Ta Thích Quậy! Vương Gia Tránh Qua 1 Bên
|
|
Ha ha. Tuyệt lắm lun á. Thật mong chờ khùng bố ba cô nàng mang lại
|
Ấy ấy lộn rồi là khủng bố mới đúng
|
ờm,sao ta, mình chỉ có kinh nghiệm đọc thôi chứ viết thì dỡ lắm nên mình cx ko có góp ý j nhiều bởi vì mình cx z hà ^^, tuy mở đầu có phần đặc xắc nhưng mà nó vẫn bị ràng buộc bởi mô tip cũ khiến truyện bị nhạt đi, không thu hút người đọc, giới thiệu nhân vật chưa được rõ ràng, lộn xộn, tên thì bạn ghi Băng Băng, Băng Như, Băng Mai, nhưng mà ở dưới(cx trong phần gtnv) bạn lại ghi là Thiên nên m.n dễ bị nhầm lẫn, vs lại còn 1 điều đang chú ý là trong truyện(ở chap 2) bạn ghi là 2 người mặt áo trắng nhưng chỉ có 1 ng đc nhắc đến. À mà nhiêu đây đủ r, người mới nên mình không góp ý nhiều tránh bạn có ấn tượng ko tốt về mình, hì, góp ý nhiêu đó đừng giận he, mình là mình chỉ nêu ý kiến của mình thôi ^^
|
CHƯƠNG 3 Đến chính điện Hắc Bạch Vô Thường hành lễ rồi gọi các cô vào - Vong hồn các ngươi tên là gì?_ Diêm Vương cao ngạo ngồi phía trên hướng các cô hỏi -Gì đây? Không biết tên mà cũng bắt linh hồn chúng tôi như thật ấy nhỉ _Nó nhướn mày nói - Đó là tại 3 cô trốn đi, chúng tôi đều bắt theo danh sách giờ tìm thì sẽ rất khó_ Hắc Vô Thường chen vào - Chúng tôi trốn hồi nào, lúc tỉnh dậy chúng tôi đã ở đó rồi_Cô nói, giọng có chút oan uổng - Băng Băng, Băng Như, Băng Mai_Nhỏ nói Diêm Vương nhìn sổ sinh tử, lật mấy trang rồi nói: - Ra là tự tử - What! Tự tử gì chúng tôi trượt thành cầu thang mà_Nó nghi hoặc đáp - Đưa sổ sinh tử ta coi nào_ Cô không để ý hình tượng chạy lên giật phắt quyển sổ sinh tử. Diêm Vương vì quá bất ngờ nên không ngăn cản tỉnh táo định nói Bạch Vô Thường lấy lại quyển sổ thì được cô phán cho 1 câu không dám nhúc nhích: - Ngồi yên không bọn tôi xé. Nói là làm. Nè coi nè sổ sinh tử :-\ - Ây tên tụi mình nè. Khoan! Sao lại ở Phong Huyền Quốc? Tự tử? Bắt nhầm linh hồn rồi mấy ông ơi_ Nó tức giận nói tay không tự chủ nắm chặt thành quyền - Sao có thể?_Diêm Vương hốt hoảng trả lời - Thèm nói dối_Nhỏ nói rồi dở mấy trang liên tiếp, dừng ở 1 trang có ghi rõ các cô là thọ đến năm 90 tuổi nha.Hắc Bạch Vô Thường không lạnh cũng run. Chả là hôm qua bọn họ cùng diêm Vương uống rượu giải sầu nên chắc mở nhầm không gian. Nếu Thiên Đế biết chuyện thì bọn họ sẽ bị trừ lương cho coi. Diêm Vương lúng túng không biết nói gì khẽ liếc về phía Hắc Bạch Vô Thường. Và đương nhiên ông cũng bị họ liếc lại vì chính ông là người mời họ uống rượu giải sầu mà. Ông nhìn 3 người các cô nhẹ nói - Xin lỗi - Nè ông tưởng xin lỗi là xong à. Giờ ông vi phạm pháp luật coi nếu chỉ cần xin lỗi là xong thì pháp luật công an để làm cái gì_Cô ức chế nói - Các ngươi vừa phải thôi ta cũng xin lỗi rồi còn gì dù sao ta cũng là Diêm Vương..._ Diêm Vương đập bàn nói - Này thì dù