10 Tuổi Với 17 Tuổi
|
|
“Hửm?” Doãn Húc nghi hoặc nhìn Doãn Tường. Hắn trước đây cùng bạn học đi ra ngoài chơi suốt đêm y cũng không quản a. Doãn Húc nhìn đồng hồ đeo tay, mới chín giờ mà! Hắn là nhớ Tiểu Kiệt muốn chết mới trở về sớm tới như thế. Lão ba hắn sao lại tức giận a? “Hừ, ngươi đi xem Tiểu Kiệt đi.” Y nói xong liền xoay người đi tới phòng của Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt? Lẽ nào cậu đã xảy ra chuyện? Doãn Húc lập tức phóng tới phòng của Tiểu Kiệt. “Tiểu Kiệt!” Chạy đến bên giường Tiểu Kiệt, thấy cậu cả người đều chui vào trong chăn. Nghe thấy thanh âm của Doãn Húc, Tiểu Kiệt từ trong chăn chui ra, vừa thấy là Doãn Húc đã trở về, cả người bổ nhào về phía hắn. “Húc ca ca… Oa oa…” “Tiểu Kiệt ngoan, không khóc.” Doãn Húc vội vã dỗ dành thiên hạ trong lòng. Vật nhỏ của hắn đã xảy ra chuyện gì? Sao vừa nhìn thấy hắn về nhà liền khóc dữ dội như vậy? “Thằng bé một ngày đêm đều không nhìn thấy con, gì cũng không chịu ăn, vẫn ở trên giường khóc chờ con về.” Trong giọng nói của Lam Vận bộc lộ rõ sự yêu thương. “Đừng khóc, đừng khóc, anh không phải đã trở về rồi sao?” Thật chết tiệt! Sớm biết thế đã không đồng ý với đám người kia đi ra ngoài chơi. “Uhm…” Thanh âm dần dần chuyển thành tiếng nức nở, thế nhưng Tiểu Kiệt như cũ dán ở trong lòng tại Doãn Húc không chịu rời đi. “Tiểu Kiệt đói bụng không?” Vật nhỏ đáng thương, một ngày đêm không ăn gì rồi. “Có chút đói…” Toàn bộ mặt đều chôn trong quần áo Doãn Húc, thanh âm có điểm rầu rĩ. “Ngoan, anh đút Tiểu Kiệt ăn có được hay không?” “Được…” “Con đi cho Tiểu Kiệt ăn, hai người đều đi nghỉ ngơi đi.” Chờ Lam Vận cùng Doãn Tường đi ra, “đuôi chó sói” của Doãn Húc lập tức lộ ra. “Tiểu Kiệt nhớ anh sao?” Hai “móng vuốt” bắt đầu hướng “heo con” giở trò. “Nhớ! Rất nhớ!” Tiểu Kiệt vừa gật đầu vừa dùng sức chui vào trong lòng Doãn Húc. “Ha hả, cục cưng ngoan!” Doãn Húc nâng đầu cậu lên, khẽ liếm gương mặt cậu. “Ưm…” Tiểu Kiệt thoải mái nhắm hai mắt lại. “Ha hả, đừng ngủ, nào, anh giúp Tiểu Kiệt ăn.” Vật nhỏ này thực sự là càng ngày càng đáng yêu a! “Anh đã ăn cơm tối chưa? Chúng ta cùng nhau ăn có được hay không?” Tiểu Kiệt cầm lấy tay Doãn Húc ngọt ngào hỏi. Ha hả, cuối cùng có thể cùng Húc ca ca làm nũng rồi. “A? Tiểu Kiệt muốn cùng anh ăn?” Trong mắt Doãn Húc lộ ra một tia “tà ác” . “Dạ! Dạ!” Tiểu Kiệt một ngày đêm không có Doãn Húc liều mạng gật đầu. “Được, vậy cùng nhau ăn đi.” Đây chính là vật nhỏ tự mình yêu cầu, hắn Doãn Húc không thể không ăn đậu hũ của hắn nha. Doãn Húc cầm lấy một chén cháo đặt ở trên tủ đầu