Pháp Y Mẫu Thân Con Thiên Tài
|
|
Chương 4: Dạy dỗ Trong lúc hai người đáng đấu khí với nhau, Mộ Vũ Hàn xác định tu vi của hai người, thanh cấp bậc cường giả, có thể nói ở Cổ Võ đại lục mạnh nhất người, Lam Tôn, chỉ có một ít gia tộc cùng hoàng cung còn có một ít môn phái mới có thể xuất hiện một hai cái Lam Tôn, về phần tử tôn sao? Vậy càng không cần phải nói thêm, nếu người đạt sửa tử tôn sẽ là từ phương bắc thần kỳ kia đến. Người tu luyện đến Lam Tôn có thể kéo dài thêm một trăm năm tuổi thọ, đến tử tôn có thể kéo dài thêm năm trăm tuổi thọ, năm trăm năm kia đối một người cường giả mà nói, là một chuyện khó nhất trên đời, cho nên đạt đến tử tôn, người bình thường đều đã đi phương bắc, truy tìm tu vi cao. Hai người trốn ở trên cây, dùng lá che lấy hai người, miễn cho bị người khác phát hiện, Mộ Vũ Hàn nhìn hai nam tử cường giả, nhìn Mộ Bách Văn mà nói; "Con trai, phải nhìn thật kỹ, học tập thêm nhiều kinh nghiệm." "Mẫu thân, ngươi yên tâm đi! cơ hội tốt như vậy, không học tập một chút, như thế rất đáng tiếc ." dưới tình huống như vậy Mộ Vũ Hàn còn không quên chỉ dạy cho con của mình, có thể phán đoán Mộ Vũ Hàn đối với việc giáo dục con trai có thể nói là nghiêm khắc cỡ nào. "Thanh cấp bậc, khi nào thì chúng ta mới có thể đạt đến đó." Mộ Bách Văn nhìn hai nam tử thanh cấp bậc hét lên. Trên vai Tiểu Bạch cầu vươn móng vuốt vỗ vỗ an ủi cho Mộ Bách Văn. "Ha ha, chỉ cần ta cố gắng, nhất định có thể đạt thanh cấp bậc ." Có tiểu thú an ủi, Mộ Bách Văn tin tưởng lấy thiên phú của hắn, muốn tới thanh cấp bậc kia chính là vấn đề thời gian, mẫu thân nói sau khi xuống núi tìm một ít người cùng cấp khiêu chiến, thực chiến thực lực mới có thể tăng lên rất nhanh, giống như năm vị từ địa ngục bàn đi ra, thời điểm một năm sau khi đi ra đạt đến Lam Tôn cùng thanh cấp bậc. Mộ Vũ Hàn vui mừng nhìn con trai lúc này đã có hiểu biết, trong lòng tràn ngập cảm thán có con trai như thế, kiếp này còn trông chờ gì nữa. Từ nhỏ nghịch ngợm gây sự, nhưng việc tu luyện lại chưa bao giờ trễ nãy, thời điểm lúc còn nhỏ đã cùng nàng học tập y thuật nay, y thuật đều đã muốn vượt qua nàng, bốn tuổi đấu khí mới thức tỉnh, một năm tu luyện liền đến chanh cấp bậc, hiện đại cách đấu càng không cần phải nói thêm, học một cái ngay cả nàng có cái danh hiệu thiên tài cảm thấy không bằng mọi người, không biết cái kia phụ thân của hắn có phải hay không là kẻ biến thái. "Mẫu thân ngươi xem, tên hắc y nam tử kia đã bắt đầu thua." Mộ Bách Văn nhìn hắc y nam tử kia bắt đầu bại trận, nhanh kéo lại Mộ Vũ Hàn đang xuất thần. Mộ Vũ Hàn lấy lại tinh thần, nhìn hai người đang đánh nhau, quả thật hắc y nam tử cố hết sức, mồ hôi che kín cái trán, trên người cũng có mấy chỗ bị thương, vết máu đỏ tươi ở trên hắc y, nhan sắc có vẻ càng thêm thâm trầm, động tác đánh nhau cũng chậm chậm thong thả. Nam tử gặp hắc y nhân cố hết sức, một chiêu rất ngoan liền đem hắc y nam tử bắt giữ. "Nói, là ai phái ngươi tới ." Nam tử đặt thanh kiếm ở trên cổ hắc y nhân, hai mắt thâm trầm lạnh lẽo. Hắc y nhân thấy mình bị bắt, răng nanh cắn bên độc dược cạnh, toàn thân co giật ngã xuống đất mà chết. Một gia đinh lớn mật đi qua, lấy tay dò xét phía dưới mũi hắc y nhân, cảm nhận thấy không còn hơi thở, ngẩng đầu đối với nam tử cung kính nói; "Gia, người này đã đã chết." "Xử lý , thuận tiện tra một chút đêm nay là ai phái sát thủ tới." Nói xong, cầm kiếm trong tay ném xuống đất, xoay người hướng thư phòng đi đến. "Vâng" Gia đinh chấp tay tiếp lệnh, rất nhanh có mấy người chạy tới đem thi thể chuyển đi, lại cho người ta đem vết máu rửa sạch. Hai người một thú trên cây thấy trận này đánh nhau đã chấm dứt, xoay người biến mất ở tại trong bóng đêm. Hai người trở lại phòng, Mộ Bách Văn khó chịu bĩu môi, Mộ Vũ Hàn thấy thế, tò mò hỏi; "Con trai làm sao vậy." "Rõ ràng hắc y nhân có thể thắng chỉ là người nọ đánh lén." Mộ Bách Văn đem khó chịu trong lòng nói ra. "Con trai, thế giới này cũng không có tư tưởng đơn thuần như ngươi đâu, không có một chút mưu kế, rất khó sống sót trên đời, kết cục hôm nay của hắc y nhân, ngươi cần phải đặt ở trong lòng lúc nào cũng phải nhớ kỹ, trên đời này có thể thắng chính là cường giả, mặc kệ ngươi sử dụng thủ đoạn ti bỉ cỡ nào đều được, ở Cổ Võ đại lục cường giả vi tôn là trên hết, không phải cuộc sống đơn giản như trên núi của chúng ta." Mộ Vũ Hàn dùng thời gian sáu năm, đem Cổ Võ đại lục để hiểu rõ , thủ đoạn có thể đùa giỡn có thể bảo vệ sống chết của mình, cường giả sẽ vì thanh danh, đều xem nhẹ mạng sống của mình. "Ta đã biết." Sinh ra đến bây giờ đều là sống ở trên núi, cuộc chiến sống chết, chưa bao giờ gặp qua, đối với thủ đoạn trên đại lục, hắn vẫn là không biết. Bất quá, Mộ Vũ Hàn có thể cam đoan, đối với con trai năng lực thích hợp có bao nhiêu, trong lòng nhất thanh nhị sở, chỉ cần làm cho hắn nhiều thấy qua nhiều cuộc đánh nhau, có thể làm cho hắn nhận rõ thực lực. Cường giả vi tôn, Cổ Võ đại lục người mang bộ dáng thua là làm