giả bộ ngủ ai ngờ….ai ngờ…trời ạ!
Hiên Viên Hạo trở lại tay bưng theo một chậu nước ấm cùng khăn sạch đặt bên cạnh giường nhìn Tiểu Kỳ hai má hồng hồng ngực phập phồng đang giả bộ nằm ngủ. Khi nàng thức hắn đã biết chính là cố tình muốn hôn lên trán nàng xem phản ứng của nàng.
Nhìn nàng vì nụ hôn của hắn mà e thẹn (Su: Hạo ca huynh chắc không, KN:*đá* cấm làm phiền diễn viên.) tâm thập phần thõa mãn và kinh hỉ, bên ngoài lại lãnh đạm như trước nhưng trong mắt tràn đầy ý cười: “Muốn học cách nuôi cổ thì mau thức dậy theo ta ra ngoài.” nói rồi đứng dậy bước ra ngoài, hắn biết nàng sẽ lập tức bật dậy cho xem.
Quả nhiên như thế Hiên Viên Hạo vừa khép cửa Kỳ Nhi trên giường liên bất dậy rửa mặt, thay quần áo sư phụ ra thôn trấn mua mấy ngày trước, chảy lại tóc màng giày liền chạy như bay ra ngoài: “Hạo ca ta thức rồi, ngươi hứa sẽ dạy ta nuôi cổ đúng không?.”
Nhìn Tiểu Kỳ vì một câu nói của hắn mà gấp gáp chạy tới đây, đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch, cái miệng thở dốc không ngừng hắn cảm thấy rất hài lòng: “Phải.” Lãnh đạm nói một chữ bước tới bên nàng thay nàng chỉnh sửa búi tóc, cũng không để ý cách xưng hô có phần không đúng của nàng.
Kỳ Nhi nghe hắn đồng ý tâm vui mừng như điên không để ý hành động của hắn có bao nhiêu ám muội: “Đừng chậm trễ nữa đi mau.” Kỳ Nhi nắm tay hắn kéo đến bên phải ngôi nhà, ở đó có một căn phòng nhỏ bên trong có rất nhiều hủ, lọ, có thảo dược, có độc dược nàng chỉ nhận thức hơn chục loại còn lại tất cả đều không biết. (cho nàng Su vào đây chắc mừng còn hơn ta >.<)
Nhìn bàn tay hai người đan vào nhau Hiên Viên Hạo vô thanh mỉm cười, rồi lại nhìn thấy nàng vì mấy cái lọ trên bàn mà buông tay hắn ra, hắn chỉ muốn đập nát những thứ đó cho hả giận.
“Hạo ca đừng nhìn nữa mau dạy ta cách nuôi đi.” Kỳ Nhi thấy hắn nhìn mấy cái lọ nhíu mày sợ hắn đổi ý không muốn dạy liền thúc giục.
“Không phải như vậy, nên làm như thế này.” Hiên Viên Hạo thở dài đi tới bên cạnh nàng, nàng thật biết cách chọc hắn tức chết.
Trong phòng khung cảnh ấm áp nhu tình, nhưng cách nơi đó về phía nam hơn ba mươi dặm tình cảnh lại trầm mặc đến đáng sợ.
“Xoảng.” Chèn trà thứ một trăm lẻ tám bị đạp nát sau đó là tiếng rống giận: “Lũ ăn hại chỉ có một cái xác cũng tìm không ra ta nuôi các ngươi làm gì nữa, ngườu đâu đem ra ngoài giết hết cho ta.”
Đáng giận, hôm đó thấy nha đầu kia rơi xuống vực đáng lẽ hắn phải cho người xuống nhìn xem mới đúng. Kì Phong (cha ta giáo chủ Ám Nguyệt Thần Giáo, đề phòng nàng nào quên) sau khi nghe tin con gái hắn mất tích liền cho người đi tìm dưới vực cũng không thấy xác đâu, bên dưới chỉ có một cái hàn đàm cho người lặn xuống tìm cũng không thấy.
Đợi vài ngày cũng không thấy cái xác nào nổi lên hắn liền cảm thấy không ổn, cho người xung quanh hai mươi dặm tìm kiếm oa nhi kia cho rằng nàng còn nhỏ lại bị thương sẽ không chạy xa nào ngờ đã hơn mười ngày vẫn không tìm thấy.
“Hữu hộ pháp giáo chủ cho mời người đến gặp.” Khúc Minh cả kinh không lẽ bọn họ tìm được nha đầu kia rồi sao.
“Ta sẽ qua ngay.” dù sao cũng là ngươi từng trải sóng gió hơn mười năm hắn nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh đưa tay lấy trường kiếm bước ra ngoài.
* * *
Trong đại sảnh một nam nhân, một nha đầu cùng một tiểu nam hài đang ngồi, xung quanh là các hộ pháp cùng đương gia các lộ, xem ra lần này thực nghiêm trọng. (tèn tén ten…cho tràng pháo tay mừng Pracell lên sàn nào ).”
“Hữu hộ pháp đến.” Tiếng nói bên ngoài vang lên, thân ảnh mặc lam y tiến vào cung kính quỳ xuống: “Tham kiến giáo chủ.” Khúc Minh là sư đệ của giáo chủ phu nhân nên đặt quyền không cần hành lễ với thiếu chủ.
“Khúc Minh bên ngươi có tin tức gì hay không.” Nguyệt Kì Phong thanh âm trầm thấp lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Bẩm giáo chủ vẫn chưa nhận được tin gì.” Khúc Minh nhìn nhìn tìm kiếm Trúc Linh Lan lại chuyển tầm mắt sang hướng khác trả lời.
“Phụ thân hài nhi đề nghị mở rộng phạm vi tìm kiếm ra, rất có thể người trong giang hồ biết được thân phận muội muội mà bắt đi, hoặc giả được người cứu ra khỏi phạm vi của chúng ta.” Nguyệt Tĩnh Dạ ánh mắt thâm trầm nhìn khắp phòng một lượt.
