Tôi Yêu Hắn
|
|
- À…mình định hỏi hôm này sao Phong không đi học ấy mà! - Phong chuyển trường rồi! - Yến…Yến nói sao???? - tôi sửng sờ khi nghe những lời Yến nói, hắn chuyển trường…nhưng….nhưng tại sao chứ??? >.<. - Uhm…mình cũng mới biết đây thôi! nghe nói là cha mẹ Phong di lị rồi nên cậu ấy ở với mẹ, nhưng nay về Sài Gòn để học rồi! - Tại sao lại đi gấp như thế chứ!! Mới thấy hôm qua Phong còn cười nói vui vẻ lắm mà!! - tôi rất buồn nhưng không hiểu tại sao lại như vậy. - Mình cũng không rõ, nhưng hắn đi rồi chắc Duy mừng nhỉ, hihi - Yến hí hửng nhưng tôi thì ngược lại, tôi cảm thấy mình rất trống vắng. - Uhm…- tôi nhẹ gật đầu và gượng cười để kết thúc cuộc nói chuyện vì lúc này giáo viên cũng đã vào. Thế rồi suốt ngày hôm đó tôi chã học được gì cả! đã vậy sáng nay còn phải trả bài nữa chứ, hix…xui ghê! nhưng như vậy cũng không đủ làm tôi buồn và điều làm tôi buồn chính là hắn và tôi mãi cũng không hiểu tại sao hắn lại chuyển trường gấp như thế. Nằm trên chiếc giường ấm áp của mình, tôi thấy mắt mình cay cay…và rồi 1 giọt nước mắt lại rơi xuống gối. Tại sao tôi lại khóc chứ, chẳng phải lúc trước tôi rất mong hắn ra khỏi cuộc sống tôi sao. Huhu…Dù chỉ học được gần 2 tuần nhưng tôi cảm thấy mình như càng thân thiết với hắn, mặc dù hắn nhiều lần chọc và làm tôi buồn lắm. Và có lẽ tôi cần phải mạnh mẻ hơn chứ nhỉ! Tôi sẽ cố gắn học tập và phải quên hắn nữa chứ! Tôi lim dim và chiềm vào giấc ngủ. Phù…hôm nay là thứ 7, hiện giờ đối với tôi thời gian trôi qua thật chậm chạp. Tôi thức dậy và vội vệ sinh cá nhân sau đó chạy thật nhanh đến trường trong niềm hi vọng rằng mọi chuyện mà Yến nói hôm qua chỉ là đùa. Ủa…mà tại sao mình phải như vậy chứ...đang suy nghỉ miên man và rồi… - Oái!! - tôi té xe rồi nè!! may là xung quanh không có ai chạy xe, nếu không thì lụm rồi!! té ngay xuống mặt đường mà. - Này…có sao không??? - Sao chạy xe mà không xem gì hết vậy…Ủa…Đây là…?? - Ơ…Duy đó hã!! cho thầy xin lỗi nhé, tại gấp quá nên…- thì ra là thầy Nguyên…xui thật…nhưng nghỉ lại cũng hơi giống lúc đầu năm nhỉ, nhưng khác ở địa điểm, vì đây là trong trường rồi!! và người đụng tôi đầu năm là hắn. - À…không sao đâu thầy…em lên lớp nhé…tạm biệt…!! - Xin lỗi em nhiều nhé! tạm biệt! Hix…sao tự nhiên lại suy nghỉ đến hắn rồi! thôi vào học rồi không suy nghỉ nhiều nữa. Chẳng lâu sau cũng hết cả 2 buổi học rồi! chán như con gián luôn! hix…giờ cũng 4h45 rồi, về nhà thì chán quá nên tôi ghé vào internet gần nhà mình. Vào chủ yếu là nghe nhạc thôi chứ có làm gì đâu, tôi lại nhớ đến bài hát của Phong tặng mình hôm ấy! hình như tên là “999 đóa hồng” đúng không nhỉ. Tôi gõ vào và nghe, Ôi! tiếng nhạc nhẹ nhàng làm tôi thoải mái hơn, hix tự nhiên tôi lại nghe bài hát này nhỉ. Tôi nghe mãi mà không thấy chán! Nhưng cũng trể rồi tôi phải về thôi! 5h30 rồi còn gì. - Máy em bao nhiêu vậy chị! - 3.000 đồng em à! - đạ, đây ạ!! - tôi đưa tiền cho cô chủ tiệm. - Tiền thừa của em này! - Thưa chị, em về ạ!! - tôi chào tạm biệt chị vì tôi và chị cũng quen nhau mà hihi. - Này, Duy ơi…-chị kêu tôi lại. - có gì không chị? - À…Hôm trước có cậu nhóc kia nhờ chị giao lại cho em vật này nè! - chị vừa nói vừa lấy trong hộc tủ ra 1 chiếc lọ chứa rất nhiều ngôi sao giấy!. - Ủa...! mà ai gửi em vậy chị! chắc chị nhằm rồi thì phải! - tôi từ chối vì không chắc món quà này là của ai tặng tôi. - Chị không nhầm đâu, cậu ấy còn nói tên của em mà! Bảo Duy! đeo kính cận nữa chứ! - chị ấy tả về tôi đây mà, nhưng mà ai tặng nhỉ?. - Mà người đó như thế nào vậy chị? - tôi thắc mắc. - Cũng cở em, nhưng có vẻ to con hơn tí, trong cũng khá đẹp trai ấy…hihi - chị ấy vừa nói hắn đẹp trai vừa mĩm cười tủm tỉm. - Vậy em tạm nhận vậy, nếu có nhận nhầm thì chị cho em biết để trả lại nhé! em về đây! - tôi với tay lây chiếc lọ và về nhà. - Uhm…tạm biệt em! Không biết là của ai tặng nhỉ? tôi tò mò quá rồi nè! hình như cũng mấy trăm ngôi sao lận. lát về nhà đếm. hihi! Sau đó tôi chạy xe về nhà còn trên tay thì cầm chiếc lọ, và nhà tôi đây rồi, tôi vào nhà và thấy mẹ ở