Đại Địa Chủ
|
|
Chương 113: Chuyện lâm gia Sùng Minh đế ngày mười lăm tháng mười một năm hai mươi bảy, nghìn dặm không mây.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên rốt cuộc khởi hành đi A Lý Hương, bọn họ đi yên lặng không một tiếng động, mặc dù có người âm thầm chú ý, nhưng là bọn hắn chỉ biết nghĩ là Phó Vô Thiên bồi An Tử Nhiên về nhà mẹ đẻ mà thôi.
Dù sao An Tử Nhiên ở An Viễn Huyền có gia nghiệp, lần trước trở về An Viễn Huyền lâu như vậy, lần này thì bọn họ chuẩn bị nán lại lễ mừng năm mới ở An Viễn Huyền cũng sẽ không có người hoài nghi, hơn nữa lộ trình của bọn họ quả thực phải đi qua An Viễn Huyền.
Lần thứ hai đảo qua lá trà lúc đầu, bọn họ đã không còn nhìn thấy những người nông dân xanh xao vàng vọt đi lại ở phong thành.
Trên đường, thỉnh thoảng nghe được dân chúng đang bàn luận về Phó Vô Thiên.
Nội dung không có chỗ nào mà không phải là vòng quanh án Hồng Châu tham ô lớn nhất từ trước tới nay cùng với tình hình thiên tai ở Xương Châu, đa phần là ca tụng Phó Vô Thiên.
Đối với dân chúng mà nói, ai có thể để cho bọn họ cơm no áo ấm, người đó chính là áo cơm phụ mẫu của bọn họ, cho nên trải qua hai chuyện này, danh tiếng của Phó Vô Thiên ở Hồng Châu và Xương Châu đã vượt qua Sùng Minh đế.
Chuyện này truyền tới trong tai của Sùng Minh đế.
Sùng Minh đế thập phần tức giận, thế nhưng lão cũng không thể làm gì được.
Sùng Minh đế đã từng nghĩ tới phái quan viên đi phụng mệnh làm việc, thế nhưng Phó Vô Thiên làm rất tốt, bắt đầu từ án tham ô ở Hồng Châu, hắn làm việc liền gióng trống khua chiêng, khi đó cũng đã đem lực chú ý của rất nhiều người đều tập trung ở trên người của hắn, bao gồm mấy dân chúng gần Hồng Châu.
Đến về sau tình hình thiên tai ở Xương Châu, tiền tài Phó Vô Thiên xét nhà có được đều sung công quỹ để phụ giúp tình hình thiên tai, lại càng làm cho hắn giành được vô số thanh danh tốt đẹp.
Lúc ấy, Sùng Minh đế cũng biết lại phái người nhúng tay vào việc này là không thể nào, may mà về sau Sùng Minh đế lại mượn cớ cầm lại binh quyền từ trong tay Phó Vô Thiên, cuối cùng cũng giải quyết xong một cái gai trong tâm.
Lại nghe nói những tin đồn này, lão không giống lúc trước vừa nghe đến tên Phó Vô Thiên liền một bụng tức giận, thầm nghĩ, Phó Vô Thiên đã không còn binh quyền, cho dù bách tính ủng hộ hắn cũng không trở mình dậy cái gì sóng. Vì vậy liền yên tâm thỏa mái làm hoàng đế của lão, mỗi ngày trầm mê mỹ sắc ở phía sau hậu cung.
Lần trước tuyển tú, hậu cung liền tăng thêm hơn mười vị mỹ nhân.
Sùng Minh đế nhớ kỹ có một vị mỹ nhân phi thường đặc biệt, vẫn làm lão muốn ngừng mà không được, liên tục một tháng đều sủng hạnh nàng.
Đây là điều mà trước đây chưa từng có.
Sùng Minh đế phi thường háo sắc, chẳng bao giờ sủng hạnh bất kỳ một mỹ nhân nào vượt hơn một tháng, kể cả Mỹ Chiêu Nghi dung nhan tuyệt sắc của mình, cũng chính là người từng ở Ngự Thư phòng đem lửa giận của lão tiêu tan, lúc đầu Sùng Minh đế liên tục sủng hạnh nàng được nửa tháng, gần nửa tháng liền khiến không ít hậu cung phi tử đố kị không ngớt.
Bất quá cũng chỉ là nửa tháng, sau cùng đành chỉ là một nhị phẩm chiêu nghi, ngay cả tứ phi đều không thể đi lên, không ít phi tử ghen ghét nhìn có chút hả hê.
Thẳng đến khi vị mỹ nhân kia xuất hiện.
Ngay từ đầu, không ai nghĩ thời gian nàng được sủng hạnh vượt lên trên Mỹ Chiêu Nghi, kết quả hết lần này tới lần khác đều ngoài dự liệu của các nàng.
Không biết có bao nhiêu hậu cung phi tần hận đến cắn nát hàm răng, các nàng có tự tin dung mạo của mình không kém hơn so với vị mỹ nhân kia, thế nhưng hoàng thượng vì sao hết lần này tới lần khác sủng hạnh nàng?
Tất cả mọi người nghĩ không ra, bao gồm cả mấy vị nương nương tôn quý nhất ở hậu cung.
Sau đó một đạo thánh chỉ càng làm cho các nàng được mở rộng tầm mắt, Sùng Minh đế dĩ nhiên không cùng hoàng hậu nương nương thương lượng, thậm chí một tiếng nói cũng không có liền vô thanh vô tức sắc phong vị mỹ nhân kia là Diễm phi, trở thành một vị phi tử cuối cùng trong tứ phi.
Tuy rằng cùng Mỹ Chiêu Nghi kém một phẩm cấp, nhưng lại là khoảng cách đi không giống nhau, thân phận của hai người chênh lệch thoáng cái kéo ra, loại chênh lệch này không có cách nào dùng chính nhị phẩm và trắc nhị phẩm để cân nhắc. (hoàng cung nhiều phẩm cấp, như vợ chính thứ 2 của lão với thiếp thứ 2)
Mỹ Ngọc cung.
Mới vừa nghe được tin tức này Mỹ Chiêu Nghi dung nhan tuyệt sắc thoáng chốc vặn vẹo, thái giám và tỳ nữ nom nớp lo sợ dưới ánh mắt đó, tức giận đem trà cụ trên bàn đều hất rơi xuống đất, mảnh nhỏ rơi vỡ đầy đất.
“Hoàng thượng có thật sắc phong cho con tiện nhân kia làm Diễm phi không?”
Mỹ Chiêu Nghi nổ lực làm cho mặt mình thoạt nhìn không còn dữ tợn, nhưng vẫn là thất bại, gương mặt xinh đẹp ngày trước lóe ra tia ác độc, quả thực tựa như nữ quỷ bò ra từ địa ngục.
Tỳ nữ Ninh Liễu do dự gật đầu nói: “Thiên chân vạn xác, hoàng thượng sớm hôm nay đã ban ý chỉ xuống, liền đem Chiêu Tử cung ban cho Diễm phi nương nương ở.”
Mỹ Chiêu Nghi hận đến mặt càng ngày càng vặn vẹo, hoàng thượng không chỉ sắc phong cho con tiện nhân kia làm Diễm phi, hơn nữa lại còn đem Chiêu Tử cung ban cho nàng, đây là có bao nhiêu coi trọng con tiện nhân kia.
Diễm phi và Chiêu Tử cung rõ ràng đều là của nàng!
Mỹ Chiêu Nghi vẫn cho là hai thứ đó đều là vật trong lòng bàn tay nàng, thế nhưng một đạo thánh chỉ này lại phát sinh đánh nát dã tâm của nàng.
Người khiếp sợ không chỉ là nàng, bao gồm mấy vị nương nương tôn quý nhất kia, các nàng cũng là bị kinh động, Diễm phi mà thôi, thế nhưng Chiêu Tử cung ở hậu cung lại có ý nghĩa cực lớn, cụ thể là ý nghĩa gì từ tên cũng có thể thấy được.
Chiêu Tử đồng âm cũng là triệu hài tử.
Đạo thánh chỉ này của Sùng Minh đế hiển nhiên là cực kỳ yêu thích vị Diễm phi nương nương này, thậm chí thích đến mong muốn nàng vì hoàng gia lưu lại con nối dòng, đây chính là ân sủng trước nay chưa từng có, vị Diễm phi nương nương kia rốt cuộc có tài đức gì, dĩ nhiên có thể làm cho hoàng thượng sủng hạnh nàng như vậy?
Toàn bộ hậu cung bởi vì đạo thánh chỉ này mà rung chuyển.
Tin tưởng kế tiếp Sùng Minh đế sẽ không có một ngày được trôi qua an bình, không còn thời gian dư thừa đi quan tâm hành tung Phó Vô Thiên.
Thành vương phủ.
Tin tức Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên rời khỏi Quân Tử thành rất nhanh thì truyền tới trong tai Phó Nguyên Thành, hắn đối với ấn tượng đầu tiên về An Tử Nhiên cũng không tệ lắm, mặc dù biểu hiện ngày ấy của y rất xa cách.
“Bọn họ chuẩn bị đi nơi nào?”
Người nói cho hắn biết tin tức này là Triệu Nghị, sáng sớm hắn chạy đến đại môn Thành vương phủ, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ sau khi vương phủ của Phó Nguyên Thành xây xong, hắn hầu như cách một đoạn thời gian ngắn liền tới một lần, so với bất luận kẻ nào đều chịu khó hơn.
Triệu Nghị trả lời: “Nghe nói là quay về An Viễn Huyền, An Viễn Huyền là quê nhà Phó vương phi, sản nghiệp An gia đều ở đó.”
Phó Nguyên Thành cũng đã nghe nói qua, mặc dù trước đây hắn không có đi tham dự hôn lễ Phó Vô Thiên, nhưng là bởi vì y tay cầm binh quyền, liền chú ý một đoạn thời gian, đối với An gia cũng hiểu rõ một chút, hắn cùng người khác như nhau, ngay từ đầu cũng cho rằng An Tử Nhiên giống như lời đồn đại lớn lên vừa béo lại xấu.
Phó Nguyên Thành phái người nghe ngóng chuyện tình của An Tử Nhiên, bất quá người của hắn phái đi ban đầu là trực tiếp đến An Viễn Huyền hỏi thăm, khi đó mặc dù An Tử Nhiên có giảm cân, thế nhưng tuyệt không có tuấn tú thon gọn như hiện tại, đây mới là nguyên nhân thật sự hắn đối với An Tử Nhiên cảm thấy hứng thú.
Bất quá hắn cùng Sùng Minh đế bất đồng, luôn cảm thấy sự việc không có khả năng đơn giản như vậy, hắn đối với An Tử Nhiên ấn tượng không chỉ là một tên vừa béo lại xấu, còn có những chuyện y làm ở An Viễn Huyền, cũng làm hắn khắc sâu ấn tượng.
