Đại Địa Chủ
|
|
Chương 408: Gặp vương
An Tử Nhiên cho rằng Bạch Hoành thật sự xuẩn, không ngờ còn có thể nghe lỏm được cái gì, làm hắn có chút hứng thú. Bạch Hoành vẫn chưa phát hiện hắn khác thường, lại thao thao bất tuyệt nói tiếp. Hắn hiện tại chỉ trông cậy vào bí mật này để sống sót. “Ta biết các ngươi nhất định đã sớm biết chuyện này, cho nên ta muốn nói một bí mật khác, bí mật này liên quan đến hoàng đế Tử Vi Quốc……” Nói đến này, Bạch Hoành thật cẩn thận nhìn An Tử Nhiên. An Tử Nhiên vẫn luôn nghe người ta nói hoàng đế Tử Vi Quốc có bao nhiêu lợi hại, cỡ nào am hiểu âm mưu quỷ kế. Thật sự không phải nói ngoa, âm mưu sau tiếp trước liên tục xuất hiện. Hắn trước nay chưa từng thấy người nào tâm tư sâu trầm, ánh mắt lâu dài, có tâm kế như vậy. Bí mật có liên quan đến người như vậy, hắn xác thật rất có hứng thú. “Nếu ngươi nói sự thật, ta có thể đáp ứng giúp ngươi.” Bạch Hoành ánh mắt sáng lên, rốt cuộc chờ được câu hứa hẹn này, “An công tử quả nhiên là người sảng khoái, ta cũng không đánh đố. Bí mật ta muốn nói chính là hoàng đế Tử Vi Quốc kỳ thật đã……” Nói được một nửa, hắn đột nhiên ngừng lại giống như bị ấn nút Pause. Ngực đau nhức, Bạch Hoành cúi đầu, một mũi tên nhọn xuyên vào ngực. Máu tươi lập tức tràn ra nhuộm đỏ quần áo, chảy dọc thân mũi tên…… “Vẫn để trẫm tự nói đi.” Thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau, lãnh khốc khinh cuồng cũng giống như chủ nhân của nó, khí thế không giận tự uy làm người chấn động. Hắn vừa xuất hiện, bầu không khí như tức khắc đông lại. Thân ảnh cao lớn đứng dưới tàng cây, ánh nắng xuyên qua tầng lá rơi loang lổ trên người hắn, cơ hồ nhìn không tới vẻ mặt, vì hắn tăng thêm vài phần thần bí. An Tử Nhiên nheo lại mắt, ánh mắt sắc bén. Người này, quả nhiên chính là Lôi Dương giả từng làm giao dịch với hắn. Hắn rốt cuộc biết bí mật mà Bạch Hoành chuẩn bị nói cho hắn. Không thể tưởng được hoàng đế Tử Vi Quốc lại xen lẫn trong đội hộ vệ của Lôi Dương để tự mình chạy đến Vạn Thanh Quốc. Nếu tin tức này truyền ra, những người muốn ám sát hắn chỉ sợ sẽ lập tức hành động. “An Tử Nhiên, đã lâu không gặp.” Lôi Lân đi ra khỏi tàng cây, vẻ âm trầm lãnh khốc rút đi, thay bằng vẻ ôn hòa thân thiết như thấy lão bằng hữu thật lâu không gặp. An Tử Nhiên không lập tức đáp lại, trong đầu suy tư nguyên nhân hắn xuất hiện ở chỗ này. Hai ám vệ của hắn đã sớm đề phòng, toàn thân tản ra khí thế sẵn sàng đón địch, hai mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Lôi Lân. Lôi Lân cũng có hai hộ vệ, khí thế hai bên cơ hồ không phân cao thấp. Tư thế vẫn không nhúc nhích nhưng lại có thể cảm giác được áp lực. “Ngươi có phải đang suy nghĩ trẫm vì sao dám xuất hiện ở chỗ này?” Lôi Lân cười tủm tỉm nói, hoàn toàn không tìm thấy sự ôn tồn lễ độ khi đóng giả Lôi Dương, khí chất hoàn toàn thay đổi. An Tử Nhiên cười lạnh: “Thì sao nào, mà không phải thì thế nào?” Màu mắt đen của Lôi Lân trộn lẫn chút sắc màu mà hắn không hiểu nhìn hắn, “Nếu trẫm nói, trẫm vì ngươi mà đến, ngươi tin sao?” An Tử Nhiên nhướn mày, “Chỉ vì ta, đáng giá ngươi mạo hiểm như vậy?” Lôi Lân cười cười, ngay sau đó khẳng định: “Vì ngươi, đương nhiên đáng giá, nguy hiểm hơn nữa trẫm cũng cam tâm tình nguyện. Phó Vô Thiên có thể làm được vì ngươi, trẫm cũng có thể, còn có có thể làm tốt hơn hắn.” Lời này không khác gì thổ lộ. An Tử Nhiên thật sự không rõ, đây là lần thứ hai họ gặp nhau, Lôi Lân dựa vào cái gì nói ra lời như vậy. Nhất kiến chung tình? Hắn chưa bao giờ biết bốn chữ này sẽ xuất hiện ở một đế vương âm ngoan tàn khốc. Nam nhân như vậy tuyệt đối không dễ dàng giao ra chân tình, mỗi một câu đều có khả năng là tính kế. Hắn cũng là nam nhân, tuy không thể vơ đũa cả nắm, nhưng chút nhãn lực này vẫn phải có. An Tử Nhiên nghĩ, nếu Phó Vô Thiên ở đây, nghe được lời này, chỉ sợ sẽ không nói hai lời xông lên quyết đấu. Nghĩ vậy, hắn không cấm cười ra tiếng. “Ngươi đang cười cái gì?” Lôi Lân thấy hắn không có chút cười nhạo hay bất mãn, mà giống như nghĩ tới chuyện gì thú vị, cảm thấy không vui. An Tử Nhiên ngước mắt nhìn qua, trùng hợp bắt giữ được nét không vui trong mắt hắn, không để bụng nói: “Lời này ngươi vẫn nên giữ lại để nói với người khác đi, nếu như bị Vương gia nhà ta nghe được, hắn sẽ liều mạng với ngươi.” Ánh mắt Lôi Lân chậm rãi lạnh xuống, nhưng hơi thở âm lãnh chưa kịp phát ra, hắn lại nở nụ cười, “Trẫm nếu xuất hiện ở chỗ này, liền không tính toán tay không mà về.” Hắn nhất định phải mang An Tử Nhiên đi. An Tử Nhiên không chút nào lùi bước, bình tĩnh nói: “Nếu không muốn đi, không bằng vĩnh viễn ở lại.” Tiếng nói vừa dứt, sát khí chợt bùng nổ. Hai ám vệ như nhận được hiệu lệnh đồng thời lao đi. Hộ vệ của Lôi Lân cũng không cam lòng rơi phía sau. Ngươi tới ta đi, toàn bộ sân lập tức sát khí bốn phía. Hạ nhân của Liễu phủ không dám tới gần, có người cơ linh nhanh chóng chuẩn bị đi mật báo. “Ngươi quả nhiên không phải thương nhân bình thường.” Tươi cười trên mặt Lôi Lân càng lớn hơn, lại trở về là hoàng đế Tử Vi Quốc lạnh lùng tà mị, âm hiểm nhiều quỷ kế. Loại người không từ thủ đoạn lại thông minh tuyệt đỉnh này là khó đối phó nhất. Lôi Lân nói xong liền xông tới An Tử Nhiên. An Tử Nhiên bình tĩnh rút chủy thủ trong giày. Hắn không biết thực lực của Lôi Lân, chỉ có thể toàn lực ứng phó. Nhìn chủy thủ trong tay hắn, trên mặt Lôi Lân hiện lên một tia hài hước. Hắn chỉ biết An Tử Nhiên không phải bình thường thương nhân, nhưng không bình thường tới mức nào thì không rõ, thấy hắn nghiêm túc giống như một sát thủ lãnh khốc liền cảm thấy thú vị. “Để trẫm nhìn xem, thực lực của ngươi tới trình độ nào.” Chủy thủ lóe hàn quang xẹt qua, tốc độ cực