Nụ Cười Của Lâm Vi
|
|
Tiêu Phàm rất sảng khoái uống một hơi. "Được rồi, theo đuổi cậu lâu như vậy còn không khiến cậu động lòng, cái này không phải vì tôi không có sức hấp dẫn mà là do cậu không có mắt" "Ừ, tiêu cự trong mắt tôi chỉ tập trung vào Lâm Vi" Hai người nhìn nhau hồi lâu. Tiêu Phàm đột nhiên cười rất quỷ dị "Cậu biết Chu Phóng không?" Diệp Kính Văn mặt không đổi sắc "Biết" "Là bạn bè nên nhắc nhở cậu một chút, Chu Phóng đó là núi lửa ngầm, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ" "Dĩ nhiên rồi, dung nham đó có đốt cháy Lâm Vi không tôi cũng không biết" Diệp Kính Văn thở dài "Chỉ cần anh đừng phát nổ, ngọn núi lửa đó tôi tự biết giải quyết" "Nhưng tôi cũng muốn phát nổ đây" Tiêu Phàm cười cười "Yên tâm đi, tôi sẽ không làm vậy với Lâm Vi, tôi mặc dù có hơi vô liêm sỉ nhưng chưa đến mức hèn hạ" "Mặc dù tôi có biết vài chuyện, nhưng để cậu yên tâm tôi sẽ không nói ra". "Rất nhiều chuyện phải do cậu tự phát hiện ra, Kính Văn, tôi hy vọng ngày đó sẽ không xa" . "Cậu rất thông minh mà" Nói xong thì ưu nhã đứng dậy trả tiền, một đường mà đi. Diệp Kính Văn cúi đầu cười. Tên Tiêu Phàm này rốt cuộc đang nghĩ gì? Diệp Kính Văn lần đầu tiên có cảm giác bất lực không phương hướng. Nửa đêm về nhà cũng không thấy Lâm Vi. Gần đây Lâm Vi thường tự mình xuống bếp nấu cơm cho Diệp Kính Văn, bảo là muốn chú ý đến cái bao tử của hắn, cậu đột nhiên không có nhà khiến đầu óc Diệp Kính Văn trống rỗng. Vào tủ lạnh lấy đồ ăn, Diệp Kính Văn tự mình vào bếp. Thực ra hắn cũng biết nấu ăn, chẳng qua là rất thích cảm giác được Lâm Vi chăm sóc nên mới giả bộ không biết làm gì. Lâm Vi thường xuyên đuổi hắn ra ngoài, nói hắn vướng tay vướng chân, rất thích nhìn khuôn mặt đắc thắng của Lâm Vi lúc đó. Diệp Kính Văn thở dài, thật là, trong đầu chỉ có cậu ấy. Nấu xong thì gọi điện cho Lâm Vi. "Lâm Vi, khi nào về? Tối nay sẽ cho em nếm thử tài nấu nướng của anh". "Kính Văn, em có chút việc gấp, anh cứ ăn đi, tối nay em không về" "Việc gấp gì? Có cần anh giúp không?" "Không cần, cúp máy nha" Diệp Kính Văn thở dài, ăn vào đều thấy vô vị. Lâm Vi vốn là vậy, cái gì cũng không nói với mình. Việc gấp, bạn bè gặp chuyện, em có chút việc, hôm nay không rãnh.... Nghe những lý do không thể giải thích như vậy bao nhiêu lần mà vẫn chết lặng. Lời nói của Tiêu Phàm khiến Diệp Kính văn rất bất an, hắn vừa nhập học chưa bao lâu, đối với chuyện về Chu Phóng và Lâm Vi dĩ nhiên không rõ bằng Tiêu Phàm.
