Gả Cho Lão Công Nhà Giàu
|
|
Trên đường đang đến cao điểm giờ tan tầm, tình hình giao thông vô cùng nghiêm trọng, làm người ngồi trên xe tức ngực khó thở, choáng váng đầu buồn nôn.
Mấy ngày hôm nay đều không có xuất hiện phản ứng thai ngén, bởi vì do không khí trong xe cùng thao tác lái xe khác nhau, cảm giác đột nhiên mãnh liệt mà đến.
“Muốn ói sao?” Tài xế xe thấy thế, nhanh chóng đưa cho An Vô Dạng một cái bọc nilon.
“Cảm ơn.” An Vô Dạng để ngừa vạn nhất, đem túi mở ra, nhưng kỳ thật chỉ là hơi muốn ói, không có phun ra.
“Cũng sắp tới rồi.” Đèn đỏ vừa tắt, tài xế xe lập tức lái xe đi tiếp.
Tốn thời gian mười lăm phút, đã tới cửa Giang Nam rồi.
An Vô Dạng vẻ mặt biến sắc, từ trên xe đi xuống, cậu đứng ở ven đường ổn định lại hơi thở, ngẩng đầu khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của tiểu béo.
Hoắc Vân Xuyên ở trên xe nhìn cậu, cùng hai nam ba nữ hội hợp, một đám bạn cùng lứa tuổi kề vai sát cánh mà đi vào trong.
Bởi vì là nghỉ hè, số người bên trong đặc biệt nhiều, tìm vị trí ăn cơm vô cùng khó khăn.
Tiểu béo vẫn luôn rống rống lên để mọi người nhường đường, An Vô Dạng nép ở phía sau cẩn thận bảo hộ mình, thỉnh thoảng lại cùng nam sinh đi cùng nói nói mấy câu.
Hoắc Vân Xuyên đi theo hơi xa phía sau, trên mặt đeo một cặp kính râm, hắn cảm giác chính mình hiện tại giống như một tên biến thái cuồng theo dõi.
Cách chính xác nên làm là tôn trọng quyền tự do thân thể của đối phương, nhưng…… Thứ cho hắn khó có thể làm được.
“Thật sự không thoải mái a?” Tìm được chỗ ngồi xuống ăn cơm, tiểu béo rốt cuộc thấy cậu một bộ thiếu gia lười biếng, không có tinh thần.
“Gọi món ăn thôi, đói bụng.” An Vô Dạng lật thực đơn, liếc qua mấy món chiên rán nướng, tìm kiếm món thích hợp với mình: “Tiểu béo, tôi ăn món trứng chưng.”
Giống như trừ món này, cũng không có món thích hợp để mình ăn.
“Được.” Tiểu béo quan tâm anh em vài câu, sau đó lấy ra hai trăm phầm trăm nhiệt tình tiếp đón các cô gái: “Hôm nay tôi mời khách, mọi người cứ chọn tùy thích a, một lát cơm nước xong, chúng ta đi xem phim được không!”
Cô gái A: “Chính là gần đây không có phim hay a, nếu không đi đánh bóng bàn?”
Một nam sinh khác phụ họa nói: “Tốt a, tôi rất thích đánh bóng bàn.” Sau đó nhìn An Vô Dạng: “Cậu không phải chơi không tốt sao? Đến lúc đó cùng các em học một chút.”
Cô gái B chớp chớp mắt với cậu: “Em đánh cũng khá tốt, nếu không em hướng dẫn cho anh.”
An Vô Dạng môi run rẩy, giống như cậu không thể nghĩ được trả lời như thế nào sẽ làm động tác này, xấu hổ chính là người khác lại cho rằng cậu rất soái.
“Tôi xem các người đánh là được.” Cậu cười cười nói.
Môi hồng răng trắng, khí chất thư sinh, cô gái xem đến cảnh đẹp ý vui, chính là tiểu béo nói qua, người anh em này của cậu không thích giao thiệp với con gái, theo đuổi rất khó.
“Tôi cũng không chơi giỏi a, mọi người ai chịu dạy tôi đánh?” Tiểu béo đầy cõi lòng chờ mong, ở trên người ba cô gái quét một vòng, nhưng chỉ nhận được một tràn tươi cười xấu hổ.
“Tớ dạy cho cậu đánh.” Anh em nhìn không được, lần hẹn hò này đã bị tiểu béo hại chết rồi.
Trước đó An Vô Dạng đã ăn qua rồi, từng ngụm từng ngụm một mà ăn gần nửa chén liền gác đôi đũa.
Bởi vì mấy em gái chỉ cảm thấy hứng thú với nam sinh cao gầy trắng nõn, nhưng nam sinh cao gầy trắng nõn không có ý với cô, cho nên cuối cùng phát triển trở thành các cô gái tán gẫu với nhau, các nam sinh tán gẫu với anh em của mình.
Vẫn đi đánh bóng bàn, nhưng hẹn uống rượu lại không có uống.
Tiểu béo kêu xe đến, đưa các cô gái lên xe, ý niệm tìm bạn gái xinh đẹp đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Vô Dạng……” Ngồi ở trên ghế ở cửa quán ăn khuya, tiểu béo nói: “Sẽ có người đơn thuần thích con người của tớ sao? Nếu như tớ không có tiền.”
Bên này chỉ còn lại có hai người bọn họ, An Vô Dạng tay chân giãn ra rất thoải mái mà nằm nhoài ra bàn: “Cậu hiện tại có tiền người khác cũng không thích cậu.”
“Thật mẹ nó đau lòng……” Tiểu béo tức khắc che lại ngực.
Tiểu béo hoàn cảnh gia đình rất tốt, nếu có thể giảm cân lớn lên sẽ không tồi.
Nhưng là không làm cho người thích cũng không phải do diện mạo định đoạt.
“Thật ra lớn lên đẹp cũng không nhất định sẽ có người thích.” An Vô Dạng nói: “Ông bà ba mẹ cậu đối với cậu tốt như vậy, thành tích học tập cũng không tồi, nhân sinh tiền đồ một mảnh sáng rực, không có gì phải khổ sở.”
Cậu vỗ vỗ vai tiểu béo: “Tôi luôn rất thích cậu.”
Tên này đơn thuần, rất dễ ở chung.
Tiểu béo cảm động nhào vào trong lòng ngực An Vô Dạng: “Cậu đúng là tiểu thiên sứ.”
“Cút!” Vừa rồi còn nói thích mình, đảo mắt liền nâng chân đá mình rồi.
“Thời gian có hơi trễ rồi.” An Vô Dạng chỉnh chỉnh quần áo, móc di động đặt xe: “Trở về thôi, muốn giảm cân phải cố gắng giảm cân, chờ cậu gầy xuống rồi còn sợ không có bạn gái sao.”
Tiểu béo: “Không phải cậu nói lớn lên đẹp cũng không nhất định sẽ có người thích sao?”
An Vô Dạng một bên chọt màn hình, một bên cười cười, chưa nói cái gì. Thật ra, cậu rất hâm mộ tiểu béo, con một, gia cảnh lại tốt, không biết nhân gian khó khăn, một lòng chỉ muốn có bạn gái thôi.
“Cậu có phải đang nói chính mình hay không?” Tiểu béo kéo lên ghế dựa để sát vào cậu: “Đừng a, tôi cũng rất thích cậu mà.”
An Vô Dạng trốn tránh nói: “Cảm ơn cậu, tớ không phải gay.”
“Thôi bỏ đi, vậy thôi, về nhà.” Cậu cũng không muốn làm gay, chỉ là tình cảm giữa anh em mà thôi.
Xe tiểu béo kêu đến tương đối sớm, còn khoe khoang trong chốc lát nói mình vận khí tốt thế nào.
Cậu như vậy tốt vô cùng, tuy rằng bởi vì béo nên tạm thời không có bạn gái.
“……” An Vô Dạng thở hắt ra, đứng ở ven đường chờ xe, cậu nhìn mặt đường ánh mắt trống rỗng, cho dù biết phải bảo vệ chính mình, nhưng vẫn cố tình xem nhẹ sự thật nào đó.
Dáng vẻ thiếu niên một mình đứng chờ xe ở ven đường ngựa xe như nước, đáng thương hề hề, giống một con chó con bị người vứt bỏ.
Hoắc Vân Xuyên khống chế không được bước chân của mình, đi ra phía trước.
An Vô Dạng trước hết nhìn thấy một đôi giày da xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của mình, sau đó nhìn theo giày da hướng lên trên, chân dài, eo thon, vai rộng, hiện ra khuôn mặt tuấn tú soái khí: “Nga…… Hoắc……”
Hoắc đại thiếu, nhíu mày chăm chú nhìn: “Đã trễ thế này, cậu ở chỗ này làm gì?”.
An Vô Dạng sau khi nhìn thấy hắn, liền thu lại khuôn mặt khổ qua, nhếch miệng cười cười nói: “Ra gặp bạn.” Cậu rất chột dạ hỏi: “Anh thì sao, rãnh rỗi như vậy?”
Hoàn cảnh ở đây giống như không thích hợp với vị đại tổng tài này.
“Tôi đưa cậu trở về. “Hoắc Vân Xuyên nhẫn nhịn, chưa nói cái gì.
An Vô Dạng nói: “ Tôi gọi xe……”
Nam nhân kia đánh gãy lời cậu, ánh mắt đen kịt làm người thấp thỏm không thôi: “Cậu cho rằng gọi xe an toàn hay là ngồi xe tôi an toàn?”
Lực uy hiếp mười phần khí thế quá mức dọa người, không thể nào cự tuyệt.
“Vậy đi thôi.” An Vô Dạng nhanh chóng quyết định, sau đó móc di động ra hủy bỏ chiếc xe đã đặt.
Thật sự không phải cậu không còn cách nào, chỉ là chậm rãi nghĩ kỹ, cùng Hoắc Vân Xuyên trở mặt thật sự có hại chứ không có ích lợi gì.
Mặc kệ là vì chính mình, hay là vì tương lai của bảo bảo, hẳn là nên cùng đối phương ở chung thật tốt mới đúng.
“……” An Vô Dạng nhìn ngoài cửa sổ màu sắc sặc sỡ, lòng bàn tay ở trên bụng khẽ chạm, cảm giác chính mình đã trưởng thành rồi.
