Đại Địa Chủ
|
|
Chương 313: Ngốc tử
“Các ngươi nghe nói chưa, tối hôm qua có đánh nhau ở Nguyệt Hạ hồ, có nữ nhân bị giết trên một con thuyền hoa.” Từ tối hôm qua, rất nhiều người đều đàm luận đề tài này. Ở hiện trường có quá nhiều người chứng kiến, con người lại là sinh vật tương đối bát quái, ngày hôm sau đã truyền đến ai ai cũng biết. Nếu chỉ đơn thuần đánh nhau thì không sao, nhưng lại đã xảy ra án mạng. Quan phủ ở Mai Phủ nhanh chóng đưa thi thể nữ nhân đi, điều tra lại phát hiện nữ nhân không phải dân bản xứ, càng không phải người Cao Trạch. Vì không tìm ra được thân phận của nữ nhân, quan phủ cuối cùng qua loa mai táng, cũng không tiếp tục phái người điều tra. Phản ứng của quan phủ có lợi cho Độc Hạt Tử. An Tử Nhiên chạy thoát, vì tìm được hắn, họ từ tối hôm qua đã phái người đi tìm, nếu lúc này quan phủ cũng nhúng mũi, họ ngược lại sẽ bó tay bó chân. Mai Phủ rất lớn, An Tử Nhiên ở chỗ này người xa đất lạ, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng rời Mai Phủ, cho nên họ bây giờ còn có mấy ngày có thể tìm hắn. “Độc Hạt Tử, ta nói trước, ta chỉ đáp ứng giúp ngươi tìm hai ngày, hai ngày sau mà chưa tìm được người, ta cũng sẽ lập tức thu tay lại.” Căn phòng âm u, một nam nhân trung niên kiên định bất di thương thảo với Độc Hạt Tử. Hắn ở Mai Phủ có một chút thế lực, nhưng vẫn luôn hành động ngầm, hiện giờ vì giúp Độc Hạt Tử tìm người mà phá lệ, cho nên hai ngày là cực hạn, lại nhiều lên sẽ gây sự chú ý. Độc Hạt Tử mặt âm trầm, “Ta biết, nơi này là địa bàn của ngươi, ngươi hẳn là rõ hơn ta nên đi nơi nào tìm người. Hắn vì trốn chúng ta, khẳng định sẽ không xuất hiện ở nơi người nhiều, hơn nữa hắn hiện tại không xu dính túi.” “Được, ta đã biết.” Nam nhân trung niên đứng lên, “Các ngươi ở đây chờ tin của ta.” Nói xong liền chạy luôn. Lý Khuê Chí tiến lên, “Nếu hai ngày sau còn không tìm được làm sao bây giờ?” Ánh mắt Độc Hạt Tử thoáng chốc chiết xạ quang mang hung ác, “Không có nếu, cần thiết tìm được người.” Vì đưa An Tử Nhiên ra khỏi Đại Á, họ đã bại lộ vài quân cờ, nếu chủ nhân biết họ trên đường đánh mất người, họ sẽ ăn không hết gói đem đi. Nghĩ vậy, Độc Hạt Tử đột nhiên nhìn về phía An Vu Chi ngồi trong một góc, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, tựa hồ còn chưa thoát khỏi cái chết của Xảo Nhi. “Ta nghĩ ra một biện pháp tốt.” Độc Hạt Tử âm trầm cười rộ lên. Lý Khuê Chí theo tầm mắt nàng thấy được An Vu Chi. An Vu Chi ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh ngoài dự đoán. “Ngươi hiện tại hẳn rất lo lắng An Tử Nhiên sẽ trở về tìm ngươi báo thù đúng không, ta có một biện pháp có thể thử một lần, nói không chừng còn có thể nhất lao vĩnh dật, mấu chốt là ngươi phải phối hợp cho tốt.” Độc Hạt Tử nói với nàng. “Biện pháp gì?” An Vu Chi phát ra thanh âm khàn khàn. …… Chiều hôm nay, trên đường cái phồn hoa của Mai Phủ xuất hiện một nữ nhân điên. Nữ nhân xinh đẹp nhưng điên điên khùng khùng, miệng luôn kêu cái gì mà ‘đã chết’, ‘hắn sắp tìm ta báo thù’ linh tinh, một hồi khóc một hồi cười, ngẫu nhiên còn sẽ nói lời sám hối. Người đi đường nhìn thấy nàng đều tránh né. Nữ nhân đẹp đến mấy, nếu điên rồi, ăn chơi trác táng cũng không muốn tới gần. Nữ nhân điên đi từ đầu đường đến cuối phố, sau đó lại chạy tới một con phố khác. Một ít người đi theo nàng, có khi cười nhạo nàng, có khi còn sẽ lấy hòn đá nhỏ ném nàng. Nàng bị trầy da chảy một chút máu mà không biết. Rồi đột nhiên, một đôi nam nữ xuất hiện mang nàng đi. Họ che mặt, nữ nhân điên không chịu đi, họ liền kéo nàng. Bởi vì nữ nhân điên cực lực giãy dụa, họ muốn không gây chú ý cũng không được, chỉ có thể chọn nơi ít người. Khi thân ảnh của họ biến mất ở một chỗ rẽ bên đường, một phiến cửa sổ ở lầu hai của khách điếm đối diện đột nhiên mở ra, thân ảnh An Tử Nhiên xuất hiện sau cửa sổ. Cho rằng bằng phương pháp cũ kỹ này thì hắn sẽ mắc mưu sao. Thù nhất định phải báo, nhưng không phải hiện tại. An Tử Nhiên rất rõ ràng thế cục hiện tại bất lợi với hắn. Độc Hạt Tử dám mang hắn tới Mai Phủ, khẳng định là Mai Phủ có tiếp ứng, những người đó hiện tại phỏng chừng đang tìm hắn, hắn lộ diện thì sẽ lập tức rơi vào lưới họ vây quanh. Hắn không ngốc, tương phản, hắn rất có kiên nhẫn. Tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười năm không muộn! Đóng cửa sổ, An Tử Nhiên xoay người, ánh mắt u tĩnh dừng trên một ngốc tử đang ngốc hề hề cười không ngừng với hắn, cũng là chủ nhân căn phòng này. Vận khí của hắn tốt hơn hắn tưởng. Tối hôm qua khi lẻn vào khách điếm này, hắn chỉ nghĩ tìm một bộ quần áo để thay, thuận tiện nhìn xem có thể hay không ‘mượn’ một chút bạc, kết quả vận khí tốt ngoài ý muốn, chọn trúng phòng của một ngốc tử. Ngốc tử thấy người xa lạ lại không thét chói tai, nghe thấy hắn muốn bạc, thậm chí chủ động giao ngân phiếu trên người cho hắn, ước chừng mười tấm ngân phiếu năm trăm lượng. Bề ngoài không kém, tầm 25, 26 tuổi, trên người mang theo nhiều bạc như vậy, vừa thấy là biết con nhà giàu, thậm chí có khả năng là quyền quý, bởi vì toàn thân hắn trên dưới không có một thứ không đáng giá tiền, đáng tiếc đầu óc không tốt. “Ca ca, ngươi dẫn ta đi chơi được không?” Ngốc tử vừa nói vừa chảy nước miếng. An Tử Nhiên dời tầm mắt, từ tủ quần áo của ngốc tử lấy ra một bộ, đều là hàng chất lượng thượng thừa. Nếu mặc quần áo này đi ra ngoài, không được bao lâu, Độc Hạt Tử sẽ nhận ra hắn, lại cất trở về. “Ta không phải ca ca ngươi.” “Ca ca đang tìm cái gì?” Ngốc tử như không hiểu hắn nói gì, vẫn chấp nhất gọi hắn ca ca. An Tử Nhiên không so đo với một ngốc tử, “Đi cùng ngươi có mấy người?” Ngốc tử nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, có vẻ hiểu ý hắn, vỗ tay hưng phấn nói: “Ca ca nói tới A Bảo, A Cơ, còn có Tiểu Lý Tử sao?” Xem ra là ba, An Tử Nhiên cân nhắc một chút. A Bảo, A Cơ hẳn là hộ vệ, Tiểu Lý Tử rất có thể là người hầu. “Nghe, bảo Tiểu Lý Tử kia đi cửa hàng trang phục mua mấy bộ quần áo tối màu, không cần quá tốt, loại