Cởi Sạch Giải Trí
|
|
Chương 5
Giữa trưa, Lâm Húc Viễn lại ngồi đối diện một xe đồ ăn trong phòng, điều này làm cho y đột nhiên cảm thấy huyệt Thái Dương khiêu lợi hại. Điện thoại ở một bên bỗng nhiên vang lên . Bắt máy lên thì chợt nghe thanh âm có chút ý cười của Khưu Thiên Kỳ: “Thế nào, đồ ăn khách sạn được chứ?”
Lâm Húc Viễn dùng đũa tùy tiện gắp miếng thức ăn, đưa tới trước mặt quan sát một chút,
“Về mặt thẩm mỹ thì cũng được .”
“Đừng nói cho ta ngươi chỉ nhìn mà không ăn.”
“Đây là cả một xe .” Lâm Húc Viễn cường điệu.
Ngữ khí đầu bên kia dịu đi một chút : “Ngươi ăn chút gì đi, buổi chiều còn có việc phải làm.”
Cắt đứt điện thoại, Lâm Húc Viễn có chút kinh ngạc nhìn bảng giá ở bên cạnh, Khưu Thiên Kỳ không nhắc tới, là hắn quên thật sao ? Tuy rằng khả năng rất nhỏ, nhưng có thể là hắn bắt đầu tín nhiệm mình đi. Lâm Húc Viễn xúc một thìa cơm vừa nhấm nuốt vừa suy nghĩ.
Buổi chiều, cuối cùng Lâm Húc Viễn đã biết vì cái gì giữa trưa Khưu Thiên Kỳ đặc biệt gọi cho y dặn ăn cơm, bọn họ phải đi tiếp khách, đương nhiên Lâm Húc Viễn phiên dịch cho toàn bộ hành trình. Mặc dù có xe đưa đi đón về, nhưng cuối cùng, Lâm Húc Viễn vẫn phải xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi. Nhìn đến bộ dáng mỏi mệt của y, Khưu Thiên Kỳ cười nói: “Như thế nào, không chịu được ?”
Lâm Húc Viễn rất bội phục người làm việc suốt cả ngày vẫn tươi cười trước mặt.”Ngươi… Vẫn đều tự mình đi tiếp khách như thế này sao?”
“Ân, đây đều là những khách hàng lớn.” Khưu Thiên Kỳ ý vị thâm trường nhìn hắn một cái.”Đối thoại vừa rồi ngươi nhớ kỹ được bao nhiêu?”
Hắn đang lo lắng mình đem tin tức lộ ra ngoài sao. Nếu như vậy, vì cái gì vừa muốn mang y đi đâu. Lâm Húc Viễn như có chút suy nghĩ cúi đầu, “Nhớ kỹ một ít.”
“Cũng đúng, ngươi mới bắt đầu, sau này chậm rãi quan sát sẽ học hỏi được nhiều hơn.” Khưu Thiên Kỳ nới cổ áo, tùy ý bắt tay lên chỗ dựa lưng.
Trừng lớn hai mắt, Lâm Húc Viễn có chút bất khả tư nghị nhìn hắn, “Ngươi… Ngươi đều đứng bên người ta lâu như vậy… “
Khưu Thiên Kỳ cười tiến đến bên tai y thấp giọng nói, “Không thể chỉ để ngươi cho ta thượng a.”
Bị hắn trêu cợt gần như thế, Lâm Húc Viễn lập tức đỏ mặt, quay mặt qua chỗ khác không nhìn hắn. Khưu Thiên Kỳ cười khẽ , ngón tay tự nhiên theo chỗ tựa lưng chuyển đến trên vai Lâm Húc Viễn, “Nếu như ngươi bị Lâm lão gọi trở về, cũng có cái mà báo cáo. Huống chi ngươi là người thừa kế duy nhất của hắn.”
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của nam nhân hắt lên kính, Lâm Húc Viễn đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này thật hấp dẫn. Chẳng lẽ văn kiện hắn để lại đầu giường hôm nay là để y nghiên cứu sao. Nam nhân này… thật sự đang lo lắng thay y. Vấn đề sau khi trở về, ngay cả chính y cũng không nghĩ tới việc thừa kế công ty. Lâm Húc Viễn vừa định mở miệng, Khưu Thiên Kỳ lại bảo lái xe dừng xe bên đường, nắm tay hắn xuống xe.
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Húc Viễn có điểm không hiểu. Khưu Thiên Kỳ chỉ chỉ đầu kia đường, theo phương hướng hắn chỉ, Lâm Húc Viễn chỉ thấy dòng người hối hả qua lại buổi về đêm.
“Đi qua xem.” Khưu Thiên Kỳ nắm tay hắn mà đi. Cảm giác bị ôm trọn trong long người khác làm Lâm Húc Viễn có chút không thoải mái, nhưng là tay vẫn bị người ta gắt gao nắm không buông ra. Khưu Thiên Kỳ kéo y xuyên qua đám người. Đây là chợ đêm ở thành phố đi, nhìn đủ loại quầy hang ven đường, Lâm Húc Viễn đoán. Khưu Thiên Kỳ nửa ôm y, tuy rằng chưa nói, nhưng là từ biểu tình trên mặt hắn nhìn ra được hắn thực hưng phấn.
“Ngươi lần đầu tiên dạo chợ đêm sao?” Nhìn bộ dáng hắn tận hứng, Lâm Húc Viễn nhịn không được tò mò hỏi.
