Trao Thân Cho Sói
|
|
-Anh không đau sao -Đau -Tại sao không la -Không dám -Hứ anh có gì mà không dám chứ,BUÔNG RA -KHÔNG,đừng giận anh nữa em muốn gì anh cũng chiều -Thật không -Thật -Dẹp hết dịch vụ đo cho em -Được Đan giật mình,anh có thể dễ dàng mà đồng ý -Chỉ cần Tử Đan vui anh sẽ làm -Vỹ à -Đưa tay cho anh xem Triệu Vỹ nâng bàn tay trắng mịn của Đan lên lo lắng mà nhìn vết ửng đỏ.Môi anh dịu dàng hôn lên bàn tay mềm mại -Còn đau không -Ưm không đau -Cho anh có được không -Thật hư -Tại Đan làm anh hư Tử Đan đón nhận những nụ hôn đầy khao khát của Triệu Vỹ mỗi lần anh hôn cậu là cậu muốn buông bỏ hết mọi thứ mà chìm đắm trong nụ hôn của anh.Rồi khi hai người hoà làm một Tử Đan lại được nghe thấy Triệu Vỹ nói yêu mình.
|
Hóng...
|
16 - Gặp mẹ Triệu Vỹ
Buổi sáng luôn làm con người ta cảm thấy dễ chịu,một giấc ngủ dài đã cân bằng hài hoà những bộn bề của ngày cũ đễ đón ngày mới với đầy những bất ngờ Nhưng đối với Tử Đan thì đêm qua không phải là lúc nghĩ ngơi,Triệu Vỹ liên tục đòi hỏi cậu,nhưng không bao giờ anh làm cậu đau,anh dịu dàng trong từng động tác,có thể nói người đàn ông hư hõng như anh luôn hấp dẫn.Bây giờ anh vẫn còn say sưa ngủ,dáng vẻ của anh rất hiền lành,không như lúc tĩnh đôi mắt luôn phức tạp,tất nhiên là không đối với cậu. Đan khẽ cười khi nhìn nụ cười nhẹ của anh,đàn ông khi họ ngủ cho dù là có già dặn đi chăng nữa thì họ điều trông như trẻ con vô cùng đáng yêu. Tử Đan hôn nhẹ lên trán anh,rồi bước xuống giường cậu hít hà mùi hương trên áo của anh rồi mặc vào đi xuống nhà.Buổi sáng không khí ở vườn rất dễ chịu,những bức tường hoa hồng trắng thau nhay toả hương ngào ngạt
|
Tử Đan bỏ giày đặt bàn chân trắng tinh xuống nền cỏ xanh,cậu khẽ cười vì cảm giác mềm mại của nó Đan vươn vai múa,cơ thể mềm mại uốn éo những động tác đầy điêu luyện. -Cậu là ai? Tử Đan hốt hoảng,quay lại.Trước mắt cậu là một người phụ nữ chắc bằng tuổi mẹ cậu,vô cùng sang trọng ở bà toát lên vẻ quyền lực khó cưỡng lại. -Dạ dạ -Mẹ về đấy à Triệu Vỹ từ đâu bước ra,đầu tóc vẫn còn hơi rối -Ai vậy con trai Vỹ khẽ cười ôm bà một cái -Bảo bối của con Bà Minh Tuyết lườn con trai mình.Bà biết tên con trai này không hề nói chơi,với lại bà biết nó ăn chơi bên ngoài nhưng không bao giờ cho tình nhân về nhà riêng.Hơn nữa cậu trai này còn mặc áo của nó xem ra hôm qua đã vận động rất nhiều -Bảo bối... -Ưm Tử Đan lại đây Đan ngây ngốc tiến lại -Cháu cháu chào cô -Rất xinh đẹp,không hổ hổ danh là con trai của Hoắc Triệu thật khéo chọn.
|
-Haha con của mẹ mà.Mà mẹ về đây có gì không. -Về định bắt con cưới,nhưng xem ra mong ước đó tan nát rồi -Haha con có thể sinh cháu cho mẹ ẫm bồng -Con sinh á -Con là Hoắc Triệu Vỹ mà -Mặc con chứ có cháu cho mẹ đi rồi hã nói. -Tử Đan,tên thật đẹp,con bao nhiêu tuổi rồi,nhà ở đâu -Dạ con 20 tuổi nhà con ở Vung Nam -Hã 20 tuổi vậy là nhỏ hơn thằng quỷ này đến 10 tuổi.Quê con ở Sóc Trăng vậy là cùng quê với cô rồi -Dạ -Tử Đan Mẹ Tử Đan không thấy hai người xuống ăn sáng bèn đi tìm Nghe tiếng gọi cả ba cùng quay lại. Bà Minh Tuyết sững người đây không phải Ngọc Quyên người bạn thân đã mất liên lạc từ lâu sao -Ngọc Quyên -Minh Tuyết Hai người đàn bà đồng thanh,chạy lại ôm nhau mừng rỡ -Tôi đi tìm bà mãi mà không gặp,vẫn khỏe chứ -Tôi khoẻ tôi khỏe,gặp lại bà tôi mừng quá -Thôi vào nhà nói chuyện Hai người cùng nhau vui vẻ đi vào nhà.
|