“Hôm nay lúc ngồi xe tôi muốn nôn.” Cậu thình lình nói.
“Do thai ngén.” Hoắc Vân Xuyên sửng sốt, sau đó phổ cập khoa học nói: “Bốn tháng năm tháng sẽ hết.” Đôi mắt liếc kính chiếu hậu trước mặt, hỏi: “Cùng bạn nói cái gì?”
An Vô Dạng: “Tán gái, cậu ấy muốn quen bạn gái, nhưng có hơi béo, nên kém duyên với người khác phái.”
“Vậy còn cậu?” Lúc lắng nghe thiếu niên nói chuyện, ngón tay thon dài của Hoắc tổng cùng lòng bàn tay ở trên đệm da vuốt ve qua lại, đây là động tác theo bản năng.
“Tôi hoàn toàn khác với cậu ấy, tôi một chút đều không muốn yêu đương.” An Vô Dạng dùng bàn tay che bụng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh không cần lo lắng sinh hoạt cá nhân của tôi không kiềm chế được, chuyện của anh nên phối hợp tôi sẽ phối hợp.”
Nói xong, chính mình liền ngồi thẳng lên, để kết thúc cuộc nói chuyện.
“Về sau không cần lại gạt tôi.” Hoắc Vân Xuyên qua thật lâu sau, mới nói ra một câu làm da mặt An Vô Dạng nóng rát.
“Được.” Trước khi xuống xe, An Vô Dạng nói.
Khoảng cách mà mắt thường có thể thấy được, thân là Hoắc tổng tài ngạo kiều đến chết như vậy, lại muốn đưa tay sờ sờ đầu của cậu nhưng không dám.
“Ngày mai gặp, trên đường cẩn thận.” An Vô Dạng nói xong, trước khi đối phương xuống xe đưa mình lên lầu, xoay người đi vào cửa tiểu khu.
Hoắc Vân Xuyên ở dưới lầu đợi một đoạn thời gian, tâm tình lộn xộn mà hút thuốc.
— Hoắc tiên sinh, tôi về đến nhà rồi, anh trở về nghỉ ngơi sớm một chút. PS: Hôm nay vô cùng vất vả cho anh.
Tin nhắn này có thể nói là liều thuốc tốt để an ủi tinh thần, nhìn xong trong lòng liền thoải mái, Hoắc tổng ném xuống điếu thuốc còn dư lại hơn phân nửa, lái xe về nhà.
Sau khi An Vô Dạng trở về mới phát hiện, chị gái An Vô Ngu đã trở lại, đang ở bên trong phòng khách cùng ba mẹ em trai thu xếp đồ vật.
“Con đã trở về.” Cậu đi vào trong, ở chỗ huyền quan cởi giày: “Ba, mẹ, chị, em trai.”
“Đã trở lại, lại đây, chị con có mua quà cho con.” Cả nhà nhìn qua bên này một chút, chú ý điểm vẫn là ở trên người An Vô Ngu, cùng với những đồ vật mà cô mang về.
“Quà của A Dạng, con tìm một chút……” Trên mặt An Vô Ngu trang điểm tĩ mĩ, tóc dài váy đen, phong cách tây thực xinh đẹp, cô cầm lên một cái hộp hình vuông: “Cái này, chị thật vất vả tìm cầu thủ bóng rổ ký tên cho em!”
An Vô Dạng trợn mắt há hốc mồm mà nhận trái bóng, cầu thủ bóng rổ ký tên, bút tích lớn như vậy: “Cảm ơn chị, Jordan hay là Bryant?”
Chị cậu trợn trắng mắt: “Jordan Bryant ký tên lên bóng rổ chị có thể cho em sao, cầm đi bán càng có lời.”
Cha mẹ cùng em trai nghe xong cười ha ha.
“Bóng rổ rất thực dụng,” An Thành nói: “Chờ Vô Dạng lên đại học, có thời gian liền đi chơi bóng, rèn luyện thân thể.”
Làm một bảo bảo không biết chơi bóng rổ, An Vô Dạng đen mặt, đem bóng rổ ôm về phòng.
“Đứa nhỏ này,” Đinh Vi nói: “Ngày đó nói nó hai câu hiện tại vẫn còn tức giận.”
An Thành nói: “Không có đâu, anh đã nói với nó, chắc là do làm thêm mệt.”
An Vô Ngu sửa sang lại đồ vật: “Cái gì, em trai hiện tại còn đi làm thêm, thành tích nó như vậy còn không bằng cố gắng đọc sách.”
“Anh không thích đọc sách.” An Vô Phỉ yêu thích ôm sách chị mua trở về không buông tay, nên nói: “Em về phòng đây.” Cùng anh trai ăn đồ ăn vặt thôi.
Vợ chồng An Thành liếc nhau, tràn ngập bất đắc dĩ.
Chuyện công việc không thể nói cho con gái, bởi vì sợ cô ảnh hưởng học tập.
Trong ba đứa con con thứ là tiêu tiền ít nhất, có thể gánh vác tiền tiêu vặt hằng ngày của mình, đối với bọn họ mà nói cũng giảm bớt gánh nặng.
Nguyên bản đây là chuyện tốt, nhưng là có đôi khi làm cha mẹ vẫn cứ nhịn không được trách cứ con thứ không chịu tiến bộ, tương lai không tiền đồ... :\ :\ :\ :\
|
Thời tiết buổi tối hôm nay cùng ngày hôm qua giống nhau đều rất nóng, ngồi ở phòng hướng tây lại bị mặt trời phơi cả ngày, sau khi mở cửa vừa ngột ngạt vừa nực, nóng đến làm người không thở nổi.
“Bật điều hòa đi.” An Vô Dạng tìm ra điều khiển, để cho em trai đóng cửa lại.
“Anh, sao anh đột nhiên chịu mở điều hòa rồi?” An Vô Phỉ hỏi.
Tò mò nên hỏi ra đến vấn đề này.
“Quá nóng chịu không nổi.” An Vô Dạng nói, đi đến tủ quần áo tìm ra quần áo tắm rửa trước: “Em muốn ăn cái gì sao?” Thuận tiện lấy đồ ăn vặt ra ngoài, giao cho em trai.
“Ăn a.” An Vô Phỉ nói: “Chị đã về rồi, em lấy một chút cho chị.”
Thằng nhóc kia cầm đồ của mình liền ra cửa.
An Vô Dạng trong lòng lộp bộp, nhưng vẫn chưa nói cái gì.
Trời nóng như vậy, cậu muốn giống như trước kia tắm nước lạnh, nhưng là hiện tại cũng không dám, vạn nhất tắm xong xảy ra chuyện gì không tốt, vị Hoắc tiên sinh kia không giết mình mới là lạ.
“Chị, chị có muốn ăn vặt hay không, anh mua.” An Vô Phỉ thăm dò hỏi, nói với chị nó.
“Thứ gì?” An Vô Ngu không cảm thấy quá hứng thú, bất quá vẫn là đưa tay lấy lại đây, thấy túi đóng gói trước mắt lại sáng ngời: “Ai, thứ này không phải đồ ăn vặt nhập khẩu từ nước Úc sao?” Mứt dừa, còn có kẹo Bắc Âu, quả hạch, bánh quy: “Từ đâu ra?” Cô ăn một ngụm, thơm thơm giòn giòn là đồ chính gốc không sai được.
“Anh mua.” An Vô Phỉ tuy rằng thành tích học tập tốt, nhưng là rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ: “Rất mắc sao?” Nó chỉ là nghĩ được, anh làm thêm hẳn là kiếm không được bao nhiêu tiền, sao lại mua đồ ăn quá mắc quá xa xỉ như vậy.
An Vô Ngu cũng nghĩ giống như em trai, cau mày nói: “Là rất mắc, chị cũng không nỡ bỏ tiền mua.”
Bất quá do An Vô Dạng tự mình kiếm tiền mua, cô cũng không thể nói cái gì.
“Đừng nói với mẹ.” An Vô Phỉ đối với chuyện lần trước anh bị mẹ dạy dỗ lòng còn sợ hãi.
“Chị là loại người đó sao?” An Vô Ngu nói, cầm một bịt mứt dừa cùng mấy viên kẹo hạnh nhân: “Lấy về đi thôi, nếu như anh mua, để cho anh ăn nhiều một chút.”
Buổi tối trước khi ngủ, vị Hoắc tiên sinh kia lại gọi điện thoại đến.
An Vô Dạng mắt nhìn em trai đang học bài rất nghiêm túc, liền làm như không có việc gì mà nhận cuộc họi: “Chào buổi tối.”
Bên kia dừng một chút, có thể do cảm thấy hơi khó hiểu.
Thiếu niên đầu tiên nhận điện thoại câu nói thứ nhất thế nhưng không phải mềm mại gọi Hoắc tiên sinh, mà là chào buổi tối, làm Hoắc Vân Xuyên phải nhíu mi: “Là tôi.”
An Vô Dạng nói: “Tôi biết.” Không phải có lưu tên sao.
Hoắc Vân Xuyên nói: “Cậu đang làm gì?”
Thật ra là cũng giống như ngày thường: “Tắm rửa xong đang nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ, anh thì sao?”
Cậu hỏi, đón nhận khẩu hình dò hỏi của em trai, cậu vẫy vẫy tay, để đối phương đừng làm phiền.
“Mới vừa về đến nhà.” Hoắc Vân Xuyên quay đầu nhìn chung cư của mình, rất lạnh lẽo, tạm thời coi như là nhà đi: “Chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.” Hắn nói, một tay tháo cà vạt, cởi nút tay áo.
An Vô Dạng nói: “Vậy anh nghĩ ngơi, tôi ngủ.”
Hoắc Vân Xuyên ‘ ừm ’ một tiếng: “Ngày mai đi đón cậu, ngủ ngon.”
Tiếng nói trầm trầm nam tính thành thục rất êm tai, làm cho lỗ tai bạn nhỏ phát ngứa, sửng sốt sửng sốt một hồi, rồi đặc biệt hâm mộ: “Ừm, ngủ ngon.”
Cậu nghĩ nếu như mình cũng có thể ưu tú như vậy thì tốt rồi.
