Chương 7: Đó Là Nơi Ta Về....
__________ ________ ____
Vẫn căn phòng kín ấy.
Một người một chó... lộn... mèo.
Vũ Thiên Ngự quỳ rạp xuống nền gạch.
Chú mèo suýt nữa thì nhỏ an nhiên ngồi hất mặt trên giường, một chân vô cùng điệu nghệ lướt trên bàn phím.
..............................
.................................... ẢO! Con mụ ngoại nó ảo tung cả dép!
Vũ Thiên Ngự vẫn chưa thể tiếp nhận được cái sự thật siêu cấp hư cấu này!
Thiên Ngự vừa định leo lên giường ngồi thì.....
Khổng Sơ Minh thành thục dùng hai bàn chân nhỏ xinh ấn tổ hợp phím Ctirl + V :" Lộn xộn tao cào nát cúc mày"
Thiên Ngự khóc không ra nước mắt, ấm ấm ức ức cúi đầu trước con chó... chết! Mèo bự này.
Một mèo một người cứ như vậy tầm 20 phút.
Hai đầu gối Thiên Ngự đau buốt, lệ cay khóe ướt khe khẽ lên tiếng: " Xong... chưa thế?"
Sơ Minh liền quay màn hình laptop về phía Thiên Ngự.
Trên màn hình lúc này đã là một diễn văn dài:
"( Ngự thân mến.
Tao biết là mày sẽ không thể tin ngay được chuyện này..... bất quá tao ép mày tin phỏng có được không? ( tổ hợp phím Ctirl + V ) )"
Thiên Ngự đọc xong càng tủi thân hơn, gật gật tỏ ý đồng thuận.
Sơ Minh vui vẻ kéo màn hình xuống tiếp.
"( Tao biết là mày sẽ tin mà. Hiện tại tao muốn mày phụng dưỡng tao, giải cứu tao khỏi cái tên chập mạch kia.)"
Thiên Ngự ngạc nhiên, liền hỏi luôn: " Tại sao? Nếu mày nói ra điều này cho cậu ta chả tốt hơn à?"
Sơ Minh nhe răng nanh.
" Vâng vâng thứ lỗi tiểu nữ vô lễ."
"( Cám ơn mày đã đồng ý, bây giờ thì bế tao về nhà mày đi)"
Thiên Ngữ lắc lắc đầu, vô cùng thảm thương nói: " Không có được đâu, mày xem , đến tao còn bị đuổi khỏi nhà, tha theo mày thì tao biết đi đâu?"
"( Mày thấy tao quan tâm không?)"
Thiên Ngự nhẹ nhấc cái mông đặt lên nệm, vô cùng nghiêm túc nhìn cậu.
" Tao nói thật sự, 3 năm qua thằng Tử Dạ nó không lúc nào không nhớ tới mày đâu, là mày bỏ nó có phải nó bỏ mày đâu.... Tao biết là do bố mẹ nó... nhưng mà... bây giờ thì.. ách... sao mày không..."
Thiên Ngự bỏ lửng câu nói, im lặng.
Hai mắt mèo rũ xuống...... Cậu muốn nói với hắn.... nhưng mà......Chính cậu.. sợ đối mặt với hắn.....
Thiên Ngự không muốn làm khó cậu, vươn tay nhét cậu trong lòng, đu đưa người.
" Để mai tao hỏi Mạnh Dực là được chứ gì?"
.... Mạnh Dực! Đúng rồi! Sao mình không nghĩ ra thằng này sớm hơn!!!!!! Nó là bác sĩ thú y cơ mà! Ở yên ổn với nó trước rồi tính sau!
" Ngao~ Ngao~" ( Coi như mày được việc, Thưởng!)
" ...... Tao được phép xuyên tạc tiếng mày không?"
Sau đó là tiếng la hét chói tai của cậu thanh niên trẻ tuổi đáng yêu...
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Đã 11 rưỡi.
Lại mụ ngoại nó vẫn là căn phòng kín!
Người và mèo lúc này hai mắt lim dim.... mới đó còn sung sức lăn lăn lộn lộn cùng nhau chơi LOL ( Tất nhiên là cậu chỉ ở bên cạnh chỉ đạo)... thế mà giờ mệt rã rời.
" Tử Dạ ngủ quên rệ đường rồi mày ạ"
" Ngao"
" Mày còn sức không đấy... hay là cứ ngủ trước đi... oáp ~"
Nói rồi Vũ Thiên Ngự liền lăn ra ngủ không thương lượng.
Cậu vẫn chờ.
Đồng hồ đã điểm 24:00.
Cậu vẫn chờ..... Sao mãi chưa về vậy....
1:00 A.M.
Cậu vẫn chờ.... Lòng cậu như lửa đốt........ Về đi chứ!
2:00.
" Cạch " - Cửa vào nhà mở.
Hắn hai mắt đỏ ngàu.... Suốt đó giờ hắn chưa có chợp mắt lúc nào..... Thật mệt mỏi.....
" Ngao!!! Ngao! Ngaoooo!!"( Anh rúc xó nào bây giờ mới về hả? Sao không ở đấy luôn đi!?)
Hắn bất ngờ cúi xuống... đập vào mắt hắn là cái bản mặt bánh lọc của chú mèo Ba Tư ú mập.
Cái giọng điệu ngao ngao của nó là tức giận hay đang làm nũng vậy ta ơi?! Dễ thương chết mất!
Mọi mệt mỏi áp lực bỗng bay sạch! Hắn nở nụ cười gượng gạo, nhào tới ôm trọn lấy cậu..... Cái cảm giác này.... thật hoài niệm à nha....
" Ngao! Ngao! Ngaoooo~!"( Anh con mợ nó cút! Hôi như chuột chù!)
