Chuyện Tình Lớp Trưởng Lớp Phó
|
|
Đứng trước phong cảnh đẹp như trong tranh nó thích thú kêu lên - woa đẹp qúa sao cậu tìm được chỗ này vậy.Hắn không trả lời ngồi xuống thảm cỏ nó cũng ngồi theo.cả hai cùng ngồi đó ngắm cảnh,nó ngửa mặt lên trời - trăng hôm nay đẹp qúa. - thích không? Hắn hỏi - thích.nó trả lời,nó ngã lưng ra sau nằm lên thả cỏ sanh mướt gối đầu lên 2 tay nhì bầu trời rồi nhìn sao cả vầng trăng tròn đang toả ánh sáng lung linh huyền ảo,nó cứ mải ngắm nhìn mà không biết hắn đang nhìn nó nãy giờ. Nó quay sang nhìn hắn thì gặp ngay ánh mắt hắn đang nhìn nó nó thấy hơi lạ liền hỏi. - sao nhìn tôi mãi thế! - thích.nó và hắn luôn á khẩu trước từ này nên nó không không nói gì thêm nữa quay lại ngắm cảnh,được hồi lâu hắn lên tiếng - Nguyễn Mạnh Hùng. Nó cả thấy lạ "tên này không biết hôm nay bị làm sao mà gọi hẳn họ tên mình ra như thế" - hửm! Hắn nhìn nó,nó cũng nhìn hắn im hồi lâu cả hai vẫn nhìn nhau,những cơn gió thổi tóc nó và tóc hăn bay phất phơ. - TÔI YÊU CẬU.
#170 | Tác giả : meodem - kenhtruyen.com
Nó mở to đôi mắt kinh ngạc lên nhìn hắn,hắn vừa nói gì hắn nói yêu..yêu nó,nó chưa kịp phản ứng gì thì hắn cúi xuống 2 tay chống xuống thảm cỏ,mặt hắn càng ngày càng gần mặt nó gần,gần hơn nữa,nó thấy hơi thở của hắn phả vào mặt nó và rôi hắn đặt lên đôi môi nó một nụ hôn nhẹ nhàng sâu lắng,nó sốc giương mắt lên nhìn hắn,hắn nhẹ nhàng rời khỏi bờ môi nó,nó không biết chuyện gì đang sảy ra thế này hắn một thằng con trai nói yêu nó một thằng con trai,vị lớp truởng nói yêu nó một vị lớp phó truyện gì đang xảy ra thế này,hắn đã làm gì thế này,hắn đã cuớp đi nụ hôn đầu đời của nó (suy nghĩ của nó) nó bật dậy nhìn hắn. - cậu....cậu..vừa...nói gì và vừa làm cái trò gì vậy?. - tôi yêu cậu!.hắn nói lại câu nói vừa rồi đầy rứt khoát không một chút ngập ngừng,nó đơ ra đó tự tát vào mặt mình,đau,đau thì không phải mơ nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này? Nó đứng dậy chạy đi mất hút.Hắn thẫn thờ ngồi đó nhìn theo nó đang chạy đi,hắn đã nghĩ tới việc bị nó từ chối mà đồng ý sao được một thằng con trai đi yêu một thằng con trai,hắn thấy quặn đau nơi con tim của mình,hắn cười,nụ cười mặn đắng.
|
Hình như m.n quên truyện mình rồi hay sao ý chả thấy ai ý kiến ý cọ gì cả *buồn*.
