Nụ Cười Của Lâm Vi
|
|
Hắc Sâm Lâm vẫn đang hoài nghi trong lòng, cái người vào gia tộc nói nhảm thật ra không phải là Lâm Vi.
“Ưm……” Lâm Vi vừa tính mở miệng thì Diệp Kính Văn ác ý đâm một cái, Lâm Vi vội vàng che miệng lại nhưng tiếng rên rỉ vẫn tràn ra ngoài, Hắc Sâm Lâm bên kia chóng hết cả mặt, từ đó Hắc Sâm Lâm rút ra một kết luận, vị đàn anh thường ngày rất bình tĩnh và ấm áp kia, lúc lên giường kêu…rất đáng sợ.
Bên kia vừa cúp điện thoại thì Lâm Vi hung hăng liếc Diệp Kính Văn.
“Sao? Sao mà nhìn anh như vậy? Tiểu Sâm Lâm vẫn là một thằng nhóc con, cho nó biết cách làm đàn ông có gì xấu đâu”
“Anh….” Lâm Vi bất đắc dĩ thở dài, lần nữa chịu đựng từng đợt công kích điên cuồng của hắn.
Thực ra hắn vẫn biết chừng mực, biết là Hắc Sâm Lâm và mối quan hệ giữa hai đứa nên mới dám chọc thôi.
Hy vọng là vậy.
Hy vọng con sói mà mình yêu còn sót lại chút tự trọng và lương tâm.
Tối ngày thứ ba.
“Em muốn ra ngoài?” Diệp Kính Văn lạnh lùng nhìn Lâm Vi.
“Ừ, hôm nay trường có thông báo lịch làm việc” Lâm Vi mỉm cười giải thích.
“Được rồi, đi đi” Diệp Kính Văn đồng ý rất nhanh, lúc Lâm Vi bước chân ra ngoài thì hắn lẽo đẽo đi theo.
Lâm Vi đến một quán bar.
Nói ra thì hơi mất mặt, mình lớn ngần này rồi mà còn đi tụ tập giao lưu với bọn trẻ.
Diệp Kính Văn mà biết chắc sẽ cười cho thúi mặt.
Nhưng lại rất muốn gặp những người cùng chơi trong game nên đành nói dối ra ngoài.
Tại quầy bar thì thấy hai người Hắc Sâm Lâm và La Băng, không ngoài dự tính.
Lâm Vi có một tình cảm đặc biệt với Hắc Sâm Lâm, cảm thấy cậy ta rất giống em trai mình. Hắc Sâm Lâm đối với cậu cũng ba phần tôn trọng bảy phần hợp ý, lúc hai người ở bên nhau Lâm Vi không bao giờ để ý lớn nhỏ này nọ, mà nói chuyện rất thoải mái, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với đối phương.
Dù sao cái tôn nghiêm của một đàn anh cũng bị Diệp Kính Văn ko đặt vào mắt rồi.
Bị một thằng nhóc nhỏ hơn hai tuổi dùng cái ánh mắt cưng chìu nhìn chăm chú dù Lâm Vi có nổi da gà cũng là chuyện thường.
Không khí trong quán bar rất náo nhiệt, một nhóm người dù chưa gặp nhau bao giờ cũng thân thiết rất nhanh, tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.
La Băng và Hắc Sâm Lâm đứng chung, Lâm Vi mở to mắt nhìn Hắc Sâm Lâm thì thấy mặt cậu ta ửng hồng, thầm nghĩ chẳng lẽ cậu ta muốn tỏ tình.
Nhưng mà cái đứa ngốc này muốn tỏ tình trước mặt bao nhiêu người như vậy thì chỉ có một kết quả là ăn tát.
Tỏ tình phải chọn nơi riêng tư mới tốt, thứ nhất sẽ không khiến đối phương áp lực, thứ hai có bị cự tuyệt thì cũng không sợ mất mặt.
Trước mặt nhiều người như vậy sẽ phản tác dụng.
Làm đàn anh, Lâm Vi vẫn dõi theo Hắc Sâm Lâm, thấy cậu ta vẫn chờ đợi tình yêu này suốt bao năm nay thì hy vọng cậu ta sẽ có một kết cục tốt đẹp, ít nhất sẽ không giống mình và Diệp Kính Văn cứ kẻ đuổi người trốn chỉ đem lại đau khổ cho nhau.
Lúc cả đám vào phòng hát karaoke, Lâm Vi nhanh chóng chọn bài, không thể để Hắc Sâm Lâm nói thẳng ra được, cuối cùng thì chính mình hại mình.
