Hành Trình Đi Tìm Bạn Trai
|
|
CHAP 115:
-Mày dậy rồi đó àh?
Một câu nói quen thuộc vào mỗi buổi sáng...chắc hẳn các bạn sẽ cho rằng đấy chính là câu cửa miệng thằng Tiến hay nói với tôi.Nhưng không....điều đó hôm nay đã ngược lại.
-Gì...gì đây???-nó trố mắt ngạc nhiên khi nhìn trên bàn đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong.Khuôn mặt còn ngái ngủ của nó lúc này trông thật buồn cười.
-Lạ lắm àh?
-Ừh...lạ thật!!!
-Hôm nay tao cố tình dậy sớm làm đồ ăn sáng cho mày đó!Không biết có ngon hay không nhưng tao đã cố gắng hết sức rồi!-vừa nói...tôi vừa bưng nốt đĩa trứng chiên để vào bàn.
-...................-nó vẫn cứ trố mắt đứng nhìn.Như rằng không tin đây là sự thật vậy!
-Đi đánh răng,rửa mặt nhanh đi rồi ăn sáng!!!
-Ừh ừh....-nó răm rắp nghe theo.
***********
-Sao?Ăn thấy được không hả???-tôi dò xét hỏi khi nó vừa gắp miếng trứng chiên đầu tiên vào trong miệng.
-Uhm....cũng tạm!
-Ngon thì nói ngon đi!Bày đặt.....
-Ngon nhưng không bằng tao làm!Hhehe...-nó cười đểu...trông cái mặt ghét kinh!
-Ăn nhanh đi!Lát tao còn phải đi học nữa đó!!!
-Biết rồi!-vừa nói...nó vừa gắp lia lịa....tự dưng tôi cảm thấy hạnh phúc ghê!Mà nó cũng may mắn lắm....vì tôi chưa từng nấu ăn cho bất cứ thằng con trai nào cả!
-Cái chân mày đỡ chưa???
-Chút chút rồi!Chắc 2-3 ngày nữa sẽ khỏi thôi!
-Tao làm đồ ăn cho buổi trưa và tối luôn đó!Có gì chịu khó hâm lại nha!!!
-Nèh....
-Huh?-tôi ngước mặt lên nhìn nó.....
-...............
-Sao?Có chuyện gì???-tự dưng nó nhìn tôi chằm chằm.....
-Ăn uống như con nít vậy!!!-nói rồi...nó lấy tay gỡ hạt cơm đang dính trên mặt của tôi xuống...bàn tay thô ráp khẽ chạm vào má....làm cho tôi có cảm giác xao xuyến lạ thường.
-Cảm....cảm ơn nha!-tôi bẽn lẽn cúi đầu.....
-Có gì đâu!
Chẳng biết nó có cảm giác ngượng ngùng hay không.....nhưng theo bản thân tôi nghĩ thì trong cách ứng xử hằng ngày giữa hai đứa đã không còn như lúc trước nữa!Nó mất hẳn đi vẻ tự nhiên thuần túy giữa tình bạn.....điều này không biết là tốt hay xấu đây???
********************
-Chào nhok!
Buổi trưa lại đến....sau giờ học như thường lệ là tôi luôn túc trực trong tiệm bánh này!
-Lại nữa!Muốn ăn đòn lắm àh?
-Hihihi...tui quên!
-Báo Lâm tin này!Lát nữa ông sẽ có mặt ở tiệm đấy!!!
-Thật không?Mừng ghê vậy....thế là tui hết phải làm tăng ca rồi!-nét vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt tôi.
-Ừh...không phải đi về bằng xe ôm nữa thì vui là phải rồi!-bỗng dưng mặt hắn xụ xuống....chắc cu cậu giận lẫy đây mà!
-Làm gì có!Ông khỏe lại để đi làm thì tui phải vui chứ sao!!!-tôi vỗ vào vai hắn mà nói.
-Nèh...mai chủ nhật rồi đó nha!Nhớ gì không???
-Nhớ....tui đâu có quên bao giờ đâu???
-Uh...không quên là được rồi!Nhớ sửa soạn cho kỹ càng đó...tiệc toàn dân VIP.Lâm làm sao thì làm!
-Ý chê tui nhà quê!Sợ làm mất mặt Khanh àh?-tôi hậm hực.
-Khanh không có nói àh nha!!!
-Khỏi nói tui cũng đủ hiểu Khanh nghĩ gì!!!-tôi ghét nên quay mặt đi....
-Giận àh??hì hì....-hắn cười rồi sau đó nắm lấy tay tôi.....nói tiếp.
-Lát tụi mình xin ông cho về sớm!Khanh với Lâm đi mua chút đồ nhé!
-Mua gì???-tôi thắc mắc.
-Lát nữa thì biết!
*****************
-Khanh ơi!Ông đến rồi nèh!!!-tiếng nhỏ Vi lanh lảnh ở ngoài.
-Chào sư phụ!khỏe lại rồi àh?-hắn vỗ vai ông....tỏ vẻ thân mật.
-Khỏe rồi!Thời gian qua cực cho con quá!!!
Ông vẫn vậy....vẫn khí thái lạc quan và vui vẻ.Tuy có hơi gầy so với lúc trước.....nhưng nụ cười ấy cũng khiến người khác biết rằng ông đã hoàn toàn khỏe mạnh.
-Cháu chào ông ạh!
-Ah Lâm!Ông cũng phải cảm ơn cháu nữa đấy!Nhờ hai đứa mà tiệm mới có thế tiếp tục mở khi không có ông!
-Dạ....cháu làm công ăn lương mà!Chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi!hì hì....-tôi lém lỉnh.
-Cái thằng...miệng vẫn lanh như trước!-ông cười sảng khoái...khiến không gian xung quanh cũng náo nhiệt hẳn lên.
_Sư phụ nèh!Con có chuyện cần nhờ sư phụ giúp cho!
-Chuyện gì nói ông nghe nào?
-Lát ông cho con với Lâm nghỉ sớm một bữa nhé!Với lại ngày mai con có chuyện nên định xin sư phụ...đóng cửa tiệm xả hơi một bữa được không vậy???
Đột nhiên nhỏ Vi nhìn sang tôi....nở một nụ cười đầy ẩn ý.....trong khi đó tôi chỉ biết đứng trố mắt ngạc nhiên...
-Phải đó ông!Xem như là ông thưởng cho Khanh trong thời gian qua đã chăm sóc tiệm bánh giúp ông đi!!!-nhỏ nói thêm vào với giọng nũng nịu.
-Duyệt!Mai sẽ cho mấy đứa xả hơi một bữa!Thích làm gì thì làm!!!
-Cảm ơn ông nhiều lắm!!!-nhỏ Vi hớn hở...chả biết nó vui mừng về việc gì trong vụ này nữa?
****************
-Đi đâu đến đây vậy?-tôi hỏi khi hắn vừa ngừng xe ngay tại một cửa hàng thời trang....khá bắt mắt.
-Mua đồ...không lẽ vào chơi?Vậy mà cũng hỏi nữa!!!
-Ờh....
-Còn đứng đấy làm gì?Định không vào với Khanh àh???-hắn cứ thúc giục....trong khi tôi còn mãi ngắm cái bảng hiệu cửa hàng.
*************
-Chào quý khách!Quý khách cần lựa gì ạh?-một chị nhân viên với giọng nói dễ thương chạy ra bắt chuyện với chúng tôi.