" Cám ơn nhóc..... đã đợi anh..."
" Ngao!!! Ngáo ngao!~"( Hứ! Tôi có thèm vào đợi nhá!)
" Gao~"
Cậu thở ra một tiếng, thật may.... cậu đã nghĩ ra cho đủ một nghìn lẻ một giả thuyết giải thích cho việc hắn về quá trễ này.... Mà thôi, về là tốt rồi!
Hắn hít hà thật lâu cái mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ bộ lông siêu dầy này..... Thật là.. chủ nào tớ nấy... cho dùng sữa tắm mèo cao cấp không thích liền đạp bay không thương tiếc... nhất thiết cứ phải là Enchanteur....
Hắn bế cậu đặt xuống ổ mèo gần đó rồi lẳng lặng đi tắm lần nữa.
Nhìn theo bóng lưng của hắn..... Cậu suy tư.....
Từ lúc hắn bước vào, nhìn cái ánh mắt đượm buồn kia.... nhìn miệng hắn khẽ lầm bẩm :" Minh Minh, Anh đã về" thì không khỏi..... thương hại... hahahah... thương hại đấy!.... Tên ngốc nhà anh... làm ơn đừng có trưng ra cái bộ mặt thảm hại kia có được không?! Anh làm ra cho ai xem!? Làm ơn quên tôi nhanh đi rồi yên yên an an mà cưới vợ đi!
Bất quá, vẫn là tự mình lặp lại cái thói quen này còn nói ai... Hả tôi ơi? Mắc gì phải thức liền mấy tiếng chỉ mong được nhìn thấy hắn!? Chỉ để được nói :" Chào mừng anh đã về" ?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
" Sơ Sơ... Anh không ngờ nhóc lại... có thể.... cuồng anh quá như vậy a!"
Hắn rưng rưng nước mắt nhìn cái chú mèo Ba Tư trước đây sống chết cách xa anh 50 mét, đụng chạm liền ăn chưởng này đang ngoan ngoãn nằm trên giường mình.
" Ngao, ngao ngào ngao!!!"( Tôi đây chẳng qua muốn sống giống người hơn mà thôi!)
Tôn Tử Dạ còn cố tình bày ra bản mặt người vợ sau 10 năm cưới cuối cũng được chồng... lâm hạnh*.
" Vợ à vợ..... ôi hạnh phúc quá điiiii!!!" - Chui thật nhanh vào trong chăn, hắn vui mừng không thôi!
Cậu hừ lạnh một tiếng, nhẹ lăn vào tấm ngực rắn rỏi của hắn.
" Sơ Sơ..... ngủ chưa?"
"...... Ngao"( Ngủ rồi)
" .... Lần sau anh sẽ về sớm! Không để nhóc phải chờ lâu đâu!" - Giọng hắn khàn khàn, có chút chua xót.
"......." ( Làm ơn đi, tôi đã nói là méo có chờ cơ mà...)
" Không tin à? Thật mừ!" - Hắn giở giọng nhõng nhẽo, cứ xáp vô cái bản mặt của mình vào cái bản mặt nhăn nhăn nhó nhó của mèo bự.
"..... Ngao, ngao"( Con mợ nó hết xuyên tạc giờ là tự đặt được lời thoại cho tôi à?)
.... Chẳng mấy chốc chỉ còn nghe được tiếng thở đều đều của hắn.... Nhìn cái gương mặt góc cạnh này, ngủ mà hai mày còn nhìu chặt lại, cậu bất giác vươn tay đặt giữa rãnh nhỏ... để nó giãn ra.
....... Ôi đệt! Tay người! Mụ nội nó mình hóa người rồi!!!!!!
__________________________________________________________________
{ CỐ MỘNG.
Vẫn như mọi ngày, hắn luôn rời khỏi nhà lúc rạng sáng và trở về nhà cũng là vào lúc rạng sáng.
Hắn mệt mỏi bước vào nhà..... theo thói quen vô thức nói.
" Minh Minh, Anh đã về"
Nhưng đáp lại hắn là sự tĩnh lặng đến đáng sợ..... Lại một năm nữa không có em ấy....
Hắn cười chua xót..... thầm cười nhạo bản thân rốt cuộc đang ảo tưởng điều gì?
________________________________________________
" Sếp! Tý đi ăn cùng bọn em đi!!"
Hắn xua tay, lịch sự từ chối : " Thôi, tôi phải về sớm, cô cậu cứ tự nhiên đi"
" Ù uôi!! Cô nương nhà nào sướng quá vậy nha!"
Hắn lái xe thật nhanh về nhà..... A! Không biết em ấy có đợi mình lâu không nhỉ? Lát lại bị ăn chưởng cho xem... haha...
Hắn hảo hứng mở cửa nhà.
" Anh đã về"
Hắn vui, nhưng cảnh đâu có vui, vẫn là cái khoảng không vắng lặng này..... Ngôi nhà thiếu đi một người đúng thật chẳng khác nào nhà hoang.
Nụ cười trên môi càng dài thêm... không.... hắn không phải vui hơn đâu... đau... là đau hơn....
Hắn rất muốn đấm cho mình 100 cái để tỉnh..... Rốt cuộc là bao giờ mới tỉnh mộng đây?... Sơ Minh.... giờ em ở đâu?
______________________________________
Sau đó hắn liền chuyển nhà.... Hắn nhiều khi ngủ luôn tại công ty chứ cũng chẳng muốn về..... Cái nơi không có cậu... không phải nhà! Thế về làm gì đây!?
Dù có tìm bao nhiêu thế thân đi nữa thì... cuối cùng là tự mình dìm mình xuống biển mộng tưởng mà thôi... ahahahahahaha.......]
_______________________________________