Anh Em Rể
|
|
mai đăng tiếp nha Giới thiệu ------------------------------------- ------------------ ------- Chap 4: Em là đồ điên -------------------------------------------------------------------------------------------------------
|
chap 4: Em là đồ điên -------------------------------------- ------------------- -------- Có một gặp gỡ đối tác làm ăn của công ty, Kha phải đến dự ở một nhà hàng trong thành phố. Hẳn nhiên, tôi phải đi cùng để chuẩn bị những thứ cần thiết để Kha làm việc với đối tác. Lần đầu tiên sau ba tháng vào làm, tôi mới đi cùng Kha ra ngoài làm việc thế này.
“Anh làm gì mà run dữ vậy?” – Tôi hỏi khi cùng ngồi trong xe với Kha. Mồ hôi Kha vã ra ướt hết lưng áo.
“Thật sự ra gặp gỡ với vị giám đốc này, tôi run lắm!”
“Sao mà anh run?”
“Ông ta là giám đốc nhưng kí hay không kí lại là chuyện do…bà vợ ông ta quyết định!”
“Ý anh là sếp ông không qua sếp bà đấy à?”
“Ừ!”
“Ha ha, vậy thì anh yên tâm, tôi xử bà ta cho.” – Tôi chắc nịch.
“Tôi còn chưa biết phải làm thế nào, cậu mới ra trường thì làm sao mà có cách chứ.”
“Vì cái cảnh này hệt như bố mẹ tôi ngày xưa!”
“Ý cậu là?”
“Thì ngày xưa bố tôi cũng là giám đốc, mỗi khi đi dự chiêu đãi kí kết gì đó lại mang mẹ và anh em tôi theo. Ông nghe đối tác nói xong lại….đưa cho mẹ tôi. Mẹ tôi gật thì ông kí!”
“ÔI trời…”
“Anh yên tâm đi, những người phụ nữ như thế có điểm yếu duy nhất là đứa con họ. Anh chỉ việc lấy lòng con cái họ, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”- Tôi kéo tay để bậy ghế ngã thêm về phía sau. Đan hai tay đặt trên bụng, tôi ưỡn người.
“Mà ông bà này có con cái gì không?”
“Một cô nhóc.”
“Uhm. Vậy thì anh cứ hãy lo việc của anh, tôi sẽ lo phần hậu phương.”
“Cậu chắc chứ?”
“Không được tôi sẽ thôi việc!”
Kha cười, vào số rồi nhấn ga đi.
Như tôi nói, bà vợ rất thích-thú khi nhìn thấy con gái bà bám riết lấy tôi.
“Chú ơi sao con tôm luộc rồi có màu đỏ vậy?” hay “Chú ơi cây đũa làm bằng ngà voi hay bằng tre?”….Cháu ơi, chú rành tâm lí lũ nhóc như cháu quá mà! Tôi lần lượt trả lời các câu hỏi của con bé. Bà vợ ngồi nghe chồng nói chuyện với Kha, thi thoảng nhìn tôi và con nhóc. Ban đầu là bất ngờ, rồi sau đó là đầy thiện cảm.
Vết mực đen với chữ kí dài ngoằng làm Kha thở phào nhẹ nhõm.
“HI vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp.” – Kha nói và chìa tay ra bắt với vị giám đốc. Ông ta bắt tay Kha, rồi họ chào nhau ra về.
Ra đến cửa, cô nhóc vẫn còn đi theo tôi. Tôi nghe bà vợ hỏi Kha.
“Cậu kia là….”
“Là trợ lí của tôi, thưa bà!”
“Vậy à, ông có một trợ lí tuyệt vời lắm.”
“Bây giờ cháu phải về với bố mẹ, rồi uống một li sữa to, xong rồi ngủ. Đến đêm cháu sẽ thấy có con bướm bảy màu bay đến giường cháu!”- Tôi nói với cô nhóc.
Cô bé chạy đến năm tay mẹ.
“Cảm ơn cậu!”
