Người Thừa Kế Của Gia Tộc Sát Thủ
|
|
Chương 6 . Cường giả trọng sinh.
Thân thể đau nhức rã rời truyền đến khắp mình mẩy chân tay, vốn tưởng là mình đã chết, bây giờ mở mắt ra nhìn thấy khắp bãi tha ma toàn là xác người.
Bạch Băng khẽ chớp mắt, rắn lớn tấn công, sương mù mờ mịt, sau đó nàng hôn mê, hơn trăm con rắn bao vây tấn công, nhưng rắn không cắn chết nàng, hiện tại vẫn còn sống.
Đây là? Bạch Băng nhìn mảnh đất rộng lớn, khắp nơi toàn là xác người, đây không phải là rừng mưa nhiệt đới, nàng biết đi ra bằng cách nào?.
Chống đỡ cơ thể đứng lên, động chạm tới vết thương trên người, làm cho nàng phải nhăn mặt nhíu mày cúi đầu kiểm tra vết thương, vết thương do roi đánh? Trên người nàng lúc nào thì bị roi đánh?.
Không đúng, quần áo trên người nàng cũng không đúng, đôi tay này ..... nhỏ.....
Nhất thời sửng sốt, Bạch Băng lấy hai tay vuốt ve gương mặt, đây không phải là nàng! Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một chút trí nhớ xa lạ.
"Hảo, hảo, đánh chết nàng, mau đánh chết nàng, tiện nhân nên sinh ra tiên chủng, không xứng sống ở trong Bạch phủ ...."
"Đúng rồi, đánh chết nàng... tiểu tiện nhân......" Từng tiếng mắng chửi truyền vào lỗ tai nàng, Bạch phủ thừa tướng? Làm sát thủ khả năng thích ứng cùng tỉnh táo của nàng tuyệt đối mạnh mẽ hơn người. Chẳng qua là sau hơn mười phút thời gian, Bạch Băng liền hiểu được rõ ràng tình trạng bây giờ của mình.
Ở giữa thạch động lúc sương mù mờ mịt, nàng nhìn thấy hình ảnh chủ nhân của thân xác này....
Nàng đã xuyên không! nhìn thấy chằng chịt vết thương ở trên người, Bạch Băng vui vẻ nở nụ cười, nàng trước giờ là người có thù phải trả, bây giờ trên người bị thương nặng như thế, nàng nhất định phải đòi về tất cả.
---------
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..... Ô ô...... Tỷ tỷ nhất định là bị các nàng hại chết.....Ô ô......... Ta phải đi tìm các nàng trả thù...... " Tại nơi vắng vẻ, một nam hài sáu tuổi gào khóc.
"Tiểu thiếu gia, người ngàn vạn lần không được đi, đại phu nhân luôn muốn dùng mọi biện pháp để giết hại các ngươi, nếu bây giờ để cho nàng nắm được nhược điểm này... Ngay cả người cũng ....." Lý mama kéo nam hài đang muốn xông ra ngoài, ánh mắt rưng rưng, Thất tiểu thư người an nghỉ đi......
"Ngươi thả ta ra, ta muốn đi giúp tỷ tỷ báo thù". Nam hài hất cánh tay Lý mama ra, một đôi mắt để lộ ra nồng đậm thù hận.
"Tiểu Nham, ngươi muốn đi đâu?" Một bóng người ngăn chặn ở trước mặt nam hài.
Nam hài tức giận, trên mặt giàn giụa nước mắt, ngẩng đầu: "Tỷ tỷ ..........Thật tốt quá............ Ngươi không sao ......Ô ô......."
Nam hài nhào tới người phía trước mặt, nước mắt, nước mũi giàn giụa.
Từ bãi tha ma trở về, Bạch Băng nhìn người đang ôm nàng, nam hài này chính là đệ đệ ruột của nàng, tình cảm hai người từ nhỏ rất tốt, mặc dù Bạch Băng trước kia rất hèn mọn yếu đuối, nhưng cũng chưa bao giờ để cho đệ đệ Bạch Nham bị tổn thương.
