Văn Sĩ Điên Cuồng
|
|
Chương 9 | Tán gẫu sau khi uống rượu là thời cơ tốt nhất (hạ)
Giang Ninh liều mạng điều chỉnh hô hấp, lúc này mới lấy hết cam đảm kéo quần lót của Chu Phóng xuống, ném vào chậu rửa mặt bên cạnh, tận lực né tránh mắt không nhìn đến nơi kia, hướng ánh mắt vào bồn tắm, dùng nước ấm áp, nhẹ nhàng thay hắn lau người. So với tự tắm còn cẩn thận hơn.
Chu Phóng say rượu cũng không quấy phá, chỉ ngoan ngoãn nằm im lặng, phỏng chừng bị người ta ném từ tầng tám xuống cũng không biết.
Giang Ninh giúp hắn tắm rửa, tiếp xúc với làn da nóng muốn phỏng tay.
Ngón tay run rẩy chà sát thân thể người kia, cảm thấy mình có chút háo sắc, nhưng ngón tay vẫn không nỡ rời khỏi, luyến tiếc cơ thể nóng rực kia.
Không biết có phải vì ngâm mình trong nước, hay vì ngón tay lạnh ngắt của cậu chạm vào, Chu Phóng dường như hơi hồi tỉnh, nghi hoặc mở to hai mắt, mơ hồ nhìn người trước mặt.
“A… Cậu là ai?”
Giang Ninh như bị điện giật rụt tay lại, hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, sợ gì chứ, hắn ngay cả cậu là ai còn không biết, quả nhiên là rất say rồi.
Vì thế bàn tay lại làm càn, tiếp tục giúp hắn chà rửa hai chân.
Trong đầu hồi tưởng lại trước kia lúc bắp đùi cậu bị thương, hắn ôn nhu bôi thuốc vào chỗ bị thương, sau đó…. Sau đó cậu lại nổi lên phản ứng xấu hổ, bị người này dùng kiến thức phổ cập chỉ dạy làm thế nào để DIY.
Giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang chăm chú nhìn cậu, do say rượu, ánh mắt đỏ ửng làm cho tim Giang Ninh đập nhanh hơn một chút.
Lần trước hôn tuy hắn không đáp lại, nhưng cũng không từ chối. Vậy chẳng lẽ hắn đối với cậu cũng có ý?
Không bằng thừa dịp hắn say rượu, làm cho quan hệ của hai người thay đổi trong một lần?
Nghĩ như vậy, mắt liền liếc nhìn về phía yy của Chu Phóng, hô hấp càng trở nên gấp gáp.
“Chu Phóng, chúng ta lên giường, ngủ thôi.”
Con ngươi đen nháy của Chu Phóng chỉ toàn hình ảnh của Giang Ninh.
Tuy biết rằng hắn đang say, nhưng Giang Ninh vẫn cảm thấy chột dạ, nhẹ nhàng nâng hắn dậy, dùng khăn tắm lớn lau khô nước trên người, đỡ người đi đến phòng ngủ.
Sau khi đến phòng ngủ, đặt Chu Phóng trên giường, Giang Ninh cởi bỏ áo ngủ, bởi vì quá mức xấu hổ, ngón tay không khỏi run lên, mất nửa ngày mới đem hết quần áo cởi bỏ, thuận tiện cởi quần lót, mang thân trần trụi tiến vào trong chăn.
Cúi người xuống, chống tay ghé vào người hắn, có chút thẹn thùng tiến đến bên tai, hạ giọng, “Thích tôi không?”
Chu Phóng một mực nghiêm túc nhìn người phía trên, ánh mắt từ từ thanh tỉnh, khóe miệng cười cười, đưa tay sờ lên đôi má ửng hồng của cậu, thấp giọng nói, “Cậu thật là đẹp.”
Toàn thân khẽ run lên, ra vẻ trấn định giữ chặt tay hắn, vòng lên sau lưng mình, Chu Phóng thuận theo ôm lấy thắt lưng cậu, điều này làm Giang Ninh nghi hoặc, hắn rốt cục có say thật không? Cái tay kia sao lại đặt đúng vị trí khéo léo như vậy…
Chẳng qua, tên đã lên dây không thể không bắn, bất chấp luôn vậy.
Đưa môi tiếp cận, nhẹ giọng, “Hôn tôi, được không?”
Âm thanh câu dẫn, tựa như lông chim mềm mại nhẹ lướt qua nơi mẫn cảm nhất trong lòng, làm cho lòng người ngứa ngáy khó cưỡng.
Chu Phóng hé mắt, nhưng không di chuyển.
Giang Ninh đành phải chủ động hôn lên môi hắn.
Có lẽ vì say rượu, môi hắn nóng dọa người, Giang Ninh vừa chạm vào, đã bị nóng bỏng kia làm cho gương mặt ửng đỏ, mặt mình dày thật mà.
Không sao cả, dù sao hắn cũng uống rượu, nếu đã quyết định lúc người gặp khó mà lợi dụng, thì không cần lo lắng vấn đề mặt dày kia nữa.
Nghĩ thế, mạnh dạn đem đầu lưỡi tiến vào, mở khớp hàm hắn, lướt vào khoang miệng, không khẩn trương như lần trước, vì xác định đối phương không biết chuyện gì, Giang Ninh liền lớn mật trực tiếp câu dẫn, đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích hắn.
Đầu lưỡi có chút thẹn thùng, linh hoạt lướt trong khoang miệng, chỗ nào cũng kích thích nóng bỏng. Chu Phóng dường như rất thích cảm giác mềm mại này, hé mắt, bàn tay đặt ở eo Giang Ninh chặt lại, kéo gần khoảng cách, khiến thân thể hai người sát cùng một chỗ, không có kẽ hở.
Sau đó đột nhiên xoay người, phản công áp cái tên đang càn quấy trên người mình xuống dưới.
“A…”
Giang Ninh còn không kịp phản ứng,chỉ thấy trước mắt trời đất đảo lộn, đại não nháy mắt rung chuyển, đến lúc tìm lại được tiêu cự, nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của Chu Phóng đang ở phía trên mình.
Hơi thở nồng đậm mùi rượu trực tiếp tiến đến, lại một nụ hôn nữa, lần này đổi sang Chu Phóng chủ động.
Tựa như tuyên bố quyền sở hữu của mình, nụ hôn sau khi say rượu xuất phát từ ước muốn tha thiết trong nội tâm, vô cùng cuồng nhiệt và kịch liệt.