Nghe được y hỏi như thế, Khưu Thiên Kỳ cười xấu xa nói: “Lần đầu tiên mang nam nhân đi dạo.”
Lâm Húc Viễn biết hắn lại đang trêu ghẹo, cũng không thèm quan tâm hắn. Đột nhiên đám người xao động lên, không đợi y suy nghĩ cẩn thận, trên đỉnh đầu “Ba ba” nổ tung đủ loại pháo hoa. Rất nhiều người đi đường đang chọn lựa hang hóa ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời nháy mắt nở rộ hỏa hoa. Lâm Húc Viễn cũng ngẩng đầu, tuy rằng không phải lần đầu tiên xem pháo hoa, nhưng vẻ đẹp ngắn ngủi này mỗi lần đều có thể hấp dẫn y. Rất đẹp, y quay đầu nhìn Khưu Thiên Kỳ, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình. Tầm mắt không kịp tránh đi va chạm cùng một chỗ. Lâm Húc Viễn xấu hổ ho khan hai tiếng: “Pháo hoa thật đẹp…”
“Đúng vậy.” Nghe hắn còn thật sự ngữ khí, Lâm Húc Viễn cảm thấy có chút tình tố kỳ quái lan tràn ở trong lòng. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Khưu Thiên Kỳ càng tới gần, lại nhìn xem nhiều người đang ở xung quanh, y tưởng đẩy ra Khưu Thiên Kỳ, nhưng là người qua đường bỗng mạnh mẽ va chạm, môi y chuồn chuồn lướt nước hôn lên đôi môi đang ngày càng gần của Khưu Thiên Kỳ. Lâm Húc Viễn hoảng sợ, lập tức đẩy ra hắn. Khưu Thiên Kỳ ngoài ý muốn không làm khó y mà quay đầu lại xem pháo hoa rực rỡ. Không biết có phải hay không chính mình lỗi thấy, Lâm Húc Viễn cảm thấy lực đạo nắm tay y của Khưu Thiên Kỳ tăng thêm một chút.
“A a…” Vừa trở lại khách sạn, Khưu Thiên Kỳ liền khẩn cấp đem tay vói vào quần lót Lâm Húc Viễn, xoa nắn hạ thân y. Lâm Húc Viễn hơi hơi đong đưa thắt lưng phối hợp.
“Kỳ thật ngươi ưa dùng miệng đến làm đi?” Khưu Thiên Kỳ kéo xuống quần y, dùng miệng phun ra nuốt vào gậy thịt của Lâm Húc Viễn. Làm cho Lâm Húc Viễn càng thêm ức chế không được kêu lên. Ở trong khoang miệng cực nóng của nam nhân, Lâm Húc Viễn thả lỏng thân thể hưởng thụ kỹ xảo cao siêu,
“A… Nóng quá… Muốn hòa tan …” Đầu lưỡi Khưu Thiên Kỳ đảo quanh ở linh khẩu, ngón tay vuốt ve âm nang dưới háng Lâm Húc Viễn.
|
Chương 6
“Lại lớn đâu, thoải mái như thế sao?” Ngôn ngữ của Khưu Thiên Kỳ làm Lâm Húc Viễn cảm thấy cảm thấy thẹn, nhưng thân thể lại không tự chủ được nổi lên phản ứng, rất nhanh ra vào khoang miệng ấm áp, Lâm Húc Viễn dựa vào cửa, giữ lấy tóc Khưu Thiên Kỳ, đem hắn áp hướng chính mình. Đùi hưng phấn run run cơ hồ làm cho hắn đứng không nổi, Lâm Húc Viễn đành phải một bàn tay giữ lấy cánh cửa vừa mới được sửa tốt, phối hợp Khưu Thiên Kỳ đong đưa thắt lưng.
“A… Khưu tổng… Ta muốn bắn…” Động tác Lâm Húc Viễn càng lúc càng nhanh, hi vọng bắn trong miệng Khưu Thiên Kỳ nhanh một chút, Khưu Thiên Kỳ lại ở lúc này lấy ngón tay chặn y trào dâng.
“A! Không cần…” Lâm Húc Viễn cúi đầu nhìn, vẻ mặt là kích tình đỏ ửng, mắt hồng hồng giống như muốn chảy nước mắt. Nhìn biểu tình y như vậy, Khưu Thiên Kỳ cũng nhịn không được liếm liếm môi.”Ngươi bảo ta cái gì?”
“… Khưu tổng…” Khưu Thiên Kỳ cúi đầu ngậm lại hung hăng hút một ngụm, Lâm Húc Viễn suýt nữa không cầm được tay vịn.
“Thiên… Thiên Kỳ. Ai, cho ta bắn đi…” Tay Khưu Thiên Kỳ tìm được phía sau Lâm Húc Viễn, vuốt ve lên mông thịt nộn nộn, vân vê một trận ở huyệt khẩu, từng chút một chen vào tiểu huyệt ấm nóng, trực tiếp đánh lên tuyến tiền liệt của Lâm Húc Viễn. Mãnh liệt khoái cảm làm cho Lâm Húc Viễn thét chói tai bắn ra. Hai tay y đặt ở đầu vai Khưu Thiên Kỳ, ngồi xổm giữa hai chân hắn, nhấc đầu lên, vài giọt nước mắt rơi xuống trên mặt y.
