I Will Always Love You
|
|
39.
Ngồi sau lưng Vĩ Lạc chạy lòng vòng qua nhiều con đường mà vẫn chẳng thấy hắn nói gì, tự nhiên Phong Nghi cảm thấy khó chịu. Bình thường huyên thuyên nói mãi không dứt, hôm nay thì im lặng một cách bất thường, bảo sao hắn không thắc mắc cho được chứ. Chẳng lẽ “củ đậu phộng” giận vì phải chờ lâu?
- Hôm nay cậu sao vậy? - Hắn chạm vào vai Vĩ Lạc, hỏi bằng cái giọng ngang ngang như thường lệ.
- Chẳng sao cả! – Vĩ Lạc đáp trống không. Hắn đã thấy hơi bực, nhưng vì nghĩ mình đã để Vĩ Lạc chờ, hắn vẫn giữ giọng bình thản:
- Giận tôi chứ gì?
- Mày cứ thử đứng chờ ai đó hơn nửa tiếng đi rồi biết!
- Có phải tôi cố ý đâu!
- Hừ, không cố ý! – Hắn nghe tiếng Vĩ Lạc cười khẩy – Mày biết chắc chắn tao sẽ đến đón lúc năm giờ, vậy mà còn bỏ đi với anh Lam!
Đang định xin lỗi mà cái kiểu nói chuyện của Vĩ Lạc làm Phong Nghi phát cáu. Hắn lạnh lùng buông một câu:
- Nói nhiều quá, nếu thấy đợi lâu phiền phức vậy thì sao cậu không về đi, chờ tôi làm gì? Tôi đâu có cần cậu đưa đón chứ? Sao cậu thích lo chuyện của người khác quá vậy?
- Mày...
Vĩ Lạc mím chặt môi, và nếu ai nhìn vào mắt nó lúc này thì chắc sẽ thấy trong đó bừng bừng như có lửa. Không báo trước, nó quay ngoắt xe, làm những người đi đường được một phen kinh hoàng khi thấy nó tấp ngang đầu một xe tải. Mắt họ thiếu điều trợn ngược như đang theo dõi một màn xiếc ngoạn mục. Dĩ nhiên, với một tay lái lão luyện như nó thì trò trẻ con đó chỉ là chuyện vặt. Phong Nghi ôm nó chặt cứng, đầu áp hẳn vào lưng nó, và chẳng nói được lời nào vì quá bất ngờ. Xe vừa dừng sát lề đường, hắn vội nhảy xuống, quát nó:
- Cậu làm...
Câu nói chưa kịp phát ra trọn vẹn đã bị chặn ngang khi Vĩ Lạc tóm lấy hai cổ tay hắn và nhìn thẳng vào mắt hắn. Ngọn lửa trong mắt Vĩ Lạc bùng lên giận dữ theo từng tiếng gằn giọng:
- Tao không cho phép mày nói với tao cái kiểu đó!
Không để cho Phong Nghi lên tiếng, nó nói một tràng, bao uất ức dồn nén từ lâu tuôn ra như nước vỡ bờ:
- Tao xấu xa lắm hả? Tao quan tâm mày là phiền phức, là sai trái hả? Tao đã làm gì để mày ghét đến mức không muốn cho tao ở bên cạnh mày? Nếu sự tồn tại của tao làm cho mọi người khó chịu đến vậy, tại sao ba mẹ lại sinh ra tao làm gì?
- Tôi... – Bất ngờ trước sự giận dữ của Vĩ Lạc, mãi Phong Nghi mới mở miệng được, nhưng “củ đậu phộng” đã cắt ngang, gương mặt đỏ bừng tức giận:
- Tao không muốn nghe mày giải thích, không cần mày phải thương hại tao! Mày cũng như mọi người, khinh thường tao, ghét bỏ tao phải không?
- VĨ LẠC!! - Phong Nghi quát lên, hy vọng Vĩ Lạc chịu bình tĩnh lại mà nghe hắn nói. Nhiều người đi đường đang nhìn cả hai với ánh mắt ngạc nhiên lẫn tò mò, đặc biệt là khi hai đứa lại trong cảnh “tay trong tay” thế kia.
- Cậu làm tôi đau. Bỏ ra!- chết tiệt cái kiểu nói chuyện lạnh lùng này đi!-Phong Nghi tự rủa thầm mình. Đâu phải hắn ghét Vĩ Lạc, đâu phải hắn vô tâm, nhưng từ đó đến giờ, hắn chưa bao giờ cảm thấy dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình. Ngay cả lúc này, dù muốn nói một lời quan tâm Vĩ Lạc, hắn cũng chẳng biết nói thế nào. Còn xin lỗi tên đáng ghét ấy thì cục tự ái to đùng lại không cho phép. Khổ thân hắn ghê!
- Xin lỗi. – Vĩ Lạc vội buông tay Phong Nghi ra. Hắn xoa xoa hai cổ tay đỏ ửng, ánh mắt nhìn Vĩ Lạc vẫn thật bình thản và tĩnh lặng. Tự dưng tim Vĩ Lạc nhói đau, cái ánh nhìn thản nhiên kia làm nó thấy mình bị tổn thương. Cuối cùng Phong Nghi cũng chẳng hiểu gì cả. Tại sao tên ấy lại ngốc thế, không chịu nhận ra vì ai mà nó phải lo lắng, vì ai mà nó sẵn lòng vứt bỏ mọi tự tôn riêng mình, vì ai mà nó không còn là chính nó nữa. Vậy mà nó lại yêu cái sự ngốc nghếch ấy, thế mới chết chứ!