trong bếp. - Thưa mẹ, con mới về ạ! - Sao hôm nay con về trể vậy, lại chơi game à! - Dạ…con lên mạng tìm tài liệu tí mẹ à! - Uhm…con lên phòng nhanh rồi xuống ăn cơm nhé! mẹ nấu xong hết rồi đó! - mẹ tôi là thế đó, tuy hơi khó nhưng mẹ lo cho việc học tôi lắm, tôi thương mẹ lắm. - Dạ…mà dạo này bà sao rồi mẹ! từ lúc bà bệnh đến giờ đã 2 tuần rồi mà con chưa được thăm bà! - Bà con khỏe rồi! chắc là mai mốt bà con về ngay ấy mà! - Dạ! con lên tắm nhé! chào mẹ! Tôi chào mẹ xong chạy vụt lên phòng và không quên mang theo chiếc lọ sao. Vào phòng tôi đặt cặp lại chổ bàn học và chiếc lọ thì tôi để cạnh cặp. Và sau đó đương nhiên là đi tắm, những giọt nước mới mát mẻ làm sao hihi thích ghê!! nhưng cũng không tắm lâu được kẻo ốm mất! Tôi thay đồ và xuống ăn cơm cùng mẹ! mẹ tôi nấu ăn rất ngon nhé! Tôi thì…không dám nói…hihi - Dạo này con học như thế nào rồi? - mẹ tôi lên tiếng để phá tan sự yên lặng. - dạ! cũng ổn mẹ à! - Uhm…con phải cố gắn đấy nhé! - mẹ tôi cười hiền hòa. - Dạ! hihi… Ăn xong bữa cơm, tôi chạy thật nhanh lên phòng, quên cả chào mẹ nữa chứ hihi. Tôi đến nơi để chiếc lọ và lấy nó lại chổ giường ngủ của mình để đếm xem có bao nhiều ngôi sao, hihi chắc lâu lắm đây! - 1…2…3… - 300…301…. - 364…365…Phù cuối cùng cũng xong! mừng ghê! Mà sao lạ như thế nhỉ! 365 là gì nhỉ! - Á….- tôi vội thốt lên khi nhớ ra rằng 365 có nghĩa là 365 ngày, là 1 năm. Tôi chả biết người đó tặng tôi có nghĩa gì! nhưng tôi phải làm gì với số sao này chứ! - Hay là mình 1 ngày bớt ra 1 ngôi sao nhỉ! cũng hay! hihi - tôi tự nói với mình. Tôi cất chúng vào chiếc lọ ban nãy, sau đó tìm 1 chiếc lọ khác để chứa sao đã lấy ra chứ. Tôi đột nhiên nhớ lại hắn, hắn đã chuyển trường cách đây 2 ngày rồi! hay là mình bớt ra 2 ngôi sao nhỉ! cũng được hihi Tôi lấy ra 2 ngôi sao cho vào chiếc lọ mới, và soạn lại bài mới để chuẩn bị cho ngày mai đến trường. - Sao buồn ngủ vậy nè!
|
Tôi phải bỏ cuộc thôi, không soạn bài nữa tôi chui vào chăn và ngủ ngon lành. Hihi! Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, mới đây là chúng tôi phải bận rộn với kì thi học kì 1 rồi đấy! hix…học bài mệt ghê luôn và lúc này tôi đang ở trong căn phòng yêu quý của mình, vừa học bài vừa nhìn lên lọ sao mà tôi đặt trên đầu bàn học. chắc cũng được nhiều ngôi sao lắm rồi nhỉ, chiếc lọ sao của tôi đã được khoảng nữa lọ rồi. - Renggg Rengggg!!!! - Oái…tiếng chuông điện thoại của tôi. - A lô!! - tôi bật máy. - Duy ơi!! Yến nè! trưa nay rãnh không đi chơi nhé! ở nhà học bài riếc chán quá! - Yến lại nhỏng nhẻo nữa rồi!. - Uhm! lát lại nhà tôi nha! - Okey!! hihi - nhỏ mừng hí hửng kìa mọi người. Nói lát nữa chứ nhỏ gần đến nhà tôi rồi đấy, mọi người tin không? nhỏ điện cho tôi đở bất ngờ thôi chứ bình thường muốn đi chơi là đến trước cửa nhà tôi kêu réo um sùm rồi hihi. Bó tay với Yến rồi! - Duy ơi!! nhanh đi nắng quá à!! - mới nhắc đã đến nhà rồi nè! linh chưa. Nghe giọng của nhỏ ở ngoài nên tôi vội lấy 1 ngôi sao bỏ sang chiếc lọ của mình. Và chạy ra cùng đi chơi với nhỏ. Nhưng đừng hiểu nhầm nha, tôi với nhỏ chẳng có gì xảy ra đâu! chỉ xem nhau như bạn bè thôi! tôi cũng chưa nói cho Yến biết mình là “G”. tôi rất sợ nhỏ sợ và xa lánh với mình nên tôi không muốn nhỏ biết tí nào. Thôi suy nghỉ, Tôi và nhỏ cùng đi siêu thị, công nhận nhỏ mua nhiều đồ ghê luôn, nào là áo, quần,bánh,kẹo…kể mãi không hết! làm tôi khiên muốn chết luôn nè! - Ê…Yến! - Có gì không Duy? - Yến kêu mình đi theo để khiên đóng này giùm Yến hã! - Hihi! Duy thông mình ghê! đoán đúng rồi đó -trời…cười nức nẻ luôn kìa. - Hix…xíu phải bồi dưỡng cho Duy đó! - tôi ra vẻ yêu cầu. - Okey!! Đúng là con gái mà, vô được siêu thị rồi là mua đủ thứ, mệt ghê luôn. Nhưng cuối cùng cũng xong, tôi thì được Yến “ bồi dưỡng” cho 1 cây kem ốc quế.