Đại Địa Chủ
|
|
Chương 78: An phủ Ngày hai mươi chín tháng năm Sùng Minh năm thứ hai mươi bảy.
Vì Phó Vô Thiên có công giải quyết thiên tai ở Xương Châu, Sùng Minh long tâm đại duyệt, lại nghe việc Vương phi của y chuyển đến sống ở Quân Tử thành, lập tức ban thưởng phủ đệ, đích thân đề danh – An phủ.
An gia vừa tới Quân Tử thành ngay lập tức được Sùng Minh Đế coi trọng, không ít người tỏ ra hâm mộ, quả nhiên gả cho Vương gia, vẫn là chiến thần Đại Á, từ một tiểu địa chủ biến ngay thành Hoàng thân quốc thích, đây là chuyện bao người nằm mơ cũng muốn a.
Bất quá đương sự lại không nghĩ như vậy.
“Đừng nói với ta Sùng Minh Đế nghĩ chỉ cần bằng một tòa phủ đệ liền phủ định luôn công lao của ngươi.”
Thời điểm An Tử Nhiên biết chuyện thật sự bất ngờ, thánh chỉ truyền đến khi mọi người vẫn đang ở biệt viện An gia, vốn còn muốn hạ nhân An gia an bài ở đó, nhất là Vương Tình Lam, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Đây không phải là ý muốn toàn bộ mọi người trong An gia chuyển vào ngụ sao.
Nhưng tối trọng yếu ở chỗ, vào ngày đại hôn của hắn Sùng Minh Đế còn hạ lệnh không cho phép các Hoàng Tử tới tham dự, hiện giờ lại gióng trống khua chiêng ban tặng phủ đệ, không thể không hoài nghi lão già này trong bụng đang có âm mưu quỷ kế.
Phó Vô Thiên sung sướng khẳng định:”Sẽ không.”
An Tử Nhiên nhướng mày:”Chắc chắn như vậy?”
Phó Vô Thiên ung dung:”Trước khi thu hồi được binh quyền trong tay bổn Vương, lão già kia sẽ không dám làm gì ngươi, huống hồ, chuyện tình Xương Châu rõ như ban ngày, lão có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không giấu nổi, chờ đến khi tình hình Xương Châu chuyển biến tốt hơn, Sùng Minh có muốn giấu giếm cũng không thể.”
An Tử Nhiên trầm mặc.
Phó Vô Thiên tiếp tục:”Nếu Vương phi không muốn để tứ thiếp của phụ thân ngươi dọn vào đây, thì chỉ cần để lại biệt viện là được.”
“Không, để bà ta ở cùng.”
An Tử Nhiên lắc đầu, đặt người ở dưới mí mắt càng dễ dám thị.
Thánh chỉ của Sùng Minh Đế ban xuống không sớm không muộn, ngay sau khi đoàn người An gia dọn vào biệt viện, vừa vặn có thể ngay lập tức chuyển tới An phủ, chính là hắn còn chưa xem xét tòa phủ đệ kia, An Tử Nhiên không tính toán dọn qua liền, hắn quyết định tới đó trước xem xét một chút bố cục, Phó Vô Thiên nhàn rỗi liền đi theo, An phủ ở ngay cạnh Phó Vương phủ, nằm cùng một bên đường, chỉ cách vài bước chân.
An phủ rất lớn, tuy còn không bằng Phó Vương phủ, nhưng trăm người trụ lại cũng phải là vấn đề.
An Tử Nhiên vừa nhìn đại môn An phủ, lập tức phát hiện nơi này vừa xây sửa không lâu, mái ngói rất mới, không giống như đã từng có người ở.
Phó Vô Thiên nhìn ra nghi hoặc của hắn, lên tiếng:”Phủ đệ này Sùng Minh vốn xây dựng vì Chiêu Hoa công chúa.”
An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhíu mày, đem một phủ đệ xây dựng theo quy cách giành cho công chúa ban tặng An gia, Sùng Minh Đế muốn thay An gia kéo cừu hận của Chiêu Hoa công chúa sao? Thủ đoạn cũng quá vụng về đi.
Khi hai người đến gần, đại môn mở ra.
Một trung niên nam tử vẻ mặt nghiêm túc từ trong đi ra, giống như đã sớm đoán được hai người sẽ tới, cung kính khom người:”Nô tài Chu Thành tham kiến Vương gia, Vương phi.”
An Tử Nhiên nhìn Phó Vô Thiên.
Phó Vô Thiên dắt hắn đi lên bậc thang.
Chu Thành dịch thân, nhưng không lui về sau.
Hai người đi đến trước bậc cửa thì nhìn thấy rất nhiều hạ nhân, xem trong mắt có vẻ đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, quy củ đứng thành hai hàng.
Phó Vô Thiên lên tiếng:”An gia không cần nhiều hạ nhân như vậy, đều mang đi đi.”
Chu Thành biết những lời này của Phó Vô Thiên là nói với mình, lập tức trả lời:”Hồi bẩm Vương gia, Hoàng Thượng phái nô tài tới, hạ nhân của Vương phi mới đến, Hoàng Thượng lo lắng họ chưa quen với công việc ở đây, hơn nữa An phủ thực lớn, Hoàng Thượng để nô tài lại đây hỗ trợ quản lý, thẳng đến khi hạ nhân của Vương phi có thể thích ứng mới thôi.”
“Bổn Vương cũng có hạ nhân, mọi việc tự khắc ta sẽ chiếu cố, không cần Hoàng Thượng phải nhọc sức hao tâm tổn trí, ngươi chỉ cần trở về bẩm báo chi tiết với Hoàng Thượng là được.”
Chỉ cần đầu óc không có vấn đề đều có thể nhìn ra, Sùng Minh Đế rõ ràng là phái người tới giám thị An gia, thậm chí là thông qua đó gián tiếp giám thị Phó Vương phủ.
An Tử Nhiên không nghĩ quan hệ của hai bên đã trở nên bức thiết đến vậy.
Nhưng ngẫm lại cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, chẳng có vị Hoàng Đế nào thích một việc nào đó không thể chưởng khống trong lòng bàn tay, ngay cả khi Sùng Minh Đế chỉ là thứ hôn quân vô dụng, lão cũng không nguyện ý nhìn đến một kẻ mà bản thân không thể khống chế quanh quẩn trước mắt, hơn nữa kẻ này còn đang nắm phân nửa binh quyền Đại Á trong tay.
Phó Vô Thiên chỉ mới trở về kinh thành vài tháng, nhưng hành sự rõ ràng không xem Hoàng Đế trong mắt, khó trách Sùng Minh Đế khẩn cấp cài người của mình đến chỗ hắn như vậy.
“Vương gia, thứ cho nô tài không thể tuân mệnh.”
Lời nói của Chu Thành như trước không chút sợ hãi, biểu tình cứng ngắc, gã là nô bộc bên người Sùng Minh Đế, tự nhiên sẽ phục tùng Hoàng Đế, hơn nữa gã không sợ Quận Vương gây khó dễ, liền tính Quận Vương có được đặc quyền do Tiên Đế ban cho, nhưng sau lưng gã là Hoàng Đế, hơn nữa gã không làm chuyện phạm pháp, Quận Vương cũng vô phương áp chế gã.
Nghe vậy, Phó Vô Thiên chậm rãi xoay người nhìn về phía Chu Thành.
Thân thể gã đứng thực thẳng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nếu là khi trước, loại thái độ này sẽ làm gã có vể đầy nguyên tắc và cốt khí, chính là ánh mắt gã lại thoáng lộ ra một tia khinh thị khó phát giác.
“Nói như vậy, ngươi nhất định phải ở lại đây?”
Phó Vô Thiên đột nhiên nở nụ cười, thanh âm ôn hòa rất nhiều.
Thân thể Chu Thành đột nhiên run lên, trong mắt không ức chế được sự sợ hãi.
Đây không phải lần đầu tiên gã nhìn thấy Phó Vô Thiên, sống lâu trong cung, lại là hồng nhân duy nhất bên người Hoàng Đế, tuy không thể cùng tổng quản nội cung Vương Bình so sánh, nhưng vị thế của gã lại gần Vương Bình nhất.
Ngày Phó Vô Thiên ban sư hồi triều (trở về triều theo lệnh vua?), Sùng Minh Đế tự mình ra tận cửa thành chào đón, khi đó gã theo phía sau, nhờ vậy mà may mắn nhìn đến y thân thượng chiến bào, chiến thần uy vũ khí phách, gã vẫn còn nhớ như in, từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến vị Vương gia trẻ tuổi này, đôi mắt lạnh lùng thị huyết, thân là thái giám chốn hậu cung, thủ đoạn đê tiện tàn nhẫn nào chưa thấy qua như gã cũng không nhịn được rùng mình.
Khi đó còn nghe nói vị Vương gia này là loại nam nhân bất cẩu ngôn tiếu (tính cách nghiêm túc không thích nói cười), lãnh huyết lạnh lùng, hiện giờ thấy y nở nụ cười, gã chợt có dự cảm không tốt.
Chu Thành lòng đầy bất an, vội vàng lên tiếng:”Vương gia, nô tài chỉ là là phụng mệnh hành sự, mong Vương gia giơ cao đánh khẽ không cần làm khó kẻ hèn này.”
Những lời này ngoại trừ tỏ vẻ nhún nhường yếu thế, sâu xa còn ám chỉ sau lưng gã là Sùng Minh Đế.
“Bổn Vương đương nhiên biết ngươi là phụng mệnh hành sự…” Tươi cười của y lộ ra một tia tàn nhẫn, thanh ngữ so với vừa rồi càng thêm nhẹ.
