Cùng Thú Triền Miên
|
|
Cùng thú triền miên Tác giả: Nhàn Thính Lạc Vũ Thể loại: Xuyên không, Sủng, Nguyên thủy dị thế , Siêu sắc (18+), Biến thái vật vã, NP (1 nữ nhiều nam) Độ dài : 57 chương và 2 phiên ngoại Tình trạng: Full (1 chính văn + 2 phiên ngoại) Spoil của poisonic: Nàng nào có tiền sử bệnh tim thì …cứ đọc để lên cơn nhé =)) Nguồn convert: http://poisonic.wordpress.com/ Nguồn Edit: https://noline412.wordpress.com/
Văn án Đường Lâm Một lần ngoài ý muốn “Trúng chiêu” Đi tới tinh cầu xa lạ, gặp những sinh vật không thể tưởng tượng được Bị bầy thú đông đảo ăn sạch sẽ ••• Lời editor: Văn án cực ngắn nhưng đầy hàm ý, giới thiệu nói lên bản chất truyện, nàng nào dị ứng với thể loại này thì vui lòng nhấn back vì ta không chịu trách nhiệm nếu mất máu quá nhiều.
|
Chương 1.1: Trêu chọc tiểu thú Gió thu hiu quạnh, vạn vật yên lặng…
Vô lực yếu đuối nằm ở trên giường nước, nhẹ thở hổn hển, mỹ mạo nữ tử chăm chú nhìn ở bên giường, đôi mắt bắn ra những tia lãnh đạm đến run người, đôi môi đỏ mọng hé mở mệt nhọc, gương mặt trắng nõn phiếm đỏ.
“Vì sao muốn bán đứng ta? Ngươi sẽ không sợ bị người trong tổ chức phát hiện sao, 34 quy tắc của đặc công, bán đứng đồng đội là tử hình.” Đường Lâm nghi hoặc nhìn đồng đội sát cánh ngày xưa, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ dữ tợn, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, lúc nào thì nàng đắc tội qua cô ta chứ?
” Bán đứng ngươi? Đường Lâm ngươi suy nghĩ nhiều quá. Ta không nói thì ai biết đặc công ưu tú nhất Z quốc chết vào tay đồng đội? Thế nhưng ta dám làm thì biểu thị sẽ không bị người phát hiện, cho dù bị phát hiện thì mọi người cũng chỉ biết được là ngươi phản bội tổ chức, ngươi ta đều nỗ lực như nhau, thì dựa vào cái gì ngươi có thể được cấp trên tán thành mà ta lại không được, người không vì mình trời tru đất diệt. Jordan, phần lễ vật này ngươi có thích hay không?”
Bức tường màu trắng bỗng nhiên khởi động, một gã nam tử thần sắc hung ác nham hiểm từ trong đi ra, bộ dáng thâm thúy, cặp mắt xanh biển đảo qua Đường Lâm mang theo một tia dị dạng, ánh mắt nóng rực, tới gần Đường Lâm đang vô lực ngã vào trên giường, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đụng chạm gương mặt trắng nõn của nàng.
“Đây là đáp ứng cho quà đáp lễ của ngươi, nữ nhân này ta tiếp nhận, còn lại ngươi biết nên làm như thế nào đi!” Jordan âm trầm nhìn nữ tử, khóe miệng câu dẫn ra khí tức nghiêm nghị sâu thẳm mà lạnh lẽo, làm cho tóc gáy nhịn không được mà dựng hết lên…
Nữ tử nuốt nước miếng, lui về phía sau mấy bước, sợ hãi gật đầu tiếp nhận tư liệu Jordan đưa qua, thần sắc chần chờ nhìn Đường Lâm trên giường liếc mắt rồi xoay người rời đi. Đường Lâm cắn chặt môi dưới, tơ máu thản nhiên từ bên mép tràn ra mang đến ý tứ hàm xúc nhợt nhạt, Jordan lão đại của tổ chức ngầm lớn nhất S quốc, kẻ tình nghi buôn lậu thuốc phiện, buôn lậu súng ống đạn được, sát nhân…. Vô số tội danh và cũng là mục tiêu trong nhiệm vụ lần này của nàng, thiên tính vạn tính vẫn không tính đến chuyện bị người một nhà bán đứng.
Đáy lòng không ngừng hiện lên xao động, Đường Lâm cẩn thận đem cất giấu sát khí khỏi đáy mắt, bàn tay nguyên bản đặt ở trước ngực, lặng yên không một tiếng động rơi xuống chỗ bắp đùi, con ngươi đen không chút biểu tình nhìn thẳng Jordan lạnh nhạt nói “Ngươi cho là như vậy thì có thể chiếm được ta sao, đừng vọng tưởng, Đường Lâm ta cũng không dễ dàng phục tùng như vậy.”
Thần sắc kiêu căng lộ ra lãnh đạm, gắt gao kẹp chặt hai chân, ma sát phía dưới giường nước, khao khát có thể làm dịu lại dục vọng đang dân lên ở đáy lòng, là S-007, cái thuốc trong truyền thuyết này có thể làm cho cả nữ tu sĩ cũng điên cuồng, Jordan thật đúng là nhọc lòng. . .( Linh: ta nghĩ thuốc đó là xuân dược)
“Thì sao nào? Từ nay về sau trên đời này không có người tên Đường Lâm nữa mà chỉ có Suzanne, từ hôm nay trở đi tên của ngươi chính là Suzanne, nữ nhân chỉ thuộc về Jordan ta.” Si mê phác họa trời sinh trên dung nhan của nữ tử, trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, khí chất tựa u lan ở dưới cốc làm cho hắn từ lần đầu nhìn thấy thì rơi vào trầm mê.
“Ngươi. . .” .
“Ta thế nào?” Cương quyết nằm lên giường, đem Đường Lâm đặt ở dưới thân, để chiếm được nàng hắn cũng mất không ít tâm tư, thấy thịt ở trước miệng thì hắn làm sao có thể buông tha.
Nỗ lực bỏ đầu qua một bên để trốn tránh Jordan đụng chạm, tay phải bên kia mò lấy chủy thủ giấu ở bắp đùi, cũng may nàng có dự kiến trước, chỉ vứt bỏ súng cho xong chuyện, ngay lúc Jordan ý loạn tình mê thì chủy thủ sắc bén trong tay hung hăng đâm vào ngực trái Jordan, máu tươi chói mắt thoáng chốc theo chủy thủ phun ra, nàng cố sức đá văng Jordan.
“Ta Đường Lâm cũng không phải cây hồng mềm tùy tiện để người khác vuốt ve.”
.