“A Húc…” Nhìn đến hai mắt thất thần của Lâm Húc Viễn còn đọng lại những giọt nước mắt kích tình, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng phất qua hai má hắn, giữa hai người cơ hồ không có khoảng cách, Lâm Húc Viễn không còn sức cúi đầu, đụng phải môi Khưu Thiên Kỳ. Khưu Thiên Kỳ thuận thế ôm lấy cổ y, làm cho y thuận theo cửa trượt xuống, đầu lưỡi linh hoạt tham nhập khoang miệng y, câu dẫn đầu lưỡi có điểm ngốc trệ sau cao trào. Khưu Thiên Kỳ lung tung cởi áo sơmi Lâm Húc Viễn, đem y cởi sạch sẽ, hai tay thưởng thức hạt đậu nhỏ trước ngực y. Lâm Húc Viễn vốn ở trong dư vị cao trào không tự thoát ra được, nhưng bị Khưu Thiên Kỳ cởi sạch đặt trên mặt sàn lạnh lẽo làm y thanh tỉnh nhất điểm, y đẩy thôi đầu Khưu Thiên Kỳ đang chôn trước ngực. Khưu Thiên Kỳ dừng một chút, không để ý đến y, tiếp tục dùng đầu lưỡi đảo quanh núm vú của y.
“Ân… Đi lên giường làm…” Lâm Húc Viễn từ chối một chút, Khưu Thiên Kỳ nghe được thanh âm y có điểm vi ách, rõ ràng chính là một câu bình thường, lại làm cho hắn có dục vọng muốn hung hăng yêu thương người trước mắt, hắn không nói hai lời ôm lấy Lâm Húc Viễn ném tới trên giường, chính mình thoát quần áo áp đi lên. Nhìn đến khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Lâm Húc Viễn đỏ mặt không dám nhìn hắn. Khưu Thiên Kỳ cười xấu xa nói:
“Mặt ngươi thật hồng, rõ ràng hạ lưu hấp chặt lấy ta như vậy, cầu ta cho ngươi càng nhiều, cư nhiên còn có thể đỏ mặt.”
Kích thích ngôn ngữ làm cho thân thể Lâm Húc Viễn không khỏi phát run, thân thể trần trụi của hai người lại gần như vậy, Lâm Húc Viễn xấu hổ quay mặt đi: “Không phải…”
“Phải không, chẳng lẽ ngươi không thích ta thao ngươi kêu cha gọi mẹ sao? Trước ngươi không phải thực hưởng thụ làm cho ta bắn ở bên trong sao, bắn xong rồi còn toàn bộ nuốt vào, cầu ta tiếp tục uy ngươi ăn no?” Nhìn đến bộ dáng Lâm Húc Viễn thẹn thùng, Khưu Thiên Kỳ mạc danh kỳ diệu muốn dùng từ ngữ kích thích y.
Lâm Húc Viễn nan kham cắn môi, lúc này ngay cả tai đều đã đỏ, chân y vòng qua thắt lưng Khưu Thiên Kỳ, dùng hạ thân đỉnh đỉnh nhục bổng thô to của Khưu Thiên Kỳ, ngôn ngữ kích thích không có biện pháp thỏa mãn thân thể đang kêu gào của y.
“Cho ta…” Ánh mắt y hồng hồng nhìn về phía trước, bộ dáng thiên chân làm cho nhục bổng đang bị y ma sát của Khưu Thiên Kỳ chảy ra một ít chất lỏng.
“Đem ta hầu hạ cao hứng liền cho ngươi.” Khưu Thiên Kỳ xoay người nằm thẳng bên cạnh y, một bộ nhâm quân xâm lược. Lâm Húc Viễn tay chân cùng sử dụng nằm úp sấp trên thân thể hắn, theo môi bắt đầu, một đường hôn đến thịt lạp trước ngực. Cảm giác thoải mái làm cho Khưu Thiên Kỳ nhịn không được hừ lên tiếng. Điều này khiến Lâm Húc Viễn càng hưng phấn, càng thêm ra sức liếm duyệt, thắt lưng đong đưa trước sau làm cho côn thịt của mình ma sát bụng Khưu Thiên Kỳ.
Hai tay Khưu Thiên Kỳ khoát lên mông cánh hoa của Lâm Húc Viễnvừa nhu vừa niết, Lâm Húc Viễn điều chỉnh tư thế muốn cho hắn chạm vào tiểu huyệt cơ khát của mình, nhưng là Khưu Thiên Kỳ chỉ bắt ở mông cánh hoa, một điểm ý tứ muốn đi xuống đều không có. Lâm Húc Viễn không không chịu nổi, ngẩng đầu lên mang theo một cái chỉ bạc từ trên thịt lạp “Cho ta, ta muốn ngươi.”
Khưu Thiên Kỳ hảo tâm tình thay y lau nước bọt nơi khóe miệng “Vậy ngươi ngồi vững vào .” Nói xong liền đánh sâu vào huyệt khẩu. Tràng vách mẫn cảm của Lâm Húc Viễn kịch liệt mấp máy, y ngã sấp vào trên người Khưu Thiên Kỳ.