Chu Thành răng đánh cầm cập, rốt cuộc không giả bộ trấn định nổi nữa.
Phó Vô Thiên chậm rãi giơ tay lên.
Đúng lúc này, một bàn tay khác nhanh chóng bắt lấy cổ tay y…
Phó Vô Thiên nghiêng đầu liền nhìn thấy Vương phi nhìn y nhíu mày:”Làm sao vậy?” Tươi cười phai nhạt đôi chút, nhưng lại giống như mộc xuân phong, ấm áp hơn nhiều.
*như mộc xuân phong: nghĩa đen như ngồi trong gió xuân – chỉ nụ cười làm người thoải mái, nghĩa bóng là chỉ khi tiếp xúc với những người có trí tuệ và nhân cách cao thượng sẽ làm người ta được khai sáng*
An Tử Nhiên lên tiếng:”Đây là nhà mới của An gia.”
Phó Vô Thiên lập tức hiểu ý.
Lần trước trong sân chết hai mạng người, An gia không thể không chuyển nhà, tòa nhà hiện tại mặc dù do Sùng Minh Đế ban thưởng, nhưng chính là hàng xóm với Phó Vương phủ, thực sự rất tiện lợi, An Tử Nhiên không chút khách khí mà vui lòng nhận nhận lấy, mà nếu có ý trụ lại, hiển nhiên không thể dính máu người.
Phó Vô Thiên vì không thể giết người mà nhíu mày, mắt nhìn Chu Thành đã sợ đến mức run lẩy bẩy, không hài lòng nói:”Coi như ngươi tốt số, còn không cút.”
Chu Thành mang theo cung nữ vội vàng chạy khỏi An phủ.
Quận Vương khi nãy rõ ràng là đã động sát khí, gã sẽ không nhìn nhầm, chỉ vừa nghĩ đến chuyện quận Vương thực sự muốn giết mình, Chu Thành không bình tĩnh nổi nữa, lập tức chạy trối chết, dù sao ý tứ của Hoàng Thượng gã đều đã truyền đạt, nếu có trách tội xuống, chỉ cần đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người quận Vương và Vương phi là xong, gã không đáng vì chuyện này mà bồi luôn mệnh.
Trở lại Hoàng cung.
Chu Thành lập tức thêm mắm dặm muối (chém) đem chuyện bẩm báo Sùng Minh Đế.
Gã không phải là người biết tri ân, tuy quận Vương phi đã cứu gã một mạng, nhưng rõ ràng vị Vương phi kia cũng chẳng phải loại lương thiện gì cho cam, hiển nhiên An Tử Nhiên cũng bị bôi đen.
“Phế vật!”
Sùng Minh Đế tùy tiện đem một phần sổ sách cầm trên tay ném về phía Chu Thành.
Dù bị tạp đến đổ máu cũng không dám kêu một tiếng.
“Hoàng Thượng xin hãy bớt giận!”
Một bàn tay trắng nõn tiêm tú đưa ra nhẹ nhàng xoa ngực Sùng Minh Đế, thanh âm yết ớt mềm mềm vang lên trong Ngự thư phòng, chỉ nghe thôi cũng khiến bụng dưới nhanh chóng dâng lên một cỗ nhiệt lưu.
Mỹ nhân dung nhan tuyệt sắc tựa hoa, không phải là vị phi tử lần trước, hiện nay nàng chính là phi tử được Sùng Minh Đế tối sủng ái, công phu trên giường nhất lưu, biết cách sát ngôn quan sắc (Sát ngôn quan sắc: xem xét lời nói, nhìn vẻ mặt, mà hiểu rõ được lòng người), đôi tay nàng giống như có ma lực, mỗi lần đều có thể trấn an lửa giận của Sùng Minh Đế, lần này cũng không ngoại lệ.
Lửa giận trên mặt lão quả nhiên dịu đi rất nhiều, lật tay nắm chặt mỹ nhân, ánh mắt bồi hồi trên phần ngực tuyết trắng lộ ra khỏi xiêm y, trong mắt lửa dục bùng cháy, lập tức đem mỹ nhân kéo vào lòng, mỹ nhân hoảng sợ kêu lên nhu nhược.
“Đều cút hết cho trẫm.”
Trong lòng mấy người Chu Thành nhất thời thở phào, nhanh chóng rời khỏi Ngự thư phòng.
Không lâu sau, bên trong liên tục truyền ra từng trận dâm thanh.
(Một pháo hôi cũ nên không mới tiếp tục tái xuất lên sàn, nhưng chẳng làm được trò trống gì)
|
Chương 79: Trừng phạt Chu Thành rời đi, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên dạo quanh An phủ một vòng.
An phủ so với tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều, cho dù chuyển hết hạ nhân còn ở An Viễn Huyền tới thì nhìn vẫn rất trống trải, khi trở về, Phó Vô Thiên liền lệnh hạ nhân Vương phủ tới quét tước vệ sinh.
An phủ nửa năm trước mới xây xong, chính là vẫn luôn không có người dọn vào, bên trong tích tụ không ít tro bụi, hạ nhân phải mất đến hai ngày mới quét dọn xong.
Ngày thứ ba, tất cả dọn tiến An phủ.
“Phu nhân, người nhìn xem, thật lớn a!”
Thất Xảo đứng phía sau Vương Tình Lam nhìn đến tân phủ đệ An gia không kìm được tán thán, An gia đại trạch cùng tòa phủ đệ này vô pháp so sánh, lúc chưa tới Quân Tử thành, Thất Xảo đã nghĩ An gia đại trạch đã lớn lắm rồi, đó dù sao cũng là kiến trúc lớn nhất An Viễn Huyền. Vương Tình Lam ngẩng đầu nhìn An phủ to lớn, trong mắt là tự tin cùng dã tâm hừng hực.
Nàng rốt cuộc đặt chân đến Quân Tử thành, hơn nữa lại có thể ở trong phủ đệ do đích thân Hoàng Đế ngự ban, trước kia có nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ bản thân sẽ có ngày này, nhưng từ sau khi tới Quân Tử thành, nhìn đến những tràng cảnh đồ sộ trước kia chưa từng có cơ hội nhìn đến, trong lòng không khỏi rung động, từ sâu tận đáy lòng cảm thấy đây mới là sân khấu thuộc về nàng.
Nghĩ vậy, Vương Tình Lam càng cảm thấy quyết định ẩn nhẫn bản thân khi ở An gia là vạn phần chính xác, nếu không chắc chắn sẽ như mẫu tử Trịnh Bích, bị gả quách cho một tiểu địa chủ ở Đồng Đài Huyền, cả đời ngây ngốc ở địa phương kia.
“Chúng ta đi vào.”
An Tử Nhiên nắm được bản vẽ An phủ liền tiến hành sắp xếp chỗ ở.
Có hơn phân nửa hạ nhân An gia bị để lại An Viễn Huyền, vì vậy lần này cùng hắn tới Quân Tử thành không đến năm mươi người, trụ lại một nơi lớn như vậy, làm việc cũng khá bất tiện.
An phủ mặt hướng đông, hắn liền chọn sương phòng phía nam cùng phía bắc.
Hạ nhân An gia ngụ ở phía bắc, chủ nhân ở sân phía nam, mà phía nam cách một bức tường chính là Phó Vương phủ.
“Tử Nhiên a.” Vương Tình Lam do dự đôi chút vẫn quyết định đi tới trước mặt An Tử Nhiên, ra vẻ thoải mái hỏi:”Sân phía nam sẽ không phải là chỉ có mình Tứ di nương trụ đi?”
Nàng căn bản là đang muốn thăm dò xem tiểu bao tử có hay không trụ lại An phủ, nếu là tại biệt viện nàng sẽ không hỏi điều này, chính là hiện tại hai nhà ở rất gần nhau, nàng không khỏi nảy sinh chút tâm tư, nếu tiểu bao tử ở tại An phủ, nàng có thể tùy thời lấy cớ đi thăm, thuận tiện tăng tiến chút tình cảm.
An Tử Nhiên liếc nhìn một cái:”Sẽ không.”
Vương Tình Lam trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt không dám biểu hiện quá rõ.
Cứ như thế, Vương Tình Lam bắt đầu chờ đợi tiểu bao tử chuyển tới, nàng biểu hiện rất an phận, thậm chí còn để Thất Xảo đi tìm người học cách chiếu cố, biện pháp làm tiểu hài tử vui vẻ.
An Tử Nhiên biết chuyện cũng không nói gì.
Thông minh thì thông minh, đáng tiếc ở một vài phương diện Vương Tình Lam cùng vài kẻ kia đều dại dột đến hết thuốc chữa.
Mà nhắc đến tiểu bao tử, An Tử Nhiên nhớ đến bản thân hai ngày rồi không đi gặp tiểu tử này, buổi sáng hôm trước mới chỉ nhìn qua một chút, hai ngày nay trừ bỏ chuyện phủ đệ hắn cũng chú ý cảnh giác Sùng Minh Đế, Chu Thành kia chắc chắn sẽ đem chuyện xảy ra bẩm báo lên, nhưng chính là đợi hai ngày, từ phía Hoàng cung đều không hề có bất cứ động tĩnh nào.
Dần dần, hắn cũng chẳng để ý nữa.
Trở lại Vương phủ.
An Tử Nhiên chuyển hướng đi nhìn tiểu bao tử, vừa đi vào sân, hắn ngay lập tức phát hiện bất thường, quay đầu nhìn qua liền thấy Lý quản gia vội vã chạy tới.
“Vương phi, ngài sao lại đến đây?”