-Chị cho em xem mấy cái áo vest!
-Bên đây ạh!Mời quý khách theo tôi!
-Áo vest???-tôi nghĩ thầm trong bụng không biết hắn mua để làm gì?
-Quý khách cứ lựa mẫu tự nhiên đi ạh!!!
-Uhm....để xem.....-vừa nói.....hắn vừa đăm chiêu nhìn những dãy áo vest mới cóong...trông rất là nghiêm túc.
Mãi gần 15 phút trôi qua....tôi vẫn ngồi gật gù trên chiếc ghế trong cửa tiệm chờ hắn lựa đồ.Khiếp!Con trai gì mà kén chọn thấy ghê!!!
-Lâm!Thấy bộ này được không???
Tôi ngẩng đầu lên xem...không tin nổi vào mắt mình......một thằng nhok ương bướng,cộc cằn mọi khi đã biến mất.Thay vào đó là một anh chàng khôi ngô,lịch lãm đang khoác trên mình bộ vest đen sang trọng!
-Thấy Khanh mặc bộ này được không?
-Ờh...được!!!-tôi ú ớ.
-Uhm...vậy lấy cho em bộ này nhé chị!
-Dạ vâng ạh!!!
-Nhok mua bộ đồ này làm gì thế?-tôi thắc mắc nên hỏi.
-Mua để đi dự party chứ làm gì!
-Ghê!Cũng chịu khó đầu tư quá nhỉ???
-Dù gì cũng là ba mẹ Khanh....nên đã nhận lời dự tiệc thì không thể để họ mất mặt được!!!
-Chà....xem ra....cũng biết quan tâm đến người khác dữ há!!!-tôi châm chọc.
-Khanh biết quan tâm đến người khác là nhờ Lâm đấy!!!
-Trời!Mắc gì đến tui???
-Ngốc!Hì hì....-hắn cười....nụ cười mới..."đểu" làm sao ^^
-Vậy là xong rồi àh?
-Uhm....thế Lâm có muốn đi đâu chơi không?
Tôi đắn đo suy nghĩ một hồi.......sau đó mới nói......
-Đi xem film nữa đi!Giờ cũng nắng nôi....đi lang thang ngoài đường mệt lắm!
-Ok!Miễn Lâm thích là được rồi!!!
-Thansk nhé!-tôi nhìn hắn cười tươi....
*************
Thấm thoắt mà đã gần 7 giờ tối.....khi chúng tôi bước ra khỏi rạp thì trời cũng bắt đầu chuyển mưa!
-Ây dza...tranh thủ về nhanh thôi!Không là ướt như chuột lột!!!
-Về gì sớm thế?Đi ăn nhé...Khanh đói bụng rồi!
-Thôi!Lát mà mưa....mệt lắm!!!-tôi từ chối.
-Mưa thì mang áo mưa!Sợ gì???
Nghĩ thầm trong bụng....dù sao cũng chưa ăn tối!Tranh thủ đi ăn với thằng nhok này cho xong bữa vậy!!!
-Uhm...vậy ăn ở đâu gần gần thôi nhé!Để lát còn về kịp!!!
-Biết rồi!!!
******************
Hai chúng tôi ghé vào một tiệm phở gần đó...khi đồ ăn được đem ra....cả hai đều "tập trung chuyên môn"....chả ai nói với ai câu nào!
-Wow...ngon quá!-hắn ăn nhanh khiếp....chỉ mới mấy đũa đã hết một tô phở rồi.
-Cô ơi!cho thêm một tô nữa đi!!!-hắn gọi thất thanh....khiến xung quanh ai cũng giật mình.
Đang ăn ngon lành....chợt tôi nhớ đến thằng Tiến....nhớ cái chân đang băng bó của nó!Tự dưng thấy trong lòng nao nao một cảm giác khó tả.
-Sao thế???-hắn hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của tôi.
-Không...không có sao!
-Tưởng Lâm bị gì chứ!
-Àh...lát Khanh kêu một tô phở mang về giùm tui luôn nha!
-Chi vậy?-hắn tò mò.
-Thì...mang về tối ăn!
-Chứ không phải cho thằng kia ăn àh?-tự dưng hắn nghiêm giọng lại.
-Ờh thì....
-Hajzz...chả biết đến khi nào Khanh mới được Lâm quan tâm như vậy!!!
-Nói nhảm cái gì đấy?-tôi lườm cho hắn một phát.
-Cũng chả biết khi nào Lâm mới chịu làm...người iu của Khanh nữa???
-Thôi!Đừng có nói nữa!!!-hắn cứ nói hoài những câu này...không khéo làm tôi ngượng mà mất cảm giác thèm ăn thì khổ.
-Giỡn với Lâm thôi!Chứ Khanh vẫn chờ....
-..................-tôi im bặt...không nói thêm câu nào nữa!
Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy không thoải mái mỗi khi nghe đến những lời "có cánh" như thế này!Hiện tại tôi đang muốn lẩn tránh nó....nên rất hy vọng cả hắn và thằng Tiến sẽ không ai làm phiền tôi nữa cả!Tôi cần thời gian....cần để nhận biết được.....thật sự con tim tôi hướng về ai!!!
|
CHAP 116:
-Tao về rồi nèh!-mãi gần 10 giờ tôi mới có mặt ở nhà....vừa nghe tiếng mở cửa....thằng Tiến liền ngoáy đầu lại nhìn.
-Sao hôm nay về sớm thế?
-Uhm...vì ông chủ đã đi làm lại rồi!Nên từ giờ tao không phải tăng ca nữa!!!
-Sướng nhỉ!
-Mày ăn gì chưa?
-Ăn rồi!
-Thế còn đói bụng không?
-Sao mày hỏi thế?-nó quay sang nhìn tôi thắc mắc.
-Tao có mua phở cho mày nèh!Tại sợ mày ăn không đủ no!!!
-Trời!-ngoài miệng tuy than vãn nhưng nhìn nét mặt nó cũng đủ biết....nó đang lúng túng thế nào.
-Để tao đổ ra cho mày ăn nhé!
-Uhm....cảm ơn mày nhiều!
-Có gì đâu!Bạn bè với nhau mà cả!!!-nói ra câu này....tôi cảm thấy hơi "ngượng" miệng.Vì chẳng biết là tôi đang dối nó hay dối chính bản thân tôi nữa?
*******************
Thấy nó húp sùm sụp tô phở mà tôi lại phát thèm....biết vậy lúc nãy mua thêm một phần nữa thì hay biết mấy!
-Sao nhìn tao ghê thế?
-Không....không có gì!
Xong rồi nó lại tiếp tục vừa ăn vừa xem phim.....cái vẻ mặt ngô ngố của nó lúc này trông vậy mà hay!!! ^^
-Cái chân sao rồi?
-Đỡ nhiều rồi!
-Đi đứng chú ý chút nha!Không là tái phát nữa thì khổ!
-Khổ tao chứ khổ mày đâu mà lo?-nó "quăng" một câu lạnh lùng khiến tôi thấy quê dễ sợ.
-Ai nói không khổ tao?Mày bị vậy hoài...lấy ai làm việc nhà???
-Ây dza...no cái bụng!-nó phớt lờ câu nói của tôi...chỉ ngồi xoa xoa bụng một cách đầy thỏa mãn.
-Rõ khổ!!!-cằn nhằn cho bõ ghét...chứ thật sự thì trên tay tôi đang cầm cái tô đi dẹp...tránh để nó đi lại nhiều.
