Đại Ngốc Và Nhóc Đần
|
|
Chương 07:
Nhóc Đần ấy à………
Trước giờ chỉ nhớ ăn không nhớ đánh.
Tuy rằng vẫn không học được cách thở khi hôn, mỗi lần hôn sẽ thiếu khí tới mức mặt đỏ bừng, nhưng vẫn rất thích hôn.
Không chỉ là khi ở ký túc xá kín đáo, ngay cả ở sân thể dục hoặc khu phòng học, chỉ cần không có người chú ý, cậu cũng đều quấn lấy Đại Ngốc đòi hôn hôn.
Còn không biết học được bản lĩnh đùa giỡn ở đâu.
Vừa vỗ tay theo tiết tấu vừa hô: “Hôn một cái, hôn một cái!”
Ồn ào tới Đại Ngốc không biết làm thế nào.
Bọn họ ồn ào như vậy, muốn không bị phát hiện là không thể nào.
Không bao lâu, đã trở thành “bí mật mà mọi người đều biết.”
Chẳng những trong lòng từng bạn học đều biết rõ ràng, rất nhanh ngay cả thầy cô đều biết.
Cho nên liền bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào nói chuyện.
Nhóc Đần trước giờ rất sợ hãi.
Thầy cô lên lớp, gọi tên của cậu cậu đều giật nảy mình.
Lúc này lại thể hiện ra một chút dũng cảm hiếm có.
Cho dù vẫn khó tránh khỏi trông giống một con chim non mắc mưa, cậu cắn chặt răng, cố gắng ưỡn cao ngực, biểu tình “cứ phóng ngựa qua đây, tôi tuyệt đối không chịu nhận thua”.
Thầy chủ nhiệm cũng kinh hãi.
Đại Ngốc dở khóc dở cười, vội vàng kéo cậu giấu đằng sau lưng mình, hỏi thầy chủ nhiệm mấy câu đơn giản: “Thành tích của em có xuống dốc không?”
Chuyện này đương nhiên không thể.
“Thành tích của cậu ấy có xuống dốc không?”
Hoàn toàn tương phản, ngược lại còn tăng lên…….
“Vậy hai bọn em ở bên nhau, có gì không tốt ạ?”
Thầy chủ nhiệm bị hỏi sửng sốt, chỉ có thể thở dài nói: “Các em thu liễm một chút, không được ảnh hưởng tới các bạn khác.”
Đại Ngốc lén thở phào một hơn, dắt tay Nhóc Đần ra ngoài.
Nhưng mà Nhóc Đần lại không biết thế nào gọi là “thu liễm”.
Mới vừa rời khỏi văn phòng của thầy chủ nhiệm, nhìn thấy tới một góc khuất tầm mắt, lại muốn hôn hôn, còn cố ý làm nũng.
“Em bị dọa rồi, phải hôn hôn mới khỏe được!”
Đại Ngốc cúi người dọa cậu: “Em cũng không biết cách thở, mỗi lần hôn đều thiếu khí, sẽ xảy ra vấn đề đấy.”
“Hả? Vấn đề gì?”
“Thiếu dưỡng khí sẽ tổn thương tới não, sẽ trở nên ngu ngốc, không phải em muốn trở nên thông minh sao…….”
Đại Ngốc vừa nói xong, Nhóc Đần đã bưng kín miệng, không dám hôn.
Nhưng mà một ngọn sóng vừa hạ xuống, ngọn sóng khác lại nổi lên.
Không bết có phải do lời “đe dọa” trước đây của Giáo Bá vẫn chưa tiêu tan, Nhóc Đần luôn muốn cùng Đại Ngốc thiết lập một mối quan hệ thân thiết hơn.
Là một sinh vật suy nghĩ đơn giản, trước đây thích hôn, nên quăng chuyện này ra sau đầu.
Nhưng những ngày tháng hôn hôn không còn nữa, lập tức lại nhớ ra chuyện này!
Đại Ngốc bị quyến rũ tới mức trán nổi gân xanh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị phá vỡ trạng thái “tượng đá”, lại còn không làm nổi đề trước kì thi sắp tới!
Nhưng lại không thể làm gì được cậu.