“Không có chi, thưa bà.”
“Lần đầu tiên nó chịu ngồi yên để vợ chồng tôi làm việc.”
“Vâng, cô bé rất ngoan.”
“Ông Kha này, lần sau ông đi kí hợp đồng, hãy dắt cậu này theo nhé!”
Bà ta cười nói với Kha rồi nắm tay tôi, chào tạm biệt.
Tôi đứng vẫy tay chào gia đình vị giám đốc, mãi đến khi xe khuất sau những ngã rẽ chi chít người.
“Phù, nhẹ nhõm thật!”
Kha nói rồi choàng tay qua vai tôi. Tôi hất tay Kha ra.
“Đi vào ăn đi! Tôi đói rả ruột đây này!”
“Hì, ok, tôi khao Nguyên chầu này.”
“Anh dám không khao…”
“Được rồi sếp, vào đi. Tôi không biết ai là sếp của ai nữa.” – Kha đẩy cửa, cúi người điệu nghệ mời tôi bước vào.
“Cảm ơn!”
Tôi để tay sau người rồi lững thững đi.
Một lần, chúng tôi cũng cùng nhau đến một bữa tiệc để kí kết hợp đồng. Vị giám đốc lần này không vợ con, độc đoán và với vẻ ngoài thật đáng sợ. Tôi ngồi cạnh Kha, khi anh đang nó về bản hợp đồng.
Đột nhiên, tôi thấy dưới gầm bàn có bàn tay đặt lên đùi tôi. Tôi tưởng là Kha, nhưng nhìn sang thì hai tay Kha đang trên bàn với giấy tờ. Nhìn lên, gã đối tác đưa lưỡi liếm vào vành môi khi cười với tôi. Thật kinh hãi.
Tôi ngồi nhít người về phía Kha, không dám tỏ ra vẻ gì. Nhưng Kha có lẽ đã biết mọi chuyện. Anh đóng tập tài liệu lại
“Xin lỗi ông, có lẽ chúng ta nên giành một buổi khác để tiếp tục. Ông có vẻ mệt mỏi. Ông nên về nghĩ ngơi.”
Gã kia nhìn tôi, tởm lợm. Tôi rùng mình…
“Ừ, vậy đi! Cậu làm tôi buồn chán quá. Hôm khác đi!”
“Vâng thưa ông.”
Kha bỗng quay sang tôi.
“Nguyên ra xe lấy giúp tôi chai rượu nhé.”
Tôi đang ngồi phía trong vách, Kha bảo vậy nên tôi đứng lên đi. Sau này tôi mới biết, Kha nhờ tôi làm việc không cần thiết đó là để giải vây cho tôi. Sau khi tôi về lại chỗ vì không tìm được chai rượu thì Kha vào trong để tôi ngồi ngoài, rồi xin lỗi tôi vì anh đã mang chai rượu khi vào rồi.
Gã kia vẫn nhìn tôi thật khủng khiếp. Lão mút đầu đũa, mút những cọng đậu Hà lan. Tôi thấy sởn cả người. Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc. May phước, nhờ trời!
“Lần sau cậu đến đây nhé. Hi vọng lần sau tôi có hứng để kí hợp đồng!”
Giọng nhè nhè, lão nói với Kha.
“Vâng thưa ông.”
“Mang theo cậu…Nguyên nhỉ. Đi cùng!”
“Tôi sẽ làm theo, thưa ông!”
Lão đi ngang qua tôi và…vỗ vào mông tôi một cái bốp.
“Anh về Nguyên nhé!”
“Vâng..ông…về!”
Tôi ngồi vào xe, trước cả Kha. Kha vào vô lăng rồi quay sang mắng tôi
“Có chuyện gì thì nói với tôi chứ, cậu thích giải quyết một mình sao?”
“Ý anh là chuyện gì?”
“Lão ta sàm sỡ cậu, từ trong bàn ăn ra đến cửa, vậy mà cậu…”
“Tôi nói rồi thì anh giúp được gì cho tôi?” – Tôi nổi cáu. “Tôi chỉ làm việc cần thiết cho công ty!”
