Chương 125: Khang Hi chỉnh người
Chuyển ngữ: Skellig
Edit: Bồng Bồng
Khang Hi phải đến Dục Khánh Cung dùng bữa, tuy rằng thái tử phi biết rõ Khang Hi khẳng định điều không phải đến ăn một bữa cơm đơn giản như vậy, trực tiếp chỉ đích danh thái tử phi phải chuẩn bị, thái tử phi sao có thể tiếp đãi đơn giản. Không biết có phải là gần đây quá sinh động chọc mắt Khang Hi hay không, thái tử hạ triều chưa thấy trở về, chắc là đợi đi cùng Khang Hi, thái tử phi không còn cách nào từ chỗ thái tử biết được tâm tình của Khang Hi lúc này thế nào.
Lên tinh thần án theo phân lệ đồ ăn dành riêng cho Khang Hi mà an bài, đồ ăn hằng ngày của Khang Hi cùng thái tử kỳ thực chênh lệch không bao nhiêu, chỉ là nhiều thêm hai món ăn, thái tử phi án theo đó chuẩn bị cũng không khó, nhưng lần này không giống tiệc liên hoan mà thái tử mời các huynh đệ trước đây, cũng không phải do Khang Hi tùy hứng sang đây, mà là Khang Hi lên tiếng, tự nhiên có đại thái giám phụ trách phòng ăn hoàng đế đến hỗ trợ lo liệu, mỗi quy trình làm món ăn đều tăng mức phức tạp lên, rất sợ xảy ra chút sai lầm.
Chờ thái tử phi chuẩn bị đồ ăn xong, sau đó lại thấy người bên cạnh thái tử hồi bẩm lại, “Hồi bẩm thái tử phi nương nương, đại a ca, tam a ca, tứ a ca, ngũ a ca, thất a ca… Thập tứ a ca sau khi tùy thánh giá cùng nhau đến Dục Khánh Cung dùng bữa.”
Thái tử phi nghe được câu này, lông mày nhíu lại, có thêm nhiều a ca như vậy, một cái bàn thế nào cho đủ, còn phải coi là trong các a ca đã sinh con đó có ai mang theo nhi tử không, thái tử phi vuốt ve tay vịn, đối với người tới nói, “Bổn cung đã biết.”
Khang Hi là ngại thái tử phi quá rãnh rỗi, mới gây khó dễ mấy lần như vậy đi, thái tử thế mà lại không ngăn cản một câu. Thái tử phi trong ngực có bất mãn, lại đi an bài đồ ăn cho đám hoàng tử hoàng tôn cũng tỉ mỉ như vậy, cung nhân Dục Khánh Cung đều khẩn trương nhưng lại không hoảng loạn mà cứ án theo lệnh trật tự làm việc.
Tuy rằng trong miệng Khang Hi nói là gia yến, thế nhưng không cần cái tâm làm sao được, đợi tất cả chuẩn bị tốt, toàn bộ trong cung đều đã lên đèn rực rỡ, nhưng lại không có một dấu hiệu báo đoàn người Khang Hi tới. Thái tử phi nghĩ thầm không biết là Khang Hi và thái tử hai cha con không đùa giỡn người đó chứ, đành phái một cung nữ qua đó dò hỏi.
Trong Cung Càn Thanh, chỉ có Khang Hi, thái tử và Hoằng Thăng ba người, nếu nói từ đại a ca đến thập tứ a ca còn có hài tử của bọn họ ngay đến cả bóng cũng không thấy, Khang Hi đã dùng cơm xong, hai cha con thái tử cũng cùng ăn một ít, chỉ là hai cha con đang nghĩ đến thái tử phi ở Dục Khánh Cung, nếu mà biết bọn họ đã ăn rồi, không biết có nổi giận hay không.
Khang Hi thấy hai cha con thái tử không được yên lòng, chầm chậm nói, “Làm sao vậy, đều đang suy nghĩ cái gì sao?”
“Hoàng a mã, nhi tử không biết ý ngài hôm nay là gì, thái tử phi còn không biết ngài không đi Dục Khánh Cung.” Thái tử thấy Khang Hi chủ động mở miệng, cũng liền thuận thế hỏi, Khang Hi sáng sớm nói muốn đến Dục Khánh Cung dùng gia yến, để thái tử phi chuẩn bị, chờ qua hai canh giờ sau còn nói muốn cho nhóm hoàng tử hoàng tôn cùng đến Dục Khánh Cung dùng gia yến, xong còn để người của thái tử đến báo cho thái tử phi, thái tử không nắm rõ ý đồ của Khang Hi, nên không dám để người của hắn nói cho thái tử phi kỳ thực không cần chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, ở lúc thái tử thấy Khang Hi hủy chuyến đi mà dụng thiện tại đây, hắn mới biết chuyện này cùng với suy đoán của hắn chênh lệch không bao nhiêu, chỉ là không biết Khang Hi rốt cuộc vì sao lại chỉnh thái tử phi như thế.
Chuẩn bị gia yến là rất mệt, hơn nữa bữa ăn họp mặt hoàng tộc còn là quốc yến, thái tử phi ngoại trừ ngày lễ tiết trọng đại ra thì không cần lo liệu yến hội lớn bực này, kết quả hôm nay một câu nói của Khang Hi khiến thái tử phi chạy đông chạy tây, cũng không thể ở trước khi Khang Hi đến mà dùng bữa trước, phải để bụng trống không chờ bọn hắn khẳng định hết sức thảm, thái tử đối với lần này cũng là có dị nghị.
“Ồ” Khang Hi lại như là mới nhớ tới có chuyện như thế thật vậy, quay đầu đối với Lý Đức Toàn nói, “Không phải Trẫm đã bảo ngươi đi đến Dục Khánh Cung nói cho thái tử phi, trẫm không qua sao?”
Ngài đâu có nói qua lời này? Lý Đức Toàn rất oan uổng, thế nhưng hoàng thượng đã mở miệng, thì hắn là Đậu Nga cũng phải đem cái oan ức này chấp nhận, lập tức quỳ xuống, “Đều là lỗi của nô tài, nô tài vậy mà đã quên!”
“Đã quên?” Khang Hi liếc Lý Đức Toàn, phất tay, “Để cho người đến Dục Khánh Cung báo một tiếng, ngươi xuống phía dưới lãnh phạt.”
Hết thảy đây là vân đạm phong khinh cỡ nào, coi như làm ra chuyện như thế hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn, thái tử biết rõ đức hạnh a mã nhà mình, đang muốn cùng Khang Hi hỏi thái tử phi đã làm sai điều gì, nói hắn làm cho thái tử phi sửa chữa, Hoằng Thăng lại mở miệng trước thái tử, “Hoàng mã pháp, hoàng thái nãi nãi nói để ta đi qua Từ Nhân Cung một chuyến, cũng không biết hoàng thái nãi nãi có chuyện gì.”
Hoằng Thăng nói, thấy thái tử nhìn về phía hắn, khóe miệng khẽ mân lên vừa nhìn về phía Khang Hi, Khang Hi nghe xong lời Hoằng Thăng nói, bảo, “Thái hậu là nhớ ngươi. Có điều hôm nay sắc trời đã tối, sáng sớm ngày mai ngươi qua đó thỉnh an cũng được.”
“Hoàng mã pháp, Tôn nhi nhất định sẽ đi thỉnh an, thế nhưng Tôn nhi không muốn ở đằng kia đợi quá lâu.” Hoằng Thăng có chút hơi khó nói.
