Búp Bê Của Vampire
|
|
Chap 5
_ Umh…umh…ahhhh…
_ Urrrrg… rên khẽ thôi~~~
_ Chulie ah…anh không kiềm được… ahhhh…
RẦM!
Cánh cửa phòng bị đạp một cách thô bạo đến nỗi bung cả bản lề làm hai kẻ đang dính vào nhau trên giường giật mình nhìn ra. Hắn đứng sừng sững trước cửa, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào y và anh.
_ Yunho…- Heechul nuốt nước bọt một cách khó nhọc.
_ Cho ngươi một phút!
…
_ Yunho, có vấn đề gì sao? – Y hỏi khi tìm thấy hắn đang đứng tại ban công tầng cao nhất trong lâu đài và đăm chiêu nhìn xuống dưới.
_ Ngươi làm vậy là có ý gì?!
_ Làm gì cơ?! – Y đã đoán ra nhưng vẫn vờ hỏi.
_ Muốn ta lên giường với con người giống ngươi?! – Hắn gầm gừ trong cổ họng.
_ À, chuyện ấy hả?! Chẳng phải em rất có hứng thú với cậu nhóc đó sao?!
_ Hứng thú???
_ Không phải à, em giữ nó lại đã mấy đêm rồi, và hyung thấy là ngoài đôi môi ra nó chẳng bị sứt mẻ chỗ nào, có vẻ như Yunho của chúng ta rất khoái chạm vào đôi môi ấy!
_ …
_ Hơn nữa… em có dám chắc mình không hề xao động khi nhìn thấy nó trong đêm qua và đêm nay không?
Khốn khiếp! Xao động trước con mồi, điều này đối với hắn là không thể chấp nhận được. Nhưng khi nãy… lần đầu tiên hắn không thể làm chủ được bản thân, cho dù chỉ một chút thôi.
_ Đó sẽ là một con búp bê xinh đẹp và ngọt ngào…
_ Mục đích của ngươi… ta sẽ không để ngươi thực hiện được đâu! – Hắn bỏ lại câu nói đó trước khi lạnh lùng bỏ đi.
“Em sẽ không kiềm chế được lâu đâu, nhất là khi đã biết mục đích của hyung mà em vẫn không có ý giết nó…”
Nếu sau đêm nay mà cậu còn sống, tức là hắn đã có cảm giác với cậu…
~oOo~
_ DongHae ngoan, nhớ không được tháo dây thánh giá và vòng tỏi này ra khỏi người nha…- Yoochun vừa nói vừa liếc mắt về phía con mèo đang nằm ườn trên giường, ve vẩy đuôi nhìn gã thách thức.
_ Dạ, nhưng vòng tỏi này làm Hae khó chịu lắm…- Nhóc chun mũi nhìn gã.
_ Khó chịu một chút nhưng an toàn, mấy tiếng nữa hyung sẽ về, có chuyện gì Hae cứ kêu um lên, các hyung khác ở gần đây sẽ đến cứu Hae ngay.
Donghae gật đầu một cách ngoan ngoãn, hôm nào trước khi đi gã cũng dặn dò đủ kiểu, nhưng hình như hôm nay gã dặn kĩ hơn thì phải.
_ Vậy… hyung đi đây. – Gã một lần nữa đưa mắt về phía con mèo kia, đây dù sao cũng là lãnh địa của Hunter, Vampire như nó chắc không dám làm gì đâu.
_ Tạm biệt… – Nhóc đưa bàn tay bé xíu của mình lên vẫy vẫy. – Hyung đi nhanh về nhanh nha!
Bóng gã đã khuất, nhóc ôm con mèo vào lòng và chơi đùa với nó. Nó cũng vờn vờn cái vòng tỏi trên cổ nhóc, bất ngờ cắn đứt dây làm những củ tỏi lăn ra.
_ A, hỏng mất rồi… – Donghae tròn mắt nhìn theo những củ tỏi đang lăn long lóc trên sàn, không phải nhóc thích thú gì cái vòng đó, chỉ là gã đã bảo nhóc không được bỏ ra thôi.
Nhóc nhìn nhìn một lúc rồi tặc lưỡi cho qua, tiếp tục chơi đùa với người bạn mới của mình. Lần này là đến dây chuyền thánh giá trên cổ nhóc, con mèo kéo nó ra và giựt mạnh làm nó đứt xuống.
Keng! Mặt thánh giá rơi xuống, Donghae nhặt lên nhìn con mèo trách móc.
_ Miumiu hư quá, làm hỏng hết đồ rồi… nhưng mà thôi… dù sao Hae cũng chẳng thích mấy thứ này.
…
Yoochun đi về và hoảng hốt khi nhìn thấy những củ tỏi nằm rải rác trên sàn nhà, gã vội lao vào tìm nhóc. Sau cùng mới thở phào khi nhận ra nhóc đang nằm ngủ ngon lành trên giường, còn con mèo… nó đâu?! Gã nhìn quanh tìm kiếm…
_ Lần sau đừng làm mấy trò vớ vẩn này nữa, chỉ tốn công thôi…
Gã giật mình quay lại. Một bóng người đứng bên cửa sổ, tay cầm dây thánh giá và ném về phía gã. Vì đứng ngược hướng ánh sáng nên gã không thể nhìn rõ mặt, điều này làm kẻ đó càng trở nên bí ẩn hơn.
_ Ngươi… là một Vampire?!
_ Hỏi thừa! – Chất giọng khàn khàn vang lên lạnh lùng làm gã bị thu hút, bất giác muốn nhìn thấy rõ mặt kẻ đó.
_ Ngươi tiếp cận ta vì muốn tìm truyền nhân của Hunter Vương?! – Gã tiến gần đến cửa sổ.
_ Lại một câu hỏi thừa nữa! – Cho dù không nhìn thấy nhưng gã chắc chắn kẻ đó đã nhếch mép cười.
Yoochun với tay định chụp nhưng Vampire kia đã nhanh hơn gã. “Phụt” một cái, nó đã biến hình để trở lại lốt mèo. Gã nhìn con mèo nhảy vào nằm cạnh nhóc Donghae mà không biết phải làm gì. Gã cảm thấy Vampire này hoàn toàn không tầm thường như những Vampire mà gã đi săn hàng ngày, nó không sợ thánh giá, không sợ tỏi và còn dám ngang nhiên hiện hình trước mặt gã. Có lẽ gã cần nhanh chóng nghĩ cách tách nó ra khỏi Donghae, sau đó mới có thể hạ nó được.
Giá như gã biết mình đã ngốc nghếch thế nào khi dùng tỏi và thánh giá để dọa một Vampire hoàng tộc – Dã Vương.
~oOo~
Nếu sau đêm nay mà cậu còn sống, tức là hắn đã có cảm giác với cậu…
_ Sao rồi Hannie ?! – Y nhìn anh hỏi.
_ Umh… – Anh lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mình, đoạn quay sang nhìn y cười ~ Không sao nữa rồi, tôi đã cố định lại xương cho cậu ấy, chỉ cần không hoạt động mạnh ảnh hưởng đến cái tay đó là ổn.
_ Yunho ra tay mạnh thật… – Y gật gù – Nhưng ít nhất còn giữ được cái mạng… chỉ bị bẻ tay là còn may.
Thật y không hiểu nổi lý do hắn giữ cậu lại nữa, nếu đã không thích thì cứ giết phứt đi, việc gì phải giữ lại rồi chuốc bực tức vào người. Nhưng cậu vẫn còn sống, và như đã nói, chỉ cần cậu còn sống, tức là hắn đã có cảm giác với cậu…
=====>>>>> FLASHBACK <<<<<=====
Jaejoong ngồi trên giường ấm ức gạt đi những giọt nước mắt đang chảy ra không ngừng. Cả người cậu đầy rẫy những dấu hôn của kẻ khốn khiếp đó. Hành hạ cậu chưa đủ hay sao còn dùng cách đấy. Hắn làm cậu đau, làm cậu sợ hãi, làm cậu nhục nhã… Cậu ghét hắn, cậu hận hắn…
Nhưng dù sao… hắn đã không làm tới. Chính xác là hắn đã ngừng lại sau khi cậu van xin một hồi. Có lẽ hắn vốn không có chút hứng thú gì với cậu, làm vậy đơn giản chỉ là hành hạ và muốn cậu khuất phục trước hắn thôi. Giờ thì cậu thua rồi đó, liệu hắn đã muốn kết thúc bữa ăn dở này chưa?!
Hắn đi được một lúc thì quay lại ném cho Jaejoong một bộ quần áo rồi ngồi xuống nhìn chăm chăm vào cậu. Cậu liếc nhìn qua là biết hắn đang không vui, cái mặt hắn bây giờ đang hằm hằm sát khí ấy, chẳng biết bị tên nào chọc tức, chỉ mong là hắn không trút giận lên đầu cậu. Và đặc biệt đừng trút giận theo cách vừa rồi.
Cạch.
_ Chúa tể, con mồi của ngài đây ạ! – Một Vampire thuộc hạ mở cửa đem đồ ăn đến cho hắn.
Cậu quay ra nhìn, lần này chỉ là một đứa trẻ khoảng mười tuổi, thậm chí nó còn ngơ ngác nhìn quanh không hiểu mình bị người ta đem đến đây làm gì.
_ Qua đây! – Hắn đi đến giữa phòng, phẩy tay biến ra một chiếc ghế rồi ngồi vào đấy, hắn nhìn vào thằng bé và hất tay gọi nó.
_ Dạ~ Thằng bé nhanh chóng chạy lại phía hắn. Cậu ngồi trên giường im lặng nhìn, trong lòng không ngừng thắc mắc mình sẽ một lần nữa vượt qua chuyện này bằng cách nào.
_ Ngươi biết ta là ai không? – Hắn nâng cằm thằng bé hỏi.
_ Không… – Nó lắc đầu – Nhưng trông chú đẹp quá!
Thằng nhóc đưa tay sờ khắp mặt hắn, đúng là trẻ con, chả biết gì cả…
_ Ngươi đã từng nghe đến quỷ hút máu người chưa?! – Hắn cứ để yên cho nó sờ mặt mình và kéo sát nó vào lòng.
_ Có nghe rồi…- Thằng bé gật đầu.
_ Nếu ta nói ta biết hút máu người, ngươi có tin không?! – Hắn từ từ đưa môi mình tiến đến cổ thằng bé.
_ Không. – Thằng bé rụt cổ lại vì bị hơi thở hắn làm nhột.
_ Tại sao?! – Hắn ngừng lại hỏi.
_ Vì chú rất đẹp, chú không phải người xấu đâu…
_ Ngươi nghĩ vậy hả ?! – Hắn lại tiếp tục công việc của mình, hai cái răng nanh đã dài ra sẵn sàng rồi.
_ Dạ vâng!
Hắn đặt tay lên vai thằng nhóc để cố định nó, răng hắn chạm vào cổ nó làm nó rụt lại nhưng không được. Hắn từ từ ấn vào…
Vụt!
_ A… – Thằng nhóc kêu lên khi cảm thấy có một vật rất nhọn sượt qua cổ mình, và giờ thì nó đang nằm gọn trong lòng một hyung khác rất xinh đẹp.
_ Đồ ác quỷ!
Jaejoong nhìn hắn bằng ánh mắt căm phẫn. Cậu đã quyết định rồi, cho dù cậu chưa chắc đã cứu được đứa trẻ này thì cậu cũng sẽ tỏ thái độ dứt điểm một lần với hắn, cậu không thể sống mà mãi chứng kiến những cảnh như thế được, không thể giương mắt nhìn hắn rút máu từng người từng người một như thế được. Sống không bằng chết và đằng nào thì cũng chết, vậy nên trước khi chết cũng nên làm một cái gì đó oanh liệt một chút. Cậu lao ra khi răng nanh hắn ấn vào làn da dưới cổ thằng bé, giằng nó ra khỏi tay hắn làm cho răng hắn chỉ tạo được một vết xước nhỏ trên cổ nó. Thằng bé im re, tự dưng nó cảm thấy sợ.
_ Thả nó ra! – Hắn gầm gừ trong cổ họng, đôi mắt đỏ ngầu, hắn đã ngửi thấy mùi máu, răng đã chạm da thịt người, lưỡi đã nếm được cái vị mằn mặn của máu. Vậy mà giờ cậu dám ngăn cản hắn thưởng thức bữa ăn của mình sao ?
_ Không… – Giọng cậu rõ ràng đang run lên nhưng tay cậu vẫn quyết không buông đứa bé ra, đã bảo rồi, hôm nay nó chết thì cậu cũng sẽ chết.
_ Tốt thôi… – Hắn nhếch mép – Dù sao cũng đã giữ ngươi lại khá lâu rồi!
Dứt lời hắn liền lao vào túm chặt lấy cổ cậu. Jaejoong bị bất ngờ nên buông thằng nhóc ra và ngã xuống sàn làm hắn cũng đổ người theo. Thằng nhóc hoảng hốt chạy về góc phòng nhìn cậu bị hắn đè lên người, hắn dùng cả hai tay siết chặt cổ cậu như thể muốn bẻ gãy nó ngay lập tức…
_ NGƯƠI TƯỞNG TA KHÔNG GIẾT NGƯƠI SAO? – Tiếng gầm của hắn làm cho thằng nhóc giật nảy mình, nó nép chặt người vào tường và rấm rức khóc.
_ Khụ… khụ… huhuhu… – Jaejoong cũng khóc, vì đau, vì bị hành hạ, vì nhục…
Phập!
Hai cái răng nanh của hắn cắm ngập vào cổ cậu, cậu hét lên đau đớn và vùng vẫy thật mạnh. Cho dù lúc trước luôn bảo muốn chết nhưng đến lúc đối mặt mới thấy không muốn chút nào. Cậu cảm thấy máu trong người mình dường như đang dồn cả vào chỗ tiếp xúc với răng hắn và tuồn ra ngoài. Cảm giác thật khủng khiếp!
