Trao Thân Cho Sói
|
|
cả người cũng phát run -Ư ư không phải không mà không Tử Đan bật dậy -Anh anh sao sao anh lại ở đây -Cậu lại dám ôm tôi cả đêm mà ngủ -Tôi tôi Đan cuối gầm mặt,cậu thừa biết tật xấu của mình khi ngủ màc ôm được vật gì là không bao giờ buông ra -Có gì ăn không -Ơ ơ tôi chưa kịp mua Triệu Vỹ bấm điện thoại -Mua ít đồ ăn và đồ chô tôi Nhìn đầu tóc rối bời của Triệu Vỹ gương mặy lại phờ phạc nhìn ngốc ngốc Tử Đan khẽ cười -Cậu đang cười tôi Tử Đan cố nén -Đâu có tôi đâu dám.Haha Đan tọt vào trong tolet đễ lại Triệu Vỹ ngây ngốc không hiểu chuyện gì. -Hoắc tổng -Đễ đó đi chút tôi ra -Dạ -Này nhìn tôi có gì lạ sao?? -À dạ tóc của anh mặt nữa có chút..ngô ngê -CÁI GÌ Khương khẽ cười bước vội ra ngoài Chết tiệc,hắn ngây ngô sao Triệu Vỹ lấy điện thoại ra xem.Anh như bóc khói khi thấy đầu tóc mình rối bời,mặt mũi vì khó ngủ mà trở nên có chút ngây ngô
|
Tử Đan mặc quần sọc áo thun bước ra.Triệu Vỹ liền bước đến -Nhìn tôi mắc cười lắm sao -Cũng một chút,thôi anh tắm đi đễ tôi dọn đồ ăn Triệu Vỹ hậm hực vô phòng tắm nhìn mình trong gương anh bức bối muốn đập nát nó ngay tức khắc,một người như anh mà cũng bị người khác cười chê Tử Đan thu dọn mền gối đôi lúc cậu lại hít hà mùi hương trên gối,mùi hương thật dễ chịu. -Tôi hôi lắm sao -Ơ không không Vừa bước ra thấy tên nhóc ngửi ngửi cái gối hắn nằm cứ ngỡ hắn hôi hám chứ -Anh ăn sáng đi,rồi đi làm -Ăn với tôi -Không cần,anh ăn đi -Cậu hơi nhiều lời Đan đành ngồi xuống ăn chung với Triệu Vỹ. -Hôm nay có... -Muốn đi làm Đan gật đầu,nghĩ ở nhà cậu chẳng biết làm gì -Vậy cứ đến
|
8 - Khương,cảm giác này là gì?
-Hoắc tổng mọi chuyện đã giải quyết xong,người nhà tên Hải đang nhờ người điều tra nhưng chắc chắn sẽ không được gì -Tốt,còn chuyện kia -Dạ Tử Đan còn một người mẹ 40 tuổi ở Sóc Trăng.Cha cậu ấy đã mất cách đây 5 năm. Cậu Đan đậu đại học Quốc gia nhưng do điều kiện nên đành nghĩ học và lên Sài gòn làm việc.Hai năm qua cậu làm ở rất nhiều nơi nhưng không chỗ nào làm được lâu... -??? -Những ông chủ điều muốn cậu ấy ngủ với họ,nhiều lần cậu ấy bị cưỡng bức nhưng may mắn thoát được.Lần gần nhất là ở cafe The Men ông chủ đòi quan hệ Đan không chấp nhận nên bị đuổi ngay và chỉ nhận được nữa số tiền lương so với thoả thuận.Ngay hôm sau anh đã bảo tôi nhận cậu ấy vào làm Đôi mắt lạnh lẽo của Triệu Vỹ hiện lên trên tấm kính trong suốt,đôi mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Không,ai có thể đoán được anh đang nghĩ gì,đó cũng chính là sự nguy hiểm của anh.
|
-Được rồi,từ giờ nhớ chú ý đến nó một chút đừng đễ xảy ra những chuyện tương tự đêm qua -Tôi biết rồi,tôi xin phép -KHOAN ĐÃ -Anh cần gì nữa -Cậu đã ôm ai ngủ bao giờ chưa -Hã à à dạ có -Cảm giác thế nào -À Tự dưng Hoắc tổng lại hỏi những chuyện này làm Tuấn Khương có chút ngại ngùng -Có phải rất dễ chịu,rất sản khoái không,còn còn mềm mại,à thơm nữa -À à đúng là như vậy -Vậy khi ôm một lần lại muốn ôm thêm lần nữa rồi lại muốn nữa cảm giác đó là gì -À như vậy người đó đã thích đối phương rồi,bởi nếu không thích cho dù có mềm mại có thơm đến đâu thì ta cũng không muốn ôm dù chỉ một lần. Nhưng sao anh lại hỏi chuyện này. -Không không có gì cậu đi làm việc đi -Dạ
|
9 - Cầu xin
Những ngày liên tiếp Tử Đan vẫn đi làm bình thường,cuộc sống của cậu chỉ có thế,tối thì đến Club làm,ngày thì nhốt mìng trong phòng đọc sách và nghe một vài bài nhạc cậu yêu thích -Alo -Hã cô nói gì mẹ con mẹ con bị làm sao -Con biết rồi con con tới liền Trước mắt Đan tối sầm,mẹ cậu mẹ cậu sao có thể chứ Đan bật khóc,lí do đễ cậu sống đến giờ phút này chỉ vì mẹ,mẹ cậu mà có chuyện gì cậu làm sao sống nỗi -Cô cô mẹ con bị gì vậy -Cô không biết nữa vừa qua nhà thì thấy Mẹ con ngất xĩu,cô đưa vào trạm xá thì bác sĩ bảo tình trạng nguy kịch cần phải chuyển lên Sài Gòn đễ chữa trị Tử Đan chới với,ngã quỵ xuống nền gạch bóng.Trong tim cậu một nỗi sợ hãi đang lớn dần. Hai tiếng trôi qua đối với Đan lúc này như dài vô tận,những cơn đau những nỗi lo xâm chiếm toàn bộ tinh thần khiến cậu muốn gục ngã.
|