“Ngồi yên cho lão sờ mó mà gọi là cần thiết à?”
“Ít ra..tôi có thể làm như vậy để giúp anh!”
“Trời ạ! Có lẽ nếu không nói ra điều này với cậu, tôi sẽ phát điên …”
Tôi đưa tay bật máy lạnh, không muốn nghe Kha nói. Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi chỉ ngồi yên cho lão ta sờ mó, để hợp đồng được kí. Vậy mà bây giờ Kha mắng tôi là thế nào vậy?!
“Nguyên!”
“…”
“Cậu có biết là…tôi…tôi khó chịu thế nào khi thấy lão ta…chạm vào người em không?”
Tôi tròn mắt nhìn Kha.
“Em có biết là….tôi yêu em không?”
“Anh uống nhiều quá rồi đấy! Cho xe chạy đi.” – Tôi nói.
“Em…”
Tôi không nói gì với Kha cho đến khi về lại công ty. Tôi lấy xe rồi về nhà. Đêm đó, tôi gần như thức trắng.
|
Chap 5: Em đừng đi mà ----------------------------- -------------- ------ Đã hơn ba giờ, nhưng tôi vẫn không ngủ được. Tôi cứ nghĩ mãi đến những lời của Kha. “Anh Hai chưa ngủ à?” Thảo mở cửa thò đầu vào phòng tôi. “Ngủ không được.” – tôi nói Thảo ngồi chỗ giường tôi khi tôi vẫn đang nằm. “Vậy giờ Hai định thức đến sáng à?” “Không biết, khi nào muốn thì ngủ thôi!” “Em nằm đây nói chuyện với Hai cho vui nha.” Tôi không trả lời mà nằm sát người lại, để gối sang một bên cho Thảo. Thảo nằm cạnh tôi. Hai anh em nói dăm ba câu, cô nàng đã ngủ thiếp đi. Tôi đang ngồi check mail. “Em đến sớm quá vậy?” Kha gọi tôi là em xưng anh kể từ đêm hôm đó. Tôi ban đầu cũng khó chịu, nhưng rồi cũng quen và chẳng để ý đến. Tôi vẫn gọi Kha là anh xưng tôi. “Em uống cà phê nhé, anh mua lên cho.” “Cảm ơn anh, tôi uống rồi.” “Vậy em ăn gì chưa?” “Tôi ăn rồi.” Kha không nói gì mà về phòng. Tôi mang báo cáo đến phòng Kha. Cửa phòng khép hờ. Kha đang có điện thoại. “Tôi xin lỗi, tôi sẽ cố gắng ở lần sau.” Đầu dây bên kia nói rất to “..Tôi đã hẹn ông ta vào tối thứ sáu này….” Kha biến sắc. “Ông nói sao, ông ta không muốn đi à?” …. “Tôi biết hợp đồng này rất có giá trị với công ty, tôi sẽ điện thoại và thuyết phục ông ta lần nữa. Tôi thành thật xin lỗi ông, hôm đó tôi thấy không khỏe nên đã dừng buổi kí kết lại…tôi sẽ cố gắng…Vâng, tôi biết! Vâng thưa ông….” Tôi nghe câu chuyện như vậy. Tôi biết việc Kha dừng buổi kí hợp đồng như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh rất nhiều. Nhưng Kha đã vì tôi mà dừng việc đó. Tôi ngồi lại bàn làm việc, rối ren cho suy nghĩ. Khi đang ở toilet nhà hàng, lão đối tác có đưa tôi cạc-vi-sít của lão. Tôi không hiểu vì sao lão ta lại làm thế. Nhưng có lẽ bây giờ, tôi cần dùng nó để giúp Kha. Tôi bấm số. 89966….. “Xin lỗi, làm ơn cho tôi gặp ông H.” Cô gái chuyển máy. Giọng nhừa nhựa quen thuộc. “Ai đấy?” – Cộc lốc, thật thiếu lịch