“Là bạn nữ thích anh sao?” An Vô Phỉ nhìn cậu hỏi.
“Cái gì?” An Vô Dạng mặt một biểu tình 囧, có hơi hối hận khi mình nói dối lừa em trai, tiểu tử này không biết mình nói chơi àh: “Đúng vậy……”
Em trai cậu có thể do tiến vào tuổi dậy thì, đối với chuyện nam nữ này cảm thấy hơi hứng thú: “Vậy anh khi nào tiếp thu người ta?”
“…… Về sau đi học rồi nói.” An Vô Dạng qua loa lấy lệ cho qua, nhắm mắt lại: “Được rồi, anh ngủ, em viết nhanh lên đi.”
Ngày hôm sau cùng ngày hôm qua giống nhau, buổi sáng đúng 6 giờ rời giường.
Lúc súc miệng rồi phun ra, An Vô Dạng ngậm đầy miệng toàn vị kem đánh răng, ghê tởm đến muốn ói.
Không muốn đánh thức người trong nhà, cậu nghĩ mọi cách áp xuống cảm giác nôn nghén, quả thực vất vả.
“……” Ở trong nhà chính là không tiện điểm này, hơn nữa chị đã trở lại, so với ngày thường càng phải chú ý ngôn hành cử chỉ hơn, nếu không lại phải bị cô bắt bẻ.
Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy người, nhìn quần áo cũ trên người cậu, nhíu mày: “Tôi nhớ rõ đã mua cho cậu quần áo thoải mái để mặc.”
Vì sao không mặc?
Ngồi ở ghế sau thiếu niên chớp chớp mắt, mím đôi môi màu sắc nhàn nhạt nói: “Tôi quên giặt, bây giờ còn chưa mặc được.”
Trên thực tế mua về liền đặt ở trong ngăn tủ, căn bản chưa từng đụng vào.
“Tự mình giặt?” Hoắc Vân Xuyên hỏi.
“Ừm.” An Vô Dạng xoa xoa ngực, sợ hãi mình sẽ ói ở trên xe: “Ba mẹ tôi phải đi làm, không có thời gian giặt giúp tôi.” Dĩ nhiên trong nhà có máy giặt, không muốn giặt liền ném vào bên trong máy giặt cũng được.
“Cậu mau chóng dọn lại đây đi.” Hoắc Vân Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, ném ra một câu.
Nhắc tới vấn đề này, An Vô Dạng liền im lặng.
Giống như Tưởng Thiếu Phi nói, trong lòng cậu không muốn, bởi vì một khi dọn đi ra ngoài ở cùng Hoắc Vân Xuyên, liền chứng minh rằng cậu không đường thối lui nữa.
Chỉ có nhà mình cậu mới cảm thấy an toàn.
“Vì sao không nói lời nào?” Hoắc Vân Xuyên chú ý tới tình huống của cậu, đầu quay về phía sau ánh mắt hơi chút lo lắng.
“Không biết nói cái gì.” An Vô Dạng thở dài: “Chúng ta đã nói xong trước khai giảng mấy ngày mới dọn, tôi chắc chắn sẽ dọn……”
Hoắc Vân Xuyên: “Vậy tùy cậu.”
Vừa rồi chỉ là xúc động nhất thời, tuy rằng hắn xác thật rất hy vọng An Vô Dạng lập tức phối hợp, để cậu luôn ở dưới mí mắt của chính mình.
Cự tuyệt Hoắc Vân Xuyên rồi, An Vô Dạng trong lòng cũng rất thấp thỏm.
Lúc ăn cơm, giống như qua loa mà hỏi: “…… Hoắc tiên sinh, mỗi ngày sớm như vậy đã bắt đầu đón đưa tôi, anh có cảm thấy phiền phức hay không?”
Hoắc đại thiếu cử chỉ sạch sẽ nhanh nhẹn, không mất văn nhã, ngừng ăn bưng ly lên uống một ngụm nước ấm: “Cậu muốn nghe nói thật hay là lời nói dối?”
Hắn như vậy An Vô Dạng liền bồn chồn, miễn cưỡng cười cười nói: “Anh cao hứng.”
Sau đó đối phương liền quay qua bên này nhìn thoáng qua, cái gì cũng chưa nói.
Khí thế như thế thật là…… Không thể trêu trọc vào.
An Vô Dạng tự hiểu mình là một người gây phiền toái, cả ngày hôm nay đều rất ngoan.
Cho cái gì ăn cái đó, kêu ngủ thì ngủ, khi ở văn phòng đối phương, một dáng dấp ngoan ngoãn ngồi chơi laptop, nhưng là lâu nhất chỉ có thể chơi hai giờ.
Nhưng hai giờ vẫn phải chia ra, buổi sáng một giờ, buổi chiều một giờ.
Nói thật, trong phòng chị có một bộ máy tính để bàn, cha mẹ rất lâu trước đây đã mua.
An Vô Dạng rất ít khi chơi, quanh năm suốt tháng không chạm tới hai lần.
Hai tháng trước lúc còn chưa thi đại học ba ba đã nói, chờ cậu vào đại học sẽ mua một cái laptop cho cậu.
Nhưng với loại tình huống hiện tại của nhà mình, máy tính khẳng định là không thể mua.
An Vô Dạng nghĩ thầm, dù sao cũng tạm nghỉ học, mua máy tính hay không mua cũng không sao cả, đến lúc đó cậu lấy chút tiền học phí, không để cho bọn họ nghi ngờ là tốt rồi.
“Notebook này bao nhiêu tiền?” Bị nhắc nhở đã hết giờ chơi, cậu khép lại notebook mới tinh, trong lúc đó còn thuận tiện hỏi một chút.
Hoắc Vân Xuyên xem xét notebook, nói: “Tôi nhớ là hơn một vạn.”
An Vô Dạng líu lưỡi, nhanh chóng ôm cánh tay ngồi trở lại trên sô pha, thành thật đợi.
“……” Hoắc Vân Xuyên yên lặng nhếch lên khóe miệng, ý cười từ trong ánh mắt tràn ra ngoài, hắn phát hiện cảm xúc thiếu niên này thật sự dễ dàng lộ ra ngoài, nghĩ cái gì đều viết hết ở trên mặt.
Không tự chủ được gì cả, Hoắc Vân Xuyên liền nhớ tới hành động của đối phương với mình vì hai chai Louis mười ba kia.
Một khi nhớ tới chuyện cũ, khắp đầu óc đều ầm ĩ là không thể tránh khỏi.
Nhưng là nghĩ đến đối phương mới mười tám mà thôi, cảm xúc cũng là tự nhiên sinh ra.
An Vô Dạng tất nhiên là không biết lòng người hiểm ác, cậu đầy mặt đơn thuần mà sử dụng cái ly của Hoắc tiên sinh cho, xem sách trên giá sách của Hoắc tiên sinh.
Nghe nói kệ sách của những người thành công người bình thường đều xem không hiểu.
Nếu không phải An Vô Dạng quá nhàm chán, cũng sẽ không chạm tới; lật một lúc sau mới phát hiện, Hoắc tiên sinh không giả dạng nhân sĩ, trên kệ sách của hắn đặc biệt nhiều tiểu thuyết cùng truyện tranh.
“Mấy quyển sách này anh đều xem qua sao?” An Vô Dạng thật sự là không nghĩ ra, không thể tin được một người đàn ông trung niên sở thích so với mình lại không khác nhau lắm.
“Không có.” Hoắc Vân Xuyên trả lời, bởi vì Trần Phóng mua về chưa vượt quá 24 giờ.
“Vậy à.” An Vô Dạng tự mình ôm xem đến mê muội.
Em trai nói cậu không thích đọc sách, cũng không đúng lắm, cậu là không thích xem sách giáo khoa.
Truyện tranh tiểu thuyết mà nói, đọc càng nhiều càng tốt.
Bởi vì nguyên nhân do mình keo kiệt, lúc lên sơ trung cao trung ấy, một quyển sách An Vô Dạng đều không có mua qua.
Cậu xem sách cùng truyện tranh, tất cả đều là do bạn học mua.
Trong đó có hơn phân nửa là tiểu béo mua, bởi vì thường xuyên tìm cậu ấy mượn sách, dần dà liền thành anh em tốt.
Hiện tại tiểu béo thi điểm số cao, vào một trường đại học khá tốt.
Mặc kệ về sau hai người có càng lúc càng xa, vẫn sẽ tiếp tục liên hệ, An Vô Dạng đều thiệt tình chúc phúc cậu, giảm cân thành công, tìm một cô bạn gái xinh đẹp.
Còn mình mà nói…… Cậu cúi đầu bình thản nhìn bụng, trước đem bạn nhỏ này sinh ra rồi tính sau.
“……” Hoắc tổng tài lâu lâu liền rình coi người kia một chút, kết quả nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm bụng mình, dáng vẻ không quá vui sướng.
Hắn bóp thái dương nghĩ: Có ý gì? Đối phương suy nghĩ cái gì?
Nghĩ không cần đứa trẻ? Hay là không yêu đứa trẻ?
Hoắc Vân Xuyên khóe miệng run run, ánh mắt nặng nề, nếu An Vô Dạng thật sự ghét bỏ đứa nhỏ này, cả một chút tình cảm đều không có, vậy hắn thực thất vọng, chướng mắt với loại người này.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt ngây ngô của đối phương, tức giận lại không đành.
Rốt cuộc bản thân An Vô Dạng vẫn còn là một đứa trẻ.
Vấn đề này đè nén ở trong lòng làm người không thoải mái, Hoắc Vân Xuyên buông công việc xuống, cầm lấy cái ly rót một ít nước, đi đến bên người thiếu niên ngồi xuống: “Cậu vừa rồi suy nghĩ cái gì?” Hỏi thẳng vào vấn đề.
“Hả?” An Vô Dạng xem đến mê mẩn, đột nhiên bị hỏi rất hoang mang.
“Cậu vừa rồi nhìn chằm chằm bụng suy nghĩ cái gì?” Hoắc Vân Xuyên nói.
