Nam Chủ Nữ Chủ Mau Click Back
|
|
Nam Chủ Nữ Chủ Mau Click Back
Tác Giả : HoaYGiai
Thể loại : Truyện Teen, Xuyên Không
Số Trang : 92
Trạng Thái : FULL
Vô tình xuyên qua bộ tiểu thuyết yêu thích, Mạc Linh nhất định sẽ tận tình mà hưởng thụ hạnh phúc bất ngờ này. Giành giật cái gì, nam chủ cái gì, mau click back, ta phải đi mua manga! Nữ chủ, cô khóc cái gì, thật ồn ào, để yên cho tôi xem anime! Nói chung, đây là một hủ nữ sơ cấp xuyên qua bị ăn thịt chuyện xưa, mọi người tự nhiên nhập (~=3=)~
|
Chương 01: Xuyên qua Mạc Linh mở mắt, trước mắt cô là một bộ đèn trần cực kì tinh xảo, những viên pha lê lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt đung đưa khiến cô nhìn đến ngẩn người. Chuyện gì thế này? Tại sao cô lại ở đây? Đèn nhà cô là loại đèn dài đơn điệu cơ mà, làm sao có thể chói lóa như cái này? "Dậy rồi à?" "Hử?" Cô bật dậy, phát hiện một người đàn ông vẫn luôn ngồi bên cạnh cô từ lúc cô ngẩn người đến giờ. "Thế nào? Ngay cả cha mình con cũng không nhận ra hay sao?" Ông ta nhàn nhạt nói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô. Cô lại lần nữa trợn to mắt. Cô có cha từ bao giờ? Chẳng lẽ cô bị bắt cóc? A phi, không đúng, nói lại, chắc chắn là có người thấy cô là trẻ mồ côi thật đáng thương nên mới đón cô đến đây. Cũng không đúng! Làm sao được chứ? Quả nhiên xem nhiều tiểu thuyết huyền huyễn làm cô bị lậm rồi. "Mạc Linh, con có nghe ta nói gì không?" Người đàn ông nhíu mày thể hiện sự bất mãn của mình, con gái ông từ bao giờ lại học người ta chơi trò một khóc hai nháo ba tự tử chứ? Quả nhiên do ông quá nuông chiều con bé rồi, nhưng phải thẳng tay với con gái rượu của mình, ông không thể làm được. Ngay cả việc giả vờ lạnh lùng với cô cũng khiến ông khó chịu đây. Mạc Linh cảm thấy có gì đó không đúng, chần chờ một chút mới khẽ gọi: "Cha..." "Ừ, con có nghĩ thông suốt chưa? Vì một tên không ra gì khiến con phải tự tử, có đáng không? Con gái cưng của Mạc Lăng ta cần phải đi cầu cạnh một tên đàn ông kém cỏi như hắn sao, hắn không biết điều là do hắn ngu ngốc." Mạc Lăng? Con gái cưng? Mạc Linh... Đừng nói là... "Châu Quang Khải, cha nhất định sẽ thay con trả thù hắn!" Châu Quang Khải? Thôi rồi! Mạc Linh chỉ cảm thấy đầu đau buốt, cuối cùng dưới ánh mắt lo lắng của ông Mạc, cô nặn ra một nụ cười. "Cảm ơn cha, con... không sao, con đã thông suốt, bắt đầu từ hôm nay con sẽ quên hắn!" Mạc Lăng nhìn bảo bối trong lòng quyết tâm, cuối cùng thở một hơi, như vậy là tốt rồi... "Được, con muốn gì cứ nói, cha chắc chắn sẽ giúp con." "Vâng, con muốn nghỉ ngơi thêm một chút, cảm ơn cha." "Được, con nghỉ đi, cha đi xử lí công việc một chút." Ông Mạc bước ra khỏi căn phòng đầy màu hồng, cẩn thận đóng lại cửa giúp cô. Ba giây sau, Mạc Linh phát rồ hét vào gối. A!! Xuyên không rồi! Cô xuyên rồi! Còn là bộ tiểu thuyết NP cực sắc cô thích nhất!! Sau khi phát tiết hạnh phúc, cô ngây ngô nằm trên giường cười. Nghĩ đến thân phận của Mạc Linh