giặc không có gì để nói nữa . "Tốt lắm, đêm nay đi ngủ sớm một chút đi! Đem tiểu thú này ném đi cho ta." Mộ Vũ Hàn gặp con trai của mình vẫn có chút khó chịu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, con trai tuy rằng thông minh, nhưng vẫn do mình bảo hộ, chưa bao giờ từng bước vào Cổ Võ đại lục, chưa bao giờ tiếp xúc qua âm mưu, ở nhận được tin tức đại thọ sáu mươi của Mộ Huyễn Thiên, mới quyết định dẫn hắn đi ra trải nghiệm. "Không được, Tiểu Điêu là bằng hữu của ta, ta không thể ném nó đi." Mộ Bách Văn sợ mẫu thân đem đồng bọn cùng mình từ nhỏ lớn lên cùng nhau ném đi, chạy nhanh đem Tiểu Điêu ôm vào trong lòng. Một năm trước, Mộ Bách Văn đang tu luyện, Tiểu Điêu này nghênh ngang đi tới, vẻ mặt cười nhạo nhìn Mộ Bách Văn tu luyện, bốn tuổi Mộ Bách Văn vừa tiếp xúc đấu khí, tu luyện cũng có chút ngốc, bị một cái động vật như vậy cười nhạo, có chút tức giận đứng lên. Như vậy người cùng thú liền lăn lộn trên mặt đất, ngày đó, lần đầu tiên Mộ Bách Văn bị thương, ngày đó, lần đầu tiên Mộ Bách Văn bị mẫu thân mắng của mình, ngày đó, tiểu thú cười nhạo mình, bắt đầu đi theo mình, hai người trở thành bằng hữu tốt, cả đời vĩnh không phản bội bằng hữu. Tiểu Điêu biết Mộ Vũ Hàn không thích mình, một đôi mắt to rưng rưng nhìn nàng, coi như khẩn cầu nàng thu lưu mình. Phản ứng của một người một thú làm Mộ Vũ Hàn có chút đau đầu, một cái đại động vật to bằng hai tay, ở trước mặt mình làm bộ dạng đáng thương, mà động tác của con trai giống như mình muốn cướp đi vật yêu thương của nó, phòng bị mình, tuy rằng Nguyên lão đầu nói tiểu thú này bất phàm, nhưng nàng không thích có tiểu thú bên người thường lui tới, yêu cầu đơn giản cỡ nào, vì sao không thể hiểu nổi hai người bọn họ! "Tốt lắm, nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn phải lên đường!" Cuối cùng, qua, đứng dậy cũng không thấy người cùng thú liếc mắt một cái, hướng trên giường đi đến.Mộ Vũ Hàn bị một người một thú ở bộ dạng đáng thương nhìn mình phòng bị liền bỏ "Mẫu thân là tốt nhất, hôn một cái." Mộ Bách Văn được được đáp án, hứng thú hướng bên giường chạy tới. Tiểu thú cũng hưng phấn , đêm nay có thể bình yên lưu lại, không cần chịu đêm đen gió lạnh thổi, là chuyện hạnh phúc nhất cỡ nào.
|
Chương 5: Hắc y nam tử Ngày hôm sau, hai người cùng một thú mua một chiếc xe ngựa, theo hướng Mộ gia đi đến. Xe ngựa không người điều khiển tự động đi trên đường, bên trong xe ngựa, Mộ Vũ Hàn híp hai mắt, tựa vào trên đệm vừa mua, Mộ Bách Văn ngồi ở ở bên cạnh nàng. "Mẫu thân, ăn cơm cũng phải trả bạc sao?" Bách Văn oai đầu tò mò hỏi. Vì sao bọn họ ở trên núi ăn cơm không cần trả bạc đâu! Chẳng lẽ trên núi cùng dưới núi bất đồng. "Mẫu thân, bạc là cái gì, từ đâu tới đây ." Bách Văn ngồi ở bên người Mộ Vũ Hàn, oai đầu nháy cặp mắt to ngập nướ c kia của hắn hỏi. Chính là, mặc kệ hắn hỏi cái gì, Mộ Vũ Hàn chưa bao giờ trả lời qua. "Mẫu thân, Bách Văn muốn bạc." "Mẫu thân, Bách Văn nếu có bạc , nhất định sẽ mua cho mẫu thân rất nhiều rất nhiều các thứ tỷ như, quần áo xinh đẹp, món ngon gì đó, trang sức quý giá, đồ trang sức lòe lòe sáng lên." "Xèo xèo chi." Tiểu Điêu chân trước vuốt đầu, hai mắt mơ hồ nhìn Mộ Bách Văn, không hiểu hắn ở nói cái gì đó. "Tiểu Điêu, mẫu thân rất đẹp phải không?" Bách Văn hai mắt chuyển động, khóe miệng hàm chứa cười ôm lấy Tiểu Điêu hỏi; "Xèo xèo chi." Tiểu Điêu dùng sức gật gật đầu. Vô nghĩa, nữ chủ nhân nếu khó coi, toàn người trong thiên hạ đều là xấu nữ . "Mẫu thân là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đúng hay không." Bách Văn cười ngay cả ánh mắt đều nhìn không tới . "Xèo xèo chi." Tiểu Điêu đồng ý gật gật đầu. "Nói đi! Muốn làm sao." Chỉ có đến lúc cầu người, Bách Văn sẽ đều sẽ nói nhiều câu dễ nghe như vậy, Mộ Vũ Hàn mở hai mắt, toàn thân lười biếng nói. "Mẫu thân, có thể cho ta bạc sao." Bách Văn chớp chớp hai mắt, như vậy cực đáng yêu. Mộ Vũ Hàn làm sao không biết đây là con trai thường dùng để xin xỏ , dùng bộ dáng đáng yêu để làm xiêu lòng người khác, lại càng lớn càng đáng yêu càng nhiều lợi ích. "Mộc có." Mộ Vũ Hàn không chút suy nghĩ liền cự tuyệt .( “mộc” là gì không có hiểu) Bạc là cái gì, nàng không có. "Mẫu thân." Bĩu môi, hai mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nhìn Mộ Vũ Hàn, nếu nàng nói không cho, hắn lập tức liền rơi lệ. "Mộc có, chính là mộc có, bất quá, con chờ một lát còn có người sẽ đưa bạc cho chúng ta con cứ chờ." Nói xong, hừ hai tiếng, lại một lần nữa nhắm lại hai mắt. Tiểu Điêu vẻ mặt đồng tình nhìn thoáng qua Mộ Bách Văn, một chút cũng không hiểu được, ngược lại chọc một thân ngứa ngái, cái này gọi là cái gì, làm cho ăn no, không có việc gì tìm việc làm. Mộ Bách Văn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc mắt nhìn mẫu thân vô lương của mình, có mẫu thân như vậy sao? Biết rõ phía trước có nguy hiểm, còn muốn làm cho con của mình đi giải quyết. Nhưng, lại trừng đi xuống, Mộ Vũ Hàn trên người cũng sẽ không thiếu một miếng