“Dạ nhi tất cả giao cho ngươi quyết định, phụ thân vào trong xem mẫu thân của ngươi.” Nguyệt Kì Phong tâm hiện giờ đều bay đến bên cạnh thê tử làm sao còn tâm trí lo chuyện khác, cũng không thấy đôi mắt của hữu hộ pháp lóe lên một cái rồi biến mất.
“Vâng phụ thân.” Nguyệt Tĩnh Dạ đỡ phu thân một đoạn, hắn cũng rất lo cho mẫu thân. mẫu thân sau khi nghe tin muội muội mất tích liền ngất xỉu đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Nguyệt Tĩnh Dạ quay lại phòng hợp ánh mắt ôn nhu bị thay thế bằng băng hàn khí thế bức người nói: “Cứ chia ba người một nhóm nhỏ, chia nhau tìm trong vòng năm mươi dặm lấy dãy núi kia làm trung tâm, pháo hoa làm ám hiệu.”
“Hữu hộ pháp ngươi dẫn theo ba mươi người chia làm mười nhóm đi về phía đông và tây, tả hộ pháp ngươi cũng dẫn theo ba mươi người cùng ta đi về phía nam và bắc, Phi Yến ngươi cũng theo, tất cả về chuẩn bị một canh giờ sau xuất phát.” Nguyệt Tĩnh Dạ phất tay ra hiệu cho đám người còn mình đi vào trong nội đường.
* * *
Nguyệt Tĩnh Dạ sau khi phân phó hết đám người, một mình dẫn theo tả hộ pháp Dương Liệt Hỏa và Phi Yến lấy hàn đàm làm điểm xuất phát đi về phía nam.
Đi được ba ngày đều là cẩn cẩn dực dực* tra hỏi tin tức cũng đã cách hàn đàm kia rất xa nhưng vẫn không có tin tức gì, mà ai đó cứ viện cớ tiểu muội nhà hắn rất có thể bị người thanh lâu bắt đi cứ thế mà xông loạn, náo đến long trời lở đất, kết quả đều do hắn thu xếp.
*cẩn cẩn dực dực: Cẩn thận
Đến ngày thứ tư bọn họ đi đến Nam Thiên trấn thành trấn không lớn nhưng là nơi giao nhau của Thùy Thiên quốc và Diễm Minh quốc nên có rất nhiều khách điếm và tửu lâu.
Bọn họ chọn một tửu lâu sạch sẽ ngồi xuống gọi chút đồ ăn, vừa ăn vừa nghe ngóng tin tức. Phía trước tửu lâu là một hiệu thuốc khá lớn có rất đông người tới bốc thuốc.
“Thiếu chủ kia là….” Phi Yến vừa kêu lên liền bị hành động đưa tay lên miệng của tả hộ pháp làm cho im lặng.
“Nam tử kia không phải người trung nguyên là ngoại tộc, Kỳ Nhi cũng không có vẻ là bị ép buộc chắc là ân nhân cứu mạng, cứ quan sát xem sao.” Nguyệt Tĩnh Dạ nhìn một nam tử trung niên dắt theo một nam hài và một nữ hài đi vào trong hiệu thuốc, hắn nhận ra nữ hài ăn mặc thô sơ kia là muội muội của mình.
Kỳ Nhi mấy ngày đều theo Hiên Viên Hạo học cách nuôi cổ ban đâu còn sợ mấy con cổ trùng kì dị kia nhưng dần dần cũng quen. Sáng nay lại nổi hứng muốn vào bếp làm mấy món ăn, trù nghệ của nàng không tồi mà còn rất ngon chính là hơi hậu đậu.
Trong lúc vô ý lại làm rơi nước sôi lên tay mình phỏng một mảng lớn, khiến cho cả hai nam nhân kia sốt sắn dẫn nàng lên trấn tìm đại phu, vì trong lúc luống cuống mà làm rơi lọ thuốc mỡ tan tành, thật ra ở hiện đại nàng cũng quen rồi không sao cả, nhưng hai người kia cứ một hai bắt nàng đi cũng đành chịu.
“Sư phụ người đừng lo lắng con không sao đâu.” Qua mấy ngày ở chung nàng cảm nhận được sư phụ rất yêu thương nàng, chăm sóc nàng như con gái.
“Nữ hài tử sao có thể nói như vậy, nếu như để lại sẹo thì sao cũng là nên mau chóng mua thuốc bôi vào.” Sư phụ hướng nàng tươi cười ấm áp nhẹ giọng nói giống như là một vị từ phụ*.
*từ phụ: phu thân hiền từ.
“Tiểu Kỳ đừng bướng nữa, dù sao cũng tới rồi thì cứ vào mua đi.” Hiên Viên Hạo thật không biết nàng có phải nữ nhân không, nữ nhân ai cũng sợ mình sẽ có một chút sẹo nhưng nàng lại hoàn toàn thờ ơ, là có người trong lòng rồi nên không quan tâm nữa sao. Nghĩ vậy tim của hắn thắt lại đau đớn.
“Vâng, mọi chuyện tùy hai người.” Kỳ Nhi thật hết cách với hai nam nhân này, hoàng thượng chưa gấp mà thái dám đã gấp rồi. Kỳ Nhi nhìn ra bên ngoài một vòng hiếu kì nhìn khách điếm đối diện liện bắt gặp hai thân ảnh quen thuộc và một người nàng chưa từng gặp bao giờ.
Đại ca ra hiệu cho nàng hỏi nàng thế nào, nàng liền ra hiệu lại trả lời không có gì ca ca có thể qua đây, bắt quá không thể nói mình là người Ám Nguyệt Thần Giáo. Thấy ca ca gật đầu bước qua nàng quay vào nhìn hai người bên cạnh tâm khẽ thở dài: xem ra không thể ở cùng họ được nữa rồi.