Tay cậu bíu chặt vào vai hắn, chân cậu quẫy đạp mạnh phía dưới và bất ngờ thụi mạnh vào giữa bụng hắn. Hắn bị động nên buông lỏng tay nơi cổ và tay cậu, cậu nhân cơ hội đó mà vùng mạnh người thoát ra, nhưng hắn đã kịp túm tay cậu lại và vặn nó…
Crắcccc…
Tiếng xương gãy vang lên cũng là lúc cậu đổ gục người xuống, cánh tay buông thõng xuống sàn nhà không còn chút cảm giác, trước mắt cậu chỉ còn loang lổ màu đỏ máu rồi dần dần trắng xóa…
=====>>>>> ENDFLASHBACK <<<<<=====
“Umh… tại sao đêm đó làm vậy?”
“Đêm nào?!”
“Thì đêm thứ tư em ở bên anh, anh đã suýt nữa làm trò ấy còn gì!”
“Ah… một chút xao động không đáng có, nhưng ta nghĩ là ngay sau đấy ta đã lấy lại đúng bản chất của mình…”
“Khi suýt hút cạn máu và bẻ gãy tay em ư?!”
“Nếu đêm đó ta không hành động như vậy thì em có thể trở thành búp bê của ta sao?!”
“Thôi được rồi, đấy quả là một đêm đáng nhớ, và nếu không có đêm đó thì giờ vị Chúa tể đẹp trai của chúng ta đã không có con búp bê kiêm phu nhân đáng yêu này rồi, đúng không?!”
“Đồng ý, búp bê xinh đẹp, phu nhân ngọt ngào…”
~oOo~
Vừa mới tờ mờ sáng Heechul đã chạy ngay đến phòng hắn mong những phán đoán của mình là đúng. Nhưng rút cục thứ mà y nhìn thấy là một người đang yếu ớt nằm trên sàn nhà. Y chạy vội đến và nhận ra đó là kẻ mà y luôn muốn nó trở thành búp bê hay một cái gì đó tương tự của Yunho. Lần này đôi môi cậu không có thêm vết mới mà là cổ cậu, máu rỉ từng giọt từng giọt qua hai vết răng nanh, và cả cánh tay cậu nữa, dường như xương đã bị gãy rồi thì phải. Tội nghiệp quá!
Hankyung vốn là bác sĩ nên dễ dàng khám và băng bó vết thương lại giúp Jaejoong. Anh cũng đã dặn nhà bếp nấu chút cháo thịt tẩm bổ cho cậu, môi cậu bị sưng vì những vết thương nhỏ và sâu chồng chéo lên nhau nên ắt hẳn việc ăn uống của cậu mấy ngày hôm nay rất khó khăn. Anh khám cho cậu nên anh biết, dạ dày cậu gần như trống rỗng, hơn nữa hôm qua lại bị mất máu khá nhiều…
_ À phải rồi chủ nhân… vậy chúng ta cứ để cậu ấy ở đây sao?! Liệu Chúa tể có…
_ Không sao đâu Hannie… nếu muốn giết thì đã giết lâu rồi… – Heechul chống tay lên cằm ngồi nhìn cậu đang nằm trên giường với cái tay và cái cổ băng kín.
_ Ý chủ nhân là… – Hankyung nhìn y ngập ngừng.
_ Lại đây… – Y vẫy anh đến chỗ mình và ngồi vào lòng anh – Có lẽ Yunho với tên nhóc này sắp như ta và ngươi đó!
_ Hả ?!
_ Gãy tay có là gì? Ngày trước không phải ta còn hành ngươi ghê hơn sao?? – Y vòng tay qua cổ anh thì thầm – Càng hành hạ sẽ càng yêu thôi…
_ Vậy là chủ nhân rất yêu tôi rồi… – Hankyung vòng tay ôm eo y kéo sát vào người mình – Ngày trước hành tôi suýt chết còn gì!
_ Cái đó còn phải hỏi ư?! Hannie ah… – Bất cứ khi nào ở cạnh anh, y đều muốn âu yếm và được âu yếm, và bây giờ cũng vậy đây…
_ Umh… umh… Chulie…
_ Xin lỗi…
Cả hai tách môi ra khỏi nhau khi nghe thấy tiếng thều thào phát ra từ phía giường.
_ Làm ơn… qua chỗ khác làm… – Jaejoong ngồi dậy một cách khó khăn, phát ra những âm thanh hết sức yếu ớt -… hoặc… đợi tôi khỏe… thì làm cho tôi xem… cũng được! Bây giờ tôi mệt lắm… không có hứng đâu…
_ Ô… vậy ra đây là cách ngươi cám ơn những người đã cứu ngươi hả?! Xua đuổi tàn nhẫn quá! – Y rời khỏi lòng anh và đi về phía cậu.
_ Ai cần… cứu tôi… mà… – Cậu nhìn xuống mình – …chỉ bị thương… ở mỗi tay với cổ… thôi sao?! Hắn… không bẻ thêm chỗ… nào nữa ư???
_ Đừng nghĩ em trai tôi xấu xa như thế chứ cậu nhóc xinh đẹp! – Y bẹo má cậu làm cậu nhăn mặt khó chịu. Hắn như thế còn chưa đủ xấu xa sao?!
_ Cậu còn bị nhiễm trùng ở môi, bây giờ tạm thời chỉ húp cháo được thôi! – Anh lên tiếng.
“Làm sao mình còn sống sau tất cả chuyện này nhỉ ?!” Jaejoong rùng mình nghĩ.
~oOo~
Những tia nắng vàng dịu nhẹ của buổi sáng sớm rọi vào khiến cả tòa lâu đài trở nên thật thanh bình. Một tòa lâu đài của Vampire hiện ra sừng sững như vậy nhưng bao năm nay con người không thể phát hiện ra. Đó là vì chủ nhân của nó đã dùng phép để con người nhìn vào sẽ chỉ thấy hình ảnh của những nấm mồ. Dù sao nơi đây cũng là một bãi tha ma bị bỏ hoang từ lâu, cộng thêm việc xuất hiện những nấm mồ này khiến cho con người chẳng hề dám bén mảng đến lần nào. Thi thoảng có những tay nông nổi muốn thử cảm giác mạnh hoặc muốn chứng minh cho mọi người thấy mình can đảm ra sao, dám cả gan giăng lều dựng trại tại nơi đây. Và kết quả thì khỏi nói, vẫn là cái cổ bị bẻ ngoặt và bê bết máu mà thôi…
Có một con người… à không, nói một cách chính xác là nửa người nửa Vampire đang ngồi trên ô cửa sổ cao nhất của tòa lâu đài nhìn về phía xa xăm và chìm vào những cảm xúc không tên. Đã chín năm sống tại đây nhưng chưa bao giờ Kibum thực sự trở thành một Vampire. Cậu có thể giết người mà không còn cảm xúc, nhưng trực tiếp hút máu người thì lại không thể. Cậu chỉ có thể thỏa mãn cơn thèm máu cố hữu của một Vampire bằng cách uống qua li mà những bảo mẫu Vampire tốt bụng rút từ con người ra cho cậu thôi. Người ta thường bảo Vampire là những kẻ máu lạnh và độc ác, nhưng cậu thấy chúng còn tốt hơn con người gấp vạn lần. Bởi ít nhất, chúng không hề che giấu mặt xấu của mình, thậm chí không ngần ngại mà bộc lộ ra, và như thế đến lúc mặt tốt của chúng được thể hiện sẽ làm người khác cảm thấy ấm áp. Còn con người, sẵn sàng che giấu bộ mặt thật của mình để khoác lên những vỏ bọc đẹp đẽ và giả tạo, để rồi khi bản chất thực sự lộ ra, nó làm người ta choáng váng…
|
Chap 6
=====>>>>> FLASHBACK <<<<<=====
_ Umma, sao mãi mà appa chưa về chơi với Bum vậy?!
Đứa nhỏ tám tuổi đứng bám áo umma mình mà nũng nịu, làm sao nó hiểu được nó chỉ là một sản phẩm bất đắc dĩ mà cả umma và appa nó không hề muốn có.
_ Yên nào Bum! – Bà gắt lên – Appa chắc hôm nay bận nên không về được đâu, vào phòng chơi đi!
Làm sao bà nói với nó sự thật là appa nó đang ở bên người vợ và đứa con chính thức của mình. Bà thở dài nhìn vào xa xăm, những lời ngon ngọt khi dụ dỗ và những lời nói phũ phàng khi biết bà có thai sao lại có thể cùng một người nói ra nhỉ?! Bây giờ mối liên hệ duy nhất giữa bà và người đàn ông đó là đứa nhỏ này, ông ta buộc phải chu cấp tiền nuôi đứa nhỏ nếu không muốn bà làm ầm lên. Thật thú vị là ông ta rất sợ người vợ lớn của mình, nếu cô ta biết ông có con rơi, không biết chừng sẽ đá ông ra khỏi nhà cũng nên.
_ Dạ…
Nó lủi thủi vào phòng. Sao umma không bao giờ dịu dàng với nó như umma của các bạn khác?! Nó đã làm gì để umma ghét nào?? Còn appa nữa, thỉnh thoảng đến chơi với nó chút xíu nhưng hầu như lần nào appa đến cũng cãi nhau với umma, vậy nên chưa bao giờ nó đi đâu chơi mà có cả umma lẫn appa. Và cho dù appa chả mấy khi cười khi chơi với nó, nó ngày nào cũng vẫn mong được gặp appa. Nó nghĩ rằng nếu nó ngoan thật là ngoan thì sẽ có ngày cả umma và appa cùng dẫn nó đi chơi. Thật đáng tiếc là điều đấy sẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực…
Cộc cộc cộc…
_ Ai vậy?! – Bà ra mở cửa.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp mạnh gây ra tiếng động rất lớn làm đứa trẻ đang chơi trong phòng vội chạy ra xem.
_ Là mày phải không?! Là đồ mặt dày này phải không?!
Theo những gì nó nhớ được, đó là một người đàn bà ăn mặc sang trọng, phấn son lòe loẹt đang túm tóc umma nó vít xuống.
_ AAAAA… các người là ai?? – Bà vừa la lên vừa tìm cách gỡ tay ả ra khỏi tóc mình.
_ Mày dám dụ dỗ chồng bà hả?! – Người đàn bà đó vừa rít lên vừa đập đầu umma nó vào tường – CHẾT ĐI!!!
_ HUHUHU ~~~ UMMA AH ~~~ Đứa trẻ tám tuổi chỉ biết đứng khóc khi nhìn umma mình bị đánh như vậy.
_ À còn thằng con rơi này nữa… chúng mày đánh con này cho tao!! – Ả quay sang nói với đám người hung dữ đi cùng và tiến tới phía nó.
Bốp ~ Bốp ~ Bốp ~~ Hai má phúng phính của nó giờ đã đỏ hằn cả vết bàn tay.
_ HUHUHUHUHU ~~~~ Nó càng khóc to hơn.
Bốp ~ Bốp ~ Bốp ~ Bốp ~~
_ Mày còn khóc hả ?! Đồ con hoang, đồ bỏ đi…
_ Tôi về rồi đây! – Tiếng một người đàn ông vang lên làm tất cả quay ra nhìn.
_ APPA AH HUHUHU~~~~~ Nó vội chạy lại ôm người mà hiện giờ đang cứng người khi nhìn thấy vợ mình trừng trừng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
Ông ngay lập tức đẩy nó ra.
_ Appa?! – Nó giương đôi mắt lên ngây thơ nhìn ông.
Ông lúng túng cúi gằm mặt tránh ánh nhìn của vợ.
_ ĐÂY LÀ BỒ ÔNG PHẢI KHÔNG?????
Ông không trả lời.
_ CÒN CÁI THẰNG NÀY LÀ CON TRAI ÔNG PHẢI KHÔNG???? – Ả vừa nói vừa túm tóc thằng bé dúi nó ngã ra sàn, bà vội lao ra ôm lấy nó cho dù khắp người bà giờ cũng đang đau ê ẩm.
_ Đúng là đồ hèn! – Bà lầm bầm chửi rủa ông, kẻ mà từ nãy đến giờ chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất.
_ TAO SẼ GIẾT, TAO SẼ GIẾT HẾT!! CHÚNG MÀY ĐÂU, GIẾT CHẾT CON KIA VÀ THẰNG CON CỦA NÓ CHO TAO!!! – Ả gầm lên ra lệnh cho đám người đi cùng, ắt hẳn đây là đám người đâm thuê chém mướn ả thuê được ở đâu đó để đến trút giận cho ả.
Bốp ~~ bốp ~~ huỵch huỵch ~~~
Mỗi một cú đấm cú đá của chúng hạ xuống là một lần bà cảm thấy đau nhói lên, bà cố sống cố chết ôm đứa con nhỏ lao ra khỏi cửa. Và bọn người kia, đương nhiên không tha cho bà, chúng đuổi theo và sẽ giết chết bà theo lệnh của ả.
_ BẮT NÓ LẠI!!! GIẾT NÓ ĐI!!! – Tiếng người đàn bà vẫn vang lên từ phía sau .
_ Umma xin lỗi… – Bà vừa chạy vừa ôm chặt lấy nó – Umma xin lỗi con ~~~
_ Huhuhu umma ah ~~~ Nước mắt nó không ngừng chảy ra ~~~ Sao cô ấy lại đánh con vậy ?! Sao appa thấy umma với con bị đánh mà không làm gì vậy ?
_ UMMA XIN LỖI! – Bà chỉ có thể nói ba từ đó thôi, nó mới có tám tuổi, làm sao để nó hiểu hết những chuyện này đây.
Bà dừng lại, ngõ cụt rồi, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ. Bọn chúng đang hằm hè tiến tới, phía đằng sau vẫn là tiếng hét “giết đi, giết đi” của ả. Bà ngồi sụp xuống, dùng cả thân hình mình che chở cho con ngay khi thấy những cái gậy vung lên và giáng vào người mình.
