Đại Địa Chủ
|
|
Cung Vân là thủ hạ duy nhất của Phó Vô Thiên biết chuyện này, bởi vì hắn nhận lệnh điều tra.
Cung Vân là Phó thống lĩnh cấm vệ quân, có thể tùy ý ra vào và điều động cấm vệ quân trong hoàng cung, hơn nữa hắn từ trước đến nay khẳng khái hào phóng, rất nhiều huynh đệ cấm vệ quân đều đứng về phía hắn, cho nên rất dễ dàng nghe ngóng tin tức.
Khi mọi người nghi ngờ, Cung Vân bình tĩnh kể lại quá trình điều tra, dù không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Phó Nguyên Thành có thể là nhi tử của Hứa Vạn Kiên, nhưng cung phi cùng thái giám dan díu là sự thật, quan trọng nhất chính là thời gian quá trùng hợp.
Cung Vân lại cho áp giải cung nữ thái giám ở tẩm cung của Thi phi.
Cung nữ thái giám miệng không nghiêm, hai ba câu liền thừa nhận. Họ đều là nô tài của Thi phi, gian tình của Thi phi cùng Hứa Vạn Kiên ngay từ đầu không bị phát hiện, nhưng dần dà có thể cảm giác được, chỉ là vì mạng nhỏ, họ chỉ có thể giấu bí mật này trong bụng, nếu không kết cục sẽ là bị Thi phi xử tử.
“Các ngươi nói bậy! Nói bậy! Bổn cung cùng Hứa công công căn bản không có tư tình!” Thi Vân Linh thần tình điên đảo la to. Nàng sắp điên rồi, từ khi bí mật của nhi tử bị phơi ra, hết thảy đều đi về hướng không thể khống chế, hiện tại còn hoài nghi con trai của nàng không phải con cháu hoàng thất, này có nghĩa gì?
Một khi họ thừa nhận sự thật này, con trai của nàng sẽ từ một hoàng tử cao cao tại thượng ngã xuống thành bình dân không có gì cả, còn sẽ vĩnh viễn mất tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, thất bại có thể Đông Sơn tái khởi, không có ưu thế huyết thống thì thật sự xong rồi.
Hứa Vạn Kiên không ngăn cản nàng, hắn nhìn ra được đại cục đã định. Phó Vô Thiên nói chuyện này, kỳ thật hắn rất nhiều năm trước đã nghĩ tới, thời gian xác thật rất trùng hợp, cho nên hắn từng hy vọng xa vời Phó Nguyên Thành có thể là con hắn.
Nhưng Phó Nguyên Thành càng lớn, ngũ quan của hắn cũng dần rõ hơn, khi đó hắn biết Phó Nguyên Thành không phải con hắn. Nhưng hiện tại dù có phải hay không, Phó Vô Thiên đều sẽ coi đây là cái cớ lấy đi tư cách thừa kế của Phó Nguyên Thành, lần này là thật sự kết thúc.
Thi Vân Linh còn đang la hét phủ nhận, nhưng căn bản không ai để ý. Muốn biết Hứa Vạn Kiên có phải nam nhân hay không rất đơn giản, chỉ cần tụt quần kiểm tra một lần là được, nhưng đã không cần thiết, cung nữ thái giám đều đã thừa nhận, nàng nói nhiều cũng sẽ không ai tin.
“Đủ rồi!” Đúng lúc này, Phó Nguyên Thành gầm lên giận dữ ngăn cản mọi người nói nhỏ, cả tiếng rống của Thi Vân Linh.
Đại điện lập tức an tĩnh lại.
Phó Nguyên Thành ưỡn ngực ngửa đầu nhìn Phó Vô Thiên đứng ở bậc thang, ánh mắt trước sau như một không chịu thua, vẫn chưa bởi vì mọi người hoài nghi mà dao động.
Nhiều năm trước, khi phát hiện mẫu phi cùng Hứa Vạn Kiên có tư tình, hắn đã hoài nghi hắn có phải là con của Hứa Vạn Kiên. Sau này, hắn phát hiện diện mạo mình tuy không giống phụ hoàng, nhưng có vài phần tương tự Tiên Hoàng, hắn liền bình tĩnh, đây cũng là lý do hắn không giết Hứa Vạn Kiên.
Chỉ là hắn không ngờ, chuyện này lại bị Phó Vô Thiên đào ra, bị nghi ngờ không phải con cháu hoàng thất còn trí mạng hơn bất cứ hành vi phạm tội nào. Hơn nữa, huyết mạch hoàng thất là thứ hắn kiêu ngạo nhất từ trước đến nay, dù phải chết, hắn cũng muốn chết mang theo họ Phó.
“Bổn vương có phải nhi tử của phụ hoàng hay không, khuôn mặt này đủ để chứng minh hết thảy. Ta biết các ngươi muốn đoạt tư cách kế thừa ngôi vị của ta, không cần thiết, ta thừa nhận, phụ hoàng là do ta giết.”
Dứt khoát lưu loát, làm Phó Vô Thiên khá bất ngờ.
“Nguyên Thành, con điên rồi, Tiên Hoàng không phải do con giết, vì sao phải thừa nhận.” Thi Vân Linh đại kinh thất sắc bắt lấy cánh tay hắn, muốn ngăn cản hắn nói tiếp, nếu thừa nhận, vậy thật sự không thể vãn hồi nữa rồi.
Phó Nguyên Thành biết nàng nghĩ gì, kỳ thật hắn cũng oán mẫu phi, nếu nàng cùng Hứa Vạn Kiên không có tư tình, hắn sẽ không bị hoài nghi. Hắn thậm chí hối hận lúc trước vì sao không giết Hứa Vạn Kiên, nam nhân này rất quan trọng với mẫu phi, nhưng với hắn lại chỉ là uy hiếp không biết khi nào sẽ bùng nổ mà thôi, nhưng hiện tại nói gì cũng vô dụng.
“Các ngươi đừng tin hắn. Tiên Hoàng kỳ thật là bổn cung giết, là bổn cung ra lệnh Chu Thành hạ dược vào chén thuốc, cũng là bổn cung tự mình bón cho Tiên Hoàng, tất cả đều là kế hoạch của bổn cung, không liên quan đến Nguyên Thành!” Thi Vân Linh cuồng loạn ôm hết tất cả trách nhiệm.
Phó Nguyên Thành bắt lấy tay nàng, “Mẫu phi, hết thảy đã kết thúc.”
