Chap 15: Lặng nhìn quá khứ
Buổi lễ đã kết thúc Khánh Minh đến ngồi tại một ghế đá để nghỉ mệt. Từ xa có một em học sinh nữ đi đến chỗ Minh ngồi, lấy ra một bức phong thư: - Thầy ơi, có một chú nào đó nhờ em gửi cho thầy – cô gái có vẻ ngại ngùng khi đứng trước mặt vị thầy giáo trẻ đẹp trai này - Ai vậy em – Minh nở một nụ cười nhẹ - Em không biết, chú ấy không nói tên - Ừm, thầy cảm ơn, thôi em về đi - Vâng ạ - nói rồi cô bé chạy đi mất Cậu mở bức thư ra, trong phong thư chỉ có một câu ngắn gọn: “ cuối giờ hãy ra ngoài bãi cỏ trên ngọn đồi sau trường” . Ơ kìa, ai mà gửi cho mình bức thư kì quái thế chứ, thôi kệ, ra thử xem sao. Sau khi Minh đã thay lại đồ, cậu đi xe đến bãi cỏ trên ngọn đồi sau trường, cậu đến mà chẳng thấy ai, cứ tưởng là một trò đùa, định quay xe trở lại nhưng đằng sau có cất lên một giọng hát: - Happy birthday to you ~ Happy birthday to you ~ happy birthday ~ happy birthday ~ happy birthday to you … chúc mừng sinh nhật vợ yêu của anh - Anh … anh … anh Luân – cậu vui mừng chạy tới ôm anh, cái ôm thật lâu để thỏa mãn nhung nhớ, để khép lại một trang đau thương mở ra một ngày hạnh phúc - Sinh nhật vui vẻ nha em yêu- Luân bẹo má cậu một cái rồi đưa chiếc bánh sinh nhật cho cậu - Anh … anh còn nhớ sao - Đương nhiên anh nhớ, sinh nật của vợ anh, anh không bao giờ quên - Anh … tại sao lúc đó anh lại bỏ em đi, anh có biết em buồn lắm không – nói đến đây nước mắt cậu đã rơi xuống - Anh xin lỗi, bây giờ anh đã về với em anh sẽ không xa em nữa, anh hứa, chỉ tại vì lúc ấy, ba anh ngăn cản anh đến với em, nếu anh không xa em, ông ấy sẽ làm hại em mất – anh ấy tay lau đi những giọt nước mắt của Minh - Thế nhưng bây giờ thì sao, chú Hùng, chú ấy sẽ … - Không sao hết, ba anh đã mất rồi - Mất… mất rồi - Đúng thế, trước khi mất ông ấy vẫn còn nói nhiều điều với anh ********************** 3 năm trước *********************** - Con đi đến công ty với ba, ba có một số công việc muốn bàn giao với con - Được thôi, tôi sẽ đi sau, ông đến trước đi - Ừm – nói rồi ông Hùng bước ra cổng rồi lấy xe đi về phía công ty, Luân cũng dọn dẹp một số giấy tờ rồi cũng xách xe đi theo ông. Đến một giao lộ ngã tư thì * rầm * một chiếc xe tải đã tông vào một người đi xe máy, máu lan khắp nơi, Luân dừng lại thì thấy người nằm dưới đất chính là ông Hùng. Cậu vội đỡ ông dậy, máu đã lan ra khắp áo của Luân - Ba ơi, ba ơi, ba có sao không – Luân hoảng hốt hỏi ông Hùng - Ta … ta không sao - Để con đưa ba đi bệnh viện - Không cần …. Ta chỉ có chuyện muốn nói với con - Ba nói đi …. Con đang nghe đây - Cho … cho ta … xin lỗi, ta đã sai khi chia cắt hai đứa tụi con, ta chỉ mong sao hai con có thể quay lại và hãy nói lời xin lỗi của ta đến Minh vì tất cả … hự… hự - máu chảy nhiều hơn, ông Hùng đã nhắm mắt, ông không còn thở nữa, hôm ấy là cái ngày anh không thể nào quên được ************************************************************* - Thì ra là vậy – Minh nói với Luân - Ừm, vì vậy hôm nay anh muốn nói lời yêu em, không còn muộn chứ - Ưkm vẫn chưa muộn – mặt cậu đỏ dần như quả cà chua chín mọng - Ha ha lâu này em vẫn như vậy, đỏ mặt miết sao - Hứ, anh này kì - Thôi về bà xã à - Ơ còn bánh sinh nhật thì sao - Em thích thì đem về, còn về nàh anh sẽ tặng em quà khác * cười gian * - Ukm, về thôi – nói rồi anh chở cậu về nhà, hai người bước vào nhà trước sự ngạc nhiên của bà Thu - Ơ, con … con là Luân – bà thu ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của cậu - Vâng, là con … con xin lỗi gia đình vì mọi thứ, nay con quay lại để sữa chữa lỗi lầm – nói rồi anh ôm Minh vào lòng - Ừm … thấy hai đứa vậy là ta vui lắm rồi - Con xin phép lên phòng ạ - Luân bế xộc cậu lên hai người cùng nhau về phòng - Anh này, bỏ em xuống, kì quá đi - Có gì mà kì, anh có quà cho em đây - Quà gì - … - anh cuối xuống hôn cậu một nụ hôn thật sâu, một nụ hôn được xuất phát từ đáy lòng, là ánh lửa thắp lên ngọn nến hạnh phúc khi xưa đang còn dang dở … anh thả môi cậu ra, cởi từng cúc áo trên người cậu, anh hôn xuống cổ, ngực, bụng, nút từng vết cho nó đỏ ửng lên - Hâm nóng tình cảm nhé vợ - Ưm … ưm – cậu lại đỏ mặt, ấp a ấp úng nói