Đại Địa Chủ
|
|
Tổng cộng có ba người tới thách đấu, cả ba đều có địa vị trong đoàn sứ giả Cao Trạch Quốc, đều là thị vệ. Tướng mạo của họ không nổi bật nhưng dáng người rất cao lớn, rất dễ phát hiện trong đám người.
An Tử Nhiên không trực tiếp xuất hiện trước mặt họ. Mỗi ghế lô lớn đều có một nơi bí ẩn để họ có thể trực tiếp quan sát tình huống bên trong, lúc trước khi xây cất sòng bạc hắn đã có chủ ý này.
Ba người ban đầu không tụ ở một chỗ, nhưng khi quan hệ của họ bị phát hiện thì hai thị vệ Cao Trạch chơi có vẻ qua loa tập trung lại chỗ người thứ ba, cũng chính là thị vệ lợi hại nhất.
Sau một lúc, người nọ lại thắng mấy vạn lượng.
“Chính là người kia, hai người còn lại gọi hắn là Bặc Trường, thuộc hạ đã kiểm tra, xác thật là thị vệ Cao Trạch Quốc.” Cát Khiêm An chỉ vào nam nhân ngồi ở chiếu bạc trung gian lớn nhất. Thân hình người nọ cao lớn uy mãnh, râu quai nón nồng đậm, diện mạo tục tằng, có chút khó có thể tưởng tượng hắn là một tay cờ bạc chuyên nghiệp.
Đối thủ của hắn là một lão cờ bạc lâu năm sòng bạc trước kia mời đến. Hắn ở Quân Tử Thành có chút danh tiếng, chỉ là so với Bặc Trường thì kỹ thuật kém một chút, cho nên mới bị thua gần mười vạn lượng.
“Cứ để hắn thắng tiếp thì rất có thể hơn trăm vạn hai sẽ bay đi.”
Thị vệ của đoàn sứ giả Cao Trạch, đối phương không có nhiều kiêng kị với người đứng sau sòng bạc như người dân Đại Á, tương phản, họ sẽ cậy vào thân phận đặc thù của mình mà không có sợ hãi.
“Này xác thật là vấn đề, chỉ có thể tìm người ngăn cản hắn.”
An Tử Nhiên nói liền nhìn về phía Phó Vô Thiên, nơi này giống như chỉ có hai người họ biết xúc xắc, nhưng ai đi ra đều sẽ bị nhận ra.
Hắn đến bây giờ còn chưa chân chính công bố mình là chủ nhân sòng bạc, tuy rằng hiện tại đã không cần cố tình che giấu. Phó Vô Thiên cũng không để ý cái gọi là cho hấp thụ ánh sáng.
Cát Khiêm An và Chung Nguyệt biết Vương gia biết đánh bạc, nhưng để hắn đi ra ngoài đối phó một tiểu nhân vật tựa hồ có điểm đại tài tiểu dụng, hơn nữa quá dễ bị chú ý.
“Không bằng thỉnh họ đến lầu ba?” Lầu ba tương đối ít người, hơn nữa có ghế lô riêng biệt.
Đúng lúc này, lão cờ bạc mà sòng bạc mời đến đột nhiên vỗ chiếu bạc đứng lên, sắc mặt đỏ bừng, căm tức nhìn đối thủ.
“Không đúng, ngươi nhất định là gian lận!”
Ghế lô an tĩnh một lát rồi nhanh chóng nhiệt liệt thảo luận. Khá nhiều người biết nam nhân cao lớn này không phải người Đại Á, cho nên không quá hy vọng hắn thắng được nhiều bạc như vậy, nếu thật sự hắn gian lận thì dễ làm.
Ba người nghe vậy tức khắc không cao hứng, một người trong đó nhảy ra lớn tiếng hô: “Không có chứng cứ thì đừng nói bậy.”
“Các hạ nói chuyện thì cần phải phụ trách, ngươi nói ta gian lận nhưng có chứng cứ không. Ta thấy ngươi là bởi vì không thắng được ta cho nên mới cố ý nói như vậy đi? Chẳng lẽ dân Đại Á các ngươi đều là như vậy?” Bặc Trường duỗi tay ngăn lại bằng hữu, nhìn lão cờ bạc đầy mặt tức giận mà lộ vẻ châm biếm.
Toàn bộ ghế lô bởi vì những lời này mà an tĩnh lại, câu cuối cùng của hắn không chỉ nhằm vào một mình lão cờ bạc mà là toàn bộ Đại Á.
Lão cờ bạc tức giận đến ngực đều đau, “Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn.”
“Vậy ngươi nói xem ta nơi nào gian lận, ngươi nếu có thể lấy ra chứng cứ, ta lập tức trả hết lại ngân lượng đã thắng được, hơn nữa trước mặt mọi người xin lỗi.” Bặc Trường tự tin nói. Mọi người ồ lên một tiếng, nếu lấy ra được chứng cứ thì sẽ không bị thắng nhiều như vậy.
Lão cờ bạc không giải thích được, hắn chỉ biết là đối phương khẳng định dùng phương pháp gì đó. Hắn là dân cờ bạc chuyên nghiệp, từ chi tiết là có thể nhìn ra được có gian lận hay không, nhưng lại không thể nói chính xác.
Bặc Trường cười lạnh một tiếng, “Xem ra là không nói được, sòng bạc của các ngươi chỉ có chút năng lực này sao, thắng các ngươi chút tiền liền nói bổn đại gia gian lận, sau này ai còn dám tới sòng bạc của các ngươi? Hôm nay nếu không cho bổn đại gia một lời giải thích, chuyện này ta sẽ không để yên!”
“Nói nghe coi, ngươi muốn không để yên thế nào.”
Ghế lô an tĩnh đột nhiên vang lên một thanh âm lười nhác tùy ý, cùng với một loạt tiếng bước chân. Mọi người nhìn qua, khi thấy thân ảnh cao lớn chắp tay sau lưng, một đám thoáng chốc mở to hai mắt nhìn.
Họ không nhìn lầm đi, Quận Vương sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Bặc Trường chưa từng gặp Phó Vô Thiên. Họ là thị vệ của đoàn sứ giả Cao Trạch, không có tư cách vào đại điện để tham gia yến hội. Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên lại đi tương đối sớm nên họ không có cơ hội nhìn thấy.
Bặc Trường hoàn toàn không ngờ nam nhân cao lớn này chính là Đại Á chiến thần, Quận Vương địa vị cao thượng.
“Ngươi chính là chủ nhân sòng bạc?”
Bặc Trường nhìn đối phương tiến đến trước mặt, phát hiện người này có chiều cao không thấp hơn hắn. Thân thể thoạt nhìn không cường tráng vạm vỡ, nhưng hắn lại cảm giác được, cơ bắp của đối phương cực kỳ rắn chắc hữu lực. Nếu phải động thủ, hắn hoài nghi mình có thể đánh không lại.
Phó Vô Thiên không trả lời mà đứng sang bên cạnh, để lộ ra An Tử Nhiên thấp bé hơn hẳn.
“Ta chính là chủ nhân sòng bạc.”
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người lần thứ hai trợn tròn mắt. Vương phi chính là lão bản chân chính của Thiên Long sòng?
Tin tức này quá kính bạo, còn kính bạo hơn cả Quận Vương lúc nãy.
Đại gia vẫn luôn suy đoán chủ nhân sòng bạc có thân phận gì, có thể chắc chắn đến chín phần là hoàng thân quốc thích, thậm chí đã có người đoán là Phó Vương phủ, nhưng chưa có ai từng nghĩ sẽ là Vương phi, nam nhân điệu thấp này …
Ghế lô an tĩnh quá mức, Bặc Trường lại không phát hiện không khí có gì không đúng.