này, cô thật sự là thèm chết được. Tại sao ư? Tất nhiên là vì có thể tự nhiên thoải mái đi du lịch bất cứ đâu cô thích chỉ với một cái quẹt thẻ, ví dụ như Nhật này~ Con gái độc nhất của Mạc Lăng - Chủ tịch tập đoàn truyền thông lớn xuyên quốc gia Thu Nguyệt. Ông vì yêu thương mẹ cô nên đã đặt tên tập đoàn là tên của bà. Do đó ông cũng rất cưng chiều kết tinh tình yêu của hai người chính là Mạc Linh này. Mẹ mất sớm, cha cưng chiều nên đâm ra hư hỏng, Mạc Linh ngu ngốc chua ngoa lại là một sắc nữ chính hiệu, vì dụ dỗ Châu Quang Khải mà bỏ tiền của công sức, cuối cùng trong một bữa tiệc nhảy xuống hồ định vờ tự tử, không ngờ hại mình thật. Còn sau đó thì tất nhiên là tỉnh dậy, mưu hại nữ chủ, tranh đoạt nam chủ, cuối cùng bị ngược thảm, Mạc gia cũng bị cô hai tay đưa cho Châu Quang Khải, cô tán gia bại sản, hắn an nhàn ôm mỹ nhân cười híp mắt. A ha, cô lúc đọc còn cảm thấy nữ phụ này quá ngốc, nữ chủ người ta chỉ cần té một cái thì lắm bàn tay đưa đến, còn Mạc Linh chết thật thì chỉ được ông Mạc đến cứu thôi. May mà đó là sân nhà Mạc gia, nếu ở chỗ khác, chắc cô gái này không còn mạng mà diễn tiếp. Cũng không đúng, cô hiện tại đã cướp đất diễn của người ta rồi. Nhưng bắt cô chạy theo tranh giành một tên đàn ông không yêu mình, phải chịu mất mặt thì cô lại không làm được. Thôi thì, dù sao cô cũng đi rồi, tôi hứa sẽ giúp cô lấy lại danh dự và hạnh phúc, nhưng không phải đi phá hoại tình cảm của người khác. Được, quyết định vậy đi, từ hôm nay, cô là Mạc Linh, Mạc Linh là cô! A, lại không đúng, cô vốn là Mạc Linh mà! Tác giả có lời muốn nói: Truyện đầu tay, hy vọng mọi người vui vẻ.
|
Chương 02: Gặp gỡ "Cha, con muốn đi Nhật một chuyến cho khuây khỏa." Mạc Linh nghiêm túc nhìn ông Mạc, nếu nhìn kĩ sẽ thấy hai tay cô giấu dưới bàn hơi run. Đùa chứ, đối với người đàn ông uy nghiêm này, dù ông có sủng cô đến tận trời cô vẫn sợ ông. Giống như một người bình thường vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi người đứng đầu thành công vậy. Ông Mạc dừng tay lật báo, ngẩng đầu nhìn cô con gái nhỏ của mình. Từ sau việc tự tử kia, Mạc Linh dường như đã an ổn hơn rất nhiều, không còn đến công ty nghịch phá, nhưng như vậy lại khiến ông hài lòng rất nhiều. Một yêu cầu nhỏ thế này, chẳng lẽ ông không đáp ứng? "Được, con có cần gì cứ gọi cho cha, cha sẽ thu xếp cho con." "Vâng, con sẽ về sớm!" Mạc Linh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh ánh sáng. "Không cần về sớm quá, con cứ đi chơi thỏa thích, sau đó thì phải ngoan ngoãn không phá phách nữa, được chứ?" Mạc Linh không kìm được phấn khích đưa tay lên trán, làm kiểu chào đặc quyền của quân đội, nghiêm túc thẳng lưng nói với ông Mạc. "Vâng, con hứa!" Ông Mạc phì cười nhìn bộ dạng buồn cười của cô, tiếp tục đọc báo. Như vậy cũng không tệ nhỉ. Sau khi ăn điểm tâm cùng ông Mạc, Mạc Linh trở về phòng tìm bộ quần áo có vẻ hợp với đạo đức một chút trong một tủ đầy quần áo nghèo nàn vải, đem