nhanh sắp cắt vào yết hầu hắn. Lôi Lân nhanh chóng lui ra phía sau một bước, đồng thời bắt lấy cổ tay hắn, năm ngón tay dùng sức. Chủy thủ rơi khỏi tay An Tử Nhiên, ngay lập tức bị một bàn tay khác bắt lấy. Vì tránh né chủy thủ, Lôi Lân không thể không buông cổ tay hắn. Chỉ một chiêu, hắn đã thấy rõ An Tử Nhiên không phải chỉ biết công phu tam chân miêu. Sát khí và chiêu thức sắc bén, cơ hồ đều nhằm vào các vị trí yếu hại, nghiễm nhiên đã chịu huấn luyện nghiêm khắc. Lôi Lân đột nhiên cảm thấy càng tiếp cận thì càng phát hiện trên người hắn có càng nhiều bí mật đáng khai quật. Sát khí cùng sự nhạy bén khi đối mặt với nguy hiểm này tuyệt đối không thể là ngắn ngủn mấy năm có thể luyện ra. Hắn biết An Tử Nhiên mấy năm nay phát triển rất nhiều sản nghiệp có tiềm lực, những sản nghiệp đó quy mô rất lớn, nhất định tiêu phí không ít tinh lực. Dưới tình huống đó, hắn sao có thể rút ra nhiều thời gian đi huấn luyện, nếu không có Bạch Hoành, hắn khả năng sẽ phải nghi hoặc thật lâu. Mà hiện tại…… Lôi Lân nhìn chằm chằm An Tử Nhiên ngày càng thấy hưng phấn. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, người này trước khi trở thành An Tử Nhiên tuyệt đối không phải nhân vật bình thường. Hắn quả nhiên không nhìn lầm người, chỉ người như vậy mới xứng với hắn. An Tử Nhiên từ trước đến nay không thích nhiều lời vô nghĩa, vẻ mặt lãnh khốc, lại thường xuyên quan sát địch nhân, cho nên vẻ mặt Lôi Lân biến hóa cũng không bỏ lỡ, vẻ mặt nghiêm túc hiện lên một tia không vui cùng chán ghét. Cảm giác mà Lôi Lân tạo cho hắn làm hắn không thích. Hắn không phải lần đầu tiên gặp nam nhân tự phụ lại ngạo khí, nhớ lúc trước trong đội của hắn cũng có người như vậy, nhưng cảm giác cũng không chán ghét giống Lôi Lân, ánh mắt nhìn hắn tựa như đang nhìn con mồi. Làm một nam nhân đã từng đứng trên đỉnh cao, An Tử Nhiên có ngạo khí và tự tôn cực kỳ mãnh liệt. Một cộng sự đã từng hình dung hắn như vậy. Kiếp trước hắn thuộc loại hình văn nhã soái khí, có thêm cặp mắt kính thì quả thực chính là giáo thụ vạn nhân mê. Tính tình cũng khá tốt, chỉ cần không khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn. Một khi lướt qua điểm này, chúc mừng ngươi, ngươi chọc giận không phải một con mèo Ba Tư, mà là hùng sư sẽ ăn thịt người. Có thể trở thành đội trưởng dẫn dắt mọi người, luận quyền cước thì tuyệt đối là số một số hai, đáng tiếc chính là, thế giới này còn có một thứ gọi là nội công. An Tử Nhiên đã từng thử luyện nội công, nhưng hiệu quả không rõ ràng. Lôi Lân tự tin như vậy cũng có một phần nguyên nhân từ đây. Hắn phát hiện An Tử Nhiên không có nội công, ánh mắt như đang nói ‘ngươi trốn không thoát đâu’. An Tử Nhiên lông mày không nhăn một chút, chẳng sợ thế cục hiện tại bất lợi với hắn, bất luận là trước đây hay hiện tại, hắn đều không phải người yếu đuối. Vào thời khắc nước sôi lửa bỏng này, Bạch Hoành đã ngã xuống đất không dậy nổi nhưng vẫn chưa tắt thở đột nhiên nói, “Ta biết ngươi là ai.”
|
Chương 409: Giao phong
Hai người đều sửng sốt, rồi mới hiểu ý Bạch Hoành. Trúng một mũi tên còn chưa chết, sống dai thật. Đây là suy nghĩ của Lôi Lân. Hắn đã coi Bạch Hoành là người chết, nhưng vẫn cảm thấy hứng thú với câu vừa rồi. An Tử Nhiên đời trước rốt cuộc là thân phận gì? Bạch Hoành dựa vào lan can. Mất máu quá nhiều khiến tầm mắt hắn ngày càng mơ hồ, chưa từng được thấy tử vong ở khoảng cách gần như vậy. Sự đau đớn cướp đi đa phần tâm trí hắn, hắn biết mình lần này đại khái không thể cứu, có không cam lòng, lại cũng có giải thoát. Hắn không biết mình tới thế giới này đã bao lâu, nhưng mỗi ngày đều dài đằng đẵng bằng một năm. Hắn chưa từng trải qua sinh hoạt như vậy, hối hận giống như thủy triều ùa vào thân thể hắn, chung sẽ có một ngày làm hắn không chịu nổi. Trước đó, hắn có một tâm nguyện. Hắn muốn biết An Tử Nhiên rốt cuộc là ai, vì sao lại biết hắn. Tuy rằng hắn xác thật từng động sát tâm, nhưng ở thế giới lạ lẫm này đột nhiên xuất hiện một người biết hắn là ai, trong lòng hắn lặng lẽ nảy sinh sự chờ mong mà chính hắn cũng không phát giác. Nói không chừng hắn có thể trở lại thế giới trước kia, bởi vì tình huống của họ không giống nhau. Khi An Tử Nhiên và Lôi Lân giao thủ, Bạch Hoành rốt cuộc nhớ ra. Thân thủ quen thuộc, ánh mắt lạnh nhạt, hoàn toàn giống đội trưởng Hướng Bác Minh của đội lính đặc chủng tới giải cứu hắn. Hắn vì sao lại nhớ rõ như vậy? Bởi vì Hướng Bác Minh mắng hắn, mắng hắn không biết sống chết, mắng hắn muốn tìm chết còn kéo theo người khác chết cùng. Khi đó hắn còn không phục, kiêu ngạo cãi lại, hiện giờ ngẫm lại, hắn đích xác thực não tàn. “Ngươi là Hướng Bác Minh, đúng không?” Bạch Hoành nhìn chằm chằm An Tử Nhiên như muốn nhào tới ôm. Trên người máu chảy đầy, đôi mắt lại tỏa sáng như mặt gương sáng rọi. An Tử Nhiên nhìn lại, nhàn nhạt lên tiếng. Bạch Hoành khóc, khóc nức nở đến nấc lên…… Tại sao hắn vẫn chưa chết…… Quả nhiên là tai họa để lại ngàn năm. An Tử Nhiên yên lặng quay đầu, trùng hợp chạm vào tầm mắt Lôi Lân. Người kia cho hắn một cái cười tà ác, An Tử Nhiên biến sắc, nâng hai tay ngăn trở một cái chân quét sang từ phía bên phải. Có cái gọi là nội công, hắn không thể khống chế lui lại vài chục bước. Không đợi hắn ổn định thân thể, Lôi Lân đã thuận thế xông lên…… Tuy rằng không có nội công, nhưng An Tử Nhiên phản ứng nhanh chóng tránh thoát một kích của Lôi Lân. An Tử Nhiên ổn định thân thể, trở tay cầm chủy thủ rồi bắt đầu phản kích. “Lại trì hoãn, Phó Vô Thiên sẽ đuổi tới, cho nên trẫm chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.” Hai người đang giao thủ, Lôi Lân đột nhiên mở miệng. Lời hắn nói làm An Tử Nhiên dâng lên một tia cảnh