“Rất tốt, các hạ là chủ nhân sòng bạc, có phải nên cho chúng ta một lời giải thích, đừng tưởng rằng chúng ta đến từ Cao Trạch là có thể tùy tùy tiện tiện bôi nhọ chúng ta.” Bặc Trường đánh đòn phủ đầu nói.
An Tử Nhiên đi ngang qua hắn, đi đến vị trí lão cờ bạc ngồi lúc trước, ánh mắt đảo qua sắc chung cùng xúc xắc trên bàn.
“Nếu các hạ không gian lận, ta tất sẽ bắt hắn xin lỗi ngươi.”
“Chẳng lẽ ngươi khẳng định ta gian lận?” Bặc Trường không tin, chỉ là một tiểu tử lông còn chưa mọc đủ.
An Tử Nhiên cầm lên sắc chung trên bàn, “Các hạ không phải rất tự tin vào thực lực của mình sao, có dám chơi thêm đôi ba ván?” “Chỉ bằng ngươi?” Bặc Trường trên dưới đánh giá hắn, vẻ mặt khinh miệt hoàn toàn không để ai vào mắt, sau đó ngồi xuống.
Thắng một dân cờ bạc không giống thắng chủ nhân sòng bạc, nếu đối phương chủ động đưa tới cửa, hắn lại sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Chung Nguyệt đi đến bên cạnh Phó Vô Thiên, cười nói: “Vương gia, Vương phi……”
“Không cần lo lắng.” Phó Vô Thiên khí định thần nhàn* nói.
老神在在: tui tìm hiểu một chút thì câu này dịch nôm na là as cool as cucumber, kiểu cool ngầu bình tĩnh, nên tui chọn câu khí định thần nhàn, ha
Vương phi tuy rất ít đánh cuộc, nhưng không ai rõ thực lực của Vương phi hơn hắn. Tổ phụ hiện tại vẫn ham thích mạt chược giống như lúc sinh bệnh, ngẫu nhiên sẽ rủ cả nhà cùng nhau chơi, nhưng trước nay chưa từng thắng Vương phi, một lần duy nhất là do Vương phi để tổ phụ thắng.
Chung Nguyệt không nói gì nữa. Xem ra là có nắm chắc, nếu không Vương gia nhất định sẽ ngăn cản, là nàng suy nghĩ nhiều.
“Ngươi muốn chơi thế nào? Chơi vui đùa, ta loại nào đều có thể.” Bặc Trường ôm hai tay, tự tin nhìn An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên nhìn hắn một cái, ngay sau đó quét mắt qua chiếu bạc một lần, đột nhiên nói với lão cờ bạc: “Trung thúc, phiền toái ngươi lấy hai bộ xúc xắc mới lại đây.”
Không ai cảm thấy yêu cầu này có gì sai, dân cờ bạc chuyên nghiệp đều có chú ý của mình, cho nên thực bình thường. Chỉ trừ Bặc Trường, hắn hơi thay đổi sắc mặt, chỉ là không thực rõ ràng cho nên không nhiều người chú ý, nhưng người chú ý thì vẫn nhận ra.
Trung thúc nhanh chóng mang lên hai bộ xúc xắc mới, đều chưa bóc vỏ, xúc xắc mới tinh. Xúc xắc đã dùng bị chuyển qua một bên.
An Tử Nhiên cầm lấy sắc chung, ngước mắt nhìn Bặc Trường, “Đầu tiên chơi đơn giản một chút, so điểm, sao nào?”
“Theo ý ngươi.” Bặc Trường biết lúc này đã không thể lùi bước, may mà so điểm vốn chính là thứ hắn am hiểu.
“Các hạ thực sảng khoái. Vừa rồi nghe nói ngươi cược mười vạn lượng, hơn nữa còn thắng, như vậy lần này cược mười vạn lượng đối với ngươi hẳn là không có vấn đề đi?”
Chung quanh vang lên tiếng hít khí. Đánh cuộc thế này cũng quá xa hoa, Vương phi không lo sẽ thua sao?
“Đương, đương nhiên……” Bặc Trường kỳ thật không sảng khoái như vậy, nhưng đối phương rõ ràng rất thông minh, lời nói luôn có thể chặn đường lui của hắn.
Mười vạn lượng vừa rồi hắn thắng từ lão cờ bạc, thu về gần ba mươi vạn lượng, cho nên mới chọc giận lão cờ bạc.
“Người tới là khách, các hạ đi trước.” An Tử Nhiên vươn tay mời hắn đi trước.
Bằng hữu của Bặc Trường tựa hồ đều có chút khẩn trương, nhiều lần muốn nói cái gì, rồi lại không nói gì cả.
Bặc Trường hít sâu một hơi, cầm lấy sắc chung……
Share this:
|
Có sáu viên xúc xắc, số điểm cao nhất có thể là 36 điểm. Dân cờ bạc chuyên nghiệp có thể ngẫu nhiên diêu ra điểm số này, nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên, người chân chính có thể tùy tay diêu ra 36 điểm, trên đời chỉ sợ không có mấy ai.
Cao Trạch tuy nghèo nhưng đánh bạc vẫn khá thịnh hành.
Bản thân Bặc Trường là người thích đánh bạc. Bản lĩnh của hắn tích lũy qua tháng ngày cùng với được cao nhân chỉ điểm mà luyện ra, ở Cao Trạch có lẽ không thuộc hạng đầu nhưng cũng xem như xuất sắc.
Nhưng không gian lận, hắn không thể cam đoan mình có thể trăm phần trăm diêu ra điểm số mong muốn, hiện giờ bị không trâu bắt chó đi cày, hắn cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục.
Xúc xắc ở trong sắc chung va chạm có quy luật, đây là thủ pháp của dân chuyên cờ bạc.
Thấy vậy, Trung thúc lại lộ ra vẻ kinh nghi. Hắn phát hiện thủ pháp của đối phương không giống lúc nãy. Nếu nói lúc đánh cuộc với hắn thì đối phương khá tùy ý, tự tin, không chút để ý, như vậy hiện tại chính là khẩn trương cùng thấp thỏm, sợ hãi đi sai, động tác cũng có vẻ cứng đờ.
Tiếng sắc chung đập xuống chiếu bạc đánh gãy suy nghĩ của Trung thúc. Hắn gắt gao nhìn sắc chung, hắn có dự cảm, lần này tuyệt đối không có khả năng là 36 điểm.
Chóp mũi Bặc Trường tẩm ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn nỗ lực làm mình thoạt nhìn thực trấn định, lại không biết, phản ứng của hắn sớm bị An Tử Nhiên đối diện xem đến rõ ràng.
“Mở đi.”
Nghe thế, Bặc Trường nhìn thanh niên sắc mặt bình tĩnh đối diện, trong lòng luôn có cảm giác mình bị nắm mũi, chậm rãi dời tay. Trước hết lộ ra là hai viên sáu, hắn trong lòng không khỏi vui vẻ.
Hai đồng bạn cũng lộ vẻ vui sướng. Họ biết thực lực của Bặc Trường, tuy không phải cao thủ đứng đầu Cao Trạch, nhưng đối phó một thanh niên thì hẳn là dư dả.
Khi sáu viên xúc xắc hoàn toàn lộ ra, người vây xem không khỏi thổn thức một tiếng.
Kết quả này kém hơn họ tưởng tượng, bởi vì lúc trước, người Cao Trạch này đều có thể diêu ra 36 điểm, hơn nữa ngay lúc đó hắn thực tự tin, hiện tại lại chỉ có bốn viên 6 điểm, một viên 5 điểm cùng một viên 3 điểm, tổng cộng 32 điểm.