giường, tự mình uống một ngụm, cúi người hướng cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Kiệt mà tới. “Ưm!” Đột nhiên bị hôn, Tiểu Kiệt lại càng hoảng sợ. Doãn Húc đem cháo chậm rãi đi vào trong miệng Tiểu Kiệt, dùng lưỡi khẽ liếm đầu lưỡi cậu. Tiểu Kiệt từ lâu đã đem cháo nuốt vào bụng, Doãn Húc thế nhưng hoàn toàn không có ý định rút lui, trái lại còn kịch liệt tại ở trong cái miệng bé nhỏ đang hé mở cướp đoạt. “Ư… A…” Bị Doãn Húc điên cuồng triền miên, vật nhỏ không khỏi phát sinh tiếng ngâm khẽ. “Không được!” Đột nhiên rời đi đôi môi mật ngọt khiến kẻ khác phải bị mê hoặc, Doãn Húc khẽ hô một tiếng. Không được, nếu còn tiếp tục như vậy thì đến sáng mai cũng chỉ có uy (cho Tiểu Kiệt ăn) được một ngụm a. “Hửm?” Tiểu Kiệt dùng nhãn thần mê ly nhìn về phía Doãn Húc, không làm tiếp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a? “Không có gì!” Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, Doãn Húc bắt đầu quy củ cầm lấy bát, dùng phương pháp “phổ thông” đút cháo cho vật nhỏ. Thực sự là, hắn hẳn là phải nghiêm khác dạy dỗ lại chính mình, nếu hắn mà còn tiếp tục như thế, trong tương lai hắn nhất định sẽ hóa thành đại sắc lang tàn phá đóa hoa của tổ quốc mất! Vui sướng luôn luôn đi rất mau. Thời gian ngọt ngào vĩnh viễn sẽ không dài Huống chi… Cậu rồi sẽ có ngày phải dời đi… Tỉnh mộng đẹp, lưu lại chỉ có khổ đau… Doãn Húc nằm ở trên giường, khổ sở nhớ tới chuyện xảy ra sáng nay tại phòng khách … “Cục cưng, sau này con muốn kết hôn với người vợ như thế nào?” Lam Vận lấy con trai, giống như trêu đùa hỏi. “Muốn kết hôn với người giống như ma ma vậy!” Trong cảm nhận của Tiểu Kiệt ma ma là tuyệt nhất. “Ha hả, nịnh ma ma nha!” Nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Kiệt, Lam Vận hài lòng nở nụ cười. Nghe thấy vậy, Doãn Húc chấn động một chút. Đúng vậy… Dì Vận nhất định mong muốn Tiểu Kiệt cưới vợ a… Hắn dĩ nhiên cũng không có nghĩ tới điều này, là quá hạnh phúc mà đã quên lo lắng? Hay là hắn cố tình trốn tránh… Có lẽ thời gian tới đây… Hắn cần buông tha… Chỉ cần không nghĩ tới nữa… Không nghĩ nữa… Khổ sở một ngày đêm, Doãn Húc hạ quyết tâm. Buổi tối, Doãn Húc đi vào phòng Tiểu Kiệt. “Húc ca ca!” Nhìn thấy Doãn Húc, Tiểu Kiệt lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, cả người hướng hắn nhào tới. “Cẩn thận!” Doãn Húc cấp tốc bước tới, tiếp được cái tiểu quỷ không nghe lời này. “Thực là, sao lại xằng bậy như vậy?” Lấy tay điểm điểm mũi cậu, Doãn Húc tức giận răn dạy. “Ha hả, Tiểu Kiệt thấy anh nên rất vui a!” Tiểu Kiệt vui mừng ôm lấy Doãn Húc.