Chỉ đành túm người qua, ngồi xuống mặt đối mặt, trịnh trọng nói chuyện: “Bây giờ chúng ta còn nhỏ, đợi em thành niên rồi tính sau.”
Nhóc Đần nghe cách nói này rất không vui: “Tuổi của chúng ta cũng không khác biệt mấy, tại sao anh lại nói em nhỏ…….”
“Anh không giống như thế.” Vẻ mặt Đại Ngốc nghiêm túc.
“Tại sao lại không giống.”
Đại Ngốc không nhịn được cười tà ác một cái.
“Anh to.”
|
Chương 08:
Kỳ thực lúc đó Nhóc Đần không phản ứng lại.
Nhưng mà…..
Trực giác của Nhóc Đần nói cho cậu, không khí quanh người Đại Ngốc không giống so với bình thường, nói thêm gì nữa chỉ sợ……..
Cậu liền lập tức ngậm miệng.
Không dám hỏi kỹ.
Nhưng cho dù cậu không hỏi, đáp án cũng tự động chạy tới trước mặt cậu.
Ba tuần sau, là sinh nhật mười tám tuổi của cậu.
Ngày sinh nhật, Giáo Bá dường như ấm ức thay cho Nhóc Đần, trào phúng cậu trên đường một chút:
“Rõ ràng là đã mười tám tuổi rồi, nhưng vẫn là gà tơ”.
Nhóc Đần giận sôi máu.
Nhưng lại không thể phản bác.
Chỉ có thể phùng má, tủi thân đứng tại chỗ lẩm bẩm.
Cậu vốn còn chút sợ hãi không rõ ràng, nhưng bị đả kích, giờ chỉ còn lại tò mò và dũng cảm.
Đại Ngốc sợ dọa cậu, bố cáo an dân trước: “Nếu như em sợ, chúng ta đợi thêm nữa, nếu như em không thích, anh không làm cũng……”
Nhóc Đần không đợi Đại Ngốc nói xong, phản bác ngay tại trận: “Em không sợ! Em đã mười tám tuổi rồi! Em không muốn làm gà tơ nữa!”
Lời này rất bốc đồng.
Nhưng khi nhìn thấy vật thật, thì…….
Đại Ngốc rất lớn.
Một bàn tay của Nhóc Đần không nắm nổi.
Thứ trong lòng bàn tay nóng bỏng, gân xanh bên trên còn có thể động……..nảy nảy trong tay của cậu, giống như là có sinh mệnh.
“Thế nào?” Đại Ngốc hỏi.
“Giống, giống như đang sống……..” Nhóc Đần khẽ nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu nói lắp.
“Bây giờ sợ rồi sao?” Đại Ngốc lại hỏi, “Bây giờ mà em muốn dừng vẫn còn kịp. Nhưng qua thôn này, sẽ không còn quán nào nữa, lát nữa vào thật rồi, thì không do em quyết định được.”
Kỳ thực Nhóc Đần có hơi sợ.
Nhưng mà bây giờ sợ, ngày mai vẫn còn là gà tơ, lập tức lại mạnh mẽ lên: “Không, không, không sợ, đến.”
Ban đầu Đại Ngốc vốn định sử dụng phương thức làm từ đằng sau để cậu tương đối thoải mái.
Nhưng Nhóc Đần tỏ ý làm như vậy không nhìn thấy mặt, cũng không có cách nào hôn hôn nên kiên quyết từ chối.
Đại Ngốc chỉ đành để cậu ôm lấy cổ mình, ôm cậu vào lòng, chậm rãi, từng chút từng chút giúp cậu thả lỏng.
Không hổ danh là học thần đẳng cấp, cho dù là việc gì cũng có thể làm tốt.
Nhóc Đần ban đầu còn căng thẳng lưng cứng đờ.
Chỉ một lát sau đã mềm mại như một chiếc kẹo bông, thoải mái ôm lấy cổ Đại Ngốc rên rỉ.
Nhưng mà…..
To có chỗ khó của to.