lên vài từ… Hai người đang hòa quyện giữa tình yêu và dục vọng … Chap cuối: Ngoài Sân Hoa Hồng Nở *** sáng hôm sau *** - A, vợ chồng nhà Minh nó hoà lại rồi kìa - Vũ nói với Loan khi thấy Luân đang chở minh đến trước cổng trường - Ừm, hạnh phúc ghê anh ha – Loan nói với giọng ganh tị - Vậy mai anh cũng chở em như thế ha – Vũ cười đùa Loan - Bãi đi – Loan thúc nhẹ vào hông Vũ ******** Hai năm sau ********* - Oa… oa … oa – đứa trẻ nằm trong nôi đang khóc om xòm cả nhà - Anh này kì cục chọc con nó khóc không hà – Minh bế đứa nhỏ lên, nó lập tức nín, cậu vỗ về rồi ru nó ngủ - Em hay quá ha, dỗ một hồi nó ngủ luôn rồi – Luân cười - Thôi qua nhờ hai má coi con giùm, em với anh đi ra mộ anh Phong chút đi - Ừm vậy cũng được – Luân lấy xe rồi chở cậu đến nhà bà Thu và bà Tuyết, từ ngày hai người họ trở về bên nhau, Luân cũng đưa bà Tuyết về ở với bà Thu để tiện hai người bầu bạn, còn di ảnh ông Hùng thì cũng đem về nhà mẹ Minh để tiện thờ cúng. Xe dừng lại trước của của một căn nhà, Minh mở cửa đi vào - Mẹ ơi, coi thằng cu Ky giùm con với, con với anh Luân đi công chuyện xíu ạ - Ừm, để hai má chơi với dứa cháu nội này – bà Tuyết nhẹ nhàng bế đứa cháu nội của mình, lúc đó bà Thu từ trên lầu cũng đi xuống - Thôi, thưa hai má con đi – Minh và Luân cùng nhau đi đến nghĩa địa, hai người cùng đến trước một ngôi mộ, trên bia đá có để ảnh của một chàng thanh niên trẻ đã hy sinh để mang đến hạnh phúc cho người mình yêu, để chúc phúc cho hai người họ, Minh lau sạch bia mộ và cùng Luân dọn dẹp xung quanh ngôi mộ của Phong … Trên mi cậu khẽ rơi hai hàng lệ … Phong à, em đã hạnh phúc rồi, anh ở thế giới bên kia cũng an lòng đi nhé, đừng lo cho em nhiều quá …. !!! _________________________Hết Truyện___________________________ Điểm lại một số nhân vật: + Luân và Minh: đã có một đứa con hai tuổi hai người đang sống hạnh phúc bên nhau + Vũ và Loan: họ đã cùng nhau đám cưới, tổ chức thật là to và linh đình + bà Thu và bà Tuyết: vui vẻ sống bên nhau tận hưởng tuổi già Một số điều từ tác giả: - sở dĩ tôi để Phong chết không phải là tôi dùng ngòi bút của mình để giết chết cậu ấy mà là để chứng minh rằng vì tình yêu con người có thể làm bất cứ điều gì, con người có thể hi sinh để thấy đối phương hạnh phúc, được nhìn thấy họ nở nụ cười thì cũng đã mãn nguyện lắm rồi …. Và hãy nghe lời khuyên của tôi … dù người đọc câu chuyện này là ai, như thế nào thì hãy nhớ: “ đời người chỉ có một, sống sao cho đáng sống, hãy biết yêu thương, tình yêu không dễ dàng gì đến với chúng ta đâu … Hãy trao cho nhau cả con tim, cả tình yêu, nó đẹp lắm … tình yêu của ai cx rất đẹp, dù tình yêu đó không được công nhận từ xã hội nhưng dám đấu tranh vì lẽ sống, vì tình yêu thì đã là dũng cảm rồi… Yêu thương nhau nhiều hơn, quan tâm nhiều nhiều hơn, hãy dành thời gian cho nhau nhé các bạn đọc thân mến của tôi: - Đường không đi … đường mọc đầy cỏ dại - Người không qua lại … sẽ thành người dưng Nhưng các bạn thấy đấy… trong cái xã hội này, trong cuộc sống xa hoa phồn vinh tấp nập này, con người sống đã quá vội vã. Con người vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa. Vội vàng xum họp, vội chia xa. Vội ăn, vội nói rồi vội thở, vội hưởng thụ mau rồi vội già. Vội sanh, vội tử, vội một đời. Vội cười vội khóc, vội buông rơi. Vội thương vội gét, nhìn nhau lạ. Vỗi vã tìm nhau vội vã rời…. Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa, ngoài sân đâu thấy hoa hồng nở … Các bạn thấy không, có người vội cái này, có người vội cái kia, thật sự rằng các bạn đã quên đi nhiều thứ, vội vã quá …. Sống chậm lại chút nào, yêu thương nhiều hơn, bởi vì : - Có khi lỗi hẹn một giờ - Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm Đừng vội lỗi hẹn, đừng vội đi xa, để rồi phải hối tiếc, để rồi phải ân hận. Hãy nhớ rằng: “ nếu có kiếp này, thì đừng đợi kiếp sau. Mà nếu có kiếp sau, thì đừng để hối hận như kiếp trước”
CHÚC CÁC BẠN HẠNH PHÚC HIẾU PHẠM KHẮC HIẾU ( TIỂU_HỒ_LI ) - Ai muốn kết bạn với tác giả thì xin liên hệ qua địa chỉ face book :https://www.facebook.com/tieuholi2002
_________________________ END _______________________________
|