_ Bum… ah… ngủ đi… con… – Bà thều thào một cách yếu ớt với đứa trẻ đang nằm trong lòng mình – Ngủ đi… mai tỉnh dậy… sẽ không còn chuyện… gì đâu… hục…
_ UMMA!!!
Nó khóc ré lên khi thấy máu phun ra từ miệng bà. Nó nhìn ra xa, có mấy người đã nhìn thấy cảnh umma nó bị đánh, nhưng sao không ra can ngăn, sao lại chạy đi thế kia? Sao ai cũng hành động như vậy cả, umma nó sắp chết rồi, sao không ai đến cứu vậy?
_ Giết hết cả hai đứa nó nghe chưa?! – Ả vẫn dửng dưng – Rồi đến chỗ cũ lấy nốt tiền!
Dứt lời ả kéo tai ông đi về phía chiếc taxi gần đó, chiếc xe phóng vụt qua cũng là lúc nó biết appa đã bỏ mặc mẹ con nó thật rồi.
_ Umma xin lỗi… umma ngủ trước… nhé… Bum ah… thực ra… – Máu và nước mắt bà trộn lẫn vào nhau tạo thành thứ dung dịch đắng ngắt rơi vào người nó – …Umma yêu con… nhiều lắm… umma chưa bao… giờ ghét con cả… chỉ là umma đã sai… ngay từ đầu… đều là lỗi của umma… umma rất yêu… con… umma…
_ HUHUHUHUHU~~~~~ Nó gào lên khi cả người bà đổ gục xuống đè lên người nó, hai mắt đã nhắm nghiền còn máu thì chảy ra rất nhiều.
…
Vụt! ~~ Soạt~~~
_ Ôi chao, toàn là những con người bẩn!
Tiếng nói vọng lên từ nóc của ngôi nhà gần đấy làm cho đám côn đồ đang hăng máu dừng lại quay lại nhìn. Một bóng đen to lớn đứng sừng sững trên nóc nhà và nhìn xuống. Đôi mắt sáng lên trong đêm bất giác làm tất cả những người nhìn vào cảm thấy sợ hãi.
_ Sao lại giết nhau vào nửa đêm ngày hôm nay chứ ?! Có biết hôm nay là ngày đi săn của Vampire không?!… Humh… mùi máu hấp dẫn quá!
Kẻ đó mỉm cười khi thấy cả lũ người bên dưới há hốc mồm nửa tin nửa ngờ vào câu nói của mình.
_ Mày… mày là cái quái gì thế?! – Một trong số bọn chúng lên tiếng.
_ Một Vampire hoàng tộc, tên Junsu… – Kẻ đó đưa tay lên xoa cằm mình – Nhưng hãy gọi ta là Dã Vương…
_ Cái… gì?!
_ Nếu các người còn sống sau đêm nay…
Dứt lời kẻ đó liền thả người xuống sà vào đám người vẫn còn đang ngớ ra không hiểu gì. Và bọn chúng có vẻ đã hiểu rõ hơn những gì mình nghe được khi thấy kẻ đó gặm nát cổ một tên trong số bọn chúng. Thật lạ là vài phút trước chính bọn chúng còn làm người khác đổ máu mà không cảm xúc gì, thì bây giờ cả bọn đang rơi vào tình trạng cực kỳ sợ hãi khi thấy máu chảy ra từ cái miệng kia.
_ Á Á Á Á Á Á~~~ Bọn chúng bỏ chạy toán loạn, chỉ có nó vẫn đang nằm nép dưới người mẹ quá cố của mình.
Vụt ~ Vụt ~ Vụt ~ Những bóng đen khác bắt đầu lao xuống và tóm lấy từng đứa một trong đám côn đồ.
Sụt sụt~ Những âm thanh như vậy cứ thay nhau vang lên, hòa cùng với tiếng la hét vô vọng của những con mồi xấu số.
Nó nằm im thin thít nhìn đám người ban nãy bị rút từng giọt máu một. Nói thế nào nhỉ?! Nó không hẳn là sợ, thậm chí còn có chút thỏa mãn, nó muốn những bóng đen kia hãy giết sạch bọn người độc ác đi, giúp nó trả thù cho umma…
Bất ngờ cái xác đầy máu của bà bị lật lên.
_ Dã Vương, ở đây có một thằng nhỏ này! – Một tên Vampire thuộc hạ túm nó lên và đi về phía kẻ đó.
_ Humh… – Kẻ đó quăng con mồi của mình – một cái xác không còn chút máu nào – xuống đất và nhìn nó ~ Một tâm hồn sạch… có bị vấy bẩn một chút… nhưng bé thế này thì có được bao nhiêu máu?! Thả nó đi đi!
_ Nhưng Dã Vương, không sợ nó nói với người khác về sự tồn tại của chúng ta sao?!
_ Không sao, ai tin lời một đứa trẻ con chứ?! – Kẻ đó ném nó xuống đất và chuẩn bị bay lên đi săn mồi mới.
_ Xin hãy đem cháu đi! – Tiếng nói non nớt phát ra từ phía sau làm kẻ đó phải quay lại nhìn.
_ Ngươi nói gì cơ?!
_ Mấy người là Vampire phải không?! Mấy người có thể biến con người thành Vampire phải không?! Vậy thì hãy biến cháu thành Vampire đi!!! – Nó quỳ xuống túm vạt áo kẻ đó mà van xin.
_ Ồ thú vị thật! – Kẻ đó cúi xuống nhìn nó – Vậy nói cho ta biết lý do ngươi muốn trở thành Vampire đi xem nào!
_ Cháu không muốn làm con người nữa! HUHUHU ~~~ Nó đột nhiên òa khóc – Cháu muốn trở nên mạnh mẽ như mấy người! Cháu không muốn là một kẻ yếu đuối ~~~ HUHUHUHU…CHÁU MUỐN TRẢ THÙ!
_ Aish! _ Kẻ đó có vẻ khó chịu với tiếng khóc của nó – Ngươi nói không muốn là một kẻ yếu đuối nhưng ngươi đang thể hiện điều đó đấy. NÍN!!!
Nó ngay lập tức im bặt và nhìn kẻ đó. Tay vẫn túm chặt vạt áo không buông.
_ Ngươi thực sự muốn trở thành Vampire sao?!
Nó gật đầu.
_ Để trả thù hả?!
Nó quay ra nhìn xác umma, gạt nước mắt và quay ra nhìn kẻ đó, gật đầu.
_ Được… vậy ta sẽ làm ngươi trở thành một Vampire!
_ Dã Vương, Huyết Vương sẽ phản đối! – Một thuộc hạ đứng bên nhắc khẽ.
_ Hyung ấy sẽ chẳng làm gì được ta đâu! – Kẻ đó gắt lên rồi quay sang nó – Ta thích ngươi rồi đấy nhóc ạ, nhưng nếu muốn trở thành Vampire thì phải chịu đau một chút, ngươi có chịu được không?!
Nó lại gật đầu. Tâm hồn non nớt của nó đã chịu những nỗi đau quá lớn rồi, giờ chịu đau thêm chút nữa có sao đâu. Kẻ đó kề miệng mình vào cổ nó. Nó nhắm mắt chờ đợi.
Phập!
Từng giọt máu nó chảy dồn cả vào hai cái răng nhọn hoắt, ngay khi nó cảm thấy máu mình sắp bị rút hết thì một dòng máu nóng hổi khác chảy lại vào người nó. Nó cảm thấy choáng váng vì thứ máu mới được thay thế vào trong huyết quản của nó dường như mang theo một sức mạnh nào đấy mà cơ thể người nhất thời chưa thể thích nghi được. Nó ngất đi trong vòng tay kẻ đó…
~ Humh… đúng là con người, yếu đuối quá mà… ~ Kẻ đó nhìn nó lả đi trong vòng tay mình, tay vẫn túm chặt vào áo mình không buông ~ Đem nó về!
=====>>>>> ENDFLASHBACK <<<<<=====
Từ đấy Kibum trở thành nửa người nửa Vampire, sống trong tòa lâu đài của những Vampire cùng với Dã Vương, chủ nhân mà cả đời này cậu mang ơn. Ba năm sau khi không còn là một con người yếu đuối nữa, cậu quay trở lại thế giới loài người và tự tay giết chết ả cùng với người đàn ông mà cậu đã từng gọi là appa. Không cảm xúc, không ân hận, ấy là những gì một Vampire nên có khi giết người. Kibum đã có được điều đó, nhưng thật tệ là cậu vẫn không thể thành một Vampire hoàn toàn mặc dù bá khí Vampire của cậu khá mạnh. Điều này làm Kibum luôn cảm thấy có lỗi với Dã Vương, người đã dùng dòng máu của mình để biến cậu thành Vampire…
_ Anh chàng đẹp trai, đang nghĩ gì vậy?!
_ Huyết Vương! – Kibum cúi người trước y.
_ Junsu sao rồi?!
_ Dã Vương vẫn ổn – Tối qua chủ nhân vừa mới nói chuyện qua ý nghĩ với Kibum rồi, mọi chuyện diễn ra trên kia cậu vẫn nắm được.
_ Không bị phát hiện chứ?!
_ Thực ra… đã có một Hunter phát hiện ra Dã Vương.
_ Bị phát hiện?
_ Nhưng chủ nhân có nói là đã làm chủ được mọi việc, xin Huyết Vương đừng lo!
_ Hahaha ~~~ Heechul đột nhiên cười lớn – Ta không lo cho thằng nhóc đó…
_ Dạ?!
_ Chỉ lo cho kẻ đã phát hiện ra nó thôi…
“Xem ra không chỉ có Yunho, mà ngay cả Junsu cũng có đồ chơi mới rồi…”
~oOo~
Nếu như giống lần trước, Jaejoong sẽ nhân lúc cửa phòng không khoá mà chạy đi khắp nơi tìm cách thoát khỏi nơi này thì nay, cái tay đau cộng thêm việc vẫn còn choáng váng vì bị mất máu đã khiến cậu chỉ có thể ngồi yên một chỗ trong phòng. Mà cũng không hẳn là không có việc để làm, cậu đang nghĩ xem hôm nay sẽ đối mặt với hắn như thế nào đây.
_ Cậu nhóc xinh đẹp!
Jaejoong thở dài, lại là cái tên tóc đỏ ẽo ợt ấy.
_ Có ghét Yunho không?!
Sao tự nhiên y lại hỏi thế nhỉ? Mà thôi, cái tên quái dị này bao giờ chả hành động khác người như vậy, thắc mắc làm chi cho mệt.
_ Ghét đến tận xương tủy! – Câu trả lời từ tận đáy lòng.
_ Có hận Yunho không? – Y lại hỏi.
_ Hận đến thấu tim gan!
_ Hahaha ~~~ Heechul ôm bụng cười ngặt nghẽo.
_ Ngươi bị gì vậy?! – Cậu nhìn y kinh ngạc.
_ Thú vị thật! Ngươi biết không, búp bê của ta ngày trước khi được hỏi vậy cũng trả lời y hệt!
_ Thế thì sao?! – Cậu dửng dưng.
_ Và giờ thì ngươi thấy ta và búp bê của ta ra sao?! – Y nhìn cậu với ánh mắt gian tà – Humh?!
_ Ngươi… – Jaejoong tức muốn lộn ruột, cái tên này nói vậy là ý gì chứ? Chưa kể đến việc cậu cực kỳ căm hận hắn thì hắn lúc nào cũng chỉ muốn hành hạ cậu sống dở chết dở thôi. Làm sao mà như y với búp bê của y được – Bỏ ngay cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu ngươi đi!!!!
_ A, ngươi hiểu à?! Ngươi quả là rất thông minh mà! – Y lại bẹo má cậu, điều này làm Jaejoong vô cùng khó chịu, đang chuẩn bị gắt lên thì nghe có tiếng mở cửa.
Là Hankyung, anh đang bê một tô cháo bước vào.
_ Đồ ăn của con người hả?! – Heechul hỏi anh.
_ Đây là cháo của cậu ấy! – Anh chỉ vào cậu.
_ Mấy người chăm sóc tôi chỉ tổ mất công, rồi hắn sẽ lại hành tôi đâu vào đấy cho mà xem! – Cậu chán nản dựa lưng vào giường nói.
_ Thì tụi này chăm sóc cậu để Chúa tể có cái mà hành mà! – Anh trêu cậu.
_ Cái gì?! – Cậu gắt lên nhìn anh chằm chằm.
_ Thôi thôi, để tôi đút cho cậu ăn. – Anh vui vẻ ngồi cạnh Jaejoong và bón từng thìa cháo cho cậu, trong khi đó y chỉ yên lặng ngồi xem.
_ Không sợ bị ghen hả?! – Cậu vừa ăn cháo anh đút vừa hất mặt về phía y.
_ Cái gì của tôi cũng thuộc về người ta cả rồi, người ta còn ghen được gì chứ! – Câu trả lời của anh làm Heechul mỉm cười, một nụ cười thuần khiết thực sự.
_ Ah… – Jaejoong im lặng ngồi ăn, hóa ra là yêu nhau thật, Vampire mà cũng biết yêu sao?! Cứ tưởng chỉ toàn loại máu lạnh như hắn chứ.
Hankyung ngồi đút cho cậu ăn được hết tô cháo đó rồi đem thuốc cho cậu uống, cho dù đã đỡ hơn một chút nhưng Jaejoong vẫn còn mệt lắm. Ăn uống xong mắt cậu cứ díp cả vào, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay. Thiết nghĩ thế cũng tốt, như vậy cậu sẽ tránh đụng mặt hắn và không phải chứng kiến cảnh hắn hút máu người…
…
Hắn quay trở lại khi Jaejoong đang say ngủ.
