Nếu Anh Là Bố Em Thật, Thì Sao?
|
|
Chương 1
]Một người gay cô đơn tới mức nào?]
Những lúc ngồi một mình ở chợ tình Thủ Thiêm, Huy hay bật nhạc lên nghe. Anh có hẳn một playlist 'nhạc đồng tính'. Không trong đó không có những bài như 'Tình tuyệt vọng' của Thái Thịnh. Gì mà giữa hai bên giới tính nghe lộ quá, mất hay. Huy thích những bài như
Một lần này nữa mai mình xa rồi Lời nào người nói đi rồi chia phôi Mộng tình hai đứa tan từ đây rồi Mình một mình bước đêm lẻ loi
Ai chẳng biết Chế Linh tức Tú Nhi có bốn đời vợ nhưng, xen giữa họ là bao nhiêu mảnh tình trai chỉ có người trong cuộc mới biết.
Ngay cả những bài Huy biết rõ nó là tình bạn giữa hai đứa thẳng nhưng anh vẫn thích nghe chỉ vì nó có hơi hướng gay:
Vừa chiều hôm nao tôi với anh đi dạo phố Hai đứa vòng tay âu yếm như đôi tình nhân Cười tươi như cô gái thơ ngây vui tin xuân Chúng mình thân quá thân
Một người gay biết mình cô đơn khi ở ngay giữa đồng loại mà vẫn cứ lạc loài. Nhiều hôm Huy đảo lên đảo xuống khu đường vắng dưới chân cầu Thủ Thiêm, quận 2 mà không tìm được ai để nói chuyện chứ đừng nói chi là làm tình. Hay là ở trong giới mình, kiếm được ai đó để làm tình thì dễ hơn là kiếm được ai đó để tâm sự?
Cô đơn có lẽ cũng là lý do Huy tìm tới bánh bèo vào những năm sinh viên trai trẻ. Sau này Huy mới biết là mình ảo tưởng. Trừ phi anh lộ hẳn ra - như thằng Đức bạn thân từ phổ thông - phụ nữ sẽ luôn tìm cách bẻ thẳng anh. Với hai người con gái mà Huy come out, anh vẫn vào nhà nghỉ với họ, vẫn quan hệ như trai gái. Một trong hai người đó, do anh không cẩn thận, đã có thai và do cả hai người đều nghèo quá và không biết gì về quả báo, đã hủy hoại sinh linh ấy. Người thứ ba là một mối tình qua đường trong một chuyến đi hội thao sinh viên ra tận Huế. Huy không hiểu điều gì khiến mình làm vậy. Rõ ràng là anh thích cậu bé đến từ Kontum, nhưng sao sau cùng lại lên giường với cô gái Sơn La ấy? Sau đó thì đường ai nấy đi và giữa họ cũng không có liên lạc gì.
Người tình đồng giới đầu tiên của Huy ở Sài Gòn là một giáo viên Anh Văn khá là trình độ vì anh ta tốt nghiệp trường Đại Học Sư Phạm hẳn hoi, lúc đó Huy mới vào trường Nhân Văn. Do đọc báo mà Huy biết ở đường Lê Ngô Cát gần Bà Huyện Thanh Quan có gay. Họ chào hỏi nhau và khi biết mình học trường nào thì bắt đầu xài tiếng Anh. Huy còn nhớ mình dùng nhầm từ college để nói về trường của anh ta và thế là anh ta cứ dài giọng nói Huy coi thường mình, sao lại hạ thấp anh ta xuống ngang hàng với đám cao đẳng. Và thế là Huy phải sorry rối rít. Rồi anh ta rủ Huy về nhà. Đó là một đêm khó quên nhưng không phải vì khoái lạc. Anh ta top Huy nhưng thô bạo và hình như thời đó chưa có keo bôi trơn. Huy đau và cả chảy máu. Sáng ra anh ta còn chê Huy không biết làm tình, nói Huy chỉ được cái sáng sủa có học. Rồi như muốn xoa dịu những gì mình đã gây ra, anh ta giới thiệu cho Huy một chỗ dạy kèm, xa lơ xa lắc tận Gò Vấp. Chưa hết, vài hôm sau Huy thấy anh ta trước cổng trường mình, ngồi sau lưng là một thằng nhóc còn nhỏ hơn mình, chắc chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Đó là cú sốc đầu đời của giới gay, hay của dân Sài Gòn, hay là cả hai cộng lại? Nói vậy thôi chớ ôn lại thời sinh viên Huy cũng có một vài kỷ niệm vui. Đầu tiên là anh Cường ở giường trên, dân Quy Nhơn. Trong phòng ai cũng nói anh ấy gay cả nên tối Huy lên ngủ chung xem sao. Vậy mà cả đêm anh ta nằm im không làm gì Huy cả. Chán quá nên Huy mò cu anh ta rồi móc ra sục. Được ba đêm thì anh ta đá Huy xuống không cho lên nữa. Sau lần đó Huy rút kinh nghiệm: đừng có dễ dãi với đồng loại họ sẽ coi thường. Rồi Huy lại đọc mấy bài báo phê phán tệ nạn mà không biết rằng họ cũng đang vẽ đường cho hưu chạy. Lần này là tệ mại dâm nam ở con đường dọc theo Thảo Cầm Viên. Ở đó rất gần trường rất tiện để lân la, Huy quen được một nhóc rất dễ thương nó lại rủ Huy về nhà ngủ. Hình như nó là đứa đầu tiên hôn Huy. Nó cũng khoe một tạp chí toàn hình trai Tây khỏa thân, hồi đó trong giới đồng tính là cái gì đó ghê lắm. Huy không có gì để khoe hôm sau bèn đem bạn gái ra khoe. Huy với nhỏ bạn ấy tới trước Sở Thú ngồi uống nước mía, lát sau cậu kia cũng đi với ai đó tới ngồi ngay bàn bên. Huy hỏi cô bạn, "Bồ trai của tui đấy, thấy nó được không?" Cô bạn liếc qua bắt gặp anh mắt cậu kia cũng sắc lẹm. "Thế hai người tới đâu rồi?" nhỏ hỏi. Huy nói dối là hai đứa làm hết trơn rồi.
Rồi cô ta giận đạp xe về một mình. Huy lại đi chơi với hai nhóc kia rồi tối lại về nhà cậu ta ngủ. Tối Huy ôm hôn thì cậu ta đẩy ra, "Miệng anh tanh mùi bánh bèo, đừng đụng vô tôi". Lần đầu tiên Huy nghe từ "bánh bèo"! Thật là trớ trêu. Mục đích của Huy trong trò đùa này là để cô bạn kia tỉnh ngộ và rút lui. Hóa ra cô ta coi như không có gì, còn Huy và cậu bé kia không còn gì!
Có lẽ sự cô đơn của Huy liên quan đến bản tính ham chơi của anh? Huy chẳng bao giờ thực sự nghiêm túc với điều gì cả và khá mau chán. Cô bạn gái thật ra là quen từ hồi cấp 1 kia khi hai đứa cùng đi thi Văn. Đến cấp 3 lại cùng trường nhưng Huy bây giờ là chuyên Anh. Lên tới đại học Huy thậm chí không thèm quan tâm đến chuyện học nữa, vâng đại học tức là học đại. Huy quan tâm đến chuyện kiếm tiền một phần vì nhu cầu phần khác vì tiền ở Sài Gòn khá là dễ kiếm, chỉ cần anh không ngại khó. Huy làm đủ thứ việc từ dạy kèm đến hướng dẫn viên nghiệp dư. Nhưng khôi hài nhất là một lần nọ Huy không nhớ là nhờ đâu mà kiếm được cho cả phòng một job dọn nhà kho ở quận 4, cả lũ phải đào đục một nền kho phân bón đã bị chai cứng như đá. Vì có công môi giới nên Huy được miễn lao động nặng chỉ phải lo nấu ăn.