theo cái túi cô nghĩ là hàng hiệu, nhờ tài xế Đinh chở đến khu mua sắm trung tâm. "Bác Đinh, bác cứ đi trước, lát nữa cháu sẽ gọi sau." Tài xế Đinh ngập ngừng một chút rồi lái xe đi. Mạc Linh nhìn ông rời đi như chạy trối chết, không sao cả vẫy vẫy tay. Dù sao đột ngột thay đổi khiến người khác rất khó chấp nhận, đối với người trong nhà thì không sao, nhưng cô nên cẩn thận với những người xung quanh mới được. Cô không muốn như những bộ nữ phụ văn mình từng xem, nữ phụ xuyên qua gây hứng thú với nhóm nam chủ, sau đó là í a í a ~ gì đó. Khụ, quên mất đang ở ngoài, phải chú ý hình tượng. Thu hồi bộ mặt kì quái thường xuất hiện khi suy nghĩ của mình, Mạc Linh bước vào trong trung tâm. Theo như Mạc Linh nhớ, thân thể này từng xảy ra xung đột với nam chủ nữ chủ ở trung tâm này cũng khá nhiều lần, do đó cô suy đoán mình thường đến đây mua sắm. Quả nhiên, sự thật chứng minh, cô đi đến đâu là bị ánh mắt ghét bỏ đâm chọt đến đó. Cũng không sao, thói quen là tốt rồi. Ghé vào một tiệm quần áo có vẻ vắng người, Mạc Linh bắt đầu chọn quần áo cho tủ của mình, cô còn phải thanh lí những bộ quần áo kia đi nữa. Bước loanh quanh một chút, cô vẫn không thấy có nhân viên bước đến chào hỏi, không khỏi nhìn về phía những cô gái đang tán dóc gần đó. Ý xấu nổi lên, Mạc Linh nâng cằm, ưỡn lưng ra vẻ hống hách. "Quần áo ở đây miễn phí hay sao? Sao không có ai thế này?" Đám người kia dừng lại một chút, ngươi đùn ta đẩy, cuối cùng một người bị đẩy về phía cô. Mạc Linh ngoài mặt ra vẻ cao ngạo, trong lòng nhịn cười không thôi. Không được rồi, bụng đau quá. "Xin chào Mạc tiểu thư, cô muốn mua gì? Vừa có một đợt hàng mới về, mời qua đây." Lạnh nhạt, không chút nào che giấu chán ghét. Mạc Linh thầm nhéo chính mình, không được, phải bình tĩnh, phải giả vờ. "Ừm, tôi muốn lấy những bộ này, cô cứ gói lại gửi đến Mạc gia cho tôi, tôi cần chúng chiều nay." Nhân viên kia sửng sốt. Không chỉ vì giọng điệu bình bình của "Mạc đáng ghét" mà còn vì yêu cầu của cô. Những bộ quần áo nghiêm túc này (thật ra chỉ là áo ngắn tay bình thường và quần jeans dài) mà lọt được vào mắt cô ta sao? Chẳng phải thường ngày cô ta hận không thể khỏa thân mà đi ra ngoài sao? Mà nhìn kĩ lại, quần áo hôm nay của Mạc Linh cũng khá kín đáo đó chứ! (Thật ra là bộ váy sọc đen dài đến gối) Cũng không trang điểm diêm dúa như thường ngày. Hay là cô ta muốn quy y? "Cô nhìn xong chưa? Nhanh chóng một chút, tôi còn có việc, tạm biệt." Mạc Linh nói xong, quẹt thẻ một cái rồi rời đi, bỏ lại bóng lưng nhỏ nhắn trong mắt đám nhân viên. Vừa đi khuất, Mạc Linh trốn vào một góc, không chút hình tượng cười to. Sảng khoái! Cực kì sảng khoái! Chưa bao giờ cô đi shopping mà không cần nhìn giá như thế này, hạnh phúc chết mất! Nếu bạn bè cô mà biết được, chắc chắn cắn khăn ghen tị không thôi! A, đúng rồi, họ làm sao thấy được. Aishh! Bỏ đi bỏ đi, lại bắt đầu ủy mị rồi. Mạc Linh lại bắt đầu càn quét những quầy hàng trong trung tâm, mỗi nơi mua một ít, cuối cùng thảnh thơi rời khỏi trung tâm, đến một quán coffe gần đó nghỉ ngơi. "Ha~ mệt quá đi!" Mạc Linh ngồi ở góc khuất nên không ai thấy, thế nên cô không chút hình tượng nằm dài trên bàn, hạnh phúc cười hì hì, ánh mắt cong thành mặt trăng. Gọi một ly chanh dây, Mạc Linh vẫn chưa ngừng cười được. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chào đon đả của nhân viên quán. "Xin chào Bạc tổng, mời qua đây, tôi đã chuẩn bị chỗ ngài đặt trước." "Ừ." Bạc tổng? Đừng nói là... Mạc Linh cẩn thận ngó sang, vừa lúc nhìn thấy một đôi nam nữ vừa ngồi xuống một bàn gần chỗ cô. Nam nhân chuẩn dạng cao phun soái, vẻ mặt lãnh đạm nhưng tuấn tú, hơn nữa nhìn qua đôi mắt phượng sắc bén kia, cô chỉ thấy sợ sệt. Nữ nhân còn lại thì xinh đẹp, nhìn qua thật yếu ớt, khí chất ngây thơ thuần khiết,làn da trắng hồng có vẻ rất mịn, ánh mắt tròn tròn luôn lén quan sát nam nhân bên cạnh. Gò má ửng hồng kia thật đáng nghi... Ừm, nếu cô không lầm thì định mệnh thật khó chịu. Hai người này chẳng phải là người của tập đoàn Thu Nguyệt của ông Mạc sao? Bạc Ngưng Thần, tổng giám đốc luôn giúp đỡ cha cô, cũng xem như một cổ đông lớn của tập đoàn, rất trung thành, dù chán ghét Mạc Linh nhưng chưa từng có ý định phản bội. Tính cách ngoài lạnh trong nóng, đa tình, đối với nữ nhân chưa từng hứng thú, tất nhiên là trừ nữ nhân bên cạnh rồi. Nói thật, lần đầu đọc tiểu thuyết cô muốn nghẹn đến nội thương. Tất cả là do tính thích đọc ban đêm, lại thêm cái tên của nữ chủ quá là đặc thù. Bạch Liên Hoa. Đúng! Chính là Bạch Liên Hoa! Ai dám ý kiến? Tìm nam chủ mà nói kìa! Bạch Liên Hoa, nữ chủ vạn năng của câu chuyện, diễn viên mới nổi của Mạc thị Thu Nguyệt, là cần câu cơm của nhà cô đó nha. Quả nhiên xinh đẹp động lòng người, nhìn thân hình kia kìa, nếu Mạc Linh là nam thì chắc chắn sẽ đẩy cô ấy xuống, cùng nhau tinh tẫn nhân vong. Khụ, được rồi, phải tránh xa họ một chút. Mạc Linh chớp thời cơ khi nhân viên đứng chắn, vội vàng im lặng đánh bài chuồn. Do cô mải mê che mặt đi nên không thấy người khách vừa bước vào, kết quả là đụng vào nhau. "Ai nha!" Người kia vẫn sừng sững đứng đó trong khi Mạc Linh bị ngã xuống đất. "Mạc Linh?" Giọng nam đầy chán ghét, xong rồi, lại ai nữa đây. Cô thật muốn bấm một cái lao đến Nhật ngay a! Tác giả có lời muốn nói: những chương đầu còn chưa có kịch tính, hy vọng mọi người đừng chán ghét π∆π
|
Chương 03: Chạy trốn P/s: Hình ảnh chỉ mang tính chất đỡ trống trải. -_-" Mạc Linh bị đụng choáng váng, chỉ thấy một bóng người cao lớn đứng ngược sáng. Trực giác Mạc Linh nhắc nhở cô phải giả vờ! Nhưng người trước mặt là ai nha! Cô phải đứng dậy xem kĩ đã! Mạc Linh cố gắng đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất đánh giá nam nhân trước mặt. Vóc dáng cao ngất, hơn cô cả cái đầu. Cả người trùm kín như e sợ thiên hạ biết được khuôn mặt thật, loại người này, một là nhân vật lớn, hai thì chính là ngôi sao. Nhưng dựa vào mái