Thanh âm có điểm đại, giống như cố ý ra hiệu cho ai đó.
Tuy Lý quản gia cực lực che dấu vẻ kinh hoàng trên mặt nhưng vẫn bị An Tử Nhiên nhận ra, hắn để ý đến cửa phòng tiểu bao tử rộng mở, ánh mắt không khỏi trầm xuống:”Ngươi ở đây là có chuyện gì? Ai đang ở trong phòng đệ đệ ta?”
Trán Lý quản gia thoáng chốc toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
An Tử Nhiên trực tiếp đẩy người bước qua.
Lý quản gia lập tức chắn trước mặt hắn:”Vương phi…”
“Oa!!!”
Tiếng khóc dữ dội vang lên trực tiếp đánh gãy lời Lý quản gia, từ trong phòng truyền ra từng trận ‘bang bang’ ầm ĩ, hình như là ai đó đá đổ ghế dựa.
An Tử Nhiên dùng sức đẩy Lý quản gia ra, đi nhanh tới phòng tiểu bao tử.
Lý quản gia bị đẩy đến lảo đảo lui ra sau vài bước, thiếu chút nữ thì đụng vào trụ cột đằng sau, âm thầm nghĩ ‘Xong rồi!’, chỉ mong người bên trong tự cầu nhiều phúc.
An Tử Nhiên vọt vào trong phòng, tiếng tiểu bao tử gào khóc đã dừng lại, chỉ thấy trên mặt đất ghế dựa nằm loạn thất bát tao, người vốn nên có bên trong thì không thấy bóng dáng, mặt của hắn hiện tại hoàn toàn có thể so với đáy nồi.
“Đi ra!”
An Tử Nhiên lạnh lùng đảo qua không sót một góc nào, hắn khẳng định bên trong vẫn còn có người, cửa sổ đóng chặt, người vội vàng chạy đi thì không có khả năng thuận tay đóng cửa sổ.
Lý quản gia đã chạy tới, nhìn trong phòng không người, lòng càng thêm thấp thỏm, xong rồi, việc càng nháo càng đại.
Thật lâu vẫn không có ai lên tiếng.
Mặt An Tử Nhiên ngày càng đen, hắn mãnh liệt xoay người, lão giả mập mạp đang tính chuồn êm lập tức bị bắt tại trận.
Trên ót lão giả lập tức chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.
Tầm mắt An Tử Nhiên ngay lập tức tập trung trong lòng ngực lão giả, một tiểu anh nhi bị bịt miệng, ánh mắt tựa bồ đào ầng ậc nước, hai má trướng hồng, đáng thương hề hề nhìn hắn, hít sâu một hơi, hắn nhanh chóng tiến tới đem tiểu anh nhi đoạt lại.
Vừa về tới trong ngực ca ca, tiểu anh nhi lập tức ‘Oa’ một tiếng khóc ré lên, ghé vào lồng ngực ấm áp, hai thịt đô đô tiểu móng vuốt gắt gao túm lấy quần áo hắn, thút tha thút thít nhìn qua cực đáng thương, mặc dù chỉ mới bảy tám tháng, nhưng đã rất có linh tính, rõ ràng biết ai mới là người thân cận nhất.
An Tử Nhiên ôm tiểu bao tử, động tác không chút trúc trắc, một tay vỗ vỗ vai tiểu bao tử trấn an, nghe tiếng khóc ngày càng nhỏ, lúc này mới đem lực chú ý chuyển qua trên người lão giả mập mạp, cũng chính là Phó lão Vương gia, người sau đứng thẳng tắp, chính là không dám nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt An Tử Nhiên chuyển qua Lý quản gia lúc này mồ hôi lạnh đầy người, lạnh lùng nói:”Nếu Lý quản gia cảm thấy lời của ta chưa đủ phân lượng, như vậy liền đi thỉnh Vương gia định đoạt.”
Lý quản gia vừa nghe lời này, mặt liền trắng bệch.
Buổi chiều ngày An Tử Nhiên trở về đã lập tức đi xem tiểu bao tử, kết quả phát hiện lão Vương gia đang ở trong phòng, trên tay xách đệ đệ hắn, sau mới biết, lão Vương gia sẽ thừa dịp đại quản gia không có nhà chạy tới tìm tiểu bao tử chơi, mà cái gọi là chơi chính là lão Vương gia đem tiểu bao tử đùa nghịch.
Chuyện này bị đại quản gia phát hiện, lập tức cưỡng chế không cho phép lão Vương gia tái tiếp cận tiểu bao tử.
Lão Vương gia quả thực an phận một thời gian, nhưng vào ngày hai người trở về lại chứng nào tật ấy, đúng lúc bị An Tử Nhiên phát hiện.
An Tử Nhiên cũng không quản thân phận trưởng bối của lão Vương gia, trực tiếp cấm không cho phép lại tiếp cận tiểu bao tử, đồng thời cảnh cáo hạ nhân Vương phủ, kết quả Lý quản gia vì lấy lòng lão Vương gia liền đem lời hắn như gió thoảng, một khi đã vậy, hắn cũng không cần hạ thủ lưu tình.
Chuyện này rất nhanh rơi vào tai Phó Vô Thiên.
Đại đường Vương phủ.
Lão Vương gia biết mình phạm sai không dám ho he đứng giữa đại đường. Lý quản gia quỳ bên cạnh, sau lưng vì quá khẩn trương mà mồ hôi ướt đẫm, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Vương gia bộ dáng uy nghiêm cùng Vương phi sắc mặt khó coi, vốn còn định hướng lão Vương gia xin trợ giúp, chính là biểu hiện của lão Vương gia càng làm Lý quản gia thấy tiền đồ một mảnh ảm đạm.
Ánh mắt Phó Vô Thiên chuyển từ lão Vương gia dừng trên người Lý quản gia, trầm giọng:”Lý quản gia, ngươi cũng biết sai!”
“Tiểu nhân biết sai, cầu Vương gia rộng lượng khai ân, tiểu nhân không dám nữa.” Lý quản gia vội vàng nhân sai.
“Sai ở đâu?”
Lý quản gia sửng sốt một chút, Vương gia không phải đã biết rồi sao, cớ gì còn muốn hỏi thêm? Nghi hoặc liền nghi hoặc, Lý quản gia lập tức nói:”Tiểu nhân không nên để lão Vương gia đi tìm tiểu công tử, không nên giúp lão Vương gia dấu diếm.”
“Còn nữa?”
Lý quản gia lúc này đã không còn gì để nói, căn bản vẫn không nhận ra bản thân còn làm sai gì nữa, vắt sạch óc cũng không nghĩ ra, do dự nhìn ra sau, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vương phi, trong óc liền oanh một tiếng, mặt mày trắng toát, nghĩ ra rồi.
Phó Vô Thiên chậm rãi lên tiếng:”Bổn Vương đã từng nhắc qua, Vương phi nếu gả vào Vương phủ, thì chính là chủ nhân, vậy mà, các ngươi tựa hồ đem lời của bổn Vương như gió thoảng qua tai…”
Thân thể Lý quản gia run rẩy.
Hạ nhân xung quanh cũng cúi đầu thật thấp.
Không phải tất cả mọi người trong Vương phủ đều xem trọng An Tử Nhiên, trong lòng một vài người, ít nhiều vẫn coi thường hắn, đều cho rằng hắn chẳng thể được sủng ái bao lâu, Lý quản gia là kẻ biểu hiện rõ nhất, cho nên ngày đó mới không thèm để lời An Tử Nhiên trong lòng, thầm nghĩ lấy lòng lão Vương gia, khi ấy còn phải e ngại Vương phi sao?
“Vương gia tha mạng, tiểu nhân biết sai.”
Thanh âm sợ hãi của Lý quản gia vang lên phá vỡ bầu không khí làm người ta hít thở không thông trong đại sảnh, kích động đến mức dập đầu lia lịa, mặt đất vang lên từng chặp ‘đông đông’, không lâu sau liền xuất hiện vét máu.
“Đại quản gia.”
Nghe được mình bị điểm danh, Phó Dịch từ bên ngoài đi vào, ánh mắt liếc qua lão quản gia đang tận lực giảm bớt sự tồn tại, nhưng chính vì thân thể mập mạp mà thất bại, lên tiếng:”Có thuộc hạ.”
“Tra cho bổn Vương, nhìn xem Vương phủ đến cùng có bao nhiêu kẻ ở sau lưng Vương phi ăn nói vô lễ, một khi tra ra, lập tức trục xuất khỏi Vương phủ.”
“Vâng, Vương gia.”
Lý quản gia vẻ mặt ảm đạm bị tha xuống.
Kẻ này xem như xong rồi, bị trục xuất khỏi Vương phủ không khác nào ở trên người đóng một dấu đen.
Giải quyến xong Lý quản gia, cuối cùng cũng đến phiên lão Vương gia.
Lão Vương gia sắc bén nhận ra rất nhiều tầm mắt đang dừng lại trên người mình, thân hình mập mạp lập tức hướng phía cửa cọ cọ qua, vừa cọ được hai bước, đột nhiên va phải một tường thịt, theo phản xạ quay đầu lại, liền đụng đến tầm mắt đại quản gia.
Phó Dịch khác với Phó Vô Thiên, hắn là hồ ly mặt cười, cho dù tức giận cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn chỉ nhìn đối phương, nhìn cho đến khi đối phương hốt hoảng mới thôi.
Lão Vương gia hiện giờ chính là loại tâm tình này.
“Ta sai rồi…”
Lão Vương gia thực sự không chịu nổi tầm mắt tôn tử và đại quản gia song trọng công kích, cực kì đáng sợ, rốt cuộc chủ động đầu hàng.