-Cám ơn mày nha!!!-nó nói với vẻ đầy vui sướng....hy vọng cái chân nó mau lành để những ngày tháng này không còn tiếp diễn.
Bất chợt......tôi vấp phải cái chân bàn....và thế là trong chớp mắt cái tô vỡ tan tành dưới sàn nhà...khổ nổi đó là tô thủy tinh tôi thích nhất mới chết!
-Trời trời....-nó cũng giật bắn khi thấy cảnh tôi"chụp ếch"rất đẹp mắt.
-Xui ghê vậy!-tôi cúi xuống thu nhặt lại những mảnh vỡ thì ai dè....nó lại cứa phải ngón tay thân yêu...
-Ui....
-Gì thế?-lúc bấy giờ nó mới gượng đứng dậy...khi thấy tôi không thể xoay sở nổi một mình với cái đống lộn xộn này.
-Hjz...chảy máu rồi!!!-tôi mếu máo nói....
-Đúng là...hậu đậu hết thuốc chữa!-tuy nó bực tức...nhưng lại giúp tôi nhặt những mảnh thủy tinh vỡ...chỉ có điều nó làm chuyên nghiệp hơn mà thôi!
**************
Mãi gần 10 phút cả hai mới dọn dẹp xong bãi chiến trường lúc nãy!Bấy giờ thì ngón tay tôi mới thấm vị rát khi bị cứa vào khá sâu.
-Cái tay có sao không?-nó hỏi khi thấy tôi cứ đứng xuýt xoa mãi.
-Không sao!Bị nhẹ thôi mà!Thôi...tao đi tắm rửa sơ đây!!!
Lúc đi ngang qua nó....chợt nhận ra có một bàn tay muốn nắm hờ lấy tay tôi,nhưng không đủ dũng cảm để làm điều đó.Bỗng dưng cảm thấy tiếc....tiếc vì sao bàn tay ấy không dám nắm chặt tay tôi lại....có như thế....tôi mới có cảm giác là mình vẫn còn được quan tâm,vẫn còn được người đó "để ý".
*************************
6h10' Pm.
-Trời ơi....trễ giờ mất!-tôi luống cuống chạy thật nhanh vào nhà tắm,trên tay còn ôm nguyên mớ đồ lộn xộn.
-Làm gì mà hớt hơ hớt hải thế?
-Lát tao có hẹn với bạn!7h nó đến rồi...thế mà vẫn chưa chuẩn bị gì!!!
Thằng Tiến không nói...chỉ chậc lưỡi một cái rồi thở dài....cũng đủ hiểu nó đã quá quen thuộc với việc này!!!
********************
6h50' Pm.
Cuối cùng mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong.Từ quần áo,tóc tai cho đến giày dép,đều được tôi "tuyển chọn" thật kỹ càng trước khi đi dự buổi party đó!Chỉ việc chờ thằng nhok ấy đến là xem như hoàn tất.
-Hôm nay đi đâu mà ngựa thế?-thằng Tiến thắc mắc...vì ít khi tôi lại chau chuốt đến vẻ bề ngoài như hôm nay lắm.
-Đi dự tiệc.
-Với ai vậy?
-Ờh thì...với bạn của tao!Mà mày hỏi chi nhiều thế?
-Để biết thôi!-nó quay mặt đi mặc dù chắc trong lòng còn nhìu điều muốn hỏi lắm.
******************
7h30' Pm.
Tôi bắt đầu cảm thấy khá sốt ruột khi đã quá giờ hẹn mà vẫn chẳng thấy thằng nhok ấy đâu!Cứ ngó nghiêng ra ngoài đầu hẽm xem chiếc xe quen thuộc ấy có xuất hiện hay không....nhưng chẳng khả quan gì mấy!
-Sao bạn mày đến trễ thế?
-Ai biết!-tôi trả lời thằng Tiến một cách vô hồn....
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo....khi cầm lên thì mới biết chính là thằng nhok ấy gọi.
-Nghe nèh!-tôi nói một cách bực dọc...vì từ trước đến giờ sự chờ đợi luôn là "kẻ thù" số 1 của tôi.
-Lâm hả?Khanh nói Lâm nghe chuyện này!
-Nói đi!
-Bây giờ thì Khanh không thể qua rước Lâm được rồi!Vì bên đây ba mẹ Khanh không cho Khanh vắng mặt trong lúc này!
-.............-tôi chưng hửng khi nghe những gì hắn nói.Công sức tôi chuẩn bị,sửa soạn chỉ để nghe lời nói này đây!
-Lâm có thể nhờ ai đó chở Lâm đến nhà Khanh được không?Khanh xin Lâm đấy!!!-giọng hắn vô cùng gấp rút....hệt như là nôn nóng lắm vậy.
-Ai có thể chở tui đi được chứ?-sự tức giận đang cồn cào...nên không tránh khỏi việc tôi nói chuyện với hắn cộc lốc.
-Lâm nhờ thằng bạn của Lâm chở Lâm đi đi!Vì nếu không có Lâm....Khanh cũng chẳng muốn có mặt trong buổi tiệc này chút nào!
-Nó làm sao mà đi được?Chân nó đang bị thương....ở đó mà....-tức mình...tôi dập máy!Vẻ mặt nóng bừng bừng khiến thằng Tiến ở phía sau cũng ái ngại.
-Chuyện gì vậy?
-Không có gì!!!-tôi hậm hực bỏ vào trong nhà....ngồi gần máy quạt mà chẳng thấy mát hơn chút nào cả.
-Bạn mày không đến được àh?
-Uhm...
-Có cần tao chở mày đi không???
-Thôi khỏi!Giờ thì tao cũng chẳng còn hứng thú gì mà đi cả!-đang chuẩn bị bỏ vào phòng...thì điện thoại lại reo....
-Cái gì nữa đây???-tôi quát lên rõ to.
-Khanh xin Lâm đó!Xin Lâm hãy đi đi....Khanh không muốn làm Lâm thất vọng...nhưng chuyện này nằm ngoài ý muốn của Khanh!-giọng hắn nài nỉ....
-................-tôi vẫn không nói gì...chỉ hậm hực mà nghe hắn nói.
-Lâm nhớ đã hứa gì với Khanh không?Lâm sẽ không để Khanh đi party một mình mà?Xin Lâm đó...
Nghe từng câu nói của hắn....dường như là những lời thật lòng!Hắn năn nỉ tôi mà nói chuyện cũng lắp bắp hẳn.Tự dưng lại thấy mủi lòng chút chút.....
Cầm chặt điện thoại trong tay....tôi cứ đắn đo suy nghĩ mãi....liệu có nên tiếp tục đi buổi tiệc đó hay không?
-Đợi một chút!Tui sẽ qua liền!-đó là những gì tôi nói với hắn.
-Ok!Khanh sẽ đợi...cảm ơn Lâm nhiều lắm!!!
Khi quay sang định "dò xét" xem thằng Tiến có thể chở tôi đi không...thì thấy nó đã đứng ngay đằng sau lưng rồi!
-Mày...mày làm tao giật cả mình!
-Giờ quyết định đi phải không?-nó hỏi một các nghiêm nghị.
-Uhm....mày...chở tao đi giùm nhé!!!
-Thiệt tình....-nó lắc đầu ngán ngẫm....rồi từng bước khập khiễng vào phòng.
-Nèh....-tôi cứ ngỡ là nó đã từ chối....nhưng....
-Chờ tao đi thay đồ đã!