Mặc dù công tác chuẩn bị tiền kỳ được tiến hành vô cùng đầy đủ, nhưng khi chính thức tiếp nhận, Nhóc Đần vẫn “Hức…..” một tiếng, khóc lên: “Không, không được, to, to, to quá, bụng bị vỡ ra mất……”
Đại Ngốc chỉ có thể cắn răng dừng lại: “Đau lắm hả?”
“Không đau lắm, nhưng mà…….căng…”
“Không thoải mái? Không thoải mái thì anh……” Gân xanh ở thái dương Đại Ngốc đập liên tục, hàm răng cắn lại kêu kèn kẹt, lý tính ép bản thân phải lui ra ngoài, nhưng thân thể lại không thực hiện được…..nhân sinh khó có khi gặp được thời khắc mâu thuẫn thế này.
Nhóc Đần nghe thấy giọng của Đại Ngốc có gì đó không đúng lắm.
Mở mắt ra nhìn, ngay trước mắt cậu là khuôn mặt siêu đẹp trai của Đại Ngốc, trên trán, trên chóp mũi đều là mồ hôi, bởi vì kích động và nhẫn nại nên mặt ửng hồng.
Lại gợi cảm mê người.
Nhóc Đần cảm thấy đầu óc nổ bùm một tiếng, tim đập vô cùng nhanh, đột nhiên ma xui quỷ khiến ôm lấy cổ Đại Ngốc: “Đừng đi ra ngoài, rất, rất ….thoải mái?”
Đại ngốc sửng sốt một chút.
Sợ cậu tủi thân: “Không phải em thấy căng khó chịu lắm sao?”
“Ừ….rất căng, nhưng, nhưng, là…….” Nhóc Đần buông một tay xuống, ấn lên vị trí tim mình, “Nơi này thoải mái.”
|
Chương 09:
Đại Ngốc cảm thấy linh hồn chấn động!
Nhóc Đần lại hoàn toàn không hề có cảm giác mình nói lời gì giỏi lắm, chỉ vừa lắp ba lắp bắp vừa khóc: “Anh đừng to thêm nữa, to thêm nữa em không chịu được đâu……..”
Còn tủi thân cầm lấy tay Đại Ngốc chạm vào cái bụng nhỏ mềm mại của mình: “Anh xem, bị, bị, bị anh chọc thành một cái bao rồi……”
Đại Ngốc bị Nhóc Đần kéo tay, đặt trên cái bụng nhỏ mềm mại, chạm vào hình dạng như ẩn như hiện của mình…….
Thiếu chút nữa bạo phát thú tính.
Trước đây Đại Ngốc chưa bao giờ tự cho mình là “tượng đá”.
Trong mắt anh, hết sức chăm chú làm đề, chẳng qua cũng chỉ là một chuyện không thể bình thường hơn nữa.
Nhưng mà tối hôm này, Đại Ngốc nhận biết một bản thân hoàn toàn mới.
Nhóc Đần thì sao…..
Đương nhiên cũng không ý thức được nội tâm Đại Ngốc đang giãy giụa “nước sôi lửa bỏng” thế nào, cậu lại “thân lâm hiểm cảnh” ra sao….Trên thực tế, nửa quá trình sau, ý thức của cậu gần như khó có thể tính táo, mơ mơ màng màng giống như vừa bị vứt lên trời rồi lại rơi xuống dưới, không biết khi nào thì mê man ngủ mất, cũng không biết mình tắm thế nào, thay quần áo ngủ thế nào.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, xương cốt cơ thể lười biếng, thoải mái giống như bông được phơi dưới nắng.
Cậu vừa nghĩ tới việc mình thực sự đã quăng được cái mác “gà tơ” đi, như mở cờ trong bụng.
Nghĩ tới người cùng mình “tháo mác gà tơ” chính là Đại Ngốc, cậu càng thêm vui vẻ hận không thể bay lên trời.
Nhưng nhìn góc nghiêng im lặng làm đề của Đại Ngốc ngồi bên cạnh mình, cậu lại cảm thấy đây chính là bí mật quan trọng nhất của mình, nhất định phải giấu đi, tuyệt đối không thể để người khác biết được!
Nhưng…..
