Yêu Nhầm Cảnh Sát Giao Thông
|
|
- Thế cô cho con gặp anh Trung có được không? Nhất định anh ấy sẽ hiểu và thông cảm cho con…
- Đúng là cái đồ lỳ lợm. Thằng Trung nó không có ở nhà đâu đừng tìm chi cho mệt. Tiện đây, tôi cũng nói cho cậu biết. Một tháng nữa nó sẽ cùng tôi dọn nhà lên Đà Lạt ở. Đến lúc đó cậu đừng mong quấy rầy gia đình tôi nữa.
Nói xong, bà Trang quắc mắt nhìn Quân hằn học rồi quay lưng bước thẳng vào nhà. Quân nghe mẹ anh nói vậy thì chợt tê người lại vì lo sợ. Anh định bỏ nó lên Đà Lạt thật ư. Nếu mà như vậy thì nó sẽ sống làm sao đây. Không được, nó phải đi tìm anh và níu giữ anh ở lại. Linh tính mách bảo Quân rằng, anh vẫn còn rất yêu nó và đang lẩn trốn ở một nơi nào đó. Nghĩ vậy, Quân leo lên xe và chạy đi tìm anh ở bất kì đâu mà nó cảm nhận được sự hiện diện của anh.
Tranh thủ buổi học môn Logic học được nghỉ, thằng Quang không về phòng trọ mà lại leo lên xe buýt đi đến địa chỉ của nhà thầy Phong. Không hiểu sao bản thân nó lại hành động như vậy nữa. Mặc dù sự ra đi của thầy đồng nghĩa với việc thầy ấy không còn gây khó xử cho nó nhưng chính sự bỏ đi ấy vô tình đẩy Quang vào một tâm trạng khó hiểu. Trái tim nó luôn thúc giục phải đi tìm gặp thầy Phong để nói lời xin lỗi và sự cắn rứt đó đã đưa nó đi đến quyết định tìm đến nhà thầy.
Nhưng khi đến nơi, Quang chỉ thấy ngôi nhà nằm im lìm với cánh cửa sắt bất động và chiếc ổ khóa treo lạnh lẽo trên đó. Thầy Phong đi chưa lâu mà ngôi nhà đã phủ một lớp bụi đường. Quang đứng tần ngần trước cổng một lúc lâu rồi đành lửng thửng bước dọc theo vỉa hè. Lòng nó bỗng trở nên da diết và cồn cào đến khó tả. Bất chợt những kỷ niệm một thời giữa nó với thầy Phong tràn về len lỏi trong tâm trí Quang. Chúng như hòa vào làn gió trưa mát mẻ rồi cuốn đi đám lá khô rượt đuổi nhau xào xạc dưới lòng đường. Có lẽ tất cả đã dần phai nhạt rồi nhưng tại sao hình ảnh của thầy Phong lại bắt đầu khắc sâu vào trong tâm tưởng của nó chứ. Thầy Phong ơi giờ này thầy đang ở đâu. Em còn nợ thầy một lời xin lỗi.
*******************
Ngày nào Trung cũng vô tư ngồi uống bia ở nhà của Minh mặc dù anh biết Quân đang đi tìm anh ở khắp nơi. Anh vừa nhấm nháp chút vị đắng của bia vừa gặm nhấm sự cô độc trong căn nhà lạnh lẽo. Tại sao những sóng gió trước đây không hề làm anh chịu khuất phục nhưng đến khi bị rơi vào hoàn cảnh này anh lại bật khóc buông xuôi. Phải chăng con người yếu đuối, hèn nhát trong anh đang bắt đầu trỗi dậy khiến cho mọi thứ rơi vào đáy hồ sâu tuyệt vọng. Nhưng còn cách nào để cứu vãn được chứ. Tất cả đã quá muộn màng rồi, có níu kéo cũng không thể sống thoải mái được. Lòng tự trọng của anh không cho phép anh bỏ quên đi chuyện đó. Bất giác Trung tức giận ném mạnh lon bia đang uống dở vào tường. Vỏ bia bị méo mó và rỉ nước ra khắp nền nhà. Và rồi anh bật cười chua chát.