Nó chạy về phía mọi người đang đốt lửa trại nó không biết sao nó lại chạy nữa,nó sợ hắn chăng?,nó kinh tởm hắn chăng? Nó không biết,không biết,nó thẫn thờ trở về trại chui vào trong và ngủ nhưng không tài nào ngủ được.đã 12h giờ đêm nó vẫn chưa ngủ được,không thấy hắn đâu cả,nó cũng không muốn nghĩ nữa cố tìm kiếm giấc ngủ hôm nay nó đã qúa mệt mỏi và căng thẳng mãi về sau nó cũng đi vào giấc ngủ.Sáng hôm sau nó uể oải thức dậy,không thấy hắn đâu chắc đêm qua hắn không hề quay lại đây,nó thắc mắc không biết hắn đi đâu rồi lại nghĩ về chuyện tối qua nó thấy đau đầu lắc đầu nguầy nguậy.Buổi dã ngoại vui chơi vẫn tiếp tục đến chiều ai cũng vui vẻ riêng nó thì không,nó chả có tâm trạng để vui chơi tí nào,nó thường ngày vui vẻ hoạt bát là thế mà bây giờ trông vô cùng ủ rũ làm cho ai cũng cảm thấy lạ đám bạn hỏi thăm nó thì nó bảo hơi mệt rồi nó xin phép về thành phố trước,vẫn không thấy hắn đâu hỏi thăm thì biết hắn đã về thành phố từ tối qua không ai biết lí do là gì cả chỉ mình nó biết.trở lại Hà Nội lại trở lại nơi phồn hoa,tấp nập và ồn ào nó mệt mỏi trở về nhà,mẹ nó thấy nó và hắn về sớm hơn lịch trình hắn thì về từ tối qua còn nó thì hiện giờ đang đứng trước mặt mẹ nó nên hỏi nó có chuyện gì nó cũng chỉ nói là hơi mệt nên về trước,nó vào nhà tắm rửa rồi mệt mỏi lên giường đi ngủ vì tối qua ngủ muộn nên nó vừa nằm xuống là ngủ luôn.2h chiều nó cứ nằm trên giường chả biết làm gì đáng lẽ vào giờ này là nó đang chuẩn bị sang nhà hắn lật tung nhà hắn lên,nhưng hôm nay nó lại không muốn sang,nó sợ chạm mặt hắn trong đầu nó cứ văng vẵng câu nói của hắn,hắn nói yêu nó ư? Sao có thể được,hắn,nó hai thằng con trai sao có thể.Nó thấy bức bối trong người liền bật dậy đi ra ngoài,ra đến ngoài nó hướng ngay về nhà hắn định bước tới nhưng lại khựng lại quay ngược lại hướng khác.Nó cứ bước thẫn thờ trên đường con đường này là nơi hằng ngày nó vẫn cùng hắn đi đến trường,kia là quán kem mà nó thích lúc nào cũng lôi hắn vào mua cho nó ăn và kia là nơi nó bị đám du côn đuổi bắt,hắn đã cứu nó băng vết thương cho nó,hắn còn ôm nó khi mà nó rét run vì gặp trời mưa.Tất cả đều chứa bao kỉ niệm giữa nó và hắn."Ôi! sao mình toàn nghĩ về cậu ta thế này" nó tự nhủ rồi lắc đầu lia lịa,tự tát vào mặt mình cố đuổi những suy nghĩ về hắn đi,nó quay đầu trở về nhà không muố nghĩ gì nữa,nó quay đầu lại,khi nó gần đến nhà trước cổng nhà nó....ai kia....quen,quen lắm.....là hắn phía xa xa kia không ai khác chính là hắn,hắn cũng đang bước chậm rãi trên đường gương mặt gợn chút buồn cuối cùng dừng lại trước cổng nhà nó nhìn vào trong,nó muốn chạy ra khoác vai,bá cổ vui vẻ nói chuyện với hắn lôi hắn đi hết chỗ này chỗ nọ,dụ dỗ hắn chơi game,bực mình thì đấm cho hắn vài cú nhưng nó không làm thế,nó không muốn