Cưng À, Cưng Chiều Anh Nữa Đi
|
|
“Vẫn đau.” Co rút đau đớn vẫn từng trận từng trận, nhưng mà không kịch liệt như vừa rồi, “Hơn nữa khăn mặt hết nóng rồi.”
Thiệu Duẫn nhẫn nại nhắm mắt, sau đó căm tức mở ra.“Này, cô có biết hai chữ khách khí viết thế nào hay không?”
Đan Tiểu Phù nghiêng đầu, đôi mắt đẹp xem xét anh, lại cho anh một nụ cười.“Anh không hiểu sao? Tôi có thể dạy anh.”
Gân xanh lại nổi lên, Thiệu Duẫn cắn răng, thật sự xoay người muốn đi, ở lại nữa anh thật sự muốn xuống tay bóp chết cô gái được một tấc lại muốn tiến một thước này!
“Này!” Thấy anh lại tức giận, Đan Tiểu Phù nhanh chóng bắt lấy anh.“Chỉ đùa một chút thôi!” Thật là, như vậy lại giận.
Thiệu Duẫn quay đầu, lạnh lùng nhìn.“Một chút cũng chẳng buồn cười.”
“À!” Đan Tiểu Phù khẽ cắn môi, lại đưa lên một nụ cười lấy lòng.“Thực xin lỗi nha!”
Cô gái này nghĩ dùng cùng một chiêu đối phó với anh vẫn có tác dụng sao? Thiệu Duẫn hừ trong lòng, không muốn để ý cô, lại rút cái tay bị cô nắm ra, chuẩn bị rời đi.
“A...... Đau quá.”
Anh dừng chân.
“A......” Tiếng rên rỉ từ phía sau bay tới.
Thiệu Duẫn thở sâu, không muốn để ý cũng không muốn nghe, đi vài bước, lại nghe thấy tiếng nức nở than nhẹ không ngừng, anh rốt cục chịu không nổi quay đầu.
“Này! Đừng giả vờ!“Anh sẽ không dễ dàng mắc mưu đâu.
Đan Tiểu Phù ôm bụng, khăn mặt sớm bị vất qua một bên, cô mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn trắng bệch, mà đôi mắt kia lại có một tầng hơi nước, xem xét liếc anh một cái, cô lại chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục ôm bụng, cảm giác giống như con mèo nhỏ bị vứt bỏ, nhìn rất là đáng thương.
Cô nhất định đang giả vờ! Vừa rồi ở ven đường cô đau đến gần xỉu cũng không có nghe cô rên một tiếng, bây giờ lại bày ra vẻ đáng thương như thế.
Anh sẽ không mắc mưu!
Thiệu Duẫn xoay người chuẩn bị đi, nhưng phía sau lại im lặng, một chút rên rỉ cũng không có, anh bước từng bước......
Phía sau vẫn im lặng.
Anh giãy dụa nhắm mắt lại, nói cho chính mình đừng để ý cô, cô gái này chỉ giả vờ đáng thương, mình trăm ngàn lần không được mắc mưu.
Nhưng...... Đáng chết!
Cuối cùng anh vẫn chịu không nổi xoay người, đi tới sô pha, nhặt khăn mặt lên, sau đó buồn bực đi tới phòng tắm.
“Tôi rất đói bụng......”
Phía sau, một câu mềm mại bay tới.
Shit! anh biết là không thể mềm lòng mà!
|
Chương 4 [1]
Trời còn chưa sáng hẳn, Đan Tiểu Phù đã tỉnh.
Chậm rãi mở mắt ra, trong mắt hơi buồn ngủ, cả người vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, đang buồn ngủ, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Thiệu Duẫn ngủ ở bên sô pha, đầu gối lên sô pha, cả người lại ngồi dưới đất, tay kê lên sô pha, vẫn mang kính mắt, ngủ rất say.
Mở mắt nhìn, Đan Tiểu Phù hoàn toàn tỉnh ngủ.
Sao anh còn ở đây?
Cô khẽ nhíu mày nhớ lại một chút, tối hôm qua anh nấu bữa tối cho cô ăn…… Thật ra tủ lạnh nhà cô có thể nói là trống không, chỉ có cách nấu mỳ ăn liền cô mua.