sự. “Thưa ông, tôi là Nguyên, người đã cùng ông Kha ở công ty XXX…. Chúng ta đã gặp nhau…” “ÔI, Nguyên đấy à. Quý hóa quá!” Lão ta đổi giọng. “Em gặp tôi ở nhà hàng lần trước nhé, tôi nhớ em quá đấy!” “Vâng, tôi sẽ đến đó!” Tôi trả lời lí nhí trong điện thoại, ròi gác máy khi tiếng “chụt!” đày hãi hùng của lão vẫn vang lên. Tôi xin về nhà sớm, với lí do có việc. Kha đồng ý. “Có việc gì cần em gọi anh nhé!” Tôi gật đầu cảm ơn rồi ra về. Tôi về nhà tắm rửa, thay đồ rồi đến nhà hàng. Tôi biết mình đang làm gì, vâng, tôi sẽ đến gặp lão biến thái đó. Lão ta sẽ lại sờ soạng khắp người tôi, lần này sẽ không có Kha ở bên tôi. Rồi tôi sẽ chấp nhận mọi lời yêu cầu của lão, để đổi lại chữ kí của lão cho bản hợp đồng của công ty tôi. Như những gì tôi đã nghĩ đến, lão ta sờ soạng tôi suốt buổi nói chuyện rồi đưa tôi về khách sạn. Khi bàn tay nhăn dúm của lão cởi bỏ chiếc cúc áo sơ mi của tôi, toàn thân tôi nhũn ra, lạnh toát. Tôi đẩy lão ra, và định đi khỏi phòng nhưng cửa phòng đã khóa lại, tôi không thể. “Buông tôi ra…” Tôi hét lên, và hất người lão biến thái đó. “Em muốn đi cũng được, và đi rồi thì thằng Kha sẽ không bao giờ có được hợp đồng đó của công ty tôi!” Nghe đến bản hợp đồng, tôi lại đứng yên mặc cho lão ta…
|
“Em có một thân hình đẹp lắm! Những thằng tôi đã từng chưa thằng nào đẹp như em.” Lão nói khi đưa tay vuốt lấy hông tôi. Rồi, người tôi như một tản đá vậy, mặc tình cho cái lưỡi nhớt nhơ của lão lướt đi. Đôi tay lão thật bệnh hoạn, cứ xoắn lấy mông tôi rồi lại chọc vào giữa. Tôi đau, tôi bấu chặt lấy drap giường. Lão càng thêm hưng phấn, càng làm những trò biến thái hơn. Lão đưa ngón tay vừa vào trong tôi ra, ngửi ngửi rồi lại cho vào miệng. Laõ mút ngón tay, thèm khát. Tôi muốn nôn cả ra. Lão vật tôi nằm sấp lại, xốc mông tôi lên. Lão thốc vào tôi thật mạnh. Tôi thét lên. Nó quá to tướng. Tôi không có cái lão cần để đưa vào. Của tôi không phải là nơi để lão làm việc đó, nó chỉ để thải ra những phần dư của bộ phận tiêu hóa mà thôi. Mặc tôi thét lên vì đau, đến nỗi nước mắt chảy ra, nhưng lão vẫn không dừng lại. Một luồng nước nóng phun ra. Tôi giật người về phía trước. Lão ấn tôi trở lại. Lưng tôi xước đầy vết móng tay của lão. Khi tôi cố trườn người lên trên thì lão lại bấu tôi trở xuống. Lão hất tôi nằm xuống giường, vì tôi không còn sức để có thể tự làm việc đó. Cái miệng hôi hám ngoại giữa hai chân tôi. Tôi cũng xuất tinh ra. Lão nếm sạch. Không chừa sót lại một giọt nào cả. Lão lăn ra ngủ. Tôi đứng dậy vào nhà tắm…. Tôi mở nước đầy bồn. Tôi cần tắm rửa cho thật sạch sẽ. Người tôi đầy thứ nhớp nhơ. Cơ thể tôi bốc mùi