Thi Vân Linh khóc lóc dùng sức lắc đầu, nàng không tin, con trai của nàng còn chưa trở thành hoàng đế, nàng cũng không thể thành Thái Hậu, sao có thể kết thúc.
Phó Nguyên Thành đã thừa nhận, vậy không cần thiết điều tra tiếp. Thi Vân Linh cũng trốn không thoát, không nói nàng là đồng lõa, cung phi cùng thái giám yêu đương vụng trộm đã là tử tội. Nếu Sùng Minh Đế còn sống, chờ đợi Thi Vân Linh sẽ không chỉ là chết đơn giản như vậy, Sùng Minh Đế lòng dạ hẹp hòi, hắn có thể sẽ tra tấn Thi Vân Linh đến chết.
Ba người bị cấm vệ quân áp xuống, Cung Vân tự mình áp giải.
Hôm nay không trung sáng như một tấm gương. Ngẩng đầu, đôi mắt bị chói cơ hồ không mở ra được, nhiều ngày u ám hôm nay toàn bộ tan đi.
Phó Nguyên Thành đột nhiên thấy bình tĩnh lại, thật sự kết thúc. Vì ngôi vị hoàng đế, trên tay hắn dính máu vô số người, tuy biết nợ máu phải trả bằng máu, lại không nghĩ rằng ngày này sẽ đến nhanh như vậy, nhưng hắn không hối hận, con đường hắn chọn, hắn vĩnh viễn sẽ không hối hận. “Phó Vô Thiên vận khí thật tốt, có một đám thủ hạ trung thành tận tâm. Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.” Phó Nguyên Thành đột nhiên nhìn về phía Cung Vân. Nam nhân trầm mặc ít lời này, nếu là thủ hạ của hắn thì thật tốt, đáng tiếc không có nếu.
Cung Vân không trả lời.
Phó Nguyên Thành cũng không để ý, trực tiếp hỏi: “Lần trước khi phân tích Úc Bá Phi sẽ đi con đường nào, ngươi có phải đã sớm biết hắn sẽ lựa chọn cải trang thành bình dân bá tánh hoặc dân chạy nạn?”
“Không sai.” Lúc này, Cung Vân không trầm mặc.
Phó Nguyên Thành tự giễu một tiếng, hắn phát hiện chân chính xuẩn là hắn, Cung Vân lúc ấy đã nói, họ có thể nghĩ đến, Úc Bá Phi cũng có thể nghĩ đến, hắn thích làm theo cách trái ngược, lúc ấy hắn nên đoán được, họ phủ định điểm này ngay từ ban đầu.
“Phó Vô Thiên quả nhiên lợi hại, rất sớm trước đó hắn đã lên kế hoạch hết đúng không?”
Cung Vân trầm mặc.
“Ngươi chừng nào thì bắt đầu đi theo Phó Vô Thiên?”
Cung Vân nhìn hắn một cái, “Mười hai năm trước.”
Nhà hắn thực nghèo, cho nên hắn mười bốn tuổi đã tòng quân. Khi còn nhỏ, cách vách có một lão giả biết võ công, lão giả dạy hắn một thời gian, rồi hắn dựa vào bản lĩnh chậm rãi bò đến bên cạnh Phó Vô Thiên. Lúc ấy, Phó Vô Thiên đã là người lợi hại nhất quân doanh, rất ít người có thể đánh thắng được hắn. Họ cùng nhau kề vai chiến đấu, cùng Quản Túc và Việt Thất chậm rãi thành huynh đệ vào sinh ra tử.
Tuy rằng họ mặt ngoài là thủ hạ của Phó Vô Thiên, trên thực tế vô câu vô thúc càng giống huynh đệ, căn bản không phải quan hệ chủ tử cùng cấp dưới mà người khác cho rằng.
“Quả nhiên, chỉ cần là chuyện liên quan đến Phó Vô Thiên ngươi đều sẽ không trả lời, đủ trung tâm.” Phó Nguyên Thành nghe thế liền minh bạch.
Cung Vân không giải thích, cũng không có cho hắn nói chuyện.
Đoàn người dần dần đi xa.
Hoà Bình điện, sự tình còn chưa kết thúc.
Lập trữ quân có thể để sau bàn tiếp, trước mắt vẫn còn Triệu Nghị cùng Ngũ hoàng tử Phó Nguyên Kiến chưa được giải quyết. Họ có quan hệ khá tốt với Phó Nguyên Thành, Phó Nguyên Thành giết hại Đại hoàng tử cùng Sùng Minh Đế không thể không có họ bên trong.
“Triệu Nghị, Phó Nguyên Kiến.”
Hai người từ đầu đến cuối cổ họng không rên một tiếng khi nghe Phó Vô Thiên điểm tên vẫn chưa cảm thấy ngoài ý muốn, nếu Phó nhẫn tâm một chút, trực tiếp luận tội xử trí cũng không ai dám nói gì.
“Phần anh túc là ai giúp Phó Nguyên Thành tìm?” Phó Vô Thiên hỏi, ánh mắt dừng trên Phó Nguyên Kiến.
Phó Nguyên Kiến nắm chặt nắm tay, rũ đầu: “…… Là, là ta.”
Hắn thích kinh thương, bởi vậy quen rất nhiều thương nhân, Phó Nguyên Thành lợi dụng điều đó nhờ hắn tìm giúp phấn hoa anh túc. Nhưng hắn không biết Phó Nguyên Thành muốn phấn anh túc là để đối phó Đại hoàng tử, bởi vì phấn anh túc tuy có hại nhưng dùng đúng liều lượng vẫn có tác dụng tốt.
Phó Nguyên Thành không muốn Ngũ đệ biết kế hoạch của hắn, cho nên lấy cớ phi tử của hắn không khỏe, cần phấn anh túc làm thuốc dẫn, có Chu thái y làm chứng. Hắn muốn chứng minh trong sạch, nhưng dù thế nào cũng không thể phủ nhận hắn gián tiếp hại Đại hoàng tử.
Phó Vô Thiên đã sớm biết chuyện này, khi thẩm vấn, Chu thái y đã nói luôn, hắn chẳng qua muốn nhìn xem Phó Nguyên Kiến có chủ động đứng ra không thôi. Khá bất ngờ, đối phương không hề biện giải thêm.
“Khi chưa kiểm chứng hai người không có liên quan đến chuyện của Đại hoàng tử cùng Tiên Hoàng, không được bước ra phủ một bước, nếu không luận tội xử trí.”