"Ta không sao, ta thì có thể có chuyện gì được chứ" Bạch Băng cố gắng hạ thấp giọng nói để cho dịu dàng hơn.
"Thất tiểu thư, người không sao rồi , thật không sao rồi". Lý mama nhìn thấy Bạch Băng như vậy thì mừng mừng rỡ rơi nước mắt, còn tưởng rằng không thể gặp được nữa: "Phu nhân đem người mang đi , ta thật sợ hãi........"
Đại phu nhân vẫn muốn diệt trừ thiểu thiếu gia cùng thất tiểu thư, sau này càng phải cẩn thận nhiều hơn mới được.........
|
Chương 7. Ác mộng đêm khuya.
"Tỷ tỷ....." Bạch Nham kéo áo Bạch Băng, mũi sụt sịt "Chúng ta rời nơi này đi..."
Bạch Băng cúi đầu thấy một đôi mắt trong veo sáng ngời, tràn đầy sự quan tâm, lo lắng thì trái tim xẹt qua một dòng nước ấm áp, giọng nói dịu dàng: "Chúng ta không phải đi đâu cả, muốn đi cũng là người khác phải đi, yên tâm, từ nay về sau tỷ sẽ bảo vệ đệ, những người đó ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai".
Giọng nói sắc bén, đôi mắt tỏa ra sát khí dầy đặc.
"Thất tiểu thư?" Lý mama nhìn bóng dáng yếu đuối đầy sợ hãi, so với trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau, giọng nói vững vàng cùng hơi thở tỏa ra ở trên người nàng làm cho người ta sợ hãi, có cảm giác hít thở không nổi, đây là thất tiểu thư sao?.
"Tỷ tỷ, chờ ta trưởng thành, sẽ tới lượt ta bảo vệ tỷ tỷ..... Không bao giờ cho phép các nàng bắt nạt ngươi nữa". Bạch Nham nắm chặt bàn tay nhỏ bé, mười phần quyết tâm.
Bạch Băng cười cong mắt, vỗ vỗ đầu Bạch Nham, môi đỏ mọng khẽ mở: "Được, tỷ tỷ sẽ chờ tới ngày đệ có thể bảo vệ ta".
--------------
Giữa đêm khuya mưa bắt đầu rơi, chẳng biết người đã tỉnh từ bao giờ.
Thời tiết mùa hè nóng nực làm cho không người nào ngủ được, tiếng nước mưa nhỏ rơi xuống đất, ngược lại làm cho người ta có cảm giác dễ chịu thoải mái rất nhiều.
Giữa sân, Bạch Lam không buồn ngủ một tí nào, vẻ mặt tức giận đi tới đi lui ở trong phòng, cây quạt trong tay không ngừng phe phẩy.
"Thời tiết chết tiệt, lúc nào cũng nóng nực." Thanh âm mắng chửi tức giận liên tục vang lên.
Đột nhiên, một cái bóng thật dài xẹt qua cửa sổ, chợt lóe rồi biến mất.
Bạch Lam nhất thời cực kì hoảng sợ, chăm chú nhìn cửa sổ, hét lớn một tiếng: "Là..... người nào?".
Trả lời nàng là một mảnh yên tĩnh, hoàn toàn không có một tiếng động.
Ngoài cửa sổ yên tĩnh, chỉ có gió đêm thổi qua lướt qua.
Không thấy có người đáp lại, trong phòng im lặng, Bạch Lăng thở hổn hển ra một hơi.
Trong nháy mắt, cửa sổ giấy "phần phật" bị một trận gió lạnh thổi qua, chỉ thấy một cái bóng trắng lơ lửng.
|
Chương 8: "A...." Bạch Lam hét chói tai, trong lòng tràn đầy lạnh lẽo, cảm thấy các lỗ chân lông dựng lên, run rẩy. "Người nào, người nào..... người tới.... người đâu a".
Im lặng, vô cùng yên tĩnh, bóng trắng ở trước cửa sổ, từ từ lắc lư, âm thanh mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.......
"Ầm...." Tiếng sấm vang lên.