Thiên thần chìm trong giấc ngủ bình yên…
Khiến ác quỷ cũng không nỡ đánh thức…
Hắn không nghĩ có một ngày mình có thể đứng yên một chỗ ngắm nhìn con mồi của mình ngủ ngon lành như vậy. Mà ngay từ đầu, việc giữ cậu lại đã làm chính bản thân hắn bất ngờ rồi. Cậu khác hẳn những con mồi trước kia của hắn. Cậu khiến hắn tức giận, khiến hắn tò mò, khiến hắn thích thú… Nhưng thế không có nghĩa là hắn sẽ giữ cậu mãi mãi. Ngay khi hắn cảm thấy chán máu cậu và cậu bị khuất phục trước hắn, cậu sẽ phải chết giống như bao con mồi khác.
Hắn vốn nghĩ như vậy.
Cậu đã khuất phục trước hắn…
Máu cậu hắn cũng không còn hứng thú…
Hắn vốn chẳng còn lý do giữ cậu lại…
Nhưng dường như hắn đang làm ngược với những gì mình từng nghĩ.
Hắn thừa nhận đêm qua hắn đã muốn xuống tay với cậu, với kẻ tạo nên những gợn sóng, dù rất nhỏ thôi, trong lòng hắn. Hắn đã muốn rút sạch máu cậu, muốn kết thúc chuyện này. Nhưng khi cậu ngã xuống, hắn lại có một suy nghĩ khác. Máu từ cổ cậu rỉ xuống không ngừng, tay cũng bị hắn bẻ gãy, nhìn cậu nằm bất động giữa vũng máu đỏ, hắn đã không làm thêm gì nữa.
Nếu cậu chết, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng nếu như cậu vẫn còn sống, sau chuyện này…
Cậu phải là của hắn, không chỉ dưới danh phận con mồi.
Đó là lần đầu tiên hắn để quyết định của mình phụ thuộc vào số mệnh…
|
Chap 7
_ …Umh… đau… – Tiếng Jaejoong khẽ rên đã thu hút sự chú ý của hắn. Hắn tiến đến gần, ra là nói mê.
_ … Đng… sao lại hành hạ tôi… tại sao… – Một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống. Môi cậu mấp máy không ngừng, có lẽ cậu đang lên cơn sốt.
_ … Tôi đã làm gì… tại sao…
Hắn ngồi xuống giường, trầm ngâm ngắm nhìn những giọt nước mắt đang chảy xuống ngày càng nhiều.
_ … Hức… sao lại làm tôi đau… hức… – Cậu nấc nhẹ, đôi môi run rẩy, tay bất giác khua lên.
_ Coi như… – Hắn giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang vung lên, đan những ngón tay vào nhau, dễ chịu – … đây là cửa ải cuối cùng ngươi phải vượt qua đi…
_ …Umh… – Nước mắt vẫn rơi thật nhiều, nhưng Jaejoong không còn nói mê nữa, tay cũng vô thức mà siết chặt vào, ấm áp.
Đêm thứ năm… tay trong tay… thật yên bình…
…
Ấm áp quá…
Là ai vậy?
Là ai đang nắm tay mình?
Là ai đang bảo vệ mình?
…
Ba ngày hôm nay đêm nào Jaejoong cũng bị sốt cao, tuy rằng đã được uống thuốc nhưng có vẻ vết thương lần này không hề nhẹ, thêm nữa lại do Chúa tể gây ra. Hankyung chỉ còn nước bất lực thở dài, ban ngày thì có thể vẫn còn tỉnh táo, nhưng đến đêm… e rằng có thể chết lúc nào không hay…
Hắn tăng thêm lực vào bàn tay khi cảm thấy cậu đang run lên. Ba đêm rồi, đêm nào hắn cũng ngồi nắm tay cậu. Hắn cảm thấy điều này hết sức vớ vẩn, nhưng chỉ cần vào phòng nhìn thấy tay cậu run run quờ quạng là trong chớp mắt tay cậu đã nằm trọn trong tay hắn. Đã không chạm vào thì thôi, nhưng một khi đã chạm vào thì khó lòng mà dừng lại được.
Bàn tay nhỏ mịn màng này hắn đã nắm vào rồi…
Có lẽ cả đời sẽ không buông đâu…
_ Umh…Min ah…Min… – Cậu lại nói mê, dường như đã thành một chu kỳ quen thuộc.
_ Hức hức…hyung…chờ hyung với…
_ Đau quá…cứu con… umma…
_ Không…dừng lại…
…
Ấm áp quá…
Là ai vậy?
Là ai đang ôm mình?
Là ai đang bảo vệ mình?
…
~oOo~
_ Miumiu ơi cá nè! – Thằng nhóc giơ một con cá nướng khét lẹt trước mặt nó.
Nó lắc lắc cái đầu mèo nhỏ xíu của mình và nhảy ra chỗ khác. Khỉ thật! Thứ mà nó muốn là máu Hunter chứ không phải mấy con cá khô kia. Vì bây giờ đang là ban ngày, nó và nhóc cùng gã lại đang ở chỗ tập trung của Hunter, chính xác mà nói thì đây đang là giờ ăn trưa của Hunter, vậy nên nó không thể hiện nguyên hình đi hút máu người được. Mấy hôm nay gã không hề đi đâu, chỉ quanh quẩn bên thằng nhóc đó và nó. Có lẽ từ đêm mà nó hiện nguyên hình trước mặt gã, gã đã biết độ nguy hiểm của nó đến đâu rồi, giờ mới theo sát 24/24 thế này. Đấy! Gã lại đang nhìn nó kìa!
_ Oa~ Donghae có con mèo dễ thương quá nhỉ!
Thấy có người khen, thằng nhóc sung sướng cười toe trong khi mặt gã thì méo xệch cả đi. Còn nó?! Nó đang nhếch mép cười. Dễ thương huh?! Lũ Hunter ở đây quả là ngu ngốc mà, không một ai trừ gã nhận ra nó là Vampire trong lốt mèo. Mà cũng không trách được, nó đã đẩy toàn bộ bá khí của mình vào người Kibum, kẻ có mối liên hệ vô cùng mật thiết với mình. Do vậy đứng cạnh nó, Hunter sẽ chẳng cảm thấy một chút khí Vampire nào, không nhận ra cũng phải thôi. Duy chỉ có gã, gã đã nhìn ra nó là Vampire ngay trong lần gặp đầu tiên, gã quả là một kẻ không tầm thường, không biết chừng truyền nhân của Hunter Vương chính là gã cũng nên.
_ Cậu nhóc, thèm máu rồi huh?! – Yoochun đến chỗ con mèo và hỏi khi nó chán nản nằm ườn trên một tảng đá to.
_ Meo meo ~~~ Nếu gã có thể hiểu tiếng mèo thì đó có nghĩa là “Biến đi!”.
_ Đừng nghĩ đến chuyện có thể hút máu bất cứ Hunter nào ở đây! – Giọng nói của gã trở nên đáng sợ – Ngươi sẽ chết ngay sau đó đấy con mèo dễ thương ạ!
Thách thức?!
Chấp nhận!
Thực ra trước khi đến đây Junsu đã hút kha khá máu rồi, và nó thì chẳng cần ngày nào cũng phải hút máu người. Nhưng bây giờ vì câu nói này của gã, chắc chắn ngay đêm nay thôi sẽ có một vài Hunter hi sinh.
“Để xem ta chết trước hay là ngươi chết trước!”
Đêm nay… chắc chắn sẽ không yên bình…
~oOo~
_ Cậu cảm thấy thế nào?! – Hankyung vừa hỏi vừa đỡ cốc nước từ tay cậu.
_ Ý anh là gì, tôi vẫn sống tốt mà! – Jaejoong nhíu mày nhìn anh, hôm nào cũng hỏi cậu câu này.
_ Ê! – Heechul nhéo má Jaejoong làm cậu la oai oái -Không được có thái độ đó với búp bê của ta! Mới được Yunho cưng một chút đã hỗn rồi!
_ Buông ra… – Cậu khó khăn dứt tay y ra khỏi má mình, nhăn mặt khó chịu – Như vậy là hỗn sao?! Mà… cưng cái gì chứ?! Ai cưng…?!
_ Yunho! – Y nhắc lại.
_ Là Chúa tể! – Anh nhắc khi thấy mặt cậu nghệt ra.
_ A… – Cậu gật gù, giờ mới để ý, hắn tên là Yunho – Hả… hắn cưng tôi?
_ Hahaha ~~~ Y bật cười trước biểu tình hết sức đáng yêu của cậu – Đúng thế, Yunho đang rất thích ngươi…
_ Humh…nếu đây *chỉ vào cổ* và đây *chỉ vào cái tay gãy* là biểu hiện của sự cưng chiều thì đúng là hắn đang rất cưng tôi… – Jaejoong nhún vai nói.
_ Đó chỉ là nền tảng thôi. – Anh cười, chậm rãi nói như một người từng trải – Cậu chẳng phải đã không có thêm vết thương nào nữa sao, trong khi Chúa tể vẫn về phòng hàng đêm.
_ Nói thế là ý gì?! – Cậu đã mơ hồ hiểu được nhưng vẫn không khỏi thắc mắc.
_ Thế có nghĩa là đã qua giai đoạn làm đau rồi, giờ là đến giai đoạn yêu thương. – Anh nháy mắt với Jaejoong đầy ngụ ý, khiến cậu bất giác sởn gai ốc.
_ Yunho đã không còn hút máu ngươi nữa, không biết hơn một tiếng trong phòng mỗi đêm là để làm gì nhỉ?! – Y tiếp tục tấn công trong khi Jaejoong vẫn chưa có dấu hiệu đã hiểu ra vấn đề.
_ Có vẻ giai đoạn làm đau của cậu đây hơi ngắn nhỉ chủ nhân! – Hankyung quay ra nhìn chủ nhân nhăn nhở, trêu cậu bây giờ đang là thú vui mà anh và Heechul mới tìm được.
_ Aha… sao không thử tìm xem trên người cậu ta có dấu hôn nào không đi!!!
_ Hahaha… – Hai chủ tớ Huyết Vương ôm nhau cười, để mặc con người xinh đẹp đang ngồi đần mặt trên giường với bao nhiêu suy nghĩ lùng bùng trong đầu.
Cưng?! Giai đoạn làm đau?! Giai đoạn yêu thương?! Đêm nào cũng về phòng?! Rồi còn… nắm tay… ôm…?! Không lẽ… là hắn sao…?! Không thể nào… hắn sao có thể làm ra những hành động đó được chứ!! Cái người đêm nào cũng nắm tay mình, bảo vệ mình khỏi những cơn ác mộng, đem cho mình cảm giác ấm áp an toàn…và cái kẻ đã gây đau đớn cho mình, khiến mình thê thảm như hiện tại… có thể nào là một người được…?! Không, chắc chắc có nhầm lẫn gì ở đây rồi!!! Jaejoong đau khổ nhìn hai chủ tớ nhà kia, làm ơn cho tôi một lời giải thích có được không?
_ À… đúng rồi… – Y quẹt nước mắt nhìn về phía cậu – …ta có chỗ này hay lắm, ngươi có muốn đến coi không?!
_ Chủ nhân, đó là… – Hankyung nhìn Heechul nghi ngờ.
_ Yên tâm, chỉ muốn thử chút tình cảm của nhóc con này thôi mà… – Y nói nhỏ vào tai anh – Hơn nữa có lẽ Yunho cũng muốn biết tên nhóc này nghĩ gì về hắn…
_ Nhưng… thế có ổn không?! – Anh cắn môi dưới lo lắng, chủ nhân lúc nào cũng làm trước khi nghĩ, không lo sao được.
_ Ổn! – Y nói giọng chắc nịch – Và… đừng có cắn môi như thế… chỗ này chỉ có ta được cắn thôi…
Ngay lập tức y sát gần anh và bắt đầu “umh… umh… ah…ah…”
_ Ôi trời! – Jaejoong trợn mắt nhìn, hai cái người kia.
_ Ya ya! Hai người có thôi ngay không thì bảo?! – Cậu bất mãn lên tiếng khi thấy hai kẻ đó đã bắt đầu ngả xuống giường, ngay-cạnh-chỗ-cậu-ngồi – Coi tôi chết rồi hả??
_ Humh…chuzzz… – Y luyến tiếc dứt khỏi môi anh, ngồi dậy nhìn cậu chép miệng – Thôi để lát nữa làm tiếp cũng được, giờ ngươi đi theo ta!
_ Đi đâu?! Tôi không đi!! – Jaejoong gạt tay y trên vai mình ra – Tôi đang mệt, không muốn đi đâu cả!!!
_ … Cũng được… nào Hannie… tiếp…
_ …!!!
~oOo~
_ Mở cửa cho ta! – Heechul ra lệnh cho những Vampire canh cửa.
_ Nhưng Huyết Vương, Chúa tể…
_ Cứ mở ra, tội vạ đâu ta chịu! – Y đã nói cứng như thế thì bọn thuộc hạ chỉ còn nước làm theo thôi.
Kẹtttt…
_ Vào đi! – Y đẩy cậu vào.
Jaejoong đang rất ngỡ ngàng trước sự to lớn của căn phòng này. Ban đầu là choáng váng vì cánh cửa khổng lồ bên ngoài, giờ vào bên trong lại càng choáng váng hơn, rốt cuộc tòa lâu đài này còn bao nhiêu căn phòng đồ sộ như vậy chứ?!
Cả căn phòng u tối và lạnh lẽo, chỉ có ánh sáng ở giữa phòng. Thứ ánh sáng ấy đang rọi xuống một cỗ quan tài làm bằng vàng ròng. Và đó cũng là đồ vật duy nhất ở trong phòng. Một căn phòng được xây dựng chỉ để chứa duy nhất một cỗ quan tài.
_ Đến đây! – Y vẫy cậu đến gần cỗ quan tài trong khi cậu đang mải mê nhìn ngắm những đường nét chạm trổ cực kỳ tinh xảo được khắc trên bốn bức tường và thậm chí cả trên trần nhà nữa.
