Em Anh Hai Đầu Thế Giới
|
|
Chính xác! Nó đã tỉnh dậy, đơn giản như chú gấu thức dậy sau kì nghỉ đông. Cảm giác đầu tiên nó cảm thấy là toàn thân tê cứng vì đã lâu không vận động, đặc biệt là cánh tay trái. Thì ra ngước mắt lên thì nó lại thấy Thế Long đang gối đầu lên tay trái của mình ngủ ngon lành. Duy Minh không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết mình đang ở đâu nhưng chỉ cần thấy Thế Long ở đây thì nó đã cảm thấy rất an lòng, trong phút chốc, nó như quên hết mọi chuyện không vui trước đây. Không kìm được, Duy Minh lén lút đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc đang rũ trước trán Thế Long, cố gắng nhìn thật kĩ người đàn ông mà nó rất mong nhớ này. Cánh tay đang vuốt ve Thế Long chợt khựng lại khi thấy Thế Long đang cầm bút, trên giường còn có quyển nhật kí của nó viết dở. Không lẽ những gì mình viết Thế Long đều đã đọc được sao? Vậy là… Chết rồi! Mình phải làm sao đây? Duy Minh rất lo lắng, nhưng càng bất ngờ hơn khi phát hiện nửa sau quyển nhật kí của mình là những dòng tâm sự của Thế Long. Khi đọc xong những dòng nhật kí ấy, Duy Minh lại rơi nước mắt, giọt nước mắt chứa chan cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Ngay lúc đó, nó cầm lấy cây bút mà Thế Long đang viết, tuy bàn tay đã cứng đơ nhưng Duy Minh vẫn cố gắng viết vài dòng nguệch ngoạc ở nửa đầu quyển nhật kí: “Em không cần một thế giới thật to, vì bước chân em ngắn sao đuổi theo anh kịp. Em chỉ cần một thế giới thật nhỏ, đủ để em nắm chặt và bắt kịp anh thôi” Sau đó nó lại viết chen vào bên dưới dòng cuối cùng của Thế Long rằng: “Không hối hận, dù có như thế nào em cũng không hối hận. Cho đến hơi thở cuối cùng em cũng chỉ yêu anh mà thôi!” Duy Minh định đặt bút xuống, nhưng lại lưỡng lự, trong đầu nó nảy ra ý định nên bèn giở sang một trang mới, nắn nót từng chữ: “Ngày thứ sáu mươi mốt, em đã tỉnh dậy…” Viết xong, Duy Minh trả mọi thứ trở về vị trí cũ, còn mình lại tiếp tục ngắm Thế Long đang ngủ. +++ Mãi đến bốn giờ chiều, Thế Long mới chịu tỉnh dậy, vì từ sáng đến trưa anh phải giải quyết rất nhiều công việc. Vừa tỉnh dậy, Thế Long đã thấy quyển nhật kí quen thuộc đặt bên cạnh. Anh chợt nhớ ra lúc nãy mình định viết nhật kí cho Duy Minh thì mệt quá nên đã ngủ quên mất. Bởi vậy, Thế Long mở nhật kí ra định viết tiếp. “Ngày thứ sáu mươi mốt, em đã tỉnh dậy…” Thế Long lật qua trang tiếp theo, đang ghi được mấy chữ “Ngày thứ sáu mươi hai,…” thì đột nhiên hắn nhíu mày, hốt hoảng lật lại trang trước, dụi dụi mắt mấy lần mà vẫn thấy dòng chữ “Ngày thứ sáu mươi mốt, em đã tỉnh dậy…” hiện rõ mồn một. Thêm vào đó, đây chính lại chữ viết của Duy Minh. Chẳng lẽ… Thế Long cố gắng lấy hết bình tĩnh, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Duy Minh đang nửa nằm nửa ngồi, nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời đang lấp ló ngoài kia. Thấy vậy, nhưng Thế Long vẫn chưa thể tin được, hắn lại dụi mắt thêm mấy lần nữa, sau đó còn dùng tay đánh mình thật mạnh. Đau! Rõ ràng là thấy đau nên không thể là mơ được. Nhưng nếu đây là thật thì… Thế Long ấp úng mãi không biết phải nói gì. – Chẳng phải anh đòi trị tội