Kỳ thật ở giới bài bạc, 32 đã rất cao, rất nhiều người cùng cực cả đời cũng không nhất định có thể diêu ra điểm số cao như vậy, nhưng có châu ngọc ở trước, kết quả này làm khá nhiều người thất vọng.
Có lẽ là quá khẩn trương đi, vừa rồi cũng có không ít người nhìn ra Bặc Trường không còn tự tin như trước. Khi hắn diêu xúc xắc, bàn tay còn run run.
Người không biết thì nghĩ như vậy, lại không biết, kết quả này làm ba người thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là không biểu hiện quá rõ ràng mà thôi.
An Tử Nhiên cực đạm câu khóe miệng lên, “Kế tiếp đến phiên ta.”
Tầm mắt mọi người lập tức tập trung lại trên người hắn. Người mở sòng bạc không nhất định sẽ biết đánh bạc, nhưng tư thế này xem ra là Vương phi biết, chỉ là không biết tới trình độ nào. Sắc chung và xúc xắc nằm trên tay An Tử Nhiên. Thủ pháp không phức tạp như của Bặc Trường chỉ đơn giản là lắc lắc, một chút cũng không xinh đẹp, làm mọi người không cấm hai mặt nhìn nhau.
Vương phi thật sự biết đánh bạc sao? Sao không giống như họ tưởng tượng?
Còn đang nghi hoặc, An Tử Nhiên đã đặt sắc chung xuống chiếu bạc. ‘Bang’ một tiếng làm lòng hiếu kỳ của mọi người cũng treo lên.
Nhất khẩn trương không ai hơn Bặc Trường, ba người gắt gao nhìn chằm chằm sắc chung. An Tử Nhiên thập phần dứt khoát mở sắc chung cho họ xem, Bặc Trường lập tức nhướn người lên, trừng lớn đôi mắt khó có thể tin nhìn sáu viên xúc xắc, thế nhưng…… thế nhưng…… chỉ nhiều hơn hắn một điểm?
Bốn viên 6 điểm, một viên 5 điểm cùng một viên 4 điểm, tổng cộng 33 điểm, xác thật nhiều hơn hắn một điểm.
“Lại đến!” Bặc Trường ngồi phịch xuống ghế, cắn răng không cam lòng nhìn An Tử Nhiên. Chỉ kém một chút, nói không chừng tiếp theo hắn có thể thắng. Khi hắn vào trạng thái tốt nhất có thể diêu ra số điểm cao hơn.
Vốn dĩ với thực lực của hắn thì không cần gian lận, nhưng hiếm khi được tới Đại Á một lần, nơi này không ai biết cách gian lận cao minh của hắn, hơn nữa vì cam đoan mình trăm phần trăm có thể thắng, hắn mới lựa chọn gian lận.
An Tử Nhiên chỉ sợ hắn không dám chơi. Vì thế hai người tiếp tục ván thứ hai.
Lúc này so ai thấp điểm hơn. Đa số người cho rằng 6 điểm là nhỏ nhất, nhưng tất nhiên là có cách để có thể thấp hơn, nhưng Bặc Trường hiển nhiên còn chưa đạt tới cấp bậc kia. Hắn diêu ra sáu viên 1 điểm.
“Tốt!” Hai người đi cùng kích động hô lên, lần này họ hẳn có thể thắng.
Mọi người lập tức khẩn trương nhìn về phía An Tử Nhiên, bên kia diêu ra 6 điểm, hy vọng bên này thấp điểm hơn tựa hồ không lớn. Từng có người có thể làm xúc xắc vỡ nát, làm sáu viên biến thành năm viên, có người nói đó là nhờ nội công cao thâm.
An Tử Nhiên cầm lấy sắc chung, hắn không có nội công, nhưng thế sự lại không phải tuyệt đối. Kỳ thật có một biện pháp khó khăn không cao, nhưng hiển nhiên cũng không dễ dàng, chính là chồng sáu viên lên nhau, cách này gọi là nhất trụ kình thiên.
Thế giới này tuy rằng thịnh hành đánh bạc, nhưng thủ thuật không quá phát đạt, không thể so với thời hiện đại. Cao thủ thông thường đều ở độ tuổi khá lớn, cao thủ trẻ như An Tử Nhiên họ chưa từng thấy, cho nên khi có kết quả, mọi người đều choáng váng.
“Sáu, sáu hợp thành một?” Bặc Trường gian nan phun ra những lời này. Hắn đã thật lâu chưa thấy ai có thể làm sáu viên hợp về một, hơn nữa mặt trên xúc xắc đều là một điểm.
Người như vậy, tuyệt đối là cao thủ. Hắn đột nhiên nghĩ đến ván trưpcs, người này diêu ra 33 điểm, không phải là cố ý chứ? Cố ý cho hắn một hy vọng, kích hắn tiếp tục chơi.
Người nghĩ vậy không chỉ có hắn. Những người khác đều nghĩ, Vương phi xem ra không phải cao thủ bình thường, thật là thâm tàng bất lậu!
Bặc Trường mất sức lực tựa lưng vào ghế, “Ta thua.”
“Đa tạ.” An Tử Nhiên lấy mười vạn lượng đặt lên một tệp ngân phiếu khác bên tay phải. Hai thanh thắng lấy về hai mươi vạn lượng, ánh mắt mọi người nhìn về phía An Tử Nhiên thập phần sùng bái sùng kính. Hôm nay họ gặp phải kinh hỉ liên tiếp, không cần nghĩ cũng biết, Vương phi kế tiếp sẽ cực kỳ nổi danh.
Thiên Long sòng bạc là của hắn, như vậy xưởng chạm trổ cùng xưởng bài khẳng định cũng là của hắn. Họ đến bây giờ còn nhớ rõ ngày Thiên Long sòng bạc xuất hiện, đó là vào tháng 9 Sùng Minh năm thứ 27. Lúc ấy, Vương phi gả cho Quận Vương không đến nửa năm mà đã sớm bắt đầu kế hoạch.
Lúc này, Bặc Trường đột nhiên đứng lên, “Ngươi quả nhiên rất lợi hại, lại tiếp tục, ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thắng được ngươi. Ta thừa nhận thực lực của ngươi cao hơn ta, ta dám đánh cuộc thì dám chịu thua, ngươi thắng!”
Chung quanh vang lên tiếng nghị luận. Nghe lời này, hắn chẳng lẽ không tính toán chơi tiếp?
Nói thật hay, tuy rằng thua hai mươi vạn lượng, nhưng hắn vẫn mang về bảy tám vạn lượng, bỏ cuộc thì họ cũng vẫn kiếm lời.
“Mới chơi được hai ván, các hạ liền không tính toán chơi tiếp? Nhận thua hơi sớm đi?” An Tử Nhiên vẫn chưa hoảng loạn, ánh mắt bình tĩnh lộ ra ý vị sâu xa, càng hiện ra vài phần đạm nhiên giống công tử quý tộc khí chất nhẹ nhàng.
Bặc Trường biết mình nắm quyền chủ động, sắc mặt khó coi rốt cuộc thay bằng tươi cười, “Công tử thực lực lợi hại, nếu ta không phải đối thủ của ngươi, cần gì phải mất mặt xấu hổ, ta có tự mình hiểu lấy cho nên ta nhận thua, không chơi.”
Quá vô sỉ! Mọi người oán hận nghĩ.
An Tử Nhiên nhìn hắn một cái, đột nhiên nói: “Không phải do ngươi quyết định.”
Bặc Trường biến sắc, “Sao nào, chẳng lẽ sòng bạc các ngươi không cho khách nhân thắng tiền sao, muốn cưỡng bách chúng ta tiếp tục đánh cuộc sao?”
Tiếng nghị luận xung quanh tức khắc nhỏ đi nhiều, tuy họ rất phục Vương phi, nhưng hắn nếu thật sự ôm ý tưởng này, về sau họ cũng không dám đến.