Đồng tiền dần cuốn Huy vào vòng xoáy của nó và anh chẳng để tâm gì đến chuyện yêu đương, cả trai lẫn gái. Ở chỗ làm cũng có mấy đứa gay nhưng do ảnh hưởng của các chị bóng Tây hay sao mà tụi nó dẹo còn hơn cọng bún. Thế rồi một lần nọ đi ngang Sở Thú bồi hồi nhớ lại thời sinh viên, Huy thấy một thằng cu nhìn khá ngộ vì nó không giống trai mà cũng không giống bóng, nói nôm na là nó gay nó đang đứng chờ bạn tình mà nhưng nhìn nó rất manly. Huy lại theo nó về phòng trọ. Sau đó mới biết nó sắp phải chuyển đi vì chủ trọ đuổi. Huy lúc này đã rủng rỉnh tiền anh thuê cho nó một phòng trọ khác ở gần đó, vẫn là quận 4. Lúc đó hình như Huy đang sống chung với cậu em trai ở một chung cư Thanh Đa. Cuộc sống của Huy tự nhiên mà xẻ làm đôi, một bên là thế giới của cao ốc văn phòng công ty nước ngoài nơi Huy cư xử như straight và cố gắng vun đắp sự nghiệp, một bên là người tình nhỏ trong một con hẻm nhỏ với một hạnh phúc nhỏ mỗi chiều làm về.
Nói là hạnh phúc nhỏ vì ngoài sự mến thương họ cũng không hợp nhau trong chuyện kia. Cậu trai đó cũng thích làm top mà Huy từ sau kinh nghiệm kia trở nên lãnh cảm nếu không muốn nói là ác cảm với việc đó. Làm gì làm thì Huy vẫn cứ đau thốn. Họ nhạt dần và tháng sau Huy cho cậu ta ít tiền rồi rút lui. Huy nhận ra sự hòa hợp thể xác trong tình trai nó quan trọng như thế nào.
Rồi người tình hòa hợp cũng tới kéo theo một cơn bão tố.
Mùa đông trên thung lũng xa như một tiếng kinh cầu Làm sao để ta quên đi một cơn bão lớn Anh hỡi nếu mộng đẹp có thế thôi Xin hãy giữ lại phút giây sau cùng
Tình yêu rồi đây sẽ như cơn mộng dở dang
Huy gặp Nguyên khi nó đang lang thang gần Trung tâm huấn luyện bay TPHCM, mà báo chí - lại là báo chí - nhạo là Trung tâm huấn luyện gay. Mà nói vậy cũng đúng vì thời đó khu vực này có tất cả mọi thứ cho gay: hai hồ bơi, một Vườn Điều bao la và um tùm lúc đó vẫn chưa xây công viên, một bãi đất trống không ai kiểm soát gần cà phê Boeing - quán cà phê có một không hai nép mình vào xác một chiếc máy bay từ thời chiến tranh - một cà phê ôm dành cho gay với những chiếc ghế bành cũ rách và tanh tưởi mùi tinh trùng ở góc đường Hồng Hà, và hình như cả Sauna ở đâu đó cũng gần. Nói chung là đủ hết chỉ thiếu vũ trường. Và đó chính là cái mà Nguyên đề nghị với Huy, "Anh đi SS với em không? Em không muốn đi tới đó một mình!" "SS là gì?" Huy trố mắt. "Sầm Sơn ở dưới quận 1. Vũ trường đó anh!" Máu ham chơi trong người Huy trỗi lên, anh nói đi thì đi mà em có đủ tuổi không đấy. Nguyên bĩu môi, "Anh là dân chơi mà sợ mưa rơi à?" Thế là Huy không bao giờ hỏi tuổi Nguyên nữa. Họ đi SS và Nguyên nhảy nhót leo bục còn Huy thì uống hết chai này tới chai khác. Thật kỳ lạ tiếng nhạc kích động dưới kia lại khiến tâm trí Huy tĩnh lặng hẳn ra. Anh nhìn đám đông quay cuồng, nhìn Nguyên uốn éo như con rắn - hay như con trăn thì đúng hơn vì cậu bé thuộc tuýp chubby - và nhìn sang bên trong một góc tối trên lầu vài cặp đang trao nhau những nụ hôn vội vàng, và Huy biết lâu nay mình thiếu gì. Một tí điên rồ và bất cần đời. Suy cho cùng thì ai quan tâm tới gay trong cuộc đời này, tụi mày giống như trai hoa, có thì đẹp hơn một chút không có cũng chả sao.
Một người gay phải có thái độ thế này với cuộc đời: tao chả là gì với mày thì mày cũng chả là gì với tao hết. Tao đéo cần đời, tao thiêu thân thì kệ tao. Đời tao tao lo.
Huy dắt Nguyên về ở chung với mình, lúc này Huy đã có nhà riêng, ở Phú Nhuận. Tội nghiệp thằng em trai phải dọn ra ở riêng. Tháng sau mẹ Huy hay tin vào thăm con. Huy mời mẹ ăn cơm chung với mình và 'nàng dâu'. Mẹ vui vẻ hỏi han Nguyên khá nhiều. Nhưng khi chỉ còn hai mẹ con thì mẹ khóc. Huy hỏi tại sao thì mẹ nói mẹ sợ, không phải người đời mà chính Huy. Đây là một Huy chân thật nhưng cũng là Huy mà bà không quen biết. Mẹ con họ giống như phải làm lại từ đầu. Ôi, phải chăng đó là cách để mẹ từ Huy, coi như mày không còn là con tao nữa? Nhưng nghĩ lại từ nhỏ tới lớn, mẹ đã luôn đối xử với Huy theo cách khác với thằng em trai, dù rằng nói bà không có tình cảm với anh là không đúng. Một đứa con gay đâu cần phải come out cha mẹ nó mới biết?
Tình dục giữa Huy và Nguyên ngọt ngào như có thể vì cậu ta là cent. Điều đặc biệt là khi cậu ta top Huy không hề thấy đau, anh sướng và rên như một con đĩ. Cậu ta làm bot cũng không tồi và họ rất hợp nhau ở một điểm là ưa thử nghiệm và thích phiêu lưu. Họ đã thử cho những thứ như đá viên, kem dâu... vào trò chơi, họ nhận ra càng làm tốt phần foreplay thì khi vào phần chính người bot càng dễ chấp nhận và sung sướng hơn. Hạnh phúc đến với Huy hơi muộn màng - ở tuổi 30 - nhưng thà muộn còn hơn không. Ở với nhau được 3 tháng thì Huy phát hiện mình bị cắm sừng. Có người nhắn tin và cho biết luôn địa chỉ mà Nguyên sẽ 'đi khách'. Huy đến nơi thì mọi chuyện đã rồi, Nguyên đã vào trong cửa đóng then cài Huy không làm gì được. Lúc đó đã 12 giờ đêm nhưng Huy không về nhà anh phóng như bay ngoài đường. Tại sao vậy, anh tự hỏi. Tại sao hạnh phúc phải rất vất vả mới có được lại mất đi dễ dàng như vậy? Và rồi Huy nhận ra mình đang khóc. Nhưng Huy quên mất anh cũng đã khiến cho bao nhiêu người phải khóc như vậy. Và rồi Huy cũng đủ thông minh để nhận ra đó là quả báo cho thói trăng hoa của mình.