gặp hắn lúc này.Hắn cứ đứng đó nhìn vào nhà nó,hắn muốn gặp nó định bấm chuông nhưng hắn không dám,hắn ngĩ chắc bây giờ nó đang sợ hắn kinh tởm hắn lắm,hắn đã lấy hết can đảm để nói yêu hắn và kết qủa thì thuận theo lẽ tự nhiên nhưng trái ngược với mong muốn của hắn,hắn đã nói ra tình cảm của hắn với nó hắn vui nhưng vui ít hơn buồn hắn quay đầu lại bước đi.Hắn khựng lại phía xa xa kia là nó,là nó người đã cướp mất trái tim hắn 2 ánh mắt bắt gặp nhau,cả hai cứ đứng đó nhìn nhau lâu,lâu lắm rồi hắn thấy sự hiện diện của mình lúc này là không hợp lí chút nào hắn đau khổ quay đầu lại bước đi.Nó đứng đó thấy hắn bước đi nếu là trước kia thì nó đã gọi hắn đứng lại rồi còn bây giờ nó cứ đứng đó nhìn hắn bước đi,hắn cứ bước đi xa dần,xa dần rồi khuất bóng.Nó vào nhà cứ thơ thẩn như người mất hồn,mẹ nó thấy thế thì lo lắm thường ngày vào giờ này không bao giờ thấy nó ở nhà hết mà nó đang ở nhà hắn vậy mà hôm nay cả ngày chả thấy nó đi đâu chỉ thấy ra ngoài một lát rồi về hỏi thì nó không trả lời,phía nhà hắn mẹ hắn cũng thấy lạ lắm hôm nay nó không đến đây đứa con trai của bà cũng không đi sang đó mặt mày ủ rũ và buồn bã bà hỏi thì hắn nói mệt rồi lên phòng.Tối hôm đó trời đổ mưa. Sáng hôm sau nó thức dậy vệ sinh cá nhân ăn sáng rồi chuẩn bị đi học,hôm nay nó đi một mình không thấy hắn đâu chắc là hắn đã đi trước rồi nó nghĩ vậy rồi đến truờng,nó vào lớp và tiết học đầu tiên bắt đầu,hôm nay,hắn không đi học....
|
Nó bước vào lớp đi đến chỗ ngồi,hắn vẫn chưa đến,thuờng ngày hắn đi học rất sớm mà sao hôm nay.... Đám bạn trong lớp đã quen với việc ngày nào nó cũng cùng hắn đi học hôm nay thấy nó đi một mình thì cảm thấy là lạ và vị lớp phó hàng ngày vui vẻ hoạt bát là thế nhưng bây giờ lại im lặng không nói lời nào gương mặt trông rất sầu não tính hỏi thăm nhưng không ai dám,lại thôi.Nó cứ ngồi tại chỗ không nói không rằng gì hết,đám thằng Phong tới bắt truyện nó cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện,hắn vẫn chưa đến.và rồi tiết học đầu tiên bắt đầu,hắn vẫn chưa đến,rồi tiết thứ hai,thứ ba,hắn không đến,không ai biết tại sao hắn nghỉ,nó cũng không suốt buổi sáng hôm đó nó không được chữ nào vào đầu nó thắc mắc tại sao hắn không đi học,vì nó ư? Không hắn coi việc học y như mạng sống của mình vậy,vậy tại sao? Nó tự hỏi và nó chợt nhận ra từ hôm qua đến giờ nó chỉ nghĩ về hắn chỉ mình hắn chưa ai làm nó nghĩ ngợi nhiều như vậy cả.Buổi chiều nó ở nhà không đi đâu cả nó không biết đi đâu khác ngoài nhà hắn nhưng nó không dám sang nó cứ nằm trên giường rồi mở máy tính chơi game những trò chơi thường ngày làm nó thích thú ngồi suốt cả buổi cũng không biết chán vậy mà bây giờ chúng trở nên vô vị và nhạt nhẽo nó tắt máy rồi lại mở lên,nó gõ dòng chữ "Tình yêu là gì?"