Tôi mừng rỡ khi nghe nó nói....thế là buổi tiệc đã không bị gián đoạn theo tôi nghĩ!Nhưng liệu rồi nó có thể diễn ra suôn sẻ được hay không?Khi tôi đến đó chỉ một thân một mình thế này???
|
CHAP 117:
Thế là tôi đã quyết định sẽ một mình "thân chinh" vào buổi party.....chẳng hiểu là do thằng nhok ấy làm xiêu lòng hay là do tôi ham hố sự hào nhoáng của buổi tiệc ấy nữa?Chỉ biết một điều rằng....tôi thầm mang ơn thằng Tiến....vì vết thương ở chân nó chưa lành hẳn,ấy thế mà vẫn cất công làm tài xế cho tôi!Nhiều khi thấy nó dừng đèn đỏ mà cái chân chống xe không nổi....tôi muốn ôm nó một cái thật mạnh gì đâu....nhưng lại sợ nó hiểu lầm nên không dám!
-Ở đây đó hả?-nó ngước nhìn ngôi nhà bề thế...nơi mà thằng nhok ấy được sinh ra.
-Uh...ở đây nèh!
-Không ngờ...mày quen bạn cũng dữ quá há!!!-chẳng hiểu nó châm chọc hay ghanh tỵ với tôi nữa?
-Cảm ơn mày nhiều nha!Chạy xe về cẩn thận đó!!!-tôi gỡ nón bảo hiểm ra...đưa cho nó....
-Thế lát mày về bằng gì?
-Ừh thì...miễn sao lát tao về tới nhà là được rồi!!!-tôi trả lời bâng quơ....vì thật sự lát nữa đây tôi chẳng biết sẽ về nhà bằng cách nào!
-Uhm...đi chơi...vui vẻ nhé!!!-nói rồi...nó quay đầu xe lại và chạy mất hút.Tự dưng trong lòng có chút bồi hồi...cứ muốn đứng đấy nhìn bóng dáng nó dần khuất sau ánh đèn đường vậy!
-Em kiếm ai vậy em?-giọng người nào đó lạ hoắc hỏi....khiến tôi giật cả mình.
-Dạ....em....em là bạn của Khanh!Khanh đó...anh biết không ạh?
-Àh biết chứ!Nhưng em tên gì?Để anh xem tên em có trong danh sách khách mời không!-bấy giờ tôi mới nhìn kỹ chàng trai này...anh ta ăn mặc lịch sự,quần áo chỉn chu...chắc có lẽ đây là tiếp tân!
-Dạ...em tên Lâm ạh!
-Lâm àh...để xem nào!-tôi nhìn vẻ mặt anh ta đang chăm chú dò tên...chỉ hy vọng là sẽ có!Nếu không thì....
-Xin lỗi em nhé!Trong danh sách không có người nào tên Lâm cả!
Tôi bàng hoàng khi nghe anh ta nói....thật xấu hổ làm sao!Cứ đứng chường mặt ra thế này trước ngôi nhà bề thế thì người ta sẽ nghĩ tôi như thế nào???
-Em....-tôi ú ớ không nói nên lời...rồi đột nhiên....
-Em cho vào đi!Bạn của con trai chị đấy!!!
Giọng một người phụ nữ lên tiếng....đã giúp tôi thoát khỏi tình huống dở khóc dở cười này!Khi đưa mắt sang nhìn thì tim tôi muốn rụng rời....thì ra bà ấy chính là mẹ của thằng nhok Khanh!
-Dạ....cháu chào cô ạh!-tôi lịch sự xã giao...chứ thật trong lòng tôi đang run lên từng hồi.
-Uhm..chào cháu!Cháu mau vào đi...thằng Khanh nãy giờ nó đợi cháu ở trong đó đấy!!!
Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy nghi....đúng là khí khái của tầng lớp quý tộc có khác!!!
-Vâng...vâng ạh!-tôi nhè nhẹ bước tới cánh cổng....thì cái cảm giác choáng ngợp bao trùm lấy cơ thể!Không gian bên trong hoàn toàn khác hằn với bên ngoài....cứ ngỡ như tôi đang lạc vào thế giới thần tiên nào vậy!Người người đông đúc.....với biết bao nhiêu ánh đèn màu lung linh huyền ảo......những tiếng nhạc du dương từ cây vĩ cầm.......tiếng nói cười rôm rả...càng làm cho không khí trở nên tươi vui hơn!
-Cháu đứng đây nhé!Một lát nữa thằng Khanh sẽ ra tiếp cháu thôi!!!-nói rồi bà ấy bỏ đi...hòa vào dòng người nhộn nhịp...nhưng bất chợt....
-Àh...cháu cứ tự nhiên dùng thức uống và đồ ăn ở đây nhé!Không có gì phải ngại cả...hiếm khi mới có dịp như vậy mà?Đúng không???
-Vâng....vâng ạh!-tôi lễ phép trả lời...nhưng trong suy nghĩ....tôi cảm nhận được từ lời nói và hành động của bà ấy...dường như không có chút thiện cảm nào cho lắm!!!
********************
Mãi gần 15 phút trôi qua....tôi vẫn đứng trơ trọi một mình.....nép sau bóng dừa kiểng đứng nhìn mọi người nói cười vui vẻ.Tự dưng cảm thấy quá lạc lõng....không khí náo nhiệt nhưng dường như đang bóp nghẹt hơi thở của tôi!
-Heyzz....
Tôi giật bắn mình khi có người vỗ vào vai.....khi quay sang thì lại thêm một bất ngờ nữa....
-Anh không ngờ có thể gặp nhok ở đây đấy?-đó chính là kẻ mà tôi ghét cay ghét đắng....tên hot boy Tâm "biến thái".
-Làm....làm gì ở đây thế???-tôi quíu lưỡi..không biết nên nói những gì....
-Câu này anh phải hỏi nhok mới đúng!Nhok quen ai trong party này àh???
-Sao tui lại phải trả lời anh chứ?
-Ok!Đó là quyền của nhok...nhưng thật sự là anh bất ngờ khi thấy nhok ở đây đấy!-hắn cứ cười đểu...vẻ ngoài điển trai được tôn lên nhờ bộ vest hắn đang mặc vẫn không dành được chút thiện cảm nào từ tôi cả!
-Tui cũng bất ngờ thật!Nhưng...là một bất ngờ xui tận mạng đấy!!!
-Hahaha....nhok vẫn vậy!Cứ ăn nói ngang ngược...khiến người khác phải ghét "yêu"!
-Thôi thôi...cho tui xin!Anh làm ơn đừng làm phiền tui nữa!!!-tôi tỏ vẻ khó chịu....hòng đuổi hắn đi chỗ khác.
-Hiếm khi mới có dịp gặp nhok...chưa tâm sự gì mà đã đuổi anh đi là sao nèh?
-Tui chẳng có gì để tâm sự với anh cả!!!
-Nhưng sao lại đứng đây một mình?Người quen của nhok đâu???-hắn cứ hỏi tới...khiến tôi càng bực mình thêm.
-Đã nói là tui không muốn trả lời anh mà!!!
-Anh Tâm!Sao lại ra đây đứng vậy?Vào trong kia nói chuyện với tụi em đi!
Bỗng từ đâu...xuất hiện nguyên một đám con gái màu mè.Chắc cũng là những tiểu thư con nhà danh giá đây!!!
-Àh...anh đang có việc cần nói với em của anh!Để lát....tụi mình nói chuyện tiếp nhé!