Mệt nhoài như đã đi bộ hàng cây số, nó uể oải ngồi lên xe, lặng lẽ nói với Phong Nghi:
- Thôi, về!
~~~~~~~~~~
Phong Nghi chợt thấy mình muốn biết rõ hơn về Vĩ Lạc. Xem ra cậu ta không phải là loại công tử con nhà giàu ham chơi hơn ham học, lúc nào cũng có người chiều chuộng hầu hạ đến hư hỏng như hắn đã từng nghĩ. Hình như tên ấy không được yêu thương – hắn thoáng nghĩ, nhớ lại lời nhỏ Hạ nói. Chắc là Vĩ Lạc thường bị ba đánh... Hóa ra hắn còn hạnh phúc lắm, vì hắn còn ba, còn anh Hải. Còn mẹ Vĩ Lạc thì sao nhỉ, cậu ta không sống với mẹ sao?
- Xin lỗi vì hồi nãy đã to tiếng với mày! – Thấy Phong Nghi im lặng, tưởng hắn giận, Vĩ Lạc đắn đo một hồi rồi ngập ngừng lên tiếng. Rốt cuộc nó phải là người đi xin lỗi. Phong Nghi không trả lời. Nó khẽ lắc đầu, nén tiếng thở dài vào lòng. Ôi, một ngày thật tồi tệ, làm nó mệt mỏi và chán nản đến mức chỉ muốn phải chi được tan biến đi cho rồi.
Lời xin lỗi của Vĩ Lạc làm Phong Nghi kinh ngạc. Hắn cứ tưởng “củ đậu phộng” giận mình, ai dè lại chịu xin lỗi hắn. Một cảm giác mà sau nhiều năm nghiên cứu, nhân loại đặt tên là “áy náy” bắt đầu xuất hiện trong lòng hắn. Phải chăng hắn mới là người nên nói câu “xin lỗi”?
- Vĩ Lạc đi ăn kem không?
Lời nói thốt ra khỏi miệng thật khó khăn. Mặt hắn thoáng chốc đỏ bừng dù gió chiều mát rượi đang xổ tung mái tóc bù xù của hắn. Hắn chưa bao giờ nói những lời như thế với bất cứ ai, kể cả nhỏ Hạ là bạn thân của hắn. Mỗi lần đi chơi đâu đó đều là nhỏ qua nhà lôi hắn đi, tiền thì ai ăn gì, mua gì nấy trả. Còn Phượng... Lòng hắn thoáng xao động khi cái tên ấy chợt hiện lên trong đầu. Có bao giờ hắn với Phượng đi chơi riêng với nhau đâu. Học khác buổi, hai đứa chỉ gặp nhau một tuần mấy buổi chiều khi lớp hắn có giờ thể dục. Mà thôi, chuyện qua lâu rồi hắn cũng chẳng muốn nhớ lại để làm gì.
- Hả? Mày vừa nói gì? – Vĩ Lạc hỏi đầy nghi ngờ. Mấy lời của Phong Nghi làm nó tưởng như sét đánh bên tai.
- Đi ăn kem. Tôi mời. - Lại cố gắng phi thường để lặp lại những lời đó. Hai tai Phong Nghi nóng lên khi hắn nghe tiếng Vĩ Lạc cười từ phía trước:
- Ăn miễn phí thì tao không từ chối.
|
40.
- Trễ rồi, tao cúp máy đây, chúc mày ngủ ngon!
Nhỏ Hạ nhăn mặt khi nghe tiếng Phong Nghi ngáp dài trong điện thoại. Thiệt tình, trên cuộc đời tươi đẹp này sao lại có một thằng con trai vô duyên đến thế nhỉ. Chưa chịu buông tha cho Phong Nghi, Hạ nhíu mày suy nghĩ rồi buông ra một câu hỏi đơn giản nhưng mang “sức nặng ngàn cân”.
- Ê, sao tự nhiên mày quan tâm tới chuyện của nó quá vậy, hả “đồ máu lạnh”?
- Sao mày dám kêu tao là “máu lạnh”? - Phong Nghi phản đối với giọng không vui, mặc dù “máu lạnh” là một từ diễn tả cực kỳ chính xác tính cách của hắn. Hạ nhớ từ hồi quen hắn đến giờ, đếm sơ sơ chắc cũng chục cô bé vừa mở lời tỏ tình đã bị hắn cho rơi đài không thương tiếc. Nghĩ lại thì chỉ có Phượng là nằm ngoài cái quy luật đó thôi.
- Mày chưa trả lời câu hỏi của tao! – Hạ nhanh chóng lái câu chuyện quay lại vấn đề chính. Đầu bên kia im lặng mất mấy giây, chỉ có tiếng thở nhẹ của Phong Nghi vọng trong ống nghe. Hạ băn khoăn: không lẽ câu hỏi của nhỏ làm hắn ta bối rối đến thế cơ à? Phong Nghi mà nhỏ biết, có bao giờ như vậy đâu? Nhỏ ngập ngừng lên tiếng:
- Khó trả lời lắm hả?
