Oneshot Khải Nguyên | Cô Đơn
|
|
Oneshot Khải Nguyên | Cô Đơn Tác giả: heriyann Thể loại: Đam mỹ, SE-OE, Ôn nhu công- Trầm tĩnh thụ, 1×1 Nhân vật họ là của nhau, nhưng trong truyện sống chết do tui quyết định ".......... mưa rồi, anh vẫn chưa về sao?.........."
Nhiều giờ đồng hồ trôi qua, cơn mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, ngày một có xu hướng lớn dần. Bởi vì một màu trắng xóa đến không thể nhìn rõ, gió thổi mạnh đến cây nghiêng ngả, mọi hoạt động đều bị đình trệ. Vương Nguyên bước từng bước chậm rãi dưới trời mưa lớn. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn,gò má nhợt nhạt. Dường như không cảm thấy cái lạnh thấu xương từng chút từng chút xuyên qua da thịt cậu. Thoạt nhìn như người bất tri bước trên đường, khiến người ta rùng mình sợ hãi. Phong bao hồ sơ trên tay cậu sớm đã nhàu nát và ướt đẫm, là tên cậu trên đó. Tâm cậu chết lặng khi đọc tờ giấy chẩn đoán bệnh. Căn bệnh quái ác, tại sao nó lại có vào lúc này, tại sao lại là cậu. Ung thư dây thanh quản, cậu được chẩn đoán là như thế. Không phải đâu đúng không? Chỉ là chẩn đoán sai thôi đúng không? Cậu không tin, càng không muốn tin. Bên tai cậu vẫn còn vang lên câu nói của bác sĩ " Là giai đoạn cuối, nếu không phẫu thuật sẽ dẫn đến nguy hiểm tính mạng và có thể sẽ không bao giờ nói được nữa, nhưng nếu phẫu thuật khả năng ca hát của cậu sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều" Phẫu thuật gì chứ? Cậu chính là không cần phẫu thuật, nếu phẫu thuật rồi được thì cậu sẽ chẳng thể hát được nữa, khác nào mất đi mục đích sống của mình. Bất luận là thế nào ông trời cũng muốn dồn cậu vào đường cùng. Vì quá đau mà khụy xuống, cậu bần thần ngồi dưới mưa. Người qua đường cho rằng cậu thất tình, cho rằng cậu bi quan mà bị khùng, bất quá thì cậu muốn tự sát, hay tự dằn vặt bản thân vậy thôi. Nhưng họ không hiểu, tất cả chỉ là suy đoán của họ, sự thật chỉ người trong cuộc mới biết rõ. Bây giờ cậu thật sự rất mệt, rất muốn được ở trong vòng tay ấm áp của anh, muốn được vỗ về yêu thương, muốn trở lại những ngày tháng cùng anh đứng trên sân khấu nở nụ cười hạnh phúc, cùng nhau hát bài hát giữa hàng triệu con người phía dưới khán đài. . Vương Tuấn Khải đã chạy dầm mưa suốt 2 tiếng đồng hồ. Len lách qua từng người, chạy vào từng con hẻm, băng qua bao nhiêu tuyến đường để tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé ấy. Rốt cuộc cậu đã đi đâu, anh đứng chờ trước cổng bệnh viện suốt nửa giờ vẫn chưa cậu ra, sốt ruột gọi cho bác sĩ thì bảo cậu đã đi hơn 30 phút trước. . Vương Nguyên thật sự đã cạn kiệt sức lực , tay chống xuống mặt đường ướt lạnh, giọt nước mắt không kìm được mà rơi xuống hòa với giọt nước mưa. Một cảm giác tịch mịch đến lạ, hóa ra khi thất bại, sẽ chẳng còn ai bên cạnh, sẽ chỉ còn lại một mình tự chiến đấu điên cuồng đến tận cùng. Hạt mưa nặng trĩu không rơi xuống trên khuôn mặt đầy bi thương của cậu nữa, một vòng tay rộng lớn vững chãi kéo cậu vào trong lồng ngực. Khiến cậu cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, mùi hương bạc hà thân thương. Là Tiểu Khải, chính là Tiểu Khải. "Cuối cùng anh cũng tìm được em" Anh vẫn ôm cậu, mặc cho người qua đường nhìn vào mà khinh bỉ, lăng mạ. Có gì sai chứ, nam yêu nam chính là sai sao? Anh hận không thể đánh gục hết bọn người đó, chỉ lẳng lặng ôm người vào lòng mà bế vào xe ______________hết chương 1______________
