CHAP 21: SONG NGƯ - THÁNH PHÁ GAME
Thiên Bình và Song Ngư vốn dĩ được mệnh danh là cặp đôi quậy ngầm nhất năm của gia đình mười hai chòm sao. Trái với Bạch Dương và Bảo Bình - những kẻ nghịch 'công khai', Thiên Bình và Song Ngư là sự kết hợp hoàn hảo giữa một kẻ trong ngoài đều nguy hiểm và một kẻ đã nguy hiểm còn thích tỏ ra ngu. Tất cả các vụ chơi khăm ngấm ngầm xảy ra trong (và một số ít là ngoài) nhà thì 99,99% là do couple này đứng sau giật dây. Do vậy khỏi nói cũng biết, tụi nhỏ khổ sở với hai đứa này như thế nào. Hàng ngày, mười thằng kia đều ngửa cổ lên trời cầu nguyện chân thành Chúa cho tụi nó một ngày yên bình không dính phải mấy trò nghịch oái oăm của hai đứa nó.
Cuối cùng, sau bao ngày bận rộn, Chúa đã hồi âm lại: "Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của các con rồi!"
Và ngày hôm đó Thiên Bình phải đi cùng Xà Phu về nhà có việc.
Tụi nó mừng rớt nước mắt. Cuối cùng điều ước của tụi nó cũng thành sự thật. Thiên Bình đi thì Song Ngư cũng chẳng có hứng trêu đùa ai (vì chủ yếu là do thằng kia rủ rê chứ Cá thụ động lắm, chẳng đầu têu bày trò bao giờ). Còn lâu tụi nó mới bị phá bĩnh. Chưa kể hiện giờ thằng bé đang ngồi đơ mặt như treo máy vì nhớ thằng Thiên. Vậy là tụi nó tự do được làm những gì tụi nó thích rồi. Hoặc ít nhất là chúng nó đã nghĩ thế...
Bởi thực tế phũ phàng đã chứng minh, 'phá game' đã ăn vào trong máu Song Ngư rồi, kể cả khi thằng bé có cố ý hay không...
.
.
.
Nạn nhân số một?
Bạch Dương và Bảo Bình đang ngồi trong phòng, dán mắt vào màn hình LCD chơi game đua xe.
"Bảo Bảo này...", Bạch Dương nói trong khi mắt không rời khỏi ti vi.
"Hửm?"
"Em có muốn nâng trò chơi này lên một tầm cao mới không?"
"Đang nghe đây!"
"Chúng ta làm một chút cá cược nhé? Nếu anh thắng, anh được quyền 'đè' em ra ngay bây giờ. Đổi lại, nếu em thắng, anh sẽ làm mọi điều em muốn, bao gồm cả việc xuống nằm dưới em... Em nghĩ sao?"
"Okay!"
Năm phút sau...
Bạch Dương hớn hở quăng cái điều khiển game ra sau lưng, trườn lên người Bảo Bình, cười dâm dê:
"Em thua rồi nhé!"
"Nhường anh thôi!", Bảo Bình bĩu môi đáp lại, hôn một cái lên chóp mũi Bạch Dương rồi vòng tay ra ôm lấy cổ anh.
Bạch Dương thì thầm vào tai cậu, giọng khàn khàn: "Em có thắng thì anh vẫn 'đè' ra thôi!" Nói rồi liền thò tay vào rờ rẫm cơ thể Bảo Bình. Lúc anh chuẩn bị 'hôn được môi là lôi được quần' thì cánh cửa phòng bật mở. Song Ngư tay cầm đĩa bánh, đeo tạp dề chạy vào cười chói lòa:
"Hai thím! Muốn thử pancake em mới làm không?"
"SONG NGƯ!!!!", Bảo Bình rít lên, đẩy Bạch Dương sang một bên rồi nhanh chóng kéo lại chiếc quần bị tụt hơn nửa, "Mẹ chú không dạy chú gõ cửa hả?"
"Úi úi, em vừa chen vào giữa hai người à? Xin lỗi nhé!", Song Ngư cười tít mắt làm duyên, "Thôi, bỏ qua chuyện đấy đi. Ăn thử pancake em mới làm đã!"
"ĐI RA NGOÀI!!!!!!", hai kẻ kia không hẹn mà đồng thanh hét lên, đá đít con Cá mắt lồi kia ra khỏi phòng.
Đằng sau cánh cửa phòng đã đóng, Bạch Dương nằm trên đất rên rỉ ôm mặt:
"Mẹ kiếp, quắt d** vào rồi thì làm ăn thế éo nào nữa..."
Nạn nhân số một: Đã chổng mông chết trên cánh đồng!
.
.
.
Nạn nhân số hai?
Thiên Yết bước vào bếp, hít lấy mùi thơm đang ngào ngạt tỏa ra. Anh ôm lấy Ma Kết từ đằng sau, hỏi với chất giọng ngọt hơn đường. Trông cả hai chẳng khác gì đôi vợ chồng mới cưới.
"Em yêu, món gì đấy?"
"À, pancake Song Ngư làm.", Ma Kết quay lại nhăn nhở.
"Hmm... Anh nhớ món pancake của em, cưng ơi.", vừa nói vừa liếc mắt đưa tình.
Thiên Yết ngắm bộ đồ Ma Kết đang mặc. Đây không phải là cái áo của anh sao? Tuy hai người cao gần bằng nhau nhưng dáng anh lại to hơn nhiều nên khi Kết mặc áo anh, nó lại trở thành áo oversize. Và biết gì không? Bộ dáng của Kết trong đồ oversize đã thành công hoàn hảo trong việc khiến người Yết nóng lên rạo rực.