Jordan không dám tin tưởng trợn to mắt không nói được gì, một cước đá đến cái ở giữa hai chân mà chơi đùa, thoả mãn nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Jordan, đẩy cửa xông ra ngoài, bốn phía không có một bóng người, có thể Jordan xem ra đêm nay tình thế bắt buộc nên đem bảo an bốn phía tất cả đều sơ tán rồi, như vậy cũng tốt, thuận tiện cho nàng hành sự. Ở trên nóc biệt thự trước lúc tiến vào,Đường Lâm đã triệt để nghiên cứu qua địa đồ biệt thự, tại phía đông nam có mộ cái ao thiên nhiên trực tiếp nối liền với sông Tát Tư cách đó không xa.
Chạy trốn tới cái ao thì dược tính trên người đã phát tác, bất chấp không cần suy nghĩ lập tức nhảy vào, một trận lạnh lẽo tận xương tỏa ra tứ chi, dần dần tiêu tán khô nóng ở đáy lòng, lúc Đường Lâm không hề chú ý thì phía sau cái ao phát sinh biến hóa kinh người, hình thành một vòng xoáy thật lớn chậm rãi đem Đường Lâm cuốn vào đó.
|
Chương 1.2 :Trêu chọc tiểu thú (tiếp) Sau đó trời đất quay cuồng, Đường Lâm lắc lắc cái đầu vẫn rất mơ hồ, đáy lòng không khống chế được cảm giác khô nóng. Bắt đầu xé rách quần áo trên người và phụ kiện, khao khát có thể nhận được càng nhiều cảm giác mát. Khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, bước tiến dưới chân có chút mất trật tự, đôi mắt nửa nhắm nửa mở như người say rượu. Nàng cảm thấy kinh ngạc không ngớt, cảnh sắc chung quanh không phải là nhà cao tầng nàng biết rõ mà là rừng rậm rất rậm rạp. Cách chỗ nàng đứng không tới mười thước là một hồ nước sâu rộng trong suốt thấy đáy, sóng nước tràn đầy, mặt nước xanh thẳm được phủ nhiều điểm sáng lốm đốm rất là mỹ lệ.
“Đây là địa phương nào vậy?”
Chết tiệt, nàng trước rõ ràng là nhảy vào cái ao, đây là có chuyện gì? Bất quá là bây giờ không nghĩ được nhiều, đôi môi đỏ mọng hé mở không ngừng thở ra nhiệt khí, hơi thở trở nên nặng nề. Mặc kệ mọi thứ, nàng nhẹ bước tiến vào hồ nước, mong muốn dùng nước hồ lạnh lẽo giảm bớt khô nóng trên người….
Ngửa đầu liếc phía trên bầu trời rực nắng, trong phút chốc mở to hai mắt.
Ba..ba mặt trời? dụi dụi đôi mắt, Đường Lâm nghi ngờ có phải là nàng đã hoa mắt rồi không?
Trời cao xanh thẳm lại treo ba cái mặt trời, đây đó hiện ra cục diện tam quốc thế chân vạc.
Đường Lâm còn chưa kịp nghĩ nhiều, khô nóng lần thứ hai xuất hiện, ánh mắt mơ màng đánh giá bốn phía, thân thể nhịn không được bắt đầu ma sát, thân thể mềm mại trắng nõn hiện ra nhiều điểm đỏ ửng, đôi môi môi đỏ mọng nổi lên trơn bóng, nhìn toàn cảnh như đang dụ dỗ người khác tới nếm thử, hai chân thon dài buộc chặt.
“Ô a! Nóng quá. . . Ân!”
Yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang đều biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng thở rên rỉ của Đường Lâm.
Đường Lâm rơi vào cảnh không thể cưỡng lại được rên rỉ. Cách hồ nước khoảng trăm mét có một tiểu thú đang nằm nghỉ ngơi, thân thú như tuyết trắng có thể so với chó sói bình thường, lóe ra một đôi mắt vàng tràn ngập thú tính, cái bờm sư tử màu trắng có vẻ thập phần khả ái, đuôi thỉnh thoảng lay động, nhìn chằm chằm Đường Lâm trong hồ rồi thỉnh thoảng lắng tai cảnh giác vạn phần….
Chậm rãi đứng dậy hướng phía Đường Lâm bước qua, bước tiến ưu nhã cao quý làm cho Đường Lâm cảm thấy kinh ngạc, không hiểu sao nàng vừa nghĩ hình như tiểu thú này đang cười? là ảo giác sao? Vẫn là mị dược trong thân thể làm cho nàng đánh mất sự bình tĩnh ngày thường dẫn tới hoa mắt?
Tốc độ rất nhanh! Cự ly trăm mét mà dã thú chỉ cần ba giây.
Thân thể Đường Lâm cứng ngắc gần như ngừng thở khi tiểu thú tới gần nàng, thân thể dị dạng làm cho nàng không thể động đậy, chủy thủ cũng bị nàng vứt bỏ tại hồ lớn. Bởi vì trúng mị dược cho nên y phục trên người đã sớm bị Đường Lâm xé mở, thú hiếu kỳ đánh giá Đường Lâm, liếc nhìn cần cổ trắng nõn, móng vuốt dò xét hồ nước nhận thấy được cũng không có nguy hiểm phía sau thì hướng phía Đường Lâm bơi tới. Hồ nước không sâu, tiểu thú cũng không tiêu hao nhiều khí lực đã tới bên cạnh thân Đường Lâm.
Nhìn da thịt nàng lộ ra, mắt thú màu vàng hiện lên một tia cười khẽ, giơ lên chân trước đụng vào trước ngực mềm mại của Đường Lâm, nhìn như tiểu hài tử hiếu kỳ tìm được món đồ chơi, nhẹ nhàng đụng chạm trước rồi vươn ra đại lưỡi thô ráp tò mò liếm liếm một chút, có điểm ngọt mang theo một chút hương vị nhàn nhạt, tiểu thú coi như thập phần thoả mãn tiến sát vào Đường Lâm. (Linh : Lâm tỷ gặp sắc lang theo đúng nghĩa đen)
Đầu lưỡi thật thô ráp làm cho thân thể Đường Lâm khẽ run lên, có chút đau đớn tê dại dị dạng làm cho Đường Lâm cảm thấy quái dị, nhìn móng vuốt của nó khiến nàng cũng không dám nhúc nhích, đành phải lẳng lặng mà quan sát tiểu thú, cũng may nhận thấy được tiểu thú chỉ là hiếu kỳ, cũng không có cử động quá khích, đầu lưỡi thô ráp tuy rằng có đau nhưng cũng không phải quá khó chịu.
“Ưm, a….”