em sao? – Duy Minh vừa nói vừa cười, giọng điệu vô cùng tinh nghịch. – … Thế Long im lặng đúng một phút, trên gương mặt của anh có rất nhiều cảm xúc mà Duy Minh không thể đoán được hết. Không biết Thế Long đã nghĩ gì nhưng ngay lúc đó, hắn vội vàng bế bổng Duy Minh lên vai chạy nhanh ra khỏi bệnh viện. +++ – Á á á, anh định đưa em đi đâu? Anh thật sự muốn trị tội em à? – Em không được nói nhiều, chúng ta phải đăng kí kết hôn lại ngay lập tức. – Oa oa, bây giờ em rất mệt, không thể ngồi máy bay mấy tiếng qua Hà Lan được đâu! – Ai bảo phải ra nước ngoài mới có thể đăng kí kết hôn? – Hả? Là sao…? – Là bây giờ chúng ta đến Ủy ban nhân dân thành phố… – Thế Long đang nói giữa chừng liền dừng lại, bỏ Duy Minh vào xe rồi nói tiếp – Nhanh lên, sắp năm giờ rồi, nếu không hôm nay đăng kí không kịp mất! Nói xong, Thế Long lập tức phóng xe đến thẳng Ủy ban Nhân dân thành phố, đây có thể xem là một cách “trị tội” mang mùi vị “đặc sản” của An Thế Long được không? NGOẠI TRUYỆN 1: Nhà có thêm tiểu quỷ! Bốn năm sau… “Rầm rầm rầm”
|
Mới sáng sớm mà Thế Long và Duy Minh đã bị tiếng đập cửa rất lớn đánh thức. Thế Long lồm cồm bò dậy, kẻ cả gan dám giờ này đã làm phiền bọn họ không ai ngoài tên tiểu quỷ của hai người. Tiểu quỷ là ai? Đó là cậu bé mà Duy Minh từng hiến máu cứu ở bệnh viện rồi sau đó chính cậu lại bị thương. Trước đây, khi rời khỏi bệnh viện thì các cô y tá có xin cách liên lạc với nó để sau này cha mẹ cậu bé muốn tạ ơn thì cũng biết đường liên lạc, lúc đầu nó một mực từ chối nhưng mọi người nài nỉ quá nên nó mới để số điện thoại mình lại, nhờ họ chuyển lời cho cha mẹ cậu bé là gọi điện cảm ơn cũng được rồi, nó không coi trọng hình thức đâu. Nhưng đáng tiếc là cha mẹ của cậu bé đã qua đời trong đợt thiên tai đó. Sau khi Duy Minh tỉnh dậy một thời gian liền nhận được cuộc gọi từ bệnh viện thông báo hoàn cảnh đáng thương của cậu bé. Duy Minh buồn bã kể cho Thế Long nghe một mực đòi lên thăm cậu bé thì Thế Long đã làm một chuyện vượt cả mong đợi của nó, đó là nhận hẳn cậu bé làm con nuôi của hai người. Thế là từ đó, gia đình nhà họ An có thêm một thành viên nhí rất được cả nhà cưng chiều. Thế Long bước khoác hờ áo khoác lên mình, mang dép rồi bước ra mở cửa: – Tiểu quỷ, tìm cha có gì không? – Cha… cha Thế Long và bố Duy Minh đã hứa là sáng nay sẽ đi họp phụ huynh cho con mà? – Ưm… – Thế Long lập tức tua lại kí ức hôm qua, quả thật là hắn có hứa như vậy thật – Cha biết rồi, cha đang chuẩn bị nè! Tiểu quỷ nghe thế liền tỏ vẻ ngờ vực, liếc nhìn Thế Long một lượt từ trên xuống dưới, sau đó còn nheo mắt nhìn Duy Minh đang ngáp ngắn ngáp dài tỏ vẻ rất mệt mỏi trên giường. Đúng lúc đó, Đầu Đinh ở phòng bên cạnh cũng bị tiếng đập cửa làm thức giấc nên lú cái đầu bù xù ra ngoài. Tiểu quỷ thấy mình có thêm đồng minh nên vội chạy đến kéo Đầu Đinh ra: – Chú út, chú út, cha con đúng càng ngày quá đáng mà. Khó khăn lắm con mới nhượng bộ giao bố Duy Minh cho cha Thế Long… Vậy mà chú nhìn kìa, cha Thế Long không biết chăm sóc bố Duy Minh gì cả… Đầu Đinh cố nhướng đôi mắt còn ngáy ngủ của mình nhìn vào trong rồi khẽ tủm tỉm cười: – Chắc hôm qua bố của con làm