Phán quyết vừa ra, Triệu Cương hết sức thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe mắt không tự giác ướt át.
|
Ngày 11 tháng 10, nội loạn ở Đại Á kết thúc.
Mười vạn hắc giáp quân nhanh chóng rút khỏi Quân Tử Thành, trở lại biên quan. Máu me trước đại môn hoàng cung đã sớm bị rửa sạch, chỉ là ngày đó máu chảy thành sông, máu tươi chảy vào các khe kẽ trên mặt đất, sau khi khô lại thì rất khó rửa, đến bây giờ vẫn còn có thể nhìn thấy dấu vết đỏ thẫm.
Về sau, bá tánh càng thêm không dám tới gần hoàng cung nửa bước, sợ sẽ bị đen đủi lây, có tin đồn, nơi có nhiều người chết oán khí rất nặng. Dù là thật hay giả, thà rằng tin là có chứ không thể tin là không.
Phó Vô Thiên tạm thời ở lại hoàng cung xử lý đủ loại vấn đề, hai người thừa kế đồng thời bị kéo khỏi ‘thần đàn’, vấn đề phát sinh khá là phiền toái, nếu không nhanh chóng tìm ra người thừa kế, thời gian tiếp theo hắn có khả năng phải ở trong cung.
An Tử Nhiên cùng lão Vương gia hồi Vương phủ, ở cửa Vương phủ gặp được vợ chồng Phó Dịch, trước kia cũng từng có, nhưng lúc này lại có cảm giác hơi khác.
Ánh mắt An Tử Nhiên dừng ở cánh tay Phó Dịch đỡ Trịnh Quân Kỳ.
“Đi vào rồi nói.” Phó Dịch mở miệng trước, khuôn mặt anh tuấn hình như có chút mất tự nhiên, Trịnh Quân Kỳ đứng cạnh nhấp môi, gương mặt hình như có chút thẹn thùng?
Bốn người đi vào đại đường, Phó Dịch thật cẩn thận đỡ Trịnh Quân Kỳ ngồi xuống như sợ nàng sẽ không cẩn thận va chạm, ngày thường Trịnh Quân Kỳ tùy tiện cũng không thấy hắn khẩn trương như vậy.
Đôi mắt Lão Vương gia vẫn luôn sắc bén đảo qua đảo lại giữa hai người, không biết nghĩ đến cái gì, bàn tay đặt trên tay vịn ghế hơi siết lại.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Phó Dịch ho nhẹ một tiếng, “Quân Kỳ, nàng…mang thai.”
Sáng nay hai người cùng nhau ra ngoài, chính ngọ thì đến An gia tửu lầu dùng cơm, kết quả Trịnh Quân Kỳ vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ đã nôn khan, hơn nữa nôn rất mạnh, làm hắn hoảng sợ, sau mới biết Quân Kỳ mang thai, nôn nghén là hiện tượng bình thường.
“Thật sự?” Lão Vương gia đứng lên.
Phó Dịch gật gật đầu. Lão Vương gia kích động đến hô to ba tiếng ‘tốt lắm’, ông mong được bế cháu đã nhiều năm, cuối cùng cũng có. Tuy rằng đã có một đứa, nhưng đứa cháu sắp ra đời này sẽ sinh cho ông mấy đứa chắt, tuy ông cảm thấy mình có thể không sống được đến lúc ấy.
Sau khi trải qua những chuyện lộn xộn trong hoàng cung, cuối cùng có một chuyện đáng để cao hứng.
Trịnh Quân Kỳ mang thai, người vui mừng nhất không ai ngoài lão Vương gia. Không cần Phó Dịch mở miệng, ông đã phân phó, đầu tiên là thỉnh đại phu tới, rồi bảo đầu bếp làm đồ bổ cho Trịnh Quân Kỳ, tích cực thu xếp, Phó Dịch mới làm cha lại chẳng phải làm gì.
An Tử Nhiên cũng buông được tảng đá to trong lòng.
Buổi chiều, Phó Vương phủ có hai vị khách không mời mà đến.
An Tử Nhiên vừa đi ra, đối phương đã xông tới, thiếu chút nữa chồm lên người hắn, nhưng hắn né tránh, không mặn không nhạt nói: “Ngồi yên rồi nói chuyện, không thì đi ra ngoài.”
Phó Nguyên Phàm lập tức an tĩnh lại. Đại Hắc tận trách đứng ngoài đại đường không vào.
“Lần này đường phu nhất định phải giúp ta.” Phó Nguyên Phàm vội vàng mở miệng, hắn không còn cách nào mới phải đến tìm đường phu, bởi vì hắn biết đường ca tương đối nghe đường phu.
“Nói trọng điểm.”
Phó Nguyên Phàm nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt đưa đám nói: “Phó Nguyên Thành bị bắt vào địa lao, Phó Nguyên Dương bị phán chém đầu, Phó Nguyên Kiến lại bởi vì là đồng lõa nên bị cấm túc trong Vương phủ, hiện tại nhi tử của phụ hoàng chỉ còn lại mình ta. Đường ca gọi ta qua, nói muốn ta về sau tiếp xúc dần với chính vụ, đi theo vài vị đại thần học tập, ý của đường ca là muốn ta làm hoàng đế có đúng không?”
“Không tốt sao?” An Tử Nhiên hỏi ngược lại. Kết quả này hắn cũng không bất ngờ, chính như Phó Nguyên Phàm đã nói, nhi tử của Sùng Minh Đế hiện tại chỉ còn mình hắn có khả năng, hắn không làm thì ai làm?
“Nhưng mà…” Phó Nguyên Phàm do do dự dự nói, “Làm hoàng đế thì sẽ chết sớm a.”
An Tử Nhiên đột nhiên ‘xuy’ một tiếng.
“Đường phu cười gì chứ?” Phó Nguyên Phàm u oán.
An Tử Nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Chỉ có lý do này?”
Phó Nguyên Phàm trừng lớn đôi mắt, “Lý do này chẳng lẽ còn chưa đủ sao, ta đã nghiên cứu qua, các hoàng đế trong lịch sử Đại Á không ai trường thọ cả, người cao tuổi nhất cũng mới 60, mục tiêu của ta là sống đến 80 kia. Hơn nữa, làm hoàng đế thì mỗi ngày phải xử lý chính vụ, chỗ này không được đi, chỗ đó cũng không cho đi, sau mông lúc nào cũng có một đám người, một mình Đại Hắc đã đủ làm ta phiền.”