"A......." Bạch Lam trốn ở góc phòng, gió từ cửa sổ thổi vào trong, trong phòng ánh nến chập chờn lúc sáng lúc tối.
Chương 8. .Giả vờ tỏ ra thông minh.
"Tỷ tỷ.... ta tới tìm ngươi đây......" Âm thanh vang lên vô cùng thê thảm .
"A....Cứu mạng a...." Bạch Lam nhìn người trước mặt, một thân quần áo màu trắng nhiễm toàn máu tươi loang lổ khắp nơi.
Một đôi mắt nhìn nàng chằm chằm tản ra ánh sáng rét lạnh ghê người, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể lấy mạng bất cứ lúc nào ! Bạch Lam bao nhiêu can đảm đều mất sạch, kêu thảm một tiếng hôn mê bất tỉnh!
Bạch Băng đứng ở trước mặt hừ lạnh, khóe miệng nhếch lên cười nhạt "Đây mới chỉ là bắt đầu, ta sẽ làm cho các người muốn sống không được, muốn chết cũng không xong...."
------------------------
Hôm sau.
Bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời chiếu xuống chói mắt.
"Tỷ" theo tiếng nói vang lên, một cái đầu nhỏ từ ngoài cửa ngó nghiêng đi vào, đôi mắt nhỏ nhìn Bạch Băng híp lại thành một đường .
"Chuyện gì mà vui vẻ như vậy? " Bạch Băng để quyển sách trên tay xuống bàn, không thể không nói, nàng đối với đệ đệ này vô cùng yêu thích.
"Tỷ, đệ nói với tỷ, vừa rồi nghe nha hoàn nói, ngày hôm qua Bạch Lam gặp quỷ, bây giờ bị dọa cho sợ đến ngay cả xuống giường cũng không được". Bạch Nham đi tới, thần bí nói xong còn lấy tay che miệng cười hắc hắc hai tiếng.
"xì" Bạch Băng bật cười, đông tác này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh lúc trước, khi nàng thực hiện nhiệm vụ bí mật.
------------------------
Phòng khách.
Bạch lão gia, đại phu nhân cùng năm vị tiểu thư đang ngồi ở trước bàn ăn, Bạch Lam vẻ mặt vẫn tái nhợt như cũ.
"Lão gia, nếm thử món này một chút xem có ngon miệng không". Trần Dung đem món ăn gắp vào trong chén Bạch lão gia.
Bạch lão gia nhấc đũa lên rồi lại để xuống: "bệnh Băng nhi giờ chắc cũng đã khá hơn, ta đi xem một chút". Mắc bệnh cũng đã nhiều ngày như vậy, công việc của ông lại bận rộn nên không có thời gian đi xem, cảm thấy không yên lòng.
Bạch lão gia dứt lời, sáu người nhất thời cứng đờ tại chỗ, sợ nhất chính là Bạch Lam, vốn vẻ mặt tái nhợt thì hiện tại chuyển sang tím đen lại.
"Lão ...Lão gia, người đừng đi vội, đại phu nói Băng nhi không thể gặp gió, chờ nàng khỏe lên một chút rồi hãy đi". Trần Dung miễn cưỡng cười nói.
"Đúng vậy ạ, cha, người tốt nhất đừng đi, nghe nói nàng mắc bệnh có thể lây nhiễm đó...." Bạch Yến nói xong, đứng lên đi tới cửa kéo Bạch lão gia trở lại.
"Ai nói ta ngã bệnh? Ta thế nào không biết ?" Giọng nói trong trẻo truyền tới, Bạch Băng một thân quần áo rách nát, tóc tai xốc xếch cứ như vậy đi vào phòng khách, ánh mắt quét qua mấy người, nhìn vẻ mặt kinh ngạc (kinh hãi + ngạc nhiên) của đại phu nhân cùng các vị tiểu thư thì vô cùng hài lòng.
|
Chương 9. Diện mạo chân thật.