- Ơ... không... – Nghe giọng Phong Nghi, Hạ có thể tưởng tượng rõ mồn một hắn đang lúng túng gãi đầu gãi tai - một hình ảnh mà hiếm khi nhỏ có dịp chứng kiến, vì bình thường tên đó rất điềm tĩnh, đến nỗi nhỏ từng nghi ngờ có phải hắn đã bị đứt dây thần kinh cảm xúc hay không. Thế mà bây giờ, chỉ một câu hỏi, hắn lại...
- Thử nói thật những suy nghĩ của mày cho tao nghe xem nào! - Hạ nhẹ nhàng khơi gợi. Nhỏ biết với cái giọng dịu - dàng – đầy – tâm – lý này, Phong Nghi sẽ không từ chối nhỏ - Biết đâu tao sẽ giúp mày hiểu ra điều gì đó... (điều gì là điều gì nhỉ? >____________<)
- Cũng... cũng không có gì đặc biệt. Tại tao tò mò vậy thôi! - Hạ nghe tiếng thở dài - Hỏi nó thì chắc nó không chịu nói nên tao mới hỏi mày. Hồi trước mày cũng thân với nó mà.
- À... ừ...
- Tao nghĩ có lẽ so với Vĩ Lạc, tao còn hạnh phúc hơn. Mày có thấy vậy không?
Tự dưng Hạ cảm thấy khó chịu. Sao Phong Nghi lại quan tâm đến “củ đậu phộng” nhiều thế? Có khi nào... Ý tưởng vừa nảy ra đã bị gạt ngay ra khỏi đầu. Điên thật - Hạ thầm nhủ. Chuyện đó cũng khó tin như việc một con bò trở thành tiến sĩ vậy. Nhỏ phì cười:
- Nếu mày chỉ vì tò mò thì tao yên tâm rồi. Chúc ngủ ngon.
Trước khi gác máy nhỏ còn kịp nghe giọng Phong Nghi thắc mắc: “Mày nói thế nghĩa là sao hả?”
41.
- Con nhỏ này, nói năng gì mà...
Phong Nghi làu bàu đặt ống nghe xuống, nhăn nhó suy nghĩ mấy lời nhỏ Hạ nói lúc nãy. Nhỏ có ý gì vậy ta? Mà kể ra thì, Vĩ Lạc cũng đáng thương thật. Lòng hắn chùng xuống, thấy mình hạnh phúc, dù bây giờ hắn không sống với ba mẹ, nhưng ít nhất, hắn đã từng có một gia đình êm ấm. Còn Vĩ Lạc, hắn tự hỏi không biết cậu ta có biết gia đình là như thế nào không...
Nhìn đồng hồ đã mười giờ rưỡi, hắn ngần ngừ một lúc rồi lại nhấc điện thoại lên. Vĩ Lạc đáng ghét, khi không lại bày ra cái trò điên khùng này. Vừa nguyền rủa “củ đậu phộng” không tiếc lời, hắn vừa nhấn số, những ý nghĩ thông cảm hồi nãy đã biến đâu mất. Môi hắn mím chặt lại như muốn bảo nếu Vĩ Lạc mà đứng trước mặt hắn bây giờ thì thể nào cũng bị hắn băm vằm.
- Alô, làm ơn cho gặp Vĩ Lạc ạ!
- ...
- Alô?
- Hì hì, bé cưng, chồng đây, làm gì mà nôn nóng thế?
Nhận ra giọng bỡn cợt của Vĩ Lạc, hắn gầm gừ:
- Cậu – đi – chết – đi!
- Nè, ai cho nói vậy đó?
- Hả?
- Hả cái gì, hồi chiều mày hứa sẽ gọi điện chúc tao ngủ ngon thật – nhẹ - nhàng, định nuốt lời phải không?
Cố kềm ngọn lửa sắp bốc lên tới đầu, Phong Nghi nói bằng một giọng mềm mỏng, dù vẫn chứa đầy sát khí:
- Thôi được rồi, chúc ngủ ngon!
- Ngoan đó! - Vĩ Lạc nén cười. Thỉnh thoảng “ông cụ non” cũng rất biết nghe lời. Trời ơi, sao nó muốn thấy vẻ mặt Phong Nghi lúc này quá, chắc buồn cười lắm.
- Xong rồi chứ gì, tôi cúp máy đấy nhé.
- Ế khoan!
- Cậu còn muốn gì nữa?
- Mày không muốn biết là tao đã tha lỗi cho mày chưa à?
- Nhưng... – Vĩ Lạc nghe giọng Phong Nghi không hài lòng - ... nhưng cậu bảo nếu tôi gọi điện chúc cậu ngủ ngon thì cậu sẽ bỏ qua mà!
- Tao có nói hả? - Vĩ Lạc cố tình cù nhây làm Phong Nghi tức chết. Ráng kềm chế để không hét tướng lên, hắn chờ xem tên chết tiệt đó sẽ nói gì tiếp theo- Rồi, cứ cho là có đi, nhưng mày không thành ý.
- Cái gì? - Không nhịn nổi, Phong Nghi quát - Vậy mà không thành ý hả?
