Cuốn Nhật Ký Của Anh Bộ Đội
|
|
8.8.10 : bữa nay đọc báo 2!. báo có nói 1 tháng nữa có sao băng vào khoảng ngày nào đó, hông nhớ nữa. tự nhiên mình nhớ tới con pé Hằng với con Dung quá, cũng có cái hôm nào đọc trên mạng nói là đêm đó có sao băng, mình với 2 đứa nó ráng thức tới 3h khuya coi thử. tới 3h30 hơn, chả thấy cái sao băng nào, đến sao xẹt cũng chẳng thấy, hông bít có coi lộn hướng ko nữa, nhưng bù lại thấy nguyên một con cú trắng bay cái vèo qua trước mặt. 3 đứa la làng um sùm giữa đêm khuya rồi mạnh ai nấy chạy về nhà. hahaha, nghĩ tới mà vui thật. 15.8.10 : cứ giả điên giả khùng quài, nhìn bực bội quá, mà ngộ thiệt, ban ngày nhìn mặt thì thấy bực tức sao đó, đến tối nhìn mặt thì lại thấy iu iu sao đó. hihihi cái miệng kêu bạn triều bạn triều nhìn iu ghê lun, bữa nào hun lén 1 cái mới đc, nhớ quá. hé hé. 16.8.10 : ngày nào trời cũng mưa vào lúc tối mịt, trời mưa cứ như cỗ vũ cho anh xuống đây hoài hay sao đó. mà hum nay trời tạnh mưa vừa lúc buổi chìu, mấy cái ô cỏ trước nhà ngập trong nước mưa nhìn đẹp thật, cỏ xanh mượt, nước trong veo, cứ như cỏ được đóng trong những cái hộp thủy tinh vậy. mà từ hậu cần này có một chỗ ngắm mưa đẹp lắm, thấy được một dãy 4 cái nhà ăn mờ nhạt trong mưa, thêm mấy cái cây thẳng tắp, đều đặn trước mỗi lối đi vào nhà ăn nữa. cứ mỗi khi mưa là mình chạy ra đây, coi mãi vẫn ko thấy chán cái cảnh này. 19.8.10 : chùi ui, tivi chíu cảnh mấy con bọ xít hút máu, nhìn ghê quá à, tự nhiên thấy sợ quá, làm sáng hôm sau phải tổng vệ sinh lại nguyên phòng, mọi ngóc ngách mình kiểm tra kỹ rùi. nói chung là cũng bớt lo đc phần nào, hix hix. ý Giang ui! hôm qua em nằm mơ thấy ngộ lắm, em đi trên một cái xe buýt, đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi có một cái xe buýt khác đi ngược chiều xuống, và em thấy anh ngồi trên xe đó, anh cũng đang nhìn em nữa, hai ánh nhìn chỉ chạm được nhau trong tích tắc, rồi biến mất mãi mãi. tự nhiên em lại ngồi dậy, và khóc quá trời lun. em cũng không biết sao nữa. em sợ như vậy quá. huhuhu. 22.8.10 : mẹ pà, sao cái trung đoàn này bóng nhìu dữ vậy. bộ phường tụi nó ở con trai chết hết rùi hay sao đó, đưa mấy đứa nó vào đây làm gì ko bít, thằng nào thằng nấy xìu xìu ển ển, đc cái làm 3 cái chịn tào lao thì giỏi lắm. mà cái thằng khốn nạn kia có cái gì đâu, mà đứa nào cũng chết mê chết mệt, đã vậy nó cứ đi theo mình quài mới ghê chứ. sao giống y như trong phim quá. hahaha. 23.8.10 : nãn. cúp điện sao ko cúp ban ngày đi, cúp ban đêm làm gì, đêm hôm có ai xài điện đâu mà cúp ko bít, cúp ban đêm chắc tiết kiệm được nhiều lắm chắc. cúp điện làm gì để người ta cứ mò xuống đây quài, rùi còn mò tùm lum trong chăn nữa. Giang ui, để em làm quen với bóng tối đi, đề em quên dần anh đi, đừng có xuống đây ôm em mỗi đêm nữa, đừng có làm em nhớ anh thêm nữa. hix hix. 25.8.10 : Lạc Long Trường Giang. Đoàn Thoại Đông Triều. Trường Giang và Đông Triều. Biển rộng và sóng lớn. Biển bao la nhưng nếu không có một con sóng, biển có còn là biển nữa ko? Em không biết, Giang ơi. nhưng em biết là nếu anh chấp nhận sự chia tay, anh sẽ vẫn còn là anh. còn em, em cũng chẳng hình dung ra lúc đó mình sẽ ra sao nữa. 26.8.10 : huhu. trả sợi dây chuyền lại đây. ghét quá. đồ cái thằng lưu manh … đồ dâm tặc > <” đã dâm mà còn dai nữa, với nhìu trò nữa chứ. hix hix. thằng lưu manh đáng ghét > <” 27.8.10 : thôi. thua rùi. toàn bộ những tháng ngày cố gắng xa anh, coi như vô ích rùi. ý mà hông phải, có ích thì đúng hơn, càng xa càng nhớ nhìu hơn, và khi gặp lại thì càng dữ dội hơn. hix hix, tại sao hôm qua anh lại ko mặc đồ hả. ghét anh quá, mới đầu là hôn, mình đã thấy đi quá xa rùi, bây giờ thêm cái ngủ ko mặc đồ với nhau nữa, hix hix, vậy chắc là đã đi xa lắc xa lơ lun rùi quá. ôi Giang ơi ,sao lúc nào anh cũng làm em phải đấu tranh nội tâm hết vậy. em ghét anh quá đi. Trang cuối cùng của cuốn nhật ký, Giang tắt đèn pin, rồi thu mình lại trong chăn. Tiếng mưa rơi dai dẳng, gió lạnh chốc chốc lại lướt qua khắp khu đóng quân. Giang co lại trong võng, cứ suy nghĩ mãi về nó … rồi anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay … Thấm thoát cũng gần tới lúc đánh trận thật, buổi sáng của bộ binh và các binh chủng tất bật với đủ thứ cần phải chuẩn bị, cấp trên ở trung đoàn đến và các sĩ quan ở những đơn vị mời tham quan diễn tập cũng đã đến đầy đủ, chỉ chờ ngày mai nữa thôi. Và khi kết thúc diễn tập, tất cả cũng lên xe về ngay trong ngày hôm đó. Buổi chiều cuối cùng, ánh hoàng hôn trải dài cả khu trại, từng vệt nắng xen kẽ qua các thân cây, âm thanh duy nhất lúc này là tiếng đàn ghita đang vang lên trong trại. Tiếng đàn buồn bã, như tiếc nuối cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp sắp sửa biến mất. Giang ngồi lặng thinh thật lâu. Rồi anh lấy bút ra, viết chậm rãi lên cuốn nhật ký của nó. 7h sáng, mọi công tác chuẩn bị đã xong, tất cả đã vào vị trí chiến đấu, chỉ chờ hiệu lệnh từ trung đoàn trưởng là bắt đầu.Giang ở trong lều chỉ huy với anh Vinh, đứng quan sát quá trình tập luyện trong một tuần của cả trung đoàn cho đợt diễn tập này. Cả một vùng rộng lớn, lưa thưa vài bụi cây và tảng đá, phía xa là đồi núi mờ mờ trong làng sương mù buổi sáng. Tất cả có 3 tuyến bắn. Tuyến thứ nhất, bộ binh và hỏa lực mạnh gồm súng cối 100, súng máy phòng không 12ly7 triển khai đi lên, bắn vào bia đặt ở tuyến bắn thứ hai, và cứ như thế cho đến tuyến bắn thứ ba. Mỗi trung đội bộ binh và hỏa lực đều có một thằng lính thông tin đi theo, diễn tập có thành công hay không là đều ở mấy thằng thông tin này. Thông tin giữa các bên với nhau mà không được thống nhất, thông suốt là ở trên sẽ thấy được liền. Tiếng đạn bắn nghe sướng tai thật, lâu lâu có vài tiếng pháo nổ từ súng cối 100 vang lên, có khi đồng thanh, có khi ngắt quảng. Cả một tuần tập luyện cực nhọc chỉ để làm tốt trong thời gian chưa tới 20 phút. Nếu hồi đó Giang còn ở đại đội, chắc ngay lúc này đây anh cũng đang ở dưới đó, hì hục chạy cùng với cả trung đội. Và khi trinh sát báo cái bia cuối cùng đã tan tàn, cả