Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
|
|
Chương 20: Triệu hoán, hỏa diễm thanh điểu (1)
Edit: V.O Nếu để cho nhóm Triệu hoán sư vất vả tu luyện nghe được Bạch Vũ oán thầm nhất định sẽ cùng bị hộc máu ba lần. Muốn ngưng tụ ra 1 điểm linh lực cần hấp thu một lượng lớn linh khí, không đến mười ngày nửa tháng nghĩ muốn cũng đừng nghĩ. Người thường thời điểm thức tỉnh linh mạch cũng chỉ có một hai điểm linh lực, Bạch Vũ được năm điểm linh lực thế nhưng còn ngại không đủ. Không qua bao lâu, ánh sáng trên người Bạch Vũ biến mất, lực lượng Ngũ hệ linh mạch dần dần ổn định. Nàng hoạt động thân thể một chút, trên người có một cỗ lực lượng mà từ trước đến nay chưa bao giờ có, làm cho nàng cảm thấy được tinh lực vô cùng dư thừa, nàng chưa từng có cảm giác thân thể thoải mái như vậy. ”Máu của ngươi thật là hữu dụng! Ta hiện tại có thể bắt đầu Triệu hoán.” Bạch Vũ nóng lòng muốn thử, đôi mắt sáng như dòng thu thủy vụt sáng mang theo quang mang kinh diễm, tràn ngập chờ mong. Từ trong hư không Triệu hoán ra Triệu hoán thú chính là cơ hội phi thường khó có được, cũng không phải tùy thời đều có thể, chỉ có linh mạch lớn đến một trạng thái vừa đủ mới có thể có được một lần cơ hội, thời điểm linh mạch thức tỉnh chính là cơ hội Triệu hoán đầu tiên, không ai nguyện ý bỏ qua. ”Nàng muốn Triệu hoán thuộc tính gì?” Dạ Quân Mạc mặc cho hứng thú hỏi nàng. Ngũ hệ linh mạch có thể Triệu hoán ra tất cả thuộc tính thú, mỗi loại thuộc tính Triệu hoán thú không giống nhau, khác biệt phi thường lớn. ”Chuyện này không phải ta có thể quyết đinh.” Bạch Vũ thêu mi: “Nếu có thể, ta nghĩ muốn Triệu hoán thú có lực công kích cường đại một chút.” Dạ Quân Mạc hướng Ám Ưng nhìn thoáng qua, Ám Ưng lấy ra một cây tiêu có khắc vạch được làm bằng thủy tinh, mặt trên viết những con số 1-10 từ thấp đến cao. ”Đây là cây tiêu đo đạc tư chất thú Triệu hoán?” Bạch Vũ vẻ mặt kinh ngạc. Nàng từng ở trong Bắc La Hoàng cung nhìn thấy qua loại tiêu này, là bảo bối của Bắc La Quận vương, ngay cả Bắc Thần Phong cũng không có. Nam nhân trước mắt này cư nhiên tiện tay có thể lấy ra, còn không thèm để ý để cho thuộc hạ hắn cầm? Ám Ưng gật gật đầu: “Đến thời điểm Triệu hồi thú, linh khí từ trên người tản ra sẽ được cây tiêu này giữ lại. Linh khí trong cây tiêu càng nhiều, tư chất Triệu hoán thú sẽ càng cao.” Vì để có thể trực tiếp nhìn nhận đánh giá tư chất của Triệu hoán thú, các Triệu hoán sư ở trên cây tiêu khắc số lên, tư chất Triệu hoán thú chia từ 1-10 đẳng cấp. Linh khí dưới 4 điểm đều là tư chất bình thường, có thể đạt tới 5-7 điểm là cực kỳ hiếm có, 8-9 điểm chính là Triệu hoán thú cực phẩm ngàn năm mới