Miêu Ái Xuyên Không
|
|
Miêu Ái Xuyên Không Tác giả: Mèo Sâu Bự Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, hài hước, HE…. Raiting: 15+ Tình Trạng: Hoàn Người Đăng: p3pk9x
Giới thiệu:
Nàng – Vũ Hứa Thanh, một cô gái thông minh với đôi cánh của tương lai đang mở ra trước mắt.
Nàng - một “tiểu thư” mạnh mẽ, kiêu hãnh, bướng bỉnh, đáng yêu…
Trong khi chàng – Hàn Tuấn Phong, một vương gia lãnh khốc vô tình, lòng tự tôn còn cao hơn trời.
Hai người từ hai thế giới khác nhau, hai nền văn hóa khác nhau nhưng lài là hai cực âm dương trái dấu luôn hút lấy nhau.
Thiên ý trêu ngươi, họ gặp nhau, hận nhau để rồi không thể rời nhau….
Liệu nàng sẽ ở lại…
Liệu chàng sẽ gạt đi lòng tự tôn để theo đuổi những xúc cảm mãnh liệt của mình…
Liệu chăng một cái kết hạnh phúc sẽ là câu trả lời cho tất cả…
|
CHƯƠNG 1: XUYÊN KHÔNG.
Tác Giả: Mèo Sâu Bự
Làm ơn, nếu là giấc mơ thì mèo của ta đâu….?
Vũ Hứa Thanh – sinh viên xuất sắc nhất trường Đại học hàng đầu Trung Quốc khoa ngoại giao.
Ngoài hai thứ tiếng Anh – Trung, cô còn thể hiện tài năng ở những ngành học khác. Một cô gái có hoài bão,tốt nghiệp năm lớp 12 ở một trường học bình thường tại Việt Nam, du học sinh tại Trung Quốc và chuẩn bị là thực tập viên cho một công ti lớn ở Trung Quôc và chi nhánh ở Mỹ.
Cô sinh ra đã mạnh mẽ, vâng, cô là một " đài các tiểu thư", đúng.Năm thứ hai du học, cô mất đi cha mẹ khi họ bay sang thăm cô. Cú sốc tưởng như không thể phai nhòa…
Nhưng cô đã sống lại qua thời gian. Cô ngỡ mình như một cây hoa đã chết để đến khi nhận ra họ vẫn chưa bao giờ xa cô mỗi khi cô nhớ về họ. Để rồi nỗi nhớ ấy, tình yêu ấy hồi sinh sự sống cô. Người thân duy nhất mà cô còn là người anh trai đang làm phó giám đốc của một công ty tại Việt Nam.
Soạn xong 3 cái vali to bự chảng làm cô mệt muốn chết, lăn ra ngủ. Ngày mai cô sẽ qua Mỹ làm việc.
2 giờ sáng, có tiếng mèo kêu… Nếu có tín đồ shopping thì cũng có tín đồ mèo (>0<). Cô mắt nhắm mắt mở ngồi dậy khi nghe tiếng mèo bi ai kêu ngoài ban công. Ngó ra ngoài để xem âm thanh phát ra từ đâu.
Kia rồi ngoài mép cửa sổ phía trên ban công có một chú mèo bông xù, trắng muốt đang co ro. Chẳng suy nghĩ lấy nửa giây Hứa Thanh kéo ba vái vali chồng lên mép ban công, rồi đứng lên để kéo chú mèo xuống.
Cô bị bệnh dại mèo hay sao mà chẳng nghĩ tới mình đang ở tầng 10 khu chung cư Vạn Hoa cao cấp ở trung tâm thành phố Bắc Kinh. Kiễng chân trên ba chiếc vali cô vươn người tới chỗ chú mèo, nhưng dường như do sợ hãi con mèo tội nghiệp không đi theo tay cô.
Mất đà, thân ánh cô loáng cái đã không còn trên ban công nữa. "Không, Không không thể là ngã"…
Hoảng hốt đến cực độ, cảm giác được 3 chiếc vali đã không còn ở chân mình nữa, gió hun hút phái dưới như muốn cứa đứt da thịt.