Bất đắc dĩ cười cười, trước mặt cả bọn cầm micro lên.
Đã lâu chưa hát hò rồi, trước kia chỉ hát <> cho cô bạn trên thiên đường nghe.
Sau đó, Diệp Kính Văn đột ngột xuất hiện, cũng đứng trước mặt mình hát <>, mặc dù hắn hát không hay lắm, nhưng nghe nhiều thành ra nghiện.
Hắn dùng cách như vậy để vạch trần vết thương trong lòng mình, rồi sau đó tìm cách chữa lành.
Có lẽ mình nên biết ơn hắn.
Cho dù biết hắn vì bị gia đình ép buộc mới phải kết hôn, biết rằng dù ngọt ngào hạnh phúc đến mấy cũng không thể ở bên nhau.
Lâm Vi chọn bài hát
“Lặng lẽ ở bên cạnh người lâu thật lâu, ngay cả khi khóe mắt đỏ lên rồi vẫn chưa phát hiện, nghe người nói về những thay đổi trong hiện tại, ngắm mãi nụ cười của người mà tôi yêu nhất”
“Con đường ngày đó thì chẳng hề thay đổi, trước đây mỗi lần đi qua con đường này trời đều rất đẹp, nhớ về những gì chúng ta đã trải qua, nước mắt từng giọt từng giọt bắt đầu rơi”
Cố gắng nén lại những giọt nước mắt chực tuôn, Lâm Vi nhìn mọi người khẽ mỉm cười, tiếp tục hát.
Thực lòng, cho dù không thể ở bên anh, em cũng muốn cảm ơn anh, Diệp Kính Văn.
Là anh dạy em cách yêu một người, là anh giải thoát cho em khỏi những ám ảnh trong quá khứ, là anh cho hiểu tình yêu thật mãnh liệt và ngọt ngào biết bao, dù cho những vết thương nó gây ra chẳng nhẹ chút nào.
Nhưng một người không tin tình yêu, chỉ biết nhốt mình trong bóng tối như em, nguyện ý được yêu một lần.
Những ngày tháng chung sống vui vẻ, dù đôi khi chúng ta hiểu lầm giận dỗi, khổ sở vì chia xa hay vui sướng vì trùng phùng, có những đau khổ, cả những giây phút ngọt ngào.
Những điều đó vẫn in sâu trong tâm trí, em vốn một trái tim cô độc cũng nhờ anh mà có thêm nhiều sắc thái tình cảm đa dạng như vậy.
Có lẽ cả đời em này em cũng không thể quên được anh, cũng giống như anh đã từng nói rằng trong một lúc nào đó, tên anh đã khắc sâu trong đáy lòng em rồi.
Không ai có thể chạm vào.
Lâm Vi cầm micro nhàn nhạt cười, âm thanh huyên náo trong quán bar bất chợt yên tĩnh lại.
Nghe được giọng hát trầm ấm của chàng hoàng tử tình ca trong truyền thuyết, giống như không phải đang hát mà đang đứng trước mặt tình nhân khẽ thì thầm.
“Tôi từng hôn lên gương mặt người, đôi tay đó siết chặt bờ vai tôi, cảm giác ngọt ngào ấy tôi vẫn còn lưu luyến, mỗi khi nhắm mắt lại thì tôi đều có thể thấy, những hẹn ước bị phá vỡ đó sẽ được thực hiện”
“Tôi từng hôn lên gương mặt người tuy người không còn bên tôi, tôi vẫn chúc người sẽ có nhiều hạnh phúc, cắt đứt đường ngăn tình này….”
Diệp Kính Văn tung cửa đuổi tới nơi vừa lúc nghe được Lâm Vi hát đến đoạn cao trào nhất.
Tiếng hát của cậu vẫn như trước khiến người ta say đắm, sự ưu tư nhàn nhạt khiến người ta không đoán được tâm tình.
Nhưng chỉ Diệp Kính Văn biết bài hát có ý nghĩa gì.
“Lâm Vi, em rốt cuộc cũng tặng cho anh một bài hát sao?” Diệp Kính Văn nâng lên một nụ cười si ngốc “Hát một bài buồn thảm như vậy, anh vẫn biết em luôn suy nghĩ tiêu cực, nhưng anh sẽ không để nó tăm tối mãi đâu”
“Thật là, không biết rằng em tự hành hạ mình cũng chính là đang hành hạ anh sao, chỉ giỏi khiến anh đau lòng” Diệp Kính Văn vừa lẩm bẩm vừa đẩy cửa vào.