trung đoàn hò reo mừng rỡ, âm thanh vang dội từ tuyến bắn thứ ba như một làn sóng, lan tỏa khắp mọi nơi trong khu trại, và cả lều chỉ huy, vài người dân hiếu kỳ cũng tụ tập rất đông nơi đây để xem. Tất cả sĩ quan đứng lên, đồng loạt vỗ tay, ai cũng cười vui, ông này bắt tay ông kia, đợt diễn tập thành công mỹ mãng, toàn bộ mục tiêu đề ra đều đạt được, không có người bị thương và không có thiếu sót trong các khâu, nhưng có lẽ vui nhất là tụi bộ binh, vì đây là đợt diễn tập cuối cùng trong suốt thời gian phục vụ tại ngũ của tụi nó, tháng 9 rồi, chỉ còn 4 tháng nữa thôi là về nhà. Giang cũng hơi tiếc vì lần cuối cùng này, anh không được tham gia! Và … đây cũng là một đặc thù của QĐNDVN, anh chắc chắn là như vậy vì anh đã được nghe kể và hiện tại là anh cũng đang chứng kiến : toàn tiểu đoàn 2 thu dọn khu vực đóng quân còn nhanh hơn lúc mới triển khai nữa. Chưa tới 15’, toàn bộ lều, võng, trại dựng tạm và rác thải đã thu gọn tươm tất, các đơn vị tập trung thành hàng, chờ xe đến rồi lên xe về thôi! Giang thu dọn đồ xong, anh đứng dậy, chống nạnh, nhìn lại khung trời đầy nắng và mây lần cuối, dù sao nơi đây cũng đã gắn bó với anh và cuốn nhật ký trong vài ngày. Giang sẽ không quên được cái cảm giác thu mình trong võng giữa đêm mưa, soi đèn tìm lại những ký ức mà nó giấu trong từ những trang sách! Anh mỉm cười rồi vác balô lên xe. … Còn Triều! Khi nó phát hiện ra mất cuốn nhật ký, nó cứ lao đao mãi, có bữa nó còn chạy tới chạy lui như bị điên, mà chả biết chạy đi đâu! Chán chường, nó ngồi thừ một đống trên cái hành lang phía sau nhà ăn, mắt nhìn đâu đó phía xa! Triều cứ tưởng tượng mãi cái cảnh Giang lại trước mặt nó, nói những câu như : “Haha, anh biết rồi nha em! Em bày đặt xạo xạo với anh hả! Em dối lòng mình làm gì hả! Tưởng em cực khổ quên anh, ai ngờ em cũng nhớ anh như anh nhớ em! Haha, em bị anh bắt quả tang rồi nha!” Nếu Giang nói với nó những câu đó thật, chắc nó chỉ biết đứng chết trân! “Hic hic, diễn tập đi tới 11 ngày lận! Mình không chắc có phải Giang lấy hông nữa! Nhưng mà mình đã kiếm kỹ rồi, không thấy ở đâu hết! Chán thiệt luôn đó! Hix hix!!!” Bây giờ Triều chỉ có hai lựa chọn sau 11 ngày đó. Thứ nhất là chấp nhận là lý trí của nó đã thất bại, nó sẽ trở về với Giang, và không suy nghĩ gì nhiều nữa. Thứ hai, cố gắng một cách ngoan cố để chối từ, cãi chày cãi cối hay nói bậy nói bạ thế nào cũng được, miễn là giữ được cái lập trường … cùn đó! Triều cứ nghĩ mãi … nghĩ mãi … cho đến khi có ai rờ nhẹ lên vết sẹo trên cái cánh tay trái của nó, Triều thất thần quay sang nhìn, rồi giựt mình thấy rõ : thằng Hải trên Quân y vừa leo lên ngồi kế bên nó! Lúc này nó chẳng còn hơi đâu mà gây lộn với cái đám này nữa, Triều quay mặt đi, tiếp tục nhìn đâu đó xa vời phía trước. – Xin lỗi nha! Chắc mày đau lắm hả!
– … Triều chẳng buồn trả lời, nó cứ làm thinh mãi, rồi thằng kia cũng nói tiếp.
|
– “Chị em” nhau trong đây có mấy đứa à, mà cứ kiếm chuyện với nhau hoài, thiệt kỳ quá. Bây giờ thì nó mới quay qua, nhìn đối diện vào thằng đó : – Ai “chị em” với tụi bây? Tụi bây kiếm chuyện với tao trước chứ bộ! Hải liếc nó, trề môi : – Thôi muội ơi, muội với ảnh ôm ấp giữa thanh thiên bạch nhật, ai mà hổng thấy, còn chối đây đẩy nữa. Bởi vậy ai cũng ghét muội cũng đúng. Xí! Triều thoáng giựt mình, nó gặng hỏi lại : – Ôm ai? Tào lao quá!!! – Thì anh Hào chứ ai, còn giả bộ hông biết! Mà muội đừng có chối nữa, ai cũng thấy rõ ràng ảnh cho muội ôm, còn đi chung với muội hoài, hổng biết muội với ảnh có làm cái gì chưa nữa? Đến lúc này Triều mới cười được cái đầu tiên, nó nói tiếp : – Haha! Cái thằng chó không thèm liếm đó hả? Làm tưởng cái gì chứ! Mà tao với nó có làm gì hay không? Tụi bây thích thì cứ suy tưởng thoải mái, tao không quan tâm. Hải chép miệng tiếc rẻ : – Thiệt buồn ghê, người có thì hông xài, người cần xài thì hông có! Triều chợt nhớ ra một chuyện, nó gặng hỏi thằng Hải : – Tao nghe nhiều đứa nói về mày lắm đó, bộ “chị em” tụi bây rãnh không có gì làm, đi kiếm chuyện với thiên hạ hả? Nãy giờ Hải nói với nó bằng giọng bình thường pha chút buồn buồn, bây giờ thì nó đã trở về đúng bản chất, cái giọng eo éo làm Triều cứ cười từng chập : – Ủa? Tao hỏi mày nha, tự nhiên mày đang đi vậy đó, có đứa nào kêu mày “bóng bóng” mày có tức không? Hả? Đm mấy đứa khốn nạn, tao có ăn hết của ông nội nó đâu, sao nó chửi tao? Nó chửi tao quài thì tao phải ra tay thôi! – Thì ai kêu “chị” đi cái tướng lộ quá chi, giữ khẽ một chút có ai nói gì đâu? – Thôi má! Sống mà lấp liếm, che đậy mệt lắm. Tại sao phải giả bộ, trong khi thật sự mình đã là như vậy? Cứ là chính mình hay hơn hông? Nhìn cái mặt đầy tự tin đó, Triều không thấy mắc cười, nhưng trong lòng nó cứ vang đi vang lại cái câu thằng Hải vừa nói. Tại sao nó cứ phải giả bộ,trong khi thật sự nó … đang mong Giang quay lại??? – Vậy hả, sao “chị” nói “chị em” trong đây ít lắm, phải đoàn kết lại, mà “chị” cũng cho ra rìa hết mấy đứa đó? Là sao hả??? Rồi còn rạch mặt thằng gì gì đó em “chị” nữa? Tóm lại chị cũng đâu có vừa? – Chời ơi, cứ nhắc tới là buồn. Cũng tại mê trai quá mà tình “chị em” bị tan tành, bây giờ ngồi nghĩ lại thấy hối hận quá. Với lại cái hôm mày cho tao coi cái clíp đó đó, tao mới có cầm cái con dao lam lên là thằng kia nó la làng, rồi chạy mất tiêu rồi. Tự nhiên thấy nó chạy mà tao hông có giận nữa, tao thấy bức rức sao sao đó, nên … – Sao nữa? – … nên tao đi làm huề với nó rồi! Ê mà nói thiệt nha, tụi tao đứa nào cũng công nhận là mày đẹp trai nhất đó, nhiều khi thấy mày đẹp hơn anh Hào luôn! – Trời … Hahaha … mắc cười quá … sao đứa nào tao gặp cũng lôi ra nói tao với thằng Hào này nọ, mà tao nói thiệt đó, thằng đó có cái quần gì đâu mà tụi bây ham quá vậy? Bộ trung đoàn này có mình thằng đó là đẹp trai thôi hả? Triều cười xém té khỏi cái lan can, khi nghe thằng Hải liệt kê danh sách từng thằng … trai đẹp, còn xếp theo thứ tự đại đội nào trước đại đội nào sau nữa. Chợt Triều hỏi bừa : – Ủa nghe nói dưới đại đội 7 có thằng nào cũng đẹp lắm đó, có khi ăn