Chết…chết như vậy thật lãng nhách…chí ít cô cũng phải cứu được con mèo đã chứ…….Cô mở to mắt nhìn, đôi mắt to tròn của con mèo nhìn cô khiến cô quên mất thực tại, tại sao cô cảm giác trong ánh mắt đó là sự quan tâm lo lắng tột cùng….
Cảm giác toàn thân đau nhói như thể toàn bộ xương trên người cô đã gãy nát:
" Bác sĩ, tôi có thể sống không…?" Cô hỏi trong hư vô, không chết chắc đang nằm trong bệnh viện….á phải sống chứ. Tên bác sĩ chết bầm sao vẫn chưa nói gì dù là nói dối cũng được hãy nói là cô còn sống.
Im ắng…
Hừ, được lắm, sống chết gì cũng phải chửi cho tên bác sĩ vô lương tâm này một trần, cô mở bừng mắt ra.
" Oa chói mắt, sáng quá" Đúng là phải ngu lắm mới giật người mà mở mắt to và đột ngột thế này.
" Eh!! Màu trắng của bệnh viện đâu, tên bác sĩ không lo tới sống chết của cô đâu, tại sao giường bệnh viện lại như đá chông thế này." Hứa Thanh mệt mỏi xoay người, thiệt đau muốn chết. Đến khi hoàn toàn trở về bình thường cô mới để ý, xung quanh là một không gian lạ lẫm, không nhà, không cửa, không một bóng người….bãi tha ma???
Không gian xung quanh thật thanh tịnh,dường như cô đang tọa tại ven một con đường lớn, xung quanh "cỏ cây chen lá, đá chen hoa". Để ý kỹ cô mới nhận ra chiếc giường bệnh viện của cô không gì ngoài ba chiếc vali bự chảng. Ôi thiệt muốn đau cái đầu. Mơ sao? Làm ơn nếu ta nằm mơ thì mèo của ta đâu……?.
Hứa Thanh đứng dậy hoạt đông một chút cho tay chân đỡ bải hoải. Đứng được một lúc, cô thấy một bóng người tiến tới nhưng là một người đang mặc quần áo như trong phim dã sử vậy, trên vai còn vác cây quốc lớn.
Gì đây? đóng phim chắc!! Thôi kệ, méo mó có hơn không. Cô tiến tới lại gần hỏi với một giọng Trung chuẩn " Xin hỏi đây là đoàn làm phim nào. Từ đây tới Bắc Kinh là bao xa?".
Thú thực cô cũng chẳng nhớ nơi cô ở nữa, cũng không thể trách người ta vừa ngã từ tầng mười xuống mà. Người đàn ông kia ngơ ngác nhìn cô từ đầu tới chân rồi nói.
" Xú nha đầu, đoàn phim cái gì chứ. Chẳng có nơi nào là Bắc Kinh cả. Nếu nơi người muốn nói là kinh đô thì đi thẳng thêm 2 dặm nữa.Đúng là xúi quẩy, sáng ra đã gặp người điên."
" Điên cái gì cơ??? Còn nữa người ta không khen ta xinh thì thôi ngươi dám kêu ta xấu. AAAAA đập chết người" Mới nghĩ đến đó thì cô nghe tiếng người đàn ông kia:
" Xú nha đầu, người điên như ngươi tới kinh đô làm gì?" Á!! Hắn dám mỉa mai cô.
" Mặc xác ta" Nỗi bực mình khiên cô quên mất thực tại.
" Ừ thì mặc xác ngươi". Hắn nói rồi bỏ đi luôn.
Giật mình như chợt nhớ ra " Xin hỏi đây là thời nào.."
" Hừ thời…bla…bla.."
Tai cô như ù đi, không phải nghe nữa thì cô cũng biết mình không phải đang ở nền văn minh của thế kỷ hai mốt… Cô vô thức đi lại gần chiếc vali của mình và ngồi phịch xuống, tiếng bước chân xa dần. Không ai nhìn được trong đôi mắt vô hồn của cô đang nghĩ cái gì, vì đơn giản cô không nghĩ gì cả…. Bất chợt, cô úp mặt xuống vali khóc nức nở:
" Vì cái quái gì mà mình phải xuyên không chứ. Không Tivi, không máy tính, không có cái gì là hiện đại cả…Cô không thích nơi này, vì lý do gì mà cô phải đến đây"
|
CHƯƠNG 2: PHẢI SỐNG DÙ CHỈ LÀ TỒN TẠI.