gặp, về phần điểm 10 là thú hoàn toàn có trí lực, đó là tuyệt phẩm khó gặp trong truyền thuyết, trên Vân Vũ Thần Châu chưa từng xuất hiện. Tư chất Triệu hoán thú đại biểu cho tiềm lực phát triển của Triệu hoán thú, tư chất càng cao, tương lại năng lực lại càng cường đại. Nói như vậy, Triệu hoán sư có linh mạch thiên phú càng tốt, Triệu hoán ra Triệu hoán thú tư chất sẽ càng cao. Bạch Vũ tiêu hao một điểm linh lực, mở ra nghi thức Triệu hoán. Linh lực hóa thành thiên ti vạn lũ linh khí dũng mãnh tiến vào tứ chi trăm mạch của nàng, linh khí dày đặc bao vây lấy toàn thân nàng, mạnh mẽ dữ dội, một đạo ánh sáng bay về phía ngôi sao trên bầu trời, đảo mắt biến mất trong bầu trời đêm rực rỡ. Một ngôi sao băng xẹt qua, ánh lửa thật dài kéo trên không trung mà đến, rơi xuống mảnh đất trống trước mặt Bạch Vũ. Trong hỏa diễm, một con bồ câu nhỏ tắm trong hỏa mà ra, một thân lông chim xanh hồng giao nhau phát ra ngọn lửa sáng rực lộng lẫy. Con chim phát ra một tiếng kêu to thanh thúy, cao ngạo phình phịch cánh vài cái, bay đến trên cánh tay Bạch Vũ. Linh khí nồng đậm trên thân con chim không ngừng tản ra, nháy mắt làm cho linh khí trong cây tiêu bay lên tới 4 điểm, rồi sau đó 5 điểm..... 6 điểm..... 7 điểm..... Linh khí chạy một đường thế như chẻ tre, trực tiếp tới gần nấc 8 điểm
|
Chương 21: Triệu hoán, hỏa diễm thanh điểu (2)
Ám Ưng nhìn chằm chằm bên trong cây tiêu đang không ngừng tăng thêm linh khí, tròng mắt đều muốn trừng ra. Này vừa nhìn chỉ là một con chim nhỏ một tay có thể bóp chết cư nhiên lại là một con Cực phẩm Triệu hoán thú? Có lầm hay không? Linh khí trong cây tiêu quả nhiên chọc thủng nấc số 8, nhưng cái này vẫn chưa có dừng lại, linh khí vẫn như trước chậm rãi nâng lên, tuy rằng tốc độ rõ ràng chậm lại, nhưng một chút ý tứ dừng lại cũng không có, cuối cùng vừa lúc chạm vào nấc thứ 9 mới rốt cục ngừng lại. Ám Ưng chấn kinh hồi lâu mới có thể khó tin mở miệng: “Hỏa hệ, Hỏa Diễm Thanh Điểu, tư chất 9 điểm, là cực phẩm trong cực phẩm!” Ai có thể nghĩ đến tại một Đại lục cấp bậc thấp này cư nhiên sẽ xuất hiện một Cực phẩm Triệu hoán thú đạt tới 9 điểm! ”Tư chất chỉ có 9 sao? Không phải tư chất cao nhất.” Bạch Vũ nhìn lại đây, nhìn thấy linh khí trên cây tiêu, có chút thất vọng. Bất quá có thể Triệu hồi ra Triệu hoán thú Hỏa hệ tư chất Cực phẩm 9 điểm, cũng coi như không tồi. Hỏa hệ của mình chính là một trong những thuộc tính có lực công kích cao nhất trong Ngũ hệ, Bạch Vũ nghĩ thầm, ta thành công rồi. Ám Ưng nghe được Bạch Vũ còn không vừa lòng, cái gì cũng không muốn nói. Dạ Quân Mạc nhìn Hỏa Diễm Thanh Điều trên vai Bạch Vũ, từ đầu tới cuối ngay cả một ánh mắt