mà bá tánh bình thường hay mặc là được, nhớ kỹ, đừng nói dư thừa, nếu không……” Không chờ hắn nói cho hết lời, ngốc tử đã chạy đi lớn tiếng kêu Tiểu Lý Tử. Tiểu Lý Tử ở phòng bên cạnh, thiếu gia vừa gọi, hắn lập tức chạy ra. Vừa nghe thiếu gia muốn mua quần áo, lại còn một bộ rất sốt ruột, hắn lung tung gật đầu liền chạy đi. Hắn hoàn hồn thì đã thấy mình đứng trước trang phục cửa hàng. Thiếu gia vì sao muốn mua quần áo bình thường của bình dân bá tánh? Tiểu Lý Tử không nghĩ ra, liền không nghĩ nữa. Dù sao thiếu gia cũng thường xuyên làm mấy quyết định làm người sờ vuốt không rõ. Mua bốn bộ quần áo, hắn vội vàng chạy về khách điếm. “Thiếu gia, đây là quần áo ngài muốn.” Một bàn tay từ trong phòng vươn tới cầm quần áo đi, sau đó ‘bang’ một tiếng đóng cửa lại, làm Tiểu Lý Tử định đi vào suýt thì gãy mũi. Trong phòng, ngốc tử lấy được quần áo rồi chạy tới tranh công với An Tử Nhiên. Tiểu Lý Tử mua quần áo dựa theo dáng người của ngốc tử, trùng hợp dáng người của An Tử Nhiên không khác biệt lắm. Hắn lấy một bộ màu sắc không nổi bật để thay, trừ tay áo rộng chút, những nơi khác đều rất vừa. Hắn từ sau bình phong đi ra, chuyển biến của ngốc tử lại làm hắn trầm mặc một hồi. Tiểu Lý Tử mua bốn bộ quần áo, là ngốc tử bảo hắn mua. An Tử Nhiên chỉ cần hai bộ, kết quả khi hắn thay quần áo, ngốc tử cũng thay đồ. Quần áo mềm mại đẹp đẽ quý giá bị hắn ghét bỏ ném xuống đất, thay đổi một thân thô y vải bố, quả nhiên cũng chỉ ngốc tử mới làm. “Ngốc tử, ta phải đi, cám ơn quần áo cùng ngân phiếu, ngày sau nếu có cơ hội gặp lại, ta sẽ trả cho ngươi, tái kiến!” An Tử Nhiên phất tay từ biệt, sau đó từ cửa sổ nhảy xuống. Ngốc tử ngây ngốc nhìn hắn biến mất, đột nhiên tiến lên, nhoài ra ngoài cửa sổ lớn tiếng kêu lên, “Ca ca, ca ca, ngươi đừng bỏ ta, ta muốn đi cùng ngươi……” Tiểu Lý Tử canh giữ ở ngoài nghe thấy tiếng, lập tức đẩy cửa chạy vào. Thấy thiếu gia cả nửa thân mình treo ở bên cửa sổ, sợ tới mức tim muốn ngừng đập. “Thiếu gia a, như vậy rất nguy hiểm……” A Bảo, A Cơ cũng lập tức chạy tới. Ba người luống cuống tay chân kéo thiếu gia chỉ muốn lao về phía cửa sổ ra rất xa. Thiếu gia tuy ngốc nhưng cũng là độc đinh, nếu xảy ra chuyện gì, mấy người họ đều sẽ ăn không hết gói đem đi. Tiểu Lý Tử vội vàng khuyên thiếu gia, không phát hiện hắn mua bốn bộ quần áo lại thiếu mất hai bộ. Thiếu gia dọa họ hoảng sợ. Suy xét mãi, họ vẫn quyết định mang thiếu gia rời Mai Phủ. Nguyệt Hạ hồ cũng đã ngắm rồi, tuyệt sắc mỹ nhân gì cũng thấy rồi, thiếu gia hẳn sẽ vui vẻ. Vì thế, Tiểu Lý Tử phát huy bản lĩnh uốn ba tấc lưỡi, hứa hẹn vô số lần ‘sẽ dẫn đi gặp ca ca’, rốt cuộc hống được thiếu gia. Buổi chiều, một chiếc xe ngựa lọc cọc lọc cọc đi đến cửa thành.
|
Chương 314: Thủ đô Vân Trạch
An Tử Nhiên hoàn toàn không ngờ hắn buổi sáng mới nói tái kiến với ngốc tử, buổi chiều đã ở cửa thành gặp lại. Khi ngốc tử xốc lên màn xe, lộ ra cái cười ngây ngô theo kinh hỉ với hắn, hắn lần đầu tiên không thể lập tức phản ứng. “Ca ca, Tiểu Lý Tử quả nhiên không gạt ta, hắn thật sự mang ta tới gặp ngươi.” Ngốc tử giãy giụa muốn xuống, hoàn toàn không chú ý tới Tiểu Lý Tử cùng A Bảo, A Cơ cảnh giác nhìn chằm chằm An Tử Nhiên. Trong đầu Tiểu Lý Tử giờ phút này có một vạn con ngựa chạy quanh. Hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, căn bản không có ý mang thiếu gia đi gặp cái gì ca ca. Thiếu gia không phải là độc đinh bình thường, toàn bộ gia tộc còn chẳng có đường huynh đường đệ, lấy đâu ra ca ca? Nhưng mà…… Quần áo trên người người này sao quen mắt vậy? “Thiếu gia, người này lai lịch không rõ, hắn không phải ca ca của thiếu gia.” Tiểu Lý Tử vội vàng giữ chặt thiếu gia muốn nhảy xuống xe ngựa nhào về phía thanh niên. Nhưng hắn lấy hết sức lực từ khi ăn sữa cũng không thể túm lại thiếu gia, còn bị thiếu gia kéo đến thân mình lơ lửng, sợ tới mức hắn càng thêm không dám buông tay. Ngốc tử hai mắt sáng lấp lánh, tư thế muốn đi đến trước mặt An Tử Nhiên. A Bảo, A Cơ nghe tiếng Tiểu Lý Tử kêu cứu liền chạy tới. Một người kéo hắn, một người giữ chặt thiếu gia không cho hắn đi đến chỗ An Tử Nhiên lai lịch không rõ. “Ca ca…… Bọn họ là người xấu, mau cứu ta.” Ngốc tử khóc lên, nước mắt lạch cạch lạch cạch chảy xuống, tay không ngừng duỗi về phía An Tử Nhiên. Lời vừa nói ra, hai hộ vệ và Tiểu Lý Tử đầy mặt mấy sợi đen. Thiếu gia sao có thể đối đãi với người hầu đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy, thật thương tâm. Ngốc tử buổi sáng thay đổi một thân quần áo giống An Tử Nhiên, thoạt nhìn hoàn toàn không giống một thiếu gia. Người ra ra vào vào ở cửa thành vốn nhiều, có người còn tưởng rằng những người này lừa bán người linh tinh, sôi nổi tò mò vây lại. Thấy người vây xem ngày càng nhiều, An Tử Nhiên vốn định điệu thấp thoáng chốc đen mặt, sớm biết ngốc tử phiền phức như vậy, hắn vừa rồi nên lập tức rời đi. Lo lắng sẽ bị Độc Hạt Tử phát hiện, An Tử Nhiên lập tức ra quyết định, dưới vẻ mặt ngốc lăng của A Bảo, A Cơ, bước chân lên xe ngựa. Ngốc tử đang ra sức vươn về phía trước lập tức thay đổi phương hướng, tự động bò lên xe ngựa. Chuyển biến mang tính hài kịch, A Bảo, A Cơ cùng Tiểu Lý Tử còn duy trì tư thế không kịp phản ứng. Mười lăm phút sau, xe ngựa gây tắc nghẽn giao thông ở cửa thành rốt cuộc tiếp tục khởi hành rời Mai Phủ, nện bước hỗn độn như chính tâm tình của A Bảo, A Cơ cùng Tiểu Lý Tử. Trong xe, ngốc tử vui tươi hớn hở nhìn ca ca thật ‘vất vả’ mới tìm về. Nếu không phải ca ca không cho hắn thân cận, hắn nhất định sẽ nhào qua ôm cánh tay. Tiểu Lý Tử không ngừng chọc lưng thiếu gia, hy vọng có thể khiến thiếu gia chú ý, nói cho hắn rốt cuộc thế lày là thế lào, nhưng thiếu gia chỉ lo nhìn ca ca của hắn, căn bản coi hắn như không tồn tại. “Thiếu gia……” Tiểu Lý Tử buồn khổ. Vì cái gì, vì cái gì, mới nháy mắt mà thôi, một người xa lạ xuất hiện trong xe ngựa của họ, thiếu gia còn một bộ ‘đây chính là thân ca ca nhà ta’. Hắn đi theo thiếu gia cũng có mười năm, trước nay