“A a… Thật mạnh…”
Khưu Thiên Kỳ nâng lên cái đầu có chút vô lực của y, một bên trừu sáp, một bên hỏi: “Hôm nay cùng khách hàng trao đổi ngươi nhớ kỹ được cái gì ? Nói cho ta nghe một chút.” Lâm Húc Viễn thừa nhận khoải cảm truyền đến từ trong hậu huyệt, nhục bổng ở trong cơ thể y càn quấy làm cho lỗ nhỏ co rút nhanh, y căn bản không có tinh lực nhớ lại cuộc trao đổi với khách hàng, “Ta không nhớ rõ … A a a a…” Thanh âm y ở một cái mãnh lực đâm vào của Khưu Thiên Kỳ lập tức đề cao .
Khưu Thiên Kỳ kéo y, làm cho hai chân y đều ôm lấy thắt lưng mình, sau đó dã man ra vào. Nhục bổng bị vách tường ấm áp hấp thích muốn chết, hắn hít sâu một hơi, “Không nhớ được? Vậy thì dùng thân thể đến giúp ngươi nhớ lại chút đi.” Lâm Húc Viễn bị hắn làm đến không biết phương hướng, chỉ có thể cảm giác khoái cảm cuồn cuộn không ngừng theo chỗ tiếp xúc trào ra, “A… Ô a… Ngươi… Quá tuyệt vời…”
Khưu Thiên Kỳ tách ra cánh mông no tròn của y, làm cho chính mình tiến càng sâu, “Lãng hóa, ta đang cùng ngươi nói chuyện công việc!”
Lâm Húc Viễn quấn chặt lấy thắt lưng hắn, vặn vẹo chính mình tưởng đuổi kịp hắn tiết tấu, huyệt khẩu bị âm nang của hắn ba ba đánh vào, cảm giác được hắn tiến càng sâu , Lâm Húc Viễn phản xạ có điều kiện co chặt lỗ nhỏ, kẹp Khưu Thiên Kỳ thẳng hô thích tử.
“Chết tiệt, ngươi hấp thật chặt , có phải muốn đem ta hút khô không.” Khưu Thiên Kỳ nhấn trụ thắt lưng không ngừng vặn vẹo của y, cố định thật tốt lại hung hăng va chạm điểm mẫn cảm.
“Không được a… Quá… nhanh, ngừng a a…” Lâm Húc Viễn giãy dụa muốn né tránh, nhưng là bị Khưu Thiên Kỳ gắt gao cô trụ, chỉ có thể thừa nhận va chạm mãnh liệt của hắn.
|
Chương 7
“Cái gì không được, chẳng lẽ ngươi nhớ lại cái gì sao?” Khưu Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt tinh xảo của y tất cả đều là tình dục ửng hồng, nhịn không được tưởng đem người này ôm chặt vào trong ngực.
Não Lâm Húc Viễn trống rỗng, làm sao còn nhớ rõ cái gì, y càng là hi vọng nhanh chút trả lời, trong thanh âm hỗn loạn dâm kêu lại càng lớn. “A a… Không… Ta a… Không nhớ được… Ô không được… Buông tha ta, biệt đụng phải…”
Khưu Thiên Kỳ cảm giác được trang vách ấm áp run rẩy ngày càng nhanh “Thực dâm đãng, mới bắt đầu đã muốn ăn tinh dịch của ta .”
Nói xong hắn lấy mấy bảng giá ở tủ bên giường, quy đầu đảo quanh điểm mẫn cảm lại mạnh mẽ rút ra, Lâm Húc Viễn nhất thời cảm giác được lỗ nhỏ hư không. Y khẩn cấp túm lấy cánh tay Khưu Thiên Kỳ, thanh âm khóc nức nở khàn khàn, “Cho ta, ta muốn bắn…”
Nhìn biểu tình y chọc người yêu thương, Khưu Thiên Kỳ cũng chịu không nổi, hắn bắt lấy tóc Lâm Húc Viễn, nói: “Lãng hóa, những tài liệu này là chuẩn bị cho ngươi, sau này ngươi kế thừa gia nghiệp, muốn báo đáp ta như thế nào?”
Lâm Húc Viễn trong mắt còn có lệ quang, y đứt quãng run rẩy , nói ra đáp án Khưu Thiên Kỳ muốn “Lấy… Lấy thân báo đáp…”
“Ngươi nhớ kỹ. Ngươi nếu không nhớ được ta liền làm đến ngươi nhớ kỹ mới thôi.” Khưu Thiên Kỳ hung tợn cảnh cáo.
“Ân… Nhớ kỹ.” Lâm Húc Viễn lấy bảng giá trên tay hắn xuống, ôm lấy hắn, lấy lòng hôn lên nam nhân tuấn tú này, đem hơi thở mình phun đến đôi môi é mở của hắn: “Đến làm ta…”
“Là ngươi câu dẫn ta.” Khưu Thiên Kỳ liếc liếc mắt một cái văn kiện bị y ném xuống đất, nâng lên một chân y, mạnh mẽ tiến vào.”Lãng hóa, sau này muốn ngươi mỗi ngày đều cho ta thượng, ngươi mỗi ngày đều lãng kêu như thế. Để cho người khác nhìn xem ngươi dâm đãng bao nhiêu.”
Vừa tiến vào thân thể y, phân thân Khưu Thiên Kỳ liền bị nhiệt tình tiếp đãi, đem cả cây gậy to dài đi vào bên trong, hắn mới bắt đầu đảo quanh huyệt khẩu.
“A…” Lâm Húc Viễn phát ra tiếng kêu kích tình khó có thể chịu được.