“Nếu ngươi thắng bằng thực lực của mình, sòng bạc tự nhiên sẽ không ngăn ngươi, nhưng nếu gian lận, vậy thì khó mà nói.” An Tử Nhiên trong lòng sớm hiểu rõ, ánh mắt chuyển qua, “Ngươi có dám để người của ta lục soát?”
Bặc Trường giống bị ong vò vẽ đốt nhảy dựng lên, hai mắt đỏ đậm như bị nhục nhã, giận tới cực điểm, “Đây là các sòng bạc các ngươi đãi khách? Thắng tiền thì các ngươi nói bổn đại gia gian lận, còn muốn lục soát người bổn đại gia, ngươi cho là chúng ta dễ chọc sao?”
“Không sai, Thiên Long sòng bạc khinh người quá đáng.” Hai tên bằng hữu đã đoán được tính toán của Bặc Trường, cũng nhảy ra, nếu sự tình nháo ra càng lớn thì hắn càng được lợi.
An Tử Nhiên không dao động, mặt vô biểu tình nói: “Nếu các hạ không muốn, ta đành phải áp dụng cưỡng chế.”
“Ngươi dám?” Bặc Trường không ngờ hắn dám cường thế như vậy, “Chúng ta là thị vệ của sứ giả Cao Trạch, tới Đại Á là vì liên hôn giữa hai nước. Các ngươi nếu dám động đến chúng ta, sứ giả Cao Trạch chắc chắn sẽ báo cho hoàng đế Đại Á, trị tội các ngươi.”
Lời này thật là…… ‘Xuy’ một tiếng, không biết là ai trước cười ra, một lát sau, toàn bộ ghế lô đều là tiếng cười trộm. Náo loạn nửa ngày, mấy người này lại không hề biết đứng trước mặt họ chính là Quận Vương cùng Vương phi của hắn.
“Có hậu quả gì, bổn vương một mình gánh chịu là được.” Phó Vô Thiên đứng dậy.
|
Bặc Trường choáng váng. Nam nhân này là một vị Vương gia? Sao có thể, không phải Sùng Minh Đế không thích con cháu hoàng thất kinh thương sao? Thiên Long sòng bạc không mất hai năm trở lên là không thể đứng vững, hai năm trước, Sùng Minh Đế còn chưa chết.
Người dân Cao Trạch Quốc còn biết, có thể thấy được ‘thanh danh’ của Sùng Minh Đế có bao nhiêu lớn.
Khi họ sững sờ, Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt đã động thủ. Mục tiêu là Bặc Trường, trong ba người chỉ có hắn gian lận, Vương phi đã chỉ ra, như vậy trên người hắn khẳng định có dấu vật chứng.
Bặc Trường trở tay không kịp đã bị kiềm chế. Từ trong quần áo lục soát ra được mấy viên xúc xắc, nhưng thứ này không thể chứng minh hắn gian lận.
Cát Khiêm An đưa xúc xắc cho An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên cầm xúc xắc mà Bặc Trường dùng lúc đầu, nói với hắn đang cứng đờ người, “Các hạ nói mình không gian lận, vậy thỉnh ngươi giải thích một chút, vì sao xúc xắc ngươi dùng không phải xúc xắc của sòng bạc?”
Xúc xắc của Thiên Long sòng bạc đều có dấu hiệu đặc thù, người ngoài rất ít ai biết, bởi vì nó giấu ở bên trong, trừ phi đập vỡ xúc xắc, nếu không thì không ai phát hiện ra.
An Tử Nhiên nói xong liền liếc nhìn Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên hiểu ý, cầm lấy một viên xúc xắc nhẹ nhàng bóp vỡ thành mấy khối. An Tử Nhiên nhặt mảnh nhỏ dấu hiệu lên, lại tìm trong xúc xắc mà Bặc Trường sử dụng, không phát hiện bất cứ thứ gì. Sau đó, Cát Khiêm An lại lục soát được một viên xúc xắc có dấu hiệu từ trên người Bặc Trường.
Đáp án là gì, đã không cần hắn nói.
Bặc Trường tráo đổi xúc xắc đặc chế của hắn với xúc xắc của sòng bạc. Mọi người cũng phát hiện một chút đặc biệt trên xúc xắc của hắn, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, Bặc Trường không thể nói gì hơn.
Đây là lần đầu tiên Bặc Trường gian lận mà bị tố giác, nếu xử lý không tốt, rất có thể sẽ gây ra phiền toái không cần thiết, nếu ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, hắn chính là tội nhân.
“Ngân phiếu trả lại cho các ngươi là được chứ gì.” Bặc Trường ném số ngân phiếu trên tay lên chiếu bạc, ngữ khí vẫn thực không khách khí.
An Tử Nhiên nhìn mắt ngân phiếu rơi tán loạn trên bàn, “Các hạ sẽ không cho rằng chỉ như vậy là có thể cho qua đi?”
“Vậy ngươi muốn thế nào? Chúng ta là thị vệ Cao Trạch, không phải là người Đại Á.” Một người bạn của Bặc Trường lập tức lớn tiếng nói.
“Các ngươi là ai với ta mà nói không quan trọng, sòng bạc có quy củ của sòng bạc, nếu ai cũng giống các ngươi, một câu ‘chúng ta trả lại ngân phiếu là được rồi đi’ liền bỏ qua, về sau Thiên Long còn làm ăn thế nào?” An Tử Nhiên nheo mắt, trong mắt phản ra quang mang lạnh lùng.
Bặc Trường nghe ngữ khí của đối phương là biết chuyện này không thể đơn giản cho qua. Nếu đối phương chỉ là thương nhân bình thường thì dễ rồi, nhưng đó lại là Vương gia, còn không biết vị Vương gia này ở Đại Á rốt cuộc có mấy phân mấy lượng.
“Ngươi muốn thế nào?”
An Tử Nhiên vòng qua chiếu bạc đi ra, ánh mắt dừng trên bàn tay phải cầm đao, “Cao Trạch sắp cùng Đại Á liên hôn, ta có thể không cần tay phải của ngươi, vậy thì để tay trái lại đi.”
Mọi người hít mạnh một hơi, nhìn không ra Vương phi cũng là nhân vật tàn nhẫn. Phó Vô Thiên hai mắt tỏa sáng nhìn Vương phi của hắn. Hắn phát hiện Vương phi ngày càng hợp với khẩu vị của hắn, toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều làm hắn cầm lòng không đậu.
Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt cũng lộ vẻ kinh ngạc không che dấu, tuy biết Vương phi không phải nhân vật đơn giản, nhưng mặt không đổi sắc muốn tay người khác như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bặc Trường mặt trắng toát, “Ngươi đừng khinh người quá đáng.”
Hai người đi cùng cũng căm tức nhìn An Tử Nhiên.
“Ta không nói giỡn, cũng không phải đang thương lượng với các ngươi, chuyện này không do các ngươi quyết định, dám gian lận, các ngươi hẳn nên sớm chuẩn bị tâm lý.”
Thanh âm nhẹ nhàng lại mang theo cường thế tuyệt đối, không có nửa điểm thương lượng. Trong ghế lô chỉ còn lại tiếng nuốt nước miếng, an tĩnh đến quá phận.
“Động thủ đi.”
Thanh âm Phó Vô Thiên vang lên trong một mảnh yên tĩnh, sau đó chính là tiếng kiếm thoát khỏi vỏ. Cát Khiêm An rút kiếm tiến về phía Bặc Trường.
Bặc Trường chưa từng nghĩ sẽ để lại tay trái ở chỗ này, nhìn thấy nguy hiểm đến gần, ‘xoẹt’ một tiếng rút ra đao của mình, “Đừng tới đây!”