Toàn thân cậu từ trên xuống dưới, từ đầu tới chân đều tản ra sức quyến rũ gợi cảm vì trải nghiệm hoàn toàn mới ngày hôm qua……
Muốn không bị phát hiện, căn bản là không thể.
Giáo Bá phát hiện ra đầu tiên.
Hơn nữa còn lập tức chạy tới, thừa dịp Đại Ngốc bị giáo viên gọi vào văn phòng, hỏi này hỏi kia đầy quái gở.
Nếu như chỉ là chuyện của một mình Nhóc Đần, cậu lập tức sẽ sợ co rúm lại.
Nhưng chuyện này còn liên quan tới Đại Ngốc, nhóc đần lập tức biến thành người khác, chẳng những có gan giằng co với Giáo Bá, thậm chí còn tranh luận: “Chuyện này liên quan gì tới cậu đâu?”
Giáo Bá không ngờ tới, Nhóc Đần trước giờ vẫn luôn mặc cho người ta nhào nặn vê tròn, vậy mà lại có thể nói những lời thế này.
Giáo Bá bị nghẹn sửng sốt.
Sau đó lập tức cười lạnh: “Cậu cho rằng làm thế có thể trói buộc cậu ta?”
Nhóc Đần không hiểu được cậu ta đang nói gì, trừng to mắt mờ mịt hỏi: “Có ý gì?”
Khuôn mặt tươi cười của giáo bá mang theo chút chế nhạo: “Thật sự là một tên đần! Bây giờ chúng ta đã lớp mười hai rồi, cậu ta là học bá, cậu là cái gì? Cậu có thể thi cùng một trường đại học với cậu ta sao? Có thể đi tới cùng một thành phố với cậu ta sao? Có thể theo kịp bước chân của cậu ta sao? Không thể đúng không?”
Ánh mắt Nhóc Đần trừng to tròn, muốn phản bác lại, hơi hé miệng, nhưng lại không nói ra được gì.
Gần đây ở chung với Đại Ngốc, sống những ngày tháng thoải mái, cậu đã quên mất là còn có chuyện này.
Giáo Bá nhìn biểu tình của cậu, biết rằng đã chọc trúng điểm yếu rồi, đột nhiên cười càng thêm chế nhạo: “Cho nên hai người sẽ chia tay thôi…..chẳng qua cậu ta thừa dịp có thể chiếm lợi từ cậu nên cố gắng một chút thôi……”
Giáo Bá vẫn còn đang thao thao bất tuyệt.
Cái gì mà “bởi vì trường của chúng ta là trường nam, yêu đương vì hoàn cảnh nhiều”, “ra khỏi trường rồi thì ai xem trúng cậu”, “một đống nữ sinh dễ thương, ai còn muốn cái loại không ngực không mông như cậu”….
Dường như Nhóc Đần nghe được.
Lại dường như không nghe được gì.
Giống như hóa đá đứng tại chỗ.
Một lát sau, mấy giọt nước mắt “lạch tạch” không hề báo trước rơi xuống đất.
|
Chương 10:
Giáo Bá nghe được tiếng vang trong trẻo của giọt nước mắt trên nền đất, đột nhiên hoảng loạn.
Nhóc Đần là một kẻ mít ướt.
Trước đây luôn bị cậu chọc khóc.
Nhưng không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy Nhóc Đần của bây giờ không giống như Nhóc Đần của trước đây nữa……
Trước đây, cậu luôn cảm thấy, Nhóc Đần là một con chim nhỏ còn chưa mọc đủ lông, làm thế nào cũng không thể bay khỏi lòng bàn tay cậu.
Nhưng bất tri bất giác…..
Nhóc Đần đã thay đổi rồi.
Mọc lên lông vũ xinh đẹp có sức mạnh.
Tuy rằng có lẽ không bay được cao, nhưng đã rất xa rồi, xa khỏi phạm vi mà cậu có thể bắt được.
Cậu có vươn tay thế nào, cũng không thể chạm tới.
Kết quả……
Đại Ngốc bàn xong chuyện với giáo viên, đi ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy Nhóc Đần và Giáo Bá đang giằng co nhau trên hành lang thưa thớt.
Nhóc Đần khóc lem luốc cả mặt.
