Công Tử Biến Bại Gia Tử
|
|
Chương 17 :
Kiều Cảnh An bị Kiều Sâm bế đi được một lúc lâu sau, mới do dự mở miệng: “Ca, chân của em không sao.” “Anh biết rõ chân em không sao.” Kiều Sâm cẩn thận cố gắng không đụng vào cánh tay phải của Kiều Cảnh An. Sớm có nhân viên phục vụ thay anh đẩy cửa phòng thay quần áo ra. Anh nhẹ nhàng đặt Kiều Cảnh An lên ghế: “Thay quần áo xong anh sẽ mang em tới bệnh viện.” Kiều Cảnh An duỗi tay trái ra lóng ngóng tự cởi cúc áo, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng biểu tình lại không có bao nhiêu đau đớn. Trong trí nhớ của Kiều Sâm, Kiều Cảnh An từ nhỏ đã được cha cùng mẹ kế vô cùng sủng ái, đừng nói là cánh tay trật khớp, cho dù chỉ bị một chút vết thương nhỏ, cả nhà cũng sẽ loạn hết cả lên. Thay quần áo xong, ánh mắt của anh nhẹ nhàng xẹt qua sắc mặt trắng bệch của Kiều Cảnh An, cùng với một tay còn đang loay hoay cởi ra nút áo. Khi thấy Kiều Cảnh An mãi vẫn không tháo được cúc áo thứ hai thì… chân Kiều Sâm không tự chủ được đi về phía cậu: “Để anh.” Bởi vì lo lắng thương thế của Kiều Cảnh An, mấy người đi theo Kiều Sâm tới bên ngoài phòng thay đồ nam. Quan Kì tháo mũ xuống: “Tôi đi thay quần áo, các anh vào xem Tiểu An thế nào.” Nói xong, nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt, xoay người đi về phía phòng thay đồ nữ. Vệ Kì đẩy cửa phòng ra, chân vốn muốn bước vào lại thu trở về, tựa hồ như không đành lòng phá vỡ gì đó. Trong phòng, một nam nhân tuấn mỹ đang khom người ngồi cởi nút áo giúp cho một thiếu niên nét mặt tươi cười. Trên mặt nam nhân không có bao nhiêu biểu lộ, nhưng lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được anh đối với thiếu niên vô hạn bao bọc cùng lo lắng, cảnh tượng bình thường lại khiến cho người ta cảm thấy vài phần ấm áp. Ba người lẳng lặng nhìn, ngay cả Trác Khê cũng không có ý tiến vào quấy rầy. Vệ Kì khom khom khóe miệng, lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh tốt tiêu cự, đem cái khoảnh khắc này lưu lại vĩnh viễn. Trong tấm ảnh, nam nhân chính là đang ngẩng đầu nhìn thiếu niên, mà thiếu niên cũng vừa cúi đầu, một người bao dung, một người mỉm cười. Thay hai người đóng lại cánh cửa, Vệ Kì đem di động bỏ vào túi áo: “Chúng ta đi thay quần áo.” Nói xong, liền đi đến một phòng thay đồ khác. Cố Tuần nhíu mày, cũng không nói thêm gì, theo Vệ Kì rời đi, thuận tiện lôi xềnh xệch Trác Khê còn đang đứng ngây ngốc ở cửa ra vào. Muốn hâm mộ nhà người khác huynh hữu đệ cung hẳn là nên tìm ba mẹ cậu đi, đứng ở chỗ này làm cái gì. Kiều Sâm nhìn lồng ngực trắng nõn trước mắt, còn có xương quai xanh tinh xảo, ánh mắt