giác. Biết được giá trị vũ lực của Phó Vô Thiên, hắn biết thế giới này tám phần tương đối tôn sùng vũ lực, cho nên Lôi Lân là hoàng đế khẳng định cũng biết võ, hơn nữa thực lực khả năng không thấp. Hai ám vệ thấy Vương phi rơi xuống hạ phong, đều muốn mau chóng qua đó hỗ trợ, nhưng lại bị hai hộ vệ quấn lấy. Hai hộ vệ không dùng hết toàn lực, chỉ muốn kéo dài thời gian cho chủ tử. Đúng lúc này, chủy thủ trong tay An Tử Nhiên đột nhiên bay đi, thẳng tắp cắm trên cây. Tư thế hai người giống như Lôi Lân đang ôm chầm hắn. Không chờ họ thấy rõ ràng, Lôi Lân đã lui lại mấy bước, bước chân có chút lảo đảo. Lôi Lân nâng tay sờ vết rách trên phần ngực áo, không bị thương, nhưng cũng đủ nói lên hắn vừa rồi sơ sẩy. “Xem thường ngươi rồi.” An Tử Nhiên hung ác nhìn chằm chằm đối phương. Tuy rằng đã tránh thoát, nhưng chính hắn cũng có chút chật vật. Tóc tai hỗn độn, cây trâm dương chi bạch ngọc đang bị Lôi Lân nắm trong tay. “Cây trâm này, trẫm nhận lấy.” Lôi Lân giống như có được tín vật đính ước của ý trung nhân, đặt dưới mũi ngửi ngửi, sau đó lộ vẻ say mê, cuối cùng cất cây trâm vào vạt áo. An Tử Nhiên lông mày không động một chút. Lôi Lân tựa hồ đang quan sát vẻ mặt hắn, hơi thất vọng cười nói: “Ngươi sao không có phản ứng gì?” An Tử Nhiên bình tĩnh nói: “Ngươi biến thái như vậy, ta không phải lần đầu tiên gặp được.” Lôi Lân: “……” Nói thế nào nhỉ… Bị mắng biến thái hắn rất cao hứng, nhưng hắn rất không vui khi có người giống hắn, càng không vui khi có người khác nhanh chân đến trước. Khó trách hắn bị đùa giỡn mà một chút phản ứng cũng không có. Không bao lâu, có tiếng bước chân hỗn độn từ xa, đại khái là người của Liễu phủ. An Tử Nhiên mới vừa vãnh tai, Lôi Lân đã đột nhiên hành động. Hơi thở quanh thân biến đổi, sắc bén kiên quyết, áp lực ập vào mặt lập tức nói lên đối phương cực kỳ nghiêm túc, cứ tiếp tục thì hắn sẽ không có cơ hội. An Tử Nhiên đột nhiên không theo kịp bóng Lôi Lân. Đại khái đây chính là sự khác biết giữa có nội công và không có nội công. Hắn muốn thối lui, phía sau đột nhiên có hơi thở nguy hiểm, bả vai bị một bàn tay gắt gao giữ chặt. “Ngươi thua……” Tiếng cười âm tà của Lôi Lân vang lên bên tai, An Tử Nhiên biến sắc. Hắn có thể cảm nhận kình phong tự phía trên đánh xuống, nếu bị bổ trúng, hắn khẳng định sẽ lâm vào bị động, nhưng hắn phát hiện mình trốn không thoát. Lôi Lân sắp thực hiện được, lại có hơi thở khác từ trên cao áp xuống, ngăn chặn An Tử Nhiên. Lôi Lân nhanh chóng cân nhắc lợi và hại, phát hiện nếu hắn khăng khăng muốn đánh An Tử Nhiên hôn mê, tình cảnh của hắn cũng sẽ rất nguy hiểm, cuối cùng không thể không thu tay lại. An Tử Nhiên nhân lúc này nhanh chóng bẻ tay hắn, dùng khuỷu tay thúc một chưởng. Hai mặt giáp công làm Lôi Lân rơi xuống hạ phong, kêu rên thừa nhận phản kích của An Tử Nhiên, không cần xem cũng biết sẽ có vết bầm để lại. Hai hộ vệ phát hiện đối phương có tri viện, lập tức trở về bên cạnh Lôi Lân hộ giá. Phó Vô Thiên đúng lúc xuất hiện. Hắn trực tiếp nhảy tường tiến vào Liễu phủ, nếu Lôi Lân chậm hơn chút nữa, hắn sẽ không ngần ngại làm đầu Lôi Lân nở hoa. Thân ảnh cao lớn đứng sau An Tử Nhiên, một cánh tay đầy chiếm hữu kéo hắn vào trong lòng, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sát khí. Không giống Lôi Lân vẫn thường lộ ra tà khí, khi hắn phẫn nộ, toàn thân như tản ra bóng đen, như hắn chính là ngọn nguồn của địa ngục hung tàn, trong phạm vi ba mét không ai dám tới gần. An Tử Nhiên ngẩng đầu lên nhìn đường nét cằm cương ngạnh cùng chiếc mũi thẳng, lồng ngực phía sau như bức tường cứng rắn không sụp đổ, quanh thân bao bọ hơi thở tràn ngập cảm giác an tâm. “Không phải đang ở hoàng cung sao, sao tới nhanh như vậy?” An Tử Nhiên thề những lời này chỉ là thuần túy nghi hoặc. Liễu phủ tuy gần hoàng cung, nhưng vòng vòng vèo vèo cũng mất không ít thời gian, từng trạm kiểm soát không phải nói qua là có thể qua. Phó Vô Thiên hừ lạnh nói: “Không tới nhanh, Vương phi đã bị người ta bắt đi rồi.” An Tử Nhiên: “……” Lôi Lân sắc mặt âm trầm nhìn hai người họ thân mật. Phó Vô Thiên tới nhanh hơn dự kiến. Hắn dám xuất hiện là sớm có dự mưu, vốn định nương cơ hội này mang An Tử Nhiên về Tử Vi Quốc, cho nên mới ôm tự thân xuất mã. Hắn tính sai hai điểm. An Tử Nhiên quyền cước công phu lợi hại hơn dự đoán, không cẩn thận thì hắn có khi sẽ bị thương, chẳng sợ hắn võ công cao hơn cũng không dám đại ý. Một điểm khác chính là Phó Vô Thiên. Trong kế hoạch, Phó Vô Thiên giờ phút này đang cùng Liễu Hữu Vi trao đổi biện pháp đối phó Sa Thừa tướng và Lôi Dương. Dù người của Liễu phủ chạy đến hoàng cung báo tin cũng mất ít nhất một canh giờ, đâu thể nhanh như vậy, trước sau còn chưa đến nửa canh giờ. “Quả nhiên là ngươi, Phó Vô Thiên!” Lôi Lân ánh mắt sáng quắc nhìn phía đối diện. Không thấy bóng ám vệ, cho nên có thể khẳng định chỉ có Phó Vô Thiên tới. Họ chưa từng gặp nhau, nhưng chỉ cần đối mặt là có thể xác định đối phương. Phó Vô Thiên nheo mắt, sát khí chưa giảm mảy may, ánh mắt âm ngoan phệ người, “Không có bất cứ kẻ nào có thể nhúng chàm Vương phi của bổn vương, kể cả ngươi.” Lôi Lân cười, tươi cười đồng dạng thấm người, “Không thử sao biết.” Phó Vô Thiên nói: “Hoàng đế Tử Vi Quốc chết ở Vạn Thanh Quốc, tin tức này nhất định sẽ thực chấn động.” “Thật đáng tiếc, trẫm sẽ không chết ở chỗ này.” Lôi Lân kiên định nói, sau đó lại nhìn về phía An Tử Nhiên, “Hơn nữa, trẫm nhất định sẽ có được hắn.” Sau đó, hắn mang theo hai hộ vệ vượt tường rời Liễu phủ. Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng nhiều. “Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội!” Trong sân vang lên câu trả lời của Phó Vô Thiên.