Khang Hi giả vờ nổi giận, hỏi, “Vì sao? Thái hậu rất thương ngươi.”
“Hoàng mã pháp, ngài cũng không phải không biết, thái hậu gần đây rất thích cho đòi một số tiểu cô nương ngoài cung vào chơi, Tôn nhi đi, những tiểu cô nương này người nào người nấy cùng nhìn chằm chằm ta như một miếng thịt vậy, có thể khiến cho người cảm thấy khó chịu.” Hoằng Thăng nói rằng.
Thái tử nghe được Hoằng Thăng lời này, nhíu mi, “Thế nào lại không có tiền đồ như thế, chiến trận bực này đã khiến ngươi chịu không nổi? Nhớ năm đó…”
“Nhớ năm đó a mã ngươi chỉ cần là tiến cung tới gặp các tiểu cô nương của thái hậu mời đến, người nào mà hắn chưa từng trêu chọc qua.” Khang Hi cười ngắt lời thái tử, thái tử bị Khang Hi nói làm cho hồi tưởng chuyện trước kia, ngược lại đối với Khang Hi nói.
“Hoàng a mã, nhi thần khi còn bé chỉ là không hiểu chuyện.”
Hoằng Thăng nghe được cười ha ha, “A mã, dạy ta học một chút đi.”
Thái tử quay đầu không để ý tới đứa con trai này, Khang Hi lại nói, “Hoằng Thăng, ngươi là hoàng tôn, không muốn để ý cũng không cần để ý, muốn học a mã ngươi một thân phong lưu gieo mầm tình khắp nơi, sợ là ngạch nương ngươi lại phải nhức đầu.”
Khang Hi nhắc tới thái tử phi, “Ngạch nương ngươi nhưng thật ra làm cho a mã ngươi thu liễm rất nhiều.” Chính là quá thu liễm! Thái tử làm sao có thể để thái tử phi quản chặt như vậy chứ, thái tử chính là cố ý nhường nhịn thái tử phi, mới có thể để thái tử phi lúc rảnh rỗi lăn qua lăn lại trên người đến lớn mật như vậy. Hôm nay vì cái này ra mặt, ngày mai vì cái kia ra mặt, sợ rằng sau này sẽ vì triều đình ra mặt.
Thái tử nghe vậy, nghiêm mặt nói, “A mã, cũng không phải nhờ thái tử phi mà cô thu liễm, chỉ là càng trưởng thành, càng hiểu chuyện, từ trước cô luôn luôn làm việc tùy tâm khiến hoàng a mã lo lắng, bây giờ mỗi khi nhớ lại luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Mỗi ngày cũng vì chính vụ quốc sự, cũng không rãnh rỗi mà hồng tụ thiêm hương*.” (*hồng tụ thiêm hương là câu thành ngữ cổ, ‘hồng tụ’ nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. ‘thiêm hương’ nghĩa là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm trầm hương. Ý chỉ những người làm việc quan trọng mà có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh thì khó mà thành đại sự)
“Trẫm a, chính là nghĩ con nối dõi của ngươi quá ít, dưới gối chỉ có ba a ca.” Khang Hi nhìn về phía thái tử.
Hoằng Thăng đã thắm thiết cảm thụ được hoàng mã pháp đúng là bất mãn với ngạch nương hắn, đứng dậy hất góc áo quỳ trước mặt Khang Hi, “Hoàng mã pháp, ”
“Hoằng Thăng không muốn có thêm đệ đệ muội muội sao?” Khang Hi không đợi Hoằng Thăng nói, lại ngắt lời hỏi.
Hoằng Thăng đương nhiên thích đệ đệ muội muội, nhưng nếu không phải do ngạch nương hắn sanh cũng chỉ có tình cảm trên danh nghĩa, lời này lại không thể ngu ngốc nói ra, phải biết rằng huynh đệ của a mã hắn cũng không phải do cùng một mẹ sinh ra, nếu hắn nói không thích khác mẹ, sợ là hoàng mã pháp sẽ tưởng a mã dạy hắn, rồi lo lắng a mã sau này sẽ không đối xử tử tế với huynh đệ.
“Hoàng a mã, Hoằng Thăng tuổi còn nhỏ đâu hiểu những thứ này.” Thái tử kéo nhi tử một cái, “Đang yên đang lành tự nhiên quỳ trước hoàng mã pháp ngươi làm cái gì, muốn cầu hoàng mã pháp ngươi chuyện gì?”
Hoằng Thăng biết mình quá gấp, cũng theo lời thái tử nói, “Tôn nhi chỉ là muốn cùng hoàng mã pháp nói ta thật thích nhiều đệ đệ muội muội, hoàng mã pháp, tôn nhi chỉ là muốn hoàng mã pháp chỉ dạy một.” Ngài có thể sinh nhiều như vậy, nhất định có cái gì đó tâm đắc.
Khang Hi trừng mắt, vỗ cái trán Hoằng Thăng, “Tiểu hoạt đầu.” Còn là đối với thái tử nói rằng, “Đã nhiều năm như vậy, Dục Khánh Cung chỉ có mình thái tử phi có tin vui, Dận Nhưng, ngươi thân là thái tử, vi hoàng gia khai chi tán diệp cũng là việc thuộc bổn phận ngươi.
Thái tử bị ném cho một vấn đề khó khăn chỉ có thể đón lấy, nhắm mắt nói, “Hoàng a mã nói phải, nhi thần sẽ cố gắng.”
“Chỉ cần không phải nói ngoài miệng là được.” Khang Hi hài lòng.
Trong Dục khánh Cung, thái tử phi chờ đến sắp chết đói, rốt cục nhịn không được ăn vụng chút đồ ăn lót bao tử, người được phái đi Càn Thanh Cung cùng người của Lý Đức Toàn phái tới chung một đường trở về, chỉ nói Khang Hi và đám người thái tử bận quá nên không tới được. Thái tử phi tức chết rồi, sớm không báo cho người ta một tiếng, chờ toàn bộ đều chuẩn bị xong mới khoan thai phái người tới nói, đây không phải là cố ý chỉnh người thì là cái gì.
Thái tử phi hóa bi phẫn thành cơn thèm ăn, hung tợn ăn một bữa, cho người đem đại yến phân chia ra, miễn cho lãng phí thức ăn, sau đó mới quay về nội thất nổi giận, thái tử phi cảm giác mình coi như kiêng dè Khang Hi, làm mọi chuyện cũng không chủ động chọc Khang Hi ngứa mắt, thế nào Khang Hi lại có dấu hiệu bất mãn với hắn?
Từ xưa chỉ nghe qua mẹ chồng con dâu bất hòa, chưa thấy qua cha chồng tìm con dâu gây phiền toái, không, Đông gia thì có một, chẳng lẽ là nhân tố di truyền? Hoặc giả là Khang Hi quá yêu con, không quen nhìn thái tử đối tốt với thái tử phi, cảm thấy nhi tử bị cướp đoạt? Đầu óc thái tử phi xoay chuyển một vòng rồi lại một vòng, ở lúc phân tích hành vi Khang Hi, đến cuối cùng chỉ có thể đưa ra một kết luận, Khang Hi thời mãn kinh đến sớm.