đứt anh Hào của mấy “chị em” tụi bây luôn! – Thôi má! Hồi đó xuống đại đội 7 với mấy ông cán bộ Quân y hoài chứ. Mà có thấy thằng nào đẹp đâu, toàn mấy thằng thấy gớm hông à! Triều thở phào, nó hỏi tiếp : – Ê! Hỏi thử cái nha, mấy “chị” có hốt hàng đứa nào trong này chưa vậy??? – Chời ơi, coi nó hỏi kìa! Ủa bộ mày chưa … với đứa nào trong này hả? Hỏi gì thừa quá vậy? Triều đứng xuống, phủi phủi bụi rồi đi về : – Tao không phải là gay! Đừng có nghĩ tao giống tụi bây nha, không có được đâu à! Trưa hôm đó, trời kín mây, nóng thì có nóng, nhưng Triều cảm thấy không gian đang bưng bít sao sao đó. Nó ăn cơm xong đi ra, tụi kia bây giờ gồm có cả thằng Phát, thằng Quỳnh và một đứa nó không thể ngờ là thằng … Tài, đang vẫy tay gọi nó. Triều cũng vui vẻ đi lại, đầu tiên là nó móc méo thằng Tài vài câu trước, xong rồi nó mới bắt chuyện với cả đám. Tụi nó rủ đi căntin ngồi chơi, Triều từ chối, vì nó buồn ngủ. Những lần sau, ban ngày nó hay ngồi nói chuyện với cái đám đó, mà công nhận là vui thiệt, có bữa Triều cười muốn hụt hơi, còn có bữa đến khi đứng lên đi về, nhớ tới mấy chuyện tụi nó kể, Triều cứ cười dài đường. Nhưng cứ đến tối, là nó lại thui thủi trong chăn, nằm nghe nhạc và chờ cúp điện … rồi lại chờ gió lạnh thổi qua … và chờ ai đó! Có một buổi tối, Triều bị một nổi buồn không tên đeo bám. Chẳng hiểu sao tự nhiên nó lại buồn thảm đến vậy. Những bản nhạc trong điện thoại không làm nó thiu thiu ngủ như mọi khi được. Triều tắt nhạc, ra khỏi mùng, và mở cửa đi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên khi nó ở đây mà nó không sợ ma! Nhưng Triều chẳng biết đi đâu nữa! Nó ra trước cái thềm gạch của ban Hậu cần, chỗ vừa tiếp xúc với đường nhựa, rồi ngồi đó. Từ những đám mây đặc kín ở trên, bầu trời đang mang một màu đỏ thẫm. Toàn bộ mặt đường và mái tôn của dãy nhà xe cũng đỏ thẫm theo nền trời đó, và chỉ trừ những vật được thứ ánh sáng yếu ớt đó soi xuống, còn lại đều mang một màu đen đặc. Cảnh vật mà Triều nhìn thấy lúc này chỉ có hai màu : đỏ và đen. Gió lạnh chạy ào trên các con đường, gió chạm vào thân xác nó, đánh thức nỗi cô đơn đang chập chờn trong suy nghĩ. Triều co chân, tựa đầu mình vào đầu gối. Giữa đêm lạnh tĩnh mịch. Một giọt nước nhỏ xuống đầu gối, rồi chảy dài xuống dưới chân. … Nhiều khi ngồi giữa cái đám kia, Triều cứ vô tư cười đùa, rồi lại có lúc nó ngồi im không nói gì, mặc cho tụi nó vẫn đang nói chuyện với nhau. Buổi chiều, nó không ra bãi thể lực nữa, nó bỏ luôn cái việc hít xà đơn rồi, thay vào đó là đi bộ vài vòng với tụi kia ở ngoài sân chào cờ, lâu lâu thì nó chỉ hít đất khoảng 20, 25 cái rồi thôi. Bây giờ thì nó mới hiểu câu “có bạn” là như thế nào! Mỗi lần ngồi chung, Tài cứ nói đi nói lại mãi những chuyện mà nó làm, rồi phân tích đủ thứ cho nó nghe. Triều cười buồn nhận ra, nhưng có lẽ vẫn chưa quá muộn. Từng ngày từng ngày, nó thân hơn với cái tụi kia, cái khoảng cách mà tụi nó tạo ra cho nhau, bỗng dưng đứa nào cũng cười mỗi khi nhắc lại, rồi lại tự an ủi nhau! Mà chơi với tụi nó vui lắm, đứa thì nói bậy, đứa thì nói nhãm, lúc xáp lại là Triều chỉ có cười với cười thôi, có khi nó chẳng nói được câu nào mà cứ cười hoài … Cũng đã cận kề cái ngày mà nó mong đợi. Chiều mai nữa thôi là toàn bộ tiểu đoàn 2 sẽ về đây! Nó thở dài, chẳng biết khi đó nó phải đối diện như thế nào với Giang nữa! Chiều hôm đó, nó vào lấy đồ đi xuống đại đội Phòng không tắm chung với tụi kia, và tự nhiên Triều chợt thấy mình trong gương : tóc đã dài ra lại, tóc mái phủ hết trán, da không còn trắng mịn nữa, màu da cũ đã hiện lên lại, người ốm đi một chút, không còn đều đặn như lúc đang hít xà mỗi ngày. Triều đưa tay, chạm vào trong gương, nó cười mỉm, rồi cười vui ôm đồ đi xuống dưới kia tắm. Chợt thấy mình đã là mình! Chợt thấy hình ảnh trong gương mới chính là hình ảnh của mình! Dù chỉ là hình ảnh của lúc trước, nhưng Triều cảm thấy nó đã hoàn toàn trở về với chính nó! Nghĩ tới đó, là nó lại mỉm cười. … Hôm nay Giang về! Triều túc trực mãi trước ban Hậu cần từ sáng, cho đến giờ trưa, rồi giờ báo thức buổi trưa, rồi cái … nó buồn ngủ bất chợt, xong nó vô phòng nằm ngủ một lèo tới chiều! Đến khi nó giựt mình tỉnh dậy, lật đật chạy ra thì mấy cái xe của Vận tải đã đậu đầy đủ trong nhà xe. Triều thở dài chán nản, nó đi vào lấy chén đũa ăn cơm. Coi bộ nhà ăn rôm rả thật, đứa ở lại hỏi chuyện, đứa đi về nói không ngừng nghỉ, Triều nhìn qua dãy bàn của đại đội 7, mặc dù chẳng thấy được cái gì, nhưng hình như nó không thấy Giang. “Thôi kiếm làm gì cho mắc công, lát tối thế nào cũng mò xuống đây thôi! Hừ … đi xuống đây … có ngon đưa cái cuốn nhật ký ra, coi tui xử anh nè!!!” Ăn đại miếng cơm, nó về phòng cất chén đũa rồi tót lên Quân y chơi. Mấy đứa đi diễn tập đem đạn AK47 về cho thằng Tài quá trời, tụi nó đang nghiên cứu xem làm cái gì đó từ những viên đạn này, Triều ngồi chăm chú nghe bàn tán … và cũng tới lúc giải tán. Nó lầm lũi đi về! Khi đi gần tới nhà, có tiếng ai đó kêu nó từ xa, Triều quay lại, một thằng nào lạ hoắc đang đi tới : – Đ/c ở chung với anh Lâm hả? Xuống ban Kỹ thuật ảnh nhờ đem đồ gì về kìa! – Ủa? Ổng xuống dưới làm gì vậy? – Thì nhậu với mấy ông bên đó chứ đâu? Mấy ổng mới đi diễn tập về, đào được cái củ gì đó trên đó, rồi đem ngâm rượu uống thử! – Trời … mùa nào cũng đào, đào riết chất cả đống sau kho, chú Huấn đem quăng hết cũng như không! Chán cái ông này thiệt. – Thôi tui nhắn lại vậy thôi, đ/c xuống đó gặp ảnh đi kìa. – Ừa, cám ơn nha! Triều lon ton đi xuống ban Kỹ thuật, mấy ông này nhậu nhẹt um sùm trong cái phòng họp của ban, Triều bước tới ngưỡng cửa, nó vừa tính mở miệng hỏi thì nó … hết hồn thực sự. Giang đang ngồi kế bên ông Lâm! Ông Lâm thấy nó, ổng chỉ nói gỏn lọn : – Thằng bạn mày nó kiếm mày kìa, hai đứa bây khỏi chờ tao, tao về trễ! Giang đứng lên, chào cả bàn, nó thì quay lại thiệt lẹ, nhưng lại đi chầm chậm, chủ yếu là chờ để nghe được cái tiếng bước chân đang theo sau … “Kìa! Giang kìa! Quay lại chửi đi! Làm trận làm thượng đi! Quay lại đi?! Sao im ru vậy?”
