Khuynh Cung Đại Náo: Tam Đại Vương Phi
|
|
Chương 15
Đôi mắt mờ đi nhưng Tuyết Linh vẫn cố chống lại đám thị vệ. Không hiểu sao đám thị vệ ấy ở đâu mà nhiều quá! Đánh mãi không hết, cứ đám này ngã thì đám kia lên. Dù nàng có là nhân tài võ học gì đó thì cũng là sức người. Như thế nào có thể một địch trăm?
Tuyết Linh phóng Huyết Sắc cước ra giăng khắp nơi cốt yếu không cho đám thị vệ kia đến gần và chặn đường bọn lính đang toan tính đuổi theo Ngọc Di cùng Ngân Nhi.
Tên đội trưởng đội thị vệ thấy vậy sợ hãi hét lên:
- Đừng lại gần! Đó là Huyết Sắc cước đứng đầu lục nhân đấy!
Đám lính hít một hơi thật sâu mở mắt thật lớ trừng trừng nhìn Tuyết Linh. Bọn họ không biết nữ nhân này là người như thế nào? Ở phương đâu mà lại có Huyết Sắc cước? Trong những thần khí đã gây nên biết bao sóng gió giang hồ có năm món thần khí là: Huyết Sắc cước, Hắc Bạch kiếm, Đoạt Mệnh đao, Vô Thường kiếm và một cuốn tuyệt phẩm sách dùng độc dược. Nhưng không biết sao 500 năm trước, lục nhân cùng thần khí đột nhiên biến mất khỏi giang hồ như bốc hơi.
Nhân cơ hội đám thị vệ còn ngơ ngác, Tuyết Linh đã dùng khinh công chuồn êm.
Nàng dùng khinh công bay qua những nốc nhà xa hoa kia để tìm về Thiên Duyên cung của mình nhưng dòng máu tanh tưởi trong cuốn họng lại trào ra. Mắt nàng như có cả tạ đè lên không mở nổi. Giây phút đó nàng buông xui rồi! Nàng không còn đủ sức nữa. Có lẽ kiếp này mạng nàng là phải chết sớm khi mới 16......
Tuyết Linh rơi tự do giữa không trung, nàng đang đợi cái cảm giác đau và tiếng nàng đã đáp đất một cách không mấy đẹp mắt kia. Bỗng.......
"ÙM"
Một tiếng ùm vang lên. Cái lạnh nhanh chống xâm chiếm cơ thể nàng. Tuyết Linh cố gắng mở mắt, dùng hết sức bình sinh trèo lên bờ. Cũng may là nước hồ này chỉ tới ngực nàng không thì chắc nàng đã thành ma nước rồi!
Một hắc y nam nhân đứng đó, đang ngắm nhìn hồ sen của mình thì một tiếng ùm vang lên làm hắn nhíu mày cực kì bất mãn. Không biết kẻ nào cả gan dám phá hoại giây phút thanh bình của hắn?
Hắn đi ra khỏi bóng tối để nhìn rõ hắc y nữ tử ướt sũng kia làm lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, ngủ quan tinh xảo không giấu nổi khí chất của một bậc đế vương - đó chính là thái tử Nguyên Phong, tướng công của Tuyết Linh!
Trong ánh sáng mờ ảo, Tuyết Linh dựa vào tường ráng mở thật to mắt nhìn kĩ bóng đen bước tới gần mình với gương mặt rất ư là đẹp giai nên nàng liền liên tưởng đến bộ truyện mình đã đọc: "Chỉ yêu quỹ nhãn vương phi" trong đó có viết rằng ma quỷ luôn luôn đẹp như tranh vẽ! Nàng không khỏi thắc mắc rằng đây có phải là người hay không? Nhưng có lẽ nàng sắp chết rồi! Quỷ thì quỷ cùng lắm nghe tâm sự của nàng rồi dắt đi thôi!
