Đúng Là Đồ Đáng Ghét, Khó Ưa Mà !!!
|
|
Buổi chiều nhanh chóng qua đi, môn thi thứ hai cũng hoàn thành một cách xuất sắc, Thiên Vũ vui vẻ cùng Nhất Anh trở về nhà - Bin lên phòng nghỉ tí đi, chắc là mệt lắm phải không, còn ngày mai nữa thôi cố gắng nha! - Gọi ox không được hay sao? Vợ ngại đúng không? - Ơ…không phải…thôi ox lên phòng nghỉ đi – Nhất Anh đẩy Thiên Vũ lên phòng, không phải ngại mà là do Nhất Anh chưa quen thôi Nấu nướng xong cơm chiều, cả hai cùng ăn một cách vui vẻ, ăn xong, Nhất Anh hôn lên má Thiên Vũ một cái rõ kêu, Nhất Anh đẩy Thiên Vũ vào phòng ôn bài - Ox ôn bài đi…cấm cãi!!! Nhất Anh không cho Thiên Vũ kịp nói gì đóng cửa phòng chạy xuống bếp dọn dẹp bàn ăn. Từ ngày có mặt Thiên Vũ trong căn nhà này Nhất Anh thường xuyên ăn cơm ở nhà và bây giờ còn tự mình vào bếp nấu những món ăn ngon cùng Thiên Vũ thưởng thức…nhìn hai người họ cứ như đôi vợ chồng son thật hạnh phúc….Thiên Vũ vào phòng miệng nỡ một nụ cười thật tươi, ngồi vào bàn bắt đầu ôn lại những kiến thức cũ Nhất Anh đang dọn dẹp trong bếp, chuông điện thoại vang lên - Alo…anh nghe nè Tuyết Nga - Anh lúc này khoẻ không, lâu quá không gặp anh - Uhm cảm ơn em, anh khoẻ, em cũng thế chứ? - Dạ, vâng. Hôm nào rãnh rỗi bọn mình gặp nhau nhá - Uhm hihi hôm nào em rãnh cứ gọi cho anh - Dạ, vậy chiều mai anh có rãnh không? - “Chiều mai mình định tổ chức tiệc mừng Bin thi xong…” Ah chiều mai anh có việc chiều mốt nhé! - Dạ, hihi vậy nhé anh, chiều mốt mình gặp nhau. Em phải vào trực rồi, chào anh nhé! - Uhm chào em Thiên Vũ vừa bước xuống lầu vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Nhất Anh với Tuyết Nga, gương mặt hầm hầm đi về phòng. Ngồi trước bàn học nãy giờ, ôm cuốn sách trong tay mà tâm trí không thể nào tập trung được, bỏ quyển sách xuống, đi qua phòng Nhất Anh, mở cửa một cách thô bạo, Nhất Anh đang trong phòng tắm bước ra vẫn là thói quen cũ, vẫn là cái khăn hôm ấy….đôi môi lắp bắp, gương mặt đỏ ửng bất ngờ khi nhìn thấy Thiên Vũ còn Thiên Vũ trân trân nhìn Nhất Anh, làn da trắng, dáng vẻ thẹn thùng làm Thiên Vũ quên đi điều mình muốn hỏi…đứng đó trân trân nhìn Nhất Anh…. - O…Ox qua đây làm gì….về…về phòng ôn bài đi – Nhất Anh quay sang nhà tắm định bước vào nhưng Thiên Vũ nhanh hơn chạy lại giữa chặc cánh cửa - B…Bin…định làm gì? - ….. - Mau tránh ra…không đùa đâu nhá! Thiên Vũ miễm cười tiến lại gần, Nhất Anh thì thục lùi về phía sau, người tiến người lùi… Thật ra Thiên Vũ nhìn thấy bộ dạng của Nhất Anh hiện giờ rất đáng yêu cậu chỉ muốn trêu Nhất Anh, Nhất Anh lùi đến chiếc giường hết đường lùi, Thiên Vũ càng tiến sát Nhất Anh hơn. Nhất Anh nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng của Thiên Vũ hoảng sợ…tay cố với lấy chiếc chăn nhưng không được còn ngã nhào ra giường…có khổ không kia chứ…Thiên Vũ từ từ tiến sát vào Nhất Anh, đè lên người