|
Chương 410: Giáp công
Ngày 20 tháng 11, Cao Trạch lần thứ hai phát động tấn công Vạn Thanh Quốc, bom phá sập tường thành Tri Minh thành, làm bừng tỉnh binh lính và bá tánh đang ngủ say. Chiến hỏa đốt sáng tòa thành lớn, phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Bá tánh kinh hoàng thất thố chạy ra, các loại cảm xúc mặt trái dâng trào. Họ chỉ biết là quân địch tấn công, chỉ có trốn đi mới có thể bảo trụ mạng sống. Cả tòa thành lâm vào một mảnh hỗn loạn. Vô số bá tánh ùa về các cửa thành, hình ảnh cực kỳ to lớn đồ sộ. Trong quá trình có rất nhiều người bị dẫm chết. Đại quân Vạn Thanh đã không giữ được Tri Minh, điều họ có thể làm chỉ là chạy trốn. Tri Minh luân hãm, hoàng thành mới thu được tin tức. Một tòa thành lớn phồn hoa cứ như vậy bị đại quân Cao Trạch chiếm lĩnh. Cờ xí Cao Trạch chói lọi cắm trên tường thành cao ngất, làm đau đớn không biết bao nhiêu đôi mắt. Rất nhiều người phải lưu lạc khắp nơi. Khi tất cả đều cho rằng đại quân Cao Trạch sẽ tàn sát bá tánh trong Tri Minh thành, sự kiện đổ máu ấy lại không hề phát sinh. Đại quân Cao Trạch vọt vào phủ đệ của thành chủ và quan lại quyền quý, cướp sạch tất cả vàng bạc tài bảo. Bá tánh nơm nớp lo sợ ẩn trốn mấy ngày, rốt cuộc phát hiện binh lính Cao Trạch tựa hồ không có hứng thú với bình dân, trừ bỏ Tri Minh thành bị chiếm thì họ chẳng gặp chuyện gì cả. Hoàng thành, Ổ Khải Thành giận dữ. Chuẩn bị điều động đại quân đi Tri Minh thành chi viện, không ngờ còn chưa kịp khởi hành đã truyền đến tin dữ. Tri Minh luân hãm, bày trước mặt đại quân Cao Trạch chính là con đường thông tới bốn phương, dù họ có phái người đi chặn lại, đại quân Cao Trạch cũng có thể chọn đường khác, Vạn Thanh Quốc hoàn toàn lâm vào bị động. Ổ Khải Thành khẩn trương, chỉ phải dựa theo kiến nghị của Liễu Hứa Vi, trước ban bố ý chỉ giới nghiêm tới các thành lớn, chỉ có như vậy mới có thể ngăn chặn đại quân Cao Trạc tiếp tục tiến tới Hoàng Thành. Còn những thôn trang nhỏ cùng hương trấn, họ chỉ có thể tạm thời vứt bỏ. Tin báo bất lợi liên tục truyền về, Ổ Khải Thành nổi cơn thịnh nộ rất nhiều lân, lần đầu tiên phát hiện hoàng đế cũng không phải dễ làm. Đại quân Cao Trạch đang ép gần, vậy mà vào lúc này, Sa Thừa tướng lại cầm đầu quan viên trong triều đưa ra nan đề cho hắn. Họ tập thể buộc tội Liễu Hữu Vi, nói Liễu Hữu Vi là thám tử của Đại Á, hy vọng hắn nhanh chóng bắt lại Liễu Hữu Vi, trừng trị gian tế. Liễu Hữu Vi lăn lộn ở Vạn Thanh nhiều năm không phải uổng công. Có cả các quan viên đứng về phía hắn, cho nên hai bên hình thành hai trận doanh, mỗi ngày đều cãi nhau trong buổi triều. Ổ Khải Thành đầu đau muốn nứt ra. Hắn vẫn tương đối tin tưởng Liễu Hữu Vi, nhưng chứng cứ của Sa Thừa tướng cũng làm hắn bị dao động. … Ý đồ muốn bắt An Tử Nhiên của Lôi Lân bị thất bại, hắn cùng ngày đã bí mật rời Vạn Thanh. Thân phận của hắn còn mẫn cảm hơn Phó Vô Thiên, nếu có gì sai sót, phiền toái hắn gặp phải còn nhiều hơn Phó Vô Thiên, cho nên rời đi là biện pháp duy nhất. Ổ Khải Thành lại chuẩn bị cho đại quân xuất phát. Lôi Dương và Sa Thừa tướng muốn vạch trần thân phận thật của Liễu Hữu Vi. Cái gọi là chứng cứ của Sa Thừa tướng kỳ thật là một nhân chứng. Chỉ dựa vào lời nói của một phía thì không thể đủ tính thuyết phục, Lôi Dương biết rõ điểm này lại vẫn lựa chọn làm như vậy, hiển nhiên là muốn Liễu Hữu Vi mất đi sự tín nhiệm của Ổ Khải Thành, không thể chân chính kéo đổ thì cũng có thể làm Ổ Khải Thành sinh ra hoài nghi. Phó Vô Thiên sẽ không ngồi yên để mặc họ xâu xé. Ổ Khải Thành hoài nghi Dung phi. Họ cố tình xếp một cung nữ làm bộ lỡ miệng nói ra Dung phi và Sa Thừa tướng thường lui tới cho thái giám của Ổ Khải Thành. Thái giám lập tức nói lại cho Ổ Khải Thành. Dung phi và Sa Thừa tướng có cái gì mà phải gặp mặt? Một phi tử hậu cung, một quan lại triều đình, giữa họ có thể có quan hệ gì? Ổ Khải Thành nổi lên hoài nghi, còn họ tiếp tục lộ ra tin tức để dẫn hắn suy đoán theo hướng Ổ Khánh Minh sinh thời từng có lui tới với Sa Thừa tướng. Chỉ cần có liên quan đến Ổ Khánh Minh, Sa Thừa tướng ở trong lòng Ổ Khải Thành sẽ không còn có thể trong sạch nữa. Tâm phúc thì bị hoài nghi là gian tế của địch quốc, Sa Thừa tướng mà hắn cho rằng có thể kéo về trậ doanh lại có quan hệ với người mà hắn hận nhất, Ổ Khải Thành muốn điên rồi! “Hoàng Thượng, Dung phi tựa hồ muốn rời hoàng cung.” Buổi trưa, thái giám mà Ổ Khải Thành xếp vào Vô