- Haha, thật không ngờ......An Tuyết Linh ta lại chết dưới tay Tiêu Thanh Mai đó......Ông trời thật khéo trêu người....Luôn cho ta thua ả....bây giờ lại chết ở nơi đất khách quê người.....Lại còn gặp được quỷ đẹp trai như vậy? Có phải ông muốn lấy sắc dụ ta xuống dưới chơi với tổ tông hay không? Có phải ta nợ ông cái gì hay không?....Mà bây giờ ông lại đối ta như vây?.....Thê thất sủng....trắc phi uy hiếp...bây giờ còn muốn mạng của ta? - Nàng nói như trách trời mà cũng như trách mình. Nở một nụ cười chua xót rồi ngất liệm đi.
Hắn nhìn hắc y nữ tử trước mặt, hơi thở yếu ớt đứt quãng dường như không còn nhận ra nàng còn sống nữa chính là người làm hắn ngày đêm mất ngủ? Làm cho hắn mỗi đêm chỉ nhớ đến cái cắn của nàng? Làm cho hắn mỗi lần nhớ đến ngón tay mình trong miệng nàng thì liền không kiềm chế được bản tính đàn ông?Thật không thể tin được nàng lại ra nông nỗi này! Càng kinh ngạc hơn khi nghe câu nói của nàng. Trong đầu hắn ông ông nhưng hắn liền định thần ngay được và rồi hắn mở chiếc mặt nạ kia ra....
|
Chương 16
Chiếc mặt nạ bị tháo bỏ, gương mặt trắng bệt của Tuyết Linh hiện ra. Khóe môi khô khóc không còn hồng hào nữa. Chợt.....
- Chủ nhân. - Một tiếng gọi từ đằng sau làm hắn giật mình. Hắn xoay người lại nhìn hắc y nhân đang quỳ dưới đất hỏi:
- Có chuyện gì?
- Thưa, có ba nữ tử đột nhập Kim Lan các. Mai chủ tử bị bọn họ đánh.Bọn họ đều là người có thần khí: Hắc Bạch kiếm cùng Huyết Sắc cước. - Hắc y nhân cung kính trả lời.
- Được rồi, ngươi lui ra. - Hắn phất tay cho thuộc hạ lui ra rồi quay qua nhìn Tuyết Linh đang nằm trong lòng mình. Hắn không biết một cái nữ tử làm sao có được một trong ba thần khí kia. Nhưng nhìn nàng ra nông nỗi này làm cho lòng hắn có chút gì đó tư vị xót xa....
Hắn nhanh chóng dùng nội công ép chất độc ra mà trong lòng thầm rủa kẻ đã hạ độc. Đây là Doạt Huyết dược. Công dụng cũng như tên gọi, sẽ lấy đi tất cả máu của người trúng độc trong vòng hai canh giờ. Nàng đã bị trúng được một canh giờ rồi, nếu không nhanh chữa trị có lẽ sẽ mất mạng như chơi.
Sau một hồi, Tuyết Linh cunng4 dần dần mở mắt. Đập vào mắt nàng là Quỷ ca ca khi nãy đang nhìn nàng chằm chằm làm nàng giật mình. Nhưng nàng lại nôn thêm lần nữa. Lần này nàng không còn nôn ra máu tươi mà là một màu đen ghê tởm. Cái cảnh này....phải nói là đúng chất bốn mắt nhìn nhau trào máu họng!!!!!
- Quỷ ca ca là huynh cứu ta sao? - Nàng lấy lại tinh thần hỏi người xa lạ trước mặt. Cũng phải, lúc trước nàng uống rượu có biết gì đâu mà nhớ mặt hắn chứ.
- Quỷ ca ca? - Hắn nheo mắt lại, gân xanh nổi đầy trên trán. Thật không biết hắn cứu nàng làm gì để giờ nàng nói hắn giống quỷ chứ?