Sáng hôm sau Nguyên về Huy hỏi thẳng, "Thằng đó nó có gì?" Nguyên nói chả có gì hết nhưng muốn thử cảm giác đi khách nó ra sao. Với lại hắn ta cần hai đứa Nguyên thấy mình cần giúp chị em nghèo của nó. Ra vậy. "Thế đã làm những gì?" Huy nóng mặt hỏi. "Đầu tiên hai đứa em làm với nhau cho hắn coi, rồi... hay là mai kêu bạn em qua mình diễn lại!" Nguyên cười ngô nghê không dấu vẻ tự hào, như muốn nói, "Thời đại bây giờ nó thế anh ạ. Anh già rồi". Bốp bốp. Hai cái tát nảy lửa nhưng Huy cảm thấy vẫn chưa đủ. Nguyên rất to con nhưng Huy mặc kệ, anh lao vào vật nó ngả xuống nệm và giơ tay tính đấm nó. Nhưng Nguyên rất khỏe cậu ta khóa hết tay chân Huy lại. Họ lộn mấy vòng vẫn không gỡ ra được và Huy bắt đầu mệt, và anh buông tay và bắt đầu thở. Rồi anh nhận ra Nguyên đang ghì cổ mình xuống để môi họ chạm nhau, và Nguyên hôn anh đắm đuối như có thể. Và Huy không biết làm gì hơn là khóc như một đứa con nít.
Cứ tưởng sau sự kiện đó họ sẽ không thể tách rời nhau nhưng Nguyên vẫn như ngựa quen đường cũ. Nhưng có một sự thật là cậu ta cảm thấy không vui khi sống lệ thuộc vào Huy, cậu muốn tự mình làm ra tiền. Mà Huy không quen biết rộng để tìm cho Nguyên một công việc thích hợp. Mối quan hệ của họ xấu tới mức Huy ngủ với đứa 'chị em' của Nguyên chỉ để trả thù. Thấy cu cậu chẳng có gì tổn thương, Huy còn tính đi xa hơn. Số là Nguyên có một thằng bạn thân trai thẳng rất đẹp trai và lanh lẹ nữa. Và như Nguyên nhiều lần tâm sự có vẻ như cậu ta thích thằng kia lắm mà chẳng làm gì được. Huy nói với nhỏ chị em của Nguyên, tên Song giúp mình dụ thằng cu đó. Song nhổ nước bọt, "Anh nhìn lại mình đi. Chuyện có đáng không? Anh bỏ Nguyên đi anh chẳng nợ gì nó cả. Và anh đừng mang mặc cảm tội lỗi anh nghĩ về bản thân cao quá. Anh lo cho anh đi. Anh thấy đấy chia tay với nó anh sẽ chỉ còn một mình, gia đình đã bỏ rơi anh. Nhưng tụi em có hai đứa để nương dựa vào nhau. Anh nên thương hại bản thân mình đi thì hơn!"
Huy trố mắt nhìn Song. Ôi ông Trời thật là mai mỉa sao lại đem một tâm hồn cao thượng thế kia gắn vào một thân thể gầy xấu như vậy? Song ơi rất tiếc anh không thể nói yêu em cho dù biết em xứng đáng với điều đó. Sau đó ít lâu Huy chia tay với Nguyên, khá là khó khăn nhưng rồi cũng xong. Huy muốn đi thật xa. Thực lòng anh vẫn còn yêu Nguyên nên cứ ở gần - nhà họ chỉ cách nhau một con hẻm - thì thật khó sống. Huy quyết định đổi công việc, bỏ cao ốc xa hoa và những cuộc họp hoành tráng. Anh đã quá mệt mỏi khi phải sống hai cuộc đời, hai thế giới, hai số phận. Và khi phải chọn một thì Huy biết anh chọn gì. Và có lẽ đây là lý do mà mẹ anh đã khóc, bà đã nhìn thấy trước điều này. Huy chọn 'vũng lầy của chúng ta':
Theo em xuống phố trưa nay, đang còn chất ngất cơn say Theo em bước xuống cơn đau, bên ngoài nắng đã lên mau Cho nhau hết những mê say, cho nhau hết cả chua cay Cho nhau chắt hết thơ ngây, trên cánh môi say Trên những đôi tay, trên ngón chân bước về tình buồn, tình buồn...
Huy chuyển qua làm freelance để được tự do. Đó là một sự mạo hiểm nhưng Huy đã quá rõ những giới hạn của đồng tiền. Anh không cần quá nhiều tiền. Do làm việc qua mạng nên Huy tự do muốn đi đâu thì đi. Anh xuôi ngược từ Nam ra Bắc, chỗ này một tháng chỗ kia vài tuần. Rồi anh nghĩ sao mình không về quê, biết đâu gay ở đó hợp với mình hơn thì sao. Huy bỏ ra vài năm lê lết ỏ bãi dương Nha Trang, 'làm gái' tứ phương và quen được một số chị em cũng đỡ buồn. Chỉ đỡ buồn vì giữa anh và họ vẫn có một khoảng cách. Vì thật ra Sài Gòn đã ăn vào máu vào tim anh, đâu dễ gì trở lại như ngày nào? Và Huy nhận ra ở chốn quê nhà mình cũng cô đơn như mọi nơi khác.
Hôm nay ngồi giữa chợ tình với những bóng hình qua lại, Huy bàng quang như không thấy ai. Và anh bật Duy Khánh lên nghe bài ca thiếu quê hương:
Đất nào sinh ra tôi mẹ hiền nào cưu mang tôi Miền nào nuôi thân tôi mà giờ này tôi xa rồi Này dòng sông phơi nắng kìa đồng ruộng lúa chín vàng Giờ này đã xa rồi và ngàn đời nhớ Việt Nam
Huy nghĩ thôi đời gay của mình bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Ai cũng chỉ có một thời. Thế hệ bây giờ là những chuyên gia lập kèo qua các ứng dụng. Huy không chơi được trò đó, ngó vậy mà nó đòi hỏi nhiều kỹ năng. Nói vậy nhưng trong máy tính bảng của anh có đủ hết, từ Blued tới Grindr tới Tinder. Và rồi bản tính tò mò của Huy thắng thế khi có tên kia vào hỏi anh có chơi BDSM không.
|
Chương 2
]Một người gay cô độc tới mức nào?]
Trong một văn phòng nhỏ gần Metro, quận 2, Khải vừa nhai hamburger cho bữa trưa vừa tranh thủ bật Blued lên xem. Để xem hôm nay có thằng điên nào vào 'hi' mình. Khải cứ tự hỏi trên thế gian này sao có nhiều người điên đến như vậy. Bọn chúng suốt ngày than thở rằng mình cô đơn. Cô đơn là cái quái gì kia chứ. Chỉ có những kẻ thừa tiền hay thời gian mới cô đơn. Chứ như Khải, cậu không bao giờ có đủ tiền, cũng không bao giờ hết việc thì lấy chỗ nào để cô đơn?
Khải không bao giờ có đủ tiền không phải vì cậu nghèo. Lúc trước thì có nghèo thật nhưng giờ cậu là chủ một doanh nghiệp cung cấp cá Koi làm nên ăn ra, ở tuổi mới 24. Nhưng Khải luôn có những dự định, luôn ấp ủ những toan tính. Thí dụ nếu có tiền cậu sẽ mua một mảnh đất lớn hơn, cơ sở sẽ khang trang hơn. Cậu sẽ làm một vườn đá Nhật Bản, hồ cá sẽ bổ sung thêm những loài hiếm nhất. Và nếu có thật nhiều tiền cậu sẽ mua cả một khu đất, sẽ xây một ngôi đền, sẽ đặt thật nhiều tượng Jizo, sẽ làm một dòng sông uốn lượn để thả cá, và sau cùng sẽ mở một nghĩa trang tư nhân ở đó linh hồn mỗi người chết sẽ được ký gởi vĩnh viễn vào một pho tượng Jizo. Và họ sẽ được tặng một cặp cá Koi làm thần bảo hộ. Vì một đứa trẻ mồ côi vào đời sớm như Khải hiểu rất rõ quy luật của đồng tiền: tiền phải đẻ ra tiền, nếu không nó sẽ lạnh, sẽ chết, sẽ hao hụt.