thịt hoặc là động một cái, đành phải nhận mệnh đi ra ngoài. Tiểu Điêu nhảy lên trên vai Mộ Bách Văn, cùng hắn đi ra ngoài. Một người một thú ngồi ở bên ngoài, chờ cá lớn trong miệng Mộ Vũ Hàn. Một lát sau, một nam tử mặc hắc y tay ôm ngực nằm trên mặt đất. Ngừng xe cùng Tiểu Điêu xuống xe ngựa, hướng chỗ hắc y nam tử đi đến. "Tiểu Điêu, ngươi nói hắn đã chết hay chưa." Mộ Bách Văn đứng ở bên người hắc y nam tử, trừng mắt nhìn nam tử, đầu tò mò hỏi tiểu thú trên vai. "Xèo xèo chi." Tiểu thú lắc lắc đầu, ý thức nó cũng không biết. "Mặc kệ , dê béo đưa tới cửa không có lý do nào không ăn." Nói xong, Mộ Bách Văn cũng không quản nam tử đã chết hay là không, hai tay bắt đầu sờ soạng toàn thân hắn, muốn tìm gì đó đáng giá, nhưng tìm thật lâu, cũng chỉ tìm ra một khối ngọc bội cùng ngân phiếu một trăm lượng, cái khác gì đều không có. "Thiết, nguyên lai cũng là kẻ nghèo." cái Mộ Bách Văn khó chịu hừ lạnh một tiếng, tay cầm ngọc bội cùng một trăm lượng bạc, đối với Tiểu Điêu nói "Chúng ta đi thôi!" Hừ hừ hừ, mẫu thân đùa giỡn hắn, làm sao có dê béo a! Chẳng qua là kẻ nghèo. Tại lúc Mộ Bách Văn cực bất mãn vì xe ngựa Mộ Vũ Hàn phía trong lười nhác mở miệng ."Con trai, cứu hắn đem lên xe đi." "Vì sao?." Mộ Bách Văn đang muốn đi trở về, nghe nói như thế dừng cước bộ, vẻ mặt tò mò hỏi. "Con trai." Mộ Vũ Hàn chỉ hô một tiếng, nhưng hiểu biết Mộ Bách Văn về Mộ Vũ Hàn thì mẫu thân đang tức giận, ho lớn cũng không dám ho một tiếng, dẫn theo hắc y nam tử đi đến xe ngựa. Vừa đi vừa trong lòng trung hừ lạnh ‘kẻ nghèo túng, nhìn hắn về sau chỉnh hắn như thế nào’. Lên xe ngựa, ngựa lại một lần nữa tự động đi trên đường, ba người một thú ngồi bên trong xe ngựa, Mộ Bách Văn ngồi ở một bên tức giận, cũng không thèm nhìn tới hắc y nam tử. Mộ Vũ Hàn nhắm hai mắt, cũng không tính để ý tới hắc y nam tử, chỉ có Tiểu Điêu trong lúc đó nhìn qua lại ba người, không hiểu nhân loại suy nghĩ như thế nào . Sau khi xe ngựa tự đi trên đường, lại một lần nữa ngừng lại, Mộ Bách Văn còn tại tức giận, không tính đi ra ngoài xem xét, Tiểu Điêu thấy thế, phe phẩy cái đuôi đi ra xe ngựa, chỉ chốc lát, mang theo cái đuôi chạy tiến vào, toàn thân run run nằm ở trong lòng Mộ Bách Văn, hai mắt sợ hãi nhìn ra cửa xe. "Tiểu Điêu, ngươi làm sao vậy." Mộ Bách Văn phát hiện Tiểu Điêu có điểm không thích hợp, hai tay lắc lắc thân mình Mộ Vũ Hàn đang giả bộ ngủ."Mẫu thân, ngươi xem Tiểu Điêu làm sao vậy." Mộ Vũ Hàn mở hai mắt, nhìn thoáng qua tiểu thú nằm run run ở trong long Mộ Bách Văn, hừ lạnh một tiếng."Không tiền đồ." Sau liền đi ra bên ngoài. Bởi vì nàng hửi được mùi máu tươi, loại này hương vị đối nàng mà nói rất quen thuộc. Mộ Bách Văn đem Tiểu Điêu gắt gao ôm vào trong ngực, đi theo Mộ Vũ Hàn đi ra, khi nhìn đến cảnh ở bên ngoài, có chút dọa đến Mộ Bách Văn. Này, đây là nơi nào, vì sao đầy trên mặt đất đều là thi thể, mà kia tình trạng chết tàn nhẫn vô cùng, mỗi cổ thi thể đều đã tứ phân ngũ liệt, không có một khối nào gọi là đầy đủ , làm Tiểu Điêu sợ hãi như vậy, là ai đều cũng bị hoàn cảnh như vậy dọa đến. "Mẫu thân." Không có quen gặp qua hoàn cảnh tàn nhẫn như vậy, Mộ Bách Văn vẫn là có chút sợ hãi, nhanh bắt lấy góc áo của Mộ Vũ Hàn, sợ hãi lóe trong ánh mắt. "Con trai, nhìn riết rồi cũng sẽ quen thôi." Mộ Vũ Hàn đem Mộ Bách Văn kéo ra, trước mắt làm cho hắn hết thảy có thói quen, về sau giết người cũng sẽ không sợ hãi như vậy. "Dạ." Tuy nói mẫu thân có khi vô lương, nhưng đều luôn vì hắn suy nghĩ, mẫu thân nói muốn hắn làm quen hắn sẽ làm quen, tuy rằng đối tình cảnh này hắn vẫn là có chút sợ hãi, nhưng có mẫu thân bên người còn sợ hãi gì nữa, cảm thụ cũng không có sợ hãi đến như vậy. Mộ Vũ Hàn nhảy xuống xe ngựa, đi vào nơi chất đầy thi thể trên mặt đất, xem xét thương thế của bọn họ, kiểm tra bọn họ bên người có cái tín vật gì không, sau đứng dậy. "Là người của Tây hổ môn." Mộ Vũ Hàn nhìn lướt qua khăn che trên mặt nói. "Tây hổ môn, bọn họ làm sao có thể chết ở chỗ này." Cho dù ở không biết, đương nhiên cũng biết trên đại lục có tam đại môn phái, tứ đại gia tộc, tam quốc gia. "Cùng vị trong xe kia có liên quan đi! Đi thôi! Sắc trời không còn sớm , mau đi tới thị trấn tiếp theo." Mộ Vũ Hàn bỏ qua các thi thể đi trở về. Mộ Bách Văn tay chống đỡ cằm, theo như lời mẫu thân đac nói, cùng vị trong xe kia có liên quan, thân thế của hắn nhất định không tầm thường, ha ha, xem ra mẫu thân nói đúng vậy, hắn thật sự là một con dê lớn. "Tây hổ môn, bọn họ làm sao có thể chết ở chỗ này." Cho dù ở không biết, đương nhiên cũng biết trên đại lục có tam đại môn phái, tứ đại gia tộc, tam quốc gia. "Cùng vị trong xe kia có liên quan đi! Đi thôi! Sắc trời không còn sớm , mau đi tới thị trấn tiếp theo." Mộ Vũ Hàn bỏ qua các thi thể đi trở về. Mộ Bách Văn tay chống đỡ cằm, theo như lời mẫu thân đac nói, cùng vị trong xe kia có liên quan, thân thế của hắn nhất định không tầm thường, ha ha, xem ra mẫu thân nói đúng vậy, hắn thật sự là một con dê lớn.