Tác Giả: Mèo Sâu Bự
– Một thanh âm như gần như xa, truyền đến tai cô rồi tan trong tiếng gió.Cô cảm giác được đôi mắt đang thương cảm nhìn cô, vô cùng quen thuộc. Phải, không sai, là đôi mắt con mèo khi đó đã nhìn cô….
Cô có thể là tiểu thư nhưng cô cũng là một người thông minh, lý trí, với cương vị đó, cô đặt mình vào trong một chuỗi các giả thiết. Nếu cô nghĩ không nhầm thì khả năng duy nhất có thể để cô xuyên không là để ngăn cô khỏi cái chết. Đó là cách duy nhất con mèo – cô định cứu có thể làm.
Không biết cô đã ngồi bất động đến bao lâu để rồi quyết ý " Vũ Hứa Thanh, mày đang ở cổ đại, thế thì sao? Còn sống….thế là đủ."
Cô là vậy, khi biết mình an toàn cô sẽ lạc quan ngay, hô hô lo gì khi cô có thể trở lại… Đúng không nhỉ, con mèo đã nói thể và cô tin….
Nhớ lại vụ vừa nãy ông ta bảo gì mà dám bảo ta là xú nha đầu chứ. Tạ ơn trời đất là ba cái vali cũng xuyên theo cô, không thể tượng tượng khi một thân một mình sẽ phải xoay xở ra sao ở nơi này. Cô rút vội cái gương trong vali ra.
Hứa Thanh không hề xấu thực ra cô có thể xét vào dạng xinh đẹp – tuy không phải khuynh nước khuynh thành gì cho cam. Gương mặt trái xoan phù hợp với mái tóc tỉa dài. Mái tóc mềm mại và những đường nét trên gương mắt khiến cho ai cũng phải công nhận cô thực xinh đẹp.
Cuối cấp 2 cô bị cận nên quyết tâm đeo quả kính bự chảng cho đến năm 18 tuổi đi mổ mắt. Thật ra cô đeo kình vì để khẳng định mình không xinh từ đó sẽ không có ai để ý, có thế thì cô mới tập trung vào học được. Giờ tuy mắt đã khỏi nhưng cô vẫn đeo quả kính 0 số " khủng bố" ấy để tập trung vào công việc.
Với trí tưởng tượng phong phú của mình cái viễn cảnh " hồng nhan bạc mệnh hiện" ra trước mắt cô. Cô rung mình, thôi thì cứ đeo còn hơn. Ngồi nghĩ một lúc cô buộc nửa phần tóc, nửa còn lại xõa cho hợp thời, kẹp thêm một cái kẹp nơ phía sau, Ok.
Bản thân cô đang mặc chiếc váy dài gần mắc cá chân, thêm với một cái áo khoác dài tay, vậy là ổn. Trông cũng mang chút dáng vẻ " không hở hang" của thời cổ đại. Cô xỏ đôi chân trần vào hai chiếc giày búp bê mỏng. Kinh đô… 2 dặm…chẳng còn cách nào khác.
Kinh đô quả đúng là náo nhiệt, vừa bước qua cửa thành đã thấy người người nườm nượp. Nếu không phải đôi chân đã mất cảm giác sau 2 dặm đi bộ với 3 chiếc vali ( may mà còn bánh xe) chắc cô đã chạy lăng xăng khắp nơi rồi.
Mùi màn thầu xực vào mũi, oa thiệt thơm…Giờ thì sao, dám cá là cô chẳng có cái mà người đời gọi tên ngân lượng. Thẻ tín dụng có đổi được đồ ăn được không?