|
Triều cũng bước chậm … tiếng chân phía sau vẫn chầm chậm theo nó … Đi đến hành lang của Hậu cần … Triều bặm môi, quay lại nhìn bằng ánh mắt lén lút … Giang thọc hai tay vào túi quần … mắt nheo nheo nhìn nó … chốc chốc Giang khẽ liếm môi … Triều thấy run run trong lòng … nó cứ bước chầm chậm đến cửa phòng … Và đèn hành lang lại phụt tắt … không gian lạnh lẽo quen thuộc lại hiện ra … Triều giựt mình đứng im … cái tiếng chân đến gần sát bên nó … rồi lưng nó bị ngực Giang huýt vào … đốc thúc nó cứ đi tiếp … tiếng chân lúc này không còn nữa … mà thay vào đó là tiếng thở nhè nhẹ sau gáy … Triều nén hơi thở mạnh nghe rõ … xong nó mở cửa phòng!!! Triều lần mò trong bóng tối tìm cái nội vụ, một lúc sau nó mới giăng được cái mùng lên, và lúc đó cũng là lúc tiếng khoá cửa phòng kêu một cách dứt khoát giữa màn đêm tĩnh mịch. Nó chui vào trong, vừa kéo cái chăn ra là … sau gáy nó có cảm giác ướt ướt. Tê tái! Tay chân nó bủng rủng. Triều muốn tỏ ra khó chịu, muốn nói cài gì đó. Nhưng nó chẳng biết nói câu gì cho ra hồn, nên nó đành im lặng mà tận hưởng tiếp … Gió lạnh lùa qua … đôi tay kia lại ôm nó chặt hơn. Khối cơ thể nóng ấm dính chặt lấy nó … chốc chốc lại có một cảm giác ướt át phía sau gáy, và chốc chốc nó lại nghe được cái hơi thở thân quen, cùng với sự nồng ấm trong hơi thở đó. Triều lại mê man trước giấc ngủ say …! Sáng. Trời lạnh một cách thô bỉ! Chỉ một phần nhỏ trên cơ thể bị vượt ra khỏi cái chăn là sẽ cảm nhận được rõ cái lạnh đó lạnh đến mức nào. Giang ôm nó mà anh còn cảm thấy nó cứ chốc chốc kẽ run lên. Đã vậy anh với nó, chẳng ai mặc đồ?! Tư thế hiện tại là anh đang nằm ngửa, nó thì cả chân và tay đang ôm chặt lấy anh. Cũng tại cái lạnh thấu xương càng làm cho con người ta làm biếng hơn, thêm nữa anh không nỡ để nó nằm một mình, anh ở lại tận hưởng chút hơi ấm rồi đi rửa mặt sau. Da thịt của cả hai tự nhiên trơn trơn, mịn mịn thế nào đó. Tại trời lạnh hay tại lý do gì, Giang chẳng biết, nhưng mỗi lần cử động, được đụng chạm vào làn da của nó, Giang khoái lắm. Và … thú vị nhất là lúc này đây! Tay của nó cứ mơn mớn khắp bụng anh, rồi lại lên trên ngực, rồi rờ nhẹ lên sợi dây chuyền của nó mà anh đang đeo, rồi lại xuống bụng. Tuy đã thật, nhưng anh đang gồng người, cố không để “nổi hứng” bất chợt, nó mà phát hiện là nó sẽ đứng lên ngay! Sau khi rờ tới rờ lui đã đời, nó ôm bụng anh thật chặt, rúc đầu vào cổ anh, thở đều. Giang tự nhiên cảm thấy buồn ngủ trở lại, anh gượng một chút, rồi cũng thiu thiu ngủ tiếp … Đến khi anh thức dậy thì Triều đã đi đâu rồi, anh vào rửa mặt, rồi đi về lại phòng mình. Lúc này là đã hơn 9h sáng. … Cả ngày anh kiếm nó mà chả thấy đâu! Hơi bực, đến chập tối anh lại xuống tiếp. Nhưng ngặt nỗi ông Lâm lại rủ nhậu, Giang lưỡng lự rồi cũng đi theo ổng. Mà nhậu với mấy ông sĩ quan chán lắm, mấy ổng toàn nói chuyện trên trời dưới đất, Giang chỉ ngồi nhâm nhi ly rượu một mình, lâu lâu thì đáp lại vài câu hỏi. Tiếng còi điểm danh buổi tối vang lên, Giang đứng dậy, xin về trước. Trên đường đi qua Hậu cần, cứ nghĩ tới chút nữa sẽ làm trò gì với nó, là anh không kiềm được “cảm xúc”! Đến khi anh mở cửa phòng, là anh thấy nó đã nằm trong mùng, quay mặt vào trong tường, anh cố tình đóng cửa hơi mạnh cho nó nghe, nhưng nó chẳng phản ứng gì. Anh cởi cái áo máng lên ghế, rồi đi lại, ngồi cạnh giường nó, tay Giang nhè nhẹ vén cái mùng lên. Lúc này Triều mới quay qua, và ngồi dậy, nó cứ nhìn anh chằm chằm. Giang lim dim đôi mắt, tay anh kẽ chạm vào … chỗ kia. Triều đánh mấy cái vào cái tay đó, nó hất tay anh ra. Giang cũng chẳng vội, cứ kiên nhẫn luồng tay vào trong …! Anh cười nhẹ một cách thích thú. Đèn phòng tắm vụt tắt. Giang thở mạnh, giống như là một cách cười thoả mãn, anh vén cái mùng rồi chui vào trong. Triều ngồi co chân, hai tay để hai bên, Giang nắm một tay nó, anh hôn bằng mũi lên mu bàn tay, rồi các khẽ của những ngón tay, xong anh để tay nó “xuống dưới” của mình. Vừa chạm nhẹ vào, là Triều giựt lại, nó đẩy đẩy anh ra xa, anh chụp tay nó, kéo nó lại, rồi anh ôm chặt nó, xong anh trở người nằm ngửa ra, để nó nằm trên mình anh. Giang cảm nhận rõ tim nó đang đập thình thịch, nó quay mặt đi, tránh cái hơi thở của anh, Giang biết nó ghét cái mùi rượu, nên anh không cố tìm bắt hơi thở của nó nữa, anh tập trung vào thứ mà anh thích thú lúc này : cái đít của nó! Hơi kỳ cục, nhưng từ cái hôm Giang gặp lại Triều, anh đã để ý cái điểm đặc biệt đó của nó. Bây