|
Cậu ấy...ung thư sao? - Thiên Tỉ khẽ nhíu mày. Mấy ngày trước ,Vương Nguyên bắt đầu ho ra máu, lúc đầu chỉ một hai giọt, sau càng lúc càng nhiều, hơn nữa tình trạng lặp lại liên tục. Vương Tuấn khải không nói, mắt hiện rõ sự lo lắng vô độ, nhưng khuôn mặt vẫn không có biến hóa. Im lặng, phải chăng là sự khẳng định. Mi tâm khẽ động đậy vì không thích ứng với ánh sáng mà nhíu mày, Vương Nguyên nhẹ nhàng ngồi dậy, mơ hồ nhìn xung quanh. Đây là phòng cậu, căn phòng trước đây từng vang tiếng cười của cậu giờ sao hoàn toàn tĩnh lặng. Là do mọi thứ quay mặt với cậu, hay tâm trạng không tốt khiến nhận thức về thế giới cũng biến thành một màu xám. Chạm chân xuống sàn nhà, theo phản xạ mà rụt lại vì lạnh buốt. Từ khi nào cậu mẫn cảm với cái lạnh thế. Thường lúc trời lạnh, Tiểu Khải sẽ mang cho cậu chiếc dép bông ấm áp chứ không để cậu mang chân không bước xuống sàn lạnh giá thế này đâu! Nhưng nhắc đến Tiểu Khải, anh ấy đâu rồi? Cánh cửa khẽ bật mở, là Thiên Tỉ. Thiên Tỉ mang một khay cháo vào phòng, khéo léo dùng chân đóng cánh cửa lại. Nở một nụ cười hiền hậu, Thiên Tỉ ngồi kế bên giường. Mau ăn đi, ăn rồi sẽ khỏe - Cậu cười gượng, nhận lấy tô cháo từ tay Thiên Tỉ, miễn cưỡng ăn vài muỗng rồi bỏ xuống, lắc đầu biểu hiện không muốn ăn nữa. Thiên Tỉ lắc đầu, mang tô cháo bước ra ngoài- cậu mau nghỉ đi! Vương Nguyên nằm xuống, đôi mắt nhìn vô định, rồi khẽ nhắm mắt. Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, lần này giống như cậu hy vọng, là Tuấn Khải. Anh khẽ đóng cửa vì sợ Vương Nguyên thức giấc. Anh tiến tới kéo chăn đắp cho Tiểu Nguyên vì sợ cậu lạnh. Anh kéo rèm cửa sổ vì sợ Nguyên Nguyên chói mắt. Từ khi nào mọi hành động của anh đều vì Vương Nguyên. Từ khi nào lý do để sinh tồn của anh đều là Vương Nguyên... ________________________ Anh đặt khay cháo bên giường, lặng im ngắm nhìn gương mặt thiên sứ của Vương Nguyên. Nó thật sự rất đẹp, dù anh đã ngắm bao nhiêu lần vẫn không thấy chán. Đôi mắt to tròn sáng ngời như chứa hàng triệu vì sao, đôi môi đỏ hồng như mận chín. Anh nhìn thân thể ốm yếu của cậu mà không khỏi xót. Vương Nguyên hoạt bát đáng yêu của anh đâu mất rồi, nụ cười luôn luôn trên môi cậu nay cũng biến đâu mất rồi, chỉ còn lại một Vương Nguyên u buồn trầm tĩnh nằm đây, tận đáy lòng anh cũng ẩn hiện một nỗi đau vô hình. "Ung thư thanh quản giai đoạn ba" nếu là với một người bình thường cũng đã là một đả kích lớn, huống hồ Vương Nguyên lại là một ca sĩ. Chả trách em ấy suy sụp như vậy. Nhẹ nhàng ra khỏi phòng, anh thở dài. Thả mình xuống chiếc ghế sôpha, đầu bỗng đau nhức. Anh cảm thấy choáng váng, mọi thứ trở nên mơ hồ. Anh quờ quạng lung tung tìm kiếm thuốc, không may hất đổ ly nước trên bàn, khiến nó vỡ toang. Tiểu Khải, anh...- Thiên Tỉ giật mình khi nghe thấy tiếng vỡ, chạy ra từ nhà bếp ra phòng khách. Tiểu Khải ôm đầu nhăn mặt, trên mặt còn chảy máu mũi. Y vội đi tìm thuốc, rồi đưa thuốc cho anh. -Anh sao lại không uống thuốc đều đặn, bệnh tình đã..?- Thiên Tỉ còn chưa kịp nói xong lời, Tuấn Khải lắc đầu, đặt tay lên môi tỏ vẻ bảo im lặng rồi bỏ lên phòng. Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hai người tại sao cứ phải cứng đầu đến thế?