(Linh: mặc dù là thú nhưng cũng tính là người cho nên ta sẽ có thể xài từ ngữ dành cho người…)
Tay trước thử xẹt qua vai Đường Lâm, móng vuốt sắc bén giấu ở thịt bàn tay bất ngờ cắt da thịt, chảy ra tơ máu nhàn nhạt, tiểu thú đè sát vào nhẹ nhàng liếm liếm, bàn tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy bộ ngực mềm mại , xúc cảm thư thái làm cho tiểu thú nửa nhắm đôi mắt vàng thập phần hưởng thụ mà tiếp cận càng gần, đuôi phía sau tại trong nước ôm lấy bắp đùi Đường Lâm, lông đuôi thỉnh thoảng nhẹ quét qua bắp đùi Đường Lâm, cảm giác ngứa ngứa làm cho Đường Lâm chịu sự dày vò….
Tiểu thú hình như nhận thấy được sự khác thường của Đường Lâm, ngửi được mùi thơm ngát mờ nhạt, đại lưỡi không ngừng liếm hai gò má Đường Lâm, cái bờm mềm mại nhẹ vỗ về cần cổ trơn mềm của Đường Lâm, cử động âu yếm như vậy làm cho Đường Lâm e lệ không ngớt, khóe miệng hơi co quắp, làm dịu khô nóng chậm rãi nảy lên, “ưm, a” Tiếng rên rỉ mềm nhẹ trong miệng Đường Lâm phát ra.
Arthur thân thể run lên, nghi hoặc nhìn giống cái trong hồ. (Linh : thế giới này ko phải của người nên ko có nam nữ mà là cái và đực)
Thanh âm nhu nhu làm cho hắn có một loại cảm giác như bị điện chạy qua, không nghĩ tới đi ra rèn luyện còn có diễm ngộ như vậy, hắn cũng không vội vã biến thành hình người, thân thú nhỏ nhắn xinh xắn dính tại trên người giống cái tràn đầy thỏa mãn, thơm quá, hương vị ngọt ngọt so với vân quả còn muốn ngọt hơn ba phần, nhìn thân thể tuyết trắng của giống cái phiếm nhiều điểm phấn hồng, Arthur có chút vô cùng kinh ngạc.
“Nóng quá! Thả. . . Buông tay!”
Âm thanh mềm mại làm cho Arthur thoáng chốc thất thần, bộ dáng này của giống cái rõ ràng là động dục*, cái mũi kích thích ngửi nhẹ trên người giống cái, ngửi thấy được hương vị thúc dục tình nhè nhẹ, lẽ nào giống cái này này ăn nhầm quả thúc dục tình, vị ngọt ngấy này xác thực rất giống hương vị của quả thúc dục tình. Vươn đại lưỡi đối cánh môi mọng nước của Đường Lâm liếm vài cái, nhẹ nhàng mở ra hàm răng, tại trong khoang miệng của nàng mà quấy vài cái, thú mắt lóe sáng.
*Động dục: khi mà mấy con thú tới thời kỳ muốn giao phối để sinh con.
Arthur có chút kinh hoảng, đi đường vòng phía sau giống cái trong nháy mắt hóa thành hình người, tuấn mỹ mang theo hồn nhiên, khuôn mặt tinh xảo sáng bóng trơn nhẵn, con ngươi màu vàng câu dẫn ra thản nhiên hơi nước, vểnh đĩnh mũi thở xuống cánh môi phấn nộn, nhấm nháp mê mẩn. Tay phải trên cổ giống cái nhẹ nhàng xoay, mềm nhẹ đem thiên hạ ngất xỉu trong hồ ôm chặt, ngón tay vén lên sợi tóc mất trật tự, liếc xuống dưới hai gò má trơn tuột trắng nõn, khuôn mặt ửng hồng như say rượu, mí mắt run nhè nhẹ, cánh môi phấn nộn có nhiều điểm tơ máu, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn dính vào trước ngực Arthur……
Bên tai không ngừng truyền đến hô hấp của giống cái trong lòng, rất nóng! Nhiệt độ rất cao, Arthur nhịn không được nhíu mày, quả thúc dục tình chỉ cần qua một giờ là tốt rồi, cũng may tại hắn sống ở cạnh huyệt động cũng có cái ao, tại trong nước ngâm một giờ hẳn là sẽ không sao.
Sắc trời dần tối, Arthur cau lại lông mày tinh tế, cẩn thận ôm giống cái trong lòng, nhiệt độ vẫn hơi cao. Có điểm lo lắng, hắn không ngửi được hương vị gì trên người giống cái, trong lúc nhất thời cũng vô pháp phán định nguyên hình của giống cái, thân thể cao to ôm Đường Lâm cũng không hề cố hết sức, lúc gần đi không quên nhặt lên vật trên bờ hồ, nhanh chóng nhảy về phía huyệt động chạy đi, đáy lòng không tránh được có chút phấn chấn, giống cái trong bộ lạc cực thiếu nên hắn lần này nhìn thấy đại tiện nghi rồi. Cúi đầu đè sát vào trên mặt Đường Lâm hôn vài cái.
Cố sức khởi động thân thể, đánh giá bốn phía, tia sáng mờ mịt, hẳn là trong thạch động, dưới thân lót lớp da thú khá dày.
Bốn phía đều là thạch bích, hai bên trái phải bày biện dụng cụ đơn sơ, cách nàng mười thước tả hữu là lửa trại đang cháy, trận trận hương vị thỉnh thoảng tràn ra, làm cho Đường Lâm nước bọt giàn giụa, thân thể trở ngại không thể động đậy, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm.
Vuốt ve thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, môi răng lưu lại hương sữa nhè nhẹ. Trên người nàng khoác y phục ném tại bờ ao, dưới thân kê mấy tầng da thú, vuốt ve da thú dưới thân khiến Đường Lâm có chút vô cùng kinh ngạc, da thú? Loại này từ đông sang tây không phải hẳn là vào nhà bảo tàng sao? Nhiều quốc gia cấm đi săn, vì sao còn có thể có da thú cỡ lớn như vậy, vừa nhìn liền biết dã thú này tất nhiên không nhỏ.
“Đát đát” cửa động truyền đến một trận tiếng bước chân, Đường Lâm Đường Lâm nằm xuống lớp da thú.
Hé mắt quan sát ngó người vào, đón nhận một đôi mắt vàng của tiểu thú đã gặp qua trong hồ. Chớp chớp con ngươi đen, bình tĩnh nhìn tiểu tới gần, muốn xác nhận có đúng hay không nằm mơ, nàng nhớ kỹ trước lúc bất tỉnh hình như thấy không ít quái vật, giống như chim ưng lai con bướm lớn, con sâu màu xanh dài chừng mấy thước, trên lưng có hình dạng kỳ lạ, dáng dấp cực giống khủng long….. Mặc dù ngắn nhưng nàng xác thực thấy được.