không thấy thiếu gia thân cận với ai như vậy. Người này nếu lòng mang ý xấu thì làm sao bây giờ? “Thiếu gia của các ngươi ……” Tiểu Lý Tử bận phát điên trong lòng, một thanh âm sạch sẽ thoải mái đột nhiên vang lên. Hắn ngẩng đầu, phát hiện người nói chính là người xa lạ, lập tức cảnh giác bắt lấy cánh tay thiếu gia, giống như người xa lạ có hành động khả nghi thì sẽ lập tức túm thiếu gia xuống xe. An Tử Nhiên cong khóe miệng, “Thiếu gia của các ngươi có phải đầu óc có vấn đề, sáng này ta không cẩn thận đi nhầm phòng, kết quả thiếu gia của các ngươi vừa thấy ta đã lôi kéo gọi ca ca, chết sống không chịu buông tay, còn làm hỏng quần áo của ta. Nhưng mà thôi, may mắn thiếu gia nhà ngươi còn biết bồi ta một bộ quần áo.” “Thiếu gia nhà ta mới không phải ngốc tử!” Tiểu Lý Tử không chút nghĩ ngợi phản bác, phản bác xong liền chột dạ, nếu không phải ngốc tử, thiếu gia nhà ai sẽ lôi kéo một người xa lạ gọi ca ca. Hắn không hề phát hiện An Tử Nhiên giải thích rành mạch quá trình hắn và ngốc tử biết nhau, lấp liếm lỗ hổng về bộ quần áo. Nghĩ lại, hắn cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào. “Hiện tại phải làm sao, các ngươi tự giải quyết, ta không có thời gian chơi ca ca đệ đệ cùng thiếu gia của các ngươi. Hơn nữa, hắn thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn ta, ta không muốn vô duyên vô cớ có thêm một đệ đệ còn lớn tuổi hơn ta.” An Tử Nhiên ném vấn đề lại. Hắn đã có một tiểu đệ đệ đáng yêu, không muốn có một thêm một đại đệ đệ ngây ngốc. Tiểu Lý Tử toát mồ hôi lạnh, loại chuyện này xác thật là thiếu gia làm được, hắn cũng là lần đầu tiên gặp được. “Ca ca, ngươi đừng ghét ta được không, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Ngốc tử vẻ mặt ủy khuất dùng tay kéo lấy quần áo An Tử Nhiên. An Tử Nhiên kéo quần áo lại, ngốc tử tiếp tục kéo, không ngừng nỗ lực, thẳng đến khi An Tử Nhiên lười chơi trò chơi ấu trĩ này, ngốc tử mới lộ vẻ mặt thắng lợi. Tiểu Lý Tử che mặt, thiếu gia, ngươi như vậy rất mất mặt có biết không? Hắn không biết. Cuối cùng, họ vẫn không tìm được cơ hội đuổi An Tử Nhiên xuống xe ngựa. Ngốc tử quả thực một ngày mười hai canh giờ chỉ hận không thể nhìn chằm chằm ‘ca ca’ của hắn. Nếu không thấy ‘ca ca’, hắn sẽ khóc, khóc đến kinh thiên động địa, đừng nói Tiểu Lý Tử, An Tử Nhiên cũng chịu không nổi. Tiểu Lý Tử cùng A Bảo, A Cơ cuối cùng không thể không thỏa hiệp. Bỏ đi, người này thoạt nhìn văn văn nhược nhược, không giống như có sức uy hiếp, hơn nữa thiếu gia chủ động quấn lấy người ta, hẳn có thể bài trừ khả năng đối phương ý đồ gây rối tiếp cận họ. An Tử Nhiên quyết định tạm thời đi theo họ. Hắn phát hiện đi theo ngốc tử an toàn hơn đi một mình nơi người xa đất lạ. Hắn theo ngốc tử đi hồi lâu mới phát hiện đích đến là Vân Trạch, thủ đô của Cao Trạch Quốc. Vân Trạch là thủ đô phồn vinh, ở chỗ này hoàn toàn nhìn không ra Cao Trạch là quốc gia bần cùng, sinh hoạt hậu đãi xa xỉ so với các nơi An Tử Nhiên nhìn thấy dọc đường đi như một trời một vực. Nghe nói quân chủ Cao Trạch Quốc đã hơn sáu mươi, thời gian tại vị còn lâu hơn Sùng Minh Đế, đã hơn bốn mươi năm, là quân chủ tại vị lâu nhất của Cao Trạch, nhưng cũng là quân chủ có ít con nối dõi nhất, hơn nữa còn không có hoàng tử hoàng tôn. Vốn dĩ hoàng đế không có con nối dõi để kế thừa ngôi vị hoàng đế, hẳn sẽ tiện nghi thành viên hoàng thất ở chi thứ, nhưng hài kịch chính là, hoàng thất Cao Trạch điêu tàn đến cơ hồ tìm không thấy một ai có thể kế thừa ngôi vị, dù có nam nhân họ Cao nhưng chỉ là thu dưỡng, tỷ như Cao Lương Tài. Cao Lương Tài tuy rằng họ Cao, nhưng hắn là con nuôi của thân vương cho nên trăm triệu không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế. Điểm này rất nhiều người đều biết, cho nên nếu Cao Lương Tài bởi vậy thượng vị, người thần phục hắn tuyệt đối không có mấy ai. Lão hoàng đế cũng không hồ đồ đến để họ kế vị. An Tử Nhiên không biết nhiều về hoàng thất Cao Trạch, nhưng không xa lạ gì Cao Lương Tài. Hắn cũng tin tưởng, nếu hắn đứng trước mặt Cao Lương Tài, người đó khẳng định liếc mắt là có thể nhận ra hắn, đến lúc đó, tình cảnh của hắn khẳng định sẽ thực không ổn. “Hướng công tử kế tiếp có tính toán gì không?” Tiểu Lý Tử có chút thấp thỏm nhìn về phía An Tử Nhiên. Thiếu gia thân phận đặc thù, có thể để người này một đường đồng hành đến Vân Trạch đã không dễ, cho nên hắn hy vọng vị Hướng công tử này có thể có tự mình hiểu lấy một chút. An Tử Nhiên sao sẽ nhìn không ra suy nghĩ của Tiểu Lý Tử, hắn vốn cũng không tính toán vẫn luôn đi theo họ. Tuy rằng không biết thân phận cụ thể của ngốc tử, nhưng chắc hẳn phi phú tức quý, rất có thể có tiếp xúc với nhóm sứ giả đến Đại Á lúc trước. An Tử Nhiên không muốn bị họ nhận ra. Tuy rằng quan hệ hai nước mặt ngoài khá hoà bình, không có xung đột lớn, nhưng không thể đảm bảo đối phương sẽ không nảy ra ý xấu bởi vì hắn là Vương phi của Phó Vô Thiên. Việc cấp bách bây giờ là truyền tin tức cho Phó Vô Thiên, hoặc là tìm một con đường ổn thỏa về Đại Á. “Tại hạ còn có chuyện phải làm, cáo biệt.” An Tử Nhiên ném xuống những lời này liền dứt khoát lưu loát chạy lấy người. Tiểu Lý Tử còn chưa kịp phản ứng lại, đơn giản như vậy đã đuổi được người? Hắn còn tưởng rằng An Tử Nhiên muốn dựa dẫm vào họ, tuy rằng sự thật hình như là thiếu gia của họ ăn vạ đối phương. “Ca ca đâu?” Ngốc tử từ cửa sổ xe ló đầu ra. Tiểu Lý Tử lừa hắn nói có việc muốn nói với An Tử Nhiên, mới có thể đơn độc nói mấy câu với An Tử Nhiên. Vừa nghe ngữ khí thiên chân của thiếu gia, Tiểu Lý Tử tức khắc đau đầu, xoay người thấy thiếu gia chớp chớp mắt to, thật cẩn thận giải thích: “Thiếu gia a, Hướng công tử nói có chuyện quan trọng, đi rồi……” Ngốc tử bĩu môi, dưới ánh mắt lo lắng của Tiểu Lý Tử, oa một tiếng khóc lên, miệng ồn ào muốn ca ca, mặc họ khuyên thế nào cũng không ngừng. Trở lại phủ, thiếu gia vẫn không giảm âm lượng, quả thực mất mặt từ chợ bán thức ăn. Tiểu Lý Tử khắp não chỉ có ba chữ ― xong đời rồi.