|
Cậu ở trong phòng cũng được một tuần, hầu như không tiếp xúc với người ngoài. Thời gian đó, anh là người chăm sóc từng chút một cho cậu. Mỗi ngày bắt đầu với nụ hôn chào buổi sáng đọng sương mai, Vương Tuấn Khải sẽ đem mọi chuyện trên trời dưới đất kể cho cậu nghe. Vuốt lưng trấn an mỗi khi bệnh tái phát, để cậu gục khóc nơi hõm vai ướt một mảng áo. Cùng cậu xem bộ phim hài cuối tuần trên tivi. Từng chút một nâng niu cậu như bảo bối. Tuấn Khải ngồi bên giường, vuốt ve mái tóc của Nguyên, bất giác nở nụ cười sủng nịnh. - Ngày mai em có muốn ra ngoài chơi không? ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Dù mới chỉ là thứ năm, nhưng khu vui chơi vẫn tấp nập. Vương Nguyên kéo anh đi chơi gần hết các trò, từ tàu lượn đến nhà ma, chỗ nào cũng đi . Rốt cuộc, chỉ có anh mệt còn cậu vẫn hăng hái, chịu đựng mãi anh mới năn nỉ được nghỉ một lúc. Trong lúc nghỉ, Nguyên còn nói muốn được ăn kem, Tuấn Khải dù mệt vẫn đi mua kem cho cậu . Tuấn Khải trở lại chỗ cậu, trên tay còn cầm hai que kem. Ăn hết kem, Nguyên quay qua anh, bắt đầu huyên thuyên về đủ thứ trên trời dưới đất. -Tiểu Khải à! Hay mình đi chơi đu quay đi!- Nguyên nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh . Anh bất giác thở dài "Haiz...Được. Nhưng.."- Cậu hớn hở nghe được vế đầu- " Vương Nguyên, nghe anh nói. Em phải đồng ý với anh một điều" Cậu lật đầu lia lịa, ánh mắt hào hứng mong đợi. "Em hãy nghe lời anh, chấp nhận phẫu thuật đi!" Cậu im lặng. Ánh mắt trầm đi, một màu đen âm u mà tĩnh mịch xoáy sâu tận đáy mắt. Câu trả lời vô hình nhưng đầy kiên định thể hiện trong mắt cậu." Không đâu". Anh không phải là hết cách , chỉ là không nỡ dùng cách cuối cùng. Vì anh biết, dùng cách này, cả anh lẫn cậu đều sẽ bị tổn thương. Nhưng đây là điều liên quan đến sinh mạng của cậu nên dù có bị tổn thương hay không, anh vẫn phải làm trong khi còn có thể. Bởi chỉ một tuần nữa thôi, anh sẽ phải xa cậu mãi mãi. Anh nhất định phải chữa được cho anh, bởi bệnh cậu thì có thể chữa, còn anh ...sớm đã không còn kịp nữa. " Em còn nhớ lời hứa trước kia chứ?" Cậu nhớ chứ! Lần đó, cậu lỡ tay làm vỡ chiếc bình hoa