Nhất Anh, Nhất Anh cố đẩy ra nhưng không thể được….Thiên Vũ giữa chặt hai tay của Nhất Anh môi cậu tìm đến đôi môi của Nhất Anh. Ban đầu Nhất Anh chống cự nhưng càng về sau cậu không thể nào chống cự nỗi nụ hôn mãnh liệt của Thiên Vũ dành cho cậu, đôi mắt khẽ nhắm nghiền lại, Nhất Anh đáp trả nụ hôn mãnh liệt đó. Hành động của Thiên Vũ bây giờ không còn là trêu Nhất Anh nữa mà…mà …Tay Thiên Vũ không chịu ở yên một chỗ mà táy máy khắp người Nhất Anh, Nhất Anh khẽ rên nhẹ làm Thiên Vũ thêm phần kích thích….Thiên Vũ hôn lên môi, hôn lên trán, hôn lên mái tóc còn ướt nước của Nhất Anh, hôn xuống cổ, hôn lên bờ ngực trần….Nhất Anh bấu lấy lưng cửa Thiên Vũ làm Thiên Vũ càng thích thú…. “Ui trời ui tg chóng mặt quá đi mất” - Nhất Anh – Thiên Vũ gọi nhẹ, Nhất Anh mở mắt ra nhìn Thiên Vũ một cách âu yếm – Cho Bin nhé! – Nhất Anh khẽ gật đầu Thiên Vũ miễm cười, lại tiếp tục hôn lên đôi môi của Nhất Anh, hôn lên cổ, hôn lên bờ ngực trần và chẳng mấy chốc hai cơ thể họ đã không còn mảnh vải trên người…cứ thế…cứ thế…từng nất thịt trên người Nhất Anh được Thiên Vũ khai thác một cách không thương tiếc….hơi thở càng trở nên gấp gáp hơn….
|
32. Là những người bạn thật sự 6h sáng Thiên Vũ mở mắt ra nhìn sang bên cạnh Nhất Anh đang ngủ một cách đáng yêu, hôn lên má Nhất Anh một cái làm Nhất Anh tỉnh dậy - Bin dậy rồi sao? Mấy giờ rồi nhỉ? – Giọng còn ngáy ngủ, đôi mắt chưa mở hết nhìn Thiên Vũ còn Thiên Vũ im lặng vờn giận dỗi, chau mày, hai tay khoanh lại - Sao thế? – Nhất Anh - Bin nào ở đây thế? Thằng đó là thằng nào? - Ơ… “Cái đồ đàng ghét, khó ưa thật mà!!!” – Nhất Anh thầm nghĩ – Dậy mau đi sắp đến giờ thi rồi - Em nói ai thế? – Thiên Vũ - Em????? – Nhất Anh ngây thơ chỉ ngón tay vào mặt mình hỏi - Đúng anh hỏi em đấy? - Thì là…ox mau dậy đi trễ bây giờ – Nhất Anh xấu hổ, đứng dậy định vào nhà tắm nhưng… - Nằm đó…để anh… - Thiên Vũ bế Nhất Anh vào trong, giúp Nhất Anh vệ sinh xong Thiên Vũ bế Nhất Anh lại giường – Từ nay gọi anh xưng em, gọi chồng xưng vợ, cấm cãi, từ nay em đã là vợ của anh, Nhất Anh đã là vợ của Thiên Vũ rồi đấy nhá! - Nhưng mà lúc có nhiều người thì sao gọi thế được, ngại chết ý… - Bây giờ chồng cho phép nhưng sau này thì phải gọi như thế, biết không? – Thiên Vũ nói bằng giọng gia trưởng - Uhm biết rồi, đồ đáng ghét – Nhất Anh nói rất nhỏ nhưng Thiên Vũ nghe được, miễm cười ma lanh - Vợ vừa nói gì thế? - Nói…nói gì đâu…thôi mau đi ăn sáng rồi đi thi kìa trễ giờ bây giờ - Hôm nay anh tạm tha nhá! Em nằm đây ngủ thêm tí nữa nha, đau lắm phải không? Anh yêu vợ nhiều lắm – Thiên Vũ hôn lên trán Nhất Anh thỏ thẻ, Nhất Anh thấy hạnh phúc vô cùng - Em cũng yêu anh! Thiên Vũ thay quần áo xong bước xuống nhà bếp ốp la hai cái trứng mang lên cho Nhất Anh - Em ngủ tí nữa dậy ăn tạm cái này nhé, trưa anh về anh nấu cơm cho, em cứ nằm nghỉ nhé - Em