Đại Hắc đứng ngoài cảm thấy hắn nằm cũng trúng đạn. “Nếu ngươi làm hoàng đế, muốn đi nơi nào người khác quản được sao? Sống đến 80 tuổi thì càng thêm không thành vấn đề, thuốc bổ cường thân kiện thể trong quốc khố nhiều không kể xiết, cách một đoạn thời gian lại bổ sung một lần, sống đến 90 tuổi cũng không sao. Còn chính sự, quan lại đại thần trong triều cũng không phải ăn không ngồi rồi, chuyện quan trọng thì ngươi tự mình quyết định, không trọng yếu thì giao cho đại thần không phải là được rồi sao?” An Tử Nhiên ôm hai tay không nhanh không chậm giải thích cho hắn nghe.
Phó Nguyên Phàm chớp chớp mắt, đường phu nói hình như rất có lý.
“Chuyện này kỳ thật không có gì mà phải rối rắm, bây giờ chỉ còn mình ngươi, ngươi không lo cũng không sao, sao không nghĩ cách làm mình sống thoải mái chút. Đương nhiên, nếu ngươi muốn học theo Tiên Hoàng làm chưởng quầy phủi tay…” An Tử Nhiên đột nhiên tiến sát lên, nhẹ giọng nói: “Ngươi sẽ trở thành hoàng đế đoản mệnh nhất Đại Á.”
Phó Nguyên Phàm lập tức nổi lên một thân da gà, đệ đệ tri tâm lắc mình biến thân thành quỷ súc, dọa hắn sốc nặng. (Himeko: so tuổi thì An Tử Nhiên nhỏ hơn Phó Nguyên Phàm.)
“Ta, ta đã biết……” Phó Nguyên Phàm mang theo Đại Hắc chạy trối chết, lần đầu tiên phát hiện đường phu là người khủng bố như vậy, cùng với đường ca quả nhiên là trời sinh một đôi.
Phó Dịch chỉ kịp thấy bóng hai người khẩn trương chạy ra khỏi Vương phủ, trở lại đại đường thì thấy An Tử Nhiên đang nhàn nhã uống trà, thuận miệng hỏi, “Hai người đó làm sao vậy?”
An Tử Nhiên nhún vai, “Ai mà biết.”
Phó Dịch không truy vấn, lại tới phòng bếp, giờ hắn đã là trượng phu nhị thập tứ hiếu.
An Tử Nhiên vui sướng uống hết ly trà, xoay người đi đến thư phòng. Năm nay bông có thể thu hoạch, từng xe từng xe từ A Lí Hương tới, bông ở Xương Châu cùng Phượng Thành cũng sắp thành thục, mấy tháng kế tiếp sẽ có cuồn cuộn nguồn bông dự trữ để dùng dần.
Hoàng cung
Phó Vô Thiên còn tưởng Phó Nguyên Phàm phải dăm bữa nửa tháng mới khuất phục, kết quả còn chẳng cần đến một ngày, tâm tò mò của hắn bị khơi dậy, gặng hỏi vài câu mới biết hắn đi Phó Vương phủ, kết quả bị Vương phi dọa chạy.
“Đường ca, đường phu rất khủng bố đấy có biết không?” Phó Nguyên Phàm nhớ lại lúc đó thì cảm thấy mất mặt muốn chết, đường phu nhất định là cố ý dọa hắn, muốn hắn ngoan ngoãn làm hoàng đế.
Người tương đối hiểu hắn đều biết hắn không muốn làm hoàng đế, mấy huynh đệ thì đuổi theo ngôi vị hoàng đế như vịt, hắn lại tránh như rắn rết. Thân phận của mẫu phi là một nguyên nhân nhưng không phải quan trọng nhất, chủ yếu vẫn là tính cách, hắn cảm thấy hắn thật sự không thích hợp, cũng không có bản lĩnh làm hoàng đế.
Vốn tưởng rằng ngôi vị hoàng đế loanh quanh thế nào cũng tuyệt đối không thể đến phiên hắn, kết quả mấy huynh đệ đấu tới đấu đi đến rơi luôn cả mạng nhỏ, có thể nói là hài kịch.
Phó Vô Thiên nhàn nhạt nói: “Đường phu nói sai rồi sao?”
Phó Nguyên Phàm há miệng thở dốc, lắc lắc đầu, hắn đã quên người chân chính khủng bố đang ở trước mặt.
“Đường ca, ta đáp ứng làm hoàng đế, nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Đường ca phải giúp ta.” Phó Nguyên Phàm chờ mong nhìn đường ca. Hắn chưa từng tiếp xúc với triều chính, bảo hắn đột nhiên tiếp nhận, quen thuộc là không có khả năng, hơn nữa hắn cũng không biết đại thần nào có thể tín nhiệm hay không thể tín nhiệm, rất nhiều đại thần nhìn như đã an phận, trên thực tế tiểu tâm tư vẫn còn không ít.
Phó Vô Thiên nhẹ nhàng gõ cái bàn, nhếch chân lên, nói: “Có thể, nhưng phải cam đoan sẽ mau chóng học cách xử lý mọi chuyện, nghiêm túc làm một hoàng đế tốt, không được giống Tiên Hoàng, nếu không hái đầu ngươi xuống.”
Phó Nguyên Phàm vội vàng che lại cái cổ, quá hung tàn.
“Ta cam đoan, đúng rồi, đường ca…”
Lời nói còn chưa nói xong, thị vệ đột nhiên tiến vào nói Triệu tướng quân cầu kiến.
Triệu Cương tới vì Triệu Nghị và Phó Nguyên Kiến, hai người tuy bị cấm túc nhưng nguy cơ vẫn còn đó. Hiện giờ người có thể cứu họ chỉ có Phó Vô Thiên, chỉ cần hắn chịu cho họ một con ngựa, hai người tuyệt đối sẽ không có việc gì. Thấy Phó Nguyên Phàm, Triệu Cương vẫn chưa lộ vẻ khác thường.
“Bái kiến Quận Vương, Lục hoàng tử.”
Đây là lần đầu tiên Phó Nguyên Phàm thấy Triệu Cương cung kính với hắn, dĩ vãng, Triệu tướng quân chưa bao giờ chính thức như vậy, nhưng số lần họ gặp mặt không nhiều, có đôi khi một tháng cũng không tất sẽ đụng tới.