Khải lướt qua mấy người mới: hai tên không hình, một mặt mèo, một mặt chó, một xe hơi, hai già khú và một búng ra sữa. Không quan trọng vì Khải lên đây không phải để kiếm tình yêu. Cậu ghi rõ trong hồ sơ mình là một 'nghệ sĩ' BDSM, đóng cả hai vai boss và slave. Chân thật và có cảm xúc, bao choáng váng - hồ sơ của cậu ghi vậy, kèm body với quần đùi thun ló cây hàng ra khỏi ống, và gương mặt lạnh như tiền. Và cậu cũng ghi rõ là mình không hề rẻ.
Lần đầu tiên Khải biết đến BDSM là qua một khách người Nhật. Hắn ta cũng chỉ là một tên thất nghiệp nữa qua Việt Nam có lẽ vì nghe nói cái xứ đó khốn khổ. Khải lúc đó cũng chỉ là một callboy bình thường, kiêm massage. Chỉ có đặc biệt là Khải không đi khách nữ cho dù cũng có người ra giá. Tên Nhật kia hỏi Khải có boss hắn được không. Khải nghĩ boss là top nên ừ. Khách Nhật, tên là Hikaru, nói Khải đá đít hắn cho đến thâm tím rồi mới đụ hắn. Khải làm ngay cậu có học một khóa Karatedo để phòng thân kia mà. Khải vừa đá nó vừa chửi, "Đù mẹ thằng Nhật chó. Kiếp trước mày là lính Nhật, mày cưỡng hiếp con gái Việt Nam đúng không? Tao sẽ hiếp mày lòi lồn, tao sẽ giải nghiệp cho mày". Rồi không hề báo trước, Khải sấn tới đâm cây hàng 20cm của mình vào hậu môn hắn. Nó vô cái ót vì đó là điều Hikaru chờ đợi. Và hắn nút chặt con cặc Khải không cho cậu rút ra. Khải lại nói, "Đù mẹ ai cho phép mày sung sướng?" Cậu lên nu thúc vào bụng hắn buộc hắn nhả cặc cậu ra. Cậu cứ lặp đi lặp lại như vậy sau một phát sướng là một phát đau. Hikaru chịu không nổi, hắn ta rên ư ử và tự sục, và chẳng mấy chốc mà bắn khí. Khải quẹt một ít tinh trùng của hắn cho lên mũi mình. Đó là thói quen của Khải sau mỗi cuộc làm tình. Vì cậu sẽ nhớ về mỗi người tình qua mùi vị tinh trùng đặc trưng của họ. Vì Khải làm Hikaru phê nên hắn sẽ còn thuê cậu hai lần nữa. Nhưng sau đó thì hắn thú thật, "Tao hết tiền rồi mày có cách nào giúp tao kiếm sống ở Việt Nam không, để tao còn có cái chơi mày!" Khải ngớ người nhưng cậu đánh hơi ngay cơ hội. Cậu nói, "Dân tao hiện đang mê nhiều thứ Nhật: bonsai, suiseki, cá Koi, mì Udon, bánh bạch tuột, sushi... Mày có rành thứ nào không?" Hikaru nói nó có một số quan hệ về cá Koi ở Nhật, hãy dẫn nó đi một vòng thị trường Việt Nam xem sao. Khải lúc đó cũng không có việc gì nên vui vẻ chở nó đi xem các trại giống và các điểm bán lẻ. Thấy nó người Nhật nên ở đâu người ta cũng niềm nở tiếp. Nhưng làm một vài vòng thì coi bộ nó xìu. Khải hỏi sao vậy thì nó nói tụi mày làm tốt quá, tao không thấy một kẽ hở nào trong thị trường để chui vào. Khải chửi nó, "Mày éo thấy kẽ hở vì mày là bottom. Mày không thấy nhưng tao thấy. Bây giờ tao hỏi mày: mày có phân biệt được giống tốt giống xấu, có nuôi được cá cho khỏi chết không?" Hikaru nói được. Khải tiếp, "Vậy tao với mày mở quán bán cá. Chỉ cần cái mặt người Nhật của mày là người ta tới mua!"
Hikaru thực sự mê cặc Khải nên hắn nhắm mắt làm liều. Hắn gọi điện về kêu mẹ hắn gửi tiền qua. Trong khi chờ tiền Khải mau mắn tìm địa điểm mở shop. Cậu tìm được mặt bằng gần một Trung tâm tiếng Nhật vì nghĩ đám học sinh sẽ muốn một cơ hội thực hành. Lũ chúng nó không có tiền, nhưng sẽ quảng bá giùm cho shop. Một tuần sau shop của Khải và Hikaru ra đời, có tên là Cá Koi của Soái Ca. Khải đắc chí lắm với màn chơi chữ đó. Ngoài cá ra họ còn bán trà chanh để dụ đám sinh viên tới. Khải lên mạng học ngay một khóa tiếng Nhật cấp tốc. Và chẳng mấy chốc mà người dân khu vực Metro quận 2 quen thuộc với hình ảnh một thằng Nhật bán trà chanh luôn 'xin chào' và 'cám ơn' và một thanh niên Việt chắp tay 'konnichiwa' hay 'arigatou'. Shop của họ không đắt lắm nhưng sống được. Khải biết cái mác Nhật của Hikaru chỉ dụ được những tay nghiệp dư. Muốn trụ được trong nghề, cậu phải nghĩ ra một thứ gì khác. Mối quan hệ giữa Khải và Hikaru là cộng sinh chứ không phải nhân tình nên họ không ràng buộc gì nhau trong chuyện kia cả. Khải vẫn top hắn đôi khi nhưng không lấy tiền và cũng chỉ khi nào Khải thích. Còn doanh thu của quán thì họ chia 4/4 còn 2 phần dành cho tái đầu tư. Khải là đứa lo xa nên ngoài việc tiếp thu kiến thức về cá từ Hikaru, cậu ta còn nghĩ tới việc định vị sản phẩm. Bởi vì cá Koi của soái ca thật ra chẳng nói lên điều gì cả. Thế rồi lần nọ lại có một tên dư tiền muốn Khải tới nhà chơi BDSM. Khải hỏi kịch bản thì lão ta nói lão cũng chưa biết, hãy để 'tùy duyên'. Khải nói vậy phải tính giá cao hơn môt chút, lão ừ.