Rời khỏi nhà anh, Quân kiên quyết đi tìm anh bằng một tinh thần phấn khởi lạ kì. Nó không còn lo âu, sợ hãi hay hoang mang nữa. Chính lúc dầu sôi lửa bỏng này, Quân thấy bản thân mình trưởng thành và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đầu tiên nó tìm đến quán cà phê quen thuộc, nơi nó và anh từng hẹn hò. Sau đó nó vòng qua chỗ nhà sách mà anh hay lui tới để mua đồ cho thằng Tùng hỏi thăm. Rồi nó lại tạt ngang qua Phòng cảnh sát giao thông Quận 3 để hỏi mấy anh chị đồng nghiệp của anh nhưng họ đều lắc đầu không biết. Đi hết cả buổi trời mà chẳng biết tung tích của anh ở đâu. Thế là Quân đành chạy xe đến công viên quen thuộc ngồi nghỉ mệt. Trong lúc đi đường, Quân không hề biết Minh chợt thấy bóng dáng nó trong khi anh đang làm nhiệm vụ. Ban đầu Minh định với tay ngoắc nó lại nhưng rồi anh lại thôi vì không muốn làm trái ý bạn mình.
Ngồi nghỉ ở ghế đá, Quân đưa tay quệt mồ hôi và tiếp tục suy nghĩ đến những chỗ anh có thể đến. Bất giác một cơn gió mạnh thổi qua làm bụi cây con trước mặt Quân nghiêng cành xào xạc. Những mảnh giấy có ghi dòng chữ “QUÂN LOVE TRUNG” ngày nào chợt lay động và thu hút ánh nhìn của Quân. Tuy nét mực đã nhòe đi và bị một lớp bụi phủ mờ trong thời gian qua nhưng chúng vẫn còn dính chặt trên nhánh cây. Thấy thế, Quân vội vàng tiến lại gần đó và đưa tay cầm nhẹ những mảnh giấy lên ngắm. Những kỷ niệm thân thương chợt ùa về đột ngột làm mắt Quân nhòe lệ. Nó vẫn nhớ như in cái ngày anh và nó cùng nhau gắn những mảnh giấy này lên cây và thề nguyền sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Quân đưa tay dụi mắt rồi khẽ lau đi lớp bụi bám trên mảnh giấy. Chợt trong đầu nó lóe lên một ý nghĩ. Thế rồi Quân vội chạy đi mua một cuộn giấy hình chữ nhật với đủ màu sắc, một cây bút lông và một cuộn dây ri băng. Xong đâu đấy, nó để tất cả ngay ngắn trên ghế và bắt đầu thực hiện công việc của mình. Quân cúi người tỉ mỉ cầm bút viết lên giấy một dòng chữ tròn trịa rồi cẩn thận buộc sợi ri băng lên đỉnh đầu. Viết được hơn hai chục tờ, Quân đem tất cả chúng mang ra ngoài bụi cây uyên ương và gắn chúng lên mỗi nhánh cây thật cẩn thận. Nó đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán rồi lùi ra xa để ngắm thành quả của mình.
Đám giấy vuông vức đủ màu sắc được treo trên bụi cây khẽ bay bay trong gió bỗng trở nên đẹp lung linh đến kì lạ. Dù trời đang nắng chang chang nhưng gió từ đâu cứ êm đềm thổi lướt qua làm dịu đi không khí oi bức. Quân vội chắp tay lại và lầm bầm cầu nguyện cho những dòng chữ chân thành ghi trên từng mảnh giấy cũng theo gió bay đi đến nơi anh đang ở. Chúng sẽ thay lời nhắn nhủ tha thiết mang anh trở về bên nó. Quân mong rằng anh hãy hiểu là nó yêu anh rất nhiều cho dù anh có giận hờn hay gặp chuyện khó nghĩ trong lòng đi chăng nữa. Ngồi trên ghế đá suy tư một lúc lâu, Quân leo lên xe rồi lủi thủi trở về phòng trọ.
*******************
|
Những ngày sau đó, Quân vẫn chịu khó lang thang khắp nơi để tìm anh mặc dù nó chỉ nhận được những cái lắc đầu ái ngại. Nhưng nó nhất quyết không chịu bỏ cuộc và chăm chỉ đến công viên để gắn thêm mảnh giấy nguyện cầu lên bụi cây uyên ương với hy vọng anh sẽ sớm thay đổi suy nghĩ và chịu gặp mặt nó. Cuối cùng thì lời cầu nguyện của Quân cũng linh ứng một phần bởi Minh khi chứng kiến cảnh nó ngày ngày đi tìm Trung khắp nẻo thì anh thấy thương cảm và kể lại cho Trung nghe.