có chút dời đi chỗ khác, rất nhanh cài xong cúc, chỉnh lại cổ áo cho thiếu niên, mới ngẩng đầu lên nói: “Em không cần lo lắng, cánh tay nhất định sẽ không sao.” Kiều Cảnh An cười gật đầu, nhìn đôi tay đang run nhè nhẹ của nam nhân, kỳ thật hẳn chính cậu mới nên khuyên nam nhân không cần phải lo lắng, dù sao tay anh ấy nãy giờ vẫn luôn run rẩy. Nếu không phải người nơi này sinh bệnh bị thương đều phải đi gặp bác sĩ, cậu đã sớm trực tiếp đem cánh tay trật khớp nắn lại, chỉ là phải nhịn đau một chút. Luyện võ chính là để cường thân kiện thể, hiện tại võ thuật của mình không thể dùng, cái vết thương nhỏ này chỉ có thể nhịn cho mấy vị đại phu mà lúc nào cũng diện đồ trắng kia tới trị liệu cho mình. Ngay lúc cậu còn đang thất thần, Kiều Sâm cầm đôi tay hơi lạnh của cậu: “Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài.” Kéo ra cánh cửa, đã thấy vài vị hảo hữu đã đứng ở ngoài, Kiều Sâm miễn cưỡng giấu đi vẻ khẩn trương: “Tôi đưa Tiểu An tới bệnh viện, các cậu về trước đi, party buổi tối tôi sẽ không đi.” “Không sao, Tiểu An đệ đệ bị thương bọn tôi sao còn tâm trạng đó, bọn tôi sẽ cùng cậu đến bệnh viện.” Quan Kì nhìn sắc mặt tái nhợt của Kiều Cảnh An: “Được rồi, chúng ta đi nhanh đi.”
|
Kiều Sâm ở phía sau cũng không có tâm tư cùng bọn họ khách sáo, mang theo Kiều Cảnh An lên xe, còn tỉ mỉ nâng cánh tay phải bị thương của Kiều Cảnh An lên, cẩn thận đeo dây an toàn cho cậu, sờ sờ Kiều Cảnh An đầu rồi mới khởi động ô tô. Trên đường tới bệnh viện, Kiều Sâm mặt mũi tràn đầy lo lắng, Kiều Cảnh An mặt mũi tràn đầy thản nhiên, có vài phần cảm giác như ‘hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp’. Lúc đến bệnh viện thì… Kiều Cảnh An lại được nhìn thấy một tòa kiến trúc quen thuộc, thì ra đây là nơi mà mình lần đầu tỉnh lại, trở lại nơi quen thuộc trước kia, Kiều nhị thiếu gia cuối cùng có thêm vài phần biểu cảm. “Tiểu An, tay em thế nào rồi?” Kiều Sâm mở cửa xe, lo lắng xem xét cánh tay của Kiều Cảnh An, lúc ở mã trường thay quần áo cho Kiều Cảnh An thì thấy cánh tay đã có chút sưng, hiện tại bởi vì cách một lớp tay áo, nên nhìn không ra đến tột cùng là đã có bao nhiêu nghiêm trọng. Kiều Cảnh An lắc đầu: “Ca, em không sao.” Huynh trưởng đại nhân, suốt dọc đường anh đã hỏi câu này cả chục lần rồi, hơn nữa hỏi em còn không bằng hỏi bác sĩ. Cậu bắt đầu hoài nghi, trước kia từng cho rằng Kiều Sâm rất vĩ đại chắc là do lúc đó đại não của mình xảy ra vấn đề. Bốn người theo tới, vừa mới dừng xe đã chứng kiến bóng lưng Kiều Sâm cùng Kiều Cảnh An biến mất trong thang máy, Trác Khê đi xuống xe, quơ quơ cái chìa khóa trong