Bảy Ngày Bên Thần Chết
|
|
– Tại sao ? …. – Ta muốn thực hiện ước muốn của cậu Anh mỉm cười dịu dàng, 1 bóng đen bay vụt qua Ngài sẽ bị trừng phạt Anh vươn tay bóp vụn con bướm đen trước khi cậu kịp nên tiếng , những luồng gió thổi mạnh hơn quất vào họ khi xác con bướm rơi lả tả . Anh dấu cậu vào trong lớp áo choàng thì thầm : – Ôm chặt vào ! Cậu vòng 2 tay siết lấy anh …. “Vụt , vụt ” những bóng đen ăn mặc giống hệt anh xuất hiện . – Giao nó ra đây . Cười, anh lao đi với tốc độ kinh khủng khiến cậu không thể mở mắt , gió thết lên bên tai cùng với những tiếng nói – Đứng lại ! >>>>. – Ở đây đi ! Anh thả cậu trong 1 căn nhà hoang : Ta sẽ quay lại ngay – Bọn họ … – Sẽ chẳng có chuyện gì đâu . Anh ôm hôn cậu … nhẹ nhàng , cậu cảm nhận có thứ gì đó từ trong lưỡi anh đang trôi xuống cổ cậu … – Anh cho em ăn gì vậy ? – Kẹo lãng quên , nó sẽ giúp em không bị 1 Thần Chết nào phát hiện Cậu dường như thấy anh đang mờ đi , có chuyện gì vậy ? Túm lấy áo anh cậu cố nói : – Anh sẽ … quay lại chứ …? Anh thì thầm 1 câu chú vào tai cậu … Ngay lập tức , cậu ngã xuống , mỉm cười với gương mặt đó : – Chúc em hạng phúc ! Anh tung người lên không trung …. 1 hạt nước mắt đọng trên khóe mắt cậu … – Ngươi có biết mình vừa làm gì không? Anh mỉm cười trước những tên âm binh tay cầm dây xích dùng để trói phạm nhân – … – Sao ngươi dám để nó sống ? -… – Ngươi có biết mình là ai không ? – Ta là thần chết – Được , Vậy ngươi hãy mau đưa thằng bé đó về trước khi cổng Địa ngục đóng – Không ! Anh đáp : Ta không muốn cậu ấy chết Đám âm binh xôn xao , và tên cao lớn nhất cất giọng hỏi – TẠi sao ?… không lẽ … ngươi … – TA yêu cậu ấy Anh đáp với chất giọng tự tin nhất , rõ ràng và rành mạch không chút vấp váp hay do dự . Đám âm binh gầm gừ tức giận – Ngươi điên rồi . Người và thần không thể bên nhau – Đúng ! Giọng anh nghe buồn hơn : Nhưng ta có thể giúp cậu ấy thực hiện nguyện vọng của mình , ta sẽ không để ai đưa cậu ấy xuống địa ngục Kết thúc cuộc nói chuỵên là hàng loạt những tiếng nổ và những tiếng gào thét vang lên , bầu trời đêm nổi những cơn giông dữ dội – Ngươi sẽ phải trả giá nếu nó sống – Có phải làm quỷ ta cũng chấp nhận ĐOÀNG – 1 tia chớp rạch ngang trời cùng với 1 tiếng kêu đau đớn , những sợi xích sắt kia bấu chặt vào thân thể anh … Siết chặt, 1 bum máu phụt ra từ miệng … – Thằng nhóc đó đang ở đâu ? – Ta không biết! Anh nhếch mép cười: Cậu ta đã ăn kẹo lãng quên rồi, các người không thể tìm ra đâu Tên âm binh cao lớn nghiến răng xem lại giờ , sắp tới giờ đóng cổng rồi … Hắn đã thắng , thằng nhãi đó sẽ sống… – Đưa hắn về gặp Diêm Vương Anh cười lớn khi chiếc còng gỗ khóa vào tay mình, lê những bước chân chậm chạm anh khẽ nói – Vĩnh biệt ! TÍN Tiếng cậu vang lên từ 1 khoảng không vô định, Sao lại thế ? Kẹo lãng quên phải làm cho cậu quên anh chứ … Không lẽ nào … Anh giựt mạnh sợi xích … – Ngươi định làm gì? Đám âm binh giữ chặt lấy đầu anh Tiếng gọi của càng lúc càng xa, càng yếu ớt … Có