Sau khi hay tin Quân vẫn ngày đêm ngóng chờ và tìm gặp mình, Trung chợt run run đôi môi và trùn người xuống vì xúc động. Những ngày qua thật sự đối với anh là những chuỗi ngày cực hình vì nỗi nhớ về Quân cứ tăng lên da diết và đôi lúc còn khó chịu đến mức muốn nổ tung. Bỏ mặc ngoài tai lời khuyên nhủ của Minh, lời nhắc nhở của mẹ, Trung vẫn cắm đầu vào những bữa nhậu một mình. Khi thì anh mua bia về nhà rồi tự uống một mình, lúc thì anh rủ Minh ra quán rượu và cứ thế nhậu say cho đến chiều tối mới lết thân về nhà.
Mới gần một tuần trôi qua mà gương mặt Trung già sọm đi hẳn, râu ria đã mọc lún phún đầy cằm. Còn bộ quần áo trên người thì xốc xếch, bốc mùi rượu bia như một kẻ thất bại. Nhiều lần anh có ý định đi gặp Quân cho thỏa nỗi nhớ mong nhưng lương tâm lại ngăn cản không cho anh làm điều đó. Tưởng như cái cảm giác nửa vời đó sẽ cầm tù anh mãi nếu như Minh không kể cho anh nghe những điều mà Quân làm để mong được nhìn thấy anh.
Ngay lập tức, Trung bật người dậy đi đến công viên mà không kịp thay quần áo. Khi ra đến nơi, anh kín đáo chọn chỗ khuất dừng xe lại và chỉ dám đứng nhìn Quân từ xa. Lúc này Quân vẫn vô tư gắn những mảnh giấy lên bụi cây mà không hề hay biết có người đang theo dõi mình. Đợi Quân đi mua thêm giấy, Trung mới từ từ tiến lại chỗ bụi cây quen thuộc và hai mắt anh rưng rưng vì ngỡ ngàng. Bụi cây ngày trước minh chứng tình cảm của anh và nó giờ đây bỗng trở nên lấp lánh và rạng rỡ lên hẳn bởi những mảnh giấy nhiều màu sắc đang lay nhẹ trong gió.
Trung vội đưa bàn tay gầy guộc cầm lấy một mảnh giấy màu hồng và đọc những dòng chữ ghi trên đó. Tim anh bỗng nhiên đập liên hồi khi thấy nét chữ tròn trịa, thân quen “Trung ơi, em nhớ anh!” của người yêu. Rồi Trung vội vàng bắt lấy những mảnh giấy khác treo trên cây và cảm thấy trái tim trong lồng ngực như muốn thắt lại khi vẫn thấy những nét chữ đầy chân tình đó. Trung khẽ nhăn mặt lại cố kìm cho nước mắt khỏi trào ra. Quân ơi, anh cũng nhớ em nhiều lắm. Anh đúng là thằng đàn ông khốn nạn và tệ hại mà.
Thấy bóng Quân quay trở lại, Trung vội đưa tay lau khóe mắt và ẩn mình sau một gốc cây to. Thế rồi anh cứ đứng đó lặng lẽ quan sát người yêu bày tỏ lòng mong ước của mình. Quân vẫn không để ý sự có mặt của anh và tỉ mỉ cột dây ri băng lên nhánh cây. Bỗng một trận gió to ập đến làm cho vài mảnh giấy treo trên cây bị tuột ra và theo gió bay đi. Quân hoảng hốt giục chiếc cặp xuống đất rồi tất tả chạy theo tóm chúng lại. Nó cứ mãi chạy đuổi theo chúng cho đến khi ra ngoài làn đường dành cho xe ô tô.
Đang lom khom nhặt lại những mảnh giấy quý giá, bất thình lình một bóng đen nhào tới bên cạnh Quân, ôm lấy nó đẩy vào lề tránh một chiếc xe hơi đang lao thẳng đến. Sau một phút hoàn hồn, Quân mới nhận ra người vừa cứu nó chính là anh.
- Sao em sơ ý thế hả Quân? Phải chú ý coi trước coi sau chứ!!