Đầu lưỡi Chu Phóng bên trong khoang miệng Giang Ninh bá đạo xâm lược, mang theo dục vọng chiếm giữ rất mãnh liệt, Giang Ninh vốn không nhiều kinh nghiệm, bị hắn hôn đến không thể chống đỡ, cánh tay vươn ra tự nhiên đặt ở bả vai hắn, há to miệng đuổi theo nụ hôn càn quấy của người kia.
“Ưm… ưm…”
Nghe được tiếng rên rỉ mê người từ cổ họng tựa như mèo kêu, Chu Phóng dường như càng trở nên kích động, vươn tay chế trụ sau gáy Giang Ninh, đầu lưỡi tiếp tục xâm nhập khoang miệng, lúc tiến vào nơi sâu nhất, Giang Ninh cảm thấy hắn giống như muốn đem mình nuốt vào bên trong.
Vì nụ hôn quá mức kịch liệt, cả người Giang Ninh nhẹ nhàng run rẩy, thậm chí có chút sợ hãi, sự tình vượt qua dự tính của cậu…
Đến lúc hắn buông ra, Giang Ninh chỉ cảm thấy mình sắp hít thở không thông, há to miệng hô hấp từng ngụm, đôi môi nóng bỏng của Chu Phóng lại tiếp tục tiến xuống dưới cằm.
“Chu Phóng…” Ngón tay Giang Ninh nắm chặt lưng hắn, nụ hôn xuống đến yết hầu, Chu Phóng khẽ cắn cắn, tiếng rên rỉ không khỏi bật ra, “Ưm…a…”
Chu Phóng say rượu, thân thể chỉ có thể tuân theo phản ứng trực tiếp nhất, tựa hồ bị là da trơn nhẵn kia hấp dẫn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khắp nơi, nhu thuận mân mê, đôi môi nóng rực lướt trên người cậu, tựa như dã thú cắn cắn gặm gặm, ở xương quai xanh hung hăng cắn một cái, lưu lại vết xanh tím đáng sợ.
Giang Ninh cảm thấy hắn cắn cắn gặm gặm, giống như đem mình trở thành đồ ăn.
Mặc dù là mình chủ động câu dẫn hắn trước, muốn thừa dịp hắn say rượu dụ dỗ, nhưng hiện tại bộ dạng hắn lại điên cuồng đáng sợ, Giang Ninh không khỏi có chút sợ hãi.
Loại chuyện này dù sao cũng chưa từng trải qua, chỉ nghe người khác nói lại, nếu đối phương không ôn nhu hành xử thì sẽ rất đau, thậm chí chảy máu, nếu nghiêm trọng hơn… có khi còn phải đến bệnh viện làm phẫu thuật.
Hiện tại đừng nói đến ôn nhu, đôi mắt đỏ rực của Chu Phóng dán trên người cậu, giống như dã thú mà xông đến hôn.
Thảm rồi…
Bắt đầu liều mạng phản kháng, cũng không kịp nữa, vừa rồi lúc hắn xoay người áp mình xuống, bị hắn hôn đã mất đi cơ hội phản kháng, hiện tại hay rồi, thân thể bị hắn nặng nề áp trên giường, nhốt lại trong ngực, một chút cũng không thể động, dính chặt vào lòng ngực rắn chắc, có thể cảm giác được tim mình đập nhanh không thể kiềm lại.
Đồng thời, hạ thân bởi vì ma sát thân mật đã có phản ứng.
Giang Ninh vốn định thay hắn dùng tay giải quyết, nhanh chóng đi ngủ, nhưng bị hắn gắt gao áp chế, căn bản là không còn đường sống quay về.
Cảm giác được tại hạ thân đang vì không ngừng bị đụng cham mà trở nên nóng rực, Giang Ninh khẩn trưng ôm chặt lưng hắn, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Tự làm tự chịu, cũng không thể oán giận ai, nếu sáng mai tê liệt mà vào viện thì đổ cho hắn uống say làm bậy, khiến hắn trong lòng áy náy phải chịu trách nhiệm là được.
Không biết Chu Phóng còn đang phân vân, say rượu mất đi lý trí căn bản không biết bước tiếp theo nên làm thế nào, sau khi cuồng nhiệt hôn Giang Ninh thì đột nhiên dừng lại.
Giang Ninh ngang tàng, hai chân chủ động tách ra, vòng qua lưng Chu Phóng.
“Chu Phóng… anh nhẹ một chút…”
Chủ động đẩy thân thể đến trước bộ vị đang ngẩng đầu của hắn, cắn chặt môi chờ đợi cảm giác bị xé rách thống khổ trong truyền thuyết.
Tư thế hiện tại, chỉ cần Chu Phóng thẳng lưng, hai người sẽ nhất thể kết hợp.
Kết quả, đợi thật lâu Chu Phóng cũng không nhúc nhích.
Giang Ninh có chút tức giận, nhưng người uống say cũng không có biện pháp, thẹn thùng giật giật thắt lưng, quay mặt sang hướng khác đỏ mặt nói, “Vào đi…”
Tay luồn qua, ôm sát thắt lưng người kia.
Kết quả, người Chu Phóng đổ ầm xuống.
“Ai…”
Hô hấp đều đều, biểu tình thỏa mãntrên gương mặt ửng đỏ, giống như đang ngủ?!
Giang Ninh hít sâu, lại hít sâu, vẫn là nhịn không được, cho hắn một quyền vào bụng, lại sợ đánh hắn bị thương, trên đường ra quyền tay liền chuyển hướng, khiến vai hắn trúng một chưởng.
Chu Phóng tựa hồ thấy đau, có chút ủy khuất nhíu mày rên một tiếng.
Giang Ninh sắc mặt trắng bệch, “Anh, cái tên này, tức chết tôi!” Nắm thật chặt nắm tay, nhìn người đang ngủ say, cảm thấy dường như người say rượu là mình, vừa ngốc vừa buồn cười.
Bất đắc dĩ đẩy thân thể hắn ra, Chu Phóng cũng tự mình trở người nằm bên cạnh, cảm thấy mỹ mãn giương miệng hô hấp.
Giang Ninh vừa buồn bực muốn đá hắn xuống giường, vừa thẹn thùng lấy tay nắm chặt bảo bối đang hưng phấn, khe khẽ ngóc đầu của ai kia.