_ Gì?!
_ Ta chắc chắn điều này sẽ làm ngươi ngạc nhiên – Heechul đặt một tay lên cái quan tài và nhìn cậu cười, một nụ cười thực sự của Huyết Vương.
Con người luôn quan niệm quan tài gắn liền với cái chết, y muốn xem biểu hiện của cậu – một con người – khi nhìn thấy điều này.
Jaejoong thận trọng tiến đến chỗ y, cảm thấy có chút sợ hãi. Cái lạnh lẽo và trống trải của căn phòng cộng thêm việc y đang bắt cậu đến gần một cỗ quan tài bất giác làm người cậu run lên. Cậu đứng cạnh y, y gõ gõ vào phần thủy tinh trong suốt ở mặt trước của quan tài, ra hiệu cho cậu nhìn vào.
Jaejoong nhìn y, rồi nhón chân nhìn vào…
Trái tim như bị nhúng vào trong một thứ dung dịch hỗn tạp đủ loại cảm xúc…
Ngạc nhiên…
Vui mừng…
Sợ hãi…
Thậm chí là… bàng hoàng…
Khi cậu nhìn thấy kẻ nằm trong quan tài…
Là hắn.
_ Chuyện… chuyện gì thế này?! – Cậu quay ra nhìn y, hắn đã chết ư?! Không thể nào, mới hôm qua còn… chẳng phải còn nắm tay cậu… còn… ôm cậu sao, hơn nữa nghe nói hắn là chúa tể gì gì đó, sao lại…
_ Còn chuyện gì nữa, Yunho đang ngủ, ngươi nhìn mà không biết hả?! – Y thích thú nhìn biểu hiện của cậu. Tuy đa phần là sửng sốt và vui mừng nhưng cũng có chút tiếc nuối, như vậy là có triển vọng lắm rồi.
_ Hả?!
_ Nếu ngươi nhìn thấy Chúa tể Vampire đang nằm trong quan tài, có nghĩa là hắn ta đang ngủ! – Y cố nín cười khi nhìn thấy vẻ mặt cậu.
_ Ngủ?!
Gật.
_ Ngủ!
Gật và cười.
_ Ngươi…
Cậu cảm thấy mình giống như một con lừa bị y xỏ mũi dắt đi. Y gạt cậu, y làm cậu tưởng hắn đã chết, mà thật ngớ ngẩn làm sao, cậu đã có chút tiếc nuối khi nghĩ hắn chết. Cậu tiếc nuối cho kẻ mà cậu căm hận nhất sao?! Sốt rồi, chắc hẳn cậu vẫn còn sốt ghê lắm. À không… mà cũng có thể, vì cậu vẫn chưa xác định được người hàng đêm ở bên cậu có phải hắn không?! Đúng rồi, chỉ có thể vì lý do đó thôi… chỉ có thể vì thế mới sinh ra chút tiếc nuối…
_ Sao hả?! Vì Yunho là Vampire có bá khí mạnh nhất ở đây nên cứ đến ban ngày là phải chui vào trong quan tài ngủ và chỉ có thể hoạt động từ 12 giờ đêm thôi. Đó là lý do mà nó chỉ xuất hiện trước mặt ngươi từ 12 giờ đêm trở đi. Hiểu chưa?!
_ Tôi không quan tâm đến những thứ đó! – Cậu gắt lên – Đưa tôi về phòng đi!!!!
_ Sao lại muốn về?! Ngươi không muốn nhân cơ hội này trả thù Yunho hả?! Nói cho ngươi biết, mỗi lần nằm trong quan tài này là nó ngủ không biết trời trăng gì luôn, giống như là chết thật ấy. Do vậy ngươi có đánh mắng quát tháo gì nó cũng không biết đâu.
_ Thật chứ?! – Cậu nhìn y nghi ngờ.
_ Thế ngươi nghĩ tại sao nơi này lại được canh phòng cẩn mật vậy?! – Y nhìn lại cậu bằng khuôn mặt “thật” nhất của mình.
_ …
_ Vậy nhé, ta ra ngoài để ngươi trả thù Yunho, một lát nữa ta quay lại! – Vừa dứt lời y đã hất tay làm nắp quan tài bật lên, sau đó phóng ngay ra phía cửa bỏ cậu lại một mình.
Phừng! Những đốm lửa ở bốn góc phòng đột nhiên phụt sáng, căn phòng trông sáng sủa hẳn lên. Có lẽ y làm vậy là để cậu đỡ sợ, giúp cho Jaejoong có thể toàn tâm toàn ý mà hành hạ trả thù hắn.
…
Có lẽ đã gần nửa tiếng rồi, cậu chỉ đứng yên nhìn hắn. Thành thật mà nói, Jaejoong không hề tin lời y chút nào, nhưng… nhìn hắn… hình như đúng là đang ngủ say như chết thật. Cậu thử ấn ấn ngón tay vào ngực hắn, hai chân trong tư thế sẵn sàng chạy.
Không phản ứng.
Cậu đưa tay lên trên, vuốt mặt hắn một cái, rồi nhanh chóng rụt tay về.
Vẫn không phản ứng.
_ …Nè… ngươi…thực sự ngủ say như chết ah?!
Im lặng.
_ Phù~~ Jaejoong thở phào nhẹ nhõm, vậy là y đã nói thật, thế thì sao nhỉ?! Trả thù thôi, trút hết bực dọc mình dồn nén bấy lâu vào hắn.
Jaejoong nhìn quanh, thật đáng tiếc, ở đây chẳng hề có vũ khí sắc nhọn gì cả, nếu không cậu đã một nhát đâm ngay vào tim hắn rồi, đó là điều cậu muốn làm nhất.
_ Ngươi…- Cậu chỉ thẳng vào mặt hắn -…Đã giết bao nhiêu người rồi hả?! Tội ngươi thật đáng muôn chết, ngàn lần đáng chết!!! Dám coi con người như đồ ăn của ngươi phải không?! Ngươi đã cắn ta đúng không?! Bẻ tay ta đúng không?! Ngươi quá đáng lắm!!! Ta có thù hằn gì với ngươi hả???? Ngươi khoái vờn ta lắm đúng không??? Đã vậy có đêm còn… còn… *đỏ mặt*… chết đi!! Chết đi!!…
Bụp ~ bụp ~ bụp ~ cậu dồn sức mà đánh thật mạnh vào ngực hắn, đánh mạnh đến độ cái tay gãy của cậu bị động mà đau nhói lên.
_ A! – Jaejoong ngồi thụp xuống kêu đau, rồi đột nhiên im lặng.
Một giọt…
_ Sao lại thành ra thế này?!
Hai giọt…
_ Cuộc sống của ta… cha mẹ ta… em trai ta…
Nước mắt không kiềm được mà lã chã rơi…
_ Vì cái gì mà ta phải ở đây chịu khổ?! Vì cái gì hả?? Vì cái gì?! – Cậu vùng lên đấm hắn thật mạnh, nước mắt tuôn ra ào ạt, miệng cũng gào khóc liên hồi.
Cứ thế bao nhiêu uất ức trong lòng trào ra. Jaejoong ở đây đã được một tuần, khoảng thời gian đó cũng chẳng nhiều nhặn gì, vậy mà cậu đã phải chịu biết bao nhiêu khổ cực. Luôn tỏ vẻ mạnh mẽ… luôn tỏ ra bướng bỉnh… nhưng thực ra cậu sợ lắm… Từ khi đến đây không biết cậu rơi nước mắt bao lần rồi…
Đau đớn… nhục nhã… đều là tại hắn…
Cho đến khi bàn tay đã trở nên ê ẩm, cho đến khi nước mắt có muốn cũng không thể ra thêm được, cho đến khi giọng nói đã khàn đi vì gào thét.
Cậu khẽ thở dài, rồi lặng lẽ trèo vào quan tài, nằm lên người hắn, hơi khó khăn để tránh cái tay đau nhưng cuối cùng cũng ổn. Cậu dựa đầu vào ngực hắn, cậu cần xác định một chuyện.
_ Đúng là ngươi rồi… là ngươi đêm qua đã ôm ta…
An toàn… ấm áp… yên bình…
_ Yunho… ngươi có muốn biết tên ta không?! – Giọng cậu nhẹ như gió thoảng, có lẽ vừa rồi đã quá sức nên giờ chỉ muốn ngủ thôi, mệt lắm rồi.
_ Ta là Jaejoong…hãy nhớ lấy… – Mi mắt nặng trĩu, phải ngủ thôi, trên ngực hắn…
_ …Kim Jaejoong… người sẽ hận ngươi… suốt đời…
…
… Jaejoong…ta nhớ rồi…
Kim Jaejoong… người sẽ thuộc về ta… suốt đời…
|
Chap 8
_ Chủ nhân… giờ phải làm sao đây?! – Hankyung nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi thứ n đọng trên khuôn mặt xinh đẹp của Heechul.
_ Không biết nữa… – Y cau có – Gì ấy nhỉ?! À, Jaejoong, cái con người này… thật không ngờ dám đánh Yunho như thế, thật là…
_ Chủ nhân à, ngài chẳng lẽ không lường trước được với tính cách của Jaejoong thì việc cậu ấy dám đánh Chúa tể là hoàn toàn có thể sao? – Anh cười mà mặt méo xệch.
_ Biết nó bướng bỉnh, ương ngạnh, nhưng ta cứ nghĩ nó chỉ dám đứng quát mắng Yunho vài câu thôi, chứ ai ngờ… sao tay đau mà đánh ghê thế không biết… – Y thoáng rùng mình khi nghĩ lại lúc nghe thấy những tiếng “bụp bụp” phát ra từ bên trong.
_ Vậy…
Kẹttttttt… Cánh cửa bất chợt mở ra, anh và y nuốt nước bọt nhìn về phía đấy
Vị Chúa tể uy nghiêm giờ này đáng ra nên nằm trong quan tài để hồi phục hoàn toàn sức mạnh sau một thời gian ngủ dài thì nay, lại đang bước ra ngoài với đôi tay đang ôm trọn một con người. Và con người đấy còn có thể là ai khác ngoài Kim Jaejoong, người vừa tuyên bố sẽ hận Yunho suốt đời xong lại dễ dàng nằm ngủ ngon lành trong lồng ngực hắn ngay sau đó.
Hắn bước nhanh về phía phòng mình và không quên liếc nhìn Heechul một cái.
~oOo~
Hắn đang nằm trong quan tài vàng cố khôi phục lại sức mạnh của mình thì đột nhiên giọng y vang lên. Y yêu cầu thuộc hạ mở cửa, hắn thắc mắc, y vào đây làm gì?! Chẳng phải trước đấy hắn đã yêu cầu không ai được vào khi không được hắn cho phép rồi sao?.
Hắn đã toan ngồi dậy, toan đuổi kẻ trong phòng ra ngoài, nhưng hắn lại không làm thế, ngay sau khi phát hiện ra là không chỉ có mình y vào. Cậu cũng vào.
Y đến gần quan tài, bảo cậu nhìn vào, cậu nhìn…
Tâm trạng cậu, hắn có thể cảm nhận được, thật sự rối bời, hắn đã nghĩ chỉ nên có những cảm xúc đại loại như vui mừng hay ngạc nhiên ở đó thôi, nhưng sao nó lại hỗn loạn thế?! Chẳng phải cậu luôn rất căm hận hắn sao?! Sao lúc ấy điều mà hắn cảm nhận được không chỉ có vui mừng vậy?!
Y để cậu lại, nói rằng hắn đang ngủ say như chết và cậu có thể thoải mái mà trả thù hay trút giận lên người hắn. Cậu đâu có ngốc nhỉ, sao lại tin lời y được chứ?!
Thế mà cậu làm thật, ban đầu có vẻ không tin, nhưng sau đó lại đánh như thể đang đánh một xác chết thực sự. Vậy mà hắn đã nghĩ là cậu sợ hắn, dường như là cậu có sợ, nhưng cách cậu sợ sao lại khác biệt với những con người khác thế?!
Chưa bao giờ hắn bị kẻ khác vừa đánh vừa chửi như vậy, và cũng chưa bao giờ hắn chịu để yên cho người ta đánh chửi hắn như vậy. Cậu là người duy nhất dám làm thế, điều đó làm hắn tò mò muốn biết cậu có thể làm được gì nữa sau khi đánh chửi hắn.
Cậu khóc. Vừa khóc vừa đánh. Có vẻ như cậu đang thực sự bùng phát. Hoá ra đấy là tất cả những uất ức trong lòng cậu ư?! Hắn không bao giờ để ý đến những chuyện đó. Hắn không hề cảm thấy thương tâm hay tội nghiệp gì cậu, một khi đã là con mồi của hắn đương nhiên phải chịu đựng những này thôi. Chỉ là hắn không muốn cậu khóc, đôi mắt ngập nước, làn môi run rẩy, giọng nói yếu ớt, điều đó không hợp với cậu, thật không giống với kẻ đã làm dấy lên tính chiếm hữu ở hắn.
Cậu trèo vào quan tài, nằm lên người hắn, thiu thiu ngủ, đôi môi khẽ mấp máy…
“ Đúng là ngươi rồi… là ngươi đêm qua đã ôm ta…”
Cậu để ý đến điều đó ư?!
“ Yunho… ngươi có muốn biết tên ta không?!”
Không những muốn, mà còn cần…
“Ta là Jaejoong…hãy nhớ lấy”
Jaejoong… Jaejoong… ta nhớ rồi…
“…Kim Jaejoong… người sẽ hận ngươi… suốt đời…”
…Kim Jaejoong… người sẽ thuộc về ta… suốt đời…
Từ giờ ngươi không còn là con mồi của ta nữa…
…
“Hãy trở thành búp bê của ta…
…và chỉ thuộc về mình ta thôi…”
…
_ Lúc ngươi tỉnh lại, nhất định phải gọi ta là chủ nhân. – Hắn đỡ Jaejoong nằm xuống giường và khẽ thì thầm bên tai cậu.