|
Chương 6: Hiệp nghị Trời vừa tối, mẫu tử Mộ Vũ Hàn tìm được một gian khách sạn, mướn một gian phòng, Mộ Bách Văn một tay dẫn theo nam tử hôn mê đi lên lầu, vừa đi vừa báo oán . 'Mẫu thân cũng thật là, hắn nhỏ như thế này đã hết sức a, cuộc sống thật bạc bẽo a, bạc của hắn a! Đi nơi nào .' Sờ sờ ngọc bội trong lòng, cuối cùng Mộ Bách Văn cũng tìm được một chút an ủi. Tiểu Điêu đứng ở trên vai Mộ Bách Văn, vẻ mặt đồng tình nhìn Mộ Bách Văn đang gồng sức gánh lấy một nam nhân, đụng tới một đôi mẫu tử vô lương này, là hắn kiếp trước không có tích đức, như thế mới đụng phải một đôi mẫu tử vô lương râm này. "Tiểu Điêu, ngươi có đói bụng hay không." đem nam tử giống như bao cát ném xuống đất, hai mắt vô tội nhìn Tiểu Điêu. "Xèo xèo chi." Tiểu Điêu dùng sức gật gật đầu. "Mẫu thân, ngươi đói sao?" Mộ Bách Văn liếc mắt nhìn mỗ nữ đang ngồi bên cạnh bàn uống trà, hai mắt chuyển động, phe phẩy đi qua. "Không đói bụng." Mộ Vũ Hàn nói thẳng đáp lại. Mộ Bách Văn vẻ mặt đầy mồ hôi lạnh, hắn phát hiện, mình không phải do mẫu thân sinh, bằng không cũng sẽ không đối đãi hắn như vậy, hắn là tiểu hài tử, cần một lượng dinh dưỡng để thân thể cao lớn, mẫu thân nói không đói bụng, ý tứ chính là không bỏ tiền mua cơm ăn. "Mẫu thân, Tiểu Văn đói bụng, Tiểu Điêu cũng đói bụng, ngươi có thể cho một ít bạc sao? về sau khi ta lớn lên, trả lại gấp đôi, không trả lại gấp mười lần cho ngươi." Mộ Bách Văn ra sức làm nũng, hai mắt hàm chứa nước mắt, ôm bụng vẻ mặt ủy khuất nói. "Ngươi hôm nay không phải lấy được ngân phiếu một trăm lượng sao? Lấy nó đi vừa vặn có thể ăn nên làm ra, lại với ngươi nói một lần, ta mộc có tiền." Mộ Vũ Hàn híp hai mắt, không thèm nhìn Mộ Bách Văn làm nũng, muốn theo trên người mình lấy tiền, không có cửa. "Mẫu thân..." Mộ Bách Văn miệng bĩu lên, nước mắt trong mắt chỉ kém một bước sẽ chảy ra . "Xèo xèo chi." Tiểu Điêu đứng ở trên vai Mộ Bách Văn, chân trước đặt ở bên miệng, trong mắt dâng nước mắt cầu xin . "Ngô..." Lúc này, nam tử khẽ hừ một tiếng, đang làm bộ dáng đáng thương một người một thú thu hồi nước mắt trong mắt, thật giống như vừa rồi muốn rớt nước mắt không phải bọn họ. "Mẫu thân, hắn tỉnh." Mộ Bách Văn cũng không quản mẫu thân mình vừa vô tình rồi cỡ nào, theo thân thiết cùng Mộ Vũ Hàn nói chuyện. "Đi qua nhìn xem." Mộ Vũ Hàn vừa để tay xuống, ý tứ làm cho Mộ Bách Văn đi kiểm tra một chút. Mộ Bách Văn không muốn làm này đó nhưng phải cố hết sức lấy lòng, đem Tiểu Điêu trên vai ném xuống, cằm vừa nhấc, ý tứ làm cho nó đi qua nhìn xem. Tiểu Điêu vẻ mặt ủy khuất, nhưng nó là một con tiểu thú, vì sao làm cho nó nhìn một cái nam nhân bị hôn mê, toàn thân phát ra mùi máu tươi, cũng không sợ nó thú tính nổi lên, một ngụm đem hắn ăn sạch. Công Trị Tình chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không vận khí lên được, những nơi bị thương thì xé rách đau đớn , hắn nhớ rõ, một khắc trước khi ngất xỉu, hắn thấy được một chiếc xe ngựa, theo lý thuyết, hắn sẽ được người cứu, vì sao vết thương trên người vẫn đau như vậy. Tiểu Điêu chỉ liếc mắt ngắm một cái, liền xoay người nhảy lên trên người Mộ Bách Văn chôn đầu thật sâu ở trong lòng hắn, có chết cũng không chịu đi ra. "Không tiền đồ." Mộ Vũ Hàn gặp một lần mắng một lần, tiểu thú càng ngày càng nhát gan, mỗi ngày chỉ có biết ăn thôi, đều làm không được gì, cũng không hiểu con trai vì sao muốn nuôi nó. Nghe vậy, Tiểu Điêu ủy khuất ô một tiếng, nó là sợ định lực của mình không đủ, một ngụm đem nam tử ăn hết, vì sao không có người nào hiểu nó! "Mẫu thân, Tiểu Điêu tuy rằng nhát gan một chút, nhưng là là một người bạn chơi tốt lắm a!" Mộ Bách Văn vì Tiểu Điêu giải thích , ý tứ trong lời nói kia là, Tiểu Điêu vẫn là có điểm tác dụng . "Đi, xem hắn thế nào , đừng chết ở trong phòng xui." Mộ Vũ Hàn phất phất tay, vẻ mặt xa cách. Mấy năm nay, Mộ Vũ Hàn dưỡng thành lười biếng, bên ngoài có tứ long thủ hộ, mà