Hoan điện phát hiện Dung phi tựa hồ đang thu thập tài vật, lập tức chạy tới báo cáo. Đương nhiên, đây cũng là người của Phó Vô Thiên tiết lộ. Không có Lôi Dương, Dung phi trước sau cảm thấy rất nguy hiểm. Ổ Khải Thành đã biết quan hệ của nàng và Ổ Khánh Minh, hắn hiện tại không động đến nàng, nhưng chờ hắn rút ra thời gian, người chết đầu tiên khẳng định là nàng Dung phi lập tức muốn chạy trốn. Tiên Hoàng từng ban thưởng rất nhiều bảo vật trân quý cho nàng. Với mấy thứ này, nàng đời này không cần sầu lo ăn mặc. Người định không bằng trời định, Dung phi cải trang thành thái giám nhưng vẫn bị bắt lại, còn chiếc xe ngựa dùng để rời lực chú ý của Ổ Khải Thành vẫn thuận lợi ra cung…… Dung phi thực mau bị đưa tới trước mặt Ổ Khải Thành. Trong Ngự thư phòng, không khí thập phần áp lực. Ổ Khải Thành âm ngoan nhìn Dung phi cải trang thành thái giám. Nữ nhân mỹ mạo tuyệt sắc giờ phút này ở trong mắt hắn chính là tiện nhân, cái gì thương hương tiếc ngọc sớm đã sớm bay biến vô tung. “Hoàng Thượng, thần thiếp oan uổng.” Dung phi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc hoa lê dính hạt mưa, bộ dáng điềm đạm đáng yêu rất dễ dàng có thể khiến nam nhân thương tiếc. Nàng hiện tại cần phải tự cứu, Lôi Dương đã từ bỏ nàng, thấy nàng đã không có giá trị lợi dụng liền muốn vứt bỏ nàng, nàng không cam lòng. Ổ Khải Thành thấy nàng lại chỉ cảm thấy ghê tởm, đặc biệt là nghĩ đến phụ hoàng và hoàng thúc đã từng đè trên người nàng rong ruổi, hắn ghê tởm như ăn phải ruồi bọ. Kỳ thật trong mắt người khác, hắn cũng tám lạng nửa cân. Tuy rằng giữ lại phi tử của phụ hoàng ở hậu cung cũng từng có, nhưng phụ tử cùng chung một nữ nhân vẫn rất bị lên án. “Trẫm oan uổng ngươi cái gì?” Ổ Khải Thành âm trầm hỏi. Dung phi nào dám nói. Nàng biết không ít bí mật, vạn nhất lời khai không giống những gì mà Ổ Khải Thành biết, nàng vẫn khó thoát khỏi cái chết. “Thần thiếp, thần thiếp……” Thấy vẻ mặt âm lãnh của Ổ Khải Thành, Dung phi lại không nói được. Ổ Khải Thành hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi tới trước mặt nàng, bàn tay to duỗi ra túm nàng lên, “Đừng tưởng rằng trẫm không biết gì, tiện nhân, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Dung phi luống cuống, vội vàng cầm tay hắn, nhìn hắn thành khẩn nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp biết thần thiếp nói gì thì ngài đều sẽ không tin, nhưng thần thiếp thật sự không muốn gây bất lợi cho Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ là sợ hãi sẽ bị diệt khẩu mà thôi, thần thiếp chỉ là một tiểu nữ tử, không thể đối kháng với họ, cho nên mới muốn trốn khỏi hoàng cung, cầu Hoàng Thượng minh giám.” Ổ Khải Thành nhướng mày: “Giết người diệt khẩu?” Dung phi thấy hắn tựa dao động, lập tức nói: “Dạ, bởi vì thần thiếp nghe lén được bí mật của Sa Thừa tướng.” “Nói rõ ràng là chuyện gì xảy ra!” Ổ Khải Thành ném tay nàng ra. Dung phi không cố kỵ nhiều, lập tức nói ra toàn bộ sự thật, không chỉ về Sa Thừa tướng, Phó Vô Thiên ẩn núp ở Vạn Thanh cũng bị nàng nói ra. “…… Chính là như vậy, Sa Thừa tướng kỳ thật là nội gián mà Tử Vi Quốc phái tới ẩn núp ở Vạn Thanh, Lôi Vương của Tử Vi Quốc cũng có mặt. Họ không đổ oan Liễu Hữu Vi, hắn xác thật là thám tử Đại Á. Cả chiến thần Đại Á Phó Vô Thiên, nghe họ nói, những người này hiện tại đang ở Liễu phủ.” Ổ Khải Thành càng nghe càng khiếp sợ, đến cuối cùng, toàn thân như đã bị một chậu nước lạnh băng trút từ đầu tới chân, đầu óc trống rỗng. Người của hắn, quốc gia của hắn, vẫn luôn bị địch quốc khống chế. Nếu dựa theo kế hoạch của họ, Vạn Thanh Quốc sớm muộn gì sẽ biến thành lãnh thổ của Đại Á hoặc Tử Vi Quốc! Đường đường là một trong ngũ đại quốc, lại không hề có chút phản kháng bị Đại Á và Tử Vi Quốc đùa bỡn trong lòng bàn tay, tựa như một bàn cờ cho Đại Á và Tử Vi Quốc muốn làm gì thì làm. Thứ sức mạnh cường đại giống như vận mệnh không thể kháng cự, Ổ Khải Thành cảm thấy ở trước mặt hắn là hai ngọn núi chọc trời, làm hắn cảm thấy bất lực, thất bại và tuyệt vọng. Ổ Khải Thành ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. “Vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì?” Đại quân địch quốc tiến quân thần tốc, loạn trong giặc ngoài, kết cục của Vạn Thanh Quốc như đã hiện ra trước mắt, hắn sẽ ngã xuống từ đỉnh kim tự tháp cao cao tại thượng, trở thành tù nhân của địch quốc. Giờ khắc này, Ổ Khải Thành sâu sắc cảm thấy mình vô năng.