“Ngươi là ai? Là ngươi đem ta đưa tới đây hay sao?”
Vương tay dò xét, muốn thử xem có thể hay không đụng vào tiểu trước mắt….
Gặp đối phương không phản ứng, Đường Lâm nhịn không được lập lại mấy lần, đối phương như trước không có phản ứng, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng. Đáy mắt hiện lên cực nóng, không nói hai lời đã nháo tới Đường Lâm, vươn đầu lưỡi liếm gương mặt của nàng, mắt vàng tràn đầy nhiều điểm hiếu kỳ thanh thúy, thanh âm giống cái rất êm tai…..,
“Gào thét!” Arthur kêu to vài câu, làm bộ nghe không hiểu giống cái nói, trước tiên hắn phải biết biết rõ ràng thân phận giống cái, gặp giống cái cũng không bài xích hình thú nhỏ nhắn xinh xắn của hắn, cho nên hắn ra sức đè trên người giống cái liếm liếm chiếm tiện nghi. Híp lại con mắt thú, rất thỏa mãn với sự thuận theo của giống cái.
Kêu to thập phần dễ nghe như đang làm nũng, Đường Lâm cười khẽ ra.
“Vật nhỏ, đã quên ngươi sẽ không nói.” .
Vươn tay đem tiểu thú ôm đến trước ngực, ngồi dậy con mắt nhanh như chớp lưu chuyển.
Bên tai truyền đến âm thanh nhu nhu, Arthur cảm thấy toàn thân đều mềm yếu . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay trắng noản tinh tế, đôi môi phấn nộn lơ đãng đụng tới cánh mũi Arthur, Arthur thú thân nhịn không được run rẩy, giãy dụa thân thể, hô hấp bình thản phút chốc biến thô, bụng dưới tích lũy nhiệt khí, ngoạn ý** dưới bụng bỗng đứng lên, bởi vì bị Đường Lâm ôm nên ngoạn ý phía dưới tự nhiên phô bày trước mắt Đường Lâm.
**Ngoạn ý: có nghĩa là chơi đùa nhưng trong trường hợp trên thì ta nghĩ nó là cái gì đó mà chỉ có giống đực mới có.
Đường Lâm nhịn không được đầu đầy hắc tuyến nhìn một màn này, nuốt nuốt nước bọt.
Đây là chuyện gì hả? Lẽ nào thú tới mùa động dục? Cười khẽ ra, chìa tay búng một chút vào ngoạn ý đang đứng lên của Arthur, bỡn cợt cười nói: “Vật nhỏ, ngươi có phải là đang động dục hay không?! Ở đây cũng không có bạn của ngươi….” ~.~
Arthur khóe mắt co quắp, gắt gao mang theo chân sau, ô ô. . . Thế nhưng bị giống cái coi thường, chân trước thẹn thùng che lại, ngoạn ý dưới bụng tiết ra chất lỏng màu trắng, Đường Lâm không biết có phải là mình bị ảo giác hay không mà sao cảm thấy ngoạn ý này so với hình như lớn hơn.
Đường Lâm không nói gì liếc liếc, trời ạ!
Cái thế giới gì thế này, tiểu thú thế nhưng có linh tính như vậy, hình như nghe hiểu nàng trêu chọc hắn. Cười khúc khích rồi một tiếng cười to, buông tiểu thú trong tay, hai tay ôm bụng nhìn chằm chằm dáng vẻ tiểu thú ủy khuất e lệ, thật là quá khả ái. Cười qua đi, Đường Lâm mới đột nhiên phản ứng, từ sau khi gia nhập tổ chức nàng liền không còn cười như vậy nữa.
Xoa xoa bao tử đói dẹp lép, lầm bầm tát vào mồm.
“Vật nhỏ ta đói bụng, có thể ăn gì đó không? Một ít thức ăn kia có phải là do ngươi kiếm được?”
Arthur quay đầu qua chỗ khác, hướng mông về phía Đường Lâm,trong mắt vàng hơi ngấn nước, vậy mà bị giống cái đùa giỡn, việc này nếu như truyền tới trong tai những người khác trong tộc thì làm sao hắn dám ra ngoài.
“Uy! Vật nhỏ ngươi sẽ không thực sự sinh khí đi!”
Đường Lâm xấu hổ ôm bụng, dùng tay đâm đâm Arthur, đáy mắt tràn đầy ý cười, vật nhỏ này thật đúng là đùa rất vui, bất quá chính là đụng ở dưới thế nhưng thực sự sinh khí! Thân là đặc công tự nhiên cũng có huấn luyện qua phương diện này, chỉ là không nghĩ tới thả lỏng đùa giỡn phía dưới vật nhỏ thế nhưng bị ghét bỏ, lầm bầm nghiêm mặt, Đường Lâm càng đâm càng vui….
|
Chương 2: Dã thú phát tình Mắt Arthur chứa sương mù, chân trước ôm lấy đầu, xoay người quay cái mông hướng về Đường Lâm, đuôi dài nhỏ vung vung giống như kiểu đừng có đụng vào ta, hiện tại ta rất tức giận. Đôi tai nhọn trên cái đầu lông xù thỉnh thoảng nhún nhún làm cho trong lòng Đường Lâm ngứa ngáy, chết tiệt thực sự rất đáng yêu.
Nhào tới ôm chặt Arthur hôn một trận mãnh liệt, Arthur đáng thương nhất thời lơ mơ tùy ý bị Đường Lâm chiếm tiện nghi, toàn thân trên dưới đều bị Đường Lâm âu yếm một lần, sợ hãi kẹp chặt chân lui về phía sau, chết cũng không buông ra. Đường Lâm mỉm cười gian xảo, gãi gãi dưới cằm Arthur, “Tiểu thú chẳng lẽ là xấu hổ, ngoạn ý kia có cái gì mà phải giấu, sờ đều sờ qua rồi!” Kẻ trộm hề hề cử động ngón trỏ, nhẹ nhàng đụng vào tai nhọn của Arthur.
“Ô ô!” Arthur bị kẹp giữa hai chân Đường Lâm, nhịn không được cúi đầu phát ra rên rỉ, dường như sung sướng mà cũng giống như khó chịu.