Mà lúc nhìn thấy đống mỳ ăn to đùng cùng mấy món ăn nhanh anh liền nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, lấy một gói to đi vào bếp.
Mà cô vẫn thoải mái nằm trên sô pha chờ ăn cơm.
Bụng vẫn đau, nhưng mà rốt cục không còn đau đến nỗi muốn ngất nữa, chỉ là, nhìn anh buồn bực muốn rời đi, lại nhịn không được muốn chọc anh, hơn nữa cũng không muốn anh đi nhanh như vậy, có thể là vì con gái đến kỳ thì đặc biệt yếu ớt, muốn có người ở cùng.
Trước kia khi đau sinh lý, cô đều là một mình chịu đựng, đây vẫn là lần đầu tiên có người quan tâm cô như vậy, cảm giác rất khác!
Mà nhìn anh rõ ràng không muốn, nhưng vẫn mềm lòng, cô liền cảm thấy chơi rất vui, thế nên mới quyết định giả vờ đáng thương, muốn anh lưu lại.
Không ngờ anh thật sự lưu lại, xem ra người đàn ông này tuy lòng dạ hẹp hòi, nhưng thật ra rất biết cách săn sóc.
Nghĩ đến đôi tay ngâm nước nóng đến đỏ hồng của anh, lòng Đan Tiểu Phù liền có chút mềm mại, môi cũng nhịn không được nhẹ nhàng gợi lên.
Chưa đến mười lăm phút, Thiệu Duẫn đã bưng bát đi ra khỏi phòng bếp, đem bát đặt lên bàn.“Tôi thấy trong tủ lạnh có cơm nguội, liền đem nấu cho cơm vào nấu chung với mỳ tôm, cô cứ coi như cháo, ăn đi!”
“Tôi không có sức……” Đút cho cô đi!
Thiệu Duẫn lập tức trừng cô.
Đan Tiểu Phù nhanh chóng nở nụ cười.“Đùa thôi!” Được rồi, không cần đùa đến mức phát hỏa! Cô thực thức thời bưng tô lên, thổi thổi, ăn từng miếng.
Ô…… Thật cảm động, rốt cục cũng được ăn! Cả ngày hôm nay trừ nước cô chưa có cái gì vào bụng.
Thấy cô vừa le lưỡi vừa không để ý mỳ nóng, ăn như sói đói làm cho anh nhíu mày.“Cô đã nhịn đói bao lâu?”
“Một ngày.” Cô hàm hồ trả lời, ngậm thìa cau mũi.“Hơn nữa đến kỳ, rất rất đói.”
Cũng không quản anh là đàn ông, cô nói rất tỉnh bơ.
Nghe thấy cả ngày cô chưa ăn gì, Thiệu Duẫn không khỏi nhíu mày.“Cô giảm béo?” con gái sẽ làm mấy loại chuyện ngược đãi bản thân như vậy.
“Tôi không thích tự ngược như vậy.” Đan Tiểu Phù lườm anh một cái, cô không mập, vì sao phải giảm béo? Với lại dù có giảm béo cũng không nhất thiết phải nhịn đói, cô sẽ không tự tìm tội chịu.“Tôi không rảnh để ăn.”
“Không rảnh?” Đây là lý do gì?
Không đói nữa, cô mới thả chậm tốc độ, vừa ăn vừa nói chuyện với anh.“Gần đây tôi nhận làm cho một tạp chí, phải viết bài gửi cho tạp chí đó, gần đây phải đẩy nhanh tốc độ, hôm nay mới giao xong.”
Công việc của cô rất hỗn loạn, viết một ít, vẽ tranh minh hoạ một ít, lâu lâu lại nhận làm vài cái bản thảo, lúc nhàn thì rất nhàn, nhưng lúc có việc lại phải làm đến bù đầu.
Mà đang làm việc đến giai đoạn cuối, bình thường cô có thói quen làm luôn một lần cho xong, cho nên cũng không cảm thấy đói; Nhưng xong việc liền đói bụng, vừa hay lại đến kỳ, liền biến thành như bây giờ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười ngọt ngào lại mang theo châm chọc. “Anh không phát hiện gần đây tôi không xuất hiện trong trấn sao? Sao nào, không thấy tôi có nhớ tôi không?”