Nghe thấy giọng nói trách mắng thân yêu, cảm xúc trong lòng Quân như vỡ òa vì cơn xúc động tột cùng. Nó chỉ kịp hét lên vui sướng và nhoài người ôm chầm lấy anh bật khóc nức nở.
- Anh Trung, em nhớ anh lắm anh biết không hả????
Trung cứ để mặc Quân ôm lấy mình trong khi anh đưa bàn tay xoa đầu Quân và nở một nụ cười mơ hồ khó hiểu.
|
File 43: Xa tầm với
Ở trong vòng tay anh được một lúc, Quân ngẩng khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn anh. Nó nấc lên từng tiếng nghẹn ngào pha chút hờn dỗi.
- Mấy ngày qua anh ở đâu mà không chịu gặp em? Anh không còn yêu em nữa phải không?
Trung không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ của người yêu. Anh nhếch môi cười buồn rồi ngập ngừng trả lời nó.
- Quân à, anh xin lỗi, anh…
- Tại sao…tại sao anh lại trốn tránh, không chịu gặp mặt em chứ? Em rất cần gặp anh để giải thích sự hiểu lầm mà. Những ngày qua anh có biết em phải chịu đựng khổ sở đến thế nào không?
Trung chỉ lặng thinh không nói gì còn Quân thì vẫn tiếp tục mếu máo.
- Em xin lỗi vì đã nói dối anh chuyện đi chơi với Khoa. Nhưng tụi em trong sáng không hề làm gì quá đáng cả. Em và cậu ấy chỉ là bạn thôi mà. Chẳng lẽ vì điều đó mà anh nỡ lòng không thèm nhìn mặt em một lần sao?
- Anh…anh không biết. Nhưng mà anh…
- Có phải là chuyện liên quan đến chị Oanh không?
Nghe Quân nhắc đến vụ đó, Trung hơi ngạc nhiên liền vội buông tay nó ra rồi đứng phắt dậy. Quân phát hoảng, sợ anh đi mất vội vàng níu tay anh lại.
- Tại sao hôm đó anh lại đi chơi với chị Oanh và còn ngủ với chị ấy nữa? Anh giải thích cho em nghe đi.
Lại tiếp tục là một sự im lặng nữa từ Trung. Lúc này anh không biết phải trả lời ra sao cho người yêu hiểu. Cuối cùng anh đành gỡ bàn tay Quân ra khỏi cánh tay mình và trừng mắt quát lớn.
- Thôi đi. Em đừng có tra khảo, dằn vặt anh nữa. Em tự xem lại bản thân mình đi, coi đã đối xử với anh tử tế chưa. Anh thật không ngờ em lại nói dối anh để đi chơi với người con trai khác. Đã vậy lại còn ôm hôn người ta nữa. Em chẳng coi anh ra gì cả!!
Thấy sự thay đổi trên nét mặt của anh, Quân hoang mang và lo sợ một điều chẳng lành sắp sửa xảy ra. Nó thốt lên, đôi mắt rưng rưng.
- Anh Trung…
- Đúng là anh đã ngủ với Oanh đấy thì sao. Giờ anh cảm thấy hai ta không còn thuộc về nhau nữa. Em làm anh cảm thấy chán ngán rồi. Em không chung thủy với anh và xem anh như không hề tồn tại trên đời. Thời gian qua anh đã ngộ nhận, hoang tưởng quá đủ rồi. Anh muốn chúng ta kết thúc ở đây, em đi theo cậu bạn trai mới của em đi. Cậu ấy có lẽ hợp với em hơn anh đấy!
- Anh Trung anh nói gì thế…Em có bao giờ nghĩ như vậy đâu. Trong lòng em lúc nào cũng xem anh là người quan trọng nhất mà. Anh vẫn còn hiểu lầm em. Mẹ anh đã trách oan em mà anh cũng không thông cảm cho em nữa sao. Em thật sự yêu anh nhiều lắm. Anh đừng bỏ em lại một mình..
- Thôi, hãy buông tha cho anh đi. Giờ đây đã quá trễ để mọi thứ trở lại ban đầu. Em trở lại cuộc sống bình thường được rồi đấy!
Dứt lời, Trung bất ngờ chạy lao đi trên đường phố để lại Quân đứng đó chết sửng với sự thật vừa mới xảy ra. Như sực tỉnh, Quân hốt hoảng đuổi theo anh, miệng nó gào lên thật lớn.