|
Nếu như là trước đây, Doãn Húc có thể cả tiếng răn dạy cậu, làm cho cậu khóc lóc thảm thiết. Thế nhưng, ở chung thời gian dài quá, Tiểu Kiệt dần dần cảm thấy Doãn Húc chiều cậu so với ma ma còn nhiều hơn liền không sợ nữa. Hơn nữa cậu biết, chỉ cần cậu làm nũng, Doãn Húc liền không có cách nào mà tức giận. “Ai… Em nha…” Vật nhỏ này thực sự là càng ngày càng hiểu được nhược điểm của hắn! “Ngoan, mau đi ngủ.” Bế Tiểu Kiệt an bài ổn thỏa trên giường, Doãn Húc ở bên cạnh ngồi xuống. “Tiểu Kiệt thích anh không?” Doãn Húc vừa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Kiệt vừa hỏi. “Đương nhiên thích a!” Doãn húc mỉm cười, có thể… Như vậy là tốt lắm rồi… “Tiểu Kiệt rất mong muốn lớn lên lấy vợ sao?” Trên mặt tuy cười, nhưng ngực lại đau không gì sánh được. “Dạ! Tiểu Kiệt trưởng thành muốn kết hôn với một người giống như ma ma, vừa đẹp lại dịu dàng.” Thì ra dáng tươi cười dễ thương cũng có thể đả thương người đau như vậy. “Phải…” Hắn sớm nên hiểu ra Tiểu Kiệt đối với hắn chỉ là ỷ lại mà thôi, cùng với tình cảm của hắn… là hoàn toàn khác nhau. “Được rồi, Tiểu Kiệt ngủ đi…” “Dạ…” Ôm lấy bên người con hà mã màu lam, Tiểu Kiệt dần dần chìm vào giấc ngủ. Cúi đầu nhìn Tiểu Kiệt vừa tiến vào mộng đẹp, Doãn Húc cúi đầu, hôn cậu… “Đây là một lần cuối cùng anh hôn em…” Để cho lời nói dần dần phiêu xa, gian phòng, mất đi sự ấm áp vốn có của nó… Thong thả bước về phòng mình, Doãn Húc nằm ở trên giường, cầm lấy heo con màu hồng phấn. Cậu… Thực sự rất dễ thương… Nhìn heo con trong tay, Doãn Húc lần thứ hai cảm thán. “Nếu có thể… Anh muốn nuốt lời…” Hôn heo con trong tay một cái, Doãn Húc cười khổ châm chọc chính mình. “Ha hả, có lẽ hôn mày sẽ tốt hơn…” Nhắm mắt lại, đem heo con ôm vào trong ngực, tựa như… trước đây ôm Tiểu Kiệt vậy… “Ai… cùng em ngây ngốc đã lâu, cũng bị em truyền cho cái tính khóc lóc rồi…” Mỉm cười khó khăn, nước mắt theo khóe mắt mà chảy xuống. “Vì sao?” Ôm chặt heo con trong lòng, Doãn Húc không khỏi run lên… Sẽ đem sự dễ thương của ngươi, sự làm nũng của ngươi, nụ hôn của ngươi… giấu vào trong hồi ức… Hãy cho phép anh ở trong một góc âm thầm nhớ tới em… Bởi vì, không nghĩ tới em nữa ——anh làm không được.
|
2. “Húc ca ca, rời giường mau…” Tiểu Kiệt túm túm áo ngủ của Doãn Húc còn đang ngủ say, mà Doãn Húc tựa hồ không có dấu hiệu chuyển tỉnh. Trên thực tế Doãn Húc vẫn luôn tỉnh, chỉ là hắn không muốn rời giường, không muốn đối mặt với người mà hắn muốn quên mà quên không được. “Húc ca ca!” Chưa từ bỏ ý định, Tiểu Kiệt như cũ nỗ lực lay tỉnh hắn. Húc ca ca xảy ra chuyện gì? Ngày hôm nay muộn vậy rồi mà vẫn chưa có tỉnh, bình thường đều là hắn gọi tỉnh mình dậy a. Thấy Doãn Húc không chịu dậy, Tiểu Kiệt lo lắng: Húc ca ca có phải sinh bệnh rồi không? Cậu lập tức trèo lên giường Doãn Húc, lấy tay nhẹ nhàng xoa cái trán của hắn. “Có khi