Phó Dịch cười cười:”Lão Vương gia như thế nào lại nhận sai, kỳ thực ngài không sai, sai chính là ta, đều tại ta quá buông thả ngài, ta về sau nhất định sẽ tự kiểm điểm lại.”
Lão Vương gia bị lời hắn dọa đến lông tơ dựng ngược:”A Dịch, ta thực sự biết sai, ta về sau không dám nữa, ta xin thề.”
Phó Dịch cười nói:”Lão Vương gia lần trước cũng theo ta thề thốt như vậy.”
Hắn vốn đáp ứng Vương gia cùng Vương phi nhất định sẽ chiếu cố tiểu công tử thật tốt, kết quả hai lần để tiểu công tử phải chịu kinh hách, trong cuộc đời quản gia của hắn, đây tuyệt đối là một vết nhơ khó phai mờ!
Lão Vương gia biết đại quản gia tức giận, vội vàng chạy đến trước mặt An Tử Nhiên, lộ ra biểu tình đã rút được kinh nghiệm xương máu:”Tôn tức nhi, tổ phụ không dám nữa, ngươi tha thứ cho ta được không? Ta cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không gặp tiểu bao tử nữa, ngươi bảo A Dịch đừng giận ta nữa được không?”
Toàn bộ Vương phủ, mặc kệ là trước hay sau khi bị bệnh, người lão Vương gia sợ nhất vẫn luôn là đại quản gia Phó Dịch, chỉ cần hắn tức giận, mọi người lập tức tai họa lâm đầu.
An Tử Nhiên phát hiện lão Vương gia vẫn là rất thông minh.
Đáng tiếc, tìm nhầm đối tượng rồi! Nếu không cho lão Vương gia một giáo huấn nhớ đời, về sau chắc chắn sẽ tiếp tục tái phạm, hắn cũng không muốn lại nhìn thấy hình ảnh tiểu bao tử bị gây sức ép như vậy nữa.
Sâu sắc liếc lão Vương gia một cái, An Tử Nhiên liền rũ mắt nhìn tiểu bao tử trong lòng đang say mê ngoạn ngón tay hắn, áp lực trong đại sảnh dường như không chút ảnh hưởng đến tiểu tử này, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn khích đến đỏ bừng.
Đúng lúc này, lão Vương gia liền làm ra một chuyện khiến đại gia hoàn toàn không lường tới.
Kéo kéo tiểu móng vuốt của An Tử Minh, chân thành nói:”Tiểu bao tử, tổ phụ biết sai rồi, ngươi tha thứ cho ta đi mà, ta về sau sẽ không bao giờ chơi với ngươi nữa.”
Tiểu bao tử:”… y nha?”
Mọi người:”…”
Hay cho một chiêu lấy lùi làm tiến, xem ra lão Vương gia sau khi sinh bệnh chỉ số thông minh cũng không bị kéo lùi.
(Giờ thì ai cũng biết cá tính của Phó Vô Thiên như vậy một phần là do đâu ha? Mà có ai đoán được quan hệ của lão Vương gia và Phó Dịch hem?)
|
Chương 80: Tuyển tú và bồ Câu đưa tin Hướng tiểu bao tử cầu tình là việc làm sai lầm nhất trong đời lão Vương gia.
Vì tiểu bao tử không thể nói, cho dù có muốn tha thứ, thì tiểu bao tử cũng không thể nói ra.
Cuối cùng lão Vương gia vẫn bị cấm túc, trong vòng hai tháng không được phép ra khỏi Vương phủ, hai tháng không được phép chạm dù chỉ một đầu ngón tay vào tiểu bao tử, xoa đầu một chút cũng không được, bởi vì An Tử Nhiên đem đệ đệ trong chừng gắt gao, điều tất yếu là nơi xuất hiện tiểu bao tử thì sẽ không có sinh vật gọi là lão Vương gia xuất hiện.
Sang đến hôm sau, số lượng hạ nhân Vương phủ giảm bớt một ít.
Phó Dịch theo lệnh Phó Vô Thiên phát hiện được mười mấy người ở sau lưng An Tử Nhiên ăn nói lung tung, trong đó cũng bao gồm Hỉ Mai – kẻ khi trước đã từng lắm mồm mà bị Phó Vô Thiên giáng cấp từ thượng phó thành hạ phó chuyên quét tước nhà vệ sinh.
Hỉ Mai về sau không chút thu liễm, ngược lại thường xuyên một mình trong góc nói xấu An Tử Nhiên, nếu không phải có người trùng hợp đi qua phát hiện chỉ sợ sẽ không ai biết.
Trải qua chuyện lần này, hạ nhân Vương phủ an phận hơn nhiều.
Không kẻ nào còn dám khinh thị An Tử Nhiên nữa, thực sự coi hắn trở thành chủ nhân thứ ba của Vương phủ, thái độ hết mực cung kính như khi ở trước mặt Phó Vô Thiên hoặc lão Vương gia.
An phủ bên cạnh.
Vương Tình Lam đợi vài ngày, thủy chung không đợi được tiểu bao tử, sau lại nghe được chuyện xảy ra ở Vương phủ, rốt cuộc nhận ra bản thân bị An Tử Nhiên đùa giỡn.
An Tử Nhiên căn bản không hề muốn giao tiểu bao tử cho nàng, mệt nàng vẫn cứ chờ đợi, giống hệt một kẻ ngu ngốc vội xoay quanh quanh, An Tử Nhiên nhất định ở sau lưng chê cười nàng!
“Phu nhân đừng nóng giận, kẻo ảnh hưởng đến thân thể.” Thất Xảo tận lực an ủi.
Vương Tình Lam hừ lạnh:”Ta sao có thể không tức giận cho được, An Tử Nhiên căn bản chưa từng hết đề phòng ta, chính là ta mãi vẫn không hiểu, hắn nếu đã không yên tâm về ta, sao lại còn đưa ta tới Quân Tử thành? Trực tiếp để ta lại An Viễn Huyền không tốt hơn sao?”
Thất Xảo cũng không hiểu:”Phu nhân, nếu đã không rõ, vậy thì không cần nghĩ nữa, Thất Xảo ngược lại cảm thấy đó là một cơ hội tốt.”
“Thế là sao?” Vương Tình Lam nghi hoặc.
Thất Xảo lên tiếng:”An phủ mặc dù ở cách vách Phó Vương phủ, nhưng nô tì cảm thấy nếu không có đại sự gì xảy ra, Đại thiếu gia cũng sẽ không lại đây, phu nhân có thể tận dụng điều này.”
Vương Tình Lam nghe xong nhất thời cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu:”Nói không sai, An Tử Nhiên dù sao cũng không để ta nhúng tay vào chuyện của An gia, ta không bằng tận dụng cơ hội này, chính là phải ngẫm nghĩ thật kĩ nên làm thế nào mới được!”
Xác định rõ mục tiêu, hai chủ tớ cũng không tiếp tục đánh chủ ý lên tiểu bao tử nữa.
Hai ngày sau, một tin tức oanh động Quân Tử thành.
Triều đình bắt đầu tuyển tú, việc này mỗi năm đều tổ chức, chính là năm này lại diễn ra sớm hơn vài tháng.
Có người phỏng đoán triều đình tuyển tú sớm như vậy là vì quận Vương, y xử phạt tham quan Hồng Châu cùng giải quyết hậu quả thiên tai Xương Châu có công, dùng tiền tài tịch thu được giúp nhân dân, năm nay quốc khố không cần xuất ra lấy một đồng, Hoàng Đế nhờ vậy tiết kiệm được không ít.
Sùng Minh háo sắc thành tính, hậu cung ba ngàn giai lệ, mỹ nhân dạng nào cũng có, chính là mỗi một mỹ nhân dù xuất sắc đến đâu cũng không thể được sủng ái quá nửa tháng.
Cho dù là vậy, hằng năm mỗi khi bắt đầu tuyển tú, một đám nữ nhân vì danh lợi tài phú tre già măng mọc, dùng bất cứ thủ đoạn nào để tiến cung chỉ để có cơ hội gặp được Hoàng Đế, cũng có người đánh chủ ý lên các Hoàng Tử, nếu may mắn được Hoàng Tử ưu ái, một đời vinh hoa phú quý là điều nằm trong tầm tay.
Tin tức vừa truyền ra, mỹ nhân tứ phương không ngừng rục rịch.
Tuyển tú ở Đại Á rất nghiêm khắc, gia thế và dung mạo của mỹ nhân đều phải được tuyển chọn gắt gao, tướng mạo vẫn được đặt lên hàng đầu, không chỉ có nữ nhi quan gia được tham gia, ngay cả nữ nhi công nông thương gia cũng không hạn chế.
Quá trình tuyển tú tương đối lộn xộn, trừ bỏ có thể báo danh trực tiếp ở Quân Tử thành, mỹ nhân nơi khác muốn tham gia tuyển tú cũng phải đến nha môn địa phương báo danh, nhưng người báo danh chưa chắc đã được chọn, quan viên địa phương trước tiên sẽ sàng lọc một phen, lưu lại những người tướng mạo xinh đẹp, tuổi tác thích hợp, sau mới đem danh sách trình lên, cuối cùng mới cho người đưa nhóm tú nữ tới Quân Tử thành.
Đây là lần lựa chọn đầu tiên.
Để tiết kiệm thời gian, Sùng Minh Đế chỉ cho quan viên các nơi bảy ngày, nếu trong thời gian này không thể đưa tú nữ tới Quân Tử thành thì lập tức hủy bỏ tư cách tham dự.