Triệu Nghị tự biết suy nghĩ trong lòng y, liền tiến lên ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói mấy câu.
Phó Vô Thiên nhất thời nở nụ cười, “Tin tức xác định?”
Triệu Nghị gật đầu: “Ta còn nghe được, người kia đã đầu phục đại hoàng tử.”
“Đáng tiếc a đáng tiếc!” Phó Nguyên Thành đột nhiên lắc đầu cảm thán đứng lên, giọng nói và âm thanh tựa hồ có một tia nhàn nhạt tiếc nuối.
Triệu Nghị lại biết y đang tiếc cái gì, hắn cũng cảm thấy đáng tiếc cái cơ hội kia.
…
Qua hơn một ngày rưỡi, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên rốt cục đến được An Viễn Huyền, An Viễn Huyền là nơi bọn hắn phải đi qua trước khi đến A Lý Hương, bất quá để che giấu tai mắt của người, bọn họ quyết định ở An Viễn Huyền nghỉ ngơi hai ngày.
Xe ngựa đứng ở trước trạch mới An gia, Tô quản gia đã nhận được tin tức sáng sớm liền mang theo tỳ nữ thân cận An Tử Nhiên ở đây Đông Lan và Hạ Lan đứng ở đại môn trạch mới chờ bọn hắn.
Phó Vô Thiên xốc màn xe ngựa lên, cầm lấy một đôi bàn tay bên trong xe ngựa chìa ra ngoài, đem người đỡ xuống xe.
Tô quản gia lập tức đi tới, khi lão thấy đại thiếu gia đã không gặp mấy tháng, dáng tươi cười nhất thời ngưng đọng, thiếu niên tuấn tú trước mặt… Thật là đại thiếu gia của lão?
Đông Lan và Hạ Lan cũng ngây ngẩn cả người.
Đại thiếu gia tựa hồ giống như trước đây, nhưng cảm giác lại có chút không giống nhau, lần trước lúc nhìn thấy hắn, hai gò má đại thiếu gia vẫn còn tương đối mượt mà, trên mặt vẫn còn mang theo một chút mập của trẻ con, hiện tại không chỉ có vóc người kéo dài ra, dáng dấp cũng càng tăng thêm ôn nhuận tuấn tú, hiện tại mới thật sự là thiếu niên lang quân (cách gọi thân mật) nhẹ nhàng.
“Đại thiếu gia… ngươi…” Đầu lưỡi Tô quản gia phảng phất giống như bị mèo ngậm.
An Tử Nhiên cũng không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua là cảm thấy thái độ của bọn họ có chút kỳ quái, không giống như là đang hoan nghênh hắn trở về.
“Có phải trong khoảng thời gian ta không có ở đây đã xảy ra đại sự gì không?”
Nghe được thanh âm lạnh lùng nhưng trong trẻo của hắn, đúng là đại thiếu gia không sai, Tô quản gia rốt cục phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy lão theo bản năng lắc đầu, thế nhưng khi phản ứng kịp rồi lão lại lập tức gật đầu, mâu thuẫn đến cực điểm.
“Rốt cuộc là có, hay là không có?” An Tử Nhiên bị lão lắc đến hồ đồ luôn rồi.
“Có.” Tô quản gia trung khí mười phần hô.
An Tử Nhiên nhăn mi lại, “Có phải liên quan đến mẹ con Tam di nương hay không.”
Tô quản gia không nghĩ tới trực giác của đại thiếu gia chuẩn như vậy, liền gật đầu, “Đúng là các nàng, lão đang định viết thư gửi cho đại thiếu gia, đem chuyện này nói cho ngài liền nhận được tin ngài và cô gia muốn trở về.”
“Đi vào lại nói.”
“Dạ.”
Trạch mới An gia tuy rằng so với trạch cũ nhỏ hơn chút, thế nhưng kết cấu bên trong cùng nhà cũ không kém là bao nhiêu, sau khi dọn vào, Tô quản gia liền làm chủ bố trí một thư phòng mới cho An Tử Nhiên, kết cấu thư phòng cũng cùng cái ban đầu không khác biệt lắm, đồ vật hầu như cũng đều đặt cùng một chỗ.
An Tử Nhiên không có cảm thấy xa lạ, bất quá hắn cũng không có tâm tư tán thưởng Tô quản gia cẩn thận tỉ mỉ, phất tay cho Đông Lan và Hạ Lan lui ra, thư phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
“Nói đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Tô quản gia vừa đóng cửa lại, An Tử Nhiên liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tô quản gia cân nhắc từ ngữ một chút, mới liên tiếng nói: “Đại thiếu gia, chuyện là như vầy, từ lúc nhị tiểu thư gả vào Lâm gia, cuộc sống cũng chưa có một ngày yên ổn qua…”
Trịnh Bích sở dĩ đồng ý cho con gái của nàng gả vào Lâm gia, toan tính chính là gia sản Lâm gia, sau nàng lại nghĩ thông suốt, tuy rằng để cho nữ nhi gả vào nhà quyền quý có thể nâng cao thân phận địa vị của chính mình hơn, nhưng nhiều nhất bất quá cũng chỉ là một thiếp thất, địa vị thiếp thất rất xấu hổ, nàng tràn đầy lĩnh hội (đã trả qua và có nhận thức về chuyện trong đó).
Ngày ấy nhìn thấy sính lễ của Lâm gia, Trịnh Bích liền có những ý niệm này, tiền cùng quyền cái nào tốt? Người bình thường nhất định sẽ cho rằng quyền tương đối tốt, trên thực tế nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng trước tiên phải là địa vị chính thất, nếu vĩnh viễn đều chỉ là một thiếp thất, vậy còn không bằng tiền tốt.
Vì vậy Trịnh Bích sinh lòng tính toán.
Nàng thuyết phục An Khả Tâm gả cho Lâm Hâm, sau đó cùng con gái của nàng hợp mưu chuẩn bị tranh đoạt gia sản Lâm gia.
Tục ngữ nói, mẫu bằng tử quý.
Kế hoạch của hai nữ nhân chính là làm cho An Khả Tâm trước tiên sinh hạ một nhi tử cho Lâm gia, cứ như vậy địa vị nàng ở Lâm gia sẽ được đề cao rất nhiều, thậm chí chính mình hoàn toàn có quyền lên tiếng, cho nên sau khi An Khả Tâm gả vào Lâm gia, Trịnh Bích liền tìm khắp nơi một ít phương thuốc dân gian có thể cấp tốc mang thai, kết quả kế hoạch cho dù tính toán tỉ mỉ cũng không bằng biến hóa lớn.
Các nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, Lâm Hâm dĩ nhiên là một người trong ngoài không đồng nhất, hai người thành hôn không được nửa tháng, hắn liền lộ ra chân diện mục.
Lâm Hâm là một người có dã tâm, kỳ thực lúc đầu hắn lấy An Khả Tâm đều không phải là đối với nàng nhất kiến chung tình, mưu đồ của hắn chính là gia sản An gia, đúng như Trịnh Bích nói, An Thành Phú lúc còn sống đã nói sẽ đem một ít điền sản làm của hồi môn cho An Khả Tâm, chỉ là không biết hắn như thế nào biết được tin tức này.
Đáng tiếc người hắn gặp phải là An Tử Nhiên, An Tử Nhiên cấp của hồi môn cho An Khả Tâm trên danh mục cũng không có điền sản An gia, ngay cả một mẫu cũng không có.
Lâm gia hoàn toàn thất vọng, thế nhưng ngại An gia, bọn họ không dám đối với An Khả Tâm thế nào.
…………………………………………………………………..
Các phẩm vị trong hậu cung:
Chính cung: Hoàng Hậu
Nhất phẩm: 4 Quý Phi
Nhị phẩm: Chiêu Nghi
Tam phẩm: Tiệp Dư
Tứ phẩm: Mỹ Nhân
Ngũ phẩm: Tài Nhân
Lục phẩm: Quý Nhân
|
Chương 114: Hủy dung Lâm Hâm không phải là một tên ăn chơi trác tán thông thường, hắn mặc dù háo sắc thành tính, bình thường lưu luyến Câu Lan viện, nhưng thật thật tại tại là người có năng lực, có dã tâm.
Lâm gia và An gia không giống nhau, bọn họ không phải là dựa vào địa chủ làm giàu, mà là thương nhân chân chính, lấy buôn bán vải bố lập nghiệp, lấy vải bố là việc chính, tơ lục là phụ, bất quá sinh ý cũng không phải là rất lớn, thẳng đến khi Lâm Hâm tiếp nhận Lâm gia, sinh ý mới dần dần tốt.
Mấy năm gần đây, vải bố Lâm gia đã xây dựng lên danh tiếng, thậm chí ngay cả sinh ý tơ lụa cũng nổi danh.
Người như Lâm Hâm thế này có suy nghĩ sinh ý, lại là người rất khôn khéo, hắn làm sao có thể không nhìn ra hai mẹ con An Khả Tâm đang suy nghĩ cái gì?
Ban đầu, Lâm Hâm là không muốn cùng mẹ con An Khả Tâm trở mặt, bởi vì hắn biết thân phận hôm nay của đại thiếu gia An gia đã không giống như xưa, cho nên hắn không dám đắc tội An Tử Nhiên, ngay từ đầu là có phần nhường nhịn.
Nhưng mà hắn nhường nhịn lại bị hai mẹ con An Khả Tâm xem thành biểu hiện mềm yếu.
Vì vậy hai người càng phát ra kiêu ngạo, ngay cả tiện nhân Trịnh Bích này bình thường cũng ở Lâm gia diễu võ dương oai, mà còn một bộ dạng tư thế chính mình là chủ nhân, đối với hạ nhân Lâm gia kêu đến hét đi.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi.
Làm cho Lâm Hâm không thể chịu đựng được chính là, An Khả Tâm mỗi ngày đều từ phòng thu chi cưỡng ép lấy đi một lượng lớn số bạc, chưa được nửa tháng liền tốn hết bốn năm nghìn lượng, phụ mẫu đã từng khuyên can, An Khả Tâm lại nhục mạ phụ mẫu của hắn, nữ nhân hiếu tiện như vậy, nếu không phải cố kỵ An gia, hắn đã sớm hưu nàng.
Lâm Hâm cũng không phải là người tốt, chuyện xấu hắn làm cũng không ít, chũng đã tiếp xúc qua rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, đối phó với loại tiện nhân An Khả Tâm này, hắn có rất nhiều biện pháp sửa trị nàng.
Về phần Đại thiếu gia An gia, Lâm Hâm cố kỵ thì cố kỵ, có thể hắn cũng biết quan hệ của mẹ con An Khả Tâm cùng An Tử Nhiên không thân cận, hắn đã sớm nghe qua, An Tử Nhiên cũng không thích hai mẹ con này, cho nên tỷ lệ thay các nàng ra mặt cũng không lớn, mới có sự tình phía sau này.