giờ anh mới có dịp “thử”, nên anh làm đủ trò! Hơi thở của nó lúc thì dồn dập, lúc thì ngắt quãng theo từng nhịp tay của anh. Đã tay thật! Nó cứng cứng, mềm mềm khó tả lắm! Gió lạnh thổi qua … “cọ sát” … khẽ thở từng nhịp … rồi lại thiu thiu ngủ. … Triều thấy là lạ … chiều nào Giang cũng xuống đây đá banh với tụi nào đó, đã vậy còn vô tư vào phòng nó, lấy đồ, lấy khăn của nó đi tắm nữa. Còn mấy lúc đi ăn cơm, Giang cũng ráng tót qua ngồi cạnh nó, nhưng mà cả hai không ai nói câu nào! … Vừa kết thúc buổi chiều ảm đạm là có một cơn mưa dầm đến cùng với buổi tối. Triều bỏ hai hũ kem còn lại vào cái bịch, rồi nó xách đi xuống đại đội 2. Hôm nay là ngày nghỉ nên không có chế độ đọc báo xem tin như ngày thường, một số thì đi căntin chơi, một số thì ngồi lại trong phòng. Triều đi dọc trên hành lang, nhìn vào từng cái cửa sổ. Nó mừng thầm khi thấy thằng Phát đang ngồi trên giường gấp đồ, tưởng thằng đó không có ở đây, mắc công nó phải chạy lên Quân y nữa! – Ủa anh Triều! Chờ em chút, em gấp xong mấy cái áo rồi mình lên đó chơi! – Ê Phát. Anh cho cái này nè, coi coi có xài được không? Nó mở cái bịch, lấy hai hũ kem ra, thằng Phát nhảy tưng tưng trên giường : – AAAAA! Lấy liền! Lấy liền! Cám ơn anh Triều nha!!! Nó cười, Phát cứ soi đi soi lại hũ kem : – Nào giờ em chưa có xài kem gì hết đó! Mà cái này dùng buổi tối thôi hả anh, rồi ra nắng có bị dị ứng hông vậy? – Chắc là không đâu! Hay em để dành đi, gần xuất ngũ rồi xài. Lúc đó đâu có phải ra nắng thường xuyên nữa đâu mà lo? – Ừa! Ủa mà anh hông xài nữa hả? Mua chi mà tới hai hũ rồi bỏ uổng quá à! – Đâu có? Của người ta tặng, mà anh không thích xài nữa. Với lại tự nhiên anh nghĩ em xài mấy cái này được, nên anh cho em đó! – Chời! Cám ơn anh Triều lắm luôn đó. Thôi mình lên kia chơi đi anh. Trời vẫn mưa lâm râm, hai đứa tụi nó lủi lủi đi lên Quân y. Mà cái Quân y này buổi tối nhìn … ghê rợn quá! Nhất là cái hành lang màu trắng toát với cái mái nhà bằng nhựa xanh ở lối đi chính. Buổi sáng có nắng chiếu vào nhìn còn đỡ, chứ buổi tối nhìn y chang mấy cảnh trong phim kinh dị! Tại ban Chính trị cũng gần Quân y, nên thằng Quỳnh hay qua đây ngồi với thằng Hải lắm. Lát sau hai đứa nó đi lên nữa là tổng cộng 4 đứa. Trong đám thì thằng Hải là lính cũ nhất. Nó đi lính vào đợt một của năm 2009, hết tân binh nó đăng ký đi học Quân y bên trường quân sự, nếu nó không đi học thì thời hạn phục vụ tại ngũ sẽ không cộng thêm 6 tháng, và có lẽ nó cũng xuất ngũ chung cái đợt với anh Bảo rồi. Ngoài Hải ra, mấy đứa khác lẫn Triều đều là lính của đợt hai năm 2009, và tháng 1 tới đây, tụi nó cũng sẽ xuất ngũ chung với nhau. Hồi còn tân binh, mấy đứa nó có biết nhau vì mấy đại đội của tụi nó cũng nằm gần nhau, riêng đại đội 5 của Triều hơi tách biệt với mấy đại đội khác, mặc dù cũng đều nằm trong tiểu đoàn 2. – Chán quá mấy má ơi! Kiếm chỗ nào đi chơi đi. Quỳnh ngáp dài, uể oải ngồi nghe tiếng mưa lâm râm. Hải ngồi cắn móng tay, chợt nó nhảy dựng lên làm Triều cũng giựt mình : – Ê Ê! Hay đi ra ngoài chơi đi, gần gần đây có mấy tiệm net nè! Phát chép miệng : – Sao mà ra được trời! Chỉ có một đường duy nhất là leo rào dưới bãi rác thôi. – Thôi mày ơi. Nước dơ như quỷ, gặp trời mưa với tối thui nữa, đi không quen té xuống dưới coi như xong luôn! Tụi nó ngồi thở dài ngao ngán! Ở đây nếu muốn ra ngoài, lính thường thì phải có thẻ ra vào cổng của đại đội, mà muốn có cái thẻ đó thì phải lên xin đại đội trưởng rồi nói lý do này nọ … cũng mệt lắm. Riêng Triều với thằng Quỳnh là trường hợp đặc biệt, tại hai đứa nó công tác ở những ban thuộc trung đoàn, nên ra vào thì vô tư! Đang tính kiếm chuyện gì nói cho đỡ buồn, chợt Triều thấy có thằng vệ binh đi ngang qua chỗ tụi nó ngồi. Nhìn cái hướng thằng đó đi, là Triều biết nó vừa gác ở cổng 3 về. Trung đoàn này có 4 cái cổng tính luôn cả cổng chính. Triều hỏi liền khi thằng đó vừa đi tới : – Ủa đ/c, đ/c mới đổi gác với ai dưới cổng 3 vậy? – Hả? À! Vĩ Hào gác cổng 3 đó, tính xin ra ngoài hả? Nó gật. – Khó à nha, thằng Hào nó không có cho ai ra hết đó, miễn mấy đ/c có thẻ thì không sao. – Á vậy hả! Cám ơn đ/c nhiều nha! Thằng vệ binh quay lưng đi, là nó nói nhanh : – Đi!!! Ba đứa kia vừa chạy theo nó vừa lấy tay che đầu, gần tới cổng 3, thằng Phát hỏi nó : – Tính xin anh Hào cho ra ngoài hả? Nhưng mà mặc áo thun ai cho ra? Sao hồi nãy hông ở lại mặc áo với đội nón rồi ra luôn! – Đã kêu đi thì cứ đi theo đi, đừng có lo!