chuyện gì đó không đúng bị cha Thế Long trị tội đó mà! – Hừ… dù bố có làm sai thì cha Thế Long cũng không nên đối xử với bố như vậy chứ! – Thôi, ngoan nào, con qua phòng chú chơi nè, hai chú cháu mình cùng đánh răng nhé. Cha Thế Long và bố Duy Minh cũng cần phải đánh răng mà! Thế Long thở phào nhẹ nhõm khi thấy tiểu quỷ ngoan ngoãn đi theo Đầu Đinh về phòng, hắn cũng đã tỉnh ngủ quay vào trong. Duy Minh vẫn còn lười biếng nằm trên giường, vừa nhìn nét mặt đang hiện dòng chữ “bó tay chấm com” của Thế Long vừa tủm tỉm cười. Thế Long thấy mình bị trêu chọc liền chạy đến chọc lét Duy Minh khiến nó la oai oái. +++ Ưm, chào mọi người. Cháu tên là Vỹ Kiệt, mọi người ở nhà hay gọi cháu là tiểu quỷ, ai cũng bảo cháu nghịch nhưng mà cháu thấy mình có nghịch lắm đâu. Híc híc. Năm nay cháu 7 tuổi, như mọi người thấy đấy, ở nhà tuy cháu không có mẹ nhưng cháu có đến hai người bố, à không, đúng hơn thì một người bố và một người cha. Đầu tiên, cháu chỉ gọi bố Duy Minh là bố thôi, và gọi cha Thế Long là chú. Nhưng lúc đó “chú” nằng nặc không chịu, cứ một mực bảo cháu gọi là cha. Cháu cũng thấy lạ, bố và cha thì có gì khác? Mà cháu đã có bố Duy Minh rồi mà? Haizzz, người lớn khó hiểu quá. Nhưng chú Thế Long đã lấy cả một phòng đồ chơi, siêu nhân, xe mô hình, máy chơi game,… ra để mua chuộc cháu gọi chú ấy là cha. E hèm, thôi thì vì đồ chơi cháu gọi chú ấy là cha cũng không sao. Dù sao, bố Duy Minh cũng không phản đối mà. Nói chuyện này một chút, chú Thế Long, í quên, bây giờ là cha Thế Long từng nói mình là chồng của bố Duy Minh. Cháu có hơi thắc mắc một xíu, không phải cha Thế Long nên là chồng của mấy cô gái xinh xinh vẫn hay theo đuổi cha sao? Tại sao lại làm chồng của bố Duy Minh? Bố Duy Minh cũng là đàn ông mà. Nhưng cha Thế Long nói rồi, vợ chồng thì giới tính không quan trọng, miễn sao cả hai yêu nhau và sống với nhau hạnh phúc là được. Ưm… cháu thấy như vậy cũng đúng, cả bố Duy Minh và cha Thế Long đều rất vui vẻ mà. Hihi. Còn bây giờ thì cháu đang ở trên xe với bố Duy Minh và cha Thế Long, hai người bọn họ sẽ đi họp phụ huynh cho con. May là sáng sớm cháu đã qua nhắc chứ không thôi là cả hai người đều quên mất tiêu rồi, lúc đó cháu không biết cô giáo dữ dằn trong lớp sẽ tức giận như thế nào. Cái này là cháu thiệt á, lần đầu tiên đi họp phụ huynh cho con xong, cô giáo cứ khen cha Thế Long đẹp trai mãi, còn bảo mỗi lần đi họp phải kêu cha Thế Long đi họp. Tối đó về lúc ăn cơm con kể cho cả nhà nghe. Nghe xong cha Thế Long chỉ ừ hử rồi không nói gì, còn bố Duy Minh thì phùng mang trợn má, nói là sau này đi họp phải cho bố đi cùng. Con thiệt là không hiểu gì luôn, không phải trước đây mỗi khi còn nhờ bố đi họp bố đều than làm biếng, đùn đẩy qua cho cha Thế Long sao? Người lớn sao mâu thuẫn quá vậy? Híc. Lần này họp phụ huynh sao mà lâu thế nhỉ? Cô giáo bình thường dữ dằn là thế mà bây giờ trông hiền thục quá vậy? Đúng là nhìn không quen mắt chút nào hết. Ồ, cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, cháu đang chuẩn bị tung tăng nắm tay hai người ra ngoài thì cô giáo kêu lại nói chuyện riêng. Híc, không lẽ cô giáo méc chuyện đó sao?