“Wow, thật là đông vui” Diệp Kính Văn mỉm cười bước vào, mang theo một luồng gió lạnh tràn ngập khắp khòng.
“Sao vậy? Không phải em muốn đi làm nghiên cứu sao? Nghiên cứu với nhiều người như vậy là muốn nghiên cứu cái gì đây? Hửm?”
Vừa nói vừa dùng ngón trỏ nâng cằm Lâm Vi, ngón cái miết nhẹ môi dưới cậu.
“Em nghiên cứu vi khuẩn hả? Còn chạy đến quán bar nghiên cứu? Ha hả, nói dối cũng không biết lựa người, em lừa gạt tình cảm của anh như vậy bảo sao anh không tức giận đây”
Lâm Vi cười lạnh hất tay hắn ra “Tôi làm gì không liên quan đến anh, anh đừng quản nhiều”
Diệp Kính Văn híp mắt cười “Ừm, nói rất hay, vậy em tiếp tục làm nghiên cứu đi. Anh cũng biết chút ít, có thể trao đổi kiến thức với em này”
Diệp Kính Văn ưu nhã xoay người đứng trước mặt Hắc Sâm Lâm “Là cậu?”
Vì bị cắt ngang kế hoạch tỏ tình mà Hắc Sâm Lâm mặc dù đang tức tối trong lòng nhưng cũng không dám trút giận lên đầu đàn anh, đành phải cắn răng tiếp lời “Đàn anh, đã lâu không gặp”
“Ừ, lâu không gặp. Đúng rồi, cậu tên gì?”
“…..Sâm Lâm”
“Ai da Sâm Lâm à, khó tưởng tượng rằng ngần ấy năm mà tôi vẫn còn nhớ tới cậu đó” Nói xong còn giả ngu lại ôm chầm Hắc Sâm Lâm, ôm xong mới đột ngột hỏi : “Cậu họ gì?”
“….Hắc”
Diệp Kính Văn lại nhìn Hắc Sâm Lâm cười quỷ dị “Cậu to gan thật, cậu không phải là Đợi, đợi đến…”
Vừa nói còn khẽ nháy mắt với Lâm Vi.
|
Quả nhiên Lâm Vi dùng đôi môi hồng nhuận chặn miệng hắn lại, ngăn chặn lời nói tiếp theo của hắn. Diệp Kính Văn cười đắc thắng, thuận tay ôm chặt cậu hung hăng ăn đậu hủ.
Lâm Vi mặt lạnh đẩy hắn ra, quay đầu nhìn Hắc Sâm Lâm cười xin lỗi, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Kính Văn một cái lạnh nhạt nói “Đi ra ngoài nói chuyện”
Đường phố về đêm trở lạnh.
Lâm Vi mặt lạnh, Diệp Kính Văn cũng mặt lạnh, mặc dù hai người đang nắm tay nhau nhưng vẫn thấy lạnh.
“Tại sao gạt anh?” Diệp Kính Văn hít khí lạnh, giọng nói lạnh tanh.
“Tôi muốn gặp bạn chẳng lẽ cũng cần anh đồng ý?” Giọng nói Lâm Vi cũng lạnh tanh.
“Chẳng lẽ em thấy đi cùng anh mất mặt lắm sao?” Giọng nói ai oán “Anh rất tự hào đứng trước mặt người thân bạn bè nói rằng, tôi yêu Lâm Vi, bởi từ ngày chúng ta bắt đầu anh đã tin chúng ta sinh ra là dành cho nhau, chưa bao giờ cảm thấy mất mặt vì đi cùng em, cho dù chúng ta đồng tính, anh cũng không bao giờ nghĩ muốn đem em giấu đi”
“Anh yêu em, đây là thứ tình cảm có thể quang minh chính đại. Chúng ta cũng không phải những con chuột chỉ có thể sống lén lút trong hang. Anh mong em hiểu rõ điều này”.
Lâm Vi quay sang nhìn Diệp Kính Văn, tên này dùng bộ dạng nghiêm túc như để dạy bảo người khác.
Được rồi, hắn đã là một người đàn ông trưởng thành rồi, là người lớn rồi, không thể xem hắn như con nít mãi được
Nhưng…
Dùng giọng nói nghiêm túc như vậy để nói chuyện, Lâm Vi vẫn cảm thấy khá đáng yêu.