|
Chương 315: Thân phận của ngốc tử
Hướng Bác Minh, tên giả của An Tử Nhiên. Cái tên này kỳ thật là tên hắn kiếp trước. Kiếp trước đã tan thành mây khói, hắn liền thuận thế quên đi, không ngờ sẽ có ngày lại dùng đến nó. Cáo biệt ngốc tử, An Tử Nhiên hòa vào dòng người náo nhiệt. Nơi tốt nhất để hỏi thăm tin tức là kỹ quán cùng tửu lầu, thường thức bất biến mấy ngàn năm. Hắn không có hứng thú với kỹ quán, xoay vài vòng liền đi vào một đại tửu lầu. Tửu lầu tên Như Ý, trang hoàng kém hơn An gia tửu lầu, nhưng ở Vân Trạch tựa hồ là đại tửu lâu nhất đẳng. Khách nhân có không ít người mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, còn có một ít văn nhân nhã khách phong độ nhẹ nhàng cầm cây quạt trong tay. Thấy vậy, hắn không cấm nhớ lại người nào đó mà hắn một chút cũng không muốn nhớ tới. (Himeko: có ai đoán được ‘người nào đó’ này là ai ko)“Khách quan muốn dùng bữa hay nghỉ chân?” Một tiểu nhị tinh mắt thấy An Tử Nhiên đi vào liền thò qua, tuy người này ăn mặc thực bình thường nhưng khí chất không lừa được người. Tiểu nhị đã làm ở tửu lầu bảy, tám năm, ánh mắt vẫn phải có. Lại nói, tửu lầu của họ mỗi ngày khách nhân ra vào nhiều như vậy, đại bộ phận đều phi phú tức quý. Đối phương nếu cố tình cải trang, chọc giận đối phương, hắn không gánh vác nổi, loại chuyện này trước kia không phải không có. “Dùng bữa trước, tìm một nhã tĩnh.” An Tử Nhiên quét mắt qua nội thất một vòng. Đại đường có rất nhiều người, có hán tử, cũng có văn nhân thư sinh rung đùi đắc ý nghiền ngẫm từng chữ. Tiểu nhị hiểu ý hắn, lập tức dẫn hắn lên nhã tọa ở lầu hai. Nhã tọa không phải ghế lô, nhưng an tĩnh hơn lầu một, mỗi bàn cách nhau một tấm bình phong, hoàn toàn có thể an tĩnh hưởng thụ đồ ăn. Một lát sau, tiểu nhị bưng lên một bình trà cùng mấy đĩa điểm tâm nhỏ lên. “Khách quan, đây là đồ ăn của ngài, thỉnh chậm rãi dùng.” “Chờ một chút.” An Tử Nhiên gọi lại tiểu nhị xoay người chuẩn bị đi xuống, từ trong vạt áo lấy ra một lượng bạc, là bạc vụn hắn đổi từ ngân phiếu, “Tại hạ có mấy vấn đề muốn hỏi thăm tiểu nhị ca, không biết có tiện không.” Tiểu nhị hai mắt tỏa sáng nhìn thỏi bạc trắng, không nói hai lời gật gật đầu, “Tiện, rất tiện, đương nhiên tiện, khách quan có vấn đề gì cứ việc hỏi, tiểu nhân nếu biết nhất định sẽ nói hết, không nửa lời gian dối.” “Có cách nào đi Liêm Danh Khê không? Ta không quen biết nơi này, cho nên muốn biết có ai có thể dẫn đường.” Liêm Danh Khê là điểm mậu dịch quan trọng của Cao Trạch. Hắn nghe nói nơi đó mỗi ngày có thương nhân đến từ bốn phương tám hướng, lại tỏa ra bốn phương tám hướng mà đi, nhưng hắn không biết Liêm Danh Khê ở nơi nào. “Công tử muốn đi Liêm Danh Khê cũng không khó, Vân Trạch mỗi tháng có rất nhiều thương đội đi Liêm Danh Khê làm buôn bán, công tử chỉ cần đi đến chợ phía tây hỏi một chút sẽ biết, có thương đội chỉ cần có thể giao đủ tiền, họ sẽ đồng ý cho công tử đi cùng.” “Đa tạ tiểu nhị ca, ta không còn vấn đề khác.” Tiểu nhị vui tươi hớn hở đi xuống, trả lời một câu kiếm lời một nén bạc, hắn một chút cũng không ngại có thêm mấy người. An Tử Nhiên quyết định dựa theo lời tiểu nhị đi đến chợ phía tây, nếu hôm nay không thể rời đi thì lại nhìn tình huống rồi tính tiếp. Điền no bụng, An Tử Nhiên tính tiền liền trực tiếp chạy tới chợ phía tây. Còn một canh giờ trước khi Mặt Trời xuống núi, chợ hẳn vẫn chưa tan. Trên đường dòng người tất bật, An Tử Nhiên né qua trốn lại, vẫn bị va chạm vài lần. Thật vất vả thoát khỏi dòng người rậm rạp, phía sau đột nhiên vang lên tiếng đồng la. Dòng người chen chúc dạt ra hai bên. An Tử Nhiên xoay người thấy một màn có thể thường xuyên nhìn thấy ở Quân Tử Thành. Rất nhiều đại nhân vật khi ra ngoài thường xuyên sẽ làm khá khoa trương, nhưng họ đều không khoa trương như một màn trước mắt. Hơn một trăm thị vệ, khi cỗ kiệu còn chưa thấy bóng dáng, đã đi trước dọn đường. Một lát sau mới thấy cỗ kiệu. Đó là một cỗ kiệu thập phần hoa lệ cao lớn, mười sáu tráng hán nâng. Nếu là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thì có lẽ có chút đáng xem, đáng tiếc tựa hồ là lão nhân cao tuổi. Đại nhân vật bình thường không dám dùng tới mười sáu người nâng kiệu, cho nên lão nhân này rất có thể là hoàng thân quốc thích. An Tử Nhiên lắc lắc đầu, định thu hồi ánh mắt, đối phương đột nhiên vén rèm lên, một khuôn mặt già che kín nếp nhăn xuất hiện. Lão nhân hẳn đã sáu, bảy mười tuổi, đầu tóc hoa râm, tết thành mấy cái bím, tươi cười hòa ái, thỉnh thoảng gật đầu với bá tánh, mơ hồ có thể nghe thấy ai đó gọi Hoa Vương gia. An Tử Nhiên nhìn chằm chằm sườn mặt Hoa Vương gia, đối phương buông mành vẫn không chớp nhìn. Cỗ kiệu nhanh chóng đi qua, biến mất trước mặt An Tử Nhiên. Hắn từ ngõ nhỏ đi ra, nhìn bóng cỗ kiệu dần dần đi xa, lông mày nhăn lại. Sao lại giống như…? An Tử Nhiên đứng tại chỗ do dự một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu, tiếp tục đi về phía chợ phía tây. Chợ phía tây kỳ thật là một bến tàu lớn, rất nhiều công nhân ở nơi đó khuân hóa dỡ hàng. Đường thủy đường bộ đều có người đi, gấp gáp thì chọn đường thủy, không gấp liền đi đường bộ. Mỗi ngày lưu lượng người qua lại trên mười vạn, cho nên tin tức cũng thập phần linh thông. An Tử Nhiên tìm một đốc công hỏi thăm. Đưa năm lượng bạc, đốc công mới lộ vẻ mặt hiền lành. “Công tử muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi.” Đốc công vội vàng bỏ năm lượng bạc vào trong áo. An Tử Nhiên tuy ăn mặc bình thường nhưng ra tay hào phóng, hắn không dám chậm trễ. “Ta muốn hỏi một chút, có nhiều thương đội đi Liêm Danh Khê không, có thể dẫn người sao?” Đốc công cười cười, “Công tử hỏi đúng người, ta nơi này mỗi ngày có hơn mười thương đội đi Liêm Danh Khê, đường thủy đường bộ đều có, dẫn người cũng không phải không thể, công tử ra tay rộng rãi, họ khẳng định sẽ đồng ý.” Nói đến cùng vẫn là vấn đề tiền nong. An Tử Nhiên không cấm may mắn mình không trả lại toàn bộ ngân phiếu cho ngốc tử. Hắn lấy ngân phiếu của ngốc tử, hiện tại lại đến địa bàn của người ta, nếu họ phát hiện ngân phiếu trên người ngốc tử đều bị hắn cầm đi, họ khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha hắn, nhưng hắn cũng cần bạc, cũng không biết cần dùng nhiều ít cho nên vẫn cầm năm tấm. “Còn có một vấn đề, ta vừa rồi ở trên đường thấy được……” An Tử Nhiên kể lại mình nhìn thấy Hoa Vương gia được hơn trăm tên thị vệ bảo hộ cho đốc công nghe. Hắn vẫn không bỏ qua được chuyện này. “Công tử là nói Hoa Vương gia đi, cái này rất nhiều người đều biết. Hoa Vương gia là đồng bào huynh đệ với hoàng đế Cao Trạch chúng ta ……” Đốc công vừa nghe An Tử Nhiên hỏi đến Hoa Vương gia liền đã đoán được hắn không phải dân bản xứ, liền đơn giản nói qua một lần. Xưng hô Hoa Vương gia này bắt nguồn từ khi Hoa Vương gia còn trẻ, bởi vì hắn thời trẻ thích mặc quần áo màu sắc rực rỡ, vài thập niên không thay đổi, cho nên cái tên này theo tới hiện tại. Nói đến Hoa Vương gia, rất nhiều bá tánh kỳ thật đều rất thích. Hoa Vương gia rất ít khi ra vẻ cao cao tại thượng, khi trẻ cũng đặc biệt thân thiết với nhân dân, cho nên để lại thanh danh tốt. Đáng tiếc chính là, Hoa Vương gia cũng giống hoàng huynh của mình, cả đời không con cái, nhưng thật ra thu dưỡng mấy đứa con nuôi. “Cao…… Hoàng thất thật sự không có người thừa kế sao?” An Tử Nhiên nghe đốc công nói rất hứng khởi, liền thuận miệng hỏi một câu. Nếu Cao Trạch hoàng thất thật sự không có ai có thể thừa kế, như vậy không được bao lâu, Cao Trạch rất có thể sẽ lâm vào hỗn loạn, hắn biết, hoàng đế Cao Trạch đã già, đã không còn nhiều thời gian. “Kỳ thật…… Cũng không thể tính không có.” Đốc công do dự thở dài một hơi. “Nói như thế nào?” Nghe thấy đáp án này, An Tử Nhiên tức khắc có điểm hứng thú. “5 năm trước, Hoàng Thượng của chúng ta phái người tìm về huyết mạch hoàng thất, nghe nói là tôn tử của một huynh đệ lưu lạc của Hoàng Thượng cùng Hoa Vương gia. Tất cả mọi người đều cho rằng ngôi vị hoàng đế rốt cuộc có người thừa kế, nhưng hài kịch chính là, công tử đoán thế nào?” “Thế nào?” Đốc công vỗ đùi, “Người nọ thế nhưng là ngốc tử, một ngốc tử sao có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng cha mẹ hắn chết sớm, chỉ để lại mình hắn, lúc này muốn tìm phụ thân hắn để sinh thêm một đứa cũng không có khả năng.” Cái gọi là lưu lạc bên ngoài, kỳ thật chính là tư sinh tử. Tư sinh tử này không được nhận về, cho nên ở bên ngoài thành thân sinh con. Hoàng đế Cao Trạch hẳn là trăm phương nghìn kế mới hỏi thăm ra. An Tử Nhiên đột nhiên cảm thấy duyên phận thật sự rất khó nói, nếu hắn không đoán sai, ngốc tử mà hắn gặp chính là ngốc tử đốc công nói đến. “Tuy rằng là ngốc tử, nhưng tốt xấu cũng là huyết mạch hoàng thất, hoàng gia hiện tại vẫn trông cậy vào hắn có thể nối dõi tông đường.” An Tử Nhiên cười nói: “Hiện tại nối dõi tông đường chỉ sợ cũng không còn kịp đi?” “Cũng không phải thế……” Đốc công đột nhiên muốn nói, nhưng nghĩ nghĩ vẫn không nói gì thêm. An Tử Nhiên không truy vấn, cáo biệt đốc công.