Giọng nói khàn khàn.
Toàn thân run rẩy.
Nhưng mà vẫn không chịu nhường một bước: “Cậu, không cho cậu nói anh ấy như vậy! Anh ấy không…..không phải là dạng người như thế!! Cậu là tên tiểu nhân! Đừng lấy lòng, lòng, lòng tiểu nhân, đo bụng quân tử! Hức…..cậu, cậu không được nói anh ấy như vậy…..hức…..”
Đại Ngốc không ngờ rằng mình mới đi chưa tới nửa tiếng đã xảy ra sự việc thế này.
Mặt đột nhiên đen lại.
Lập tức xông lên, giống như gà mái bảo vệ gà con, đuổi Giáo Bá đi, mang Nhóc Đần quay lại ký túc xá.
Nhóc Đần vẫn khóc.
Không dừng lại được.
Đại Ngốc ôm lấy cậu dỗ dành rất lâu, hỏi cậu rốt cuộc bị làm sao?
Nhóc Đần chỉ thút thít, nghẹn ngào không nói nên lời.
Đại Ngốc nóng vội chảy đầy mồ hôi.
Nhưng không nỡ ép cậu nói.
Chỉ có thể hít một hơi thật sâu, lại hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, nghĩ lại những lời mà Nhóc Đần hét lên với Giáo Bá, cẩn thận chứng thực giả thiết lớn mật kia: “Có phải cậu ta đã nói gì không?”
Nhóc Đần thút thít, mới nhỏ giọng “ừ” một tiếng, gật gật đầu.
Giọt nước mắt nhỏ bé trên mi thi nhau rơi xuống.
Đại Ngốc chỉ cảm thấy những giọt nước mắt kia giống như đang rơi vào tim mình.
Từng giọt đều rất nặng.
Gõ làm cho ngực anh phát đau: “Cậu ta nói anh làm sao?”
Nhóc Đần cắn môi không nói gì.
Đại Ngốc hôn nhẹ cậu, cứu môi dưới bị cậu cắn trắng bệch: “Có phải nói anh không đáng tin cậy?”
Nhóc Đần không phủ nhận.
Đại Ngốc đoán từng câu một.
Đoán chừng bốn năm câu.
Nhóc Đần ngẩng đầu, khó tin chớp chớp mắt nhìn anh: “Sao, sao anh đều biết vậy? Anh nghe được rồi?”
Đại Ngốc cười khẽ: “Chỉ chút tâm tư của em, anh còn phải nghe sao?” Nói xong lại chỉ chỉ vào trán mình, “Trí thông minh đỉnh cao, phân rõ trắng đen, so easy.”
Nhóc Đần cuối cùng cũng phấn khởi trở lại, dựng thẳng ngón tay cái: “Like! Không hổ danh là anh!”
“Cậu ta nói những lời đó, em……em không tin!” Nhóc Đần không đợi Đại Ngốc mở miệng đã giành nói trước, “Nhưng……nhưng….” đầu cậu lại gục xuống “Em lại cảm thấy…..những lời ấy…..hình như cũng không hoàn toàn là vô lý…….em, em quá ngốc, luôn cảm thấy……liệu có làm phiền tới anh, cái gì đó…….”
Vừa nói, vừa rụt rè nhìn về phía Đại Ngốc.
Chương 11:
Đại Ngốc xoa xoa mái tóc mềm của Nhóc Đần, nâng khuôn mặt của cậu lên, nhìn vào mắt cậu, dịu dàng hỏi:
“Em lo bản thân mình ngốc sẽ liên lụy tới anh?”
Nhóc Đần gật gật đầu trong tay anh.
“Nhưng ở phương diện này, chúng ta giống nhau,” Đại Ngốc lên tiếng nói vô cùng tự nhiên, “Em là đần, anh là ngốc, trời sinh một đôi…..nếu như nói liên lụy, cũng là liên lụy lẫn nhau, hai bên đều thua thiệt, quấn lấy nhau, vừa vặn tốt đẹp!”