|
Chương 411: Thuộc về
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vô năng sẽ không lập tức biến thành vô địch, cho nên giác ngộ không có nghĩa là trưởng thành. Bốn bề thụ địch, Ổ Khải Thành ra lệnh nhốt Dung phi lại. Hắn hiện tại là hoàng đế Vạn Thanh, có trách nhiệm bảo hộ giang san. Chỉ là bảo hộ cũng cần có năng lực. Ổ Khải Thành không hiểu điều này. Hắn làm bộ không có việc gì, sau đó triệu Sa Thừa tướng và Liễu Hữu Vi tiến cung. Mặc kệ sau lưng họ có thế lực gì, chỉ cần khống chế được hai người, cuối cùng lại phái cấm vệ quân bao vây phủ đệ của hai người, bắt Lôi Dương và Phó Vô Thiên. Khi hắn chuẩn bị thực thi kế hoạch, cả hai nơi đã người không nhà trống. Liễu Hữu Vi liệu trước được chuyện này cho nên đã cùng Phó Vô Thiên sớm rời hoàng thành. Khi Lôi Dương và Sa Thừa tướng thực hiện kế hoạch, họ cũng đã đoán trước được kết quả này. Sa Thừa tướng và Lôi Dương thu được tin tức chậm một chút. Họ vừa tới cửa thành, trùng hợp bị cấm vệ đội vây quanh. Sa Thừa tướng chết trận, Lôi Dương được hộ vệ bảo vệ thuận lợi đào thoát. Họ đều không ngờ Phó Vô Thiên sẽ dùng chiêu này. Tự tổn hại tám trăm để đả thương địch thủ một ngàn, xác thật cao tay. Ổ Khải Thành hiện tại không tín nhiệm ai cả. Đại hội luận võ lúc trước là đề nghị của Liễu Hữu Vi, Ổ Khải Thành khẳng định sẽ không dùng lại. Không có nhân tài, không có tướng lãnh, đại quân Cao Trạch lại tấn công Vạn Thanh, nếu không có viện quân, Vạn Thanh Quốc thật sự sẽ luân hãm. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ Tử Vi Quốc. Tử Vi Quốc một khắc trước còn nhăm nhe lãnh thổ của hắn, hắn cũng chỉ có thể bảo hổ lột da. Trên Lâm Giang, một con thuyền xuôi dòng đi về phía Tri Minh thành. Trên thuyền chính là Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên. Tuy rằng kế hoạch không đạt tới 100%, nhưng 80% cũng có thể tính là thành công. Vạn Thanh Quốc không có lương tướng, hoàng đế lại vô năng, kết quả chỉ có hai, một là bị Đại Á công hãm, hai là bị Tử Vi Quốc gồm thâu, đối với Vạn Thanh thì kỳ thật cũng không có gì khác nhau. An Tử Nhiên từ khoang thuyền đi ra. Sóng nước mênh mông cuồn cuộn chảy, sắp đưa con thuyền rời khỏi Vạn Thanh. Chuyện xảy ra ngày ấy ở Liễu phủ, hiện tại nhớ lại vẫn cảm thấy như mới ngày hôm qua, hắn không cảm thấy may mắn, ngược lại là bất mãn đối với thực lực của bản thân. Trước kia hắn không nghĩ thế giới này lại tôn sùng vũ lực như vậy, cho rằng khôi phục lại trạng thái như đời trước hẳn là đủ rồi, sau đó một lòng nhào vào sự nghiệp. Giao thủ với cao thủ chân chính, hắn mới biết chênh lệch có bao nhiêu lớn. “Suy nghĩ cái gì?” Phó Vô Thiên từ phía sau ôm chặt hắn. An Tử Nhiên trầm mặc trong chớp mắt, “Vương gia, sau khi trở về dạy ta nội công đi.” Phó Vô Thiên vừa nghe là biết nguyên nhân. Trước kia khi phát hiện Vương phi quyền cước công phu không tồi, hắn đã nghĩ tới dạy Vương phi luyện nội công. Nhưng sự nghiệp của Vương phi quá lớn, mỗi ngày đều bận rộn còn hơn cả hắn, thời gian thừa ra không đủ một canh giờ. “Được.” An Tử Nhiên quay đầu lại nhìn hắn, “Vương gia, ngươi tâm tình không tốt.” Tuy rằng không có biểu hiện rõ ràng nhưng hắn vẫn nhìn ra được, cho nên ngữ khí không phải nghi vấn, mà là trần thuật. Phó Vô Thiên siết chặt vòng tay, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi hắn, đôi mắt tối tăm nhìn sâu vào linh hồn hắn. Môi nhẹ nhàng nhấp ra độ cung không vui, tiếng nói trầm thấp mang theo hơi thở thị huyết nguy hiểm: “Bổn vương chỉ cần nghĩ đến người kia đã từng chạm vào ngươi là hận không thể giết hắn.” An Tử Nhiên còn chưa kịp đáp lại, một bóng ma đột nhiên chụp xuống, đôi môi ướt nóng, đồng thời còn bị cắn, không đổ máu nhưng vẫn cảm thấy đau. Hắn đẩy đối phương ra, nâng ngón tay chà lau khóe miệng. “Muốn giết thì đi giết, cắn ta làm cái gì.” “Ngươi là của ta.” Phó Vô Thiên tuyên thệ như vậy. An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện. Ám từ trong khoang thuyền đi ra, thoáng thấy hai người nhìn nhau không nói chuyện, nhưng trong không khí như có cái gì đó rục rịch. Rồi Vương phi đột nhiên cử động, duỗi tay túm cổ áo Vương gia kéo xuống, sau đó vùi mặt vào hõm cổ, không biết làm cái gì. Hắn nghe thấy có tiếng cười trầm thấp quỷ dị. Ám có chút hiếu kỳ không biết Vương phi rốt cuộc làm cái gì. Hắn muốn tiến lên nhìn cho kỹ, từ trong khoang thuyền lại đột nhiên vươn ra một bàn tay túm chặt cánh tay hắn, đồng thời che miệng hắn rồi kéo vào bên trong, từ phía trên đỉnh đầu truyền xuống một thanh âm quen thuộc. “Xuẩn trứng, ngươi muốn bị Vương gia Vương phi phát hiện ngươi đang rình coi sao?” Ám rốt cuộc từ bỏ chống cự. Hắn không muốn. An Tử Nhiên làm ra một hành động mà hắn cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không làm. Hắn cắn Phó Vô Thiên, ở trên cổ cắn ra một vết răng sâu thấy máu, không có quần áo che nên thập phần rõ ràng. Thoáng thấy máu chảy ra, An Tử Nhiên vươn đầu lưỡi liếm hết, hơi thở ái muội nháy mắt tràn ngập. Cánh tay Phó Vô Thiên cứng đờ cơ hồ tuôn ra gân xanh, thân thể cũng căng thẳng giống tảng đá. Đầu hơi rũ, đôi mắt đen nhìn xuống người trong lòng, vẻ mặt hưng phấn xưa nay chưa từng có. An Tử Nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tầm mắt thâm trầm, hơi mỉm cười: “Muốn ta thuộc về ngươi, có thể, tiền đề là ngươi trước thuộc về ta.” Đôi mắt trong sáng hơi nhướn lên, phong tình vạn chủng. Phó Vô Thiên run rẩy, yết hầu phát ra tiếng thở dài, cánh tay ôm hắn càng chặt. Cơ thể hai người dính sát vào nhau không có chút khe hở, thật lâu sau mới buồn đầu cười ra tiếng, “Vương phi thật là một chút thiệt cũng không muốn chịu.” Muốn hắn thổ lộ tình cảm thì trước giao tâm cho hắn. Giao tâm, đó chính là chuyện cả đời. “Ai muốn chịu thiệt?” An Tử Nhiên không để bụng hừ nhẹ. Phó Vô Thiên vuốt dấu răng trên cổ, cúi đầu lại hôn một cái, mới nói: “Chỉ cần là Vương