Người Tôi Yêu FanFic DBSK
|
|
_nếu không có chuyện gì xảy ra thì sao Joonggie lại có thái độ như vậy chứ?- Bà Jung chống cằm suy nghĩ
_con không biết nhưng con thấy vợ con lạ lắm
Khát nước quá, sao cổ họng lại khô thế này
_hay là….nó biết- Ông Jung nhìn vợ
Phải xuống bếp thôi, khát quá, nhưng Yunho đâu rồi nhỉ? Anh ấy vừa mới ôm mình mà
_không thể nào? Làm sao biết được chứ, chúng ta đã giấu nhẹm chuyện đó mà- bà Jung nhíu mày
Thật đã khát, nước mát quá, ủa, đèn phòng 3 còn sáng ah, hình như Yunho ở trong đó, mình nên đem một ít nước trái cây qua và nói chuyện với họ một lúc, chắc mọi người lo lắng cho mình lắm
_nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi, chúng ta nên tính một cách khác- Yunho nói
Họ đang nói chuyện gì thế
_con….- Jaejoong tươi cười bước vào- chúng ta không thể cho em ấy biết cha em ấy chết dưới tay của bố mẹ được- Yunho nhìn vào hai con người đang trước mặt mình mà nói
“XOẢNG!”- chiếc khay rơi xuống
_Joonggie?- Yunho vội quay lại- Joonggie!- anh lắp bắp
_là….là…thật?- cậu nhìn anh qua đôi mắt đẫm nước- là….thật?- cậu ôm bụng
_Joonggie!....bình….bình tĩnh em, bác sĩ dặn không được xúc động, em ah!- Yunho vội chạy lại đỡ cậu nhưng bị cậu hất tay ra
_ba con….- cậu nhìn thẳng vào ông bà Jung- ba con ….là do…..bố mẹ…..giết?- từ cuối được phát ra một cách khó khăn, Jaejoong cảm thấy ứ nghẹn nơi cổ và mắt cậu bắt đầu hoa lên
_không, không có Joonggie ah! Không có chuyện đó đâu con, bình tĩnh nào, bình tĩnh lại- Yunho ôm vội cậu vào lòng
_anh….lừa em….
Jaejoong quỵ xuống trong ánh mắt kinh hãi của 3 người, Yunho lập tức bế cậu ra xe và ông bà Jung đưa cậu tới bệnh viện, Yunho nói như muốn khóc khi gọi mãi mà cậu không tỉnh lại
_tỉnh lại đi em, đừng làm anh sợ, anh biết lỗi rồi, anh hứa, anh hứa sẽ không dám giấu em nữa, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì, em ah, đừng làm anh sợ, anh van em- Yunho ôm cứng Jaejoong vào lòng- các con ah, gọi me các con dậy giúp bố với, mẹ lại giận bố nữa rồi- đến bây giờ thì anh không thể cầm nổi nước mắt mà khóc òa lên- giúp bố với các con ơi, mẹ lại giận bố mất rồi huh u hu
Jaejoong lập tức được đưa vào phòng cấp cứu khi anh bế cậu vào, ông bà Jung đi qua đi lại một cách lo lắng trong khi Yunho chỉ ngồi xổm và thu người lại ở một góc mà khóc
Cầu trời, làm ơn phù hộ cho Joonggie bình yên, anh biết lỗi rồi em ah, chỉ cần em tỉnh lại, chỉ cần em bình an, chỉ cần em đừng rời xa anh, em muốn gì cũng được, em muốn ăn cháo với mắm anh cũng sẽ chiều theo, em muốn làm gì cũng được em ah! Làm ơn hãy không sao, làm ơn đi mà
30p sau
_bác sĩ! Vợ tôi sao rồi?- Yunho phóng như bay lại chổ bác sĩ khi thấy ông bước ra từ phòng cấp cứu
_mẹ con cậu ấy không sao, chỉ là cậu Jaejoong bị một chấn động mạnh làm ảnh hưởng đến dây thần kinh nên ngất đi, mọi người có thể đưa cậu ấy về nhà tịnh dưỡng và nên nhớ, đừng làm cho cậu ấy chấn động mạnh lên một lần nào nữa, thai tuy đã được 4 tháng nhưng vẫn chưa thực sự khỏe mạnh, cậu có thể mất những thiên thần của mình bất cứ lúc nào, xin hãy cho cậu ta ăn những thứ bổ dưỡng nhé
_vâng, cám ơn bác sĩ
Yunho bế Jaejoong về nhà, đặt cậu lên giường một cách cẩn thận, cười trấn an với bố mẹ, anh lên giường và ôm cứng lấy cậu, Joonggie của anh lúc nào cũng ngủ một cách bình yên như thế đấy, cũng đáng yêu như thế. Nhưng hôm nay, ôm cậu vào lòng, Yunho cảm thấy cậu thật mỏng manh biết bao, cứ như nếu anh nới lỏng vòng tay ra một chút thôi thì anh sẽ mất cậu mãi mãi
_ưm….ưm……
Yunho giậc mình khi Jaejoong cọ người vào tay anh giống như muốn thoát ra, anh vội ôm lấy cậu chặt hơn và hôn vào trán cậu
_không sao rồi cưng ah! Có anh đây! Không sao rồi, anh đang bên cạnh em đây- Yunho hôn như điên lên đối mắt ướt cuả cậu- anh xin lỗi em ah! Đừng bỏ anh
“nếu một ngày nào đó, em phát hiện ra anh đã lừa dối em rất nhiều điều, thì em sẽ làm sao?