|
Chuyện đó là vầy nè, thiệt ra cháu rất thích bạn lớp trưởng, da bạn ấy rất trắng, lại gần cũng rất thơm nữa, bạn ấy nói chuyện thì dễ thương cực kì luôn. Nên cháu đã lén theo dõi cha Thế Long hôn Duy Minh mấy lần rồi, nhớ thật kĩ từng chi tiết rồi đi áp dụng với bạn lớp trưởng. Nhưng cháu hôn xong thì bạn ấy khóc ầm ĩ, rồi còn méc cô giáo nữa. Cháu hỏi sao cậu ấy khóc, cậu ấy bảo là cậu ấy là con trai, cháu cũng là con trai, sao hôn nhau được. Nhưng chẳng phải cha vẫn thường hôn bố như vậy sao? Bố có khóc đâu chứ, bạn lớp trưởng này phiền phức ghê. Thôi không kể nữa, cô giáo đúng là kêu hai người lại để méc chuyện này rồi. Híc, nét mặt bố Duy Minh rất nghiêm túc lắng nghe cô giáo còn cha Thế Long thì tỏ ra rất thờ ơ. Thậm chí cha còn ngắt lời cô giáo nữa: – Tôi nghĩ tụi nhỏ còn nhỏ, cũng chỉ là vấn đề môi chạm môi, ở lứa tuổi này đây chỉ là hành động bộc phát, cô không nên quan trọng hóa lên như vậy! Kìa, cháu nói có sai đâu, cô giáo vừa nghe cha Thế Long mở miệng thì hai mắt đã sáng rực, nhấp nháy hai hình trái tim to đùng, cơ bản có nghe cha nói gì đâu mà vẫn gật đầu lia lịa. Còn bố Duy Minh vốn đang rất chăm chú lắng nghe thấy thái độ đó của cô giáo liền rất bực tức, nói vài lời khách sáo rồi kéo hai cha con cháu ra khỏi phòng họp. Trên xe, cha Thế Long vừa đang tập trung nhìn đường phía trước thì bố Duy Minh lên tiếng: – Thế Long, em nghĩ chúng ta nên thay đổi cách dạy dỗ thằng tiểu quỷ này mới được. Học chuyện tốt không học sao lại học mấy chuyện này? – Ý em là chuyện chúng ta làm là không tốt? Chúng ta yêu nhau và thể hiện tình cảm với nhau là không tốt à? – Thế Long nghe Duy Minh nói xong liền nghiêm túc phản pháo lại. – Không phải – Duy Minh hơi đuối lý – Nhưng như vậy cũng không nên, chúng ta cứ như vậy sẽ “định hướng” cho Vỹ Kiệt đi theo con đường của chúng ta đó! Lần này Thế Long chưa nói gì thì cháu thấy ức quá nên mới lên tiếng: – Bạn lớp trưởng dễ thương lắm mà, con thật sự rất thích bạn ấy, rất muốn hôn bạn ấy! – Con… – Duy Minh ức chế quá đành chĩa mũi tên qua trách Thế Long – Anh xem đi, anh dạy hư con rồi kìa! – Uầy, chẳng phải dân gian có câu “con hư tại mẹ” sao? Sao lại đổ lỗi cho anh? Lần nào anh hôn em cũng đáp trả mà… À, nếu anh nhớ không lầm thì lần đầu tiên gặp mặt em là người đã bá đạo chủ động hôn anh trước nhá! – Anh… anh… Anh quá đáng lắm. Chuyện này mà cũng nói cho con nghe nữa! – Hề hề – Thế Long quay xuống cười nham nhở. – AN THẾ LONG!!! DỪNG XE LẠI NGAY! Rồi, bố Duy Minh giận rồi! Haizzz, mỗi lần bố và cha cãi nhau thì cháu luôn theo phe của bố Duy Minh, vì dù ai đúng ai sai thì người cuối cùng nhận lỗi vẫn là cha Thế Long. Vả lại quan trọng hơn là bữa ăn trong nhà do bố Duy Minh phụ trách, cháu không thể đắc tội với bữa ăn của mình được. Lần này cũng vậy, sau khi bố Duy Minh xuống xe thì cháu cũng lon ton chạy theo sau. Hai người bọn cháu đi bộ một đoạn trên vỉa hè, cha Thế Long thì chầm chậm chạy xe bên cạnh, nhấn còi inh ỏi. Một lúc sau, bố Duy Minh chịu không nổi quay lại quát: – Ồn ào quá! Anh