dao động đều không có, càng đừng nói tới cái gì giật mình. Chiếu theo tư chất linh mạch của Bạch Vũ, Triệu hoán ra Triệu hoán thú có tư chất 9 điểm bất quá chỉ là bình thường. Bạch Vũ chơi đùa với Hỏa Diễm Thanh Điểu, vuốt lông chim bóng loáng đến phỏng tay của nó: “Ngươi gọi là Hỏa Diễm Thanh Điểu, ta gọi ngươi là tiểu Thanh được không?” ”Chiêm chiếp!” Tiểu Thanh tỏ vẻ không tình nguyện phun ra một ngụm hỏa. Bạch Vũ nghiêng người né tránh, ngọn lửa đánh về phía Ám Ưng đang ở bên cạnh ngẩn người, hun cái mặt của hắn biến thành màu đen. ”Tính tình thật là xấu!” Bạch Vũ chọc vào cái miệng nhỏ nhắn của Hỏa Diễm Thanh Điểu: “Ngươi là nữ hài phải không? Về sau phải ngoan một chút. Từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe lời ta nói, biết không?” ”Chiêm chiếp-----” tiểu Thanh không phục nhảy lên đầu Bạch Vũ, mở ra bộ cánh như hùng ưng giương cánh, một bộ lão tử ta là thiên hạ đệ nhất. Bạch Vũ không nói gì đem nó lôi xuống, đặt ở đầu vai. ”Nhớ rõ nàng đã đáp ứng với chuyện của ta.” Dạ Quân Mạc nhìn Bạch Vũ, đạm mạc mở miệng. Bạch Vũ dùng sức gật đầu: “Ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi chữa bệnh. Không phải chỉ là nội thương thôi sao? Chờ bổn cô nương cẩn thận nghĩ lại biện pháp.” Gây khó dễ cho người bị thương, còn chịu ân huệ của người ta, như thế nào cũng phải hồi báo. Bạch Vũ đối với y thuật của mình coi như cũng có tin tưởng, cho dù nàng trị không hết, không phải còn có sư phụ sao? Bất quá Bạch Vũ cũng không dám chắc, cho dù là thần y cũng có thể trị không hết bệnh, ở trên phương diện y thuật nàng phải thật sự nghiêm túc. ”Ta sẽ lại đến tìm nàng.” Dạ Quân Mạc đạm mạc gật đầu. Hắn liều mạng khắc chế chính mình, mới không đem Bạch Vũ trực tiếp đóng gói mang đi, nếu làm như vậy Bạch Vũ quả thực có thể sẽ xem hắn như bọn buôn người không có ý tốt. ”Bây giờ phải đi? Ta còn chưa biết tên của ngươi.” Bạch Vũ đột nhiên nhớ tới vấn đề lớn này, trên trán không khỏi nổi lên hắc tuyến. Một người ngay cả tên nàng cũng không biết cư nhiên lại tin tưởng như vậy, tấm lòng của nàng đúng là rộng lớn a? Bị người đem bán cũng không biết. Dạ Quân Mạc trầm mặc một hồi, đột nhiên đến gần Bạch Vũ, khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt Bạch Vũ vô hạn phóng đại: “Nàng xác định muốn biết sao?” ”Ách..... Không thể hỏi sao?” Trái tim Bạch Vũ mãnh liệt nhảy dựng, không tự chủ được lui về phía sau. Không được phép hỏi sao, đây là muốn làm gì? Dạ Quân Mạc một phen giữ chặt nàng, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua hai má có chút phiếm hồng của nàng: “Nàng nghe cho rõ, ta tên là Dạ Quân Mạc. Không được phép quên cái tên này nữa!”