nước bọt của tên biến thái, mùi tinh dịch, mùi cơ thể. Gớm ghiếc. Gớm ghiếc không thể tả. Tôi mặc áo quần rồi mở cửa phòng bước ra ngoài. Tôi giật mình…. Kha đang hớt hải tìm, Kha đang tìm tôi. Kha đứng trước mặt. Tát vào mặt tôi. “Em làm gì vậy?” Tôi buốt vì đau. Cú đánh rất mạnh, khoé miệng tôi chảy máu. “Tại sao em không nói với tôi?” Tôi không nói được gì. Kha bỏ đi. Được vào bước, Kha đến kéo tay tôi đi. Tôi bị ấn vào xe. “Tôi sẽ giải quyết mọi việc, em không cần làm việc này. Em hi sinh cho tên khốn đó. Em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?” Kha nắm áo tôi, dí sát mặt anh vào mặt tôi. “Sao em không nói gì đi? Bình thường em vẫn cãi lại dù chỉ là một câu của tôi mà!” Kha tức giận. “Em là thằng ngu. Là đồ khốn! Em có biết là tôi…tôi đã tìm em suốt từ chiều giờ. Tôi biết là em sẽ làm điều gì ngớ ngẩn vì em đã nghe cuộc nói chuyện của tôi với tổng giám đốc. Nhưng tôi không thể hình dung ra em lại chịu làm tình với *** đó!” “Thôi đủ rồi!” Tôi đẩy Kha ra. “Tôi là vậy đó! Thì sao? Tôi làm việc này là để trả ơn anh!” “Trả ơn? Trả ơn hay em dày vò tôi thêm?” “…” “Tôi yêu em, tôi khó chịu khi nhìn ai đó chạm vào người em. Em biết điều đó mà, em phải biết điều đó chứ…” “Tôi muốn làm việc này lắm sao?” – Tôi hét lên. “Tôi vì anh đó! Anh có biết không hả, đồ khốn! Mẹ kiếp. Nó hành tôi cả đêm. Sao anh không hỏi tôi liệu nó có dùng bao cao su khi vào tôi không? Người tôi bao nhiêu vết trầy trên lưng? Hậu môn tôi đã rách ra bao nhiêu to rồi?” Tôi nói đầy ấm ức. “Anh là thằng khốn! Anh tưởng chỉ có anh mới yêu tôi sao? Tôi cùng yêu anh mà!” Tôi mở cửa xe bỏ ra ngoài. Kha cũng chạy theo tôi “Nguyên…” Tôi bước đi. “….Anh xin lỗi…..” Tôi không nhìn lại. Tôi được đáp trả bằng cách này đây. Toi oằn mình cho người ta làm tình cả đêm vì anh mà anh mắng chửi tôi như một thằng đĩ đực, không hơn không kém. Kha đã ôm lấy tôi. “Anh xin lỗi…Em đừng đi mà!”
|
Chap 6: Nụ hôn sau cơn mưa ------------------------------ --------------- ------- Kha đưa tôi về nhà anh. Tôi cởi áo mình ra.
“*** đó cào vào lưng em đấy à?” – Kha hỏi tôi.
Tôi không trả lời. Kha lấy tuýp kem gì đó bôi lên những vết cào trên lưng tôi.
“Anh xin lỗi đã tát em. Em có đau không?”
“Tôi tát lại để anh biết cảm giác nhé!” – Tôi bĩu môi nói.
“Được rồi, anh sẽ ngồi yên để em tát. Giờ thì nằm yên để anh xem những vết trầy trên lưng.”
Tôi nằm sắp, đầu gối lên đùi Kha. Tôi ngửi được mùi nước hoa Lacoste, mùi da thịt Kha. Nó làm tôi dễ chịu, tôi thấy mình thật yên bình. Mọi thứ chung quanh tôi giờ đây chỉ như bọt biển, trắng xóa, mờ nhạt dần rồi mất hút đi ra đại dương….
