Kiếp Đoạn Trường
|
|
Không còn cách nào khác, Khánh Dương đành phải móc trong túi ra chiếc điện thoại đưa cho hắn.
– Nó bị sập nguồn liên tục. Anh sửa được không?
Đón chiếc điện thoại trên tay Khánh Dương, hắn nhíu mày:
– Cái gì? Nhóc dùng nokia cục gạch này hả? Trời ơi thật là xấu mặt nha!
– Cái mặt anh xấu thì có. Tôi nghèo nên chỉ dùng thứ đó thôi, đâu có giàu như dân thành phố các anh. Khinh người quá đáng!
– Thôi, đồ cục gạch sửa làm gì? Đáp đi!
” Viu !… ” – Ngay lập tức chiếc điện thoại bay đi, chui tọt vào trong vườn chuối gần đó theo cú đáp của hắn.
– Anh… – Khánh Dương giận đến đỏ mặt tía tai – Anh là đồ khốn, dám đáp máy của tôi đi hả?
– Đồ cục gạch ấy mà, tiếc gì nhóc? – Đã thế hắn còn khoanh hai tay trước ngực, dựa người vào tủ kính rung rung không ngừng. Điệu bộ thật đáng ghét.
– Anh…anh là đồ khốn! Mau trả lại điện thoại cho tôi!
– Không trả!
– Anh đã đáp đi của tôi, tôi bắt đền anh!
– Đền á? Ai làm chứng là anh đáp điện thoại của nhóc?
– Anh… – Khánh Dương tức đến không biết dùng từ gì để nói. Ức quá, nước mắt cậu rơm rớm trào ra.
– Anh là đồ xấu xa! Anh tưởng ai cũng giàu có như anh hả? Anh có biết để có chiếc điện thoại đó tôi đã phải đi phụ xây mấy ngày mới mua được không? Giờ anh đáp đi của tôi, tôi lấy gì mà liên lạc nữa?
Nhìn nước mắt Khánh Dương ứa ra, tên thành phố mỉm cười ngây ngất. Không ngờ người đẹp khi giận dữ cũng đẹp, lúc khóc lại càng đẹp hơn.
Khẽ đưa tay lên má lau đi nước mắt cho Khánh Dương, hắn nhẹ nhàng:
– Thôi, cho anh xin lỗi mà. Đừng khóc nữa!
Ngay lập tức Khánh Dương gạt phắt tay hắn xuống, mũi vẫn sụt sịt liên hồi. Bức quá, hắn đưa tay véo má cậu rồi mím môi:
– Khóc cái gì mà khóc? Điện thoại của nhóc đây này!
Nói rồi hắn móc trong túi áo ra chiếc điện thoại đưa cho Khánh Dương nhìn. Đúng là nó!
– Đùa nhóc một chút mà khóc thật. Đúng là đồ mít ướt!
Nói rồi hắn còn đưa tay gí vào đầu Khánh Dương một cái rõ đau nữa chứ.
– Thế…thế vừa nãy anh đáp…
– Hột xoài đó nhóc. Cái đó người ta gọi là ảo thuật, hiểu chưa?
– Đồ đáng ghét! Anh dám trêu tôi!
Vừa thẹn vừa bực, Khánh Dương đưa hai bàn tay đấm tới tấp lên vai, xuống người hắn.
– Thôi, thôi, cho anh xin! – Hắn vừa luôn miệng vừa đưa tay tránh đỡ.
– Cho anh chết! Lần sau còn dám trêu tôi, tôi giết thịt anh đó!
Đi cùng với câu nói đó là ánh mắt tóe lửa của Khánh Dương. Tên thành phố chặc lưỡi nghĩ thầm: ” Thằng nhóc này cũng đáng sợ thật. ”
– Thôi để máy lại đây anh sửa cho, có gì tối qua đây lấy.
– Ờ. Vậy tôi về!
Nói rồi Khánh Dương quay lưng đi. Nhưng rồi:
– Này nhóc!
– Gì? – Khánh Dương khẽ quay lại.
– Anh tên là Ha Đan.
– Vô duyên. Ai hỏi mà anh nói?
– Ờ nhỉ? – Tên thành phố, à không, Ha Đan gãi đầu ngượng ngịu. – Mà… mà nhóc tên gì?
– Trần Khánh Dương.
” Quái lạ, rõ ràng mình đã không định trả lời tên đáng ghét này, tại sao tự dưng lại mở miệng ra tuôn một tràng cả họ lẫn tên cơ chứ? Cái miệng đáng ghét của mình! Bực ghê cơ! ”
– Vậy… vậy tôi về. Mà anh tên là… Trời ơi, sao quên mất tiêu rồi?