biết rồi, anh phải làm bài tốt đấy - Uhm… - Thiên Vũ hôn lên má Nhất Anh rồi ra xe đi đến phòng thi Ngày thi cuối cùng cũng qua nhanh chóng, Thiên Vũ bước ra phòng thi muốn nhanh chóng về gặp Nhất Anh…sao mới xa nhau có mấy tiếng mà Thiên Vũ đã thấy nhớ… - Thiên Vũ – Tuyết Lam, Lệ Quyên, Thanh Tuấn gọi - Hey…mọi người làm bài tốt không? – Thiên Vũ đi lại - Tốt hihi còn Vũ - Dĩ nhiên - Trời…góm quá – Lệ Quyên trề môi - Hihi thôi bây giờ bọn mình đi ăn nhá – Tuyết Lam - Uhm hihi đi nha Vũ – Lệ Quyên - Ơ…mình… - Thiên Vũ không muốn đi nhưng mà hôm qua đã không đi rồi chẳng lẽ hôm nay lại từ chối nữa - Vũ, sao vậy? Không muốn đi sao? – Tuyết Lam - Ah không…hay mọi người qua nhà mình nấu ăn cho vui hen – Thiên Vũ gãi đầu vì cái suy nghĩ của mình, Thiên Vũ muốn về với Nhất Anh lại không thể từ chối ba người kia đành vậy… - Uhm cũng được đó hihi…để Lam gọi chị Nga qua chơi cho vui hen - Ơ…uhm Lam gọi đi Cả bọn tấp qua chợ mua nguyên liệu nấu nướng, Thiên Vũ biết Nhất Anh thích ăn súp cua nên cố tình mua về nấu cho Nhất Anh bất ngờ
|
Tại nhà Nhất Anh, mọi người vào nhà rôm rả tiếng cười nói, Nhất Anh trong phòng nghe ồn ào bước xuống nhưng dáng đi không được bình thường như mọi ngày…Thiên Vũ vừa vào phòng, nhìn thấy Nhất Anh đi lại một cách khó khăn, Thiên Vũ xót xa chạy lại ôm Nhất Anh, Nhất Anh ngạc nhiên… - Sao lại khóc? - Thương vợ quá, đau lắm đúng không? - Uhm nhưng đỡ hơn nhiều rồi, dưới nhà có khách ah - Uhm là Lam, Quyên, Tuấn có cả chị Nga nữa - Em xuống chào họ nhé! - Không…em còn đau…nằm đây nghỉ đi, anh nói họ là được rồi - Uhm, vậy anh xuống dưới đi Đưa Nhất Anh lại giường nằm, Thiên Vũ đi xuống phụ mọi người - Ủa anh Nhất Anh đâu nãy giờ Lam không thấy - Anh ấy mệt, đang nằm nghỉ trong phòng, mọi người thông cảm nha! – Thiên Vũ trả lời, Tuyết Nga nhìn Thiên Vũ khẽ cười - Chị lên thăm anh Nhất Anh được không? – Tuyết Nga - Ơ…dạ Thiên Vũ đưa Tuyết Nga lên phòng Nhất Anh - Anh, chị Nga lên thăm anh này - Uhm, Nga ngồi ghế đi - Hai người ở đây nói chuyện em xuống phụ mọi người – Thiên Vũ nói nhưng ánh mắt lại lườm Nhất Anh, Tuyết Nga miễm cười Đợi Thiên Vũ ra ngoài, Tuyết Nga hỏi - Hai người??? Đẹp đôi thật đấy - Nga…em biết rồi sao? – Nhất Anh ngạc nhiên - Hihi em nhìn ánh mắt của hai người em đoán thế thôi, vậy tài tiên đoán của em cũng hay đấy chứ - Hihi cám ơn em - Sao lại cảm ơn em - Vì em không xem thường bọn anh - Anh nói gì thế…sao lại xem thường…em còn phải chúc phúc hai người ấy chứ…mà anh bị sao thế? Em nghe Vũ nói anh mệt - Ah không sao, anh cũng đỡ nhiều rồi Hai người cứ thế nói hết chuyện này đến chuyện khác vui vẻ cười nói với nhau nhưng đâu biết phía dưới có một người đang đứng ngồi không yên, nấu nướng chẳng tập trung gì cả - Vũ…mang rau lại giúp Lam với - …. - Cốc…Đang nghĩ gì đó thằng quỷ, Lam gọi mày nãy giờ không nghe ah – Thanh