Thiên Tài Triệu Hồi Sư
|
|
Mai gia là một trong ba gia tộc lớn ở Xuân Phong Trấn, nói đến ba gia tộc cổ ở Xuân Phong Trấn cũng có khác nhau, dựa theo bề dày lịch sử, Vân Gia hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất, Mai gia xếp hạng hai, Lâm Gia là cuối cùng.
Mai gia không may mắn như Vân Gia, có thể xuất hiện một Triệu hồi sư, nhưng chiến sĩ và ma pháp sư của Mai gia rất đông, mỗi một đời đều xuất hiện một hai nhân tài, khiến Mai gia có địa vị rất lớn ở Xuân Phong Trấn, khi Vân Gia chuyển đến đế đô, Mai gia đứng đầu Xuân Phong Trấn, bất luận là tài phú hay thực lực đều hoàn toàn xứng đáng, đương nhiên Mai gia cũng từng hâm mộ Vân Gia, Triệu hồi sư đấy, Đông Đại Lục chỉ có năm người, vì Triệu hồi sư mà địa vị của Vân Gia rất cao, mà Vân Gia đi thẳng một đường, Nhất Phi Trùng Thiên.
Hâm mộ là hâm mộ, Mai gia vẫn rất bình tĩnh, tự biết giá trị của bản thân, không giống những người khác đỏ mắt ghen tị, Mai gia vẫn bình tĩnh theo dõi.
Điều này cũng khiến Mai Gia tồn tại được ở Xuân Phong Trấn, cho dù Vân Gia từ đế đô chuyển lại về đây, Mai gia trải qua mấy trăm năm tích lũy, cũng át được Vân Gia năm đó, tại Xuân Phong Trấn cho dù là Lâm Gia, cũng không dám bất kính với Mai gia.
Công bằng, trung lập, Mai Gia tin rằng không dính đến rắc rối, chỉ làm người đứng ngoài mới có thể bình tĩnh nhìn mọi chuyện, sẽ không vì cảm xúc nhất thời mà làm hỏng việc lớn.
Nhưng Mai gia bây giờ, sau khi có được tin tức Mai Băng mang về, không thể ngồi im được nữa.
“Băng Nhi, con nói đều là thật?” Ở chính sảnh Mai gia, chủ tọa là gia chủ đời này của Mai gia, gia gia của Mai Băng, Mai Nhiên, tuy đã lớn tuổi, nhưng lão nhân vẫn cường tráng, tinh thần sáng suốt, thực lực chiến sĩ lục cấp khiến Mai Nhiên trẻ ra không ít.
Bên cạnh Mai Nhiên có ba bốn nam nhân đang ngồi, đều là gia chủ của Mai gia, phụ thân Mai Băng, còn có mấy thúc thúc bá bá, thần sắc của họ có chút lo lắng, mày nhíu chặt, ánh mắt đều dừng ở thiếu niên đứng trong sảnh.
Mai Băng gật đầu, nói thật nếu không phải chính mắt nhìn thấy hắn cũng sẽ không tin, Vân Phong Vân Gia không chỉ có còn sống, hơn nữa thực lực lại ở trên mình!
Mai Băng khẽ xả ra nụ cười chua sót, hắn năm nay 13 tuổi đã đột phá đến tứ cấp, tuy còn chưa củng cố tốt thực lực, nhưng hắn tự coi như thiên tài so với cùng lứa, nhưng ở trước mặt Vân Phong, Mai Băng lại phát hiện mình quá tự đại.
Nếu mình là thiên tài, thì Vân Phong là gì? Thiên tài trên thiên tài? Người cao hơn người, thật sự là tức chết.
Thấy Mai Băng gật đầu, thần sắc mọi người không khỏi đều trầm xuống, Vân Phong, Vân Gia vốn nên chết đi lại khởi tử hồi sinh, hơn nữa thiên phú kinh người! Vân Phong năm nay mới mấy tuổi, 9 tuổi, thực lực đã vượt qua Băng Nhi! Băng Nhi đã đột phá đến tứ cấp, vượt qua hắn Vân Phong sẽ yêu nghiệt cỡ nào!
Mai Nhiên nhíu mày, sau đó thở dài một tiếng, “Vân Gia quả nhiên là Vân Gia……” Lời này vừa nói ra, mấy người khác đều cười chua sót, Mai gia mấy năm nay ở Xuân Phong Trấn tuy không ương ngạnh giống Lâm Gia, nhưng tất cả mọi người đều coi Mai gia mới là thứ nhất, Lâm Gia kia cũng không dám trèo lên đầu Mai gia, ngay khi bọn họ nghĩ Mai gia là độc nhất vô nhị, Vân Gia lại một lần nữa tiến vào tầm nhìn của họ.
Lần đầu là xuất hiện Triệu hồi sư, lúc này đây sẽ là hậu bối y thế nào êu nghiệt, so sánh mà nói, Mai gia thật đúng là người đầu tiên cảm thấy hổ thẹn.
Tuy Mai gia cũng có người mới, Mai Băng chính là kiêu ngạo của Mai gia đời này, 13 tuổi đã tới tứ cấp sơ kì, đưa mắt khắp Tạp Lan Đế Quốc chỉ có thể có trăm, nhưng bây giờ, Vân Gia Vân Phong mới 9 tuổi, thực lực đã vượt qua Mai Băng, yêu nghiệt, quả nhiên là yêu nghiệt!
“Phụ thân, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phụ thân Mai Băng Mai Hoa mở miệng hỏi, đây là vấn đề cả Mai Gia đang nghĩ đến, công bằng mà nói tuy Mai gia không liên quan đến thì hơn, nhưng ở Xuân Phong Trấn tuy tính là đứng đầu, nhưng ở thành thị nhị lưu Mai gia như nông dân bị người ta khinh thường.
Mai gia không có dã tâm sao? Đương nhiên là có, là người sẽ có dã tâm, nhưng dã tâm của Mai gia cũng rất cẩn thận, thận trọng, Vân Phong còn tuổi nhỏ đã có thực lực như thế, nếu tiếp tục phát triển, như vậy Vân Gia sẽ lại Nhất Phi Trùng Thiên! Mà Mai gia, cuối cùng có nên bám lấy cây cổ thụ này không, là lựa chọn nan giải.
Mai Nhiên tâm tư kín đáo, làm gia chủ ông tự nhiên phải nghĩ đến đại cục, vì tương lai Mai gia, vì tất cả tộc nhân Mai gia, Vân Phong tất nhiên là thiên phú xinh đẹp, nhưng Lâm Gia làm sao có thể để nàng bình yên trưởng thành, lần trước Lâm Gia ra tay ác độc, đoạt tánh mạng Vân Phong, tuy không biết vì sao Vân Phong lại sống lại, nhưng Lâm Gia cũng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Lâm Gia một khi biết tin tức Vân Phong chưa chết, sẽ dùng mọi cách diệt trừ nàng!