– Anh tên là Ha Đan đó nhóc!
– Ha Đan? Nick chát à?
– Không. Tên thật của anh đấy.
– Tên gì kì quặc. Uả, mà anh là người Việt gốc Mông Cổ à?
– Nhóc nói gì vậy? Anh là người DZIỆT LAM trăm phần trăm đó nhóc!
– Trời! Vậy mà tôi nghe tên Ha Đan cứ tưởng anh là người Mông Cổ chứ?
– Thì bố mẹ anh đặt tên anh như thế cho khỏi đụng hàng đó nhóc.
– Hi hi, tôi biết rồi. Chắc bố mẹ anh sành phim Mông Cổ lắm ha. Phim gì mà có Thiết Mộc Chân với Trác Mộc Hợp đó. Ha Đan! Ha Đan! Không biết chừng anh là con cháu của họ cũng nên.
– Ờ, vậy thì anh có phúc được kế nghiệp dòng máu anh hùng của họ. Hi hi, cám ơn nhóc nhắc nhở!
– Dạ thưa anh à! Anh cũng may mắn kế thừa trong người dòng máu dâm dê của bộ tộc đó đó. Hi hi!
– Nhóc nói sao?
– Thì Thiết Mộc Chân hay Trác Mộc Hợp nhỉ? Tôi cũng không nhớ rõ, nhưng họ mới chín tuổi đã lấy vợ đó. Anh nói xem, phải có máu dê, máu dê cực kì thì mới vậy chứ? Chưa kể phụ thân họ cứ sòn sòn liên tục cả một đống một chồng không chịu để cho vợ nghỉ ngơi. Hi hi, anh mang trong người dòng máu của họ đảm bảo cũng phải như vậy đến tám chín phần nha.
– Ái chà, cái thằng nhóc này cũng suy diễn bậy bạ quá đấy. Thế mà nhìn khuôn mặt thánh thiện của nhóc anh cứ tưởng nhóc là một thiên thần chứ? Ai dè…
– Này, anh đừng tưởng ai cũng dê như anh nha!
– Trời! Thì ra chỉ vì cái tên, quay đi quẩn lại móc nối với bộ tộc Mông Cổ rồi nhóc gán cho anh cái chứ dê. Oan ức cho anh lắm nha.
– Ai mà biết. Nhìn ánh mắt anh như vậy…
– Ánh mắt anh sao?
– Thì…thì cứ ngây ra nhìn người đố diện như muốn ăn tươi nuốt sống. Ghê!
– Nhưng phải xem người đối diện xấu hay đẹp chứ nhóc? Như nhóc đây thì anh…
– Câm! Biến thái! Thôi tôi về. Nói chuyện với anh lúc nữa chắc tôi cũng nhiễm máu dê của anh luôn mất.
Lần này thì Khánh Dương quyết định quay lưng bước đi thật. Ha Đan nhìn theo cậu, mỉm cười tủm tỉm: ” Thằng nhóc này không những đẹp mà còn hết sức đáng yêu. Qủa là khiến người ta không dê không chịu nổi.”
|
– Chào nhóc, đến lấy điện thoại hả? – Vừa nhìn thấy Khánh Dương, Ha Đan đã mỉm cười toe toét. Nụ cười và ánh mắt hắn trông thật đáng ghét mà.
– Vâng. Anh sửa được chưa?
– Thì nhóc cứ vào nhà đã. Việc gì mà gấp thế?
Không nói gì, Khánh Dương bước vào và ngồi xuống ghế.
– Nhóc uống gì anh lấy cho?
– Ừ… Cho tôi một gáo nước mưa. Dù sao cũng đang khát.
– Gì? – Ha Đan trợn tròn mắt kinh ngạc – Nhóc uống nước mưa đó hả?
– Thì có sao đâu, việc gì mà anh phải tròn mắt như thế? Ở nhà mỗi khi trời mưa là tôi hứng một bể lớn, khát là chạy ra đó múc uống à. Vừa mát lại vừa ngọt, đã lắm.
– Ôi trời! Bó tay với thằng nhóc này! Ăn uống thế bảo sao không…Ờ, mà lạ đó nha, nhóc uống vậy sao vẫn có một dung nhan khiến người ta ngất ngây vậy hả?
– Tôi không biết! Phiền phức quá à, mau múc cho tôi một gáo nước đi. Khát muốn chết!
Ha Đan mỉm cười rồi mở tủ lạnh lấy ra một lon coca:
– Nhóc uống đi. Ở đây không có nước mưa.