Bất luận là như thế, thái tử phi đều cảm thấy khó chịu, dù sao không có làm sai chuyện gì cũng bị người ta tìm tới gây phiền toái, quả thực làm cho không có chỗ nào nói rõ lí lẽ. Thái tử phi càng nghĩ càng bực mình, trốn vào trong không đi phát tiết. Chờ lúc thái tử trở lại, cũng không thèm nhìn mặt của thái tử.
Lòng của thái tử cũng không vui, Khang Hi nói không ngoài việc bảo hắn không nên chỉ cưng chiều một mình thái tử phi, nên vì con nối dòng suy nghĩ, hắn thấy, hiện tại có ba đứa nhi tử khỏe mạnh đã được rồi, nếu thật sự giống như hoàng a mã cho hắn một đống huynh đệ như vậy, phiền đều phiền muốn chết, suy nghĩ đến Dục Khánh Cung, thấy thái tử phi không ở trong phòng, liền biết nhất định là tức giận trốn ở trong không gian rồi. Vội vàng hướng về phía không khí hô tên thái tử phi, “Tĩnh Nghiên, đi ra a, nhanh nhanh đi ra a, cô có việc nói cho ngươi.”
Thái tử phi vẫn là nghe được thanh âm của thái tử, bị thúc dục vài câu, xuất hiện ở nội thất, lôi thái tử cùng nhau tiến vào trong không gian, đến một cái liếc mắt cũng không, “Thế nào, dùng xong thiện mới vừa trở về?”
Thái tử nghe được thái tử phi nói như vậy, làm sao không biết là đang tức giận, liền an ủi, “Hoàng a mã cũng không phải cố ý, hôm nay là thật có chuyện mới không sang đây.”
“Lời này ngươi đi lừa gạt Viên Ninh, may ra có hắn tín.” Thái tử phi vòng hai tay trước ngực, nhìn về phía thái tử, “Ngươi nói thẳng a mã ngươi đối với ta có chỗ nào bất mãn, có phải ta nhúng tay vào chuyện Đông gia chọc mắt hắn hay không? Đông phủ coi như ta không nhúng tay, nháo tới kinh thành cũng vậy thôi, có khi càng mất mặt hơn, thế nào lại cứ đổ lên trên đầu ta vậy chứ.”
“Không phải là việc này, hoàng a mã nói Dục Khánh Cung chúng ta còn quá ít con nối dõi.” Thái tử không muốn nói với thái tử phi chuyện Khang Hi lo ngại thái tử phi độc sủng, nói tránh sang chuyện Dục Khánh Cung con nối dòng quá ít. Thế nhưng thái tử không nói, thái tử phi nghe lời này cũng nghe ra chút ẩn ý.
Thái tử phi cười lạnh một tiếng, chỉ cần Khang Hi đâm thọc là luôn có thể tìm được lý do, “Có Hoằng Thăng, Hoằng Tích, Viên Ninh nữa là ba, với ta đã đủ rồi. Các ngươi nếu như vẫn còn chê ít, muốn tìm người sinh thêm ta không ngăn cản, miễn cho nói ta đố kỵ, trời biết ta lười nhất là việc đố kỵ này. Dục Khánh Cung có phải còn quá ít thê thiếp hay không, ngày mai ngươi đi thỉnh hoàng a mã cấp thêm mấy người, ta cũng đến chỗ thái hậu xin thêm mấy người.”
“Tĩnh Nghiên, từ từ nói chuyện, đừng nóng giận.” Thái tử nghe giọng điệu này của thái tử phi, sao có thể không biết trong lời kia rốt cuộc có bao nhiêu tức giận, dùng sức ôm lấy thái tử phi, để ngừa thái tử phi động thủ, “Ngươi yên tâm, chỉ là ý tứ của hoàng a mã, cô không có ý đó, cô có ngươi là đủ rồi, cô cũng không thích nhiều hài tử lắm, khó nuôi.”
“Ha hả, ngươi đừng đi nói với ta, ta biết cũng vô dụng. Ngươi sẽ không lo lắng chuyện ngươi bằng mặt không bằng lòng chọc giận hoàng a mã ngươi sao, vị trí thái tử cũng ngồi không vững.” Thái tử phi cắt đứt lời thái tử nói, “Dận Nhưng, ta kỳ thực không muốn làm cái gì thái tử phi, không có ý nghĩa, ta cảm thấy rất mệt rất phiền, còn phải luôn lo lắng có người bất mãn.”
Thái tử nghe xong thái tử phi nói lời này, vùng xung quanh lông mày cũng nhíu lại, “Tĩnh Nghiên, cô là con trai, nếu như không lo vị trí thái tử, ngươi nghĩ người của Dục Khánh Cung chúng ta sẽ có kết cục tốt sao. Ta biết ngươi không thích làm thái tử phi, đối với chúng ta hiện giờ không có sự lựa chọn nào khác.”
“Là ngươi không có lựa chọn khác, ta đã có chọn lựa rồi!” Thái tử phi thốt ra, chờ lúc ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt bị thương tổn của thái tử, nhịn không được tách ra, có chút hối hận nhưng miệng lại không định nói.
“Đây là lời nói trong lòng của ngươi sao?” Thái tử nghe được thái tử phi nói lời này, có bao nhiêu thích thái tử phi, thì trong ngực khó chịu bấy nhiêu.”Cũng phải, ngươi là thế ngoại cao nhân, cô chỉ là một tục nhân, ép ngươi ở lại trong cung cũng chẳng qua là ý muốn bản thân không để ý đến cảm thụ của ngươi.”
Thái tử phi nhắm mắt, nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại, “Ta không phải có ý này.”
“Nhưng ngươi nói chính là cái ý tứ này! Ngươi nghĩ đi, ngươi mệt ngươi phiền ngươi có thể thoải mái nói ra, ngươi có thể làm gì tùy thích, ngươi căn bản cũng không có nghĩ tới cảm thụ của cô, ngươi căn bản không muốn sống hết đời với cô! Ngươi rốt cuộc có hay không một tia tình ý với cô!” Thái tử bị thái tử phi chọc đúng bầu tâm sự, nhịn không được bạo phát.
|
Chương 126: Quanh co khúc khuỷu (đại kết cục)
Chuyển ngữ: Skellig
Edit: Bồng Bồng
“Ta chỉ là nhất thời lỡ lời! Ngươi có cần tức giận như vậy hay không!” Thái tử phi nghe thái tử nói xong trong lòng cũng không mấy dễ chịu, nhưng thái tử không kìm chế được đến mức này còn thật có chút ngoài dự liệu. “Ta rất là không thích cuộc sống trong cung, ta đối với ngươi nếu thật là lãnh tâm thì đã sớm chạy còn ở lại tới nay làm chi. ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không nên nghĩ ta sẽ chạy trốn, ta có thể chạy đến chỗ a, a mã ngạch nương các ca ca của ta đều ở đây, mà địa phương ta muốn trở về đời này vĩnh viễn đều không trở về được.”
“Nếu như ngươi có thể trở về vậy nhất định sẽ đi đúng không?” Thái tử nghĩ đến chiếc khăn lụa bị hắn thiêu hủy, may mà hành động trước đây sáng suốt.
“Ngươi đừng mãi nhắc đến việc này có được không?” Thái tử phi bị thái tử hoài nghi chọc tức, “Tưởng muốn nói sang chuyện khác, ta cho ngươi biết không có cửa đâu! Bây giờ hoàng a mã ngươi đối với ta không hài lòng, muốn làm khó dễ ta, ta vì chuyện này đang rất tức giận đây! Ngươi nói xem phải giải quyết như thế nào?”