“Em không phải không dám giới thiệu anh, em không nói là vì biết anh đâu có hứng thú với mấy chuyện tụ tập này nọ” Lâm Vi mỉm cười vỗ vai hắn “Em nói này, sao nhìn anh như cô dâu mới bị mẹ chồng bắt nạt thế này”
Diệp Kính Văn vẫn rất nghiêm túc, nhìn Lâm Vi đang chọc ghẹo cũng chẳng phản ứng gì.
“Chúng ta đã đủ lớn để biết xã hội không thể chấp nhận tình yêu này, nhưng Diệp Kính Văn này sẽ không bao giờ chịu thua đâu” Giọng nói kiên định giống như lời cam kết “Anh không muốn em xem tình yêu này như một gánh nặng, cũng không muốn lúc người khác hỏi về người em yêu, em lại không dám nói. Đồng tính luyến ái không có gì xấu, tình yêu của chúng ta là quang minh chính đại, em không cần tránh để anh gặp mặt bạn bè em giống như đang che giấu bí mật như vậy, có được không?”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc mà sắc bén kia, Lâm Vi chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó giang tay ôm hắn.
Chỉ là một cái ôm đơn thuần nhưng đã khơi lại những niềm tin đã đánh mất.
“Em biết anh yêu em là đủ rồi” Lâm Vi vùi đầu vào hõm vai hắn khẽ cười.
|
Chương 54: Lời giải thích cuối cùng
Sau khi về nhà, Lâm Vi liền bị Diệp Kính Văn tha lên giường.
Phải thực hiện đúng cam kết, hai người trẻ tuổi quấn chặt lấy nhau, Diệp Kính Văn ở trên giường rất bá đạo mãnh liệt khiến Lâm Vi kiệt sức, nhưng hắn như vậy, lại khiến cậu thêm tin tưởng rằng cánh tay hắn đã đủ cứng cáp.
Nếu như anh vì bị gia đình ép buộc phải kết hôn, thì em sẽ chờ anh. Bởi vì anh đã từng nói, nơi sâu nhất trong tim anh chỉ dành cho một mình em.
Lâm Vi mỉm cười ôm bả vai Diệp Kính Văn, cảm nhận từng trận ma sát mãnh liệt, vùi mình trong những đợt khoái cảm.
Cơ hội được ôm nhau thế này không còn nhiều nữa. Sau khi vấn đề của chúng ta được giải quyết, anh phải kết hôn rồi.
Nhưng giờ đây em chẳng còn đau khổ nữa, vì em nhận ra rằng chỉ cần ở bên anh như vậy, cho dù gặp bất kì khó khăn nào cũng sẽ qua thôi.
“Vi” Tiếng gọi đã lâu không nghe giờ đây vang vọng bên tai.
Nghe hắn dùng giọng nói trầm trầm gọi tên, nỗi xúc động tràn lan khắp cơ thể.
Diệp Kính Văn dừng lại, hôn lên lông mi của Lâm Vi, tìm kiếm bàn tay Lâm Vi đan chặt lại.
Mười ngón tay tương khấu.
“Hiểu chưa?”
Lâm Vi nhẹ nhàng cười, cắn cắn lỗ tai hắn.
“Dĩ nhiên là hiểu”
Lúc ôm chặt hắn thở dốc, mọi trống rỗng tịch mịch đều được đối phương lấp đầy.
Diệp Kính Văn dậy sớm đi làm phẫu thuật, sau đó nhận được điện thoại của mẹ.
“Kính Văn, mai con về nhà một chuyến nhé”
Lúc Diệp Kính Văn lái xe về nhà, bầu trời đang trong xanh bỗng dưng đen kịt, từng hạt mưa ào ạt rơi xuống.
Diệp Kính Văn tăng tốc.
Giọng nói của mẹ lộ ra sự bi thương và mệt mỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bà không nói rõ.
Mặc dù rất lo lắng, nhưng vẫn kiên trì hoàn thành ca phẫu thuật, sau đó mới phóng xe về nhà.
Mấy năm nay vì muốn cha lơi lỏng phòng bị mà cố tình biểu hiện uể oải để được trở về Trung Quốc.
Từ nhỏ rất ít khi cảm nhận được tình yêu của cha mẹ, ở cùng họ mấy ngày không những không thấy ấm áp mà còn cảm thấy không quen.
Vì vậy chuyển ra ngoài sống một mình.
Mặc dù tình cảm gia đình rất lạnh nhạt, nhưng dù sao họ vẫn là cha mẹ mình.
Cho dù ông ấy tìm mọi cách chia rẻ mình và Lâm Vi khiến cho cả hai đều đau khổ, nhưng ông ấy vẫn là cha mình, sự thật này không bao giờ thay đổi.