~oOo~
Có ba việc hắn nhất định phải làm khi ra khỏi quan tài.
Thứ nhất, đưa cậu về phòng nằm nghỉ.
Thứ hai, trừng phạt.
_ AAA YUNHO EM LÀM VẬY THÀ EM GIẾT TA ĐI CÒN HƠN!!! – Heechul gào lên một cách thống thiết.
_ Ngươi biết rõ ta không thể giết ngươi mà, muốn trừng phạt ngươi có lẽ đây là cách tốt nhất. – Hắn vừa nói vừa đưa tay đóng mạnh cửa phòng, đương nhiên đã làm phép để hắn là người duy nhất có thể mở được cánh cửa này ra.
_ Không!!!!!!!!!! Yunho, ta làm vậy chẳng phải để em hiểu rõ cậu ta đang nghĩ gì sao, dường như em đã có ý định giữ cậu ta lại, em không nghĩ điều đó phân nửa là công của ta và Hannie sao??? – Y cố níu tay áo hắn, hình phạt này thực sự quá khủng khiếp với y.
_ Bởi vậy nên các ngươi mới càng đáng bị phạt. – Hắn phất tay áo một cách phũ phàng rồi bước đi – Chỉ cấm ngươi một tuần thôi, ngươi không bị “nghiện” đến mức đó chứ?!
_ YAAAA, rồi xem sau này em có bị “nghiện” như ta không nhé!!!!!!!!! – Y gào lên một cách uất ức, bất lực nhìn hắn bước đi, rồi vội vàng chạy đến gần cánh cửa kia thì thào.
_ Hannie, Hannie…
_ Chủ nhân… – Tiếng anh phát ra từ phía sau cánh cửa – …Cố chịu đi, chỉ trong một tuần thôi mà…
_ Một tuần liền, một tuần không được nhìn mặt ngươi, không được chạm vào ngươi, chỉ có thể nói chuyện qua cánh cửa thế này… Hannie ah… ta không chịu nổi đâu ~~
_ …Umh… Chulie… không sao mà… – Anh nhẹ nhàng an ủi, trong lòng có chút ấm áp, Huyết Vương của anh, lại sắp làm nũng rồi.
_ Hannie ~~~ Vậy sau này phải bù cho ta nhá, Hannie, bù nha, một ngày ta sẽ chạm vào ngươi gấp đôi, sẽ ôm ngươi gấp ba, sẽ hôn ngươi gấp năm…
_ Được, được, sẽ bù, anh sẽ bù… – Hankyung nhắm mắt tựa vào cửa, tưởng tượng ra khuôn mặt đang xịu xuống nũng nịu của Heechul mà không kìm nổi một nụ cười.
_ Hannie… yêu ngươi nhiều lắm…
_ …Umh… Chulie…
Cảnh tượng cảm động khiến không ít người lỡ nhìn phải rợn tóc gáy, và một trong những người tóc gáy đang dựng cả lên là Kibum. Cậu dám chắc nếu Dã Vương mà ở đây đảm bảo ngài sẽ dùng mọi cách mà phá tung cái cánh cửa kia ra, thà rằng để hai kẻ kia ôm nhau thủ thỉ trong phòng còn hơn là ngay giữa hành lang thế này.
Nhắc đến Dã Vương, trong lòng Kibum lại dấy lên lo lắng, ban sáng ngài vừa nói rằng đêm nay nhất định sẽ làm thịt ba đến bốn tên Hunter chỉ vì kẻ kia dám thách thức ngài. Không phải Kibum không tin vào sức mạnh của Junsu, nhưng… đối đầu với một Hunter mạnh vậy… không phải là rất nguy hiểm sao?!
…
Có ba việc hắn nhất định phải làm khi ra khỏi quan tài.
Thứ nhất, đưa cậu về phòng nằm nghỉ.
Thứ hai, trừng phạt.
Thứ ba, xả giận.
Cả đời này hắn chưa từng để ai đánh đấm chửi mắng như thế. Nếu nói hắn không nổi giận thì là nói dối, nếu nói hắn không muốn giết cậu xả giận cũng là nói dối. Chỉ là trước đấy hắn đã quyết định sẽ giữ Jaejoong bên mình nên không thể để cậu chết, hơn nữa hắn cũng có thể từ từ hành hạ cậu, bắt cậu phải trả giá cho ngày hôm nay.
Nhưng nỗi bực tức trong lòng không thể không xả được.
Dù sao cũng đã đến lúc thử xem sức mạnh sau 5000 năm ngủ vùi thay đổi ra sao. Hơn nữa cũng nên có một cột mốc đánh dấu sự quay trở lại của hắn…
~oOo~
_ Thằng nhỏ chết tiệt!! – Junsu vừa hoá thân khỏi lốt mèo vừa cằn nhằn, thằng nhỏ tên Haehae gì đó cứ bám dính lấy nó, đi ngủ cũng phải ôm phải siết cho đã, chắc chắn sau khi xong chuyện thằng nhỏ ấy sẽ là người bị nó vặn cổ đầu tiên.
Máu của Hunter, cứ nghĩ đến việc sắp được cắm ngập nanh vào cổ một trong những gã Hunter ở đây là Junsu lại thấy rộn cả lòng. Nó nhảy lên một cái cây cao và lặng lẽ quan sát bên dưới. Có hơn phân nửa Hunter đã đi săn Vampire, trong đó có gã. Dù sao thì gã đi vắng cũng làm việc hút máu Hunter của nó trở nên nhạt đi chút đỉnh, nhưng không sao, ắt hẳn khuôn mặt gã sẽ rất thú vị khi phát hiện ra hai ba cái xác đồng đội nhỉ?! Thật sự muốn nhìn quá…
Ngay khi nó đã tia được một kẻ phù hợp để khai vị đêm nay, còn chưa kịp tìm cách bắt thì đã có chuyện khiến nó phải sững lại. Nó cảm thấy có một cái gì đó vừa xuất hiện. Rất mạnh, rất quen…
_ Yunho huyng ?!
Vùuuuu ~~~
Một làn gió lạnh thổi qua khiến tất cả phải rùng mình. Dường như những Hunter bên dưới đã nhận ra sự xuất hiện của một Vampire có bá khí cực mạnh vừa lướt qua đây. Đơn giản là đi lướt qua, nhanh đến nỗi bọn chúng chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen phóng vụt qua trên bầu trời.
_ Yunho hyung, hyung ra ngoài làm gì vậy?! – Junsu nhìn theo cái bóng đen đấy khó hiểu, chẳng phải đã bảo để nó điều tra về Hunter Vương sao?! Tại sao huyng ấy lại xuất hiện chứ?! Và tại sao… lại hướng về phía Tây…
Nó nghĩ mãi mà không ra lý do, đang định liên lạc với Kibum để hỏi thì bên dưới chợt nhộn nhạo hẳn lên, bọn chúng đang có chuỵên gì vậy?!
_ Hunter khu Tây yêu cầu trợ giúp, họ đang bị một Vampire tấn công!!!!
…
Đoàng ~
Tiếng súng vang lên khô khốc, gã nhếch mép tiến đến gần Vampire đang nằm quằn quại đau đớn dưới đất. Cảm giác được hạ gục những sinh vật đáng ghét này thật tuyệt. Đứng nhìn thi thể kia dần dần tan ra, gã chợt nghĩ đến nó, con mèo đen ấy… thật muốn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn khi trúng đạn bạc của nó…
Bíp bíp bíp ~~~
_ Huh?! – Gã rút bộ đàm ra, lần này lại là nhiệm vụ gì đây?
_ Park Yoochun! Đến ngay khu Tây, họ đang gặp nạn…
~oOo~
Trăng đêm nay thật sáng…
Màu đỏ thẫm của máu tươi quyện với ánh sáng lạnh bạc của mặt trăng…
Nó cho ta cảm giác được hồi sinh thật sự…
…
Không bao giờ Yoochun quên được giây phút đó, hay nói chính xác hơn, không bao giờ những Hunter có mặt lúc ấy quên được hình ảnh đó.
Ngay khi nhận được điện báo cầu sự trợ giúp, họ đã không chậm trễ một giây mà đến khu Tây ngay. Có thể thấy rõ sự sợ hãi của người cầu cứu, người nọ vừa run run vừa nói rằng, chỉ một Vampire duy nhất đến và đang dần cướp đi mạng sống của tất cả bọn họ.
Vội vàng đến…
Và những gì nhận được…
Là ký ức kinh hoàng ám ảnh cả đời không thôi…
Mặt trăng lạnh lẽo quét thứ ánh sáng mờ ảo soi tỏ khuôn mặt góc cạnh đẹp như tạc tượng. Đôi mắt lãnh khốc sâu thẳm hoàn toàn không chút lay động vì những xác chết nằm rạp khắp nơi. Máu tươi vấy đẫm khắp cơ thể chỉ càng làm cho kẻ đó thêm đáng sợ. Phía dưới – cái bóng hắn đổ dài trên những xác người, phía trên – mặt trăng huyền bí chiếu rọi những ánh bạc thê lương xuống. Hắn đứng ở giữa, tàn bạo và vô tình, đưa tay nếm thứ chất lỏng tanh nồng trên tay, gương mặt không chút biểu cảm, chất giọng trầm đục vang lên tựa như âm thanh của địa ngục.
_ Không ngon chút nào…
_ KHỐN KHIẾP!!! – Gã điên tiết rút súng bạc chĩa vào hắn, không do dự mà bóp cò.
Đoàng ~
Tất cả Hunter đều sững người kinh ngạc, viên đạn trong chớp mắt cắm vào ngực hắn, và cũng trong chớp mắt biến mất không một dấu vết.
_ AAAAA… – Yoochun giật mình hướng về phía đồng đội, một Hunter đã gục xuống, vết máu loang lổ ngay giữa ngực, là bị đạn bạc xuyên qua tim.
_ Ngươi…
Đôi mắt hắn nhìn xoáy vào gã, kẻ này thực sự can đảm, ít nhất là hơn lũ Hunter đang co rúm ở kia. Hắn xoay người, đẩy nhẹ người lên, trong chốc lát đã chỉ còn là một bóng đen mất hút giữa trời.
_ Kẻ đó… hắn là…
_ Đừng nói hắn chính là Chúa tể Vampire đấy… quá khủng khiếp…
_ Toàn bộ Hunter ở đây… đều chết cả rồi…
Những Hunter đến cứu viện lúc này chỉ còn biết đứng nói chuyện với nhau, nhìn nhau để tự trấn tĩnh lại. Chỉ có gã là đôi mắt đỏ ngầu lên vì giận dữ, quá độc ác, quá tàn khốc… kẻ đó… nhất định phải bị đánh bại…
Bíp bíp bíp ~~
_ Chúng tôi ở bên khu Nam, hãy đến trợ giúp chúng tôi, tình hình hiện tại rất nguy cấp, có một Vampire… aaaa… títttt~~
…
Yoochun cùng đồng đội phóng như điên đến khu Nam, cuối cùng lại một lần nữa đứng chết sững tại chỗ, toàn bộ khu này đã bị san bằng…
Xác người chất đống…
Máu chảy thành dòng…
Lại-là-hắn—
_ MAU ĐẾN KHU BẮC! – Yoochun đã gần như gầm lên vậy.
~oOo~
Thật vô vị, thật tẻ nhạt, thật chán ngắt…!!!
Junsu dậm chân bước vào căn nhà của Yoochun, hững hờ nhìn nhóc con đang nằm ngủ ngon lành bên trong, nó biến về lốt mèo rồi nhảy lên giường nằm cạnh nhóc. Tất cả Hunter khu này đều đi đâu hết rồi, chỉ để lại ta với ngươi thôi nhóc à, ngươi thì chắc chẳng vấn đề gì, nhưng kế hoạch làm thịt vài ba Hunter đêm nay của ta bị phá sản hoàn toàn rồi.
Phew ~ ông anh chết tiệt, lên làm gì không biết. Vừa rồi cũng có hỏi Kibum, thằng nhóc còn không biết Chúa tể đã đi ra ngoài, chỉ thuật lại chuyện quan tài vàng gì gì đấy làm nó cười đau cả bụng. Thứ nhất cười vào mặt vị Chúa tể đáng kính cuối cùng cũng không thoát khỏi cái lưới mà Heechul giăng ra, thứ hai cười vào mức độ tự tin cùng ngốc nghếch của Heechul khi đã đưa tên nhóc gì đó vào căn phòng quan tài vàng. Huyng ấy nghĩ rằng Yunho hyung sau khi quyết định giữ tên nhóc đó làm búp bê sẽ quay ra bắt tay cám ơn huyng vì đã làm mối se duyên sao?! Đúng là khôn ba năm dại một giờ, để coi bây giờ Heechul sống thế nào khi tách ra khỏi đồ chơi của hyung ấy…
RẦM!
Đang miên man suy nghĩ đột nhiên nghe tiếng cửa bị đạp mạnh, Junsu giật mình ngóc đầu dậy. Là gã, toàn thân đẫm máu, đôi mắt long lên sòng sọc nhìn nó giận dữ. Cái quái gì thế này?! Ta đã kịp động đến tên Hunter nào đâu?! Khoan!!! Đẫm máu sao???
_ Là ngươi! Vampire các ngươi… một lũ quỷ sống!
_ Yoochun… kia chỉ là một con mèo thôi mà. – Người đứng bên cạnh cố ngăn một Yoochun đang bị kích động -… cậu bị thương nặng quá, mau dưỡng…
_ Buông ra!!! – Gã hất tất cả những cánh tay đang đỡ lấy mình, nhanh chóng vớ lấy khẩu súng bạc dắt bên hông nhằm thẳng vào nó.