9 tuổi đã vượt qua thực lực của Mai Băng, tất nhiên thiên phú cường đại, nhưng thực lực này không đáng nhắc tới trước mặt cao thủ, chỉ cần Lâm Gia dùng tiền, Vân Phong vẫn khó thoát khỏi vận mệnh…… nếu Mai gia đi sai nước cờ, như vậy hậu quả……
“Chúng ta, bất động.” Mai Nhiên suy tư thật lâu, mới từ từ phun ra bốn chữ, Vân Gia giống như thuyền nhỏ, trong cơn sóng to gió lớn này, không ai biết sau đó thuyền lật hay bình yên, Mai Gia không dính vào vẫn hơn, dù sao thuyền mình vẫn an toàn, sẽ không bị tổn thất nhiều.
Mấy người khác nghe được đều gật đầu, hiển nhiên họ cũng nghĩ thế, chỉ có Mai Băng là nhẹ nhíu mày, không ủng hộ cách nhìn của gia gia nhưng cũng không nói gì.
Mai Nhiên sẽ không ngờ, thuyền nhỏ mà ông nói, tương lai sẽ biến thành cánh buồm lớn trên biển, đánh đâu thắng đó trên mặt biển này, mà tương lai Mai Gia cũng hối hận không thôi về quyết định ngày hôm nay.
Vân Phong một đường về nhà, Nhục Cầu trên vai đã bị nàng quăng trở lại vòng tay một lần nữa, Nhục Cầu kháng nghị, nhưng Vân Phong vẫn lưu loát thả nó vào.
Đến cửa nhà, Vân Phong vừa muốn vào phòng, đã bị phụ thân gọi lại, Vân Phong từ từ quay lại, thấy phụ thân mình đi khỏi thư phòng, ánh mặt trời rơi lên người ông, có vẻ ấm áp như vậy.
“Phong Nhi, mấy ngày nay đừng đi ra ngoài, một nữ hài tử chạy khắp nơi rất nguy hiểm.” Vân Cảnh nhìn nhìn Vân Phong, lẳng lặng đánh giá từ đầu đến chân, xác định nữ nhi không việc gì rồi, Vân Cảnh nhận ra, nữ nhi không giống trước, nhưng cảm giác này lại không thể nói rõ ràng.
Vân Phong cảm thấy ấm áp, gật đầu, nếu đã khế ước Hỏa Vân Sói, mình sẽ không đi ra ngoài nữa, bây giờ Vân Phong cần tăng thực lực của mình hơn, lục cấp, trình độ này còn lâu mới đủ, muốn được tôn trọng, muốn Vân Gia lại trở lại đỉnh cao lần nữa, nàng nhất định phải cường đại, cường đại không ngừng!
Vân Cảnh gật đầu, không nói thêm gì nữa chỉ quay lại thư phòng, Vân Phong đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn phụ thân, tuy Vân Cảnh nghiêm khắc, thậm chí tỏ vẻ vô tâm, cho dù là Vân Phong chết đi sống lại, cũng không thấy ông kích động, nhưng Vân Phong cũng hiểu được, Vân Cảnh đặt tình yêu ở đáy lòng, lúc sống lại nghe được câu liều mạng vì nàng kia, Vân Phong vẫn khắc ghi dưới đáy lòng.
Thu hồi suy nghĩ, Vân Phong phấn chấn tinh thần đi vào phòng mình, bây giờ, nàng có một chuyện quan trọng hơn, nàng phải biết Nhục Cầu kỳ lạ kia, cuối cùng là thứ gì!
|
Vân Phong vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại khóa trái, Vân Phong trở lại trên giường, tâm niệm vừa động, vòng tay liền hiện ra, trong khoảnh khắc, Nhục Cầu cả người tuyết trắng đã bị Vân Phong lấy ra từ vòng tay.
“Na na!” Nhục Cầu đi ra, ánh mắt khiển trách Vân Phong, hiển nhiên nó vô cùng không thích đứng trong không gian, móng vuốt nhỏ cũng khoa tay múa chân trong không khí, Vân Phong không để ý đến nó, bắt nó đưa đến trước mắt, cẩn thận quan sát, thật lâu sau
“Tổ tiên, Nhục Cầu đến tột cùng là ma thú gì?” Vân Phong và Nhục Cầu mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn cặp mắt đen hồn nhiên kia Vân Phong liền cảm thấy quái dị, đợi trong chốc lát, tổ tiên thật khiến Vân Phong cả kinh.
“Tiểu gia hỏa, nó, ta còn chưa thấy qua…… Ma thú rất nhiều giống, ma thú ta biết không giống loại này, có lẽ, nó là giống mới.”
Vân Phong ngạc nhiên, giống mới? Đến nay con người còn chưa phát hiện ra? Lại lần nữa đánh giá cẩn thận Nhục Cầu, thân thể như quả cầu, da lông tuyết trắng, một đôi mắt to như thủy linh, còn có cái đuôi nhỏ cuộn sau mông, đây là một giống rất đáng yêu, nói là ma thú chi bằng nói là sủng vật, các thiếu gia tiểu thư mà thấy nó nhất định rất thích.
“Na na, na na!” Nhục Cầu bị Vân Phong nhấc lên, thân mình lắc lắc, đuôi vuốt vuốt mu bàn tay Vân Phong, ý bảo nàng buông tay, nó không thích như vậy.
Vân Phong bĩu môi, buông lỏng tay ra, Nhục Cầu linh hoạt nhảy xuống từ không trung, nhìn quả cầu thịt hạ xuống không tiếng động, Vân Phong khẽ nheo mắt lại, nhìn bé nhỏ như vậy sao có thể sống sót ở Mê Vụ Sâm Lâm?
Còn nữa, vì sao nó đi theo mình? Chẳng lẽ cảm thấy mình là chỗ dựa mới? Trong đầu nghĩ lộn xộn, Vân Phong đột nhiên nghĩ đến Nhục Cầu từng cướp được đồ của Tiểu Hỏa, chẳng qua ngay cả đồ đó cũng theo Nhục Cầu bị ném vào vòng tay.
Cẩn thận nhất tìm tòi, trái cây bị Nhục Cầu cướp đoạt liền xuất hiện trong tay Vân Phong, trái cây vừa mới lấy ra, hỏa nguyên tố dị thường sinh động làm cho độ ấm không khí đột nhiên tăng lên.
“Đây là……” Vân Phong ngạc nhiên, trái cây tuy nhỏ, nhưng hỏa nguyên tố trong đó cũng quá mức kinh người, chỉ mới lấy ra đã làm nhiệt độ tăng cao, một khi hỏa nguyên tố bị hấp thu, sẽ làm năng lượng hỏa nguyên tố tăng tới cấp bậc nào?
“Hỏa Tinh Quả, ngàn năm chỉ sinh một viên, ha ha, Hỏa Vân Sói thật may, thứ này đối với nó mà nói là đại bổ, một khi hấp thu hỏa nguyên tố, có thể khiến trung cấp trực tiếp tăng lên một tầng.”
Tổ tiên giải thích ngờ vực cho Vân Phong, trong lòng cũng khẽ rung động, Hỏa Tinh Quả, trái cây có năng lượng cường đại, trực tiếp tăng lên một tầng! Phương diện này quả nhiên kinh người!