Tuấn - Lam gọi Vũ gì thế – Xoa xoa cái đầu, nhăn nhó, Thiên Vũ hỏi, còn Lệ Quyên, Thanh Tuấn, Tuyết Lam nhìn cười - Vũ đang nghĩ tớ em nào thế…nãy giờ cứ như người mất hồn ấy – Tuyết Lam - Hihi…có nghĩ tớ ai đâu chứ – Xạo thấy ghê luôn, nghĩ tới Nhất Anh mà chối bay bảy Tin…toon…tiếng chuôn cửa vang lên làm Thiên Vũ tránh khỏi kiếp nạn, vui mừng chạy ra cổng - Anh Bin – Song Thu cùng Thiên Minh đến - Anh hai…hai người đi đâu mà giờ mới tới - Đi mua đồ nấu nè thấy không nặng quá trời, còn không mau mở cửa – Song Thu Thiên Minh lắc đầu với hai cái đứa này, đi vào trong chào hỏi làm quen với mọi người trong nhà…nhưng không thấy Nhất Anh đâu… - Nhất Anh đâu rồi Bin - Uhm anh Nhất Anh đâu rồi nãy giờ em không thấy – Song Thu - Anh đây này – Nhất Anh thấy đỡ hơn nhiều nên đi xuống cùng với Tuyết Nga - Đây là…??? – Thiên Minh - Là Tuyết Nga bạn tớ, còn đây là Thiên Minh anh của Bin còn kia là Song Thu người yêu của Thiên Minh – Nhất Anh giới thiệu - Anh Nhất Anh… - Song Thu ngại ngùng, mọi người còn lại miễm cười trừ Thiên Vũ - Sao anh không ở trên phòng xuống đây làm gì? - Anh khỏe rồi mà Giờ Thiên Minh mới để ý tướng đi của Nhất Anh ngộ ngộ, mới hôm qua vẫn bình thường nhưng hôm nay sao??? - Binnnnn… - Thiên Minh gọi kéo dài, nhìn Thiên Vũ như ám chỉ điều gì đó - Dạ… - Thiên Vũ gãi đầu, ý bảo đừng nhìn em như thế? Em biết anh muốn nói gì…
|
Mọi người nhìn hai anh em khó hiểu còn Nhất Anh thì đỏ mặt không ngờ Thiên Minh tinh mắt đến thế…. - Hihi anh ngồi đây nói chuyện với anh Minh đi em vào phụ bọn họ - Tuyết Nga đỡ Nhất Anh ngồi xuống ghế đi vào bếp với Lam - Em đi với chị - Song Thu - Bin ngồi đây anh hỏi chuyện – Thiên Minh ngồi xuống, giờ ngoài phòng khách chỉ còn lại ba người con trai - Anh hai muốn hỏi em gì thế? – Thiên Vũ - Em đã làm gì Nhất Anh mà cậu ấy như thế hả? – Thiên Minh hỏi một câu quá ư là thẳng thắng, Nhất Anh đang uống nước phung cả ra ngoài - Em…em… - Em coi chừng anh đấy….có mà tối ngày ăn hiếp Nhất Anh - Em…em có ăn hiếp “Vợ” của em bao giờ - Thiên Vũ choàng tay qua eo Nhất Anh làm Nhất Anh ngại đến không biết đường nào mà chui, gỡ tay Thiên Vũ ra - Anh xin thua…ở đây đông người đấy – Thiên Minh bó tay với đứa em trai của mình, cậu cũng thấy hạnh phúc vì đứa em cậu trông hạnh phúc biết bao - Minh…tớ thật sự cám ơn cậu…đã hiểu và thông cảm cho tớ - Nhất Anh - Cái cậu này…nhưng mà còn hai gia đình nữa…tớ không dám nghĩ tới…nếu họ biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa… - Dù chuyện gì xảy ra em cũng bên cạnh Nhất Anh – Thiên Vũ nhìn Thiên Minh nói - Chị Lam chị làm gì đứng ở đây – Song Thu định ra ngoài gọi bọn họ vào trong cho vui, thấy Tuyết Lam đang đứng nhìn ra phía ngoài, Thu hỏi làm mọi người bên ngoài phòng khách nhìn lại với vẻ mặt tái xanh - Lam…nghe tất cả rồi sao? – Thiên Vũ nhìn Lam đang rưng rưng