Tôi thức dậy trong tư thế trước khi ngủ. Kha vẫn ngủ và ngã người ra thành ghế. Tôi ngồi dậy mặc áo vào.
“Vào phòng ngủ đi!” – Tôi lay Kha dậy.
“Em..em dậy rồi à?”
“Không thấy sao?!”
“Ok, thấy! Anh xin lỗi…”
“Anh nhảm câu đấy cả đêm, giờ vẫn còn muốn nói à?”
Kha nắm tay tôi.
“Anh yêu em! Làm người yêu của anh được không?”
Tôi không trả lời.
“Hứa với anh từ nay đừng làm điều gì dại dột như thế nữa. Anh sẽ làm mọi thứ, em đừng làm thế nữa nhé…”
Kha đặt lên môi tôi nụ hôn. Ướt át, trơn tru, dinh dính, nhưng ngọt ngào. Nó làm tôi nhớ đến vị trái vải đầu mùa, đắt đỏ, hiếm hoi và đầy dư vị.
Mỗi lần kí ức xưa sống lại, trong giấc mơ, tôi thường tỉnh giấc ra. Cơn mơ tan biến nhanh như thời gian vậy, những kỉ niệm ùa về trong tôi rồi lại vơi đi, thấp thoáng xa mù. Tôi chẳng còn có Kha bên cạnh. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được vị ngọt ngào, của nụ hôn lần đầu tiên Kha trao cho tôi…..
“Ủa, hôm nay anh về sớm vậy?” – Thảo đẩy cửa bước vào khi tôi đang ngồi trên xích đu ở sân, nó nói với Kha. “Rồi anh Hai sao ra đây ngồi vậy? Nắng quá!”- Nó nói với tôi.
“Ừ, ngồi đây cho thoải mái. Chờ cô về! Xăng dầu lên giá mà cô đi chợ cả nửa ngày!”
“Hi hi, lâu lâu mới có dịp đi mà anh.”
Thảo xách túi thức ăn vào nhà. “Em có mua đậu đỏ, tí nữa em nấu chè cho anh Hai ăn nha.”
“Tốt nhỉ! Có vỏ quýt không đó?”- Tôi nói. “Không là anh mày không ăn đâu.”
“Biết rồi, ông càng già càng khó chịu. Hèn gì đến giờ vẫn ế!”
Thảo cười rồi bước vào nhà. Tôi nghe nó nũng nịu với Kha, nhìn vào nhà thấy vợ chồng nó đang âu yếu nhìn thằng con ngủ say. Tim tôi như thắt lại, hơi thở dồn dập liên hồi. Ghen? Nhưng đó là em gái tôi.
Tôi nhìn lại màn hình laptop. Đặt tay lên bàn phím, nhưng không biết tôi sẽ đánh vào những chuỗi kí tự gì đây….
“Em muốn ăn gì?” – Kha hỏi tôi.
“Ăn chè nhỉ. Lâu rồi tôi không ăn.”
“Uhm. Ăn ở đâu?”
“Tôi chở anh đi.”
“Nhưng anh không có mũ bảo hiểm.”
“Tôi có hai cái. ĐI thôi!” – Nói rồi tôi dắt tay Kha lôi đi.
Tôi chở Kha quanh những con đường. Kha đặt tay lên hông tôi.
“Tôi đâu có bị lây nhiễm mà anh ngồi xa dữ vậy?”
Kha cười. “Thế anh ôm em thì em lại bảo nhột. Anh phải làm sao để vừa lòng em đây?”
“Nói gì cũng nói được!”
“Anh là người yêu của em mà!”
“Cái đó là anh nói, tôi không nói.”