- Thấy chưa, mày nổi nóng với tao rồi. Có ai xin lỗi người khác mà như mày không? - Vĩ Lạc cười đắc thắng. Hiếm hoi lắm nó mới có cơ hội “bắt nạt” Phong Nghi thế này, ngu gì mà không tận hưởng. Không nghe Phong Nghi nói gì, biết mình đã thắng, nó mỉm cười rồi... cúp máy.
Crụp! Tít.... títttt!!!
- Ahhhhhhhhhhhhhh!!!! Tức chết đi được, cái đồ khó ưa! - Phong Nghi hậm hực bỏ ống nghe xuống. Hắn cực kỳ, cực kỳ hối hận sao hồi chiều này lại đi nhận lời Vĩ Lạc làm gì không biết, để bây giờ ôm lấy nguyên cục tức to đùng. Vào nhà bếp rót một ly nước đầy, hắn uống một hơi hết sạch mà vẫn cảm thấy tức muốn bốc khói. Kéo ghế ngồi xuống, hắn chống cằm nhìn như thôi miên vào bức tường đối diện, bực bội nhớ lại chuyện lúc chiều.
Flash back
Lượn qua lượn lại một hồi, Vĩ Lạc đưa hắn vào một quán kem trông đẹp và sang trọng như một nhà hàng nhỏ. Hắn lườm Vĩ Lạc:
- Đưa tôi vào đây làm gì? Muốn tôi cạn túi hả?
Vĩ Lạc cười cười, đẩy vai hắn:
- Không phải lo, cùng lắm tao để mày lại đây làm trả nợ là xong chứ gì. – Nói xong nó được dịp cười như điên khi nhìn vẻ mặt Phong Nghi. Mặt nó đỏ bừng vì nó chợt nhận ra: tên ngốc đó dễ thương ngoài sức tưởng tượng.
Chọn một bàn gần cửa sổ khá yên tĩnh, nó thản nhiên nhịp tay lên bàn, ngắm Phong Nghi, miệng nở nụ cười đùa cợt cố hữu, khiến không ít cô gái đang có mặt trong quán lúc đó phải ngẩn ngơ. Phải là hồi trước, nó sẽ rất thích thú, nhưng bây giờ thì không. Ánh mắt nó, từ bao giờ nhỉ, chỉ hướng về một người duy nhất mà thôi. Lúc nào nó cũng bắt gặp mình tìm kiếm bóng hình quen thuộc: cái dáng cao gầy, nước da rám nắng, mái tóc bù xù, chiếc mũi cao, cái miệng nhỏ hay mím chặt khi không hài lòng chuyện gì. Một ngày không gặp là chắc chắn nó sẽ nhớ đến phát điên giọng nói ngang phè, cái nhíu mày như trẻ con giận dỗi và cả ánh nhìn bình thản hay chiếu vào nó nữa. Chỉ thiếu mỗi nụ cười. Nó từng thấy Phong Nghi cười với nhỏ Hạ, nụ cười vô tư trong sáng lắm, nhưng nó vẫn thích được sở hữu một nụ cười khác dành riêng cho mình. Chẳng biết nó phải chờ đến bao giờ nhỉ?
Mặt nóng bừng trước cái nhìn của Vĩ Lạc, Phong Nghi lên tiếng với giọng không vui:
- Mặt tôi dính cái gì mà cậu nhìn dữ vậy?
- Nhìn cũng không cho à? – Vĩ Lạc cười – Này, có ai nói với mày là mày trông rất dễ thương chưa?
- Nói chuyện điên khùng! - Phong Nghi nạt ngang, lừ mắt nhìn Vĩ Lạc. Một chị nhân viên bưng khay trà đặt lên bàn, tươi cười hỏi:
- Hai em ăn kem gì?
Thấy Vĩ Lạc nhướng mắt ngó mình, Phong Nghi khẽ nhún vai:
- Đã nói là tôi mời, cậu muốn ăn gì cứ gọi. Tôi thì sao cũng được.
- Vậy cho hai kem vani chocolate! – Vĩ Lạc nói với chị nhân viên. Chị vội đi vào trong. Quay lại nhìn Phong Nghi đang bối rối xoắn hai bàn tay vào nhau, Vĩ Lạc không nhịn được phì cười:
|
- Trông mày kìa! – Tự dưng nó nảy ý muốn trêu chọc ông cụ non – Chỉ là lời xin lỗi thôi mà. Người khác nhìn thấy sẽ tưởng mày sắp tỏ tình với tao đó!
- Cậu muốn chết phải không? – Đôi chân mày Phong Nghi nhíu lại khó chịu còn Vĩ Lạc thì cứ cười hì hì như có chuyện gì vui lắm. Cố gắng kềm chế, hắn lấy một cái ly, rót đầy trà rồi đẩy đến trước mặt Vĩ Lạc:
- Tôi xin lỗi, được chưa?
Vĩ Lạc cầm ly trà lên, trong lòng cảm thấy vui vui. Phong Nghi đúng là... Lần đầu tiên nó nhận một lời xin lỗi ngộ nghĩnh như thế này. Mỉm cười thú vị, nó xoay xoay ly trà trong tay. Thật ra nó đã tha lỗi cho Phong Nghi từ khi hắn mời đi ăn kem kia, đâu chờ đến hắn phải xin lỗi chứ. Nhưng thôi kệ, chọc hắn một chút cho vui cửa vui nhà. Nó cười gian:
- Tha cho mày cũng được, nhưng tao có một điều kiện...