mà anh yêu thích nhất, lúc đó cậu rất hối hận, nên đã hứa với anh sẽ làm một điều gì đó mà anh muốn. Không lẽ anh muốn dùng nó để ép cậu? Tuấn Khải nhất định phải làm vậy sao, nhất định phải khiến chúng ta không thể cứu vãn hay sao? "Nếu em nhớ, thì hãy thực hiện đi. Sắp tới anh sẽ xin ra khỏi Phong Tuấn, vì thế em chẳng có lý do gì để giữ lại giọng hát đâu!" Từng chữ phát ra như ghim sâu vào trái tim.Cậu tức giận đến đỉnh điểm "Anh làm sao mà hiểu được , tôi chính là cần nhất giọng hát này, tôi không ngờ, rõ ràng anh là người hiểu tôi như thế mà lại...Tôi thực sự quá thất vọng về anh!" Vương Nguyên bỏ chạy, bóng lưng đơn độc dưới ánh chiều vàng nhạt, nỗi u buồn day dứt trong lòng người thiếu niên. Cậu đi rồi, anh vẫn ở đó dõi theo bóng cậu cho đến khi hoàn toàn khuất hẳn. Anh sẽ nhớ bóng dáng ấy, nhớ khuôn mặt ấy. Anh không hề hối hận về quyết định này. Nhưng có lẽ điều buồn nhất là anh sẽ chẳng thể ở bên cậu vào những ngày cuối cùng này.
|
"Thiên Tỉ, chắc Tiểu Khải đã nói cho cậu nghe về bệnh tình của tôi?!" " Phải..." "Nhờ cậu sắp xếp cho tôi một ca phẫu thuật." Gác máy, Thiên Tỉ nghi hoặc về nhưng gì mình vừa nghe, Vương Nguyên vừa nói muốn phẫu thuật sao? Là thật, chính là thật, bằng không cậu sẽ không kiên định mà gọi điện cho y. Vậy làm sao Nguyên chấp nhận phẫu thuật. Chuyện này đương nhiên Tuấn Khải chính là người hiểu rõ nhất. Bầu trời một màu xám u ám đến nặng nề, Tuấn Khải tự cười khổ, lê bước về nhà. Chẳng phải vài phút trước, 2 người còn cười vui vẻ sao, còn nói chuyện đùa giỡn với nhau nữa mà. Sao giờ lại thành ra thế này. Một người trong tâm thù hận người kia. Người còn lại lẩn thẩn bước trên đường như người mất hồn. Rõ ràng, cả hai người đều cứng đầu , giống y chang nhau. . Vương Nguyên vô viện nằm được 2 ngày. Sức khỏe của cậu không tốt lắm, nên cậu phải nằm theo dõi vài ngày mới được phẫu thuật. Trong những ngày này, không có Tiểu Khải ở bên, chỉ có Thiên Thiên chăm sóc cho cậu. Đôi khi cậu vô thức hỏi Tiểu Khải đang làm gì nhỉ. Giống như một thói quen, vô tình hình thành ở cậu . Rồi tự cười bản thân vì nhận ra rằng cả hai còn là gì của nhau.