Đang loay hoay không biết thế nào thì cô mới chợt giật mình nhìn nơi mình đang đứng trước " Xuân Mộng viện". Được cái tên kỹ viện mà nghe cũng kêu đó. Vừa xoay người bước đi thì đụng ngay phải một người, ôi cái số tôi, cứ như ngã từ tầng 10 xuống là chưa đủ ý:
" Oh sorry, sorry, tôi không có cố ý". Nói xong mới thấy mình ngu, đây là thời gì mà biết tới sorry.
" Hả, cô nương vừa nói gì vậy"
Ngẩng mặt lên, Hứa Thanh như mất hồn, giờ cô mới biết cái gì gọi là khuynh nước khuynh thành.
Mỹ nhân trước mắt cô mặc một chiếc áo hồng phớt mỏng manh không che được những đường cong hoàn hảo, thắt lưng bó sát càng tôn lên vẻ thướt tha. Dung nhan diễm lệ mà không tầm thường, lại mang khí chất thanh cao của một tiểu thư khuê các, có thể thấy rõ ở đôi mắt xinh đẹp quyến rũ,.Chiếc giỏ nhỏ xinh cô cầm trên tay như tôn lên bàn tay búp măng trẵng nõn.
" Cô nương.."
Giật mình như tỉnh khỏi giấc mộng, Hứa Thanh vội đáp lời " À không, ý ta chỉ muốn nói xin lỗi thôi. Còn lúc nãy ta đơ người vì thấy cô nương xinh đẹp diễm lệ quá chừng" Hứa Thanh nói thẳng suy nghĩ, khen không kiệm lời.
Mỹ nhân kia khẽ mỉm cười quay đi về hướng kỹ viện, Hứa Thanh giật mình, người có khí sắc như vậy không thể là….Vị cô nương kia đi không đổi hướng, Hứa Thanh liền chạy lại gần " Không lẽ… cô… là người ở đây?".
Vị cô nương kia dừng chân nhưng không có trả lời cúi mặt nhìn xuống, nét thoáng buồn.
" Cô ấy chính là hoa khôi của Di viện này, sao ngươi thấy có vấn đề à". Một giọng nói lanh lảnh, đanh chua vang lên. Một mụ bà ăn mặc lòe loẹt, đậm mùi son phấn bước đến gần.
Chẳng phải dùng cái não thì Hứa Thanh cũng biết đây hẳn là "mama" của cái viện này. Hứa Thanh không nói gì quay mặt tránh cái nhìn sắc bén của mụ bà. Dường như cũng chẳng bận tâm đến người lạ bà quay sang nói với cô nương kia:
" Mẫu Đơn, ngươi đi mua son phấn gì hết cả nửa ngày thế. Mai nhi đến tuổi tiếp khách rồi, ta sẽ mau tìm cho người một nha đầu khác".
Mẫu Đơn..tên cũng như người, đều đẹp.
"Vâng" Mẫu Đơn nói giọng điệu mang chút buồn, chút cam chịu.
Nhận thấy cơ hội ngàn năm có một Hứa Thanh nhanh nhảu " Ta, ta. Ta sẽ làm a hoàn cho Mẫu Đơn cô nương."
Cả mụ bà và Mẫu Đơn cùng quay lại nhìn Hứa Thanh vẻ dò xét.
"Không.." Nhưng từ sau còn chưa kịp nói, Mẫu Đơn đã vội ngắt lời:
" Ta thấy được, mama ". Biết vị cô nương kia cũng phải khốn đốn lắm mới chịu làm nha hoàn ở cái di viện này, Mẫu Đơn thấy cũng thật đáng thương.
Chiều lòng con gà đẻ trứng vàng của mình, mụ ta không cách nào khác ngoài hắng giọng. " Làm ăn cho cẩn thận, không thì ta cho ngươi sống không yên đâu"
Dù gì thì cũng phải sống đã. Hứa Thanh vâng dạ kéo theo ba cái vali tiến vào. Rất tinh ý, Mẫu Đơn nhờ người khiêng giúp cô.
Tiến vào kỹ viện Hứa Thanh thấy cũng khá vắng vẻ. À không chắc phải tối mới thấy chợ người. kiểu làm ăn này quang minh chính đại gì đâu.