Vừa vào cửa thì không khí u ám bao trùm.
Một chiếc xe quen thuộc đậu trước cửa, anh hai và anh ba cũng về.
Diệp Kính Văn nhấc bước vào phòng, anh hai ngồi trầm mặc trên sofa, anh ba vẫn khuôn mặt tươi cười bây giờ lại không nói gì.
“Sao vậy?” Diệp Kính Văn đưa mắt nhìn người mẹ tiều tụy.
“Cha…qua đời rồi” Lời nói thật tàn nhẫn nhưng khuôn mặt anh hai vẫn lạnh lùng, chỉ có ngón tay khẽ run rẩy lộ chút tâm tình.
“Sao mà đột ngột….” Giọng nói Diệp Kính Văn cũng khàn đi, đối với cái tin dữ này hắn sợ nhiều hơn là đau thương.
“Thực ra năm năm trước, lúc con và Lâm Vi chia tay, ông ấy đã biết mình bị xuất huyết bao tử”
“Lúc ấy ông ấy nói muốn về nước giám sát con, thật ra là muốn nhìn lại nơi mình từng sinh ra”
Đôi vai mẹ run rẩy, giọng nói nghẹn ngào “Nhưng ông ấy luôn nói dối các con, ngay cả lúc đi cũng không muốn các con đưa tiễn”
“Cha các con quá kiêu ngạo cố chấp….Dù ông ấy chưa bao giờ khiến các con vui, nhưng ông ấy luôn yêu thương các con, luôn hy vọng các con trở thành những người thành đạt…”
“Ông ấy nói, mình đã một tay dựng lên tập đoàn nhưng ba người con trai không một ai muốn kế thừa sự nghiệp, đây là thất bại lớn nhất của ông, một người cha quá kiêu ngạo”
“Ông ấy để lại 5% cổ phần cho mẹ để an hưởng tuổi già, còn lại đem làm từ thiện, ông ấy nói, nếu ba đứa con đều không muốn, thì số tiền ông kiếm được cả đời cũng không còn giá trị nữa”
“Kính Hi, Kính Huy, hai con làm ăn bận rộn, tham dự tang lễ xong thì hãy đi”
“Kính Văn, con ở lại một hôm, mẹ có vài chuyện muốn nói”
Âm nhạc bi ai hòa vào tiếng mưa khiến cho không khí trở nên đau thương, ba anh em nhà họ Diệp đau buồn nhưng không hề khóc.
Tang lễ không một tiếng khóc càng trở nên vắng lạnh, người một nhà đứng trước phần mộ cúi người, từ nhỏ đến lớn chưa hề cảm nhận được tình yêu của người cha.
Nhưng lúc cha khuất rồi, họ mới hiểu được một điều.
Có lẽ cách giáo dục của cha rất tàn nhẫn, nhưng không thể phủ nhận là đã nuôi lớn ba anh em độc lập và khí phách, dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể tự mình giải quyết.
Chẳng hạn như một Diệp Kính Hi làm chủ tập đoàn lớn, kiếm tiền như nước.
Chẳng hạn như một Diệp Kính Huy đường tình duyên vô số, nhưng chưa bao giờ bị tình cảm trói buộc, ung dung tự tại.
Chẳng hạn như một Diệp Kính Văn vượt qua mọi sóng gió, hôm nay trở thành một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, tay nghề điêu luyện.
Ba anh em kiêu ngạo, mạnh mẽ từ trong xương tủy, có lẽ đều được kế thừa từ cha.
Cha đi rồi, ba anh em không hề có cảm giác giải thoát, mà chỉ thấy trống rỗng.
Giống như một nhánh lá cây bền bỉ đã học xong cách kiên trì liều mạng sống, lúc rời khỏi cành lại cảm thấy trống rỗng.
Không biết trên trời cao nhìn thấy ba đứa con mặt mày không cảm xúc, Diệp Trí Viễn nên khóc hay nên cười.
Anh hai trước khi đi đứng bên cạnh Diệp Kính Văn nghiêm nghị “Cậu đã liên lạc với Nhung Tử phải không?”
“Đúng vậy, em cần điều tra vài chuyện”
“Anh không muốn cậu lấy danh nghĩa em trai để sử dụng người trong công ty. Cậu không nên can thiệp vào chuyện làm ăn của anh”
“Em và cậu ấy giao dịch chuyện riêng, không liên quan gì đến anh”
“Vậy thì tốt”
Anh ba Diệp Kính Huy nhìn di ảnh của cha thật lâu, cha à, con không kết hôn thì cha cũng không trách con phải không? Con nhất định sẽ không kết hôn.