Lâm Hâm cố ý thú một danh kỹ (kỹ nữ thanh lâu) nhục nhã An Khả Tâm.
Không chỉ có như vậy, hắn còn hằng đêm trụ ở phòng thiếp thất, từ ngày đó trở đi không lại bước vào phòng của An Khả Tâm nửa bước, một tháng sau thiếp thất có thai.
An Khả Tâm nổi điên như hắn đã dự liệu.
Bụng chính thất còn không có động tĩnh, thiếp thất lại trước một bước mang thai, hơn nữa đối phương còn là một danh kỹ, Lâm Hâm đặt nàng ở đâu?
An Khả Tâm tâm cao khí ngạo làm sao có thể nuốt trôi khẩu khí này? Vì vậy nàng làm ra một chuyện cực đoan.
An Khả Tâm thừa dịp Lâm Hâm không có thời gian ở đây, nàng để cho Trịnh Bích len lén mua thuốc phá thai bỏ vào trong cơm của thiếp thất, thiếp thất mặc dù là người không có nhiều đầu óc, thế nhưng nàng cũng không ngờ tới An Khả Tâm lại dĩ nhiên ác độc như vậy, lộ liễu đối với thai nhi trong bụng nàng hạ độc thủ, kết quả hại nàng sinh non.
Lâm Hâm sau khi biết chuyện này phi thường tức giận, không cần nghĩ cũng biết là ai làm, hắn lập tức chạy đến trước mặt An Khả Tâm tuyên bố muốn hưu nàng, lý do là nàng phạm vào hai điều trong thất xuất, tức “Không thuận phụ mẫu” và “đố kị”, hai điều này bất luận cái gì cũng đã đủ cho hắn có lý do hưu nàng.
An Khả Tâm chỗ nào tán thành, nàng trả giá xuất ra bản thân khi còn sống gả cho tên Lâm Hâm mập mạp chết bầm này, không chỉ có cái gì đều không có được, lại rơi xuống một thanh danh không tốt, nếu không phải từ Lâm gia gạt đi một số tiền tài lớn, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vì vậy song phương liền giằng co.
Lâm Hâm đưa cho An Khả Tâm hưu thư làm cho nàng rơi lệ tại chỗ, đồng thời thà chết dựa vào Lâm gia chứ không chịu đi.
Sau khi Trịnh Bích biết cũng mỗi ngày tới cửa nháo, nhưng phụ mẫu Lâm Hâm cũng không phải đèn đã cạn dầu, đặc biệt là nương Lâm Hâm, ở cùng châu huyền thế nhưng nổi danh là người đàn bà chanh chua cộng thêm lời nói ác độc, cho nên mỗi ngày có người đi ngang qua cửa Lâm gia đều có thể nghe được tiếng cãi vả truyền tới từ Lâm gia.
Ngay từ đầu chỉ là cãi nhau, sau lại diễn thành động thủ, bất quá mẹ con An Khả Tâm sao là đối thủ của toàn gia Lâm Hâm, kết quả động thủ đó là thân thể và trên mặt đều bị thương.
Tô quản gia bận rộn sản nghiệp An gia, căn bản một thời gian không đi quản mẹ con các nàng, hơn nữa cũng không muốn quản, ban đầu lúc đại thiếu gia rời khỏi An Viễn Huyền đã nói, An Khả Tâm gả vào Lâm gia, sau này sẽ là người nhà Lâm gia.
Chuyện tình người trong nhà của bọn họ để cho bọn họ tự đi giải quyết, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không nên nhúng tay vào, cho dù thực sự có chuyện gì, nhất định là An Khả Tâm tự làm tự chịu, cho nên lúc tin tức truyền tới An Viễn Huyền, Tô quản gia liền giả bộ cái gì cũng không biết, lão chỉ là một hạ nhân, không làm chủ được chủ tử.
Thái độ của Tô quản gia làm mẹ con Trịnh Bích tức điên rồi, thế nhưng hắn không cùng An Tử Nhiên nói, các nàng cũng không thể tránh được, luôn không có khả năng chạy đi Quân Tử thành, An Tử Nhiên cũng không quá thích các nàng, chắc chắn sẽ không cố ý chạy tới vì các nàng ra mặt.
Giữa thượng tuần và hạ tuần tháng tám, Lâm Hâm liền lần lượt cưới hai phòng thiếp thất, hơn nữa mỗi đêm đều qua đêm ở trong phòng thiếp thất ngủ, chính là không đi đến nơi của An Khả Tâm.
Đến giữa tháng chín, tam phòng và tứ phòng nhất tề truyền ra tin tức mang thai.
Lúc này đây các nàng rút ra giáo huấn của nhị phòng, căn bản không để cho An Khả Tâm tới gần viện tử của các nàng, ai mà biết cái người nữ nhân này lại sẽ làm ra cái sự tình điên cuồng gì đến.
Lâm Hâm thậm chí đã cảnh cáo nàng, nếu như nàng còn dám hại chết con hắn, hắn nhất định sẽ đem nàng giao cho quan phủ, An Khả Tâm tựa hồ bị hắn hù dọa, sau đó quả nhiên không có lại làm những trò mờ ám nhỏ.
Có thể bọn họ còn đánh giá thấp quyết tâm của An Khả Tâm.
Người nữ nhân này một ngày nào đó phát điên đến, chuyện gì nàng cũng đều làm ra được, lần trước nàng còn biết phải lén lén lút lút làm, lần này cái gì cố kỵ lại cũng không có.
Sống ẩn nhẫn một tháng sau, đầu tiên là nàng đem tứ phòng hạ thấp cảnh giác đẩy mạnh xuống hồ, thai nhi ba tháng đầu vốn cũng không phải là rất ổn định, kinh hách này liền sinh non.
Nhưng mà nàng không có thu tay lại, lập tức chạy đi viện tử của tam phòng, thừa dịp lúc nha hoàn đi ra không ở bên người tam phòng liền vọt vào, ai có thể nghĩ, tam phòng cũng không phải nữ tử bình thường, nàng trời sinh khí lực liền giống như lớn hơn so với nữ nhân bình thường, An Khả Tâm được nuông chìu từ bé, sao có thể là đối thủ của nàng, kết quả bị đẩy ngã, cái trán nặng nề đập đến góc bàn, lộ ra gương mặt như hoa như ngọc liền bị hủy.
An Khả Tâm thiếu chút nữa phát điên, bất quá trên dưới Lâm gia không ai đồng tình nàng.
Lâm Hâm không muốn tiện nghi nàng như vậy, chẳng những không có tìm đại phu trị cho nàng, trái lại đem nàng nhốt vào phòng củi, mỗi ngày chỉ cho nàng một bữa cơm, giam một tháng, đem nàng đói bụng đến phải xanh xao vàng vọt, cả người gầy một vòng lớn.
Thẳng đến khi Trịnh Bích mang người xông vào Lâm gia mới được thả ra, bao gồm một tờ hưu thư cũng ném tới trước mặt nàng.
Xem ở mặt mũi của An gia, Lâm Hâm sẽ không đi kiện An Khả Tâm, thế nhưng muốn hai mẹ con các nàng từ nay về sau cút ra khỏi tầm mắt của hắn.
Thấy nữ nhi bị hủy dung, Trịnh Bích lúc đó như thế nào mà cam tâm bỏ qua, bất quá tình huống của nữ nhi quả thực không có khả năng lại ở lại Lâm gia, không thể làm gì khác hơn là đem nàng mang về trạch mới An gia, nghĩ dưỡng thương tốt rồi trở lại tìm Lâm gia tính sổ.
Một lần dưỡng này chính là nửa tháng.
Vết thương trên mặt An Khả Tâm bởi vì không có trị liệu đúng lúc, dẫn đến vết thương dữ tợn rõ ràng, dùng lưu hải cũng không giấu được, từ đó về sau, nàng mỗi ngày núp ở trong phòng ném đồ vật, không có đồ vật liền dùng móng tay cào tường, bọn hạ nhân cũng không dám tới gần viện tử của hai mẹ con các nàng.
Bất kể là Lâm Hâm hay là mẹ con An Khả Tâm, song phương đều có lỗi.
Nếu như Lâm Hâm không có ham điền sản An gia thú An Khả Tâm thì sẽ không phát sinh loại chuyện này, đây là khởi đầu, thế nhưng chuyện phát sinh phía sau lại có quan hệ trực tiếp tới lòng tham của hai mẹ con An Khả Tâm.
Mẹ con An Khả Tâm không theo đuổi mưu mô gia sản Lâm gia, Lâm Hâm có lẽ sẽ đem nàng cung phụng ở nhà, cho dù không thích nàng cũng sẽ không trực tiếp trở mặt.
Nghe Tô quản gia nói xong, quả thật là sóng này chưa yên sóng sau ập đến.
Dùng một câu để tổng kết, An Khả Tâm chính là tự làm tự chịu, giống như loại thủ đoạn độc ác của nàng, liên tục sát hại hai hài tử chưa ra đời trong bụng hai phòng thiếp thất, đã là hai mạng người, hắn không có đem An Khả Tâm giao cho quan phủ đúng là cấp mặt mũi An gia.
“Quản gia, chuyện này ta sẽ giải quyết, không cần ngươi quan tâm.”
An Tử Nhiên nghe xong liền đối với Tô quản gia giữa chân mày vẫn mang theo một tia lo lắng nói, hắn biết Tô quản gia điều không phải lo lắng mẹ con An Khả Tâm, mà là lo lắng các nàng sẽ liên lụy đến danh tiếng An gia.
“Dạ, đại thiếu gia, lão đây vội vàng lui xuống trước.”
Tô quản gia cuối cùng cũng yên tâm, lão bây giờ đối với An Tử Nhiên hầu như có một loại tin tưởng mù quáng, nghĩ chỉ cần có hắn ở đây, mặc kệ trắc trở dạng gì đều có thể dễ dàng giải quyết.
Tô quản gia đi rồi, vẫn luôn không phát ra tiếng Phó Vô Thiên đột nhiên nói một câu.
“Lâm Hâm kia là cố ý đi?”
An Tử Nhiên thản nhiên nói: “Trăm phần trăm.”
Người khác có thể không nhìn ra, thế nhưng lại không thể gạt được hai người bọn họ, Lâm Hâm nếu thật coi trọng hài tử của hắn nên phái người bảo hộ tam phòng và tứ phòng, mà không phải chỉ là cảnh cáo ngoài miệng An Khả Tâm.
An Khả Tâm tính cách cực đoan, nàng nếu dám dùng thuốc phá thai xóa sạch hài tử nhị phòng, như vậy nàng nhất định còn có thể làm tiếp những chuyện tương tự.