- có tức không chứ. - Bye nhé! Duy đẹp trai - á…hôm nay khen tôi nữa kìa hihi. - Bye! hôm nay khen tôi chắc có mưa lớn rồi! - hihi! -nhỏ cười tủm tỉm sau đó “phóng” xe về. Hix…lại phải “tử chiến” với mấy tờ đề cương rồi! Lại 1 buổi chủ nhật trôi qua, tôi cũng đã chuẩn bị kĩ càng cho buổi thi ngày mai, phải ngủ sớm để mai thức dậy đến trường sớm thôi! Và như thế, kì thi đã trôi qua 1 cách nhanh chóng và tôi hài lòng với thành tích của mình lắm hihi. Và thứ 2 tuần sau là học lại như bình thường rồi. và Hôm nay có tiết “GDGT” nè! thầy Nguyên hôm nay sẽ dạy gì đây nhỉ? -tôi suy nghỉ. - Thầy chào các em! - thầy vào lớp từ khi nào vậy nè. - Dạ! chào thầy ạ - cả lớp tôi đồng thanh, nhưng hình như chỉ nghe giọng của mấy đứa nữ thôi. Ánh mắt của thầy nhìn tôi có gì đó lạ lắm, nó xa xăm, đen thẩm và triều mến nữa - theo tôi nghỉ.. Thầy nhìn tôi cười hiền và rồi : - Bảo Duy…! - Dạ! thưa thầy…-tôi hoảng hốt. - Lên lau bảng!! - ôi trời! vậy mà tôi cứ tưởng…. Thôi đành phải lên lau vậy, thầy Nguyên lúc nào cũng thế cả, toàn bắt tôi phải lau bảng. Không thì cho trả lời những câu hỏi được tôi xem như là bó tay hoàn toàn. Hix…ghét ghê! Phù…cuối cùng cũng hết tiết. tôi nằm xuống bàn để thỏa mãn cơn buồn ngủ từ sáng. Và có 1 cánh tay khều vào tôi. - Duy…Thầy Nguyên kêu ông ra có chuyện kìa! - giọng nhỏ Yến. - Uhm!! - tôi chạy vụt ra ngoài để xem thầy có chuyện gì!. Khi ra ngoài thì chẳng thấy thầy đâu rồi, mà hình như có 1 tờ giấy thì phải, tôi cầm tờ giấy lên xem, có ghi là : “Duy nè! lát ra về đợi thầy ở phòng giáo viên nhé! đừng đến trể đó” Sao kêu tôi đợi thầy nhỉ, tôi cứ thắc mắc mãi cho đến cuối tiết, và sau cùng cũng hết giờ rôi, tôi chạy vụt đến phòng giáo viên và lựa cho mình 1 bóng mát để ngồi đợi thầy. Ôi trời!! ngồi đợi 15 phút rồi mà chẳng thấy thầy đâu. Định ra về thì có 1 cánh tay từ sau vổ vào vai tôi : - Em đợi thầy có lâu không? - Dạ! 15 phút! - tôi ra vẻ hờn trách. - Cho thầy xin lỗi nhé! tại thầy có việc đột xuất nên…- hix đã làm tôi đợi mà còn cười tươi nữa chứ. - Dạ không sao ạ! thầy hẹn em ra đây có gì không thầy! - Em ăn trưa với thầy nhé! - Không được đâu ạ! em phải về nhà rồi! - Thì em cứ điện thoại về nói với mẹ, chắc mẹ cho em đi mà! - thầy năn nỉ. - Dạ được! nhưng thầy phải khao em đó! - Okey! Tôi cùng thầy đến quán phở gần đó, chưa kịp hỏi ý kiến tôi thì thầy đã gọi ra 2 tô phở rồi . - Cô ơi! cho bàn này 2 tô phở! Tôi cũng chẳng nói gì, vì người khao là thầy mà, ăn chùa dại gì mà không ăn, tôi ăn 1 cách ngon lành và không để ý rằng thầy đang nhìn mình mà cười. - Sao thầy không ăn? nhìn em cười hoài vậy! - tôi thắc mắc. - À…không có gì! em cứ ăn đi Suốt buổi ăn thầy cứ nhìn tôi mãi, lâu lâu lại còn đưa tai vén tóc tôi lên chứ, mấy người khác nhìn vô chắc tò mò lắm đây! Và rồi buổi ăn cũng kết thúc, thầy đưa tôi về trường để lấy xe, trường lúc này chẳng có ai, nắng thì chang chang. Vừa vào nhà xe thầy đã kéo tay tôi lại. - Có gì không thầy! - Thầy…Thầy muốn hỏi em 1 chuyện. nếu không phải thì em đừng giận thầy nhé! - thầy ấp úng. - Thầy cứ hỏi, sao lại ấp úng như thế! - Có phải…em…em giống thầy? - Là…là sao ạ! - tôi tờ mờ hiểu ra được ý thầy nhưng để chắc chắn hơn nên phải hỏi lại. - Thầy cũng không giấu em nữa, Thầy là Gay! - tôi nghe và choáng váng thì ra thầy cũng giống tôi sao. - Uhm…- tôi tỏ ra bình thường. - Có phải em cũng như thế không? - câu nói của thầy làm tôi hơi ngạc nhiên, nhưng sao thầy lại biết chứ. - Tại…tại sao thầy...thầy lại biết? - Em không cần phải ngạc nhiên như thế, thầy sẽ giữ bí mật này cho em, và em cũng vậy nhé! - Uhm… - Thầy muốn nói với em 1 điều! - Thầy cứ nói - Em nghỉ như thế nào nếu thầy thích em? - Ý thầy là! - tôi mắt tròn xoe nhìn thầy. - Đúng! thấy thích em! - Nhưng mà…em đã…đã có người yêu rồi! - tôi nói ra câu này để từ chối thầy vì thực chất tôi đang “ế chảy nước” kể cả tác giả là mình. - Người đó là ai thế? - vẻ mặt thầy hơi buồn và thất vọng. - Là…là… - Có lẽ là em chưa chấp nhận được tình yêu của thầy nhưng em hãy cho thầy thời gian để chứng minh nhé! Tôi không trả lời và vụt vào trong lấy xe chạy về, thầy vẫn đứng đó. Tôi quay mặt lại và nói với thầy rằng : - Em sẽ để thời gian chứng minh tình yêu của thầy dành cho em! - Em hứa rồi đấy nha! hihi - thầy đã vui vẻ trở lại. - Em về nhé! bye!!