“Nga, tôi suy nghĩ bé con khi nào lớn lên.” An Vô Dạng hé miệng cười, trong lòng đánh bàn tính nhỏ: “Anh thật sự chỉ cần một đứa con? Vậy anh chẳng lẽ là con một?”
“Ừm.” Hoắc Vân Xuyên cảm thấy chính mình không dời mắt được, giống như đã thấy được thiên sứ: “Tôi là con một.”
[ Thiên sứ nhỏ ] nói: “ Vậy khá tốt.”
“Cậu có chị em?” Hoắc Vân Xuyên hỏi.
“Có.” An Vô Dạng khép sách lại nói: “Một người chị, một người em trai.” Cũng không muốn nói nhiều thêm nên im lặng, nằm xuống bên cạnh: “Tôi ngủ một chút.”
Sau đó cảm giác được đối phương đứng lên, cậu đoán, 99% hẳn là đi lấy thảm.
“Đấp bụng lại, không được để cảm lạnh.” Hoắc Vân Xuyên dặn dò cậu xong, mới quay trở về làm việc.
Vị Hoắc tiên sinh này, thực làm người không nắm bắt được, mặt ngoài thoạt nhìn kỳ quái dọa người, nhất cử nhất động thì hoàn toàn ngược lại…… Một người đặc biệt khó hiểu. :\ :\ :\
|
An Vô Ngu từ Mỹ trở về ngày đầu tiên, sáng sớm thức dậy đã bắt đầu làm vệ sinh, bắt đầu từ phòng khách, sau đó là phòng mình, phòng ba mẹ, cuối cùng là phòng của hai em trai.
Trong số các phòng phòng của hai em trai là bề bộn nhất, hai thằng con trai, ngay cả cửa sổ dính đầy bụi cũng không lau.
Lúc này là buổi chiều, em trai đi lớp học thêm, trong nhà chỉ có một mình An Vô Ngu.
Mang bao tay vào làm tốt công việc vệ sinh, rồi bắt đầu sửa sang lại bàn sách, tủ quần áo.
Thừa dịp trời nắng tốt nên lựa quần áo, lấy ra giặt một chút.
“Hử?” An Vô Ngu chớp chớp mắt, thấy một đống túi có logo tinh mỹ nằm ở bên trong tủ quần áo của em trai, cô trợn mắt há hốc mồm mà lấy ra vừa thấy, nào là Dior, Gucci, Givenchy, quần áo, giày, mũ, còn có phụ kiện.
Một bộ hai bộ cũng thôi, mà có đến cả một đống……
An Vô Ngu tay run rẩy, lấy ra di động, ở trên website thông thường dễ như trở bàn tay mà tìm ra những kiểu dáng này, xem đến giá cả cụ thể, thô sơ giản lược tính ra một chút, giá trị thấp nhất đã mấy chục vạn.
Đầu tiên là nghi ngờ mấy thứ này có phải hàng thật hay không?
Phân biệt xem logo là thật hay giả, làm một tiểu thư thời thượng, An Vô Ngu đã từng cố tình đi tìm hiểu, nếu không cũng không có khả năng lập tức nhận ra mấy thứ nhãn hiệu này.
Cô cảm giác là thật sự, nhưng vẫn không dám xác định, bởi vì địa điểm xuất hiện là tủ quần áo của em trai, cơ hồ không có khả năng.
“Kiều Kiều.” An Vô Ngu gọi WeChat cho một cô bạn gái nhà giàu của mình: “Cậu nhìn xem mấy thứ này có phải hàng thật hay không?”
Tổng cộng ba cái video ngắn, cẩn thận quay lại năm bộ.
Diệp Kiều Kiều trả lời tin nhắn bằng giọng nói: “Là thật, giày Versace trắng này, em trai tớ cũng có một đôi, năm nay ra mẫu mới, giá hơn chín ngàn.”
Sau đó lại gửi một tin: “Nhiều hàng xa xỉ như vậy, của ai a?”
Vấn đề này, An Vô Ngu cũng muốn biết, dù sao không có khả năng là của An Vô Dạng…… Nhà bọn họ mua không nổi.
“Tớ cũng không biết là của ai.” Cô trả lời bằng giọng nói: “Cảm ơn cậu Kiều Kiều.”
Nghĩ nghĩ, liền đem mấy thứ này thu dọn xong rồi để lại chỗ cũ, nên làm gì thì làm đó.
Buổi chiều khoảng bốn giờ, tại khách sạn La Fayette.
Bởi vì An Vô Dạng cảm thán một câu nơi này đồ ăn rất ngon, Hoắc Vân Xuyên lại lần nữa dẫn cậu lại đây ăn cơm.
Món canh hầm lúc trước đã uống qua, An Vô Dạng tự mình chọn, cậu múc ra uống một ngụm, mày nhăn chặt, nhanh chóng cầm lấy một cái chén không, đem canh nhổ ra.
Hoắc Vân Xuyên kinh ngạc: “Phỏng rồi?”
An Vô Dạng xua xua tay muốn nói không phải, mở miệng lại ‘ ụa ’ một tiếng, ói ra.
Hoắc Vân Xuyên tạch một chút đứng lên, lại đây dìu cậu, đi toilet riêng trong ghế lô: “ Ói chỗ này.”
“Ụa……” An Vô Dạng hai tay chống bên cạnh bồn rửa tay, bả vai đơn bạc run rẩy, ói đến nước mắt lưng tròng.
Buổi chiều ăn được bao nhiêu đã phun ra hoàn toàn.
Có thể nói là thực ghê tởm.
Hoắc Vân Xuyên đứng ở bên người đỡ eo An Vô Dạng, mày nhăn lại, ngược lai không phải bởi vì ghê tởm, lúc này hắn còn tâm tình ghê tởm liền không phải là người.
Hắn rút ra một ít khăn giấy đưa đến bên miệng thiếu niên, giúp đỡ lau một chút.
Không biết nói cái gì, chỉ có thể chờ đối phương ói đến không muốn ói nữa mới thôi……
Quá trình này đối với An Vô Dạng thực vất vả, bởi vì dạ dày run rẩy quá độ, cậu cảm giác cơ ở bụng đều đau nhức, hô hấp cũng đau.
Qua thật lâu sau, mới yếu ớt nói: “Hình như không ói ra nữa……”
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, đưa tay vặn vòi nước, tẩm ướt khăn giấy lau chùi miệng cho cậu: “Tự mình súc miệng một chút.”
An Vô Dạng làm xong này nọ, ngẩng đầu nhìn xem chính mình trong gương bên cạnh, gương mặt xanh trắng xanh trắng, đôi mắt thù hồng toàn bộ, dáng dấp của một kẻ thật đáng thương.
Hoắc Vân Xuyên âm thầm thở dài, đỡ cậu đi ra ngoài, một lần nữa gọi chút canh thanh đạm.
Chia thức ăn cho thiếu niên, mùi vị dễ dàng tiếp thu, để cho cậu ăn chậm một chút, tuần tự mà tiến, nghĩ rằng ăn không sao nữa mới cho cậu ăn thịt.
“Anh tại sao chỉ cho tôi ăn rau xanh?” An Vô Dạng hiện tại đang tuổi ăn tuổi lớn, vừa rồi ói ra một hồi trong bụng trống trơn rất là đói, đặc biệt muốn ăn thịt: “Cá này nhìn không ngấy.” Cậu động đũa, đem cả khối bụng cá hoàn chỉnh gắp vào bát.
Hoắc Vân Xuyên: “……”
Cảm giác chính mình giống như thấy được cơ thể nhớ ăn không nhớ đánh.
Phảng phất cái người ói vừa rồi kia không phải là cậu.
Nhưng là…… Cảm thấy thực đáng yêu làm sao bây giờ.
Người đàn ông ngồi ăn cùng âm thầm quan sát, xem đến trong lòng ngứa ngáy, có trong nháy mắt muốn đem một màn in này sâu trong đầu.
“Sao anh không ăn?” An Vô Dạng nói, cậu ăn xong một chén rồi, hiện tại lại động thủ ăn thêm cơm.
“Ăn……” Hoắc Vân Xuyên lặng lẽ xoa xoa ngực, cảm thấy thiên sứ nhỏ đáng yêu chủ động mời cơm làm tim hắn nổ mạnh: “Cậu ăn nhiều một chút, thích ăn mấy món này chúng ta lần sau lại tới.”
“Được.” An Vô Dạng đáp lời, chuyên tâm đối phó với xương sườn trong tay, không có chú ý đến Hoắc tiên sinh khác thường.
Cậu nhìn đồng hồ, vừa đến 5 giờ rưỡi liền gác đũa.
Cho dù không ăn no, cũng có thể trở về nhà ăn tiếp.
Hoắc Vân Xuyên đưa thiếu niên ăn uống no đủ lên hai mươi hai lầu, nói: “Ngày mai thứ Bảy, tôi mang cậu đi kiểm tra thai.”
An Vô Dạng sửng sốt một chút, gật đầu: “Tốt.” Kiểm tra thai trốn không thoát rồi, tuy rằng có chút kháng cự, còn sợ hãi.
Cậu cúi đầu đi ra ngoài, Hoắc Vân Xuyên ở phía sau hai tay giữ lại bờ vai của cậu, rốt cuộc làm sự tình vẫn luôn muốn làm, sờ sờ đầu: “Đừng nghĩ quá nhiều, tôi sẽ cùng cậu.”
An Vô Dạng đời này đều chưa từng bị sờ đầu, cậu bất đắc dĩ mà bĩu môi, khi nào thì vị Hoắc tiên sinh này mới không coi mình trở thành một bạn nhỏ chứ.
“Ngày mai gặp.” Hắn đi ra ngoài, tâm tình hơi tốt một chút.
Hoắc Vân Xuyên nói: “Ngày mai gặp.”
Hắn ấn cửa thang máy, ánh mắt chuyên chú mà nhìn, xác định thiếu niên thật sự vào cửa nhà, mới buông tay ra.
“Con đã trở về.” An Vô Dạng cũng giống như thường ngày, đổi giày, đi vào phòng mình.
Chỉ chốc lát sau, cửa bị gõ vang, cậu mở ra thì thấy là chị gái: “Chị, có chuyện gì?”