em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, anh sẽ mất em và con, mãi mãi”
Yunho lắc đầu để tống cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, anh không muốn nhớ đến những lời nói của Jaejoong đêm ấy, nhưng sao nó cứ lởn vởn trong đầu anh không phút nào yên và chưa bao giờ anh cảm thấy nỗi sợ hãi lấn át bản thân như thế, nó nuốt chửng anh từng giây từng phút
_làm ơn đừng rời xa anh, anh sẽ chết mất em ah!- anh nói mà mắt nhìn quanh những bức ảnh trong phòng- anh sẽ chết mất em ah! Đừng rời xa anh, anh yêu em lắm Joonggie ah! Bố yêu các con lắm, làm ơn giữ mẹ lại cho bố nhé, đừng để mẹ con rời xa bố
…………….
Ánh nắng sớm khiến Jaejoong cảm thấy khó chịu, cậu khó nhọc mở mắt nhìn mọi thứ và gương mặt Yunho đang ôm cậu ngủ hiện ra trước mặt, mọi chuyện đêm qua như một thước phim chậm tua đi tua lại trong đầu cậu, người đang ôm cậu ngủ ngon lành, người sẽ là bố của 9 đứa con trong bụng cậu lại là người đã giết chết ba cậu ư? Người đã yêu thương cậu nhất mực lại là người đã hành xác Hyori ư? Con người luôn luôn bên cạnh cậu, che chở và bảo vệ cho cậu lại là một mafia khét tiếng ư?
|
Jaejoong đưa tay kiềm nén tiếng nấc nghẹn ngào của mình khi nhìn vào gương mặt anh, trông anh ngủ ngây thơ như một đứa trẻ, cậu yêu anh nhiều lắm, yêu nhiều lắm lắm, yêu nhiều đến nỗi khi biết anh như vậy, cậu vẫn muốn tha thứ cho anh và bên cạnh anh mãi mãi, muốn nhìn thấy anh mỗi buổi sáng, muốn được anh ôm ấp và gọi “cưng ơi” muốn lắm, cậu không muốn xa anh, không muốn một chút nào cả
Yun ah! Em làm sao đây anh? Em phải làm sao đây? Em không muốn xa anh Yun ah! Em không muốn xa anh đâu, em yêu anh, em yêu anh lắm Yun ah, em làm sao đây anh?
Yunho mở mắt khi nghe thấy tiếng nấc nhỏ của cậu, anh hốt hoảng ôm cậu chặt hơn
_anh xin lỗi Joonggie ah! Là anh sai, anh sai rồi, em đừng khóc, làm ơn đừng khóc, em ah!- anh vuốt dọc sống lưng cậu
_sao anh lại làm vậy? sao vậy Yun? Tại sao lại là anh chứ? Tại sao vậy?- cậu nói trong tiếng nấc
_anh xin lỗi em Joonggie! Anh xin lỗi em
_làm sao em đối mặt với anh đây Yun ah!- cậu nhìn anh
_em ah!- Yunho vuốt mặt cậu- làm ơn….
_làm sao em đối xử với anh giống như trước đây Yun?