|
Và cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc bằng lời tạm biệt với thầy Nguyên. tôi chạy xe về nhà nhưng hình như hôm nay nhà tôi có khách, đơn giản vì có chiếc xe SH trong sân. Tôi thắc mắc không biết là ai nhỉ? Vụt vào nhà thấy ba và mẹ tôi đang nói chuyện cùng 1 người đàn ông chạt tuổi ba. Tôi rón rén vào nhà khách : - Chào ba, mẹ con học mới về! và đây là? - tôi chào ba, mẹ xong thắc mắc. - Đây là bác 2 của con từ Sài gòn mới về chơi, 3 ngày sau sẽ về. - giọng mẹ ôn tồn. - Dạ chào bác! - tôi vui vẻ chào bác. - Uhm! cháu là Bảo Duy đúng không? - bác vui vẻ. - Dạ! chào ba, mẹ và bác! con xin phép lên phòng! Tôi lên phòng mình và ngã lưng lên chiếc giường thân thuộc của mình, thoải mái ghê luôn. Nhưng cảm giác buồn bả lại đến khi tôi nhìn vào chiếc lọ thủy tinh chứa những ngôi sao giấy trên bàn, nó cứ lấp lánh còn tôi thì sao? Tôi đang lúng túng không biết sau này mình sẽ phải đối mặt với thầy Nguyên như thế nào nữa, mình có nên chấp nhận tình yêu của thầy ấy không nhỉ? Cứ như thế, trong suốt thời gian qua thầy ấy đối với tôi rất tốt, buổi sáng gặp tôi thì chào hỏi, hỏi tôi ăn sáng chưa, học có mệt không,… kể không hết luôn. Buổi chiều còn hơn nữa, hỏi tôi có nắng không, nhiều lúc còn che nắng cho tôi nữa chứ. Mấy đứa kia nhìn tôi với cặp mắt tò mò lắm! Giờ thì tôi đang ở trong lớp ngồi nói chuyện với Yến. - Duy nè! sao dạo này thấy thầy Nguyên với Duy có vẻ thân thiết quá vậy? - Tại…Tai…- nói sao giờ ta, chẳng lẽ nói là thầy Nguyên thích tôi, khó xử ghê. - Hihi! sao “đơ” rồi! - nhỏ bểu môi. - Mà mình với thầy không có gì đâu mà Yến lo! - tôi đành đánh trống lãng. Khoảng mấy ngày sau cũng đến chủ nhật, tôi ở nhà chán quá không có chuyện gì để làm cả nên định rủ Yến đi chơi. Nhưng hình như thầy Nguyên nhanh hơn rồi! - Duy ơi! có thấy Nguyên tìm con nè! - giọng của mẹ giọng lên từ dưới nhà. - Dạ…con xuống ngay ạ! Tôi chạy xuống thì thấy thầy đứng trước nhà rồi. Hôm nay thầy mặc đồ rất đẹp áo sơ mi xanh, quần jeen đen. Không biết hôm nay thầy định làm gì đây nhỉ? - Thưa cô, hôm nay có thể cho Duy sang nhà con học thêm không ạ? - oái…chủ nhật mà học gì trời. - Uhm…Duy thấy nó vậy chứ nó quậy lắm nhé, thầy cẩn thận với nó đó - mẹ tôi lại trêu tôi rồi. - Vậy cũng được! để em lên thay đồ đã, thầy đợi em tí! - tôi đồng ý cùng thầy! vì hôm nay ở nhà cũng không có chuyện gì để làm. Tôi chuồn lẹ lên phòng và chọn đồ để thay. Sau đó thầy cùng tôi leo lên chiếc atila của thầy vụt đi, đi được 1 đoạn thì tôi thắc mắc. - Thầy tìm em có chuyện gì không? - À…thầy định rủ em đi chơi thôi! - Trông đẹp trai vậy mà gian xảo ghê! - tôi trêu thầy. - Đẹp vậy mà em còn chưa chịu làm người yêu của thầy mà! - thầy lại như vậy rồi. - Thầy đừng buồn như vậy mà, vì thầy còn đang trong “thời gian thử ngiệm” đó nhé! hihi - Mà Duy nè! đừng gọi Nguyên bằng thầy nữa được không, nghe xa lạ lắm! - Chứ thầy muốn em kêu bằng gì? - tôi tò mò. - Thì anh hoặc kêu bằng tên chẳng hạn. - thầy đề nghị. - Cũng được vậy! nhưng trong trường thì em kêu anh bằng thầy đó nhé! - tôi đành đồng ý cho thầy vui vậy. - hihi - không nhìn tôi cũng biết thầy đang cười tủm tỉm. Thầy Nguyên chở tôi đến rất nhiều nơi, nào là khu vui chơi, công viên, cả siêu thị nữa, ngày hôm nay đi chơi với thầy rất vui, trên tay xách 1 đóng đồ nữa chứ, quần, áo, giày,cả đồng hồ nữa…xách mệt ghê luôn. Sau đó thầy chở tôi về nhà, dừng xe trước cửa nhà thầy kéo tay tôi lại và… “Chụtz” - thầy hôn nhẹ vào má tôi. - Oái…anh này…lở người ta thấy thì sao? - Em nhìn xung quanh xem, có ai đâu, không có anh mới hôn em mà! - Hứ…em phải nâng độ khó của cuộc thử nghiệm này lên mới được! - tôi giả vờ giận hờn. - Anh sẽ cho em biết anh yêu em như thế nào! hãy