|
Chương 316: Gặp lại
Ngốc tử tên thật là Cao Thiên, nhưng người còn nhớ thì không có mấy ai, hạ nhân gọi hắn thiếu gia, người không quen biết gọi hắn ngốc tử, người biết rồi cũng sẽ gọi hắn ngốc tử. Cao Thiên được hoàng thất đưa về liền ở tại Hoa Vương phủ, 5 năm trước bắt đầu được học tập, nhưng hiệu quả không lớn. Hoàng đế Cao Trạch đã từng tìm đến thái y tốt nhất, thậm chí đại phu ở dân gian đều tìm rất nhiều, nhưng không ai có thể chữa trị Cao Thiên không phải ngốc nghếch bẩm sinh, nghe nói hắn khi còn nhỏ đã từng sốt cao một trận, bởi vì người nhà không có bạc chữa bệnh cho hắn, cuối cùng tuy rằng nhặt về một cái mệnh nhưng đầu óc lại hỏng. Thời gian sắp qua hai mươi năm, cho dù có biện pháp trị, cũng đã muộn. 5 năm thời gian cũng đủ làm hoàng đế Cao Trạch từ chờ mong biến thành tuyệt vọng. Ông từ bỏ hy vọng vào Cao Thiên, nhưng vẫn không có từ bỏ tìm kiếm huyết mạch. Nếu cuối cùng vẫn không tìm thấy người kế vị, họ chỉ có thể trông cậy vào Cao Thiên có thể sinh hạ người thừa kế hoàng thất. Hoàng thất Cao Trạch có thể truyền thừa quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nguyên nhân chính là như thế, nên cho dù Cao Thiên chỉ là một ngốc tử, chú định không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng không có bất cứ kẻ nào dám khinh thị hắn. Hoàng đế Cao Trạch cùng Hoa Vương gia bảo hộ hắn không thua gì bảo vệ Thái tử hay hoàng tử. Lại nói, ngốc tử được đưa về Vương phủ rồi vẫn luôn khóc nháo không thôi, nói muốn ca ca, ai khuyên cũng không nghe, cuối cùng hoàng đế Cao Trạch cũng biết chuyện. Nếu không phải công vụ bận rộn, lão nhân gia rất có thể sẽ trực tiếp xông đến Hoa Vương phủ. “Đã xảy ra chuyện gì?” Lão Vương phi đi ra từ nhà chính, phát hiện Vương phủ trở nên như chợ bán thức ăn, khuôn mặt vẫn luôn tươi cười trầm xuống. Lão Vương phi tuy rằng tính cách ôn hòa, nhưng bà không phải lúc nào cũng tốt tính. Nhưng chuyện liên quan đến tiểu Vương gia, mọi người giờ khắc này không sợ hãi như vậy, lập tức có hạ nhân giải thích nguyên nhân. Vừa nghe là tiểu tổ tông xảy ra chuyện, lão Vương phi cũng bất chấp làm dáng, sải bước đi đến Trúc Lục Hiên. Trúc Lục Hiên là Hoa Vương gia xây riêng cho Cao Thiên, bên trong một năm bốn mùa như xuân, còn đẹp còn khí phái hơn cả nhà chính, ngày thường không biết tiện sát bao nhiêu người, nhưng họ chỉ dám ở trong lòng biểu đạt mà thôi. Còn chưa tới gần Trúc Lục Hiên, lão Vương phi đã nghe thấy tiểu tổ tông ô ô khóc không ngừng, lập tức nhanh hơn bước chân, khí phách bàng bạc đẩy cửa ra. Tiểu Lý Tử mồ hôi đầy đầu. Tiểu Vương gia lần này khóc dữ hơn tất cả mọi lần trước kia, hắn khuyên gần nửa canh giờ cũng không có ích gì, thấy lão Vương phi đến như thấy cứu tinh. “Vương phi mau đến xem, tiểu vương gia khóc đã lâu.” “Tôn tử ngoan, đừng khóc, có bà nội ở đây.” Lão Vương phi ôm Cao Thiên nấc một tiếng lại tiếp tục khóc, đau lòng muốn chết. Nhưng khuyên nửa ngày cũng không thấy tiểu tổ tông cho bà nửa điểm phản ứng. Hắn khóc một hồi, đại khái cảm thấy khát liền uống một ngụm nước, sau đó tiếp tục khóc. Lão Vương phi bị hắn khóc đến đau cả đầu, lập tức xoay người nhìn về phía Tiểu Lý Tử, nổi giận mắng: “Rốt cuộc phát sinh chuyện gì, tiểu Vương gia sao lại khóc thành như vậy?” Tiểu Lý Tử cứng họng, nửa ngày cũng không giải thích rõ. Nên nói như thế nào? Nói tiểu vương gia gặp được một người xa lạ, một hai muốn nhận đối phương là ca ca của mình? Hắn cảm thấy lời này nếu nói ra, hắn sẽ bị đánh chết. Nhưng hắn không nói, không cần chờ Hoa Vương gia trở về, lão Vương phi sẽ trước tiên đánh chết hắn. Tiểu Lý Tử cuối cùng vẫn lựa chọn nói. Lão Vương phi nghe xong tức giận phải cười, chỉ vì một người xa lạ. Nhưng nhìn tôn tử khóc thành như vậy, bà lại không đành lòng. Thôi, chờ lão Vương gia trở về lại nói. Hoa Vương gia không làm họ phải chờ lâu. Khi An Tử Nhiên nhìn thấy ông trên phố, ông đang trên đường về Vương phủ. Nghe lão Vương phi kể lại, ông lại gọi Tiểu Lý Tử tới để hỏi rõ một ít chi tiết, xác định đối phương có mưu đồ gây rối, cố tình tiếp cận họ hay không. Tiểu Lý Tử không dám nói thật, tỷ như An Tử Nhiên và tiểu Vương gia gặp nhau thế nào, bởi vì họ từ đầu tới đuôi đều không phát hiện. Nếu không phải tiểu Vương gia muốn tìm ca ca, họ căn bản không biết hai người đã từng ở cùng căn phòng. Hắn còn mua quần áo cho hai người, lời này nếu nói ra, lão Vương gia còn không phải sẽ băm hắn thành thịt vụn. Vì thế Tiểu Lý Tử phi thường không có tiền đồ nói dối giúp An Tử Nhiên, Hoa Vương gia căn bản không ngờ hắn sẽ nói dối. Tiểu Vương gia khóc mệt mỏi đã ngủ. Hoa Vương gia quyết định tiến cung thương lượng