“Tại hạ họ Tĩnh tên Dạ kiến quá các hạ, đây là lệnh muội nhà ta không may lúc trước gặp nạn cảm ơn các vị ra tay tương trợ, hôm nay ta đến là muốn dẫn muội muội về.” Nguyệt Tĩnh Dạ hiểu ý muội muội nên cũng không khai tên thật, tiếng nói cũng bớt vài phần lạnh thêm vài phần ôn hòa cho thấy giống như một thương nhân.
|
“Chuyện này, Tiểu Kỳ đây là ca ca của con sao.” Sư phụ quay sang ôn hòa hỏi nàng.
“Vâng, đây là ca ca con, sư phụ con phải trở về rồi.” Kỳ Nhi nhìn sư phụ lại nhìn qua Hiên Viên Hạo bắt gặp ánh mắt mất mác của hắn, tâm không khỏi có chút buồn bả.
“Cũng đúng con xa nhà nhiều ngay rồi cũng nên trở về.” Sư phụ hiền hòa gật đầu.
“Vậy cáo biệt hai vị ta dẫn tiểu muội trở về.” Nguyệt Tĩnh Dạ ôn hòa nói xoay người định bước đi lại bị một bàn tay kéo lại.
“Ca ca ta…ta còn để quên một chút đồ tại nhà của họ có thể quay về lấy được hay không.” Kỳ Nhi ánh mắt hy vọng nhìn ca ca. Nguyệt Tĩnh Dạ thấy nàng như vậy cũng bằng lòng quay lại, dù sao cũng đã tìm được mất thêm chút thời gian cũng không sao.
Sáu người quay về nhà của cổ vương, Kỳ Nhi thu dọn chút quần áo của mình rồi đi tới phòng nuôi cổ, thấy Hiên Viên Hạo đang đứng thất thần nhìn mấy lọ nàng tiến tới khẽ nói: “Hạo ca, ta phải trở về rồi cám ơn huynh dạy ta nuôi cổ còn dạy ta y thuật…ta..”
“Tiểu Kỳ nàng có người trong lòng rồi đúng không.” Hiên Viên Hạo lưng quay về phía nàng khàn giọng nói.
“Không có.” Kỳ Nhi lắc đầu buông xuống bao y hành lí đặt lên trên bàn, nàng chỉ xuyên về đây chưa được nửa năm lại ở miết trong phòng luyện công thì làm sao có người trong lòng đây.
“Vậy đã hứa hôn rồi sao.” Hiên Viên Hạo tiếng nói nặng nề tựa như đấu tranh rất lâu mới có thể mở lời.
“Cũng không có.” Kỳ Nhi lắc đầu định đứng vậy cáo từ, liền rơi vào một vòng tay ấm áp, người bị ôm chặt vào trong lòng Hiên Viên Hạo.
“Tiểu Kỳ làm thê tử của ta được không.” Hiên Viên Hạo kề sát tai này thì thầm, làm nàng trấn động không ngờ Hạo ca lại bài tỏ như thế.
“Hạo ca hôn nhân không phải trò đùa, huynh thật sự muốn ta làm thê tử sao.” Kỳ Nhi nàng thật ra ở hiện đại nhìn không ít những cặp tình nhân mau đến rồi cũng mau đi nên cũng không muốn cái tình cảm sớm nằng chiều mưa này.
“Cho ta năm năm, năm năm sau ta sẽ đến đón muội Tiểu Kỳ.” Hiên Viên hạo hôn lên môi nàng, nụ hôn bá đạo chiếm đoạt hết thảy.
Kỳ Nhi cũng muốn thử xem, nên để mặc nụ hôn kia lướt nhẹ trên môi, gặm cắn, mút lấy, rồi chiếc lưỡi của hắn với vào trong miệng nàng khoấy đảo lướt qua từng tấc trong khoan miệng, rồi lại ôn nhu quấn lấy cái lưỡi của nàng chơi đùa.
“ưm…ưm…” Nụ hôn kéo dài không có dấu hiệu dừng lại như muốn kéo dài vĩnh viễn vậy, hôn đến đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa hít thở không thông tê liệt ngã xuống.
“Ngô….a” Hắn dời đôi môi xuống cổ nàng mút mạnh, làm nàng như bị điện giật cơ thể run rẩy theo bản năng đưa tay đầy hắn ra tay lại bị chế trụ, đôi môi tiếp tục đi xuống đến vai nàng cắn mạnh.
“A.aa…” Nàng hét một tiếng rồi ngất đi, trước khi ngất nàng cảm thấy vai đang chảy máu lưỡi hắn ôn nhu liếm lên vai nàng, bàn tay xoa nhẹ trên đó.
Nguyệt Tĩnh Dạ nghe tiếng hét của muội muội định chạy qua xem chuyện gì, thì thấy cửa phòng mở ra nam nhân tên Hiên Viên Hạo ôm lấy muội muội của hắn đi ra.
“Nàng làm sao?” Nguyệt Tĩnh Dạ tiếp lấy muội muội từ tay nam nhân kia cau mày hỏi.
“Nàng không sao chỉ là ngất xỉu thôi.” Hiên Viên Hạo lưu luyến nhìn nữ tử trong lòng nam nhân tên Dạ Tĩnh xoay người bước đi.
Nguyệt Tĩnh Dạ định nói gì đó thì Dương Liệt Hỏa chụp vai hắn lắc đầu nói: “Dạ ta kiểm tra rồi nàng không có tổn thương gì cả, cũng không trúng độc chỉ là hôn mê bình thường thôi, đừng nên dây dưa chúng ta đi thôi.”