Thái tử nghiêng đầu nhìn về phía khác, thấp giọng nói, “Cô lại không thể chỉ trích hoàng a mã, không chỉ có hiếu đạo mà còn là quân thần chi biệt, cô biết ngươi chịu ủy khuất, ngươi cũng không cần để ở trong lòng a, hoàng a mã mỗi ngày bận rộn, nào có ở không luôn nhìn chằm chằm ngươi.”
Thái tử phi nhếch khóe miệng một cái, đây không phải là vấn đề chịu hay không chịu ủy khuất, mà là khó chịu trong lòng bao lâu nay, ngồi xổm xuống trên cỏ, giễu cợt nói, “Trước đây cũng không biết là ai nói ta hiền thục khoan dung, có khí chất cao quý đây.” Nói xong lại cười, mỗi khi nhớ tới những lời này, thái tử phi đã nghĩ muốn mắng Khang Hi hãm hại người, nếu không chẳng lẽ ông ta tự nhận mình trước đây nhìn nhầm, không phải vậy sao hắn có thể bị bắt tiến cung.
Thái tử cũng theo nàng cùng ngồi vào trên cỏ, nghe xong thái tử phi nói, Nghĩ tới một việc, nhưng thật ra nở nụ cười, “Hay là hoàng a mã rốt cục phát hiện mình nhìn lầm, cô trước đây nói ngươi rất hung hãn, hoàng a mã còn nói cô không hiểu chuyện đây. Ha ha.”
Thái tử phi khó chịu mà liếc mắt nhìn thái tử, “Xem ra ngươi trước đây đã nói xấu ta rất nhiều.”
“Ha ha, không phải chuyện cũ như mây khói sao.” Thái tử cười mỉa, vậy mà thái tử phi lại quay đầu nhìn thẳng thái tử, thái tử thấy vậy sinh lòng kỳ quái, “Làm sao vậy, ngươi còn chú ý chuyện trước kia, trước đây ngươi đối với cô quả thực không tốt.”
Thái tử phi gật đầu, “Đối, đó là trước đây còn chúng ta hiện tại quá hòa hợp, nên hoàng a mã cảm thấy không được tự nhiên, nếu không quay về những ngày đại hôn, không phải ngươi đối với ta có rất nhiều bất mãn sao, chậm rãi để cho hoàng a mã biết.” Thái tử phi hình như càng nói càng nghĩ đó là một ý kiến hay, “Ngươi đối với ta trừng mắt lạnh nhạt, để Hoằng Thăng, hoàng a mã cũng không thể để cho ngươi phế đi ta, đến lúc đó hắn cũng sẽ không lại cảm thấy ta chọc ngứa mắt hắn.”
“Ngươi xác định ngươi không phải là đang nói đùa?” Thái tử nghe xong lời thái tử phi nói, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói, “Chủ ý ngu ngốc!”
Thái tử phi cảm thấy rất mất mặt, đối với Khang Hi quả thực không có cách, “Vậy ngươi nói đi, phải làm thế nào.”
“Thuận theo tự nhiên đi, hoàng a mã chỉ là nói ngoài miệng một chút, kỳ thực bản ý cũng không phải là bất mãn với ngươi không chừng.” Thái tử nói, “Hiện tại bình tĩnh chưa? Mới vừa rồi cô cũng chỉ là nhất thời nhanh miệng, ngươi đừng để ở trong lòng. Hoàng a mã đối với ngươi thế nào cũng sẽ không giống như bát phúc tấn vậy, nếu ông thật là có ác tâm với ngươi, sẽ không nói ra ngoài miệng, mà chỉ e Dục Khánh Cung lúc này đã có thêm người.”
“Hắc hắc, Dục Khánh Cung thu nạp thêm người cũng không phải chuyện phiền não của ta.” Thái tử phi cười nói, thái tử nghe được trong lòng lạnh lẽo.
“Cô là một người nhớ tình xưa, thái tử phi không cần lo ngại.” Thái tử lập tức mở ra hình thức dỗ người, ôm thái tử phi, “Có đúng là bị tức giận hay không. Hãy nói với cô đi, thái tử phi của cô sao có thể dễ dàng bị chọc tức như vậy.”
“Chính là ngươi nói sau này còn có chiêu lợi hại hơn muốn ta đón nhận?” thái tử phi liếc mắt nhìn thái tử.
Quả nhiên, tuy rằng thái tử là vì dỗ thái tử phi mới nói Khang Hi chỉ là nhất thời đề cập đến, cũng không phải là thật sự có ý để thái tử lạnh nhạt với thái tử phi, thế nhưng thái tử nói lời này trong lòng kỳ thực cũng không quá chắc chắn a mã nhà mình hành động như vậy là có ý gì, bởi vì hắn nghĩ hoàng a mã gần đây không có thời gian rảnh mà quan tâm sinh hoạt hậu viện của hắn, kết quả giống như là muốn đánh vào mặt hắn, cũng giống là cho thái tử phi một cảnh cáo vậy, vừa mới qua dăm bữa nửa tháng, Khang Hi làm xong một ít việc thanh nhàn rồi lại đột nhiên nhớ lại việc này, không chỉ là quan tâm vấn đề con nối dòng của thái tử, còn quan tâm các a ca đã thành hôn, thái tử từ chỗ thái hậu lúc này là dựa theo ý tứ Khang Hi xác nhận thái tử phi phải lĩnh hai người cung nữ mang về Dục Khánh Cung làm thị thiếp, đại phúc tấn, tam phúc tấn cho đến bát phúc tấn, chỉ cần còn có mẹ chồng, mẹ chồng cũng đều cách ít ngày sẽ đi quan tâm an ủi cuộc sống sau khi kết hôn của nhi tử, xem có thiếu nữ nhân bầu bạn hay không.
Thái tử phi đối với hai mỹ nhân yểu điệu õng ẹo này mặc dù không có để ở trong lòng, mang về Dục Khánh Cung chuẩn bị bỏ mặc, thế nhưng bị mắc hai người kia, Khang Hi là mong muốn hậu viện Dục Khánh Cung có sóng gió nổi lên, ác tâm làm cho thái tử phi phiền não tâm tư cũng là để cho thái tử phi như ăn phải con ruồi vậy.
Cùng gặp cảnh này còn có bát phúc tấn, Huệ phi chỉ là mẹ nuôi, bỏ thêm người vào bát a ca phủ rất dễ làm cho người ta hiểu lầm nàng có ý đồ gì đó, bát phúc tấn cứ như vậy kiếm cớ đem người của Huệ phi đẩy, mà Lương tần ở trong mắt bát phúc tấn, nàng khả dĩ tôn trọng bát đại ca mẹ đẻ, thế nhưng Lương tần thiếu tư cách để có thể cho bát a ca thêm người bầu bạn bên gối.
Hình như bởi vì Khang Hi thấy thái tử phi tương đối dịu ngoan dễ bảo, liền đem thái tử phi bỏ qua một bên, chuyển bát phúc tấn lên làm chim đầu đàn để theo dõi.