- Anh Trung, anh đừng bỏ em mà. Lỗi tất cả là do em, là em sai, anh quay về với em đi anh Trung!
Mặc cho Quân gào khản cổ đuổi theo ở sau lưng, Trung vẫn cứ cắm đầu chạy mải miết cho đến khi tới công viên. Anh vội núp mình đằng sau một gốc cây to và tựa lưng thở dốc. Gương mặt anh nhăn nhó thể hiện sự đau đớn tột cùng. Không biết anh làm vậy là đúng hay sai nhưng có một sự thật trái ngang là anh không thể nào dễ dàng tha thứ cho bản thân mình được.
Quân cố chạy thật nhanh để không mất dấu anh nhưng được một lúc nó không còn trông thấy bóng anh đâu nữa. Đến chỗ cổng vào công viên, Quân chống tay xuống đầu gối thở dốc. Nước mắt nó lại bắt đầu trào ra trên gương mặt đỏ chót. Nó đảo mắt, quay đầu khắp mọi nơi trong công viên để tìm anh nhưng tất cả vẫn im lìm và lặng thinh trong làn gió lao xao. Nó lấy một chút sức lực còn lại để gọi to tên anh mấy lần nhưng chẳng nghe tiếng trả lời nào.
Tại sao anh lại đối xử với nó như vậy. Tại sao ông trời để anh gặp nó trong thoáng chốc rồi lại làm anh biến mất. Cảm giác hụt hẫng này làm sao nó có thể chịu nổi chứ. Phải chăng tình cảm của anh đã dần phai nhạt rồi sao. Cố không để cho ý nghĩ đó ám ảnh trong đầu, Quân nắm chặt tay chạy vòng quanh các lối đi trong công viên nhưng vẫn hoài công. Nó bất lực trở lại ghế đá ngồi ôm mặt khóc thổn thức. Lúc này Trung hé người ra khỏi một lùm cây và nhìn người yêu trong cay đắng.
Xin lỗi em nhiều lắm Quân ơi. Để em đau khổ tuyệt vọng, anh cũng xót xa lắm nhưng như thế có lẽ sẽ tốt hơn cho em. Giờ anh thấy mình không còn xứng đáng với tấm lòng của em nữa. Bỗng một chiếc xe máy dừng lại trước mặt Quân cắt đứt dòng suy nghĩ của Trung. Anh thấy một cậu con trai quen quen tiến đến bên cạnh Quân và nhìn nó với vẻ mặt lo lắng. Rồi cậu ta hỏi nó.
|
- Quân sao lại ra đây ngồi khóc vậy? Ai làm Quân buồn à?
Nó không thể trả lời mà càng khóc to hơn. Bất giác, Khoa áp đầu Quân tựa vào vai mình rồi khẽ nói.
- Thôi Quân cứ khóc cho đã đi để quên hết chuyện buồn. Như vậy sẽ thấy nhẹ lòng hơn nhiều…
Chứng kiến cảnh tượng đó, lòng Trung như càng thắt lại. Anh xoay người dựa vào gốc cây rồi nhắm mắt lại chua xót. Anh chạnh lòng chợt nghĩ. Có lẽ đã đến lúc cho Quân được tự do và đến với một trái tim trong sáng khác. Còn anh, anh phải chấm dứt tình cảm của mình để làm hài lòng những người thân xung quanh. Nghĩ vậy, Trung rời khỏi chỗ nấp và lặng lẽ cất bước quay lại nơi gửi xe.
*********************
Trong khi Quân đi tìm anh thì ở một nơi khác, thằng Quang cũng đang đứng tần ngần một mình. Trước cổng nhà thầy Phong, Quang đưa mắt nhìn ngôi nhà im ắng và suy nghĩ đến những điều sâu bên trong tâm tưởng. Nó đang mong chờ thầy ấy sẽ xuất hiện và nhận lấy lời xin lỗi muộn màng của nó. Đang định quay bước trở về thì một chiếc ô tô con dừng ngay trước mặt Quang. Nó giật mình quay lại nhìn thì thấy thầy Phong từ trên xe bước xuống. Thầy ấy nói vài câu với người tài xế rồi đưa tay lục tìm chìa khóa trong túi. Chợt thấy bóng dáng quen thuộc của cậu học trò thân yêu trước nhà mình, thầy Phong sững người vì ngạc nhiên, làm rơi chiếc chìa khóa trên tay xuống đất.