Bởi vì năm nay tuyển tú diễn ra sớm, quan viên nhiều nơi vẫn chưa kịp chuẩn bị, mà nếu trì hoãn, mặt trên không chừng sẽ trách tội xuống, họ chính là không kham nổi a, vì vậy tiêu chuẩn chọn lựa liền thoải mái rất nhiều, tưởng mạo xinh đẹp, bối cảnh sạch sẽ là có thể được tuyển chọn.
Bảy ngày trôi qua rất nhanh, Quân tử thành nhờ những tú nữ này mà náo nhiệt hẳn lên.
Cùng lúc đó, An Tử Nhiên cũng thu được sổ sách Tô quản gia phái người đưa tới, đay là những ghi chép trong thời gian hắn không tại An Viễn Huyền.
Về sổ sách, An gia giúp dân chúng An Viễn Huyền phát gia trí phú (làm giàu), thoát ly khốn cảnh bần cùng, tuy tổn thất không ít tiền tài, nhưng hồi báo cùng thực phong phú.
Trước khi rời đi An Viễn Huyền An Tử Nhiên đã thu mua lại hết lương thực của nông dân, cùng với đại lượng lương thực tồn trong kho, hắn đem bán giá cao cho Phó Vô Thiên, dựa vào chênh lệch giá kiếm không ít, bạc khi trước tiêu ra đều thu hồi trở lại.
Ngân lượng Phó Vô Thiên xét nhà tịch thu nếu còn dư đều sung vào quốc khố, dù sao không lấy thì cũng vào túi lão Hoàng Đế, hắn tuyệt không áy náy.
Nhưng vẫn còn một việc khiến An Tử Nhiên chú ý.
Cửa hàng gạo Đại Quảng Vạn Sơn Huyền vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của An gia.
Sau khi An Thường Phú qua đời, Trần lão bản của Đại Quảng vẫn luôn muốn nhân cơ hội chèn ép An gia, cố ý giảm giá gạo, việc này khiến An gia tổn thất không nhỏ, chính là loại chuyện này cũng không duy trì được lâu.
An Tử Nhiên quyết đoán đem giá lương thực giảm về mức bình thường, so ra vẫn thấp hơn Đại Quảng.
Trần lão bản cho rằng An Tử Nhiên đang cố ý, từ đó liền ghi hận, chính là lão không dám đem giá gạo giảm hơn nữa, giá quá thấp lợi nhuận thu được không đáng là bao, là một thương nhân, không thể vì tức giận nhất thời mà tổn hại lợi ích bản thân, đặc biệt khi đối phương vẫn là một thằng nhãi ranh.
An gia sau đó thu mua một lượng lớn gạo.
Trần lão bản xem đó là một cơ hội tốt, hướng Phùng trưởng quầy tung cành ôliu, kết quả bị Phùng trưởng quầy đùa giỡn một chặp, lão lại còn ngây ngô chờ Phùng trưởng quầy hồi tâm chuyển ý, thẳng đến tai họa ở Xương Châu bùng nổ, An gia nhân cơ hội mua bán vơ vết một đống của cải, lão mới tỉnh ngộ.
Phát hiện bản thân bị đùa giỡn, Trần lão bản vài lần cho người tới cửa hàng An gia nháo loạn, nhưng không thành công, lý do là mỗi lần người của lão xuất hiện, trước cửa hàng của An gia luôn có một đám bảo kê.
Mấy lần thất bại, Trần lão bản nhận ra bản thân bị giám thị.
Mới đầu vẫn là không cam lòng, thẳng đến khi Trương Huyện lệnh ra mặt, Trần lão bản lúc này cả người đều là mồ hôi lạnh, lão chỉ là một thương nhân, lấy gì tranh đầu với quan gia, cuối cùng là cúp đuôi chạy lấy người.
Mà người giám thị Trần lão bản chính là A Dạ.
Lúc An Tử Nhiên rời đi cũng không lập tức gặp người này.
Xem xong sổ sách, An Tử Nhiên viết cho Tô quản gia một phong thư, A Dạ này có thể trọng dụng, nhưng vẫn cần điều tra thêm.
Đang chuẩn bị cho người đem thư chuyển về An Viễn Huyền, Phó Vô Thiên đẩy cửa đi vào.
Nhìn đến thư trong tay hắn:”Gửi cho ai?”
An Tử Nhiên trả lời:”Tô quản gia, ta chuẩn bị đem A Dạ gọi tới Quân Tử thành.”
Hắn chuẩn bị ở Quân Tử thành phát triển sự nghiệp, rất cần nhân thủ, A Dạ mặc dù là lưu manh ở An Viễn Huyền, chính là kẻ này đầu óc linh hoạt, đến Quân Tử thành nói không chừng có thể làm nên chuyện.
“Vương phi, nếu thủ hạ không đủ, có thể nói với ta.” Phó Vô Thiên đề nghị.
“Việc này để nói sau đi, ta bây giờ vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì trước.” An Tử Nhiên lắc lắc đầu, người phái đi tìm kiếm hạt giống miên hoa vẫn chưa có tin tức, kế hoạch của hắn liền vô pháp thực thi, hơn nữa việc này ảnh hưởng phạm vi tương đối rộng, vẫn có nhiều phương diện cần suy xét kĩ lưỡng, hắn đang tính toán xem liệu còn có con đường nào khác không.
Phó Vô Thiên đột nhiên lấy đi thư trong tay hắn:”Vương phi, thư này nếu muốn đưa đến tận tay Tô quản gia sợ phải mất nửa ngày đi?”
An Tử Nhiên nghe ra một tầng ý tứ khác trong lời y:”Ngươi có biện pháp khác?”
“Vương phi không phải đã quên có một thứ gọi là bồ câu đưa thư chứ.”
“Ngươi có?” An Tử Nhiên lúc này mới nhớ lại, tại một thời không lạc hậu này, tuy không có những phương tiện giao thông nhanh chóng như ở thế kỉ hai mươi mốt, nhưng đã có bồ câu đưa thư chuyên vận chuyển tin tức.
Phó Vô Thiên cảm thấy bị coi rẻ, lập tức lôi kéo hắn tới hậu viện Vương phủ.
An Tử Nhiên tuy đã gả vào Vương phủ một thời gian, nhưng chưa từng đi qua hậu viện, đây là cấm địa của Vương phủ, hắn không có tính hiếu kì, nên cũng chưa từng nghĩ tới xem.
Vừa bước vào, liền thấy một đám bồ câu nối tiếp nhau bay lên.
“Đây đều là bồ câu do Vương phủ đặc biệt huấn luyện để đưa tin, tốc độ so với bồ câu thông thường nhanh hơn gấp đôi, từ Quân Tử thành tới An Viễn Huyền chỉ mất một ít thời gian.” Phó Vô Thiên ghé vào tai hắn giải thích.
An Tử Nhiên trầm mặc.
Tiếng cười của Phó Vô Thiên chậm rãi vang lên.
An Tử Nhiên chăm chú nhìn y, đột nhiên nhớ tới một việc:”Ngươi hôm nay có thời gian rảnh rỗi không?”
Phó Vô Thiên lập tức nói:”Nếu là bồi Vương phi, ta lúc nào cũng có thời gian.”
“Buổi chiều cùng ta ra ngoài một chuyến.”
“Hảo.”
|
Chương 81: Sòng bạc Quân Tử thành là thành trì lớn và phồn hoa nhất Đại Á, ngã tư lúc nào cũng nhộn nhịp tấp nập, người qua lại đông đúc, ven đường thanh âm rao bán của tiểu thương không ngừng vang lên, nam nữ thanh niên tinh thần phấn chấn, tiếng cười nói rôm rả.
So sánh với Xuong Châu, nơi đây quả thực chính là thiên đường.
Mấy ngày gần đây, nhờ vào việc triều đình tuyển tú mà Quân Tử thành trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, chỉ cần đi trên đường thì có thể dễ dàng nhìn thấy các thiếu nữ xinh đẹp, các nàng phần lớn là tới tham gia tuyển chọn tú nữ.
Đợt tuyển chọn thứ hai sau mười ngày mới diễn ra, nhóm mỹ nhân vẫn còn ba ngày để chuẩn bị, vì vậy những người tới Quân Tử thành trước đều chờ tại Mỹ nhân lâu.
Mỹ nhân lâu còn gọi là tú nữ lâu.
Danh như thực, đây là nơi để các tú nữ từ nơi khác đến trụ lại.
Nhóm tú nữ đều là mỗi người một vẻ, tú nữ lâu về sau liền đổi thành mỹ nhân lâu, hằng năm tới thời điểm tuyển tú, mỹ nhân lâu luôn là địa phương náo nhiệt nhất.
Nghe nói từ nơi đây đã từng cho ra một vị quý phi.(xem thêm: http://vi.wikipedia.org/wiki/Phi_t%E1%BA%A7n)
Đó chính là mẫu phi của Nhị Hoàng Tử – Thi Quý phi, dung mạo độc nhất vô nhị, những mỹ nhân khác dưới quang mang của Thi Quý phi đều trở nên lu mờ, tuyển tú năm đó Sùng Minh Đế chỉ liếc mắt một cái liền nhìn trúng, về sau liền một đời vinh sủng, có thể nói phong quang vô hạn.
Mặc kệ Sùng Minh Đế hiện tại có hay không sủng ái vị Quý phi này, nhưng người có thể lấy thân phận bình dân nhảy lên hàng ngũ phi tần tôn quý, Thi Quý phi chính là tượng đài bất diệt mà các tú nữ không có bối cảnh liều chết hướng tới.