tóc màu hồng đặc trưng, cô quyết đoán xác nhận, đây chính là kẻ Mạc Linh từng chết mê chết mệt - Châu Quang Khải, ảnh đế của Mạc thị Thu Nguyệt. Với tính cách của Mạc Linh kia, chắc chắn sẽ không kiêng kị địa điểm mà nhào vào lòng hắn, nhưng với tính cách thích độc thoại nội tâm của mình, cô không làm được(tg: tự kỉ còn nhiều lời). Vậy chọn cách ẻo lả khác đi. Châu Quang Khải bị Mạc Linh dùng ánh mắt lạnh nhạt đánh giá, cả người đều khó chịu. Kì lạ, rõ ràng bình thường mũi cô ta đều đánh hơi ra được hắn, sau đó không chút khách khí mà cọ mà bám (tg: đây là người được không, ngươi xem nữ nhi của ta là cún sao? CQK: đâu có sai! tg: ...) Một giây trước Mạc Linh còn dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn, một giây sau liền chuyển thành thiếu nữ say tình, ẻo lả chuyển đến trước mặt Châu Quang Khải. (tg: nữ nhi, ngươi không làm diễn viên thật tiếc!) "Khải! Anh đến sao không gọi em? Để em đón anh a!" Quả nhiên, Châu Quang Khải trợn mắt nhìn cô, sau đó rõ ràng lùi lại, tránh xa cô ra. "Tránh ra một chút, cô nghĩ mình đủ tư cách để hẹn hò với tôi sao?" Mạc Linh dùng giọng mũi ủy khuất nhìn Châu Quang Khải, ra vẻ đau lòng. "Khải, anh sao lại đối xử với em như vậy? Em có gì không xứng với anh?... Nếu em không đủ tư cách, vậy Bạch Liên Hoa cô ta càng không có tư cách đến gần anh!" Mạc Linh nhăn mày, ánh mắt nhìn về phía Bạch Liên Hoa và Bạc Ngưng Thần. Châu Quang Khải ở trong nghề này bao nhiêu năm, leo lên được vị trí cao nhất này cũng không phải đơn giản, đối với Mạc Linh non nớt diễn trò, hắn liếc mắt liền nhìn ra được. Hơn nữa, dấu "..." khả nghi kia là do hết ý đi. Nhếch môi, Châu Quang Khải muốn xem lần này kẻ kiêu căng này muốn làm gì. "Vậy sao? Tôi nghĩ lại rồi, nếu cô chịu đi với tôi, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận cô." "... A ha ha, thật tốt quá! Nhưng em vừa bị cha gọi về gấp, tối nay em sẽ đến chỗ anh!" Mạc Linh có chút ngoài ý muốn. Không ngờ Châu Quang Khải lại thản nhiên chấp nhận. Không phải hắn rất ghét cô sao? Ghét đến mức hại cô bị bọn xấu bắt được rồi XXOO đến phát điên. Hừ, quả nhiên càng nghĩ càng cảm thấy hắn thật giả tạo. Mạc Linh là kiểu người yêu thích cái đẹp, chỉ cần mỹ nhân nói một câu nhất định cô sẽ không từ chối. Nhưng đối diện cô là một mỹ nhân che kín mặt, tất nhiên cô cũng không cần phải ngại ngùng làm gì rồi. "Được, vậy tối nay tôi đợi cô ở chỗ cũ." Chỗ cũ? Là nơi nào thế? Cũng may tối nay cô sẽ lên máy bay đến Nhật, không cần phải đến "chỗ cũ" mà hắn nói, như vậy càng tốt, xem như thoát nạn. Châu Quang Khải có chút bất ngờ nhìn Mạc Linh. Chẳng lẽ cô không biết đôi mắt cô hiện tại đang nói lên tâm trạng vui vẻ của cô sao? Có thể nói đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ lại cô gái trước mặt. Mạc Linh cũng thuộc dạng thanh tú dễ nhìn, làn da trắng nõn khiến hắn muốn nhéo một cái, mái tóc nâu mềm xoăn dài đến giữa lưng, đôi mắt tròn lấp lánh ý cười, cái mũi cao