nàng chính là nổi danh thần long lâu chủ của Cổ Võ đại lục, hơn nữa chính là không có người biết. Cho dù nói cho người khác, nàng chính là thần long lâu chủ làm cho mỗi người đều sợ, đánh chết bọn họ cũng không tin tưởng, ai sẽ đi tin tưởng một cái thiếu nữ se là kẻ giết người không chớp mắt, một đao sẽ thấy máu, thủ đoạn tàn nhẫn thần long lâu chủ. "Biết xui, còn cứu hắn làm gì." Mộ Bách Văn bĩu môi đi rồi đi qua. Công Trị Tình im lặng tỉnh nghe đối thoại mẫu tử hai người, thiếu chút nữa hộc máu, may mắn thân thể đã hết máu, không thể nào phun máu thêm nữa. "Uy, đã chết hay chưa, không chết thì nói một tiếng, đã chết ta liền đem ngươi quăng ra ngoài ." Mộ Bách Văn đi qua đá một cước, cũng không biết hắn dùng sức có bao nhiêu là lớn, một cước này vừa vặn đụng đến miệng vết thương của nam tử, hừ một tiếng, nam tử không tình nguyện mở hai mắt, đập vào mắt chính là một tiểu nam hài năm tuổi, khuôn mặt tròn tròn đôi môi hồng nhuận, lông mi dài, mắt to ngập nước, chính là, vì sao tiểu hài tử này nhìn quen thuộc như vậy, hắn giống như đã ở đâu gặp qua. "Chúng ta nhận thức sao?" "Lão tử mới không biết ngươi đâu! Nói, nhà ngươi có tiền không." Mộ Bách Văn thấy hắn vừa tỉnh, đã nghĩ làm thân thích, đưa ra khuôn mặt lạnh tanh cả giận nói. Công Trị Tình bị tiểu hài tử rống như vậy, có chút ngượng ngùng, mạo muội nói ra lời này, cho dù là hắn cũng có chút lửa giận."Ngượng ngùng a! Có thể cho ta một chút dược chữa thương sao?" Tự động bỏ qua chuyện Mộ Bách Văn hỏi tiền bạc, hiện tại trọng yếu nhất là bảo trụ tốt mạng của mình "Dược thì có, có còn tiền lấy đến liền có." Mộ Bách Văn vươn tay nhỏ bé, hắn cùng mẫu thân đều là học y , trên người đương nhiên là có dược chữa thương , chính là không trả tiền thì không có dược. Nam tử sờ soạng ở trên người một lần, phát hiện không thấy ngọc bội, ngân phiếu một trăm lượng trong quần áo cũng không cánh mà bay , đỏ mặt nói; "Thực xin lỗi, ta hiện tại không có tiền, bất quá, về sau ta sẽ trả lại cho ngươi ." "Không tiền thì không có dược." Mộ Bách Văn khinh bỉ nhìn hắn một cái, xoay người tính không để ý đến hắn. Mộ Vũ Hàn còn tại nhớ lại một câu kia 'Chúng ta nhận thức sao', đối một tiểu hài tử cái xa lạ mà nói, không có khả năng hỏi ra những lời này, xem ra, muốn tra tìm ra chân tướng năm đó, còn phải theo đào móc trên người hắn. "Có thể cho ngươi dược, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ngươi tên là gì, nhà ở đâu." Mộ Vũ Hàn ngữ khí có chút lạnh nhạt nói. Công Trị Tình cũng không có lo lắng nhiều nhiều như vậy, hiện tại trọng yếu nhất là, trị liệu vết thương trên người hắn, không nói thì mạng của hắn nhất định không bảo đảm. "Ta gọi là Công Trị Tình, hồng quốc nhị vương gia, gia chủ Cổ Thành." Công Trị Tình đem thân thế bối cảnh của mình nói ra. "Nga, nhị vương gia." Nghe vậy, Mộ Vũ Hàn nở nụ cười, lấy một tờ giấy đến, ở mặt trên viết một ít tự đem đến trước mặt Công Trị Tình."Ký vào đó đi ." Chờ khi Công Trị Tình thấy rõ nội dung trên mặt giấy, rốt cục phun ra một ngụm máu tươi. Giấy mặt trên viết: từ nay về sau, nhị vương gia Công Trị Tình là nô lệ Mộ Vũ Hàn, kêu đến là đến, phủ đệ nhị vương gia đang ở Mộ Vũ Hàn chiếm một nửa, cung đình yến hội đều thông tri một tiếng, liền mang nàng đồng hành. Mộ Vũ Hàn hạ bút. "Yên tâm, ở trước mặt người khác, ta sẽ lưu cho ngươi ba phần mặt mũi, nhưng là, ngươi không nghe lời cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, mạng của ngươi còn nằm trong tay của ta." Mộ Vũ Hàn cầm lấy tay Công Trị Tình, đem bút bỏ vào trong tay hắn, nâng thân mình hắn dậy, làm cho hắn kí tên trên mặt giấy. "Ta tin tưởng, không quá được một cái canh giờ, ngươi sẽ đi gặp Diêm Vương, một cái nhị vương gia không sủng, triều đình cũng sẽ không phái người đến tra xét, đường đường là vương gia lại không có một cái nơi để táng thân, rất thật đáng buồn ." Mộ Vũ Hàn thở dài một hơi, ngữ khí đồng tình.