Vẫn là những câu nói đầy ong bướm,thêm cặp mắt đa tình ấy thì những con nhỏ kia không "liu xiu"mới là chuyện lạ.
-Uhm...nhưng nhanh lên anh nhé!Tụi em chờ anh ngoài đó đấy!!!
-Ok e!!!
-Sao không đi tán dóc với mấy cô đó đi!Đứng đây với tui làm gì?Không sợ bị tui móc họng nữa àh???
-Anh không sợ...ngược lại anh còn thích nữa là đằng khác!
Tôi chẳng nói gì...chỉ nhoẻn miệng cười khinh....mà có thể mặt hắn cũng chai rồi...làm gì mà còn cảm giác bị tôi xem thường nữa?
-Nhok nói đi...tại sao nhok lại có mặt ở buổi tiệc này vậy?-hắn lại hỏi nữa.
-Thế còn anh???
-Anh àh?Ba mẹ anh vốn là đối tác làm ăn với chú Đại và cô Duyên mà!Nên nói chung hai nhà cũng có chút thâm tình!
-Chú Đại cô Duyên là ai?-tôi thắc mắc nên hỏi.
-Là chủ nhân ngôi nhà này!Bộ nhok không biết sao???
-Ờh thì...không!
-Vậy chứ còn nhok?Ba mẹ nhok cũng quen biết hai người này àh?
-Không!Gia đình tui chẳng ai làm trong thương trường cả!
-Vậy thì...chắc nhok là bạn của thằng con chú Đại và cô Duyên chứ gì!Đúng không nèh?
-.............-tôi đắn đo suy nghĩ một hồi...sau đó mới nói với hắn...
-Cứ cho là vậy đi!
-Lúc nãy anh có thấy thằng nhok ấy...nhưng có lẽ ba mẹ của nó đang sửa soạn cho nó để chuẩn bị cho tiết mục sắp tới rồi!
-Tiết mục gì???-lúc nãy thì thật sự tôi tò mò lắm.
-Anh cũng chẳng biết nhiều!Nhưng có lẽ cũng chỉ là khoe tài năng,thành tích hay cái gì đấy nổi trội của thằng nhok ấy cho mọi người xem mà thôi!
-Hắn thì làm gì có tài năng nào chứ!-tôi cười khẩy trong bụng.....
-Nhok nói gì?
-Àh...không....
-Mà công nhận....
-Sao hả?-tôi nhìn hắn hỏi.
-Hôm nay nhok dễ thương quá!Suýt nữa anh nhận không ra!!!-hắn nói với ánh mắt đầy "tà dâm"....khiến cho tôi cảm thấy sợ.
-Đồ điên!!!
-Xin mọi người chú ý!Nhân vật chính của chúng ta sắp xuất hiện!!!
Bỗng dưng từ đâu....giọng nói ồm ồm từ micro cất lên...khiến tất cả mọi người đều phải chăm chú theo dõi.
-Gì vậy nhỉ?-tôi hỏi mà mắt vẫn dán chặt vào trung tâm buổi tiệc.
-Lát nữa nhok sẽ biết thôi!!!
Quả thật...từ phía xa tôi đã thấy được bóng dáng của ba mẹ thằng nhok ấy...ngay cả hắn cũng có mặt!!!Mọi người đều chăm chú theo dõi....
-Trước tiên xin chân thành cảm ơn mọi người đã dành chút ít thời gian hiếm hoi để đến dự party chung vui với gia đình chúng tôi!Như mọi người cũng biết...trên thương trường thì chồng tôi có thể nói là thành công một cách tuyệt đối!Nhưng....niềm vui không đến với chúng tôi trọn vẹn...vì gia đình tôi không được êm ấm cho lắm!Tôi thật sự rất mừng vì giờ đây.....khi đứa con trai mà chúng tôi yêu quý,hết mực lo lắng nay đã lớn...và tất nhiên cháu nó đã đồng ý sẽ kế thừa sự nghiệp của chúng tôi một mai về sau!Nên nếu một ngày chúng tôi không còn xuất hiện trên thương trường....cũng mong mọi người hãy giúp đỡ,dạy dỗ cho cháu nó nhiều thêm!Xin cảm ơn mọi người...một lần nữa!!!
Đó là tất cả những gì mẹ của thằng nhok ấy nói.....sau đó là biết bao nhiêu tràng vỗ tay tán thưởng!Tôi cũng cảm thấy có chút gì đó vui vui....nhưng hắn thì không....vẻ mặt đăm chiêu khó chịu ấy đã nói cho tôi biết....dường như đây không phải là ý muốn của hắn!
-Nhân tiện đây....tôi cũng xin giới thiệu với mọi người!Một cô bé mà tôi yêu mến...nhờ cháu mà đứa con ngỗ nghịch bao lâu nay đã chịu quay về với gia đình!Tôi đã không thất vọng khi tin tưởng vào cháu...Vi àh!!!
Mọi ánh mắt đều chăm chú dõi theo cánh tay bà ấy....và quả thật không ai khác...nhỏ Vi đang hiện diện trước mắt tôi!Điều này làm tôi cực kỳ sock.....tôi chẳng thể nào thốt nên lời!Thì ra....nhỏ nhờ tôi khuyên thằng nhok dự party là có dụng ý........và mục đích của nhỏ đã đạt được!Tuy tôi không biết thật sự nhỏ đang muốn gì???
-Nhok sao vậy???-tên Tâm thấy mặt mày tôi tái mét liền hỏi.
-Không....không có gì!
-Nhok uống chút nước đi!Sẽ thấy dễ chịu hơn đó!!!
Tôi cầm ly nước từ tay hắn......mà vẫn còn cảm thấy run!Điều này ngoài sức tưởng tượng........
-Ack ack...nước gì mà khó uống vậy???-tôi uống ừng ực một phát rồi mới chợt nhận ra....thứ nước này không phải là nước ngọt.
-Rượu đấy nhok àh!
-Sao không nói sớm???-tôi quát hắn thật to...vì dám "đầu độc"tôi bằng thứ này.
-Anh Lâm!Nói chuyện với em một lát được không???
Chợt nhận ra giọng nói quen quen....khi nhìn lại thì mới biết....là nhỏ Vi!
-Em muốn nói gì thì nói đi!-tôi tỏ ra khá bực dọc...vì biết nhỏ đã lợi dụng tôi cho âm mưu nào đó của nhỏ.
-Em chỉ muốn nói chuyện hai người thôi!
-Ok!Lát anh sẽ gặp lại nhok sau nhé!!!-nói rồi...tên Tâm tỏ ra lịch sự khi để hai chúng tôi ở lại một mình.
|
CHAP 118:
Thế là chỉ còn lại hai đứa nép dưới bóng cây dừa kiểng...nơi mà tầm nhìn của mọi người trong buổi party bị hạn chế nhất!Thật sự tôi cũng muốn biết nhỏ Vi đang làm cái quái gì!
-Không ngờ mới đây mà anh đã "vớt" được một thiếu gia đẹp trai như vậy nhỉ?
-Em đang nói cái gì thế?
-Anh thừa biết em đang nói cái gì mà?-ánh mắt nhỏ đầy bí hiểm....tôi thật sự sợ....sợ vì đứng trước tôi bây giờ không phải là nhỏ Vi ngây thơ,trong sáng mọi ngày!
-Em muốn nói gì thì nói thẳng ra đi!Đừng vòng vo....mệt lắm!!!