nước mắt, Thu ngạc nhiên - Lam…Lam…không cố ý nghe đâu…Lam… Mọi người trong bếp nghe ồn ào tất cả đều đi ra, thấy Lam rưng rưng nước mắt, ai cũng thắc mắc - Có chuyện gì thế, Lam? Sao em lại khóc – Tuyết Nga - Chị…em… Nhất Anh run đến tái méc mặt mài, Thiên Vũ nắm chặc lấy tay Nhất Anh dù như thế nào? Dù trời có sập xuống cậu vẫn không buông tay Nhất Anh…Thiên Minh, Song Thu nhìn Lam….cầu xin đừng nói ra…. - Lam sao thế? – Lệ Quyên Thanh Tuấn nhìn thấy cử chỉ của Thiên Vũ dành cho Nhất Anh, nghi ngờ…. - Ah không có gì đâu…tại bụi bay vào mắt làm em khóc thôi hihi – Tuyết Lam gãi đầu làm mọi người thấy nhẹ nhàng hơn - Con bé này – Tuyết Nga chỉ vào trán Tuyết Lam, Tuyết Lam miễm cười, nhìn Thiên Vũ - Thôi mọi người vào bếp giúp bọn này cho vui ở ngoài này chán lắm – Lệ Quyên Mọi người vui vẻ vào nhà bếp, Thiên Vũ, Tuyết Lam vẫn còn đứng đó, đợi mọi người đi hết Thiên Vũ đi lại Tuyết Lam nói - Cám ơn Lam - Vũ và anh Nhất Anh…??? - Phải…người Vũ yêu chính là Nhất Anh Lam lại khóc, Thiên Vũ lúng túng không biết làm gì bây giờ… - Lam không sao….chỉ là bất ngờ quá thôi…tụi mình vẫn là bạn tốt chứ - Lam chìa tay ra trước mặt Thiên Vũ, Thiên Vũ vui vẻ đưa tay nắm lấy tay Lam, nở một nụ cười - Uhm tụi mình vẫn là bạn bè tốt - Nè hai người kia có vào không hả? Làm biếng bọn này cho nhịn nhé! – Lệ Quyên - Bọn tớ vào ngay – Thiên Vũ cùng Tuyết Lam vui vẻ đi vào Lam lại phụ chị với Lệ Quyên, Song Thu nấu nướng, còn bọn con trai thì nhặc rau, gọt trái cây… - Hai người vui vẻ nhỉ, làm mình ghen tị quá… - Thanh Tuấn, Nhất Anh ngoái nhìn, Thiên Vũ vội biện minh - Cậu đừng có mà nghĩ lung tung - Hihi tớ nói vậy thôi làm gì nóng thế mà nè tớ thấy Lam thích cậu lắm đấy…chẳng lẽ cậu không có tình cảm với Lam sao? – Thanh Tuấn - Tớ… - Thiên Vũ nhớ lại lúc nãy Lam khóc tự nhiên thấy có lỗi với Lam quá - Cậu…cậu…như thế nào…có thích Lam đúng không…hihi để tớ làm ông mai cho hai người nhé! – Cuộc nói chuyện của hai người nhưng có một người thứ ba đang theo dõi, không tập trung nên con dao trược vào tay… - Ui… - Nhất Anh theo bản năng la lên làm mọi ánh nhìn đều đổ dồn về cậu, Thiên Vũ lo lắng, vội lấy bông băng - Anh…sao không cẩn thận gì hết vậy….gọt trái cây cũng bị đứt tay...sao không chú ý gì hết hả? – Thiên Vũ lo lắng đến cáo gắt làm Lệ Quyên và Thanh Tuấn nghi ngờ càng thêm nghi ngờ - Bin…anh không sao mà – Nhất Anh cố giải toả nghi ngờ trong lòng hai người họ khi thấy ánh mắt kỳ lạ ấy nhìn mình - Còn bảo không sao? Để em cầm máu lại…im nào…có nghe không hả? – Nhất Anh giật tay lại làm cho Thiên Vũ cáo gắt hơn - Bin…em đừng như thế…em làm Nhất Anh đau đấy – Thiên Minh - Anh xem…lần nào cầm dao cầm kéo là cũng bị thương tích thế này, bảo em làm sao không lo lắng chứ? – Thiên Vũ không còn nhớ mình là ai, Nhất Anh là ai chỉ biết là Nhất Anh có chuyện gì cậu không thể