Mẫu Đơn dọn cho cô một sái phòng nhỏ gần phòng mình rôi bảo cô nghỉ ngơi chút. Đến tối thì qua giúp nàng thay y phục. Thế cũng là được, từ cháy túi giờ nàng đã có chỗ ngủ, ngày 2 bữa cơm. Không đến nỗi chết. Cô nằm vật ra giường rồi chìm vào vô thức lúc nào không hay.
|
CHƯƠNG 3: NAM NHÂN LẠNH LÙNG.
Tác Giả: Mèo Sâu Bự
" Cô nương, cô nương, mau tỉnh dậy".
Dường như cũng đã ngủ đẫy giấc, Hứa Thanh mở mắt " Mẫu Đơn cô nương."
" Mau dậy đi, đến giờ rồi, nếu mama mà thấy trễ sẽ đánh đòn cô đó"
Nghe vậy Hứa Thanh vội nhổm dậy: "Ta dậy rồi lập tức giúp cô thay y phục". Kiểu gì cũng thể bị đánh.
Hai người đi vào phòng. Căn phòng này diễm lệ hơn phòng của Hứa Thanh rất nhiều, nhưng mang theo một không khí gì đó khiến cô cảm thấy khó chịu, bức bách.
" Cô nương"
" Gọi ta là Hứa Thanh hoặc Thanh nhi" Phải rồi người Trung Quốc có thói quen gọi chữ nhi cho thân mật….
" Ưhm, Thanh nhi, lại giúp ta thay y phục. Ngươi bảo ta nên chọn bộ nào"
" Hì Hì, mỹ nhân như nàng thì mặc bộ nào cũng đẹp. Theo ta thì nàng mặc màu cam nhạt sẽ rất tôn da. Lựa chiếc này đi". Hứa Thanh lấy ra một chiếc váy màu cam rồi đưa lại gần Mẫu Đơn.
Cô gái này thật thú vị, cách ăn mặc rất lạ, không son phấn hay đeo trang sức gì cả. Đồ vật lạ đeo trên mặt trông thật ngộ, nói chuyện không xưng chủ tớ khiến nàng thấy thật thân thiết.
" Oa cái thể loại quần áo gì mà lằng nhằng thế này." Mất một lúc Hứa Thanh mới mặc cho chỉnh tề chiếc áo lên thân hình tuyệt mỹ của Mẫu Đơn.
" Giờ giúp ta búi tóc nhé".
" À .. ờ…chuyện này….ừm…"
" Sao vậy.?"
" Ta không biết búi tóc cổ trang đâu. Mà có dạy cũng không biết, Cô có thể tự búi không, ta sẽ giúp cô trang điểm. Đúng, khoản đó ta rất tự tin". Hứa Thanh nhìn Mẫu Đơn với ánh mắt "mèo đi hia"( mở to tròn ra vẻ tội nghiệp) mong nhận được sự đồng ý.
Mẫu Đơn nhìn cô mà muốn bật cười rồi nói không sao, cô có thể tự búi tóc. Hứa Thanh trang điểm rất khác thường nhưng quả thực trông đẹp hơn hẳn bình thường. Hai người vừa xong thì có tiếng lanh lảnh của mama " Mẫu Đơn, có khách nè"
Hứa Thanh quay lại nhìn Mẫu Đơn, dường như hiểu ý, Mẫu Đơn cười đáp " Ta chỉ bán nghệ không bán thân". Cô thở phào, Mẫu Đơn dù sao cũng rất tốt với cô. Nếu bắt cô nghĩ đến cảnh nàng bị xem như công cụ làm ấm giường cho nam nhân chắc cô không chịu nổi. Châu Anh tiến ra mở cửa, trước mặt là một gương mặt nam nhân lạnh lùng, ngũ quan tuấn mỹ, phong thái hơn người, chiếc áo vàng kim lấp lóe như phần nào nói lên địa vị quyền quý.