|
Chương 7:: kỹ thuật khâu lại hoàn mỹ Trong lòng Mộ Bách Văn tràn đầy tò mò tiêu sái đi qua liếc nhìn chữ trên giấy, nhất thời mở to hai mắt, hắn như thế nào thật không ngờ này, vì sao chỗ tốt đều mẫu thân đạt được, hắn lại phải làm việc khổ cực, không công bằng a! Vì sao việc lâu như vậy, ra nhiều như vậy lực, ngay cả một chút cơm đều không kịp ăn. Mẫu thân chính là nói hai câu nói, có thể được một cái thuộc hạ là nhị vương gia, một nửa sử dụng quyền vương gia phủ, nhưng lại có thể đi vào hoàng cung tham gia yến hội, hơn nữa, gì cũng chưa được đến. Tâm của tiểu hài tử chợt nhảy mạnh, kích động, không dậy nổi a… Tiểu Điêu cảm ứng được Mộ Bách Văn nội tâm bi thương, đồng tình dùng chân trước vỗ vỗ đầu của hắn, cho an ủi. ‘Công Trị Tình suy nghĩ thật lâu, rốt cục cầm lấy bút ký tên mình trên giấy, lại dùng máu của mình điểm cái dấu tay, thế này mới đem giấy cho Mộ Vũ Hàn. “Ừ, hy vọng sự hợp tác của chúng ta tốt đẹp,”. Mộ Vũ Hàn liền thu tay đang đỡ hắn, thổi thổi nét mực trêm giấy, lúc này nàng mới đứng lên thu khế ước cất vào trong lòng. “Tiểu Văn, giúp hắn chữa thương.” “Bùm” một tiếng, Công Trị Tình bị choáng ngã xuống giường, đầu đập mạnh vào giường, một trận đau đớn làm cho thân hắn càng thêm thống khổ, im lặng đứng lên. “Vì sao là con?”. Mộ Bách Văn bất mãn oán trách nói. “Người không phải đói bụng sao?, Mẫu thân sẽ đi kêu cơm cho ngươi”. Tâm trạng thực tốt, đương nhiên nhớ tới con trai của mình còn không có ăn cơm, lương tâm phát hiện, quyết định thăm hỏi con trai bảo bối của mình thực tốt. “Nga, con muốn gọi món ăn” Mộ Bách Văn thật vất vả mới đợi được lương tâm mãu thân nhà mình phát hiện, tốt tốt xảo trá một phen. “Được rồi, con muốn ăn cái gì?” Mộ Vũ Hàn ngừng lại, chờ Mộ Bách Văn gọi món ăn “Con muốn ăn sườn xào chua ngọt, gà luộc. cá hấp cách thủy, vịt nướng,…”Mộ Bách Văn vui vẻ kêu đồ ăn, Tiểu Điểu một bên miệng chảy nước bọt gật đầu, Mộ Hàn Vũ một bên nhớ kỹ những đồ ăn mà con trai điểm qua, chỉ có một người bất động vì chính mình cầu nguyện, hy vọng mình có thể sống sót qua đêm nay. “Tốt lắ, đồ ăn con nói qua ta đều nhớ kỹ, mau giúp hắn chữa thương đi”. Mộ Vũ Hàn nhìn thoáng qua người nào đó nằm ngay đơ trên giường, rốt cục hảo tâm nhắc nhở Mộ Bách Văn đi trị liệu. Mộ Bách Văn suy nghĩ một hồi, nghĩ lại cũng được không nhiều lắm, gật gật đầu, hướng Công Trị Tình đi đến. Mộ Vũ Hàn cười nhẹ rồi bước ra khỏi phòng, quăng cái người bị thương kia cho con trai của mình. Công Trị Tình có chút hoài nghi, tiểu hài tử năm tuổi làm sao có thể băng bó cho người bị thương sao? Có thể kê đơn sao? Ngay tại khi lúc hắn có đều hoài nghi, Mộ Bách Văn từ trong túi tùy thân mang theo bên mình, mang ra một loạt ngân châm, rút ra hai cây, đâm vào huyệt vị xung quanh miệng vết thương của Công Trị Tình, vết thương vừa bị Mộ Bách Văn đá trúng đang chảy máu, nháy mắt liền ngừng chảy, đau đớn cũng giảm bớt đi không ít. Mang kéo ra, đem cắt quần áo nơi bị thương của Công Trị Tình bỏ đi, lộ ra mấy chỗ vết thương trên người của hắn, hai nơi có thể nhìn thấy đến xương cốt, ba chỗ rất sâu thịt bên trong đều lộ ra cả bên ngoài, dính vào một ít tro bụi cùng bùn đất, miệng vết thương rát dài, một chỗ từ nách kéo dài xuống đến tận lưng, một chỗ từ cổ xuống lưng, miệng vết thương này có thể nhìn thấy đến xương, trước ngực cũng bị một kiếm, chỉ kếm một chút là ảnh hưởng đến tim, hai chân đều bị kiếm đâm thủng, bốn phía miệng vết thương, tản ra mùi thối, thịt bên trong bắt đầu đen, nhưng không phải đọc, hơn nữa bốn phía nơi miệng vết thương bắt đầu tê liệt đi mất tri giác. “Ngươi rốt cục có thù oán với ai a!” Mộ Bách Văn nhìn thân thể trọng thương như thế, không khỏi cảm thán nói. ‘Có thể chống đỡ được tới hiện tai, chỉ có thể nói mạng hắn đủ cứ rắn’. “Thù nhà”. Công Trị Tình hiện lên một tia ưu sầu trong mắt, mấy năm nay, hắn đã có thói quen, bị người truy sát ngày ngày tuy rằng rất thống khổ nhưng đối với hắn mà nói vẫn là hữu dụng, dùng thực chiên để tăng tu vi của bản thân mình, làm cho hắn vài năm trở lại đây rất nhanh trở thành một người cấp bậc Lam Tôn, cũng đã làm cho hắn thực hưng phấn. Lúc này đây, chính là thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, nhất thời chưa có chuẩn bị làm bị thương, nhưng đối phương thì toàn quân bị diệt. “Kiên nhẫn một chút.” Mộ Bách Văn biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cũng không có mở miệng hỏi là ai cùng hắn có thù hận lớn như vậy, mua người giết hắn. Mang ra tiêu độc thủy, chặm vào miệng vết thương của Công Trị Tình, lập tức làm cho Công Trị Tình phát ra một tiếng hít khí vào. Tiêu độc thủy chặm vào vết thương, vẫn là bí chế tiêu độc thủy của Mộ Hàn Vũ, giống như cồn ở hiện đại một thể, cái này nóng nóng lạnh lạnh đau, làm cho Công Trị Tình thiếu chút nữ thở không nổi. Đau đớn đi qua, trên mặt toàn là mồ hôi, công tri tình cắn môi dưới không dám kêu một tiếng. “Tốt lắm, có định lực, loại dược thủy này ngay cả phong đại ca đều không chịu được, ngượi lại một tiếng chưa có kêu ra cổ họng.” Mộ Bách Văn vẻ mặt tán thưởng nói.”Kế tiếp là may lại, kiên nhẫn một chút,” Mộ Bách Văn vì hắn sau khi sử dụng dược tốt lắm. lại lấy ra một cây châm tinh tế, mặt sau châm còn có một thân rất dài, ở trong nước khử trùng, khử sạch một