nào ngồi yên được - Vũ và Nhất Anh…chẳng lẽ hai người… - Lệ Quyên, Thanh Tuấn Điều Thiên Minh, Nhất Anh đang lo lắng, Nhất Anh tái mặt nhìn hai người họ, Thiên Vũ thì chẳng muốn dấu làm gì nữa - Hai cậu nói đúng…người tớ yêu chính là Nhất Anh – Thiên Vũ khẳng định, Nhất Anh thì lo lắng - Cậu…hai người… - Lệ Quyên nhìn sang Tuyết Lam – Lam cũng biết rồi đúng không? – Tuyết Nga nhìn em mình - Lam vừa mới biết, ban đầu thì cũng như hai người vậy nhưng mà…Lam không trách gì Vũ đâu tình yêu đâu thể nào ép buộc được kia chứ Tuyết Nga ôm em gái mình vỗ về - Lam nói đúng, chuyện này cũng bình thường thôi….bọn em đừng quá ngạc nhiên đến thế - Chị…chị cũng biết rồi sao? - Uhm…chị biết lâu rồi – Tuyết Nga làm mọi người đều ngạc nhiên trừ Nhất Anh cậu miễm cười cùng Tuyết Nga Lệ Quyên, Thanh Tuấn nhìn nhau rồi nhìn Thiên Vũ nói - Tớ xin lỗi… - Không có gì đâu…tớ hiểu mà, ai nhìn bọn tớ đều cảm thấy ghê sợ nhưng mà bọn tớ chẳng làm chuyện gì đáng sợ cả, bọn tớ chỉ là yêu nhau và muốn bên cạnh nhau như thế đâu làm hại đến ai… - Thiên Vũ - Không, bọn tớ không nghĩ thế…chỉ tại hơi bất ngờ thôi…hihi…cậu can đảm lắm dám bảo vệ tình yêu của mình, tớ làm sao có thể nghĩ hai người như thế kia chứ - Cám ơn cậu đã hiểu cho bọn tớ Thiên Vũ, Thanh Tuất bắt mạnh tay nhau, cười to làm cho không khí trở nên ấm áp hơn. Lệ Quyên nhìn hai người họ, khoé mắt cay cay miễm cười, mọi người trở nên vui vẻ hơn và tiếp tục công việc nấu nướng của mình. Cả Thanh Tuấn và Lệ Quyên không phải suy nghĩ về chuyện của Thiên Vũ và Nhất Anh quá nhiều mà chỉ là họ quá bất ngờ thôi, họ cũng mong cho hai người bạn của mình được hạnh phúc dù họ biết cuộc đời này không phải trải nhiều hoa hồng cho bọn họ…nhưng hai người ấy vẫn chúc phúc cho hai người bạn của mình, cầu mong cho tình yêu của họ không gặp quá nhiều chông gai như thế là đủ rồi.
|
33. Khoảng cách quê nhà và thành phố Tối đến - Anh đem gối qua đây làm gì? Sao không ngủ đi – Nhất Anh ngạc nhiên - Qua đây ngủ chung với “Vợ” mai chồng về rồi - Ngủ bên kia cũng được mà… - Không thích…có cho ngủ không thì bảo - Ờ…thì ngủ đi…cấm suy nghĩ bậy bạ, nằm bên đó cấm nhích qua đây – Nhất Anh đem cái gối chặng giữ cái giường, Thiên Vũ miễm cười lấn tới - Thế này làm sao mà ngủ hả vợ?...Như thế này mới ngủ ngon – Thiên Vũ ném cái gối xuống sàn, nhích lại gần ôm lấy Nhất Anh - Buông ra…định làm gì đây? Nằm im mà ngủ đi nếu không vợ cho lọt đất đấy – Nhất Anh đẩy Thiên Vũ ra, Thiên Vũ càng ôm chặt, càng làm tới - “Không nghe thì đừng trách sao đây độc ác” nghĩ thầm Nhất Anh cho một cú đạp, Thiên Vũ ngay tức khắc bay xuống sàn - Vợ làm cái gì thế hả? Định mưu sát chồng đấy hả? – Thiên Vũ bị một cú đau điến, đứng dậy, nổi quạo - Ai…ai biểu người ta nói mà không nghe – Nhất Anh hơi sợ, Thiên Vũ nhìn Nhất Anh trông Nhất Anh đáng yêu….