“Kêu a, lại kêu lớn tiếng một chút. Là nơi này đi, đỉnh nơi này của ngươi thực thích sao?” Khưu Thiên Kỳ mỗi một lần đâm sâu vào đều dẫn tới Lâm Húc Viễn hưng phấn run rẩy. Y mê loạn ôm lấy hắn khóc kêu muốn hắn lại làm cho hắn không kềm chế được càng trướng lớn một vòng.
“A a… Lại lớn, ngươi thật lợi hại…” Lâm Húc Viễn lung tung đáp lại nụ hôn của Khưu Thiên Kỳ, y đã muốn sắp cao trào, không ngừng ôm lấy Khưu Thiên Kỳ kéo hướng chính mình yêu cầu càng nhiều. “Lại cho ta… A… Dùng sức… Dùng sức làm bắn ta a a…”
Đối mặt Lâm Húc Viễn bị làm đến thất thần, miệng hồ ngôn loạn ngữ, Khưu Thiên Kỳ giống như dã thú kịch liệt làm y, nghe y lãng kêu, cảm thụ bên trong y mềm mại “Hấp hảo nhanh, ta cũng mau bắn.”
“Bắn cho ta…” Lâm Húc Viễn nghe thấy phốc xích phốc xích tiếng nước truyền đến từ địa phương kết hợp, một mặt cảm thấy thẹn, lại hi vọng nam nhân này càng mãnh liệt giữ lấy chính mình. Cái gáy mẫn cảm bị nam nhân cắn cắn, Lâm Húc Viễn phát ra rốt cuộc chịu không nổi tiếng kêu: “A a a…”
Tràng vách tường kịch liệt mấp máy co rút lại, Khưu Thiên Kỳ phối hợp y trừu sáp hậu huyệt nóng bỏng, tiếp theo một cỗ tinh dịch từ tính khí của y bắn ra. Tiểu huyệt đang trong cao trào nhanh chóng hút lấy nhục bổng Khưu Thiên Kỳ không chịu thả lỏng, Khưu Thiên Kỳ rất nhanh rút ra chọc vào vài cái, bắn ở tại bên trong.
“A ──” Lâm Húc Viễn khống chế không được run rẩy. Hai chân vô lực theo bên hông Khưu Thiên Kỳ trượt xuống.
“Hô…” Khưu Thiên Kỳ bảo trì nguyên lai tư thế ôm y, hưởng thụ dư vị cao trào. Nhìn ánh mắt mất tiêu cự đang nhìn mình của thiên hạ dưới thân, Khưu Thiên Kỳ vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm liếm môi y. Lâm Húc Viễn hơi chút hoàn hồn từ trong cao trào, có chút không được tự nhiên đẩy thôi Khưu Thiên Kỳ: “Đi ra.”
Đôi môi sưng đỏ còn có ráng hồng chưa rút đi trên mặt Lâm Húc Viễn đều là mê dược thúc tình, câu dẫn Khưu Thiên Kỳ tiếp tục nâng lên chân y rút ra chọc vào. Lâm Húc Viễn mở to hai mắt nhìn nhìn hắn. Khưu Thiên Kỳ nhìn bộ dáng y vô lực phản kháng, cười hôn lên khóe mắt y: “Yên tâm, kế tiếp ta làm, ngươi chỉ cần hưởng thụ thì tốt rồi.”
Rạng sáng, tiếng di động Lâm Húc Viễn đột nhiên vang lên , y bị đánh thức lập tức vươn tay bắt lấy, để ngừa làm Khưu Thiên Kỳ bên cạnh thức giấc.
“Uy .” Thanh âm Lâm Húc Viễn còn là có chút khàn khàn, Khưu Thiên Kỳ xoay người tiếp tục ngủ.
“A Húc a, Lâm tiên sinh hắn vừa đột nhiên té xỉu !” Bên kia ồn ào, hỗn loạn thanh âm xe cứu thương, Lâm Húc Viễn vẫn là nhận ra người gọi điện.
“Mai di, ngươi đừng vội, cụ thể thế nào?” Mai di là bảo mẫu vài thập niên trong nhà y, Lâm Húc Viễn tuy rằng ngoài miệng an ủi nàng làm cho nàng bình tĩnh nhất điểm, nhưng là trong lòng so với ai khác đều lo lắng hơn.
“Tiên sinh ở thư phòng làm việc, bảo ta làm chút cà phê cho hắn nâng cao tinh thần, ta đưa cà phê vào cho hắn liền đi ra , không đến một hồi bên trong truyền đến thanh âm thật lớn, ta đi vào nhìn thoáng qua liền phát hiện tiên sinh té trên mặt đất…” Lâm Húc Viễn gõ xao chính mình đầu, bởi vì tối hôm qua quá mức kích tình làm cho đầu y bây giờ vô cùng đau đớn.
“Ân, ta đã biết, ta sẽ mau chóng trở lại.” Cắt đứt điện thoại, Lâm Húc Viễn quay đầu nhìn thoáng qua Khưu Thiên Kỳ đang an ổn ngủ bên người, thở dài một hơi.
“Ba ngươi đã xảy ra chuyện?” Bên kia truyền đến thanh âm rầu rĩ của Khưu Thiên Kỳ. Lâm Húc Viễn lắp bắp kinh hãi. “Ngươi đều nghe được.”