“Làm sao vậy?” Nghi hoặc nhìn vật nhỏ trong đùi, chẳng lẽ là đói bụng? Tay xoa Arthur dừng lại, hẳn là nhận thấy được nghi hoặc của Đường Lâm, Arthur cẩn thận kẹp lấy chân sau rồi quay qua Đường Lâm gầm nhẹ vài tiếng, lẻn đến phía trước chỗ lửa trại, chân trước thay đổi vị trí lửa trại, ném thêm củi vào rồi quay đầu lại nhìn Đường Lâm, chân trước cong lại vung vẩy mấy cái, ý bảo nàng qua đây.
Đường Lâm vô cùng kinh ngạc nhìn tiểu thú, vật nhỏ thật rất thông minh, từ bàn đá bên cạnh cầm qua chén gỗ, nhìn chung quanh thạch động, bên trong có không ít dụng cụ đều rất mới, chẳng lẽ là chủ nhân tiểu thú làm? Tại cửa thạch động có một con mồi to cỡ con trâu đang nằm, tách rời rất chỉnh tề thủ pháp thẳng thắn gọn gàng…..
“Vật nhỏ, đây là chủ nhân ngươi chuẩn bị sao? Hắn đi đâu rồi?” Nàng cũng không cho rằng vật nhỏ trước mắt có thể đem nàng từ trong hồ ôm đến nơi đây, mặc dù còn không biết đây là địa phương gì, cũng trước gặp qua một màn kia, chấn động đến trong linh hồn – ba mặt trời, dã thú quỷ dị trước đây chẳng bao giờ gặp qua.
Arthur phiền muộn không ngớt, nếu không phải lo lắng dọa giống cái chạy mất thì hắn đã sớm hóa thành hình người, đâu có phải bực tức như bây giờ, có điều là tay giống cái thực sự thật thoải mái, mắt thú híp lại say mê nhìn Đường Lâm, đáy mắt hừng hực lửa làm cho Đường Lâm có chút không thoải mái. Vừa mới chuẩn bị ăn một chút thì đột nhiên cửa động truyền đến một trận rung động, tiếng gầm huyên náo từ xa rồi đến gần, xuyên thấu qua cửa động Đường Lâm bất ngờ đối diện với từng đôi thú mắt nổi lên lục quang, thú mắt to như chén gỗ tại ban đêm đen kịt càng có vẻ dữ tợn phá lệ…
Đường Lâm buông thực vật trong tay, bay vọt cầm lấy chủy thủ trên da thú, cảnh giác nhìn nhìn chăm chú vào dã thú ở cửa động. Trong không khí truyền đến trận trận vị tanh tưởi, hình như e ngại trước lửa trại nên dã thú chậm chạp vẫn chưa tiến lên, dựa vào ánh sáng lửa trại Đường Lâm rốt cục thấy rõ bộ dáng của dã thú bên ngoài, có chút giống lang(sói), thân thể cao gần năm thước*, phía sau gáy dựng thẳng lên bộ lông cứng rắn, tứ chi cường tráng hữu lực, móng vuốt sắc bén nổi lên sự tàn bạo lạnh lẽo, mở ra mồm to đầy máu, nước bọt tanh hôi không ngừng rơi xuống, ở giữa răng nanh dài ngoằng vẫn lưu lại tơ máu.
* 1 thước = 23cm cho nên 5 thước = 115cm/1m15 ….tức là cao gần tới ngực 1 người cao trung bình 1m60 khi nó đứng trên 4 chân.
Đường Lâm sợ hãi liếc nhìn dã thú trước mắt, này đến tột cùng là cái địa phương nào? Vì sao lại có dã thú cao to như vậy chứ? Tay cầm chủy thủ không thể kiềm chế mà run một chút, cắn chặt môi dưới chuẩn bị tư thế tấn công.
“Thị Huyết Lang!”
Đột nhiên trong thạch động truyền ra một thanh âm nhu, Đường Lâm kinh ngạc nhìn quanh thạch động sau cùng đường nhìn rơi xuống tiểu thú trước mắt, con mắt trừng lớn, ngón tay hơi run rẩy, liếm môi có chút khẩn trương cố gắng mở miệng nói “Vật nhỏ, vừa rồi là ngươi nói chuyện?”
“Thế nào? Không thể lui về phía sau vài bước, không nên lộn xộn, Thị Huyết Lang hung tàn thành tính, cực kỳ yêu thích giết chóc, không nên đi ra khỏi thạch động.” Arthur nổi lên xem thường, đuôi cuồn cuộn cuốn lấy vòng eo Đường Lâm, đem Đường Lâm đưa tới trên da thú, thong thả ưu nhã tiến bước, từng bước một hướng phía cửa động đi đến…
Đi tới cửa động thì nguyên bản hình thú nhỏ nhắn xinh xắn trong nháy mắt nổi lên biến hóa, ngẩng đầu thét dài, khí tức túc sát dần dần tràn ngập một mảnh, Arthur chậm rãi biến lớn, hình thú màu trắng chớp mắt biến thành gần bảy thước (1,61m- cao hơn cả ta ~.~), một đôi cánh chim trắng như tuyết từ sau sống lưng xòe ra, thú mắt màu vàng hiện lên lãnh liệt, Thị Huyết Lang bên ngoài hơi táo bạo vùng lên, xao động bất an gầm nhẹ.
Đây là có chuyện gì? Đường Lâm nghẹn họng nhìn trân trối một màn thình lình xảy ra, đây là nguyên hình của vật nhỏ? Hay nói giỡn đi! Nếu như nói vật nhỏ trước là nhỏ nhắn xinh xắn thì hiện tại thực sự biến thành cao to hung mãnh, thú thân trắng noãn không có tỳ vết nào, sân trước ánh trăng sáng tỏ, có sự thần thánh nói không nên lời. Đường Lâm không khỏi hoài nghi cự thú (thú rất to lớn) trước mắt, có thật là vật nhỏ vừa mới làm nũng trong lòng nàng, đột nhiên hai gò má nổi lên thẹn thùng, chết tiệt! Vừa mới lúc nãy nàng còn ra vẻ đùa giỡn hắn.
Móng sắc vươn ra trong không trung, dáng người mạnh mẽ trong nháy mắt nhảy vào bầy sói, ngắn ngủn thời gian nửa chén trà nhỏ, Thị Huyết Lang máu tanh tàn bạo đã bị Arthur toàn bộ cấu xé, thân thú trắng noãn nhẹ nhàng run vài cái, thân thú màu bạc nhiễm vết máu trong nháy mắt bị ném ra, đạp trước ánh trăng đi hướng Đường Lâm đang cứng ngắc giữa thạch động, đáy mắt hiện lên ý tứ hàm xúc bỡn cợt, dụng ý xấu chuyển động rất chậm, thân thú cao to đem tới cảm giác áp bách rất lớn.