đáng yêu quá - Được thôi…không cho thì ngủ dưới sàn Thiên Vũ vờn hờn dỗi, lấy gối nằm trên sàn không thèm lên giường nữa…Nhất Anh mặc kệ, nằm đó nhắm mắt lại….5p…10p…15p…không tài nào ngủ được. Hé mí mắt nhìn xem Thiên Vũ đã ngủ chưa nhưng chẳng thấy Thiên Vũ đâu cả, mở mắt ra nhìn quanh sàn vẫn không thấy, bực tức - Vừa nói muốn ngủ với người ta giờ đi đâu mất tiêu, đúng là đồ đàng ghét – Nhất Anh đập đập cái gối - Vợ bảo ai đáng ghét thế hả? Chẳng phải lúc nãy không cho chồng ngủ chung hay sao? Thiên Vũ thỏ thẻ bên tai Nhất Anh, Thiên Vũ không biết lúc nào đã đứng bên cạnh Nhất Anh làm Nhất Anh giật mình quay sang, môi chạm môi…Nhất Anh nhìn Thiên Vũ trân trân, tim đập thình thịch…Thiên Vũ miễm cười sẵn dịp làm tới ôm lấy Nhất Anh, hôn lên môi Nhất Anh một nụ hôn khá sâu khiến Nhất Anh muốn nghẹt thở….từ từ để Nhất Anh nằm xuống giường, đôi mắt Nhất Anh từ từ nhắm nghiền lại…những tiếng rên khẽ và sau đó là những mãnh vải vung vãy xuống sàn nhà…hai cơ thể họ đang hoà quyện vào nhau…hạnh phúc…và hạnh phúc… Mặt trời đã ló dạng, ánh nắng chiếu vào gương mặt Nhất Anh làm Nhất Anh tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh Thiên Vũ vẫn đang ngủ một cách ngon lành, miễm cười, hôn lên má Thiên Vũ, Thiên Vũ mở mắt ra - Vợ dậy rồi à - Uhm, chồng ngủ có ngon không? - Nằm bên cạnh vợ làm sao mà không ngủ ngon được – Thiên Vũ véo má Nhất Anh - Miệng lưỡi ghê nhỉ? Hèn gì có khối cô theo - Hihi vợ ghen à - Ai thèm… - Hihi bọn người kia làm gì chồng không quan tâm chồng chỉ yêu mình vợ thôi – Lại véo má Nhất Anh, Nhất Anh miễm cười - Sau này vợ không thể sinh con… - Vợ nói gì thế? Chồng không cần những điều đó chỉ cần được ở bên cạnh vợ như thế là đủ rồi, nếu vợ thích mình có thể xin con nuôi mà - Nhưng mà… - Thôi mà vợ…đừng nghĩ nhiều như thế... Bây giờ anh…. – Thiên Vũ nhìn Nhất Anh một cách ranh ma - Anh…anh sao.. - Anh muốn… - Không…không được, mau dậy đi…Thiên Minh với mọi người qua đây bây giờ đấy - Mặc họ… - Thiên Vũ đè lên người Nhất Anh - Không…được…- Nhất Anh cố đẩy Thiên Vũ ra nhưng chẳng thể nào được, gần Thiên Vũ Nhất Anh hoàn toàn không còn sức chống trả vì mọi cảm xúc đều hướng về Thiên Vũ cả rồi Qua kỳ thì đại học là lúc Thiên Vũ phải trở lại nhà mình dù không muốn xa Nhất Anh nhưng đã lâu Thiên Vũ không về thăm ba mẹ, đã đến lúc phải về rồi - Chúng ta đi được chưa? – Thiên Minh mang đồ của Thiên Vũ ra xe, Thiên Vũ nhìn Nhất Anh và mọi người tiếc nuối - Dạ, mình đi anh hai, chào mọi người nhé, rãnh thì xuống nhà Vũ chơi - Uhm bọn mình biết rồi, cậu về nhà đi khi nào có kết quả bọn này sẽ xuống - Uhm Vũ đi nhé – Thiên Vũ chào mọi người, nhìn Nhất Anh một lần nữa, ôm Nhất Anh Thiên Vũ nói: Vợ rán giữ gìn sức khỏe biết chưa? Không có chồng bên cạnh phải tự chăm sóc bản thân biết không? Nhất Anh ngại ngùng, trước mặt bao nhiêu người mà Thiên Vũ lại…Nhất Anh gật