“Ân, cũng nên đem muội muội trở về cho mẫu thân và phụ thân yên tâm, đi thôi.” Nguyệt Tĩnh Dạ nhìn thoáng qua nơi này ôm lấy Kỳ Nhi bước đi, Phi Yên và Dương Liệt Hỏa cũng nhìn thoáng qua rồi đi theo thiếu chủ bọn họ.
“Hạo nhi ngươi bỏ nó vào ngươi nàng.” Sư phụ Hiên Viên Hạo châm một tách trà cho mình.
“Sư phụ người trách con không, tự làm theo ý mình mà chưa được sự đồng ý của nàng.” Hiên Viên Hạo đi đến trước mặt sư phụ cuối đầu.
“Đây là chuyện của các con ta không thể xen vào, chỉ là con đừng qua cố chấp, ngày mai chúng ta khởi hành.” nói xong đặt tách trà xuống đi vào trong phòng
“Vâng! sư phụ.” Hiên Viên Hạo nhìn thoáng qua cửa sổ, qua cái giường nàng vẫn thường nằm nhắm mắt lại xoay người vào phòng.
|
Chương 3.1: Lời hứa…Trưởng thành….Cố nhân….Thanh lâu ”Kỳ Nhi, muội thật sự muốn vào Trúc Lâm sao.” Nguyệt Tĩnh Dạ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng.
“Ca ca, huynh không cần khuyên muội, ý muội đã quyết rồi muội nhất định sẽ bằng mọi cách chữa trị cho nàng.” ta nắm tay ca ca cười dịu dàng.
Nguyệt Tĩnh Dạ nhìn muội muội này, từ sao khi tỉnh lại đã khác rất nhiều, tính cách kiên cương hơn hoạt bát hơn, khi nói chuyện cũng mạnh dạn hơn, không còn bộ dáng nhút nhát như xưa “Kỳ Nhi, muội thay đổi rất nhiều.”
Kỳ Nhi chân thành nhìn ca ca nói: “Muội bây giờ không tốt sao.”
Nguyệt Tĩnh Dạ nhìn nàng một lát, đứng vậy bước ra cửa quay đầu lại nói một câu rồi bước đi: “Dù cho là bây giờ hay lúc trước, cả hai….đều là muội muội ta thương yêu.”
Nàng lúc đó không hiểu câu nói đầy ẩn ý đó, cho đến sau này khi hiểu được cũng đã phải trả một cái giá thật đắt.
Kỳ Nhi nhìn ca ca nở một nụ cười như ban mai, cho đến khi tiếng bước chân xa dần nụ cười cũng tắt lịm, thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng.
Xoay người đi về phòng ngủ, Kỳ Nhi bước đến gần chiếc giường bằng gỗ trạm khắc tinh xảo, trước giường màn lụa buông xuống, vén lên trướng màn bên trong trải một tấm đệm bằng lông thú thật dày, nằm trên đó là một thiếu nữ mặc lục y sắc mặt tái nhợt, đôi môi không còn huyết sắc, đôi mắt nhắm nghiền như một cái xác chết.
Vuốt lấy đôi má nõn nà đã lạnh băng kia, từ khuôn mặt lạnh như băng đã chuyển thành bi thương rơi lệ, nàng chậm rãi nhớ đến tình cảnh khi vừa mới tỉnh dậy kia, nếu không có Phi Yến có lẽ nàng đã chết một lần nữa rồi.
……
Vào ngay cái đêm ca ca đưa ta về Ám Nguyệt Thần Giáo, ta mê man sốt cao không giảm, ca ca phải giải quyết sự tình khi vắng mặt trong giáo, phụ thân còn phải chăm sóc mẫu thân nên chỉ thăm một lát rồi đi.
Trong phòng ánh nến chập chờn chỉ còn lại Phi Yến túc trực bên ta, lâu lâu ta lại nghe thấy tiếng Phi Yến nói: “Tiểu thư người phải cố lên, phu nhân rất lo cho người, giáo chủ và thiếu chủ cũng rất lo cho người…” Không nói hết câu đã nghe tiếng khóc của nàng.
Ta rất muốn an ủi nàng nhưng lực bất tòng tâm, chỉ đành năm yên cho nàng lau thân thể kể chuyện cho ta nghe, động viên ta, rồi đứng vậy “Tiểu thư, muội đi thay nước rất nhanh sẽ trở lại.”
Ta nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, cơ thể vẫn nóng như bị thiêu đốt nhất là nơi hắn cắn ta, đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể giảm sốt nhanh nhất, ta lại nghe thấy tiếng cửa phong mở ra, có người bước vào phòng cước bộ nhẹ nhàng hẳn là người có nội lực thâm hậu.
Ta nghe thấy tiếng bước chân dừng trước giường, sau đó là một thanh âm trầm đục kèm theo tiếng cười khẽ: “Nha đầu số ngươi thật lớn, từ trên đó rốt xuống vẫn không chết được, nhưng ngươi yên tâm ta đến đây để giúp ngươi giải thoát.”
Ta cảm giác áp bách thật lớn trên đỉnh đầu, số ta thật khổ mà nhập vào nha đầu này cứ tai nạn liên miên. Đang thương cảm cho số phận thì cửa phòng lại lần nữa mở ra kèm theo tiếng rống giận của Phi Yến: “Hữu hộ pháp ngươi muốn làm gì.” Sao đó là tiếng tú hoa châm phóng ra về phía Khúc Minh
Hai người bắt đầu giao thủ, nhưng về cơ bản Phi Yến không thể là đối thủ của Khúc Minh rất nhanh liền rớt xuống thế hạ phong, Khúc Minh tung chưởng đánh về phía ta nhưng bị tú hoa châm của Phi Yến cản lại, dư âm của chưởng lực đánh trúng giường chỉ nghe tiếng ‘ầm ầm’, ta từ trên giường văng thẳng vào tường phun ra một ngụm máu.