Chính vì lời đồn này. Nghe nói hằng năm tú nữ vào trụ trong mỹ nhân lâu vẫn luôn tranh đoạt gian phòng mà vị Thi Quý nhân kia từng trụ, đến hiện tại đã qua hơn hai mươi năm, gian phòng kia vẫn luôn là mục tiêu tranh đoạt của các tú nữ.
Năm kia, một nữ nhi gia đình giàu có lấy giá năm nghìn lượng tranh được, đó chính là mức giá cao nhất từ trước đến nay, năm nay không chừng có thể đột phá.
Tất cả là vì nghe nói vị mỹ nhân kia chỉ mất gần hai năm liền từ một trắc bát phẩm tú nữ thăng tới trắc tam phẩm quý tần, mặc kệ là thật hay giả, năm nay ở mỹ nhân lâu chắc chắn sẽ vì tranh đoạt gian phòng kia mà nhấc lên một hồi phong ba.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng trước khi bước vào đợt tuyển chọn thứ hai.
Trừ bỏ những tú nữ ở quá xa, hoặc là trên đường phát sinh sự cố ngoài ý muốn mà không tới kịp, những người khác đều tập trung đầy đủ tại mỹ nhân lâu.
Lúc này, một đám đông tập trung trước mỹ nhân lâu, có nam có nữ, như hổ hình mồi.
“Không biết năm nay là vị mỹ nhân nào chiến thắng, có trò hay xem rồi!” Một nam tử từ bên ngoài nhìn vào đám đông lúc nhúc những đầu là đầu, trên mặt tràn đầy chờ mong.
Đồng bạn của gã lúc này mới lên tiếng:”Tám phần lại là đám nữ nhi gia đình giàu có, chỉ cần có thể trở nên nổi bật, có một khởi đầu tốt, nhất định không cần chần chờ mà ném ngân lượng vào.”
Nam tử nọ đột nhiên quay đầu:”Kia cũng không chắc a.”
Đồng bạn kia kinh ngạc:”Không chắc cái gì? Nhanh nói nghe coi.”
Nam tử trả lời:”Hai ngày tước ta ngẫu nhiên nghe được một chuyện khá thú vị, mỹ nhân lâu năm nay không áp dụng phương thức đấu giá ngân lượng để chọn tú nữ trụ lại trong căn phòng kia nữa.”
“Vậy thì dùng phương pháp nào?” Đồng bạn há hốc miệng.
Nam tử giảng giải:”Cạnh tranh bằng ngân lượng đã không còn mới lạ, lâu chủ mỹ nhân lâu năm nay quyết định thông qua thi thố tài nghệ tìm người chiến thắng, người thắng hiển nhiên sẽ được vào trụ trong căn phòng kia.”
Đồng bạn cười ha hả:”Quả thực so với dùng ngân lượng thú vị hơn rất nhiều, bất quá người báo danh chắc chắn không ít, một ngày làm sao có thể đủ?”
“Ngươi chính là không biết một chuyện.” Nam tử đột nhiên dựng ngón trỏ quơ quơ:”Lâu chủ mỹ nhân lâu chính là một tên gian thương, hắn sao có thể buông tha cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, hiển nhiên không phải tất cả các tú nữ đều có thể tham gia, muốn tham gia thì phải nộp năm mươi lượng phí báo danh.”
Đồng bạn tê một tiếng:”Này cũng quá đắt đi!”
Nam tử hắc hắc cười rộ.
Nếu không như vậy sao có thể gọi là gian thương chứ!
Lúc này, có hai nam tử tướng mạo xuất chúng đứng cách đó không xa, đích thị là An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên, buổi sáng đáp ứng cùng Vương phi nhà mình cùng xuất môn, Phó Vô Thiên cũng không mang theo thủ hạ, vị trí mỹ nhân lâu rất đắc địa, hai người đi ra từ Vương phủ, không mất nhiều thời gian liền tới được đây, đúng lúc nghe được đoạn đối thoại của nam tử nọ cùng đồng bạn.
An Tử Nhiên nghe nói việc tuyển tú diễn ra thực long trọng, khi ấp cũng không quá để tâm, hôm nay lại ngoài ý muốn kiến thức đến, so với thi hoa hậu đời sau quả thực một chín một mười.
“Sĩ công nông thương, coi thương nhân là đê tiện nhất, kiếm lợi quá nhiều, chỉ sợ sẽ khiến người chú ý.” (sĩ công nông thương – sĩ là chỉ lớp người có học, trí thức như quan văn, tú tài, học trò, …; công là chỉ những người sản xuất thủ công nghiệp ở thời này như làm mộc, quần áo, trang sức, …; nông là nông dân, thương là thương nhân)
Không nữ tử hậu cung nào có thể rộng lượng đến mức nhượng một nữ nhân uy hiếp đến địa vị tiến của các nàng tiến cung, Thi Quý phi chính là một bài học đắt giá, nhưng chính là một khi có thể an ổn ngồi trên vị trí Quý phi thủ đoạn của nàng càng không thể coi thường, những kẻ có tâm muốn bắt chước, cũng phải xem vị Quý phi này có đồng ý hay không đã.
Nghe đến đây Phó Vô Thiên ghé người nhìn gương mặt tuấn tú của An Tử Nhiên nghiêng nghiêng:”Bổn Vương tin tưởng, lấy bản lĩnh của Vương phi, một ngày nào đó chữ thương nhất định sẽ được đặt phía trước.”
An Tử Nhiên kinh ngạc quay đầu, ánh mắt hơi hơi chuyển, bên trong là tự tin bức nhân.
“Điều đó là tất nhiên!”
Xem thường thương nhân ư?
Không quan hệ, về sau chính những kẻ đó sẽ phải nếm mùi đau khổ!
Hai người trò chuyện xong liền chuẩn bị chạy lấy người, với mỹ nhân lâu tranh tài đại hội gì đó cả hai đều không có hứng thú, nhưng chính vào thời điểm họ định xoay người, một nam một nữ âm thầm đối thoại trong góc lại khiến họ chú ý.
Đó chính là một cô nương tư dung mỹ mạo, nếu chấm điểm, nàng có thể lấy tới tám mươi phân, mặc dù trong hàng ngũ tú nữ đông đảo không thể coi là đẹp nhất, nhưng đặt ở địa phương khác đích thực là một đại mỹ nhân.
Lúc này, cô nương kia đang ra sức lôi kéo một nam nhân, giữa chân mày lộ ra ngoan ý (ngoan độc), hung tợn hướng nam nhân:”Ca, ngân lượng đâu, ngươi rốt cuộc có lấy ra cho ta hay không?”
Nam nhân biểu tình chột dạ, hiển nhiên là không chịu.
Nữ tử dùng sức kéo gã hai cái:”Nói thật cho ta, nếu không chờ đến khi ta đổi vận, ngươi đừng hòng xơ múi được gì.”
“Dừng dừng dừng!” Nam nhân nhất thời sốt ruột.
“Vậy ngươi mau đua ta năm mươi lượng.” Nữ nhân hướng nam nhân, xòe ra bàn tay trắng nõn, biểu tình đặc biệt thiếu kiên nhẫn, giờ khắc này nhìn vào lại có vẻ đặc biệt dữ tợn.
Nam nhân ấp a ấp úng:”Không… không có…”
Nữ tử trừng mắt:”Như thế nào sẽ không có? Ngươi hôm qua không phải còn nói sẽ đưa ta năm mươi lượng bạc, để ta tham dự tranh tài ở mỹ nhân lâu sao, hiện tại trận đấu sắp bắt đầu rồi, ngươi lại hướng ta nói không có?”
“Muội muội, thực xin lỗi ngươi, ngân lượng kia bị ta thua sạch rồi.” Nam nhân hối hận nói.
Gã vốn là muốn tới sòng bạc thử vận may, thử xem liệu có thể biến năm lượng thành năm mươi lượng hay không, chính là không ngờ đến vận khí của gã đặc biệt xấu, chơi bao nhiêu thua bấy nhiêu, bạc tất cả đều thua sạch, hiện tại trên người chỉ còn vài trăm cái tiền đồng, nhưng đó chính là phí đi đường cùng ăn ở của họ mấy ngày nay, thua sạch thì chỉ có nước đứng đường.
Nữ tử không dám tin nhìn gã.
“Toàn… toàn bộ thua sạch?”
Nam nhân không dám nhìn muội muội.
Nữ tử hút một hơi lãnh khí:”Ngươi … cái đồ phế vật, trong vòng hai ngày tới đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, còn có, đem tất cả tiền còn lại đưa cho ta.”
Nam nhân do dự một chút cuối cùng vẫn là đem hà bao giao cho muội muội.
Nử tử đoạt lấy hà bao, nhanh chóng chen lẫn vào đám người, không tái để ý đến gã nữa.
Nam nhân đứng om nhìn về phía mỹ nhân lâu một hồi, đột nhiên móc ra từ trong lồng ngực một hà bao khác, đáng khinh cười rộ lên:”May mắn ta cơ trí, nếu không ngay cả chút tiền đồng này cũng bị lấy mất, vẫn là đi thử thêm một phen, không chừng có thể gỡ lại.”
Dứt lời liền đem hà bao thu hồi, chạy theo hướng ngược lại mỹ nhân lâu.
Loại tình huống này thường xuyên xảy ra, với nhiều người cũng không phải mới mẻ gì.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên cũng ly khai mỹ nhân lâu, hai người đi theo hướng giống nam nhân kia, đó chính là tiêu kim quật (chốn tiêu tiền – mộ tiêu tiền nàng giúp ta tìm cái nào sát nghĩa chút, để nguyên văn hay giải thích thì hơn) lớn nhất Quân Tử thành, đa phần là những nơi tràn ngập yên hoa thanh sắc cùng sòng bạc vung tiền như rác, là chốn phi thường nổi danh ở Quân Tử thành.