Đoàng ~~~
Junsu tránh không kịp, chỉ thấy nhói đau ở bụng, sau đó chìm dần vào cõi mơ hồ, bên tai dường như còn văng vẳng tiếng khóc của tên nhóc Donghae, chắc bị tiếng súng đánh thức đây mà… chết tiệt… gã kia…
Dám bắn ta…
~oOo~
_ Chúa tể?! Người…
Những Vampire thuộc hạ không ngừng thắc mắc khi thấy hắn trở về trong trang phục đẫm máu, máu thậm chí còn dây thành từng dòng theo bước chân hắn đi.
_ Hannie… yêu ngươi… nhớ ngươi… thương ngươi…
Hắn nhếch mép nhìn kẻ tự kỉ đáng thương phía kia, nếu nghĩ hắn có thể động lòng vì cảnh đấy thì nhầm to rồi. Ném một cái nhìn vô tâm cho Heechul, hắn bước nhanh về phía phòng mình. Đã ngủ cả một buổi chiều, đến lúc phải dậy rồi.
…
Jaejoong ngồi trên giường ôm đầu gối suy nghĩ. Đôi mắt to tròn thường ngày hiện đang mơ màng nhìn vào một điểm không xác định trước mặt, đôi môi đỏ mọng hơi bĩu ra vẻ khó chịu. Thế là thế nào nhỉ?! Cảm giác đấy là sao?! Sao một con mồi lại có phản ứng với kẻ đi săn như thế chứ?! Có ai như cậu không, trèo lên người hắn nằm ngủ một cách ngon lành. Thực ra lúc đó lòng rối bời chỉ muốn vào thử xem có phải hắn là người đã ôm mình đêm qua không, thử xong nhất định sẽ ra ngay. Ai ngờ lúc ấy cậu mệt quá, nằm trên ngực hắn lại vừa ấm vừa êm khiến cho hai mắt làm phản mà nhắm tịt vào… Mà điều rắc rối nhất là cậu nằm ngủ cực ngon nữa!!!! Thế là không được, không được… Jaejoong nghĩ đến đây thì lắc lắc đầu cật lực, hai má vô tình hơi ửng hồng, mắt nhắm tịt, môi mím chặt vẻ không cam tâm…
Và hoàn toàn không để ý rằng có một tia sáng lóe lên trong mắt hắn, kẻ đã đứng lặng lẽ quan sát cậu nãy giờ…
|
Chap 9
_ Jaejoong.
_ Ha… – Cậu giật mình nhìn về phía cửa phòng khi nghe tiếng hắn gọi, ngớ người ba giây, sau đó thì chợt nhận ra… hắn vừa gọi tên cậu sao???
Thế có nghĩa là… hắn đã biết rồi… hắn biết hết… từ chuyện cậu đánh mắng hắn thế nào đến chuyện cậu nằm ngủ trên người hắn ra sao… AAAAAAAA… cái tên chết tiệt kia!!! Ta đã biết không thể tin ngươi được mà…
Jaejoong đang rất lúng túng, cậu không biết mình phải có thái độ gì với hắn bây giờ, cứ như là vừa bị bắt tại trận khi đang ăn vụng ấy. Thậm chí việc có thể bị trừng phạt vì đã đánh hắn như thế cũng không làm Jaejoong lo lắng bằng việc cậu chủ động ôm hắn ngủ… chuyện này… chuyện này thực sự rất đáng xấu hổ…
Rất rất xấu hổ ~~~
_ Jaejoong… – Hắn tiến đến gần trong khi cậu vẫn mải nghĩ ngợi, vươn tay ra vuốt ve đôi má ửng hồng.
_ A!!! – Jaejoong vội hất tay hắn ra rồi lùi một chút về phía sau.
_ Có chuyện muốn nói với ngươi… – Hắn lờ đi phản ứng của cậu và tiếp tục sáp gần.
Jaejoong lập tức chột dạ, có chuyện sao?! Là vụ căn phòng quan tài vàng ấy hả?!
_ Ngươi… – Hắn nắm tay cậu, thật chặt để cậu không thể vùng ra, Jaejoong nhìn hắn khó hiểu – Hãy trở thành búp bê của ta… và chỉ được thuộc về mình ta thôi…
_ Búp… b…ê… – Jaejoong tưởng mình nghe nhầm, cố hướng ánh mắt dò xét về phía hắn.
_ Búp bê của ta!! – Hắn khẳng định chắc nịch, người lúc này đã dính chặt vào người cậu.
– Umh… – Jaejoong đang định hỏi thêm nữa nhưng mùi máu tanh nồng chợt sộc lên mũi khiến cậu giật mình.
Đến lúc này cậu mới nhìn kỹ hắn. Khắp người hắn được nhuộm đỏ bởi máu tươi, trên khuôn mặt, trên cánh tay… đâu đâu cũng là máu… nó… làm cậu kinh tởm… cậu muốn ói…
_ A!! Tránh xa ta ra!!! – Cậu đẩy hắn thật mạnh, đưa tay lên bịt mũi để không phải ngửi mùi tanh từ người hắn.
_ Ngươi… – Hắn nhìn cậu khổ sở trên giường, sau đó lại nhìn vào mình -…Ngươi sợ máu người sao??
_ Ọe… oẹ… – Dạ dày như muốn lộn cả lên, đầu óc choáng váng… máu người… máu người…
Hình ảnh hắn giết người ngay trước mặt cậu ngày trước vốn đã được chôn sâu trong lòng nay vô tình dội lại. Kinh khủng… thật kinh khủng… bảo cậu làm búp bê của kẻ như thế này ư?! Bảo cậu làm đồ chơi để kẻ này vui lòng ư?! Để ngày ngày chứng kiến thú vui dã man của hắn ư?!… Không… Câu trả lời của cậu là không-bao-giờ—
Hắn rùng mình một cái, toàn bộ vết máu trên người đã biến mất không một dấu vết, nhíu mày nhìn cậu mặt mũi tái nhợt trên giường, cậu sợ đến mức này sao?! Hắn túm tay cậu kéo về phía mình.
_ BUÔNG RA – Cậu gào lên – KHÔNG BAO GIỜ!!! TA SẼ KHÔNG BAO GIỜ TRỞ THÀNH BÚP BÊ CỦA NGƯƠI!!! KHÔNG BAO GIỜ THUỘC VỀ NGƯƠI!!!
Bốp ~~~
Cái tát mạnh vào má phải làm Jaejoong ngã rạp xuống giường, bên tai nghe ing ing, mắt mờ cả đi, môi còn có cả vị mằn mặn của máu, chỉ một cái tát cũng đủ lấy đi một nửa sức lực của cậu. Hắn dường như đang cực kỳ tức giận thì phải.
_ Không bao giờ?? Ngươi dám từ chối ta?! Ngươi không có quyền!!! Nghe rõ đây, từ giờ phút này, ngươi là búp bê của ta, là đồ chơi của ta, thuộc về ta, mãi mãi thuộc về ta!
Hắn vừa gầm lên vừa lao vào ngồi đè lên cậu, hai mắt long lên sự tức giận tột độ. Lần đầu tiên hắn chịu nhận một con người làm búp bê bên mình, lần đầu tiên hắn chịu coi một con người không phải đồ ăn, lần đầu tiên hắn chịu gọi tên một con người… tất cả những lần đầu tiên đó khó khăn lắm hắn mới chấp nhận được, vậy mà câu trả lời hắn nhận được là gì?!?! Không bao giờ sao??? Được, vậy để ta xem ngươi làm thế nào để thực hiện được cái “không bao giờ” ấy.
Jaejoong hiện tại vẫn chưa hết choáng bởi cái tát ấy nên chỉ biết nằm ôm đầu. Đến khi nghe thấy tiếng “roạt” cùng với sự trống trải lạ thường ở phần thân trên cậu mới giật mình ngóc dậy.
_ Ngươi làm gì vậy? – Cậu hét lên khi thấy chiếc áo mấy giây trước cậu mặc giờ đã bị xé thành hai mảnh, và càng hốt hoảng hơn khi thấy tay hắn chạm đến quần mình.
_ Xem ngươi có thể ngăn cản được việc ngươi thuộc về ta không?
Roạt ~~~
Vốn dĩ quần áo dành cho con mồi ở đây rất mỏng và dễ rách, cộng thêm việc hắn rất mạnh, vậy nên chỉ sau hai lần hắn dùng sức như vậy, cậu đã hoàn toàn trần trụi trên giường.
Không phải Jaejoong không muốn vùng vẫy chống trả, chỉ bởi người bây giờ vốn chưa khoẻ hẳn, cái tay gãy vẫn chưa hồi phục, thành ra có muốn giãy giụa cũng chỉ có hai chân một tay là dùng được. Hắn lại đang điên lên nữa, lần này cậu thực sự không thoát được rồi.
_ Khoan… khoan…
Chưa kịp nói hết câu đã bị đôi môi hắn mạnh mẽ chặn lại, hắn dùng một tay luồn ra sau gáy kéo sát cậu vào, tay kia đưa xuống trắng trợn vuốt ve thân thể cậu. Hắn còn chẳng thèm khống chế tay chân cậu, cứ để cậu vùng vẫy như vậy sẽ càng dễ mất sức hơn.
_ Ư… buô…ng…
Cố gắng lắm cũng chỉ phát ra được những thanh âm rời rạc, cả khoang miệng bất lực để mặc hắn tàn phá. Người Jaejoong như co rúm cả lại, run bần bật, cảm giác này… thật đáng sợ…
Hắn mặc dù đang dùng sức cưỡng chế nhưng cũng để ý không động vào cái tay đau của cậu, chỉ muốn trừng phạt một chút bởi cậu quá cứng đầu và không biết điều thôi. Cũng không nghĩ lần này có thể dừng lại giữa chừng như lần trước hay không, chỉ biết là càng lúc thân nhiệt hắn càng tăng, có lẽ không thể… mà cũng không nên dừng lại…
Cậu hổn hển thở dốc khi hắn tách môi ra tạm tha cho đôi môi của mình, tuy nhiên ngay sau đó lại phải trợn mắt khi thấy hắn nhiệt tình liếm nút lên cổ cậu. Jaejoong dùng tay đẩy đầu hắn, nhưng hắn thậm chí còn càng làm hăng hơn. Từ cổ, hắn trượt xuống ngực, vân vê hai đầu nhũ hồng rồi lê xuống bụng… đôi môi nóng bỏng của hắn đi qua nơi nào đều đặt lại những dấu đỏ nhỏ mờ ám.
_ A… đừng mà…
Bất lực nằm trên giường chịu đựng những nụ hôn liên tiếp và những cái vuốt ve mơn trớn trên thân thể mình, thậm chí sự vùng vẫy yếu ớt của cậu chỉ càng lắm hắn hưng phấn hơn, Jaejoong cuối cùng cũng không thoát khỏi cảm giác lạ lẫm rạo rực, có cái gì đấy tê tê rần rần trong người, cả cơ thể nhộn nhạo bức bối không thể tả được… không… không ổn rồi… phải từ chối cảm giác này… không thể tiếp nhận nó… không thể chìm vào nó…
_ AAAA…
Cậu còn chưa kịp nghĩ làm cách nào để ngăn sự hưởng ứng của bản thân từ những hành động của hắn thì bên dưới bỗng ập đến một cảm giác tê dại nóng ẩm khủng khiếp. Cố ngóc đầu dậy nhìn xuống thì kinh hoàng nhận ra, hắn đang dùng miệng trêu đùa với vật nhỏ của mình. Không phải lần đầu, nhưng điều khiến Jaejoong kinh hoàng là cảm giác hiện giờ so với lần trước đang dần có chút khác biệt. Khi ấy hắn chỉ là làm cho cậu thật đau, nút thật mạnh, cậu hoàn toàn chỉ thấy đau đớn và nhục nhã. Nhưng lần này, mạnh mẽ thì vẫn có nhưng rõ ràng động tác có chút… có chút dịu dàng… bởi vậy mà ngoài thấy nhục nhã như lần đầu, đau thì vẫn đau nhưng còn một cảm giác khác… đó là… là…
_ Aaaa… dừng dừng… – Cái lưỡi ẩm ướt trơn trượt quét khắp chiều dài vật nhỏ, đi từ gốc đến ngọn, khéo léo quấn lấy nó mà kích thích.
_ Dừng… hic…
Cảm thấy giọng cậu nghèn nghẹn, hắn dừng lại ngó lên, cậu đang dùng tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình, nước mắt chảy ra ướt đẫm hai bên thái dương, người nấc lên từng hồi. Ghét, hắn cực kì ghét cậu khóc, đấy cũng là một biểu hiện của sự chống đối đấy. Thô bạo lật ngược cậu lại, để cậu nửa nằm nửa quỳ trên giường, hắn dùng một tay làm tiếp công việc ban nãy, tay còn lại cũng cực bận rộn mà xoa xoa nắn nắn phần rườm rà cạnh vật nhỏ, đôi môi dày không tự chủ được hôn lên tấm lưng trần mịn màng mới được phô ra.
_ Buông ra… buông… ra… đừng…
Cậu càng cầu xin thì hắn càng tăng tốc độ lên xuống, vật nhỏ không ngừng bị trêu đùa âu yếm đã sớm ngóc dậy phản ứng. Cơ thể Jaejoong cũng vô tình hưởng ứng từ lâu, chỉ có trí óc còn chút tỉnh táo thì liên tục đi vận động các cơ quan phản kháng, nhưng dường như không có chút tác dụng gì. Miệng nửa cầu xin nửa rên rỉ, mặt đẫm nước mắt một phần nào đó là vì khoái cảm dâng trào, tay đã ngưng tìm cách ngăn cản hắn từ bao giờ, hiện đang túm chặt vào drap giường chịu nhục, và điều tệ hại nhất là mông cậu cũng đang mơ hồ đung đưa theo nhịp của hắn.