Cũng nhờ vậy mà tay chân ta có thể nhún nhích lại được, đúng là trong họa có phước may mắn nhờ tú hoa châm của Phi Yến cản bợt lực lại nếu không một chưởng kia có thể lấy mạng ta.
“Xú nha đầu nộp mạng đi.” thanh âm rống lên ta mơ hồ nhìn về phía trước, đến khi nhìn rõ thì thấy Khúc Minh tay đang thủ chưởng phi về phía đầu ta.
“Tiểu thư…” Phi Yến bắn ra sáu cây tú hoa châm về phía Khúc Minh, dùng khinh công với tốc độ nhanh nhất lao về phía ta.
Khúc Minh dùng ta kia ngăn châm vẫn huy chưởng về phía ta, ta chỉ mới cử động lại được không thể né chưởng kia. Đột nhiên trước mắt tối lại chỉ cảm thấy có người ôm chặt lấy ta tiếp theo là “Á” một tiếng người trước mắt ta buông lỏng hai tay trượt xuống.
Ta nhận ra người vừa mới ôm ta là Phi Yến, sắc mặt nàng tái nhợt nhanh chóng cơ thể cũng lạnh dần không còn độ ấm, ta kinh hoảng ôm chặt lấy nàng ngay cả khi Khúc Minh đã giơ trưởng lên ta cũng không biết.
“Khúc Minh…” Tiếng rống giận tràn đầy nội lức vang lên, ta nhìn ra cửa thì ra là ca ca, có lẽ nghe thấy phòng ta có tiếng đánh nhau nên mới chạy qua xem.
Đánh được vài chiêu với ca ca ta Khúc Minh liền thừa cơ tẩu thoát, ca ca chạy lại bắt mạch cho Phi Yến đôi mày càng lúc càng nhíu chặt sau đó buông tay ra thở dài nói: “Nàng trúng Toái Tâm chưởng gân mạnh đã đứt đoạn khó mà cứu sống.”
“Ca ca, muội đây cầu ngươi mau cứu Phi Yên, võ công ngươi lợi hại như vậy ngay cả hắn cũng bỏ chạy ta biết ngươi có thể mà.” Ta ôm lấy phi Yến liều mạng la lên nhưng tiếng nói khàn khàn vụn vặt, nước mắt ta chảy ra như mưa không cách nào ngăn lại.
“Trên đời này chỉ có hai ngươi mới có thể cứu nàng, 1 người là Y Tiên Diệc Lăng Thần đáng tiếc đã ẩn cư không người nào tìm được tung tích, người còn lại là Xích Luyện Tiên Tử Tiêu Phượng nàng sống ở Trúc Lâm…nhưng tính tình cổ quái muốn nàng ta cứu người phải đáp ứng điều kiện của nàng.” Nguyệt Tĩnh Dạ lắc đầu phân phó ngươi thu xếp phòng, cho đại phu đến bắt mạch nhưng họ cũng lắc đầu nói không còn cách cứu nữa.
* * *
“Phi Yến ngươi yên tâm, tiểu thư ta nhất định sẽ cứu được ngươi.” ta đứng vậy thu xếp một ít hành lí của hai người, gọi người chuẩn bị một ít lương khô và xe ngựa.
Ta đến phía nam của dãy núi tìm thất sắc điểu và Nhược Liên hoa, nhờ ca ca mà ta mới biết đến công dụng của chúng, chuyến đi này không chừng sẽ dùng đến.
Đường đến Trúc lâm rất thuận lợi, trên đường Phi Yên chỉ uống được nước và nuốt cánh hoa Nhược liên đã giã nhuyễn để duy trì, Trúc Lâm cũng không xa chỉ cách Ám Nguyệt Thần Giáo chừng bốn mươi dặm*.
*40 dặm = 64,37376
“Tiểu thư đã đến thôn chấn dưới núi Trúc Lâm.” Xa phu bên ngoài bẩm báo.
“Tìm một nhà trọ nghĩ lại, ngày mai chúng ta đi thỉnh an Xích Luyện Tiên Tử.” ta đang uy nước cho Phi Yến cũng không quan tâm đến chuyện khác.
Vào nhà trọ nàng đặt hai gian phòng, ta và Phi Yến một phòng cho thuận tiện chăm sóc, khi đi ta không mang theo ai cả trừ một xa phu và ít ngân lượng.
Nhìn người trên giường vẫn như một cái xác không động đậy, nếu không phải vẫn còn hơi thở nhè nhẹ không chừng ta sẽ tin Phi Yến đã chết rồi. Giúp Phi Yến an ổn xong ta cũng gục lên bàn ngủ.
Sáng sớm, ánh nắng nhu hòa chiếu vào trong phòng như muốn đánh thức người đang gục trên bàn, nhưng trên bàn đã không còn ai.
Kỳ Nhi thức dậy từ sớm thay một thân y phục bình thường ra chợ mua thêm ít lương khô, căn dặn xa phu trước khi nàng về chuẩn bị xe ngựa khi nàng về liền lên đường.
Trên đường mòn xung quanh toàn là cây trúc, chim hót ríu rít thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy con thỏ rừng chạy tới chạy lui. Chính giữa rừng trúc là một ngôi nhà trúc đơn sơ, xung quanh đều là kì hoa dị thảo, bên ngoài cùng của lớp hoa cỏ đó là Tán Liên hoa trên thân nó toàn gai nhọn, tên thật đẹp nhưng cũng thật độc chỉ cần bị nó đâm trúng liền trúng độc nửa canh giờ là vong mạng.
“Tiểu nữ Nguyệt Kỳ Nhi thỉnh an Tiêu tiền bối.” Ta dùng nội lực truyền âm vào trong.
Nhưng một sau cũng không có tiếng trả lời, nhìn sang Phi Yến đang nằm trong tay của xa phu ta hướng về ngôi nhà nói: ” Tiểu nữ Nguyệt Kỳ Nhi thỉnh an tiền bối, tiểu nữ có vị đệ muội trúng phải Toái Tâm chưởng thỉnh người ra tay nối lại gận mạch cho đệ muội, người muốn ta làm gì cũng được.”