End flash back
... và bây giờ cái điều kiện đó đang làm Phong Nghi tức bốc khói. Tên Vĩ Lạc này, hình như không chọc ghẹo hắn thì sẽ ăn không ngon ngủ không yên hay sao ấy. Vừa nghĩ, hắn vừa hậm hực đi lên phòng mình. Nằm lăn ra chiếc giường nệm êm ái, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Mắt hắn ríu lại...
- Nghi, tao vào được không?
Đang lim dim, tiếng anh Hải làm hắn choàng tỉnh. Hắn mở mắt ngáp dài:
- Dạ được!
Anh mở cửa bước vào, chìa chiếc điện thoại lủng lẳng sợi dây đeo quả táo ra trước mặt hắn. Hắn nhìn anh vẻ không hiểu làm anh vội nói:
- Vĩ Lạc nhắn tin cho mày đấy! Xin lỗi, tao không biết nên lỡ đọc.
Hai chữ “Vĩ Lạc” có một sức mạnh phi thường làm hắn tỉnh ngủ ngay. Tên này còn muốn gì ở hắn nữa cơ chứ. Hắn mở tin nhắn ra đọc. Một cái mặt cười nham nhở và mấy dòng chữ “Tha lỗi lâu rồi. Ngủ ngon nha bé cưng! Hẹn gặp mày trong mơ!^____________^)”
Ặc, suýt chút nữa là hắn đã vứt cái điện thoại xuống sàn nếu không kịp nhớ ra nó không phải là cục gạch. Trời ạ, giấc mơ nào mà có Vĩ Lạc trong đó thì khác gì ác mộng! Anh Hải nhìn gương mặt “kinh dị” của đứa em trai, bật cười;
- Hai đứa mày vui quá nhỉ?
Ngừng một lát, anh tiếp:
- Mày nghĩ sao nếu Vĩ Lạc tham gia chuyến đi Nha Trang với gia đình mình?
- Em... – Định nói “Em phản đối” nhưng hắn đã kịp kềm lại. Hắn không muốn anh Hải khó xử. Với hắn, chỉ cần anh vui là đủ. Hắn thản nhiên, đè nén suy nghĩ của mình – Nếu anh hai thích vậy thì em không có ý kiến.
- Tao không muốn ép mày đồng ý!
- Em đâu có bị ép buộc gì! – Hắn cười – Vĩ Lạc đề nghị vậy hả?
- Không, là ý của tao. Tại tao thấy gia đình nó không hạnh phúc lắm, chắc ít có dịp đi chơi như nhà mình, cho nên... Mày đồng ý là tốt rồi, tao sẽ gọi cho nó.
Anh Hải lấy lại cái điện thoại rồi ra khỏi phòng, để lại cho Phong Nghi nỗi băn khoăn “Ảnh quan tâm Vĩ Lạc nhiều vậy ư?”
42.
Tân đi lang thang quanh kệ hàng bán thức ăn nhanh trong siêu thị Bình Dân mà không biết mình đang định mua cái gì. Cũng là nhỏ Hạ cả, anh đang ngủ thì bị nhỏ dựng dậy rồi nằng nặc đòi anh dẫn đi siêu thị mua đồ với cái lý do hết sức dễ thương “Em sắp đi Nha Trang với gia đình Phong Nghi”. Kết quả là giờ này thay vì đang làm việc ở công ty, anh lại ở đây. Vớ vẩn thật!
- Anh hai, lại đây với em chút! – Hạ từ đâu chạy đến níu tay Tân. Chắc là lại muốn vòi vĩnh gì đây – Tân thở dài, nghĩ thầm, chân bước theo đà kéo của nhỏ. Cô em gái này của anh chẳng biết bao giờ mới trưởng thành nữa.
- Anh hai, anh biết ai ở đằng kia không?
Nhìn theo hướng tay Hạ, Tân thấy một dáng người cao gầy đang lúi húi bên chiếc xe đẩy. Một cô nhân viên ôm thùng hàng đi qua, dừng lại nói gì đó, người đó ngẩng lên và mỉm cười. Trong phút chốc, thời gian quanh Tân như đông cứng lại. Tim Tân đau nhói trước nụ cười mà với anh thân thương vô cùng: cái cười lặng lẽ không vui không buồn, cái cười vẫn theo anh trong từng giấc ngủ. Hải! Hai bàn tay anh nắm chặt, run rẩy. Đúng là Hải... Một nửa con người anh thôi thúc anh đến bên cạnh và ôm chặt vào lòng người con trai đó; nhưng một nửa còn lại chỉ muốn trốn chạy càng nhanh càng tốt. Không biết đã bao nhiêu lần sau khi hoàn tất việc ở công ty, anh phóng xe đến căn nhà hai tầng có hàng rào sao nhái, để rồi chẳng làm gì mà chỉ đứng đó đến tận khuya. Cũng may là trong những lần như vậy anh chưa lần nào nhìn thấy Hải, chứ nếu không thì chắc cái quyết tâm “ không – bao – giờ - gặp – lại – cậu - ấy” của anh khi bước lên máy bay ra Hà Nội sẽ sụp đổ tan tành. Vậy đó, mà đến hôm sau nhớ lại anh lại tiếc sao hôm qua mình không bấm chuông?! (T___T). Dù có tự dối lòng bao nhiêu anh cũng không thể nào chối bỏ cái sự thật là anh nhớ Hải nhiều lắm, nhớ đến phát điên lên được. Để rồi một chút bàng hoàng anh tự hỏi giờ này Hải đang làm gì, có còn thức khuya như hồi trước không, có còn vừa gặm bánh mì vừa đánh máy để vụn bánh mì rớt đầy trên bàn phím nữa không... Mà quan trọng nhất là... Hải có nhớ anh không, hay là Hải đã quên, nhanh như người ta quên đi một bộ quần áo cũ?