với hoàng huynh. Cao Thiên đi Mai Phủ họ cũng biết, hoàng đế Cao Trạch âm thầm phái người bảo hộ, nếu ở Mai Phủ xảy ra vấn đề, ám vệ hẳn sẽ biết. Ông không ngờ ám vệ cũng không rõ lắm. Võ công của họ tuy lợi hại, nhưng ở Cao Trạch không mấy ai dám hại Cao Thiên, bởi vì không cần thiết, một ngốc tử không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhiều lắm chỉ có thể nối dõi hoàng thất Cao Trạch, nhưng có thể nối dõi hay không cũng là một nghi vấn, cho nên không uy hiếp đến ai, những người đó khẳng định sẽ không mạo hiểm nhằm vào Cao Thiên. Căn cứ vào tâm lý này, ám vệ liền có chút thả lỏng. Hơn nữa, An Tử Nhiên là người mẫn cảm, vì thế dễ như trở bàn tay tránh đi. Nhưng có ám vệ nhìn thấy An Tử Nhiên đi ra từ phòng của Cao Thiên. Ám vệ lúc ấy sợ hãi, cho rằng hắn làm gì tiểu Vương gia, thậm chí phái người theo dõi An Tử Nhiên, thấy tình huống họ tương ngộ ở cửa thành hoàn toàn không phải do An Tử Nhiên chủ động tiếp cận. An Tử Nhiên rời khách điếm liền trực tiếp chạy tới cửa thành, mà hạ nhân đi theo tiểu Vương gia thương lượng rồi mới quyết định rời đi. Vốn dĩ tiểu Vương gia ngồi yê n trong xe ngựa là được, kết quả không biết có cảm ứng gì, khi An Tử nhiên đi ngang qua, tiểu Vương gia đột nhiên xốc mành xe…… “Tiểu Thiên, vì sao lại gọi người kia là ca ca?” Hoàng đế Cao Trạch nhăn mặt, nếu chỉ là bình dân bá tánh bình thường thì không sao, mấu chốt là người kia lai lịch không rõ. “Có thể hay không là bởi vì hắn giống ca ca đã chết của Tiểu Thiên khi còn nhỏ?” Hoa Vương gia do dự nói. Phụ thân của Cao Thiên có hai đứa nhỏ, nhưng ca ca của Cao Thiên lại sinh bệnh qua đời lúc mười tuổi. Hắn không có vận khí như Cao Thiên, không thể chống đỡ bệnh tật. Khi đó Cao Thiên sáu tuổi, đã là tuổi hiểu chuyện, cho nên hắn còn nhớ rõ ca ca là thực bình thường. “Mặc kệ nói thế nào, trước điều tra lai lịch của đối phương, nếu không có vấn đề thì để hắn ở cùng Tiểu Thiên, nếu không được, chỉ có thể khuyên Tiểu Thiên.” Lai lịch của An Tử Nhiên? Đương nhiên không có khả năng tra ra được. Hắn bị Độc Hạt Tử bí mật mang tới Cao Trạch, không có ghi chép gì, chỉ biết là là đột nhiên xuất hiện ở Mai Phủ. Độc Hạt Tử không dám làm lớn chuyện, đương nhiên tra không đến. Hai người quyết định giấu chuyện này, nhưng tiểu Vương gia lại không phối hợp, ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần, lại tiếp tục tìm ca ca. Tiểu Lý Tử không lưu ý một chút thôi đã bị lạc mất người. Chờ hắn phát hiện ra, đã là hơn nửa canh giờ sau. Lại nói đến ngốc tử, sau khi rời Vương phủ, nơi nào có người hắn liền chạy tới nơi đó, thiên chân cho rằng chỉ cần có người là có thể tìm được ca ca, bất tri bất giác chạy rất xa. Người như hắn thoạt nhìn ngây ngốc, lại toàn thân quý khí, không bao lâu đưa tới một ít người xấu. “Vị công tử này đang tìm ai, nói không chừng mấy anh em chúng ta có thể giúp.” Một tên lưu manh chắn trước mặt tiểu Vương gia, trên dưới đánh giá hắn một lần. Họ đã quan sát hắn một hồi, lẻ loi đi một mình, bên cạnh lại không có hạ nhân, đi đường cũng không có mục đích, tám phần là người nơi khác. Tiểu Vương gia ánh mắt sáng lên, vội vàng bắt lấy cánh tay tên côn đồ: “Ngươi dẫn ta đi tìm ca ca được không?” “Ca ca?” Tên côn đồ và mấy người khác liếc nhìn nhau, lộ ra điệu cười cổ quái, “Đương nhiên được, chúng ta thích giúp đỡ người khác, nhất định sẽ mang ngươi đi tìm ca ca.” Tiểu Vương gia căn bản không biết những người này không có ý tốt, ngây ngốc đi theo. Tên côn đồ muốn cướp bóc, liền đưa hắn tới nơi hẻo lánh. Bốn bề vắng lặng, tên côn đồ lập tức móc ra một thanh đao nhỏ đặt lên cổ tiểu Vương gia, “Tiểu công tử, ngoan ngoãn lấy ra hết những thứ đáng giá trên người ngươi, nếu không đao của ta không có mắt, có nghe hay không?” Tiểu Vương gia chớp mắt, không có phản ứng. Một tên côn đồ khác lập tức nói: “Giao tiền hay giao mạng, chính ngươi ngẫm lại, mấy anh em chúng ta không có nhiều kiên nhẫn.” “Các ngươi không phải muốn mang ta đi tìm ca ca sao?” “Đầu đất, ngươi thật cho rằng chúng ta sẽ mang ngươi đi tìm ca ca a, nhanh giao đồ đáng giá trên người ra.” Tên côn đồ giơ tay muốn tát tiểu Vương gia. “Nếu ta là các ngươi, ta sẽ không động đến hắn.” Thanh âm thình lình vang lên dọa họ chết khiếp. Tên côn đồ quay đầu lại, còn chưa thấy rõ người đã đột nhiên trúng một quyền, ai da một tiếng rồi ngã trên mặt đất. Ba người không kịp phản ứng đã bị chế phục. “Ca ca thật là lợi hại!” Tiểu Vương gia hưng phấn vỗ tay. An Tử Nhiên quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn ngốc tử. Duyên phận giữa hắn cùng ngốc tử này thật đúng là sâu đến chính hắn không thể tưởng tượng.