Tôi dứt lời Kha đã ôm siết lấy tôi. Rồi anh đặt cằm lên vai tôi. Đường chiều đông kịt, nhưng tôi không hề phân vân, mặc tình cho những ngã khúc quanh, những ngã tư đèn đỏ rồi xanh liên tiếp. Một đàn chim chiều bay ngang qua trời. Một hình chữ V dài ngoằng trên nền mây xanh, thấp thoáng ánh mặt trời chói chang để từ biệt ngày cũ.
Tôi ăn ba chén chè. Đậu đỏ vỏ quýt. Kha nhìn tôi trân trân
“Em ăn khỏe nhỉ.”
“Không, tại lâu rồi không ăn. Tôi luôn sợ mập! Hôm nay ăn là phải tuyệt thực hai ngày để trừ calo!”
Kha cười. “Thôi em ăn uống bình thường thôi. Có mập thì anh cũng không bỏ em đâu mà sợ.”
“Bỏ đi!”
“Không bỏ!”
Tôi lại gọi thêm chén thứ tư.
“Nguyên này, cái vỏ quýt đắng quá, mà sao em lại thích ăn nhỉ?”
“Đắng, nhưng ăn vào rồi sẽ có vị thanh thanh. Chè rất ngọt, nhưng ăn cùng vỏ quýt, vị đắng và ngọt tương giao, thích chứ!”
“Anh không thể ăn vỏ quýt.”
“Vậy thì ăn đậu không.”
“Nhưng anh thấy em ăn ngon quá.”
“Thì tập ăn. Có thế cũng dở hơi. Anh không ăn tôi chén luôn phần của anh à nha.”
Tôi gọi tính tiền nhưng Kha ngăn lại.
“Để anh.”
“Nhưng tôi muốn trả. Anh ngồi yên đó.”
“Nhưng…”
“Nói thêm tiếng nữa là đi bộ về nhé!” – tôi lườm Kha. Anh cười ngồi yên để tôi trả tiền.
Trên đường về thì trời đổ mưa. Tôi lại không mang theo áo mưa, nên cả hai chúng tôi ướt hết.
“Em có lạnh không? Hay để anh chở cho.” – Kha hỏi tôi. Tôi bắt đầu thấy lạnh vì hướng mưa từ trước tạt về sau.
“Dừng xe lại đi, anh chở em cho.”
Tôi tấp vào lề. Rồi đỏi vị trí, Kha chở tôi. Hai hàm răng tôi va vào nhau côm cốp.
Chúng tôi về nhà Kha. ƯỚt sũng nước. Kha đưa tôi khăn tắm
“Em thay đồ ra kẻo bệnh.”
Kha vừa dứt lời thì tôi hắt hơi liên tục. Anh ta cười. “Thay đồ rồi anh đưa thuốc cho mà uống. Gớm, con trai gì mà yếu đuối phát sợ.”
Tôi định cãi lại thì lại thêm một tràng hắt hơi. Kha đẩy tôi vào phòng thay đồ rồi ra ngoài lấy thuốc cho tôi.
“Em uống đi.”
“Thuốc kích dục à?”- Tôi hỏi, nhìn Kha đầy nghi ngờ.
“Ừ, kích dục!”-Kha cười lớn.
“Uống thì uống!” – Tôi nói, “tôi sợ anh à?”
“Thôi đi ông! Mệt quá. Thuốc sổ mũi. Không có phần trăm Viarga đâu mà lo. Uống rồi nghỉ đi, hết mưa rồi về.”
Tôi ngồi xuống giường Kha.
“Anh có nhạc gì nghe được không?”
“Hòa tấu. Em thích chứ?”
“Loại nào?”
“Saxophone.”
“Uhm, tôi cũng thích nó. Mở đi.”
Kha mở đĩa nhạc hòa tấu saxophone. Tiếng kèn da diết. Kha vẫn đứng chỗ dàn máy và loa. Những nốt ngân lên du dương, đượm đầy bao nỗi niềm. Những bản tình ca Pháp dạt dào trong hơi tình ái. Tôi đứng dậy tiến lại chỗ Kha.
Tôi đứng sát vào người Kha. Rồi môi tôi đặt lên môi Kha.
|