An Vô Ngu trước tiên đi vào, đem cửa đóng lại, nói: “Chị hôm nay làm vệ sinh, mở ra ngăn tủ của em……” Cô chỉ là thử một chút, sau đó sắc mặt em trai tức khắc có biến hóa.
“Chị thấy rồi?” An Vô Dạng nói: “Là người khác cho.” Cậu biết đối phương nói chính là cái gì.
An Vô Ngu ôm cánh tay, muốn dò hỏi rõ ràng: “Người nào cho, cớ gì cho đến mấy chục vạn?”
Mấy món đồ đó tổng cộng bao nhiêu tiền An Vô Dạng chính mình cũng không tính đến, nghe chị nói như vậy vẫn hoảng hốt một chút: “Mấy chục vạn?”
Xem ra mấy thứ này giá trị bao nhiêu tiền cậu cũng không biết, An Vô Ngu càng thêm phát điên: “Em sao gì cũng không biết đã nhận đồ của người khác?” Đó cũng không phải là việc nhỏ!
Lúc trước còn không cảm thấy, hiện tại An Vô Dạng thật tình rất hối hận khi nhận lấy: “Em xác thật không biết, ngày mai em sẽ trả lại cho người ta.”
An Vô Ngu nói: “Cho ai?”
An Vô Dạng lấy ra một lý do qua loa như đã nói với em trai: “Một bạn nữ, muốn theo đuổi em.”
Chị gái tức khắc không còn lời nào để nói, trên dưới đánh giá em trai…… Xem xét cũng không quan trọng, lại phát hiện em trai ngày thường bị chính mình xem nhẹ, lớn lên trắng nõn tuấn tú, nhìn ngắm cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Nếu cố gắng trang điểm một chút, thật sự sẽ rất đẹp trai.
“Nữ sinh ưu tú như vậy lại theo đuổi em?” An Vô Ngu ngượng ngùng nói: “Vậy thích em cũng có thể suy xét một chút.”
Đó dù sao cũng là chuyện tốt, coi như về sau chính cậu không nỗ lực, cuôc sống cũng có thể trải qua tốt một chút.
“Không suy xét.” An Vô Dạng nói: “Chị đừng nói với mẹ.”
Cậu biết mẹ mình theo chủ nghĩa thực dụng, nếu như biết mình có một người gia cảnh tốt theo đuổi, 100% sẽ khuyên mình nói nhận lời.
An Vô Ngu nói: “Làm sao vậy? Đối phương lớn lên không xinh đẹp?” Cô thật ra cũng muốn khuyên nhủ, nhưng tóm lại là ý tưởng của cô cũng không khác mọi người: “Vậy tùy em, chính mình đừng hối hận là được.”
Nếu là một cô gái đưa: “Vậy đồ đạt còn chưa trả lại em tự mình cất kỹ đi, dù sao sự tình nên nói rõ ràng, đừng đắc tội với người ta.”
Kỳ thật nếu ngay từ đầu không muốn lấy, vậy không cần thiết phải nhận, nếu như đã nhận không cần thiết trả lại, cô nghĩ như thế.
“Em biết.” An Vô Dạng trong lòng quyết định, ngày mai vẫn nên để cho Hoắc tiên sinh mang về.
Buổi tối người một nhà ăn cơm, ba ba An Thành đặc biệt vui vẻ, thay phiên gắp đồ ăn cho ba đứa con: “Nhà chúng ta có phải rất lâu không có cùng nhau ăn xong một bữa cơm hay không?”
Nói như vậy cũng đúng, Đinh Vi cười nói: “Ngày mai không phải thứ Bảy sao, nhà của em ông ngoại con bên kia làm đám cưới, chúng ta cùng đi uống rượu mừng.”
“Là ông chú sao?” Vẫn là họ hàng rất gần, An Vô Ngu không ý kiến: “Vậy liền đi thôi.”
Dù sao mỗi lần đi cô chính là tiêu điểm, mấy người con của những họ hàng khác so ra đều kém hơn.
“Vô Dạng cũng đi, ngày mai gặp mọi người a.” Đinh Vi nói, chân thật đáng tin mà sắp xếp xong.
An Vô Dạng có hơi ngốc, cậu nhớ rằng Hoắc Vân Xuyên cùng chính mình hẹn xong ngày mai đi kiểm tra cho bảo bảo.
“Ăn cơm trưa?” Cậu hỏi.
“Là cơm trưa.” An Thành trả lời.
“Chính là đường đi có chút xa.” Đinh Vi nói: “Ngày mai sáng sớm rời giường, buổi chiều về, có thể đến khoảng bốn năm giờ mới về tới.”
An Thành cười khổ: “May mắn không phải chủ nhật, nếu không vừa trở về liền đi làm, vậy còn không mệt chết sao.”
Con thứ nhà ông lại hy vọng là chủ nhật, sẽ không cần phải thất hứa với Hoắc tiên sinh.
An Vô Dạng cơm nước xong trở về phòng, gửi tin nhắn cho Hoắc Vân Xuyên.
— Hoắc tiên sinh, cùng anh nói một chuyện anh đừng nóng giận.
Đông một tiếng vang lên thông báo đã nhậnđược tin nhắn, Hoắc Vân Xuyên nhìn, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.
— Chuyện gì, cậu nói.
— Ngày mai không thể đi khám thai, nhà tôi có hoạt động gia đình, hẹn sang chủ nhật được không? [ nhíu mày /]
Hoắc tổng tài nhìn chằm chằm biểu tình màu vàng cam kia, trong đầu hiện ra hình ảnh đối phương ăn gì đó đến hai má phình to ……
— Hoạt động gia đình gì, cần phải làm cái gì?
— Chỉ là ngồi xe, ăn cơm, ở trên đường tôi sẽ cẩn thận chú ý thân thể.
An Vô Dạng bảo đảm với hắn.
— Đi tắm đây, buổi tối gọi điện thoại cho cậu.
Không có trực tiếp tỏ thái độ, chính là ý nói trong điện thoại sẽ nói sau.
An Vô Dạng sâu kín thở dài, muốn nói ra ngoài cậu cũng không muốn, bởi vì lặn lội đường xa trên đường sẽ phát sinh cái gì, không thể đoán trước được.
Nếu ói ra làm sao bây giờ? Té xỉu làm sao bây giờ?
Chờ đối phương tắm xong, điện thoại đã gọi đến, hỏi rõ ràng thời gian địa điểm đi ra ngoài, Hoắc Vân Xuyên hung hăng mà nhíu mi, phun ra hai chữ: “Không được.”
Thái độ vô cùng cứng rắn.
“Hoắc tiên sinh……” Giọng nói An Vô Dạng nhàn nhạt thông qua di động truyền vào lỗ tai Hoắc Vân Xuyên: “Nhà tôi gần một năm không có hoạt động tập thể nào, có thiếu tôi hay không bọn họ có khả năng sẽ không để bụng, nhưng là tôi rất để ý.”
Cậu linh hoạt nói: “Nếu không anh đồng ý để tôi đi, tôi trở về liền dọn qua ở cùng anh.”
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, tức khắc vừa mừng vừa giận “……” Vấn đề khó như vậy, mẹ nó ai biết lựa chọn như thế nào!
|
Kỳ thật An Vô Dạng không có ngốc như trong tưởng tượng, trong lòng cậu cũng có bàn tính nhỏ của mình, chỉ là tuổi còn nhỏ, tầm nhìn thiển cận, không dám nghĩ quá nhiều.
Hiện tại chị đã trở lại, mình cũng có thể đi nơi khác rồi, cảm giác vẫn là rời đi tương đối tốt hơn.
Cái thứ hai chính là, cậu đột nhiên cảm thấy con người Hoắc tiên sinh cũng không tệ lắm.
"Thế nào? Anh đồng ý không?" An Vô Dạng thúc giục nói, thanh âm từng tiếng cọ vào tâm can Hoắc lão tổng.
"Tôi sẽ suy nghĩ." Hoắc Vân Xuyên nói, cân nhắc một lát, hoặc là căn bản không có cân nhắc gì cả, chỉ là ngừng lại một chút: "Đáp ứng cậu cũng có thể, nhưng tôi có điều kiện."
An Vô Dạng hỏi: "Điều kiện gì?"
Bên kia hạ thấp giọng nói: "Tôi cùng đi với cậu."
"A?" Vậy sao được?
An Vô Dạng há miệng, cậu đột nhiên nhớ tới một sự kiện, ba ba của mình hình như là nhân viên trong công ty của Hoắc Vân Xuyên...... Như vậy sẽ thực xấu hổ.
Cũng còn tốt, mấy ngày nay Hoắc Vân Xuyên không có đến công ty con kia để họp.
Ba ba cũng chưa gặp qua Hoắc Vân Xuyên.
"Cứ quyết định như vậy đi." Tổng tài bá đạo Hoắc Vân Xuyên gấp không chờ nổi mà khẳng định chuyện này, không có cho thiếu niên một đường sống nào: "Cậu đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
"Nhưng mà......" An Vô Dạng còn muốn nói tiếp, kết quả bên kia đã treo máy.
Cậu nhìn di động trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy người này cũng quá độc - tài rồi, một chút đường sống của người khác cũng không cho.
Nhưng là cẩn thận suy nghĩ lại, cũng không kỳ quái, Hoắc Vân Xuyên dựa vào cái gì phải đối tốt với mình chứ?
Tự nhiên là xuất phát từ trên người mình có thứ hắn muốn, nếu không dù nói như thế, hai bên căn bản sẽ không bao giờ giao thoa.
"Cũng tốt." An Vô Dạng nghĩ thông suốt rồi, buông di động trong lòng không suy nghĩ lung tung nữa mà ngủ.
Bên này Hoắc Vân Xuyên, gọi điện thoại cho bạn mình, nói: "Thiếu Phi, xin lỗi, sắp xếp khám thai vào ngày mai chúng tôi đi không được, cần phải dời đến thứ hai tuần sau."
Còn vì cái gì không chọn chủ nhật, một là ngày mai tàu xe mệt nhọc, không thích hợp ngày hôm sau tiếp tục lăn lộn, thứ hai cũng là vì chủ nhật số người nhiều, đi bệnh viện không tiện lắm.