phi, bổn vương nguyện ý chịu thiệt.” An Tử Nhiên nâng tay, đầu ngón tay nhẹ xoa trên dấu răng dính máu, “Đau sao?” Phó Vô Thiên nhíu mày, một bàn tay vuốt theo sườn mặt hắn đi xuống, lưu luyến trên phần cổ trắng nõn, giống như cũng muốn cắn một cái. An Tử Nhiên cầm tay hắn, “Ta cự tuyệt tự thể nghiệm.” Phó Vô Thiên thất vọng nói: “Không phải Vương phi nói bổn vương thuộc về ngươi thì ngươi sẽ thuộc về bổn vương sao? Muốn đổi ý sao?” An Tử Nhiên đẩy hắn ra, buông tay nói: “So với thân thể, kỳ thật ta càng tôn trọng tinh thần.” Phó Vô Thiên nhìn hắn, vuốt cằm nói: “Xem ra bổn vương nên tìm thời gian cùng Vương phi tiến hành chiều sâu tham thảo vấn đề này mới được.” An Tử Nhiên bật cười, “Ta chờ Vương gia thuyết phục ta.” “Bổn vương có khuynh hướng hành động.” Rõ ràng lời nói rất bình thường, lại bị hắn nói tình sắc mười phần. …… Đầu tháng 12, chiến hỏa lan tràn, thiêu đốt Vạn Thanh Quốc. Tuy rằng bị công phá nhiều thành trì, nhưng Vạn Thanh Quốc vẫn là một nước lớn, diện tích quốc thổ tương đương với mười mấy Hồng Diệp quốc, Cao Trạch một chốc một lát cũng không thể lập tức đánh hạ. Trì hoãn một vài ngày, viện quân của Tử Vi Quốc cũng đúng lúc đuổi tới. Tử Vi Quốc trước sau như một cường thế, rõ ràng là lãnh thổ Vạn Thanh Quốc, họ lại biểu hiện như mình chính là chủ nhân. Một vài tướng lãnh Vạn Thanh cảm thấy nghẹn khuất không thôi, nhưng nếu đắc tội Tử Vi Quốc, Vạn Thanh sẽ mất nguồn viện trợ, vì thế không thể không nén giận. Có Tử Vi Quốc, Cao Trạch chịu cản trở, chiến tranh trở nên giằng co. Sự cân bằng này có lẽ sẽ không mau bị đánh vỡ, nhưng chiến tranh giữa Đại Á và Dung Quốc lại xuất hiện biến hóa. Dựa vào bom mà Tử Vi Quốc cung cấp, Dung Quốc tuy không thể đoạt lại thành trì đã mất, nhưng cũng không thảm bại như lúc trước, còn thủ vài toà thành giằng co với Đại Á. Cho đến khi một thứ thần bí xuất hiện trên chiến trường. Bom và súng etpigôn đều xuất phát từ Đại Á. Từ khi Dung Quốc và Đại Á bùng nổ đại chiến, Đại Á thường xuyên làm ra một vài hành động làm người chấn động, lâu rồi liền chết lặng. Cho nên khi ‘thần hỏa phi quạ’ xuất hiện, đại quân Dung Quốc chỉ cảm thấy bó tay. Thần hỏa phi quạ là một loại hỏa khí dựa vào phản lực để đẩy ‘phi quạ’ bay đi, nguyên lý có chút giống hỏa tiễn. Khi nó bay xuống trận doanh của quân địch, hỏa dược bên trong phi quạ sẽ nổ mạnh, tạo thành thương tổn nhất định. Đây là một loại hỏa khí cầm tay, không cần dựa vào ngoại lực, bất kỳ binh lính nào đều có thể sử dụng. Hơn nữa, khoảng cách bay của nó khá xa, có thể đạt tới hơn một trăm trượng. Sự xuất hiện của nó làm quân đội Dung Quốc tử thương thảm trọng, có một tòa thành trực tiếp bị đánh hạ, đánh vỡ chiến cục dai dẳng như keo. Tin tức thực mau truyền tới tai An Tử Nhiên vẫn còn ở Vạn Thanh Quốc. Hắn nghe thấy bốn chữ ‘thần hỏa phi quạ’ còn tưởng rằng mình nghe lầm. Himeko: *神火飞鸦: đúng như tên, đây là loại hỏa khí bay được xa nhờ bộ phận ‘phi quạ’, tức có hình con quạ.
|
Chương 412: Thần hỏa phi quạ
Thần hỏa phi quạ trong ấn tượng của An Tử Nhiên thì xuất hiện ở Minh triều, một loại hỏa tiễn quân dụng, có thể bắn xa ba trăm bước, quân địch nghe thấy mà táng đảm. Thứ này kỳ thật cũng nằm trong kế hoạch của An Tử Nhiên, chỉ bởi vì thời gian không đủ cho nên chậm chạp không tiến hành nghiên cứu, kết quả nó vẫn xuất hiện. Người chế tạo nó chính là Khúc Mộc. Khúc Mộc là thiên tài, suy nghĩ tương đối linh động cho nên có thể nghĩ ra và chế tạo những thứ mà người khác chưa từng thấy. Từ khi dạy hắn về nguyên lý hỏa dược, An Tử Nhiên khẳng định năng lực học tập của hắn, cũng tin tưởng hắn có thể chế tạo ra mấy thứ không tồi, nhưng không ngờ sẽ là thần hỏa phi quạ. Nếu hắn là người ở thời hiện đại thì không mấy ngạc nhiên, thế nhưng hắn chỉ là một cổ nhân mới vừa tiếp xúc với phương diện này. An Tử Nhiên ngẩn ra một lát mới phản ứng lại, không cấm bật cười. Kinh hỉ Khúc Mộc mang lại không phải lớn bình thường. “Vương phi chỗ đó cũng có thần hỏa phi quạ?” Phó Vô Thiên hỏi. “Có.” An Tử Nhiên nhìn hắn nói: “Ta vốn tính toán trở về lại tiến hành, không nghĩ hắn đã làm ra được.” Phó Vô Thiên bỡn cợt nói: “Như vậy Vương phi hiện tại có thể yên tâm?” An Tử Nhiên cười gật gật đầu. Thần hỏa phi quạ mang đến ảnh hưởng không chỉ cho Dung Quốc, Vạn Thanh Quốc và Tử Vi Quốc cũng bị ảnh hưởng. Đặc biệt là Vạn Thanh Quốc, vốn đã đánh đến thập phần gian nan, hiện tại Đại Á lại có thêm Thần Khí trợ giúp, họ chỉ có thể dựa vào Tử Vi Quốc, nhưng Tử Vi Quốc chỉ sợ cũng tự thân khó bảo toàn. Vạn Thanh Quốc quân tâm dao động, làm cho thương vong vô số, nhiều thành trì bị đánh hạ, tình huống không lạc quan. Ổ Khải Thành gấp gáp không có nổi một giấc ngủ ngon, không bao lâu sau, một tin tức xấu lại làm hắn đầu đau kịch liệt. Không biết là ai tung tin Tam hoàng tử là bị hắn vu hãm, nguyên nhân là vì Ổ Khải Thành lo lắng khó giữ được vị trí, cho nên thiết kế hãm hại huynh đệ. Tại thời khắc mấu chốt lại truyền ra lời đồn bất lợi với hắn, dậu đổ bìm leo. Ổ Khải Thành không biết, tin tức xấu chân chính vẫn ở phía sau. Ổ Khánh Minh khác ba vị hoàng tử. Hắn có thanh danh tốt, thế cho nên hắn sau khi chết, bá tánh đều cho rằng hắn chết vì Vạn Thanh Quốc, là anh hùng trong lòng họ. Nhưng một vị anh hùng như vậy lại bị chính cháu trai của mình liên hợp với Tử Vi Quốc giết chết, bá tánh phẫn nộ có thể nghĩ. Vì thế, rất nhiều địa phương ở Vạn Thanh Quốc bạo phát khởi nghĩa. Cho dù không có chứng cứ, trên người Ổ Khải Thành cũng đã bị tát đầy nước bẩn. Ba người thành hổ! Ổ Khải Thành vô năng đã sớm bị mầm tai hoạ tiêu diệt. Loạn trong giặc ngoài, cuối cùng đại quân Tử Vi Quốc rời khỏi Vạn Thanh Quốc, để lại Ổ Khải Thành ứng phó nội loạn, kết quả này có thể dự kiến. Vạn Thanh hiện tại loạn như một nồi cháo, Tử Vi Quốc giúp Ổ Khải Thành dập tắt khởi nghĩa cũng không chiếm được chỗ tốt, bởi vì