cái gì đó không ổn – Buông ta ra ! Tiếng gào lớn cùng với 1 sức mạnh kinh hồn ,anh vùng khỏi tay lũ âm binh và quay về bên cậu … Lồng ngực anh đau đớn … Không … làm ơn … – Trung Anh ! Anh lao vào ôm lấy thân thể đang bất động trên sàn , 1 thân thể ấm áp nhưng con tim cậu đã ngừng đập … Tại sao lại như vậy ? Tại sao phép thuật của ta không có tác dụng ? … – Không ai có thể thoát khỏi sổ tử Tiếng lũ âm binh vang lên sau lưng anh , chúng có vẻ ngạc nhiên khi thấy 1 Thần Chết khóc … Khóc thương vì cái chết của 1 con người … – Mau đưa linh hồn nó đi Hắn ngoắc cánh tay ra lệnh cho đồng bọn , 1 tên đi đến chạm vào cánh tay đang buông thõng dưới đất – Linh hồn nó đã biến mất rồi – CHắc đã quay về âm điện . – Xử lý hắn sao đây ? Chúng đưa con mắt ái ngại nhìn anh đang ôm chặt thân xác cậu , Tên âm binh cao lớn im lặng có lẽ hắn muốn cho anh chút thời gian nữa … – Hình như có người sắp đến đây Ánh mắt hắn trở về vẻ lạnh lùng , hắn nói: – Đưa hắn đi mau ! Đám âm binh lao vào gỡ tay anh – Buông ta ra ! Anh gào lớn khiến cho chúng bị bật ra … Chộp nhanh lấy cổ anh và siết chặt , tên âm binh cao lớn lầm bầm , chiếc xích sắt đổi sang màu đỏ rực và quấn lấy anh … – Có người chết ! Gọi cảnh sát mau – Lại là 1 cậu bé ư ? – Ở đây có 1 lọ thuốc này … nó còn đầy ,… – Thuốc trợ tim sao ? Những người dân xôn xao bên thân xác cậu …. Anh không thể chạm vào cậu nữa , hình ảnh cậu đang dần trôi xa khỏi anh , rất xa … hình ảnh đó đã biến mất … – Dám làm loạn sổ sinh tử , ngươi có biết mình đáng tội gì không ? – … – Hãy đem hắn ném xuống cho lũ quỷ đói – Xin các vị đại nhân hãy bình tĩnh … Tên âm binh cao lớn vội nói : Tuy hắn đã tha cho thằng nhóc đó nhưng thằng nhóc đó cũng đã xuống Âm điện trước khi cổng đóng nên không thể thả hắn cho quỷ đói được. Những bóng đen im lặng xem xét … – Ngươi có hồi hận về việc đã làm không ? – … – TO GAN …Tiếng chiếc bàn vỡ tung khiến cho lũ âm binh co người lại , tiếng hét vang lên khắp căn điện – Hãy tống hắn vào ngục cho tới khi hắn nhận ra tội lỗi của mình Tai anh không hề nghe thấy những lời phán xử ấy , anh để mặc cho đám âm binh kéo mình vào ngục . Kéo chiếc cửa sắt nặng nề , tên âm binh cao lớn lắc đầu lầm bầm : Lẽ ra ngươi không lên yêu nó… Bóng tối ôm lấy thân thể đang rũ trong góc phòng , anh tự hỏi chuyện gì đã xảy ra anh đã cứu cậu khỏi cái chết , đã thay đổi số mạng của cậu vậy tại sao cậu vẫn chết ? Viên kẹo lãng quên đó sao không phát huy tác dụng ? SAo vẫn có thần Chết tìm ra được cậu ? TẠi sao …? – Trung Anh ! Anh khẽ gọi cái ảo ảnh đó … Quãng thời gian 1 tuần , anh muốn quay trở lại đó , anh nhớ tiếng cười của cậu , nhớ cái cảm giác mềm mại của mái tóc đen , cái ngọt ngào trên đôi môi đó … Cậu đang cười nhưng nụ cười đó lại khiến anh tội lỗi , anh ôm đầu gục xuống : – Xin lỗi , tôi đã không thực hiện được ước nguyện của cậu Đôi mắt của ảo ảnh ánh lên nỗi đau , nó muốn nói cái gì đó nhưng lại không thốt lên được tiếng nói , rung rung … – Trung Anh ! Tiếng gọi của anh rơi vào bóng tối khi ảo ảnh đó tan biến : Cậu đang hận ta … Anh chẳng còn để tâm tới thời gian nữa … Ở nơi đây chỉ có bóng đêm , sự yên tĩnh , anh và hình bóng của cậu cùng với mọi kí ức đẹp đẽ … – Ra mau đi ! Tên âm binh ẩn cửa nói, anh ngước nhìn hắn rồi cúi xuống rất nhanh – Đi ra mau ! Hắn hét lên nhưng anh mặc kệ , anh muốn ở đây với cậu – Ngươi thật cứng đầu – Tên âm binh cao lớn đi vào xách cổ anh lôi ra : 100 năm rồi đấy , ngươi tính chết trong đó luôn sao ? – … ta muốn ở lại .. – Không ! Hắn nói : Có việc Đang chờ ngươi làm – Ta không muốn – Là lệnh của trên Hắn tra cánh tay gầy guộc vào chiếc còng đỏ và lôi anh đi … Cảnh đêm của trần gian đang hiện ra sau cánh cửa , anh giật mạnh sợi xích ” Ta không muốn tới đó ” … Sợi xích vẫn được kéo đi vượt qua cánh cửa – Các vị đến sớm hơn tôi tưởng đấy ? Đám âm binh quỳ rạp trước kẻ vừa xuất hiện , chúng nói: – Đây là tên tội phạm ngài cần Anh đưa mắt nhìn kẻ trước mặt , 1 Thần Chết có mái tóc dài ngang lưng và 1 chiếc mặt nạ xương xẩu , anh thấy khó chịu vì cái mặt nạ đó … Hắn rất nguy hiểm – Hắn vưon tay chỉ vào anh , chiếc còng gãy làm đôi , đám âm binh lập tức biến mất – Ngươi có biết đây là đâu không ? Giọng hắn nghe thật khó chịu nhưng cũng có gì đó rất quên , anh đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh 100 năm rồi , tất cả đã thay đổi nhưng anh vẫn nhận ra đây là đâu – Đây là nhà của cậu , anh lặng người nghe những kỉ niệm xưa quay về … – Tại sao đưa tôi tới đây ? – Đã 100 năm rồi , ngươi đã hối hận chưa ? Anh bật cười mắt không rời khỏi nơi ở cũ – Tôi đã nghe câu hỏi này quá nhiều rồi TA KHÔNG BAO GIỜ HỐI HẬN – Kể cả khi lựa chọn đó khiến Thằng bé kia đau khổ?
|
Anh quay phắt lại nhìn hắn và chồm lên hỏi dồn – Ngài nói sao, đã có chuyện gì xảy ra với cậu ấy ? Cậu ấy bị trừng phạt sao ? Hắn xô mạnh anh ra và nói : – Nếu ngươi lo cho nó như thế thì lúc đầu không lên cứu nó – Tôi chỉ muốn thực hiện ước nguyện của cậu ấy – Xem ra ngoài tình yêu ngươi còn có cả tham vọng nữa Giọng hắn nghe như đang chế diễu anh lắc đầu – Ta không có tham vọng muốn ở bên cậu ấy , ta chỉ muốn thấy cậu ấy sống .. – Nếu vậy ngươi có thể chờ tới kiếp sau của nó – Ta càng không muốn … Anh lắc đầu : Ta không muốn gặp lại 1 con người không còn nhớ gì về ta … – Kẹo lãng quên cũng làm nó không nhớ ra ngươi – Nhưng chỉ có con người đó mới cho ta những cảm xúc mà ta không có … Dù linh hồn có là thì họ cũng không phải là 1 … – Ngươi sợ sẽ xuống tay giết kiếp sau của nó sao ? -…. – Ngươi nhiễm quá nhiều cảm tính của con người đấy . Thật không đáng là Thần Chết Anh đứng phắt lên , gằn giọng – Ta đã không muốn làm Thần Chết từ lâu rồi và nếu ngài cho tôi quay về ngục tôi sẽ rất biết ơn – Ngươi thích nơi đó đến thế sao ? – Đúng ! – Quay về đó ngươi sẽ làm gì ? Gặm nhấm kí ức cũ sao ? Anh siết chặt cánh tay trước điệu cười của hăn – Khung cảnh trần gian không đẹp hơn nơi đó sao ? – Tôi muốn quay lại