“Triệu tướng quân có chuyện gì?” Phó Vô Thiên hỏi.
Triệu Cương trước khi tới đã suy nghĩ, không hàm hồ, nói thẳng: “Thần tới khẩn cầu Quận Vương võng khai Triệu Nghị cùng Ngũ hoàng tử.”
Phó Vô Thiên nhìn chằm chằm, tầm mắt làm Triệu Cương có một chút áp lực, một lúc lâu mới thấy hắn mở miệng, “Triệu tướng quân có phải cầu sai người rồi không?”
Triệu Cương ngẩn ra.
|
Phó Nguyên Phàm thấy hai người đều đang nhìn hắn, cẩn thận nghĩ tức khắc minh bạch ý đường ca.
Phó Nguyên Kiến chịu tội là không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế, cho nên cũng chỉ dư lại hắn, trở thành hoàng đế Đại Á chỉ là vấn đề thời gian. Là hoàng đế Đại Á tương lai, hắn cần thành lập uy tín, mượn sức một ít đại thần có tiếng nói trên triều, trước mắt chính là một cơ hội rất tốt.
Triệu Cương là quan võ nhị phẩm, dĩ vãng lời nói trên triều có lẽ kém Trường Tôn Thành Đức, nhưng hiện tại vài vị đại thần lần lượt thất thế xuống ngựa, triều đình thay máu, địa vị của Triệu Cương lại xông ra. Hơn nữa, bởi vì Nhị hoàng tử, hiện tại rất nhiều đại thần đều sợ nhấc lên quan hệ với Triệu gia sẽ bị giận chó đánh mèo, cho nên Triệu gia khả năng sẽ bị xa cách. Đây là lúc mượn sức hắn trợ giúp Phó Nguyên Phàm.
Triệu Cương cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý Phó Vô Thiên. Ông phát hiện đây cũng là cơ hội của Triệu gia. Trước ông còn lo lắng dù Triệu Nghị cuối cùng không bị vấn tội, tiền đồ chỉ sợ cũng sẽ bị hủy trong một sớm, hiện giờ trước mặt là một con đường rộng thênh thang, nếu không bước lên thì ông thật là già đến hồ đồ.
Nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Cương lập tức quỳ trước mặt Phó Nguyên Phàm, “Thần Triệu Cương đại diện cho Triệu gia nguyện cả đời trung thành với Hoàng Thượng, vượt lửa quá sông sẽ không tiếc.”
Phó Nguyên Phàm hoảng sợ, hắn chưa có tự giác của hoàng đế, lập tức nhìn về phía đường ca xin giúp đỡ, Phó Vô Thiên lại làm như không thấy, đành phải tự mình trấn định xuống.
“Cái kia…… Triệu tướng quân không cần như thế, thị phi công đạo, bổn vương đều có phán đoán suy luận, Triệu tướng quân trở về chờ tin tức đi.”
Nghe thế, Triệu Cương có chút thất vọng, nhưng cũng trong dự kiến, chỉ là lời này xuất ra từ miệng Phó Nguyên Phàm vẫn có một chút là lạ.
Triệu Cương đi rồi, Phó Nguyên Phàm lập tức thói cũ nẩy mầm, “Đường ca, vừa rồi ta biểu hiện thế nào?”
Phó Vô Thiên vừa rút mấy phần tấu chương trên bàn án, vừa trả lời: “Miễn cưỡng còn có thể, cuối cùng còn biết muốn kéo dài thời gian, nhưng kế tiếp phải làm gì? Ngươi biết không?”
Đây là chuẩn bị khảo hắn?
Phó Nguyên Phàm chép chép lưỡi, thật cẩn thận đáp: “Trước để Triệu tướng quân đợi một thời gian, đến khi ông ấy ngày càng sốt ruột, ngày càng lo lắng thì đặc xá cho Triệu Nghị cùng Phó Nguyên Kiến. Đến lúc đó, Triệu tướng quân sẽ rất cảm kích, càng thêm thiệt tình trung thành làm việc đúng không?” Do do dự dự nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy mình vẫn rất là thông minh, trước kia hắn khẳng định sẽ không nghĩ nhiều như vậy, càng thêm không nghĩ sâu như vậy.
“Ngươi muốn đặc xá Triệu Nghị cùng Phó Nguyên Kiến thế nào?”
Phó Nguyên Phàm suy nghĩ một chút, “Nói họ không tham dự vào kế hoạch của Phó Nguyên Thành, không liên quan đến cái chết của Đại hoàng tử cùng phụ hoàng?”
Phó Vô Thiên giơ tay ném một phần tấu chương.
“Ai u!” Phó Nguyên Phàm không phản ứng kịp nên trúng chưởng, may mắn không phải nghiên mực.
“Đầu óc bị ván cửa kẹp hay sao, ngươi nếu rửa tội họ đến sạch sẽ, về sau còn lấy cái gì kiềm chế Triệu Cương. Triệu Cương cảm kích ngươi không phải giả, nhưng phân cảm kích này sẽ kéo dài bao lâu không ai biết. Đến khi không còn cảm kích ngươi nữa, tại sao Triệu Cương không nâng cháu ngoại của ông ấy lên hoàng đế mà để mặc một hoàng tử không đúng tí nào ngươi lên ngôi, đã hiểu sao?”
Phó Nguyên Phàm bị ván cửa kẹp đầu ũ rũ, “Đã hiểu.”
“Làm người phải lưu một đường, không chỉ đối với người khác, cũng là đối với chính mình, đặc biệt là sau khi làm hoàng đế, ngươi nếu không tính toán tỉ mỉ, về sau bị ăn da hủy cốt người chính là ngươi.” Phó Vô Thiên khắc cốt minh tâm giáo dục.
“Ta hiểu ta hiểu, ta về sau nhất định tính toán tỉ mỉ, vì mình lưu một đường, người khác nói gì ta sẽ không hoàn toàn tin tưởng.” Phó Nguyên Phàm khổ bức tiếp thu giáo dục đến từ đường ca.
Hắn biết ngay sẽ là thế này mà, làm hoàng đế không khác gì ngồi xổm địa lao.
Phó Vô Thiên lựa ra mấy tấu chương ném lên cái bàn bên cạnh, “Trước chạng vạng, xem hết những tấu chương này, xem xong thì viết cảm tưởng của bản thân, có vấn đề không hiểu cũng ghi hết lại, ngày mai bổn vương tới kiểm tra, nhớ kỹ, phải tự mình hoàn thành.” Công đạo xong, Phó Vô Thiên liền đi.