Bát a ca có một lần lên triều sớm cùng mấy người a ca và Khang Hi họp hội nghị, sau đó Khang Hi hỏi vấn đề con nối dòng của bát a ca, chuyện con nối dòng mới là vấn đề hắn đau đầu nhất a, phúc tấn của hắn còn cần tẩm bổ lần nữa mới có thể sinh, ở trước khi sinh, bát phúc tấn làm sao có thể chịu được bên người bát a ca có nữ nhân khác, mà nàng cũng không thể để cho nữ nhân khác sinh trước nàng. Khang Hi tựa hồ rất rõ ràng chuyện hậu viện này của bát a ca, đối với lần này rất bất mãn. Bát phúc tấn làm sao có thể ương ngạnh ngăn chặn việc nối dõi của con hắn, không suy nghĩ chuyện con nối dòng sao, thêm người, phải thêm người.
Bát a ca mang vẻ mặt nghiêm túc, giống như là sắp phải lên pháp trường mà trở về bối lặc phủ, phía sau có hai mỹ nhân đi theo, sau đó bát phúc tấn bạo, bát bối lặc phủ nổ.
Bát phúc tấn ở một khắc nóng não buộc bát a ca đem hai vị mỹ nhân kia đuổi về trong cung, bát a ca ở trong phủ luôn luôn nhân nhượng đối với bát phúc tấn, nghe bát phúc tấn nói trong cơn giận lẫy cũng lại càng hoảng sợ. Cha bảo nhi tử đem tiểu thiếp mang về nhà, người vợ lại muốn đuổi tiểu thiếp ra khỏi cửa, ở hộ gia đình bách tính bình thường chuyến này cùng lắm người ta cho là đố phụ, nhưng bát a ca là con của Khang Hi, lật lọng được kêu là kháng chỉ bất tuân.
Bát đại ca bị làm khó, bát phúc tấn lại tức giận đến đen mặt, hắn liền vẻ mặt tức giận ra khỏi phủ đi đặp cửa cung, muốn tìm Khang Hi lý luận.
Các a ca phúc tấn khác sau khi nghe được tin tức liền lập tức hành động, đều hỏi thăm hành động vĩ đại của bát phúc tấn, nhóm a ca thì vui sướng khi lão bát cuối cùng cũng bị bát phúc tấn ngáng chân, nhóm phúc tấn thì trong lòng phức tạp nhìn đám oanh oanh yến yến trong phủ kia, tuy bội phục nhưng cũng không xem trọng hành động lần này của nàng.
Các a ca phúc tấn có giao hảo tốt với bát a ca như cửu a ca, thập a ca bọn họ đều chạy vào cung giúp đỡ bát phúc tấn, cửu a ca đến chỗ ngạch nương hắn tìm viện binh, muốn cho Nghi phi nói đỡ mấy câu, thập a ca theo bát a ca nhìn chằm chằm động tĩnh Cung Càn Thanh, cửu phúc tấn và thập phúc tấn một chạy đến chỗ thái hậu, một chạy đến chỗ thái tử đều vì mục đích cầu tình.
Thái tử phi vừa mới nhận được tin tức, thập phúc tấn cũng vừa đuổi tới cửa Dục Khánh Cung, vừa lúc đụng phải thái tử và thái tử phi liền cùng nhau đi tới Càn Thanh Cung. Thái tử đương nhiên là quan tâm Khang Hi, sợ Khang Hi bị tức giận gọi bát a ca đến răn dạy một trận, mà thái tử phi cũng thích hợp khuyên can bát phúc tấn nhất, để cho bát phúc tấn đừng làm rộn lên đến quá khó coi.
Thái tử phi cảm thấy sâu sắc bội phục dũng khí của bát phúc tấn, nhưng cũng không nghĩ phản ứng của nàng quá mức kích động như thế, bát phúc tấn tính tình mạnh mẽ, ở bên trong phủ bối lặc hoàn toàn quản thúc được bát a ca, đó cũng là nguyên nhân vì sao bát a ca không có thị thiếp. Bát a ca không giống thái tử, thái tử nếu thật không muốn quan tâm đến hai mỹ nhân mà thái hậu chỉ định, ai có thể vì thái hậu chỉ trích thái tử, đó chỉ là Khang Hi muốn cảnh cáo thái tử phi đồng thời tinh tế chuyển giao quyền lực cho thái tử, rõ ràng bất công. Mà hai người Khang Hi chỉ định cho bát a ca mang về cũng là con gái của tiểu quan, hoàn toàn không cho phép bát a ca kháng ý chỉ hay là bằng mặt không bằng lòng. Bát a ca lại không có khả năng không nghe lời Khang Hi nói, lễ nghĩa quân thần và hiếu đạo còn có quyền lực mà bản thân bát a ca hướng tới không cho phép hắn chống cự, tuyệt đối phải nạp thêm người, bát phúc tấn cảm giác nguy cơ rất nặng, cơ bản nàng vẫn chưa thể sinh, hiện tại lại làm cho bầu không khí thêm ngột ngạt, không làm ầm lên để cho người khác biết nàng không dễ ăn hiếp mới là lạ.
Trong Cung Càn Thanh, bát a ca bát phúc tấn đang quỳ gối, bát phúc tấn vẻ mặt không cam lòng còn mang theo nước mắt, bát a ca quỳ dập đầu hướng Khang Hi nhận sai, Khang Hi là bị tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, Hoằng Thăng đứng ở bên cạnh hắn xoa nhẹ phía sau lưng cho hắn, vừa xoa vừa nói, “Hoàng mã pháp, ngài chớ tức giận không tốt cho cơ thể. Bát hoàng thúc và bát thẩm thẩm đều biết sai rồi.”
“Bọn họ biết cái gì!” Khang Hi dời tầm mắt đến khuôn mặt kia của bát phúc tấn, là chết cũng không khuất phục lại càng tức giận, “Quách Lạc La thị, ghen tuông đố kỵ thành tính, từ lúc thành hôn cho đến nay không sinh được đứa con nào, lại lấy uy thế nhà mẹ để ra quản thúc Dận Tự, khiến cho nó sợ sệt ngươi, để đi làm việc đố kị ương ngạnh! Hôm nay còn dám đến trước mặt trẫm, thật cho là trẫm không có biện pháp bắt ngươi!”
Lời này rất nặng, toàn diện đả kích danh tiếng bát phúc tấn còn liên luỵ nhà mẹ đẻ nàng, bát a ca sợ đến lập tức dập đầu, “Hoàng a mã thứ tội, Quách Lạc La thị cũng không phải là có ý này! Hoàng a mã! Xin ngài thứ tội a!”
“Ha hả, dục gia chi tội, hà hoạn vô từ*!” Bát phúc tấn không phục, cũng không biết là giận điên rồi hay là thật bất cứ giá nào, “Trước đây đem ta chỉ hôn cho bát a ca thế nhưng lại là hoàng a mã!” (*là một câu danh ngôn Trung Quốc nghĩa là kẻ bề trên muốn làm tội cho kẻ bề dưới thì đều rất dễ)
“Ngươi!” Mặt Khang Hi phồng lên đỏ bừng! Ngón tay run run mà chỉ vào bát phúc tấn, “Ngươi đại nghịch bất đạo…”
“Hoàng mã pháp! Hoàng mã pháp! Mau gọi thái y!” Hoằng Thăng bị dọa sợ, hướng về phía bát phúc tấn liền nói, “Bát thẩm thẩm ngươi mau câm miệng! Bát hoàng thúc còn không mang thẩm thẩm lui ra!”
Bát a ca cùng bát phúc tấn cũng bị dọa, Khang Hi bị chọc giận đến thiếu chút nữa là hôn mê.