Thấy bên trong vẫn yên lặng ta định la thêm lần nữa thì cửa bị mở ra, một thiếu phụ tuổi chừng năm mươi ăn mặc kiểu thôn phụ bước ra “Hảo nha đầu, còn nhỏ nhưng nội lực cũng không tệ.”
“Tiêu tiền bối cầu người cứu muội ta một mạng.” Kỳ Nhi hướng nàng làm một cái đại lễ.
“Tốt, ngươi đến đây chắc cũng biết quy tắc của ta.” Tiêu Phượng nghiêng người dựa vào cửa.
“Người có bất cứ yêu cầu gì Kỳ Nhi cũng sẽ đáp ứng.” Ta ánh mắt kiên định nhìn nàng.
“hảo sảng khoái, ngươi tìm cho ta một con thất sắc điểu ta cần dùng máu của nó làm chắc dẫn thuốc, tìm được hãy quay lại.” Ta nhìn thấy Tiêu phượng định đóng cửu vào trong vội la lên: “Tiêu tiền bối, thất sắc điểu đang ở đây.”
Người đóng cửa khựng lại một chút rồi nhìn về phía ta “Tốt, ngươi nuốt hai viên thuốc này rồi đưa nàng vào đây, bảo tên kia đi về ta không muốn có nam nhân trong nhà, hơn nữa kêu hắn cũng đừng tới đây trong ba năm.”
Kỳ Nhi nhìn nàng hiểu ý liền viết một lá thư đưa cho xa phu đem về cho phụ thân, mẫu thân và ca ca, trong thư ngụ ý ca ca không cần lo lắng nàng sẽ ở Trúc Lâm ba năm để trị bệnh cho Phi Yến.
|
* * *
Ba năm sau.
“Tiểu thư, người đâu rồi…ai da!” Một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, thân hình mảnh mai đôi mắt to tròn linh động vừa chạy vừa hô to, đột nhiên nàng trượt chân té xuống đôi mắt ngấn lệ khiến người thương tiếc bất quá khi ngẩn đầu lên gương mặt của nàng thật khiến người ghê sợ xa lánh.
“Yến nhi đã bảo đến đây thì không được chạy mà.” Một bạch y nữ tử từ trên vách đá nhảy xuống thân hình phiêu phiêu dừng ở trước mắt Phi Yến, vươn tay ra đỡ nàng.
“Tiểu thư đã xong hết rồi chỉ chờ người về nữa thôi.” Phi Yến tươi cười nương theo cánh tay thon thả trắng ngần kia đứng lên.
“Ân, đi thôi.” Kỳ Nhi nắm tay nàng đi về phía ngôi nhà trúc.
Phi Yến hai năm trước đã tỉnh dậy nhưng độc trong Toái Tâm Chưởng đã làm nàng bị hủy đi dung nhan, đối với một người con gái mà nói thì gương mặt là rất quý giá, ít nhất đối với người cổ đại là vậy.
Hai thân ảnh bước vào phòng, trong phòng đã bài biện các thứ xong, Kỳ Nhi bước lên hành lễ lạy ba cái, tiếp nhận nhang trong tay Phi Yến bắt đầu khấn vái : ” Sư phụ đồ nhi theo di mệnh của người ơ trong Trúc Lâm đúng ba năm, hôm nay cũng là ngày giỗ của người, sư phụ tại thiên xin phù hộ cho đệ tử kiếm được người đã sát hại người.”
Sư phụ của nàng cũng chính là Xích Luyện Tiên Tử Tiêu Phượng, ba năm trước nàng bái Tiêu Phượng làm sư cũng nhờ một khúc đàn, Sư phụ trời sinh thích cổ cầm nên khi nghe nàng đàn liền cao hứng đòi nhận nàng làm đệ tử cho bằng được.
Còn nhớ lúc đó ngày nào sư phụ cũng tươi cười hướng nàng đòi nghe đàn, ai nói tính tình sư phụ cổ quái chỉ là hơi trẻ con một chút thôi, người rất tốt luôn chăm sóc nàng và Phi Yến rất chu đáo. Nhưng lần đó sư phụ nhận được một bức thư vội vàng rời nhà, một tháng sau trở về thì chính là một cái xác, một cái xác huyết nhục mơ hồ và một bức huyết thư.
Khi nàng nhìn thấy suýt chút nữa ngất tại chỗ, ai có thể độc ác như vậy đối xử với một lão nhân đã hơn năm mươi mà lại tàn độc như thế. Kỳ Nhi cuối đầu trong mắt hiện lên sát khí ngút trời khiến cho Phi Yến bên cạnh cũng run rẩy.
Kỳ Nhi đứng vậy phủi phủi một chút rồi cười nói với Phi Yến : “Yến nhi vào thu xếp một ít hành lí chúng ta về nhà thôi.” vẻ mặt sát khí đã hoàn toàn biến mất, nàng không muốn Phi Yến lo lắng cho nàng.
Bình sinh sư phụ tự hào nhất chính là tiên pháp và độc dược mà người chế luyện thành, Phi Yến cũng nhờ đó mà được cứu sống một mạng, Nàng được chân truyền từ người đương nhiên tiên pháp có thể xưng danh trong giang hồ. Di thư của người để lại kèm theo một tấm bản đồ khi nàng tìm đến chính là thấy được một cái trường tiên màu đỏ thẫm, trong thư người nói nó là Phệ Hồn tiên*.