tay: “Tôi có một loại ảo giác, hình như Kiều Sâm đã quên là có chúng ta đi theo sau cậu ta.” “Trực giác của cậu có vấn đề.” Cố Tuần đóng cửa xe: “Tôi khẳng định cậu ta đã quên béng chúng ta, hoàn toàn không phải là ảo giác.” Nói xong, cũng vội đi theo. …………………. Tiền tài đúng là thứ tốt, ít nhất tại phương diện xếp hàng này thì có thể giúp một vị thanh niên tài tuấn lòng nóng như lửa đốt có thể tiết kiệm được thời gian. Kiều Sâm mang theo Kiều Cảnh An vào khoa chỉnh hình, trải qua một loạt ảnh chụp cộng thêm sờ xương cùng sờ mạch một hồi, cũng trải qua Trung Quốc và Phương Tây y học kết hợp cuối cùng cũng chốt hạ được một cái kết luận: Kiều nhị thiếu gia dùng sức quá độ, khiến dây chằng trên tay bị kéo dãn dẫn đến chấn thương, chỗ các đốt ngón tay cũng có dấu hiệu trật khớp. Trật khớp thì phải làm sao? Đương nhiên là phải đem vị trí xương cốt nắn lại cho đúng. Vì vậy, dưới con mắt săm soi mở trừng trừng của Kiều Sâm, bác sĩ giỏi nhất khoa chỉnh hình trong bệnh viện run rẩy xoa cánh tay Kiều nhị thiếu gia, sau đó cổ tay dùng lực một chút, Kiều nhị thiếu gia nhíu mày một cái, xương cốt lại trở lại vị trí cũ. Kiều nhị thiếu gia trên mặt không có bao nhiêu biến hóa, ngược lại Kiều Đại tổng tài ngồi ở một bên sắc mặt trắng không còn chút máu, ngay cả trán cũng thấm chút mồ hôi. Bác sĩ khoa chỉnh hình không hiểu ra sao, Kiều gia vốn là danh gia, lần trước lúc Kiều nhị thiếu gia còn nằm trong bệnh viện, ông nghe nói thật ra Kiều Sâm chỉ liếc nhìn Kiều nhị thiếu gia một cái rồi rời đi, như thế nào hôm nay nhìn thấy lại là một bộ dáng hết sức quan tâm tới đệ đệ bảo bối vậy. Cẩn thận quấn lớp băng vải dài lên cánh tay cho Kiều Cảnh An, bác sĩ thấy Kiều Sâm sắc mặt thật sự không tốt, vì vậy mở miệng nói: “Kiều tiên sinh, tay lệnh đệ không có vấn đề gì, một hai tuần là khỏi hẳn, bất quá phải nhớ kỹ hai tuần này cổ tay không được dùng lực, bằng không cổ tay trật khớp lần nữa sẽ càng phiền toái hơn, nếu nghiêm trọng, sẽ có thể ảnh hưởng đến sự linh hoạt của cánh tay sau này.” Câu nói sau cùng vừa ra khỏi miệng, bác sĩ đã cảm thấy chính mình toàn thân rét lạnh, ngẩng đầu đã thấy Kiều Đại thiếu gia ánh mắt sắc bén nhìn mình, ông toàn thân cứng đờ: “Kỳ thật Kiều tiên sinh không cần lo lắng, chỉ cần chú ý một chút, cánh tay của lệnh đệ tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.” Kiều Sâm thu hồi ánh mắt của mình, đi đến bên cạnh Kiều Cảnh An: “Tiểu An, hiện tại cảm thấy thế nào?” Kiều Cảnh An duỗi tay trái ra sờ lên miếng băng vải treo cánh tay buộc lên cổ mình, lại cúi đầu nhìn một cục gì đó bị quấn kín băng: “Khó coi.”