"Đôi lúc anh thực sự muốn em cosplay ~", Thiên Yết đểu giả nói
Hơi thở của anh phả vào cổ khiến Ma Kết khẽ rùng mình. Cậu nhếch mép cười khiêu khích lại:
"Biến thái thế? Đôi lúc em thấy anh thật đáng ngạc nhiên đấy, có thể khiến em 'nổi hứng' ngay trong căn bếp đầy mùi bánh này... Urgh... BẾP!!", cậu chưa kịp nói hết câu anh đã áp đôi môi mình lên đôi môi cậu, không quên thò tay ra đằng sau tắt bếp. Hai người hôn nhau đắm đuối đến mộng mị cả người, hoàn toàn không chú ý đến mọi thứ xung quanh cho tới khi...
"A A A A!!!! CÁI CHẢO BÁNH CỦA EM!!!!!!!!!!", Song Ngư hét váng lên như mất sổ gạo, "HAI NGƯỜI MUỐN LÀM THÌ CHUI VÔ PHÒNG CHỨ, TẠI SAO LẠI LÀM TRONG BẾP??!! ÔI CHÚA ƠI, PANCAKE CỦA CON CÓ TỘI GÌ CƠ CHỨ?????"
Ma Kết giật mình, vận hết nội công đẩy mạnh Thiên Yết ngã lăn quay ra sàn rồi chạy lại bịt mồm Song Ngư.
"K-Không phải thế đâu Cá à ~ E-E-Em nhìn thấy ảo...ảo ảnh đấy!"
"Thế hai người đang làm gì?"
"Ơ, à, bọn anh đang nếm thử bánh ấy mà ~ Ngon lắm ~", Ma Kết thấp giọng, vờ lấp liếm.
"Thật ạ? Em đang định đem cho anh một ít, nhưng anh ăn rồi thì thôi vậy. Em sẽ đem cho thằng Ngựa với anh Cua vậy. Hí hí, ăn nữa đi, em làm nhiều lắm!", Song Ngư hí hửng nói. Nó nhanh tay đổ bánh ra đĩa rồi ngúng nguẩy ôm báu vật chuồn đi mất.
"Con bà nó chứ? Sun hết cả **** vào rồi...", Thiên Yết nằm úp mặt trên đất khóc thảm thiết.
Nạn nhân số hai: Một phát trúng hai nhạn!
.
.
.
Nạn nhân số ba?
Nhân Mã nằm gọn trong lòng Kim Ngưu trên giường. Cậu khẽ dụi đầu vào ngực anh, hỏi nhỏ:
"Ngưu à, anh yêu em ở điểm gì?"
"Hmm, thật khó trả lời... Anh thực sự không biết nữa...", Kim Ngưu nhăn trán nhìn Nhân Mã rồi bất lực lắc đầu.
"Tại sao anh lại không biết chứ? Không lẽ em chẳng có điểm nào đáng yêu sao?", Mã xịu mặt, giọng hờn dỗi.
Kim Ngưu nhìn người yêu bé nhỏ trong lòng mình giận dỗi thì phì cười. Anh hôn nhẹ một cái lên má cậu rồi thủ thỉ ngọt ngào:
"Ngược lại thì đúng hơn em yêu à. Nét nào của em cũng hoàn hảo khiến anh không chọn được cái nào nhất, chỉ có thể yêu tất cả."
"Anh thì chỉ được cái miệng là đẹp nhất thôi!", Nhân Mã cười hí hí, đánh yêu vào vai người thương.
"Miệng anh đúng là đẹp thật nhưng nó không chỉ biết nói mỗi lời hay tiếng đẹp đâu, mà còn biết làm nhiều thứ tuyệt vời khác nữa đấy. Ví dụ như thế này này...", anh vừa dứt lời liền siết chặt cậu trong vòng tay, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Nhân Mã phá lên cười, lăn lên người Kim Ngưu rồi nhỏm dậy: "Muốn nữa không?"
"Em có biết là em đang khiêu khích anh không?"
"Thể hiện xem nào?!"
"Rất sẵn lòng..."
RẦM
Cánh cửa phòng bật mở.
Nhân Mã vội vàng trườn xuống khỏi người Kim Ngưu, chỉnh đốn lại tư thế của hai người. Song Ngư tí tởn chạy vào cười tươi như không có chuyện gì, còn hồn nhiên hỏi một câu mà xém tí nữa Kim Ngưu nhảy vào vặt đầu nó (Chả qua ảnh kiềm lại vì sợ Mã Mã nhìn thấy hình ảnh bạo lực của mình):
"Em không cắt ngang hai người chứ?" (Kim Ngưu: CÓ ĐẤY, THẰNG TÓ CON!!! *gào thét trong lòng*)
"Không, không, em với anh Ngưu có làm gì đâu!", Nhân Mã nâng giọng lên một quãng tám để che giấu.
"Mã nè, em có biết khi xấu hổ giọng em thường cao chót vót không?", Song Ngư thản nhiên phán một câu rồi nhét miếng bánh to đùng vào miệng Nhân Mã, "Ngon không? Anh mới làm đấy!"
"Có, có!", Nhân Mã thích thú chồm dậy ăn thêm miếng nữa, bỏ quên mất con người đang giận tím mặt ngồi bó gối ở đầu bên kia giường.
Kim Ngưu hằm hằm nhìn người yêu bé nhỏ của mình đang mải mê ăn bánh. Bộ bánh thì ngon hơn anh sao? Có thỏa mãn nổi em không hả bảo bối? (Nô còm-men luôn...). Sau cùng lại liếc sang cái thằng tội đồ không dưng chõ mông vào việc 'đại sự' của anh. May cho Song Ngư, nếu nó không phải nồi cơm của cả nhà thì nó xác định lên bàn thờ ngồi sau nải chuối đi là vừa.
"Anh Ngưu làm gì mà mặt mũi đen xì như cái đít nồi thế?" Song Ngư vừa đút cho Nhân Mã, vừa thấy lạnh sống lưng mà quay sang thì thấy Kim Ngưu đang lườm nguýt nó suốt, "Đừng nói là anh giận nha. Nói thật, anh nên sinh hoạt điều độ chút đi. Ngày nào cũng chết dí ở trong phòng rồi động tí là đè Mã Mã ra. Anh coi lại anh trong gương đi: da thì xanh xao, bụng thì một ngấn mỡ. Em lúc nào cũng phải dặn dò Thiên Bình kĩ càng về việc sinh hoạt điều độ, thế nên thằng bé mới có cơ bụng sáu múi đấy. Anh cũng nên thế đi!"