thẳng, miệng anh đào hơi hé mở mời gọi... Khoan đã, cái gì là "mời gọi"? Chẳng lẽ Châu Quang Khải hắn thiếu nữ nhân đến phát điên rồi sao? Đây là tiểu thư nổi tiếng chua ngoa đanh đá nhất thành phố đấy! Hắn lại đi ngắm cô ta sao?! "Vậy... em đi trước, tối nay gặp lại anh sau!" Mạc Linh nén rùng mình ném cho Châu Quang Khải vẫn đang đấu tranh nội tâm một cái hôn gió, sau đó lách người bước nhanh ra khỏi cửa. Đùa! Thật là ớn lạnh! Uy nghiêm của một thục nữ cả đời cô đều bị hủy trong vài phút này rồi! (Tg: nữ nhi, ngươi thật biết đùa, uy nghiêm thục nữ cái gì, ngươi có sao? ML: tất nhiên! Còn phải cần ngươi nói sao? Tg: xin lỗi, ta sai rồi, ngươi cứ tiếp tục.) Mạc Linh không dám lại đi dạo lung tung, nhanh chóng gọi cho tài xế Đinh đến đón. Trở về phòng, Mạc Linh nằm dài trên giường, mở máy tính tìm những địa điểm muốn đi. Nếu muốn đến Nhật đương nhiên phải đến thiên đường Akihabara rồi, còn có Nakano Broadway nổi tiếng nữa. Cô thề, nếu không càn quét hết nơi đó, cô sẽ viết ngược tên mình! Tất nhiên, ai đó quá háo hức nên không nhận ra, từ khoảnh khắc cô bước chân đến Nhật, cuộc sống của cô đã bị đảo lộn đến vô phương cứu chữa. Đáng tiếc, đây là chuyện sau này, hiện tại cứ để cô vui vẻ một chốc đi. Tác giả có lời muốn nói: Bạc Ngưng Thần và Châu Quang Khải lên sàn. Tiếp theo đến Nhật sẽ càng phấn khích hơn nha~ >wO
|
Chương 04: Vào tròng Lại một pic không liên quan =)) Chiều hôm đó, đồ đạc đã chuyển đến đầy đủ. Mạc Linh lập tức bỏ hết chúng vào vali, dọn dẹp phòng một chút rồi như chạy trốn giống nhau rời khỏi nhà đến sân bay. "Tiểu thư, còn hai tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay, cô có muốn đi đâu đó không?" "Được rồi, cảm ơn bác, cháu vào đợi là được, bác cứ đi đi." "Vâng, vậy tiểu thư cẩn thận." Tài xế Đinh cúi đầu chuyển vali đến tay cô, sau đó lên xe rời đi. Mạc Linh mỉm cười. Dù còn chút ngượng nghịu nhưng tài xế Đinh đã dần chấp nhận cô rồi. Như vậy rất tốt, sau này vẫn còn phải nhờ vả ông nhiều mà. Bước vào sân bay, Mạc Linh tìm một ghế trống ngồi xuống, rút điện thoại ra nghịch. Hai tiếng tới đều nhờ nó rồi. Cũng may cô còn rất nhiều truyện chưa đọc xong. Thật ra đối với người mới xuyên qua như cô, việc đi nước ngoài thế này có chút kì quái. Nhưng cô hiện tại là Mạc Linh, con gái của Mạc Lăng - người đứng đầu Mạc gia, nếu đột nhiên con gái mình thay đổi đến chóng mặt như vậy, một người dấn thân vào thương trường bao nhiêu năm như Mạc Lăng chẳng lẽ không nhận ra? Hiện giờ chỉ còn cách lấy lý do bị từ chối, bẽ mặt nên đi du lịch bụi, sau đó hiểu chuyện ngoan ngoãn hơn. Thật là, cô tự cảm thấy bản thân mình quá thông minh mà. Mạc Linh ngồi tự kỷ một chút, tự suy nghĩ tự cười. Nếu không phải do hiện tại cô đang cầm điện thoại, chắc chắn ai cũng nghĩ cô là kẻ điên. "Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây không?" Một giọng nam có chút ngượng nghịu mất tự nhiên vang lên bên tai cô. Mạc Linh kinh ngạc ngẩng