chút bắt đầu may lại. Công Trị Tình chỉ cảm thấy trên người như bị kiến cắn qua, đau đớn, chỉ thấy Mộ Bách Văn thật sự ở trên người hắn may vá, không biết qua bao lâu, sau khi Mộ Bách Văn hoàn tất may lại miệng vết thương trên người Công Trị Tình, dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tìm kiếm một hồi bên trong bao quần áo bên cạnh, cũng tìm ra được một cái chai, xuất ra một viên đan dược màu đen, đưa cho Công Trị Tình. “Này cho ngươi, về sau ăn, chính mình tìm phòng ngủ.” Đặt dược vào trong tay Công Trị Tình, một bách văn nặng nề yếu đuối ngồi vào ghế. Một tiểu hài tử năm tuổi, đã có một thân y thuật, kỹ thuật khâu lại vết thương cao siêu, đối vơi người bị trọng thương tuyệt đối không sợ hãi, thật giống như khuôn mặt là thiên sứ nhưng tâm lại phúc hắc. Công Trị Tình đem đan dược bỏ vào miệng nuốt xuống, loại tình huống này, hắn không có khả năng hại hắn, một lát sau, khí lực không có lại chậm rãi khôi phục lại, tay có thể động, thân thể có thể tự mình đứng lên, nhưng nhìn thân thể mình trống trơn, Công Trị Tình khó trách có chút không thoải mái. Lúc này, Mộ Hàn Vũ từ bên ngoài đi vào, đi theo sao là hai tiểu nhị trong điếm, trên tay bưng đồ ăn mà Mộ Bách Văn đã gọi, nhìn Công Trị Tình đã đứng lên, Mộ Hàn Vũ gật gật đầu. “Con trai, kỹ thuật khâu lại miệng vết thương càng ngày càng tốt.” Công Trị Tình nghe như thế toàn thân liền hóa đá. Vì sao, một nữ tử nhì đến nam nhân không mặc quần áo, không thét chói tai mà còn rất bình tĩnh đánh giá. “Cảm ơn mẫu thân khích lệ, là mẫu thân dạy giỏi, Tiểu Văn có tài là thành tựu của ngày hôm nay” Mộ Bách Văn khiêm tốn tiếp thu, cuối cùng cũng không quên khích lệ mẫu thân của mình. Cũng không ngẫm lại công việc lúc trước của Mộ Hàn Vũ là làm cái gì, pháp y, mỗi ngày đều cùng thi thể tiếp xúc, cắt, khâu lại hai loại kỹ thuật này luyện đã muốn đến xuất hóa nhập thần, Mộ Bách Văn từ nhỏ trí tuệ hơn người, gặp qua một lần sẽ học được, có bản lĩnh đã gặp qua cái gì là sẽ không quên được. Giời phút này, Công Trị Tình muốn tìm một cái bao bố đem che thân thể của mình lại, hắn chịu hết nổi hai kẻ tiểu nhị trong điếm nhìn vơi ánh mắt quái dị. “Có thể mua cho ta một bộ quần áo không? Chờ ta trở về nhất định sẽ trả lại tiền cho hai người các người.” Lúc này đây, Công Trị Tình rất thông minh, tiền đối với hai mẫu tử vô luong này mà nói rất là hữu dụng, cầu xin là một biện pháp, ra tiền là quyền lực cao nhất. “Một trăn lượng bạc, không đưa sẽ không mua giúp” Mộ Bách Văn lúc này giảo hoạt bắt đầu đứng lên. Công Trị Tình nghiến răng nghiến lợi nhìn thoáng qua Mộ Bách Văn, cuối cùng thỏa hiệp.”Được, liền một trăm lượng bạc.” Mộ Bách Văn nở nụ cười, lấy tiền từ trong lòng ra, đưa cho tiểu nhị “Dự theo dáng người của hắn, mua cho hắn một bồ quần áo, nhớ rõ mang biên lai trở về, biết không?” “Dạ” Tiểu nhị tiếp nhận ngân phiếu một trăm lượng, gật đàu nhận lời, đi theo người cùng mình đến đi ra ngoài. Công Trị Tình nhìn thấy ngân phiếu quen thuộc kia, trong mắt lóe lên lửa giận, tiền của mình lại nằm trong tay người khác, cái này không phải là loại ngân phiếu sinh bạc sao? Hơn nữa lại là của mình!
|
Chương 8: Hai lần vấp phải trắc trở. Sau khi tiểu nhị mua quần áo trở về, Mộ Bách Văn gắt gao trừng mắt Công Trị Tình mặc quần áo, liền đuổi hắn ra khỏi phòng, buông câu nói đầu tiên, dùng sức đem cửa đóng lại. “Đêm nay tự ngươi giải quyết.” Nghe một chút, nói cái gì vậy, hắn ngay cả tiền mua quần áo còn không có, nào có tiền đi thuê phòng trọ. Đường đường là Nhị vương gia liền bị người ta đuổi ra, thật sự là TMD nghẹn khuất, bất quá vẫn phải tìm chỗ ở cho đêm nay. Xuống lầu hỏi tiểu nhị mướn một gian phòng ở, nhưng tiểu nhị dùng ánh mắt khỉnh bỉ nhìn hắn một cái, nói một câu.”Công tử, người có bạc sao?” “Không có…” Công Trị Tình chưa có nói xong, đã bị tiểu nhị giành nói trước. “Không có đi mặt sau, xe ngựa dừng ở hậu viện.” Tiểu nhị chỉ chỉ ra cửa sau, mang theo ngữ khí khinh thường. Người không có tiền cũng dám ở đây mướn phòng trọ, cũng không nhìn xem đây là địa phương nào. Đường đường là Nhị vương gia, cho dù không được sủng ái, cũng không lưu lạc đến độ không có chỗ ngủ đi!Nhưng ở đâu! Tại đây trong khách sạn, hắn đã hai lần vấp phải trắc trở, một là trên người đôi mẫu tử kia, hai là ờ chỗ nhà nghỉ này trên người tiểu nhị kia, xem ra, vương gia là hắn chính là người đi đầu cho triều đình. Cuối cùng, Nhị vương gia nhà chúng ta ngoan ngoãn đi đến xe ngựa ôm hai chân nhắm lại mắt. Mộ Bách Văn mở cửa xác nhận Công Trị Tình đã đi, mới đem cửa đóng lại, xoay người vẻ mặt không hiểu hỏi “Mẫu thân, người không sợ hắn sẽ chạy.” “Chạy, cho dù hắn chạy đến chân trời góc biển, cũng chạy không ra khỏi lòng bàn tay của tay.” Trừ phi hắn không trở về Hồng Quốc, mộ vũ hàn nở nụ cườn một tiếng, đứng lên, hương giường đi đến. “Mẫu thân, về người có bạc, có thaaer hay không phân cho ta một chút a!” Mộ Bách Văn chạy đến bên người Mộ Hàn Vũ, hai tay ôm lấy hai chân của nàng. “Không thể, muốn bạc, tự mình đi kiếm.” Mộ Hàn Vũ trực tiếp cự tuyệt. Tiểu Điểu vẻ mặt đồng tình nhìn thoáng qua lại kinh ngạc nhìn Mộ Bách Văn, nhảy lên giường, tìm một vị trí thoải mái, toàn thân cong lên mà ngủ. Mộ Bách Văn chợt bi thương chỉ có thể ngồi ở trong góc vẽ vòng tròn nguyền