Nhưng bây giờ Hỏa Tinh Quả này chẳng có mấy tác dụng, Hỏa Vân Sói đã bị Vân Phong khế ước, ma thú bị khế ước ngang cấp với Triệu hồi sư, chỉ có năng lực Triệu hồi sư tăng lên, ma thú bị khế ước mới có thể thăng cấp.
“Tiểu gia hỏa, Hỏa Tinh Quả ai cũng muốn có, một khi xuất thế, sẽ tạo oanh động lớn.” Tổ tiên vui tươi hớn hở khiến Vân Phong mỉm cười, ngàn năm chỉ có một viên, hỏa nguyên tố tinh thuần kinh người như thế, tự nhiên là ai cũng muốn, nhưng mấy ai dám vào Mê Vụ, cho dù thực sự dám đi, cũng chưa chắc đã thấy trái cây, nếu không phải Hỏa Vân Sói, Vân Phong căn bản sẽ không phát hiện ra Hỏa Tinh Quả.
Tùy tay liền quăng trái cây vào vòng, bây giờ mình không dùng được, Hỏa Tinh Quả tuy giúp ích rất lớn, nhưng nếu như cường ngạnh cắn nuốt, hỏa nguyên tố vạn nhất vượt qua khả năng hấp thu của mình, như vậy sẽ có hậu quả: tự cháy.
Thả Hỏa Tinh Quả trở về, Nhục Cầu lại lần nữa rơi vào tầm nhìn của Vân Phong, tiểu gia hỏa này mang dáng vẻ không chịu đi, nói thật Vân Phong cũng rất quan tâm đến Nhục Cầu, nó không thể đơn giản như vậy, tốc độ quỷ dị, ma thú biến dị cấp 6 cũng không thể ngăn cản, điều này chứng tỏ cái gì!
Vân Phong nhìn Nhục Cầu hồi lâu, Nhục Cầu bị nhìn có chút sợ hãi, thân mình khẽ động, lại nhắm mông vào Vân Phong, khiến Vân Phong dở khóc dở cười, “Ngươi đã muốn đi theo ta, vậy cùng đi.”
Nhục Cầu nghe nói như thế, lập tức cuộn người lại, mắt đen mượt mà chớp chớp, thật là đáng yêu, Vân Phong cười cười, ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt đầu Nhục Cầu, “Nhục Cầu, tên này không tệ.”
Nhục Cầu sửng sốt, không phản ứng, khi hiểu mình bị gọi là Nhục Cầu, đột nhiên trừng lớn mắt, móng vuốt nhỏ giấu sau bộ lông cũng lấy ra, “Na na, na na, na na!” Bất mãn kháng nghị không ngừng vang lên, nhưng Vân Phong cũng không để ý, mắt ánh vẻ trêu cợt, nhẹ tay chọc vào đầu Nhục Cầu.
“Na na cái gì, kháng nghị vô hiệu.”
Từ đó, trên vai Vân Phong có thêm một Nhục Cầu lông trắng mướt, trên đại lục dưới biển sâu nhiều năm về sau, mọi người đều nói, dấu hiệu rõ ràng nhất của Triệu Hồi Sư truyền kỳ kia chẳng phải Nhẫn Khế Ước của nàng mà là Nhục Cầu trắng trên vai nàng.
Khi Nhục Cầu chính thức đóng quân trên vai Vân Phong, Vân Cảnh cũng ngờ vực hỏi, Vân Phong cười ha ha nói mua ở ngoài, Vân Cảnh tuy ngờ vực nhưng không hỏi thêm.
Sau khi khế ước Hỏa Vân Sói, Vân Phong càng nắm rõ hỏa nguyên tố hơn, Triệu hồi sư có điểm lợi hơn ma pháp sư, ma pháp sư chỉ có thể nắm giữ nguyên tố sơ sơ, mà Triệu hồi sư ngược lại, Triệu hồi sư khế ước ma thú sẽ khiến Triệu hồi sư dễ dàng nắm rõ nguyên tố hơn, cho nên trong con đường ma pháp, Triệu hồi sư là đường tắt.
Mấy ngày ở nhà, Vân Phong đều ngoan ngoãn trong phòng, không ngừng luyện tập hỏa nguyên tố, trong ba loại phong nguyên tố, thủy nguyên tố, hỏa nguyên tố Vân Phong nắm giữ hỏa nguyên tố thuần thục nhất, bởi vì Tiểu Hỏa, Vân Phong ứng dụng hỏa nguyên tố cũng thuận buồm xuôi gió, mà Hỏa Vân Sói biến dị bị khế ước, lúc trước còn oán hận mình khế ước làm nó mất đi tự do, nhưng chân chính hiểu được thực lực của Vân Phong rồi, oán hận cũng lặng yên tan hết.
Bị khế ước, ma thú và Triệu hồi sư liền hình thành liên hệ đặc thù, tâm ý tương thông, tuy Tiểu Hỏa sống trong Nhẫn khế ước, nhưng Tinh thần lực của Vân Phong nó cũng cảm nhận dị thường rõ ràng, trong lòng Tiểu Hỏa chỉ có một từ có thể hình dung Tinh thần lực của Vân Phong: Không điểm cuối!
Tiểu Hỏa từ nghi ngờ đến sùng bái, cường giả đều khiến người ta khát khao hướng tới, 9 tuổi Tinh thần lực của Vân Phong như biển, điều này khiến Tiểu Hỏa hoàn toàn thần phục, phải biết rằng cho dù là ma thú cũng không kinh khủng như Vân Phong, như vậy Vân Phong một khi trưởng thành, là cường giả tuyệt đối!
Trở thành triệu hồi thú của cường giả, ma thú tuy cảm thấy tự tôn bị mất, nhưng cũng kéo lại vài phần mặt mũi, dù sao có thể khiến cường giả coi trọng đã là quang vinh rồi.
Mấy ngày luyện tinh thần lực, Vân Phong không quên luyện thân thể, dựa vào sức mạnh thần bí ở ngọc bội màu đen, Vân Phong nhận thấy được thân thể của mình mạnh hơn trước không ít, vài ngày tĩnh tâm tu luyện, Vân Phong mở mắt, đáy mắt xẹt qua hào quang, khuôn mặt nhỏ nhắn mang nét trẻ con lại hiện ra vài phần trưởng thành.
Trong lòng khẽ quên tính ngày, Vân Phong nhẹ nhàng cong môi, ba tháng nhanh như chớp, hai ngày tới lẽ ra đã đến ngày vào Vũ học viện, nhưng khí mạch bị phế, chuyện này tự nhiên bị hủy bỏ.