|
Chương 22: Lần đầu đến đông nhạc, phiền toái (1)
Dạ, Quân, Mạc! Bạch Vũ nghiền ngẫm ba chữ, trong lòng giống như bị cái gì đâm trúng, có chút đau. Xa xa, tiếng gọi lo lắng ầm ĩ của Sa Hoằng đột nhiên truyền tới: “Bạch Vũ, Bạch Vũ cô nương, ngươi ở nơi nào?.....” Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn xung quanh, mới phát hiện Dạ Quân Mạc không biết khi nào đã ly khai. Nàng vung tay lên đem Hỏa Diễm Thanh Điểu thu hồi, Hỏa Diễm Thanh Điểu hóa thành một ngọn lửa màu đỏ tiến nhập vào trong linh mạch của nàng. ”Bạch Vũ, ngươi ở đây sao! Vừa rồi có người đến ám sát, ngươi như thế nào lại chạy đến nơi này? Có bị thương hay không?” Sa Hoằng nâng bả vai Bạch Vũ, cẩn thận đánh giá một phen, thấy nàng không có việc gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. ”Ta không sao, những người khác đã chết?” ”Ách..... đã chết.” Sa Hoằng nhìn Bạch Vũ, biểu tình đột nhiên có chút dại ra. ”Chúng ta trở về đi.” ”Mặt của ngươi.....” A! Quên mang cái khăn che mặt! Khó trách Sa Hoằng biểu tình đột nhiên kỳ quái như vậy. Bạch Vũ nhanh chóng mang cái khăn che mặt lên, làm bộ như không có việc gì: “Ngươi hãy coi như chưa nhìn thấy gì đi.” Sa Hoằng khóe miệng vừa kéo, điều này sao có thể làm bộ như không thấy? Bắc Thần Phong còn nói ngươi là xấu nữ, con mắt của hắn bị mù sao? Hai người vừa về tới chỗ lửa trại, Sa Hoằng lập tức gọi mọi người dậy, suốt đêm ra khỏi phiến rừng rậm này. Kế tiếp trên đường, Sa Hoằng không bao giờ ăn ngủ bên ngoài nữa, có sốt ruột cũng đều ở lại trạm dịch. Ba ngày sau, đoàn người rốt cục cũng tới nơi, biên cảnh chi thành Đông Nhạc Quận quốc, được xưng là vùng phụ cận có nhiều mãnh thú hung dữ nhất của Bình Thạch thành. Biên cảnh hoang vắng thật sự không có nói quá, đặc biệt dọc tường thành đổ nát, cát vàng bay đầy trời, bụi đất bay lên, bên ngoài tường thành chính là sa mạc hoang dã hiếm có dấu vết con người, thường xuyên có nhiều dã thú lui tới, thậm chí người có năng lực chiến đấu còn có thể Triệu hoán ra mãnh thú ăn thịt người. Bình Thạch thành bởi vì thường xuyên bị mãnh thú công kích, tường thành mới bị tổn hại nghiêm trọng. Trên thành lâu, các nơi đều có đội thị vệ tuần tra, mỗi đội đều có một Triệu hoán sĩ dẫn đầu, phòng ngừa có mãnh thú tập kích, đồn thời giám sát người bị đày đến đây tu sửa tường thành. Thành lâu phụ cận cùng lều trại nối liền một mảnh, chính là địa phương cho những người tu sửa tường thành ở lại. Lều trại rất nhỏ, chỉ đủ một người nằm ngủ. Một tầng vải bố hơi mỏng, nhìn qua giống như tùy thời đều có thể bị bão cát thổi đi, đại đa số đều bị tổn hại, chứ chưa nói tới chuyện có thể che gió tránh mưa. Bọn Bạch Vũ đến đúng lúc giờ cơm trưa, thủ vệ thành lâu đưa tới đồ ăn cho những người tu sửa tường thành thập phần keo kiệt. Bạch Vũ nhìn đồ ăn này, quả thực là sấm sét giữa trời quang. Cơm đen cháy khét còn có thêm một cái màn thầu dưa muối ôi thiu tuyệt đối không phải là mỹ thực mà một người thích ăn uống như nàng có thể chấp nhận được. ”Dựa theo quy củ, phạm nhân tới sung quân đều phải ở trong này tu sửa tường thành. Điều kiện ở đây không được tốt lắm, nhưng ngươi đừng lo lắng. Ta rất nhanh sẽ nghĩ biện pháp đem ngươi ra. Nhiều nhất là ba ngày, ngươi có thể rời đi nơi này, đến lúc đó ta ở trong thành sẽ an bài chỗ ở tốt cho ngươi.” Sa Hoằng thấy sắc mặt nàng không đúng, nhanh chóng đi an ủi nàng. Bạch Vũ biểu tình cứng ngắc, không ôm hi vọng hỏi: “Ở đây có phòng bếp không? Ta có thể tự mình nấu cơm ăn không?” Sa Hoằng không nghĩ tới Bạch Vũ lại rối rắm vấn đề này, lập tức gật đầu:“Có thể! Trong thành lâu có một phòng bếp nhỏ, ta lập tức đi hỏi giúp ngươi.” Dọc theo đường đi, Bạch Vũ đều đối với hắn rất khách khí, đây là lần đầu tiên nhờ hắn hỗ trợ, cho dù không thể cũng phải làm cho có thể. Lúc này, hai Triệu hoán sĩ dẫn đầu có chuyện quan trọng đến tìm Sa Hoằng, Sa Hoằng đành phải trước theo chân bọn họ đi bàn chuyện, để cho Bạch Vũ tự đi tìm một cái lều trại để ở.