“Bặc Trường……” Hai người bạn vội vàng lên tiếng, nếu phát sinh sự kiện đổ máu, ảnh hưởng đến vấn đề liên hôn, cấp trên nhất định sẽ xử trí, họ cũng sẽ bị liên lụy, vì thế hai người vội vàng kéo Bặc Trường.
“Các ngươi làm gì, buông ra!” Bặc Trường tức giận đến đôi mắt đều đỏ, hắn sao mà không biết hai người suy nghĩ cái gì, đơn giản chính là sợ hắn sẽ liên lụy đến bọn họ.
Đúng lúc này, cửa ghế lô ‘cạch’ một tiếng mở ra, vang lên cùng lúc đó là tiếng Bặc Trường kêu thảm thiết. Có hai người giữ chặt hắn lại, Cát Khiêm An không chút lưu tình chặt bỏ tay trái. Bàn tay máu chảy đầm đìa rơi trên mặt đất, máu tươi phun ra từ vết thương trên tay Bặc Trường, người vây xem sắc mặt trắng nhợt, sôi nổi lui lại mấy bước.
Người tới là sứ giả Cao Trạch Cao Lương Tài, lại còn là người phụ trách có quyền nhất trong đoàn. Hoàng thất Cao Trạch mang là họ Cao. Cao Lương Tài tới đây do Phó Vô Thiên phái người đi báo.
Cao Lương Tài vào ghế lô, lập tức nhìn thấy Phó Vô Thiên như hạc trong bầy gà, ánh mắt lập loè một chút, vẻ nghi ngờ ngay sau đó bị ngưng trọng thay thế. Hắn đã biết ngọn ngành, thấy Bặc Trường bị chém rớt tay trái, tuy sinh khí nhưng xác thật là họ đuối lý trước.
“Cao đại nhân, bọn họ……” Bặc Trường nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Câm miệng.” Cao Lương Tài đi đến trước mặt họ, sắc mặt khó coi nổi giận nói.
“Đa tạ Quận Vương thủ hạ lưu tình, Cao mỗ cam đoan ngày sau tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện tương tự.”
Ba người sắc mặt trắng nhợt, nam nhân này chính là chiến thần Đại Á, chính là Phó Vô Thiên đã đánh bại Dung Quốc, bức cho Dung Quốc không thể không chủ động cầu hòa? “Cao sứ giả quả nhiên minh lý lẽ, nể mặt sứ giả Cao Trạch, bổn vương lần này không so đo.” Phó Vô Thiên đại phát từ bi nói, phảng phất không nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của Cao Lương Tài.
Cao Lương Tài nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Quận Vương quả nhiên đại nhân đại lượng.”
Sau khi Cao Lương Tài mang Bặc Trường rời đi, Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên cũng hồi phủ ngay sau đó.
Vết máu trên mặt đất một lát sau được rửa sạch sẽ. Không có trò hay xem, khách vây xem cũng dần tản đi. Nhưng biểu hiện hôm nay của An Tử Nhiên làm rất nhiều người có cái nhìn nhất định về Phó Vương phi trong truyền thuyết. Trước kia hắn điệu thấp quá mức cho nên gần như không ai có ấn tượng về hắn, hiện tại rốt cuộc biết vì sao Quận Vương chung tình với một mình Vương phi, trắc thất đều không muốn cưới.
Vật họp theo loài a vật họp theo loài!
Đám người tan đi, hai nam nhân vẫn luôn đứng ở góc nhìn sự kiện phát sinh rốt cuộc được mở mang tầm mắt.
“Ta thu hồi lời mở đầu.”
“Dệt Tâm xưởng chín phần cũng là do vị Vương phi này mở.” Nam tử lúc trước phủ định An Tử Nhiên là chủ nhân của Dệt Tâm xưởng bật cười một tiếng.
Mười sáu, mười bảy tuổi đã có bản lĩnh mở một sòng bạc nổi tiếng Đại Á, hiện tại vị Vương phi này cũng mới hai mươi, ấy vậy mà đã có sự quyết đoán cùng thủ đoạn mà người cùng lứa không có. Bây giờ nói Dệt Tâm xưởng là của người này, hắn sẽ không hoài nghi tính chân thật của nó.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, lời này rất có lý, càng ngày càng làm người mong đợi.” Nam nhân cầm quạt lộ ra ánh mắt đi săn.
Nam tử vừa thấy là biết hắn đã nổi lên hứng thú với vị Vương phi này, đây không phải hiện tượng tốt, nhưng mà… Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên thân ảnh An Tử Nhiên khi tham gia yến hội. Khi mới nhìn thấy vị Vương phi này, hắn cũng tưởng là một công tử thanh tuấn yên lặng, nhưng sự thật lật đổ suy đoán của hắn.
“Hắn chính là Vương phi của Phó Vô Thiên.”
“Thì tính sao?” Nam nhân ngạo khí hỏi lại, trong mắt là quang mang chí tại tất đắc.
“Phó Vô Thiên không hề đơn giản, nếu hắn là hoàng đế Đại Á thì sẽ là một chướng ngại lớn, nhưng tình cảnh hiện tại cũng không khác gì. Nói ngắn lại, muốn đoạt người từ trong tay hắn, một chữ…… Khó!”
Không phải hắn đánh giá cao Phó Vô Thiên và tự hạ thấp quân mình, mà là Phó Vô Thiên vừa nhìn là biết tuyệt đối là đối thủ khó chơi, đặc biệt khi hiện tại Đại Á đã không phải Đại Á trước kia, trong kế hoạch thống nhất các quốc gia của họ tuyệt không phải tường đồng vách sắt bình thường.
Muốn giải quyết Đại Á thì thế tất phải giải quyết Phó Vô Thiên, nhưng bản nhân người này đã là một cửa ải gian nan.
Nam nhân phe phẩy cây quạt, trong mắt nở rộ quang mang nóng cháy, thanh âm trầm thấp lộ ra kiên định không ai có thể thay đổi, “Không, An Tử Nhiên người này…… Nhất định ta phải có được hắn.”
Nam tử hơi kinh hãi, An Tử Nhiên chỉ lập ra Thiên Long sòng bạc cùng Dệt Tâm xưởng mà thôi, dù rất lợi hại nhưng không đến nỗi một hai phải có được a!
|
Tin thị vệ Cao Trạch mất một tay ở Thiên Long sòng bạc nhanh chóng truyền khắp Quân Tử Thành, nhưng lập tức bị một tin khác đoạt mất nổi bật, đó chính là chủ nhân chân chính của Thiên Long sòng bạc là Vương phi.
Ngày hôm sau, bình thường dân chúng đều thảo luận về chuyện này, dùng năm chữ để hình dung tâm tình của họ thì đó chính là trăm triệu không nghĩ tới. Tuy rằng rất nhiều người đều không thích đánh bạc, thậm chí có người bởi vì đánh bạc mà táng gia bại sản nên thống hận sòng bạc, nhưng dân gian bá tánh vẫn tương đối có hảo cảm với Thiên Long sòng bạc.
Từ khi bài giấy xuất hiện, bởi vì giá cả không cao lắm cho nên trong nhà rất nhiều bá tánh đều có một bộ. Bài giấy có thể áp dụng thành đa dạng cách chơi, hơn nữa đơn giản dễ học, tiểu hài tử hoặc lão nhân ở nhà nhàn tới không có việc gì thì có thể chơi mấy ván, tăng tiến tình cảm gia đình. Đã có dân cờ bạc bởi vì nguyên nhân mà không đi sòng bạc nữa.
Thân phận được cho ra ánh sáng không mang lại ảnh hưởng tiêu cực quá lớn cho An Tử Nhiên. Rất nhiều người sau khi biết chuyện này, phản ứng đầu tiên của họ là thì ra Vương phi lợi hại như vậy.