|
Chương 317: Chơi xấu
Ngày hôm qua, An Tử Nhiên nghe được có mấy thương đội chuẩn bị đi Liêm Danh Khê. Đường thủy tuy nhanh nhưng an toàn không cao, bị vây khốn sẽ lập tức cùng đường cho nên hắn loại trừ ngay từ đầu, lựa chọn thương đội đi đường bộ. Đi đường bộ từ Vân Trạch đến Liêm Danh Khê mất gấp đôi thời gian so với đường thủy, nhưng tính lưu động cao, tùy thời có thể thay đổi phương hướng, có tình huống cũng có thể tùy thời ứng biến. An Tử Nhiên không lập tức rời Vân Trạch. Có chuyện vẫn luôn làm hắn rất để ý, nếu bỏ lỡ, về sau muốn cởi bỏ nghi hoặc khả năng sẽ không còn cơ hội. An Tử Nhiên quyết định chậm lại mấy ngày lại rời đi, ban đêm ngủ lại ở một tửu lầu, ngày hôm sau lên phố chuẩn bị hỏi thăm tin tức. Cũng chính vào lúc này hắn hảo xảo bất xảo nhìn thấy ngốc tử lẻ loi đi một mình bị ba tên côn đồ theo dõi, không thể không cứu. Đưa người tới một quán mì, An Tử Nhiên gọi hai chén. Ngốc tử cầm chiếc đũa nỗ lực sùy sụp hút sợi mì lớn, cùng với mùi rau thơm từ trong chén tỏa ra làm người muốn ăn thêm chén nữa. An Tử Nhiên thấy hắn ăn ngon, quyết định tạm thời không hỏi, cầm đũa cũng bắt đầu ăn. Lúc này, Hoa Vương phủ đã phát hiện tiểu vương gia biến mất, trên dưới tức khắc loạn thành một nồi cháo. Tiểu vương gia ngây ngốc, chưa từng một mình đi ra ngoài, có biết đường hay không là một vấn đề, nếu như bị người xấu theo dõi làm sao bây giờ? Tiểu Lý Tử bị mắng đến máu chó đầy đầu, rất nhiều lần sắp trực tiếp ngất xỉu lại bị mắng cho tỉnh. “Nô tài vô dụng, tiểu Vương gia biến mất mà ngươi không phát hiện, có phải chê mạng quá dài?” Khuôn mặt hiền lành luôn luôn ôn hòa mỉm cười của Hoa Vương bị tức giận thay thế, tức giận đến bộ râu sắp bay lên. “Nô tài biết sai rồi, cầu Vương gia tha mạng.” Tiểu Lý Tử dùng sức dập đầu, trầy da chảy máu cũng không có cảm giác. Hắn không ngờ tiểu Vương gia lần này sẽ thông minh như vậy, một mình trộm chảy ra Vương phủ. Hoa Vương gia hừ một tiếng, không để ý đến hắn, xoay người nói với đám hộ vệ: “Lập tức tản ra tìm, mỗi con phố đều tỉ mỉ lục soát cho bổn vương, nhất định phải trong hôm nay trước khi mặt trời lặn tìm được tiểu Vương gia, rõ chưa?” “Rõ, Vương gia!” Hộ vệ của Vương phủ đồng thời xuất động. Hoa Vương gia vẫn không yên tâm, giơ lệnh bài điều động cả thị vệ bảo vệ Vân Trạch hỗ trợ tìm kiếm. Động tĩnh khá lớn làm bá tánh Vân Trạch thiếu chút nữa cho rằng phát sinh đại sự gì. Hoàng đế Cao Trạch cũng được tin cháu trai biến mất, nhưng Hoa Vương gia đã phái người tìm kiếm, ông chỉ có thể lo lắng suông chờ đợi. Tiểu Vương gia rất dễ nhận ra, quý công tử lẻ loi đi một mình, lại biểu hiện ngu đần, hộ vệ của Vương phủ lập tức tìm ra mấy tên côn đồ. Ba tên côn đồ mới ăn mệt trong tay An Tử Nhiên, đang mắng mỏ không ngừng thì bị một đám hộ vệ vây quanh. Họ trước kia chưa từng thể nghiệm cảm giác bị bao vây, không cần cưỡng bức đã tự động một năm một mười khai ra. “Dám gan cầm đao cướp bóc tiểu Vương gia, giải chúng đi.” Đội trưởng hừ lạnh một tiếng. Ngốc tử kia là tiểu Vương gia? Ba tên côn đồ toàn thân đều mềm, bọn họ chết chắc rồi. Hoàng thất Cao Trạch huyết mạch điêu tàn ai mà không biết, nếu có một vị tiểu Vương gia, tuyệt đối là thân phận phi thường quý giá, ba người hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mạng nhỏ của mình sẽ đi về đâu. Đội trưởng hoàn toàn không có tâm tình thả lỏng. Tuy rằng tên côn đồ nói tiểu Vương gia được cứu, nhưng không biết đối phương có phải người tốt hay không, cũng có khả năng là có người muốn lợi dụng cơ hội này tiếp cận Hoa Vương phủ. “Đội trưởng, kế tiếp muốn đi đâu tìm?” Một hộ vệ do dự hỏi, họ hiện tại chỉ biết là có người cứu tiểu Vương gia, nhưng manh mối đến đây cũng coi như đứt đoạn. Đội trưởng nhăn lại mi. Đúng lúc này, tên lưu manh từng cầm đao uy hiếp ngốc tử đột nhiên ngẩng đầu, giơ tay, trong miệng ồn ào cái gì ta nhớ ra rồi, nhưng dưới ánh mắt nguy hiểm của hộ vệ lại rụt tay, vẻ mặt đưa đám nhỏ giọng nói: “Quan gia, tiểu nhân trước khi té xỉu nghe thấy tiểu Vương gia hô một câu.” “Nói cái gì?” Đội trưởng lập tức đẩy đám thủ hạ đi tới trước mặt hắn, ánh mắt sắc bén áp bách. Tên côn đồ nuốt nước miếng. Hắn hy vọng quan gia có thể khai ân buông tha cho họ, cho nên không tính toán dấu diếm, “Tiểu nhân nhớ rõ tiểu Vương gia hô một câu ‘ca ca thật là lợi hại’, người cứu tiểu Vương gia có khi nào chính là huynh trưởng của tiểu Vương gia.” Nếu là trước đây, đội trưởng khẳng định không nói hai lời phủ định, nhưng tiểu Vương gia ngày hôm qua vẫn luôn ồn ào muốn ca ca, nếu tên côn đồ nói thật, như vậy người cứu tiểu Vương gia hẳn chính là người kia. Có chút manh mối, đội trưởng lập tức phái người quay về Vương phủ báo tin cho Hoa Vương gia, những người khác tiếp tục theo hắn đi tìm tiểu Vương gia. Tuy rằng còn chưa tìm được tiểu Vương gia, nhưng tạm thời