Sau khi nói xong cũng lao xe đi.
Cái sân rộng lớn chỉ còn mẹ và Diệp Kính Văn, trong phòng khách càng trở nên u ám.
“Thực ra, lúc con tuyệt thực, cha và mẹ đã đi gặp Lâm Vi”
“Con biết rồi, mẹ nói rõ ràng cho con nghe đi”
|
Văn Tích Tuệ khẽ thở dài “Bây giờ cha của con đi rồi, mẹ muốn con biết cũng đừng oán trách ông ấy. Ông ấy quá để ý mặt mũi nên không nói, cho nên mẹ phải nói”
Diệp Kính Văn nhíu mày, đối với người cha tàn nhẫn dù hay lộ ra sự chán ghét, nhưng tôn kính và biết ơn vẫn nhiều hơn.
“Năm đó, lúc cha mẹ nhốt con lại thì nhà Lâm Vi gặp chuyện”
Diệp Kính Văn yên lặng nghe, ngón tay trong túi quần nhẹ nắm chặt
“Em trai cậu ấy bị tai nạn, chắc con cũng nghe được giọng nói mệt mỏi lúc cậu ấy nói chuyện điện thoại với con”
“Đừng tưởng là cha con không biết, ông ấy đặt máy quay trong phòng con, lúc đó ông ấy thả con không thèm tịch thu điện thoại”
“Sau đó, con và Lâm Vi bị cắt đứt liên lạc một thời gian dài, cậu ấy vừa lo lắng cho con vừa lo lắng em trai, hơn nữa vừa ra nước ngoài công việc chồng chất, cậu ấy chịu áp lực rất lớn, cha con nhắm đúng thời cơ tìm cậu ấy đàm phán”
Văn Tích Tuệ vuốt vuốt khóe mắt đau nhức, viễn cảnh năm đó tái hiện trước mắt.
“Cậu ấy là một cậu bé kiên cường, cha con dùng bao nhiêu cách cậu ấy vẫn không chịu khuất phục, những lời cậu ấy nói ra khiến cha mẹ chút nữa là dao động”
“Nhưng cứ tìm gặp nói chuyện thì cậu ấy cũng mệt mỏi, lúc cha nói sẽ đuổi con đi, cậu ấy nói, nếu Diệp Kính Văn không có người thân thì tôi sẽ làm người thân của anh ấy. Nhưng nói vậy chỉ muốn con nhẹ lòng một chút”
“Lúc con muốn tuyệt thực, cha con lại đi tìm cậu ấy trao đổi một điều kiện”
Diệp Kính Văn nghiêm mặt, đã sớm biết chuyện năm ấy không hề đơn giản, thì ra đúng là cha ngăn cản thật.
“Điều kiện gì ạ?”
“Chỉ cần hai đứa đồng ý gầy dựng sự nghiệp, vào công ty làm việc, sau đó kế thừa Diệp gia, như vậy sẽ cho hai đứa ở bên nhau. Diệp Kính Văn đã đồng ý, nó nguyện ý cố gắng vì cậu, còn cậu thì sao?” Mẹ thuật lại đoạn nói chuyện ngày ấy.
Ngón tay Diệp Kính Văn nắm chặt, quả nhiên chiêu này của cha quá tàn độc.
Nếu như Lâm Vi đồng ý thì ý định muốn mình kế thừa Diệp gia sẽ được như ý, mọi cố gắng suốt hai mươi năm sẽ tan thành bọt biển.
Nếu Lâm Vi không đồng ý thì ý định muốn hai người chia tay sẽ được như ý, hơn nữa ông đã điều tra về Lâm Vi chắc chắn biết Lâm Vi tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Với tình tính Lâm Vi sẽ không chịu thua như vậy, tuyệt đối không vì tình yêu mà từ bỏ sự cố gắng bao năm, không dám làm ngược lại. Huống chi, Lâm Vi sẽ không để người mình yêu chịu tủi thân, cả đời bị cha giam cầm, cả đời chỉ vì một lựa chọn mà hối hận.
Hơn nữa lúc ấy gặp quá nhiều áp lực từ gia đình đến công việc, cho nên Lâm Vi chấp nhận.