Thái tử cùng thái tử phi vội vã chạy tới, vốn đang cho là có náo nhiệt xem, lại không nghĩ rằng vừa đến Càn Thanh Cung đã thấy tình cảnh này. Thái tử vừa thấy Khang Hi thực sự bị chọc tức, vừa sốt ruột lại vừa khẩn trương, đạp bát a ca một cái, “Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì, hoàng a mã nếu bị chọc tức đến có hại cho thân thể, cô muốn ngươi chờ coi! Người đâu, còn không mau đem bát phúc tấn bắt lại!” Tiến lên tiếp nhận thay Hoằng Thăng, giúp Khang Hi vuốt ngực, “Hoàng a mã chớ tức, trước tiên hít thở thật sâu.”
Vậy mà Khang Hi vẫn đỏ mặt như cũ, cánh tay run run, đến nói cũng đều nói không hoàn chỉnh, thái tử phi vừa nhìn, kinh hãi, chẳng lẽ Khang Hi bị bát phúc tấn làm cho tức giận đến chảy máu não? Vội hỏi, “Thái y thế nào còn không có chạy tới!”
Nói rồi tiến lên tự mình bắt mạch cho Khang Hi, ngược lại không phải là chảy máu não, mà là trúng gió, trong lòng càng nghĩ càng thấy kỳ quái, Khang Hi thân thể luôn đều khoẻ mạnh, bằng không trong lịch sử cũng sẽ không làm hoàng đế lâu như vậy, hiện giờ cách ngày hắn băng hà còn có chừng mười năm đây.
Chờ thái y đến rồi, Khang Hi thực sự trúng gió, nửa người đều liệt, khóe miệng run run nói không nên lời, ý tứ thái y là nói hoàng thượng không thể chịu thêm kích thích, bằng không sẽ không chỉ liệt nửa bên. Bát a ca cùng bát phúc tấn nghe vậy, hai người đều là cả người xụi lơ.
Càn Thanh cung xảy ra chuyện lớn, Khang Hi bị bát a ca bát phúc tấn chọc tức nằm liệt ở trên giường còn không biết phải nằm bao lâu, bởi vì phu thê bát a ca tiến cung thì có sự chú ý của khắp nơi, thái tử chẳng qua là đến kịp lúc dẹp yên mọi chuyện, đem phu thê bát a ca giam cầm ở một thiền điện trong cung, nhưng không có ngăn cản tin tức truyền ra ngoài.
Bởi vì dù hắn có cấm thì ngày mai thượng triều vẫn sẽ lòi ra, cho nên khi chỉnh đốn trong cung xong, thái tử liền phái người đem tin tức báo cho các a ca ở ngoài cung biết, muốn bọn họ tự tiến cung làm tròn đạo hiếu.
Đồng thời đó cũng là một cơ hội tận dụng thời cơ, thái tử để người của hắn âm thầm khống chế toàn bộ kinh thành, quản chế các a ca khác, bởi vì Khang Hi ở lúc khỏe mạnh vẫn chưa truyền ngôi nên hắn không thể chấp chính, thái tử nhất định phải giám quốc, mặc kệ thái tử nghĩ như thế nào, trong lòng Khang Hi bây giờ là cái tư vị gì, để vận hành toàn bộ triều đình mootjc cách bình thường không phát sinh chuyện gì, đều đó chứng tỏ phải có những thủ đoạn cùng những bước đi đã an bài trước từ lâu.
Khang Hi không nói được, thế nhưng hắn vẫn xuất phát từ đại cục, để cho thái tử xử lý toàn bộ chính vụ, đương nhiên tấu chương mỗi ngày cũng phải chọn cái trọng điểm đọc cho hắn nghe, hoặc là hắn muốn xem xem còn có người muốn hầu hạ hắn không, thái tử mỗi ngày đều đích thân dâng chén thuốc, mọi chuyện không hề giả. Có thể là bởi vì bị con dâu chọc tức thành như vậy, Khang Hi đối với nhóm con dâu của các hoàng tử đều nhìn với ánh mắt khó chịu, thái tử phi vốn muốn cùng thái tử một đạo chiếu cố Khang Hi, nhưng chưa từng nghĩ Khang Hi vừa nhìn thấy thái tử phi đã nhắm con mắt, khó khăn quay đầu, ý bảo không muốn nhìn thấy thái tử phi. Cứ như vậy, thái tử phi cũng sẽ không tiến vào nữa.
Hoằng Thăng là rõ ràng đầu đuôi sự việc nhất, bao quát quá trình bát phúc tấn làm thế nào đem Khang Hi tức giận thành như vậy, bởi vì hắn được nuôi ở bên người Khang Hi, cũng có biết một chút về tình trạng sức khỏe Khang Hi, tuy rằng Khang Hi rất kiêng kỵ việc cho các con thám thính sức Khỏe hắn, nhưng ở trước mặt Hoằng Thăng lại ít che giấu, Hoằng Thăng rất là hiểu rõ thân thể Khang Hi bởi vì thời trẻ nhiều lần thân chinh chiến trường lại trải qua trọng bệnh dẫn đến thân thể có chút hư nhược, thường ngày tuy rằng chú trọng bảo dưỡng, thế nhưng rốt cuộc tuổi già sức yếu, quốc sự lại bận rộn, lại thường phải đế ý mọi chuyện nên mới có hôm nay giận dữ đến suýt ngất như vậy. Hoằng Thăng đối với Khang Hi rất là hâm mộ, hắn ở bên người Khang Hi lâu lại được Khang Hi tỉ mỉ dạy dỗ, thấy hoàng mã pháp biến thành như vậy, trong lòng rất khó chịu, mỗi ngày đều bồi ở bên người Khang Hi, đọc sách và tấu chương cho hắn, nói chuyện phiếm, nếu thái tử giám quốc bận rộn, liền cùng đệ đệ ở trước mặt tổ phụ tận hiếu đạo, cố gắng chiếu cố tổ phụ.
Hắn kỳ thực cũng rất dằn vặt, hắn biết tổ phụ nếu như không khỏe lại, a mã hắn sẽ thuận lợi đăng cơ, một mặt là hoàng quyền, một mặt là tình thân, hắn thậm chí có thể cảm giác được a mã đã vào thế phải lựa chọn, mà nhóm hoàng thúc cũng không an tĩnh, thậm chí là cả hậu cung, nếu như điều không phải ngạch nương có làm một ít thủ đoạn sắt đá, mượn hơi thái hậu chấn trụ hậu cung, nếu không lúc này các phi tử của hoàng mã pháp đã tràn vào Càn Thanh Cung, xuất ra các thủ đoạn.
Thái tử giống như Hoằng Thăng nghĩ, trong lòng đang đấu tranh dằn vặt, như làn sóng không ngừng công kích khiến hắn tâm phiền ý loạn, còn thái tử phi chỉ là vào lúc hắn lo lắng lẳng lặng ở bên người thái tử pha trà, thái tử không nói tâm sự của hắn, thái tử phi cũng sẽ không hỏi.
Thẳng đến thái tử giám quốc đã hơn một tháng, triều chính đều ổn định, thái tử mới cùng thái tử phi nói, “Tĩnh Nghiên, cô không biết làm như vậy là đúng hay sai.”