|
Bao nhiêu lo lắng cùng áy náy của Kiều Sâm vốn đang trực chờ được phun ra, sau khi nghe được hai chữ này, lập tức dừng ngay trước miệng, sau nửa ngày mới nói: “Khỏi nhanh thì tốt rồi, không khó xem.” Kiều Cảnh An trừng mắt, chán ghét chọc chọc cái băng vải treo trên cổ: “Em đói bụng.” Nói rồi, ngẩng đầu bảo với vị bác sĩ đang đứng cười đến không thế nào tự nhiên ở một bên: “Đã làm phiền ngài, đại phu.” Bác sĩ bị Kiều Sâm soi đến toàn thân lạnh buốt cảm khái đánh giá thiếu niên, nhìn một cái, thật là một đứa trẻ đáng yêu, so với vị Kiều tổng tài này thân thiện hơn nhiều, đương nhiên, nếu như không gọi mình là đại phu, gọi bác sĩ sẽ tốt hơn. “Bác sĩ Xà, đây là thuốc của người bệnh.” Hộ sĩ bưng khay nhỏ đem thuốc mang vào. Lúc cô nhìn thấy người mang cột băng vải thì kinh ngạc kêu lên: “Kiều tiên sinh, cậu lại bị thương, lại bị người đả thương sao?” Bác sĩ Xà trái tim vừa mới được thả lỏng lại lần nữa nhảy dựng lên, cái cô Tiểu Dương này sao có thể hỏi thẳng ra như vậy? Cho dù người ta lần trước là bị đả thương phải vào bệnh viện, cô cũng không cần phải nhấn mạnh thêm chữ “lại” a. “Là cô?” Kiều Cảnh An nhìn thấy hộ sĩ trước mặt kia chính là vị nữ tử đã chiếu cố mình khi cậu vừa mới tới cái thế giới này, cũng không ngại lời nói vừa rồi của cô, nụ cười trên mặt sáng lạn thêm vài phần, giải thích nói: “Đây là tôi lúc đi cùng ca ca thì bị thương.” Hộ sĩ ngộ ra, thì ra là do Kiều Đại thiếu gia đả thương, cô bất mãn nhìn Kiều Sâm áo mũ chỉnh tề kia, thanh niên tài tuấn cái gì, ngay cả đệ đệ mình đã mất trí nhớ mà cũng không buông tha, hiện tại nhị thiếu gia có bao nhiêu lễ phép bao nhiêu đáng yêu như thế, anh ta lại đem cánh tay nhị thiếu gia làm cho bị thương, loại hành vi này thật sự đáng bị người chửi rủa. Hộ sĩ đem thuốc đặt trong tay trái không bị thương của Kiều Cảnh An, mắt lại nhìn Kiều Sâm một bộ vô biểu tình, mở miệng nói: “Kiều tiên sinh, cậu hiện tại bị thương, nếu là có người đối với cậu không tốt hoặc là động thủ đánh cậu, cậu nhất định phải nhớ báo cảnh sát, đặc biệt là phải cẩn thận một số kẻ nào đó mặt người dạ thú, ngoài mặt là quân tử nhưng sau lưng lại là tiểu nhân.“ Kiều Sâm nheo mắt, tại sao hộ sĩ này lúc nói đến ‘mặt người dạ thú’ lại quay sang nhìn anh, chẳng lẽ là tại mình lỗi giác (cảm giác không đúng)? “Tôi không sợ.” Kiều Cảnh An khiêu mi, nếu ai dám động thủ với cậu, chính mình chỉ còn một cánh tay trái cũng vẫn có thể đối phó, hơn nữa cho dù là như thế thì huynh trưởng của mình cũng sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh. Mắt nhìn Kiều Sâm, cậu hiểu hộ sĩ cô nương là thật tâm lo lắng cho mình, vì vậy dùng nụ cười đáp lại: “Tôi sẽ nhớ rõ.” Hộ sĩ thấy Kiều Cảnh An đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại liếc nhìn Kiều Sâm mới quay lại miễn cưỡng cười vui với mình, trong lòng đau xót, Kiều nhị thiếu gia sợ hãi Kiều Sâm đến mức này sao. Cô gái khinh thường liếc xéo Kiều Sâm tướng mạo anh tuấn kia, bộ dáng dù cho dễ nhìn