Cầm theo hành lí và trường tiên, Kỳ Nhi lưu luyến nhìn vào căn nhà của nàng và sư phụ rồi cắn môi quay đầu bước đi, các nàng đã không còn sợ Tán Liên hoa trước nhà nữa, vì trong lúc học dược nàng dùng Nhược Liên hoa và một số dược liệu khác luyện thành một thứ dược trong vòng trăm ngày có thể bách độc bách xâm bảo toàn kì kinh bát mạch — Kim Ngân Lộ
“Tiểu thư , Tiểu Vũ nó lại quấy phá.” Đang chuẩn bị lên ngựa Phi Yến giơ lên chiếc lồng nhốt thất sắc điểu hướng Kỳ Nhi cáo trạng.
“phì,..muội đừng nhốt nó hoài cứ thả nó ra đi.” Kỳ Nhi phì cười, Tiểu Vũ xem như đã nhận nàng làm chủ nhân chỉ tại Phi Yến lo xa nên cứ nhốt nó, thật ra Tiểu Vũ nửa bước cũng không muốn rời nàng.
Hai người khanh khanh ta ta đùa giỡn một hồi liền thúc ngựa chạy về hướng Ám Nguyệt Thần Giáo, Tiểu Vũ màu lông óng ánh dưới ánh mặt trời giương cánh không chút khó nhọc bay phía sau.
* * *
Kỳ Nhi bước vào giơ lên lệnh bài Thánh Cô của mình liền hiên ngang cùng Phi Yến và Tiểu Vũ bước vào trong, chính là một màn bên trong đại sảnh lại khiến nàng phải trố mắt.
“Ca ca tả hộ pháp hai người đang làm gì!” Trước mắt nàng là Dạ ca ca hiên ngang anh dũng một tay chế trụ thắt lưng thon gọn của tả hộ pháp Dương Liệt Hỏa, một tay kia đỡ lấy đầu nàng ta mãnh liệt hôn.
Dương Liệt Hỏa nhìn thấy có người trừng mắt đá ca ca một cái xoay người chạy đi, Ca ca thì lại không có chút tự giác của kẻ phạm tội mà còn tươi cười tiến tới hướng nàng nói: “Muội đã về rồi, mẫu thân và phụ thân rất nhớ muội.”
Kỳ Nhi thấy ca ca cười nhưng ánh mắt lại nói: muội muội ngươi thiệt biết chọn thời gian trở về, phá ngay chuyện tốt của ca ca. Kỳ Nhi khụ một tiếng thấp giọng nói: “Ca ca xem ra muội về không đúng lúc, muội qua thỉnh an mẫu thân và phụ thân đây.” Nói rồi nàng kéo tay Phi Yến còn đang đứng hình trước cái cảnh nồng nhiệt kia chạy biến.
Kỳ Nhi sau khi thỉnh an hai trưởng bối, một phen nước mắt nước mũi cũng có thể chạy về phòng mình mà nằm nghĩ, hai người cứ sờ sờ rồi lại rờ rờ khiến cho nàng sởn cả gai ốc lên. Nhất là phụ thân thật quá đáng đã tuổi nào rồi mà còn cùng mẫu thân….khiến con gái khuê nữ như nàng đỏ mặt tía tai.
“Tiểu thư nước tắm đã chuẩn bị xong, người mau tắm rửa đi hôm nay mệt nhọc cả ngày rồi.” Phi Yến đẩy cửa bước vào, phía sau là hai ba thanh niên cường tráng khiên mộc dũng để vào phòng, đổ vào nước nóng bốc khói ngùn ngục.
“Đúng là rất mệt, muội giúp ta xoa bóp một chút đi.” Cởi y phục ra, một thân thể hoàn mỹ hiện ra trước mắt Phi Yến khiến nàng tấm tắt khen không ngớt.
“Tiểu thư, nó lại biến mất nữa rồi.” Phi Yến vừa xoa vai vừa nói. Cái mà nàng ta nhắc đến chình là cái bớt màu xanh lam trên vai nàng, nó lúc ẩn lúc hiện cũng không biết đâu mà lần aizz.
“keng keng” Tiếng binh khí vang lên làm nàng đang ngâm trong nước ấm giật mình, bước ra khỏi bồn tắm nàng mặc vài kiện y phục chuẩn bị sẵn rồi chạy ra ngoài xem.
|
Chương 3.2: Lời hứa…Trưởng thành….Cố nhân….Thanh lâu ”Keng keng.” Tiếng binh khí ngày càng lớn, trước phòng tả hộ pháp có hai người đang đánh nhau kịch liệt, một người là tả hộ pháp người còn lại mặc hắc y gương mặt ngược ánh trăng nên nhìn không rõ.
Kỳ Nhi tay cầm theo một quyển sách chạy tới, vì sao cầm theo quyển sách ấy hả, là do nàng từ trong phòng chạy ra nhặt được trước cửa, trên sách đề năm chữ thật to nha –Tiểu Kê sinh đản kí viết bằng tiếng việt chính tông.
Nàng vừa mừng vừa sợ chạy tới chỗ đánh nhau hy vọng người kia chính là một trong số các tỷ muội Mãn Nguyệt lâu của nàng xuyên không đến đây. Nàng chạy tới thì không thấy tả hộ pháp đâu cả, chỉ thấy ca ca nàng đang cầm kiếm đứng đối diện cùng một hắc y nhân mà ở giữa chính là một bạch y nhân khác.
Ở trên nên đất có một ít vết máu, nếu nàng đoán không sai thì chính là tả hộ pháp yêu dấu của ca ca bị thương rồi, bởi vì sắc mặt ca ca kém vô cùng như muốn giết người vậy.
“Zổ tỷ, có phải là tỷ không?” Kỳ Nhi lo lắng khẽ gọi một tiếng nhưng một tiếng đó đủ khiến cho ba vị cao thủ trước mặt nghe rõ ràng, nhất là hắc y nhân đứng đối diện ca ca nàng khẽ run lên một chút.
“Muội là?” Hắc y nhân kia quay đầu lại hỏi nàng, nhưng một câu hỏi đó đủ cho nàng khẳng định người trước mặt chính là một trong tam thư ký của Mãn Nguyệt lâu ở thế kỷ hai mươi mốt Zorosan.