#178 | Tác giả : meodem - kenhtruyen.com
"Tình yêu là khi hai người ở gần nhau,được ở bên nhau thì thấy vui và hạnh phúc còn khi xa nhau thì thấy nhớ luôn nghĩ về hình bóng người đó muốn yêu và được yêu" (định nghĩ của riêng mình). Nó đọc những dòng chữ đó,nó thấy vui khi ở bên hắn,nó vuj vẻ cười đùa với hắn,nói chuyện với hắn,học cùng hắn,đi chơi cùng hắn.Lúc hắn nói yêu nó,nó đã rất kinh ngạc mà bỏ đi nó cảm thấy sợ hắn vậy mà giờ đây khi hai ngày không được gặp hắn thì nó thấy nhớ hắn,luôn nghĩ về hắn,có phải nó đã yêu hắn rồi không?."Yêu? Mình yêu hắn ư?" nó tự nhủ rồi như không muốn tin nó không nghĩ ngợi gì nữa cố xua đi ý nghĩ trong đầu nó,"không thể,không thể có chuyện đó được mình và cậu ta sao có thể mìh và hắn đều là con trai mà","đúng mình không yêu hắn haha" nó tự nhủ như vậy cố trở lại như mọi ngày nó cười nhưng nụ cười không hề vui tí nào nó cố tìm việc gì đó để làm cho quên những suy nghĩ về hắn đi,nó học bài,làm bài tập rồi nó gặp một bài toán khó không giải được,nó lại nhớ đến hắn,những lúc nó thấy không hiểu bài hay gặp một bài tập khó nó liền hỏi hắn rồi sẽ đâu ra đấy ngay,ngay cả lúc học nó cũng nghĩ về hắn.Buổi sáng hôm sau nó vẫn một mình đến trường tâm trạng vẫn không vui lên được,vào đến nó liền hướng về phía bàn của nó như muốn tìm lại một hình bóng... Trống không,vẫn không có ai,hắn vẫn chưa đến mà nó cũng không biết hắn có đến không,nó lại ngồi một mình im lặng cho đến hết buổi hắn vẫn không đi học,nó muốn hỏi cô Hương,hỏi mẹ nó nhưng không hiểu sao lại không dám,nó lại một mình lủi thủi đi về con đường hôm nay sao thật dài vì không có hắn ư? Phải không? Thường ngày nó cùng hắn vừa đi vừa nói chuyện,la cà dọc đường thoắt một cái là đến nhà,Nó lại ngĩ về hắn.Về đến nhà ăn trưa xong nó mở TV ra xem một bộ phim hài ai xem cũng cười chảy cả nước mắt nhưng mặt nó khi xem không hề có biểu cảm gì nếu là trước đây khi xem cùng hắn là nó đã cười lăn lộn đập ghế đập bàn làm hắn sợ mặt xanh lại rồi,Nó lại nghĩ tới hắn.nó đầu hàng con tim nó rồi,nó yêu hắn,nó không thể chịu đựng được nữa nó muốn gặp hắn,ngay bây giờ,nó đứng dậy ra khỏi nhà nó sẽ sang nhà hắn bước ra đến ngoài nó khựng lại không muốn đi nữa,nhưng rồi con tim nó thôi thúc nó bước tiếp,nó bước đi..... Đây rồi nó đang đứng trước cổng nhà hắn cánh cổng quen thuộc,nó đưa tay lên định bấm chuông nhưng nó khựng lại,rụt tay lại nó không dám,nó quay đầu quay trở về trong đầu nó có hai luồng suy nghĩ là đi vào và đi về và nó chọn đi về,nó quay đầu bước đi nhưng bị ai đó gọi lại - Hùng,M.Hùng đứng lại cô bảo nó quay lại nơi có tiếng phụ nữ quen thuộc gọi nó là cô Nga mẹ hắn,nó lễ phép chào hỏi: - dạ cháu chào