Chẳng khách sáo, Khánh Dương đón lấy lon coca, bật nắp và tu cạn một hơi.
– Sao? Ngon hơn nước mưa không nhóc?
– Ừ thì cũng ngon.
– Anh bảo này, lần sau khát thì uống nước lọc hay nước sôi để nguội nhá. Uống nước mưa không sạch đâu.
– Kệ tôi! Liên quan gì đến anh?
– Ờ thì…
– Thôi, đưa máy cho tôi rồi tôi còn phải về học bài nữa.
– Tay nhóc… chuyện hôm nọ…
– Tôi không sao. May cho anh đó. Chứ không giờ này anh đã ngồi trong nhà đá rồi chứ không có ở đây mà giỡn với tôi đâu.
– Ờ. May quá nhóc nhỉ?
– Máy của tôi đâu? Hết bao nhiêu tiền?
– Hết có sáu trăm ngàn thôi nhóc à!
– Gì? – Khánh Dương hoảng hồn đứng bật dậy khỏi ghế, hai mắt tròn xoe và cái miệng thì há hốc ra trông càng đẹp trai đến mê mẩn – Anh…anh định cắt cổ tôi hả?
– Không có. Tại vì cái máy của nhóc hầu như là hỏng toàn bộ rồi. Anh phải thay hoàn toàn là đồ mới hết.
– Trời! Tôi mua mới cái máy đó mới có ba trăm ngàn. Giờ anh chữa đòi sáu trăm ngàn. Thà tôi mua cái mới còn hơn.
– Thì anh đã bảo đáp đi, nhóc lại cứ khăng khăng muốn chữa.
– Vậy thì đưa tôi xem anh chữa như thế nào đã. Bực mình ghê chưa!
– …
– Tôi bảo anh đưa máy cho tôi!
– Nhóc à, kì thật…
– Sao?
Ha Đan tay gãi đầu ngượng ngùng:
– Kì thật… anh chữa làm sao mà chọc nó hỏng be hỏng bét luôn rồi. Chắc không chữa được nữa.
– Gì? Anh…anh đừng có mà đùa tôi!
– Anh xin lỗi! Nhưng nhóc xem đây này.
Ha Đan vươn người về phía tủ lấy một hộp giấy đưa cho Khánh Dương xem. Trời! Khánh Dương đến tối tăm mặt mày khi nhìn vào đó. Trời ơi! Vỏ máy, linh kiện, ốc vít… tất cả đều lộn tung lộn phèo hết cả lên.
– Anh…anh có biết sửa không hả?
– Anh không. Anh chỉ trông nhà cho thằng Hoàng thôi chứ có học sửa điện thoại đâu.
– Ôi trời ơi! Thật là tức chết mà! Vậy sao anh dám chọc tan máy của tôi ra hả?
– Anh tưởng nó chỉ long ốc hay bật mối hàn gì đó nên sửa thử. Ai dè sửa cũng khó dã man nhóc ạ. Với lại anh cũng không nhẫn tâm nhìn nhóc đạp xe mười cây số để ra quốc lộ tìm hiệu khác.
– Anh…anh đúng là làm tôi tức chết! Đã không biết sửa còn ti toe. Giờ thì tính sao bây giờ hả?
– Anh xin lỗi. Hay là…
– Hay là sao?
– Nhóc dùng tạm máy này nhá. Coi như anh đền nhóc.
Nói rồi Ha Đan mở tủ lấy ra con nokia cảm ứng mới tinh đưa cho Khánh Dương:
– Nhóc xem có được không?
Khánh Dương cầm chiếc máy lật qua lật lại. Trời! 3,6 triệu đồng!
– Thôi, tôi không dám nhận đâu. Hàng đắt như vậy.
– Không đắt đâu nhóc.
– 3,6 triệu đồng mà anh còn bảo không đắt. Gần bằng số tiền học của tôi trong một năm đấy.
– Thế nhóc có thích chiếc máy này không?
– Ừ thì…thì thích. Hàng đẹp như vậy ai mà chẳng thích. Nhưng tôi không nhận đâu.
– Tại sao?
– Tôi với anh chẳng là gì của nhau hết, tự dưng tặng tôi cái máy đắt như vậy, ai mà nhận được? Anh cầm lại đi. – Khánh Dương nói rồi đẩy chiếc điện thoại về phía Ha Đan.
– Anh không tặng nhóc. Là anh đền nhóc.
– Đền gì? Máy cũ của tôi là hàng cục gạch, anh đền cho tôi máy cảm ứng thì sao mà được? Thôi, coi như số tôi không may. Tôi về đây.