bá tánh Vạn Thanh sớm đã nghĩ họ muốn mưu đoạt quốc gia của họ. Một nguyên nhân khác là thần hỏa phi quạ làm Tử Vi Quốc kiêng kị không thôi. Đại quân Đại Á đã bắt đầu nghiền áp Dung Quốc, một khi Dung Quốc bị phá, Tử Vi Quốc sẽ không có lá chắn. Ngày 15 tháng 12, đầu sỏ gây tội chế tạo hết thảy rốt cuộc trở lại Đại Á. Ở bên ngoài bôn ba mấy tháng, về đến nhà, toàn thân được thả lỏng. Chính An Tử Nhiên cũng không ngờ trong thời gian ngắn lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, trước khi xuất phát, hắn căn bản không nghĩ chuyện họ làm sẽ khiến thế giới này cách cục biến hóa. Vừa vào cửa, một thân ảnh nho nhỏ đã nhào vào lòng hắn, thanh âm mềm mềm mại mại mang theo vui vẻ rõ ràng. “Ca ca ~” An Tử Nhiên nửa ngồi xổm, bóp cái mũi nhỏ của An Tử Minh. Một thời gian không gặp, cảm giác đệ đệ lại cao lên, mới một năm thôi mà tựa hồ cao hơn bạn cùng tuổi không ít, cũng trưởng thành không ít. Đô Đô đang đứng đằng xa mở to hai mắt nhìn họ. Tiểu đậu đinh này phát triển còn rõ hơn Tử Minh, một đôi mắt đen bóng đặc biệt có thần đặc trưng của nam nhân Phó Vương phủ. Khuôn mặt phúng phính tựa hồ không có biểu cảm, nhưng vẫn rất đáng yêu. Không chờ An Tử Nhiên mở miệng, một bàn tay to đã xách bé lên, chính là Phó Vô Thiên. Đô Đô ngẩng đầu lên. Bé nhận ra nam nhân này, lúc trước từng uy hiếp bé, cảm giác rất nguy hiểm, trực giác nói cho bé không thể chọc vào. Nhìn một lớn một nhỏ nghiêm túc nhìn nhau, An Tử Nhiên đột nhiên có xúc động muốn cười. “Vương gia, đừng nắm cổ áo, như vậy sẽ không thoải mái.” “Vẻ mặt của hắn không giống như là không thoải mái.” Nói thì nói như vậy, Phó Vô Thiên vẫn dùng một cái tay khác nâng cái mông nhỏ. Cặp mày nhăn lại của Đô Đô tựa hồ thả lỏng, nhưng trong mắt người khác thì tựa hồ không có gì khác nhau. Trịnh Quân Kỳ đi vào nhìn thấy họ đứng chung một chỗ thoạt nhìn rất ấm áp, vừa lòng gật gật đầu. Nàng lúc trước còn lo lắng hai người rời đi lâu thì Đô Đô sẽ không nhớ rõ, nhưng sự thật chứng minh, con trai nàng rất thông minh, ngoan ngoãn ngồi trên tay đường ca. “Các ngươi cuối cùng đã trở lại, lần này hẳn là được ở nhà lâu?” Phó Dịch đi chậm hơn thê tử vài bước, nghe nói họ đã trở về nên chạy tới, thấy hai người tay chân không thiếu một miếng thịt liền biết kế hoạch khẳng định rất thuận lợi. “Chỉ cần Tử Vi Quốc không có động tĩnh quá lớn.” Phó Vô Thiên trả Đô Đô về với mẫu thân. Đô Đô sử dụng cả tay lẫn chân quấn lấy mẫu thân, giống như hận không thể lập tức cách xa hắn một chút, nhưng người quá nhỏ cho nên Trịnh Quân Kỳ không nhận thấy được. Phó Dịch gật đầu nói: “Đúng rồi, nghe nói các ngươi mang theo một người về?” An Tử Nhiên bảo An Tử Minh đi chơi với Đô Đô, sau đó mới giải thích: “Hắn là đồng hương của ta, bị thương, tạm thời không có nguy hiểm.” Đồng hương tất nhiên là Bạch Hoành. Phó Dịch cho rằng đồng hương là chỉ người ở An Viễn huyện, liền không nói gì thêm, dù sao chính họ biết đúng mực, căn bản không cần nhắc nhở. Bạch Hoành trúng một mũi tên, An Tử Nhiên còn tưởng rằng hắn sẽ mất mạng, không ngờ người này mạng cứng, chịu được đến khi họ giải quyết mọi chuyện cũng không chết. Hiện giờ hắn đã không thể về Tử Vi Quốc, thả hắn đi cũng không được, nếu không lại làm ra chuyện xấu gì, nói không chừng còn sẽ gây phiền toái cho Đại Á, cho nên liền mang theo hắn trở về. Có ám vệ, Bạch Hoành trốn không thoát. Hiển nhiên, họ lo bò trắng răng. Bạch Hoành đi dạo qua quỷ môn quan một chuyến thì nghĩ thông rất nhiều chuyện. Độc Trấn bên kia cũng có tin tức truyền đến. Từ khi hai thế lực lớn biến mất, Phách Đao hội tự do tung hoành, lúc đầu có người phản kháng, nhưng đều kiên trì không được bao lâu. Hiện tại tình huống đã ngày càng ổn định, Phách Đao hội cũng giúp họ bắt không ít người có hiềm nghi, có vấn đề thì đều bị ngay tại chỗ giải quyết. Lợi nhuận từ Uyển Cảnh sòng bạc đưa đến Đại Á theo từng tháng. Mỗi tháng tiền lời khá khả quan, nếu An Tử Nhiên không gửi thư về Phó Vương phủ, Phó Dịch khả năng sẽ nghĩ có gia hỏa nào đó bị thần kinh hào phóng hiếu kính bạc cho Phó Vương phủ. “Đúng rồi, Tử Nhiên, mấy ngày hôm trước có một người nói muốn tìm ngươi, hiện tại đang ở tại An gia tửu lầu, hình như là tới từ Độc Trấn.” Phó Dịch đột nhiên nhớ tới chuyện này. An Tử Nhiên vừa nghe là từ Độc Trấn tới liền biết là ai, sau đó cùng Phó Vô Thiên đi nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, Phó Vô Thiên tiến cung, còn hắn đi An gia tửu lầu gặp người kia. Người nọ chính là Đồng Thủ Thành. Viên Thông chết, hắn thành đệ nhất Uyển Cảnh sòng bạc, nhưng nam nhân này rõ ràng chí không ở nơi đây. An Tử Nhiên điều tra về hắn. Hắn vốn là người Đại Á, mười năm trước một nhà nghĩa huynh của hắn bị hại chết, hắn vì báo thù mà giết được hung thủ, vì thế nên bị truy nã. Hắn chạy trốn tới Độc Trấn, bằng năng lực của mình tìm tới Uyển Cảnh sòng bạc mới an ổn sống sót tại Độc Trấn. Đồng Thủ Thành không muốn dành quãng đời còn lại ở Độc Trấn, vì thế mà tìm tới Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên. Nói đến chuyện này, An Tử Nhiên nhớ tới ngày đó. Kỳ thật Đồng Thủ Thành đã trước hết nhìn ra họ đóng kịch, không trực tiếp đoán trúng thân phận của họ nhưng lại biết họ từ Đại Á tới. Cái chết của Viên Thông cũng có liên quan tới hắn. Viên Thông mặt ngoài làm việc cho Uyển Cảnh sòng bạc, trên thực tế là người phụ trách tình báo của Tử Y Môn, còn quan trọng hớn Vu Hành Chi. Hắn thập phần cẩn thận, nếu không có Đồng Thủ Thành ngăn cản hắn tiêu hủy tình báo, họ không thể nào biết được kế hoạch của Tử Vi Quốc ở Vạn Thanh. Làm giao dịch, An Tử Nhiên giúp hắn giải trừ truy nã, lại bởi vì họ thay đổi tuyến đường đi Vạn Thanh cho nên chuyện này liền trì hoãn. Đồng Thủ Thành mấy ngày trước tới Quân Tử Thành, trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở tửu lầu không ra ngoài, chính là vì chờ An Tử Nhiên.
|