Thế nhưng Lâm Hâm không có, thậm chí khi tam phòng và tứ phòng mang thai ba tháng đầu mỗi ngày đều ra ngoài làm việc, đi sớm về trễ, đem An Khả Tâm và tam phòng tứ phòng ở cùng dưới một mái hiên, có thể thấy được hắn cũng không phải đặc biệt coi trọng hài tử trong bụng thiếp thất, có lẽ nói, hắn chính mình chế tạo cơ hội cấp cho An Khả Tâm tiếp cận tam phòng tứ phòng.
Lâm Hâm chán ghét An Khả Tâm, nếu An Khả Tâm không có cách nào mang đến cho hắn chỗ tốt, như vậy hắn cũng không cần thiết lại lưu lại An Khả Tâm, thế nhưng e ngại An gia, cho nên hắn cần một cái cớ danh chính ngôn thuận hưu An Khả Tâm, làm cho An gia vô pháp tìm hắn phiền phức, lại có thể đảm bảo danh tiếng Lâm gia không bị tổn hại.
Tính toán ban đầu của Lâm Hâm lợi dụng hài tử nhị phòng hưu An Khả Tâm, không nghĩ da mặt nàng lại dày như vậy, vậy mà thà chết nương nhờ Lâm gia chứ không chịu đi, lúc này mới có tam phòng và tứ phòng phía sau.
An Khả Tâm làm việc quá độc ác, liên tiếp giết hai thai nhi chưa thành hình, thậm chí còn muốn giết đứa thứ ba, truyền đi người người đều sẽ đồng tình cảnh ngộ Lâm gia, chửi rủa An Khả Tâm độc ác, đến lúc đó Lâm Hâm trái lại trở thành người bị hại chân chính.
Chiêu thức ấy của Lâm Hâm rất cao minh.
An Khả Tâm là nhị tiểu thư An gia, nếu không phải An Tử Nhiên nổi danh ở bên ngoài, người khác nhất định sẽ cho rằng An gia dạy dỗ loại nữ nhi này cũng không tốt hơn chút nào.
Quả nhiên là nhất tiễn song điêu ( 1 mũi tên trúng 2 con chim), An gia tìm Lâm gia phiền phức chỉ phải chịu thiệt thòi.
“Kế tiếp, ngươi định làm gì?” Phó Vô Thiên hỏi nói.
An Tử Nhiên trầm ngâm nói: “Việc này không dễ giải quyết, Lâm gia khẳng định sớm đã có phòng bị, nếu biết ta đã quay về An Viễn Huyền, nói không chừng Lâm Hâm còn có thể cắn ngược trở lại An gia một ngụm.”
Phó Vô Thiên cúi người đem hắn nửa kéo vào trong lòng, thấp giọng nói rằng: “Ba người thành hổ, lời đồn đãi có thể là một loại thứ tốt.”
An Tử Nhiên rũ xuống đôi mắt.
Nếu như Lâm Hâm là không biết phân biệt, chuyện này hắn sẽ không cố ý đi truy cứu, thế nhưng nếu như y muốn đánh tâm tư gì, hắn cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể mặc người bóp làm thịt chà xát thành viên.
Tin tức An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên trở về rất nhanh thì ở An gia truyền ra.
Buổi chiều, An Tử Nhiên ở thư phòng xem sổ sách Tô quản gia trình giao lên, trong nửa năm khi hắn đi Quân Tử thành này, Tô quản gia đem An gia xử lý rất tốt, đặc biệt cùng Chu lão hán hợp tác xây dựng tiểu điếm bán cháo.
Tiểu điếm cháo đã biến thành tửu lâu, hơn nữa không chỉ có một nhà, bên trong có thê tử của Chu lão hán cùng trù bếp An gia cùng nghiên cứu toàn bộ món ăn, cùng cháo như nhau rất được hoan nghênh, nhiễm nhiên trở thành chiêu bài.
Tô quản gia sau lại nghĩ có thể mở rộng chiêu bài đại tửu lâu, liền ở phụ cận huyện lại mở thêm một nhà.
Tửu lâu này là lấy danh An gia, đây là phu phụ Chu lão hán kiên trì, bọn họ có thể có được sinh hoạt như ngày hôm nay toàn dựa vào An gia, cho nên bọn họ không ngại ở phía trước danh hiệu tửu lâu tăng thêm hai chữ An gia.
Theo tình hình như vậy tiếp tục phát triển tiếp, nếu như không ngoài suy đoán, tửu lâu An gia không cần vài năm nữa là có thể ở sản nghiệp tửu lâu Đại Á chiếm một chỗ đứng.
An Tử Nhiên là một người rất có nguyên tắc và hào phóng, có công liền ban thưởng, có sai liền trừng phạt, nhìn xong sổ sách kinh doanh của tửu lâu, biết được phu phụ Chu lão hán vẫn còn đang ở trong ngôi nhà cũ nát lúc ban đầu, liền để cho Tô quản gia ở trong huyện tìm một tòa trạch cách gần tửu lâu lại tương đối rộng rãi cho bọn họ ở.
Tô quản gia đã sớm có ý đó, lập tức đáp ứng.
An Tử Nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, Phó Vô Thiên đi tới từ phía sau nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương cho hắn, thư phòng thoáng chốc nổi lên một tia an tĩnh ấm áp.
Chỉ là cũng không lâu lắm, loại an tĩnh này đã bị người phá vỡ.
Hai mẹ con Trịnh Bích rốt cục không chịu nổi chủ động xuất hiện.
|
Chương 115: Đòi lại của hồi môn Mẹ con Trịnh Bích thế tới rào rạt, người không biết còn tưởng rằng các nàng là đến chất vấn An Tử Nhiên.
Bất quá còn không có xông tới, hai người đã bị Chung Nguyệt canh giữ ở cửa cản lại, Cát Khiêm An bị lưu lại ở Quân Tử thành, cho nên lần này đi cùng bọn hắn chính là Chung Nguyệt.
Chung Nguyệt mặt không biểu tình, đôi ngươi lạnh lùng cực điểm nhìn các nàng.
Mẹ con Trịnh Bích vừa định bảo nàng tránh ra, chống lại tầm mắt của nàng đột nhiên rùng mình một cái, cho tới bây giờ các nàng chưa từng thấy qua người nữ nhân này, nàng rất có thể là thủ hạ của Phó Vô Thiên, tâm tình phấn chấn thoáng chốc tỉnh táo lại.
“Để cho các nàng vào đi.”
Thanh âm Phó Vô Thiên từ trong thư phòng truyền tới.
Mẹ con Trịnh Bích nhận ra được cái thanh âm này, nhìn về phía Chung Nguyệt mặt mày nhất thời đắc ý, chủ tử của ngươi cũng để cho chúng ta đi vào, tên nô tài như ngươi này còn muốn ngăn cản chúng ta? Cũng không nhìn một chút chính mình là thân phận gì.
Chung Nguyệt chán ghét nhíu lại mi, thân thể tránh sang một bên để cho các nàng đi vào.
Lúc trước nàng ở Quân Tử thành nghe Cát Khiêm An nhắc qua, hai nữ nhân không biết sống chết này, chết đến nơi còn không tự cảm thấy, người như thế hoàn toàn không đáng được đồng tình!
Mẹ con Trịnh Bích nghênh ngang đi vào thư phòng, thế nhưng khi nhìn thấy An Tử Nhiên, biểu tình đắc ý trên mặt lập tức biến thành thương cảm cùng bi thảm, lộ ra gương mặt mướp đắng, tựa như chính mình mới thật sự là người bị hại, bất quá là muốn tranh thủ đồng tình của An Tử Nhiên.
“Đại ca, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta.”
An Khả Tâm đi tới liền vọt đến trước mặt An Tử Nhiên, gọi hết sức thân mật, tựa như trước khi nàng xuất giá cùng An Tử Nhiên đối chọi gay gắt chưa từng có phát sinh qua.
An Tử Nhiên nhớ kỹ, An Khả Tâm chưa bao giờ gọi hắn là đại ca, tâm tình không tốt liền gọi thẳng tên của hắn, chưa từng giống như bây giờ một ngụm một câu đại ca.
Hắn nhìn An Khả Tâm trước mặt một chút, cách lần cuối cùng gặp mặt không quá nửa năm, nàng đã đem chính mình làm cho người không ra người quỷ không ra quỷ, vết thương trên trán kia quả thực rất lớn rất xấu, cũng không biết lúc đó nàng là đụng như thế nào, một vết thương lớn hầu như chiếm nửa cái trán, mặt của nàng để lại một vết sẹo, giống như bị người dùng vũ khí sắc bén xẹt qua, An Khả Tâm không có khả năng chính mình vẽ lên mặt mình, cho nên rất có thể là Lâm gia làm.
Thiếu nữ xinh đẹp ngày trước, hiện tại biến thành thiếu phụ xấu xí, năm nay bất quá chỉ mới mười sáu tuổi, lại qua mấy tháng cũng chỉ mới mười bảy, thủ đoạn nhiều hơn niên tuổi, bây giờ nhìn lại giống như đã có hai ba mươi tuổi.
An Khả Tâm đem mình làm thành bộ dạng khổ quỷ này, quả thực An Tử Nhiên không nghĩ tới, hắn chỉ biết là mẹ con An Khả Tâm sẽ ở Lâm gia té ngã một lần, nhưng không nghĩ đến sau đó huyên náo lớn như vậy.
“Nga, ngươi bảo ta làm chủ cho ngươi?” An Tử Nhiên thờ ơ hỏi.
An Khả Tâm vừa nhìn biểu tình này của hắn, ngực không khỏi phồng lên, nhưng là vì trả thù Lâm gia, nàng chỉ có thể đối An Tử Nhiên ăn nói khép nép.
“Đại ca, Lâm gia khinh người quá đáng, bọn họ không chỉ hại ta đập đầu vào góc bàn, mà còn thừa lúc ta hôn mê ở trên mặt ta rạch một đao, khuôn mặt ta hiện tại đã triệt để bị hủy, cơn tức này không đòi lại ta quyết không cam lòng!”
An Khả Tâm càng nói càng khích động, hai tay dùng sức vỗ vào trên án thư, mười ngón tay bởi vì trong lòng vặn vẹo mất tự nhiên mà uốn lượn, bởi vì bình thường cào tường, cho nên móng tay của nàng hầu như nứt toác, thiếu chút nữa thương tổn chính mình, sau lại bị Trịnh Bích đem móng tay của nàng đều cắt hết.
Trịnh Bích thấy biểu tình nhàn nhạt của An Tử Nhiên, liền vội vàng đem An Khả Tâm kéo đến bên người.
“Nương, ngươi làm gì?” An Khả Tâm lập tức không nhịn được hướng nàng gào lên.