Khánh Dương nói rồi đứng lên khỏi ghế định bước đi nhưng Ha Đan đã ngay lập tức cầm tay cậu lại.
– Khánh Dương, nghe anh nói đã!
– Gì?
Hai mắt Ha Đan nhìn xoáy vào hai mắt Khánh Dương. Miệng anh mấp máy:
– Anh…anh yêu nhóc!
– Anh…anh nói cái gì? – Khánh Dương gần như chết sững người trước câu nói của Ha Đan. Mặt cậu tự dưng đỏ lên, ánh mắt tròn xoe đầy kinh ngạc.
– Anh yêu nhóc! – Ha Đan khẳng định.
– Anh điên à? – Sau một phút “đứng tim”, Khánh Dương cũng tỉnh táo lại, mắng Ha Đan – Tôi với anh đều là con trai đó.
– Anh là gay và anh biết nhóc cũng vậy.
” Gay? ” Phải rồi, Khánh Dương biết gay chính là từ trong tiếng Anh chỉ những người đồng tính nam. Anh ta là gay, là người đồng tính nên anh ta yêu mình. Uả, nhưng mà sao anh ta nói mình cũng như vậy là sao?
– Anh là gay, nhóc cũng là gay nên anh và nhóc có thể yêu nhau. – Ha Đan vẫn nhìn thẳng vào mắt Khánh Dương mà nói chân tình.
– Xin lỗi, anh hiểu lầm rồi. Tôi không phải là gay.
– Không phải gay tại sao nhóc… – Ha Đan ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào chiếc khuyên tai trên tai phải Khánh Dương. Giờ thì Khánh Dương mới để ý, trên tai phải của Ha Đan cũng đeo một chiếc bông tai bằng bạc.
– Nó…có chuyện gì à?
– Nhóc à, ai đeo bông tai bên phải thì là gay đó. Người bình thường họ đeo bên trái mà nhóc. Ờ, giờ thì Khánh Dương ngợ ra tên Ha Đan này nói cậu là gay vì cậu đeo bông tai bên phải.
– Tại tôi thấy lũ bạn tôi đeo bên trái nên tôi quyết định đeo bên phải cho nó trội. Vậy thôi. À, Ha Đan gật đầu hiểu ra. Trong ánh mắt anh tự dưng thoáng trở nên ngượng ngùng và buồn bã:
– Vậy à? Buồn nhỉ? Nếu nhóc không phải là gay thì anh và nhóc không thể rồi.
Sao tự dưng nhìn ánh mắt và nghe giọng nói buồn buồn của Ha Đan, Khánh Dương như cảm thấy trong lòng mình cũng buồn buồn theo thì phải. Cậu gượng cười:
– Cảm ơn tình cảm của anh. Thôi, tôi về đây.
– Khánh Dương, khoan đã, còn chiếc điện thoại?
Khẽ ngoảnh mặt lại, Khánh Dương cười:
– Cảm ơn anh nhưng tôi không nhận đâu.
Nhìn Khánh Dương bước đi, ánh mắt Ha Đan như mờ ướt rồi một giọt nước mắt long lanh trào ra, chảy xuống. Khóc! Lần đầu tiên trong đời anh khóc vì một cậu con trai.
|
– Khánh Dương, anh làm gì mà cứ ngồi như người thất tình vậy? – Khánh Hoài đến bên Khánh Dương và ngồi xuống.
– Đâu…đâu có!
– Anh còn cãi. Em để ý anh từ sáng đến giờ cứ ngồi chống cằm rồi cười tủm tỉm một mình. Mà không, không phải từ sáng tới giờ mà đã phải gần một tuần nay rồi. Hi hi, anh trai, nói cho em biết anh đang tương tư ai vậy?
– Đâu có mà. Em phiền phức quá!
– Không tương tư mà anh như vậy hả?
– Khánh Hoài à, tương tư là khi một người con trai mơ mộng đến một người con gái. Còn anh chỉ là đang nghĩ đến một người con trai khác thôi.
– Một người con trai? – Khánh Hoài kinh ngạc – Anh nghĩ đến một người con trai mà tâm hồn như vậy đó hả?
– Ừ. Em còn nhớ tên thành phố đã tông xe vào anh trong tiết thanh minh lần trước không? Không hiểu sao từ lúc bị hắn tông xe vào, nhìn nụ cười và ánh mắt hắn, tâm trạng anh cứ như thế nào ấy. Rồi mấy hôm trước anh gặp lại hắn trong quán sửa điện thoại, nói chuyện với hắn cũng khá lâu, lòng anh cứ thấy vui vui và bồi hồi làm sao ấy. Mấy hôm nay đêm nào anh cũng mơ thấy hắn Hoài ạ, cảm thấy thật yên bình và ấm áp.