cô - sao đến đây mà không vào nhà vậy mà sao mấy hôm nay không thấy cháu sang nhà vậy? Thằng N.Hùng đang ốm đấy! Cái gì hắn bị ốm ư? Thảo nào hắn nghỉ học,bỗng dưng nó cảm thấy lo lắng,hắn bị ốm,tại sao tại nó ư? Nó không trả lời câu hỏi của mẹ hắn mà hỏi ngược lại bằng giọng lo lắng. - Cậu ấy bị ốm....có nặng không cô? Mẹ hắn thấy nó lo lắng hỏi han như vậy thì thấy an tâm rồi 2 ngày nay nó không đến đây mẹ hắn tưởng hắn và nó có chuyện gì đó nên thấy lo lắng lắm hỏi hắn thì hắn không trả lời nay thấy nó như vậy thì vui lắm - Tối qua nó sốt cao lắm nhưng bây giờ thì đỡ rồi cháu vào thăm nó đi! Nó vâng dạ rồi chạy vào nhà luôn. Hắn về nhà vào đêm hôm đó khi đã nói lời yêu với nó thấy nó kinh ngạc bỏ chạy hắn buồn lắm,hắn về nhà.Mẹ hắn thấy hắn về sớm cũng hỏi han hắn chỉ bảo mệt rồi lên phòng,hắn lên phòng leo lên giường,hắn nghĩ về nó chắc bây giờ nó đang kinh tởm hắn lắm hắn buồn,đau,đau lắm một dòng nước lăn dài trên má hắn,sáng hôm sau hắn thức dậy chắc bây giờ mọi người cả nó nữa đang chuẩn bị cho một ngày vui chơi thật vui vẻ trước khi về nhà vào buổi chiều muộn.2h chiều hắn thấy ngột ngạt nên ra đường đi dạo,cứ bước đi rồi hắn đã đứng trước cổng nhà nó từ lúc nào hắn cứ nhìn vào trong giờ này chắc nó chưa về hắn quay đầu định quay về thì xa xa kia nó đang đứng đó nhìn hắn,hắn tự nhủ sao nó lại ở đây đãng lẽ nó đang vui chơi thoả thích với bạn bè cơ mà sao giờ lại ở đây cả hai cứ đứng đó nhìn nhau,rồi hắn quay đầu bỏ đi.Buổi tối hắn lại ra ngoài vẻ mặt ủ rũ não nề lại một lần nữa hắn lại đứng trước cổng nhà nó nhìn vào trong phòng nó vẫn sáng đèn.Rồi trời đổ mưa hắn vẫn đứng đó hàng nước mắt lăn dài hoà cùng cơn mưa....
|
Nó đi vào mẹ hắn cũng vào theo giờ nó chỉ muốn gặp hắn thật nhanh thôi,đang đi thì mẹ hắn gọi nó lại -M.Hùng cháu giúp cô đưa đồ ăn lên cho nó với,cháu khuyên nó ăn hộ cô từ tối qua nó chả chịu ăn gì? Nó khựng lại đợi mẹ hắn hâm lại ít cháo rồi nhanh chóng bưng lên đây rồi phòng hắn đây rồi nó khựng lại một lát chần chừ không dám mở nhưng hắn đang ốm,hắn đang đói không thể mặc kệ hắn được. Hắn đang nằm trên giường co ro vì lạnh,môi tái nhợt,hắn vẫn còn sốt mồ hôi lạnh trên trán túa ra lâu lâu lại ho lê khổ sở đêm hôm đó hắn bị ướt hết và giờ như thê này đây,hắn nửa tỉnh nửa mơ cảm nhận thấy cửa phòng mình mở ra tiếp đó là mùi cháo sộc vào mũi hắn,mùi cháo làm hắn khó chịu cồn cào muốn nôn đoán là mẹ mình hắn nhăn nhó thều thào - Con không ăn đâu mẹ mang ra đi,con muốn ngủ.hắn nói hết câu liền ho khụ lên một tràng,chả thấy động tĩnh gì không có tiếng bước chân,không có tiếng cửa phòng bị đóng,im lặng hắn nghĩ sao mẹ hắn vẫn ở trong phòng. Rồi một bàn tay