Cả người cứ lâng lâng, mơ màng như vậy cho đến khi một ngón tay hắn dò dẫm rồi bất ngờ đâm thẳng vào hang động kín đáo. Đau đến nổ đom đóm mắt, đấy là tất cả những gì Jaejoong nhận được, nhưng cũng nhờ đó mà cậu bừng tỉnh khỏi cảm giác tội lỗi kia. Dồn hết sức lực còn lại vào hai chân đang quỳ trên giường, Jaejoong đột nhiên nhướn người lao nhanh xuống giường, phóng ra cửa. Nhưng chân chưa kịp chạm đất đã bị một lực rất mạnh giật ngược trở lại, kèm theo đó là một tiếng gầm lớn.
_ ĐỒ BƯỚNG BỈNH, ĐÃ VẬY ĐỪNG HÒNG TA NHẸ NHÀNG!!!
_ AAAAAAAA!!!!!
Hang động nhỏ xíu tội nghiệp trong nháy mắt bị một vật nóng rực xộc thẳng vào. Trong phút chốc cậu tưởng như thân thể mình bị xé làm đôi. Cơn đau từ phía dưới xông lên đến tận óc, tê buốt và đau đớn vô cùng. Đều là tại cậu, hắn vốn muốn vào trong cậu từ lâu nhưng vẫn kiên nhẫn chuẩn bị trước cho cậu đỡ đau. Dù đúng là đang rất giận bởi cậu dám thẳng thừng từ chối làm búp bê của hắn, nhưng hắn cũng không muốn đêm nay vừa nhận cậu làm búp bê xong, sáng ngày mai đã phải đem vứt xác cậu ra bãi tha ma ngoài kia với lý do… Nhưng là do cậu không biết điều, chọc hắn phải điên thêm lần nữa, giờ có muốn ngưng lại cũng đã muộn rồi!
Mắt mờ cả đi, tay chân tê cứng, cả người nằm xuôi lơ xuống giường thở hổn hển. Làm tình với đàn ông, với hắn… đã sớm biết không có cơ hội ở trên… nhưng… dù sao cũng không thoát được… hắn không thể làm nhẹ nhàng hơn sao!!!
_ Aaaa… đau quá…mau ra đi… đau…
Tiếng cậu rên rỉ thút thít nghe như tiếng mèo con kêu, tội nghiệp đâu không thấy, chỉ thấy mắt hắn càng tối hơn. Chút ý thức sót lại hắn vốn định để cậu thích nghi với vật thể lạ trong người một lát đã bị cuốn phăng đi. Cơ thể hắn như bùng nổ, xốc dậy con người đang nằm úp tả tơi trên giường, nâng hai chân cậu lên để thuận tiện cho hắn hơn, bắt đầu di chuyển ra vào.
Cả người bị nâng lên hạ xuống liên tục, nơi giao hợp nhanh chóng bị ma sát đến nóng đỏ cả lên, vật rắn kia không chút thương tình mà xuyên xỏ mạnh mẽ qua người, phía trên hơi thở dồn dập của hắn cứ thế phả vào tai, phía dưới vật nhỏ bị giày vò đến khổ sở trong tay hắn. Nước mắt nãy giờ chảy xuống chắc đủ để thấm đẫm cả giường, giọng kêu cũng vì la hét quá nhiều mà dần khàn đi
_ Đừng…a…
_ Dừng… lại…
_ Urggg… – Jaejoong đuối sức dựa hẳn vào người hắn, thân thể tuỳ ý hắn xâm nhập, âm thanh cầu xin ngày càng yếu dần.
_ Ngươi là của ta… Jaejoong…
Hắn vòng tay ra phía trước kéo cậu vào một nụ hôn sâu. Cảm giác sung sướng căng trào toàn thân lần đầu hắn cảm nhận được, nơi đó đang thít chặt đem đến cho hắn tột cùng khoái cảm. Loại cảm giác này… nó còn tuyệt hơn nhiều lần so với hôn môi hay nắm tay cậu. Rút ra phần thân vẫn còn chưa thoả mãn, hắn đặt cậu nằm xuống giường đối diện với mình, bên trên tiếp tục hôn, bên dưới lại tiếp tục chuyển động…
…
Cả người cứ thế lắc lư cho đến khi thấy gương mặt hắn mờ dần, khoảng tối đen dần bao trùm lấy tầm nhìn, trước khi mất ý thức cậu còn cảm nhận được dòng dịch nóng hổi phun trào trong cơ thể mình, cùng với đó dường như là một nụ hôn nhẹ lên môi…
_ Umh… Yun…
_ Búp bê của ta…
…
“Đó là lần đầu tiên của em…”
“Ta biết.”
“Thực sự rất đau…”
“… Ta biết.”
“Lúc ấy anh yêu em rồi à?!”
“Không.”
“Vậy đã thích chưa?!”
“… Một chút…”
“Mới thích một chút mà đã làm thế với người ta hả?!”
“Không phải trước khi làm đã nói rõ là vì ta muốn chứng minh em thuộc về ta rồi sao?!”
“Đó không phải là lý do em muốn nghe, anh thừa nhận đi, anh luôn muốn chạm vào em phải không?! Ngay từ lần đầu gặp mặt đã thế rồi!!”
“Không phải là luôn muốn chạm, mà là vì hoàn cảnh đưa đẩy nên lỡ chạm vào, sau đó thì không cách nào ngừng lại được…”
…
_ Miumiu ơi, uống sữa nào… – Donghae đem một bát sữa đến đặt trước mặt nó, dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.
_ Meo meo ~~~
Nó giương đôi mắt long lanh to tròn nhìn nhóc, miệng hồng nhỏ xíu phát ra âm thanh yêu mị thật đáng yêu, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu đưa lưỡi táp táp nhẹ vào bát sữa, cái đuôi phe phẩy ra vẻ thoải mái.
_ Hic hic… Miumiu, chắc mày đau lắm… hic, mọi khi mày đâu có ngoan vậy… – Nhóc nấc lên từng đợt, quẹt nước mắt oán hận nhìn sang người nằm bên cạnh – Miumiu dễ thương thế… hic… sao lại bắn Miumiu chứ… huhuhu~
_ Aish!!!
Yoochun than một tiếng rồi vớ lấy cái gối chụp lên đầu, con mèo chết tiệt sống dai như đỉa. Rõ ràng là Vampire mà không bị ảnh hưởng bởi súng bạc là sao, cho dù không chết thì chắc chắn cũng phải hiện nguyên hình chứ. Thế mà sau khi bị gã bắn nó kêu lên một tiếng thảm thiết rồi nằm vật ra đấy, mèo vẫn… hoàn mèo. Báo hại gã bị tất thảy mọi người nhìn bằng con mắt thương hại, nghĩ rằng gã bị thương nặng đến nỗi nhìn một con mèo cũng ra Vampire. Gruuu… có trách chỉ trách đối thủ lần này quá gian manh xảo quyệt, ngay cả khi đang nằm liệt trên giường bệnh thế này cũng có thể tranh thủ lợi dụng một thằng nhóc để mắng gã.
_ Chuzzz… – Donghae thơm lên miệng con mèo – …Miumiu ngoan ăn xong rồi nằm nghỉ đi… còn hyung *liếc sang gã*, nếu còn làm gì Miumiu thì trưa nay khỏi ăn cơm nhá!!! *chống nạnh đi mất*
_ YA, Donghae, hyung là hyung em cơ mà!!!! Sao đối xử với hyung thế chứ!!!!
_ Phụtttt~ chết tiệt~~~ hừ hừ…
Yoochun vốn định hét thêm vài câu nữa xả bức xúc thì chợt nghe tiếng gầm nhẹ bên cạnh, quay ra nhìn thì chả thấy con mèo đáng chết kia đâu cả, thay vào đó là một cậu nhóc…
Cái đầu lắc qua lắc lại, gương mặt trẻ con ngây thơ không hiểu vì cớ gì mà hồng hồng đỏ đỏ, lông mày nhăn nhíu vẻ bực bội, đôi môi chu ra, chốc chốc lại đưa tay quẹt môi nhàu nhàu gì đó, cả người chỉ được che chắn bằng một tấm chăn duy nhất vắt ngang bụng, mà lại là tấm chăn đang đắp chung với gã nữa, hình ảnh này thật sự rất… errr… sao người gã lại nóng thế này?!
_ Nhìn gì?! – Cậu nhóc ấy liếc sang khi thấy gã nhìn chằm chằm vào mình – Muốn cho ta một phát súng nữa hả?!
_ A… ngươi… con mèo…!!!
Chưa bao giờ gã cảm thấy mình đần vậy, đương nhiên tên này chính là con mèo kia biến thành rồi, và đây hẳn là hình dạng thật của nó… chỉ là gã đã có chút ngây ngốc khi nhìn thấy gương mặt đó, cơ thể đó…
_ Nhóc con chết tiệt, dám hôn ta…
Junsu lại đưa tay quẹt môi một lần nữa, sau đó cầm bát sữa lên nhấm nháp.
.
.
.
_ Khốn khiếp!!! – Nó vơ lấy cái gối đập gã một phát – Ngươi nhìn ta cứ như thể sói già nhìn cừu non ấy, có tin ta móc mắt ngươi ra chấm sữa ăn không hả??
_ A… đau… – Gã gục xuống kêu lên đau đớn khi những phát gối cứ tới tấp đập vào người.
_ Humh?!
Lúc này Junsu mới nhìn kỹ gã, toàn thân đâu đâu cũng có vết thương, băng trắng quấn khắp người, có vẻ bị thương nặng nhỉ?! Sau đó lại nhìn vào mình, băng trắng quấn quanh bụng, vì bây giờ về lốt người nên nó bị bung ra mất rồi, đau!!! Nghĩ đến liền thấy tức, dám bắn ta à!!!
_ Aaaa… làm gì thế??? – Gã gào lên thống thiết.
_ Đập cho ngươi chết đi!!!
Cả hai người này, một Hunter, một Vampire, bình thường thì rất rất mạnh, nếu thực sự người này muốn giết người kia thì vũ khí hoặc là súng của Yoochun, hoặc là roi của Junsu, hoặc không thì sẽ là một cái gì đấy mang tính sát thương cao. Nhưng với tình hình hiện giờ, khi mà cả hai đang cùng nằm trên một giường bệnh, cái gối vô hại ngày thường bỗng trở nên thật hữu dụng. Bằng chứng là sau một hồi bị nó đập tới tấp Yoochun đã phải chào thua mà nằm vật ra giường, tuy nhiên ngay sau đó Junsu cũng ôm bụng nằm vật ra nốt, đau bụng quá!!!
Hai kẻ cùng nằm dài ra giường thở hồng hộc, giây phút này tạm gác lại mọi ân oán thù hằn, phải nghỉ lấy sức cái đã!
…
_ Này… – Yoochun nằm nghiêng nhìn nó, lúc này tuy là trong lốt người nhưng trông chẳng có chút nguy hiểm gì cả, gã hơi nhíu mày với suy nghĩ đó của mình, chống tay lên đầu hỏi – Đêm nay làm thịt mấy Hunter rồi?!
_ Hừ!!! Các ngươi nghe tin báo gì đấy rồi chạy như vịt cả lũ đi mất, ta đến bắt một tên cũng không bắt được…
Nó trả lời một cách hậm hực, nghĩ đi nghĩ lại ừ thì đúng mình với gã là kẻ thù, nhưng tội ác chưa kịp thực hiện mà đã bị một phát đạn trừng phạt thế này thì… oan quá!!!
_ Chưa làm hại ai sao?! Vậy việc có kẻ đến thảm sát toàn bộ Hunter ba khu đêm qua ngươi có nhúng tay vào không?!
_ Hyung ấy tự dưng lên đây săn Hunter, việc ấy ta cũng không biết trước…
_ Hyung à?! Ngươi là gì của kẻ đó?! – Suýt chút nữa đã cảm thấy hối hận vì đêm qua ra tay bắn nó, nhưng sau khi nghe nó gọi Vampire ấy là hyung, tức là có quan hệ với nhau, gã lại thấy nó cũng đáng nhận phát súng kia lắm.
_ Humh… tiện thể giới thiệu luôn cho ngươi biết… – Junsu ngồi dậy chống hai tay lên giường, cả cơ thể thiếu vải đối diện khiến Yoochun tí nữa phun máu mũi ra ngoài, nó dùng đôi mắt quyến rũ của mình nhìn thẳng vào gã, mặt nghiêm túc nói – … Ta là một trong ba Vampire hoàng tộc, tên là Junsu… à không, ngươi phải kêu ta là Dã Vương… và cái người hôm nay đã san bằng toàn bộ ba khu Hunter chính là Vampire mạnh nhất trong các Vampire, anh trai ta… Chúa tể Vampire!!!
_ …
_ Sao?! Sốc rồi hả?! – Nó đắc ý khi thấy sắc mặt gã trầm đi một cách nhanh chóng.
_ Hừ, ta biết ngay mà, tên đó… chỉ chưa đầy nửa tiếng…
_ …Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?! Nhẽ ra hyung ấy sẽ không ra tay với tất cả các Hunter khu Đông bao gồm cả ngươi chứ?! Ngươi làm hyung ấy điên lên huh?!
_ Sao ngươi biết hắn ta sẽ không ra tay với Hunter khu Đông!? – Đó cũng chính là những gì hắn nói trước khi đánh gục gã.
_ Ta hiểu hyung ấy mà, cho dù đã cho phép ta lên đây tìm truyền nhân Hunter Vương nhưng thực chất hyung vẫn muốn Hunter Vương thức dậy, chắc còn chưa có nuốt trôi cục tức bị kẻ đó đâm gươm bạc vào tim…
Và vì Heechul đã từng nói gần như chắc chắn truyền nhân Hunter Vương ở khu Đông nên hắn đã chừa khu này lại. Với tính cách của hắn, cho dù Hunter Vương đã chết cũng sẽ bị hắn dựng dậy để trả thù. Ngoài mặt thì đồng ý cho nó đi tìm nhưng trong lòng lại luôn muốn kẻ thù hồi sinh…
Kẻ xây người đập, chuyện này thật sự khiến người ta điên đầu…
|