"AI MƯỢN CHÚ MÀY NGỒI ĐÓ MÀ CHÉM GIÓ?!", Kim Ngưu bị chọt đúng điểm yếu, tức mình gào lên.
"Thực ra thì ảnh không có điêu đâu. Thiên Bình đúng là có sáu múi thật đấy!", Nhân Mã ngồi bên cạnh thật thà nói.
"Ý EM LÀ CHÊ ANH XẤU HẢ NHÂN MÃ???"
"E-Em đâu có. Chỉ là thừa nhận sự thật thôi!"
"THẾ TỨC LÀ EM CHÊ ANH KHÔNG ĐẸP BẰNG CÁI THẰNG THỐI ĐẤY CÒN GÌ?!!"
"ANH NÀY LẠ NHỈ? EM ĐÃ CHÊ ANH CÂU NÀO ĐÂU, LÀM GÌ MÀ NHẠY CẢM THẾ?", Nhân Mã tức mình giãy đành đạch lên trả treo lại.
"ANH NHẠY CẢM Á? NẾU THẾ SAO EM KHÔNG YÊU CÁI PANCAKE VÀ TỰ LÀM MẤY THỨ 'ẤY ẤY' VỚI NÓ ĐI!!!"
"ANH TỐT HƠN LÀ NÊN RÚT CÁI CÂU ĐẤY LẠI. BẰNG KHÔNG THÌ ANH VÀ CÁI CON NHỎ RĂNG HÔ TRÊN FACEBOOK SẼ PHẢI HỐI HẬN KHÔNG CÓ ÍT ĐÂU!!"
...
Song Ngư nghe đôi uyên ương kia cãi nhau thì chỉ lặng lẽ bê đĩa bánh ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Nạn nhân số ba: Đã xác nhận chết thẳng cẳng!
.
.
.
Nạn nhân số bốn?
Không gian lãng mạn hừng hực hơi người cùng hương vị ái tình thấm đẫm vào nhau, trải khắp căn phòng. Cự Giải cơ thể trần trụi ôm chặt lấy Song Tử, rên rỉ vào tai cậu những âm thanh quyến rũ. Cả người anh nảy lên như chú mèo con. Ngay khi thể xác và tâm hồn hai người chuẩn bị hòa làm một thì...
RẦM
...thình lình cánh cửa bật mở.
Song Ngư trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt đúng ba giây liền nói:
"Xin lỗi đã làm phiền hai người!"
Rồi khép cánh cửa lại thật 'nhẹ nhàng' đến suýt gãy cả bản lề.
"Súng em hóc đạn rồi!", Song Tử mếu máo.
Nạn nhân số bốn: Ba giờ cật lực, ba giây chết ngắc!
.
.
.
Nạn nhân số năm?
Tại phòng khách của mười hai chòm sao, nơi Sư Tử và Xử Nữ đang bành trướng...
"Em nghĩ đây là một khoảnh khắc hoàn hảo. Ước gì nó kéo dài mãi mãi...", Xử Nữ vân vê cổ áo của Sư Tử, thủ thỉ từng chữ một.
"Không. Bởi vì vẻ đẹp của một khoảnh khắc là khi nó trôi đi, nhẹ nhàng như nước lướt qua đầu ngón tay của chúng ta và làm cho khoảnh khắc sau đấy đặc biệt hơn.", Sư Tử khẽ vuốt tóc mai của cậu ra sau tai.
"Em muốn biết rõ hơn về anh, biết về tâm hồn anh. Điều gì khiến anh khóc?"
"Ọe! Dở tệ! Mấy câu tán tỉnh của hai người cứ như là tạp chí người già ý. Nhạt toẹt!"
Sư Tử nghiến răng trèo trẹo, kìm chế để không bóp chết cái thằng vừa chõ mồm vào nói leo. Anh hít một hơi, gằn giọng:
"Chính xác thì em xuống Trái đất làm gì hả?"
Song Ngư vừa nghe đến đây đã rưng rưng nước mắt. Nó sụt sịt nức nở:
"Đến anh cũng hắt hủi em à? Em vừa bị tra tấn con mắt trong trắng bởi Cự Giải với Song Tử. Sao cái nhà này mất dạy thế? Hu hu..."
"Ui ui, thôi nào ~ Anh em mình đi uống maccha thanh lọc đầu óc nhé?", Xử Nữ vội vàng vỗ vai an ủi thằng bé. Rồi cả hai dắt nhau đi ra ngoài, bỏ lại Sư Tử bàng hoàng ở ghế sô pha.
"Đê.Cê.Mờ.Nó!"
Nạn nhân số năm: Tất nhiên là chung số phận với bốn nạn nhân trên, miễn bàn!
.
.
.
Sau một ngày dài đi phá game của người khác, Song Ngư kết thúc thắng lợi với một cốc maccha ở một quán cà phê nào đó, hoàn toàn không nghĩ rằng người yêu bé nhỏ của anh phải hứng chịu sự xỉa xói đến từ dư luận và nhận trách nhiệm đi dọn hậu quả do anh gây ra. Đúng là "Có phúc cùng hưởng, có họa mày chịu!".
Hai mươi phút sau khi Song Ngư đi ra ngoài cùng Xử Nữ, Thiên Bình trở về nhà.
Vừa đặt chân vào nhà, thằng bé đã đông cứng trước chín cặp mắt phẫn nộ đang lườm nó. Không đợi Thiên Bình mở miệng, chúng nó đã tóm cổ thằng bé rồi bao vây nó.
"Mịa kiếp, những lần trước tụi này vẫn có thể cắn răng chịu được mấy trò oái oăm của mày với thằng người yêu bé nhỏ, nhưng hôm nay thì không thể nữa rồi."
"Đùa chứ? Cứ những giây phút linh thiêng thì bị nó vùi dập không thương tiếc!"