Nàng vẫn ngây thơ "vô tội" gật gật đầu càng làm gân xanh hắn thi đua nhau nổi dữ dội. Nàng cười nói:
- Không phải sao? Huynh tuấn mỹ như vậy không phải là quỷ chẳng lẽ thần tiên? Xì!!!!!!!
Hắn ngớ người trước câu nói của nàng. Bất giác khóe miệng câu lên một nụ cười. Hắn hắng giọng nói:
- E hèm! Ngươi ở đây đợi ta một chút, độc ta đã giải xong nhưng cũng phải óc thuốc thanh tẩy độc mới lộc hết độc dược trong người ngươi. - Hắn quên bén chuyện giải thích cho nàng biết hắn là ai mà lật đật đi gọi thái giám tìm thuốc giải cho nàng.
Tuyết Linh ngoan ngoãn nghe lời hắn ngồi chờ. Gió ban đêm thổi đến, trên người thì ướt nhẹp làm nàng lạnh run. Đột nhiên có một tấm áo khoác bằng lông hổ trùm lên người nàng, nàng giương mắt nhìn thì ra là hắn - Nguyên Phong!
- Ta mới lấy đó. Ngươi mặc vào đi. Đây là giải dược, cầm lấy! - Hắn đưa một bình sứ trước mặt nàng nói.
Nàng cầm lấy rồi hói:
- Quỷ ca ca, cho ta hỏi đây là đâu vậy?
- Động cung!
- Hả? Chẳng phải là cung của Thái tử sao? - Tuyết Linh kinh ngạc hét lên
Hắn gật đầu, đưa ánh mắt dò xét lên người nàng. Hắn muốn tìm xem khi biết hắn là thái tử thì nàng sẽ như thế nào? Nhưng thật là làm hắn thất vọng! Vì nàng là người có trí thông mình hay bị tắt nghẽn vào những thời khắc quan trọng nên.....
|
- Không được không được! Ta phải đi ngay. Thằng cha thái tử đó mà đến là ta chết chắc. - Tuyết Linh nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất nói. (Shizu: Thông minh một đời mà ngu nhất thời! *khinh bỉ nhìn Tuyết Linh*)
- Thằng....cha? - Hắn lẩm nhẩm chữ đó một cách khó khăn. Hắn không hiểu trong đầu nàng chưa cái gì và được giáo dục như thế nào mà lại nói những lời khiếm nhã như thế?
- Haizzzz, Huynh không biết đâu. Thằng cha kia vừa mê gái, vừa dâm tà. Mới có 20 tuổi mà đã có 3 trắc phi. Bộ hắn sợ mình không có con nối dõi hay là không nhịn được mà tìm cái đám nữ nhân ẻo lả, giả tạo, thoa cả tất phấn lên mặt về sao? Cũng may ta là ngoại lệ. Sau này hắn sẽ không đụng vào ta được, hahaha ta đã lừa hắn một vố rồi! Chắc chắn khi hắn biết hắn sẽ tức chết! - Nàng vừa mắng vừa nói vừa cười ha hả làm người ta không biết đâu mà lường. Nhưng Nguyên Phong thì khác.
Càng nghe mặt hắn càng đen, ánh mắt u ám hiếp lại nhìn nàng (Shizu: Có mùi nguy hiểm đau đây? *nhìn xung quanh, nổi da gà*)
- Thôi! Ta không ở lâu được. Cảm ơn huynh vì cái áo. Đi trước nhá! Tạm biệt! - Tuyết Linh dùng khinh công bay đi để lại hắn với cục tức không nuốt trôi nỗi.
Hắn nhìn theo bóng nàng, miệng câu lên một nụ cười. Hắn thật không nghĩ thái tử phi của mình lại thú vị như vậy. Còn việc 3 trắc phi của hắn, hắn sẽ từ từ cho người điều tra sau. Có lẽ giữa nàng và đám nữ nhân kia có ẩn tình gì đó.