thì cũng chỉ là đồ mặt người dạ thú. Kiều Sâm nhíu mày, hộ sĩ này ánh mắt khinh thường nhìn mình là có ý gì? ……………………… “Tôi cảm thấy được hộ sĩ nhất định là thầm mến Kiều Cảnh An.” Đứng ở bên ngoài phòng khám, Trác Khê suy nghĩ sâu xa nói: “Cô xem ánh mắt cô ta nhìn Kiều Sâm đi, rõ ràng là đang nhìn địch nhân.” Quan Kì trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ không có khả năng là cô ta thầm mến Kiều Sâm?” “Sẽ không, ánh mắt cô ta nhìn Kiều Sâm tuyệt đối không phải là thiện ý.” Trác Khê rất khẳng định nói: “Kiều Cảnh An cũng từng dùng loại ánh mắt này nhìn qua tôi.” Quan Kì trầm mặc, cô cảm giác đầu óc mình hẳn là mắc lỗi mới có thể đi tiếp lời với Trác Khê. Hai huynh đệ ra khỏi phòng khám, Kiều Sâm nhìn vài vị hảo hữu của mình, nghiêng đầu nói với Kiều Cảnh An: “Trưa nay chúng ta về nhà dùng cơm hay là ăn bên ngoài?” Kiều Cảnh An nghĩ nghĩ: “Cùng mấy vị ca ca tỷ tỷ một đường a.” Kiều Sâm hôm nay vốn là đi tụ hội cùng bằng hữu, cậu không phải trẻ con, đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của quan hệ ban bè. Thấy được ý của đệ đệ, Kiều Sâm rốt cục mới bằng lòng đem con mắt chia xẻ cho mấy vị hảo hữu: “Đi thôi, tới Thập Vị Hiên, tôi mời.” Bốn người nhất tề gật đầu, đồng thời dưới đáy lòng cảm khái, rốt cục cũng được người ta để vào trong mắt. Kiều tiểu đệ đệ, có cậu tồn tại, chúng tôi chắc chỉ có thể là mây bay bên cạnh mà thôi…
|
Chương 18 :
Nếu là một đôi nam nữ dùng cơm, nhất định sẽ có tư tưởng phải đi ăn cơm Tây. Nếu là một đám nam nữ cùng dùng cơm, lựa chọn tốt nhất chính là đi nhà hàng Trung Quốc. Thập Vị Hiên vốn là nhà hàng đồ ăn Trung Quốc nổi tiếng nhất, từ cách trang hoàng cho đến nhân viên phục vụ đều mang theo một loại hương vị phục cổ. Đồ sứ bài trí tinh xảo, nữ phục vụ mặc sườn xám, còn có những lồng đèn Lưu Ly in tranh hoa cúc nhỏ, không để ý cũng sẽ khó nhận ra được sự đặc biệt của nó. Ngay lúc Kiều Cảnh An vừa mới chứng kiến cảnh sắc trong nhà hàng thì… thần sắc nao nao, nhưng là cậu rất nhanh kịp hồi lại thần, hiện giờ không phải nơi mà mình đã từng sống qua mười tám năm kia nữa, dù cho nơi này có sự bắt chước rất giống với khung cảnh của kiếp trước, còn có bàn gỗ khắc hoa, cửa sổ dán giấy cổ điển tinh xảo. Chính là sàn nhà trơn bóng, còn có những khách nhân ăn mặc trang phục của thế giới này, đã giúp cậu vô cùng thanh tỉnh. Mình đã trở về không được nữa rồi. “Sao vậy, không thích nơi này?” Kiều Sâm thấy Kiều Cảnh An sắc mặt không tốt, dừng bước lại: “Hay là cánh tay đau nhức?” Vốn nhân viên phục vụ đang định tiến lên chuẩn bị tiếp đãi lại nghe được Kiều Sâm một câu “Không thích nơi này” khiến nụ cười tiêu chuẩn trên mặt cứng đờ, bất quá vẫn là phải duy trì nụ cười lễ phép của ngành dịch vụ: “Hoan nghênh các vị, xin hỏi các vị có đặt trước?” Kiều Sâm móc ra card vip trên người đưa cho nữ phục vụ, cúi đầu vuốt ve mái tóc Kiều Cảnh An: “Nếu không thích, chúng ta đổi một nhà khác.” Nữ nhân viên vừa cầm card vip thì nụ cười đã