Tưởng Thiếu Phi nói một câu không sao, quan tâm hỏi han: "Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao phải kéo dài thời hạn?" Đó cũng không phải là tác phong của Hoắc Vân Xuyên, hắn luôn luôn rất giữ chữ tín.
"Không xảy ra chuyện gì, cậu ấy nhất thời có việc phải ra ngoài." Hoắc Vân Xuyên trả lời.
"Vậy là tốt rồi." Tưởng Thiếu Phi vui sướng khi người gặp họa mà nói: "Chăm sóc bạn nhỏ tư vị không dễ chịu đúng không?" Nghĩ cũng biết, sinh hoạt trước kia của Hoắc Vân Xuyên không nói là phong lưu khoái hoạt, nhưng cũng tự do tự tại, muốn làm gì thì làm đó.
Đâu giống hiện tại.
Hoắc Vân Xuyên nói: "Còn tốt, coi như tu thân dưỡng tính."
Tưởng Thiếu Phi sửng sốt: "Cai thuốc lá và rượu?"
Hắn nhớ rõ, người này nổi danh là kẻ nghiện thuốc, từ đại học tới nay thuốc lá và rượu là thứ không rời tay.
"Còn không có, nói sau." Nam nhân bên kia điện thoại chẳng hề để ý nói: "Hiện tại hết thảy đều chưa xác định, nên làm cái gì thì phải đi một bước tính một bước."
"Cũng đúng, đàn ông mang thai vốn dĩ đã không ổn định, không có kiểm tra hết thảy đều khó nói trước." Tưởng Thiếu Phi thở dài, trong lòng thật ra cầu nguyện đứa nhỏ này của bạn tốt có thể giữ lại, cũng coi như là giúp Hoắc gia một đại ân: "Vậy cậu phải theo sát chút, chú ý nhiều hơn, còn bạn nhỏ kia, dỗ dành thì tốt rồi, đối với cậu ấy tốt chút cậu ấy sẽ tín nhiệm cậu."
Những chuyện đó hắn cảm thấy Hoắc Vân Xuyên trong lòng chính mình cũng rõ rành rành, dù sao cũng là lão bánh quẩy có kinh nghiệm sa trường.
"Ừm, cúp đây, ngày mai có việc." Hoắc Vân Xuyên nói, lại nói xong lời từ biệt, rồi cắt đứt điện thoại.
Buổi tối hôm nay, An Vô Dạng ngủ hơi không □□ ổn, luôn mơ thấy một gì đó kỳ quái, sau đó lại bị mắc tiểu đến tỉnh.
Cậu bị huyết áp thấp, sau khi ngồi dậy một lúc đầu óc luôn quay cuồng, ngồi im gần nửa phút mới thấy rõ ràng mọi thứ, sau đó đến toilet đi tiểu.
Thời gian còn rất sớm, còn chưa đến 5 giờ sáng.
Bởi vì do ngủ sớm, An Vô Dạng trở lại trên giường nằm xuống, nhưng cảm thấy ngủ không được.
Đôi mắt như hạnh nhân trừng mắt với em trai ngủ trên giường, trong lòng suy nghĩ phong phú* mà nhớ đến một chút chuyện, nhưng tất cả đều không có đáp án không có ý nghĩa.
(*) Thiên mã hành không
Đó cũng không quan trọng, chủ yếu là bụng đang thầm thì mà kêu.
Nửa đêm tỉnh dậy loại đói đến phát rồ này, ai trải qua đều biết.
An Vô Dạng không có biện pháp nào, nên lấy ra đồ ăn vặt bẹp bẹp mà ăn, thuận tiện gửi tin nhắn cho Hoắc tiên sinh.
- Sớm a, Hoắc tiên sinh, anh tỉnh chưa?
Cậu cũng không biết chính mình vì cái gì nhắn cho người ta, có thể là vì nhàm chán......
Hoắc Vân Xuyên còn đang ngủ say, bị âm thanh nhắc nhở của di động trên tủ đầu giường đông một tiếng đánh thức: "......" Phát hiện là di động cá nhân của mình, cũng phải, di động dùng trong công việc đã tắt máy.
Hắn lấy lại đây nhìn, tức khắc không cao hứng.
- Sớm như vậy? Vì sao không ngủ được?
Hoắc Vân Xuyên lo lắng thân thể đối phương, lập tức gửi tin nhắn lại hỏi.
Bên kia tin nhắn đáp lại cũng thật sự nhanh, hẳn là vẫn luôn ôm di động.
- Mắc tiểu đến tỉnh, đói bụng.
Di động đánh chữ quá chậm, một cái tay khác còn phải ăn đồ, vì thế An Vô Dạng lén lút đi ra ban công, bầu trời vẫn còn xám xịt.
Cậu lá gan phì to gọi điện thoại qua cho Hoắc Vân Xuyên.
Kết nối được liền nói: "Anh tới dẫn tôi đi ăn bữa sáng hay không, không tới tôi liền đi ăn bánh cuốn chỗ lão Vương."
Sau khi nói xong trong tai nghe di động tất cả đều là thanh âm giòn tan.
Hoắc Vân Xuyên hơi kinh ngạc không biết phải nói gì: "Cậu chỉ vì nói lời này?" Hoá ra không phải chỉ gọi điện thoại tới kháng nghị? Hắn nháy mắt từ trên giường ngồi dậy, nói: "Vậy cậu chờ tôi."
"Anh tối hôm qua có phải tức giận hay không?" An Vô Dạng hỏi.
Hành động cúp điện thoại này, cảm giác đặc biệt khác thường.
"Tôi nửa giờ sau sẽ đến." Hoắc Vân Xuyên không có chính diện trả lời, liền cúp điện thoại của An Vô Dạng.
Dáng người cao gầy cơ bắp rắn chắc, ở trong phòng rửa mặt đi tới đi lui.
Trong vòng năm phút đã thu thập xong chính mình, lái xe ra đường.
An Vô Dạng trước đã xuống dưới mười phút chờ, tiểu khu im ắng bóng người thưa thớt, đèn đường còn sáng lên.
Tới rồi thời gian đã hẹn, cậu thấy một chiếc siêu xe loá mắt lái lại đây.
Người đàn ông kia không ngừng gọi điện thoại tới.
Hoắc Vân Xuyên xuống xe, đi đến trước mặt thiếu niên.
Bị ánh nhìn bình tĩnh như vậy, thiếu niên sáng sớm đã đem người ta đánh thức chột dạ không ngừng, bắt đầu biết sợ: "Sớm." Cậu tự ôm cánh tay mình, sau này lùi lại hai bước, tươi cười túng túng.
Hoắc Vân Xuyên gật đầu: "Sớm." Sau đó mắt nhìn lên trên xe: "Lên xe."
An Vô Dạng ngoan ngoãn nghe lời làm theo, cũng nói: "Thực xin lỗi, tôi không nên quấy rầy anh sớm như vậy." Trọng điểm là, đối phương không nói hai lời liền tới rồi, so với cảnh sát còn nhanh hơn.
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, cong cong môi: "Hoan nghênh cậu lần sau tiếp tục quấy rầy."
Xe lái ra thật lâu, An Vô Dạng còn thẫn thờ, sau đó nhếch khóe miệng mỉm cười, trong lòng trong chốc lát thoải mái, trong chốc lát hạ xuống, cũng đúng, cậu biết Hoắc Vân Xuyên sẽ không vô duyên cớ vô cớ đối tốt với mình.
"......" Ngồi ở trên ghế sau thiếu niên cười vui vẻ, Hoắc Vân Xuyên hơi chút chú ý liền thấy được.
Đôi mắt nhỏ cười tủm tỉm có thể nói là ngọt đến dính người.
Rạng sáng 5 giờ tỉnh lại đã tìm mình, nếu đó không coi là làm nũng thì là cái gì......
"Hoắc tiên sinh, hôm nay cùng tôi ra ngoài, có chậm trễ công việc của anh hay không?" Thiếu niên mềm mại hỏi.
Hoắc Vân Xuyên đáp: "Không có."
Siêu xe màu lam ở trên đường không nhiều xe lắm chạy như bay, người đàn ông lạnh lùng trầm mặc ít lời, người khác hỏi một câu mới đáp một câu.
An Vô Dạng hồi tưởng lại buổi tối ngày đó, cũng đặc biệt bội phục chính mình, lại dám hướng loại người này xin giúp đỡ.
Đối phương cả người áp suất thấp, thoạt nhìn so với người xấu còn nguy hiểm hơn.
Có lẽ là do khi đó chính mình trúng thuốc đến hôn mê đầu, nếu không cho mười lá gan cũng không dám.
Tới địa điểm rồi, người đàn ông kia cũng giống như trước kia, xuống xe mở cửa xe cho mình.
"Cảm ơn anh." An Vô Dạng miệng nhỏ ngọt ngào mà nói, tay vịn cánh tay rắn chắc kia, hết sức chuyên chú chú ý dưới chân mình, dẫm vào khoảng không sẽ không tốt.
Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm kia mấy ngón tay mảnh dài, cổ họng nuốt xuống.
Hắn không phải giả vờ lãnh khốc không muốn nói chuyện, chỉ là đang nhẫn nại thôi.
Từ khi đối phương rạng sáng 5 giờ gọi điện thoại cho mình mềm mại mà làm nũng thì bắt đầu......
"Tôi tự mình có thể." An Vô Dạng thu tay về, cùng Hoắc Vân Xuyên bảo trì khoảng cách chậm rãi đi về phía trước.
"Hiện tại còn quá sớm, đồ có thể ăn không nhiều lắm." Hoắc Vân Xuyên nói, có hơi trách cứ An Vô Dạng không biết chọn thời gian, sớm như vậy gọi mình thức dậy, còn chút sự tình còn chưa có kịp làm.
"Không sao, tôi không có kén ăn." An Vô Dạng tới một hoàn cảnh mới, ngồi xuống nhìn đông nhìn tây mà mà xem, mặt mày ngây thơ tuấn tú tràn ngập đơn thuần vô hại, cười nói: "Anh có phải không cao hứng tôi sớm như vậy đã đánh thức anh hay không?"
Dù sao cậu cảm thấy buổi sáng hôm nay thái độ đối phương cứ mãi là lạ, lời nói đặc biệt ít.