- Anh Tân? – Hạ chạm khẽ vào tay anh.
- Hả? – Tân giật mình, rồi như sực tỉnh, anh vội vàng nói – Hạ, em về sau một mình được không? Anh... giờ anh có việc phải đi!
“Vẫn không chịu đối mặt, đúng là ông già khó ưa!” – Hạ nhìn cái bóng màu đỏ vút nhanh ra cửa siêu thị.( hôm nay chẳng biết bị gì mà ông anh yêu quý của nhỏ chơi nguyên cái áo màu đỏ chói) Làm gì mà nhỏ không hiểu, anh Tân chắc chắn vẫn còn yêu anh Hải rất, rất, rất nhiều, chỉ là không muốn thừa nhận. Không biết nhỏ có nên ra tay “tác hợp” cho hai người không nhỉ?!
43.
- Cám ơn anh đã cho em quá giang.- Hạ vui vẻ xách túi đồ đi theo anh Hải ra bãi giữ xe. Anh cười hiền:
- Có gì đâu. Em khát không, đợi anh lấy xe rồi mình qua bên kia uống nước nhé.
- Hì hì, anh Hải thật là hiểu em!
~~~~~~~~~~~~
- Anh Hải, em có thể hỏi anh một chuyện không?
Hạ hồi hộp mở lời, nghe giọng nói của mình như vừa rơi tòm vào một vũng nước. Góc vườn nơi nhỏ và anh Hải ngồi thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc đùa giỡn với những tán cây. Trên bàn có hai ly nước mía chỉ còn toàn đá là đá- tác phẩm của nhỏ Hạ. Một ly khác gần như còn nguyên thì đang nằm trên tay anh Hải. Nhẹ nhàng đặt cái ly xuống bàn, anh nhìn nhỏ một hồi rồi nói:
- Lại tò mò gì nữa cô nương? – Gục gặc đầu anh cười – Nhưng thôi cũng được, anh tình nguyện cho em phỏng vấn đó!
- Vậy... – Hạ khẽ mím môi - ...nếu em hỏi chuyện anh hai em, anh cũng sẽ trả lời chứ?
- Anh... – Hải có vẻ rất bất ngờ. Anh tháo kính ra lau vào vạt áo. Một lúc lâu sau, anh đeo vào, nhìn Hạ chờ đợi. Cái nhìn của anh làm nhỏ bối rối. Nhỏ không biết đằng sau ánh nhìn trong vắt đó, anh nghĩ gì.
- Anh hai em về thành phố rồi. Anh chưa gặp ảnh phải không?
Hạ ngừng lại quan sát anh Hải, cố tìm một biểu lộ nào đó, nhưng thật ngạc nhiên, anh trông bình thản lạ lùng. Đôi mắt phía sau cặp kính hiền hòa không chút gợn sóng khi Hạ nhắc đến anh Tân. Với giọng điệu của một người khi nghe tin của một người bạn lâu ngày không gặp, anh hỏi:
- Vậy à? Khi nào thì Tân và Thủy kết hôn?
- Anh Hải! – Hạ la lên - Chẳng lẽ đối với anh hai em, anh không còn chút cảm xúc nào sao? Anh đã từng rất yêu anh ấy kia mà!
- Không phải “đã từng”, mà là “luôn luôn” – Hải khẽ cười, khuấy khuấy ly nước mía hầu như không suy suyễn gì kể từ lúc được bưng ra đến giờ. – Nhưng lúc này nhắc chuyện đó đâu có ý nghĩa gì nữa? Anh không muốn trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác!
- Anh không buồn sao?
|
- Tình yêu không phải là chiếm hữu, Hạ à. Anh biết nói ra những lời này có thể em sẽ nghĩ anh giả dối, nhưng thật sự anh chỉ muốn người anh yêu hạnh phúc thôi. Tình yêu giống như cát vậy, em càng nắm chặt thì càng chẳng được gì...
- ... – Không biết điều gì đã ngăn Hạ nói ra sự thật. Nhặt chiếc lá bàng vừa rơi xuống mặt bàn, nhỏ mân mê trong dòng suy nghĩ miên man. Tình yêu quả thật là một điều vô cùng khó hiểu. Nó làm cho con người ta trở nên ngốc nghếch, nhưng là những kẻ ngốc đáng yêu. Anh hai nhỏ đúng là có phúc vô cùng mới gặp được một người tuyệt với như anh Hải. Nhỏ mà là anh Hải thì anh Tân đã mềm xương từ đời nào rồi chứ ở đó mà…
- Nhỏ đang nghĩ gì vậy? – Hạ giật mình khi nghe anh Hải gọi. Hình như Phong Nghi nói đúng “mặt mày khi nghĩ ngợi trông kỳ quái hết sức”, cho nên anh Hải mới nhìn nhỏ chằm chằm thế kia.