"Nó dám thò mặt vào lúc anh đang hôn Ma Kết!"
"Yết baby, đừng vạch áo cho người xem lưng thế!"
"Nó còn dám chặn d** anh ngay khi anh với Nhân Mã đang chuẩn bị làm cái-điều-mà-ai-cũng-biết, chỉ có nó là không biết. Rồi còn khiến bọn anh cãi nhau bằng cách khua môi múa mép về cái body super chuẩn của mày!"
"Anh yêu, hay ho gì đâu mà anh cứ nói oang oang cho cả thế giới biết thế?"
"Nó khiến Song Tử yêu dấu của anh tuột dốc ngay khi bọn anh chuẩn bị lên đến đỉnh núi."
"Còn dám ngắm miễn phí cơ thể không mảnh vải che thân của anh Giải nữa chứ!"
"Và dập tắt ngọn lửa tình yêu nồng nàn của tụi anh ngay khi nó chỉ mới bùng cháy."
"Xem thành tích của nó đi, Thiên Bình!", Thiên Yết gào lên, "Mày mà không mau giữ xích chân nó lại để nó khỏi thò cổ vào chuyện tốt đẹp của tụi này thì đừng mơ sẽ có một đêm ngon giấc nhá!!!"
Thiên Bình bị quay vòng vòng đến chóng cả mặt. Nó thở dài não nề. Thỉnh thoảng Song Ngư còn thối hơn cứt, mặc dù nó khá khâm phục cái thành tích 'phá game' của anh nhưng cứ đà này khéo đám anh kia giết hai đứa nó thật. Nó thở dài, gật đầu:
"Em sẽ nhắc anh ý!"
...
Tối đó Song Ngư tung tăng về nhà. Anh đẩy cửa vào phòng, Thiên Bình đã ngồi đợi anh ở trên giường. Anh vui vẻ chào nó:
"Về rồi hả? Đi đường có mệt không? Có chuyện gì vui không?"
"Song Ngư này, chúng ta có chuyện cần nói.", Thiên Bình nghiêm giọng nói.
"Hmm...?", Song Ngư ngạc nhiên nhìn thằng bé. Hiếm khi nó có thái độ nghiêm túc như thế, không lẽ có chuyện gì xảy ra? (Đương nhiên, chuyện nghiêm trọng là đằng khác!)
Nó kéo tay anh, đặt anh ngồi ngay ngắn trên đùi mình. Thiên Bình thở dài:
"Anh có biết gần như cả nhà bị anh chọc cho tức gần chết không? Nhất là mấy người 'nằm trên' ấy!"
"Ớ?!", Song Ngư trợn mắt nhìn thằng bé.
"Sự thật mất lòng. Em cũng không muốn nói đâu, nhưng không nói thì tương lai chúng ta chết chắc."
"Nhưng sao lại ghét bỏ anh? Anh có chọc ngoáy ai đâu?!", Song Ngư thốt lên đầy oan ức.
"Anh ý, giang hồ còn đồn đại là d** nào anh cũng chặn được!"
"Hả?"
"Nghe này, anh khiến Bạch Dương sun cả **** lại khi ảnh mới có cơ hội 'đè' Bảo Bình, quấy nhiễu ba lớn lúc ảnh đang khóa môi má lớn. Rồi tự tiện xông vào phòng Kim ma vương khi ảnh với Nhân Mã chuẩn bị...", Thiên Bình dừng lại, hít một hơi thật sâu, "...xếp hình. Anh về phòng mình không đúng lúc, chuẩn ngay khi Cự Giải cùng Song Tử đang làm cái-điều-mà-ai-cũng-biết và khiến cả hai rớt từ trên Thiên Đàng xuống Địa Ngục. Cuối cùng là anh thò chân, dội một gáo nước lạnh vào chuyện tình chim lợn của nhà Sư-Xử."
"Nhưng... Nhưng... Anh đâu có cố ý, anh chỉ muốn mời mọi người ăn pancake thôi mà...", Song Ngư chống chế biện hộ, "Hơn nữa, kẻ không biết là kẻ vô tội!"
Thiên Bình vòng tay ra ôm lấy Song Ngư, nhẹ nhàng xoa lưng anh.
"Song Ngư, anh có thể rất tốt bụng nhưng lòng tốt đặt không đúng nơi và không đúng lúc thì sẽ thành xấu đấy. Mặc dù em khá tự hào trước khả năng làm súng hóc đạn của anh, còn bá đạo hơn cả khi có em cùng hợp tác. Nhưng nếu chúng ta cứ chọc tức mọi người thì sẽ có ngày họ chọc lại và lúc đó chỉ có nước cắn răng mà chịu, không ai cứu đâu."
Song Ngư nhìn người đối diện mình chăm chú rồi bỗng dưng khịt mũi, khóe mắt ngấn lệ.
"Ế? Sao anh lại khóc?", Thiên Bình hoảng hốt hỏi, dùng tay áo lau nước mắt cho anh.
"Anh không biết...", Song Ngư òa khóc, "Chỉ là em bận việc, anh ở nhà một mình thấy cô đơn. Mọi người ai ai cũng bận bịu với người yêu của họ, chẳng ai thèm nhớ đến anh cả. Giống như cả nhà này chỉ có mỗi mình em để ý đến anh, còn lại đều chỉ coi anh như cái nồi cơm của mọi người thôi... Không ai cần anh cả!"
"Shh... Song Ngư, nhỏ miệng thôi..."
"OOOAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!", Song Ngư được thể gào to.
"Nghe này, nghe này... Mọi người không bỏ quên anh, hiểu không? Chỉ là họ phải ưu tiên người yêu mình hơn thôi. Giống như em chỉ thấy sợ khi anh bị đau dù rằng vết thương bé tí như con muỗi, hay cũng như cách anh hay dành nhiều thức ăn ngon cho em hơn là mấy người kia vậy. Nó là như thế đấy!"