đó – Ta không nghĩ thế đâu ! hăn chỉ tay vào anh và anh khụy xuống sàn với cánh tay bị bẻ quặt ra sau . Hăn tiến lại gần anh nói: – Ta không để ngươi quay về đó đâu , ta cần ngươi – Đừng có chạm vào ta . Anh lắc dầu tránh cánh tay đang vươn tới , hắn quả thật quá nguy hiểm với cái giọng đều đều đó: – Đừng tránh nữa , ngươi cũng sẽ cần ta – Ta chẳng cần ai cả . Anh trừng mắt , hắn quá trơ tráo khi nói cái câu đó và hắn cười – Vậy ngươi cần ai , cần thằng nhóc đó à , Tín ? – Ngươi không có quyền gọi ta bằng cái tên đó . Hắn vẫn cười mà không thèm để ý tới đôi mắt giận dữ của anh – Nó chỉ cho ngươi 1 cái tên mà ngươi lại cho nó cả mạng sống , Thật quá ngốc .. – IM – Thằng nhãi đó cũng xảo quyệt đấy , nó …. 1 tiếng nổ đã cắt đứt lời nói của hắn và 1tia sáng xẹt qua mặt hắn … Chiếc mặt nạ vỡ đôi , hắn lùi về sau ……. Anh chỉ muốn giết hắn ngay lập tức dù sao cũng ngồi tù 100 năm rồi tội có nặng thêm cũng chẳng sao . Nắm đấm vừa sát đến mặt hắn thì khựng lại – Ngươi …. Hắn cười giơ tay lên mặt anh lẩm nhẩm , 1 tia sáng xuất hiện ẩn anh ra sau … Dựa lưng vào thanh chắn ở sân thượng anh trợn mắt trước gương mặt của hắn , không thể nào …. – Cậu … sao lại …. – Sao tôi lại là Thần Chết à ? – … – Vì tôi muốn gặp lại anh Trung Anh cười …. Anh không thể tin vào mắt mình, cậu đang đứng ngay trước mặt anh trong bộ đồ của 1 Thần Chết , cái quái gì đã xảy ra vậy ? Anh thấy vui khi gặp lại cậu nhưng có gì đó trong ánh mắt cậu , nó rất lạ …. 1 sự oán ghét … TẠi sao ? Anh không biết nhưng anh cảm thấy bất an trước đôi mắt ấy … Cậu tiến sát tới bên anh , quỳ xuống nói : – Anh luôn thắc mắc về cái chết của tôi , phải không ? Để tôi kể cho anh biết nhé Nụ cười của cậu khiến anh lạnh người , và 1 loạt hình ảnh chạy vào đầu anh ****************************************8888888888 8 Cậu tỉnh dậy trong căn nhà hoang với cái đầu đau như búa bổ , nhìn quanh cậu tự hỏi ” đây là đâu ? sao mình lại ở đây , rõ ràng mình đang ở trong nhà mà ” Ngẫm nghĩ 1 hồi cậu vẫn không nhớ ra tại sao mình lại ở đây .” Thôi kệ nó , mình về thôi … Trời sắp mưa thì phải … ” Cậu bước ra khỏi căn nhà hoang thì 1 tiếng nói vang lên Ra ngươi ở đây Cậu quay lại , đâu có ai Ngươi phải chết Ai đang nói vậy , cậu không nhìn thấy ai ngoài 1 con bướm đêm đang bay gần đó ” Là nó sao ?” Con bướm đêm lao sượt qua mặt cậu để lại 1 vết rạch sâu , nó muốn giết ta thật sao ? cậu bỏ chạy khi thấy con bướm đó lao lại …. Ngã , cậu cảm thấy có ai đó đang níu lấy chân mình … Không , con bướm đó đang lao đến Chết đi 1 bàn tay chộp gọn lấy con bướm đó , nó vùng vẫy , 1 tiếng nói sắc lạnh “Ngươi định làm gì vậy ?” Cậu ngước mắt nhìn kẻ mặc đồ đen với mái tóc chùm kín gương mặt , là ma à ? Nó là kẻ đáng chết Hắn quay lại nhìn cậu , cậu chợt cảm thấy lạnh – cái lạnh thấu xương , lạnh như muốn ngừng thở “Tại sao ta không cảm thấy ngươi đang sống ? Hắn hỏi và tiến sát cậu, buồng phổi cậu như sắp đông cứng … Ngươi là người chết …” Hắn nói gì