“Là thanh âm điện thoại của ngươi quá lớn.” Khưu Thiên Kỳ quay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Húc Viễn.”Nếu không ngươi về trước đi.”
Dự tính đến Nhật Bản ít nhất phải bốn, năm ngày, Khưu Thiên Kỳ lại có thành kiến rất sâu với phụ thân. Lâm Húc Viễn cảm thấy hắn sẽ không dễ dàng để mình về, vốn đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào, không nghĩ tới hắn lại mở miệng trước.
P.S : Ta edit không beta đã post lên, các nàng nếu thấy chương nào có lỗi thì nói với ta dưới mỗi chương để ta sửa nha. Chắc nhiều lỗi lắm
|
Chương 8
“Ngươi…”
“Nói không chừng Lâm lão không trụ được nữa, vừa vặn cũng cần có người nối nghiệp.” Khưu Thiên Kỳ chui đầu vào cần cổ y, hô hấp hương khí thuộc về y. Lâm Húc Viễn nhìn hắn một cái, lập tức gọi điện thoại đến sân bay.
Lâm Húc Viễn vừa trở lại trong nước liền thẳng đến bệnh viện, Lâm lão nằm ở trên giường bệnh, nhìn đến con lo lắng vọt vào.”A Húc, ngươi đã đến rồi.”
“Ba, xảy ra chuyện gì, bác sĩ có nói là bị bệnh gì không?” Lâm Húc Viễn cầm tay hắn vội vàng hỏi.
“Bác sĩ nói tiên sinh là vất vả lâu ngày thành tật.” Mai di ở một bên gọt táo “A Húc ngươi trở về cũng tốt, giúp tiên sinh xử lý công việc.”
“Ha ha, con người ta già đi thì cũng càng nhiều bệnh quấn thân.” Lâm lão lạc quan cười cười
“Bất quá a Húc, ta quả thật già đi, khả năng cũng chống đỡ không được bao lâu. Ngươi trở về mau chút tiếp nhận công ty cho thích ứng.”
Muốn gọi y về? Lâm Húc Viễn trong lòng căng thẳng, “Nhưng là ba, sự kiện kia ta còn…”
“Không quan hệ, ngươi không phải làm việc ở chỗ đó một thời gian sao? Sau này các ngươi sẽ là đối thủ, công việc trước đây cũng có ích.” Lâm lão đa mưu túc trí hướng hắn gật gật đầu. “Còn có a, trước đây ba luôn bắt ngươi làm cái này cái kia, ngươi cũng vất vả.”
Lâm lão ý bảo Mai di đi lấy ảnh chụp trên bàn, đối Lâm Húc Viễn nói: “Đây là thiên kim của Tô gia, ba ba đã muốn giúp các ngươi liên hệ tốt lắm, ngươi xem thế nào a?”
Lâm Húc Viễn có chút chần chờ nhìn ảnh chụp. Hôn nhân chính trị? Trong ảnh là một cô gái tươi cười ngọt ngào, nhưng mà trong đầu Lâm Húc Viễn luôn hiện ra nụ cười tà khí của Khưu Thiên Kỳ.
Năm ngày sau, Khưu Thiên Kỳ về nước, vừa mới tiến vào văn phòng, liền nhìn đến trên bàn nằm một phong thư từ chức.”BÌNH!” Hắn hung hăng đấm trên mặt bàn.
“Thiên Kỳ, ngươi vẫn nóng tính như xưa.” Cửa đột nhiên bị mở ra , đi vào là một mỹ nam tử mặc tây trang màu tím.
“A bân.” Khưu Thiên Kỳ cũng không thèm liếc hắn một cái.
“Đừng nghiến răng nghiến lợi kêu tên ta như thế.” Quách Triều Bân nhìn phong thư đáng thương trong tay bạn tốt, đều nhanh bị hắn nhìn chằm chằm xuất cái động đến, “Lâm Húc Viễn? Tên này nghe quen quen.”
Khưu Thiên Kỳ buông thư từ chức, ngồi ở trên sô pha hỏi, “Ngươi không phải đi Pháp học sao? Như thế nào đã trở lại?”
“Ta học xong liền trở lại.” Quách Triều Bân cũng ngồi xuống, một cỗ phong độ của xã hội thượng lưu từ trên người hắn chảy ra.”Nga! Ta nhớ gặp tên này này ở đâu rồi.”
Khưu Thiên Kỳ uống một ngụm nước, mạc danh kỳ diệu nhìn hảo hữu vài năm không thấy này.
“Chính là người thừa kế sắp kết hôn của tập đoàn Lâm thị!”
“Phốc…”
“…” Quách Triều Bân không ngừng nhắc nhở mình chú ý hình tượng, rút khăn giấy lau những giọt nước vương trên áo.
“Sắp kết hôn?” Khưu Thiên Kỳ thì thào .
Di động lại vang , Lâm Húc Viễn nhìn thoáng qua số điện thoại, nhấn nút từ chối cuộc gọi . Đây là lần thứ mấy y cắt đứt điện thoại Khưu Thiên Kỳ? Chính y đều không nhớ rõ .
“Không nghe điện thoại của ta? !” Khưu Thiên Kỳ cơ hồ tưởng bắt được y hành hung một chút. Lại không ngừng ở trong lòng hỏi chính mình, Khưu Thiên Kỳ ngươi thật ngu ngốc, người ta một người nam nhân, muốn kết hôn sinh con thực bình thường. Nhưng là chính mình là không thể trơ mắt nhìn y kết hôn cùng người khác.