Có chuyện này làm tiền đề, sau này khi sự thật hắn là chủ nhân của Dệt Tâm xưởng được tiết lộ, bá tánh sẽ không còn bị bất ngờ nữa.
Người duy nhất cảm thấy khiếp sợ chính là Phó Nguyên Kiến, hắn biết người đứng sau Thiên Long sòng bạc nhất định không đơn giản, nhưng không ngờ là An Tử Nhiên. Thiếu niên này luôn thật sự an tĩnh, thực tế chỉ là tính cách đạm mạc, dưới vẻ ngoài bình đạm kia lại cất dấu nhiều bí mật như vậy.
Nghĩ đến trước kia hắn thường xuyên nhằm vào Thiên Long sòng bạc, còn một lần vì Giả Mai mà kéo gần quan hệ với Phó Vương phủ, Phó Nguyên Kiến đột nhiên có xúc động muốn chết.
Trác Cao Diễn phi thường hiểu biết tâm tình của hắn, vì thế mấy ngày nay thức thời không đi tìm.
Hai ngày sau, Phó Vô Thiên tiến cung tham gia trao đổi về vấn đề liên hôn. Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt đi theo hắn, An Tử Nhiên mang theo Thiệu Phi đi dò xét sản nghiệp.
Không biết có phải do “hiệu ứng danh nhân”, hai ngày gần đây, khách đến sòng bạc tăng lên một ít, lượng đơn đặt hàng đến các sản nghiệp khác cũng bắt đầu chậm rãi gia tăng. An Tử Nhiên không cảm thấy mình có mị lực đến vậy, phân nửa là bởi thân phận Vương phi. Con người chính là thực dụng như vậy, hắn đã sớm biết.
“Mấy ngày gần đây có vẻ rất bình tĩnh, tổng cảm thấy thiếu cái gì.” Thiệu Phi tùy tiện đi bên cạnh hắn, đầu óc có nghi hoặc nhưng lại không nghĩ ra được là cái gì.
An Tử Nhiên rũ mắt gợi lên khóe miệng, “Ngươi muốn nói là thiếu người nào phải không?”
“Đúng đúng đúng!” Thiệu Phi sáng mắt lên, “Chính là vậy, ta nhớ ra rồi, là muội muội của Vương phi, hình như tên là An Vu Chi. Nàng mấy ngày hôm trước không phải thường xuyên quấn lấy Vương phi sao? Mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng, nàng có phải đã tính toán từ bỏ lấy lòng Vương phi?”
Thiệu Phi rất rõ bản lĩnh dây dưa của An Vu Chi. Nàng mỗi sáng sớm chặn đường là chuyện thường, làm nhiều đến nỗi đó sắp thành tuyệt kỹ, chuyên nghiệp của nàng.
“Không biết.” An Tử Nhiên cảm thấy không có nàng, sinh hoạt rốt cuộc thanh nhàn an tĩnh chính là chuyện tốt.
Thiệu Phi gãi gãi đầu, hắn cũng là quá nhàm chán mới nhắc tới chuyện này.
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên lay động, hai người vội vàng ổn định thân thể. Tiếp theo là tiếng ngựa hí vang như chịu kinh hách, thùng xe lung lay vài cái mới an tĩnh lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
Thiệu Phi lập tức xốc màn xe, không chờ mã phu trả lời, hắn đã thấy được đáp án. Thì ra con đường phía trước bị kẹt, tiếng người nói ồn ồn nháo nháo, không biết đã xảy ra chuyện gì mà vây lấy con đường chật như nêm cối, lại càng hấp dẫn nhiều người tiến đến vây xem.
An Tử Nhiên ló đầu ra, cũng nhìn thấy, không cấm nhíu mày. “Vương phi, ta đi xem.”
Thiệu Phi nói xong liền nhảy xuống xe ngựa, dựa vào ưu thế nhanh chóng lẻn vào đám người, lại nhanh chóng lui ra, “Có người đánh nhau, hình như là đã xảy ra mâu thuẫn, nhưng tựa hồ đã được giải quyết.”
“Nếu giải quyết rồi thì sao người ta còn đứng xem?” An Tử Nhiên nhướng mày hỏi.
Thiệu Phi lắc đầu, “Cụ thể thì không rõ lắm.”
An Tử Nhiên không muốn xen vào việc của người khác, nhưng nếu đi đường vòng thì phải vòng qua Đông tập khu, hắn không muốn lãng phí thời gian, hắn còn vài nơi muốn đi, nên nhảy xuống xe ngựa, “Đi xem.”
Thiệu Phi lập tức hưng phấn gật gật đầu, hắn thích nhất vây xem cùng đám đông, đặc biệt là xem đánh nhau, nếu Vương phi không ở đây thì hắn đã sớm chạy ra cổ vũ.
……
Chân tướng sự tình kỳ thật chính là tình tiết cẩu huyết quen thuộc trong ngôn tình.
Một thiên kim tiểu thư cùng nha hoàn đang đi dạo phố thì gặp phải công tử nọ. Công tử nọ thấy tiểu thư thật xinh đẹp liền nổi lên tâm tư, vì thế chặn đường đối phương.
Loại hành vi này tự nhiên làm người thấy khinh thường. Nhưng công tử nọ ở Đông tập khu rất có “danh khí”, ăn chơi trác táng có tiếng, dân chúng bình thường căn bản không dám đắc tội.
Không ai vươn tay giúp hai cô nương. May mắn cuối cùng có người cảm thấy bất bình, ra tay cứu giúp, đánh cho công tử nọ đến kêu cha gọi mẹ té ngã lộn nhào phải đào tẩu, trước khi chạy còn phải đe dọa họ có gan thì đừng đi, tám phần là đi tìm viện binh.
An Tử Nhiên cùng Thiệu Phi tới thật trùng hợp, công tử nọ vừa mới lăn đi, họ chen được lên phía trước. Khi thấy vai chính, hai khuôn mặt đồng thời trầm mặc.
Rốt cuộc là duyên phận hay phân vượn*?
(*)Himeko: chắc minna biết rồi, hai từ này trong tiếng Trung
đồng âm nhưng cách viết khác nhau, chơi chữ ấy mà.
Thiên kim tiểu thư chính là An Vu Chi và nha hoàn Xảo Nhi. Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện. Duyên phận cũng không phải dùng như vậy, trước khi dùng thì nhìn lại đối tượng một chút có được không?
An Tử Nhiên trầm mặc một chút, “Đi thôi, chúng ta đi đường vòng.”
“Ca?” An Vu Chi kinh hỉ hô lên, thậm chí không chờ hắn bước đi, nàng đã đi tới.
Vì thế, An Tử Nhiên tự nhiên cũng trở thành tiêu điểm chú ý. An Tử Nhiên gần đây chính là danh nhân ở Quân Tử Thành, lập tức có người nhận ra. “Này không phải Vương phi sao?”
“Nghe nói hắn chính là chủ nhân của Thiên Long sòng bạc.”
“Rốt cuộc ta có thể gặp người thật, hôm nay thật là quá may mắn. Phong thái của Vương phi quả nhiên không tầm thường, khó trách có thể mở được sòng bạc lớn như vậy. Ánh mắt của Quận Vương thật tốt, vốn tưởng rằng cưới phải một nam nhân không được tích sự gì, kết quả lại nhặt được bảo.”
“……”
An Tử Nhiên khóe miệng giật giật. Thiệu Phi cúi đầu, bả vai run run nỗ lực kiềm chế.