Nụ cười đầy lãnh ý, Lâm Gia, thù này nên tìm ngươi báo thôi.
|
Lâm Gia là một trong ba gia tộc lớn của Xuân Phong Trấn, nói ra là gia tộc đáng xấu hổ nhất. Luận bề dày so ra kém Vân Gia, luận thực lực so ra kém Mai gia, nếu không phải thừa dịp Vân Gia suy tàn, Lâm Gia sao có thể thành một trong ba gia tộc lớn, nói cho cùng, Lâm Gia cũng chẳng lên nổi trên cao, Vân Gia kia như hoàng hậu cao cao tại thượng, Mai Gia như quý phi cao quý, mà Lâm Gia giống như cung nữ ở tầng dưới chót, đặt song song cùng Vân Gia và Mai Gia, Lâm Gia cũng chỉ là cái danh rỗng.
Lâm Gia ỷ vào thủ đoạn tàn độc, tập trung nhiều tài phú, đả kích nhiều đối thủ, tất nhiên kể cả Vân Gia, Vân Gia suy tàn khiến Lâm Gia có cảm giác khoái trá, người ở dưới đã lâu, nay kẻ ở trên rơi xuống, không dẫm đạp vài lần thì không phải tác phong của Lâm Gia.
Từ gia chủ đến kẻ trẻ tuổi, trong lòng người Lâm Gia đều có sự đấu tranh tầm thường, bọn họ biết mình kém Vân Gia, nhưng cũng không bỏ ý đồ xuống tay với Vân Gia, một gia tộc suy tàn, rút từ đế đô về Xuân Phong Trấn, dù có Triệu Hồi Sư thì sao! Cho dù còn Vân Cảnh thì thế nào!
Cây đổ tôn tán, mấy đại gia tộc có quan hệ với Vân Gia trong quá khứ giờ cũng thờ ơ lạnh nhạt, Vân Gia như vậy, có tư cách gì được tài phú lớn đến thế, có tư cách gì mà cao ngạo trước người khác?
Lâm Gia hận nghiến răng, ánh mắt thêm tham lam, nhiều tài phú như vậy, nếu là của bọn hắn, thì tốt bao nhiêu…… Một gia tộc xuống dốc dựa vào cái gì mà được, dù có cũng chẳng giữ được, mà chẳng giữ được chi bằng để ta giữ hộ.
Lâm Gia mặt dày đã suy diễn đến mức hoàn mỹ, Mai Gia khoanh tay dứng nhìn, không giúp không cản càng khiến Lâm Gia làm càn, hiển nhiên, Lâm Gia tuy vô sỉ nhưng cũng khôn khéo, đoạt lấy tài phú của Vân Gia sẽ khiến Lâm Gia có căn cơ, đưa gia tộc phát triển, dưới mưu kế của Lâm Gia, tài phú hàng đầu của Xuân Phong Trấn sẽ thuộc về Lâm Gia.
Nhưng trong thời gian này, tài phú của Lâm Gia lại gặp một nguy cơ không nhỏ, khiến Lâm Gia có chút nhức đầu.
Lâm Gia ở Xuân Phong Trấn không có nhiều cửa hàng, nhưng lại gồm tất cả tửu quán và lữ điếm trên Xuân Phong Trấn, thu nhập của hai sản nghiệp này đều vào túi Lâm Gia, sự nổi tiếng của Xuân Phong Trấn cũng thu hút nhiều kẻ mạo hiểm, nhưng gần đây số lượng khách khổng lồ lại biến mất đến hơn phân nửa!
Hơn một nửa lượng khách biến mất làm ngành làm ăn hệ thuộc tại Xuân Phong Trấn bị đả kích trầm trọng, tổn thất phải tính theo giờ, theo thời gian trôi qua còn giảm bớt số người đến, tổn thất này lại càng tăng, khách không còn, tửu quán và lữ điếm chỉ có mấy kẻ linh tinh đến, Xuân Phong Trấn dựa vào Mê Vụ Sâm Lâm, khi những kẻ thám hiểm không đến nơi này nữa thì Lâm Gia là gia tộc chịu tổn hại nhiều nhất.
Vân Gia và Mai gia chỉ tổn thất linh tinh, Lâm Gia lại là con số khổng lồ, nhìn núi vàng ngày một xói mòn, gia chủ Lâm Gia có thể nói là sầu trắng tóc.
Tuy Lâm Gia có rất nhiều tiền, danh hào tài phú thứ nhất cũng không phải hư danh, nhưng cũng không chịu nổi khoản lỗ như thế……
Nếu tổn thất thật sự chỉ có mặt buôn bán thì cũng thôi, nhưng Lâm Gia đâu chỉ sầu có thế, còn có nguyên nhân lớn hơn, Lâm Mông.
Lâm Gia trải qua nhiều thế hệ, tuy tiền tài không ai bằng, nhưng luận bề dày và lực lượng rất kém cỏi, nếu không phải Vân Gia thưa người làm sao có thể bị Lâm Gia hãm hại?
Lâm Gia trải qua nhiều thế hệ, cấp bậc cao nhất mới là chiến sĩ cấp 8, Vân Gia từng xuất hiện Triệu hồi sư bọn họ cũng chẳng dám nghĩ đến, ngay cả ma pháp sư Lâm Gia cũng không có, mà Lâm Gia sở dĩ kiêng kị Mai gia như thế, cũng bởi vì thực lực Mai gia cao hơn Lâm Gia rất nhiều!
Gia chủ đương nhiệm Mai gia Mai Nhiên là chiến sĩ cấp 6, đời tiếp theo của Mai gia cũng chính là Mai Băng, chiến sĩ ngũ cấp cũng có hai ba người, Vân Gia bây giờ tuy xuống dốc, nhưng Vân Cảnh cũng là chiến sĩ ngũ cấp, mà Vân Thăng là ma pháp sư! Mà Lâm Gia thì sao, gia chủ đương nhiệm Lâm Gia Lâm Tuyền mới là chiến sĩ tứ cấp! Cả Lâm Gia, cũng chỉ có hai người ngũ cấp, thực lực như vậy, tự Lâm Gia cũng cảm thấy xấu hổ.
Nếu không phải có tiền tài chống đỡ khiến Lâm Gia có thể thuê một số cao thủ ngũ cấp, chỉ sợ đã sớm không có Lâm Gia tồn tại, cho nên ở phương diện thực lực, Lâm Gia là một con sông gần cạn, không thiên tài, không thiên phú tu luyện, điều này khiến Lâm Gia có chút ảo não và xao động.
Nhưng Lâm Mông ra đời, điều này khiến mọi người Lâm Gia chấn động, hai mắt sáng ngời! Đã bao nhiêu năm, thiên tài Lâm Gia chờ rốt cục đã xuất hiện, Lâm Mông chính là tất cả hy vọng của Lâm Gia!
Không biết Lâm Gia đã chi bao vàng lên người Lâm Mông, cũng không biết tìm bao nhiêu tâm huyết, Lâm Mông muốn sao trên trời Lâm Gia cũng sẽ hái xuống cho hắn, hắn muốn làm gì thì làm cái đó, Lâm Mông từ nhỏ được mọi người ôm trong lòng, sủng ái vạn phần, bao nhiêu dược liệu quý báu đều dung vào huyết mạch hắn, Mai gia tiếc tiền mua Tuyết Sâm, Lâm Gia mua như cải trắng, toàn bộ đổ vào người Lâm Mông.