gật chẳng nói được gì cả, mọi người nhìn hai người họ miễm cười - Vũ làm bọn này ghen tị quá đi mất – Tuyết Lam - Phải đấy, ước gì mình cũng được như thế – Lệ Quyên - Chứ đây không quan tâm đó hay sao? – Thanh Tuấn làm mọi người cười phá lên - Anh Bin đi thôi, làm như không gặp lại anh Nhất Anh vậy – Song Thu kéo Thiên Vũ ra vì cũng trễ rồi nếu không đi sớm trời tối mất - Uhm đi đây…chồng đi nha vợ! - Uhm Thiên Vũ cùng Thiên Minh, Song Thu vào xe trở về quê nhà, Nhất Anh vẫn đứng đấy nhìn theo cho đến khi chiếc xe mất dạng…mọi người vào nhà Nhất Anh nói chuyện một chút rồi cũng ra về Chiếc xe lăng bánh trên con đường quen thuộc vẫn hàng cây xanh ngày nào mọi thứ dường như không hề thay đổi, mới mấy tháng rời xa nơi này giờ trở về trong lòng Thiên Vũ cảm thấy nhớ biết bao, nhớ ba mẹ, nhớ ngôi nhà thân yêu, nhớ căn phòng ấm áp, nhớ cái sân ngày nào cùng anh hai, nhóc Thu rược đuổi khắp sân, khẽ miễm cười…cảm thấy mình đã lớn hơn một chút rồi…thời gian chỉ mấy tháng trôi qua nhưng trong lòng cậu có một nỗi niềm về quê hương một cách khó tả. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà quen thuộc, vui mừng cả ba bước xuống xe - Ba, mẹ con về rồi – Nhìn thấy ba mẹ Thiên Vũ vui mừng khôn xiết, chạy đến ôm chầm lấy ba mẹ, ông bà Nam cũng thế - Con ốm hơn nhiều đấy – Mẹ Thiên Vũ - Dạ, con vẫn thế thôi ạ, ba mẹ vẫn khỏe chứ ạ - Uhm ba mẹ khỏe - Con chào hai bác – Song Thu - Con chào ba mẹ – Thiên Minh - Uhm, các con mệt rồi vào nhà tắm rồi ăn cơm, Thu tí nữa sang nhà bác ăn cơm nhé! – Mẹ Thiên Vũ - Dạ…thưa hai bác con về - Uhm chào con Cả gia đình bốn người cùng vào nhà, ba mẹ hỏi Thiên Vũ đủ chuyện từ cuộc sống, học hành đến thi cử như thế nào, Thiên Vũ cố tìm những câu trả lời làm cho ba mẹ yên tâm, Thiên Minh nhìn ba mẹ chỉ cười và cười tội nghiệp cho đứa em trai của mình mới xa gia đình có mấy tháng thôi mà bị tra khảo đến thế không biết sau này đi học trên đó sẽ như thế nào nhỉ? Đến tối, Thiên Vũ chào ba mẹ rồi lên phòng ngủ, nằm lăn qua lăn lại trằn trọc mãi không thể nào chợp mắt được, Thiên Vũ cảm thấy nhớ Nhất Anh. - Alo…có chuyện gì thế Bin, giờ vẫn chưa ngủ sao? – Nhất Anh nói bằng giọng ngáy ngủ, Thiên Vũ hơi quạo thầm nghĩ “Tại sao không có mình mà Nhất Anh vẫn ngủ ngon lành đến thế?” - Ngủ ngon quá nhỉ - Uhm đang ngủ mà, gọi anh có gì không Bin? - Lại anh, lại Bin!!!! - Ơ thì ox, ox gọi em có việc gì không? - Chỉ là nhớ “Vợ” nên không ngủ được thôi - Mới gặp lúc sàng mà nhớ gì chứ, xạo vừa thôi…ngủ đi khuya rồi đó - Uhm ngủ đây, “vợ” ngủ ngon - Uhm ox ngủ ngon Thiên Vũ tắt điên thoại thở dài - Sao Vợ mình vô tâm thế nhỉ? Không có chồng bên cạnh mà cũng ngủ ngon lành thế không biết… Nhất Anh cầm điện thoại miễm cười, thật ra cậu đâu có ngủ mà đang chờ điện thoại của Thiên Vũ, cố tình trêu Thiên Vũ nhưng thật ra cậu cũng nhớ đấy chứ
|