" Tránh ra" âm thanh từ đôi môi vang lên lạnh lùng khắc nghiệt. Nghe mà muốn sởn gai ốc. Hứa Thanh đứng đó ra vẻ biết điều nhường đường cho hắn vào rồi đi ra. Bước thẳng về sái phòng. Nhìn cũng đoán ra hắn là khách mà Mẫu Đơn phải tiếp.
Lấy từ vali ra một ly mỳ ăn liền nàng tìm đường xuống bếp đun nước sôi. Nàng theo mùi thức ăn mà tìm quả nhiên tìm được gian bếp. Chưa kịp bước chân vào một người đàn ông nhễ nhại mồ hôi, dáng vẻ hấp tấp đã đẩy một khay thức ăn vào tay nàng:
" Phòng Mẫu Đơn cô nương"
Chưa kịp nói gì người đàn ông đã biến mất. Chẳng cách nào khác Hứa Thanh đành làm tiểu nhị vậy. Mang thức ăn gần đến phòng Mẫu Đơn đã nghe thấy tiếng đàn tranh vang lên. Âm thanh như muốn mê hoặc lòng người, làm mù thính giác vậy, so ra chắc cùng ngang phần với bản sô- nát Ánh trăng của Bethoven. Nàng đang ngẩn người thi nghe thanh âm đồ vật bị đạp đổ rồi tiếng Mẫu Đơn thoảng thốt từ bên trong:
" Vương gia, Mẫu Đơn chỉ bán nghệ không bán thân, vương gia"
" Bổn vương muốn ai thì sẽ có người đó" âm thanh lạnh lùng ấy lại vang lên.
Nghe đến đây Hứa Thanh mới quay về thế giới thực, vội đạp cửa xông vào, gào to "Mẫu Đơn cô nương, thức ăn tới rồi". Bước vào trong, đập vào mắt nàng chính là chiếc đàn tranh đang tọa sấp dưới đất, người đàn ông được gọi là vương gia đang bế Mẫu Đơn trên tay tiến về phía giường. Nghe tiếng cả hai người quay lại nhìn Hứa Thanh. Mẫu Đơn ánh mắt mang phần mừng rỡ trong khi người đàn ông lại mang cái nhìn chết chóc trên gương mặt tuấn mỹ.
" Hứa Thanh…"
" Mau cút ra" Hắn lạnh lùng lên tiếng ngắt lời nàng.
" Mẫu Đơn cô nương lại nếm thức ăn xem có vừa không" Dường như không để ý tới sự tồn tại của hắn Hứa Thanh lên tiếng.
Như bắt được vàng, Mẫu Đơn vùng ra khỏi nam nhân đang sững người vì tức giận, tiến đến bàn ăn trao cho Hứa Thanh một cái nhìn cảm ơn.
" Xoảng" Tiếng bát đĩa vỡ thật muốn xé lòng người. Người hất tung khay thức ăn chẳng phải ai khác chính là nam nhân lãnh khốc kia. Mẫu Đơn nhìn nam nhân kia với ánh mắt hốt hoảng. Nhiễm tưởng mọi việc đến đây là dừng lại, hắn đâu ngờ Hứa Thanh không phải muốn dừng là dừng:
" Ầy, đổ rồi. Vốn dĩ còn vài món để ta mang lên cho nàng. Nhanh thôi. Ta cũng sẽ bảo họ nấu lại mấy món đổ nữa…" Hứa Thanh nháy mắt cười về phía Mẫu Đơn. Cô biết nam nhân kia đang nhìn mình với ánh mắt viên đạn. Chưa biết chừng ánh mắt cũng giết được người ý chứ, thà mù lòa coi như không thấy cho dễ sống.
Trận chiến kết thúc, Vương gia thua 0 – 1. Hắn chán ghét, một mạch bước ra khỏi phòng không ngoảnh lại. Dù biết đêm nay giữ gìn được trinh tiết nhưng Mẫu Đơn linh cảm được sóng gió đang nổi lên.
" Hàn Tuấn Phong, vương gia của Lãnh Nam vương phủ. Lần này chúng ta đắc tội nhầm người rồi".