-Vậy thì em nói luôn!Thật sự thì...em phải cảm ơn anh đấy!
-Vì đã làm cho Khanh đến dự buổi party đúng theo ý của em???
-Phải!
-Em làm vậy có mục đích gì?-tôi hỏi con nhỏ.
-Để làm gì àh?Để cho anh dẹp mộng có thể đến với Khanh thôi!Hiểu chưa???
Nghe nhỏ nói....tôi giật cả mình!Chắc những gì xảy ra giữa tôi với thằng nhok...nhỏ đã biết được!
-Em nói cái gì thế?
-Thôi!Anh đừng ở đó mà giả ngây thơ!Em thừa biết anh thích Khanh mà?Đúng không???
-Cái...cái gì???
-Những gì mà hai người làm với nhau đều đã bị em phát hiện!Nên anh đừng có chối nữa!!!
Quả thật đến nước này thì có lẽ tôi chẳng cần phải giấu diếm nữa....cứ nói thật ra để xem mọi chuyện như thế nào!
-Không như em nghĩ đâu!!!
-Em nói cho anh biết!Khanh là của em....bây giờ và sau này cũng vậy!Anh nghĩ một thằng con trai như anh sẽ được ba mẹ của Khanh chấp nhận àh?Nực cười...-những lời nói sock của nhỏ làm tôi thật sự nóng.
-Vậy chứ...em nghĩ là em có cơ hội àh?
-Tất nhiên!Vì em biết cách...cách làm cho người nhà của Khanh chấp nhận em!Như anh thấy ban nãy đấy!Đúng không???
-Thì ra....cũng chỉ là những trò nịnh bợ rẻ tiền!-tôi cười....một nụ cười mỉa mai.
-Anh nghĩ sao cũng được!Chỉ biết là giờ đây....anh sẽ chẳng có cơ hội nào đến được với Khanh đâu!Vì trong mắt mọi người...em mới là đứa đã làm Khanh thay đổi!!!-nhỏ trơ trẽn nói những điều ấy trước mặt tôi...nếu tôi không kiềm nén cơn tức giận thì chắc là đã tát vào mặt nhỏ mấy phát rồi!
-Em yêu Khanh thật lòng àh?
-Tất nhiên!!!
-Rồi tình yêu của em sẽ chẳng đi đến đâu đâu!Cho dù anh không có can thiệp...thì bảo đảm Khanh sẽ không bao giờ yêu em!
-Anh hơi tự tin đấy anh Lâm àh!Khanh không chấp nhận...nhưng miễn ba mẹ của Khanh chấp nhận thì em chẳng việc gì phải sợ cả!!!
-Em nghĩ một đứa cứng đầu như Khanh sẽ dễ dàng bị em lợi dụng vậy sao??
-Cũng không hẳn....-nhỏ nhún vai...tỏ vẻ đắc ý....rồi sau đó lại nói tiếp...
-Nhưng cho dù cứng đầu đến đâu....thì Khanh vẫn là một đứa con!Một đứa con không thể nào cãi lại lời cha mẹ!!!
-..............-tôi im lặng...nghe những lời từ nhỏ.....
-Như anh thấy đấy!Nếu Khanh cứng đầu....thì đã không xuất hiện tại buổi party khi không thấy anh!Hơn nữa....lại chẳng cần phải đứng nghe những lời mẹ của bạn ấy phát biểu!Em nói rồi.....họ dù sao vẫn là ba mẹ của Khanh!Làm gì thì làm...Khanh vẫn không thể nào chống lại được họ đâu!!!
-Em có biết....bây giờ trông em đáng sợ đến thế nào không???-tôi nhìn nhỏ...bằng ánh mắt thương cảm..
-Đáng sợ thì không hẳn!Chỉ có điều xét về thủ đoạn thì anh không thể nào hơn em!Em đã nhắm đến Khanh từ lâu thì không đời nào dễ dàng cho anh cuỗm tay trên được!!!
-Nói cho em biết!Anh chẳng tranh giành gì với em cả!Em nghĩ là Khanh sẽ yêu em sao???
-Có thể bây giờ thì không!Nhưng sau này thì chưa biết được!!!
-Đúng!Anh chắc chắn với em một điều...một khi Khanh biết được con người thật của em thì lúc đó để xem em có còn tự tin như bây giờ hay không nhé!!
-Anh định sẽ nói lại những gì anh nghe cho Khanh biết thật àh?-nhỏ nói với giọng thách thức.
-Vậy thì sao?Em sợ àh???
-Hhaha....tức cười!Em cho anh nói đấy!Để xem....một bên không có ai hậu thuẫn như anh liệu có thể làm gì được em đây???
-Em đừng đắc ý!Không hẳn là em chiếm được tình cảm của ba mẹ Khanh thì đồng nghĩa là e sẽ có được bạn ấy!
-Chẳng sao cả!Nhưng em khuyên anh điều này....
-???-tôi không nói nhưng ánh mắt tỏ vẻ tò mò.
-Tốt nhất nên nghe những gì em nói đi!Tránh xa Khanh ra....đừng để ba mẹ bạn ấy phải ra tay!Vì một khi họ đã ra tay rồi thì số phận anh sẽ thay đổi lắm đấy!!!
-Đừng giở trò hù dọa ở đây!Anh sẽ chống mắt lên mà xem....cái ngày em đám cưới với Khanh có xảy ra không nhé!!!
-Cảm ơn anh đã chúc phúc cho tụi em!Mà còn việc này nữa....anh chính thức bị đuổi việc!!!
-Xin lỗi...phải nói là anh xin nghỉ việc!Vì không thể nào tiếp xúc được với một con quỷ xấu xa,đầy thủ đoạn!!!-Nói rồi....tôi ngoảnh mặt bỏ đi....tuy trong lòng rất là ấm ức!
-Àh quên....anh cũng sẽ chống mắt lên xem cái ngày em bị "quả báo"!Trong tình yêu đừng bao giờ dùng thủ đoạn...em nhé!!!-bấy nhiêu đó chưa làm tôi hả giận....mặt tôi đỏ gay lên vì tức!Tôi cứ đi....đi mà chẳng biết lối ra nằm ở hướng nào!!!
Bất chợt....có một bàn tay nắm lấy tôi!Khi quay sang....thì lại nhìn thấy khuôn mặt của kẻ biến thái!
-Gì nữa đây???
-Sao mặt em có vẻ tức giận vậy?-tên Tâm ân cần hỏi...
-Kệ tui đi!!!-gạt tay hắn ra...tôi tiếp tục bước đi!Nhưng....sao đầu óc nó cứ quay cuồng thế nào ấy...
-Em sao vậy?-hắn chạy đến đỡ lấy trong khi tôi lạng quạng như muốn té nhào xuống mặt đất.
-Chẳng....chẳng hiểu sao tui thấy chóng mặt quá!!!-mọi thứ xung quanh quả thật bây giờ đảo rất nhanh....
-Có lẽ em say đấy!Thôi...để anh đưa em về nhà nhé!!!
-Thôi....thôi khỏi!Tui tự về được!!!-cố gắng rướn người để bước đi...nhưng càng cố...tôi lại càng cảm thấy mệt mỏi.
-Hì hì....để anh đưa em về nhà cho!Em không thể chống cự lại được đâu!-bàn tay hắn bắt đầu sờ soạng....tôi có cảm giác bất an lạ thường.
-Buông....buông tui ra coi!Làm cái gì đấy???