- Ơ kìa Quang, sao em lại đến đây???
- Chào thầy…em…
Quang ấp úng không thốt nên lời vì một cảm xúc kì lạ đang dâng trào trong lòng. Nó gãi đầu bối rối còn thầy Phong vội trấn tĩnh lại và cố làm ra vẻ bình thản. Anh lạnh lùng cúi nhặt chìa khóa rồi bước tới cánh cổng. Phong tiếp tục nói mà không quay đầu nhìn nó, trong giọng nói phảng phất chút tiếc nuối.
- Em đến đây làm gì vậy? Giữa chúng ta còn gì đâu để mà gặp mặt.
- Em..em muốn xin lỗi thầy…
Thầy Phong bỗng im bặt và trở nên bất động khi nghe Quang nói vậy. Rồi anh khẽ nhếch môi cười quay đầu nhìn nó.
- Em thì có lỗi gì chứ. Chính tôi mới là người có lỗi vì đã trở nên bệnh hoạn, biến thái, phá đám chuyện tình cảm của em.
- Thầy Phong…
- Trong mắt em, tôi chẳng tốt lành gì mà còn phá bĩnh hạnh phúc người khác đúng không? Tôi ra đi để có người được yên ổn và sống bình thường. Vậy nên khỏi xin lỗi tôi làm gì…
- Nhưng vì em mà làm ảnh hưởng đến công việc của thầy. Với lại hôm đó em đã vô tình xúc phạm thầy. Em thấy mình có lỗi nhiều lắm…
Nghe thấy lời nói chân thành tha thiết ấy, lòng Phong bỗng nhiên nhẹ bẫng và le lói một chút niềm vui. Nhưng rồi anh cố tự nhắc nhở bản thân và giữ thái độ ơ thờ, lạnh nhạt.
- Thôi được rồi, em đừng dằn vặt mình nữa. Tôi ra đi cũng do hoàn cảnh công việc bắt buộc chứ chẳng liên quan gì đến em cả. Tình thầy trò chúng ta nếu em có lòng tốt thì hãy lưu giữ nó trong tim. Còn không em muốn đem xóa đi lúc nào cũng được. Cuối cùng tôi chỉ muốn chúc em ngày càng học giỏi và tự tin trong cuộc sống. Hy vọng sau này chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa…
Dành cho Quang những lời nhắn nhủ sau cùng, thầy Phong lầm lũi tiến vào nhà lấy một số món đồ bỏ quên rồi nhanh chóng bước ra xe. Quang cứ đứng im tại chỗ mà không biết phải làm gì. Nó đưa đôi mắt long lanh nhìn theo những cử chỉ của thầy cho đến khi chiếc xe lăn bánh, Quang chợt mở miệng nói to.
- Thầy Phong ơi, cám ơn thầy đã bên em trong suốt chặng đường vừa qua. Em cũng mến thầy lắm…
Ngồi trong xe, Phong chợt lặng người đi vì câu nói đó của Quang. Lời của em ấy là thật hay chỉ là cảm xúc thương hại dành cho anh. Xe đã đi được một đoạn đường rồi mà Quang vẫn hướng ánh mắt xa xăm dõi theo. Thầy Phong lén nhìn Quang qua gương chiếu hậu và rồi anh siết chặt đôi bàn tay thở dài tiếc nuối.
|
Chiều hôm đó, sau khi gặp người yêu lần cuối cho thỏa nỗi mong nhớ, Trung bắt đầu suy nghĩ về hướng đi sắp tới của mình. Anh đắn đo, cân nhắc, suy tính thật kỹ càng và quyết định sẽ theo mẹ mình lên Đà Lạt càng sớm càng tốt. Có thể ngày kia anh sẽ rời khỏi Sài Gòn vì không muốn ở nơi đây thêm một phút giây nào nữa. Bởi nếu thế anh sẽ không kềm lòng được và khiến Quân phải chịu thêm nhiều thiệt thòi. Sau khi tâm sự điều này với Minh, anh liền ngạc nhiên hỏi lại Trung.