Bởi vì không có Lâm Húc Viễn làm bạn, sau khi tan tầm hắn không tự chủ được đến trước cửa câu lạc bộ, đây là địa phương hắn thường đến trước kia.
Vừa đi vào, thanh âm tranh cãi ầm ỹ liền tràn ngập lỗ tai, thanh âm mời rượu, vung quyền, còn có người hôn môi ở trong góc như không có người bên ngoài, trên sô pha ở phòng khách có mấy cơ thể trần trụi đang dây dưa với nhau.
“Khưu tổng, ngươi xin chờ một chút, ta liên hệ với quản lí.” Nhân viên đi bên cạnh hắn không dám chậm trễ. Khưu Thiên Kỳ tùy ý nhìn quét bốn phía, đột nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc, làm cho hắn cảm giác hô hấp đều trở nên khẩn trương đứng lên. Hắn bước nhanh đuổi theo.
“Lâm Húc Viễn!” Hắn bắt lấy cánh tay người kia, đem hắn kéo lại.
“A!” Người bị hắn bắt lấy kinh ngạc quay đầu lại, hoảng sợ nhìn người đột nhiên thô bạo kéo hắn.
“Khưu tổng, hắn là người mới ở chỗ chúng ta , nếu như Khưu tổng thích…”
“Ngươi tên là gì?” Khưu Thiên Kỳ không nhìn nhân viên bên cạnh giới thiệu, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân cùng Lâm Húc Viễn giống nhau như đúc này.
“Ta… Ta gọi là Dương Thần.” Tay bị nam nhân bắt lấy còn run nhè nhẹ.
Khưu Thiên Kỳ quay đầu đối nhân viên một bên nói: “Liền hắn .” Nói xong liền kéo Dương Thần hướng khách phòng đi.
Sauk hi đóng cửa, thanh ầm ồn ào bên ngoài trở nên im bặt, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Khưu Thiên Kỳ dày ngồi ở trên sô pha nhìn Dương Thần đang có chút lạnh run. Quá giống. Nhưng là ánh mắt không phải, Lâm Húc Viễn sẽ không lộ ra ánh mắt sợ hãi như vậy.
Khưu Thiên Kỳ hướng hắn vẫy tay, Dương Thần có chút chần chờ đi tới. Khưu Thiên Kỳ một phen giữ chặt tay hắn, đem hắn kéo vào trong lòng mình, không đợi hắn phản ứng liền cúi đầu hôn trụ.
“Ngô…” Dương Thần từ chối một chút, sau liền cứng ngắc ngồi ở trên đùi Khưu Thiên Kỳ, mặc hắn hôn chính mình. Tuy rằng người trước mắt không giống Lâm Húc Viễn hội vươn đầu lưỡi cùng hắn dây dưa, nhưng là Khưu Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt giống y như đúc này liền áp chế không được dục vọng của mình, muốn hắn. Khưu Thiên Kỳ đem Dương Thần đẩy ngã ở trên sô pha, hung ác hôn hắn. Mãi đến khi Khưu Thiên Kỳ ẩm ướt nóng hôn đến gáy hắn, chính là hơi hơi thở dài liền ngồi dậy, không hề tiếp tục. Một quyền thật mạnh đánh vào trên sô pha.
Dương Thần tuy rằng không biết chuyện như thế nào, nhưng là cũng chạy nhanh ngồi xuống, có chút sợ hãi nhìn hắn: “Thực xin lỗi… ta…”
|
Chương 9
“Không phải lỗi của ngươi.” Khưu Thiên Kỳ ngữ khí không tốt nói. Làm Dương Thần hoảng sợ nhắm lại miệng không dám nói lời nào. Khưu Thiên Kỳ theo trong túi xuất ra một điếu thuốc, hung hăng hút một ngụm, quay đầu hỏi Dương Thần: “Vì cái gì không nghe điện thoaij của ta?” Dương Thần có chút kích động mở miệng: “Ta…” Khưu Thiên Kỳ giữ chặt đầu vai hắn lớn tiếng hỏi: “Ngươi muốn kết hôn , ngươi quên hứa hẹn đã nói ở Nhật Bản sao?” Dương Thần bị hắn dọa đến, kinh ngạc nhìn hắn. Ý thức được chính mình thất thố, Khưu Thiên Kỳ buông ra hai vai hắn. Ngồi rầu rĩ hút thuốc. Thấy hắn bình tĩnh trở lại, Dương Thần nhỏ giọng hỏi: “Là… Lâm Húc Viễn mà ngươi vừa mới kêu muốn kết hôn sao?” Khưu Thiên Kỳ phun ra một vòng khói “Ân.” “Các ngươi…” “Chúng ta đều là nam nhân, nhưng là ta cư nhiên bởi vì y muốn kết hôn mà tức giận , thực buồn cười đi.” Khưu Thiên Kỳ khinh miệt cười cười. Nhìn đến ngữ khí hắn dịu đi so với vừa rồi, Dương Thần có chút thụ sủng nhược kinh nói: “Không, sẽ không.” Khưu Thiên Kỳ không nhìn hắn, tự cố mục đích bản thân nói : “Ta chính là hi vọng lưu lại y ở bên người, ta không thể đặt ra kì hạn, có thể là ta quá ích kỷ .” “Tình yêu vốn chính