“Không phải vậy!” Nhóc Đần phản đối, “Rõ ràng là anh rất thông minh……”
“Dựa vào gì để nhìn thấy?” Đại Ngốc hỏi, “Em phải biết, ở trong trường học, những bình luận về anh càng tồi tệ hơn em nhiều………cùng lắm thì em chỉ “có chút chậm chạp”, nhưng anh lại là “đầu óc có vấn đề”!
“Không phải vậy!” Nhóc Đần phản đối kịch liệt, muốn tìm luận cứ để duy trì luận điểm của bản thân, nhưng đầu óc cậu hoạt động chậm, nghĩ hồi lâu cũng chỉ có thể nói ra một câu, “Anh……..thành tích rất tốt! Mỗi lần thi đều được hạng nhất!”
“Nhưng thành tích học tập chỉ là một phương diện của một người,” Đại Ngốc đã sớm hiểu ra, “Không thể đại diện cho cả con người đúng không?”
“Nói cũng……….” Nhóc Đần bị thuyết phục, cau mày, suy nghĩ một lát, “Nhưng anh không chỉ học tập tốt, cái gì anh cũng biết, em………..em không biết gì………”
“Em rất tự ti đấy,” Đại Ngốc dựng thẳng ngón tay lên, chặn lại môi cậu, “Xa thì không nói, chỉ trong tuần này thôi, không phải em đã cứu một con mèo sao? Còn dùng ống tiêm đút đồ ăn cho nó.”
“A, đúng, em biết chăm sóc mèo!”
“Em còn biết chăm sóc hoa, trên cửa sổ phòng học đầy hoa, không phải đều do em tưới nước mỗi ngày sao?”
“Đúng, em biết chăm sóc hoa!”
“Em còn biết chăm sóc anh nữa,” Đại Ngốc cười rộ lên, “Từ khi chuyển tới cùng bàn với em, anh không còn một ngày phân làm ba ban học tập, ăn cơm cũng có quy luật hơn, còn khỏe mạnh hơn so với trước đây nhiều.”
“Nói như vậy,” Nhóc Đần phấn khởi, “Em còn rất giỏi?”
Đại Ngốc trịnh trọng gật đầu: “Vậy nên nói là tương đối giỏi. Nhưng mà,” anh dừng lại một chút lại nói, “Anh không vì em rất giỏi, cho nên mới thích em, nếu em không giỏi như thế, anh sẽ vẫn thích em thế này.”
“Hả?” Nhóc Đần không hiểu rõ trừng lớn mắt, “Đây là……..ý gì?”
“Ừ……….em để, để anh nghĩ xem nói thế nào……….”
“Anh nói lắp rồi……….” Nhóc Đần dường như phát hiện ra lục địa mới, “Hơn nữa còn đỏ mặt!”
Đại Ngốc bất đắc dĩ cười một cái, túm lấy tay cậu, áp lên ngực mình: “Nó đập nhanh như vậy, em có cảm nhận được không…………anh cũng chỉ là người bình thường, tỏ tình với người mà mình thích, anh cũng sẽ căng thẳng.”
“Oa!” Nhóc Đần cảm nhận được trái tim của Đại Ngốc, đang đập vừa nhanh vừa mạnh trên bàn tay mình cách một lớp da thịt mỏng manh, mặt cậu đỏ bừng lên.
Lúc này Đại Ngốc mới nói: “Anh thích chính là con người em. Trên người em có rất nhiều ưu điểm mà người khác không nhìn thấy được, nhưng đối với anh lại vô cùng quan trọng, trên người em có rất nhiều phẩm chất riêng, trong mắt người khác có thể là khuyết điểm, nhưng trong mắt anh đều là những điểm đáng yêu, anh không cho rằng em có bất cứ chỗ nào không tốt cả, nhiều lắm cũng chỉ có nơi không giống với người khác mà thôi. Chỉ cần em không biến thành người khác, anh sẽ luôn thích em…….nói như vậy, em đã hiểu chưa?”
|
Chương 12:
Nhóc Đần không có cách nào trả lời là hiểu hay không hiểu.
Cả người đều bị lời tỏ tình xa hoa này bắn thủng.
Đầu óc trống rỗng.
Cậu sững sờ đứng tại chỗ, trừng lớn đôi mắt, không hề nhúc nhích.