"Mau..... Nước lanh, đi lấy nước lanh....." Các vị tiểu thư đứng lên hô to gọi nhỏ, đau lòng cho Trần Dung nhưng cũng không quên nhìn chằm chằm đầu sỏ gây ra chuyện -- Bạch Băng.
"Mau....mau... bỏng chết...." một chén canh nóng hổi đổ lên người nàng, giống như đem da thịt nàng nhúng qua nước nóng.
"Nước lanh, nước lạnh tới ...." Bọn nha hoàn đang mang nước lạnh vội vội vàng vàng tiến vào phòng khách, chẳng qua là, cõi đời này vĩnh viễn không có xấu nhất mà chỉ có xấu hơn, hơn nữa chuyện xui xẻo tệ hại lại liên tiếp xảy ra.
Lúc nha hoàn mang nước lạnh tiến vào, Bạch Băng trong tay bắn ra, nha hoàn chân mềm nhũn, thân thể nghiêng về phía sau, chỉ nghe " ầm " một tiếng, nha hoàn ngã xuống kéo theo chậu nước lạnh cũng rơi xuống đất.
Nước lạnh ở trong chậu không hề báo trước, tất cả đều bay thẳng đến trên đầu năm vị tiểu thư.
"A...." Mấy tiếng kêu sợ hãi vang lên, dáng vẻ các vị tiểu thư ướt sũng trông rất tức cười.
"Thật đúng là đủ nhếch nhác". Bạch Băng nhún nhún vai, một bộ dáng vui vẻ xem diễn kịch.
"Ngươi chính là tiểu tiện nhân.... ngươi cố ý". Đại phu nhân chịu đựng ngực đau đớn, chỉ tay vào Bạch Băng, giống như một giây tiếp theo phải xé nàng ra ăn .
"Ta chính là cố ý ". Bạch Băng khóe miệng nở nụ cười châm chọc, chầm chậm tiến lên hai bước, ngẩng đầu lanh lùng nhìn về phía một đám người đang tức giận, lạnh giọng trả lời :" không phải có người đã cảnh cáo các ngươi, mèo con yếu đuối sẽ có một ngày biến thành con cọp mạnh mẽ".
Đại phu nhân cùng mấy người Bạch Lam sửng sốt, rõ ràng đã bị Bạch Băng hù dọa, một giây trước còn điềm đạm đáng yêu, một giây sau ánh mắt kia đã trở nên vô cùng rét lạnh.
"Người đâu, đánh cho ta, đánh chết nàng". Bạch Yến mặc kệ lời nói chó má của nàng, hôm nay nhất định phải đem nàng giết chết, để tránh sau này xảy ra chuyện.
Bọn nha hoàn sau lưng tiến lên.
Bạch Băng chẳng qua là cười lạnh, còn muốn làm trò giống lần trước, đem nàng hành hạ đến chết? Thật ngu ngốc!.
"Cuối cùng có một ngày, mèo sẽ biến thành cọp, sẽ làm cho những người đã từng tổn thương ta phải trả giá thật lớn !". Dứt lời, nụ cười trên mặt Bạch Băng biến mất, cả người tản ra hơi thở lạnh thấu xương đủ để cho tất cả mọi người bên trong phòng đều có cảm giác rùng mình !.
Mấy nha hoàn đi tới, đột nhiên cảm giác được một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy lên, rất nhanh lan tới toàn thân!
"Vậy ta sẽ giết chết con mèo trước khi nó biến thành cop". Trần Dung nghe thấy ý tứ trong lời nói, cảm thấy buồn cười, còn muốn trả thù nàng sao?.
Đôi mắt đen láy của Bạch Băng chợt lóe sáng "Nhưng mèo đã biến đổi " Cùng với lời nói, bóng dáng chợt lóe, tốc độ cực nhanh làm cho người ta phải kinh ngạc.
"Ba" một thanh âm thanh thúy vang lên, một cái tát liền xuất hiện trên mặt Trần Dung.
Vốn bộ ngực kia bị bỏng một mảng lớn đã làm cho nàng đau đớn khó nhịn, bây giờ lại công thêm một cái tát, nhất thời thân thể không chống đỡ được, ngã ngồi trên mặt đất.