– Anh Dương, chết rồi. Anh là gay rồi anh Dương ơi!
– Gay? Ờ phải rồi, cái tên thành phố đó là gay đấy Hoài ạ! Hôm ở trong quán điện thoại, hắn ta đã trực tiếp nói là hắn ta yêu anh. Hi hi, buồn cười quá đi mất.
– Thế anh nói sao?
– Anh bảo là tôi với anh đều là con trai thì sao mà yêu nhau được? Hắn ta nhìn vào chiếc bông tai của anh và bảo là anh và hắn đều là gay vì chỉ có gay mới đeo bông tai bên phải. Anh nói hắn ta hiểu lầm rồi vì anh đeo bông tai bên phải là để chơi trội chứ không phải là gay hay không gay gì hết. Lúc ấy mặt hắn tự dưng xệ xuống trông buồn cười và tội nghiệp vô cùng. Mà thú thật, nhìn mặt hắn thất vọng như vậy, lòng anh cũng tự dưng buồn lắm.
– Anh Dương này, có khi anh cũng là gay thật rồi. Anh đã yêu hắn rồi đó anh Dương ơi!
– Cứ cho là anh là gay đi, vì…vì đi đường anh cũng rất hay để ý đến những người con trai khác. Nhưng…nhưng anh và hắn ta mới chỉ gặp nhau ngắn ngủi như vậy thì làm sao mà gọi là yêu nhau được?
– Anh không nghe câu tình yêu sét đánh à? Giống như ngày xưa Thúy Kiều với Kim Trọng ấy, gặp nhau chỉ một lần trong tiết thanh minh mà đã thầm thương trộm nhớ nhau rồi.
– Nhưng mà anh với hắn ta đều là con trai, sao có thể ví như Kim Trọng với Thúy Kiều được?
– Không có gì là không thể anh Dương à. Tình yêu đâu có phân biệt giới tính?
– Mà Hoài này, nếu anh yêu hắn ta thật thì sao?
– Thì tốt chứ sao? Em sẽ có thêm một người anh trai trên thành phố. Khi ấy em muốn thứ gì, muốn đi đâu trên thành phố mà chẳng được?
– Đồ ngốc này, suy nghĩ ngây thơ như trẻ con ấy. Nếu anh và hắn ta yêu nhau thì sẽ bị mọi người ngăn cản và phản đối. Mà phản đối dữ dội nhất vẫn là trong gia đình mình ấy. Em cứ ở đó mà mơ tưởng hão huyền.
– Ờ nhỉ? Nếu bố mẹ mà biết anh yêu anh ta thì chắc nổi điên lên mà vác dao chém anh thành ngàn mảnh mất.
– Em dám nói bố mẹ thế hả?
– Thôi, thôi. Em chẳng quan tâm gì đến chuyện của anh nữa. Em ra hàng nét chơi game đây. Anh cứ ngồi đó mà tương tư người tình trong mộng của anh đi nhá.
Khánh Hoài nói rồi đứng dậy nhảy phỗng lên chiếc xe đạp, lao ra ngoài ngõ, bỏ lại Khánh Dương với hỗn độn những suy nghĩ phức tạp trong lòng.
|
Trời đã tối, ngồi bên bàn học mà sao Khánh Dương không tài nào tập trung nổi. Mặc dù đã cố gắng nhắm chặt hai mắt, lắc mạnh đầu để xua đi hình ảnh tên thành phố đáng ghét đó nhưng chẳng hiểu sao nụ cười và giọng nói ấm áp của hắn cứ ùa đến trong tâm trí cậu. Khẽ thở dài, cậu bỏ bút xuống bàn rồi ra cửa sổ nhìn xuống phía dưới đường. Bên dưới đường, ánh điện sáng trưng của nhà bác hàng xóm soi rõ dáng một người thanh niên đang đứng trước cổng nhà cậu mà cứ thế ngó vào trong nhà, điệu bộ như vừa muốn gọi cổng lại vừa như không. Ha Đan? Khánh Dương sửng sốt! Đúng là bóng dáng của tên thành phố đáng ghét đó rồi. Đã tối thế này sao hắn còn tìm đến nhà mình làm gì vậy nhỉ?
Vừa để thỏa trí tò mò vừa không nhẫn tâm nhìn hắn cứ đi đi lại lại như vậy, Khánh Dương bước xuống mở cổng:
– Trời tối thế này anh còn làm gì trước cổng nhà tôi vậy?