Cảm giác được dục vọng của hắn trướng đại trong lòng bàn tay, Giang Ninh cắn chặt răng tăng nhanh động tác, vất vả làm cho hắn phóng ra, đến cậu lại có phản ứng, vì thế đổi tay, xoay người qua chỗ khác, trốn trong chăn tự mình DIY.
Tự mình làm cho mọi thứ rối rắm, cuối cùng quả nhiên tự mình thu dọn, thật là một đêm bi thảm.
Sau khi mọi thứ tạm ổn, đêm đã khuya, Giang Ninh cũng lười thu dọn mớ hỗn độn trên giường, trực tiếp tắt đèn.
Cảm giác cơ thể ấm áp của người bên cạnh, Giang Ninh nhích đến gần một chút, tựa vào trong ngực hắn, ôm thắt lưng người nọ.
Chu Phóng, cho anh chết, để xem ngày mai tỉnh lại tính thế nào.
Giang Ninh thấp giọng nói xong, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên.
Sáng hôm sau, gió lành lạnh thổi, ngoài trời mưa lất phất.
Tiếng mưa tạt vào cửa sổ khiến Chu Phóng khó chịu, bực bội mở mắt, so với nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài, trong ngực dường như rất ấm áp.
Cúi đầu, nhìn thấy Giang Ninh trong cọ tới cọ lui trong lòng mình, ôm chặt.
Trong lòng ấm áp, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, sau đó nhìn thấy Giang Ninh đang nhìn mình.
Chu Phóng nhếch khóe miệng cười cười, “Còn sớm, đã dậy rồi à?”
Lông mi Giang Ninh nhẹ nhàng run lên, giống như bị điện giật đẩy Chu Phóng ra, xoay người chui vào trong chăn.
Chu Phóng sửng sốt, người trong ngực đột nhiên rời đi, trong lòng có chút trống rỗng, lo lắng cũng nháy mắt biến mất.
“Cậu chui vào chăn làm gì…” Nói xong, cười xấu xa đưa tay kéo cậu ra ngoài, tay chạm vào tấm lưng ấm áp…
Lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng.
|
Bản thân tựa hồ cũng toàn thân… giữa hai chân còn có chất dịch dinh dính không cần đoán cũng biết là gì, giường đệm hỗn độn…
Chu Phóng trầm mặc một lát, nghĩ nghĩ, vẫn là mặt dày nói ra, “Tối qua tôi uống say.”
Giang Ninh không trả lời, Chu Phóng tiếp tục mặt dày, “Xảy ra chuyện gì sao?” Trên mặt còn cư nhiên nở nụ cười, thấy Giang Ninh vẫn không phản ứng, tiếp tục hỏi, “Tôi cái gì cũng không nhớ, nào, đến đây kể tôi nghe.” Nhẹ nhàng lắc lắc bả vai Giang Ninh, ý cười không thay đổi.
Giang Ninh sau khi trầm mặc một lúc lâu mới bình thản nói, “Nếu là uống rượu, vậy cứ xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra đi.” Đến chiêu lạt mềm buộc chặt cũng đem ra dùng nốt.
Chu Phóng trầm mặc, nhẹ giọng nói, “Vậy cậu cũng phải cho tôi biết, phát sinh cái gì chứ?”
Giang Ninh cười lạnh một tiếng, “Còn hỏi? Muốn tôi xốc chăn lên cho anh xem không?” Nói xong, đột nhiên bật dậy, kéo chăn xuống đến hông …
Nửa người trên từng dấu thâm tím lộ rõ, xương quai xanh còn nguyên dấu răng, khuôn ngực trắng nõn chi chít vết hôn, vô cùng gợi sắc.
Ánh mắt Chu Phóng dừng trên người cậu rất lâu, nhìn thấy rõ ràng, lúc này mới cười cười sờ mũi.
“Trước hết, xin lỗi cậu.” Dấu thâm tím này đương nhiên là do mình lưu lại, vết cắn ở xương quai xanh cậu ấy cũng không thể tự gây ra, không thể vì không nhớ rõ mà phủ nhận.
“Uống say, không thể khống chế, làm cậu bị thương sao?” Chu Phóng đưa tay muốn kéo Giang Ninh, lại bị cậu né tránh.
Giang Ninh kéo chăn đắp lên người, xoay người đưa lưng về phía hắn, thân thể khẽ run lên.
Hô hấp Chu Phóng khựng lại, nhìn dấu vết đáng sợ trên người Giang Ninh, cùng bộ dáng nhỏ bé đang run rẩy, chẳng lẽ tối qua tình hình chiến đấu rất kịch liệt? Nhưng trong trí nhớ, dường như chỉ là hôn thôi mà?
“Để tôi xem miệng vết thương được không?” Ngữ khí ôn nhu đến mình cũng không tin nổi, Chu Phóng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vai cậu, “Tôi giúp cậu rửa sạch, có… Để lại bên trong sao?”
Giang Ninh chôn chặt đầu trong gối, rầu rĩ, “Không cần, tôi tự rửa sạch là được.”
Đương nhiên không thể để hắn giúp mình rửa, nếu không sẽ lộ tẩy…
Hai người cùng rơi vào trầm mặc, trong không khí tĩnh lặng có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.
Một hồi lâu sau, Giang Ninh mới nhẹ giọng phá vỡ trầm mặc.
“Những lời anh nói tối qua, chỉ lo do uống say, phải không?” Thanh âm bình thản, dùng câu trần thuật để nói chuyện, “Nếu như chẳng qua là uống say, thì tôi quên hết rồi.”
Chu Phóng hơi bối rối, hắn căn bản không nhớ bản thân đã nói gì, làm sao có thể trả lời đây? Vì vậy tiếp tục mặt dày hỏi chuyện, “Tôi…đã nói gì?”
“Anh nói rất thích tôi, muốn ôm tôi.” Giang Ninh khựng lại một chút rồi nói tiếp, “Tôi còn tưởng là thật.”
Chu Phóng cảm thấy có ngụm máu đang dâng lên cổ chực chờ phun ra ngoài, mình cư nhiên uống say nói ra mấy lời đó? Không phải cậu ấy tự biên lên?
Nghi hoặc liếc nhìn cậu một cái, chỉ thấy ngón tay Gang Ninh nắm chặt, cả người khẽ run, thật khiến người khác đau lòng.