“Đúng vậy, tôi vẫn thường nghĩ đến cô.” Thiệu Duẫn lạnh lùng mở miệng, cười châm biếm.“Nghĩ phải làm thế nào mới làm cho cô mất mặt, sau đó vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Vậy nhất định anh rất thất vọng.” Đan Tiểu Phù cười cười.“Hôm nay chúng ta lại gặp mặt, hơn nữa tôi làm xong việc rồi sẽ rất nhàn, sẽ thường thường vào trấn đi dạo nha!” Cho nên anh không muốn nhìn thấy cô rất khó!
“Khéo như vậy? Hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đây, nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta hẳn là không có cơ hội chạm mặt.” Tuy rằng anh còn nửa tháng nghỉ ngơi, nhưng anh không muốn ở lại trấn nhỏ này, dù sao việc cũng giúp xong rồi, anh cũng có thể rời đi.
Quan trọng nhất là, có thể không gặp lại cô gái đáng ghét này.
Nghe anh phải rời khỏi, Đan Tiểu Phù trừng mắt nhìn, cắn thìa, thực hồn nhiên xem xét anh. “Anh làm thế có thể xem là đang chạy trối chết không?”
Cô gái này…… Thiệu Duẫn cảm thấy cơn tức lại nổi lên, anh thở sâu, dường như là cắn răng mở miệng.“Đan Tiểu Phù, cô có thể ngậm miệng lại, lo ăn cơm đi được hay không?”
“Nhưng anh không thấy, không nói gì sẽ rất nhàm chán sao?” Cô rất cố gắng tìm đề tài nha!
“Tôi đi rồi, cô sẽ không nhàm chán.” Ở lại nữa anh nhất định sẽ bị cô chọc giận đến trào máu họng.
Thấy anh chuẩn bị rời đi, Đan Tiểu Phù vội vàng mở miệng.“Bụng tôi……”
“Đừng nói với tôi bụng cô còn đau.” Nhìn cô có tinh thần như vậy, anh căn bản không tin.
“Đúng là không đau lắm nữa.” Cô thành thật trả lời, ánh mắt xem xét anh, hơi làm nũng.“Nhưng là vẫn hơi đau nha, anh ở lại với tôi đi! Chờ tôi ngủ rồi anh hãy đi?”
Thiệu Duẫn nhíu mày nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn gợi lên một chút đùa cợt.“Đan tiểu thư, loại hành động dịu dàng này tôi chỉ làm với bạn gái.” Mà cô? Quên đi!
“À!” Đan Tiểu Phù hiểu ra, lập tức lộ ra biểu tình khó xử,“Cho nên anh muốn tôi làm bạn gái anh?”
Thiệu Duẫn đáp lại là xoay người bước đi, nói tiếp với cô anh thật sự muốn bóp chết cô, mỗi một câu cô gái này nói ra đều khiêu khích anh.
“Này!” Thấy anh thật sự đi rồi, Đan Tiểu Phù không khỏi chép môi.“Thật là! Không biết đùa là gì sao?” Cô đặt bát xuống bàn, chỉnh lại tư thế, nằm xuống sô pha.
Thiệu Duẫn vừa đi, không khí trong phòng lại trở nên im lặng.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước của dòng suối bên cạnh chảy, lúc yên tĩnh, tiếng nước đặc biệt rõ ràng, mà vừa rồi nói chuyện với Thiệu Duẫn, cô hoàn toàn không nghe được tiếng nước chảy.
Thu hồi lại nụ cười trên khuôn mặt, cô trầm mặc nghe tiếng nước, ở một mình như thế này cô đã sớm thành thói quen, chỉ là, hôm nay không biết vì sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.
Cho nên mới mở miệng muốn Thiệu Duẫn ở lại, hôm nay cô thật sự rất muốn có người bầu bạn, xem ra, kỳ sinh lý tới, con gái thật sự sẽ trở nên yếu ớt ư?