Tới nơi lão mời Kha vô phòng rồi mang ra một quyển sách dày cộp. Nhà lão rất quái dị nhiều thứ đồ cổ và mặt nạ tuồng, hay là lão muốn Khải đóng Bá Vương Biệt Cơ? Lão nói Khải xòe tay ra rồi đặt vào ba đồng tiền cổ, xong nói Khải tung tiền lên. Lúc tiền rớt xuống lão xem kỹ sấp ngửa rồi ghi vào sổ cẩn thận. Lão nói Khải tung 6 lần như vậy, sau mỗi lần đều ghi chép cẩn thận. Trong lúc làm những việc này Khải đã kịp nhìn vô bìa cuốn sách, dòng chữ to tướng: Kinh Dịch, Phan Bội Châu. Qủy thần ơi! Một tên trí thức đích thực! Sau này Khải mới biết các đại gia cũng rất quan tâm tới Dịch học. Lão nhìn vô sổ rồi lẩm bẩm, "Lôi trạch quy muội. Haiz..." Khải hỏi ông có kịch bản rồi à. Lão nói đúng. Rồi lão vào trong lấy ra một bộ váy và đầu tóc giả. Lão nựng Khải, "Lôi trạch quy muội nghĩa là em gái về nhà chồng. Cậu có em gái không? Không à. Nhưng ta thì từng có. Ta với nó thậm chí đã từng... Haiz. Có lẽ cái nghiệp này cứ theo ám nên ta gieo trúng quẻ này hoài, một quẻ Dịch vô vị nhất. Bây giờ cậu đóng vai em ta nhé. Ngày mai là nó đi lấy chồng. Đây cậu mặc vào đi. Không cần son phấn vì môi cậu đã đỏ sẵn". Và lão cúi xuống hôn môi Khải. Và Khải làm bộ đẩy ra, nói, "Anh Hai làm gì vậy?'
Họ ngồi trên giường với nhau. Khải khóc, "Chỉ còn hôm nay anh Hai có muốn em làm gì cho anh không?" Lão vuốt tóc Khải, "Em hát anh nghe bài đó đi". "Bài nào cơ?" Khải ngước mắt nai nhìn lão. "Bài hai anh em mình chế đó: Cho Vừa Lồn Em". Và lão bắt nhịp:
Thôi rồi ta đã xa nhau kể từ đêm pháo đỏ rượu hồng Anh đường anh em đường em yêu thương xưa chỉ còn âm đạo
Khải nhịn cười tiếp:
Anh đành quên cả sao anh kỷ niệm xưa sánh như cặc lớn Hứng tình cao tựa bằng non chỉ đổi bằng một phút sao người…
Lão lườm Khải, "Sao em biết anh chỉ một phút? Em có cho anh thử bao giờ đâu?"
Khải đưa tay mò của lão. Nó đã cứng ngắc từ bao giờ! Khải nói, "Trong tay em hai phút thì vô đó chừng một phút là cùng!"
Kinh nghiệm chơi những trò này cho Khải biết là đừng nhút nhát nhưng cũng đừng có quá lố. BDSM không chỉ là tình dục mà còn là cảm xúc. Thông thường nó là một ẩn ức nào đó cần được giải tỏa. Và đừng có quá chủ động mà hãy tùy cơ ứng biến, vì người ta trả tiền cho mình mà.
Bỗng nhiên lão đứng phắt dạy. Lão lớn tiếng, "Thơm, em lợi dụng anh và coi thường anh. Em biết anh gay mà vẫn muốn anh chơi trò này với em. Tại sao vậy? Anh chỉ tin có mình em, mà ngay cả em cũng không chấp nhận anh. Thơm, mày xấu hổ vì có một thằng anh pê đê đúng không? Được rồi tao sẽ hiếp mày. Để coi mày còn khinh tao nữa hay không. Tao sẽ đụ mày để mày không còn muốn lấy chồng nữa". Và Lão đẩy Khải ngã xuống giường. Khải khóc và van xin, "Anh ơi, anh thương em... Đừng..." "Thương à? Trong nhà này bao nhiêu tình thương của cha mẹ đều dồn vô mày hết, chừng đó chưa đủ sao còn bắt tao thương?" Khải làm bộ khóc lóc nhưng chống cự rất yếu ớt. Trong thâm tâm cậu chỉ muốn cái tuồng này qua cho thật nhanh, nó quá bi hài. Vậy là Khải để cho lão ta hiếp mình, xong ngồi khóc thút thít... Lúc nhận phong bì ra về, nước mắt vẫn còn lăn trên gò má Khải. Cậu nghĩ tới một người phụ nữ khác và không khỏi chạnh lòng. Sau lần đó Khải bắt đầu quan tâm đến Dịch. Cậu ta có cái mũi thính và luôn đánh hơi thấy cơ hội. Cá Koi không đơn thuần là cá kiểng mắc tiền, nó là cá phong thủy. Người ta nuôi nó để cầu may và để hộ mệnh. Ngay cả số cá trong hồ cũng không phải tùy tiện muốn bao nhiêu cũng được. Không biết tự bao giờ đã có mặc định rằng một hồ cá Koi chỉ có thể nuôi 1, 3, 6, 8 hoặc 9 con cá. Và với hồ 9 con người ta sẽ luôn thả vào một con đen tuyền, nó sẽ là con cá hộ mệnh. Người ta tin con cá đen chết thay cho chủ và luôn vớt nó ra tức thì.
Không phải ai xài phong thủy cũng biết bói Dịch nhưng chắc chắc những ai yêu Dịch đều biết đến phong thủy. Sau một hồi tìm đọc và nghiên cứu qua mạng, Khải đi tới quyết định: cá của cậu sẽ là cá Koi Dịch. Cậu sẽ chỉ bán cá Koi màu đen tuyền hay trắng bạch, và một vài con đen trắng. Con đen sẽ ứng với hào dương, con trắng hào âm và con đen trắng hào động, tức lúc âm lúc dương. Và khách sẽ phải nuôi hồ 6 con thì mới ra một quẻ Dịch. Khải tìm được ứng dụng để khách gieo quẻ ngay tại chỗ và trực tuyến, không cần tung đồng xu chi cho rắc rối. Hikaru nghe Khải nói thì ưng lắm. Nó bảo người Việt mày cũng thông minh phết.
Khải lựa ngày để tái khai trương. Cậu viết thêm một câu slogan dưới bảng hiệu: Hãy nói theo cá của bạn. Khách hàng đại gia "Lôi trạch quy muội" đã hứa tới dự còn dắt theo nhiều bạn bè máu mặt khác. Họ rất hoan nghênh ý tưởng của Khải. Và bởi vì hôm đó Khải giảm giá 50% chỉ còn 1 triệu một cặp, hầu như ai cũng rinh về vài con không nhiều thì ít.
Đúng dịp đó thì mẹ Hikaru gọi hắn về Nhật. Còn lại một mình Khải cũng hơi vất vả nhưng cậu xoay sở được. Cá thì thật ra một ngày chỉ cần bán hai khách là đủ sống, trà chanh cũng không nặng nhọc gì. Sau cái vụ khai trương cá Dịch kia, bạn của lão đại gia hình như có trúng một hai mánh. Họ đồn miệng với nhau rằng cá của Khải hênh. Với lại ai có tiền mà không muốn một thứ như Kinh Dịch trong nhà mình. Có người thành thật nói không hẳn là vì muốn làm sang, ai sang tự người đó biết. Nhưng trong thời buổi Tây Phương hóa chóng mặt và lạnh lẽo, một cái gì đó níu giữ nguồn cội như hồ cá Dịch cũng ấm áp lắm vậy.
Thành ra shop của Khải tuy chỉ lai rai nhưng luôn có người tới gieo quẻ và mua cá. Khải còn bán thêm sách Dịch hoặc in quẻ cho họ nếu cần. Khải biết mình đã có chỗ đứng trên thị trường, và cứng chỗ đó nghĩa là cậu không sợ đói. Vì ai biết cậu sẽ làm callboy được bao lâu nữa.