[Thiên Duyên các]
- Ta lo cho Tuyết Linh quá! Sao lâu như vậy rồi mà chưa về? - Ngọc Di lo lắng đi qua đi lại
- Thiệt tình! Đáng nhẽ ta không nên nghe theo ngươi bỏ nó ở lại! - Ngân Nhi vò đầu bức tóc nói. (Shizu: @@)
Cả hai bây giờ mặt nhăn như khỉ, đứng ngồi không yên.
- Ấy da! Ta biết ta handsome, người người đều mê nhưng có cần phải nhớ ta đến nỗi nhăn nhó như vậy không? - Tuyết Linh tươi cười bay vào từ cửa sổ nói
- Ô ô ô...Tuyết Linh, cuối cùng thì ngươi cũng về rồi - Ngọc Di mừng quá lao vào con bạn của mình mà khóc nức nở.
- Uầy, sao mít ướt thế? - Tuyết Linh vỗ lưng con bạn mình nói
- Về là tốt rồi, thôi! ngươi đi tắm đi. - Ngân Nhi nói
Tuyết Linh gật đầu rồi ai về phòng nấy làm việc của mình đó chính là..........NGỦ! Đó là một công việc lớn lao và cao cả đối với ba người! (Shizu: Có gì đáng cao cả đâu? Cho ta ngủ nguyên ngày ta cũng làm được! *bĩu môi*)
Cánh cửa bên phòng Ngân Nhi đột nhiên mở ra.........
|
Cánh cửa phòng Ngân Nhi đột nhiên mở ra, một bóng dáng quen thuộc bước ra từ căn phòng tối và đó không ai khác chính là Ngân Nhi! (Shizu: *tung hoa* tèn ten ten!!!! Tỷ tỷ Ngân Nhi của chúng ta chuẩn bị lên sân khấu hài!!!!)
Hôm nay là một ngày dài, có quá nhiều chuyện xảy ra làm nàng cứ suy nghĩ mãi không ngủ được. Nào là chuyện của Thạch Lâm, tuy thoạt nhìn ông ta không có gì lạ nhưng sâu trong đôi mắt lão khi nhìn các nàng, nàng có cảm giác như là......bọn họ đã quen nhau từ rất lâu rồi! Lại còn thêm chuyện ả Tiêu Thanh Mai kia biết võ công nữa? Đúng là tất cả ngoài dự liệu của nàng!
Nàng lắc đầu ngán ngẩm, đi lang thang khắp nơi rồi bất chợt đến đào hoa viên của hoàng cung. Trăng hôm nay sáng hơn mọi ngày, gió lay khẽ thổi những cánh hoa bay khắp không trun làm lòng Ngân Nhi nhẹ đi phần nào. Nàng vung tấm vải lụa lên, công đôi chân nhảy múa cùng gió. Điệu nhảy điêu luyện cùng dáng vẻ thướt tha của nàng đã bị một đôi mắt quan sát nãy giờ. Khóe môi hắn công lên, đôi mắt hắn nhìn nàng rất ôn nhu và chăm chú cứ như sợ nàng đột nhiên biến mất vậy!
Kết thúc điệu múa, Ngân Nhi cũng đã định về ngủ thì......
- Cô nương, xin dừng bước. - Một giọng nói trầm trầm vang lên. Nam tử khi nãy bước ra khỏi góc tối làm lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ. (Shizu: *ngất ngây* Tại sao thời này lại có nhiều người đẹp zai như vậy? *bức xúc đập bàn, đạp ghế, hò hét* Còn tại sao ở hiện đại thì zai đẹp lại hiếm như thế???? Toàn là bị rổ mặt!!!!! T.Linh N.Di N.Nhi: *thương cảm nhìn Shizu* Haizzzzz, tội nghiệp. Chắc tại kiếm zai đẹp mà không có nên giờ đầu óc nó không được bình thường!)