“Ngày ấy cậu ấy đứng trước mặt cha con biểu hiện rất kiên cường, đến tận lúc chia tay vẫn mang theo nụ cười” Văn Tích Tuệ khẽ thở dài “Nhưng mẹ đã thấy, lúc xoay người đi…cậu ấy khóc”
Diệp Kính Văn lấy tay ôm chặt đầu, siết chặt những sợi tóc.
Thì ra lúc đó cậu ấy chịu đựng ngần ấy đau khổ tủi thân. Còn bị mình hiểu lầm nhiều năm như vậy.
“Lúc đó, mẹ đột nhiên phát hiện ra rằng, chàng trai bề ngoài kiên cường nội tâm thiện lương kia thật đáng để con yêu sâu sắc như vậy”
“Bao năm qua, mẹ biết con vẫn không thể quên được cậu ấy, nói cậu ấy còn yêu con thì hãy tìm cách làm lành đi, đây là ý nguyện cuối cùng của cha con, ông ấy sẽ không nói xin lỗi đâu, chỉ để lại cho con một cái hộp”
Diệp Kính Văn mở hộp ra, một sợi dây chuyền nằm an tĩnh bên trong.
Sợi dây chuyền ấy khắc chữ Lâm ở giữa, vì quá lâu mà ánh sáng đã ảm đạm, thậm chí bám bụi.
Diệp Kính Văn nhìn di ảnh của cha nhẹ nhàng cười.
“Cha trả Lâm Vi cho con sao? Có lẽ cha đã quên, một sợi dây thừng sau khi bị chặt đứt, dẫu được nối lại thì ở giữa luôn tồn tại một nút thắt không thể xóa bỏ.”
“Con và cậu ấy không thể quay trở về điểm xuất phát.”
“Thế nhưng con sẽ bắt đầu một lần nữa.”
“Cha ở trên trời có thấy con không cha, cha sẽ hối hận về quyết định lúc trước, nhưng cũng sẽ kiêu hãnh vì con.”
Lúc Diệp Kính Văn ngồi trong nhà lại có một dự cảm không lành.
Giống như đám mây đen kịt trên bầu trời kia vậy.
Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt, Diệp Kính Văn không để ý lời khuyên của mẹ mà phóng xe đi.
Tới gần nhà vì trời mưa mà kẹt xe thật dài.
Diệp Kính Văn đỗ xe ngoài bãi, khóa xe xong thì chạy như bay về nhà.
Mưa nện vào người nhưng không hề thấy đau, chỉ liều mạng chạy, chạy mãi, chạy như nếu mình dừng lại một khắc thì sẽ mất cái gì.
Đến khu Long Hoa, một chiếc xe quen thuộc định chạy đi, phóng qua Diệp Kính Văn.
Diệp Kính Văn xoay người đuổi theo.
Thật may là tối nay mưa to nên xe đi đến đầu đường thì bị kẹt, đành phải dừng lại.
Chu Phóng đang nói chuyện với Lâm Vi thì thấy phía trước một ánh mắt khát máu đáng sợ đang chằm chằm nhìn mình, nhìn như con sói đã phát hiện được con mồi.
A….Hỏng bét.
Chẳng lẽ hắn tưởng mình đang dẫn lão bà của hắn chạy trốn? Làm gì mà bày ra bộ mặt như muốn giết người đến nơi vậy…Chu Phóng bất đắc dĩ nhún vai, ngón tay chỉ chỉ bên cạnh muốn ám chỉ Lâm Vi.
Lâm Vi hóa thành khúc gỗ cứng ngắc nhìn Diệp Kính Văn.
Chu Phóng khẽ cười nói “Xem chừng em đi không được rồi, ra ngoài nói chuyện để anh dễ thở chút”
Chu Phóng nói chưa hết câu thì Diệp Kính Văn đã đẩy cửa xe lôi Lâm Vi ra ngoài.
Bị Diệp Kính Văn lôi đến một góc, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, Lâm Vi khẽ thở dài.
“Anh đừng nóng giận, em quả thật muốn bỏ đi, nhưng…Nếu anh muốn kết hôn, em ở bên cạnh cũng không ổn lắm, em sẽ đợi anh”
“Đợi anh làm gì? Chờ anh cưới vợ sinh con sau đó ly hôn rồi đi tìm em sao?” Diệp Kính Văn nghiến răng nghiến lợi, nắm cổ áo cậu nhìn chằm chằm.
“Em biết xã hội không chấp nhận, nếu như đó là lựa chọn của anh, em…”
“Em không ăn giấm một chút nào sao?” Diệp Kính Văn lạnh lùng cắt ngang Lâm Vi, ánh mắt giống như đang đem đối phương đi lăng trì “Anh cùng một cô gái đến lễ đường tuyên thệ, cùng cô ta lên giường, em cũng không khó chịu một chút nào sao?”