Thái tử phi biết thái tử là hỏi Khang Hi bị bệnh đang mất dần quyền lực, Khang Hi liệt nửa người đã từ lâu không thích hợp chấp chính, thế nhưng thái tử giám quốc, Khang Hi vẫn cố sống cố chết nắm chặt quyền binh như trước, mà đám huynh đệ cũng đều rục rịch, đại a ca thậm chí công khai khiêu khích thái tử, nói thái tử chiếu cố hoàng phụ không chu toàn, còn âm thầm thâu tóm hoàng quyền, đám triều thần tuy rằng không dám phản đối thái tử, nhưng cũng là hiểu được thái tử có thể làm gí đó với Khang Hi, ở bên trong thái tử cũng bị Khang Hi nghi kỵ, ở bên ngoài còn phải ứng đối này các loại thêu dệt đâm chọc, hắn cũng mệt mỏi. Cho nên cũng trực tiếp đè xuống suy nghĩ trong lòng, bắt đầu tính toán bố trí.
“Nếu ngươi đã làm thì nhất định là đúng!” Thái tử phi như cho thái tử một kim châm cứu làm yên lòng.
“Rõ ràng hoàng a mã có thể khỏi bệnh sớm khỏe lại, thế nhưng cô có tư tâm, cô kỳ thực bất hiếu.” Thái tử siết chặt chén trà trong tay, “Chỉ cần cô thực sự nghĩ tốt cho hoàng a mã, cô có thể cầu ngươi xuất ra dược liệu thật tốt trong không gian, thế nhưng cô không có. Ngươi nói cô có phải đứa con bất hiếu hay không? Hoàng a mã đối với cô tốt như vậy, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm cô ủy khuất.”
“Dận Nhưng, điều không phải lỗi của ngươi. Nên chặt lại không chặt, tất sẽ loạn!” Thái tử phi biết sự dằn vặt trong lòng thái tử là cái gì, tuy rằng hắn rất khó xử, nhưng thực sự lúc này càng nên giúp hắn đưa ra một quyết định, “Ngươi là thái tử, sau này sẽ là hoàng đế, sớm lên làm hoàng đế, bất kể là đối với hoàng a mã hay là đối với ngươi đều tốt. Bằng không hoàng a mã thị quân ngươi là thần, hắn hiện tại đối hoàng quyền càng tỏ ra coi trọng, bây giờ tính tình cũng có chút méo mó, lâu ngày sớm muộn gì cũng sẽ vì hoàng quyền đối với ngươi nghi kỵ, đến lúc đó tình cảnh của ngươi tuyệt đối không như bây giờ, có lẽ là ngươi không vâng lời hắn, có lẽ là hắn bẻ gãy cánh chim của ngươi, phụ tử đấu đá người được lợi chính là kẻ đứng bên ngoài.”
Thái tử nghe xong, không nói được lời nào.
“Hiện tại chính là thời cơ. Nếu như ngươi có thể ngồi vững vàng trên ngôi vị hoàng đế, hoàng a mã làm thái thượng hoàng, trong lúc đó mặc dù phụ tử sẽ có khoảng thời gian không hài lòng, nhưng chung quy thời gian có thể xoa dịu tất cả, mà không phải là ngày sau không còn cách quay lại.”
Thái tử cùng thái tử phi mật nghị một phen chỉ có hai người biết, bệnh tình trong người Khang Hi vẫn không cách nào chuyển biến tốt, tính tình chuyển biến sang u sầu cáu kỉnh, Hoằng Thăng cũng đã bị mắng oan mấy lần, trong lòng Khang Hi cũng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, ở trong khoảng thời gian bại liệt gần nửa năm, sau khi thái tử đã hoàn toàn nắm triều đình trong tay, Khang Hi rốt cuộc mới hiểu, lần này hắn cùng với nhi tử phi tần tranh đấu quyền lực đã rơi vào thế hạ phong.
Ngày hôm đó, thái tử lại một lần nữa đến Càn Thanh Cung bón thuốc hầu hạ Khang Hi, Khang Hi cự tuyệt, nghiêng đầu, trong mắt có thất vọng còn có nồng đậm cảm xúc đối với thái tử.
Thái tử thở một hơi thật dài, đem chén thuốc đặt ở một bên, đối với Khang Hi nói, “Hoàng a mã, hẳn là người có chuyện muốn nói với cô.”
Khang Hi nhắm mắt lại, lần nữa mở ra thì khóe miệng mấp máy, tuy rằng gian nan nhưng lại vẫn cố gắng cắn răng nghiến lợi nói ra, “Ngươi… Sao không… Cấp cho… Trẫm… Một… Chén… Thạch tín!”
Sắc mặt thái tử đại biến, quỳ trên đất, “Hoàng a mã, vạn lần chớ nói lời này! Nhi thần tuyệt đối không lòng hại hoàng a mã, nếu là nhi thần nói dối, để trời đánh ngũ lôi!”
Khang Hi gắt gao nhìn chằm chằm thái tử, khóe mắt có nước mắt tuôn ra. Thái tử ngẩng đầu, nhìn thấy màn này, đột nhiên dâng lên hổ thẹn, vành mắt cũng đỏ, rơi lệ quỳ phục bên người Khang Hi, nức nở nói, “Hoàng a mã, phụ tử chúng ta hà tất phải đến bước này!”
Khang Hi nghe thái tử nức nở, nước mắt cũng không ngừng được, vừa nghe ra ý nghĩa trong câu nói kia cũng đã hiểu, thái tử tuy rằng nói như vậy, nhưng tình phụ tử chung quy không hơn sự mê hoặc của ngai vàng. Hắn không biết nên vui mừng vì dạy nhi tử thật tốt trò giỏi hơn thầy, mới có thể ở trong thời gian ngắn như vậy hoàn toàn khống chế được những người đó của hắn, hay là nên thầm hận thái tử có dã tâm bất hiếu, một mực ở trước mặt giả làm hiếu tử, để làm chuyện bất hiếu nhất, “Ngươi… Nghịch tử… A!” Trong thanh âm của Khang Hi cũng mang theo nghẹn ngào, làm người nghe cảm thấy bi phẫn thương tâm.
“hoàng a mã thành toàn cho nhi thần đi, cũng thành tình phụ tử chúng ta.” Thái tử nghe được Khang Hi tức giận mắng, trong lời nói mang theo sự thương tâm cùng mềm mỏng, trong lòng càng khó chịu, chỉ đành phải quỳ xuống dập đầu với Khang Hi.
Khang Hi nghe vậy, lần thứ hai nhắm mắt không nói.
Trong lúc đó phụ tử giằng co vẫn kéo dài, giằng co có chừng hai năm rưởi, thái tử nhìn như không ép Khang Hi đưa ra quyết định, nhưng chỉ cần thân thể Khang Hi không khỏe lại, thái tử vẫn đối mặt với nghi vấn của các huynh đệ, chẳng bao giờ phản đối việc bọn họ mời danh y vào cung, xem có thể trị hết bệnh cho Khang Hi hay không, nhưng chẳng biết tại sao, tất cả mọi người đối bệnh tình Khang Hi không có cách. Mọi người trơ mắt nhìn thái tử dùng thế lực kìm ép Khang Hi nắm trong tay toàn bộ đại cục, từng bước một đâu vào đấy, thái tử cũng chỉ kém bước đăng cơ là cùng.