rủa Công Trị Tình đáng chết, vì sao không mang nhiều thêm một chút bạc nữa! Công Trị Tình đang miên man ngư, đột nhiên hắc xì một cái, nhu nhu cái mũi, gijng khàn khàn nói, “Ai a, Nửa đêm còn làm sao nhắc tới ta, không cho người ta ngủ a!” Đáp lại hắn chỉ có gió lạnh thổi phần phật, đột nhiên, một trận sét ngang qua trên đầu hắn, nhất thở trong đầu nở hoa, nghĩ tới nữ tử trong khách sạn là ai, ban đầu nghe tên của nàng rất quen thuộc, khi đó chỉ là thương thích của bản thân, không có nghĩ lại hiện tại hắn nghĩ tới, nữ tử kia là ai. Mộ gia phế vật biểu tiểu thư, sáu năm trước mang theo Mộ gia Tam tiểu thư biến mất Mộ Hàn Vũ, nguyên lai là nàng, nàng không có chết a! còn thành thân sinh con, lúc trở về này, nhất định là tham gia đại thọ sáu mươi của Mộ lão gia, chính là bộ dáng của nàng, như vậy mà là một kẻ phế vật sao? Công Trị Tình khó mà tin được, lắc lắc đầu, nếu không có người nói cho hắn biết, trời muốn hạ Hồng Vũ hắn còn chút tin tưởng, nếu có người nói cho hắn biết, Mộ gia phế vật biểu tiểu thư đã không còn là phế vật nữ, tin tức này tản đi ra ngoài, nhất định sẽ không có ai có thể khẳng định tin tưởng. Khi đầu óc hắn đầy dấu chấm hổi thì Chu Công đến tìm hắn, hắn chậm rãi bồi Chu Công chơi cờ. Ngày kế tiếp, khi trời sáng, Mộ Hàn Vũ rời khỏi phòng, mua một ít đồ ăn sáng để lên xe ăn, xốc màng chê lên, xuất hiện tư thế ngủ bất nhã của Công Trị Tình trước hai người một thú. “Mẫu thân, thì ra hắn ngủ bên trong này a! ha ha, xem ra chúng ta vừa tránh phải tìm hắn” Mộ Bách Văn cười quái dị, Công Trị Tình đang ngủ say cũng phát ra mồ hôi lạnh, cảm giác sau lưng có một đôi mắt đang xem hắn, làm cho hắn nhảy dựng lên, đầu địng vào đrinh xe ngựa. Nhất thời, Công Trị Tình hai mắt choáng váng, nhu nhu nơi đầu bị đụng trúng, vẻ mặt u oán nhìn mẫu tử hai người đang đứng bên xe ngựa. “Các người đã đi ra a!” Không có giường êm, ngủ rồi đứng lên, toàn thân đều đau nhức, giật giật tay chân bị đâu nhức, Công Trị Tình nhảy ra khỏi xe ngựa. “Khi nào chúng ta đi ra, khong liên quan đến ngươi đi!Muốn hồi Cố Thành, liền đánh xe ngựa cho tốt vào” Nói xong, nắm Mộ Hàn Vũ lên xe, đem màn xe bỏ xuống, ngăn cách ánh mắt ăn thịt người của Công Trị Tình . Sau khi hai ngươi ngồi vào xe ngựa, ngựa tự động di chuyển, di chuyển đến cửa mà đi. Công Trị Tình hai mắt mở to, giật mình nhìn ngựa có linh tính như vậy. “Nếu không lên, ngươi đi ăn xin để hồi Cổ Thành.” Tiếng của Mộ Bách Văn trong xe ngựa vọng ra, làm cho Công Trị Tình bừng tỉnh, chạy nhanh theo xe ngựa mà đi. Cổ Thành, đúng là cố hương của Mộ Hàn Vũ, nơi này, sở hữu cảm xúc của khối thân thể này khi còn nhỏ, Cổ Thành kỳ thật rất mỹ lệ, phồn hoa, đại đa số là nổi danh của những người trong thành, còn vài ngày nữa đến sinh nhật của Mộ lão gia, lúc này Cố Thành có rất nhiều người đến đây, trong đó không ít sứ gia của hai nước cũng đến đây, tứ đại gia tộc cũng phái người đưa lễ vật đến, khách sạn trong Cổ Thanh cũng chật kính người, Mộ Hàn Vũ hỏi chưởng quầy mới không còn phòng trống, mới đến phủ nhị vương gi dừng chân. “Không còn phòng trống thì phải làm sao bây giờ, đêm này, các người cũng phải ngủ trên xe ngựa rồi.” Công Trị Tình đắc ý bở nụ cười, hừ, cho các người ở dọc đường chỉnh ta, hiện tại tốt lắm, không có chỗ ngủ! ha ha, thật sự làm tâm trạng người ta rất vui vẻ a… “Đi phủ Nhị vương gia.” Mộ Hàn Vũ phân phó nó. Vừa rồi còn muốn bác bỏ, Mộ Bách Văn nghe được bốn chữ “phủ Nhị vương gia’. Đối với hắn vẻ mặt đắc ý. “Đi phủ Nhị vương gia nghe được không.” Hừ hừ, từ đây về sau, hắn phải cùng hắn phải tính rõ ràng, dọc theo đương đi chi phí sử dụng của hắn, đương nhiên còn chi phí kết xù khám bệnh của hắn nữa. Công Trị Tình rất muốn đem xe ngựa giá lâm Mộ phủ, nhưng là, hắn không có cái can đảm đó, dọc theo đường đi, hắn đã chứng kiến hết những thủ đoạn tàn nhẫn của Mộ Hàn Vũ, tuy rằng đấu khí mới đến hoàng cấp nhưng hắn Lam Tôn cũng không phải là đối thủ của nàng, điểm ấy hắn đẫ lĩnh giáo qua. Chỉ trong chốc lát đã đến phủ Nhị vương gia, hộ vệ ở cửa nhìn thấy Nhị vương gia nhà mình đích thân đánh xe, đầu tiên sửng sốt một hồi, sau đó mới chạy vào bên trong phủ, vừa chạy vừa hét lên. “Mọi người ra đây mau a! Nhị vương gia đã trở lại, Nhị vương gia dã trở lại rồi” Chờ ba người đều xuống xe ngựa, cửa lớn của phủ vương gia, đã đứng đầy người, người người dều trừng mắt nhìn Mộ Hàn Vũ. Nhị vương gia cuối cùng cũng thông suốt, cũng mang nữa nhân trở lại, xem ra cũng không lâu phủ Nhị vương gia sẽ có vương phi, trong lòng mọi người đều hớn hở vui cười. Một lão nhân lớn tuổi từ trong phủ Nhị vương gia đi ra, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt vô sự của Công Trị Tình, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi rồi đi qua rồi, ngữ khí hiền lành hỏi “Vương gia, người không sao chứ.” “Không có việc gì, Trần bá bá, trong phủ vẫn tốt”Công Trị Tình đối với Trần bá bá rất kính trọng người từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, không dám đem chuyện hắn bị thương nói ra, miễn cho hắn lão nhân gia lo lắng. “Chúc mừng Nhị vương gia hồi phủ.”bọn hạ nhân trong phủ Nhị vương gia cùng nhau hô lên. Công Trị Tình chính là gật gật đàu, nhìn Trần bá bá nói “Trần bá, từ đày về sau nàng là một chủ tử khác trong phủ.”
|