Song Ngư nín dần, đưa tay dụi mắt. Thiên Bình mỉm cười hài lòng, khẽ hôn nhẹ lên trán anh một cái:
"Vậy bây giờ chúng ta đi ngủ nhé? Đi đường xa cả ngày khiến em mệt muốn chết."
"Ừm..."
Và thế là hai đứa nó ôm nhau ngủ ngon lành.
.
.
.
Ở ngoài cửa phòng Thiên-Ngư...
"Rảnh nợ!", cả lũ đứng thở phào nhẹ nhõm.
"Phù, giờ giải tán, ai về nhà nấy! Nào Nhân Mã, chúng ta đi thôi!", Kim Ngưu nhanh vác Nhân Mã lên vai, đi thẳng về phòng mặc cho cậu định phản đối.
"Thằng to xác bấn tình!", Thiên Yết thầm chửi, "Mà Cự Giải với Song Tử đâu?"
"Tụi nó biến về phòng để làm nốt cái điều dở dang lúc chiều rồi!", Sư Tử uể oải đáp rồi kéo tay Xử Nữ về phòng.
"Chúng ta để vụ cá cược sang ngày mai nha Bảo Bảo. Anh mệt rồi!", Bạch Dương quay sang thủ thỉ với cậu bạn trai mặt đỏ như gấc.
"Yep, em cũng chỉ muốn đi ngủ một giấc thật yên lành thôi."
Bảo Bình gật gù tán thành. Thiên Yết và Ma Kết cũng kéo nhau về phòng.
Đêm hôm đó, không ai bị quấy rầy bởi Song Ngư. Chỉ có một vấn đề nho nhỏ phát sinh giữa hai cặp đôi Song-Giải và Ngưu-Mã ở cạnh phòng nhau...
"Đệt bà nó!", Kim Ngưu chửi thề, "Hai đứa nó vừa làm vừa dí loa phóng thanh à mà tiếng còn to hơn cả ông đây!"
|
CHAP 22: SINH NHẬT VÀ HẬU SINH NHẬT~ Story 1: Món quà sinh nhật ngốc nghếch ~Bây giờ đã là mười rưỡi tối, hầu hết mười hai chòm sao đều đã an tọa trên chiếc giường yêu dấu của mình, chỉ riêng Xử Nữ vẫn đi đi lại lại trong phòng. Cự Giải ngồi trên giường chốc chốc lại thấy tên kia thở dài, nhìn hoài cũng chán, anh ném điện thoại qua một bên rồi ngửa cổ hú lên bất mãn:
"Này, đây chóng mặt lắm rồi á! Có dừng ngay động tác không thì bảo?"
Ngay lập tức Xử Nữ ngừng lại, quay ra nhìn anh mếu máo khiến Cự Giải hoảng hốt. Thằng dở này, sao tự nhiên lại khóc?
"Anh Cua... Mai là sinh nhật anh Mèo rồi mà em không biết tặng ảnh cái gì hết trơn á...", Xử Nữ ngồi xuống giường, bất lực nói.
À, ra thế ~ Cự Giải liền nhích ra ngồi cạnh cậu, khẽ vỗ vai an ủi:
"Ai dà, làm gì mà phải khóc? Tuy sở thích của tên Mèo bự có hơi khác người nhưng anh chắc em sẽ biết phải tặng gì thôi. Đần như mấy thằng kia còn tìm được quà tặng cơ mà."
"Mấy thứ đặc biệt các anh đều tặng hết rồi... Hơn nữa em cũng không muốn tặng quà vật chất..."
"Em nói thế anh cũng chịu..."
Cự Giải ngao ngán xoa đầu Xử Nữ. Khổ thân thằng bé, cứ đến gần sinh nhật Sư Tử là nó lại như thế. Có khi còn dằn vặt suy nghĩ cả tuần. Thực lòng anh cũng muốn giúp lắm, nhưng ai bảo thằng này cũng khó tính cơ, kêu nó mua cái gì nó cũng bới ra được một điểm không thích nên anh cũng chẳng biết phải giúp như thế nào.
"Hay hỏi Kim Ngưu? Ổng giỏi trong việc quà cáp lắm, tặng Nhân Mã mấy thứ hơi bị cool."
"Em hỏi rồi... Lão già đó kêu em..."
Nhắc đến đây tự dưng mặt Xử Nữ đỏ bừng, khơi dậy sự tò mò của Cự Giải một cách ghê gớm.
"Sao? Sao? Lão bảo gì?"
"Lão kêu em cứ tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường chờ sẵn là anh Mèo thích nhất rồi..."
Cự Giải nuốt nước miếng. Mãi lúc sau anh mới nói được:
"Theo anh tốt nhất em đừng nghe lời ổng!"
Cả hai nhìn nhau, đồng cảm gật đầu.
.
.
.
Và câu chuyện kể về cuộc hành trình tìm quà tặng sinh nhật Sư Tử của Xử Nữ lại tiếp tục bắt đầu...
Sớm ngày hôm đó, má lớn Ma Kết bước vào bếp và tặng Sư Tử một bữa sáng đặc biệt. Kế tiếp, một loạt các món quà mà dưới con mắt nhận định của Xử Nữ là 'fantastic baby'. Sau đó là màn bánh kem tự làm của Bảo Bình. Và đòn knock out định mệnh khiến cậu bé Xử Nữ nhút nhát càng trở nên tự ti hơn chính là buổi chiêu đãi xem phim X-Men - Days of Future Past của Xà Phu...
"Xử Nữ, em ổn chứ? Bộ phim chán lắm hả?", một giọng nói dịu dàng cất lên bên tai cậu.
"Không, không, phim hay mà.", Xử Nữ đáp vội, lấp liếm đi sự lo lắng.
Sư Tử cau mày nhìn cậu. Xử Nữ như vậy đã gần một tuần nay, mà xét theo cái tính hay nghĩ nhiều của cậu thì chỉ có thể là...
"Này, em không cần phải nghĩ nhiều về quà sinh nhật của anh đâu. Có em làm người yêu đã là món quà tuyệt nhất rồi."