|
Có lẽ cậu ấy giấu diếm cái gì? Diệp Kính Văn nhíu mày, trong đầu đột nhiên hiện ra một chuyện. Lúc mới nhập học, cái bài viết tỏ tình kia bị Lâm Vi tháo xuống, còn bài viết của Mưa rơi rả rích hình như không bị tháo xuống? Còn được Lâm Vi hồi âm lại. Hai bài giống nhau, tại sao thái độ không giống nhau? Trong đầu Diệp Kính Văn chợt lóe lên. Vội vàng mở máy tính vào diễn đàn, tìm lại bài viết của Mưa rơi rả rích, phía dưới còn có một hồi âm. Người gửi: tt vũ hiết. Đây là Ôn Đình. Nói cách khác, Ôn Đình thấy bài này rồi báo cho Lâm Vi, một giờ sau Lâm Vi mới nhắn tin lại. "Cảm ơn vì đã thích tôi, nhưng tôi đã có người mình thích, dù hắn vẫn chưa chấp nhận nhưng tôi sẽ giống em, vì tình yêu mà cố gắng" Hắn. Chứ không phải cô ấy. Diệp Kính Văn giật mình, với tính cận thận của Lâm Vi thì không thể nào gõ sai được. Mọi văn kiện của Hội học sinh đều do cậu ấy đảm nhận chu toàn, huống chi là một từ ngữ để phân biệt nam nữ. Như vậy Lâm Vi có ý gì? Không loại bỏ trường hợp cậy ấy không biết Mưa rơi rả rích là mình. Còn nếu cậu ấy biết thì coi như cậu ấy đang nói đùa. Nếu như biết Mưa rơi rả rích là Diệp Kính Văn mà còn cố ý viết ra mấy lời này, ban đầu là muốn Diệp Kính Văn biết khó mà rút lui, hay đây là....suy nghĩ thực sự của cậu ấy? Diệp Kính Văn chỉ thấy tim mình lạnh như băng, có lẽ mình nghĩ đúng. Lâm Vi thích Chu Phóng, lúc đầu kéo Chu Phóng vào chỉ là để thử xem giữa họ có thể không. Sau đó biết hai người họ không thể mới "đi thêm bước nữa" lựa chọn Diệp Kính Văn để chữa lành vết thương trong tim cậu ấy. "Tôi sẽ giống em, vì tình yêu mà cố gắng" Cậu nói đâm vào tim Diệp Kính Văn khiến hắn đau đến khó chịu. Ngón tay nhanh chóng rê chuột vào trang web của Chu Phóng. Gần đây quả nhiên Chu Phóng không được thuận lợi, sách bị đạo, có vẻ như đang kiện cáo với nhà xuất bản. Ngày Lâm Vi trở lại sau cuộc thi, Chu Phóng đang ngồi trên tòa án. Ngày sinh nhật người gặp chuyện kia cũng là Chu Phóng phải không? Diệp Kính Văn cười lạnh gọi điện cho Diệp Kính Huy. "Em trai, có chuyện gì? Đừng nói lại muốn anh giúp chuẩn bị hồ bơi đi? Làm ơn đi, hồ tắm VIP không phải muốn đến là có thể đến...." "Em hỏi anh" Diệp Kính Văn dùng khẩu khí nghiêm túc khiến Diệp Kính Huy thu lại nụ cười vễnh tai nghe "Hôm sinh nhật em, anh gặp Lâm Vi ở đâu?" "A, anh theo dõi cậu ấy thật lâu, từ trường học đến bệnh viện rồi đến khu dân cư gần đó" "Là khu dân cư Bắc Sơn sao?"