bắt đầu vặn vẹo, cô có chút cúi đầu khúm núm, hai tay ‘dâng’ trả card khách VIP của Kiều Sâm: “Thì ra là Kiều tiên sinh, nếu là ngài chuẩn bị dùng cơm trong này, tôi lập tức mang ngài đến phòng VIP.” Bên ngoài đại sảnh là nơi những vị khách bình thường ngồi, nếu là khách quý thì các cô đương nhiên sẽ không an bài ở đại sảnh, nhưng mà hiện tại, loại tình huống này là làm sao? Chẳng lẽ Thập Vị Hiên của các cô bị người ta không để vào mắt? Kiều Cảnh An thấy nữ phục vụ nổi lên đầy trời oán niệm, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Sâm: “Ở đây rất tốt, tay của em cũng không sao.” Nụ cười trên mặt nữ phục vụ lập tức trở nên ôn hòa vài phần. “Nhưng mà… cái bình hoa kia…” Kiều Cảnh An liếc mắt nhìn bình hoa lớn được đặt trang trí trong góc, hạ giọng nói: “Các người nói kiến trúc trong này là mang hơi hướng phong cách thời kì Minh triều, nhưng bình hoa kia lại mang kiểu dáng của Đường triều, đó là đồ trang trí lưu hành nhất Đường triều mà.” Nữ phục vụ cứng ngắc liếc mắt nhìn bình hoa to đùng kia, đây không phải là ghét bỏ nhà hàng, mà là ghét bỏ đồ trang trí trong nhà hàng? Cô gái yên lặng cúi đầu xuống, cô cái gì cũng không có nghe được, không nghe được lời bắt bẻ của thiếu niên, cũng không nghe được thiếu niên này nói bình hoa là kiểu dáng gì. “Nhưng thực ra kiểu dáng này cũng không tồi, cũng phảng phất vài phần cảm giác của loại bình hoa Đường triều.” Kiều Cảnh An giám định và thưởng thức xong bình hoa, cảm giác đói bụng liền đến, cậu cười ôn hòa với nữ phục vụ: “Phiền cô dẫn đường, đa tạ.” Nữ nhân viên trong lòng còn đang mang oán hận lại bị một cái mỉm cười xinh đẹp sáng ngời này làm cho biến mất vô ảnh vô tung. Cô vội làm một tư thế ‘xin mời’: “Sáu vị, mời đi bên này.” Cho dù là kẻ có tiền vậy mà đối đãi với nữ phục vụ như các cô cũng có lễ phép như vậy, thật sự là khó có được. Nghĩ như vậy, nữ phục vụ còn tiện thể liếc mắt nhìn Kiều Sâm, so sánh với nhau, nam nhân dáng người thon dài tướng mạo anh tuấn này cũng không đáng yêu được như thiếu niên kia, xem ra bùn lầy của xã hội đã đem anh ta nhuộm đen rồi (biến chất). Người phục vụ dẫn mấy người đến trước một cái cửa treo mộc bài (thẻ gỗ) ghi hai chữ “Trúc vận”. Nhân viên đứng ở cạnh cửa nhìn thấy có khách đến, vội cúi đầu lễ phép: “Hoan nghênh quang lâm.” Rồi nghiêng người đẩy cửa ra, phong cách bài trí tươi mát lịch sự tao nhã trong phòng lập tức hiện ra ở trước mắt mấy người. Mấy người vào gian phòng, đều tự ngồi xuống, gọi món xong, liền bắt đầu uống trà chờ thức ăn mang lên. Quan Kì liếc mắt nhìn cánh tay phải của Kiều Cảnh An bị buộc liền trên cổ, cười mở miệng nói: “Thật không ngờ Tiểu An đệ đệ lợi hại như vậy, chỉ động thủ vài cái đã cứu được Kiều Sâm.” Nói rồi, cô lại liếc mắt nhìn Kiều Sâm, vuốt vuốt chén trà trong tay, nụ cười chậm rãi liễm xuống: “Tụ hội ngày hôm nay là do tôi đề nghị, trước đó tôi đã cho người tới mã trường kiểm tra hết một lượt, thật không ngờ vẫn còn có người ra tay trên lũ ngựa.”