Hoắc Vân Xuyên liếc mắt nhìn cậu không nói chuyện.
"......" An Vô Dạng nghĩ thầm, đó đó, chính là loại cảm giác này, chính mình cũng không biết chọc hắn chỗ nào.
Để ngừa chính mình đột nhiên làm ra hành động lỗi lầm, Hoắc Vân Xuyên cố tình không chú ý An Vô Dạng nữa, tình cờ nhìn một cái, lại phát hiện thiếu niên biểu tình rối rắm.
"An Vô Dạng?" Hắn lên tiếng.
"Hả?" Thiếu niên đáp lời hoang mang rối loạn mà nói: "Có chuyện gì sao?"
Cậu hối hận rồi, về sau không bao giờ làm chuyện phá rối giấc ngủ của người khác nữa.
Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm An Vô Dạng thật lâu, tiếng nói oa oa mà nói: "Có thic có, sợ cậu không cao hứng mà thôi." Dứt lời đứng dậy đi về phía trước, từ bên người thiếu niên đi qua, đi vào toilet.
"......" An Vô Dạng thề, cậu thật sự không phải cố ý nhìn chằm chằm đũng quần Hoắc tiên sinh đâu, chỉ có thể hơi thắc mắc sao đối phương phồng quá rõ ràng thôi.
Oa, rất đáng sợ.
Su khi đồ ăn đưa lên tới, đối phương còn chưa có từ toilet ra ngoài.
"Hoắc tiên sinh, tôi ăn trước." Cửa truyền đến một thanh âm trong trẻo, Hoắc Vân Xuyên đứng ở trước bồn cầu, nương theo thanh âm không cần tốn nhiều sức mà đạt tới đỉnh.
"Ha......" Trong gương chính mình biểu tình hung ác vặn vẹo, một mặt này còn chưa từng lộ ra với ai.
Sau năm phút đồng hồ, Hoắc Vân Xuyên rửa tay sạch sẽ, sửa sang lại xong cổ tay áo, vô cùng văn nhã mà từ toilet đi ra.
An Vô Dạng nghe thấy tiếng bước chân, cơ bắp trên hai vai căng thẳng một chút, sau đó rũ mắt xuống, dường như không có việc gì mà ăn uống.
"Tôi mới phát hiện cậu có hơi ngứa da." Hoắc Vân Xuyên lẳng lặng nhìn cậu vài giây, nhàn nhạt nói một câu.
Một ngụm cháo nhét ở trong miệng An Vô Dạng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu đối phương có ý gì, chỉ chớp chớp mắt tiếp tục vẻ mặt đơn thuần mà nhìn hắn: "A?"
Phát hiện thiếu niên thật sự không nghe hiểu, Hoắc Vân Xuyên cảm thấy hít thở không thông.
"Không có gì, cậu ăn đi." Đối phương sự thật gì cũng đều không hiểu, hắn nhận mệnh mà tiếp nhận thôi.
Sau đó chính là tận lực đem vẫn đề của người lớn trong đầu mình vứt ra ngoài, áo mũ chỉnh tề mà ngồi xuống cùng đối phương ăn bữa sáng.
Buổi sáng trước tám giờ, An Vô Dạng được Hoắc Vân Xuyên đưa về nhà, đến lúc đó sẽ ngồi xe của ba ba mình ra ngoài.
"Vô Dạng, Vô Phỉ." Đinh Vi gõ cửa phòng hai anh em cậu, kêu người thứa dậy rửa mặt ăn bữa sáng.
Ngồi ở trên bàn cơm nhà mình, An Vô Dạng rơi vào trầm mặc, cậu nghĩ, rạng sáng 5 giờ gọi điện thoại bảo người khác rời giường cùng chính mình ăn sáng, việc làm phát rồ như vậy, cũng không phải là tác phong của mình.
Đây là biến chứng khi có bảo bảo sao?
"Ngẩn người làm gì, ăn a." An Vô Ngu dùng chiếc đũa gõ gõ tay em trai.
"Ui." Đầu đũa gõ đến khớp xương rất đau, An Vô Dạng đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ thu trở về, lặng lẽ trừng mắt nhìn chị một chút. :\ :\ :\
|
Mẹ làm bữa sáng có cháo trắng ăn với bánh quẩy, tất cả mọi người đều ăn đến ngon lành, chỉ có An Vô Dạng đối với bánh quẩy nuốt nước miếng, không phải ý muốn ăn, cậu là muốn ói.
“Cho em.” Cho em trai một cái bánh quẩy to, cậu tự mình ăn cháo trắng.
Ba ba nhìn cậu nói: “Vô Dạng làm sao lại trở nên kén ăn? Bánh quẩy thơm như vậy cũng không ăn.”
An Vô Dạng nói: “Con sợ một lát ngồi xe sẽ ói.” Sau đó ăn cháo trắng xong, mang lên ‘ túi bảo mẫu ’ Hoắc tiên sinh đưa bên trong có bình nước, ô che, khăn giấy ướt, bình đựng mứt hoa quả.
Cùng với một cái thảm lông nhỏ……
Tám giờ rưỡi, An gia ăn mặc chỉnh tề, tập thể cùng nhau ra cửa.
Mẹ cùng chị thân mặc váy liền áo màu sắc xinh đẹp, trên mặt đều được trang điểm tĩ mĩ, đi ra ngoài tỉ lệ người quay đầu lại nhìn vô cùng cao.
Ba ba người hơn bốn mươi, dáng người so với bạn cùng lứa tuổi cũng xem như không tồi.
Mặc một bộ tây trang hưu nhàn cũng rất có khí khái.
An Vô Dạng và em trai mặc tương đối đơn giản, chính là áo thun quần đùi cùng giày thể thao.
“Ông An, bà An, ra ngoài sao?” Trên đường gặp được hàng xóm cùng tiểu khu, thấy cả nhà này, thật là hâm mộ.
“Đúng vậy, bà Trần.” Đinh Vi cũng biết đến, nhóm những bà chủ gia đình ở đây đều hâm mộ mình, có bằng cấp cao cùng một công việc tốt, chồng cùng bọn nhỏ tất cả đều nghe theo lời nói của mình.
Có đôi khi bà cảm thấy, như vậy đã rất đủ.
Tuy rằng cũng có áp lực, chính là tình trạng gia đình bậc trung lưu chính là như vậy, ngày tháng qua loa đại khái không có trở ngại, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.
Phòng ở là tiền tích cóp cả đời của ba mẹ, lúc hai vợ chồng bọn họ kết hôn đã mua xong, không có áp lực khoản vay mua nhà bọn họ không biết đồng nghiệp hâm mộ mình bao nhiêu.
Xe là mấy năm trước mới đổi chiếc mới, Honda cũng trong phạm vi suy nghĩ, bỏ bảy tám vạn mua trả góp, còn hai năm là trả xong.
Trước kia làm cùng công ty hai vợ chồng đi với nhau, lái xe ra cửa còn coi như thuận tiện lại tiết kiệm; về sau hai vợ chồng tách ra hai công ty, Đinh Vi ngồi xe đi làm, An Thành cũng ngồi xe đi làm.
Dù sao cũng là từ tỉnh lẻ ra tới, dựa vào đọc sách thăng một cái giai tầng, quan niệm từ trong xương cốt của An Thành, là cần kiệm khoan dung. Phần gien này toàn bộ di truyền cho con thứ nhà bọn họ, đáng tiếc con thứ học hành không được, ưu điểm trên người còn dư lại là chịu khổ nhọc.
An Vô Dạng [ chịu khổ nhọc ], ngồi ở vị trí gần cửa sổ, trên bụng đấp thảm lông nhỏ, trong miệng nhai bẹp bẹp cam thảo vị quả mơ.
“Anh em cũng muốn.” An Vô Phỉ ở phương diện ăn uống thực phù hợp với tuổi tác của nó.
“Ăn đi.” Anh trai giơ hộp cho nó.
Chị gái ôm cánh tay ánh mắt quỷ dị, cô nhìn thấy em trai uống cái gì? Cẩu kỷ tử nấu nước? Lên xe ôm thảm lông nhỏ? Khăn giấy ướt ô che nắng! Đây không phải con gái tĩ mĩ chuẩn bị sao?
“Cái bình cũng là người khác đưa?”
May mắn thanh âm của chị nhỏ, ba mẹ đang nói chuyện phiếm không nghe được.
An Vô Ngu nhàm chán theo logo tìm tòi một chút, đặc biệt tốt, cái ly này giá trị không thể nào dưới hai ngàn, quả nhiên là phú bà nhỏ, so với phú nhị đại theo đuổi cô càng hào phóng hơn.
Thấy biểu tình của chị, An Vô Dạng liền biết, vị Hoắc tiên sinh kia sử dụng đồ vật không có giá bình thường.
Nhưng là cũng không phải thực bình thường sao, có thể thu mua một công ty tư nhân to như thế, hẳn là rất có tiền.
An Thành trong lúc vô ý mắt nhìn kính chiếu hậu, ánh mắt sáng lên, đó là một chiếc siêu xe, tất cả nam nhân đều yêu thích, đáng tiếc ông đời này mua không nổi, chỉ có thể nhìn.
“Chậc chậc.” Bảng số xe cũng rất dễ nhớ, một hơi thở của địa chủ có quyền thế ập vào trước mặt.
An Thành đoán như thế nhưng Hoắc Vân Xuyên oan uổng muốn chết, hắn không phải địa chủ, tổ tiên ba đời nhà hắn đều có tiền.
Trong đám bạn từ nhỏ lớn lên chỉ có Quý Minh Giác giống như hắn, là công tử hào môn mấy đời, ngậm thìa vàng sinh ra.
Tưởng Thiếu Phi cùng Trần Sơ đều là phú nhị đại, là loại bậc cha chú dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, luận gia cảnh cùng nội tình so với Hoắc gia Quý gia kém hơn rất nhiều.
Năm đó lúc bốn người bọn họ kết làm bạn bè, trong mắt thật không có đặc biệt để ý chuyện đó, chỉ để ý có phải chí thú hợp nhau hay không, thành tâm mà đối đãi nhau không.