_em ah!....- đôi mắt anh hoảng loạn nhìn cậu- em….ah….em chắc là đói rồi, để anh đi bảo Dana nấu gì đó cho em ăn nha, anh ra ngoài…..anh ra ngoài tìm cái gì đó cho em ăn- anh nói như người mất hồn và chạy vội ra cửa
Jaejoong vẫn nằm yên trên giường, cậu xoa xoa lên bụng mình
Mẹ xin lỗi con ah! Mẹ xin lỗi, chúng ta….không thể sống cùng bố được rồi, mẹ xin lỗi
End chap 56
|
Chap 57
Nhạc cho chap
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=92vPzyZcCW
Yunho tát nước vào mặt mình một cách khó nhọc, chuyện mà anh lo sợ cũng đã đến, cậu muốn rời xa anh, nhưng anh không thể, anh sẽ chết mất, anh muốn cầu cứu vợ chồng Junsu nhưng không được, mẹ Yoochun đang bệnh và đang ở nước ngoài để chăm sóc cho bà, bố mẹ anh cũng đi qua Mỹ để giải quyết rắc rối bên đó, còn lại một mình, anh không dám chắc rằng có thể giữ cậu lại bằng tình yêu của mình hay không nữa, anh sợ lắm, anh sợ một ngày nào đó, Jaejoong của anh sẽ không còn ở trong ngôi nhà này nữa
Không thể để Joonggie rời khỏi mình, không thể, không thể được, mình không thể mất em ấy, mình không có phép điều đó xảy ra
_cưng ah!- Yunho làm một vẻ mặt vui vẻ như bình thường bước vào phòng cùng với tô cháo nóng trên tay- Dana nấu cháo rồi, món cháo thịt mà em thích này, ăn đi, anh bón cho em ăn nhé
_anh ah!- Jaejoong nhìn thẳng vào Yunho
_đừng nói gì hết em, em cần giữ gìn sức khỏe cho con chúng ta, em yếu lắm cưng ah, há miệng ra nào- Yunho mỉm cười gượng gạo đưa muỗng cháo đến môi cậu
_em không muốn ăn Yun ah! Anh nghe em nói được không?- Jaejoong nhìn thẳng vào mắt anh- chúng ta không thể như thế này được anh ah
Không thể được nữa rồi anh ah, em sẽ sống với anh như thế nào đây?em sẽ phải nhìn anh như thế nào đây? Em quả thật không biết phải làm sao anh ah, em không biết, em cần phải suy nghĩ lại chuyện của chúng mình anh ah
_cưng ah!- Yunho cười với cậu- ăn đi, nguội rồi- giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống má anh nóng hổi- cháo thịt mà em thích nhất này, anh còn giữ hủ mắm đấy, anh không quẳng nó đi mà chỉ giấu em thôi, bây giờ em muốn ăn không? Anh đi lấy cho em ăn, hay là anh đi nướng bắp, nướng khoai cho em nhé, ah, mà anh mới đóng có 8 cái nôi thôi, còn một cái nữa chưa đóng, anh đi đóng đây, bận rộn quá, anh bận lắm lắm, anh đi đóng nôi cho con chúng ta nhé- Yunho nói một cách hoảng loạn, anh cười nhưng nước mắt anh rơi giàn giụa trên mặt
_anh ah!- Jaejoong ôm chầm lấy anh- đừng như thế được không? Em xin anh, anh đừng như thế Yun ah- cậu khóc
_đừng bỏ anh em ah! Làm ơn đừng bỏ anh, đừng đem con rời xa anh, là con của chúng ta em ah, là tình yêu của chúng ta em ah, làm ơn đừng đi có được không, anh xin em đấy- Yunho ôm cứng lại cậu mà khóc- đừng đi em ah!
Em không muốn, em không muốn đi, nhưng anh ơi, em nhìn anh như thế nào đây? Chẳng lẽ em lại xem như không có gì sao anh? Chẳng lẽ em lại sống với anh như ngày trước mà không mảy may một chút nào sao? Tuy em không nhận ông ta là ba nhưng rốt cục, ông ta vẫn là người gieo mầm sống cho em, khiến em có thể hiện hữu trên thế giới này, nói thế nào, ông ấy cũng là ba của em anh ah, em có thể sống với một người đã giết ba em ư? Em yêu anh Yun ah, em yêu anh…nhưng….em xin lỗi! em .....
xin lỗi anh ah!
_Yun ah!- Jaejoong khóc trên vai anh- em xin lỗi anh, em xin lỗi
_đừng đi em ah, đừng đi- Yunho nứt nở trên vai cậu
Buổi sáng hôm đó, ảm đạm hơn bao giờ hết, thiên thần đã khóc, khóc cho cuộc tình vừa mới đơm hoa lại sớm phai tàn……
Jaejoong’s POV
Đặt anh xuống giường, anh giống như chú mèo con đang ngủ vậy, đáng yêu và hiền lành biết bao, nhìn đôi mắt anh kìa, nó sâu và thâm lại, chỉ một đêm thôi, mà ….anh trở nên như thế này sao?
Hôn nhẹ lên đôi mắt thâm quần của anh, không biết từ bao giờ, gò má anh lại nóng hổi bởi những giọt nước mắt của em, anh nắm chặt tay em như sợ em tan biến vào không khí vậy, ngốc quá, sao cứ ngốc nghếch như thế chứ?