Tay che gương mặt bị đánh, không thể tin nổi nhìn Bạch Băng có thể đánh nàng, hơn nữa bóng dáng kia ra tay nhanh đến nỗi nàng cũng không nhìn thấy rõ ràng......
Chương 10. Lần đầu gặp mặt.
Bạch Nham chạy tới không hiểu gì, nhìn tỷ tỷ hỏi: "tại sao lại ầm ĩ vậy tỷ".
"Đây là âm thanh chó mẹ kêu loạn ạ ! Chẳng lẽ người không nghe thấy sao? hơn nữa còn là chó mẹ ngã chổng vó lên trời ". Bạch Băng lời lẽ cay nghiệt cùng khinh bỉ làm cho Bạch Lam đứng cách đó không xa vô cùng tức giận.
"Phốc..... tỷ....." Bạch Nham bật cười, cảm thấy tài ăn nói của tỷ tỷ càng ngày càng tốt hơn trước .
"Tốt, ta liều mạng với các ngươi". Bạch Lam nổi giận đùng đùng hướng các nàng đi tới.
Bạch Băng ánh mặt đột nhiên chợt lóe, nhếch miệng nói thầm mấy câu ở trong lỗ tai Bạch Lam, vì vậy vào lúc Bạch Lam hướng tới các nàng xông tới, cùng lúc hai bóng dáng một lớn một nhỏ dắt tay nhau, nhấc chân bỏ chạy.
Bạch Lam thấy hay người chạy, lập tức đuổi theo sau, giọng điệu nuốt không trôi nhưng vẫn phải đè nén xuống.
"Cứu mạng a........ Đại tỷ muốn giết người". Bạch Nham cùng Bạch Băng hai người vừa chạy vừa kêu.
Vì vây Bạch phủ thừa tướng xuất hiện một cảnh tượng, một lớn một nhỏ hai người khóc kêu, giống như thỏ con bị hoảng sợ, các nàng ở phía sau như muốn đuổi giết lột da hai người không chịu buông tha, giống như đói khát lâu ngày.
Lúc đó, Bạch Hào mang theo Lục vương gia vừa bước vào vườn hoa liền trông thấy một cảnh tượng như vậy, trên trán xuất hiện vạch đen, liếc mắt nhìn Lục vương gia Xích Liên Triệt có chút xấu hổ.
Mà lúc này ánh mắt Xích Liên Triệt nhìn chằm chằm bóng dáng một lớn một nhỏ, cảnh tượng như vậy không phải nơi nào cũng có thể nhìn thấy được, xem ra phủ thừa tướng này thật là muôn màu muôn vẻ.
"Tiểu nữ chơi đùa hơi quá, Vương gia chớ để ý". Bạch Hào xoa mồ hôi trên trán, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ khủng hoảng sợ hãi kia thì trong lòng đau nhói, Lam nhi thật quá to gan.
"Dĩ nhiên sẽ không". Xích Liên Triệt khóe miệng nhếch lên nhẹ nhàng.
"Hai người các ngươi là tiểu dã chủng, chạy thật nhanh, ta gọi mà các ngươi còn chạy, ta đập chết các ngươi". Bạch Lam nói xong thở hổn hển, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một ít cục đá nhỏ.
Nhưng nhìn một lúc lâu cũng không thấy một cục nào, vì vậy Bạch Lam bực bội, cởi xuống giầy thêu trên chân trái ném về phía Bạch Băng, dù không tìm được cục đá cũng phải đập chết các ngươi.........
Bạch Lam rất hăng hái, độc ác , ném cũng rất nhanh......
Nhưng là.......
Ném không chính xác...........
"Ai nha......." Bạch Hào vừa mới quay đầu, một chiếc giầy thêu đập ngay vào ..... trên khuôn mặt già nua.
"A ....... Cha.........."
"Phụ thân.......Người không sao chứ....." Bạch Băng cùng Bạch Nham sợ hãi kêu la, đi lên đỡ Bạch Hào.