Hai năm trôi qua và Khải vẫn trụ ở địa điểm đó gần Metro cũ. Cái tên mới của đại siêu thị thật khó đọc ngay cả xe buýt đi ngang vẫn cứ đọc là trạm Metro quận 2. Chỉ có khác biệt là Khải đã mua lại mặt bằng, không cần phải thuê nữa. Đó là nhờ một số người xin quẻ và mua cá làm nên ăn ra đã cho Khải rất nhiều. Khải nhận hết, với lòng biết ơn và trong nước mắt.
Tưởng đâu mọi chuyện cứ êm êm như dòng kinh trước tiệm bên kia đường Song Hành, thì bỗng một hôm Hikaru lù lù xuất hiện. - Hikaru!
- Khải!
Hai đứa ôm nhau và Hikaru hôn Khải rất lâu và rất sâu. Ngay trong nụ hôn ngày gặp lại ấy Khải đã thấy có gì đó khác thường nhưng cậu tự nhủ chắc nó nhớ mình. Cậu thật sự rất vui khi Hikaru quay lại, vì ngoài hắn ra cậu không tìm được ai để phụ mình cả. Tối hôm đó họ đi ăn ở một nhà hàng Thái. Hikaru nói hắn có quà cho Khải. Nhìn hộp quà Khải không đoán được nó là gì nhưng cái cười của Hikaru rất là dâm dục. Họ uống hơi bị nhiều rượu và khi về tới nhà - shop của họ cũng là nhà, trên lầu - thì Khải lăn ra giường. Nhưng cậu vẫn còn đủ tỉnh táo để nhớ là mình có một hộp quà. Cậu tháo dây và một cái quần xì líp đen đắt tiền rớt xuống. Ha ha. Hikaru, mày ghiền cặc tao đúng không. Mà thú thiệt tao cũng chưa gặp em bot nào đụ giỏi hơn mày. Hikaru đã thay xong đồ và hắn bắt đầu lột đồ Khải. Xong hắn tròng chiếc quần nữ đen nhám kia vào cho Khải. Mày làm gì vậy Hikaru, mày là bot mà. Hikaru nói hôm nay là sinh nhật tao, mày làm gái cho tao vui nghen. Và hắn đối xử với Khải như con gái, thậm chí là gái Nhật. Hắn mạnh bạo và sành sỏi, lưỡi hắn điêu luyện và hàm râu quai nón mới cạo thì chết người. Khải lịm dần vào một giấc mơ. Ôi dục vọng, ôi đê mê... Dương vật Hikaru như có linh hồn, như một con rắn, nó mơn trớn và đòi hỏi. Khải có cảm giác như nó đang dài ra, phân nhánh, len vào từng ngóc ngách trong thân thể cậu, lên đến tận não, ôm lấy vùng vô thức. Nó vừa thủ thỉ vừa uy quyền. Nó nói, khàn đục: hãy dâng hiến, hãy hy sinh!
Chính lúc đó Khải ngồi bật dậy, vì một giọng nói khác vang lên: Khải, mày không phải là con điếm. Mày là nghệ sĩ BDSM, và một nghệ sĩ không được đánh mất sự thức tỉnh!
Khải nhìn vào mắt Hikaru. Ngay lúc đó họ nhận ra nhau. Khải biết Hikaru của cậu đã chết. Còn phía bên kia biết mình đang gặp một đối thủ không phải dạng vừa.
Không biết nói gì, Khải bỏ vào phòng tắm. Cậu vừa sốc vừa sợ. Cái tên Hikaru mới này, hắn là ai? Khải đã xem nhiều phim kinh dị về quỷ nhập xác, nhưng không ngờ có ngày mình phải đối diện với một thứ như vậy.
Đã lâu rồi Khải không vào tài khoản Blued. Công việc bộn bề khiến cậu không còn tâm trí đâu mà đi khách. Nhưng sự xuất hiện của Hikaru quỷ ám khiến Khải cần một chỗ dựa, hay ít ra là một người bạn. Khải đã ăn xong cái hamburger và xem hết mấy lời 'hi' tán hưu tán vượn. Những thứ nhảm ruồi này thì giúp được gì cho cậu?
Và Khải nhận ra lâu nay mình đã sống cô độc biết bao. Khải nhìn lên bàn thờ, "Mẹ, giờ này mẹ ở đâu?" Và Khải dù mím môi nhưng vẫn không kìm được nước mắt.
|
Chương 3
]Nếu anh là bố em thật, thì sao?]
Lúc đầu Huy không nghĩ BDSM dành cho mình nhưng rồi anh cũng tìm ra cái mình muốn. Huy muốn con trai giả gái - con trai chứ không phải chuyển giới - và làm nhục anh. Con trai càng manly thì giả gái càng khêu gợi, nghịch lý vậy. Thành ra khi một tên Khải nào đó gởi cho anh hình của hắn một trong một xì líp nữ đen tuyền, Huy thấy muốn liền. Khải có đôi mắt của một kẻ ác dâm - nghĩa là trên bạo dâm một bậc - và một body sexy rất tự nhiên, kiểu săn chắc do lao động hơn là gym.
Khải hỏi Huy muốn gái thế nào. Huy nói gái quê, giản dị và chân tình. Và là sinh viên. Khải nói OK, chừng đó đủ rồi.
Hôm đầu tiên của họ khá nhạt nhưng Huy thấy thõa mãn chủ yếu vì Khải trẻ trung và giàu năng lượng. Khi bạn có nguyên liệu tươi sống thì nấu món gì cũng ngon cả. Và khác với các callboy khác, Khải ngủ qua đêm với anh mà không lấy thêm tiền.
Hôm thứ hai Huy nói Khải đóng vai gái giang hồ. Khải hào hứng hẳn lên. Cho thêm phần thi vị, cậu ta đến nhà anh trên một chiếc xe đua, trong một bộ đồ da đen và có cả một tên đàn em theo hộ tống. Tên đó nhìn qua là biết người Nhật. Khải nói nếu Huy muốn hắn cũng có thể nhập cuộc. Huy bảo thôi, cám ơn, hắn có thể về.
Đúng như kịch bản câu chuyện bắt đầu ngay từ ngoài cổng.
- Cô còn đến đây làm gì? - Huy hỏi. - Đòi nợ chớ làm gì? Nợ máu phải trả bằng máu. - Chút máu trinh đó mà cô làm gì ghê vậy? - Không phải là máu trinh mà là máu mủ của anh. Và máu thịt của tôi - Khải châm lửa hút thuốc, đôi môi đỏ tự nhiên của cậu ta thật quyến rũ. - Em... em phá nó rồi à? - Anh có muốn biết cái cảm giác đó không? Cái cảm giác người ta đưa que sắt vào người mình, và cắt nát và lấy ra những gì thiêng liêng nhất. - Thôi em vào nhà. Hàng xóm của anh... - Ở đây tôi mới la làng được chứ... - Thôi, vào nhà rồi tôi sẽ làm những gì cô muốn.
Vậy là xong màn một cảnh một. Trong màn hai Khải sẽ mặc bộ đồ trắng của một cô y tá, trong khi Huy nằm trên một cái bàn hẹp tượng trưng cho cái băng ca. Anh co chân và banh háng ra. Khải lạnh lùng hỏi, "Có biết bố nó là ai không?" "Có quan trọng không?" Huy nói. "Gì mà gắt gỏng vậy. Là chị em với nhau, nên tôi muốn giúp cô. Sau này cô sẽ hận hắn đấy!" "Người ta nói tôi sẽ bị quả báo, có đúng không?" "Đúng. Và tôi không muốn làm công việc này. Nhưng thôi, đừng nói nhiều. Cô đã được tiêm một mũi trụy thai, không quay lại được nữa. Cái thai đã chết. Bây giờ tôi chỉ lấy nó ra thôi". Khải dùng bông gòn chấm vào bôi trơn rồi xoa lên hậu môn Huy. Sau đó cậu ta bắt đầu hành sự với một cái muỗng nhựa dùng để uống trà sữa, nó dài và cái đầu rất bé. Cái vật lạnh lẽo ấy được ấn sâu dần vào trong Huy. Nó miết lên thành hậu môn. Mọi thứ thật vô vị nhưng vì người làm nó là Khải xinh đẹp nên Huy vẫn thấy nó thi vị.