Những vết thâm tím kia cũng không giống như tự làm, hơn nữa trên giường còn có mùi hương nhàn nhạt, cho dù đã qua một đêm, cũng có thể loáng thoáng ngửi được…
“Khụ, tôi giúp cậu xử lý vết thương trước, được không?” Giọng nói ôn nhu tựa như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Đối phương cũng không cho hắn lối thoát, “Anh cảm thấy cố gắng xoa dịu như vậy hữu dụng sao?”
“Tôi…”
“Tối qua lúc tôi đau đến toàn thân run rẩy, anh một chút cũng không thèm để ý đến cảm giác của tôi…” Thanh âm Giang Ninh cố gắng bình ổn, nhưng cũng không che dấu được run rẩy, “Vì anh nói thích tôi, tuy rằng là cường ngạnh, động tác lại thô bạo, nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng… tôi…” Cắn cắn môi, “Nếu anh là do uống rượu say, vậy cứ xem như là ác mộng đi.”
Kéo chăn quấn chặt thân thể, thanh âm bình tĩnh trở lại, “Anh không cần bận tâm đến tôi.”
Chu Phóng đưa tay muốn an ủi cậu, lại bị cậu gạt ra, “Đừng động vào tôi!”
Nhìn ánh mắt cậu lạnh đến cực điểm, hàng lông mi khẽ run, Chu Phóng không biết làm sao, cảm thấy mình tối qua không có làm ra loại chuyện này, nhưng lại không thể giáp mặt đối chứng, sợ tổn thương đến cậu.
Chu Phóng suy nghĩ hỗn loạn, hít thở sâu, lúc này mới tỉnh táo lại, đứng lên đi lấy khăn mặt và hộp thuốc.
Giang Ninh trừng mắt nhìn về bóng dáng hắn, lộ ra nụ cười thản nhiên, thấy hắn vội vàng trở lại, nahnh chóng bày ra vẻ mặt lãnh đạm nhắm mắt tiếp tục run rẩy.
Chu Phóng đem thuốc mỡ đặt ở đầu giường, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Giang Ninh, bên tai cậu thấp giọng, “Thật xin lỗi.
Giang Ninh vừa định mỉa mai đáp lại, đột nhiên nghe hắn nói, “Những lời tối qua tôi nói, thích cậu, đều là sự thật.”
Trái tim mãnh liệt run lên, Giang Ninh bỗng dưng mở mắt, nhìn thấy hắn cười bình thản, trong lòng lại tức giận, nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói, “Anh không cần an ủi tôi.”
Chu Phóng vươn tay sờ tóc Giang Ninh, nhẹ nhàng cười cười, “Cậu bôi thuốc trước đi, tôi không thích nói dối, lại càng không thích nói dối cậu.”
Những lời này như kiếm hai lưỡi, khiến cho Giang Ninh trong lòng vừa ngọt ngào vừa hỗn loạn.
Hắn không phải đã phát hiện ra mình nói dối chứ? Nhưng, câu nói thích kia của hắn là thật?
Nghe được lời thổ lộ mong chờ đã lâu, tuy rằng không có những lời hoa mỹ, chỉ một câu thích đơn giản, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu?
Có lẽ vì sự yêu thích này là từ việc mình lừa hắn mới có được.
Nhưung hiện tại, nhìn đôi mắt đang mỉm cười của hắn, Giang Ninh thật sự không thể nào mặt dày nói, “Tối hôm qua là tôi câu dẫn anh, chủ động thân mật với anh, anh sau đó cũng không có làm gì, là tôi lấy tay giúp anh giải quyết, sau đó đem hiện trường bố trí thành anh xxx tôi.”
Những lời này làm sao mà nói ra được đây? Hay là nói đầu mình đụng tường cho rồi.
Giang Ninh trầm mặc một lát, quyết định đâm lao rồi phải theo lao giả vờ hồ đồ.
Ngẩng đầu thản nhiên nhìn Chu Phóng nói, “Anh ra ngoài trước đi, tôi tự bôi thuốc.” Nói xong, ra vẻ thẹn thùng cười cười, cúi đầu nhẹ giọng nói, “Anh thích tôi, tôi thật sự rất vui. Tôi cũng thích anh, cho nên tối qua mới nguyện ý…”
Nói đến đoạn mấu chốt, đờ người suy nghĩ.
Chu Phóng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, “Cậu không thích đại thúc sao?”
“Anh ghen sao?” Giang Ninh ngẩng đầu, hai người nhìn nhau chằm chằm, lúc này mới ăn ý cùng nhau nở nụ cười.
Chu Phóng vỗ nhẹ vai Giang Ninh, ôn nhu nói, “Chuyện tối qua, thật là có lỗi, cậu cũng đừng để bị ám ảnh, dù sao cũng là do tôi say rượu mất đi thần trí, mới đối với cậu thô bạo như vậy.” Nói xong lại nhếch khóe miệng, tiến đến bên tai cậu, “Sau này không say, sẽ đối với cậu… thật ôn nhu.”
Giang Ninh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói, “Anh ra ngoài trước đi, tôi phải thay quần áo.”
Chu Phóng đứng dậy, “Vậy cậu hảo hảo nghỉ ngơi, tôi đi mua bữa sáng.”
Trong phòng ngủ đi ra, Chu Phóng bất đắc dĩ xoa xoa trán, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hiển nhiên, kỹ năng diễn kịch của Giang Ninh đã được dày công tôi luyện, nhưng nghĩ muốn giấu giếm được Chu Phóng chuyên viết tiểu thuyết trinh thám đâu có dễ dàng.
Giang Ninh đã quên thu dọn phòng tắm, Chu Phóng cũng không cho rằng lúc mình say rượu còn có thể lợi hại như vậy, trật tự cởi quần áo, sau đó chuẩn xác nhét vào máy giặt.
Kia không phải rõ ràng — là cậu ấy cởi sao?
Còn chiếc quần nhỏ, ngay ngắn đặt trong chậu nhỏ, còn ngâm nước.
|
Chương 10 | Cứ như vậy mà rơi vào tình yêu.
Chu Phóng đi đến nơi trước kia thường mua đồ ăn sáng, chủ tiệm là một cô gái trẻ tuổi, thân thiết cười nói, “Lâu rồi không thấy cậu đến mua điểm tâm.”
Chu Phóng cười đến sáng lạn, tâm tình dường như rất tốt, “Vì gần đây có người làm bữa sáng cho tôi.”