Kỳ thật tư chất Lâm Mông cũng chỉ cao hơn bình thường, cách định nghĩa thiên tài vạn dặm, nếu không phải Lâm Gia tát tiền như điên mua thuốc cho hắn, thời gian Lâm Mông có thể tới tam cấp cao nhất, chỉ sợ hơn mười năm nữa là ít.
Mai Băng là thiên tài, Mộ Dung Nhiễm kiêu ngạo tự đại cũng thiên tài, Vân Phong là thiên tài phía trên thiên tài, mà Lâm Mông, cả đời cũng chẳng vào được đội hình này.
Giờ phút này gia chủ Lâm Gia ngồi phía trên, mấy người trung niên đang nghiêm mặt, bọn họ đều là gia chủ Lâm Gia.
“Đại ca, Tiểu Mông vài ngày nữa sẽ tham gia cuộc thi tốt nghiệp, đại ca có phải nên……” Nói chuyện là phụ thân Lâm Mông Lâm Sâm, là nhị đệ gia chủ Lâm Gia Lâm Tuyền.
“Nhị ca! Không phải huynh không biết tình hình ở Xuân Phong Trấn, chúng ta đã tổn thất rất nhiều, còn có một ít phí dụng thượng vàng hạ cám, sao còn tiền nữa mà lấy ra!” Vẻ mặt ẩn lửa giận lên tiếng là tam đệ Lâm Tuyền Lâm Miểu.
Lâm Sâm há mồm, cũng không biết nên nói gì, tiền Lâm Gia dùng cho Lâm Mông đủ để mua cả tòa thành, hắn thật sự ngượng ngùng mở miệng, hơn nữa, bây giờ quan trọng là Tiểu Mông vào được danh sách duy nhất kia!
Lâm Tuyền ngồi chỗ chủ thượng vẫn không mở miệng, tóc hắn có chút bạc, nếp nhăn trên mặt bởi vì gần đây có nhiều việc, nhìn qua già thêm vài phần.
“Nhị đệ, cần bao nhiêu?” Thật lâu sau, Lâm Tuyền day thái dương, chỉ cảm thấy đâm lao phải theo lao, hao phí nhiều trên người Lâm Mông như vậy, đơn giản vì danh ngạch này, nếu bây giờ không gắng sức đuổi theo, vạn nhất danh ngạch rơi vào trong tay Mai gia, chỗ vàng kia coi như vứt đi.
Thần sắc Lâm Sâm có chút cổ quái, suy nghĩ trong chốc lát, mới thấp giọng mở miệng, “…… Năm mươi vạn……”
“Cái gì! Năm mươi vạn!” Lâm Miểu trợn mắt, Lâm Tuyền cũng nhìn Lâm Sâm, Lâm Sâm vừa thấy, lập tức mở miệng, “Mai Băng Mai gia đã đột phá đến tứ cấp, Tiểu Mông mới là tam cấp cao nhất, tuy thực lực không cách biệt nhiều, nhưng dù sao cũng kém một tầng! Năm mươi vạn là tiền mua thuốc, như vậy mới bảo đảm!”
Đồng tử Lâm Tuyền đột nhiên co lại, sắc mặt trầm xuống, “Ngươi nói cái gì? Mai Băng đã đột phá đến tứ cấp?”
Lâm Sâm gật đầu, Lâm Miểu cũng vẻ mặt khiếp sợ, gần đây Lâm Gia gặp rất nhiều chuyện, khiến hai người có chút nhức đầu, bây giờ cũng mới biết được tình huống của Mai Băng.
Lâm Tuyền ngồi ở kia, suy tư vài giây, sau đó mở miệng, “Đi mua, Tiểu Mông cần phải vào được danh ngạch.”
Lâm Sâm vừa nghe, trong lòng vui vẻ, Lâm Miểu bĩu môi cũng không nói gì nữa, dù sao Lâm Mông là tất cả hy vọng, nếu đã tốn tiền, cũng chẳng sợ thêm một chút.
“Đúng rồi đại ca, tiểu nha đầu Vân Gia nghe nói không chết.” Lâm Miểu nói xong, chân mày cau lại, Người Vân Gia thật đúng là mệnh đá, rõ ràng đã tắt thở, cũng có thể sống lại?!
Lâm Tuyền mở to mắt, cũng cảm thấy vài tia kinh ngạc đối với việc Vân Phong chưa chết, Lâm Sâm ở một bên thật không nhanh không chậm mở miệng, “Nha đầu kia không chết coi như mạng nó lớn, nhưng Tiểu Mông xuống tay không lưu lại mối họa, khí mạch của nó đã bị phế đi.”
Lời này vừa nói ra, mày Lâm Tuyền và Lâm Miểu giãn ra, thậm chí trong lòng còn cười lạnh, tuy không quá vừa lòng kết quả không chết này, nhưng lại biến thành một phế vật, cũng không tệ, coi như một bạt tai dành cho Vân Gia!
“Hừ, một phế vật có thể ép thành hoa gì.” Lâm Tuyền tùy ý nói xong, Lâm Miểu và Lâm Sâm cũng cười hắc hắc, đối với danh sách của Vũ học viện, Lâm Gia nhất định giành được!
|
Ánh mặt trời ấm áp dâng lên từ hướng đông, bao phủ đại lục rộng vô ngần này, tia nắng ban mai đầu tiên cũng từ từ rơi xuống Xuân Phong Trấn, tạo thành một lớp dát vàng mỏng trên thị trấn an bình này, giống như đồ vật thần bí cổ xưa tỏa ra ánh sáng, chói mắt dị thường.
Vân Gia Xuân Phong Trấn, một đôi mắt từ từ mở ra, đen tuyền giống như màn đêm, đột nhiên xẹt qua ánh sáng đỏ.
Vân Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ từ thu hồi tinh thần lực cả một đêm kết nối với nguyên tố, khẽ duỗi người, nghe được vài tiếng khớp kêu.
Xuống giường, hít vài hơi không khí, Vân Phong nhìn ánh vàng ngoài cửa sổ, mắt nhìn trời dần sáng bên ngoài, lại một ngày mới bắt đầu.
Khẽ nhấc tay, nguyên tố lực màu đỏ xuất hiện trên bàn tay, ngọn lửa hoạt bát dị thường không thôi, cẩn thận nhìn lại, trong nguyên tố lực đỏ có vài vệt đen, tuy không quá rõ ràng, nhưng không gian xung quanh nguyên tố lực đột nhiên nóng cháy, thậm chí có chút vặn vẹo.
Hỏa nguyên tố trên tay Vân Phong, môi đỏ mọng khẽ nhếch, mắt chăm chú nhìn, hỏa nguyên tố trên bàn tay dần dần ngưng tụ thành hình mũi tên, đầu mũi tên là màu đen, mang nhiệt độ khiến người ta sợ hãi.