|
Hết đứa này tới đứa kia đều nói “không được, không được đâu”. Triều chỉ cười, rồi búng tay cái chóc : – Mấy “chị” đi sau lưng em nè! Triều đi tới cái chốt gác, nó chưa kịp gọi thì thằng Hào đã thấy nó rồi, Hào đặt cây súng lên ghế, đi ra hỏi nó : – Ủa Triều! Em đi đâu vậy? Dứt lời, là nó thấy thằng Hào cũng ngạc nhiên khi có tới ba đứa đứa sau lưng nó, đứa nào đứa nẩy cũng nhìn thằng Hào chằm chằm. – Hào cho Triều với mấy bạn nữa ra ngoài mua ít đồ nha! Triều nói nhỏ nhẹ đến nỗi nó còn … nổi da gà. Còn thằng Hào thì cứ đứng ấp úng, hết nhìn nó rồi lại nhìn ba đứa kia. Triều nắm cái tay của thằng Hào, cười tươi : – Cám ơn Hào nhiều nha. Xong! Nó tự động mở cửa đi ra, ba đứa kia lật đật đi theo nó thiệt lẹ. Đến khi đi ra được ngoài đường, đứa nào đứa nấy nhảy cẫn lên vui sướng, riêng Triều thì chỉ đứng cười thôi. – Em ơi em. Em thiệt là tài quá đi! Sao em làm cho ảnh chịu nghe lời em quá dạ? – Thôi! Kiếm chỗ nào ăn cái gì đi rồi vô net chơi, tụi mình đâu có bị điểm danh đâu, chơi tới 10h vô cũng được. Quỳnh kéo tay nó, mấy đứa kia cũng lật đật đi theo : – Nè nè, tao biết chỗ nè, đồ ăn vặt nhiều lắm, tha hồ ngồi ăn mà không sợ sĩ quan nó thấy. Gần trung đoàn có cái chợ, buổi sáng bán đồ dùng sinh hoạt, còn buổi chiều tối thì có mấy xe bán đồ ăn nhiều lắm. Triều đứng mua cái bánh bao, tụi kia thì đang đợi mua bánh mì thịt, chợt Hải khều tay nó : – Ê mày ơi, thằng Phi nó nhắn tin hỏi tao đang ở đâu kìa! Giờ sao? Triều núp vào cái xe bánh mì tránh mưa, nó suy nghĩ một hồi rồi lấy ra tờ 10 ngàn đưa cho Hải : – Tính tiền cái bánh bao dùm tao đi, mày nhắn lại kêu nó đi xuống cổng 3, khỏi mặc đầy đủ tác phong, tao dẫn nó ra cho. – Ê ê, vậy có ra được hay không thì mày nhá để tao với hai đứa này vô nha, chứ ba đứa tao ở ngoài này cũng có làm gì đâu? – Ok! Đứng đây chờ tao! Phát với Quỳnh cám ơn nó rối rít, Triều đi qua đường, rồi chạy lại cổng 3, nó gõ cửa. Hào đi ra mở cửa cho nó, xong nó đứng nán lại nói chuyện chút xíu, rồi lát sau thằng Phi tới, đi cùng là thằng Danh. Triều cười tươi với thằng Hào một lần nữa, rồi nó kéo hai đứa đi ra ngoài thiệt lẹ. Phi với thằng Danh cứ hỏi nó riết, nó chỉ cười rồi dẫn hai đứa kia qua đường. Đây là lần đầu tiên tụi nó đi ra cổng mà không cần xin phép hay phải mặc đầy đủ tác phong, nên tụi nó mừng lắm, vừa gặp nhau là đã khen Triều không ngớt. Triều cười, và đối với nó đây cũng là lần đầu tiên nó ra ngoài giờ này, mà đi trên cái đường này nữa. Hồi đó nó với anh Bảo, với Giang leo ra là chỉ đi trong hẻm thôi, ít có khi dám đi trên đường lộ lắm, mắc công ông sĩ quan nào đi ngang mà thấy thì không biết chạy đi đâu nữa!!! Tính tiền, bà bán bánh mì còn nói đùa một câu : – Trời mưa gió vầy sao mấy gái hông ở trỏng đi, ra ngoài này cán bộ nó thấy nó bắt cho! Tụi nó chỉ cười hí hửng, rồi đi vào tiệm net ngồi chơi. Triều phải công nhận mấy cái tiệm ngoài này tốt hơn trong hẻm thật. Nó thì chơi game, mấy đứa kia thì tranh thủ tải nhạc hay làm gì đó … Trời vẫn mưa lâm râm ngoài kia! … 9h. Trời lúc thì mưa lớn, lúc lại lâm râm. Vài đứa nhìn ra bên ngoài, rồi tụi nó kêu về. Triều cũng đã chơi chán, tụi nó đứng lên tính tiền rồi chạy lại cổng 3. Còn đói, Triều mua hai hộp bắp xào ở trước cổng rồi đi vào! Nó lại gõ cái cửa một lần nữa, Hào ra mở cửa cho, tụi kia cứ “cám ơn anh Hào” miết! Triều đưa cho nó hộp bắp, mưa cũng bắt đầu nặng hạt, nó cười với thằng Hào rồi tụi nó, mạnh ai nấy chạy về nhà. Hậu cần của nó ở hơi xa cái cổng 3, Triều hớt hải chạy thiệt lẹ trong khi lưng áo nó đã bắt đầu lấm tấm nước… Và đêm nay cũng chẳng có gì khác với những đêm trước. … Đêm nào Giang cũng xuống đây,lặng lẽ chui vào mùng nó, nó thì lặng lẽ chống cự, rồi cả hai cùng lặng lẽ đi vào giấc ngủ. Cũng được một tuần rồi. Tối Giang không xuống, nó thấy nhớ và thiếu thiếu cài gì đó, còn Giang xuống thì tự nhiên nó lại thấy ghét, muốn Giang đi về liền! Nhiều khi Triều cũng chẳng biết tại sao nữa! Không lẽ nó cứ im lặng vậy hoài? Rồi cái suy nghĩ trước kia bây giờ đang ở đâu, mà mỗi lần nó cần để đối phó với Giang thì lại không tìm thấy? Rồi có khi nó ngồi một mình, cố nhớ lại từng lý do mà nó cho là chính đáng để bỏ Giang đi. Mà lý do đâu không thấy, Triều chỉ thấy được cái đôi tay cho nó hơi ấm mỗi đêm thôi?! Buổi chiều hôm nay có đợt tập đội ngũ cho sĩ quan lúc 4h30, ông Lâm làm biếng không ra, nên chỉ có mình nó ra thôi. Vừa ra ngoài sân chào cờ, thấy một chút mây đen ở góc trời, là Triều đã thấy nản rồi. Thêm nữa trên ban Tham mưu, Giang cũng đi ra theo với anh Vinh! Nó với Giang cũng khá cao, nên hai đứa nó được sắp đứng cùng một hàng, nhưng Triều đi ra đứng ngoài bìa, nó không đứng gần Giang. Mấy cái điều lệnh đội ngũ này tập riết thấy nhàm lắm! Người thì đánh tay nhanh, không theo nhịp của cả hàng, người thì chút thì đi sai chân, người thì lỡ giơ chân cao quá, người thì đánh tay rộng quá, trúng tay những người đi kế bên, chốc chốc lại có tiếng người này làu bàu với người kia. Nghe mà mệt! Tập chưa tới 10 phút, ông sĩ quan chỉ huy khối đội ngũ cho giải lao. Triều đi lại ngồi ngay cái bật thềm, để cái nón kế bên, lâu lâu liếc mắt nó thấy Giang đang đứng ngoài, nói chuyện gì đó với mấy ông sĩ quan khác … Và cái thời điểm nó mong muốn cũng tới. Trời bắt đầu nhỏ xuống vài giọt nước, tiếng sét đánh vọng lại từ xa nghe cứ như cái gì đó to lớn lắm vừa đổ xuống, mấy ông sĩ quan tự động … giải tán. Triều thấy mắc cười, cơn mưa như thay lời kết cho cái buổi tập đội ngũ chán nản, nó đứng lên, chuẩn bị đi về thì có tiếng ông sĩ quan nào đó nói sau lưng : – Đ/c nào tên Khoa vậy? Chẳng ai quay lại trừ nó. Nó thắc mắc nhìn ông kia, cái ông đó chỉ chỉ ngón tay cái ra sau lưng : – Thằng Quân lực kia nó nói nhắn dùm ai tên