Lâm Vi trầm mặc thật lâu, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt chợt trở nên hung ác.
“Em khó chịu! Biết anh đồng ý đi kết hôn em đã phát điên rồi! Nhưng em làm được gì? Em không muốn chuyện của 5 năm trước lặp lại nữa! Chỉ cần cuối cùng được ở bên anh, bao nhiêu đau khổ em cũng chịu được! Kết hôn thì sao chứ? Chỉ cần biết người anh yêu nhất là em, cho dù em có tủi thân, có khổ sở, có ghen tức, nhưng chỉ cần được ở bên anh, thì những thứ đó không còn là gì cả”
Lâm Vi cúi đầu, giọng nói khàn khàn thật thấp”Em chỉ biết nếu cứ níu kéo thì cả hai đều đau khổ, chỉ cần được ở bên anh, em nguyện ý chấp nhận…”
“Tại sao chỉ biết tự làm khổ mình? Tại sao không tin anh?”
Diệp Kính Văn ngấu nghiến hôn Lâm Vi, cắt ngang lời cậu, Lâm Vi thoáng sửng sốt, sau đó cũng hung hăng hôn lại, ngọn lửa kích tình càng làm tâm tình thêm kích động.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, môi lưỡi mãnh liệt giao tranh, trong cổ họng nồng nặc mùi máu tươi.
Hai người giống như đang đấu tay đôi, sau khi tách ra mới thở hổn hển nhìn chằm chằm đối phương.
Trợn mắt nửa ngày, sau đó đồng loạt cười.
|
“Đồ ngốc, anh đồng ý kết hôn thật, nhưng đâu phải cưới phụ nữ” Diệp Kính Văn bất đắc dĩ thở dài, cưng chìu hôn khóe miệng Lâm Vi.
“Chẳng lẽ muốn cưới đàn ông?” Lâm Vi trợn mắt nhìn hắn, sau đó hít sâu lấy lại nhịp tim.
“Đối tượng anh muốn kết hôn chỉ có thể là em, không phải đã động phòng rồi sao? Em làm sao mà chậm hiểu như vậy”
Lâm Vi mở to hai mắt “Anh điên rồi hả?”
“Anh không điên” Diệp Kính Văn nhanh chóng phủ nhận, dứt lời thì đưa tay lên “Chiếc nhẫn trên tay anh là nhẫn đôi, còn một cái để dành cho em đó”
“Không tin thì anh cho xem nè, anh bắt chước em ngày đó, khắc bên trong hai chữ”
Tháo nhẫn ra, Diệp Kính Văn tỉ mỉ để trước mặt Lâm Vi.
“Khốn kiếp, vậy mà không nói sớm” Lâm Vi đánh vào bụng Diệp Kính Văn một cái, nhưng đây chẳng qua chỉ là hành động làm nũng đối với Diệp Kính Văn mà thôi.
Hung hăng kéo Lâm Vi vào lòng, Diệp Kính Văn ghé vào tai cậu khẽ thì thầm
“Bất kể thân thể hay trái tim, Diệp Kính Văn này chỉ thuộc về em”
“Này” Một giọng nói vang lên phía sau “Hai người có muốn ôm ấp thì về nhà mà ôm. Ông trời đã khóc rồi, hai người còn muốn lấy nước mắt người khác nữa hả”
Lâm Vi đỏ mặt đẩy Diệp Kính Văn ra, liếc Chu Phóng một cái.
“Ô, sao lại nhìn anh kiểu đó? Anh đây có lòng tốt nhắc nhở thôi, đã là bác sĩ giáo viên cả rồi, mặt mũi tèm lem thế kia thật khó coi”
Nói xong huýt sáo chui vào xe.
“Tôi đi trước, hai người cứ tiếp tục” Sau đó lái xe đi.
“Khó hiểu thật, làm sao mà anh ta làm nhà văn được vậy” Diệp Kính Văn hừ lạnh một cái, dắt Lâm Vi về nhà.
Lâm Vi nhẹ cười “Anh ta chỉ xấu miệng thôi, lúc viết văn vẫn nghiêm túc mà”
“Trước mặt anh đừng khen người đàn ông khác, đặc biệt là tên tình địch giả tượng đó” Diệp Kính Văn quay lại hừ một cái.
Lâm Vi dịu dàng nắm tay hắn.
|