Vân Phong nhẹ nhàng vung tay, mũi tên lửa liền dừng trên đầu ngón tay, nhiệt độ của nó căn bản không ảnh hưởng đến Vân Phong, cảm nhận được không khí xung quanh mũi tên thay đổi, ý cười trên khóe miệng Vân Phong càng sâu, tinh thần lực cường đại khiến năng lực khống chế nguyên tố của Vân Phong rất lớn, nhiệt độ của mũi tên bị nàng khống chế ở nơi khác, bằng không gian phòng này đã cháy rụi rồi.
“Tiểu gia hỏa, ma pháp hỏa nguyên tố con đã đến trình độ cấp 6, so sánh với ma pháp sư đồng cấp khác, hỏa nguyên tố của con hung mãnh hơn.”
Vân Phong gật đầu, cảm nhận được nhiệt độ của mũi tên trên ngón tay, khế ước Hỏa Vân Sói biến dị, khiến Vân Phong càng hiểu rõ ma pháp hỏa nguyên tố, do ma thú biến dị hỏa hệ, hỏa nguyên tố và ám nguyên tố giao tạp, tuy hỏa nguyên tố chủ đạo, nhưng bởi vì có ám nguyên tố gia nhập, hỏa nguyên tố Vân Phong nắm giữ cũng mang theo chút biến dị, trong dấu hiệu của hỏa nguyên tố lại có vết đen nhạt, đó là đặc trưng của nguyên tố thuộc tính ám.
Nếu hỏa nguyên tố có chứa tính chất đặc biệt biến dị, so với hỏa nguyên tố bình thường sẽ có điểm khác, tuy rất muốn thử, nhưng cuối cùng Vân Phong lại thu hồi ý niệm này trong đầu, ma pháp hỏa nguyên tố biến dị cấp 6, chỉ nghe thôi đã khiến người ta rợn người, huống chi là uy lực, nếu vô ý hủy mất Xuân Phong Trấn, vậy thì mất nhiều hơn được, dù sao nơi này vẫn là nhà của Vân Gia, nơi này là địa phương Vân Gia sống yên bình trên đại lục này.
So sánh với hỏa nguyên tố mà nói, phong nguyên tố cùng thủy nguyên tố Vân Phong nắm giữ tương đối kém, thực lực hỏa nguyên tố đạt tới tiêu chuẩn cấp 6, nhưng phong nguyên tố và thủy nguyên tố cũng chỉ có thể tới trình độ cấp 3, ma pháp nguyên tố không phải tăng một hệ là tất cả cùng tăng, mỗi một hệ đều phải khắc khổ tu luyện mới có thể đạt tới trình độ nhất định.
Ma pháp sư còn vất vả hơn chiến sĩ, chiến sĩ tu luyện chỉ cần khí mạch, nếu ma pháp sư chỉ nắm giữ một nguyên tố lực thì có vẻ đơn giản, nếu như nắm giữ hai nguyên tố lực, vậy phải quyết định dùng hết hay bỏ một.
Tu luyện ma pháp cần tinh thần lực duy trì, nếu đồng thời tu luyện hai loại nguyên tố đối với ma pháp sư mà nói, tinh thần lực không đủ sẽ là gánh nặng lớn, hậu quả tạo thành chính là không có tiến bộ ở cả hai loại nguyên tố.
Ma pháp sư nhiều hệ vừa vui vừa buồn, vui vì có năng lực hơn người, buồn lại không thể hoàn toàn nắm giữ được năng lực đó, tuy số lượng ma pháp sư nhiều hệ không nhiều lắm, nhưng đưa mắt khắp Hạo Hãn Đại Lục cũng có không dưới mấy trăm người, ma pháp sư nhiều hệ phải chọn một hệ ma pháp làm chính mà tu luyện, các hệ khác chỉ là bổ trợ, tinh thần lực chỉ có đến thế, tăng tinh thần lực lại cực kỳ khó khăn, mọi thứ đều chui qua một cửa, đại đa số mọi người đều chọn cách này.
Tuy ma pháp sư nhiều hệ vất vả hơn ma pháp sư đơn hệ, nhưng dựa vào nguyên tố khác phụ trợ sẽ thường có thêm lợi thế.
Ma pháp sư nhiều hệ không thể nắm chắc được tất cả các nguyên tố, rõ ràng có thiên phú, nhưng do tinh thần lực không thể tu luyện toàn bộ, chỉ có thể đau lòng bỏ bớt thứ yêu thích, nhưng đối với Triệu hồi sư mà nói, lại là một chuyện khác.
Số lượng Triệu hồi sư vốn rất ít, hơn nữa đều cực kỳ thần bí, thế nhân không hiểu rõ Triệu hồi sư, hơn nữa Triệu hồi sư không lưu lại bao nhiêu sách điển tích, khiến nghề này có vẻ thần bí khó lường.
Khi tu luyện ma pháp, nếu ma pháp sư biết năng lực Triệu hồi sư đều ức chế đến hộc máu, Triệu hồi sư có năng lực khế ước ma thú, coi như có thêm vũ khí vô hạn.
Khác với ma pháp sư tự tu luyện ma pháp, Triệu hồi sư chỉ cần khế ước ma thú, thông qua cấp bậc cùng năng lực của ma thú khế ước tự động lĩnh ngộ ma pháp nguyên tố, đây là ưu thế, Triệu hồi sư lĩnh ngộ ma pháp nguyên tố mạnh hơn ma pháp sư mấy lần, mộng tưởng cùng luyện đa hệ cả đời của ma pháp sư, xem ra chỉ là bữa sáng của Triệu hồi sư.
Nhưng Triệu hồi sư cũng không phải vạn năng, Triệu hồi sư nhiều hệ cũng rất hiếm, Triệu hồi sư tam hệ đã là nhiều nhất, Triệu hồi sư tiêu hao tinh thần lực hơn ma pháp sư rất nhiều, dù sao ma pháp sư chỉ vận nguyên tố lực thi triển ma pháp, mà Triệu hồi sư còn phải tiêu hao tinh thần lực gọi ra ma thú! So hai bên, Triệu hồi sư tuy cùng luyện nhiều hệ không phải nan đề, nhưng đối với Triệu hồi sư cũng là áp lực lớn, thậm chí có nguy cơ tinh thần khô kiệt.
Những nhận định này đến chỗ Vân Phong đều trở thành lời sáo rỗng, tinh thần lực cường đại gần như không giới hạn, tuy tổ tiên nói Vân Phong sẽ phải vất vả luyện nhiều hệ, nhưng Vân Phong không thèm để ý.
Triệu hồi sư ngũ hệ, nàng có lẽ là người duy nhất ở Hạo Hãn Đại Lục này, nếu nàng là người đầu tiên, vậy đi đường người khác không dám đi, làm việc người khác không dám làm, thành tựu chắc chắn sẽ khiến người khác không dám mơ đến!
Ngũ hệ nguyên tố đối với người khác là thiên tư khiến người ta điên cuồng, đồng thời cũng đau lòng khi phải lựa chọn giữ hay bỏ, nhưng đối với Vân Phong mà nói, tất cả nàng đều giữ!