- Hì hì, em chỉ đang khen thầm sao anh lại vĩ đại thế! – Hạ nhe răng cười, nhưng nhỏ nhanh chóng im bặt khi anh Hải cười gượng đầy khổ sở:
- Không thế thì anh biết làm gì bây giờ?
44.
- Biết ngay là ông sẽ lại đến tìm tui mà! Chậc, không ngờ mình sắp có chồng rồi mà vẫn còn người si tình theo đuổi như vậy. Định mà biết ghen thì chết! - Nguyên vừa nói vừa cười khúc khích, mặt hơn hớn trông phát ghét.
- Thiệt tình... Nghe đồn ở Củ Chi vừa mất mấy trái bom, thì ra là ở chỗ bà! – Tân cũng cười tuy không được tươi cho lắm – Thôi xuống được rồi, nãy giờ trèo chi mà cao vậy? Coi bộ bệnh tưởng của bà càng ngày càng nặng, bữa nào tui phải cảnh báo với Định mới được.
- Vô ích thôi – Nguyên nheo mắt – Định bị tui bỏ bùa rồi, không nghe lời ông đâu.
Trong ánh đèn vàng dịu, nhìn gương mặt buồn của Tân, Nguyên dường như đã hiểu tại sao anh đến đây. Ngoắc tay gọi Đông đổi đĩa nhạc khác, cô kéo Tân vào một bàn khuất trong góc. Ấn Tân ngồi xuống, cô mỉm cười:
- Chờ đó, hôm nay chính tay tui sẽ pha nước cho ông. Vinh dự của ông đó!
Nguyên nói xong đứng lên đi vào trong, không nghe Tân nói thật nhỏ “Uống nước bà pha không biết còn sống sót được không mà vinh với chả dự”
Tân ngồi lặng yên, chậm rãi nhìn quanh quán. Mùi cỏ dại dịu nhẹ thoang thoảng, giấy dán tường xanh màu cỏ mát rượi, những bình hoa nhỏ xinh xắn đặt trên những cái bục bằng thạch cao trắng... Thật là một không gian thích hợp cho những cuộc hẹn hò. Hồi trước anh cũng từng đưa Hải đến đây. Buồn cười, chuyện có gì đâu mà mặt Hải cứ đỏ bừng bừng, suốt buổi ngồi im không nhúc nhích, chẳng mở miệng nói tiếng nào. Anh phải gặng mãi Hải mới chịu nói với vẻ bối rối tội nghiệp: “Toàn những cặp tình nhân đi với nhau, tự dưng chui đầu vô làm gì?” Lúc đó nhìn Hải dễ thương đến mức anh chỉ muốn ôm chặt lấy. Muốn trêu Hải anh cười “Thế mối quan hệ giữa chúng ta là gì?” rồi phá ra cười ngặt nghẽo khi thấy mặt Hải đỏ lự.
“Cạch”
Nguyên đặt ly nước có gắn một lát chanh ở miệng ly xuống mặt bàn. Cô mỉm cười khoe chiếc răng khểnh dễ thương.
- Ông lại nhớ Hải rồi.
- Sao bà biết? - Tân bưng ly nước lên. Vừa nhấp môi anh đã nhăn mặt – Đắng quá!
Nguyên vẫn cười:
- Nhưng sau đó sẽ thấy có vị ngọt. Mùi vị của tình yêu mà! – Hấp háy mắt, cô chuyển giọng nghiêm túc – Sao ông đến tìm tui?
- Buồn đến chơi không được hả?
- Ông thì lúc nào chả buồn – Nguyên khẽ nghiêng đầu, tay gõ nhịp lên bàn theo tiếng nhạc – Nói nghe xem nào, gặp Hải lúc nào? Ở đâu? Có nói chuyện gì với nhau không?
Suýt tí nữa là Tân đánh vỡ cái ly.
- Sao... sao Nguyên biết?
- Đoán! - Nguyên trả lời tỉnh bơ – Mà hình như tui đã đoán đúng thì phải.
- Ờ!... - Mặt Tân như cái bánh tráng nhúng nước – Hồi chiều nhỏ Hạ kéo tui đi siêu thị, mà Hải thì cũng mua đồ trong đó, cho nên...
- Có nói chuyện gì với nhau không? Mà Hải vẫn đảm đang như hồi trước nhỉ?
- Có gặp đâu mà nói chuyện! – Mắt Tân khẽ buồn.
- Vậy là ông chưa lâm trận đã bỏ chạy? – Nguyên gục gặc đầu – Con trai gì mà... Biết khổ vậy hồi đó đừng có chia tay!
- ... – Im lặng một thoáng, Tân ngước nhìn Nguyên – Nguyên có muốn biết chính xác lý do vì sao tui nhất quyết chia tay Hải không?
- Dĩ nhiên, nếu chuyện đó không làm ông khó xử.
Tân thở nhẹ, có vẻ như đang tìm cách bắt đầu.