đầu, với người tiếng xấu đồn xa như cô, hẳn là sẽ không có người muốn tiếp cận mới đúng chứ. Nhận ra mình ngẩn người quá lâu, Mạc Linh xấu hổ gật đầu. "Vâng, mời anh." Trước mặt cô là một nam nhân rất đẹp. Mắt phượng hơi xếch, mũi cao, bạc môi mỏng, khuôn mặt góc cạnh, vóc dáng cao gầy, mái tóc hợp thời trang, quả nhiên là nhân trung long phượng. Nam nhân mỉm cười, lịch sự ngồi cạnh Mạc Linh. "Tôi là Kanato Ken, rất hân hạnh được gặp cô." Nam nhân đưa mắt nhìn Mạc Linh. "Chào anh, tôi là Mạc Linh." Mạc Linh lễ phép đáp lại, sau đó hai mắt tỏa sáng "Anh là người Nhật sao?" "Đúng vậy, tôi là người Nhật, tôi vừa hoàn thành công tác nên trở về." Kanato Ken gật đầu "Còn cô thì sao? Là đi du lịch à?" "A ha, đúng vậy, tôi muốn đến Nhật từ lâu rồi, hiện tại có điều kiện liền ôm đồ đi thôi!" Mạc Linh vừa biết trước mặt là người ngoại quốc liền thả lỏng, ít ra hắn cũng không quan tâm cô là ai. "Vậy sao? Nếu cô không ngại, tôi có thể hướng dẫn cô..." Kanato Ken không tiếng động liếc mắt nhìn điện thoại cô, sau đó mỉm cười "Tôi có việc đến Akihabara, cô có muốn đi chung không?" "Thật sao? Vậy thật tốt quá, tôi cũng định tới đó nha, cảm ơn anh rất nhiều!" Có hướng dẫn viên du lịch miễn phí, tất nhiên cô sẽ không từ chối. Có thể còn là "đồng hương" cũng nên. Hai người lại thảo luận về Akihabara, Mạc Linh như một học sinh ham học hỏi nghe Kanato Ken giải thích về Nhật, không hề hay biết ánh mắt lóe sáng của đối phương. Có người trò chuyện hợp ý, thời gian liền trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến giờ lên máy bay. "Vậy tôi lên trước, tạm biệt, Ken." Mạc Linh vẫy tay với Kanato Ken, sau đó đi trước. Đã thật lâu không cùng ai nói chuyện đến quên trời đất như vậy, cảm giác thật phấn khích! Kanato Ken mỉm cười nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn khuất hẳn, sau mới đưa tay chạm vào vành tai luôn được mái tóc che giấu từ đầu. "Vất vả rồi, Shin." "Hừ, cậu còn biết đến tôi cơ à? Tán dóc với gái trông sung sướng thế mà, tôi chỉ là quân sư đáng thương thôi!" Kanato Ken nhăn mày, chỉnh âm lượng nhỏ lại, mặc kệ tên bạn lâu năm lải nhải. "Này, cậu có nghe tôi nói không?" Miragi Shin tức giận hét lớn, Kanato Ken liền giả vờ ngu ngốc. "Có a, được rồi, nói xong thì tôi phải lên máy bay đây." "Hừ, được rồi, mà này, cô gái đó có phải đang giả vờ không biết cậu không?" Miragi Shin nghi ngờ. "Ừm, có vẻ là không." Hắn vuốt cằm, ra vẻ trầm tư "Tôi nghĩ cô ấy sau sự cố đó nên mới thay đổi, thật ra cũng không tệ, rất thoải mái." "Ha ha, đừng nói cậu vướng vào tiếng sét ái tình với người ta nhé?" Miragi Shin vui sướng khi người gặp họa. "Ừ, có lẽ vậy." Hắn thoải mái thừa nhận "Được rồi, tôi đi đây." Ngắt điện thoại, Kanato Ken cũng kéo theo vali rời đi. Mặc kệ là thật sự hay giả vờ, Mạc Linh cô gái này, hắn chọn rồi! Tác giả có lời muốn nói: Ú hu~ Nam chủ thứ nhất đã xuất hiện u~ chính xác là có cảm tình với Mạc Linh mới đúng ~( o v o )~
|