Nhưng Vân Phong cũng biết rõ, đi đường muốn ổn, thiên tư nàng đã có, như vậy kế tiếp chính là kiên trì bền bỉ, từ từ sẽ đến, đúng vậy, nàng muốn đi từng bước một về phía trước.
“Haz — không vội, vững vàng đi lên trước.” Vân Phong tỏ ra kiên nghị, khiến tổ tiên vừa lòng nở nụ cười, đối với hậu bối này lúc ban đầu ông kinh diễm, tiếp theo bị vẻ trưởng thành của Vân Phong đả động, ở chung với Vân Phong càng lâu, Vân Lan cũng càng cảm nhận được, Vân Phong là đứa nhỏ tốt, không kiêu ngạo, khiêm tốn trầm ổn, tố chất như vậy trên người một đứa nhỏ đúng là hiếm thấy, cũng khiến Vân Lan càng kỳ vọng hơn về Vân Phong.
Đứa nhỏ này, sẽ làm Vân Gia có được vinh quang lần nữa, không, sẽ còn lên đến đỉnh cao hơn trước.
Vân Phong rửa mặt trong phòng, vừa chuẩn bị đi ra ngoài tìm phụ thân cùng dùng cơm, sâu sắc cảm thấy, trong sáng sớm ấm áp này, Vân Gia có vài vị khách.
Có khách tới chơi? Vân Phong hồ nghi nhếch mày, bước nhanh ra cửa đi đến chính sảnh, đi được một lát, Vân Phong liền nghe được tiếng nói rất quen từ xa.
“Vân Cảnh bá bá, gia phụ lần này bảo con đến Xuân Phong Trấn là muốn trao đổi với bá bá một việc, mong rằng Vân Cảnh bá bá có thể đồng ý.”
Vân Phong híp mắt lại, giọng nói này, là Mộ Dung Nhiễm điêu ngoa từng gặp ở Mê Vụ? Nàng đến Vân Gia làm gì?
|
Chính sảnh Vân Gia, Vân Cảnh vẻ mặt hờ hững ngồi ở chỗ chủ vị, bên tay phải ông là một tiểu cô nương xinh đẹp, tuổi khoảng mười mấy, nhưng ngũ quan lại lộ vẻ tinh ranh, đôi mắt không có nét ngây thơ ở tuổi này mà đầy vẻ sành sỏi.
Phải nói trẻ con ở Hạo Hãn Đại Lục đều trưởng thành sớm, trong cuộc sống tàn khốc khôn sống dại chết này, bọn nhỏ đã không còn ngây thơ được nữa.
“Vân Cảnh bá bá, về hôn sự của Mộ Dung gia và Vân Gia, phụ thân để con đến nói với Vân Cảnh bá bá một câu, đó chỉ là trò đùa của lão nhân thôi, không phải là thật ạ?”
Vân Cảnh ngồi ở chỗ chủ vị, ngũ quan lạnh lùng không thay đổi, mày lại giật vài lần, mắt thản nhiên nhìn lướt qua Mộ Dung Nhiễm ở bên, giờ phút này trên mặt của nàng là nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra không kiên nhẫn rất lớn.
Mộ Dung Nhiễm kỳ thật bực tức đến Xuân Phong Trấn, nhất là chuyện phụ thân bảo nàng làm, xóa bỏ hôn ước của Mộ Dung gia và Vân Gia, nhắc tới hôn ước này, Mộ Dung Nhiễm liền tức điên.
Người có hôn ước chẳng phải ai lạ, đúng là Vân Gia Vân Phong còn có đại ca ruột của Mộ Dung Nhiễm nàng, thiếu niên thiên tài của Mộ Dung gia, Mộ Dung Vân Thiên!
Mộ Dung Vân Thiên là loại người nào, là thiếu niên thiên tài đệ nhất Mộ Dung gia, năm nay 16 tuổi, đã tới cảnh giới chiến sĩ ngũ cấp, Mộ Dung Vân Thiên có địa vị rất lớn ở Mộ Dung gia, ai cũng phải cúi đầu trước Mộ Dung Vân Thiên, cho dù cả Bách thành, cũng không có kẻ dám chọc Mộ Dung Vân Thiên!
Nhưng gia chủ đời trước của Mộ Dung gia, gia gia đã đi về cõi tiên của Mộ Dung Vân Thiên lại cùng gia chủ tiền nhiệm Vân Gia, gia gia cũng đã đi về cõi tiên của Vân Phong có giao tình thâm hậu, cũng không phải Mộ Dung lão gia tử kệ Mộ Dung gia phản đối, dám đính hôn với Vân Gia, nhưng lúc ấy có thể nói tất cả Mộ Dung gia đều có tư tưởng này.
Vân Gia là gia tộc gì, gia tộc suy tàn bần cùng, gia tộc như thế sao có thể kết thân với Mộ Dung gia, không nói vấn đề mặt mũi, thân phận cũng đã không xứng rồi! Huống chi người có hôn ước còn là Mộ Dung Vân Thiên, đổi lại thành kẻ cá biệt ở Mộ Dung gia còn chưa tính, cố tình là Mộ Dung Vân Thiên, tương lai của Mộ Dung gia, nếu kết thân với Vân Gia, mặt mũi của Mộ Dung gia phải đặt vào đâu!
Mộ Dung lão gia tử can ngăn cũng không có tác dụng, lại may hai hài tử đều còn nhỏ, tuổi kết hôn còn rất xa, vài năm sau, lão gia tử hai bên lần lượt qua đời lúc đó Mộ Dung Gia mới nhẹ gánh, không còn Mộ Dung lão gia tử, việc hôn nhân này Mộ Dung gia không tiếp thu!
Mấy ngày trước nghe nói Vân Phong Vân Gia lại bị người đánh chết, Mộ Dung gia cao hứng một thời gian, chết thì quá tốt, người đã chết, hôn sự tự nhiên có thể hủy bỏ, nhưng bao nhiêu thời gian qua đi, gia chủ Mộ Dung gia mới phái nữ nhi mình đến, vốn muốn đến Vân Gia tùy ý nói vài câu, dù sao Vân Phong đã chết, cho dù Vân Gia muốn cũng chẳng được, nhưng vạn vạn thật không ngờ, Vân Phong lại còn sống!
Người sống, hôn sự tự nhiên tồn tại, Mộ Dung gia lúc này không kéo dài nữa, nói cho Mộ Dung Nhiễm, Vân Gia đồng ý là tốt nhất, không đáp ứng, mặc kệ dùng thủ đoạn gì cũng phải hủy hôn sự này.
Mộ Dung Nhiễm kiên nhẫn chờ, tuy nói thật ôn hòa, nhưng gương mặt kia đã thể hiện rõ ý đồ của nàng, Vân Cảnh vẫn trầm mặc ngồi đó, không mở miệng nói chuyện.
Mộ Dung gia thật đúng là xem trọng mình, Mộ Dung gia là gia tộc gì, đó là tiểu gia tộc nhị lưu ở thành thị mà thôi, Vân Gia là gia tộc gì, là gia tộc từng huy hoàng nhất ở Tạp Lan Đế Quốc, cho dù là hoàng thất đến cũng phải nhường Người Vân Gia vài phần!