cậu đang sống mà, cậu dớp hơi nói ” Anh là ai ?” “Thần Chết ” Hắn đang đùa chắc , làm gì có Thần chết tồn tại , 1 trò đùa vớ vẩn Nó đã tới số rồi nên tôi mới đi giết nó “Ta nhớ đó không phải là việc của ngươi – Hắn siết mạnh đôi cánh của con bướm : Chủ nhân của ngươi đâu ? ” Con bướm đen vùng vẫy mạnh hơn ,cậu như nghe rõ mồn một những gì nó đang nói Ngài ấy đã phản bội Hắn ngước nhìn bầu trời u ám và thả nó ra nói “Đi thôi ” Ngài không giết nó sao ? Con bướm đập cánh điên loạn Ngươi không có quyền ra lệnh cho chủ nhân ta Con bướm đen thứ hai lao ra chặn đường Vậy ta sẽ giết nó Nó rít lên và … 1 cái gì đó sắc lạnh trượt qua cổ cậu … Máu … MÁu nhiều quá nhưng… Cậu không hề đau và máu của cậu sao lại có màu này …. Nó không màu đỏ nữa mà là màu trắng … Tại sao ? Con bướm càng điên loạn hơn và tiếng tên Thần Chết vang lên phía sau “Chủ nhân của ngươi đã trao đổi mạng sống cho nó lên thằng nhóc đó sẽ không chết đâu ” Máu trắng như gợi cho cậu cái gì đó … cậu im lặng Chủ nhân ,có cần xóa kí ức của nó không “Khỏi , có kẻ đã cho nó ăn kẹo lãng quên rồi , nó sẽ quên chúng ta ngay thôi ” Cậu bỗng giơ tay túm lấy vạt áo hắn … Tại sao ? Không biết … Nhưng cậu cần thé , cậu cần 1 câu trả lời “Ngươi cần gì ?” ” Hãy giải thích cho ta ” . Cậu run run nói , cái lạnh của hắn thật khó chịu . HẮn chép miệng nói “Ngươi cần biết để làm gì ? dù sao thì ngươi cũng sẽ quên thôi ” “Ta muốn biết “-Cậu bỗng hét lên To gan – Con bướm của hắn rít lên và xông tới nhưng hắn đã ngăn nó lại, nói “Ngươi muốn biết thật chứ ? Đừng có hối hận đấy ” Gật đầu … Hắn vung cái lưỡi hái sắc lẻm chặt qua người cậu … Không đau đớn tí nào , thân thể cậu vẫn liền mạch , hắn cầm lấy quả cầu màu xanh ở đầu hái “Ngươi nhớ ra chưa ? ” Trời đất như đảo lộn , tất cả kí ức đổ ập về …Cậu ôm đầu … Thở … ” Tín ” Nhớ ra rồi sao ? ” Anh ấy đâu ? ” “Trên kia kìa – Hắn chỉ tay lên bầu trời đầy những tia chớp nói : 1 trận đánh lớn đấy , và hắn chắc chắn sẽ phải chết ” Đó là lỗi của ngươi … Ta sẽ giết ngươi Con bướm đen lại lao đến … HẮn bóp chặt nó , gầm gừ ] “Đừngcó giở trò, nó không thể chết lúc này được ” “Tôi muốn chết ” Cậu nói nhanh : Hãy đưa tôi đi Ngươi không sợ chết sao ? ” Tôi không muốn anh ấy chết ” Hắn im lặng rồi nói “Ta không thể giết ngươi được , ngươi sẽ bất tử tới khi cổng địa ngục đóng … hắn đã chuẩn bị tất cả để cho ngươi ” …. “Ngươi mau ăn cái này đi rồi hãy quên tất cả ” … Hắn ẩn quả cầu xanh về phía cậu …. Chớp rạch ngang bầu trời “Hãy cho tôi biết làm thế nào toi có thể chết được ” “Ngươi vẫn muốn chêt sao ? Ta chưa gặp 1 kẻ nào như ngươi ” ” Tôi yêu anh ấy… ” “Nếu vậy ngươi hãy tự sát đi ” “Hả ?” “Không ai có thể giết ngươi được ngoại trừ chính ngươi ” “Tôi phải làm thế nào ? ” “Ngươi hãy tưởng tượng về cái chết của mình ” Cậu nhắm mắt lại …. Đau , những cơn đau đang xé lấy lồng ngực cậu … Vô thức bàn tay kia đưa lên túi áo và móc ra 1 lọ thuốc … Hắn nhíu mày
|