-Để anh đưa em về nhà nhé!!!
-Anh...anh bày trò gì vậy hả thằng khốn???-tôi cứ mắng,cứ chưởi..nhưng chẳng biết hắn ở đâu nữa cả!!!
-Anh có làm gì đâu!Chỉ bỏ chút thuốc ngủ vào ly rượu cho em uống mà thôi!hì hì....
Trong cơn bấn loạn....tôi vẫn còn nghe rõ mồn một những gì hắn nói!Chỉ tức...tức là bây giờ không thể đấm vào mặt hắn mấy phát!!!
-Đồ...đồ mất dạy!Khôn hồn thì để tui yên...không thì...không thì tui không tha cho anh đâu!!!
-Để xem....tối nay em có chống lại được anh không nhé!!!
Tôi cảm thấy sợ lắm....sợ vì không biết sắp tới đây hắn sẽ làm gì nữa?Tôi muốn thoát khỏi vòng tay hắn.....nhưng sao thân thể cứ bũn rũn....mắt cứ muốn nhắm nghiển lại.Và rồi..........
***********
-Chở tôi về nhà mau!!!
Tôi cố gắng mở mắt...nhìn thấy hắn đang nói chuyện với tên tài xế....phen này tiêu đời thật rồi!!!
Cơn buồn ngủ đang chế ngự ....chẳng mấy chốc tôi sẽ chẳng còn biết gì nữa cả!Nhưng tôi vẫn cố...cố vùng vẫy hòng thoát thân.Nhưng có lẽ chỉ là vô ích!Giận bản thân sao lại lơ là....mất cảnh giác với tên này như thế!!!
-Đứng lại!!!
Trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ...tôi nghe loáng thoáng có tiếng ai đó....dường như là "cứu nhân" của tôi!Chỉ hy vọng.....đây không phải là ảo giác!!!!
|
CHAP 119:
-Lâm....Lâm...tỉnh dậy đi!
Đang trong cơn mê man....chợt nghe có tiếng ai đó đang cố đánh thức tôi dậy!
-............-cuối cùng thì tôi cũng rướn để mở mắt lên... nhìn mọi thứ xung quanh còn mờ ảo lắm.
-Gì....gì vậy?-tôi ngơ ngác hỏi.
-Mày không nhớ chuyện gì àh?
Trước mặt chính là thằng Tiến!Tôi nhìn nó với vẻ đờ đẫn...khiến nó không khỏi lo lắng.....
-Mày có sao không?Tỉnh chưa vậy hả???
Nó cố lay thân người tôi....hòng giúp tôi thoát khỏi nửa tỉnh nửa mê này!Và rồi..........những hình ảnh ban nãy chợt thoáng qua trong đầu,từ việc nhỏ Vi,đến những hành động của tên Tâm khốn nạn...tôi đều nhớ rõ mồn một!
-Mày không sao chứ?Nói gì đi!!!
Tôi vẫn nhìn thằng Tiến chằm chằm...hệt như chưa thể tin đây là sự thật vậy!
-Tao...tao đang ở đâu đây?
-Ở nhà chứ đâu!Đồ ngốc!!!
-Lúc nãy.....
-Yên tâm đi!Thằng khốn kia chưa làm gì mày đâu!Cũng may là tao đến kịp...không thì chắc mày tiêu đời với nó rồi!!!
Nghe những lời nó nói mà tôi vẫn còn thấy sợ......nếu thằng Tiến không đến kịp thời thì giờ đây tôi đã làm con mồi cho cái tên biến thái kia rồi!!!
-Hjz hjz....-bỗng dưng....tôi không kìm được nước mắt....từng tiếc nấc nhỏ bắt đầu vang lên.
-Thôi thôi!Có gì đâu mà phải khóc?
Lời an ủi của thằng Tiến cũng chẳng mấy khả quan hơn....tôi ôm chầm lấy nó và khóc tức tưởi!Tôi không thể tin được những gì vừa xảy ra...cảm giác vẫn còn mồn một...
-Nín đi!Không có gì đâu....tao không để ai ăn hiếp mày đâu mà!!!
-Huhuhu....tao....tao sợ lắm!Lần đầu tiên....lần đầu tiên tao bị người ta chơi 1 vố như vậy đấy!!!-tôi khóc...nhưng miệng vẫn mếu máo nói.
-Uhm..nhưng không sao rồi!Nín đi....nín đi!
Nó khẽ choàng tay qua ôm lấy tôi....như muốn che chở,bảo vệ vậy!Chưa bao giờ....chưa bao giờ tôi thật sự cần nó như lúc này cả!
***************
-Uống chút nước đi!
Tôi đưa tay ra lấy ly nước từ nó.Sau khi khóc một trận đã đời...thì tâm trạng đã bình tĩnh đi nhiều hơn rồi!
-Sao lúc nãy....mày có mặt ở đó vậy???tôi hỏi.....khi thấy thái độ ân cần,quan tâm của nó.
-Tao có về đâu mà chẳng ở đó!
-Là....là sao?-tôi ngẩn ngơ.
-Lúc chở mày đi rồi...tao thấy không yên tâm!Nên đứng bên đường chờ mày về!Ai ngờ...khi ra lại thấy mày đi chung với thằng kia!
-Sao lúc đó mày không đánh thằng khốn đó cho tao?Thứ mất dạy....dám chuốc thuốc ngủ cho tao uống!-tôi nói mà trong lòng vẫn còn bực tức.
-Thì bây giờ mày không sao là được rồi!Cũng may là tao đến kịp....không thì.....chẳng biết nó sẽ làm gì mày nữa?
-Cảm ơn mày nhiều nha!!!-tôi nhìn nó...với ánh mắt đầy trìu mến...không hiểu sao lúc này tôi cảm phục nó dễ sợ.
-Không có gì!Mày không sao là tao yên tâm rồi!Thôi...ngủ sớm đi!Tao về phòng cho mày ngủ nhé!!!
-Khoan...-chẳng hiểu động lực nào lại khiến tôi nắm lấy tay nó....dường như chẳng muốn nó đi!
-Chuyện gì?
-Tao......
-Mày làm sao?-nó hỏi...trong khi tôi đang đau đầu tìm ra câu trả lời.
-Sao...sao mày lại tốt với tao như vậy?Sao lại đứng đó chờ tao về???
Nó chẳng trả lời ngay....chỉ nhìn vào ánh mắt tôi.....một lúc lâu sau đó mới nói.....
-Vì tao quan tâm đến mày!
-Chỉ thế thôi àh?
-Uhm...chỉ có thế thôi!
Câu trả lời này cũng đủ làm tôi hài lòng lắm rồi!Vì dù sao trong lòng nó....tôi vẫn chiếm được một vị trí quan trọng!Khẽ rút bàn tay ra....tôi muốn trả tự do cho nó...không muốn nó cứ vì tôi mà bị ràng buộc mãi!!!
-Thôi!Mày đi ngủ đi!Ngủ ngon nhé!!!-tôi nói...rồi sau đó tung chăn chuẩn bị cho một đêm dài.
-Sao mày lại buông tay?Sao không nắm tay tao nữa?
Tôi ngần ngại....tuy không muốn trả lời câu hỏi này của nó chút nào!Nhưng tự thân tôi biết....điều nó thắc mắc cũng chính là điều tôi đang giấu trong lòng.
-Điều đó tao nghĩ....không cần thiết đâu Tiến àh!
-Mày đang tự lừa dối bản thân đấy!Mày có thích tao!Đúng không?