Hôn nhân của Mộ Dung gia và Vân Gia, không riêng gì Mộ Dung gia phản đối, Vân Gia cũng không đồng ý, tuy khi đó Vân Gia đã xuống dốc, nhưng Vân Cảnh vẫn không đồng ý kết thân cùng Mộ Dung gia, Người Vân Gia có kiêu ngạo, chỉ bằng Mộ Dung gia, kết thân cùng Vân Gia, xứng sao!
Hôn sự này của Mộ Dung gia cùng Vân Gia, khi Vân Gia lão gia tử đi về cõi tiên sớm đã bị Vân Cảnh quên mất, nếu không phải Mộ Dung Nhiễm này đột nhiên đăng môn bái phóng, ông chẳng thể nhớ ra nổi, sẽ càng chẳng nghĩ đến Mộ Dung gia.
“Vân Cảnh bá bá, ngài cũng không ngẫm lại, Vân Gia có thể với tới Mộ Dung Gia ư? Nếu Vân Gia có gì khó khăn, Mộ Dung gia niệm tình lão tổ tông, cũng có thể giúp chút tiền bạc.” Mộ Dung Nhiễm mở miệng, trong mắt là khinh thường, còn tuổi nhỏ đã ăn nói chua ngoa, cực kỳ đáng ghét.
Thấy Vân Cảnh vẫn không hé răng, Mộ Dung Nhiễm không khỏi có chút phát hỏa, Vân Gia thật đúng là mặt dày muốn bám lấy Mộ Dung gia sao! Một gia tộc suy tàn đến bước này, còn vọng tưởng trèo cao, cũng chẳng sợ ngã chết à!
“Vân Cảnh! Ta gọi ông một tiếng bá bá là nghĩ đến ông là trưởng bối, Vân Gia ông cũng không ngẫm lại, Vân Phong cũng xứng với đại ca của ta? Vân Gia các ngươi cũng xứng trở thành thông gia cùng Mộ Dung gia sao!” Mộ Dung Nhiễm khí thế bức người khiến Vân Cảnh khẽ nhíu nhíu mày, trước mắt là một tiểu bối, tuy nói năng lỗ mãng, nhưng ông cũng không mở miệng nói gì.
“Mộ Dung Nhiễm, cha ta cũng niệm tình ngươi là vãn bối, không so đo cùng ngươi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, Vân Cảnh kinh ngạc quay đầu, thấy được bóng người đi vào.
“Vân Phong!” Mộ Dung Nhiễm căng thẳng, thần sắc trầm xuống vài phần, nhất là thấy Nhục Cầu màu trắng trên vai Vân Phong, lại giận điên lên.
Vân Phong đi đến, cười cười với phụ thân nghiêm mặt không nói, sau đó đứng trước mặt Mộ Dung Nhiễm, mỗi câu nàng ta vừa nói nàng đều nghe được, tốt lắm, xem ra Mộ Dung gia rảnh rỗi sinh nông nổi rồi.
“Vân Gia không có tiền đồ, nhưng mồm mép thật lợi hại.” Mộ Dung Nhiễm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Vân Cảnh lập tức trầm xuống, không khỏi quát khẽ, “Mộ Dung tiểu thư!”
Mộ Dung Nhiễm bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Phong, “Ê, nếu tự biết nhục, thì hủy hôn sự này đi.”
Vân Phong vừa nghe, nở nụ cười, nụ cười khiến Mộ Dung Nhiễm có chút sợ hãi, mắt hạnh hung hăng trừng mắt nhìn Vân Phong, “Ngươi cười cái gì, bị điên à!”
Vân Cảnh không nói, chỉ nhìn nữ nhi rất lâu, đây là hôn sự của Phong Nhi, có lẽ để nó tự quyết định thì hơn.
Vân Phong không để ý đến Mộ Dung Nhiễm, xoay người nhìn Vân Cảnh phụ thân trên cao, “Phụ thân, hôn sự này để tự Phong Nhi quyết định được không ạ?”
Vân Cảnh gật đầu, Vân Phong thấy ấm áp, sau đó lại lần nữa nhìn Mộ Dung Nhiễm, “Từ hôn có thể, nhưng Mộ Dung gia hãy nhớ kỹ, hôm nay từ hôn là Vân Gia ta, không phải Mộ Dung gia ngươi, nói cách khác, là Vân Gia chúng ta không cần Mộ Dung gia, nghe hiểu chưa?”
“Ngươi……!” Mộ Dung Nhiễm giận đến đỏ bừng mặt, cơn tức nghẹn lại không phát ra được, rõ ràng hôm nay là nàng đến để từ hôn, sao lại biến thành Mộ Dung gia bị từ hôn, nhưng thế nhân đều cho rằng Mộ Dung Gia từ hôn Vân Gia, cũng chẳng sao, chẳng qua ánh mắt Vân Phong khiến nàng thấy áp lực khó hiểu, dưới ánh mắt này, nàng lại không thể nói lời phản bác, thật sự là gặp quỷ!
“Như thế nào, ngươi còn có lời muốn nói?” Vân Phong nhíu mày, mắt lạnh như băng nhìn Mộ Dung Nhiễm, Mộ Dung Nhiễm theo bản năng lui về phía sau nửa bước, sau đó hung hăng dậm chân, chỉ vào Vân Phong, “Được lắm! Có bản lĩnh ngươi đừng đến Bách thành!” Nói xong câu đó, Mộ Dung Nhiễm vội vàng đi mất.
Nhục Cầu trên vai Vân Phong cũng xoay mình, cầm mông lắc lắc trước Mộ Dung Nhiễm, vẻ mặt khinh thường, Vân Phong bị Nhục Cầu làm bật cười, vật nhỏ này, thật đúng là kẻ dở hơi.
“Phong Nhi.” Vân Cảnh giờ phút này đi tới bên người Vân Phong, mắt nhìn nữ nhi, có loại đau lòng nói không nên lời, Vân Phong cười cười, “Phụ thân, hôn sự này sớm hay muộn cũng phải bỏ, cho dù Mộ Dung gia đồng ý, con cũng không đồng ý.”
Vân Cảnh nín thở, thật lâu sau nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu Vân Phong, chỉ cảm thấy vận mệnh thật không công bằng với nàng, trải qua thập tử nhất sinh, khí mạch lại bị phế bỏ, bây giờ lại bị Mộ Dung gia khinh người quá đáng, vì sao nàng còn có thể cười thoải mái như thế?
Vân Phong biết Vân Cảnh lo lắng, nàng rất muốn cho phụ thân một niềm vui bất ngờ, nhưng vẫn phải chờ, chờ nàng giải quyết xong Lâm Gia cũng không muộn.
Nghĩ đến lời Mộ Dung Nhiễm nói trước khi đi, Vân Phong khẽ cúi đầu, hạ mi mắt, trong lòng cười lạnh, Mộ Dung gia, các ngươi tưởng Vân Gia dễ bị ức hiếp lắm ư?
|