Tiểu Khải dạo này chẳng khá hơn trước, thậm chí còn tệ hơn trước rất nhiều. Lúc trước còn có người bên cạnh, giờ căn nhà chỉ còn lại mình anh. Cảm giác chua xót dâng đến, khéo mắt ướt đẫm. Ngày nào anh cũng cố gắng mạnh mẽ, nặn ra một nụ cười giả tạo nhất đối đãi với mọi người., đã tự hứa với lòng sẽ không yếu đuối, nam tử hán không được khóc. Chỉ mình biết lòng đã đau đớn đến bất lực.Thú thật, anh có đến bệnh viện, nhưng hoàn toàn không để cậu phát hiện. Anh đến lúc cậu chìm sâu vào giấc ngủ, anh đến chỉ để ngắm nhìn gương mặt ngày đêm anh nhớ thương, một lúc ngắn thôi, rồi lặng lẽ rời đi. Những cơn gió đông se se lạnh thổi vào phòng, anh ho khan vài tiếng. Đếm trên đầu ngón tay, thì ra , anh chỉ còn sống được ba ngày. Ba ngày này anh sẽ làm gì, hoàn toàn anh không nghĩ đến. Cứ như vậy thuận theo tự nhiên, từng hơi thở nặng nề trút ra. __________________________________ Hôm qua Thiên Tỉ có tới nhà, nói rằng ngày mai Vương Nguyên sẽ phẫu thuật. Cho nên hôm nay, dù sức khỏe thực sự rất yếu, vẫn cứ nhất quyết phải đến đó. Anh vừa đến trước cửa phòng thì Nguyên Tử vừa đang được các bác sĩ đẩy vô phòng phẫu thuật. Khoảng khắc hai ánh mắt chạm chạm nhau, Nguyên thực sự không tin vào mắt mình. Một con người trước kia rất khỏe mạnh, giờ giống như một cái xác không hồn. Làn da trắng bệnh, gương mặt hốc hác, thật không giống Tiểu Khải. Cậu bỗng cảm thấy mủi lòng, không có cậu ở bên anh đã thành ra thế này. Mấy ngày qua, cậu nghĩ thông rất nhiều chuyện, hầu như tâm tình có chút tốt hơn, sự oán hận Tiểu Khải theo đó mà tan biến, trong đó cũng nhờ công lao của Tiểu Thiên ở bên cạnh khuyên nhủ, đương nhiên chuyện Tiểu Khải bị bệnh Nguyên vẫn không hay biết. Cậu tự nói với bản thân, sau khi phẫu thuật sẽ quay về chăm sóc cho Tiểu Khải. Có điều, cậu sở dĩ có muốn thực hiện việc đó, thì sau này cũng không có cơ hội. Cánh cửa phòng đóng lại, Tiểu Khải cũng quay lưng đi. Anh quay về nhà, để tìm kiếm hơi ấm còn sót lại trong căn nhà, hy vọng tìm được tiếng cười thuở nào của cậu. ___________________________________ Trong một căn phòng, có một thiếu niên ngồi tựa bên vệ cửa sổ. Ánh mắt vô định hướng ra phía xa xăm, ngắm nhìn chậu hoa mà Nguyên yêu thích nhất " Tôi thực sự rất nhớ em" Câu nói cuối cùng vang lên, hơi thở cuối cùng cũng trút ra. Anh nhẹ nhàng mỉm cười, chầm chậm nhắm mắt lại. Sự cô đơn bao trùm lấy anh, ngay cả khi anh đã chết. Bên tay phải anh vẫn còn nắm chặt cây bút, kế bên là quyển nhật kí. Quyển nhật ký ngày nào anh cũng viết, viết cho chính bản thân, tự cổ vũ cho mình. Trên mặt giấy, hai dòng chữ ngay ngắn thẳng hàng " Ngày 15 tháng 7 năm 2023 Hóa ra tôi không thể chờ nữa rồi " *
* *