Trịnh Bích không để ý đến nàng, nịnh hót nhìn về phía An Tử Nhiên, ” Tử Nhiên, ta biết An Khả Tâm có lỗi, nàng không nên hại hài tử Lâm Hâm, thế nhưng này không hoàn toàn là lỗi của Khả Tâm, nếu như không phải Lâm Hâm không chịu chạm vào Khả Tâm, hơn nữa còn đem một danh kỹ thú vào Lâm gia nhục nhã Khả Tâm, Khả Tâm tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện cực đoan như thế, hơn nữa, cho dù Khả Tâm thực sự sai rồi, Lâm gia cũng không nên hủy dung mạo của Khả Tâm, một cô nương gia tối trọng yếu nhất chính là khuôn mặt, bị hủy dung, sau này còn có người nam nhân nào nguyện ý muốn nàng?”
An Khả Tâm che gương mặt bị vẽ hoa của mình, trong mắt lộ ra một tia oán độc, Lâm Hâm, còn có ba tiện nữ nhân kia, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha bọn họ!
An Tử Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trịnh Bích, chí ít so với An Khả Tâm còn có chút đầu óc, nếu là một mực trốn tránh trách nhiệm, hắn chắc chắn sẽ không giúp các nàng, hôm nay hai mẹ con An Khả Tâm ác danh bên ngoài, hắn nếu là vô cớ nhúng tay vào việc này, ngược lại sẽ đối với thanh danh của hắn tạo thành ảnh hưởng.
“Tử Nhiên, ta biết chuyện này làm cho ngươi thật khó khăn, thế nhưng Khả Tâm nói như thế nào cũng là muội muội của ngươi, cho dù ngươi không vì nàng ra mặt, của hồi môn của Khả Tâm phải lấy lại, Lâm gia chết tiệt, bọn họ đến bây giờ cũng không có đem của hồi môn của Khả Tâm trả lại!”
Trịnh Bích thấy hắn thờ ơ chỉ có thể thối lui mà cầu xin.
Bất quá những lời này của nàng quả thực nói đến trọng điểm.
Của hồi môn An Khả Tâm mặc dù là của nàng, nhưng chung quy vẫn là cầm từ An gia đi ra, An Khả Tâm không đúng như thế nào đi nữa, về tình về lý, Lâm gia cũng không thể nuốt đồ cưới của nàng, cho nên đồ cưới là phải cầm về.
An Tử Nhiên giơ lên đôi mắt: “Chuyện này ta sẽ xử lý.”
Mất nước bọt nhiều như vậy, rốt cuộc được đến câu hứa hẹn này, vẻ mặt Trịnh Bích lập tức mừng rỡ, “Kia ta và Khả Tâm liền chờ tin tức tốt của ngươi.”
An Khả Tâm lại đối với kết quả này không hài lòng, đồ cưới đương nhiên là phải đòi về, thế nhưng nàng cũng không muốn để cho Lâm Hâm và thiếp thất của hắn đều trải qua tốt, nàng càng muốn thấy bọn họ sống không bằng chết!
An Khả Tâm há mồm đã nghĩ phun ra một chữ ‘Không’, lập tức bị Trịnh Bích tay mắt lanh lẹ kéo đi ra ngoài.
Rời khỏi thư phòng còn có thể nghe được thanh âm tranh chấp của hai mẹ con các nàng.
“Vương phi chuẩn bị vì các nàng ra mặt?”
Phó Vô Thiên khoanh tay nhìn vẻ mặt trầm tư của An Tử Nhiên, hắn không cho là Vương phi thực sự sẽ vì mẹ con Trịnh Bích ra mặt.
An Tử Nhiên khinh xuy một tiếng: “Làm sao có thể!”
Đây là lựa chọn của mẹ con Trịnh Bích, lúc trước hắn quả thực muốn đem An Khả Tâm gả đi, thế nhưng không có kiên trì nhất định phải gả An Khả Tâm cho Lâm Hâm, nếu như nàng kiên trì nói không chịu gả, hắn nhiều nhất là lại tìm cho nàng một hộ nhà giàu sang, Lâm Hâm chỉ bất quá vào lúc đó vừa vặn tìm tới cửa mà thôi, liền biểu hiện ra đối với An Khả Tâm si tình mà thôi.
Hắn đã cho các nàng một cơ hội, thế nhưng hai người lại nhìn trúng gia sản Lâm gia, cuối cùng vẫn là An Khả Tâm chính mình thay đổi đáp ứng gả vào Lâm gia.
An Tử Nhiên không cho là mình cần vì hôn nhân của An Khả Tâm bỏ ra cái trách nhiệm gì, hắn càng thêm không có chút nào hổ thẹn, nói hắn lãnh huyết vô tình cũng tốt, nói hắn không có tình nghĩa huynh muội cũng tốt, dù sao hắn chính là người như vậy, nếu không phải hắn không muốn cùng một đám nữ nhân tính toán chi li, hắn sẽ rất vô tình.
An gia bây giờ ngoại trừ tiểu bao tử, hắn đối với những thân nhân khác cũng không có một chút tình cảm nào, kể cả thân muội muội An Vu Chi.
An Tử Nhiên không dự định đợi ở An Viễn Huyền quá lâu.
Ngày thứ hai, bọn họ liền tìm đến Lâm gia.
Lâm gia bởi vì ở Đồng Đài huyện, cho nên tin tức An Tử Nhiên trở về không có lập tức truyền tới trong tai Lâm gia, thẳng đến lúc bọn họ đến cửa, Lâm gia mới phản ứng được.
Lâm Hâm bối rối, cho rằng An Tử Nhiên là tới tìm Lâm gia tính sổ, hắn mặc dù biết chính mình chiếm lý, thế nhưng An Tử Nhiên nếu là một người không nói lý, sự tình sẽ phiền phức rất nhiều.
“Tướng công, không cần lo lắng, cái nữ nhân An Khả Tâm ác độc kia, cho dù là ca ca nàng muốn vì nàng ra mặt, hắn cũng không chiếm được một chữ lý, sự tình tuyên truyền đi đối với bọn họ không có chỗ tốt.”
Nhị phòng đem khuôn mặt dán tại trước ngực hắn, dùng thanh âm non nớt đặc biệt ghé vào tai hắn thổi khí, Lâm Hâm rất thích nàng như vậy, cho nên nàng phi thường hiểu được lợi dụng ưu thế của mình.
Lâm Hâm ôm hông của nàng, ánh mắt khôn khéo híp lại một cái.
Quả thực, hắn cố ý tính kế An Khả Tâm, không phải là vì một chữ ‘lý’, có lý, thì là Lâm Hâm hại An Khả Tâm bị hủy dung, đó cũng là nàng tự làm tự chịu, chẳng thể trách được người khác, huống chi… Để phòng ngừa vạn nhất, hắn đã sớm liền chuẩn bị đòn sát thủ thứ hai.
Lâm Hâm cầm bàn tay non mềm của nàng, “Được Liên Tâm, ngươi liền chờ tin tức tốt của ta.”
Liên Tâm gật đầu, dẫn hắn rời phòng, gương mặt thoáng chốc âm trầm xuống, trong mắt từ từ thẩm thấu ra một tia cừu hận thấu xương.
Xuất thân của nàng không tốt, hai chữ danh kỹ đã định trước nàng đời này rất khó tìm được chân tình, thế nhưng chính là bởi vì nàng vui vẻ chờ đợi gần mười năm, cho nên nàng so với nữ nhân thông thường càng thông minh, rất có tâm cơ, có một số việc, nàng so với ai khác đều thấy rõ.
Đại sảnh Lâm gia.
Đồng thời vội vã qua đây cùng Lâm Hâm gặp khách còn có phụ mẫu của hắn.
Hai người thuộc về loại người bắt nạt kẻ yếu, trước vẫn lo lắng An gia sẽ tìm tới tính sổ bọn họ, lo lắng đề phòng nửa tháng, An gia thủy chung không có động tĩnh gì, hai người liền cho rằng An gia tự biết đuối lý không dám tới cửa, lúc này mới hơi chút yên lòng.
Chưa từng nghĩ qua, mới yên tâm một hai ngày, An gia liền tìm tới cửa, hai lão lại càng hoảng sợ, thẳng đến sau khi Lâm Hâm phân tích cho bọn họ lợi và hại mới tỉnh táo lại.
“Các ngươi còn tới làm gì, ngại đem Lâm gia chúng ta làm hại còn chưa đủ thảm sao?”
Nương của Lâm Hâm Lâm thị vừa nhìn thấy An Tử Nhiên liền đối với hắn hầm hầm giận dữ, đây là Lâm Hâm dạy cho nàng, Lâm gia chiếm lý, phẫn nộ là chuyện đương nhiên, bất quá đối phương cũng không phải người bình thường, cho nên bọn họ chỉ có tiên phát chế nhân ( đánh đòn phủ đầu) mới có thể đem quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình, cuộc nói chuyện phía sau sẽ có lợi hơn nhiều.
Bất quá đúng như bọn họ nghĩ, An Tử Nhiên đều không phải là người bình thường.
Lử giận của Lâm thị vẫn chưa làm cho hắn động dung, nghe được câu này, An Tử Nhiên chỉ là lạnh lùng nhìn bọn họ, thẳng đến khi đem ba người bị nhìn đến không được tự nhiên, phu phụ Lâm gia chỉ một lúc, khí thế liền yếu đi.
Lâm Hâm thấy tình thế không ổn, lập tức kiên trì, bày ra một bộ dáng thà chết không phục nói rằng: “An Khả Tâm đã bị ta hưu, nếu như các ngươi là đến vì nàng ta lấy lại công đạo, Lâm gia cũng tuyệt không khuất phục, ta kính trọng thái độ làm người của An công tử, nhưng An Khả Tâm độc phụ kia hại chết hai hài nhi còn chưa kịp xuất thế của ta, ta là tuyệt đối sẽ không đem nàng đón vào cửa.”
Lâm Hâm vẫn cứ đắc ý nói mình và Lâm gia càng giống như người bị hại.
“Ai nói ta tới là vì An Khả Tâm lấy lại công đạo, sự kiện kia đúng là nàng sai, Lâm công tử hưu nàng không có gì không đúng, ta đây lần này đến là vì muốn cầm lại của hồi môn của An Khả Tâm.” An Tử Nhiên chậm rãi nói.
Lâm Hâm sợ run lên, khi hắn nghe xong một câu cuối cùng, ý nghĩ trong lòng thoáng chốc thay đổi.
|
Chương 116: Rước lấy họa Lâm Hâm căn bản không nghĩ qua đem của hồi môn trả lại cho An Khả Tâm.
Trái lại không phải là hắn không muốn trả, mà là sau khi đem An Khả Tâm đuổi ra Lâm gia, hắn liền đem tòa viện của An Khả Tâm kia đưa cho Tứ phòng đang hoài thai ở.
Bởi vì khi đó cuối cùng đem cái độc phụ An Khả Tâm này hưu, hắn vui vẻ một thời gian liền đem chuyện đồ cưới quên rồi, lúc này An gia tự mình tới cửa, hắn mới nhớ tới còn có chuyện này, thế nhưng khiến sắc mặt hắn đại biến chính là, hắn căn bản không biết tứ phòng đã xử lý đồ cưới An Khả Tâm như thế nào, nếu vẫn còn là tốt rồi, nếu mất, sự tình liền phiền toái.