- Cậu định lên Đà Lạt thật sao? Thế còn công việc ở đây cậu không làm nữa à?
- Ừ. Mình sẽ nộp đơn xin nghỉ việc rồi thu xếp hành lý lên đó vào thứ bảy tuần này. Mai mình sẽ lên cơ quan chào tạm biệt mọi người.
- Trời, cậu đang đùa mình đấy phải không? Cậu đi rồi, mình biết tìm ai tâm sự, nhậu nhẹt nữa đây? Hơn nữa còn em Quân, người yêu cậu thì sao…
- Thôi đừng nhắc đến em ấy nữa. Còn chuyện chia tay, mình cũng không đành lòng nhưng tại hoàn cảnh nó bắt buộc thế. Sau này nếu có cơ hội, hy vọng cậu sẽ bỏ chút thời gian lên Đà Lạt thăm mình nhé.
- Thôi đó là ý muốn của cậu, mình không thể can thiệp được rồi. Cậu đi rồi mình sẽ nhớ cậu lắm đấy. Ráng giữ gìn sức khỏe và làm việc thật tốt nhé.
- Cám ơn Minh! Cậu mãi mãi là người bạn tốt của mình. Hãy trở thành một người cảnh sát giao thông có tinh thần trách nhiệm trong công việc nhé. Coi như cậu thay mình thực hiện ước mơ bao lâu nay luôn.
- OK! Mình sẽ ghi nhớ.
- Với lại cậu giúp mình quan tâm, để mắt tới em Quân một chút... Có gì cậu gọi điện thông báo tình hình học tập và cuộc sống của em ấy cho mình biết với. Mình biết ơn cậu nhiều lắm.
- Có gì đâu, mình nhận lời giúp cậu. Cậu yên tâm.
Nghe những lời tâm tình của Trung, Minh biết cậu ấy vẫn còn yêu Quân rất nhiều và trong lòng không muốn rời xa em ấy chút nào. Nhưng anh vẫn chưa hiểu nguyên do nào lại khiến cho tình cảm hai người không được trọn vẹn như vậy. Băn khoăn một hồi, Minh tắm rửa thay quần áo rồi cùng Trung đi ra quán nhậu gần nhà để làm bữa tiệc chia tay.
Ngày hôm sau, Trung dậy thật sớm và chạy đến cơ quan để nộp đơn xin nghỉ việc. Sếp của anh chậc lưỡi tiếc nuối.
- Cậu Trung đã suy nghĩ kĩ chưa đấy. Tôi thấy cậu rất có năng lực và là một người có tinh thần trách nhiệm cao, nếu mà bỏ dở thế này thì quả là đáng tiếc.
- Cám ơn sếp đã quan tâm, nghĩ tốt về em. Thú thực là do hoàn cảnh gia đình nên em buộc phải làm vậy. Với lại có nhiều nguyên nhân khác cũng gây ảnh hưởng đến đơn vị nên em xin nghỉ để mọi người khỏi phải bận tâm thêm nữa.
- Ý cậu nói là vụ giới tính của cậu ấy hả? Cái đó tôi không quan tâm và mọi người trong phòng này không hề xa lánh cậu, cớ sao cậu phải…
- Thưa sếp, cái đó cũng chỉ là do một phần thôi. Hơn nữa em cũng đang bị cấp trên khiển trách nên cũng không biết có tiếp tục thoải mái làm việc được không nữa.
- Thôi tôi hiểu rồi. Nhưng mà tôi vẫn thấy tiếc lắm. Tôi nghĩ nên để hồ sơ của cậu ở đây. Đợi khi nào cậu đổi ý muốn làm việc lại tôi sẽ xem xét giải quyết cho cậu.
- Vậy cám ơn sếp nhiều lắm. Tiện thể tối nay em mời sếp và mọi người cùng đến dự tiệc liên hoan với em được không ạ. Ngày kia em phải lên đường rồi.
- Được thôi. Tôi sẽ tranh thủ sắp xếp thời gian đến chung vui với cậu.
Giải quyết xong chuyện công việc, Trung lầm lũi chạy xe trở về nhà để bàn chuyện với mẹ mình.
- Mẹ à, ngày kia có thể lên Đà Lạt được không. Con nghĩ là nên tiếp xúc công việc ngay từ bây giờ để khỏi phát sinh thêm phiền phức.
|