“Bạn gái à?”
“Không phải.” Chu Phóng nhận bánh mì sữa từ tay nàng, ý vị thâm trường nói, “Là bảo mẫu.”
Lúc về nhà, nhìn thấy cửa phòng ngủ còn đóng chặt, Chu Phóng đem bữa sáng đặt lên bàn, đi vào gọi cậu.
Hẳn là cậu xấu hổ? Lâu như vậy rồi.
Sau khi vào phòng nhìn thấy chăn phồng lên, Giang Ninh đem cả người cuộn tròn bên trong, từ bên ngoài nhìn qua, thấy một ổ chăn đang không ngừng run lên.
Chu Phóng có chút nghi hoặc đi qua xốc chăn lên, bị tình cảnh trước mắt dọa một phen.
Nguyên lai là người kia vì sợ lạnh nên trốn trong chăn thay quần áo, lúc Chu Phóng xốc chăn lên cậu đang mặc quần lót, quần đang kéo lên đến đầu gối, hai chân quỳ xuống, vì thế toàn bộ phần mông bí ẩn đều bị Chu Phóng nhìn thấy trọn vẹn.
Ánh mắt Giang Ninh lạnh đến muốn giết người, Chu Phóng nhẹ nhàng kéo chăn về.
“Cậu tiếp tục đi.” Chu Phóng cao giọng lộ rõ ý cười, “Bôi thuốc xong rồi à?”
Giang Ninh nhanh chóng ở trong chăn mặc quần lót và quần dài, đứng lên, thản nhiên liếc mắt nhìn Chu Phóng một cái, “Bữa sáng đâu?”
“Ở trên bàn.”
“Mua trứng trà sao?”
Chu Phóng sờ sờ mũi, “Tôi chỉ mua bánh mì, cậu xem có hợp khẩu vị không?”
“À, có trứng trà thì thật tốt a.”
Chu Phóng rốt cục cũng nếm trải tư vị tự làm tự chịu, thời gian trước cố ý làm khó cậu ấy, bắt cậu ấy mỗi ngày làm cho mình ba món trứng, một chưng một ráng một luộc, hiện tại tốt rồi, báo ứng xuống đầu.
Lại nói tối hôm qua mình vừa mới “ôm” cậu ấy, hiện tại người ta như thế nào cũng là “trên người bị thương”, mình cũng không nên làm tâm tình cậu ấy trở nên không tốt.
Vì thế gật đầu cười, sờ sờ tóc cậu, “Tôi đi mua, mấy chén?”
“Ba.”
Ngữ khí tuy rằng lãnh đạm, nhưng Chu Phóng biết, lúc mình xoay người đi, cậu ấy khẳng định sẽ kéo khóe miệng cười rộ lên.
Lại lấy áo khoác chạy xuống cửa tiệm bán bữa sáng, cô chủ có chút nghi hoặc hỏi, “Cậu không phải vừa mới mua phần ăn sáng hai người mà, ăn không đủ sao?”
Chu Phóng cười khẽ, “Lần này mua cho chó nhỏ, con chó nhà tôi sáng nay hướng tôi tức giận a.”
Cô chủ tiệm khẽ cười, đưa ba chén trứng trà cho Chu Phóng, “Chó nhà cậu ăn trứng trà à?”
Chu Phóng nghiêm túc gật đầu, “Tôi nghiền nát cho nó ăn.”
Nhận trứng trà, cười nói cảm ơn rồi xoay người về nhà.
Lúc về đến Giang Ninh đang ngồi ở bàn ăn, im lặng uống sữa ăn bánh mì, nhìn thấy Chu Phóng vào đến nói, thản nhiên liếc hắn một cái, lại cúi đầu chuyên tâm ăn bữa sáng.
Chu Phóng ngồi xuống trước mặt cậu, đem trứng trà đưa qua, “Cho cậu.”
“Tôi no rồi, anh ăn đi.”
“Cậu…” Nhìn cậu ấy ăn hết hai phần bánh mì, Chu Phóng bất đắc dĩ thở dài, “Cậu cố ý trêu chọc tôi?”
“Không dám, tôi là bảo mẫu, anh mới là chủ nhân.”
Bộ dáng cậu có chỗ nào giống bảo mẫu chứ, nhếch khóe miệng cao cao tại thượng, ngược lại giống như nữ vương.
Chu Phóng cúi đầu cười cười, đổ trứng trà ra ăn.
Giang Ninh vẫn nhìn Chu Phóng, chờ hắn ăn xong mới thản nhiên nói, “Tôi tính về nhà.”
Chu Phóng sửng sốt, “Sao đột nhiên lại về nhà?”
“Cha tôi bảo về nhà một chuyến.”
“Vậy à… Kia, cậu có quay về không?”
“Tôi sao phải về lại đây, nơi này cũng không phải nhà tôi, chỉ là tôi ở nhờ thôi mà.”
Khẩu khí lãnh đạm khiến Chu Phóng có chút không thoải mái, sắc mặt cũng trầm xuống, “Nói đến là đến nói đi là đi, cậu cho tôi là cái gì?”
Đối diện ánh mắt nghiêm khắc của Chu Phóng, lông mi Giang Ninh run run, nhẹ nhàng cúi đầu, “Tôi có việc, phải về trước, sẽ trở lại mà.”
Thấy thái độ cậu tốt lên, Chu Phóng cũng hạ giọng, “Cậu có phải vẫn còn để ý chuyện tối qua không?”
Giang Ninh trầm mặc thật lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu, “Cảm thấy đối mặt với anh rất ngượng.”
Câu này là nói thật, nhớ đến tối qua mình không biết thẹn mà chủ động câu dẫn hắn, cuối cùng còn bỏ dỡ nửa chừng, sáng nay lại mặt dày giả vờ mình là người bị hại, giả yếu đuối, giả thẹn thùng hiện tại đối mặt với ánh mắt chân thành tươi cười của Chu Phóng, tâm cơ của mình thật xấu xa.
“Haha, hóa ra là do thẹn thùng a.” Chu Phóng lại lý giải thành một ý tứ khác, nghĩ nghĩ, cuối cùng hiểu được cậu ấy tuổi trẻ ngây ngô, còn nhỏ như vậy liền cùng người mới quen vài ngày “phát sinh quan hệ”, mặc kệ là sự thật hay giả vờ, đều làm khó cậu ấy.
Sau đó thẹn thùng cũng là điều bình thường.