Phó Nguyên Phàm dại ra nhìn đống tấu chương trên bàn, ít cũng phải mấy chục bản, trước chạng vạng, một canh giờ nữa là chạng vạng rồi còn đâu, chân mềm nhũn.
“Đại Hắc, mau đỡ bổn vương.”
Đại Hắc bình tĩnh đỡ lấy cánh tay chủ tử.
Phó Vô Thiên trở về Phó Vương phủ, cũng biết tin thẩm thẩm mang thai. Sau khi xảy ra nhiều chuyện sốt ruột như vậy, cuối cùng có một chuyện đáng để cao hứng.
Nhưng tới giờ cơm chiều, hắn lại không cảm thấy có bao nhiêu cao hứng. Lão Vương gia vì chiếu cố Trịnh Quân Kỳ, cố ý phân phó đầu bếp không làm nhiều món dầu mỡ, cho nên cơm chiều lấy đồ chay là chủ. Phó Vô Thiên thuộc chủ nghĩa không thịt không vui, mỗi bữa đều phải ăn thịt. Ở quân doanh không chú ý như trong phủ, cho nên thường xuyên là một cái chân dê hoặc chân hươu cứ thế ăn, hiện tại chín phần là rau, màu sắc rực rỡ một mảnh, nào còn có tâm tình ăn uống.
An Tử Nhiên rất rõ khẩu vị hắn, liền chuyển đĩa thịt kho tàu duy nhất trên bàn cơm tới trước mặt hắn.
“Vẫn là Vương phi của bổn vương săn sóc.” Phó Vô Thiên đá bay tâm tình không thoải mái, cầm đũa gắp cho An Tử Nhiên một khối thịt kho tàu.
Cơm chiều do Vương đầu bếp làm. Nội loạn cũng ảnh hưởng đến An gia tửu lầu, cũng may không nghiêm trọng, hơn nữa đồ đệ của Vương đầu bếp đã có thể một mình đảm đương một phía, cho nên ông tới Phó Vương phủ hỗ trợ. Vương đầu bếp ở Đại Á coi như số một số hai, ngay cả lão Vương gia đều thích.
Hai phu phu cùng chung một đĩa thịt. Khi lão Vương gia hỏi thăm con dâu xong, thịt kho tàu đã bị hai người ăn hết. Lão nhân gia trừng mắt, thịt kho tàu cũng là món ông thích nhất, cho nên mới bảo Vương đầu bếp chỉ làm một đĩa thức ăn.
“Hai đứa……”
Phó Vô Thiên đẩy mấy món chưa được động đến trước mặt lão Vương gia, “Tổ phụ, thẩm thẩm không ăn được mấy, món này có chút thịt, tổ phụ tạm chấp nhận, hai tháng nữa là có thể ăn thịt.”
Lão Vương gia thiếu chút nữa cắn lưỡi.
Phó Dịch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ra mặt giúp lão Vương gia giải vây: “Có chuyện muốn nói với cả nhà, đại phu nói Quân Kỳ nôn nghén có thể sẽ nhiều hơn thai phụ bình thường, cho nên từ ngày mai ta và Quân Kỳ sẽ dùng bữa trong phòng.”
Không ai phản bác, bao gồm lão Vương gia.
Vào đêm, bụng Trịnh Quân Kỳ quả nhiên làm ầm lên, đồ ăn tất cả bị nàng nôn ra. Đó là đồ ăn dành cho thai phụ, sẽ không cảm thấy buồn nôn mới đúng. Chưa đến một tháng đã lăn lộn người lớn như vậy, sau khi sinh nói không chừng là một tiểu bá vương.
Tuy rằng lăn lộn người, nhưng lão nhân nghĩ tương đối nhiều, cảm thấy thai nhi hiện tại rất có sức sống, có nghĩa sau này sẽ là một cái bánh bao béo khỏe dễ nuôi, cũng sẽ tương đối thông minh.
Bên kia, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên nằm trong chăn tâm sự. Vì bồi dưỡng Phó Nguyên Phàm thành một hoàng đế xứng chức, về sau Phó Vô Thiên có thể sẽ xuyên tiến cung. Còn phải tổ chức nghi thức đăng cơ, việc nhiều không kể xiết. Hai phu phu kế tiếp sẽ không có nhiều thời gian ở chung.
“Vương gia, ngày mai ta tính toán ra khỏi thành một chuyến.” An Tử Nhiên gối lên cánh tay Phó Vô Thiên nói.
“Xương Châu?”
“Không phải, đi tiểu nông trường. Mấy ngày hôm trước ta đã muốn đi, ta không yên tâm hai người đặt hàng lần trước.”
“Cần bổn vương đi cùng sao?”
An Tử Nhiên xoay người nằm lên ngực hắn, khóe miệng câu lên ý cười nhàn nhạt, “Không cần, Vương gia vẫn mau chóng làm Phó Nguyên Phàm trở thành một hoàng đế đủ tư cách đi, nghi thức đăng cơ chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Lại thượng thư mới nhậm chức đang chuẩn bị. Nửa tháng sau chính là ngày tốt.”
Lâm thượng thư đã bị Phó Vô Thiên hái mũ cánh chuồn, chiếu thư truyền ngôi nếu là giả, Lâm thượng thư đương nhiên có vấn đề. Còn Hình bộ Tưởng thượng thư, hắn là quân cờ dấu người tai mắt Phó Nguyên Thành cùng Lâm thượng thư cố ý kéo vào, hoàn toàn không biết gì, bị lợi dụng mà thôi.
Phó Vô Thiên đột nhiên xoay người đè hắn dưới thân, chóp mũi thân mật cọ gương mặt hắn, trầm thấp nói: “Vương phi, chuyện của ngày mai thì ngày mai lại bàn, chúng ta nên làm chuyện buổi tối nên làm.” Nói rồi hôn lấy môi hắn.
……
Sáng hôm sau, không đợi An Tử Nhiên xuất phát, tiểu nông trường vùng ngoại ô lại truyền đến tin khẩn cấp. Đêm qua có hắc ảnh xông vào tiểu nông trường, muốn trộm công thức khử trắng ngưu cốt, có mấy lính gác bị đả thương, nhưng không nghiêm trọng.