sao ta cũng là Diêm Vương bà xé_Nó cầm quyển sách trên tay xé ' xoạt '1 tiếng - Sổ sinh tử...các ngươi_Hắc Bạch Vô Thường định lên tiếng thì bị các cô chặn tức thì: - Sổ báo cáo, sổ sinh tử vẫn còn ở đây. Im lặng mọi thứ đều im lặng lạ thường. Sổ báo cáo bị xé- 1tin chấn động. Đúng! Đối với âm phủ sổ sinh tử quan trọng nhưng sổ báo cáo còn quan trọng hơn. Bị xé! Chết Diêm Vương ông rồi đáng lẽ ông không nên dây với 3 người các cô...Nhưng làm sao các cô có thể lấy được sổ báo cáo! Hay là lúc nãy tiện tay...Nhưng sao ông dám hỏi nhỡ sổ sinh tử bị xé luôn thì làm sao. - Các cô muốn gì? -Trọng sinh_Nhỏ đáp - Không thể, thi thể của các cô... - Ba vị tiểu thư kia?_ Nhỏ ngắt lời Diêm Vương hiểu ý đắn đo 1 lúc thì gật đầu đáp: -Được -Tăng thêm sức khoẻ và tuổi thọ_Nhỏ tiếp lời - Không thành vấn đề, đi theo ta_Diêm Vương nói rồi dẫn các cô đến 1 cánh cửa nhỏ bảo: -Đi qua đây là được Ba cô không nói gì bước vào cánh cửa. Thấy vậy Diêm Vương và Hắc Bạch Vô Thường nhẹ nhõm hẳn nhưng rồi 1 tiếng nói vọng làm ba người chết cứng tại chỗ " Sổ báo cáo vẫn còn ở trên bàn Diêm Vương ông đó " Ba người nếu còn gặp lại chắc chắn sẽ không tha cho các cô ( sẽ gặp thôi Diêm Vương ca ca )
|
CHƯƠNG 4 Chẳng biết qua bao nhiêu canh giờ mà khi các cô tỉnh dậy đã ở 1 nơi hoàn toàn xa lạ. À! Họ vừa xuyên không nha. Căn phòng các cô nằm khá giản dị : gồm chiếc bàn giữa phòng nè, có 4 chiếc ghế xung quanh, có 1 chậu hoa cảnh ... Hết - Phòng ngủ mà quá mức giản dị_Nó ngó xung quanh nói - Uk_Nhỏ lên tiếng - Mai sao ở đây?_Nó bất ngờ - Tao cũng ở đây_Cô cất giọng - Vậy...cái giường kia là của...?_Nó hỏi Lúc này từ ngoài đi vào 1 người phụ nữ chừng 30-35 tuổi trông còn khá trẻ nhưng gương mặt xanh xao, vóc dáng gầy gò, tay cầm mâm có 3 bát cháo bưng vào nhìn ba cô mỉm cười: - Các con tỉnh rồi sao? Làm nương rất lo đó..Khụ khụ.. - Người là nương? Ba cô cùng đồng thanh Bà nhìn ba cô ngạc nhiên hỏi: - Các con không nhớ? -Có chút mơ hồ..._Nhỏ lên tiếng - Nhớ chút chút_Cô thêm lời - Người kể rõ cho 3 ta nghe ha_Cô kết thúc Bà thở dài đặt mâm xuống bàn, ngồi lên ghế hít 1 hơi thật sâu rồi nói: - Con ( nhỏ ) đại tỷ Phạm Băng Mai 15t, con ( cô ) nhị tỷ Phạm Băng Băng 14t , còn con ( nó ) tam muội Phạm Băng Như 14t song sinh cùng Băng Băng. Ta là nương 3 đứa Phạm Liên Hoa. Nhà ta nghèo, bị mọi người ghét 1 phần cũng là do ta chưa cưới đã có con nên liên lụy các con. Đây là gian chính cũng như chỗ ngủ, bếp ở ngoài. Hơn nữa nhà chúng ta được gọi là gia đình ăn mày... Bà nói xong trầm tư nhìn ba cô. Không gian lặng im còn có thể nghe rõ tiếng gió vi vu hay tiếng lá cây xào xạc. Trong khung cảnh này đây, ba cô không hẹn mà cùng nở nụ cười. Được lắm! Gia đình ăn mày. Ok rất thú vị... #lề: tối an nha các độc gia thân yêu của Nhi. Câu điểm vote tí
|