có thể phán đoán tiểu Vương gia hẳn không có chuyện gì. Ở quán mì, ăn mì xong, An Tử Nhiên từ trong miệng ngốc tử biết được nguyên nhân hắn xuất hiện trên phố. Trộm chạy ra thì hắn không mấy bất ngờ, nhưng vì tìm hắn mà chạy ra, hắn thật sự không thể lý giải cấu tạo của não ngốc tử. “Ngươi vì sao nhất định phải nói ta là ca ca ngươi?” An Tử Nhiên nhìn chằm chằm ngốc tử, người này rốt cuộc thật sự khờ hay là giả ngốc, chẳng lẽ thiếu tình thương của ca ca cho nên tùy tùy tiện tiện nhận một người làm ca ca. Ngốc tử ha hả cười nói: “Bởi vì ngươi là ca ca.” Nghe thấy câu trả lời, An Tử Nhiên liền biết đừng mong hỏi được đáp án từ một ngốc tử. Thôi, mặc hắn gọi, nếu không phải có ngốc tử, hắn cũng không thể thuận lợi rời Mai Phủ. “Đi thôi, ta mang ngươi về, ngươi trộm chạy ra một mình, người nhà ngươi nhất định rất lo lắng.” An Tử Nhiên đứng lên. Tôn tử bảo bối của hoàng đế Cao Trạch nhất, hiện tại họ hẳn đã phát hiện, nếu không đưa về, họ sẽ tưởng hắn bắt cóc ngốc tử, đến lúc đó sẽ thật sự lớn chuyện. Ngốc tử không trả lời, dù sao ca ca đi đâu, hắn liền đi đến đó. Thấy ca ca đi ra ngoài, hắn cũng đứng lên tung ta tung tăng theo sau. An Tử Nhiên không biết Hoa Vương phủ ở nơi nào, nhưng ở Vân Trạch cơ hồ không ai không biết Hoa Vương phủ, hắn ở trên phố tùy tiện tìm lão nhân hỏi đường là sẽ biết. Bố cục ở Vân Trạch không giống Quân Tử Thành, cũng không lớn bằng Quân Tử Thành. Để sớm đưa người trở về, An Tử Nhiên dẫn ngốc tử chạy qua mấy ngõ nhỏ tương đối ít người, bởi vậy không chạm mặt hộ vệ đang tìm người trên đường cái. Hắn trên đường lại tìm vài người hỏi đường, rốt cuộc tìm được Hoa Vương phủ. Hoa Vương phủ đồ sộ đứng lặng trong một mảnh phòng ốc ngói xá, sau nóc nhà thậm chí có thể nhìn thấy bóng cây lấp ló, nghĩ đến Hoa Vương gia thích màu sắc rực rỡ. Không cần tới gần cũng có thể đoán được đây là Hoa Vương phủ. An Tử Nhiên đẩy ngốc tử về phía trước, “Đi thôi, nhà của ngươi ở đó.” Ngốc tử bị đẩy ra, An Tử Nhiên buông tay, hắn lại chạy về, đứng bên người hắn giống cô vợ nhỏ, cúi đầu. “Không, ta muốn đi theo ca ca.” “Ta không phải ca ca ngươi, Hoa Vương phủ mới là nhà ngươi.” An Tử Nhiên kiên nhẫn khuyên nhủ. “Ta không muốn tách ra khỏi ca ca.” Giọng nói của ngốc tử đã có chút nức nở. An Tử Nhiên cơ hồ bị hắn chọc tức đến muốn cười. Thật là ngốc tử, hắn đến bây giờ vẫn không rõ mình vì sao sẽ bị quấn lên. Nếu ngốc tử là người không nơi nương tựa, hắn có thể suy xét dẫn ngốc tử đi cùng, nhưng tiểu Vương gia của Cao Trạch Quốc, thân phận chú định hắn có sứ mệnh nhất định phải gánh vác. “Tiểu Vương gia?” Một thanh âm kinh hỉ đột nhiên vang lên, An Tử Nhiên ngẩng đầu liền thấy một người mặc trang phục hạ nhân đứng trước Hoa Vương phủ kinh nghi bất định nhìn họ, đôi mắt dùng sức chớp giống như không thể tin được mình đang thấy tiểu Vương gia, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, lập tức lớn tiếng hô lên. “Tiểu Vương gia đã trở lại.” An Tử Nhiên vội vàng đẩy ngốc tử đi, “Trở về đi.” Hắn không đợi ngốc tử phản ứng, đẩy người ra rồi xoay người rời đi. Nào biết ngốc tử phản ứng cũng không chậm, An Tử Nhiên vừa bước thêm bước nữa đã phát hiện đùi phải nặng nề như treo lên vật thể trăm cân, cúi đầu nhìn, ngốc tử gắt gao ôm chân hắn như chỉ hận không thể mọc trên đùi hắn. “Buông tay.” “Ta không.” Một chút trì hoãn, mọi người trong Vương phủ nghe thấy thanh âm đã chạy ra. Hoa Vương gia cũng xuất hiện, đi đến trước An Tử Nhiên cùng ngốc tử đang giằng co không thôi. Lão nhân gia tựa hồ không ngờ tôn tử của mình sẽ treo trên đùi người khác, vội vàng kêu người kéo tiểu Vương gia xuống. “Oa, ta không muốn, ta không muốn tách khỏi ca ca!” Vừa nghe có người muốn chia rẽ hắn cùng ca ca, ngốc tử lại bắt đầu tấn công bằng tiếng khóc. An Tử Nhiên gần nhất trực tiếp bị ma âm xuyên não. “Câm miệng!” An Tử Nhiên đau đầu ấn huyệt Thái Dương. Ngốc tử lập tức câm miệng, ngửa đầu, hai mắt ngập nước nhìn lên. Người của Vương phủ ngạc nhiên nhìn, bao gồm cả Hoa Vương gia. Tôn tử từ khi nào nghe lời như vậy, dù sao ông làm gia gia mà cũng chưa từng có cơ hội được kiến thức, trong lòng không khỏi chua lòm. Ông là ông nội của nó mà còn chẳng quan trọng bằng một người xa lạ. An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn Hoa Vương gia không kịp thu hồi ánh mắt đánh giá, thản nhiên nói: “Hoa Vương gia, có thể thỉnh ngài đưa tôn tử của ngài về?” Hoa Vương gia cười ha hả, “Công tử cũng thấy đấy, Tiểu Thiên rất thích ngươi, trừ ngươi ra thì nó không chịu nghe ai. Nếu công tử không ngại, không bằng làm khách của Hoa Vương phủ? Lại nói tiếp, ngươi cũng coi như ân nhân cứu mạng Tiểu Thiên, bổn vương còn muốn cảm tạ một phen.” An Tử Nhiên nhướn mi, cúi đầu nhìn ngốc tử ôm chân hắn lực đạo bất biến, hắn hiện tại muốn đi chỉ sợ cũng không có cách. Share this:
|