|
Vệ Kì uống một ngụm trà, thấy Quan Kì thần sắc khó coi: “Có lẽ… đây chỉ là một việc ngoài ý muốn.” Nhưng nói hết những lời này, tay cầm chén trà của hắn siết chặt. “Có người muốn hãm hại ca ca?” Kiều Cảnh An ngẩng đầu, rất sắc bén bắt được trọng điểm. Cậu thấy một bàn mấy người thần sắc đều có chút mất tự nhiên, nghiêng đầu nhìn Kiều Sâm ngồi bên cạnh mình: “Ca, xảy ra chuyện gì?” “Không có việc gì, bọn họ đều nói giỡn thôi, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.” Kiều Sâm sờ sờ đỉnh đầu Kiều Cảnh An: “Em không nên tưởng thật.” Kiều Cảnh An rủ mí mắt xuống, lúc sau mới ngẩng đầu nói: “Chúng ta là huynh đệ, em sẽ bảo vệ ca ca.” Tay trái không bị thương túm chặt lấy ống tay áo của Kiều Sâm. Cậu rất chăm chú nhìn thật sâu vào hai mắt anh, lặp lại một lần nữa: “Anh là ca ca của em, em sẽ bảo vệ anh.” Thiếu niên trước mắt thần sắc kiên định như thể đang nói ra một lời thề vô cùng quan trọng, Kiều Sâm nhìn ống tay áo bị túm rất chặt của mình, khóe miệng có chút khẽ cong: “Anh biết rồi.” Tâm, vẫn không tự chủ được mà ấm lên. Bên cạnh, mấy người nhìn thấy khung cảnh này của hai huynh đệ, tâm đều cười. Kiều gia hai huynh đệ đồng lòng như thế, mấy lão già kia làm sao có thể chiếm đoạt được cơ nghiệp của Kiều gia? “Cậu hôm nay vì bảo vệ Kiều Sâm mà khiến cánh tay phải bị thương, lần sau nếu lại ra tay không phải đến lượt chân trái té bị thương đấy chứ?” Trác Khê tại mảng không khí ấm áp này, giễu cợt mở miệng: “Dù gì vẫn chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, đừng tưởng rằng loại lời này có thể nói ra dễ dàng như vậy.” Mấy người đang ngồi đều hiểu ý trong lời nói của Trác Khê, chỉ là ánh mắt Kiều Sâm đã chậm rãi rơi vào trên người hắn, ánh mắt này thật sự không thể cho là hòa ái dễ gần: “Trác Khê.” “Hở?” Trác Khê uống một ngụm trà, cười tủm tỉm mở miệng nói: “Cậu không cần cảm kích tôi.” “Tôi rất cảm kích cậu.” Kiều Sâm không nhẹ không nặng mở miệng: “Đúng rồi, lần trước cậu để quên ‘đồ’ tại phòng làm việc của tôi, chính là cái sô pha đó, nhớ tìm thời gian mà khiêng về đi.” Vừa nhắc tới sô pha, Kiều Cảnh An mở miệng hỏi: “Ca ca, anh nói anh ta phải đền sô pha cho nhà chúng ta, như vậy khoản nợ đó đã trả chưa?” Kiều Sâm dùng ánh mắt liếc xéo Trác Khê: “Còn chưa có.” Lập tức, Kiều Cảnh An nhìn về phía Trác Khê bằng ánh mắt “hèn mọn” trong truyền thuyết: “Thông thường tiểu hài tử làm hư gì đó của nhà người ta thì luôn muốn quỵt nợ, đừng tưởng rằng nói mình nhiều tiền là dễ.” “Không sao, nếu hắn không chịu bồi thường, anh mang em đến nhà hắn.” “Đi cào sô pha nhà anh ta?” “Khụ, đòi được nợ thì sẽ tốt hơn.” Quan, Vệ, Cố, Trác:??????
|