nào lại nóng rần lên rồi?” Tiểu Kiệt vẻ mặt lo lắng nhìn Doãn Húc. Nghe thấy thanh âm lo lắng của Tiểu Kiệt, Doãn Húc tâm có chút dao động. Nếu như làtrước đây, hắn sẽ không chút do dự đem cậu ôm vào trong ngực! Thế nhưng hiện tại, hắn không thể… “Anh không sinh bệnh.” Giật ra đôi tay nhỏ bé đang nhẹn nhàng xoa xoa cái trán của mình, Doãn Húc lạnh lùng nói. “Húc ca ca, Anh tỉnh!” Cuối cùng thấy Doãn Húc mở mắt, Tiểu Kiệt hưng phấn muốn nhào tới trong lòng hắn, lại bị Doãn Húc tay không lưu tình ngăn lại. “Tiểu Kiệt đói bụng rồi, anh đi ra ngoài mua bữa sáng.” Nói xong, liền xuống giường rời khỏi phòng. Không có cảm giác được sự kì lạ của Doãn Húc, Tiểu Kiệt lên tiếng nhảy xuống giường đi theo phía sau Doãn Húc. “Tiểu Kiệt, bài tập hè làm xong rồi sao? Sắp khai giảng rồi.” Thấy thân ảnh nho nhỏ vẫn đi theo phía sau, Doãn Húc mở miệng. “Còn chưa có xong, còn có một chút.” Tiểu Kiệt đắc ý cười cười. “Vậy đi làm xong đi!” Xoay người, Doãn Húc nghiêm túc nhìn Tiểu Kiệt. “Tiểu Kiệt muốn Húc ca ca giúp!” Nắm lấy tay Doãn Húc, Tiểu Kiệt ngây thơ làm nũng. Húc ca ca còn chưa làm bài tập cùng cậu a. “Không được! Em tự mình làm đi!” Kìm xuống đau lòng, Doãn Húc run rẩy nói ra những lời này. “Vì sao a?” Con mắt đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn Doãn Húc. Trước đây, mặc kệ cậu đưa ra yêu cầu gì, Húc ca ca đều sẽ đồng ý, thế nhưng hiện tại… “Có phải Tiểu Kiệt không ngoan, muốn làm anh tức giận?” Cắn chặt môi dưới, Tiểu Kiệt khổ sở buông ra áo của hắn. “Ai…” Doãn Húc ngồi xổm xuống, gạt đi giọt nước mắt đã chảy ra viền mắt. Thực sự là! Kiên trì tới cuối cùng, hắn chính là đánh không lại nước mắt của cậu… “Tiểu Kiệt không có không ngoan, thế nhưng bài tập là phải tự làm mới đúng a, thầy giáo cũng đã nói qua đúng không?” Ham muốn được ôm lấy Tiểu Kiệt ngừng lại, trái lại vỗ vỗ lên vai cậu. “Dạ…” Tiểu Kiệt hấp hấp mũi. “Ngoan, anh ra ngoài mua bữa sáng, Tiểu Kiệt sẽ được ăn bánh kem.” Nói xong, liền xoay người đi vào phòng tắm. Nhìn bóng lưng Doãn Húc rời đi, Tiểu Kiệt cảm thấy cảm giác cô đơn nói không nên lời… Doãn Húc đi vào phòng tắm, đóng cửa phòng tắm. Nghĩ đến Tiểu Kiệt khóc, trong lòng Doãn Húc hối hận không ngừng. “Xin lỗi… Thế nhưng… Anh chỉ có thể làm như vậy…” Mở ra nước lạnh dội lên người, Doãn Húc không cảm nhận được cái lạnh một chút nào… Ngỳ khai giảng rất mau sẽ tới, thế nhưng đối với người đang tâm loạn như Doãn Húc mà nói thì đây chính là cơ hội trốn tránh tốt nhất. Chỉ cần đến khai giảng, thời gian hắn cùng Tiểu Kiệt ở chung sẽ ít đi, như vậy đối với tình cảm của hắn… Hẳn là cũng có thể nhạt đi? Đối với sự lãnh đạm của Doãn Húc, Tiểu Kiệt cũng dần dần có thể cảm giác được. “Húc ca ca, ngày hôm nay anh chưa có hôn Tiểu Kiệt!” Tiểu Kiệt nhắc nhở Doãn Húc. “Tiểu Kiệt là con trai, sao có thể luôn muốn anh hôn em a? Nếu như