Tiếng Mẫu Đơn dịu dàng mang sự lo lắng vang bên tai Hứa Thanh rồi dần biến thành hư vô.
|
CHƯƠNG 4: HIỂM NGUY KHÔNG BÁO TRƯỚC.
Tác Giả: Mèo Sâu Bự
Lãnh Nam vương phủ…
Xú nha đầu kia là cái quái gì mà dám chông chọi với hắn, cho dù là ai cũng không dám thế. Hắn đường đường là vương gia chí tôn, nhất loạt chỉ đứng sau hoàng thượng. Không ngay cả hoàng thượng cũng nể hắn vài phần. Hắn cả đời chưa bao giờ bị khi dễ như vậy. Không những không có được Mẫu Đơn còn bị sỉ nhục bởi một nha hoàn thấp kém. Hắn tức giận nom như một con sư tử điên, chắc chỉ thiếu mỗi nước gầm rú. Chợt trên khóe miệng hắn nhoẻn một nụ cười tà mì, tâm tư khó đoán:
" Tử Lôi"
" Có thuộc hạ, vương gia có gì sai bảo"
" Điều tra cho ta nữ nhân tên Hứa Thanh của Xuân Mộng viện"
" Vâng, vương gia".
" Tại why( tại sao), Tại why, tại why??? Sao lại là vương gia. Hứa Thanh như muốn hét to lên thành tiếng. Sau khi tâm sự với Mẫu Đơn một lúc, vì không có khách cô quay về phòng úp mì. Dường như nhân vật nữ chính nào xuyên không cũng đều gặp phải vị vương gia ngược ái. Biểu hiện của hắn như vậy không cần đoán cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Khó khăn lắm mới nuốt xong đống mỳ thì đêm nằm lại gặp ác mộng. Oa thiên ý trêu ngươi…
Trong mơ hắn – ngoài tên vương gia lãnh khốc ấy thì còn ai, đang cầm đinh ba đuổi giết nàng.( *Mèo* haha Trư bát giới * Tuấn Phong* lườm *M`* chuồn) Giật mình nàng choàng tỉnh giấc, trời đã sáng hẳn vậy mà sao nàng vẫn chưa thấy tí ánh sáng nào cho tương lai của nàng. Uể oải thức dậy, kéo từ vali ra bàn chải thuốc đánh răng. Mặc kệ cho những ánh nhìn soi mói của những người trong viện, có chết cũng phải đánh răng.( *M*Đúng là tiểu thư *Hứa Thanh* chứ sao, không lẽ để hôi mồm à *M`* khặc khặc lúc hết thì * HT* xách dép đuổi)
…1 Tuần sau, 1 tuần đầy tĩnh lặng, yên bình.Cái yên bình như báo trước một điều gì đó sắp xảy ra. "Xuân Mộng viện" như thường lệ chính là nơi làm ăn phát đạt nhất kinh đô. Cứ đêm đến lại họp chợ người. Cảnh nam nhân ôm ấp nữ nhi, ánh mắt dâm đãng của mấy con dê không ít lần làm Hứa Thanh muốn mửa.
Sau lần tiếp vương gia, Hứa Thanh và Mẫu Đơn càng tâm đầu ý hợp, thân như tỉ muội. Mẫu Đơn dần quen với cách nói chuyện của Hứa Thanh, y phục quái lạ của cô không làm Mẫu Đơn để ý nhiều như trước nữa. Nàng không sai Hứa Thanh phải làm bất cứ việc nặng nhọc gì. Tuần qua dù có đến. Hàn Tuấn Phong cũng không tìm Mẫu Đơn nữa, hắn luôn cùng với nữ nhân khác trong viện. Hứa Thanh không hề để ý rằng có người luôn quan sát mình…
" Hứa Thanh, mau mang cái này lên phòng Xuân Hoa." Viện lúc đang đông khách, mama tiện tay đưa khay thức ăn cho Hứa Thanh rồi quay lại dặn dò tên bưng bê kia.
" Nhưng … nhưng….. Fine (được rồi)…." Thiệt ấm ức nếu không phải vì nàng phải kiếm miếng ăn thì có chịu làm cái việc này không, dù sao nàng cũng là nha hoàn riêng của Mẫu Đơn mà. Ôi tương lai tươi sáng còn đang chờ nàng tới, nước Mỹ yêu dấu còn chưa kịp đặt chân đã xuyên không thế này mới đau chứ.