là ích kỷ a.” Dương Thần tiếp tục an ủi hắn. Khưu Thiên Kỳ giống bị người mạnh mẽ thức tỉnh, quay đầu lại nhìn chằm chằm Dương Thần, Dương Thần lập tức khẩn trương đứng lên. “Ngươi nói tình yêu? Ngươi cảm thấy ta yêu y?” Dương Thần không biết chính mình nói sai ở chỗ nào, lại lắp bắp trả lời: “Ngươi, ngươi thấy y muốn kết hôn mà khẩn trương, hẳn là là là…” Hắn thanh âm càng ngày càng nhỏ , không dám nói tiếp, sợ chọc giận nam nhân anh tuấn này. Khưu Thiên Kỳ gạt đi tàn thuốc trong tay, tựa tiếu phi tiếu tiếp: “Là yêu y?” Dương Thần thật cẩn thận gật gật đầu. Khưu Thiên Kỳ cười cười, đúng vậy, chính mình muốn giữ y bên người, giữ lấy hết thảy của y, thân thể còn có tư tưởng, nghe được y phải về liền tức giận , nghe được tin tức y muốn kết hôn liền tức giận , hẳn là yêu đi. “Ngươi kêu, ân, Dương…” “Dương Thần.” Dương Thần chủ động giới thiệu chính mình. “Ân, ” Khưu Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt cùng Lâm Húc Viễn giống nhau như đúc này, nhưng hắn biết đây là hai người, hoàn toàn bất đồng nhân, “Nhìn phjanr ứng của ngươi, ngươi hẳn là chưa từng tiếp khách đi.” Dương Thần đỏ mặt, “Ta là thực tập sinh, chính là tới nơi này hỗ trợ làm tạp vụ.” Khưu Thiên Kỳ vỗ vỗ đầu hắn, đưa cho hắn một ít tiền, xoay người ra khỏi phòng, lưu lại Dương Thần lăng lăng ngồi tại chỗ. “Khưu tổng.” Lâm lão nhìn người trẻ tuổi xông vào phòng bệnh trước mặt. “Lâm lão. Nghe nói ngươi bị bệnh.” Khưu Thiên Kỳ đem hoa quả đặt lên bàn, đứng ở bên giường nói. Lâm lão đương nhiên biết hắn đến vì cái gì, thở dài một hơi, “Ta trước kia cảm thấy con nuôi không có cảm tình, nhưng là hiện tại đột nhiên bị bệnh mới phát hiện y đem ta làm phụ thân thật sự, ta cũng đã sớm không rời được y. Ta hi vọng ta đi rồi sau này, y có thể sống tốt hơn một chút.” “Cho nên ngươi dùng Tô gia tiểu thư bù đắp cho y?” Khưu Thiên Kỳ nhíu mày. “Cạnh tranh với ngươi nhiều năm như thế, ta đương nhiên biết ngươi có thể cho y những gì tốt nhất, nhưng là y là nam nhân, ta phải đem tôn nghiêm trả lại cho y.” Lâm lão cười khổ nói. Khưu Thiên Kỳ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ý tứ của y như thế nào?” Lâm lão nhìn Khưu Thiên Kỳ liếc mắt một cái, “Y không muốn cũng sẽ không phản kháng ta…” Lâm lão đột nhiên nhớ tới vài lần thử trước đó, hi vọng Lâm Húc Viễn trở về, y đều uyển chuyển cự tuyệt , chẳng lẽ con thật sự tưởng ở lại bên người Khưu Thiên Kỳ? Khưu Thiên Kỳ thẳng thắn hỏi: “Y ở đâu, ta đi tìm y hỏi rõ ràng.” “Ở nhà.” Lâm Húc Viễn ngồi ở trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không chú ý tới Khưu Thiên Kỳ đã tới phía sau, Khưu Thiên Kỳ ý bảo bảo mẫu đi ra ngoài. Nhìn đến bảo mẫu đi rồi, hắn ở bên tai Lâm Húc Viễn nhẹ giọng hỏi: “Đang nhớ đến ta sao?” Toàn thân Lâm Húc Viễn không tự chủ được run lên một chút, y mở to mắt, “Ta đã muốn không cần làm việc cho ngươi.” “Đúng vậy, ngươi đều phải kết hôn .” Ngữ khí Khưu Thiên Kỳ ẩn hàm bi thương làm cho tâm Lâm Húc Viễn nhói lên một chút, Lâm Húc Viễn tưởng đứng dậy, lại bị Khưu Thiên Kỳ nhấn trụ, hắn đi đến trước người Lâm Húc Viễn, quỳ gối giữa hai chân y, thuần thục kéo quần lót của y xuống. Lâm Húc Viễn bắt lấy tay hắn, Khưu Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt nhìn qua có điểm mỏi mệt kia làm cho Lâm Húc Viễn sửng sốt một chút, Khưu Thiên Kỳ nhân cơ hội rút tay về, kéo xuống quần lót y, vươn đầu lưỡi liếm mút tính khí Lâm Húc Viễn. Thật lâu không được Khưu Thiên Kỳ âu yếm, thân thể cơ khát của Lâm Húc Viễn nhanh hơn suy nghĩ tiếp nhận thế công của Khưu Thiên Kỳ, nhìn Khưu Thiên Kỳ ở giữa hai chân phun ra nuốt vào phân thân của mình, Lâm Húc Viễn nhanh chóng hưng phấn lên.
|