mát lạnh sờ lên trán hắn mát,mát lắm hắn lấy tay mình giữ bàn tay đó trên trán mình,hắn thấy lạ bàn tay này mềm mại,nhỏ nhắn,mịn màng,bàn tay này,bàn tay này...... Hắn mở mắt ra ngạc nhiên người hắn yêu đang ở ngay trước mắt hắn,nó đang trước mắt hắn,đau đáu nhìn hắn đầy lo lắng hắn muốn vùng dậy ôm chầm lấy nó cho thoả nối nhớ 2 ngày nay hắn không gặp nó tuy 2 ngày rất ngắn nhưng với hắn y như hai năm,hắn muốn gặp nó nhưng hắn không thể.Hắn gạt tay nó ra quay lưng lại với nó lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh. - sao cậu đến đây? hắn hỏi nó không trả lời câu hỏi của hắn kéo hắn lại đối diện với nó,hắn ngạc nhiên lắm sao hôm nay nó lạ vậy,giờ hắn đang đối diện với nó,nó không nói gì cho đến khi nó đưa thìa cháo lên trước mặt hắn. - ăn! - tôi không muốn ăn! Hắn trả lời - phải ăn.nó cương quết bắt hắn ăn bằng được,nếu là mẹ hắn thì hắn đã không chịu ăn và trùm chăn kín đầu rồi nhưng đây là nó,là nó.Hắn nhìn nó ánh mắt cương quết đang nhìn hắn chằm chằm rồi hắn ngoan ngoãn há miệng cố nuốt,hắn thấy hạnh phúc.2 thìa,3,4 một lát sau nó đã bắt hắn ăn hết bát cháo,Nó nhìn hắn mãn nguyện,Hắn nhìn vẻ mặt mãn nguyện của nó.Rồi hắn lên tiếng nhắc lại câu hỏi lúc đầu. - Sao cậu lại đến đây? Nó ngập ngừng một lát hai ngày qua nó đã suy nghĩ rất nhiều về hắn về ngày đầu gặp hắn rồi những ngày sau đó khoảng thời gian đó thật đẹp nó với hắn càng ngày càng thân nhau rồi và giờ nó nhận ra thứ tình cảm đó không phải tình bạn nữa mà là Tình Yêu. - tôi nhớ cậu,hai ngày qua không được gặp cậu tôi thấy khó chịu lắm,tối hôm đó cậu đã cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi,hình như....tôi...tôi yêu cậu mất rồi! Hắn không tin vào tai mình nữa,nó...nó nói yêu hắn,hắn không đơn phương tim hắn lại đập rộn ràng,hắn nhìn nó,nó nhìn hắn,hắn vùng dậy ôm chầm lấy nó Mạnh Hùng nhỏ nhắn đang yêu đang trong vòng tay củ hắn giờ hắn đang rất rất rất hạnh phúc xiết chặt nó vào lòng,Nó thấy ấm lắm,nó vui,nó hạnh phúc cánh cửa vừa nãy còn mở nay đang từ từ khép lại mẹ nó đang cười ngoài cửa,hắn và nó cứ ôm nhau như thế không muốn rời xa nhau. - Đó không phải nụ hôn đầu đời của cậu đâu! - WHAT????????? --THE END-- vậy là mình đã lăn lộn ở đây đk một thág rồi vào một buổi trưa mình đã vô tình tìm thấy web này và lập njck và đượk m.n gọi là tác giả này kia mình vui lắm rất cảm ơn m.n đã ủng hộ truyện của mình "Chuyện tình lớp trưởng lớp phó" xin kết thúc tại đây.mình mong m.n sẽ tìm thấy ty cho mình.Thân ái chào tạm biệt và hẹn gặp lại (cái này không chắc chắn mấy).pjpj
|
trời tg viết xong tr này chắc bị tự kỷ nặng quá hjhjhj.... thích nhất màu sắc trẻ con như zậy á.....thank tg nhak
|