Bước đến gần phòng Xuân Hoa, đập vào tai nàng là những âm thanh rên rỉ dâm đãng của người phụ nữ, tiếng thở dốc của người nam nhân.
" Vương…thật sự không thể nữa rồi….Xuân hoa…"
" Chỉ bấy nhiêu mà cũng không chịu nổi à…."
m thanh tiếp tục vang lên khiến cho Hứa Thanh đỏ mặt, nàng từng này tuổi không phải chưa coi qua phim 18+ chỉ là chứng kiến thực tế vẫn thấy rùng mình. Hứ thì sao, mặt ta cũng dày lắm. Đang đói, đưa đồ cho mau rồi đi ăn. Nàng quả quyết đẩy cửa vào. Ập vào mắt là hai người một nam một nữ đang dính lấy nhau thân thể trần truồng. Nam nhân kia không phải ai khác ngoài Hàn Tuấn Phong. Hứa Thanh quay mặt đi, đặt đĩa thức ăn lên bàn " Mời dùng" rồi quay bước. Hàn Tuấn Phong như nhận thức nàng, dừng lại, quay mặt ra:
" Sao không mời cô ta nếm thử món ăn, chỉ bây nhiêu không thấy ít à". Hắn mỉa mai, cái thanh âm như muốn xát muối vào lòng tự trọng của náng. Nếu đầu hàng như thế thì không phải Hứa Thanh. Cô dừng chân nơi ngưỡng cửa, thư thái quay người lại.
" Vương gia, Xuân Hoa đang bận mà, hơn nữa nếu nàng ăn nhiều, béo lên sao còn có thể phục vụ vương gia nữa. Nếu không có gì sai bảo, ta xin cáo lui" Hứa Thanh quay đầu.
" Dám bước ra nửa bước thì đừng trách ta vô tình"
Ok. Có thể mặt nàng dày nhưng lá gan thì chưa lớn đến thế. Nàng quay đầu nhìn lại với vẻ thách thức: " Mời vương gia tự nhiên". Gan có thể mất chứ ít ra phải còn chút sĩ diện của người con gái xuyên không.( *M`* oạch, tự hào gớm. *TPhong* dám nói xấu vợ ta. ="= e hok dám)
Hắn nhếch môi cười, trong phòng lại vang lên những âm thanh khiến người ta nghe thấy mà ngượng nghịu. Hắn chỉ là đang dồn tức giật phát tiết lên người Xuân Hoa, một chút thương tình cũng không có. Cảm giác chỉ đứng không thì hơi trơ, nàng lên tiếng " Hôm nay vương gia miễn phí cho ta bài học giáo dục giới tính, thật khiến ta vinh hạnh." Nói xong Hứa Thanh lẳng lặng tới ngồi bàn, quay mặt về phía giường …… cắn hạt dưa. Sặc, tên này thân hình thật quá đẹp, không thua gì tinh yêu Edward ( nhân vật nam – được xem là hình mẫu hoàn hảo của các cô gái trong tiểu thuyết Chạng Vạng) của nàng, tiếc thật…
Dường như đến giới hạn chịu đựng, hắn đẩy Xuân Hoa ra không chút thương tiếc "Cút" . Xuân Hoa đương trong cơn mê giật mình tỉnh lại vội vàng thu nhặt quần áo, chỉ mặc vội nội y rồi phóng ra ngoài. Sát khí trong phòng, cho dù không nói nàng cũng không muốn ở lại lâu. Tuy trong lòng sợ đến chết điếng, Hứa Thanh cũng không dám để lộ ra. Mất sự bình tĩnh chính là thua cuộc.Tiểu thư như nàng không có cách nhận thua.( Sợ chị này quá, chết đến nơi rồi còn >0<)
Hắn ung dung mặc lại quần áo chỉnh tế, tiến ra ngưỡng cửa
" Mama, ta mua nữ nhân này".
|