Phó Vô Thiên nghe nói chuyện này nên không tiến cung, bảo Cát Khiêm An đi thay, sau đó đi cùng An Tử Nhiên ra khỏi thành.
Tiểu nông trường kỳ thật đã không thể xem như tiểu. Xưởng chạm trổ mở rộng, công việc ở tiểu nông trường cũng bắt đầu tăng thêm, mỗi ngày cần rất nhiều ngưu cốt. Chủ lò mổ đã không cung cấp kịp nên An Tử Nhiên lại hợp tác thêm với mộ lò mổ.
Hiện tại quy mô đã mở rộng gấp hai, nhân thủ cũng không thể không gia tăng, bởi vì vẫn luôn tường an không có việc gì cho nên không tự chủ được lơi lỏng vài phần, cũng may An Tử Nhiên có nhắc nhở mới không tạo thành tổn thất lớn.
|
Quản lý tiểu nông trường là một người lính trung niên đã xuất ngũ. Người trung niên tên Dư Thắng Minh, là lão chiến hữu của Phó Khiếu, bởi vì bị thương một chân trên chiến trường nên không thể tiếp tục ở lại quân doanh, được Phó Vô Thiên sắp xếp cho xuất ngũ.
Thương binh như Dư Thắng Minh sau khi xuất ngũ rất khó tìm được việc làm, cho nên Phó Vô Thiên xếp họ vào làm ở sản nghiệp của Phó Vương phủ. Khi tiểu nông trường của An Tử Nhiên yêu cầu nhân thủ, Phó Vô Thiên giới thiệu hắn tới đây, làm đến bây giờ vẫn chưa từng bại lộ.
Lần này tiểu nông trường xảy ra chuyện không phải do Dư Thắng Minh lơ là. Bởi vì hắn cùng cả gia đình rất cần công việc này, bảo đảm cho một nhà họ sinh hoạt hạnh phúc, cho nên hắn vẫn luôn thực quý trọng.
Lần trước sau khi Phó Vô Thiên phân phó, Dư Thắng Minh không dám thiếu cảnh giác, vì thế tăng mạnh thủ vệ. Không ngờ người tập kích đêm lần này đều không phải người thường, đối phương có hai người, thân thủ đều lợi hại.
Dư Thắng Minh đã giao thủ với một người trong đó, người nọ thực lực rất cao, dù là hắn vào thời kỳ toàn thịnh cũng chỉ có thể bất phân thắng bại, cũng may không có nguy hiểm đến tánh mạng.
“Có mất thứ gì không?” An Tử Nhiên thấy tất cả mọi người đều rất có tinh thần, cuối cùng yên tâm.
Dư Thắng Minh nói: “Bẩm Vương phi, lão Dư dựa theo ngài dặn dò không lưu lại công thức gì, đều nhớ trong đầu, đối phương không biết chuyện này, chỉ mất một ít nguyên liệu, xút cùng công cụ mà thôi.”
An Tử Nhiên trước kia đã dự phòng điểm này, may mà quá trình tinh luyện xút không phức tạp, cho nên hắn chỉ chọn vài người tin được, để họ ghi nhớ rồi hủy đi công thức.
“Vậy là tốt rồi, nhưng vẫn không thể thiếu cảnh giác, nếu để họ nghiên cứu ra thì chúng ta sẽ mất ưu thế.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Chuyện này không khó giải quyết, ta còn một công thức khác, nó có hiệu quả tốt hơn công thức hiện tại, chẳng qua thao tác có điểm phức tạp, cũng phải chuẩn bị nhiều thức, cần chút thời gian, chờ ta làm ra lại nói cho các ngươi.”
Hai người lại nói chuyện một hồi. Khi An Tử Nhiên hỏi trong hai hắc y nhân có phải có một nam một nữ, ngoài dự đoán, hắn lắc đầu phủ nhận. Theo những người khác nói, cả hai đều là nam, hẳn đã được huấn luyện chuyên nghiệp, thân thủ cùng năng lực tùy cơ ứng biến đều rất mạnh.
Không bao lâu, Phó Vô Thiên đã trở lại. Hắn đi thăm các thủ vệ bị thương, hơn nữa từ chỗ họ biết một ít tin tức, dùng bốn chữ để khái quát chính là ― có bị mà đến.
Trực giác nói cho An Tử Nhiên, hai hắc y nhân tập kích đêm qua có quan hệ với một nam một nữ kia. Mới đặt hàng không lâu đã xuống tay với tiểu nông trường của hắn, là quá tự tin vào bản thân sao?
“Vương phi tính toán làm thế nào?”
An Tử Nhiên khẽ cười một tiếng, “Đương nhiên vẫn tiếp tục.” Chỉ là lần sau muốn đặt hàng, giá cả sẽ tăng lên.
Thứ chân chính kiếm tiền chính là mạt chược, mỗi bộ mạt chược phí tổn tuy cao nhưng lợi nhuận cũng cao. Hơn nữa mạt chược lũng đoạn ngành sản xuất, người khác muốn cũng không bắt chước được. Chỉ cần đối phương nếm được lợi nhuận kếch xù mạt chược mang lại, hắn dám khẳng định, đối phương nhất định sẽ lại đến.
Nghĩ vậy, An Tử Nhiên không cấm suy xét có nên mở thêm xưởng chạm trổ ở Xương Châu hoặc Hồng Châu, quy mô hiện tại của xưởng chạm trổ rõ ràng đã cung không đủ cầu.
Cùng lúc đó.
Hai hắc y nhân ban đêm xông vào tiểu nông trường sau khi rút lui đã cẩn thận đi vào một thôn trang nhỏ vùng ngoại ô. Thôn trang dân cư không nhiều lắm, hơn nửa đêm sẽ không có ai đi dạo bên ngoài, hai người nhanh chóng đi tới một gian phòng nhỏ bé.
“Cốc cốc!”
Bên trong lập tức vang lên vài tiếng động rất nhỏ, một thanh âm đè thấp từ bên trong truyền ra, “Ai?”
“Là chúng ta.”
Cửa lập tức mở ra, người bên trong dịch qua một bên cho họ vào, cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng lại đóng lại.
“Thế nào, thành công sao?” Một nam nhân gấp gáp hỏi.
Hai người đặt đồ trộm được lên trên bàn, thở hổn hển một hơi. Một người trong đó mới mở miệng nói: “Thực đáng tiếc, không tìm được cái gì giống công thức, tìm khắp nơi đều không có, chỉ lấy được mấy thứ này. Chúng ta hoài nghi họ có thể không viết ra công thức.”