"Lam nhi ! Ngươi đang làm gì ở đây? Còn ra thể thống gì nữa ! Chao ôi....." Bạch Hào khiển trách, đồng thời ôm mặt, đau .... thật đau....
"Cha.... cha...." Chứng kiến mình vừa mới đập nhầm người, Bạch Lam sắc mặt tái nhợt.
"Thừa tướng, khỏe chứ?" âm thanh quyến rũ mê người của Xích Liên Triệt truyền vào trong lỗ tai của mỗi người.
Bạch Lam ngước nhìn thấy người nói chuyện, có chút xấu hổ cơi xuống giầy thêu ở chân phải giẫm lên chân trái, vẻ mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ rực như máu.
|
Chương 11. Bầy rắn đông đảo và mưu kế của đại phu nhân.
Bạch Nham quay sang chăm chú nhìn Bạch Băng đầy lo lắng, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói ... rồi lại thôi.
"Đứa ngốc, tỷ tỷ bây giờ không giống như trước kia, có thể bảo vệ mình cùng đệ, phải tin tưởng tỷ tỷ". Bạch Băng quay lại vuốt ve đầu của đệ đệ, thì ra là vì nàng.
"Tỷ..." Bạch Nham chỉ cao đến ngực Bạch Băng, đưa tay ôm nàng, vùi đầu ở ngực nàng.
Bạch Băng cũng đưa tay ôm lấy Bach Nham, trong lòng chảy qua một dòng ấm áp, sau này nàng sẽ bảo vệ hắn, không biết tại sao nàng lại tới đây, nhưng nếu nàng đã thay thế thân xác Bạch Băng này, như vậy, nàng sẽ bảo vệ những gì nàng muốn bảo vệ.
Trải qua hai ngày điều tra cùng với trí nhớ lúc trước, nàng phát hiện nơi này là một ma huyễn đại lục, bầy rắn đông đảo, hơn nữa người ở nơi này lấy đấu thú cùng đấu khí làm chủ.
Nàng không có đấu khí, nhưng là nàng biết y thuật, võ cổ xưa, truy tung, tính toán mưu kế, tâm lý học, nàng tin ở cái thời đại này sẽ không có bất kỳ người nào như nàng, đây chính là lợi thế duy nhất của nàng.
Rắn, nàng mới vừa nghĩ qua, ở dị thế ma huyễn đại lục, bầy rắn đông đảo, không ai có thể chữa trị người bị rắn cắn, và cũng không ai có thể lấy ra được huyết thanh rắn độc.
Tại đại lục này, mọi người đem rắn thành động vật độc nhất, so với ma thú còn đáng sợ hơn, ma thú đụng phải rắn độc căn bản không có cơ hội sống sót.
-------------
Trời xanh biếc,mây trắng dệt thành từng dải dài trôi lơ lửng.
Tại giữa phòng Đông viện đẹp đẽ và rực rỡ.
"Phu nhân, thuốc nấu xong rồi". Nha hoàn bưng một chén thuốc đưa đến trước mặt Trần Dung.
Trần Dung nhìn ngực bị bỏng của mình, cả người tức giận đến phát run, "đương" một tiếng, thuốc trong thay nha hoàn liền bị nàng hất đổ: "Thuốc, thuốc, uống thuốc thì có lợi ích gì, ngực bị bỏng như vậy sao có thể khỏi được, tiện nhân đáng chết, tất cả đều tại tiện nhân đáng chết đó....."
"Phu ....phu nhân xin người bớt giận, đại phu không phải đã nói là còn có thể chữa khỏi sao". Nha hoàn giọng nói đứt quãng, giương mắt liếc nhìn căn phòng kia, thất tiểu thư này cũng đủ độc ác, canh nóng kia đem cả rãnh ngực giữa hai vú toàn bộ đều lột hết da, bây giờ nhìn trước ngực phu nhân trông thật dọa người.
Trần Dung nghe nha hoàn nói, ánh tức giận nhìn phía xa, hai hàng lông mày nhíu lại, lời nói đó giống như vạn cây đao cắt ngang da thịt của nàng, đau vào tận xương tủy.