Đường Lâm nắm chặt chủy thủ, nuốt nước bọt nhìn vào cự thú màu bạc đang cất bước tới gần, đáy mắt xẹt qua vẻ hoảng sợ “Ngươi là ai? Muốn làm cái gì?”
“Làm cái gì? Ngươi có thể nhìn rồi đoán.” Thanh âm nhu nhu mang theo nhiều điểm cười khẽ, chân trước thuận thế đem Đường Lâm đè ép xuống phía dưới, móng sắc nhẹ nhàng đem chủy thủ đoạt đi ném sang một bên, thú mắt màu vàng nhìn chằm chằm Đường Lâm mang theo sự khát vọng, cái lưỡi to dày nhẹ nhàng liếm láp hai gò má Đường Lâm, sự thô nhám trong nháy mắt làm cho Đường Lâm cảm thụ được sự châm chích, hai gò má trắng nõn nổi lên nhiều điểm đỏ bừng.
Ngoạn ý nóng hổi dưới bụng kề sát bắp đùi Đường Lâm, nhảy lên xúc cảm có thể khiến cho thân thể Đường Lâm buộc chặt không dám nhúc nhích “Yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi. . .” Vừa nói đầu lưỡi thử đụng chạm trước môi đỏ mọng của Đường Lâm, cái lưỡi dày rất nhanh khiêu mở môi răng nàng liếm chất lỏng bên trong. Phía dưới ngoạn ý chậm rãi co rút, ma sát trước bắp đùi nàng, như vậy nếu như Đường Lâm còn không biết cự thú muốn làm cái gì thì nàng thật quá ngốc.
Thịt chưởng**cách y phục vuốt ve mềm mại trước ngực, coi như món đồ chơi bình thường chưa bao giờ chơi đùa, vị xạ hương nồng nặc làm cho Đường Lâm có chút không khỏe, hai gò má nhất thời đỏ mãnh liệt, bàn tay cử động khua khoắn.
**Thịt chưởng: giống như đệm thịt bên dưới lòng bàn chân trước của mèo/chó
“Ưm a….”
“Ngươi, dừng tay.”
Đến bây giờ nàng vẫn không thể giải thích được là nàng đã đi tới địa phương nào, đáy lòng hoảng loạn không ngớt, nàng một người thế đơn lực bạc cho dù có ý niệm gì trong đầu cũng không dám thực sự động thủ, ai biết cự thú trước mắt có thể hay không thừa dịp nàng không chú ý đối với nàng làm ra chuyện gì, khóe miệng không ngừng tràn ra chỉ bạc* ái muội, trước ngực mềm mại hơi đau nhức, trong miệng phát ra yêu kiều trầm thấp, khuôn mặt từ trước đến nay trong trẻo nhưng lạnh lùng nổi lên hơi thở ham muốn, đáy mắt dày đặc sương mù, nhẹ thở hổn hển.
*Chỉ bạc: ta nghĩ là nước miếng
Nghe giống cái dưới thân truyền đến âm thanh yêu kiều, gậy gộc dưới bụng Arthur càng thêm co rút, mơ hồ nổi lên vội vàng liếm giống cái dưới thân, Arthur có vẻ có chút muốn ngừng mà không được, trước đây cũng không nghĩ giống lại có mị lực lớn như vậy, trước đây cũng có qua không ít giống cái hướng hắn đưa lãm chi***, bất quá hắn đều cự tuyệt hết. Nhìn giống cái dưới thân hắn hận không thể đem nàng khảm vào thân thể, nhào nặn vào cốt tủy, ăn thực nghiện, ồ ồ thở dốc, gắt gao liếc giống cái nửa ngày sau mới buông tay ra được.
***Lãm chi: trong Qt gi là nhánh quả trám, chắc là 1 kiểu biểu lộ tình cảm ở đây.
Xòe một móng xé mở y phục, thân thể tuyết trắng nổi lên hồng nhạt, Arthur nhịn không được phát ra hơi thở hổn hển, gặp giống cái động tình trước sau không thể biến hóa hình thú, đáy lòng nhộn nhạo sắc mặt vui mừng, tiếp thu qua giống cái xôn xao ban đầu là có thể đủ chuyển hóa đối phương thành hình thú.
Nhẹ thở gấp trước dáng dấp hưng phấn của cự thú, Đường Lâm có chút không sao hiểu được, khóe miệng co quắp nhìn gì đó dưới bụng cự thú, nhất thời có loại ý niệm muốn bất tỉnh trong đầu, ông trời a! Bị ngoạn ý này đâm vào thì nàng còn có thể sống đến ngày mai sao? Tàn bạo trừng mắt nhìn cự thú trên người, nhấc chân đá hắn, thời khắc tính mệnh bị nguy hiểm thì ai còn chú ý nhiều như vậy, ngữ khí ác liệt nói rằng “Uy! Ngươi muốn làm thật sao! Sẽ chết người có biết hay không.” Đường Lâm tức giận hung hăng nhéo tai trái Arthur rống lớn, chỉ vào ngoạn ý dưới bụng Arthur hổn hển, nếu chủy thủ không bị Arthur đoạt đi, sợ rằng nàng thật đúng là nghĩ đến việc chém ngoạn ý kia xuống.
“Ha ha —— ta không gọi uy! Ta là Arthur, sẽ là giống đực của ngươi.” Arthur lười biếng nhúc nhích thân thể vài cái, thân thú thật lớn trong nháy mắt hóa thành hình người, trong tuấn mỹ mang theo nhiều điểm hồn nhiên, khuôn mặt tinh xảo nổi lên oánh nhuận sáng bóng, mắt vàng câu dẫn ra hơi nước thản nhiên, đĩnh mũi thở xuống đôi môi phấn nộn.
Hắn mê mẩn nhấm nháp, áp tại trên người Đường Lâm, đem Đường Lâm gắt gao ôm chặt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đụng vào hai gò má Đường Lâm theo cổ chậm rãi đi xuống. Mũi thở rung động hít vào mùi trên người Đường Lâm, mùi thơm ngát nhàn nhạt tràn vào xoang mũi, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cái cổ, bàn tay to không chút khách khí tại trên người Đường Lâm du ngoạn.
Mắt vàng dày đặc sương mù, nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của Đường Lâm, gậy gộc dưới bụng thẳng tắp đặt tại trên người nàng, nóng hổi nhẹ nhàng mà nhảy lên, môi răng tại trên cổ Đường Lâm nhẹ nhàng gặm cắn với lực đạo làm cho nàng có chút phát điên, nhìn nam tử như yêu nghiệt vẫn không nhúc nhích trên người mình, ngay cả khí lực đẩy hắn ra cũng không có.