Chu Phóng đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, cười đến ôn nhu, “Nếu cậu muốn về nhà thì về đi, cẩn thận suy nghĩ lại, tôi chờ cậu trở về.”
“Ừ.” Giang Ninh muốn rút tay về, lại bị hắn gắt gao nắm chặt.
“Vậy cậu cho tôi phương thức liên lạc, tôi không muốn cậu biến mất mà tôi cũng không biết nơi để tìm.”
Giang Ninh gật gật đầu, đem số điện thoại đưa cho hắn.
Giang Ninh phải đi, Chu Phóng liền lo lắng.
Bởi vì từng trả qua cái loại sinh ly tử biệt, trong lòng kỳ thật rất sợ hãi, cảm thấy tách ra sau đó sẽ khó gặp lại.
Vì thế mặt dày giữ lại hành lý của Giang Ninh, “Không phải chỉ có chút quần áo thôi sao, để lại chỗ tôi đi.”
Cậu bất đắc dĩ nói, “Tôi sẽ không chạy mất.”
“Không thể nói chính xác được, vạn nhất cậu gặp được đại thúc râu cá trê, cậu lấy chồng chạy đến chỗ khác tôi làm sao tìm được.” Mặt dày mày dạn.
Giang Ninh nhẹ nhàng cười cười, cúi đầu.
Cái cúi đầu ôn nhu kia, còn hơn thủy liên hoa bất thắng lương phong đích kiều tu…
[Hoa sen mỏng manh không chịu được gió lạnh]
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến câu này, Chu Phóng cảm thấy một khắc kia, nụ cười của cậu rất đẹp, cùng với người của nhiều năm trước, rất giống nhau.
Trong lòng khẽ động, đưa tay nâng cằm cậu, chuẩn xác nhắm đúng nơi nhích lại gần, hôn cậu.
Giang Ninh ngây người, khi phản ứng lại đã là một lúc sau, mặt tức thì đỏ lên.
“Anh làm gì, đang ở lối đi…” Lúc này cửa đang mở, Giang Ninh đứng ở hành lang bên ngoài.
Chu Phóng cười xấu xa đưa tay kéo cậu vào trong, thuận tay đóng cửa lại, “Vậy ở trong sẽ không sao.” Không đợi đối phương trả lời, lại đưa môi dán lên, lần này không chỉ đơn thuần là tập kích hôn môi, Chu Phóng rất không khách khí đưa đầu lưỡi xâm nhập, kích động cuốn lấy đầu lưỡi đang trốn tránh của cậu, một tay ôm thắt lưng cậu, một tay chế trụ sau gáy, xâm nhập hôn môi.
Ngón tay Giang Ninh nắm chặt góc áo Chu Phóng, bị động tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng bất ngờ.
Thật lâu sau, rốt cục không thể nhịn tên hỗn đản cố ý châm ngòi nụ hôn kiểu pháp này được nữa, dùng sức đẩy hắn ra, “Đủ rồi!” Nhẹ nhàng xoa xoa miệng, gục đầu xuống, “Tôi đi trước.” Thanh âm lạnh lùng, tai lại nhuộm một màu hồng nhạt.
Chu Phóng đứng ở phía sau cười xấu xa, “Đi bình an, tôi chờ cậu trở về.”
Sau đó không gặp vài ngày.
Giang Ninh đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, trên mạng truyền ra tin Bảo Đinh cùng nhà xuất bản ồn ào hủy bỏ hợp đồng.
Chu Phóng căn bản không nghĩ tới Giang Ninh và Bảo Đinh có quan hệ gì, còn tưởng thời gian này cậu không lên QQ là cùng nhà xuất bản thảo luận hợp đồng.
Buổi tối, lúc cái ảnh đại diện màu xám kia rốt cục cũng sáng đèn, Chu Phóng cảm thấy cậu dường như rất vội, vốn cũng không muốn làm phiền, không ngờ cậu ấy lại gửi tin nhắn qua.
“Có đó không?”
Chu Phóng đã sớm hủy bỏ thiết lập “trạng thái ẩn nhưng vẫn có thể nhìn thấy”, vốn định làm bộ không trực tuyến, nhưng nghĩ lại, cậu ấy tìm mình có việc gì sao? Vì thế trả lời, “Có, nhớ tôi sao?”
Bên kia tựa hồ có chút sốt ruột, không để ý lời trêu chọc của hắn, tốc độ đánh chữ đặc biệt nhanh.
“Nhà xuất bản mới của anh là ai?”
“Nam Duyệt.”
“Đã ký rồi sao?”
|
“Còn chưa.” Chu Phóng cảm thấy có chút kỳ lạ, buông ly nước xuống, ngữ khí nghiêm túc, “Làm sao vậy?”
“Đừng ký, nhà xuất bản đó rất mờ ám, mấy ngày nay vừa tuồn ra tin tức, bọn họ muốn gạt anh câu cá lớn, anh đừng mắc mưu, ngàn vạn lần đừng ký.”
Chu Phóng nhăn mặt, mấy năm nay ra cũng ra không ít sách, đối với xuất bản cũng có hiểu biết chút ít, trước kia hợp tác với nhà xuất bản Tân Tân, sau khi cho ra lò《Cẩu Huyết Nhân Sinh》, vì mình bắt đầu viết tiểu thuyết trinh thám, bọn họ lại không xuất bản thể loại này, vì thế ngưng hợp đồng, sau đó lại thảo luận cùng vài nhà xuất bản, mấy tác phẩm khác đều ra lò thuận lợi.
Vì sao Bảo Đinh đột nhiên kêu mình không được ký hợp đồng với bên kia?
“Sách mới của anh được mấy nhà xuất bản nâng giá, cuối cùng Nam Duyệt là đưa ra nhuận bút cao nhất phải không?”
“Ừ.”
“Bọn họ nhuận bút cao, nhưng đáng sợ ở chỗ họ gian lận số lượng in ấn của anh, họ thông báo cho anh số lượng in ấn ít đi một nửa, thần không biết quỷ không hay, mặt dày mày dạn khất đi tiền nhuận bút.”
Chu Phóng cười cười, “Chuyện giấu diếm số lượng in ấn này có biết cũng không thể trách được.”
“Trong điều khoản phụ của hợp đồng, bọn họ có bảo anh bán đứt bút danh không?”