Nhưng mà bước này lại đã chờ hai năm, thẳng đến năm Khang Hi bốn mươi lăm, Khang Hi rốt cuộc hạ chỉ thoái vị, truyền ngôi cho thái tử Ái Tân Giác La Dận Nhưng, lui về làm thái thượng hoàng. Lúc thái tử ba mươi ba tuổi, tế tổ miếu bố cáo thiên hạ, án theo lệ cử hành đăng cơ đại điển, niên hiệu Đức Nguyên, năm Khang Hi bốn mươi sáu cũng là năm Đức Nguyên đầu tiên.
Thái tử phi nhận bảo sách, cầm phượng ấn, phong làm hoàng hậu, đại a ca Hoằng Thăng phong thái tử, các huynh đệ của thái tử cũng được phong tước ban thưởng một lượt, bát a ca cùng bát phúc tấn vốn bị giam cầm ở trong cung, nhân ngày thái tử đăng cơ cũng được thả trở về phủ bối lặc, không phong cũng không thưởng.
Thái tử, hôm nay phải gọi là hoàng thượng. Hoàng thượng cùng hoàng hậu rất là bận rộn một trận, thân phận thay đổi, quyền lực cũng thay đổi, Dận Nhưng phải bận rộn chuyện tiền triều, những thứ hắn phải làm quen, phiền não là chuyện phong thưởng các huynh đệ, những thứ này đều phải cùng Khang Hi thương lượng, dù sao hoàng a mã vần còn đây, hắn sẽ không làm quá mức đối với những huynh đệ không vừa mắt. Mà hoàng hậu, đã từng là thái tử phi, phiền não là an trí cho những phi tần đã từng phục vụ cho thái thượng hoàng này, cùng thái hoàng thái hậu đi dưỡng lão, chuyện này không dễ làm, cũng ý tứ hỏi qua Khang Hi, Khang Hi nhận lời, đám phi tần này cũng liền an tĩnh. Bởi vậy, hoàng thượng còn có hoàng hậu so với lúc làm thái tử và thái tử phi còn lắc lư ở trước mặt Khang Hi nhiều hơn, lắc lư Khang Hi mỗi ngày đều ngột ngạt còn phải hỗ trợ cấp chủ ý, tinh thần cũng bắt đầu vui vẻ lên.
Dận Nhưng lên làm hoàng đế, đối mặt với thái thượng hoàng thì không còn là quấn quýt như trước, mà là hăng hái, trong mỗi ngày bận rộn đều phải tìm thời gian cùng Khang Hi trò chuyện liên lạc cảm tình, chính là vì để hoàng a mã không cảm thấy cô đơn tịch mịch, không muốn trong lòng ông tích tụ cảm xúc không vui mà sinh bệnh. Kết quả hai cha con như bây giờ là tốt nhất, Dận Nhưng đã cảm thấy thoả mãn.
Thế nhưng, chuyện càng làm cho hắn phiền não bây giờ thực sự mới bắt đầu hiển hiện.
Hoàng hậu nương nương đã không còn ai có thể quản được, từ lúc thái tử lên làm hoàng thượng, đã không bị áp lực phế bỏ nữa, hậu cung lại không có phi tử nào dám khiêu khích, cả ngày bắt đầu nhàn rỗi buồn chán, tối hậu cùng tiểu nhi tử nghiên cứu các loại vấn đề khoa học, mục đích để nhìn xem có thể quay trở lại hiện đại hay không.
Hoàng thượng đối với lần này cảm giác sâu sắc đau đầu, khuyên can mãi muốn hoàng hậu thường xuyên đi thăm thái thượng hoàng, quan tâm bệnh tình thái thượng hoàng sớm khôi phục, hảo cấp cho hoàng hậu việc tốt để làm, thế nhưng thật không ngờ, hoàng hậu tuy rằng làm theo như thế, nhưng Khang Hi lại bị tức giận đến tệ hơn.
Khang Hi bây giờ đối với người con dâu nào cũng đều nhìn không vừa mắt, hắn thoái vị có yêu cầu lớn nhất chính là muốn xử trí bát phúc tấn, cái đầu sỏ gây nên bất hạnh cho mình này. Hoàng hậu cũng là đồng phạm, lúc hoàng thượng còn là thái tử, Khang Hi sâu sắc nghĩ đến chính là có người bên cạnh thái tử dạy hư hắn, hiện tại có thể kiểm tra lại sổ sách, hoàng hậu chính là người đứng mũi chịu sào.
Hoàng hậu mỗi khi cùng hoàng thượng một đường đi thăm thái thượng hoàng, tất sẽ không quên hỏi hoàng thượng, “Ngươi chừng nào thì thoái vị?”
Khang Hi nghe xong luôn thầm nổi giận trong lòng, mấy năm bắt ép hắn, hiện tại ở trước mặt hắn nói chuyện thoái vị, mặt có thể không đen sao? Dận Nhưng chỉ có thể làm hòa, “Hoằng Thăng còn chưa cưới vợ, trẫm làm sao có thể thoái vị.”
Khang Hi đã có thể nói ra câu ngắn gọn, nhịn không được nổi giận với cặp phu thê bất hiếu, “Đều cút cho trẫm!”
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.
Đương nhiên cũng có không ít mặt ấm áp, Hoằng Thăng Hoằng Tích Hoằng Hạo (Viên Ninh) tam ca thích nhất chính là làm trò bên giường bệnh chọc Khang Hi vui vẻ, Khang Hi từ sau khi thoái vị có thể toàn tâm làm tổ phụ yêu thương các tôn nhi, Hoằng Hạo thường xuyên nghĩ ra mấy ý tưởng kỳ lạ, luôn luôn khiến Dận Nhưng tức giận, nhưng Khang Hi lại tỏ ra ủng hộ, dẫn đến Hoằng Hạo càng thêm thân cận hoàng mã pháp.
Ngoài cung luôn luôn cùng hoàng thượng đối nghịch đại a ca Trực quận vương, vẫn là quận vương, thế nhưng tam a ca tứ a ca đều được phong làm thân vương, những huynh đệ khác, ngoại trừ bát a ca, đều có phong thưởng, đây đã là hoàng thượng nhân nhượng đối với các a ca đắc tội hắn lắm rồi.
Trực quận vương cũng không nghĩ hoàng thượng lại đơn giản buông tha hắn như vậy, tuy rằng trong lòng nghĩ là hoàng thượng cố kỵ thái thượng hoàng, cho nên mới không dám đối với hắn quá mức, nếu như thái thượng hoàng không còn, khả năng ngày lành của hắn sẽ chấm dứt, bởi vậy Trực quận vương hành sự cũng tỏ ra thu liễm.
Các hoàng tử của Khang Hi sẽ không có kẻ ngu dốt, huynh đệ làm hoàng đế cùng việc làm hoàng đế, trong này ý nghĩa khác nhau rất lớn, từ lúc hoàng thượng thượng vị, cả đám bắt đầu đứng vững lập trường của mình, để cho hoàng thượng tiết kiệm không ít tâm tư, đồng thời cũng để cho Khang Hi yên tĩnh rất nhiều, thế nên mới có cục diện đại gia đình an ổn hòa khí như vậy.
— Quyển sách hoàn —
Một cuộc sống mới, hoàng thượng cùng hoàng hậu sẽ vẫn hạnh phúc cho đến cuối. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vốn định viết phiên ngoại, nhưng từ khi thái tử biến thành hoàng thượng, thái tử phi biến thành hoàng hậu, cũng không viết được thêm gì nữa, làm không được hơn một vạn chữ, có lỗi với mọi người.
|