Chỉ một chút trì hoãn, An Vu Chi đã chạy tới trước mặt. Xác định mình không nhận sai, nàng lập tức lộ ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạn. Nhìn dáng vẻ này, nàng tựa hồ đã buông chuyện trước kia, trên mặt rốt cuộc không còn vẻ suy sụp như lúc trước nói chuyện với An Tử Nhiên.
“Ca, ta hôm nay gặp phải đăng đồ tử, may mắn có người hảo tâm ra tay cứu giúp. Họ rất lợi hại, lập tức đánh cho đăng đồ tử phải chạy.” An Vu Chi khi nói lời này, đôi mắt đều tỏa sáng.
An Tử Nhiên nhìn về phía hai người, ấn tượng đầu tiên đã rất khắc sâu. Đó là hai nam nhân tướng mạo xuất chúng, một người cầm trên tay một thanh kiếm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, lông mày thô, hai mắt rất có thần, có vẻ rất có quyết đoán, lưng thẳng, khí thế chính trực.
Người còn lại tương đối đáng chú ý. Diện mạo của hắn không giống Phó Vô Thiên anh tuấn, ngũ quan nhìn như bình phàm vô kỳ, nhưng tổ hợp lên lại tràn ra một tia tà khí. Đôi mắt đào hoa có vẻ không lúc nào quên phóng điện, thâm thúy sâu xa.
Đây là một nam nhân tuấn mỹ mê người. Tuy hắn cầm một thanh quạt thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, nhưng giữa mày lại lộ ra khí thế bất phàm.
An Tử Nhiên nhìn ăn mặc trên người họ, không nói gì. Hai người được An Vu Chi dẫn dắt đã đi tới.
“Ca, họ chính là người đã cứu ta.” An Vu Chi cao hứng nói.
Anh hùng cứu mỹ nhân là tình tiết rất nhiều nữ nhân đều thích, đặc biệt khi đối tượng là hai nam nhân tướng mạo trăm dặm mới tìm được một, bình thường, các thiếu nữ khẳng định đã sớm khuynh tâm với họ.
Nam nhân tuấn mỹ cầm quạt cười nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, An cô nương không cần khách khí.”
An Vu Chi lắc đầu, “Công tử khiêm tốn, hôm nay nếu không có công tử, những đăng đồ tử đó sẽ không buông tha ta, ca, ngươi nói có phải không?”
An Tử Nhiên nhìn nàng một cái, gật đầu nói với nam nhân tuấn mỹ: “Các hạ khách khí, ngươi đã cứu muội muội của ta, nói một câu cám ơn là đương nhiên.”
Nam nhân tuấn mỹ cười cười.
“Nếu ta nhớ không lầm, hai vị hẳn là thuộc đoàn sứ giả Tử Vi Quốc?” Thiệu Phi đột nhiên mở miệng.
Đến gần, hắn mới phát hiện nam nhân cầm kiếm có điểm quen mắt, sau đó mới nhớ ra là nhìn thấy ở yến hội. Lúc ấy, hắn ở bên ngoài chờ Vương gia cùng Vương phi, người này là thị vệ của đoàn sứ giả Tử Vi Quốc, bởi vì dáng người cùng tướng mạo của người này đều tương đối xuất sắc cho nên lúc ấy hắn chú ý đối phương nhiều hơn.
An Tử Nhiên vẫn chưa lộ vẻ kinh ngạc, hắn vừa rồi cũng đã đoán được, chỉ là…… Hắn nhìn nam nhân cầm quạt, hắn không nhìn thấy nam nhân này ở yến hội.
|
Bị vạch trần thân phận, hai người lại không hề có vẻ hoảng loạn. Vốn không làm chuyện gì phạm pháp thì sao phải sợ đầu sợ đuôi, huống chi họ không cho rằng có thể giấu giếm thân phận.
Thiệu Phi nói ra thân phận của họ, nam tử cầm kiếm nói một tiếng ‘có nhãn lực’, sau đó thoải mái hào phóng thừa nhận, hơn nữa tự giới thiệu. Hắn tên là Lê Triển Bạch, đảm nhiệm vị trí đội trưởng thị vệ trong đoàn sứ giả Tử Vi Quốc.
Nam nhân cầm quạt lại có một cái họ rất được chú ý, họ Lôi danh Dương. Ở Tử Vi Quốc, Lôi là quốc họ. Hắn nếu họ Lôi, như vậy thân phận cũng giống Cao Lương Tài, là thành viên hoàng thất.
Nam nhân nếu dám nói ra, hiển nhiên không sợ bị phát hiện thân phận, hoặc là nói, hắn cố ý tiết lộ. An Tử Nhiên nhướng mày nhìn họ, đoán không ra họ có ý tưởng gì, hắn cũng không muốn đoán.
Thiệu Phi vài lần muốn nói gì, nhưng thấy Vương phi không bày tỏ gì cả, vẻ mặt thậm chí chẳng thay đổi một chút, hắn cũng nhịn. Vương phi khẳng định có suy nghĩ của hắn, hắn vẫn đừng nên lắm miệng.
An Tử Nhiên quay đầu nói với An Vu Chi: “Mang nha hoàn của ngươi về An phủ, không có việc gì cũng đừng tùy tiện ra ngoài, lần sau có thể sẽ không may mắn như vậy.”
Lời hắn nói có ý cảnh cáo, An Vu Chi lên tiếng rồi mất mát gục đầu xuống.
An Tử Nhiên nói xong lại nhìn về phía Lôi Dương, định nói một câu cáo từ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. Tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác vang lên, hòa cùng mấy thanh âm hung ác nhanh chóng tới gần.
Đám đông vốn đã giải tán gần hết lại bị những người này hấp dẫn sự chú ý. Họ chính là mấy tên ăn chơi trác tang bị Lôi Dương đánh chạy, phía sau là mấy chục hạ nhân, xem tư thế là biết tới báo thù.
Mấy người này thấy họ thật sự không đi, vẻ mặt ngoài tràn đầy ác ý còn có đắc ý cực hạn, lần này xem các ngươi chạy đi đằng nào.
“Di, sao có thêm hai người?” Một người mặc áo lam đột nhiên phát hiện bốn người biến thành sáu người, không cấm nghi hoặc.
Một tên bạn không để bụng, kiêu ngạo nói: “Quản có bao nhiêu người, thêm mười người nữa ông cũng muốn tấu chết bọn họ, cũng dám đánh lão tử, không cho họ một trận đến cha mẹ đều không nhận ra, ông đây không họ Dương!”
Tiếng nói vừa dứt, An Tử Nhiên rốt cuộc xoay người, ánh mắt hờ hững đảo qua đám người.
Tên kiêu ngạo vừa rồi giơ tay lớn tiếng nói: “Người đâu…… Ưm……”
Hai chữ ‘xông lên’ còn chưa ra khỏi miệng, thanh niên áo lam đột nhiên vươn tay, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, dưới tình thế nghìn cân treo sợi tóc hết sức bịt miệng tên bạn, trán đã toát ra không ít mồ hôi lạnh.
“Ngô ngô ngô……”
Tên bạn trợn trắng mắt, thật vất vả mới tránh thoát, định lớn tiếng chất vấn thì lại thấy sắc mặt mấy tên hồ bằng cẩu hữu trắng rất nhiều. Mấy tên không nói hai lời ấn gáy hắn xuống, khom lưng 90o xin lỗi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng ta tìm lầm người!”
Nói xong, mấy tên túm tên bạn đi, rất xa còn có thể nghe thấy tiếng họ giải thích cho nhau.
“Trời ơi, kia chính là Vương phi, ngươi muốn chết thì cứ nói thẳng ra a!” Người nọ chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, một lát sau…… Hắn chạy trốn còn nhanh hơn ai khác.
Họ kỳ thật đại kinh tiểu quái, An Tử Nhiên không hề để họ vào mắt. Trò khôi hài chỉ có mở đầu, chưa kịp diễn ra đã kết thúc, hắn gật đầu với Lôi Dương rồi tính toán rời đi.