để thời gian chứng minh nhé! - Uhm…em sẽ cho thời gian chứng minh anh yêu em như thế nào! Em vào nhà đây! Tôi chạy vụt vào nhà, không lâu sau đó thì nghe tiếng anh nổ máy chạy đi. Thời gian không đợi ai cả, chúng tôi phải vùi đầu vào học bài để chuẩn bị cho kì thi học kì 2 sắp tới. Hiện giờ tôi và thầy cũng có thể nói là rất thân, ở trường thì thầy, trò còn ra ngoài thì lại anh, em. Thầy rất tốt với tôi, nhưng tôi vẫn không thể nào chấp nhận thầy được, không hiểu vì sao tôi lại như vậy nữa, có lẽ thầy rất buồn, nhưng đâu phải mình thầy, tôi cũng vậy mà. Tuy vậy thầy vẫn vui vẻ trước mặt tôi và hay trêu cho tôi cười nữa chứ! Và hôm nay thầy đến nhà để hướng dẫn tôi lam 1 số bài tập, trông thầy vui lắm! Tôi dẫn thầy lên phòng mình và vừa bước vào thầy đã nói : - Phòng em như phòng con gái ấy! hih - Tại sao anh nói như vậy? - tôi thắc mắc. - À…thì phòng em ngăn nấp, gọn gàng không giống như phòng của mấy đứa con trai khác. Mà nghỉ kĩ thì thầy nói cũng đúng, phòng tôi tuy đơn sơ nhưng gọn gàng và sạch sẽ lắm. Tôi chẳng thích sự bừa bộn tí nào hết! đã vậy giữa phòng còn có treo chuông gió nữa, còn ngoài cửa sổ thì có chậu hoa lan treo lơ lửng. - Này…Duy…! Sao em thẫn thờ vậy? - thầy vỗ nhẹ vào vai tôi trong lúc tôi đang suy nghỉ về những lời thầy nói khi nãy. - Ơ…tại em đang suy nghỉ thấy phòng mình cũng giống phòng con gái thật! hihi - tôi cười trừ. - Nhưng anh rất thích phòng của em! - Uhm…mình làm bài tập nhé! - tôi lên tiếng để vào chủ đề chính nếu không 1 chút nữa sẽ “lạc đề” ngay. - Ok! baby! - thầy vui vẻ đồng ý, đã vậy còn gọi tôi bằng baby nữa chứ. Buổi học chính thức được bắt đầu, tôi được thầy hướng dẫn rất kĩ càng nên đã làm được 1 số bài tập khó. Không ngờ thầy giỏi thật. Hỏi ra mới biết rằng trong những năm trung học phổ thông thầy toàn giành hạng nhất trong lớp. Thật đáng khâm phục, nhưng không vì vậy mà tôi chấp nhận “yêu cầu” của thầy đâu nhé!! Nhưng cuối cùng buổi học cũng phải kết thúc, sau khi thầy ra về cũng là lúc tôi trở về sự im lặng hằng ngày của mình. Nằm dài trên giường và nhìn về phía 2 lọ sao tôi không khỏi bất ngờ vì lúc này số sao ở lọ cũ đã vơi dần. Tôi đã nhiều lần tự hỏi bản thân mình “ ai là người tặng cho mình số sao ấy nhỉ”, “ và số sao trong lọ có nghĩa là gì chứ”. Mãi lo suy nghĩ lúc nhìn vào đồng hồ đã là 3 giờ chiều rồi. Ở nhà cũng chán hay mình ra phòng net chơi tí vậy. - Mẹ ơi! con ra phòng net tìm thông tin tí nhé! - Đi nhanh về nhé! - giọng me vọng ra từ trong bếp. - Dạ!! Tôi lấy xe vọt ra phòng net, nói với mẹ là tìm thông tin nhưng thực chất là nghe nhạc với chat với mấy đứa bạn. lần nào tôi cũng chỉ nghe 1 bài hát đó là bài “999 đóa hoa hồng”, tôi thích nghe bài này lắm! khi nghe bài hát này tôi lại nhớ đến hắn, nhớ đến ánh mắt, nụ cười sau mỗi lần trêu tôi. Nhưng tại sao lại nhớ hắn thế này? Khoảng 15 phút sau thì có 1 nick yahoo lạ pm cho tôi. - Chào bạn! mình có thể làm quen được không? - người kia. - Uhm…cũng được! - tôi vui vẻ gõ vào. - Mình tên Long, 18 tuổi . Còn bạn? - À…mình tên Duy…16 tuổi! -… -…
|
Chúng tôi nói chuyện với nhau rất lâu, có lẽ tôi và Long rất hợp nhau. Nhớ đến chuyện lọ sao thì tôi càng thắc mắc hơn chi bằng hỏi Long thử xem. - Long nè!! - tôi gõ. - Sao Duy?? - Long cho mình hỏi 1 câu nhé! - Uhm…Duy cứ hỏi - Nếu bạn nhận được 1 lọ sao, trong đó số lượng sao chỉ 1 con số mang 1 ý nghĩa nào đó. Bạn cảm thấy như thế nào về con số đó? - Giờ mình cho bạn ví dụ nhé! - Ok! - Mình trao cho bạn 3 ngôi sao, và 3 ngày sau mình tặng bạn 1 món quà. Bạn nghỉ như thế nào? - À…theo mình số sao đó như là lời hứa của bạn đối với mình. - Uhm…theo mình là người đó muốn hứa với bạn 1 điều gì đó thì phải! - Cảm ơn Long nhiều nhé! - Không