Một người khác nói: “Còn có một việc, thủ vệ trông coi nông trường kia rất giống binh lính đã được huấn luyện, thân thủ đều không tồi. Ta đã giao thủ với một người, nếu đối phương không què, ta có thể không về được.” “Xem ra chuyện này có chút phức tạp, vậy tạm thời hoãn lại, kế tiếp đều an phận một chút, không được lộ ra sơ hở gì.” Trong bóng đêm vang lên giọng một nữ nhân.
Họ mới đến, không hiểu rõ tình huống ở Quân Tử Thành, tuy biết sòng bạc Thiên Long có quan hệ với thành viên hoàng thất Đại Á, nhưng không biết là Phó Vương phủ.
Ba người toàn không nói tiếp, tựa hồ tương đối nghe nữ nhân.
Tiểu nông trường bị hắc y nhân tập kích sau khi hai đơn đặt hàng đã định. Họ chuẩn bị giao hàng thành từng đợt, nhưng đối phương lại yêu cầu một lần, bài cùng mạt chược không phải đồ ăn, không tồn tại vấn đề quá hạn, hiện giờ ngẫm lại, đối phương phỏng chừng là sợ bị theo dõi.
An Tử Nhiên cũng không điều tra, trực tiếp xác định mục tiêu là họ. Xưởng bài cùng xưởng chạm trổ hoạt động đã hơn một năm, không phải không có người đỏ mắt, trước kia cũng có người thử thăm dò tiểu nông trường, nhưng đều không có thực lực lại lòng tham không đủ.
Nhưng mấy tháng gần đây, loại hiện tượng này không xuất hiện nữa. Quân Tử Thành đã xảy ra chuyện như vậy, ai còn dám tìm xúi quẩy, đặc biệt là Phó Nguyên Phàm sắp đăng cơ, mà Quân Tử Thành cơ hồ không ai không biết quan hệ của Phó Nguyên Phàm và Thiên Long.
Mấy ngày kế tiếp, An Tử Nhiên bắt đầu phối trí công thức thứ hai. Hắn nói phức tạp là thật sự phức tạp, phương pháp khử thứ nhất chỉ cần hai bước, mà loại này lại có bốn bước.
Đầu tiên là cần có dung dịch Natri cacbonat (Na2CO3), hắn cần tự mình điều chế, cũng như xút. Nhưng ở cái nơi lạc hậu này, điều chế hóa học dược phẩm có điểm khó khăn, cho nên hắn tạm thời chỉ có thể áp dụng phương pháp đơn giản nhất.
Natri cacbonat có tên khác là soda, được sản xuất theo phương pháp Leblanc, hiện tại áp dụng phương pháp này có khuyết điểm khá lớn. Nguyên liệu không đầy đủ, không có điều kiện, sản phẩm tạo ra chất lượng sẽ không quá tốt, nhưng trước mắt, phương pháp này là thích hợp nhất.
Phương pháp Leblanc cần có muối ăn, axít, than củi cùng đá vôi. Muối ăn, than củi cùng đá vôi đều tương đối dễ tìm, axít lại cần chính hắn điều chế. Bước thứ nhất đã phiền toái như vậy, cho nên hắn lúc trước mới không chút do dự lựa chọn phương pháp thứ nhất, nếu không có người hỗ trợ, hắn có thể sẽ mệt chết.
Quản Túc cùng Thiệu Phi đã chạy về Xương Châu. Một mình Dạ Vũ không thể lo quá nhiều việc, đặc biệt là gần đây bông từ A Lí Hương vận chuyển tới ngày càng nhiều, có Thẩm quản gia hỗ trợ cũng bận đến thời gian ngủ cũng không có.
Việt Thất bị phái đến vùng ngoại ô tọa trấn tiểu nông trường, để tránh hai hắc y nhân quay lại. Còn Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt, họ gần đây vẫn luôn đi theo Phó Vô Thiên tiến cung xử lý triều chính.
Nghĩ vậy, An Tử Nhiên đột nhiên phát hiện hắn hình như không có ai có thể sai sử.
Buổi chiều, Cung Vân tới.
“Vương gia phái mạt tướng tới tạm thời đi theo Vương phi, chờ đợi Vương phi phân phó.” Cung Vân lời ít mà ý nhiều thuyết minh.
An Tử Nhiên biết Phó Vô Thiên rất tinh tế, bởi vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Đây là lần thứ hai hắn thấy Cung Vân, lần đầu tiên là ở Hoà Bình điện. Lần đầu tiên nhìn thấy, hắn liền phát hiện Cung Vân hẳn là thuộc hạ tự hạn chế nhất của Phó Vô Thiên.
Kỳ thật, so với Cung Vân, Cát Khiêm An rõ ràng thích hợp hơn, Phó Vô Thiên đại khái vì muốn hắn quen với thủ hạ của mình, cho nên cố ý phái Cung Vân tới.
“Cung tướng quân tới vừa lúc, ta xác thật có chút chuyện cần hỗ trợ.”
“Vương phi mời nói.”
An Tử Nhiên đưa một danh sách cho hắn, “Đây là những thứ ta cần Cung tướng quân tìm giúp, nhìn xem có vấn đề gì không.”
Cung Vân tiếp nhận danh sách, nhìn qua một lượt. Hắn chỉ biết lưu huỳnh, muối ăn, than đá cùng than củi, đá vôi mơ hồ ở nơi nào nghe nói qua, còn lại thì chưa từng. Phía dưới còn có các loại đồ dùng hiếm lạ cổ quái..
“Không có vấn đề.”
An Tử Nhiên gật đầu nói: “Vậy phiền toái Cung tướng quân, ta không cần ngay lập tức, cho nên không cần quá khẩn cấp.”
“Rõ!”
Tuy nói thế, Cung Vân hiệu suất vẫn rất cao, không tới ba ngày đã gom đủ hơn một nửa danh sách, còn lại thì cần đi xa tìm. Ngày thứ tư, hắn rời Quân Tử Thành.
Cùng lúc đó, hoàng cung đang khua chiêng gõ mõ chuẩn bị nghi thức đăng cơ, thời gian không còn nhiều.
|
nói thiệt nha tui thấy edit bộ này là mệt nhất mấy trăm chương làm tui mún hộc xì dầu vcl
|