Cái gọi là tiêu kim quật cũng không quá giống trong tưởng tượng của An Tử Nhiên.
Trong ấn tượng của hắn, đó phải là một nơi vô cùng hỗn loạn, hạng người gì cũng có, thường xuyên xảy ra xô xát.
Nhưng thời điểm Phó Vô Thiên đưa hắn vào khu phố kia, tình hình trên đường phố ngoài ý muốn sạch sẽ, hơn nữa còn rất náo nhiệt.
Người đi lại tới lui, tiệm ăn, lầu các, sòng bạc, cửa hàng đều có vẻ đứng đắn.
An Tử Nhiên nghi hoặc nhìn Phó Vô Thiên:”Đại Á không phải là cấm đánh cuộc sao?”
Hắn vẫn luôn cho rằng Đại Á là một quốc gia nghiêm cấm đổ cuộc, tại An Viễn Huyền hắn chưa từng thấy qua sòng bạc, bao quát các huyền khác cũng không có tung tích sòng bạc, nên vẫn luôn cho là vậy.
Phó Vô Thiên đối với câu hỏi của hắn cũng không cảm thấy kì lạ:”Vương phi có vài chuyện vẫn không rõ, Đại Á quả thực không cho phép đánh cuộc, nhưng đối với đánh bạc lại trông coi vô cùng gắt gao, đó chính là ý chỉ của Tiên Hoàng.”
“Là sao?”
“Nếu muốn mở sòng bạc thì nhất quyết phải được Hoàng thất cấp phép, như thế mới có thể danh chính ngôn thuận mở sòng bạc, còn nếu không, một khi phát hiện ra sẽ tịch thu tài sản xử chém toàn gia kẻ vi phạm, bất quá lợi ích từ sòng bạc đem lại quá lớn, rất nhiều nới dù không được phép vẫn mạo hiểm mở sòng.”
An Tử Nhiên lập tức hiểu rõ, kỳ thật chính là một dạng của giấy phép buôn bán:”Kỹ quán cùng quan quán cũng giống như sòng bạc?” (kỹ quán – kỹ viện, quan quán – tiểu quan quán)
Phó Vô Thiên nói:”Không, hai nơi này tuy tính chất không khác nhau, nhưng người cấp phép lại không giống, chỉ cần quan viên địa phương phê chuẩn là được.”
Không thể tưởng tượng được, tại phương diện này Đại Á lại quản lý nghiêm khắc đến vậy.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã tới bên ngoài một sòng bạc, mặt tiền khá sạch sẽ, ẩn ẩn từng đợt ầm ĩ từ trong truyền ra.
Đúng lúc An Tử Nhiên đang phân vân xem có nên vào hay không, đột nhiên có một người bị hai hộ vệ của sòng bạc ném ra, vừa vặn ngã trước mặt hắn.
Một trong hai hộ vệ hướng người nọ nhổ một bãi:”Không có ngân lượng còn dám ở trong sòng bạc làm loạn, cũng không nhìn xem đây là nơi nào? Lần sau cẩn thận cái mạng chó của ngươi.”
Dứt lời, quay người trở lại sòng bạc, không thèm để ý đến người nọ.
An tử Nhiên cúi đầu nhìn người bị ném ra, lông mày không khỏi nhíu lại, kẻ này đúng là cái ca ca trong hai huynh muội mà hắn mới nhìn thấy bên ngoài mỹ nhân lâu.
Nam nhân chật vật đứng lên, dùng vạt áo lâu khóe miệng bị nứt ra, thầm chửi một tiếng xúi quẩy, hơi có điểm sợ hãi, thầm chuẩn bị chạy lấy người, đột nhiên phát hiện An tử Nhiên đang nhìn mình, há mồm quát:”Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy qua … A!”
Còn chưa nói hết câu liền hét lên thảm thiết, vội vàng dùng tay bịt miệng, lần thứ hai bị đá, máu loãng từ kẽ tay gã không ngừng chảy ra, tiếng răng rắc cực nhỏ vang lên, có vẻ như xương cốt đã bị vỡ.
Hung khí tập kích nam nhân lăn cộc cộc về phía bậc thềm của sòng bạc, mãi đến khi đụng vào tảng đã trên đường mới dừng lại, nhìn rõ thì là một lượng bạc.
An Tử Nhiên kinh ngạc, quay đầu nhìn Phó Vô Thiên, không thể ngờ được y lại có một chiêu này!
Phó Vô Thiên nắm chặt tay hắn:”Đi vào nhìn thử xem.”
Hai người đều không buồn để ý đến nam nhân nọ, cũng chẳng tốn công nhặt lại một lượng bạc đã dính nước miếng của gã, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm, hai người cũng không hiếm là một lượng bạc, chờ đến khi cả hai đi vào sòng bạc, bạc lập tức bị một tiểu khất cái nhanh tay lấy mất.
Nam nhân té trên mặt đất cũng nhận ra bạc của mình bị lấy mất, tuy không rõ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn tiểu khất cái cầm bạc bỏ chạy, gã cũng không thèm để ý đến thương thế đuổi theo.
“Tên ăn mày khốn khiếp, mau trả bạc cho ta!”
Tiểu khất cái chạy trối chết, nam nhân vừa bị gãy xương, căn bản không thể đuổi kịp, nhất thời giận run, nhìn đến bộ dáng này của gã, tiểu khất cái liền dừng lại, hướng gã thè lưỡi.
Nam nhân nổi trận lôi đình, nhất thời quên đau đuổi theo.
Nhưng gã có nhanh hơn nữa cũng không đuổi kịp tiểu khất cái, không lâu sau liền mất dấu.
|
Chương 82: Cạnh tranh kịch liệt Bên trong sòng bạc vô cùng rộng lớn.
Từ ngoài nhìn vào, sòng bạc mang lại một cảm giác bí ẩn, không rõ bên trong như thế nào, chỉ khi đi vào trong mới có thể thấy được sự đồ sộ của nó.
Đầu tiên là bầu không khí nhao nhao ồn ào mang theo chướng khí mù mịt đập thẳng vào mặt, An Tử Nhiên không quá thích ứng hơi nhíu mày, xem ra nơi này chỉ có bề ngoài là sạch sẽ thôi.
Đại đường lớn gấp hai lần so với tửu lâu, quanh quẩn là ba mươi hai bàn cược, cơ hồ mỗi bàn đều chật ních người, tất cả nhìn chằm chằm vào mặt bàn, mắt trừng thật lớn, có những người đã đổ từ đêm qua đến hiện tại, hệt như một con nghiện, cho dù đã thua sạch nhưng vẫn không muốn dời đi, tiếp tục vay nợ sòng bạc để đánh cuộc, thẳng đến khi nợ nần chồng chất, khuôn mặt lúc này chỉ còn tuyệt vọng khốn cùng.
Đây chính là sòng bạc!
Những kẻ muốn một đêm đổi đời chỗ nào cũng có, nhưng có một sự thật là những kẻ một đêm tay trắng táng gia bại sản nhà tan cửa nát thì còn nhiều hơn, vì vậy mỗi ngày không khó để nhìn đến những kẻ vì thua cuộc mà phát điên.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đi dạo một vòng.
Ở nơi này hình thức đánh bạc cùng đổ cuộc tương đối đơn giản cùng thông dụng.
Cũng chỉ có vài trò như là đầu bảo, quân bài, lần quán, đầu bảo tôm cua cá (tên các loại trò chơi), hình thức đơn giản, bất quá mọi người lại chơi đến vô cùng hưng phấn.
Mỗi lần đổ xúc xắc, tất cả đều cố trừng mắt nhìn nhà cái, chờ nhà cái mở ra, thanh âm hưng phấn cùng tuyệt vọng xen lẫn không ngừng vang lên.
Người của sòng bạc đã sớm chú ý đến họ, theo dõi chăm chú, chính là nhìn một hồi vẫn là nhịn không nổi mà đi tới, cao giọng:”Hai vị công tử là lần đầu tiên tới đây?”
Nhìn y phục là biết hai người thân phận không bình thường, quản sự không dám ra vẻ khinh thường, tất cả chỉ vì đây là Quân Tử thành, dù là một người nhì qua vô cùng bình thường cũng không thể xem nhẹ.
“Đúng vậy, sòng bạc của các ngươi chỉ có những trò này thôi sao?”An Tử Nhiên gật gật đầu.
Quản sự tươi cười:”Đương nhiên là không chỉ có bấy nhiêu, hai vị công tử nếu muốn xem những thứ khác thì mời lên lầu hai, bên dưới này chỉ là vài trò thông thường, muốn chơi tận hứng thì phải lên trên.”
“Vậy thì dẫn đường đi.”
Quản sự lập tức cung kính dẫn đường cho hai người.
Lầu một của sòng bạc là nơi dành cho dân chúng phổ thông, mỗi lần tham dự không hạn chế số ngân lượng, người có ít thì dùng tiền đồng, nhiều hơn thì dùng bạc trắng, chỉ là nếu ngân lượng nhiều quá một mức nào đó, người của sòng bạc sẽ xuất hiện, dẫn người lên lầu hai, đây mới chính là địa phương kiềm tiền chủ chốt của sòng bạc.
Có thể đặt chân lên lầu hai ít nhất trong người cũng phải mang theo hai ngàn lượng, mỗi lần đặt cược không dưới hai trăm, đa phần người muốn tìm chút kích thích đều lên lầu hai.
Vừa đi, quản sự vừa giới thiệu qua tầng trên cho hai người.