Đây, đây là cái thế giới gì vậy? Này không phải vật nhỏ, tiểu thú? Rõ ràng chính là một cái sắc lang đói khát, cái cổ đau đớn không ngớt, bộ ngực mềm mại cũng bị bóp chặt rồi xoa nắn liên tiếp, nụ hoa lặng yên đứng thẳng. Há mồm hỏi “Ngươi đến tột cùng là cái gì? Người, thú, hay là yêu?”
Liếc xuống giống cái trong lòng, con ngươi nổi lên hơi nước, bụng dưới xoát căng thẳng, gậy gộc càng vươn cao, con ngươi màu vàng nhộn nhạo tinh quang, đầu lưỡi quấn quít câu dẫn hương vị ngọt ngào, ngọt đến nỗi làm cho Arthur muốn ngừng mà không được, khóe miệng tràn ra nhẹ nhàng cười nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo rạng rỡ.
Đối diện cánh môi sưng đỏ của Đường Lâm nói rằng “Ta là giống đực, hình thú là bạch sư( sư tử trắng), Arthur của bộ lạc Thanh Sơn. Giống cái ngươi vì sao lại đến biên giới, ở đây vô cùng nguy hiểm ngươi không biết sao? Nếu ta không xuất hiện đúng lúc thì ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết.” Nhẹ nhàng đem Đường Lâm kéo vào trong lòng ngực, cảm thấy mỹ mãn ngửi hương vị ngọt ngào trên người giống cái.
“Giống đực, bạch sư, bộ lạc Thanh Sơn?” Đường Lâm nghĩ có chút cháng váng đầu, những chữ này nếu để xa nhau thì nàng xác định bản thân đều hiểu rõ ràng, nhưng tổ hợp chúng cùng một chỗ thì hoàn toàn là không hiểu ra sao! Bất chấp thân thể trần trụi chạy vội đi tới cửa động, nhìn bầu trời treo hai cái ánh trăng sáng tỏ, thân thể bỗng chốc cứng đờ nhẹ nhàng rung rẩy.
|
Chương 3: Bị hôn mê Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ mê hoặc, liếm liếm đôi môi khô khốc hình như còn có thể cảm nhận được vị ngọt lưu lại, to gan vén lên phần dưới hạ thân dã thú, dựa vào thành tường đá thở hổn hển, ngón tay linh hoạt xoa nắn trên gậy gộc, tầm mắt nhìn chằm chằm phía trước Đường Lâm rồi rơi xuống cặp mông đang vểnh lên, khóe miệng hơi nhếch lên, đợi lát nữa đem giống cái về bộ lạc thì hắn liền….
” Đây là địa phương nào vậy?”
Nét mặt kiên cường của Đường Lâm thoáng toát ra vẻ bi thương, hốc mắt nổi lên nhiều điểm sương mù, cho dù kiên cường như thế nào thì chung quy chỉ là một nữ nhân, khi bị thương tổn thì sẽ rất thương tâm. Nhìn động tác điên cuồng của Arthur, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ rực, hai tay ôm chặt thân thể cẩn thận nuốt nước bọt, e sợ sẽ chọc giận tên sắc lang này, đáy mắt Arthur khao khát nàng cũng không phải là ảo giác.
Quần áo và đồ lót trên người bị xé không còn gì, Đường Lâm ôm chặt như vậy, trong lúc vô tình đem bộ ngực mềm mại đè ép lại càng chặt, mềm mại bị đè ép tạo nên độ cong nổi lên mê người, Arthur nhìn thấy liền rung động một trận, giống cái trong bộ lạc cũng không có to lớn như vậy cho nên với chiêu thức ấy của Đường Lâm thì không cách nào nắm giữ bàn thân. Arthur đói khát khó nhịn thỉnh thoảng phát ra tiếng thở nặng nề, khi Đường Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã đem Đường Lâm ôm đến trước ngực, cánh mũi ngửi lấy mùi thơm ngọt liệm, đầu lưỡi tham lam vươn ra liếm cái cổ thanh mảnh của Đường Lâm, bàn tay to nhịn không được chạy loạn trên người nàng. Mắt vàng mờ mịt trước tình cảm mãnh liệt, nhìn chằm chằm thân thể bị hắn lột sạch sẽ, gậy gộc dựng thẳng để tại cặp mông Đường Lâm, nóng hổi nhẹ nhàng mà đập lên, môi lưỡi trên cổ nhẹ nhàng gặm cắn, lực đạo làm cho Đường Lâm có chút muốn phát điên.
“Ngươi, ngươi nghĩ làm gì hả?”
Đường Lâm thân thể cừng ngắc mà nói lắp bắp, không dám nhúc nhích, cũng không quên lúc nãy Arthur với thân thể cao lớn trong nháy mắt xé rách bọn sói đói hung ác, thân thể nàng mỏng manh thì chắc là chỉ đủ một đầu ngón chân của hắn, không, có thể không cần tới một ngón chân. Chỉ cần hắn nhẹ nhàng chọt một cái, mạng nhỏ của nàng trong nháy mắt khó giữ được, chết qua một lần cho nên bây giờ sinh mệnh đối với nàng càng thêm quý giá.
Bất mãn với thân thể giống cái cứng ngắc trong lòng mình, lực đạo gặm cắn của Arthur lại mạnh thêm vài phần, lẽ nào giống cái không hài lòng kỹ thuật của hắn? Giống cái không phải nên thỏa mãn dục vọng giống đực sao? Bàn tay to vuốt ve bộ ngực mềm mại của Đường Lâm, cảm giác mềm mại như sợi bông làm cho Arthur có chút mê muội, không giống như giống cái trong bộ lạc cứng rắn mang theo vị khai. Giống cái trong lòng mơ hồ tản ra mùi thơm ngát mê người, làm cho hắn nhịn không được bị mê mệt muốn đem nàng nuốt vào trong bụng.
“Đừng nhúc nhích, giống cái nên thỏa mãn dục vọng giống đực, ngươi như vậy không ngoan cho nên phải bị nghiêm phạt” bàn tay to không chút khách khí hướng tới mông Đường Lâm, đánh xuống vài cái, lực đạo mạnh mẽ, đau đớn từ mông trong nháy mắt truyền tới trong tận xương, đau nhức triệt nội tâm. Cắn chặt hàm dưới, viền mắt nổi lên màu đỏ, Đường Lâm chưa từng bị đối xử một cách sỉ nhục như vậy, có chút không rõ là đến cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra? Vì sao lại bị đánh, giống đực là gì? Giống cái lại là chuyện gì? Suy nghĩ Đường Lâm như bị ngộp trong nước. (L :thiệt là bạo lực nha)
Arthur si mê vuốt ve cái mông tròn trịa của giống cái, cảm nhận được cảm giác mềm ấm trơn bóng, cúi đầu dọc theo sống lưng một đường cắn xuống. Đại lưỡi ướt mềm dọc theo gáy đi thẳng xuống phần mông, bàn tay to thong thả vẽ phác thảo, đau đớn mang theo ngứa ngáy, dưới bụng nhịn không được có chút nước tuôn ra, rõ ràng nên tức giận, vô cùng tức giận nhưng ra khỏi miệng lại là tiếng rên trầm thấp.