Nhìn thấy Khánh Dương, Ha Đan nở nụ cười vừa mừng vui vừa bối rối:
– À … Nhóc đó à? Anh…
– Anh có chuyện gì không?
– Nhóc…nhóc muốn ăn kem không?
– Kem hả? Anh định mời tôi đi ăn kem?
– Ừ. Được không nhóc?
– Tôi…
– Sáng mai anh phải về thành phố rồi nên anh muốn nói chuyện với nhóc lần cuối.
” Phải về thành phố? Nói chuyện lần cuối? ” – Sao nghe những câu như vậy Khánh Dương tự nhiên như cảm thấy lòng mình hụt hẫng hẳn đi.
– Anh phải về thành phố thật à? – Giọng cậu vẫn không tránh khỏi chút ngỡ ngàng và buồn bã.
– Ừ. Nên tối nay anh muốn gặp nhóc và nói chuyện với nhóc lần cuối có được không?
Không suy nghĩ gì Khánh Dương gật đầu đồng ý. Cậu không lỡ nhìn ánh mắt thất vọng của hắn khi cậu chối từ hay nói đúng hơn con tim cậu cũng không cho phép mình từ chối.
– Được. Vậy thì mình đi. Nhưng đến đâu đây?
– Đến tiệm điện thoại của thằng Hoàng đi. Anh đã mua kem chất đầy trong tủ lạnh rồi.
– Vậy cũng được.
Tên Ha Đan này thật là nghĩ gì không biết. Chưa chắc chắn Khánh Dương có đồng ý đến hay không mà đã thủ đến mấy chục cốc kem trong tủ lạnh. Thật là không thể nào hiểu nổi.
– Nhóc ăn kem gì để anh bóc cho?
– Thôi tôi tự bóc được.
Khánh Dương trả lời rồi lấy đại một cốc kem trên bàn và mở nắp. Kem quả là món ăn khoái khẩu của cậu nhưng chẳng hiểu sao hôm nay cậu hoàn toàn không có hứng thú với mùi vị vốn vô cùng thơm ngon của nó.
– Kem ngon không hả nhóc? – Ha Đan hỏi khi thấy Khánh Dương đã múc một thìa nhỏ và cho vào trong miệng.
– Vâng, cũng ngon.
– Khánh Dương này, sáng mai anh về thành phố rồi…
– Khi nào anh trở lại đây? – Không để cho Ha Đan nói hết câu, Khánh Dương đã hỏi chen vào.
– Anh không biết. Nhưng chắc là rất lâu hoặc không bao giờ anh quay về đây nữa nhóc à.
– Tại sao? – Khánh Dương tự dưng thấy trong tim đau thắt.
– Vì ở đây ngoài thằng Hoàng ra, anh không còn ai thân thích cả. Với lại thằng Hoàng cũng sắp bán tiệm điện thoại này để lên thành phố rồi mà.
– Vậy còn tôi?
– Nhóc… – Ha Đan ngỡ ngàng nhìn Khánh Dương.
– Anh không coi tôi là người thân thích sao?
– Anh… Tất nhiên là anh có.
– Vậy sao anh lại nói anh không bao giờ quay trở lại đây nữa? Anh có biết anh nói thế tôi buồn lắm không?
– Nhóc… – Ánh mắt Ha Đan ngỡ ngàng rồi bất chợt trên môi nở nụ cười rạng rỡ. – Nhóc thấy buồn nếu anh không trở lại đây sao?
– Tôi… – Khánh Dương đỏ mặt – Chỉ là tôi…
– Nếu nhóc muốn anh về đây thăm nhóc thì năm năm nữa nhất định anh sẽ về.
– Năm năm? Sao lại là năm năm?
– Anh phải về rồi sang NewYork du học nhóc ạ! Thủ tục anh đã làm xong rồi. Có thể anh sẽ học ở bên ấy 5 năm hoặc lâu hơn nữa là 7 năm.
” 5 năm, 7 năm? ” – Càng nghe Khánh Dương càng thấy tim mình quặn lại. Sao cậu lại có cảm giác này? Sao cậu lại không muốn Ha Đan đi một thời gian dài như thế? Cậu đã yêu hắn rồi sao? Ôi, trái tim thơ ngây của cậu còn chưa kịp đập lên những nhịp hạnh phúc trong tình yêu đã phải thắt lại trong niềm sầu muộn này rồi.
Thìa kem trong miệng Khánh Dương tan chảy với vị mặn đắng. Một hai giọt nước mắt khẽ trào ra khỏi mi rồi lăn dài xuống má.
– Nhóc! Nhóc sao thế?