Phải biết rằng người trong cái vòng luẩn quẩn của bọn họ, sau khi thành niên muốn kết giao với những bạn bè thật tình cũng không dễ dàng.
Hoắc Vân Xuyên đi theo chiếc Honda phía trước kia, thỉnh thoảng dùng tin nhắn âm thanh gửi cho thiếu niên đang trên xe Honda kia: “Ói không? Có không thoải mái hay không?”
An Vô Dạng trả lời: Không có, Hoắc tiên sinh anh nghiêm túc lái xe đi.
“Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt.” Người đàn ông thanh âm trầm thấp nói.
Đã sớm phát hiện thanh âm Hoắc tiên sinh có công hiệu đặc biệt, An Vô Dạng xoa xoa lỗ tai đang đeo tai nghe, không muốn nghĩ nhiều, cũng không biết loại thanh âm này dùng từ chính xác để hình dung là gợi cảm quyến rũ.
Chỉ là lúc mỗi lần nghe điện thoại, lỗ tai sẽ ngứa, không biết sao lại thế này.
— Ừm, tôi ngủ một chút, ba ba nói còn ba mươi km.
Dựa theo tốc độ xe hiện tại, còn phải lái xe khoảng nửa giờ.
“Lấy thảm che lại? Không được để gió thổi thẳng vào.”
— Thảm lông có phải anh mua hay không?
Hoắc Vân Xuyên dừng một chút, phủ nhận: “Không phải, là trợ lý tôi mua.”
Sau đó cũng không có tin nhắn gửi lại nữa, bởi vì An Vô Dạng buông di động nghiêng đầu ngủ rồi.
Nửa giờ sau, bọn họ trực tiếp đến nhà hàng ăn cơm, cả nhà vừa xuống xe đều tự tìm toilet.
An Vô Dạng mắc tiểu vào WC nam bị Hoắc Vân Xuyên theo kịp, cậu mặt nhíu nhíu lại, không có tâm trạng chào hỏi, trước tiểu xong rồi lại nói.
“Cậu định tiểu ngay tại đây?” Hoắc Vân Xuyên cắn răng nói: “Vào bên trong đi.”
Em trai bên cạnh vẻ mặt ngu si, trơ mắt nhìn một người cao lớn xa lạ, túm cánh tay anh trai vào gian phòng bên trong.
“Anh làm gì vậy?” An Vô Dạng không cao hứng: “Em trai tôi ở bên ngoài, anh chú ý chút cho tôi.”
Hoắc Vân Xuyên mặt lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu cũng chú ý chút cho tôi.”
Ở trong không gian công cộng đi tiểu, người khác nghiêng đầu một bên là có thể thấy đám lông xù xù cùng trứng của cậu……
“Tất cả mọi người đều là nam, bọn họ có tôi cũng có.” An Vô Dạng tiểu xong rồi, kéo quần lên.
“Tôi để ý.” Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu chằm chằm nói.
Mở cửa thấy ánh mắt lo lắng của em trai, An Vô Dạng xua xua tay với đối phương: “Không sao, anh quen.” Sau đó rửa tay, nghiêng đầu nhỏ giọng nhắc nhở nam nhân kia: “Anh kiềm chế dùm.”
“Đi thôi.” Hoắc Vân Xuyên cũng đang rửa tay.
Thấy gương mặt đứa bé trai An gia trong gương đang đánh giá mình, hắn nhếch môi cười cười, đây là, cậu em vợ?
An Vô Phỉ run lên, chạy theo đuổi kịp anh trai.
Một nhà năm người ở đại sảnh tập hợp, ngồi thang máy lên lầu tám, là một đại sảnh có buổi tiệc, khách đặc biệt nhiều, trường hợp đặc biệt náo nhiệt, bạn bè họ hàng tới không ít.
Từ khi có bảo bảo rồi, An Vô Dạng phát hiện mình đặc biệt sợ hãi tiếng ồn ào cùng náo nhiệt.
Hễ ở trường hợp đông đúc, trường hợp mênh mông người là người, với cậu mà nói chính là dày vò.
“Mẹ……” Phía trước người rất nhiều, An Vô Dạng ở phía sau nhìn thôi đã thấy sợ rồi, chớp mắt liền lùi lại phía sau.
“Mợ họ, đã có mấy năm không gặp, mợ hôm nay cả nhà đều tới?” Cậu nghe được thanh âm sang sảng sung sướng của mẹ, có vẻ đặc biệt thích ứng với trường hợp này: “Nhà của chúng con cả nhà cũng tới, Vô Ngu, mau tới chào hỏi bà mợ một chút, ai, đây là con gái của con, đây là con trai của con.”
Cả nhà mình đều ở phía trước, từng người xã giao với những người bên cạnh họ.
An Vô Dạng thở dài, phát hiện mình một người cũng không quen biết, cũng không ai giới thiệu cho mình.
Quan trọng là người ở đây quá nhiều, điều hòa không đủ lạnh, đứng một lát hít thở đã không thông.
An Vô Dạng do dự nên đi tới hay là lui về phía sau, cuối cùng vẫn là theo kháng nghị của thân thể, quay đầu đi ra bên ngoài, hô hấp không khí mới mẻ.
Lập tức gửi tin nhắn WeChat cho mẹ mình: “Mẹ, thân thể con không thoải mái, con tự mình đến bên ngoài ăn cơm, mọi người ăn xong thì kêu con.”
Sau đó chờ thang máy tới, đi xuống lầu.
Điều hòa ở đại sảnh đầy đủ, thực mát mẻ, An Vô Dạng tìm một ghế sa lông ngồi xuống chậm rãi hít thở.
Năm phút đồng hồ trôi qua, WeChat của mẹ không hề có động tĩnh.
An Vô Dạng lại gửi cho ba: “Ba ba, thân thể con không thoải mái, con ra bên ngoài ăn cơm đây, mọi người ăn xong nhớ kêu con.”
Hai phút sau, ba ba trả lời tin nhắn: “Chỗ nào không thoải mái? Có phải say xe hay không? Con ăn ở chỗ nào?”
An Vô Dạng: “Trên đường, có thể là say xe, buồn nôn muốn ói, con chốc lát ở đại sảnh lầu một của nhà hàng chờ.”
An Thành: “Một mình có thể được không?”
An Vô Dạng: “Được, không nghiêm trọng lắm, mọi người cứ ăn đi, giúp con nói với mẹ.”
An Thành: “Tốt, uống nhiều nước, con muốn ăn cái gì thì ăn đi, ba trả lại cho con.”
An Vô Dạng tính toán một chút, vậy chỉ sợ không được, tiền tiêu vặt mỗi tháng của ba ba chỉ chừng một ngàn tệ, mua cho Hoắc tiên sinh một cái ly đều không đủ, càng đừng nói ăn cơm.
“Được rồi, không nói nữa, con bây giờ đi đây.”
Hoắc đại thiếu lái xe ở trên phố chuẩn bị mua cho mình thứ gì đó để ăn, nhận được điện thoại của An Vô Dạng, lập tức quay đầu xe lại, lái như bay trở lại cửa khách sạn.
Nhìn thiếu niên đang hóng mát bên trong, hắn lặng lẽ thở dài.
Xuống xe đi đến trước mặt đối phương, Hoắc Vân Xuyên tháo kính râm trên mũi xuống, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Làm sao vậy?” Không phải nói cùng người trong nhà ăn cơm sao? Tại sao người trước mắt nhìn héo rũ như thế.
“Hoắc tiên sinh?” Thiếu niên ngồi ở trên sa lông cúi đầu ngủ gật, hơi ngẩng đầu lên, mơ hồ nói: “Anh còn không có ăn cơm đúng không, chúng ta cùng nhau ăn thôi?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hoắc Vân Xuyên hỏi, kéo ống quần, ở trước mặt An Vô Dạng ngồi xổm xuống.
“Phía trên người đông như quảng trường vào lễ quốc khánh □□, không chỉ ồn ào còn nóng nực, tôi không chịu nổi nên xuống……” Thiếu niên mắt trông mong mà giải thích: “Cũng không thể trách tôi, tình huống thật sự chính là như vậy.”
Hoắc Vân Xuyên ngắt lời nói: “Ai trách cậu?”
Để ý cậu, đau lòng cậu còn không kịp, làm sao đành lòng trách cậu.
“……” An Vô Dạng gật gật đầu, cảm thấy cũng đúng, chính mình không thoải mái chẳng lẽ còn hiếu thắng chịu đựng khó chịu đi làm chuyện mình không muốn làm sao.
“Ăn cơm thôi.” Người đàn ông cao lớn đứng lên, đưa tay đi qua.
An Vô Dạng nghe vậy, theo phản xạ đặt tay mình vào lòng bàn tay dày rộng kia.
Hoắc Vân Xuyên một phen cầm lấy, tay bạn nhỏ thon dài, lòng bàn tay vẫn còn lạnh lẽo.
“Đồ vật của tôi.” Chỉ qua một bên ‘ túi bảo mẫu ’ được hắn cầm lên, nhưng thật ra có chút đáng tiếc đường xá quá ngắn, chỉ xa có hai mươi mét.
Trên người mặc váy ngắn màu đen An Vô Ngu vừa gọi điện thoại vừa đi ra đại sảnh, lúc chờ em trai tiếp điện thoại, cô nhìn thấy một vị nam thần chuẩn soái ca, mở ra cửa một chiếc siêu xe ngồi vào.
“Alo? Chị?” An Vô Dạng kinh ngạc mà nói.
“Em không nói một tiếng đã đi rồi, có người xử sự như vậy sao?” Sau khi điện thoại được kết nối, An Vô Ngu bùm bùm một hơi: “Thật là, không thoải mái thì mở miệng, chúng ta sẽ mang em đi xem bác sĩ, tự mình âm thầm đi là có chuyện gì?”
Ba ba nói em trai không muốn ảnh hưởng bọn họ ăn cơm, chính mình một người độc lập hiểu chuyện vân vân, An Vô Ngu nghe xong bùng nổ, rõ ràng chính là không biết cư xử, đâu ra độc lập hiểu chuyện?
Nói dễ nghe là EQ thấp, nói khó nghe chính là tính cách khuyết tật!
--Cô kia tôi thấy người tính cách khuyết tật chính là cô đó?!!!!!
|