Huy cảm thấy mình đang chết. Một người mẹ sinh ra cùng đứa con và cũng chết chung với nó. Huy tự hỏi nếu đứa con ấy không phá đi, giờ nó như thế nào nhỉ? Có thể nó cũng sẽ trạc tuổi Khải như bây giờ. Những ý nghĩ này khiến mọi dục vọng trong Huy lịm tắt. Huy nói đủ rồi, và Khải thu dọn 'y cụ'. Và cũng như hôm trước, Khải nói nếu không phiền hãy cho cậu ta ngủ lại một đêm.
Hai hôm sau Huy lại kêu Khải tới, lần này trong vai một cô giáo vùng cao. Khải mặc áo dài màu lam và đi xe đạp. Sự nghiêm túc của cậu ta với công việc làm Huy kính nể.
- Chào em. Em đạp xe từ Sơn La đến đây ư? - Huy cười tươi mời Khải vào.
Khải hơi khựng lại khi nghe hai chữ 'Sơn La' nhưng rồi cũng vào. Khi họ ngồi lên giường, Huy nói, "Hội thao lần này, anh có giải mà em thì không, buồn nhỉ'. Khải ngả đầu vào ngực Huy, "Anh là giải thưởng của em. Em không còn muốn gì hơn". Tới phiên Huy khựng lại, "Trong kịch bản là câu khác mà!" Khải cười như chữa thẹn. Cậu diễn lại, "Tại anh đó, quyến rũ em làm em mất tập trung. Bắt đền anh". "Bắt đền sao?" "Đây là môn chạy nước rút 100m nữ. Anh có 12 giây để làm em ra", Khải cười khiêu khích. Và Huy đè cậu ta ra bú liếm, dĩ nhiên là không phải trong 12 giây.
Hành sự xong Khải vội vàng thu dọn đồ ra về. Huy hỏi em không ngủ lại sao. Khải nói không hôm nay em có việc. Suốt cả buổi hôm nay, cậu ta cứ sường sượng sao ấy. Và Huy cứ tự hỏi, ở đâu mà cậu ta có cái câu ấy, "Anh là giải thưởng của em!" Vì sau bao nhiêu năm, câu nói ấy vẫn còn in trong tâm trí anh. Được vài hôm thì Huy lại thấy nhớ Khải. Không còn kịch bản nào nữa hết nhưng anh vẫn nhắn cho Khải. Anh muốn gái nào nữa đây, Khải hỏi. Huy nói tùy em, em giả gái gì anh cũng nứng hết. Khải nói em cũng có kịch bản nè, em sẽ không lấy tiền. Em chỉ muốn ngủ nhờ nhà anh. Huy nói vậy em cứ tới. Khải nói Huy chuẩn bị hai bao tải nước đá viên và một bồn tắm nhỏ. Huy nghe hơi sờ sợ nhưng cũng làm theo.
Hôm đó Khải đến nhà anh trong bộ dạng của một thằng nhóc du đãng, đầu đinh có vết xắn ngang tai. Và trên một tấm trượt pa-tanh. Và trong bộ quần đùi áo thun màu đỏ.
Vào nhà rồi Khải cười hỏi, "Anh có chuẩn bị đồ cho em không?"
Khải chỉ vào hai bao tải nước đá, "Đó".
Khải lại cười, "Có thể thử thách sức chịu đựng của anh chút. Nhưng... no pain no gain. Anh nhé?" Huy nói ờ, vì người đẹp như em có chết anh cũng làm.
Khải tự tay cởi hết đồ của Huy rồi ấn anh nửa nằm nửa ngồi vào bồn tắm. Xong cậu ta xuống bếp lấy cái thau để xúc đá. Cậu bắt đầu đổ đá vào bồn, lấp dần lên người Huy, bắt đầu từ dưới chân. Màn kịch đã bắt đầu và Khải trở thành một con người khác hẳn. Cậu ta viết trong hồ sơ mình là một nghệ sĩ BDSM quả không sai.
Với cái nhìn lạnh lùng và xa vắng, Khải vừa làm vừa nói, "Anh biết cảm giác một đứa con không cha nó thế nào không? Nó lạnh, chỉ đơn giản vậy. Cái lạnh ấy..."
"... nó lấy hết năng lượng từ anh" nước đá lúc này đã lấp tới háng Huy.
"... nó lấy hết hạnh phúc của anh" nước đá lấp lên hạ bộ Huy.
"... nó lấy luôn xúc cảm của anh" nước đá lấp lên tới ngực.
"... và có khi, nó che mờ luôn cả lý trí" nước đá phủ luôn cả đầu Huy chỉ chừa mắt, miệng và mũi.
Khải dừng lại nhìn ngắm tác phẩm của mình. "Giờ thì anh thấy thế nào?" Khải hỏi. Huy không biết trả lời thế nào cả. Anh thấy cả người tê buốt nhưng cũng kích thích cao độ. "Ha ha, anh bắt đầu muốn rồi chứ gì? Nhưng tôi sẽ để anh lạnh thêm chút nữa". Và Khải đi qua đi lại. Và khi thấy Huy bắt đầu run rẩy, cậu ta móc cặc ra khỏi quần, nói, "Bây giờ thì bất cứ thứ gì đến từ con người đều ấm áp đối với anh đúng không?" Huy cố gắng gật đầu. Khải bước lại đứng ngay trên mặt Huy và bắt đầu đái xuống. Nước đái Khải từ trán chảy xuống mắt, xuống miệng Huy và anh uống nó vào vì nó làm anh ấm bụng. Đái xong rồi Khải kê cặc cách miệng Huy một khoảng vừa đủ để Huy không thể bú tới. Khải nói, "Anh có bao giờ bú cặc người ta mà như thể không bú được là chết không? Một đứa trẻ mồ côi thiếu đủ thứ anh à, thiếu cả tình dục". Rồi cuối cùng Khải cũng hạ cặc xuống. Và Huy bú nó và thấy nó ấm và ngon như chưa từng có. Huy bú mút cặc Khải như thể toàn bộ sự sống của mình lệ thuộc vào đó. Nhưng một con cặc không đủ để cân bằng với cả một bồn đá, và người Huy bắt đầu tím tái. Và anh thấy khó thở. Anh nháy mắt ra hiệu và Khải bắt đầu lấy bớt đá ra. Nhưng cậu ta chừng như vẫn chưa muốn kết thúc trò chơi. Cậu ngồi xổm trên thành bồn và trên mặt Huy và Huy biết ý. Anh ngửa mặt lên bú đít Khải. Lúc này Khải đã ngừng lải nhải về số phận một đứa trẻ mồ côi và anh nghe cậu ta bắt đầu rên khẽ. Huy càng bú say mê hơn. Anh dịu dàng đưa lưỡi liếm vòng tròn, vào sâu, đá trái, móc phải. Anh kê môi nút những sợi lông quanh đít Khải. Lông đít Khải vừa rậm vừa mướt rất đẹp nó làm đít cậu ta quả thật không thua một cái lồn chỗ nào cả. Vì say mê bú nên Huy không nghe thấy Khải, giữa những tiếng rên đứt quảng, kêu tên anh, "Bú đi bố... Con là của bố... Ah... con sướng... sướng... sướng... Ah..."