Ôm bụng, cô có chút đùa cợt cười, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá, ngủ vẫn tốt hơn! Nhưng cô lười về phòng, trực tiếp nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một đêm trên sô pha.
“Này!” Giọng nói từ cửa truyền đến.
Đan Tiểu Phù lập tức mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy Thiệu Duẫn, cô ngẩn người, khóe miệng lại gợi lên tươi cười.“Sao lại trở lại? Lưu luyến không muốn rời tôi sao?”
“Tôi quên điện thoại.” Thiệu Duẫn tức giận trả lời, điện thoại của anh để ở trên bàn, vừa rồi nổi giận đùng đùng rời đi, đã quên lấy.
Ai ngờ trở lại, đứng ở cửa lại thấy cô cô đơn nằm ở trên sô pha, làm cho anh dừng bước, đột nhiên không biết có nên lên tiếng hay không.
Lần đầu nhìn thấy cô gái này lộ ra vẻ mặt này, anh thật đúng là không quen, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng.
Kết quả, vừa thấy anh, cô gái này lại bày ra bộ dạng đáng đánh đòn.
Thiệu Duẫn mím môi, đi vào phòng, thuận tay tắt đèn phòng khách.
“Này! Sao lại tắt đèn?” trong phòng trở nên u ám, chỉ còn lại ánh đèn mỏng manh bên ngoài từ cửa sổ sát đất bên cạnh chiếu vào.
“Ngủ đi!” Thiệu Duẫn ngồi xuống, dựa lưng vào sô pha cô đang nằm.
Động tác của anh làm cô ngây người, sau đó cắn môi nở nụ cười.“Tiểu bạch kiểm, anh thật tốt.”
“Đừng gọi tôi là tiểu bạch kiểm!” Anh tức giận trả lời, hơn nữa anh cũng không muốn cô khen anh là người tốt! Ai bảo cô không có việc gì lại lộ ra biểu tình cô đơn này, mà anh lại nhìn thấy, lập tức liền mềm lòng.
“Vậy gọi anh là tiểu Duẫn Duẫn nhé?”
Trong bóng đêm, giọng nói Thiệu Duẫn thực kiềm chế, “Đan Tiểu Phù, cô không ngủ thì tôi đi.” Tiểu Duẫn Duẫn? Cái gì hả!
Đan Tiểu Phù nhanh chóng ngậm miệng, nhưng cánh môi lại mang theo nụ cười, nhìn lưng của anh, cô cảm thấy lòng mềm ra, nóng nóng, có một loại cảm động nói không nên lời.
Được rồi, cô muốn thu hồi lại ấn tượng trước kia –
Thật ra, tiểu bạch kiểm cũng có chỗ mê người.
Giữ lấy nụ cười, Đan Tiểu Phù nhìn khuôn mặt Thiệu Duẫn lúc ngủ.
Gần đây cô hay thức đêm, ngủ rất ít, hơn nữa lại bị đau sinh lý, tối hôm qua ăn no rồi, cả người mệt mỏi, nhìn bóng dáng của anh liền hốt hoảng ngủ.
Không ngờ tỉnh lại còn có thể nhìn thấy anh, xem ra anh đã ngủ quên.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, còn chưa đến năm giờ, bên ngoài vẫn là tối, trời còn chưa sáng anh, chỉ là, buổi sáng trên núi hơi lạnh.
Cô thật cẩn thận đứng dậy, lấy một cái chăn trong ngăn tủ ra, nhẹ nhàng đi đến bên Thiệu Duẫn, cẩn thận ngồi xổm, đem chăn đắp lên người anh.
Đắp chăn cho anh rồi, cô ngẩng đầu, tò mò theo dõi anh, gần như vậy, phát hiện làn da của người này thật tốt, còn trắng hơn cả cô, nhưng lại nhìn không ra nửa lỗ chân lông.
Hơn nữa ngũ quan rất được, làm nam thật sự đáng tiếc!
Đan Tiểu Phù nhẹ nhàng vươn tay vén tóc rơi trên trán Thiệu Duẫn, nhìn mắt kính trên mặt anh, nghĩ nghĩ, vẫn đưa tay chậm rãi giúp anh lấy xuống.