"Thế sao được!", Xử Nữ gắt, "Sinh nhật là phải có quà chứ. Anh tốt nhất là đừng làm khó em với cái tính siêu tốt bụng mà em cực kì yêu đi!"
Sư Tử nghe đến đấy thì phì cười, may mà phanh lại kịp chứ không thì bị đuổi ra khỏi rạp chiếu phim mất. Anh xoa đầu cậu, hắng giọng:
"Nếu em bí quá thì em có thể tặng 'em' cho anh được mà."
"Em sẽ cố nghĩ ra món quà khác...", cậu mếu máo thấp giọng đáp.
.
.
.
Chiều hôm đó, Sư Tử tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa. Ngoài bếp tràn ngập mùi nước xương hầm, thịt bò và vài thứ thơm ngon khác. Chắc Song Ngư định làm lẩu để mừng sinh nhật anh. Sư Tử cười thầm, quay sang định bụng ôm lấy cục cưng của mình, nào ngờ bên cạnh anh chẳng có ai cả. Chỉ có một chiếc hộp quà nhỏ màu xanh được buộc bằng một sợi ruy băng kim tuyến màu trắng.
Quà?
Sư Tử ngồi thẳng dậy, từ tốn mở nó ra. Bên trong là một mẩu giấy nhỏ được viết bằng những nét chữ nắn nót. Anh mở tờ giấy ra đọc:
"Gửi Mèo lão gia...
Chúc mừng anh tròn mười tám tuổi. Thực ra, ngay từ đầu em đã biết nên tặng anh món quà gì, chỉ là cho đến bây giờ em mới đủ can đảm để tặng anh. Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu. Lật tờ giấy đỏ ra đi!"
Sư Tử nhìn vào hộp quà, thấy một mảnh giấy màu đỏ khác. Anh từ tốn lật tờ giấy ra, đập vào mắt là một hàng chữ to như gà mái ghẹ:
GIẤY CAM KẾT
Tôi, Xử Nữ - sinh ngày xx/yy/zz, xin cam kết:
Kể từ giờ phút này, chính thức trở thành vật sở hữu của Sư Tử. Tuyệt đối không thay lòng đổi dạ, không trêu hoa ghẹo nguyệt và sẽ luôn hết lòng yêu thương che chở, khiến anh luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi phút mỗi giây. Nếu tôi làm gì có lỗi, khiến anh cảm thấy không hạnh phúc thì sẽ xuống nằm dưới Song Ngư!
Sư Tử rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười phá lên, lăn cả ra đệm cười, cười đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng như suối. Hơ hơ ~ Xử Nữ ~ là em tự dâng mình vào miệng cọp, à nhầm, miệng sư tử đấy nhé, sau này có nát mông liệt giường cũng không than trời trách đất được đâu nhé.
.
.
.
Lại nói về bên ngoài, cụ thể hơn là ở bếp...
Tiếng cười của Sư Tử quả thật rất lớn, vọng cả vào bếp. Kim Ngưu bĩu môi sau khi nếm thử mùi vị nước lẩu của Song Ngư.
"Anh đã nói là cứ tắm sạch rồi nằm đấy là xong. Có gì thì cũng chỉ là một lần, này thì mày tự nguyện đào mồ chôn mình cả đời. Đấy, đừng trách anh mày không báo trước nhá!"
Xử Nữ ngẩn người ngồi thừ ra. Tiếng cười kì quái của Sư Tử khiến cậu có cảm giác mình vừa kí án tù chung thân cho chính mình. Rồi xong, từ nay về sau là xác định nát cúc.
Thiên Bình và Song Tử đi qua, chỉ vỗ vai rồi nhìn cậu với ánh mắt cảm thông. Phen này Sư Tử vớ bở rồi, mình cũng phải mau về hối Song Ngư với Cự Giải làm một bản kí kết thế mới được. (Lũ ăn hôi!)
Anh vẫn còn ngây thơ lắm, Xử ca à ~ Há há há ~
**********
~ Story 2: Chuyện kể cặp đôi quắn quéo nhất năm ~
Song Tử đang rất bực mình. Không, từ đó vẫn chưa thế diễn tả nổi tâm trạng của nó lúc này. Phẫn nộ! Đúng, nó đang rất phẫn nộ!
Cự Giải là một tên thối tha - Song Tử phải thừa nhận dù nó yêu anh chết đi được. Nhiều khi ngẫm lại cũng thấy lời mấy thằng anh kia đúng. Tại sao nó lại phải lòng anh được nhỉ? Có lẽ vì anh đặc biệt... Nó chắc rằng rất hiếm người có thể tìm được một uke lúc nào cũng quyến rũ seme như Cự Giải. Anh không phải kiểu dễ thương hiền lành như Song Ngư, hay trưởng thành chín chắn như Ma Kết hoặc shota như Nhân Mã. Không giống Xử Nữ suốt ngày bị lừa vào tròng, càng không phải dạng 'nữ vương' như Bảo Bình...
Anh là cái kiểu HOANG DÂM KHỐN NẠN!
Nhưng điều đó không hề khiến Song Tử gặp trở ngại mà còn cảm thấy sung sướng khi anh luôn chủ động thực hiện mấy cái động tác 'hay ho' khi hai người ở một mình trong phòng. Khổ nỗi, cái gì quá cũng không tốt. Và đây là nguyên nhân dẫn đến cái tình huống căng thẳng hiện tại, nó và anh ngồi đối mặt với nhau thì anh ta không còn giữ nổi cái vẻ dâm đãng đó nữa, dù cho hai đứa đang thực sự ở MỘT MÌNH TRONG PHÒNG.
Đây quả là một cuộc nói chuyện đầy cam go.
"Sao anh lại làm thế với em?", Song Tử đập bàn hét lên.
"Hử? Anh làm gì cơ?", Cự Giải ngơ ngác, mắt tròn mắt dẹt hỏi lại.
"Anh tính giả ngu hả?", nó tức suýt nổ đom đóm mắt nhưng rồi cố kềm lại, "Thôi được rồi, vậy em hỏi lại anh câu này. Anh có thèm em không?"