Lầu hai ngoài các trò kỳ loại đoán bắn, còn có cả các trò cá cược dựa vào động vật, so với tầng dưới đa dạng hơn rất nhiều.
Để hướng vào khách nhân có thân phận, sòng bạc còn cho dựng ghế lô. Khách đi riêng lẻ ít khi cần đến ghế lô, chủ yếu là dành cho khách nhân thích yên tĩnh hoặc là muốn giải quyết ân oán cá nhân mà không muốn bị người nhìn thấy.
Vừa giới thiệu quản sự vừa trộm quan sát biểu tình của hai người, chính là từ lúc đi lên đến giờ cả hai đều không có lấy bất cứ một biểu cảm nào, quản sự lòng đầy nghi hoặc, hai kẻ này nhìn qua không giống như đến chơi đùa, bình thường nếu là người chưa từng tới sòng bạc, dù không tính đùa đùa nhưng ít nhiều cũng sẽ lộ ra chút hứng thú, nhưng hai người này từ lúc đi vào ngay cả mày cũng không buồn nhíu, chẳng lẽ lại là gián điệp sòng bạc khác phái tới?
Chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Một số sòng bạc ngoạn đổ khá đơn điệu, bình thường sẽ phái người giả trang thành khách nhân tới sòng bạc khác thăm dò, chính là hiện tại loại chuyện này đã giảm nhiều.
Đổ cuộc ở Đại Á tới lui vẫn chỉ là mấy trò đó, cho đến hiện tại thì ai ai cũng biết, hiển nhiên cũng chẳng còn gì để thăm dò, khả năng lớn nhất là sòng bạc mới mở phái người tới lấy kinh nghiệm. Quản sự càng nghĩ càng cảm thấy có lý, hai người quần áo đẹp đẽ sang quý, không phải loại có tiền thì chính là có quyền, hoàn toàn có khả năng tự mở một sòng bạc.
Tuy nghĩ vậy, nhưng quản sự không có gan đuổi người.
Có khả năng mở sòng bạc đều là người không thể coi thường.
Thời điểm quản sự nghĩ mở lời khéo léo thăm dò một câu thì đột nhiên phát hiện hai vị thượng khách chợt dừng bước, nhìn theo ánh mắt hai người, quản sự thấy họ nhìn về khu ghế lô, khi thấy được biến số ghế thì không khỏi sửng sốt, đây không phải là…
“Bên trong có người hay không?” An Tử Nhiên thuận miệng hỏi.
Ghế lô này phi thường yên tĩnh, nếu là người bình thường có lẽ sẽ cho rằng bên trong không người, chính là đối với hắn cùng Phó Vô Thiên, cả hai đều cảm nhận được từ bên trong tản ra một cỗ áp lực không thể coi nhẹ.
Quản sự trả lời:”Trong ghế lô này quả thực có người chơi.”
“Có thể vào xem sao?”
Quản sự do dự đôi chút:”Có thể.”
Nhẹ nhàng đẩy cửa ghế lô, động tác của quản sự không lớn, lúc này đi vào khẳng định sẽ bị chú ý, nhưng khi ba người vào trong, không có lấy một người liếc qua, một đám người nín thở nhìn chằm chằm chiếu bạc, không khí khẩn trương cùng áp lực.
Ghế lô rất lớn, bên trong có hơn mười người.
Quản sự mang hai người đi qua.
An Tử Nhiên nheo mắt nhìn hai kẻ đang đánh bạc, nam nhân trung niên dáng người đẫy đà quay lưng về phía cửa, trên người đeo vàng nạm bạc, nhìn qua tràn đầy khí chất nhà giàu mới nổi, chính là hiện tại sắc mặt của lão không tốt lắm, vừa trắng vừa xanh, không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi vã ra trên trán.
Đối diện gã là một nam tử trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo thường thường.
Trước mặt nam tử là xúc sắc cùng đầu chung (một đồ vật dạng hình cốc để cho xúc xắc vào rồi lắc), ngân phiếu đặt bên cạnh cũng có vài chục tờ, mỗi tờ giá trị ít nhất cũng là hai ngàn lượng, thậm chí vạn lượng cũng có.
Nam nhân trung niên thì trái ngược hoàn toàn, ngân phiếu bên tay lác đác vài tờ, hiển nhiên đã thua không ít, khó trách mồ hôi đầm đìa như suối, lập tức mất trắng vài chục vài trăm vạn lượng, cho dù có là đại phú thương cũng không kham nổi.
Quản sự thấy hai người tựa hồ nảy ra hứng thú với ván cược này, cân nhắc một hồi liền lên tiếng giải thích:”Hai vị công tử đang nhìn thấy chính là trận đổ cuộc của bổn tiệm và sòng bạc Phong Hoa, nam nhân trung niên bên trái chính là Trương lão bản của sòng bạc Phong Hoa, thời trẻ hắn chính là rất nổi danh a.”
Chính là danh tiếng gì thì bây giờ cũng đều bị chụp chết ở đây.
An Tử Nhiên nhìn nhìn Trương lão bản đang lau mồ hôi, xem ra đây là ân oán giữa hai bên.
Quản sự cười cười rồi nói:”Khách quan lần đầu tiên tới đây nên không biết, trên con phố này có hơn mười sòng bạc, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, hôm nay một sòng bạc sụp đổ, ngày mai lại có một nhà khác quật khởi, điều này thực bình thường, có thể đi đến cuối cùng, đó đều là những kẻ sau lưng có chỗ dựa không thể coi nhẹ.”
An Tử Nhiên nghiêng đầu nhìn gã.
Lời nói của vị quản sự này mang theo một tia cảnh cáo mơ hồ!
Hắn hiện giờ còn chưa có ý kiến gì, quản sự này chắc không phải nghĩ hắn tới đây dò xét tình huống, sau tự mình mở sòng bạc đó chứ? Hắn cùng không nghĩ ra một lý do nào khác để cho vị quản sự này vô duyên vô cớ nói như vậy với một khách nhân.
Trên chiếu bạc, nam nhân và Trương lão bản đã bắt đầu ván cuối cùng.
Chơi đổ xúc sắc trừ bỏ đoán đại tiểu thì vẫn còn nhiều kiểu chơi khác, trước khi ba người tiến vào ghế lô, Trương lão bản và nam nhân đã chơi mười một trận, Trương lão bản thua mười trận.
“Ván cuối cùng, xem ai đổ được tiểu thì thắng.” Trương lão bản tự biết bản thân đã không còn đường lui, ánh mắt phát ngoan nhìn nam nhân đối diện, áp lực nói.
Nam tử nhìn lão một cái, ánh mắt liến qua vài tấm ngân phiếu còn dư:”Trương lão bản, bạc của ngài tựa hồ không còn nhiều lắm.”
Trương lão bản biểu tình cứng ngắc:”Không nhiều nhưng chính là vẫn đủ để chơi một ván.”
Nam tử đột nhiên bật cười, bàn tay vô tình mà hữu ý đặt trên chồng ngân phiếu trước mặt:”Chẳng lẽ ngài không muốn đem những ngân phiếu này thắng trở về sao? Không có những ngân phiếu này, sòng bạc của ngài sợ là sẽ phải đóng cửa đi.”
Trương lão bản ánh mắt đỏ lên nhìn chằm chằm chồng ngân phiếu một lúc lâu, cuối cùng thu hồi tầm mắt, lão đương nhiên là muốn, nhưng hiện tại bạc trong tay đã không còn nhiều, thứ đáng tiền nhất lão còn chính là sòng bạc Phong Hoa, Trương lão bản rõ ý tứ của đối phương là muốn kích lão mang sòng bạc ra làm vật cá cược, nhưng lão tuyệt đối sẽ không làm vậy. Đừng nghĩ lão không rõ những gì đã xảy ra, sòng bạc Phong Hoa rơi xuống tràng cảnh này đều do đám người kia giở trò bỉ ổi ngáng đường, đơn giản là muốn thâu tóm Phong Hoa, mà một khi đã vậy lão nhất quyết sẽ không cho chúng được như nguyện.
“Bớt nói nhảm, bắt đầu đi.”
Trương lão bản dùng sức lau mặt, trong mắt lộ ra một tia quyết tuyệt.
Nam tử nhíu chặt mi, trong lòng biết không thể khích lão già này thêm nữa, chỉ đành buông tha:”Một khi đã vậy, ta xin phụng bồi, Trương lão bản, thỉnh.”
Trương lão bản nhanh chóng cầm lên xúc sắc và đầu chung trước mặt, lắc mạnh, thủ pháp thành thạo, nếu không tôi luyện qua nhiều năm thì không thể làm được.
Lắc xong, Trương lão bản đem đầu chung úp mạnh xuống chiếu bạc.
Đại gia chăm chú nhìn vào tay lão, chỉ thấy khi đầu chung mở ra, để lộ sáu khối xúc sắc mặt đỏ chót, tất cả không khỏi ồ lên.
“Là lục điểm.”
Ánh mắt nhìn về Trương lão bản nhất thời biến đổi, không thể ngờ được ván cuối cùng lại bị lão đổ ra lục điểm, xem ra sòng bạc Phong Hoa có cơ hội trở mình rồi.
Trương lão bản không khỏi thở phào, nhìn nam tử đối diện lên tiếng:”Đến lượt ngươi.”
Biểu tình của nam tử vẫn rất bình tĩnh, liền tính Trương lão bản đổ ra điểm số nhỏ nhất cũng chưa từng biến sắc qua, nghe được thanh âm Trương lão bản đầy tự tin, nam tử chậm rãi cầm lấy đầu chung.
|