không sợ người ta dòm ngó à? – Không hề! Anh đi theo lỗi xã của anh mà! Em đi bộ không mỏi chân à? – KHÔNG! – Em không mỏi nhưng tiểu quỷ thì mỏi đó! Nhìn mặt con nhăn nhó kìa, em đành lòng sao? Đó, cha Duy Minh lại lấy cháu ra làm cái cớ, nhưng cháu cũng chịu hợp tác lắm, tuy không muốn mất bữa ăn nhưng cháu cũng không muốn tự hành hạ đôi chân của mình nên lập tức nhăn nhó, vuốt vuốt mấy hột mồ hôi. Yeah! Bố Duy Minh động lòng rồi, được lên xe lại rồi. Lần này cũng như thường lệ, mỗi khi “giận” xong, cha Thế Long lại đưa cháu và bố Duy Minh đi ăn một bữa thịnh soạn như để chuộc lỗi. Ưm, thôi, cháu không nói nữa, cháu phải ăn cái hambuger to thật to này cái đã! +++
|
Ăn xong đâu đó thì cha Thế Long lại đưa cháu đi công viên chơi rồi mới về nhà. Vừa đến nơi thì chuyện hồi trưa lại bị mang ra nói. Chuyện là cha Thế Long như thường lệ vừa về đến nhà là sẽ hôn bố Duy Minh một cái. Tuy bố Duy Minh đã bắt cháu lấy tay che mắt lại nhưng mọi người nghĩ coi, tay cháu mới to được từng này thôi, sao có thể che hết được chứ? Nên nói chung cháu cũng có thấy hai người hôn nhau chút chút… chỉ chút chút thôi. Hihi. Rồi lần này cũng vậy, cha Thế Long định hôn bố Duy Minh nhưng bố đã lấy tay chặn lại. – Nữa, em đã bảo là không làm như vậy trước mặt tiểu quỷ nữa mà! – Làm vậy là làm gì? – Thế Long giả ngốc, cố tình áp sát Duy Minh hơn. – Là… anh… anh cố tình! – Duy Minh ấm ức nói. – Cố tình gì? – Thế Long rất nhanh chóng đã dán chặt môi mình lên môi của Duy Minh – Hửm? Sau đó, cha Thế Long càng lúc càng áp chặt bố Duy Minh vào cánh cửa, lại ăn hiếp bố Duy Minh của cháu nữa rồi. Haizzz, cha Thế Long vẫn “chăm chú” hôn và tiện tay mở cửa phòng rồi đẩy bố Duy Minh vào trong. Đúng lúc đó, chú út từ đâu xuất hiện bịt mắt cháu lại: “Này tiểu quỷ, cái này cấm trẻ em dưới 18 tuổi! Mau theo chú về phòng!” NGOẠI TRUYỆN 2: Sao bất công thế này? Sau khi có tiểu quỷ Duy Minh càng ý thức được việc giữ gìn hình tượng ông bố đảm đang nên mặc dù nhà có người giúp việc nhưng nó vẫn nỗ lực làm việc nhà. Đương nhiên là nó chỉ giành việc quét dọn phòng của hai người và giặt giũ quần áo của nó, Thế Long và tiểu quỷ. (Cái này gọi là siêng một nửa nhỉ @@), ngoài ra thì nấu ăn cho cả nhà là công việc nó đã làm từ trước đến nay. Hôm nay là một ngày cuối tuần đẹp trời, bên ngoài nắng vàng óng, những ngọn cỏ xanh mướt đang rung rinh trong gió. Nói chung là bầu không khí vô cùng tốt, nhưng trong phòng thì hoàn toàn ngược lại! Duy Minh đang phải đau khổ là quần áo cho Thế Long. Không hiểu sao hôm nay quần áo nhiều thế, là đến nỗi hai tay đã đau ê ẩm mà vẫn chưa xong, Duy Minh ấm ức chạy đến bên cạnh Thế Long kêu gào thảm thiết: – Thế Long… Em không chịu đâu! Thế Long đang chăm chú ngồi xem lại hồ sơ trên máy tính, nghe vậy liền tò mò quay lại: – Hả? Có chuyện gì vậy? Duy Minh đau khổ đưa hai bàn tay đau ê ẩm ra trước mặt Thế Long, vẻ mặt vô cùng đáng thương kết hợp với giọng nói đầy cảm thán: – Thế Long, anh xem nè. Tay của em đau ê ẩm rồi đây nè! – Đâu, đưa anh xem – Thế Long