|
"Đúng vậy. Thế nào?" "Không có gì, em có một người bạn ở đó...." Diệp Kính Văn lạnh lùng cười, bàn tay nắm chặt điện thoại "Nhà xuất bản Thế kỷ mới, anh có quen không?" "Không quen, nhưng có bạn làm việc ở đó, muốn điều tra cái gì? Nói cho anh ba nghe nào? "Giúp em điều tra thân phận thật sự của nhà văn Bảo Đinh" "Được, ngày mai sẽ có tin tức" Diệp Kính Huy nhẹ thở dài "Anh ba đã sớm cảnh báo, hai đứa không hợp nhau" "Cảm ơn, nhưng em sẽ cố gắng lần nữa, một lần cuối cùng" Diệp Kính Văn mỉm cười tắt điện thoại. Lâm Vi, đừng khiến anh phải thất vọng. Anh thoải mái nhưng sẽ không vứt bỏ tự ái của mình. Lúc Lâm Vi về nhà thì thấy Diệp Kính Văn nằm trên giường đọc sách. Diệp Kính Văn mang mắt kiếng nhìn rất tà ác, sắc mặt không nhìn ra chút nhu hòa. Lâm Vi bước đến giật lấy quyển sách trong tay Diệp Kính Văn liếc sơ, là tác phẩm [Hồi ức] của nhà văn Bảo Đinh. "Gì đây, đổi khẩu vị rồi?" Lâm Vi khẽ cười hôn lên mặt Diệp Kính Văn, Diệp Kính Văn thuận tay kéo cậu lại tung mình đè Lâm Vi xuống giường. Nụ hôn cuồng nhiệt như đang trừng phạt. Lâm Vi cảm thấy bất an, nhướng mày chịu đựng sự đau rát trong cổ họng, cố nén không đẩy hắn ra. Nhưng nụ hôn của Diệp Kính Văn càng cuồng nhiệt, đầu lưỡi lật tung trong cổ họng, lướt đến đâu thì đau xót lan tới đó. Chẳng lẽ vậy cũng là tình thú. Lâm Vi trợn trắng mắt, tận lực buông lỏng, mở to miệng chịu đựng nụ hôn hung bạo, cánh tay nhẹ nhàng siết bờ vai Diệp Kính Văn. Mắt kiếng mờ đi, không thấy rõ đối phương, Lâm Vi dứt khoát nhắm mắt chờ đợi nụ hôn kết thúc. Sau nụ hôn dài, Diệp Kính Văn tháo mắt kiếng ra, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào Lâm Vi. "Em có đọc sách của Bảo Đinh không?" Lâm Vi sửng sốt, ngau sau đó liền lắc đầu cười "Em còn chẳng đọc sách của Chu Phóng" "Lâm Vi, em thích viết văn sao?" Diệp Kính Văn nói tiếp. "Sao lại hỏi như vậy?" Lâm Vi nhíu mày, cánh tay siết chặt bên hông khiến cậu không thoải mái. "Anh thấy đoạn này viết rất hay, đọc cho em nghe chút" Diệp Kính Văn đằng hắng một tiếng, dùng giọng diễn cảm đọc một đoạn trong [Hồi ức] "Dưới sân có rất nhiều con nít, hắn là đứa lớn nhất. Hắn rất lớn, lúc tôi còn đang tập bò từng bước dưới đất, hắn đã đá bóng trong sân. Tôi muốn lớn thật nhanh, nhưng vẫn không cách nào đuổi kịp hắn" "Hắn thường trêu ghẹo chúng tôi, còn nói ăn trứng gà sẽ đẻ ra gà con, khi đó tôi ngây ngốc sùng bái hắn như thần tượng, lén lấy trứng gà chui vào một góc vắng người, cảm giác vừa muốn ăn vừa sợ hãi đó bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười"
|
"Sau đó, cha mẹ hắn ly hôn, hắn theo cha chuyển nhà, tôi nhớ ngày đó, bọn nhóc chúng tôi đứa nào cũng khóc. Tôi đứng một góc nhìn cái bóng cảu hắn in dưới mặt đường dài thật dài". "Sau đó nữa, khu dân cư phải di tản, chúng tôi mất liên lạc thật nhiều năm" "Thật lâu sau, tôi vẫn nhớ khoảng thời gian mình còn trẻ, không phải lo lắng tiền đồ, những lời đồn thổi, những nguyên tắc sống, những nghi kỵ tính toán đấu đá lẫn nhau, chỉ có sân cỏ xanh mát, dòng sông êm ả, mùi thịt nướng thơm lừng ven đường" "Tôi thường viết văn khi ngoài trời