|
Chương 23: Lần đầu đến đông nhạc, phiền toái (2)
Bạch Vũ trong một đám lều trại tìm nửa ngày, tất cả lều trại đều có người ở, đồ vật này nọ, còn lại những lều trại bỏ trống đều bị tổn hại vô cùng thê thảm, Bạch Vũ tìm hơn nửa ngày mới tìm được một cái lều trại có thể miễn cưỡng ở được. May mắn lều trại nam nữ không ở cùng nhau, nữ tử phía bên rìa tường phía tây, nam tử ở phía đông, bằng không cho dù có phá lều trại, trên cơ bản cái gì cũng ngăn không được. Nàng vừa mới đem đồ vật này nọ buông xuống, lại có người lại đây chào hỏi. ”Mới tới à, ngươi là người từ đâu tới? Ta là từ Mạn Thủy Quận quốc tới.” Một nữ tử mặc áo đay vải thô, người đầy bụi đất nhiệt tình hỏi. ”Bắc La Quận quốc.” Bạch Vũ trả lời. ”Vậy cũng coi như gần, nói không chừng còn có cơ hội để trở về.” Một người khác cười nói. ”Đúng vậy, nhất định có cơ hội.” Bạch Vũ lạnh nhạt cười, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén. ”Ngươi thấy mấy thị vệ thủ thành phía trên kia không? Bọn họ là người giám sát chúng ta, bọn họ chỉ để ý đến việc chúng ta có đem nhiệm vụ trong ngày hoàn thành hay không, có muốn chạy trốn hay không, những chuyện khác cũng không quản, cho nên nơi này coi như cũng thư thái.” ”Những người đó cũng là thị vệ thủ thành sao?” Bạch Vũ chỉ vào một ít người bên trong thành lâu. ”Bọn họ?” Mấy người nói chuyện phiếm cùng Bạch Vũ sắc mặt đều trầm xuống, ngượng ngùng nói: “Bọn họ cũng là người tu sửa tường thành.” ”Cũng là người tu sửa tường thành?” Bạch Vũ khó hiểu, nếu tất cả mọi người giống nhau, vì cái gì bọn họ có thể ở bên trong thành? Bên trong thành điều kiện rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Bạch Vũ còn không có kịp hỏi, mấy nữ tử bên trong thành lâu cũng đã đến trước mặt nàng. Người đi đầu chính là cô nương mặc y phục màu phấn, ăn mặc đẹp đẽ gọn gàng, hoàn toàn không nhìn ra là người tu sửa tường thành làm việc nặng nhọc. Thân thể của đám nữ hài tử nhỏ hơn nàng ba tuổi, một đám vênh váo tự đắc, trong ánh mắt tràn ngập ghét bỏ cùng khinh miệt. ”Ngươi là người mới tới? Tên gọi là gì?” Cô gái phấn y liếc mắt nhìn Bạch Vũ, mở miệng chất vấn, giọng điệu giống như đang thẩm tra phạm nhân. Bạch Vũ nhíu mày lại: “Có chuyện gì?” Cô gái phấn y ngạo mạn khóe miệng gợi lên: “Đương nhiên là có chuyện. Nghe cho rõ, ta gọi là Hạ Lâu Trinh, là lão Đại ở đây. Trên người ngươi có thứ gì đáng giá lập tức giao ra đây, đừng để bọn ta động thủ khám xét.” Bạch Vũ mày liễu nhướng lên: “Đồ vật của ta, dựa vào cái gì phải đưa cho các ngươi?” ”A, còn chưa nghe hiểu sao? Đây là quy củ. Hao tài miễn tai, hiểu hay không?” Hay cho một cái hao tài miễn tai, đây có đúng là đụng phải cướp bóc không? Dung nhan Bạch Vũ dưới khăn che mặt hiện lên vẻ không vui: “Không hiểu! Đây là quy củ gì? Ngươi định?” ”Phải! Chính là ta định. Ở trong này, Hạ Lâu Trinh ta chính là quy củ! Thức thời thì nhanh chóng đem đồ vật này nọ đều giao ra đây. Tất cả đều phải giao, nếu không để chúng ta động thủ khám xét biết ngươi có tư tàng, cũng đừng trách bọn ta không khách khí.” Hạ Lâu Trinh giọng điệu cuồng vọng, nhìn chằm chằm Bạch Vũ giống như nhìn con mồi, có nguy cơ hành động bắt đầu bẻ cổ tay. Bạch Vũ cảm giác được đối phương không chỉ phô trương thanh thế, cảm giác cảnh giác vài phần. Mấy nữ tử bên người lặng lẽ túm túm góc áo của nàng: “Ngươi đưa cho nàng ta đi, nàng ta là Triệu hóan sĩ, là Triệu hoán sĩ phi thường lợi hại, rất nhiều người dẫn đầu đều thua trong tay nàng ta, chúng ta không thể trêu vào.” ”Đông Nhạc Quận quốc luôn bị mãnh thú tập kích, Triệu hoán sư lại không nhiều lắm, cho nên địa vị của Triệu hoán sư vô cùng cao. Bọn họ tuy rằng cũng là bị sung quân tới, nhưng bọn họ lại là Triệu hoán sĩ, sau khi tu sửa tường thành vài ngày sẽ được đề bạt lên làm thị vệ thủ thành, về sau nói không chừng còn được trọng dụng. Nếu nàng ta giết ngươi, mấy thị vệ thủ thành sẽ không quản.” ”Đúng, ngươi đưa cho nàng ta đi, tiền không quan trọng, bảo vệ tính mạng mới quan trọng hơn.” Mọi người khuyên Bạch Vũ, khuyên nàng không cần phải lấy trứng chọi đá.
|
Chương 24: Lần đầu đến đông nhạc, phiền toái (3)
Hạ Lâu Trinh đắc ý cười rộ lên: “Có nghe thấy không, không ai quản sống chết của một con kiến như ngươi. Không muốn chết thì mau chóng đem đồ giao nộp ra đây.” Bạch Vũ mắt lạnh nhìn, Triệu hoán sĩ là có thể càn rỡ như vậy sao? Những đồ trên người nàng đều là do sư phụ cho nàng, đừng nói là Triệu hoán sĩ, cho dù có là chân chính Triệu hoán sư đến đây, cũng đừng hòng bắt nàng khi không đem đồ vật của mình ra giao nộp. ”Không đưa. Có bản lĩnh thì ngươi tự mình tới lấy!” ”Muốn chết! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đáng thương cho ngươi ngày đầu tiên lại chết ở trong này.” Hạ Lâu Trinh giận tím mặt, không chút do dự Triệu hồi ra Triệu hồi thú của mình. ”Bá Vương Lục Tích!” Một con Cự Tích thân dài đến hai thước màu xanh biếc xuất hiện trước mặt Bạch Vũ, ngẩng cao cái đầu to lớn, con mắt lạnh như băng như độc xà nhìn chằm chằm Bạch Vũ, một cỗ hơi thở nguy hiểm ngoan độc tán ra bốn phía, khiến cho những người xung quanh không tự chủ được phải tránh xa. Bạch Vũ không tự chủ được rùng mình một cái. Đây là một con Triệu hoán thú hệ Kim, là một Triệu hoán thú có thao tác rất mãnh liệt nổi danh là Bá Vương Lục Tích, phàm là những con mồi ở khoảng cách trong vòng ba thước cơ hồ không thể nào đào thoát. Bạch Vũ chưa từng học qua những tri thức về Triệu hoán thú, nhưng nàng trước lại mơ hồ nghĩ đến thông tin này. Nàng