-Không có!
-Mày có!
-Đã nói không có!
-Mày có!
-Không có!
-Tao nói là mày có!
-Ừh thì tao thích mày đấy!Được chưa???-cuối cùng tôi đã không chịu nổi cách "tra tấn" này..nên đành hét lên rõ mồn một!
-..............
-Chính tao cũng không biết...không biết tao thích mày từ khi nào!Tao đã cố gắng xem hai đứa chỉ dừng ở mức tình bạn!Nhưng càng cố gắng thì mày lại càng tỏ ra quan tâm,bảo vệ tao!Thử hỏi....làm sao tao có thể quên được chứ???
-Tao chưa bao giờ muốn mày quên tao cả!Lâm àh....
-Nhưng....-tôi không thể nói...vì cũng chẳng biết nói với nó cái gì!
-Tiến thích Lâm!Đó là sự thật....cho dù Lâm có trốn tránh hay gì đi chăng nữa!Nó vẫn không thể thay đổi!
-................-tôi vẫn không nói gì!Chỉ tránh nhìn váo ánh mắt của nó....cái ánh mắt làm tôi "xiêu lòng".
-Thôi!Ngủ đi....xem như Lâm chưa nghe thấy gì hết nhé!!!
-Đừng đi!-lại một lần nữa....tôi nắm tay nó.....
-Chuyện gì vậy?
Không nói không rằng....tôi nhỏm người ôm chầm lấy nó!Tấm lưng vững chãi ấy cho tôi cảm giác an toàn...mặc cho nó nghĩ tôi như thế nào cũng được!Chỉ biết đây là điều tôi muốn làm lúc bấy giờ!
-Lâm.......
-Đừng nói gì cả!Chỉ để Lâm ôm Tiến như vậy thôi!
-Lâm có biết Lâm đang làm Tiến không cưỡng lại nổi không?
-Về điều gì???-tôi hỏi...tuy trong lòng cũng mường tượng ra câu trả lời!
Rồi bỗng nhiên...nó quay mặt lại và hôn tôi tới tấp!Có lẽ trước đây thì tôi sẽ ngại...nhưng bây giờ thì không.......vì tình cảm không thể nào che giấu mãi được!Đến lúc rồi sẽ phải bộc phát ra thôi!!!
-Tiến không hối hận chứ?-tôi hỏi....trong khi hơi thở của hai đứa đang hòa quyện vào nhau.
-Chẳng việc gì mà phải hối hận cả!Tiến thích Lâm.....
Và rồi.........chuyện gì đến rồi cũng đến!Đêm đầu tiên giữa hai đứa.......đã xảy ra!!!
***********************
Bình minh đã ló dạng.........tôi rướn mắt để nhìn những tia nắng ban mai len lỏi vào phòng!Tôi nằm đó....chỉ độc nhất tấm chăn đắp trên người......ngước nhìn sang bên....khuôn mặt ngái ngủ của thằng Tiến vẫn còn đây!!!
Khẽ lấy tay vuốt nhẹ lên làn da rám nắng của nó....những gì hai đứa đã làm đêm qua tôi vẫn chưa quên được!Hệt như một giấc mơ vậy.....
-Dậy rồi àh?-nó hỏi....trong khi mắt vẫn còn nhắm nghiền.
-Uhm....
-Sao hôm nay thức dậy sớm thế?
-Cũng chẳng biết nữa!
Rồi nó nắm lấy tay tôi...đặt lên trên bộ ngực săn chắc của nó.........
-Tụi mình ngủ thêm chút nữa nhé!Còn sớm mà!!!
-Uhm....
Nói rồi....nó choàng tay qua ôm tôi vào lòng........tôi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của nó!Khẽ mỉm cười hạnh phúc.......
**********************
-Em đi học àh?
-Gì?Tự dưng xưng em ngọt xớt vậy?-thấy nó đổi cách xưng hô...tôi hơi bất ngờ một chút.
-Thì bây giờ đã là của tôi rồi!Tôi thích kêu sao thì kêu chứ?-nó lại gần.....hôn vào má tôi một cái.
-Đáng ghét!Đi học àh!!!
-Không hôn anh lại...anh không cho đi đâu hết!!!-nó kéo tay tôi....ôm chặt vào lòng lần nữa.
-Ui....nghẹt thở người ta!-tôi la oai oái.
-Thế có chịu nghe lời anh không???
-Chỉ giỏi ăn hiếp tui không hà!!!-tuy nói lẫy....nhưng tôi cũng "bạo gan" hôn vào mặt nó một cái!
-Sướng quá đi thôi!hehe...-nó cười gian....nhìn mặt nó lúc này trông..."đểu" dễ sợ.
Tôi tung tăng bước ra đầu đường đón bus....những gì thằng Tiến mang lại cho tôi....quả thật làm tôi rất hạnh phúc!Không ngờ kết quả của cuộc hành trình tìm bạn trai.......lại chính là nó!!!
Tuy nhiên....tôi còn một việc phải làm!Một việc lấy lại danh dự cho chính tôi!!!
*******************
-Anh không ngờ....em lại hẹn anh đi uống cafe với em đấy!Chuyện tối hôm qua....em không giận anh sao?
Chỉ cần nghe cái giọng "lẳng lơ" của tên Tâm là máu điên trong người tôi lại trỗi dậy!Nhưng tự bản thân tôi phải kềm chế...
-Tui đến đây là để trả lại anh một thứ!
-Gì vậy em?
Lôi cái áo dơ bẩn của hắn từ trong cặp ra.......tôi để lên bàn....
-Anh nhận ra nó chứ?
-Cái áo của anh mà!Đúng không?
-Nó đó!!!
-Nhưng dường như...em chưa có giặt thì phải?
-Đúng!Tui cố tình không giặt mang đến trả anh đấy!Thì sao???
Hắn cười khẩy....rồi nhìn tôi mà nói...
-Thôi!Anh biết em còn giận anh...để anh mang về giặt cũng được vậy!!!
-Khoan đã!Tui chưa làm xong mà!!!
-Em định làm gì?
Không để hắn chờ lâu....tôi cầm cái áo lên....dùng hết sức bình sinh mà......xé rách nó!Tôi cố gắng xé một cách "man rợ" nhất cho hắn thấy..........
-Em...em làm cái quái gì vậy???
Sau khi hoàn thành "tác phẩm"...tôi mới nói....
-Đối với tui anh cũng chỉ như cái áo rách rưới,dơ bẩn này mà thôi!Không hơn không kém......những thứ gì mà tôi đã ghét rồi thì tất nhiên chẳng việc gì tôi phải giữ nó lại cả!Tốt nhất là quăng bỏ xó nó đi,đúng không???
Mặt hắn tím tái lại vì bị tôi chơi sock....đến nỗi không nói được nên lời...
-Anh cầm cái áo về mà làm kỷ niệm!Nhớ những gì tui nói đó.....rồi cũng sẽ có ngày anh bị quăng bỏ xó đi mà thôi!Biết chưa?Đồ khốn!!!
Không đợi hắn "chống chế"....tôi bỏ đi một nước!Tuy chưa thật sự hả hê....nhưng bấy nhiêu đây đối với tôi cũng đủ lắm rồi!!!
Bất chợt........tôi có một cuộc gọi!Và tất nhiên đó chính là....thằng nhok đã gây cho tôi bao nhiêu phiền toái!Cầm điện thoại trên tay....tôi quyết định.......cancel!!!
|