Không đâu, anh Vũ không có gì hết. Tui chồm ngồi dậy, người mệt lả không đi nổi nhưng tui vẫn đi xuống nhà dưới, chắc chắn anh Vũ đang ở nhà dưới mà, tui vừa khóc vừa đi, ba nhìn thấy chạy lên đỡ tui. – Xuống đây làm gì, sao con không ở trên ấy nằm đi. – Anh Vũ đâu ba? – Tui hỏi mà nước mắt lẫn nước mũi chảy tèm lem. Ba ôm chặt tui vào lòng, rồi ông cũng khóc, thấy ông khóc tui càng không muốn tin, anh Vũ không có sao hết mà, hôm bữa ảnh kêu tui chờ về nữa mà. Tui đi xuống nhà dưới nhìn quanh, chỉ thấy mẹ đang ngồi bên chiếc xe đạp thẫn thờ. Tui đi tới ôm lấy mẹ, cả hai người cũng khóc lên. – Mẹ ơi, anh Vũ không sao đâu hả mẹ? Mẹ ôm tui khóc lớn hơn nữa, ba ngồi trên ghế gần đó đốt điếu thuốc hút, nhưng nước mắt của ba cũng chan chứa trên mặt. Chúng tôi đã mất anh thật rồi. 30. End - Thôi, em khóc rồi. - Ừ, cám ơn em đã hiểu cho anh. - Anh nói tiếp đi. - Ừm … những ngày sau đó … ………………………………………….. ……………………………………… Ba không đi làm chỉ ở nhà với tui và mẹ, thời điểm đó không khí trong gia đình bao trùm bởi một màu đen tối, mẹ không còn khóc chỉ hay ngồi ôm chiếc áo của anh rồi nhìn đâu đó xa xăm, tui thì vẫn thế suốt ngày cứ nằm trên phòng anh, ôm chiếc gối, ôm cái mền, muốn tìm được chút hơi ấm nào đó của anh còn sót lại … nhưng nó lạnh lẽo quá, lạnh lắm em à. Khoảng tuần sau đó, dường như không chịu nổi sự trống vắng trong lòng, tui hết mân mê quyển tập rồi nhớ đến những buổi tối anh ngồi học, tui khóc lớn hơn hẳn những ngày trước, ba chạy lên ôm lấy tui đi xuống nhà. Tui chỉ biết cào da thịt của mình để thỏa nỗi nhớ nhung, chua xót. Ba nhờ bác sĩ đến tận nhà xem tình hình của tui, bác sĩ nói do bị suy nhược quá độ, nghe xong ba chỉ ngồi ôm tui mà khóc khiến ông bác sĩ chỉ biết lắc đầu thương thay. Mẹ thì cũng gắng an ủi tui nhưng … lúc đó người đau nhất chính là mẹ. Đêm đến tui không ngủ được một mình, phải nằm giữa ba và mẹ, mẹ thì luôn thức giấc rồi lâu lâu lại bật khóc nhưng cố kiềm nén lại do sợ tui nghe, nhưng tui nghe hết vì chính tui cũng đâu có ngủ được. Thời gian đó phải nhờ thuốc an thần mẹ mới có thể ngủ được. Gần chừng một tháng, tình hình của tui và mẹ vẫn thế, ba vẫn nghỉ làm để chăm sóc hai mẹ con, nhưng ba mệt mỏi lắm … nhiều đêm nghe hai mẹ con khóc ba chịu không nổi chỉ ra ngồi ngoài ghế hút thuốc nhưng điếu thuốc gần tàn trên tay mà ba chưa đưa lên môi lần nào. Những đứa bạn tui tới nhà thường xuyên hơn, nhỏ Bích tới thấy tui lần nào cũng khóc, tui chỉ nhìn rồi quay đi, thằng Lộc thì đứng dậy đi chỗ khác để che đôi mắt đỏ hoe, thằng Đông ngồi đó cố gắng an ủi tui, tụi bạn tui … cũng mến anh Vũ lắm. Ngày qua ngày tui càng lo lắng những món đồ của anh Vũ sẽ bị dơ hay cũ đi, tui lấy bọc gói chúng, áo quần anh được mẹ xếp lại ngăn nắp rồi cho vào tủ, phòng anh giờ chẳng còn món đồ nào nữa, hết rồi cái thời chúng được anh cầm nắm hay sử dụng. Phòng của anh và tui được đóng chặt lại, không còn sử dụng, ba nhờ thợ sửa lại nhà dưới làm thêm một phòng nữa cho tui, nhưng những tối không ngủ được tui đều lên phòng anh nằm nhớ lại những ngày anh ôm tui để ngủ. Sao giờ nó xa quá. Tháng chín năm đó nhập học, do tinh thần tui