"Tất nhiên là có rồi. Em cũng biết mà ~", Cự Giải thản nhiên trả lời, không một chút ngượng ngập - điều mà hiếm có đứa uke nào nói được.
"VẬY TẠI SAO ANH LẠI CÓ THỂ LÀM NHƯ THẾ VỚI EM???"
Song Tử hú lớn làm Cự Giải suýt té ngửa ra sau. Anh bối rối nhìn nó, tự hỏi rốt cuộc mình đã làm gì đắc tội với nó tới mức này nhỉ? Suy nghĩ mãi không ra, anh đưa đôi mắt (cún con) bất lực nhìn nó. Song Tử nghiến răng, tính cầm cái cốc sứ bên cạnh đập nhưng rồi nén lại, nó gằn giọng nói:
"Sinh nhật Sư Tử, đi xem phim, X-Men - Days of Future Past, WC... Đừng nói là anh không nhớ nhé?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", vẫn ngoan cố không nhớ.
"Anh có biết bây giờ trong nhà mọi người đồn là Song-Giải sắp chuyển thành Giải-Song không?"
"Ủa? Có cái đấy nữa à? Đứa nào nói thế? Tại sao lại thế?"
"Anh ngu bẩm sinh hay ngu có luyện tập đấy? Vẫn cố tình không hiểu hả?", Song Tử đập mạnh cái cốc trong tay xuống bàn khiến nó suýt vỡ.
"Này nhá, mày không nói ai mà biết được? Đừng tưởng 'nằm trên' thì được quyền chảnh nhá!", Cự Giải cũng không kém cạnh.
"Anh nên nhớ anh là UKE, là THỤ, là kẻ NẰM DƯỚI. Còn em luôn luôn, vĩnh viễn, mãi mãi và một loạt các từ đồng nghĩa khác, là SEME. Biết chưa?"
"Ờ, anh đâu có ý kiến gì đâu..."
"Thế sao anh lại làm vậy với em? Anh có nghĩ về hậu quả sau đấy không? Anh có nghĩ rằng em đau lắm không?"
"Nhịn hết nổi rồi! Rốt cuộc anh đã làm gì mày?"
Cự Giải vắt óc ra nghĩ. Anh đã làm gì nhỉ? Ngủ với đứa khác? Không đời nào! Tán tỉnh với đứa khác? Thỉnh thoảng cũng hơi thiếu đứng đắn tí nhưng làm gì trầm trọng đến mức đấy. Thực tế hơn, anh đòi on top? Không bao giờ. Chẳng phải nằm dưới hưởng thụ là một sự sung sướng vĩ đại hay sao? Ngoài ra, trong nhà này anh đè được ai trừ thằng Cá, cơ mà nó là của thím Thiên rồi! Hơn một tí nữa, có bầu với thằng khác? É é é... Nếu thế anh đã được toàn thế giới biết đến với cái tít: "Đàn ông có chửa" lâu rồi. Nói tóm lại anh không hoàn toàn đúng, nhưng cũng chẳng làm gì sai. Chấm hết!
"Anh muốn biết đúng không? Anh biết anh bao nhiêu tuổi rồi không hả?", Song Tử nheo nheo mắt, giọng điệu mỉa mai.
"Mới mười tám, vẫn còn xuân chán."
"Tại sao anh không đợi về đêm rồi hãy học hòi tìm tòi? Tại sao nhất định phải làm trước nơi công cộng để rồi Bảo Bình tia được cái đấy và đem kể với bà tám Ma Kết xong bây giờ cả nhà đồn ầm lên hử? Đó là còn chưa kể đến cộng đồng hủ đang theo dõi series Căn nhà vui vẻ á!"
"Anh làm gì cơ?"
"Anh vẫn chưa nhớ? Già khụ lẩm cẩm thế kia à?" nó nhếch mép, che giấu bực tức.
"Rốt cuộc là cái gì hả?", Cự Giải ca thán. Mỗi một vấn đề mà mãi không chịu nói, cứ vòng vo tam quốc từ nãy tới giờ. Anh chịu hết nổi rồi, nó mà không nói mau thì anh sẽ cắp gối sang phòng khác ngủ.
"Để em nhắc cho anh nhớ nha.", Song Tử nhướn mày đầy thách thức.
Cự Giải gật đầu: "Ờ hớ?"
"Chuyện đơn giản lắm, nó là như thế này này..." Song Tử đứng phắt dậy, lột quần show ra tạo vật đêm nào cũng khiến Cự Giải thèm khát, "Anh nhớ điều gì liên quan đến nó không?"
"Mm... Em đang khiêu dâm anh đấy à?"
"Được lắm! Em ra lệnh cấm anh không được quyến rũ em trong vòng 3 ngày nữa!", nó nổi cáu. Lần này thì cái cốc trong tay vỡ thật rồi.
"What the f*ck? Why?"
"Anh già lẩm cẩm à, em hiểu anh chứ, em hiểu sự tò mò nghiên cứu về vấn đề ấy, nhưng anh có nhất thiết phải sờ nắn cậu nhỏ của em ở nơi công cộng một cách mạnh bạo thế không hả? HẢ? Anh muốn em bị liệt luôn sao?" Song Tử cứ thế mà cho mưa bay tả lả vào khuôn mặt điển trai của Cự Giải suốt hai tiếng đồng hồ để giáo huấn về bài học 'Sự quan trọng của thằng nhỏ' và vấn đề 'Nối dõi tông đường' gì gì đấy. Xin lỗi đi, mày là gay thì mười năm nữa cũng chẳng có con được!
Cự Giải ngồi chống cằm suy ngẫm về bài học. Rốt cuộc anh sờ nắn cậu nhỏ của thằng seme này lúc nào nhỉ? Đúng là dạo này có hơi thiếu liêm sỉ vì tò mò với thèm sớm thật, nhưng khi nào ta? Anh bắt đầu lùng sục lại trí nhớ. Đột nhiên hình ảnh cuộc vui ngay trong WC rạp phim làm anh tỉnh mộng.