tối đen chỉ thấy được ngọn đèn dầu, sau đó mường tượng lại khuôn mặt tươi cười đắc ý của hắn" "Hắn nói, hãy đợi hắn về, đừng để bị ai bắt nạt" Diệp Kính Văn cười cười đóng sách lại, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Vi tặng một nụ hôn dịu dàng. "Nói anh nghe, cho dù em vẫn yêu hắn" Sau lưng lạnh ngắt, Lâm Vi muốn thoát ra lại bị Diệp Kính Văn chặn lại. "Nhà văn Bảo Đinh, anh muốn nghe em giải thích" Diệp Kính Văn tiếp tục cười gian ác, sáp qua hôn gương mặt Lâm Vi, hôn tai, hôn xương quai xanh... Từng nụ hôn nóng rực chạm vào da nhưng toàn thân Lâm Vi vẫn cứng ngắc, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng. "Kính Văn...Anh nghi ngờ em sao..." Ánh mắt Lâm Vi nhìn thật sâu vào Diệp Kính Văn, giọng nói vì kích động mà run rẩy. "Chúng ta đã như vậy, mà anh vẫn còn nghi ngờ em....Anh thấy giữa em và Chu Phóng có gì sao?" Giọng nói bi ai khiến Diệp Kính Văn mềm lòng, cứ tưởng tượng bị cậu ấy lừa dối thì cơn giận lại bốc lên. "Cho anh một lời giải thích hợp lý" Diệp Kính Văn lạnh lùng nói "Lần đó nói đi hát karaoke với bạn, nhưng thực ra là đến chỗ Chu Phóng phải không? Lần đó nói bạn bè gặp chuyện, thực ra cũng là chuyện của Chu Phóng chứ gì?" "Làm như anh là thằng ngu sao?" Diệp Kính Văn thô bạo xé quần áo Lâm Vi. "Đừng làm vậy....Kính Văn, không phải như anh nghĩ đâu" Lâm Vi thở hổn hển chống cự, nhưng Diệp Kính Văn vẫn treo bộ mặt lạnh băng lột quần áo Lâm Vi, hung hăng gặm cắn thân thể cậu. Lâm Vi thở dốc dồn dập. "Bài viết kia là em gửi đi" "Để tỏ tình với Chu Phóng" Nụ cười Diệp Kính Văn tà ác mà lạnh lùng, Lâm Vi quay đầu đi không nhìn hắn, hai tay nắm tay ga giường. Chân bị tách ra, Lâm Vi nhắm mắt để hắn thủ tiêu tầng quần áo cuối cùng. "Kính Văn, em thích anh....Thật...." Giọng nói thoát ra ngoài có chút run rẩy. "Thích hơn Chu Phóng?" "Không phải vậy, không phải như anh nghĩ, hiện giờ em không thể giải thích được, nhưng xin hãy tin em....Tin em được không?" Lâm Vi vùi đầu vào lòng Diệp Kính Văn, hai chân chủ động quấn quanh hông hắn "Anh muốn em chứng minh phải không? Em cho anh xác nhận" Nói xong liền kéo gần khoảng cách, tay chạm vào nửa dưới của Diệp Kính Văn, để huyệt sau ngượng ngùng trước hạ thân hắn. "Chứng minh vậy sao?" Diệp Kính Văn lạnh lùng cười "Anh vốn cho là, có được thân thể em sẽ rất vui vẻ" "Nhưng bây giờ anh mới nhận ra, anh mới là người đáng thương hại nhất" "Anh rất ngu phải không?" Diệp Kính Văn cười, dùng sức nhấn eo đi vào. "A......" Lâm Vi sợ hãi kêu lên, không được bôi trơn khiến nơi tiếp xúc đau rát. Sự ma sát mãnh mẽ giống như lộng phá bên trong thành từng mảnh. Một dòng máu nóng ẩm chảy ra. "Lâm Vi, em phải nhớ anh, phải nhớ nhiều hơn hắn" Hung hăng đâm vào, hai chân Lâm Vi run rẩy không ngừng. "Đánh mất anh, em sẽ hối hận" Mỗi lần tiến vào lại vang lên âm thanh như bùa chú, máu trong cơ thể tràn ra vẫn không giảm được chút đau đớn nào. Lâm Vi há to miệng thở dốc để tỉnh táo lại, nhưng vẫn không thể nào chịu được sự thô bạo của đối phương. "Đau....