– Tôi… tôi không sao! – Khánh Dương nhanh tay quệt nước mắt trên má. – Chỉ là kem này nhiều quế nên cay quá. – Cậu nói mà mắt nhìn chăm chăm xuống hộp kem. Cậu không dám nhìn vào mắt Ha Đan. Cậu không chắc chắn nước mắt cậu sẽ không tuôn trào khi cậu nhìn vào đôi mắt hắn.
– Nhóc, nhóc không muốn anh đi phải không?
– Đâu…đâu có.
Khánh Dương vẫn chăm chăm nhìn xuống hộp kem, cảm thấy mặt mày đã đỏ ran và nóng rừng rực như ngồi bên đống lửa. Ha Đan khẽ đứng dậy, đi đến bên Khánh Dương, ngồi xuống choàng tay lên vai cậu, thủ thỉ: – Nhóc cũng yêu anh đúng không?
– Tôi…tôi đâu có!
– Khánh Dương, chỉ còn tối nay thôi. Nếu nhóc không thừa nhận tình cảm của mình thì e là suốt đời này anh và nhóc khó có thể gặp nhau được nữa.
– Nhưng…nhưng chúng ta sẽ có kết quả sao? Câu hỏi ngây thơ của Khánh Dương đã vô tình nói lên tất cả. Ha Đan cười rạng rỡ nâng cằm Khánh Dương lên, nhìn thảng vào mắt cậu, vui mừng: – Nhóc! Vậy là nhóc yêu anh? Khánh Dương càng đỏ mặt tía tai. Rồi như phát hiện ra Ha Đan hơi lớn tiếng, cậu vội vã đưa tay bịt chặt cái miệng đang cười toe toét của hắn lại: – Nói nhỏ chứ! Anh muốn cả làng nghe thấy à? Ha Đan nhìn Khánh Dương đắm đuối. Còn Khánh Dương, cậu không để đâu cho hết ngượng ngùng và xấu hổ. Không biết nói gì nữa, cậu lại cúi xuống hộp kem, dùng thìa khuấy trộn không ngừng. – Kem nát hết rồi đó nhóc! Đừng khuấy nữa, nhìn thẳng vào mắt anh và nói một lời em yêu anh! Ha Đan nhỏ nhẹ và lại từ từ nâng cằm Khánh Dương lên. Hai mắt Khánh Dương, hai mắt Ha Đan chạm nhau. Từ ánh mắt ấy, Khánh Dương có thể cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc vô bờ bến của Ha Đan lúc này. Cậu muốn nói, rất muốn nói với hắn ba chữ ” em yêu anh”. Nhưng: – Anh sẽ trở lại tìm tôi chứ? Không hiểu sao câu hỏi đó lại bật khỏi môi Khánh Dương một cách vô thức. Ha Đan nhìn Khánh Dương rồi gật đầu: – Nhất định là thế rồi. Nhóc chờ anh nhá. Năm năm nữa anh sẽ trở về đây đón nhóc.
– Đón? Đón đi đâu?
– Đón về sống chung với anh. Anh với nhóc sẽ là một gia đình hạnh phúc.
– Nhưng… nhưng mình đều là con trai. Pháp luật không cho phép. Họ hàng và gia đình hai bên cũng sẽ không đồng ý.
– Nhóc yên tâm đi. Có lẽ nhóc không biết vừa rồi bộ Tư pháp đã trình lên quốc hội đề nghị sửa đổi luật Hôn nhân và Gia đình, cho phép những người cùng giới được kết hôn. Anh nghĩ chúng ta có rất nhiều cơ hội.
– Có thật không? Nhưng tôi sợ…
– Nhóc sợ điều gì? – Tôi sợ nhiều thứ lắm. Sợ gia đình phản đối, sợ anh sẽ quên tôi khi có bạn bè mới ở nước ngoài. Tôi cũng sợ tôi không đợi được anh.
– Nhóc, nhóc phải tin anh chứ?
– Thì tin. Nhưng tôi… Không để Khánh Dương nói hết câu. Ha Đan dang tay ôm chặt cậu trong lòng: – Anh sẽ về, anh sẽ đón nhóc. Anh xin thề có đất trời chứng giám. Anh và nhóc sẽ là hai trái tim yêu hạnh phúc. Trong vòng tay Ha Đan, Khánh Dương cảm nhận được rõ từng nhịp tim nồng nàn và hạnh phúc. Trái tim cậu cũng không ngừng đập rộn lên rạo rực: – Tôi tin anh!