Khoa ra nói chuyện với nó kìa. Nó còn nói không ai ra thì nó đứng ngoài đó luôn nữa! Thằng nào tên Khoa thì ra gặp nó cái đi. Mưa lớn tới nơi rồi kìa. Triều … nổi đóa … nó cảm thấy nó tức đến nỗi mà máu đang sôi sùng sục trong người khi nó thấy Giang đang đứng tuốt ở ngoài sân banh, chứ không phải trên mặt đường nữa. Triều đi lại đưa cái nón cho ông sĩ quan ở bên ban Kỹ thuật, nhờ về cất dùm. Sau đó nó … hùng hổ đi ra chỗ Giang đứng. Từng bước chân bực bội dậm đùng đùng xuống mặt đường nhựa, rồi xuống nền đất cứng. Trời bắt đầu mưa lớn, âm thanh rào rào vọng lại từ mọi nơi xung quanh … Gió thổi mạnh làm rớt cái nón của Giang xuống. Giang khoanh tay, mỉm môi nhìn nó đang giận dữ đi lại. Trong cơn mưa gần như trắng xoá. Nó đi lại, đứng trước mặt Giang, đáp lại ánh mắt trìu mến đó là những câu nói hết sức bực tức – những câu đầu tiên kể từ lúc Giang đi diễn tập về : – TỨC QUÁ!!! Anh lì như bò vậy đó Giang!!! Bây giờ anh muốn cái gì hả? Bao nhiêu đó chưa đủ với anh nữa hả? BÂY GIỜ ANH MUỐN CÁI GÌ??? HẢ??? NÓI ĐI! NÓI!!! -… – Tui chỉ muốn anh nghe lời tui một lần thôi! MỘT LẦN THÔI MÀ ANH CÒN KHÔNG LÀM ĐƯỢC NỮA??? TẠI SAO ANH CỨ ĐI THEO TUI RIẾT VẬY??? HẢ??? – … – Mở cái miệng ra đi!!! Anh đừng có giả bộ nhìn tui như vậy nữa!!! TUI BIẾT RỒI! TUI BIẾT HẾT RỒI! ANH ĐỌC ĐƯỢC CUỐN NHẬT KÝ CỦA TUI RỒI CHỨ GÌ??? ĐỪNG CÓ GIẢ BỘ KHÔNG BIẾT GÌ NỮA. MUỐN CƯỜI TUI, CHỌC TUI, THÌ LÀM ĐI!!! ĐỪNG CÓ NHÌN CÁI KIỂU ĐÓ NỮA. TUI GHÉT ANH QUÁ!!! -… – CÁI THỨ … THỨ LÌ LỢM NHƯ ANH … TUI BỰC QUÁ!!! CÁI MẶT TRƠ TRƠ CỦA ANH NỮA … ĐẾN BAO GIỜ ANH MỚI CHỊU HIỂU??? HẢ??? Nước mưa chảy từ trán, xuống đôi mắt sâu. Nước mưa chảy từ gò má, xuống cằm, cổ. Nước mưa lăn dài, lướt qua cái môi mềm mại mà nó thích! Giang cứ nhìn nó vùng vằn trong từng câu nói, từng âm thanh lúc lớn lúc bé giữa trời mưa rào. – ANH NGHĨ CHO BA ANH, CHO MẸ ANH MỘT LẦN ĐI! ĐỪNG CÓ NGHĨ CHO TUI THÊM LẦN NÀO NỮA!!! TUI KHÔNG CÓ CẦN ĐÂU!!! ĐI VỀ ĐI! VỀ MÀ LÀM NHỮNG TRÒ ANH THÍCH ĐI, VỀ LÀM LẠI CON NGƯỜI CỦA ANH ĐI! BỎ MẶC TUI ĐI!!! Giang chờ nó vùng vằn cho đã đời. Giang chờ chỉ để đến khi nó nói xong, và thở trong bực tức thấy rõ. Rồi Giang mới nhìn nó thật lâu … – Anh nhớ em! Tức lắm! Nó lại cố nói lớn hơn, tiếng mưa và âm giọng nhỏ bé của nó đang trộn lẫn vào nhau. – KHÔNG CÓ ĐƯỢC! TUI CẤM ANH!!! ANH PHẢI THƯƠNG GIA ĐÌNH VÀ NGƯỜI THÂN CỦA ANH! TUI KHÔNG CẦN ANH THƯƠNG MỘT MÌNH TUI!!! TUI CẤM ANH!!! ĐI ĐI!!! ĐI VỀ ĐI!!! Đôi mắt sâu vẫn nhìn nó trìu mến, đôi môi vẫn giữ nụ cười mỉm. Còn nó thì nhắm tịt mắt, hét lớn : – ĐI VỀ LẤY VỢ ĐI!!! … Vậy đó! Cái lý do mà nó nghĩ là chính đáng để bỏ Giang đi, và nó muốn Giang làm cho nó. Là vậy đó! Triều thích cái cảm xúc mà Giang tạo ra cho nó. Nhưng nó lại sợ. Sợ cái cảm xúc sẽ hỏng cả Giang và nó, làm cho Giang và nó sẽ dần dần đi xa hơn. Và đi lạc lúc nào không hay!
|
Mặc dù Triều chẳng biết nó “có” hay không, nhưng nó không muốn Giang “bị”! Nó không muốn làm một người bình thường mất đi chính họ. Nó càng không muốn phải tỏ ra ích kỷ để sở hữu được điều mà trái tim muốn. Rồi lý trí thì phải đau nhói khi chứng kiến gia đình, bạn bè, người thân đang có những suy nghĩ khác đi. 2 Tháng bên nhau đó. Triều đã yêu Giang rồi! Lần đầu tiên Triều biết được cái gọi là yêu đó. Lần đầu tiên nó cảm thấy trong tim có một cảm xúc rất khác, một cảm xúc mà cả cuộc đời nó vừa mới ghi nhận lần đầu. Và nó muốn cảm xúc đó vẫn mãi mãi ở trong tim. Lần đầu tiên nó biết cái cảm giác của người con trai mà yêu một người con trai nó gian truân và mong manh đến cỡ nào. Lần đầu tiên Triều thấy cùng lúc hai hình ảnh song song dành cho nó : tình cảm của Giang và ánh mắt của mẹ nó. Cũng là lần đầu tiên nó từng muốn bất chấp tất cả để có được thứ cảm xúc đầu tiên của cuộc đời nó. Nhưng Triều không thể làm được điều đó. … Triều hết kiên nhẫn, nó quay đi trong màn mưa trắng xoá. Chợt Giang giựt mạnh tay nó lại, Giang chống nạnh, chau mày nhìn nó, đúng cái kiểu ba gai không bao giờ nó quên : – Được rồi! Nói chung là em không muốn gặp anh nữa, đúng không? Em muốn chia tay? Đúng không? Ok thôi, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, em cũng yên tâm là sẽ không thấy anh làm phiền em nữa. Chỉ cần em làm cho anh một chuyện thôi. Lấy tay chùi nước mưa trên mặt, nó đáp lại chua chát : – NÓI ĐI! Giang vẫn chau mày, và đưa tay ra trước mặt nó : – Trả đây! Trả hết toàn bộ tình cảm của anh dành cho em đây, rồi muốn đi đâu thì đi?! … Triều cắn môi, nó bật khóc ngon lành sau những giây phút cố chịu đựng : – HẢ??? CÁI GÌ??? ANH NÓI CÁI GÌ??? TÀN NHẪN VỪA PHẢI THÔI CHỨ!!! CÁI CÂU ĐÓ MÀ CŨNG NÓI RA ĐƯỢC NỮA HẢ??? LÀM SAO MÀ TRẢ ĐƯỢC??? Giang! Giang chỉ chờ vậy thôi! Anh kéo nó lại, ôm chặt nó, cười cái kiểu lưu manh mà hồi đó nó ghét nhất ở anh : – Không trả được thì đền?! Đơn giản thôi! Hahaha!!! … Từng khối không khí lạnh cứ thổi qua không ngớt. Giang gạt chân cho nó té xuống, hai đứa lăn lộn dưới đất, toàn thân lạnh cóng. Nhưng chỉ có một điểm nhỏ ấm áp giữa cái lạnh đó. Giang gì chặt người nó quá, nó không thể chống cự lại, nhưng mà thiệt ra nó cũng chẳng thèm chống cự làm gì! Đã lâu lắm rồi. Triều mới thấy được đôi mắt sâu đó gần tới như vậy! Đến khi Giang mở mắt ra nhìn nó, nó nhìn Giang cười hiền mà khóe mắt cứ chảy nước mãi. Triều có thể ngụy biện, che giấu, lấp liếm cái cảm xúc của nó. Nhưng mãi mãi nó vẫn không thể nào xóa hết được. Cố gắng làm gì, khi mà ngay trong thâm tâm, lúc nào nó cũng muốn Giang quay về. Triều cũng làm gì có đủ sức chịu đựng khi ngày này qua ngày khác, nó cứ gồng mình chống chọi với đủ thứ suy nghĩ trái ngược nhau trong đầu nó. Và suy nghĩ cuối cùng cũng chỉ là muốn có Giang như trước! Ôi! Nó bỏ cuộc rồi, nó chẳng muốn cố gắng thêm