“Muội là Kỳ Nhi, Zổ tỷ.” Kỳ Nhi nước mắt chảy xuống nhào tới ôm chặt lấy người trước mặt.
“Kỳ Nhi người này là ai?” Nguyệt Tĩnh Dạ buông kiếm xuống nhăn chặt mi tâm.
“Ca ca hiểu lầm thôi, là..là người quen của muội trong Trúc Lâm đến đây thăm muội.” Kỳ Nhi buông ra Zổ tỷ của nàng nhìn ca ca trả lời.
“Nếu không còn gì, ta vào trong xem thương thế của Hỏa nhi.” Nguyệt Tĩnh Dạ nhìn nhìn Zổ tỷ của nàng một chút rồi lại khẽ gật đầu cùng hắc y nhân bên cạnh Zổ tỷ rồi xoay người vào trong.
Kỳ Nhi nhìn ca ca đi vào phòng mà bĩu môi: là Hỏa nhi cơ đấy, xem ra lúc nàng không ở đây có rất nhiều chuyện kịch tính bị nàng bỏ qua rồi a~.
“Zổ tỷ chúng ta vào phòng nói chuyện đi, muội có rất nhiều chuyện muốn nói.” Kỳ Nhi quay đầu cười hì hì.
Kỳ Nhi lôi lôi kéo kéo Zổ tỷ của nàng vào phòng, quay lại định đóng cửa thì thấy tên bạch y đứng kế Zổ tỷ khi nãy cũng định vào, liền cười chan hòa với hắn: “Vị đại ca này, đây là phòng khuê nữ phiền huynh đi chỗ khác dùm cho.” Nói xong đóng cửa không thèm nhìn hắn một cái, nàng biết Zổ tỷ cũng đang mặc nam trang, thì sao chính là nàng nhìn hắn không ưa tuy là mỹ soái ca.
Kỳ Nhi bước vào nhìn nhìn cái người đang ngó ngó phòng của nàng liền cao hứng cười, ít nhất trong cái thế giới này nàng không lạc loài: “Zổ tỷ, tỷ xuyên từ bao giờ thế, hiện giờ sống ở đâu, là ai dạy võ công cho tỷ?”
Độc Cô Thảo quay lại ngồi xuống bàn tay cầm hai quyển sách, một là PN Tiểu Kê sinh đản kí, còn cuốn kia là Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư vừa mới tìm được trong phòng. Kỳ Nhi giật bắn người, hảo a Zổ tỷ, muội để nơi bí mật như vậy tỷ cũng tìm ra không hổ danh là hủ nữ nha.
“Ân, muội hỏi gì?” Độc Cô Thảo nhìn nàng cười nói.
Kỳ Nhi có chút vô lực nhìn nàng: “tỷ hiện tại sống ở đâu.”
“Lang thang.” Câu trả lời cực kì ngắn gọn.
“Ai dạy võ công cho tỷ.”
“Sư phụ”
“Người áo trắng đứng cạnh tỷ là ai.”
“Bằng hữu.”
“Tỷ vì sao đột nhập vào Ám Nguyệt Thần Giáo.”
“Tìm Người.”
“Là tìm muội sao.” Ánh mắt đầy hy vọng
“Không phải.” Cười ôn hòa.
“Chứ tỷ tìm ai nha~.”
“Mỹ thụ.”
Kỳ Nhi thở dài nhìn người đang cười nhìn mình kia, thật hảo anh tuấn nếu là nam nhân thì thật tốt nhỉ, tâm nói nhưng miệng cũng đã nói ra: “Tỷ là nam nhân thì thật tốt.”
“Muội cũng là nam nhân thì càng tốt hơn.” Độc Cô Thảo thủy chung vẫn tươi cười.
Hai người hàn quyên tâm sự tới khi mặt trời lên mới thôi, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới thế, Cũng nhờ vậy nàng mới biết được thì ra Zổ tỷ xuyên không vào ba năm trước cùng thời gian với nàng.
Tỷ ấy được Độc Hành Kiếm vương và Cô Thiên thần thâu thu nhận làm đệ tử, một tháng trước mới bị đại sư phụ “đá” ra giang hồ, rồi đi tham gia cái đại hội luận kiếm gì đó, đánh bay tên Mộ Dung Phi Vân nhị công tử của Mộ Dung gia chính thức trở thành đệ nhất kiếm nha~.
Kỳ Nhi cũng kể cho nàng nghe về mình, ngôn vô bất tẫn không giấu thứ gì, việc nàng bái Xích Luyện Tiên Tử làm sư phụ cũng nói ra, tiên pháp và cả độc thuật. Nên biết việc này ngoài Phi Yến ra không có ai biết cả, hơn nữa chính nàng luyện Tẩy Cốt công bình thương chỉ là một cô gái yếu đuối.
Sáng hôm sau khi nàng thức dậy Zổ tỷ đã đi mất chỉ để lại một cây trâm và một lá thư: cục cưng, tỷ còn có việc phải đi với đồng chí Ngân phong, nhất định phải tìm được mỹ thụ hợp với anh ý. tỷ để lại là Huyết Thảo trâm, có việc tìm tỷ gấp thì cứ tới các quán rượu Hành Thiên đưa trâm ra, thế nhé, tỷ đi trước, hôn muội, moa!
Kỳ Nhi gấp lại lá thư có chút vô lực ngồi xuống bàn, cầm lên cây Huyết Thảo trâm ngắm nghía, cây trâm màu đỏ ánh như đá ruby (1), trên trâm có hình một cái lá cỏ chế tác tinh xảo tỉ mỉ, từng đường nét uốn lượng hấp dẫn người, thế gian hi hữu*
*hi hữu: thế gian hiếm có ( 0-1-0-2)
|