Vương Nguyên tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật. Cậu ở bệnh viện dưỡng sức khoảng 2 tuần, ngày nào cũng hỏi tin tức Tuấn Khải. Những lúc như thế, Thiên Tỉ trong lòng bỗng cảm thấy cắn rứt lương tâm, môi bật ra vài tiếng " Cậu ấy bận rồi" hay " Cậu ấy đi công tác". Nhưng cậu không biết , những câu nói đó sẽ làm Vương Nguyên góp tích càng nhiều sự mong chờ, sợ khi sự thật vỡ lẽ, Nguyên sẽ là người tổn thương nhiều nhất _____________________________________________ Cơn mưa như trút xuống Trung Khánh như để gột rửa, thanh tẩy những vết nhơ đã có trong quá khứ. Vương Nguyên vô hồn nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn hạt mưa từng giọt từng giọt rơi xuống. Cũng đã gần một năm, không hề có tin tức gì chính xác về Tiểu Khải, nếu có cũng chỉ là những câu nói mơ hồ mà do miệng Thiên Thiên nói ra. nhưng không vì thế mà hy vọng của Tiểu Nguyên giảm sút. Nhìn ra ngoài mưa, tự lẩm bẩm một mình, Nguyên tự thấy bản thân thật tội nghiệp làm sao. " Trời hôm nay mưa như ngày hôm đó, chỉ là không còn vòng tay của anh." ______________________________________________ Nguyên mặc một bộ vest đen, trên tay mang 1 bó hoa trắng. Gương mặt mang một chút u buồn, thoạt thở dài. Ngày hôm nay, cậu đi gặp anh... Mấy hôm trước , Thiên Thiên qua tìm cậu. Nói là có chuyện quan trọng, cậu liền bỏ công việc đang dở, chạy đi. Thiên Tỉ nói rằng từ nay cậu không thể gặp được Tiểu Khải nữa. Cậu cười, đánh khẩy Thiên, cậu đùa phải không?, câu nói thốt ra, trong tâm không ngừng dao động. Tiểu Khải sớm đã không còn trên đời này nữa rồi , Thiên Tỉ nói thêm một câu, xiết chặt lấy tâm can cậu, đau thắt đến độ không thể thở nổi. Giọt nước mắt nghẹn ứ, không chịu được cũng tuôn trào. Niềm hy vọng cuối cùng của cậu, cũng bị dập tắt. Thiên Tỉ lúc đi còn nói, 15 tháng 7 là ngày giỗ của anh. ________________________________________________ Anh được đặt trên một quả đồi xanh tĩnh lặng, bởi anh thích sự yên bình thích tiếng cỏ cây hòa với giai điệu của gió mang chút vui vẻ ,không thích ồn ào náo nhiệt, ít nhất là trước khi anh quen cậu. Đặt bó hoa lên ngôi mộ, cậu ngắm nhìn nụ cười của anh, trên ảnh, một con người thiếu niên mang hoài bão ước mơ lớn, và có cả một tình yêu sâu đậm, giờ đây đã nằm sâu dưới ba tấc đất. Một giọt, hai giọt, ... nước mắt liên tục rơi xuống không ngớt. Tiếng nấc vang lên giữa trời gió lạnh, nghe mà thương xót tận tâm can. Tiểu Khải đã mãi mãi không còn bên cạnh cậu, chăm sóc cho cậu được nữa. Và cậu cũng chẳng còn có cơ hội chăm sóc cho Tiểu Khải như cậu đã mong đợi. Giờ đây cậu chỉ còn một mình u buồn giữa trời heo quạnh. . Cậu trở về nhà. Căn nhà trở nên lạnh lẽo, thiếu đi bóng dáng anh. Bây giờ cậu cảm nhận được sự cô đơn bao quanh lấy cậu, có phải anh lúc ấy cũng như cậu bây giờ chăng ? *
* *
Cậu vừa mua được ổ bánh mì, bước vội vào quán cà phê nhỏ bên đường. Ngồi vào vào góc nhỏ trong quán, cậu trầm tĩnh quan sát xung quanh. Đã rất nhiều lần cậu vào nơi này, bởi đây là nơi hẹn hò lúc trước của hai người, bởi chỉ có quán cà phê này, cậu mới cảm nhận được có anh ở bên. Vốn dĩ trước đây từng là ca sĩ, ngoại hình bắt mắt, nhiều lần tới đây nên nhiều cô gái thường để ý tới cậu, đôi khi bắt chuyện với cậu. Hỏi cậu đáng yêu như thế, tính cách ôn hòa như thế, chắc có nhiều người ở bên yêu thương cậu lắm! Cậu chỉ cười, chỉ trách hiện tại mỗi mình cô đơn. ~~~~~~~~~~~~ HOÀN~~~~~~~~~~~~~~~~~
|