Trong đầu Chu Phóng giật bắn, đột nhiên nhớ tới bên kia quả thật có cùng mình nói chuyện bán đứt bút danh, lúc ấy không đáp ứng vì mười năm quá dài, sau khi đàm phán thật lâu đổi lại thành ba năm, hắn cảm thấy ba năm cũng không có gì nên liền đồng ý.
Nhưng Bảo Đinh làm sao biết được?
“Ừ, có chuyện đó.” Chu Phóng mang theo nghi hoặc trả lời.
“Vậy là đúng rồi, trong ba năm sách mới của anh đều do họ xuất bản, bọn họ sẽ tìm người dùng bút danh của anh để viết, chính là mượn lính cầm thương, đến lúc đó anh chỉ có thể khóc không ra nước mắt, vì hợp đồng kia là anh tự mình ký, hơn nữa, không biết bút danh này chân chính là người nào, bọn họ có thể tùy ý tìm người giả mạo anh…”
Bị tin tức đáng sợ này dọa cho hốt hoảng, Chu Phóng nghi hoặc nói, “Làm sao cậu biết?”
Bên kia trầm mặc một lát, đánh qua một hàng chữ, “Là tin đường tắt, anh tin tôi một lần này đi.”
Chu Phóng trầm tư thật lâu, tuy rằng chưa từng gặp mặt Bảo Đinh, lại luôn có cảm giác thân thiết đã lâu. Hơn nữa, dường như cậu ấy không có lý do gì để gạt mình.
Kỳ quái là, ngữ khí nói chuyện hôm nay của người nọ, cảm giác không giống trước kia, tại sao lại lo lắng như vậy?
Tạm thời cho rằng cậu ấy quen biết nhiều nhà xuất bản, biết chút tin tức nên mới tốt bụng nhắc nhở mình đi.
Nghĩ như vậy, Chu Phóng liền gửi một tin nhắn “Cám ơn”, sau đó vội vàng lên QQ thảo luận với biên tập.
Cuối cùng lấy lý do “Vì phát hiện vấn đề nghiêm trọng, phải sửa chữa lại bản thảo từ đầu”, tạm thời kéo dài không ký hợp đồng, sau đó nhờ Chu Tân Tân điều tra nhà xuất bản kia rốt cục muốn làm cái quỷ gì.
Ba ngày sau, trên diễn đàn có người đăng tin tức về Nam Duyệt.
Rất nhiều sách xuất bản được in ba vạn, lại bị báo dối gian thành một vạn, tiền nhuận bút của tác giả bị giảm đi một nữa, hơn nữa họ lén lút in thêm mà không nói cho tác giả biết.
Hợp đồng dường như cũng có vấn đề, người không hiểu rõ luật pháp, không nhìn kỹ sẽ không cách nào phát hiện.
Có một bút danh là Sao Công, truyện do những tác giả mới viết và xuất bản dưới bút danh Sao Công cũng bị đưa ra ánh sáng, nghe nói là tay lính cầm thương bất mãn tiền nhuận bút, dẫn đến tranh cãi rồi cố tình phơi bày tin tức.
Chu Phóng vì quá lười biếng, mọi chuyện đều giao cho biên tập xử lý, sau khi biết tin tức, toàn thân không khỏi rét run.
Vốn định lên QQ giáo huấn Chu Tân Tân một phen, lại nghĩ, nha đầu kia phỏng chừng cũng không biết chuyện, biên tập trên mạng văn học và nhà xuất bản cũng không phải cùng nhau, Chu Tân Tân bất quá chỉ là bị người ta giật dây đem bản thảo về nộp cho nhà xuất bản mà thôi, hợp đồng đều do mình trực tiếp cùng bên kia thảo luận rồi ký kết, lần này thật quá sơ sót.
Chu Phóng quyết định hủy bỏ hợp đồng, đương nhiên bị người của Nam Duyệt chửi rủa một chút.
Mà đặc sắc hơn chính là, sau khi hủy hợp đồng, trên mạng xuất hiện rất nhiều tin tức phản đối Chu Phóng.
Một thời gian dài, lúc Chu Phóng lên mạng, đều có người lấy đủ loại lý do để bôi xấu hắn, nào là không coi ai ra gì, còn có không quan tâm lợi ích độc giả, đùa giỡn nhà xuất bản, thận chí lôi cả sinh hoạt cả nhân vào vân vân…
Nhưng đồng thời, cũng có rất nhiều bài viết khen ngợi Chu Phóng, tỷ như tác phẩm xuất sắc ra sao, nhân phẩm tốt cỡ nào.
Hai phe đối địch hình thành, rốt cục báo chí cũng đưa tin chuyện này.
Bên dưới lớp áo là những gì?
Rất nhiều người vây quanh xem cuộc vui, cũng có những người không vừa mắt Chu Phóng, nhân cơ hội châm ngòi thổi gió.
Đương sự là Chu Phóng lại vẫn lười biếng, thờ ơ như trước.
Tranh cãi kéo dài, giằng co gần một tuần, cuối cùng quản lý xóa bài viết, Chu Phóng giải thích và kết thúc mọi chuyện.
Sau đó, Chu Phóng đột nhiên nhận được lời mời của nhà xuất bản Tân Tân, nói là nguyện ý cho hắn xuất bản sách mới, hơn nữa nguyện ý cùng hắn ký hợp đồng năm năm, ưu tiên xuất bản tiểu thuyết của hắn, bảo đảm khai báo tiền nhuận bút chính xác.
Chân tướng là bọn họ cố ý bôi bác đối thủ, tung tin tức, sau đó quay đầu lại ký với giá thấp hơn, lôi kéo tác giả?
Chu Phóng nghi hoặc, cũng không nói thẳng ra, lấy ý mình còn muốn chỉnh sửa bản thảo, tạm thời không ký hợp đồng.
Nghĩ đến mọi việc là do Bảo Đinh thông báo với mình, cậu ấy dường như cũng vừa ký hợp đồng năm năm với nhà xuất bản Tân Tân, Chu Phóng trong lòng có điểm lạnh cả người.
Lúc lên QQ nói chuyện phiếm cùng Bảo Đinh, Chu Phóng đột nhiên hỏi, “Cậu biết biên tập nhà xuất bản Tân Tân sao?”
“Không biết.” Trả lời rất quả quyết, dường như chột dạ?
Chu Phóng ngẩn người, cũng không hỏi lại, bất động thanh sắc đem nghi ngờ đè nén xuống.