dịu dàng hỏi, sau đó Duy Minh nũng nịu đưa hai bàn tay của mình ra. Thế Long nâng lên rồi hôn vào đó mấy cái – Rồi, chịu chưa! Nhưng Duy Minh vẫn chưa chịu, đứng đó giậm tay giậm chân: – Không chịu đâu, bất công quá! Bất công quá! Thế Long vừa nói vừa vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Duy Minh, nhẹ nhàng kéo một cái, khiến cho nó rất tự nhiên ngã vào lòng hắn. Thế Long liền thừa nước đục thả câu, chậm rãi nhấm nháp đôi môi của Duy Minh rồi hỏi: – Chẳng phải vì em muốn cho tiểu quỷ thấy em là một người bố đảm đang à? – Ưm…ưm… Duy Minh vừa bị ôm chặt vừa bị khóa môi không thương tiếc nên chỉ có thể oán thầm: làm cái gì thế, người ta không nói được mà! Sau khi bị tước quyền tự do ngôn luận một cách trắng trợn như thế xong, Duy Minh thở hồng hộc tiếp tục làm nũng: – Tay em vẫn còn đau lắm cơ! Hay là cuối tuần này nấu cơm, giặt giũ, dọn vệ sinh,… anh làm hết đi! Thế Long nghe xong vẫn vô cùng bình tĩnh hỏi lại: – Thế những việc đó thứ hai ai làm? – Là anh! – Duy Minh vô tư trả lời. – Thế còn thứ ba? – Thế Long lại hỏi tiếp – Là anh luôn! – Duy Minh lại tiếp tục trả lời. – Vậy thứ tư thì sao? – Híc, cũng là anh! – Duy Minh líu lưỡi trả lời. – Ừm, còn thứ năm ai làm? – Anh… – Giọng điệu của ai đó đã giảm âm lượng nhỏ đến thảm thương. – Vậy thứ sáu? – Thế Long quyết đuổi cùng giết tận, nhất quyết không chịu buông tha! Nghe đến đây Duy Minh bỗng xấu hổ cúi đầu: – Cũng là anh luôn… Thế Long vô cùng hài lòng trước thái độ ăn năn hối cả đó của Duy Minh, bèn lấy hai ngón tay thon dài của mình kẹp lấy chóp mũi nhỏ nhắn của nó: – Vậy hai ngày cuối tuần anh còn đùn đẩy cho anh làm nữa sao? Duy Minh thẹn quá hóa giận, hùng hùng hổ hổ gân cổ lên biện hộ cho mình: – Vì… vì suốt tuần em quá bận mà! Vừa làm ở AJ vừa phải phụ giúp cửa hàng cho nhỏ Nhi nữa mà. Nhưng lời nói vừa thốt ra thì Duy Minh càng xấu hổ hơn vì… Thế Long bận hơn nó gấp trăm lần: vừa phải giải quyết tất cả các công việc của AJ còn phải gián tiếp xử lý công việc của các chi nhánh, đã vậy còn phải làm hết các công việc nhà do Duy Minh đùn đẩy. Nên khỏi phải nói, Thế Long đang trong giai đoạn sự nghiệp rực rỡ nhất, ở AJ điều khiển cả một tập đoàn vô cùng đồ sộ, không biết có bao nhiêu nhân viên đang nằm dưới quyền sinh sát của anh… vậy mà ở nhà Thế Long lại an phận làm hết việc nhà mà nó giao phó. Như vậy, chẳng phải là anh đã nhượng bộ lắm rồi sao? Một Tổng giám đốc anh minh thần dũng trong truyền thuyết ở nhà vẫn mang tạp dề, xắn tay áo, đeo bao tay rửa bát thật chẳng phải rất đáng mất mặt sao? Ấy thế mà vì yêu nó nên Thế Long vẫn chấp nhận tất cả. Suy nghĩ này khiến Duy Minh vô cùng cảm động, có chút lâng lâng vì sung sướng. Nhưng Thế Long nhường nhịn nó như thế mà nó lại… Duy Minh suy nghĩ một hồi, bất giác cảm thấy ngượng ngùng tự giác trèo xuống khỏi người Thế Long, yên lặng không nói câu nào rồi lặng lẽ bước lại bên cạnh bàn là quần áo. Nó cúi mặt, lầm lũi là tới là lui, cái áo phẳng phiu nhưng vẫn bị sự “chăm chỉ đột xuất” của Duy Minh dày vò thêm chút nữa.