"Thế nào, lẽ nào Lâm công tử không muốn đem đồ cưới của An Khả Tâm trả lại?"
An Tử Nhiên theo dõi biểu tình biến sắc của hắn, hơi nheo mắt lại, đồ cưới An Khả Tâm bất kể là trước khi gả vào Lâm gia vẫn là sau này, kia đều là đồ cưới của nàng ta, hắn cầm không được, Lâm gia càng là không thể nào nuốt được đồ cưới của nàng.
Phu gia chiếm lấy đồ cưới của thê tử cũng không phải chuyện vẻ vang, chuyện này nếu như truyền đi, cho dù Lâm gia chiếm lý cũng thay đổi thành không có lý.
"Dĩ nhiên không phải, hiện tại ta gọi hạ nhân đem đồ cưới của nàng lấy ra, nhị vị chờ chốc lát."
Biểu tình Lâm Hâm có chút khó coi, sau đó lại nhỏ giọng đối phụ thân và nương hắn nói: "Phụ thân, nương, các người trước tiên chiêu đãi bọn hắn một chút, con đi một lát sẽ trở lại."
Lâm thị phu phụ gật đầu, "Nhi tử, ngươi mau để cho hạ nhân đem đồ cưới chuyển ra ngoài trả lại cho bọn hắn, nhà chúng ta không thiếu một chút đồ kia."
Lâm Hâm cứng ngắt lên tiếng, trở lại hậu viện, dưới chân hắn phảng phất như sinh ra gió chạy ào vào viện Tứ phòng, thanh âm đẩy cửa cực lớn, đem Tứ phòng đang ở an thai lại càng hoảng sợ, vừa quay đầu lại liền thấy tướng công hơi thở gấp gáp, thần sắc âm trầm, liền vội vàng đứng lên.
"Tướng công, như thế nào mà đi vội vàng như vậy?"
Tứ phòng đỡ thắt lưng đi tới trước mặt hắn, chìa tay liền muốn cầm tay hắn.
Lâm Hâm trở tay dùng sức nắm cổ tay của nàng, mặc kệ nàng đang hoài thai liền lớn tiếng chất vấn: "Ta hỏi ngươi, đồ cưới An Khả Tâm đâu, ta nhớ kỳ đồ của của ả ta vẫn để ở chỗ này, đồ đạc ở nơi nào?"
Tứ phòng lộ ra một tia biểu tình đau đớn, "Tướng công, ngươi nắm đau ta."
Lâm Hâm mặc dù nóng ruột, nhưng là thấy nàng không giống nói dối, lại nghĩ đến nàng còn đang mang thai hài tử của mình, liền buông tay nàng ra, ôn nhu hỏi: "Ngươi mau nói cho ta biết, kia đồ cưới ở nơi nào?"
"Đang yên lành, tướng công thế nào hỏi đến chuyện đồ cưới, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Tứ phòng xoa cổ tay của mình, nhãn thần lại lóe lên.
Lâm Hâm đột nhiên giận tái mặt, "Đừng để cho ta hỏi đến lần thứ ba."
Trong tâm Tứ phòng lộp bộp một cái, tướng công quyết tâm muốn tìm đồ cưới An Khả Tâm, xem ra là không thể lừa gạt được, liền do do dự dự nói: "Đồ cưới... Đều đặt ở phòng cách vách."
Lâm Hâm lập tức đi đến phòng cách vách.
Tứ phòng thấp thỏm không ngớt, suy nghĩ một chút vẫn là vội vội vàng vàng theo sau, nàng không rõ, vì sao tướng công lại đột ngột hỏi đến đồ cưới An Khả Tâm, nếu như bị hắn phát hiện, nàng không biết tướng công có tức giận hay không.
Nhịp chân của nàng tương đối chậm, chờ nàng tiến vào phòng cách vách liền thấy Lâm Hâm đem mấy rương đồ cưới An Khả Tâm đẩy ra ngoài không có mở ra xem đến, sau đó lại bị hắn thấy một trong mấy cái rương đồ cưới hoàn toàn biến mất, bên trong ngay cả mảnh vụn cũng không có.
An Khả Tâm phi thường quý trọng đồ cưới của nàng, khi nàng còn là Đại thiếu nãi nãi của Lâm gia, nàng căn bản không chịu động tới đồ cưới của mình, hiện tại có một rương đồ cưới không thấy, tám chín phần mười là bị Tứ phòng lấy đi.
Lâm Hâm đột nhiên xoay người, hai mắt phát ra quang mang hung ác trực tiếp nhìn chằm chằm Tứ phòng.
Tứ phòng bị hắn nhìn trong lòng bồn chồn lo lắng, "Tướng công, thiếp..."
"Nói cho ta biết, đây là có chuyện gì?" Lâm Hâm tức giận chỉ vào cái rương kia, trong lòng đã vạn phần hối hận thú cái nữ nhân thô bỉ này.
Lúc đầu thú nàng bất quá là để hưu An Khả Tâm, trùng hợp nàng cũng có vài phần tư sắc, hơn nữa xuất thân không cao, là một thôn nữ, tâm tư cũng sẽ không quá nặng, cho nên hắn không có lo lắng nhiều lắm liền thú nàng, chưa từng nghĩ tới, dĩ nhiên một chút giáo dưỡng cũng không có, quả nhiên thôn nữ vẫn là thôn nữ!
Tứ phòng bị sắc mặt dữ tợn của hắn hù dọa, "Tướng công, thiếp, thiếp..."
"Thiếp cái gì, ta hỏi ngươi đồ vật tại sao lại thiếu?" Lâm Hâm rốt cuộc bị nàng chọc cho nổi trận lôi đình, nói chuyện một lát liền lớn tiếng chất vấn.
Chưa từng gặp qua một mặt kinh khủng như vậy của Lâm Hâm Tứ phòng sợ đến ngồi bệch dưới đất, nước mắt cũng chảy xuống, mạnh mẽ khóc, chính là không giải thích vì sao đồ cưới lại thiếu, hiện tại lại thông thạo giả trang thương cảm, lúc ban đầu động vào đồ cưới An Khả Tâm thế nào không nghĩ tới cái hậu quả này?
Lâm Hâm hận không thể bóp chết người nữ nhân này, hắn lập tức gọi nha hoàn Tiểu Lục hầu hạ Tứ phòng tới.
Đối mặt với sự tức giận của công tử, Tiểu Lục bị dọa sợ, khai báo đầu đuôi ngọn ngành.
Đồ cưới thiếu đúng là Tứ phòng lấy đi, Tứ phòng không giống với nhị phòng và tam phòng, nàng là từ nông thôn đi ra, đồ vật biết đến không nhiều lắm, tư tưởng cũng hạn hẹp, bởi vì người trong nhà tương đối nhiều, cho nên khi nàng còn bé chỉ biết đến tầm quan trọng của bạc, ở cha nương nàng hun đúc xuống (dạy bảo khai thông), nhiều ít dưỡng thành tập tính thấy tiền sáng mắt.
Sau lại gả cho Lâm Hâm, cuộc sống tốt đẹp của nàng tới rồi, mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống gia phu tạm ổn trôi qua phi thường thoải mái, bởi vậy càng thêm hiểu có tiền thật tốt. Thẳng đến An Khả Tâm bị hưu, Tứ phòng mẫu bằng từ quý (mẹ được dựa vào người con có địa vị cao quý) vào ở trong viện của An Khả Tâm, ngẫu nhiên phát hiện đồ cưới An Khả Tâm đặt ở phòng cách vách không có mang đi, nhìn đồ trang sức xinh đẹp lập tức bị cám dỗ, nàng cho rằng An Khả Tâm cũng không lại quay về Lâm gia được, hơn nữa tướng công cũng nói, gian viện từ này sau này thuộc về nàng, đồ vật bên trong tự nhiên đều là của nàng.
Tuy rằng Tứ phòng mơ hồ nghĩ có chút sai, nhưng là có lần một thì có lần hai lần thứ ba.
Tứ phòng liền giống như bị nghiện, mỗi ngày từ trong rương lấy đi một số loại đồ cưới để cho Tiểu Lục đi ra bên ngoài, một phần đổi thành bạc cho nhà thân mẫu xài, một phần giữ lại chính mình mua rất nhiều thuốc bổ xa xỉ.
Thân nương nhà Tứ phòng cũng đều là những cực phẩm, biết bạc nữ nhi là dùng thủ đoạn bất chính có được, bọn họ không chỉ không có khuyên nhủ, trái lại giựt giây nữ nhi lúc cầm càng nhiều đồ cưới hơn, Từ phòng là một người không có chủ kiến, cha nương nói cái gì thì nàng làm cái đó.
Toàn gia càng ăn càng viên thuận (lấy được một lần càng tham lam muốn lấy hết), đồ cưới thế nhưng từng chút từng chút giảm thiểu, gần nửa tháng, toàn gia các nàng đã cầm hết đồ cưới của An Khả Tâm. (cầm ở đây là đem đồ cưới của An Khả Tâm đi hiệu cầm đồ cầm nhé.)
Lâm Hâm trợn to hai mắt khó có thể tin nhìn Tứ phòng của hắn, chẳng trách, chẳng trách trước kia có một khách nhân cùng hắn lui tới sinh ý đối với hắn nói một câu kỳ quái, lúc đó hắn nói: "Nghĩ không ra Lâm thiếu gia đối với thiếp thất của mình tốt như vậy."
Lúc đó hắn không có nghĩ ra người nọ tại sao lại nói câu kia, bởi vì chỉ có hắn mới biết được, hắn đối với thiếp thất của mình có tốt hay không, không bạc đãi các nàng đã coi là không tệ, nhưng là muốn hắn tỉ mỉ chu đáo che chở các nàng là không thể nào, bây giờ nghĩ tới, đối phương chắc là thấy toàn gia thân nương Tứ phòng trôi qua tốt, cho nên mới lại nói câu kia.
Đến nay chân tướng rõ ràng, Lâm Hâm lại muốn giết nữ nhân này.
Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên hướng nữ nhân trên đất đạp một cước, đều tại tiện nữ nhân này, dĩ nhiên chọc cho hắn phiền toái lớn như vậy!
Tứ phòng kêu thảm một tiếng, ôm bụng té trên mặt đất, một cước của hắn vừa lúc áng chừng ở trên bụng của nàng, một cơn đau đớn tê tâm liệt phế từ bụng truyền đến, đau đến nàng mặt mũi trắng bệch.
"Máu a!" Tiểu Lục khiếp sợ nhìn máu chảy ra ở dưới quần Tứ phòng, sợ đến không biết làm sao bây giờ, nàng muốn nói cho thiếu gia, thế nhưng quay đầu lại liền thấy thiếu gia đang cười lạnh, hẳn là một bộ biểu tình không thèm quan tâm.