Trên mặt đỏ bừng, giống như một khối than củi nhỏ bị cháy đỏ hồng.
Dáng vẻ này thực sự đáng yêu.
Đại Ngốc không nhịn được lại gần hơn một chút, lại xoa xoa đầu cậu: “Bây giờ không hiểu cũng không sao. Sau này anh có thể từ từ nói với em, giống như dạy em làm đề. Nhưng mà, có một thứ, vốn định làm đẹp mới đưa cho em, chẳng qua đã nói tới nước này…..”
Anh vừa nói vừa đứng dậy, nhanh chóng kéo ngăn tủ của mình, lấy ra một chiếc hộp bằng nhung xanh.
Nhóc Đần vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ.
Nhìn thấy chiếc hộp này, cậu chấn động, lấy tay che miệng: “Không…..không phải đấy chứ…..”
Đại Ngốc mở hộp ra, bên trong là……
Hai cái khoanh vàng xiêu xiêu vẹo vẹo…..thậm chí còn không thể khép lại hoàn toàn.
Nhóc Đần chậm chạp: “Cho nên….đây là…….”
“Như em thấy đấy,” Trên mặt Đại Ngốc hiếm khi lộ ra biểu tình mất tự nhiên, “Trên nguyên tắc mà nói, đáng lẽ nên là hai cái nhẫn……”
“Ồ…..”
“Anh cảm thấy mua nhẫn có hơi……..chẳng qua có ý nghĩa kỷ niệm, cho nên mới muốn lấy huy chương vàng mà mình được thưởng, tự mình đúc một đôi.”
“Oa!”
“Nhưng không nghĩ rằng……lượng vàng ở huy chương không đủ……bên ngoài chỉ có một lớp vàng mỏng, tinh chế ra chỉ được một chút…..cho nên……Đại Ngốc đỡ trán, “Anh vốn định, làm đẹp hơn một chút mới…….nhưng nếu như hiện tại…..”
Nhóc Đần bị biểu tình khó xử này của anh chọc phì cười một tiếng, sau đó lập tức nói: “Không phải cười nhạo anh đâu! Em cảm thấy anh thế này rất đáng yêu! Có quà tặng như vậy em vui vô cùng!”
“Không cảm thấy rất đơn sơ, rất xấu sao?”
“Vì anh em có thể thay đổi thẩm mỹ cùng với tiêu chuẩn đánh giá!”
“Anh biết như vậy mà.” Đại Ngốc không nhịn được cũng cười lên, đưa tay ra nói, “Cho nên em xem, không phải chuyện gì anh cũng có thể làm rất tốt….ít nhất cũng không phải chỉ thử một lần là có thể tốt được. Kỳ thực anh cũng chỉ là một người vô cùng bình thường, trong mắt người khác, khuyết điểm có thể chất thành núi, nhưng em vẫn luôn bao dung anh, vì anh mà thay đổi thẩm mỹ và tiêu chuẩn đánh giá của mình, cho nên mới cảm thấy anh tốt nhất.”
“Ai? Là như vậy sao?”
“Anh đối diện với lương tâm nói ra lời này, em không tin sao?”
Nhóc Đần vội vàng trả lời: “Tin! Em tin!” Nói xong đưa tay ôm lấy hai má đỏ bừng giống như quả táo của mình, “Thì ra em tốt như vậy……….”
“Đúng vậy, có thể ở bên anh, đã là chuyện may mắn nhất mà anh gặp trong đời này.” Đại Ngốc rất nghiêm túc nói, “Anh cũng là lần đầu tiên hẹn hò với người khác, rất nhiều lúc không thể hoàn hảo mọi chuyện, nhưng nếu như có thể, anh hi vọng cố gắn hết sức kéo dài phần may mắn này, tốt nhất là thật dài, dài như cả cuộc đời……..em có bằng lòng cùng anh cố gắng không?”
Hai người nhìn nhau cười.
Ngốc nghếch.
Ngốc nghếch trao cho nhau “chiếc nhẫn” còn không thành hình tròn.
Tay run rẩy, vô cùng cẩn thận.
Giống như hai trái tim trẻ tuổi, tươi mới và bối rối.
|