|
Thế Long đang được ai đó ngồi trên đùi vô cùng ấm áp nhưng sự ấm áp đó biến mất khiến anh cảm thấy như bị mất mát chút gì đó. Vội vàng nhìn theo dáng người của nó đang đứng miệt mài là quần áo càng khiến Thế Long cảm động hơn, sự mất mát trước đó được thay thế bằng một thứ cảm xúc khác khó có thể đặt tên. Lúc này, đôi chân Thế Long không cần sự điều khiển của đại não hay mách bảo của con tim mà đã lập tức đứng dậy, chậm rãi tiến đến chỗ Duy Minh đang đứng, bất ngờ vòng tay ôm chầm cậu nhóc từ phía sau. Thế Long dịu dàng nói khẽ vào tai Duy Minh: – Việc nhà cứ để đó anh làm cho. Lời nói vừa lọt vào tai đã có tác dụng ngay tức thì, khiến trái tim Duy Minh lỗi một nhịp, nhưng cũng lắc đầu ngay lập tức: – Không cần, không cần! Cứ để em làm được rồi. Thế Long khẽ nhướn mày, trong lòng thầm nghi vấn: “Ai kia hôm nay giác ngộ sớm vậy sao?” Duy Minh chột dạ cúi đầu: – Là em vô tâm, ích kỉ, lười biếng,… nhưng cả tuần anh đã đi làm rất vất vả rồi, về nhà còn phải làm việc nhà nữa nên hai ngày còn lại cứ để em làm cho! Từng lời từng chữ của Duy Minh nói ra một cách rụt rè như thế như liều thuốc kích thích khiến cổ họng Thế Long bất giác nghẹn lại vì xúc động nên liền ôm chầm lấy nó, ghì chặt vào lòng khiến cả hai dường như đang dính chặt vào nhau. Hai tay của Thế Long cũng không chịu yên, đã bắt đầu chu du vào trong lớp áo mà Duy Minh đang mặc. Về phía Duy Minh, lắc đầu xong nó liền cảm thấy hơi hối hận. Bây giờ Duy Minh đang cảm thấy rất phân vân, lắc đầu hay gật đầu, nếu gật đầu thì quá mất mặt, còn nếu lắc đầu thì lại phải làm nốt hôm nay và ngày mai. Cứ thế, nội tâm Duy Minh được một phen giằng xé dữ dội giữ làm hay không làm, nhưng cuối cùng nó đã chọn sĩ diện dù trong lòng thì rất… lười biếng! Nhưng rất may cảm giác bị giằng xé nội tâm ấy của Duy Minh rất nhanh chóng đã bị xua tan bởi bàn tay của Thế Long rất không chịu an phận. Hắn cứ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của nó, khoan khoái hưởng thụ cảm giác lâng lâng ấy. Đối với Duy Minh, đây đúng là loại cảm giác trêu chọc lòng người mà. Thế Long càng lúc càng ngông cuồng và trong tình thế này, Duy Minh đương nhiên không có bất kì cơ hội nào để chống đỡ. Đến khi Thế Long cởi bỏ áo của cả hai, tiếng rên rỉ của nó cuối cùng cũng phát ra khe khẽ. Bởi vậy, trong phòng phút chốc đã tràn ngập không khí mờ ám. Thấy Duy Minh đã bật đèn đỏ nên Thế Long thừa thế xông lên, vừa mút mát đôi môi ngọt ngào vừa đẩy Duy Minh nằm lên giường, Thế Long đè cả người mình lên thân thể nhỏ bé của nó, khẽ cọ xát. Tuy nhiên, trong bầu không khí hừng hực lửa tình như thế đột nhiên có mùi gì đó khen khét bốc lên. Trong lúc Thế Long đang ngấu nghiến đôi môi của Duy Minh thì nó cố gắng lên tiếng: – Ưm… Hình như… có mùi gì đó là lạ! Thế Long phớt lờ lời nói của Duy Minh, tiếp tục tấn công nó: – Có gì đâu… – Á… bàn là… em đang là quần áo! – Duy Minh bất ngờ la lên. Trước phản ứng mạnh mẽ đó của Duy Minh nên Thế Long đành dằn lòng, ngưng công cuộc “trọng đại” đi lại dựng cái bàn là lên, tiện tay vứt cái áo bị cháy một lỗ vào sọt rác, rồi sau đó lại nhào đến tiếp tục công việc dở dang ban nãy. Trong lúc cảm xúc thăng hoa thì Duy Minh cũng lấy tay vuốt ve người đang đè bên trên mình, nhưng hình như nó vừa chạm phải cái gì đó to to, mềm mềm,…Nói đến đây thì Duy Minh một bản tính khó đổi đó là suy nghĩ chưa qua kiểm nghiệm của đại não đã tuột thẳng ra ngoài: – Thế