Rồi Khải múc hết đá ra và cúi xuống sờ cặc Huy. Lạnh vậy mà nó vẫn vươn hết cỡ! Cậu ta bú cặc Huy ngon lành như một que kem. Cặc Huy không to nên Khải nghĩ chừng ấy nươc miếng là đủ. Khải ngồi xuống mà không cần canh và cho cặc Huy vào đít mình chính xác như một tay golf chuyên nghiệp. Huy ngồi dậy ôm eo Khải. Cậu ta không nhún gì cả, chỉ đăm đăm nhìn Huy. "Hôn em đi anh. Linh hồn bé nhỏ này là của anh. Hãy thâu nhận lại nó!" Huy hôn Khải dịu dàng như một người mẹ hôn con. Nụ hôn của họ dần đi vào chiều sâu, lưỡi xoắn lấy lưỡi, môi cắn vào môi... Hai thân thể nhập làm một. Như thể biết sẽ không có lần thứ hai, họ cứ kéo dài tư thế đó, cho đến khi đồng hồ điểm nửa đêm. Và cuối cùng thì họ cũng xuất tinh, Khải trước và Huy sau. Và họ cùng uống tinh của nhau.
Mệt quá nên họ ngủ thiếp ngay trên sàn nhà. Sáng hôm sau ánh nắng xiên cửa sổ đánh thức Huy dậy. Anh vội mặc quần áo và đi rửa mặt. Khải đã ra về và anh thấy trống vắng kỳ lạ. Anh có cảm giác Khải để quên một thứ gì đó nên đi tìm. Nhưng cái anh thấy là một lá thư trên bàn trong phòng khách.
Đến: Châu Đan Huy Từ: Châu Phong Khải
Anh yêu!
Khi một thằng callboy muốn ngủ lại nhà khách hàng của nó hơn là vội vã ra về, hẳn anh cũng biết có điều gì đó không bình thường. Em yêu anh. Chỉ ở bên cạnh anh em mới có được bình an. Bình an với em nó quý hơn tất cả mọi thứ khoái lạc.
Em yêu anh nhưng không thể không cho anh biết sự thật, rằng em cũng là con trai anh. Em còn biết huy chương cờ vua của anh trong hội thao đó màu gì. (Con tự hào về bố :-))
Em cám ơn vì anh đã cho em sức mạnh. Em còn một cuộc chiến ở phía trước. Em sẽ không lôi anh vào vì đó là cuộc chiến của em.
Hôn anh,
Khải
Huy nghe ớn lạnh như thể vẫn chưa ra khỏi bồn đá của đêm hôm qua. Nhưng cảm giác sợ hãi đó chỉ thoáng qua. Rồi anh nghe cái gì đó rất dịu ngọt lan ra từ trong tim và thấm vào những bộ phận khác trong cơ thể. Bấc giác Huy nhếch môi cười. Sẵn cái điện thoại Huy làm một tấm selfie. Và Huy thấy nụ cười của anh lúc này thật giống nụ cười lơ ngơ và bất cần của Khải.
|
]Kết]
Trên đỉnh một ngọn đồi cạnh nghĩa trang Bình An có một ngôi đền độc nhất vô nhị ở Việt Nam. Nó khác biệt không chỉ vì tính cách lịch sử của nó - thể hiện qua tên gọi đền Tử Sĩ - mà còn ở kiến trúc. Nó là một sự phối hợp hài hòa và kỳ lạ giữa kiến trúc Việt Nam và Nhật Bản, với lối lên ở cả 4 hướng và những mặt trời đỏ điểm xuyết trên toàn bộ mái vòm.
Khải và Hikaru đứng đối mặt nhau ở hai đầu hành lang. Khải cảm nhận rất rõ chuyện này đã từng xảy ra. Đây thực chất là một cuộc đấu kiếm của hai samurai.
Khải rút gươm trước, "Mày không phải Hikaru. Đừng phỉnh phờ với tao nữa!"
Hikaru phản đòn ngay, "Còn mày cũng không còn là Khải nữa. Thật đáng tiếc!"
"Mày nhạy thật. Thế bây giờ tao với mày đều trống rỗng như nhau, mày có muốn biết ai hơn ai không?"
"Đừng thách tao. Nhưng tao tự hỏi, tại sao mày phải tự hủy hoại? Để làm gì?"
"Tao không tự hủy hoại. Tao hy sinh trong tình yêu và vì tình yêu".
"Tình yêu nào? Mày có ai để yêu? Cha mày ư?"
"Mày khá lắm. Mày đọc được tâm người khác đúng không? Tao yêu cái tao đã bỏ công gầy dựng. Tao có thể chết nhưng thương hiệu cá Koi Dịch của tao phải sống. Vì nó do tao đẻ ra, nó là con tao. Cũng như tao là con của cha tao vậy!"
"Và mày đã trao linh hồn của mày cho cái tên tầm thường ấy, trong khi tao, kẻ đồng cam cộng khổ với mày... kẻ đã cùng mày đi lên từ hai con cặc, tao không xứng đáng ư?"
"Vì mày không phải Hikaru!"
"Vậy mày nghĩ tao là ai?"
"Mày có biết trong hai năm qua tao đã đạt tới cảnh giới nào không? Tao không cần gieo cũng biết được quẻ Dịch của mày. Lôi - trạch - quy - muội, ha ha. Mày chỉ là một con đàn bà! Mày là con em gái khốn khổ của Hikaru. Mày có thể ăn mất linh hồn của bạn tao, nhưng làm sao có thể chạm tới tao? Ha ha. Mày chỉ là một con đàn bà mà bày đặt top tao, hay mày là les? Nói tao nghe coi?"
Gương mặt của Hikaru trở nên dúm dó. Và Khải biết cần phải ra tay kết liễu con quỷ cái. Cậu bước lại gần và đâm nhát kiếm quyết định, "Và mày nghĩ tao không biết mày làm gì mẹ mày à? Đồ ác độc. Tại sao mày vẫn chưa xuống địa ngục?"
Hikaru ngã vật xuống nền nhà, co giật. Khải vội đỡ hắn. Cậu vẫn hy vọng Hikaru của mình vẫn còn đâu đó trong thân thể này. Nhưng khi Hikaru mở mắt lại, đó là cái nhìn thất thần của một kẻ mất hồn. Khải khóc và gọi xe đưa hắn về nhà.
###
Nếu có khi nào đi ngang tiệm Cá Koi ở gần Metro Quận 2, bạn sẽ thấy một thằng Nhật ngây ngô ngồi trước cửa. Nó cười và nói 'xin chào' và 'cám ơn' ngay cả khi xung quanh nó chẳng có ai. Nhưng bạn đừng nghĩ nó dại mà không biết gì.
Có người nói nó thích con trai và khi rất thích một ai đó, nó sẽ tìm cách chọc ghẹo để người ta phải đá đít nó, vì nó thích bị/được như vậy.
HẾT
|
Giờ thì mình có chút tâm sự cần giải bày. Mình viết truyện này vì có cảm giác đã gặp ngươi có thể là con trai mình. Giờ thì cảm giác đó gần như là chắc chắn. Cuộc sống không đẹp như thơ truyện các bạn ạ. Mình muốn thông qua diễn đàn nhắn gởi đến người đó: con trai à chúng ta không có duyên là cha con với nhau trong một mái nhà nhưng ngày nào con còn nghĩ nhớ về một người cha, cho dù chỉ trong tưởng tượng, thì ngày đó cha sẽ còn hiện hữu vì con. Love you.
|