bạn học của em mà biết được sẽ cười em nha!” Vỗ vỗ đầu Tiểu Kiệt, Doãn Húc cười cười nói. “Thế nhưng…” “Ngoan, nhanh đi ngủ, ngày mai còn khai giảng nữa.” Cắt đứt lời Tiểu Kiệt, Doãn Húc nói xong liền rời đi. Húc ca ca… Có phải đã ghét Tiểu Kiệt rồi hay không… Ôm lấy con hà mã màu lam bên cạnh, Tiểu Kiệt khổ sở hỏi. Mà Doãn Húc cùng lúc đó: “Ngủ ngon, bảo bối của anh.” Doãn Húc hôn môi heo con, sau đó đem nó ôm vào trong ngực. Hai người chỉ có thể đối vật thay thế mà thẳng thắn, mà đối phương chân chính… lại nghe không được… Sau khi mất đi sự ngọt ngào, tâm tình tưởng niệm sự ngọt ngào đó sẽ hình thành nên sự đau xót…
|
3. Sau hôm khai giảng, Doãn Húc tận lực trốn tránh gặp mặt Tiểu Kiệt. Hắn buổi sáng rời khỏi nhà từ rất sớm tới trường, về nhà thì lập tức về phòng. Có thể nói, hắn cùng Tiểu Kiệt hầu như không có cơ hội gặp mặt. Mà cứ tới buổi tối hắn sẽ ôm lấy heo con để cân bằng lại tình cảm của chính mình…(Shjn: anh tự kỉ nặng rồi
|
“Anh yêu em…” Buông ra đôi môi đỏ mọng đã bị chà đạp đến chảy máu, Doãn Húc chân thành tha thiết bày tỏ. Mà Tiểu Kiệt vẫn còn đang khiếp sợ chưa có hoàn hồn. “Đau không? Anh có hơi dùng sức…” Vươn đầu lưỡi liếm cái miệng nhỏ nhắn bị hắn làm cho thương, Doãn Húc mê luyến mà hỏi. Quả nhiên… Đôi môi cậu… Rất ngọt, rất mềm… “Không đau… Bởi vì… Húc ca ca cuối cùng chịu hôn Tiểu Kiệt…” Tiểu Kiệt cuối cùng hoàn hồn, khóc lóc ôm lấy Doãn Húc. “Đừng khóc, bảo bối của anh… Anh không bao giờ … không để ý tới em nữa…” Doãn Húc dịu dàng xoa vật nhỏ động lòng người trong lòng. “Thật không? Húc ca ca sẽ vĩnh viễn thích Tiểu Kiệt sao?” “Anh vĩnh viễn thích Tiểu Kiệt!” Hôn lên gương mặt cậu, Doãn Húc lần thứ hai thổ lộ. “Yêu… Chính là so với thích còn muốn thích hơn?” Cậu nghe ma ma nói, yêu chính là rất thích rất thích! Tiểu Kiệt ngây thơ suy đoán, nở nụ cười nhìn Doãn Húc: “Đúng vậy! Húc ca ca nhất định thích nhất Tiểu Kiệt a!” Cũng chỉ có hắn mới có thể khống chế cảm xúc của cậu. “Vậy sau này Húc ca ca sẽ vẫn tiếp tục chơi với Tiểu Kiệt đúng không?” Còn giống như không đủ, Tiểu Kiệt lại hỏi lại. “Ừm!” Mỉm cười khẳng định nhìn Tiểu Kiệt, Doãn Húc ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hôn một cái. “Vậy sau này Húc ca ca vẫn sẽ thương Tiểu Kiệt đúng không?” Phảng phất sợ rằng nếu qua ngày hôm nay, Húc ca ca sẽ không để ý tới cậu nữa, Tiểu Kiệt đưa ra yêu cầu. “Đúng thế!” Doãn Húc dùng ngón trỏ điểm điểm cái mũi xinh xắn của cậu. “Vậy sau này…” Còn chưa nói xong, cậu đã bị Doãn Húc hôn lên ngăn cản lời nói phát ra. Vật nhỏ của hắn thật đúng là tham a… Một bên hôn vật nhỏ dưới thân, Doãn Húc một bên dỗ nói “Được rồi, mau ngủ…” Tiếng nói thấp trầm từ tính khiến Tiểu Kiệt đã khóc mệt lập tức đi gặp Chu Công (đi ngủ). “Anh… Không bao giờ … buông tay nữa…” Vừa phát thệ vừa hôn, Doãn Húc đối thiên hạ đang ngủ say hứa hẹn.
|