làm gì nữa đâu. Muốn quên ai mà người đó cứ sờ sờ trước mặt mình thì chắc chỉ có yêu thêm thôi chứ làm gì mà quên nổi?! Thôi. Cứ để con tim đập nhịp đập mà nó muốn! Cứ bóp chặt nó, ép nó ngừng đập thì chỉ có mình đau thôi chứ ai đau. Triều lấy tay vò vò tóc Giang mãi. Triều thích lắm. Dù khóc nhưng nó vẫn nhìn anh, cười mỉm. Nó đưa tay, kéo đầu anh xuống. Rồi lại nhắm mắt. Đôi môi làm cho nó có cảm giác cơn mưa thật ướt át, nhưng cũng đầy ngọt ngào, và ấm áp. Vậy thôi!!! … Và có một điều RẤT ĐẶC BIỆT nữa. Hôm nay là sinh nhật của nó : ngày 8 tháng 9 năm 2010. Tập cuối Mây dông … Đó là một buổi chiều mát mẻ và ồn ào. Nắng gió chan hoà vào nhau, chim chóc này nọ lượn vèo vèo trên trời. Dưới đường thì xe cộ chạy ngược xuôi, bấm kèn inh ỏi. Ở Quận 7 thì cái đường này cả người lẫn xe nhiều vô kể, thêm cái giờ này là giờ cao điểm nữa! Nhưng mà có đang ở giờ nào thì cũng chả nhằm nhò gì với Giang. Sau một hồi luồn lách giữa dòng người đông đúc, anh cũng chở nó đến được cái bãi đất trống mà hai đứa hay lui tới. Giang gạt chống xe rồi cả hai leo lên ngồi, anh huyên thuyên đủ thứ, còn nó thì vẫn lặng thinh … – Giang! Choàng tay qua vai nó, anh nhìn kỹ hơn vào đôi mắt của nó lúc này : – Sao Khoa? Khoa đứng xuống, nó nhìn anh quả quyết một cách đau khổ : – Anh đừng gặp em nữa. Mình cắt đứt liên lạc với nhau đi. Mình … chia tay đi! Giang cười, lấy tay vò vò đầu nó : – Hơ? Có yêu nhau đâu mà chia tay hả em? Khoa bặm môi, cố gắng dứt khoát trong ánh mắt và câu nói : – Đừng có giỡn nữa. Em nói thật đó, em không muốn gặp anh nữa đâu. – Lý do? – Vì em giống anh! Giang khoanh tay, cười vu vơ : – Em sợ là hai đứa mình sẽ yêu nhau hả? Nó gật. – Em sợ làm gì nữa? Anh cũng đã yêu em rồi nè? Nó lại quả quyết : – Vậy thì mình chia tay! Giang vẫn khoanh tay, quay mặt nhìn đâu đó ra ngoài đường : – Nhãm nhí. – Anh đừng có nghĩ như vậy. Bao nhiêu đó là đủ cho hai đứa mình rồi. Em chỉ muốn tốt cho anh thôi. Nghe lời em đi, đừng gặp em nữa. Giang đặt hai tay lên đùi, cười khẩy : – Em sợ anh sẽ thành gay giống em à? Khoa đưa tay nhéo mạnh cái mũi Giang, nó bực bội chống chế : – Em không phải là gay! – Vậy em là gì? – Em … cũng không biết nữa?! Nhưng em không muốn anh cứ nói cái câu “yêu em, yêu em” mãi như vậy đâu. Anh dứt khoát với em đi, rồi dành tình cảm đó cho người con gái nào đó mà anh yêu đi, rồi hai người sẽ đám cưới, rồi có con. Như vậy hạnh phúc hơn là anh cứ nói yêu em mãi như vậy, mà cuối cùng cũng chẳng có tương lai nào cho hai đứa cả! Mặc cho nó đang huyên thuyên, Giang nhắm mắt, nhịp nhịp cái đầu chọc quê nó. Khi cảm thấy không nhịn được cười nữa, anh mới mở mắt ra. Khoa vẫn đứng đó, đôi mắt buồn cùng cái tóc mái và cái tướng người của nó, vẫn vậy. Vẫn cái hình ảnh hấp dẫn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đưa tay lên nhéo má nó : – Xong chưa? Còn gì muốn nói nữa không? – Nhớ kỹ lời em đó. Chào anh! – Thôi đừng có nhãm nữa, tối nay anh qua nhà em ngủ đó, lúc đó coi em có sức nhãm được nữa không nha? Giang vừa dứt lời là nó quay đi, Giang khoanh tay lại, gằng giọng : – Khoa!!! Quay lại đây!!! Nó quay mặt lại, Giang thấy mắt nó long lanh, đôi mắt buồn đó nhìn Giang cứ như là cái nhìn cuối cùng. Giang vẫn gằng giọng : – Đi lại đây ngay. Em giỡn mặt với anh hả? … – Khoa … KHOA!!! … – ĐI LẠI ĐÂY!!! CÓ NGHE KHÔNG!!! Cái tướng cao cao, ốm ốm. Cái áo thun xanh dương. Cái cách nó bước đi. Cái cách nó vuốt tóc. Giang vẫn khoanh tay, chau mày nhìn theo. Nó bước xuống đường, cái áo thun xanh cứ mập mờ mập mờ, rồi lẫn theo và mất hút trong dòng người đông đúc của buổi chiều tà. Nó không xài điện thoại nên anh không gọi được. Giang vẫn không vội, cứ bình thản ngồi chờ nó về đến nhà, rồi anh đến gặp nó sau cũng được. Ánh mắt và cái mím môi của nó khi nãy làm Giang khẽ cười. Nhưng anh cũng đâu có ngờ, hình ảnh làm anh chợt cười đó là hình ảnh cuối cùng mà anh thấy từ nó. Giang đi lên nhà nó. Không đứa nào biết nó đi đâu. Giang lại chỗ nó làm. Vừa mở cửa bước vào là cái con quản lý của nó mắng anh xối xả. Anh chưa kịp nói gì thì đã bị bảo vệ mời ra ngoài. Tức mình. Anh đi khắp nơi tìm nó. Rồi anh lại lên tới nhà nó, gặng hỏi tất cả, nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc tay và cái câu “không biết” gỏn lọn. Ngày sau … và cả những ngày sau … Bực tức và hoang mang, anh rong ruổi khắp nơi mà chẳng biết phải tìm nó ở đâu. Tức lắm … nhưng rồi cũng nguôi ngoai. Hy vọng nhiều lắm … nhưng rồi cũng thất vọng thật đầy đủ. Giang cứ ngồi chờ từng ngày từng ngày trôi qua. Cái suy nghĩ thôi không tìm kiếm và chấp nhận sự thật đã mất nó cứ chập chờn, đan xen cùng với cái suy nghĩ nó sẽ đổi ý và quay lại. Và từng ngày … từng ngày vẫn cứ trôi … trong lặng lẽ và đau đớn. … Nói là mấy người nhớ tui đi! – Giang kều cái môi đỏ đỏ của nó. Hông! Mấy người tự biết đi! – Tựa đầu vào ngực, Triều vòng tay ôm chặt cái lưng mà nó thích. Cơn đau đầu tiên mà nó gây ra cho anh, tự dưng đến trong phút chốc rồi lại biến mất. Giang cứ ôm chặt nó hơn, khi anh nhớ đến cái buổi chiều chia tay đó. Mặc dù đã lâu, lâu lắm rồi, nhưng anh vẫn còn cảm thấy sợ và, buồn mỗi khi nhớ đến. – Nhưng mà tui muốn mấy người nói. Có nhớ tui không? Triều ngẩn đầu, nhìn thật gần gương mặt của Giang, hai cái mũi khẽ chạm vào nhau : – Nhớ lắm chứ! Nhưng lại giả bộ là không nhớ. Hì … Giang nhéo nhéo cái má của nó : – Cứng đầu thật! Giang ôm nó lại, ngã người ra giường. Áp má xuống cái vùng cơ săn chắc, Triều nói khẽ : – Mấy người hông sợ hả … – Tui lớn hơn mấy người, không có suy nghĩ kiểu con nít như mấy người đâu. – Nhưng mà … – Nhưng gì nữa! Mấy người quên cái câu mà tui nói rồi đó. Ráng nhớ lại rồi từ từ hiểu đi, đừng có sợ những điều vô lý xung quanh nữa. – …
|