đau quá..." Tiếng rên rỉ bi ai nhưng không nhận được sự thương tiếc của người nọ. "Em biết anh đau đớn lắm không? Lâm Vi, em xem anh như con khỉ để đùa cợt thấy rất vui phải không" Trên đầu truyền đến tiếng khóc sụt sùi của Lâm Vi. "Kính Văn...Tại sao...không....tin em...." Giọng nói nức nở đứt quảng rồi khàn đặc. Lâm Vi bị sự đau đớn hành hạ đến ngất xỉu. Diệp Kính Văn lui ra ngoài, mang theo dòng chất lỏng trắng đục pha đỏ hồng. "Anh muốn tin em, nhưng em không cho anh tư cách để tin em" "Lâm Vi, anh mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi" "Anh yêu em, nhưng anh không phải là thằng ngốc, em biết không?" Diệp Kính Văn mở điện thoại xem tin nhắn của anh ba hắn một tiếng trước. "Bảo Đinh, sinh viên năm ba trường đại học T, giới tính nam, mấy cái khác khỏi bàn nữa" "Quá trình thành danh, quá khứ, em có thể tự xem" Diệp Kính Văn nhắn tin lại, đầu ngón tay khẽ run. "Cảm ơn, em biết phải làm gì rồi"
|
Chương 35: Chúng ta chia tay đi Lâm Vi bị cơn đau đánh thức. Lúc thức dậy thì trời đã sáng, Diệp Kính Văn ngồi bên cạnh mặt không biểu cảm. Lâm Vi bất giác nở một nụ cười với hắn, lại đột nhiên nhớ lại đêm qua mà nụ cười đông cứng trên môi. "Anh xin nghỉ cho em rồi, ngủ tiếp đi" Giọng nói rất bình tĩnh giống như chưa xảy ra chuyện gì "Tối hôm qua còn đau không?" "Ừ? Không sao....." Lâm Vi cố nặn ra một nụ cười, vừa muốn mặc quần áo lại bị Diệp Kính Văn kéo lại. "Sẽ cho em thêm một cơ hội, em phải quý trọng đó Lâm Vi" Diệp Kính Văn tựa đầu vào cạnh giường, kéo Lâm Vi ôm vào lòng. Chỉ cần một lời giải thích hợp lý, anh sẽ tha thứ cho em. Đừng để anh khổ sở hơn nữa, anh chịu hết nổi rồi. Diệp Kính Văn nghiêm túc nhìn Lâm Vi, đối phương chỉ né tránh ánh mắt hắn, đẩy hắn ra bước xuống giường. "Thân thể không thoải mái, đi tắm trước..." "Lâm Vi" Diệp Kính Văn lạnh lùng gọi "Em một chút cũng không để tâm đến cảm nhận của anh sao?" "Khi em lừa dối Diệp Kính Văn này, một chút cũng không nghĩ xem hắn sẽ đau đớn đến mức nào sao?" "Bởi vì hắn yêu em, cho nên em không chút mềm lòng mà tổn thương hắn? Cho dù hắn có mang thêm bao nhiêu thương tích cũng không buông tay em" Diệp Kính Văn cười tự giễu. "Diệp Kính Văn này sao lại yêu phải một người như em" Nói xong thì đứng dậy, dùng sức đá cửa bước ra ngoài. Thân thể Lâm Vi run cầm cập, ngồi trên giường bi ai nắm chặt ga giường. Sự việc phát triển ngoài dự đoán cảu cậu. Nếu như chuyện của Bảo Đinh lộ ra, Chu Phóng sẽ không ổn. Nhưng còn Diệp Kính Văn.... Nhắc đến cái tên này ngực đau đến không thở nổi. Ngồi ngây ngẩn trong phòng thật lâu, Lâm Vi khe khẽ thở dài. Lúc ra ngoài mới phát hiện một hộp thuốc Diệp Kính Văn đặt trên bàn. Lại một tuần trôi qua. Buổi trưa tại phòng ăn Ẩn Hồ rộn ràng tiếng cười nói. Diệp Kính Văn ngồi một góc ăn cơm, đã lâu không ăn ở ngoài, quả rất khó ăn. Không thể nào sánh được với những món Lâm Vi nấu. Cố gắng nuốt thức ăn vào họng. Tình yêu với Lâm Vi gần như thiêu đốt lý trí hắn, thậm chí đã từng nghĩ rằng phải hành hạ Lâm Vi thật nhiều, để từ khối óc đến con tim cậu chỉ khắc sâu một cái tên Diệp Kính Văn. Nhưng không làm được. Nên cứ phải nhẫn nhịn. Nhưng cậu ấy không bao giờ quan tâm đến.
|