- Tui có nói tui với Hải không chính thức quen nhau nhưng... ơ... thực ra thì tui và cậu ấy đều biết tình cảm của mình đang đặt ở đâu. Đối với tui cậu ấy là quan trọng nhất, và cậu ấy cũng vậy. Còn chuyện hẹn hò... dĩ nhiên cũng có vài lần. Cả hai đều bận rộn nên chỉ gặp nhau vào dịp cuối tuần, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ hạnh phúc rồi. Tụi tui còn dự định sẽ đi mua nhẫn...
- Cái gì? – Nguyên trợn mắt – Không... không phải hai người định cưới nhau chứ?
Tân phì cười:
- Điên vừa thôi bà, cưới đâu mà cưới! Chỉ là vật đính ước thôi. Với lại tui nói là “dự định” chứ đã làm được đâu. Không biết sao mà ba tui biết chuyện. Nguyên cũng biết không ít bạn bè của ba tui có qua lại với xã hội đen. Ông ép tui chia tay Hải, tui không đồng ý – Hai bàn tay Tân để trên bàn nắm chặt lại như muốn bóp nát một thứ vô hình nào đó – Tụi khốn đó đã đến tìm Hải, và suýt chút nữa thì chúng... Cũng may mà tui đến kịp. Nguyên không tưởng tượng nổi lúc đó tui đau lòng đến thế nào đâu. Từ khi quen Hải, tui chưa bao giờ làm gì xúc phạm đến cậu ấy, đến hôn mà cũng phải xin phép, trong khi cái đám chết tiệt đó dám... Chưa bao giờ Hải tỏ ra yếu mềm hay sợ hãi trước mặt tui, vậy mà lúc ấy cậu cứ rúc vào lòng tui như một con mèo ướt. Tui lập tức hiểu ra nếu cứ bên cạnh tui, cuộc sống bình yên của Hải sẽ bị đe dọa, nên tui đã tìm cớ để chia tay.
- Ông ích kỷ quá đấy! – Nguyên thở dài – Không phải tui trách ông, nhưng ông nghĩ ông làm vậy Hải sẽ vui à? Làm sao cậu ta hạnh phúc nếu không có ông?
- Làm gì nghiêm trọng dữ vậy? – Tân gượng cười – Hải vô tư lắm, sẽ mau quên thôi. Cái Hải cần là một cô gái tốt và một gia đình êm ấm, Nguyên hiểu không?
- Rồi, rồi, biết! Thôi không bàn vấn đề này nữa. Kể tui nghe chuyện của hai người đi, như là quen nhau bao giờ, ở đâu, như thế nào...
- Chuyện đó Nguyên biết làm gì? – Tân hơi đỏ mặt, nhưng Nguyên vẫn bướng.
- Thích nghe vậy thôi.
|
Biết tính bạo lực của Nguyên có thể bộc phát bất cứ lúc nào, Tân thấy khôn ngoan nhất là tuân theo lời cô.
- Ừm... thôi cũng được... Dù sao cũng chẳng có gì...
Flash back
Khi học cấp ba, Tân rất giỏi nhưng cũng rất quậy. Không có ngày nào anh không bị thầy giám thị gọi lên phàn nàn, khi thì trốn tập trung đầu giờ, khi thì tóc dài, nhưng chuyện anh thường xuyên gặp rắc rối nhất là đi học trễ. Nguyên nhân: tối qua thức khuya xem bóng đá. Cho nên hôm nào mà Tân không chạy ào ào từ nhà xe lên lớp thì cầm chắc ngày hôm đó trời sẽ mưa to. Bởi vậy bọn bạn quỷ sứ trong lớp đã đặt cho anh biệt danh “Mr. Đi trễ” >.<
Hôm nay cũng không là ngoại lệ, khi Tân tỉnh dậy thì đã sáu giờ rưỡi. Ăn sáng, thay quần áo, soạn tập vở với một thời gian kỷ lục: 5 phút, Tân vội phóng xe đến trường. Thêm một màn năn nỉ gãy lưỡi mới được mấy nhỏ sao đỏ õng ẹo mở cổng cho vào. Một lần nữa đôi chân bị bóc lột sức lao động vì lớp anh nằm ở tận lầu ba. Lạy Chúa, sau này đi làm có nhiều tiền chắc anh phải lắp cho trường này mấy cái thang máy, cho đàn em đỡ khổ (!).
RẦMMMMM!
Hic, trời phạt cái tội đi đứng không nhìn đường đây mà. Không biết mình đụng trúng cái gì mà... mềm mềm, âm ấm, ngọt ngọt và... cha mẹ ơi, sao cảm giác đó lại đến từ miệng nhỉ?(T___________T) Lấy hết can đảm mở mắt ra, Tân thấy cái điều làm cho anh suýt lăn đùng ra xỉu: một cậu con trai, đang cùng anh ở trong cái tình trạng... à ờ... thật là khó giải thích... giống như là kiss nhau í!
BỐP!!!
Không biết cậu ta làm thế nào mà dù đang bị anh nằm đè lên, vẫn có thể cho anh một đấm trời giáng, hất anh qua một bên. Nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống, cậu ta nhặt mấy cuốn sách rơi vãi xung quanh lên rồi giận dữ bỏ đi. Trước khi cậu ta biến mất ở phía dãy phòng thí nghiệm, anh chắc rằng anh đã nghe mấy tiếng làu bàu : ‘Chết tiệt, first kiss của tôi!’
|