– Sao lại xưng tôi? Phải là em tin anh mới đúng chứ? – Ha Đan thủ thỉ bên tai Khánh Dương. Thoáng chút ngượng ngùng, Khánh Dương mỉm cười và nhỏ nhẹ: – Vâng. Em tin anh! Ngoài kia từng cơn gió đêm lùa qua những tán cây xào xạc. Trên trời những vì tinh tú như sáng hơn, tô điểm cho tình yêu của hai chàng trai càng thêm lấp lánh.
" Vầng trăng vằng vặc giữa trời, Đinh ninh hai mặt một lời song song. Tóc tơ căn dặn tấc lòng Trăm năm tạc một chữ đồng đến xương."
|
” Ông tơ ghét bỏ chi nhau, Chưa vui sum họp đã sầu chia phôi.” – Khánh Dương, anh xem gì mà đắm đuối quá vậy? – Khánh Hoài nói rồi đến bên Khánh Dương, ngồi xuống. Khánh Dương vội vã tắt chiếc điện thoại cảm ứng trên tay rồi bỏ vào túi áo. Chiếc điện thoại ấy Ha Đan đã chính thức tặng cậu trong buổi tối ngọt ngào một tuần trước. Vậy là đã một tuần rồi, Ha Đan đã về thành phố. Và sáng hôm qua anh đã bay sang NewYork bắt đầu hành trình du học của mình. Khánh Dương còn nhớ rất rõ mình đã khóc như thế nào trong điện thoại khi nghe lời từ biệt của Ha Đan sáng qua. Năm năm hay bảy năm nữa cậu với Ha Đan mới có thể tương phùng? Thời gian quả là quá dài, quả là một thử thách quá lớn đối với tình yêu của cậu. Mới chỉ một tuần không gặp mà Khánh Dương đã nhớ Ha Đan đến tim gan quặn thắt, thử hỏi năm đến bảy năm nữa, cậu sẽ chịu đựng như thế nào? Giờ đây, niềm vui, niềm ấm áp duy nhất của Khánh Dương là những tấm hình cậu chụp chung với Ha Đan từ điện thoại trong buổi tố ngày hôm đó. Không biết một ngày, sau buổi tối ấy, cậu đã mở điện thoại ra và ngắm ảnh đến bao nhiêu lần. Chỉ biết nhìn nụ cười và ánh mắt hạnh phúc của cả hai trong tấm ảnh, lòng cậu cứ thấy ấm áp và xốn xang làm sao ấy. – Anh lại ngắm ảnh của anh chụp với tên thành phố đáng ghét đó hả?- Khánh Hoài hỏi, giọng hơi trêu trọc.
– Ảnh…ảnh nào? Em nói gì anh không hiểu? – Khánh Dương đỏ mặt chống chế.
– Thôi đi, anh em với nhau mà anh còn giấu. Hôm qua em đã lấy điện thoại của anh và xem hết rồi. Hai người quả là rất đẹp đôi và hạnh phúc.
– Khánh Hoài! – Khánh Dương quát lên – Em thật là quá thể!
– Có sao đâu! Em ủng hộ tình cảm của hai người mà. Nào, giờ thì nói cho em biết anh yêu tên thành phố đó lắm hả? Khánh Dương đỏ mặt: – Ừ. Ừ thì yêu!
– Vậy hai người tính thế nào?
– Hắn ta đi NewYork du học từ sáng qua rồi. Hắn nói năm hoặc bảy năm nữa sẽ về đón anh.
– Năm đến bảy năm? Anh tin hắn ta sao?
– Ừ. Anh tin!- Không suy nghĩ, Khánh Dương gật đầu trả lời Khánh Hoài.
– Nhưng biết đâu sang NewYork rồi, anh ta có người mới sẽ không còn nhớ anh nữa.
– Không. Anh tin tình cảm mà Ha Đan dành cho anh, Nhưng mà anh sợ Khánh Hoài à.
– Anh sợ gì?
– Anh sợ anh sẽ không chờ được Ha Đan. Anh sợ anh sẽ làm cho Ha Đan thất vọng.
– Tại sao? Anh không tin vào tình yêu của chính mình?
– Không phải. Nhưng chẳng hiểu sao nhiều lúc anh luôn có một linh cảm chẳng lành, mà linh cảm đó lại xuất phát từ anh chứ không phải Ha Đan.
– Ôi trời. Anh cứ hay suy nghĩ lung tung rồi linh cảm. Lạc quan lên đi anh trai. Giống như em đây này, vô lo vô nghĩ, nên chẳng bao giờ thấy buồn phiền là gì hết. Khánh Dương mỉm cười: – Ừ. Anh sẽ cố gắng học theo cách sống của em. *******************************************************************
|