Lẽ nào là nó...?
Nhưng chuyện cũng đâu mấy khó chịu? Việc gì phải đối xử tàn nhẫn với nhau thế! Chỉ là lúc đó anh hơi đói, tự nhiên muốn ăn xúc xích, ấy mà không biết nói sao khi nó cứ dán mắt vào màn hình nên mới gợi ý cho nó đấy chứ, định bụng lát nữa rủ nó đi ăn lấy sức 'tập luyện'. Hèn gì ngay sau khi hết phim, mặt thằng nhỏ tối sầm, hầm hầm không nói không rằng lôi anh vào WC rồi ngấu nghiến anh như miếng bánh mì ấy. Anh còn tưởng nó trở nên cuồng "râm" vì anh...
Hầy hầy, dù sao vụ này lỗi cũng do anh...Thôi thì ráng chờ cho tới khi thằng nhỏ bồi dưỡng xong, tạm thời cứ coi GV cũ đỡ đi cái đã.
Cự Giải thở dài nhìn thằng nhóc trùm chăn kín đầu rồi quyết định bỏ đi lục lọi mấy cuốn GV của hai đứa... Nhưng đời Cự Giải vốn đã cực kì nhọ... GV của anh đâu rồi?
"Song Tử a ~", Cự Giải uốn éo như rắn nước, bò lên giường chọt chọt cái đứa đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
"Làm sao? Định giở trò dê xồm gì với em nữa?" Song Tử hé hé mắt, gắt gỏng. (Hơ hơ, anh có nhất thiết phải xài từ của phái uke ngay sau chấn thương không hả?)
"Im đê! GV của anh đâu rồi? Em mà không trả lời thì đừng hòng đè anh nữa nhé!" Cự Giải bĩu môi, sờ soạng khắp người thằng bé hòng dỗ nó trả GV cho anh.
"Em vứt rồi!"
"Cái gì cơ? Vứ...vứt á? Sao lại vứt?" Cự Giải khóc không ra nước mắt.
"Ờ hớ, cho anh nếm mùi đau khổ. Giờ thì xê ra cho em đi ngủ!", Song Tử thẳng tay hất Cự Giải qua một bên rồi đặt lưng xuống ngủ.
"Em cấm anh, còn vứt luôn GV của anh? Đã thế đêm nay đừng hòng ngủ!"
Lời vừa dứt, Cự Giải lập tức leo lên giường, liên tục quấy phá cậu nhỏ lẫn cơ thể của Song Tử, hòng khiến cho nó phải làm cái hành động mà anh mong mỏi nhất, vùng lên và hiếp anh như chưa từng được hiếp... Để xem chú ngủ làm sao khi anh thiếu GV nhé!
Đêm dài với Song Tử bé bỏng... R.I.P bé nha!
**********
~ Extra Bonus ~
Vào một đêm trăng thanh gió mát, Song Tử nhè đúng cửa phòng Bạch Dương mà đá đến 'rầm' một cái. Nó xông thẳng vào phòng, lôi Bảo Bình đang nằm gọn trong vòng tay của Bạch Dương vứt ra ngoài rồi đóng sập cửa vào. Không đợi hai tên kia tiếp nhận thông tin, thằng bé đã hét lên đầy bực tức:
"Tối nay em ở phòng này. Bảo Bình, anh qua ngủ cùng Cự Giải đi."
Bạch Dương nghe xong liền giãy lên đành đạch:
"YAH, TẠI SAO TAO LẠI PHẢI NGỦ VỚI MÀY HẢ THẰNG KIA??? TRẢ BẢO BÌNH ĐÂY, TAO MUỐN NGỦ VỚI NGƯỜI YÊU TAO!!!"
"Bạch Dương, nếu anh không để em ngủ ở đây đêm nay thì đừng trách tại sao Bảo Bảo đáng yêu của anh nát cúc nhé! Đừng có thách, em làm thật đấy!"
Bạch Dương câm nín, chỉ có thể nằm ôm gối cắn răng khóc thầm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái thằng toàn thân bốc lửa (theo nghĩa bóng) nằm ở đầu giường bên kia, nghe đâu loáng thoáng tiếng nó lầm bầm:
"Cự Giải, anh quá đáng lắm! Bộ muốn em liệt thật mới thỏa mãn hả? Đã thế tuần tới em đóng đô ở phòng này."
A, tôi hận cậu, Cự Giải! ~ Rốt cuộc cậu đã làm cái mịa gì vậy hả trời? ~
...
Nói đến Bảo Bình. Cậu đứng nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng đã đóng im lìm được chừng nửa phút thì thở dài xách gối tiến về phòng Cự Giải, trước lúc về phòng có đi qua bếp...
Sư Tử đứng gãi gãi đầu, cười trừ nhìn Ma Kết. Má lớn chống nạnh, đứng lườm anh chỉ thiếu nước xông vào chém cho một nhát chết tươi.
"Hơ hơ, nếu má không định nói gì thì tui về phòng nha!"
"Khốn khiếp Sư Tử! Con tôi mà chết thật thì cậu đừng hóng yên thân với tôi!"
Ma Kết quăng thẳng vào cái bản mặt cười nhăn nhở Sư Tử rồi đi một mạch về phòng, đóng cái cửa đến suýt gãy bản lề. Anh chỉ còn biết đứng chôn chân nhìn lên trần nhà, cười khổ:
"Có phải lỗi tại tui đâu... Tại cách âm của nhà này dở quá mà... Hơn nữa cũng là tự em ấy viết giấy chứ bộ, có phải tui muốn đâu..." (Lại chém đi anh!)
Nói rồi lặng lẽ cầm chai nước về phòng, nơi có một con người toàn thân vô lực nằm cuộn tròn trong chăn khóc rấm rức từ đêm qua tới giờ.
Bảo Bình thở hắt ra não nề. Ôi cái nhà này thật vui quá cơ ~ Nghĩ rồi cậu đi vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại và tắt đèn đi ngủ.
|