Thân thể bị Arthur đè ép không thể động đậy, toàn thân đều bị liếm cắn một lần, nước bọt ẩm ướt đem Đường Lâm từ đầu tới chân rửa sạch một lượt, Đường Lâm cam chịu bình nứt không sợ bể xụi lơ dựa vào Arthur, tùy ý Arthur muốn làm gì thì làm. Arthur kia tựa như có sức mạnh nghìn cân, lúc này Đường Lâm đừng nói phản kháng, ngay cả nhúc nhích cũng không có sức lực, thầm nghĩ tên này tuyệt đối không phải là người, nàng là đặc công đẳng cấp thế giới vậy mà bị tên này đánh vài cái thì trọng thương, nghĩ đến hình thú của Arthur khiến Đường Lâm không khỏi run rẩy.
Thấy Arthur chẳng qua là chỉ sờ soạng, Đường Lâm chậm rãi bình tĩnh! Bên tai không ngừng truyền đến hô hấp hổn hển từ Arthur, khuôn mặt tuấn tú nổi lên màu đỏ, gặm cắn cái cổ nhỏ nhắn, cánh mũi không ngừng tràn ngập hương thơm ngọt lịm, mắt vàng không khỏi u ám, gậy gộc dưới bụng cứng rắn đặt ở trên đùi Đường Lâm, cảm giác nóng hổi làm Đường Lâm tự nhiên hiểu được cái kia đại diện cho việc gì.
Cự tuyệt không được, dao găm đã bị Arthur đá đến một góc xa, cắn chặt môi dưới, ngậm miệng không kêu la khi bị Arthur đặt ở dưới thân, cảm thụ được ngoạn ý phía dưới, quần áo trên người đã sớm không cánh mà bay, khuôn mặt quay qua cúi đầu nhìn tại gậy gộc đang dựng thẳng kề sát phía dưới, hình dạng dữ tợn khiến Đường Lâm dùng sức nuốt nước miếng, Arthur trên người không hề chú ý mà tiếp tục quấn quýt Đường Lâm.
Cúi đầu để sát vào đầu Đường Lâm, âm thanh trầm thấp chậm rãi vang lên nói rằng “Đừng lo lắng, ta sẽ không làm ngươi bị thương, hiện tại sẽ không đụng vào ngươi.” Lo lắng sẽ làm giống cái thụ thương, về bộ lạc theo thầy thuốc chuẩn bị bí dược chuyên dùng cho giống cái bắt được về bộ lạc thì hắn mới có thể ăn nàng được, tuy nhiên hiện tại là thời khắc hưởng thụ. Một bên gặm trước ngực mềm mại giống cái, một bên rất nhanh lo liệu gậy gộc phía dưới, mồ hôi nhỏ giọt từ khuôn mặt tuấn tú, Đường Lâm không nói gì cuộn mình co tròn lại kiềm nén tiếng ngâm nhợt nhạt, gương mặt trắng nõn nổi lên đỏ ửng, con ngươi đen bình thường sắc bén lúc này tràn đầy sương mù cùng mê man mang theo sự ham muốn không dừng được.
“Ngươi, ngươi. . . Nhanh lên một chút được chưa, đau nhức a!” .
Đường Lâm nhẹ nhàng từ chối Arthur trên người, cặp mông bị Arthur đả thương ma sát da thú phía dưới truyền đến từng trận bỏng rát, trong cơ thể thật hỗn loạn, hai loại cảm giác cực đoan gần như đem Đường Lâm bức điên.
Bên tai truyền đến tiếng phản kháng yếu ớt từ giống cái, mềm mại, nhẹ nhàng mang theo một chút giọng điệu làm nũng (tg: Oa nhi này tự nhận thôi), bàn tay dường như di chuyển nhanh hơn vài phần, chống lại con ngươi đen ngập nước của giống cái, Arthur chỉ cảm thấy tự nhận là đáy lòng như bị lông chim quấy nhiểu tê dại khó nhịn, gậy gộc ngửa lên càng cao, sưng lên càng lớn hơn trước, sau nửa ngày thì Arthur mới dừng lại động tác, một trận thật dài mà thở dốc qua đi, bụng truyền đến một cảm giác nóng rực, mùi xạ hương nồng nặc trong không khí truyền đến…… Đường Lâm co quắp khóe miệng, dã thú tiến hóa thành cầm thú? Theo quan điểm sinh vật mà nói thì cũng không phải không có khả năng, nàng không nói gì nằm ở trên da thú, cảm giác mất đi nửa cái mạng thì cho dù ngày nào đó công bố là đặc công chết ở trên giường thì nàng tuyệt đối tin tưởng.
Người từng trải nói nhất định phải tin tưởng, vô lực nhẹ tay run rẩy cử động vài cái, sau cùng vẫn là té trên mặt đất, trong vị xạ hương xen lẫn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, không cần nghĩ, nơi nào đó nhất định là rách da chảy máu, đây có tính hay không là “lần đầu?”. Đường Lâm trước lúc hôn mê âm thầm nghĩ tới ý niệm trong đầu hoang đường này trong đầu.
Cảm nhận Cảm thụ được xúc cảm mềm như bông trong lòng, trong đôi mắt vàng lộ ra sự mãn nguyện hài lòng, cánh mũi rung động chạm đến mùi máu tươi nhàn nhạt thì sắc mặt phút chốc thay đổi. Cẩn thận ôm hôn giống cái đang xỉu, ánh mắt chạm đến một mảnh đỏ mắt dưới hạ thân thì hối hận không ngớt, lại cẩn thận đi qua thân thể giống cái, nhanh chóng lấy ra một ít dược thảo trong góc đắp lên trên mông giống cái, giống cái này quá yếu đuối, so với giống cái trong bộ lạc còn muốn gầy yếu hơn nhiều, trước kia gặp giống cái dũng cảm vậy còn tưởng rằng rất mạnh, Arthur hối hận phiền não không dứt, động tác lại càng cẩn thận.
|