Còn có thể chữa trị được? Đó không phải ý nói là cũng có thể không chữa được !
"Phu nhân? Phu nhân? người muốn làm cái gì ạ? " Nha hoàn giọng run run hỏi, nhìn chằm chằm ánh mắt toát ra vẻ hung ác của Trần Dung, nhất thời làm cho nàng run rẩy đến lợi hại, trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng này của phu nhân.
"Ta đang suy nghĩ làm thế nào để giết con tiện nhân kia". Trần Dung hai tay che trước ngực, thù này nàng sẽ đòi lại con tiện nhân kia gấp đôi.
Chương 12. Quỷ hồn phụ thể.
"Hư.... Phu nhân, cẩn thận tai vách mạch rừng, nô tỳ cảm thấy bây giờ thất tiểu thư rất khác trước đây, nếu bị người có tâm nghe được sau lại đi mật báo cho thất tiểu thư, sợ rằng thất tiểu thư nhất định sẽ lại dở trò mờ ám".
Nha hoàn vừa nghe Trần Dung nói xong, cẩn thận suy nghĩ kĩ lại, lập tức sắc mặt tái nhợt, nàng cảm thấy thất tiểu thư bây giờ rất quái dị.
Trần Dung thấy nàng vẻ mặt cẩn thận, một cái tát giáng xuống, rống giận: " Đáng chết, ngươi dám nói bổn phu nhân không đấu lại con tiện nhân đáng chết đó".
"Không phải như vậy....." Nha hoàn hoảng sợ nhìn Trần Dung, trong mắt tràn ngập sợ hãi, khẽ run nói : " Không phải như vây, nô tỳ chẳng qua là cảm thấy thất tiểu thư từ sau hôm đó liền thay đổi, trước kia thất tiểu thư nhát như chuột, hôm nay thất tiểu thư còn có thể tấn công phu nhân, ý nô tỳ là thất tiểu thư có phải hay không bị thứ gì đó bám vào người...."
Trần Dung hơi híp mắt lại lắng nghe, đúng là bây giờ Bạch Băng cùng với trước kia không giống nhau "Phụ thể?".
Quỷ hồn phụ thể? Chuyện này chưa từng thấy qua, nhưng là lời đồn đại rất nhiều, nghe nói người chết nếu như bị quỷ quái bám vào người, sau đó cả người sẽ thay đổi dị thường, hơn nữa còn rất hung ác, tàn bạo.
Nghĩ tới đây Trần Dung hoàn toàn kinh hãi, chẳng lẽ bị quỷ hồn bám vào người thật?
"Tiểu Thúy, đi chuẩn bị một chậu máu chó đen tới, cho dù nàng là yêu ma quỷ quái, ta cũng bắt nàng phải lộ ra nguyên hình".
"Vâng, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị" Nha hoàn lập tức đứng lên.
Vào lúc nha hoàn Tiểu Thúy xoay người muốn rời khỏi, Trần Dung cười lạnh một tiếng, hướng về phía bóng lưng nàng nói: "Để cho Tiểu Cúc đi tìm máu chó đen, ngươi đi đem con tiện nhân kia mời tới nơi này, nói bổn phu nhân muốn cùng nàng ngắm hoa".
Tiểu Thúy nghe nói vậy, thân thể run lên, vội vàng lắc đầu hoảng hốt, "Phu ....Phu nhân.....Thất tiểu thư nếu thật sự là bị quỷ thần phụ thể, nô tỳ .... nô tỳ...."
Nàng sợ ạ !
"Mè nheo cái gì, nếu không đi, bổn phu nhân hiện tại liền lột da của ngươi ra". Trần Dung tiến lên từng bước, nhấc chân đá vào bụng của Tiểu Thúy.
"A...." Tiểu Thúy che bụng kêu đau , mồ hôi lạnh toát ra,"Phải...phải.... nô tỳ đi ngay...."
Nhìn nàng cúi đầu khom lưng đi ra, Trần Dung cười lạnh, đều là một đám tiện nhân không có tiền đồ!
|