Long, hình như dạo này bụng anh bắt đầu to ra thì phải? Chẳng bằng hôm qua em thấy Đầu Đinh chạy bộ về, bụng thằng nhóc sáu múi như anh hồi đó vậy! – Duy Minh vô tư nói, ánh mắt mơ màng liên tưởng đến cảnh tượng hôm qua. Nhưng nó không hề hay biết mình vừa gây ra một cơn bão dữ dội. Thế Long vừa nghe xong, mọi động tác đang thực hiện đột ngột dừng lại. Duy Minh vẫn ngơ ngác không hiểu tại sao anh lại dừng giữa chừng như thế, nhưng cảm giác bị dụ dỗ đến toàn thân rạo rực giữa chừng như thế thật sự không dễ chịu chút nào. Vì thế, nó khẽ hé hé mắt, thoáng nhìn bóng dáng to lớn của Thế Long đang bao trùm lên mình liền giật mình, lập tức đặt trạng thái báo động cao độ. Thế Long đang dùng ánh mắt đen thẳm nhuốm màu chết chóc nhìn nó chằm chằm. Chỉ có điều, ánh mắt này lại rất mực bình tĩnh, không hề có chút gợn sóng nào. – Huỳnh Duy Minh, em đã biết tội của mình chưa? – Không biết – Nó vừa trả lời vừa trưng ra bộ mặt đáng thương, ngây thơ vô (số) tội! – Hừ – Thế Long lại ném cho nó thêm cái nhìn sắc lẹm – Phải phạt! Vừa nói xong, Thế Long lập tức trở thành một kẻ thi hành án, khiến cho chiếc quần lót của Duy Minh không cánh mà bay. Thế Long cắn nhẹ vào bả vai của nó, sau đó lập úp người Duy Minh lại, dùng tay tét vào mông nó mấy cái. Đến nước này, đầu óc mê muội của ai kia mới chịu tỉnh, hoảng hốt van xin: – Ông xã ơi, em biết lỗi rồi. Anh tha cho em đi mà! Thế Long nghiến răng ken két, tét vào mông nó thêm mấy cái nữa: – Sau lưng anh dám ngắm trai, đã vậy còn khen trước mặt anh nữa! Em xem, vì ai mà anh như vậy hả? Thời gian trước đây anh đi tập gym thì bây giờ phải để làm việc nhà cho em rồi. Được lắm, từ mai anh sẽ đi tập gym lại, việc nhà em lo! Càng nói thì ý định “trị tội” của Thế Long càng bốc lên phừng phừng, khiến cho Duy Minh nằm phía dưới khóc lóc năn nỉ nhưng vẫn hoài công vô ích. Thế Long lại tiếp tục giở trò tra tấn ban nãy. Đầu lưỡi chu du khắp tấm lưng trần của Duy Minh, đi đến đâu mọi tế bào của nó đều bị đốt cháy đến đó khiến nó vặn vẹo, toàn thân vô cùng ngứa ngáy. Thấy phản ứng của ai kia như vậy càng khiến Thế Long trở nên thích thú, hết lượt này đến lượt khác lật qua lật lại khiến Duy Minh cảm thấy mình như miếng thịt đang bị nướng trên lò than, khiến cho ai kia muốn mở miệng van xin nhưng đành lực bất tòng tâm. Nhưng Thế Long càng trêu chọc thì đến một lúc cũng không kìm chế được trò chơi của mình, hắn dùng lực bế bổng Duy Minh lên, tựa lưng cậu nhóc vào tường. Trong giây phút này, hai người bọn họ đang trong tình thế mặt đối mặt, Thế Long giả vờ nghiêm mặt cắn nhẹ vào mũi Duy Minh. Trong lúc cậu nhóc đang nhăn mũi thì Thế Long bất ngờ từ dưới tiến thẳng vào trong khiến Duy Minh khẽ la lên “A…” một tiếng rồi cấu nhẹ vào thắt lưng của hắn. – Anh… anh thật là xấu mà! Thế Long bỏ ngoài tai hết những gì nó trách móc, chỉ có điều giữ tốc độ không nhanh không chậm như đang trêu chọc ai đó. Duy Minh bây giờ như đang chịu cực hình, sau lưng là bức tường lạnh toát, trước mặt lại bị cơ thể nóng bỏng của Thế Long áp sát, bên trong lại đang có cái vật cương cứng kia không chịu yên… Băng hỏa phân tranh như thế này đúng là muốn giết người mà! Duy Minh càng nghĩ càng thấy mình vô cùng oan ức, vừa thở hổn hển vừa lên tiếng khiếu nại: – Em không phải lén nhìn sau lưng anh, chỉ là… ở chung một nhà sao mà không nhìn thấy được, đúng không ông xã? Anh tha cho em đi mà… – Bây giờ mới xin tha ư? Quá muộn rồi!
|