có chi! hihi - Oái….trể rồi!! mình về nhé!! - tôi nhìn vào đồng hồ đã 4h40. - Uhm…bye…!!! - Bye!! Chết rồi! lo nói chuyện mà không để ý luôn chắc về bị chửi cho 1 trận quá! huhu. Nhưng cũng đáng đấy chứ, ít ra mình cũng giải tỏa được điều khó hiểu từ lọ sao đó rồi! 365…365…Đang suy nghĩ miên mang bổng : - Á…ui da…- hix…sụp ổ gà rồi! té vào bụi cỏ gần đường rồi! đau quá. Tôi cố gắn dựng xe lên và vọt về nhà, vì chạy xe đạp nên té cũng không nặng lắm, chỉ trầy xướt nhẹ ở tay và chân thôi. Về đến nhà thì không thấy mẹ đâu rồi, chắc là đi chợ rồi. Tôi vội lên phòng “xử lí” mấy vết trầy. 1 tuần lặng lẽ trôi qua và rồi ngày thi cũng đến, tôi vọt lẹ đến trường vì hôm nay tôi thức dậy hơi muộn. chạy mệt muốn ngủm luôn mà còn chưa đến nữa! Pinggg!! Pinggg!! - ai mà sáng sớm bóp kèn in ỏi vậy nè. - Oái…Là anh à!! - tôi quay ra sau thì thấy thầy đang chạy lù lù phía sau. - Chào!! baby!! chúc em có 1 tuần thi tốt đẹp nhé! - Cảm ơn anh!! hihi - tôi vui vẻ vì nhận được lời chúc từ thầy. - Sao hôm nay em đi trể vậy? - hiểu luôn, ổng vào đề rồi kìa. - Tại…tại…hôm qua em học bài nên ngủ hơi trể! - Haha!! Đúng là… - Là gì nào?? - tôi trừng mắt. - Là người xứng đáng để anh theo đuổi ấy mà!! Bye nhé!! Hix… nói xong vọt mất tiêu luôn. Mặc kệ tôi đang tức sôi máu phía sau. Thôi kệ! xử ổng sau. Lo chạy nhanh đến trường đã! Vừa vào trường gửi xe đã nghe giọng nhỏ Yến : - Ê…Duy…sao hôm nay đi trể vậy? - đây chính là câu hỏi thứ 2 trong buổi sáng hôm nay. - Bệnh cũ tái phát ấy mà! - Tối qua ông canh ăn trộm hã! - Yến này! học bài muốn xỉu luôn đây nè! hơi đâu mà canh ăn trộm! - hihi - thôi cũng đến giờ rồi tụi mình về phòng thi nhé! bye - Bye…thi tốt nhé! - Good luck!! - tôi chúc Yến bằng 1 câu tiếng anh. Đó cũng là lần trò chuyện cuối cùng trong tuần của tôi và Yến vì vào lúc này là kì thi HK 2 nên chúng tôi phải tập trung nhất có thể. Thế rồi 1 tuần thi mệt mỏi cũng trôi qua, lớp tôi đang háo hức dự định sẽ tổ chức 1 chuyến dã ngoại ngoài trời. Chúng tôi, À không mấy đứa nữ chứ, định mời thầy Nguyên theo nữa. - Hay là mình mời thầy Nguyên đi cùng với há! - giọng của nhỏ Hà. - Nhưng phải có 1 người xung phong mời thầy Nguyên chứ! - nhỏ Yến phát biểu. - Hay là Duy mời thầy nhé! mình thấy Duy với thầy cũng hay đi cùng nhau lắm! - nhỏ Yến tiếp tục. - Oái…sao lại là tôi trời! - tôi là toán lên. - Đi mà Duy…năn nỉ đó!! đi mà…- giọng nhão nhẹt của Yến. - Thôi được rồi!! mệt mấy người ghê luôn á! - tôi nhăn mặt nhưng cũng đã đồng ý, nếu không thì tôi cũng không yên với bọn họ. - YEAH!!! - Mấy đứa nữ đồng thanh mừng rở. Thế rồi ngày hôm sau tôi phải bắt đầu kế hoạch “dụ trai” giùm cho mấy đứa nữ. Trên đường về cùng thầy tôi bắt đầu “xuất chiêu” - Anh Nguyên nè! - Có gì không em! hay là đồng ý làm người yêu của anh rồi! - vẻ mặt hớn hở chưa kìa. - Anh đừng mơ nhé!! Em chỉ thay mặt mấy nhỏ “mê trai” lớp mình mời anh đi dã ngoại ngoài trời thôi! - uhm…cũng được! - vẻ mặt của thầy hơi buồn. - Đừng buồn vậy mà! mau già lắm với lại em chỉ là chưa đồng ý thôi đâu phải là không đồng ý đâu! - Em yên tâm! anh quyết định rồi thì anh sẽ không từ bỏ đâu! - Uhm… Vậy 3 ngày nữa em đến nhà chở em đến trường nha! - Ok!! Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc vì tôi và thày phải về nhà nữa chứ! Tuy hơi mệt nhưng cuối cùng cũng đã hoàn thành “nhiệm vụ” được giao rồi. Về đến nhà tôi báo ngay cho nhỏ Yến biết: - A lô…- giọng nhỏ Yến ngáy ngủ. - Trời!! giờ này mà còn ngủ được à! - Hứ…!! phải bồi dưỡng cho mấy ngày thi vừa qua chứ! Mà Duy gọi cho Yến có gì không? - À…Nhiệm vụ mấy người giao tôi hoàn thành rồi đó nhé! - Vậy hã! cảm ơn Duy nha! để Yến báo cho mấy nhỏ kia biết luôn! hihi - trời!! kinh khủng! vừa nhắc đến hoàn thành nhiệm vụ là tỉnh như sáo rồi. - Uhm…bye! Trong 3 ngày sau đó , Yến đã cùng tôi, tôi cùng thầy đã đi mua rất nhiều thứ. 2 người họ ai cũng háo hức và nghĩ lại thì tôi đâu có thua gì họ đâu! Và rồi ngày khởi hành cũng đến tôi phải dậy từ 5h30 đến chuẩn bị mọi thứ và đợi thầy đến. Sau đó tôi cùng thầy đến trường, vừa đến nơi tập trung thì mấy đứa nữ đã nhoi nhoi rồi! tội nghiệp ông thầy bị nguyên 1 đám “ma nữ” lớp tôi bao vây! mặt thầy trong ngố ghê luôn! Còn mấy đứa nam thì soi mói của nhau, nào là tóc, giày,quần,áo…mà công nhận cũng vui thật! Khoảng 15 phút sau thì chúng tôi bắt đầu khởi hành và điểm đến là 1 vùng đất rộng ven hồ, cây cối xanh tươi rộp bóng cả 1 vùng, thỉnh thoảng lại có nhưng cơn gió nhè nhẹ thổi từ hồ vào, nơi đây rất lí tưởng để cho 1 chuyến dã ngoại sau nhiều ngày thi mệt mỏi. Vừa đến nơi, bọn con trai đã nhảy xuống xe và bắt đầu đùa giởn, chỉ còn tôi, thầy cùng với mấy đứa nữ. Tôi với thầy cùng nhau trải tấm nhựa, và giúp chuẩn bị thức ăn nữa. Khoảng nữa tiếng sau thì bọn con trai cũng thấm mệt và bắt đầu lãi nhãi : - Thức ăn xong chưa vậy! lâu quá à! - Hứ!! cho mấy người nhịn luôn! không làm tiếp mà đòi ăn à! - giọng của nhỏ Xuyến. Xuyến nói xong cả bọn lăn ra cười, công nhận lớp tôi cũng vui đó chứ! 1 lát sau thì cũng chuẩn bị xong, cả đám ngồi xung quanh tấm bạc và ăn ngon lành, ông thầy cứ lấy thức ăn cho tôi làm mấy đứa kia chọc quá trời luôn. - Thầy Nguyên sao không lấy cho em với! lấy cho Duy hoài! - Rồi!! tới ngay!! hihi - thầy còn vui vẻ lấy thức ăn cho mấy đứa nó nữa chứ. Bữa dã ngoại hôm ấy tràng ngập tiếng cười, ăn xong cả đám thi nhau hát hò, rồi trêu nhau nữa. Đến chiều chúng tôi phải về trường, thầy chở tôi về nhà, đứng trước cửa nhà tôi thầy còn định vào nhà tôi chơi nữa nhưng tôi từ chối. - Duy nè! anh vào nhà em chơi tí nha! - Thôi mà! anh về đi! giờ này trể rồi. - Vậy hôm khác anh đến chơi nhé! - Uhm…Bye!! - Bye!! Tôi chạy ùa lên phòng, nằm dài trên chiếc giường êm ái của mình sau 1 chuyến dã ngoại, thoải mái thật! do mệt quá nên tôi lim dim ngủ và không quên bỏ 1 ngôi sao vào chiếc lọ mới. Rồi kì nghỉ hè đến rồi, lúc này thời tiếc oi bức và nóng lắm! hôm nay tôi có hẹn với Yến đi chơi nên phải ở nhà đợi nó! - Duy ơi!! nhanh đi!! - Yến đứng trước nhà tôi réo. - Từ từ đang ra nè!
|
Tôi vội chạy nhanh ra, leo lên xe để Yến chở đi, đơn giản vì tôi không biết chạy xe máy. Chúng tôi quyết định ghé vào quán kem gần đó. Công nhận, buổi trưa nắng mà được ăn kem sướng ghê luôn. Tôi ăn 1 lần 3 ly, còn Yến thì xơi cạn 4 ly. - Ít ăn quá há! - tôi trêu Yến. - Ăn 1 lần cho đã mà! với lại ăn chùa cần gì phải tiết kiệm giùm ông ^^ ~ - Xong chưa! về nhé! - tôi hỏi Yến. - Uhm…mình về! Tôi cùng Yến ra về nhưng tôi sửng sờ khi bắt gặp 1 khuôn mặt rất quen thuộc. Chẳng phải là hắn sao chứ, nhưng tại sao hắn ở đây, không tin vào mắt mình tôi quay lại nhìn lại lần nữa. - Đúng là hắn mà ta! - tôi khẻ nhép môi. - Gì vậy Duy. - À!! không có gì! mình về thôi! Chẳng phải là hắn đang ở Sài Gòn sao chứ, nhưng chẳng lẽ mình nhìn nhầm, có lẽ là người giống người. Tôi suy nghỉ miên man trong khi đó Yến đang nói với tôi rất nhiều điều nhưng tôi nào có nghe : - Duy…Duy!! - Ơ…hã…có gì không Yến? - Duy làm gì mà ngơ ngác vậy? sớm giờ có nghe Yến nói gì không đó! - Mà Yến nói gì vậy! - Sao hôm nay Duy kì vậy! mình thấy Duy lạ lắm! Chẳng thà mình kể cho Yến xem sau, không biết nãy Yến có thấy không nhỉ? - Yến nè! nãy lúc ra khỏi quán kem Yến có thấy người rất giống Phong không? - Ủa…nãy mình có thấy ai đâu! Mà sao hôm nay Duy lại hỏi về Phong chứ! - Tại nãy mình thấy người kia khá giống Phong thôi! - Uhm… chắc Duy nhìn nhầm thôi! - Uhm…mình hi vọng là vậy! Khi vừa