không ổn định nên phải nghỉ, ba không bắt ép hay gì hết vì ba hiểu không phải do tui lười mà là do tui đau lòng, mẹ thì vẫn thế, dù cũng có nói chuyện nhưng chẳng còn thấy mẹ cười. Những đứa bạn thân của tui không vì thế mà bỏ rơi tui, chúng vẫn đến chơi và thường xuyên hơn trước, nhưng tế nhị hơn và không vui cười hay đùa giỡn nữa vì chúng biết tui không còn được như xưa nữa. Cái tết năm đó, mẹ và tui lại … ngồi ôm nhau khóc như trước, nhiều nhà đặt những chậu hoa rất đẹp phía trước nhưng nhà tui không có. Tháng ba năm đó mẹ xin đi làm ở công ty của ba, thời gian đó ba mẹ lục đục một số chuyện … tui rất sợ mẹ và ba chia tay vì tui không muốn mẹ đi, tui năn nỉ ba rất nhiều, ba vuốt đầu tui rồi nói ba không bao giờ bỏ mẹ con được đâu, con đừng lo. Thời gian ấy khi nhớ đến anh là tui muốn ở gần mẹ, không hiểu vì sao tui lại như thế, có phải vì tui biết ở gần mẹ sẽ gần được anh thêm một chút hay không. Chỉ hơn một năm từ một đứa ngây ngô, ngạo mạn, hiếu thắng, chẳng sợ trời đất thì tui trở nên ít nói và hiểu chuyện hơn trước, biết thông cảm và quan tâm đến người xung quanh. Tui đổi tính … nhưng anh có biết tui đổi tính không? Anh có biết được không? Ngày khai trường tui đi học lại, trễ hơn tụi bạn một lớp, ngồi lên chiếc xe đạp đi, tui càng nhớ anh da diết, nhớ lúc cãi nhau trên xe, nhớ lúc … Ra về, mấy đứa bạn theo sau, tụi nó không nói gì nhưng tui biết chúng rất lo cho tui, đạp lên con dốc mà chân không đủ sức, không đủ sức không phải vì yếu mà là vì nhớ anh, nhớ anh không ngại mệt mỏi chở đưa tui lên dốc hàng ngày, tui tụt xuống, đứng giữa con dốc, nước mắt tuôn dài, chỉ biết lấy tay lau đi … đến khi nào tui không nhớ anh nữa. Tụi bạn đứng xung quanh, nhỏ Bích ôm lấy tui khóc theo. Về đến nhà, ngôi nhà trống vắng, bữa cơm trưa anh hay nấu, tui với anh cùng ăn, rồi anh đi học, tui ở nhà chờ anh về, còn bây giờ … tui có chờ nhưng biết rằng anh sẽ mãi mãi không về, vì anh đã đi xa tui rồi. Tui nằm ngủ mơ lại giấc mơ xưa, mơ giấc mơ anh gọi tui dậy nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là … giấc mơ. ………………………………………….. ………………………………….. - Phải chi đó là giấc mơ. - Anh cũng mong thế, nhưng đời là thực rồi, anh có mơ thì cũng phải tỉnh giấc để biết anh ấy không còn nữa. - Em hâm mộ tình cảm của hai người nhưng đau lòng quá. - Rồi mỗi năm anh sẽ già đi … anh Vũ trong trí nhớ anh vẫn là cậu học sinh mười tám tuổi. Không thể đổi khác chút nào, mỗi khi nhớ đến anh ấy, chỉ cần không nhớ ngay khuôn mặt anh ấy là anh thầm tức mình rồi phải tìm hình anh ấy để nhìn cho rõ … nhưng mà … - Mà sao anh? - Anh quên … giọng nói của anh ấy rồi em à. - Em nghĩ anh Vũ sống trong tim anh mãi mà, không sao đâu. - Anh muốn nghe giọng anh ấy lắm. Nhưng anh không hình dung được nữa. - Em hỏi anh câu cuối được không? - Ừ, em hỏi đi. - Anh với anh ấy yêu nhau từ khi nào? Chứ theo anh kể em chỉ thấy hai người mới chỉ thương nhau thôi. - Anh thì yêu anh ấy từ lúc anh ấy đi qua bên kia để học, còn anh ấy … chắc anh ấy không yêu anh đâu em. - Sao anh nói thế? - Nếu yêu anh thì đâu có bỏ anh lại một mình và kêu anh chờ mà lại không về, đúng không em. [Hết]
|