"Hài tử không có cũng tốt, vốn là ta cũng không có ý định để cho hài tử sinh hạ."
Lâm Hâm lãnh huyết vô tình nói, nếu không phải vì bẫy An Khả Tâm, hắn là không có khả năng để cho mấy người thiếp thất nhanh như vậy liền có hài tử, ở trong lòng hắn, nam hài đầu tiên của Lâm gia phải do chính thất sinh ra.
Nghe được chuyện không nên nghe, Tiểu Lục kinh hoảng cúi đầu.
"Tướng công, mau cứu thiếp, cứu cứu con của chúng ta..."
Bàn tay dính máu của Tứ phòng sắp bắt được vạt áo Lâm Hâm, lại bị hắn lui về phía sau, bắt hụt. Lâm Hâm không để ý tới nàng nữa, sau đó gọi mấy người hạ nhân tiến đến đem đồ cưới đều chuyển ra ngoài, sau đó cũng không quay đầu lại đi, việc cấp bách là đem đồ cưới thiếu bổ sung lại, bằng không An gia rất có thể sẽ mượn đề tài này để nói chuyện của mình.
May mắn là, danh mục đồ cưới An Khả Tâm vẫn còn ở đây.
Lâm Hâm trước hết để cho người đem mấy cái rương khác chuyển đến đại sảnh, chính mình mang theo hai người hạ nhân đi khố phòng chọn đồ vật, bởi vì không rõ ràng lắm cụ thể là đồ cưới nào bị cầm hết, hắn chỉ có thể bổ sung đại khái, đồ vật thay thế không có hay dùng không sai biệt lắm.
Một vòng xuống tới, Lâm Hâm dám cam đoan, đồ cưới hắn bổ sung tuyệt đối cao hơn so với giá trị một rương lúc đầu.
Trong đại sảnh, ở thời điểm phu phụ Lâm thị nhanh chịu không nổi khí tràng của An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên, Lâm Hâm rốt cuộc mang theo hai rương đồ cưới sau cùng khoan thai tới chậm, trong đó một rương nguyên là tràn đầy, Lâm Hâm để che giấu tai mắt của người khác mới làm như vậy.
"Đồ cưới An Khả Tâm toàn bộ đều ở trong đây, một loại cũng không thiếu."
Lâm Hâm trấn định đối An Tử Nhiên nói, tận lực làm cho bản thân mình thoạt nhìn rất thản nhiên, không để cho người khác phát hiện mờ ám trong rương.
An Tử Nhiên nhìn hắn một cái, liền bảo hạ nhân đi cùng y đem rương đều mở ra, đại khái nhìn một lần, "Đúng là đồ cưới An Khả Tâm, bất quá..."
An Tử Nhiên tại trước rương đồ cưới bị Tứ phòng mang đi khoảng trống đã được Lâm Hâm bổ sung dừng lại.
Đột nhiên chuyển ý khiến cho Lâm Hâm hơi nắm chặt tay, lại không biết, biến hóa này của hắn đã rơi vào trong mắt Phó Vô Thiên đứng sau lưng An Tử Nhiên.
Phó Vô Thiên trước một bước, "Cái rương đồ cưới này có vấn đề gì?"
"Là có chút vấn đề."
An Tử Nhiên khom người đem một món san hô Triều Châu bao phủ ở phía trên cầm lên, các loại đồ trang sức bên dưới bị Lâm Hâm giấu đi liền bại lộ ở trước mặt bọn họ.
Lâm Hâm có thể khẳng định An Tử Nhiên đã phát hiện.
An Tử Nhiên lúc đầu vì đồ cưới An Khả Tâm nhức đầu một hồi, mấy thứ này hắn đều tự mình chọn, tuy rằng đã qua một đoạn thời gian, nhưng ấn tượng vẫn phải có, Lâm Hâm cho rằng để đồ vật ở phía trên như vậy hắn cũng không biết bên trong có một số bị đánh tráo sao?
"Lâm công tử, ngươi phải giải thích như thế nào?"
An Tử Nhiên cầm san hô Triều Châu thả lại trong rương, sau đó nhìn về phía sắc mặt đã rõ ràng bất thường của Lâm Hâm, bất quá là chuyển mấy cái rương, Lâm Hâm dĩ nhiên dùng thời gian dài như vậy, muốn nói không có vấn đề là không thể nào.
"An công tử, đồ cưới đã trả lại cho ngươi, ngươi còn muốn làm cái gì, lẽ nào ngươi hoài nghi Lâm gia cầm đồ cưới muội muội ngươi phải không?" Lâm thị không rõ tình huống, chỉ nhớ rõ nhi từ dặn dò qua nàng nhất định phải tiên phát chế nhân.
"Nương!" Lâm Hâm lớn tiếng gọi nàng lại, "Đừng nói nữa."
Lâm thị giật mình nhìn nhi tử của mình, không rõ nó tại sao muốn ngăn cản chính mình, không phải là nó để cho mình làm như thế sao? Nàng muốn hỏi lại bị Lâm lão gia kéo, sau hướng nàng lắc đầu.
Lâm Hâm giải thích không được, cũng không thể giải thích, nếu để cho người khác biết hắn thú Tứ phòng dĩ nhiên là người không có giáo dưỡng như vậy, tự ý cầm đồ của người khác đi cầm, loại hành vi này cùng tiểu thâu (tên trộm) không có gì khác nhau, bị chê cười không chỉ là nàng, Lâm gia cũng sẽ bị liên lụy.
"Lâm công tử nếu là không nói nên lời, hay là ta có thể thay mặt Lâm công tử nói một chút, đồ cưới trong cái rương này kỳ thực là Lâm công tử chính mình thêm vô đi, nguyên nhân là Tứ phòng tháng chín Lâm công tử thú cầm đồ cưới của muội muội ta đi ra ngoài cầm hết, hơn nữa không phải là một bộ hai bộ, mà là cả một rương, ta nói có đúng không?"
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bức người của An Tử Nhiên dừng ở trên người Lâm Hâm, lời nói ra lại làm cho hắn kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, hắn cuối cùng cũng hiểu, An Tử Nhiên là có chuẩn bị mà đến, hắn đã sớm biết chuyện tình Tứ phòng cầm hết đồ cưới của An Khả Tâm.
"Ngươi làm sao lại biết chuyện này?"
Lâm Hâm biết không gạt được hắn, đơn giản nói ra, hắn thật tò mò, chuyện này hắn cũng là mới biết, mà An Tử Nhiên quay về An Viễn Huyền còn không đến hai ngày, theo lý mà nói hắn cũng không có khả năng nhanh như vậy liền biết.
An Tử Nhiên thản nhiên nói: "Ngươi cho là, vị thiếp thất kia nhà ngươi đem đồ trang sức đi hiệu cầm đồ là của người nào mở."
Lâm Hâm biến sắc.
|
Chương 117: Trừng phạt cùng thúc ép Cửa hàng thực tại của An gia cũng không chỉ có một cái ở An Viễn huyền, khoảng cách Đồng Đài huyền cùng An Viễn huyền cũng không xa, lúc An Thành Phú còn sống cũng đã đem mở cửa hàng An gia đến mấy huyện lân cận.
Bất quá cũng là tứ phòng Lâm Hâm không may, cái hiệu cầm đồ gì không đi, hết lần này tới lần khác đi cửa hàng cầm đồ An gia, ngày hôm qua lúc An Tử Nhiên xem sổ sách liền đã phát hiện điểm này, cho nên hắn quả thực là có chuẩn bị mà đến.
Sắc mặt Lâm Hâm trầm mặc, đối với tứ phòng chán ghét càng thêm vài phần.
Phu phụ Lâm thị đã nghe minh bạch, cảm thấy tứ phòng mà hài tử bọn họ thú dĩ nhiên lấy đồ cưới An Khả Tâm len lén đi cầm hết, hơn nữa còn có thật chết hay không đi cửa hàng cầm đồ của An gia?
Trước mắt Lâm thị tối sầm, nếu không phải có Lâm lão gia đỡ liền trực tiếp té lăn trên đất rồi.
Ban đầu biết xuất thân của tứ phòng lão liền phản đối nhi tử thú nàng ta, thế nhưng nhi tử nói cái gì cũng không chịu, cuối cùng vẫn là đem tứ phòng thú vào cửa, hiện tại tốt rồi, sao chổi này dĩ nhiên là một thủ hắc (thủ hắc: tay đen, chỉ người phi pháp bất chính.)
“An công tử, chuyện này ta trước đó cũng không có biết chuyện, bất quá ta sẽ cho ngươi một cái bàn giao hài lòng.”
Một hồi trầm mặc qua đi, Lâm Hâm cuối cùng mở miệng, tự biết đuối lý, lần này hắn không dám lại nói chuyện hùng hồn, khí thế cũng thấp xuống rất nhiều.
An Tử Nhiên nhìn hắn nói rằng: “Đồ vật đã bị thị thiếp ngươi tiêu xài hết rồi, ngươi có thể cho ta bàn giao cái gì? Có những thứ không phải ngươi bổ sung là có thể làm cho chuyện gì cũng giống như không có phát sinh qua.”
Lâm Hâm sớm đoán được y sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn vốn có kế hoạch thật tốt, ai biết sẽ phát sinh loại chuyện này, ưu thế Lâm gia thoáng cái liền không có.
“An công tử muốn thế nào?”
“Vết sẹo trên đầu An Khả Tâm đúng là nàng tự làm tự chịu, điểm này chẳng trách được người khác, ta đã nói qua, thế nhưng không có nghĩa là có người có thể ở trên mặt nàng vẽ một đao, như thế nào đi nữa nàng cũng là nhị tiểu thư An gia.” An Tử Nhiên thản nhiên nói.
Sắc mặt Lâm Hâm đổi rồi đổi, vết sẹo trên gò má An Khả Tâm kia hắn biết, không chỉ có biết, hắn còn phi thường rõ ràng, bởi vì khi đó hắn nhìn tận mắt mặt của An Khả Tâm bị vẽ lên, mà người thương tổn đến An Khả Tâm đúng là tam phòng của hắn.
Tam phòng bởi vì An Khả Tâm hại nàng sanh non mà ghi hận trong lòng, cho nên sau khi An Khả Tâm bị giam vào sài phòng cố ý dùng lưỡi đao sắc bén vẽ lên mặt ả. (Sài phòng: phòng chứa củi.)
Lúc đó Lâm Hâm trùng hợp đi tới thấy một màn như vậy, bất quá hắn không có ngăn cản, sau đó càng không có tìm đại phu xem thương thế cho An Khả Tâm.
Khi đó hắn không có nghĩ nhiều lắm, chỉ biết hắn sẽ không để cho cái ác phụ An Khả Tâm này được sống dễ chịu, cho nên làm được tàn nhẫn một chút, nếu như sớm biết rằng An Tử Nhiên lúc này sẽ quay về An Viễn huyền, hắn nói cái gì cũng sẽ không để cho tam phòng đả thương An Khả Tâm, cho An gia một cơ hội phản kích.