Sau mấy ngày đủ chuyện loạn thất bát tao, Giang Ninh lại về nhà, Chu Phóng một mình trong phòng cảm thấy phiền nhiều, ngày kế tiếp liền lái xe trở về nhà cũ.
Đi gặp cha mẹ, sau đó đứng trước căn nhà nhỏ mà mình từng ở, chầm chậm đi vào.
Lúc này đang là mùa đông, mảnh sân không ai quét dọn, đã bốc lên mùi mốc meo, đi trên mặt đất, ẩm ướt theo lòng bàn chân truyền lên, khiến cho người ta toàn thân lạnh lẽo.
Cái cây giữa sân, năm đó khi rời đi, chỉ to bằng hai cổ tay, hiện tại, mình phải vươn một cánh tay mới ôm hết được.
Trên cây có khắc chữ, bởi vì đã lâu, tựa hồ đã mờ không còn rõ nét.
Bên cạnh có một cột gỗ, phía dưới chính là con chó đã chết.
Sân nhà lạnh vắng thê lương, chôn cất những điều mình từng quan tâm nhất, năm đó rời đi, trái tim dường như đã bị chôn theo cùng, lưu lại nơi này.
Nên những năm gần đây, luôn cảm thấy trong lòng tồn tại một khoảng không vắng lặng.
Chu Phóng ngồi xổm trước cái cây, vươn tay, nhẹ nhàng sờ vào chữ Ninh không còn rõ nét kia.
“Tôi tới thăm cậu.”
Khóe miệng nhếch lên nụ cười chua xót, thanh âm cũng trở nên trầm thấp.
Nhớ đến bài thơ bằng bút lông năm đó lúc cậu ấy sắp đi đưa cho mình, viết bài《Giang Thành Tử》 của Tô Thức.
Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, thiên lý cô phần, vô xử thoại thê lương.
Rất nhiều lần trong mộng, mơ thấy hoa trong vườn nở rộ, người kia đang nhổ cỏ dại, thản nhiên nở nụ cười.
Tỉnh lại sẽ nhớ đến bài thơ kia, nhớ tới mộ phần cô liêu ở tha hương.
Sinh tử lưỡng mang mang, vô xử thoại thê lương.
Bài thơ cậu ấy thích nhất, cuối cùng, lại vì cậu ấy mà ứng lên người mình.
Trong lòng mỗi lần mặc niệm tên cậu ấy, là một lần tra tấn chính mình, ban đêm khó ngủ, Chu Phóng lại nhớ đến hành lang vắng lặng của bệnh viện.
Nỗi đau khổ vĩnh viễn bị chia cắt, năm năm qua chưa từng nguôi ngoai.
Nguyên bản cho rằng bản thân cứ mãi mãi tịch mịch như vậy, nên mang theo thái độ vui chơi với đời người, yên tâm thoải mái làm hoa công tử đại lưu manh, vì hắn biết rõ, khoảnh khắc nhìn thấy thân thể Đoan Mộc Ninh bị tấm vải trắng che phủ, tâm hắn đã chết.
Nhưng mà hiện tại, hắn động tâm lần nữa, cư nhiên lại có thể xảy ra.
Đứng trước “mộ phần” của Tiểu Ninh, Chu Phóng chỉ cảm thấy rất hổ thẹn, những cũng có cảm giác nhẹ nhõm.
Có lẽ, mình rốt cục cũng có thể giải thoát khỏi ác mộng, cho quá khứ trôi qua.
Nghĩ muốn ích kỷ một chút, không muốn mang theo cô tịch và thống khổ này cả đời, hiện tại, người kia khiến cho mình cảm nhận được sự ấm áp.
Tuy rằng thấy rất có lỗi với Đoan Mộc Ninh, nhưng quý trọng người hiện tại mới là quan trọng nhất.
“Cậu lúc trước không phải từng nói, hy vọng tác phẩm của mình có thể xuất bản sao?” Chu Phóng khe khẽ thở dài, dựa vào cái cây, thấp giọng nói, “Không nghĩ tới xuất bản cũng có nhiều bức màn đen tối như vậy, tôi hiện tại cũng chẳng còn cảm thấy được tâm tình vui vẻ sau khi sách được xuất bản nữa.”
“Chỉ cảm thấy mệt chết đi được.”
Trước mắt tựa hồ hiện ra khuôn mặt tươi cười thản nhiên của người kia, vẻ mặt khao khát nói, “Tương lai nếu như có thể ra sách, liền đem sách của mình đặt ở ô trống bên phải giá sách kia.”
Ánh mắt Chu Phóng không khỏi chua xót.
|
“Trước kia tôi và cậu, đều quá mức đơn thuần.” Dừng một chút, bất đắc dĩ cười nói, “Đáng tiếc, lúc ấy tôi không biết quý trọng sự đơn thuần của cậu.”
Hiện tại nhớ đến, đứa nhỏ đơn thuần trước kia, hẳn sẽ không thể chịu được âm mưu quỷ kế của bên ngoài.
Tâm mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi, không để ý đến tranh cãi, an an ổn ổn nói chuyện yêu đương.
Từng nghe người ta nói, người mà mình không thể có được, điều duy nhất có thể làm là đem người đó chôn sâu trong lòng, không được quên đi.
Đi qua thời gian cô độc một mình, Chu Phóng rốt cục cũng quyết định, đem tình cảm kia chôn sâu, giấu kín trong lòng.
Trước khi đi, nhẹ nhàng lau lau cái tên khắc trên cây, ôn nhu nói, “Nhớ rõ tôi từng nói, cậu có tâm sự đều phải nói với tôi, tôi rất ghét bị người ta lừa gạt.”
Nụ cười quen thuộc, ánh mắt lãnh đạm, còn có đôi tai hay ửng đỏ khi thẹn thùng,
Hơn nữa về điểm có chút tâm cơ…
Giang Ninh và Đoan Môc Ninh mặc dù có nhiều bất đồng, nhưng lại có nhiều điều giống nhau, đôi khi nhìn bóng lưng cậu ấy, không nhịn được liền kêu tên Tiểu Ninh.
“Tiểu Ninh, nếu cậu thật sự lên thiên đường, cầu cậu phù hộ là tôi đoán sai đi.” Chu Phóng nhếch khóe môi, cười đến có chút bất đắc dĩ, “Lòng cậu hẳn là không sâu như vậy đâu, phải không?”
|