về đến nhà, tôi chào tạm biệt Yến và lặng lẽ về phòng mình, nhìn vào chiếc lọ cũ thì thấy chỉ còn võn vẹn khoảng vài chục ngôi sao. Tôi chợt nhớ về người tôi vô tình gặp ở quán kem, nếu là hắn thì sao? còn không phải là hắn thì sao chứ? nhưng tại sao tôi lại quan tâm đến hắn thế, chẳng lẽ tôi đã yêu hắn à? tôi nhớ rõ từng lời nói, ánh mắt và cả nụ cười chen lẫn cái răng khểnh nữa. Tôi không sao quên được những hình ảnh ấy! Nhưng nếu tôi yêu hắn thì đã sao chứ, hiện giờ hắn cũng đâu ở nơi này. Mắt tôi đã có gì đó rưng rưng và rồi 1 giọt nước mắt lại rơi xuống, chảy nhẹ xuống má. Tôi đã khóc, nhưng những giọt nước mắt này là vì ai? vì hắn à! cũng có thể lắm! hay là vì 1 bóng hình nào đó! Tối hôm đó tôi lặng lẽ đi dạo xung quanh công viên gần nhà, 1 lát sau cũng đã thấm mệt nên tôi ngồi vào 1 chiếc ghê đá gần đó. Tôi khẻ nhắm mắt để cảm nhận cái gió nhè nhẹ thổi qua da thịt mình. - Duy!! Giọng nói ngày nào lại hiện về trong tôi, chẳng lẽ là tôi đang nằm mơ à, tôi lấy tay bấm mạnh vào đùi mình nhưng đau thật chẳng lẽ đây là sự thật. - Duy!! - Tại…tại…sao chứ! - tôi sửng sốt khi ngước mặt lên, tại sao chứ, đã gần 1 năm nay sao tôi vẫn còn nhớ lấy gương mặt này, không sao quên được. - Duy còn nhớ tôi chứ? - Tại sao tôi có thể quên được chứ! tại sao tôi có thể quên được người đã làm tôi nhiều lần làm trò cười cho cả lớp. - Chắc Duy còn giận tôi nhiều lắm! - Không hẳn! tôi không giận mà là “HẬN” - mũi tôi bắt đầu cay cay. - Tại sao lại là hận. - Hận vì đã bỏ đi để tôi ở đây gần 1 năm trời! - tôi cũng không hiểu sao tôi lại thốt ra những câu nói ấy, và đây cũng là những lời nói từ tận trái tim tôi, tôi thừa nhận rằng tôi đã yêu hắn rồi. - Duy à!! - Im đi cho tôi nhờ! Xin hãy để tôi yên! - tôi chen vào. - Duy nghe tôi nói được không hã! - hắn quát. - Được! nói đi! - Chẳng lẽ Duy không cảm nhận được rằng tôi đã yêu Duy từ lần đầu gặp mặt rồi không hã! - Yêu tôi à! Huk…Yêu tôi mà bỏ tôi ở nơi này suốt gần 1 năm à? - tuy rất vui khi được nghe được những câu nói này từ hắn nhưng tôi sẽ không tha thứ cho hắn được. - Thế còn chiếc lọ sao? - Lọ...sao…chẳng…chẳng…lẽ là của…của…- tôi hơi ngạc nhiên khi hắn nhắc đến lọ sao. - Đúng…chính tôi đã tặng cho Duy lọ sao ấy! nhưng gấp quá nên tôi chỉ kịp nhờ chị chủ phòng net để giao cho Duy. - Thì ra là vậy! còn số ngôi sao trong đó! - đã đến lúc để tôi hiểu được mọi thắc mắc bấy lâu nay. - 365 ngôi sao! - Đúng! - Đó chính là lời hứa của tôi đối với Duy, mặc dù tôi không chắc rằng Duy yêu tôi. - Long đã đoán đúng, ban đầu tôi không nghĩ như vậy nhưng giờ thì tôi phải đồng ý với ý kiến của Long. - Hứa à… hứa gì chứ? - 365 ngày…đó chính là thời gian mà tôi quay về và cho Duy biết tôi Yêu Duy như thế nào! - Xin lỗi! nhưng giờ đây tôi đã có người yêu rồi! - Thật à! đó chính là ai? -hắn thất vọng. - Chính là Thầy Nguyên! - tôi thẳng thừng. - Tôi không tin! tôi không tin! - hắn quát. - Không tin thì sao hã! - tôi quát lại vì nếu không lát nữa tôi sẽ khóc mất. - Chào Duy!! xin lỗi vì đã làm phiền! - hắn đang khóc à, 2 hàng nước mắt đã rơi từ lúc nào. - - tôi vẫn im lặng. - Trước khi đi tôi có thứ này muốn trao cho Duy - Là gì?? - tôi khẻ nhép môi. - Đây, đây là món quà tôi chưa kịp tặng cho Duy trước khi lên Sài Gòn. Bây giờ tôi sẽ trao nó cho Duy xem như món quà cuối cùng tôi tặng cho Duy. - hắn đưa tôi 1 chiếc hộp màu xanh dương. Tôi vớ tay cầm lấy chiếc hộp đó, vừa trao cho tôi xong hắn đã chạy vụt đi. Bây giờ trong lòng tôi đang rất rối bời, bóng của hắn dần vụt đi trong bóng tối mù mịt của công viên. Tôi chỉ muốn nói với hắn rằng “Phong à! anh đừng chạy đi như thế chứ, em xin lỗi đã đối xử với anh như thế! Anh đừng bỏ em đi mà huhuh, em nhớ anh nhiều lắm”
|