cũng không hiểu được nàng như thế nào lại đột nhiên biết được những chuyện này, nàng cũng không có thời gian nghiên cứu suy nghĩ, bởi vì hiện tại nàng đang ở trong phạm vi ba thước. ”Tiểu Thanh!” Bạch Vũ lập tức gọi ra tiểu Thanh. Cùng lúc đó, Bá Vương Lục Tích cử động, thân thể cao lớn giống như lò xo, nhanh như tia chớp phóng về phía Bạch Vũ, răng nanh tràn đầy, mồm to như chậu máu nháy mắt đã tới trước người Bạch Vũ. ”Thực nhanh!” Không ít người dẫn đầu từ xa xa phía trên nhìn xuống không khỏi thốt ra, bọn họ cũng là Triệu hoán sĩ, nhưng không ít người trong bọn họ căn bản không thấy rõ động tác của Bá Vương Lục Tích. ”Sao lại thế này?” Sa Hoằng từ trên thành lâu cao rất xa kia đi xuống, vừa lúc nhìn thấy một màn này. ”Sa Hoằng thiếu gia, là Hạ Lâu Trinh cùng một phạm nhân mới tới xảy ra xung đột.” ”Mới tới?” Sa Hoằng nhìn kỹ, cư nhiên là Bạch Vũ, nhất thời quá sợ hãi: “Đáng chết!” Thực lực của Hạ Lâu Trinh hắn biết rõ, Hạ Lâu Trinh từ khi đến nơi này, cùng Triệu hoán sĩ đồng cấp chiến đấu cho tới bây giờ chưa từng bị thua, đối phó với một cô nương bình thường như Bạch Vũ lại càng không thể thất thủ. Hắn nhanh chóng chạy như điên qua, đáng tiếc hắn đã đến quá muộn. Mắt thấy Bá Vương Lục Tích chỉ cần khép miệng lại là có thể cắn đứt cổ Bạch Vũ, mọi người vây xem phát ra hoảng sợ thét chói tai, không ít nữ tử đều bịt kín mắt, không dám nhìn một màn huyết tinh Bạch Vũ bị cắn rơi đầu. Chiêm chiếp----- Một tiếng chim hót thanh thúy uyển chuyển đột nhiên vang lên, ngọn lửa hừng hực nháy mắt đem Bá Vương Lục Tích bao phủ, Bá Vương Lục Tích đang mở ra mồm to như bồn máu bị ngọn lửa cực nóng lấp đầy, theo bản năng lập tức ngậm miệng lại, nhanh chóng lui về phía sau. Sa Hoằng đang ở giữa không trung tâm tình đột nhiên hạ xuống, vừa rồi hắn thật sự nghĩ đến Bạch Vũ sẽ chết. Tưởng tượng đến cảnh Bạch Vũ chết trước mắt hắn, tâm của hắn đột nhiên nảy lên khó chịu. Rõ ràng là tuyệt sắc khuynh thành, lại bị người coi như xấu nữ, bị vị hôn phu vứt bỏ, bị người kết phường hãm hại. Bạch Vũ cái gì cũng không nói, bình tĩnh đi tới nơi lạnh khủng khiếp, cũng chưa từng cự tuyệt mà nhận mệnh. Một cô nương như vậy, Sa Hoằng không muốn nàng chết như vậy. May mắn, nàng là Triệu hoán sĩ, nàng có thể tự bảo hộ chính mình. Sa Hoằng nhìn chằm chằm Hỏa Diễm Thanh Điểu đang bay trong Hỏa Diễm, liếc mắt một cái cũng nhìn ra được Hỏa Diễm Thanh Điểu tư chất bất phàm, Bá Vương Lục Tích của Hạ Lâu Trinh cùng con điểu này căn bản không có cách nào so sánh, đè áp không phải chỉ một cấp bậc đâu. Hạ Lâu Trinh lại không thấy như vậy, nàng ta đã đối phó qua rất nhiều Triệu hồi thú lợi hại, chỉ là một con chim nhỏ biết phun lửa mà thôi, nàng ta căn bản ngoảnh đầu khinh thường.
|