Anh ah! Không có em, anh phải biết tự lo cho mình anh nhé
Mỗi buổi sáng….anh phải ăn sáng trước khi đi làm đấy, không được bỏ bữa, anh bị đau dạ dày mà, nhớ nhé, em yêu anh, Yun ah!
Trưa ở công ty hay ở nhà cũng vậy, không được tham công tiếc việc, cũng phải ăn cơm nha anh, em yêu anh, Yun ah
|
Buổi tối không được thức khuya nữa, vì em sẽ không thể chờ anh rồi, vì em không thể khoác áo cho anh khi anh ngủ quên trên bàn làm việc nữa, nhớ nha anh, em yêu anh, Yun ah!
Yun ah! Mùa hạ rồi, trời hay mưa lắm, đi đâu cũng phải đem ô theo, anh là chúa hay quên, nên em đã để ô sẵn trong xe rồi, không được đội mưa đâu đấy, em yêu anh, Yun ah!
Em….đi đây…..Yun ah!.....
Em nặng nề bước ra khỏi ngôi nhà đã lưu lại nhiều kỹ niệm của hai đứa, nhìn vào sân, 8 cái nôi xinh xắn mà anh đóng vẫn còn đó, trông chúng thật dễ thương, còn có bếp than nữa kìa, tự nhiên em lại muốn khóc nữa rồi, mới hôm trước, anh còn ngồi co ro ở đó để nướng bắp cho em đấy, thương lắm Yun ah!
Tạm biệt tình yêu của em, em yêu anh, không bao giờ thay đổi, nhưng…..em không có can đảm để nhìn thẳng vào anh, anh ah! Xin cho em thời gian, rồi chúng ta…..sẽ lại hạnh phúc như xưa, phải không anh? Tạm biệt! tình yêu của em, mẹ xin lỗi con ah! Chúng ta ….phải xa bố thôi, xin lỗi con ah!
end Jaejoong’s POV
Yunho’s POV
Tôi giật mình tỉnh dậy sao một giấc mơ dài tăm tối, tôi nhìn xung quanh tìm kiếm cho mình nụ cười ấm áp như nắng mai, xoa dịu tâm hồn tôi, nhưng……
Em đâu rồi, em ah!
Bữa ăn của tôi? Toàn những món tôi thích đươc đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, chúng dường như đã nguội rồi nhưng vẫn còn phản phất mùi thơm, đó là em nấu đấy, thức ăn em nấu lúc nào cũng thơm và ngon như thế
Nhưng….
Em đâu rồi, em ah!
Những chiếc áo sơ mi của tôi, chúng được ủi thẳng thóm và được xếp ngăn nắp trong tủ, em còn ướp hương lên áo của tôi nữa này, mùi hương của em, của đôi bàn tay em chạm vào, của nụ cười em
Nhưng…..
Em đâu rồi, em ah!
|
Em nhìn xem, hình chúng ta bên lâu đài cát còn kìa, anh đã phóng lớn và treo ngay đầu nằm của chúng mình đấy, anh đã không nói với em rằng, hôm ấy….em có một nốt mụn nhỏ ngay cổ đấy, lại đây, anh chỉ cho
Nhưng….
Em đâu rồi, em ah!
Mưa rồi! mưa làm mờ cả mắt anh rồi em ah, mưa to lắm, anh chẳng nhìn thấy gì cả, để anh xem mưa lớn như thế nào nhé?
Bên ngoài trời gió lắm em ah, nhìn này, những cái nôi anh đóng nó đung đưa này, trời không mưa em ah, nhưng sao mắt anh lại ướt đến thế? Rõ là mưa lớn lắm rồi em ah!
Mưa lớn lắm em ah……
End Yunho’s POV
End chap 57
#194 | Tác giả : BoyTheStyle - kenhtruyen.com
Chap 58
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=f4Hn2_9RkD
Jaejoong’s POV
Rời khỏi tổ ấm của chúng ta, em giống như một kẻ không biết phương hướng, em không biết phải về đâu, em không thể về với Taehee được, con bé vẫn còn nhỏ, Taehee cần phải sống thật vui vẻ và nó không cần phải biết về điều này, Yun ah! Bây giờ em nên đi đâu đây anh? Em nên đi đâu bây giờ?
Em đang ngồi trên chuyến xe cuối cùng về Chungnam, hai bên đường là hoa rất đẹp anh ah, nếu có anh, nhất định anh sẽ thắng xe lại là hái chúng cho em, nhưng…..