” KHÔNG “ Cậu quăng lọ thuốc ra xa tầm tay và đổ ngục xuống đường … Đau … Cos thêm chút nữa thôi ” TA đi được chưa ? “ Hắn gật đầu nắm lấy tay cậu kéo đi , cậu liếc nhìn cái xác đang nằm đó và bước theo hắn… ************************************************** 8888888888 Anh trợn mắt trước những kí ức vừa chạy vào đầu … Cánh tay lạnh lẽo kia chạm vào anh,anh ngước mắt nhìn cậu – TÔI HẬN ANH Từng chữ đó thấm vào đầu anh … Xót , những ngón tay bấm vào da thịt anh … Những hàng máu trắng đang chảy ra nhưng anh không hề để ý … Đôi mắt oán hận của cậu đang giam hãm anh … Tại sao ? anh đã làm gì để cậu có đôi mắt đó … Máu từ tay cậu đang chảy ra từ 1 vị trí giống y như anh.Anh la lên -Thần chú liên kết.Cậu đang làm gì vậy ? Anh giật bàn tay cậu ra xót xa nói – Nếu muốn trừng phạt tôi thì cậu cứ làm sao lại phải tự hại mình Cậu cau mày giật mạnh cánh tay ra – Đừng chạm vào tôi – Tại sao cậu hận tôi ? Có phải … vì tôi đã không thực hiện ước nguyện của cậu Cậu quay lại nắm lấy áo anh nói với chất giọng giận dữ – Xem xong kí ức của tôi mà anh vẫn còn nói thế ư ? … Tôi hận anh vì anh đã bỏ tôi lại … Anh có biết vì sao tôi muốn sống thêm không ? – …. – Vì tôi muốn có thêm thời gian ở bên anh … Cậu hét lên : Tôi chỉ muốn được ở cạnh anh chứ không phải muốn sông thêm – …. – Tại sao anh có thể nhầm lẫm để rồi làm cái việc ngu ngốc đó hả … Anh nghĩ rằng tôi có thể vui vẻ sống tiếp sao …? – …. – Tôi đã phải mất 100 năm đẻ trở thành làm thần chết , để có thể đưa anh rời khỏi đó… Vậy mà anh vẫn có thể thốt ra những tàn nhẫn như vậy , anh vẫn chưa hối hận sao ? Cậu quay lưng đi thật nhanh … Im lặng -…. -… Đôi vai đó đang rung lên …anh tiến lại gần – Đừng chạm vào tôi – Tôi xin lỗi ! Anh khẽ khàng nói và vòng tay ôm lấy cậu : Tôi đúng là quá ngu khi làm thế với em …. – Buông ra đi ! – 1 lúc nữa thôi , anh đã lâu không được ôm em rồi – … -… – Không phải lúc nãy anh muốn quay về ngục sao ? – Em nhẫn tâm để anh vè đó à ? – Không ! Cậu quay lại , vòng tay ôm lấy anh Anh tự hỏi cậu có đúng là Thần Chết không … Nếu đúng , tại sao thân thể cậu lại ấm áp như vậy , lại còn có cả mùi thơm nữa … Thân thể đó khác hẳn với các Thần Chết khác Hay đây chỉ là tưởng tượng của anh … Mặc kệ , anh siết chặt lấy cậu : Anh nhớ cái mùi hương này biết bao ,cả hơi ấm của câu nữa …100 năm có là gì so với vòng tay nhỏ bé này … Nó đáng đấy chứ …. Anh khẽ cười – Ta rất nhớ em Tiếng nói nhẹ nhàng , anh nâng gưong mặt nhỏ nhắn đó lên nhìn ngắm 1 nụ cười – Em cũng vậy Nhắm mắt -Chủ nhân đã phát hiện mục tiêu rồi Cậu xô vội anh ra rồi quay sang con bướm đêm nói – Ở đâu vậy ? Con bướm bay lượn vào màn đêm chỉ đường cho 2 người – Đồ phá đám ! Nghe thấy anh lầm bầm cậu khẽ nói – 7 giờ tối chúng ta sẽ đựơc nghỉ – Là 7 giờ đêm mai hả ? – Anh đã đợi 100 năm rồi thì cố thêm vài tiếng nữa đi . 1 lần nữa anh đầu hàng trước con mắt của cậu … Rồi , cố đợi vậy , dù sao anh cũng đã là trợ thủ của cậu, sẽ ” phải ” bên cậu 24 tiếng ” em không có thoát đựơc đâu “.. . END.
|