Lâm Hâm hít một hơi thật sâu, “Đã như vậy, ta sẽ ngay trước mặt cho An công tử một cái công đạo, như vậy cũng có thể rồi đi?”
“Như vậy tự nhiên tốt nhất.” An Tử Nhiên một đôi mắt màu đen phảng phất có khả năng nhìn thấu lòng người tựa tiểu phi tiểu nhìn y một cái, “Bất quá Lâm công tử cũng không nên tùy tiện tìm người lừa gạt ta.”
Lâm Hâm trong lòng rùng mình.
Hắn vừa rồi quả thực nghĩ tới tìm một hạ nhân thay thế tam phòng nhận tội, bởi vì trong mấy phòng thiếp thất của hắn, tam phòng là hắn thích nhất, không chỉ bởi vì nàng lớn lên đẹp, nhị phòng Liên Tâm lớn lên so với tam phòng còn đẹp hơn, nhưng khuyết điểm nhất của nàng chính là nàng là một danh kỹ.
Lâm Hâm dù thích nhị phòng như thế nào đi nữa, chỉ cần nghĩ đến nàng là một danh kỹ, bị rất nhiều người ngủ qua, trong lòng đối với nàng tia yêu thích liền sẽ nhạt một chút, bất quá ở trong kế hoạch ban đầu của hắn là không có tam phòng, chỉ là hắn không nghĩ tới tam phòng vậy mà cùng tứ phòng đồng thời mang thai.
Khi đó mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng là vì không để cho người khác nhìn ra mánh khóe, hắn không có phái người bảo vệ tam phòng, hơn nữa hắn cho rằng, đầu óc của tam phòng so với tứ phòng nhiều hơn chút, cho nên cho dù cùng An Khả Tâm đối chọi, tam phòng phải có năng lực bảo vệ tốt hài tử trong bụng, cho dù không có khả năng, chí ít cũng có thể ở phía sau tứ phòng.
Nhưng mà, kết quả vẫn là cùng hắn dự đoán có chênh lệch thật lớn, tam phòng sanh non, tứ phòng lại may mắn bảo vệ được hài tử trong bụng.
Đáng tiếc, Lâm Hâm gặp phải là An Tử Nhiên, chỉ số thông minh vẫn còn ở trên hắn.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đều không phải người dễ bị gạt gẫm, phu phu tọa trấn, lại không có người so với bọn hắn lợi hại hơn.
Lâm Hâm vô pháp, chỉ có thể đem tam phòng giao ra.
Tam phòng không biết chuyện gì rất nhanh thì bị đưa đến trước mặt mọi người, cảm giác được bầu không khí ở đại sảnh có chút cổ quái, sắc mặt của tướng công cũng không được dễ xem, còn có hai người nam nhân nàng chưa từng thấy qua, trong lòng tam phòng không có căn nguyên sinh ra một tia bất an.
“Tướng công?” Tam phòng điềm đạm đáng yêu nhìn Lâm Hâm.
Lâm Hâm không đành lòng lắc đầu, tâm tư kiên định nói: “Liễu thị, một tháng trước, ngươi cố ý dùng dao nhỏ rạch mặt của An Khả Tâm, hủy dung mạo của nàng, chuyện này là ngươi làm, có đúng hay không?”
Tam phòng khó có thể tin trợn to hai mắt, tại sao tướng công muốn hỏi nàng vấn đề này, ngày đó hắn đều không phải nhìn thấy rất rõ ràng rồi sao? Ánh mắt rơi vào trên người An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên, trong nháy mắt nàng như hiểu được chuyện gì, sắc mặt loát một cái trắng bệch.
Tướng công đây là dự định hi sinh nàng?
Lâm Hâm trầm mặt: “Ngươi không cần suy nghĩ nói dối, nha hoàn của ngươi đã thừa nhận chuyện này là do ngươi làm, hiện tại ngay trước mặt đại thiếu gia An gia, ngươi tại đây khắc trên mặt mình một đao giống như vậy đi.”
Sau đó, hắn kêu hạ nhân lấy một cây chủy thủ tới ném ở trước mặt nàng. (Chủy thủ: dao găm, kiếm ngắn)
Chủy thủ bằng sắt cùng mặt đất va chạm phát sinh tiếng vang nặng nề.
Tam phòng trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khiến cho một nữ nhân như hoa như ngọc tự hủy đi dung mạo của mình, đây là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào, tuyệt đối không có nữ nhân nào cũng hạ thủ được.
“Nếu như ngươi không muốn tự mình động thủ, ta sẽ tìm người giúp ngươi.” Lâm Hâm quyết tuyệt nói.
Thân thể tam phòng bỗng nhiên chấn động, ngẩng đầu, mặt tái nhợt nhìn nam nhân nàng yêu nhất, người nam nhân này cho nàng cuộc sống giàu có, hiện tại nhưng lại tự tay đem nàng đẩy vào địa ngục, đây là người nam nhân nàng yêu!
Nàng hận, nhưng vẫn là cầm lấy thanh chủy thủ kia.
Tự mình động thủ còn có thể khống chế lực đạo, nếu như thay đổi một người khác, đối phương chẳng biết nặng nhẹ, thật đem mặt của nàng hủy, cuộc đời của nàng liền thực sự bị hủy, lấy hết dũng khí, chủy thủ sắc bén ở trên gò má phải của tam phòng lưu lại một vệt máu, nhưng không sâu.
Lâm Hâm nhíu lại mi, vết thương cạn như thế…
“Được rồi.”
Ngay lúc Lâm Hâm chuẩn bị mở miệng, thanh âm lạnh lùng nhưng trong trẻo của An Tử Nhiên đột nhiên vang lên, không tiếp tục, mà là được rồi, ý nghĩa tam phòng có thể không cần lại hủy mặt mình, cũng nói lên vết thương trên mặt nàng vẫn có cơ hội có thể trị khỏi, chủy thủ dính tơ máu rơi trên mặt đất.
Tam phòng bụm mặt, cúi thấp đầu, mọi người không thấy được nét mặt của nàng, bất quá tất cả mọi người cho là trong tâm nàng thật cao hứng, trên thực tế, ánh mắt của nàng lại chiết lên một tia oán hận.
Sau đó, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên rời khỏi Lâm gia.
An gia, An Khả Tâm được biết bọn họ vì nàng đi Lâm gia đòi lại đồ cưới, sáng sớm liền ra khỏi phòng, chạy đến đại sảnh chờ bọn hắn, lần này lại bất chấp có phải bị hạ nhân thấy mặt của nàng hay không.
Mặt của nàng đã bị hủy, bất luận chữa trị thế nào đều trị không hết, hơn nữa hiện tại nàng lại là nữ nhân bị hưu khí (bị vứt bỏ), nghĩ đến sau này cũng sẽ không có người nam nhân nào nguyện ý thú nàng, nàng duy nhất dựa vào cũng chỉ còn lại những thứ đồ cưới này.
Ý nghĩ của Trịnh Bích cũng giống vậy, bất quá nàng tương đối lo lắng An Tử Nhiên có thể lừa gạt các nàng hay không, tỷ như đồ cưới rõ ràng đã đòi trở về, lại gạt các nàng nói không đòi về được.
Loại ý nghĩ này thuần túy là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!
Đồ cưới của một người nữ nhân, hắn còn không đến mức chiếm đoạt, dù hắn không thích mẹ con An Khả Tâm.
Thấy mấy rương đồ cưới một cái đều không thiếu xuất hiện ở trước mặt của nàng, An Khả Tâm mừng rỡ đến vết sẹo trên mặt đều vặn vẹo, càng nhìn càng xấu xí, có mấy người hạ nhân đều không dám mở mắt.
An Khả Tâm không có chú ý đến những thứ đồ cưới không giống, cùng nương nàng nhìn xong lập tức để cho hạ nhân đem đồ cưới dời đến trong phòng của nàng, bất quá trước lúc này nàng còn không quên hỏi một việc.
“Đại ca, sau khi ngươi cùng tỷ phu đi Lâm gia, có giúp ta báo thù hay không?”
An Tử Nhiên phát hiện da mặt của nàng đúng thật là bức tường dày xuyên không thủng, người không biết nghe được câu này còn tưởng rằng quan hệ của bọn họ tốt biết bao.
“Lâm Hâm đã nghiêm phạt thiếp thất của hắn.”
“Cứ như vậy?” An Khả Tâm trợn to hai mắt.
Ánh mắt An Tử Nhiên ngưng tụ, không vui nói: “Nếu không thì ngươi muốn như thế nào, ngươi không nghĩ đến ngươi hại chết hai sinh mệnh vô tội, hủy một khuôn mặt Lâm gia liền sẽ vì ngươi đều chôn cùng? Cũng không ngẫm lại chính mình sai ở chỗ nào!”
Mặt của An Khả Tâm nhất thời vặn vẹo.
An Tử Nhiên nói tiếp: “Còn có một việc muốn nói cho các người biết, tuy rằng ngươi đã bị Lâm Hâm hưu, thế nhưng đến cùng là người đã gả đi, hơn nữa còn làm ra loại chuyện đó, cho nên, ngày mai ta sẽ để cho Tô quản gia tìm một tòa viện tử mới cho các ngươi, ngày kia ngươi và mẹ ngươi liền dọn ra ngoài đi.”
“Ta không muốn dọn ra ngoài!”
An Khả Tâm vừa nghe hắn muốn đuổi mình đi, phản ứng cực lớn quát, nàng chỉ biết, An Tử Nhiên làm sao có thể hảo tâm giúp nàng đến Lâm gia đòi lại đồ cưới như vậy, nguyên lai là muốn đem nàng đuổi ra An gia, nàng đều đã thảm như vậy, An Tử Nhiên vậy mà lại vẫn muốn đối với nàng bỏ đá xuống giếng, trong lòng không khỏi lại nẩy lên oán hận hắn.
“Ta cũng không đồng ý.” Trịnh Bích một bộ biểu tình nóng nảy.
Dọn ra ngoài thì với hàm ý cùng An gia không còn có bất cứ quan hệ gì, các nàng có thể diễu võ dương oai đến bây giờ, chính là dựa vào An gia, nếu như không có An gia che chở, các nàng phải làm sao?
Hai người kiên quyết không chịu, thế nhưng An Tử Nhiên lần này lại quyết tâm, lại thu lưu các nàng sẽ chỉ làm cho các nàng làm tổn hại đến danh tiếng An gia, hắn thật vất vả mới tẩy trắng An gia, không có khả năng bởi vì các nàng mà bị hủy.
Động tác Tô quản gia thật nhanh, An Tử Nhiên nói là ngày mai, cùng ngày lão liền làm xong, hơn nữa tìm địa phương còn là nơi cách viện tử mới của An gia xa nhất
|