Mưa rồi anh ah! Mưa làm ướt cả mắt em rồi
…………..
Em ở đây đã được 3 ngày rồi, không biết anh có khỏe không? Em nhớ anh lắm. em quen với sự có mặt của anh mất rồi anh ah
“cưng ah! Ăn sáng thôi nào? Hôm nay anh có xé thịt con cua biển đấy, anh là anh không lo cho em đâu, anh lo cho con thôi, em không được ăn cơm trắng đâu đấy”
Yun ah! Em lại cãi lời anh rồi, em vẫn chỉ có thể ăn cơm trắng thôi anh ah
“cưng ah! Ăn xong thì phải làm gì nào? Lên giường đi ngủ thôi, anh là anh không lo cho em đâu, anh lo cho con đấy chứ, nằm yên nài, để anh xoa bụng nhé, ôi cái bụng dễ thương quá, để bố hôn các con cái nào”
Các con ngoan nhé, hôm nay bố không dỗ các con ngủ được rồi, để mẹ dỗ các con nhé, ngủ ngoan nào
“cưng ah! Em không được làm việc nặng mà, để đó cho anh, trời ơi, bụng mang dạ chữa là không có ngồi lâu được, sức khỏe em yếu lắm, anh là anh lo cho con, chứ không có cho em đâu, ha ha ha, để anh nào”
Con ah! Chịu khó chút nhé, chỉ còn hai con gấu nữa thôi, mẹ may nốt để mẹ giao cho người ta chứ, con ngoan ngủ đi nhé, mẹ đã để dành 9 con gấu cho các con chơi rồi đấy
“ya ya ya! Sữa ngon nóng hổi vừa thôi vừa uống đây! Uống nào, phải uống mới có sưc cho con chứ, cái bụng to đến thế rồi kìa, uống nào, anh đã cho 2 trứng hột gà vào rồi đấy, đừng có nhăn nữa mà, cứ uống nước lọc hoài là không được, uống nào!”
Xin lỗi con nhé, hôm nay mẹ không ngoan nên không được bố cho uống sữa rồi
“trời đất! đã 11h rồi mà em còn chưa ngủ sao? Không được rồi, đi ngủ nào, đi ngủ nào, thiệt là, em bắt con thức theo mình ah? Cái này phải phạt mới được”
Đã 1h sáng rồi ah, hôm nay sao em không ngủ được anh ah
Em nhớ anh
End Jaejoong’s POV
Yunho’s POV
Joonggie ah! Vắng em rồi, anh chẳng biết phải làm gì cả? anh phải làm gì đây em? Anh phải làm sao đây?
Mike và Taehee cũng không biết em đã đi đâu, em đã đi rồi, Joonggie!
Taehee biết hết mọi chuyện rồi Joonggie ah! Cô ấy biết lâu lắm rồi nhưng không nói cho em biết đấy, cô ấy đã biết những tội ác mà ông Kim đã gây ra khi còn sống qua quyển nhật ký của ông và cô ấy tha thứ cho anh, vì thế, về với anh đi Joonggie!
Anh đã đến những nơi em có thể đến, anh đi tìm em đấy Joonggie! Anh thua rồi, em ra đi, được không? Anh thua rồi Joonggie ah!
Anh sợ lắm em ah! Anh sợ trở về nhà, anh sợ cái lạnh lẽo ở đó, không có em, nó lạnh lắm, không có em, nắng cũng bỏ anh đi, phòng mình không còn có nắng nữa, nó chìm trong mưa rồi em ah
“_woa! Anh vẽ đó ah? Đẹp quá, sao anh vé được hay vậy?
_anh mà, cái gì anh cũng làm tốt cả, ai như em, vẽ xấu quá”
Lúc đó anh nói dối đấy, trái tim của em mới là trái tim đẹp nhất anh từng thấy, anh nhớ em
“anh ah! Sao không cạo râu đi, nó ra lỉa chỉa trông xấu quá, em thay dao cạo rồi đấy”
Hôm nay anh không nghe lời em rồi, vì….không ai thay dao cạo cho anh cả
“anh ah! Em không ăn đâu, em nghe tới mùi đó là em buồn nôn rồi, em không ăn cua biển đâu mà! Em chỉ ăn cơm trắng thôi”
Uh! Để anh ăn cơm trắng cùng em nhé
“anh ah! Anh ru như thế, con có nghe không? Sao anh cứ hát bài ba con gấu hoài vậy, em muốn anh hát bài khác cơ”
Ba là cây nến vàng….mẹ là cây nến xanh…..con là cây nến hồng…..ba ngọn nến lung linh…..thắp sáng một…..gia……..đình
|