“Chờ một chút.” Lôi Dương đột nhiên mở miệng gọi lại.
An Tử Nhiên xoay người.
Đôi mắt Lôi Dương lộ ra chút ý cười, lần này không loạn phóng điện, ngược lại nhiều một tia đứng đắn, “Không biết Vương phi có hứng thú làm một giao dịch với bổn vương?”
An Tử Nhiên nhướn mi.
…
Sau khi họ đi qua tất cả các sản nghiệp rồi trở lại Phó Vương phủ, thái dương đã sắp xuống núi.
Phó Vô Thiên đã về từ sớm. Bàn bạc về vấn đề liên hôn không lấy được tiến triển quá lớn, trừ Vạn Thanh Quốc, mục tiêu của Tử Vi Quốc cùng Cao Trạch đều là Phó Nguyên Phàm.
Tử Vi Quốc rõ ràng không coi trọng lần liên hôn này. Công chúa liên hôn được phái tới chỉ là một công chúa không có địa vị gì trong hoàng thất, diện mạo cũng không xuất chúng.
Kết quả này đã sớm nằm trong dự kiến. Cường quốc có kiêu ngạo của cường quốc, Đại Á tuy quật khởi trong chiến tranh với Dung Quốc nhưng chưa đủ để làm họ kiêng kị đến dùng liên hôn để thành lập quan hệ ngoại giao hữu hảo.
Cho nên, mục đích của họ kỳ thật là thử Đại Á. Người có đầu óc ở trong lòng đều biết rõ ràng.
Cho nên, mục đích của họ kỳ thật là thử Đại Á. Người có đầu óc ở trong lòng đều biết rõ ràng.
Còn Vạn Thanh Quốc, sứ giả của họ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, bày tỏ hy vọng Ổ Ngọc Sương có thể gả cho Phó Vô Thiên, trắc phi cũng không sao, ép dạ cầu toàn đến bước này, thoạt nhìn giống như hạ quyết tâm. Ổ Ngọc Sương xác thật là một công chúa xuất sắc, cho nên họ thấy Phó Vô Thiên không có lý do gì cự tuyệt mỹ nhân như Ổ Ngọc Sương.
Hậu quả của quá mức tự tin đó là bị vô tình tát vào mặt, nóng rát, ngày hôm sau họ còn cảm thấy mặt mũi rất đau.
Phó Vô Thiên đơn giản thuật lại nội dung một lần. An Tử Nhiên đã sớm biết Ổ Ngọc Sương sẽ không lập tức từ bỏ, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Không nói đến nàng nữa, hắn cũng kể lại chuyện lúc sáng cho Phó Vô Thiên nghe.
“Đối phương tự xưng bổn vương?” Phó Vô Thiên có ý tứ hỏi, ngay từ đầu đã cho thấy thân phận, giao dịch này hẳn là thật.
An Tử Nhiên nói: “Vương gia có biết người này?” “Tử Vi Quốc xác thật có Lôi Dương Vương gia, không khác gì hình dung của Vương phi. Người này là đường đệ của quân chủ Tử Vi Quốc, nghe nói quan hệ của hai người khá thân mật. Quân chủ Tử Vi Quốc rất tín nhiệm hắn, lần này phái hắn tới cũng hợp lý.”
“Lá gan thật lớn.” Đại Á cùng Tử Vi Quốc còn chưa xác định quan hệ liên hôn, họ đã cho thấy thân phận, quả nhiên là ý của tuý ông không phải ở rượu.
An Tử Nhiên nghĩ nghĩ liền hỏi: “Vương gia cho rằng, họ muốn giao dịch cái gì?”
Phó Vô Thiên suy tư một lát, kéo tay hắn, nói: “Ngoài vải bông, bài cùng mạt chược sợ là đã không thể khơi dậy hứng thú của họ.”
Đôi nam nữ thần bí lần trước đặt hàng ở chỗ An Tử Nhiên, tuy rằng không có chứng cứ chứng minh đó là người Tử Vi Quốc, nhưng trong lòng họ đều cho rằng chín phần là người do Tử Vi Quốc phái tới. Hỏa dược và bom không có khả năng lấy ra, cho nên chỉ còn lại vải bông. Vải bông đã mở rộng rất lâu, các quốc gia khác hẳn đã sớm thu được tin tức.
An Tử Nhiên cũng nghĩ như vậy, cho nên hắn quyết định hợp tác, tất nhiên còn phải lột da họ một trận, tin tưởng họ hẳn đã có giác ngộ.
An Tử Nhiên không lập tức trả lời mà đợi thêm hai ngày nữa. Hai bên hẹn gặp ở An gia tửu lầu, An Tử Nhiên mỗi lần bàn chuyện làm ăn đều sẽ chọn tửu lầu nhà mình.
Lôi Dương cùng Lê Triển Bạch rất có thành ý mà tới sớm hơn.
An Tử Nhiên không khách khí mà trực tiếp vào chính đề. Lôi Dương cũng là người sảng khoái. Giao dịch có liên quan đến vải bông đúng như Phó Vô Thiên suy đoán, vải bông của Đại Á sớm làm họ đỏ mắt không thôi, trước khi tới cũng đã sớm điều tra, hơn nữa mang đủ ngân lượng.
“Ý Vương phi thế nào?” Lôi Dương hai mắt sáng ngời nhìn hắn.
An Tử Nhiên tựa hồ không chú ý tới. Mục tiêu của họ là muốn mua vải bông số lượng lớn, bút mua bán này mang lại lợi nhuận cao hơn bài cùng mạt chược rất nhiều, dù họ có mục đích khác, hắn cũng không lo lắng.
“Thành giao.”
Hai bên sau đó ký hợp đồng, không phải trường kỳ hợp tác, An Tử Nhiên chỉ đáp ứng bán cho họ vào lúc này, không đáp ứng về sau sẽ tiếp tục hợp tác. Hắn lấy giá cao bán cho họ, đơn đặt hàng hơn mười vạn lượng, Lôi Dương thập phần dứt khoát, mắt cũng không chớp cầm tiền ra.
An Tử Nhiên phải nhìn họ nhiều hơn một chút, hắn đã thật lâu không gặp được người mua dứt khoát lưu loát như vậy. Đúng là cường quốc, quả nhiên đủ tài đại khí thô.
“Bổn vương cũng thật lâu không gặp được thương nhân sảng khoái giống Vương phi, không biết bổn vương có vinh hạnh lần sau được mời Vương phi?” Lôi Dương mở cây quạt trong tay, phong độ nhẹ nhàng nhìn An Tử Nhiên thu thập hợp đồng chuẩn bị rời đi.
An Tử Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lại dừng trên cây quạt, “Lôi Vương gia, ngươi và cây quạt này kỳ thật nửa điểm cũng không xứng đôi.” Nhìn như rất có phong độ, khí chất cũng nho nhã, nhưng nhất cử nhất động lại lộ ra một tia không hài hòa khó có thể nói rõ. Trên tay đối phương có lẽ không nên là một cây quạt.
Lôi Dương chưa kịp phản ứng, An Tử Nhiên đã dẫn người rời đi.
Lôi Dương nhìn cánh cửa đóng lại, lại cúi đầu nhìn cây quạt trong tay. Cây quạt này không phải vật phẩm trang trí bình thường, bức họa trên quạt xuất phát từ tay một họa gia nổi tiếng, nan quạt hay nhài quạt đều dùng vật liệu đặc thù hiếm thấy để chế tạo. Cây quạt này kỳ thật có giá trị liên thành.
Không xứng đôi? Đây là ám phúng hắn làm bộ làm tịch phải không?
|