Ngân Nhi nhíu mày, dừng lại nhìn kẻ phá đám thì thấy hắn rất đẹp trai! Trong lòng nàng không khỏi nghĩ: "Chậc chậc, hảo đẹp a! Cái này ở hiện đại đưa vào triển lãm chắc được nhiều tiền lắm nga!!!!!" (Shizu: @@)
- Ngươi là ai? - Ngân Nhi nói cọc lóc, dù đẹp thế nào cũng không liên quan đến nàng. Nàng còn phải ngủ. Ngủ là một việc cao cả hằng ngày không thế thiếu a~
- Tại hạ Thiếu Hạo, là.....là....tiểu.......tiểu....... - Thiếu Hạo ấp úng nói.
- Là gì?.- Ngân Nhi bực dọc nói trong lòng tầm nghĩ: "Bà lội cha nó! Tưởng cái gì ai dè gặp thằng khùng đêm khuya rãnh rỗi nhảy ra tám dốc! Đã thế còn tiểu tiểu. Muốn đi đại tuổi tiện à? Đồ ở dơ!"
- Tiểu thái giám trong cung! - Hắn bị nàng làm hết hồn nên quơ đại một cái chức mà nói. Nhưng nói ra rồi mới làm cho hắn hối hận vì bị nàng nhướng mắt lên nhìn xuống hạ bộ của hắn với vẻ thông cảm! Thật là mất mặt mà!
Ngân Nhi không nhìn hắn nữa mà quay gót đi.
Thấy nàng chuẩn bị đi, hắn liền tiến đến trước mặt nàng nói:
- Cô nương, xin hỏi cao danh quý tánh? - Hắn đâu dễ để nàng đi! Hắn mới từ biên cương về, vô tình gặp nàng mà nàng lại có mái óc cùng dáng vẻ rất đặc biệt. Vả lại nhìn nàng rất lạ làm hắn cảm thấy người này rất thú vị và........ặc nói thật thì có một chút quái quái! Hắn nở một nụ cười sáng chói nhằm thu hút sự chút ý của nàng. (N.Nhi: ọe ọe.....cơm của ta......)
|
Lúc này không hiểu tại sao nàng lại thấy cái bản mặt của hắn đáng ghét như vậy. Chỉ muốn lấy đôi dép lào phan thẳng một phát cho rụng cả răng!
- Nhi! - Một chữ, ngắn gọn dễ hiểu xúc tích! Nàng liền không đủ kiên nhẫn mà dùng khinh công bay đi. Thật sự là cơn buồn ngủ nó đã đè bẹp nàng rồi!!!!!
Hắn nhìn nàng, nhếch môi cười nghĩ: "Nhi? Được, nàng hãy đợi đó. Ta sẽ tìm ra nàng!"
[Thiên Duyên các, sáng hôm sau]
- Hắc hắc, Ngân Nhi sáng òi dậy đi! - Ngọc Di cùng Tuyết Linh lại đạp cửa phòng Ngân Nhi đi vào. Tâm trạng tươi rói không để ý đến nét mặt u ám của ai kia!
Đang vui vẻ, bỗng nhiên Tuyết Linh cùng Ngọc Di rùng mình một cái. Hình như có sát khí đau đây! Hai người cẩn thận dò xét một hồi thì chú ý đến ai kia kìa có bộ mặt thật âm u và đôi mắt.........panda đang nhìn các nàng chằm chằm.
- Ách? Ngân Nhi có nuôi gấu trúc sao? - Ngọc Di hỏi
- Eh? Đó là Ngân Nhi mà! Nhưng mà.....Sao nhìn chung giống panda thế? - Tuyết Linh nuốt nước bọt nhận xét
Ngân Nhi thật sự hết chịu nổi, nàng trừng mắt nhìn hai con chim đang thao thao bất tuyệt kia một cái làm cả hai im bặt.
Ngọc Di cùng Tuyết Linh ngấm ngầm dịch ngôn ngữ khuôn mặt của Ngân Nhi: Cấm ồn, cấm kêu, cấm đến gần!
|