Lấy kính mắt ra, cô liền không tiếng động huýt sáo một tiếng.
Lông mi thật dài, hơn nữa không có mắt kính, ngũ quan của anh càng nhu hòa, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu trên người anh, giống như một vị công chúa.
Nghĩ đến việc anh biết cô gọi anh là “Công chúa”…… Cô có thể tưởng tượng ra bộ dáng anh biến sắc mặt, miệng lại không nhịn được nở nụ cười.
Anh rất dễ giận, cô tùy tiện nói mấy câu là có thể làm cho anh căm tức, kỳ lạ, không phải anh là luật sư sao? Luật sư không phải luôn luôn rất bình tĩnh, vì sao anh lại dễ giận như vậy?
Cô có một thói quen xấu, đối phương càng phản ứng lại, càng giận, cô càng thích chọc, cho nên mới có chuyện mở miệng ra là liền chọc anh.
Ai bảo anh phản ứng vui như vậy? Gà tràng bụng nhỏ, so đo với con gái, xứng đáng bị cô đùa bỡn!
Nhưng mà trải qua tối hôm qua, cô thật sự bị anh thay đổi cách nhìn, hơn nữa anh thật sự ở lại cùng cô, rõ ràng chán ghét cô, không ba thì năm lần bị cô chọc giận đến phát điên, lại sẽ vì cô mà mềm lòng.
Thực đáng yêu!
|
4-2 Nhìn tướng ngủ của anh, bên miệng mỉm cười sâu sắc, nhịn không được vươn tay khẽ chạm mũi anh, đây là lần đầu tiên cô thật sự nhìn anh như vậy.
Đối người đàn ông, cô chỉ thưởng thức dạng cô thích — cô thích đàn ông dũng mãnh, ánh mắt cô cho tới bây giờ chỉ dừng ở trên người đàn ông dũng mãnh có khả năng làm cho cô chảy nước miếng.
Trước kia tất cả bạn trai cô kết giao đều là đàn ông dũng mãnh gợi cảm mà cô thích, dạng giống bạch mã vương tử yếu đuối, ẻo lả như Thiệu Duẫn, cô cho tới bây giờ không hề chú ý qua.
Cho nên lúc trước cũng không cảm thấy mặt Thiệu Duẫn có gì đẹp, đối với diện mạo của anh cô luôn xem nhẹ.
Nhưng giờ phút này cảm giác của cô không giống, có thể là ngày hôm qua anh làm cho cô thay đổi suy nghĩ, hiện tại nhìn anh, cảm thấy bộ dạng anh cũng không tệ lắm.
Ngũ quan tuấn mỹ, lông mi đen dài làm cho anh bớt đi một tia âm nhu, lại tăng thêm một chút hương vị đàn ông, dưới mũi thẳng là đôi môi đẹp.
Không biết hôn lên cảm giác như thế nào……
Đan Tiểu Phù nghĩ tà ác, bất chợt có một suy nghĩ — cô chưa từng kết bạn với loại đàn ông thế này nha! Trước đây là không có hứng thú, mà hiện tại……
Nghĩ đến tối hôm qua Thiệu Duẫn ôn nhu, còn có bộ dáng rõ ràng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại không có cách nào với cô kia, hơn nữa khi anh mềm lòng, ở bên cô làm lòng cô thấy ấm áp……
Người đàn ông như anh vậy, lần đầu tiên cô gặp được, mà tối hôm qua hành động của anh làm cho cô có chút động tâm nho nhỏ.
Khi một cô gái động lòng kỳ thật rất đơn giản, một chút săn sóc nho nhỏ, có thể làm cho tâm tịch mịch trở nên rung động.
Cô nghĩ, tối hôm qua anh đột nhiên quyết định ở lại với cô, hẳn là khi ở cửa, nhìn thấy cô có chút cô đơn.
Cô không thường cô đơn, trấn nhỏ rất náo nhiệt, cô có thể nơi nơi la cà, cũng thói quen một mình một chỗ, tối hôm qua chính là nhất thời yếu ớt, làm cho cô cảm thấy cô đơn.
Mà anh thấy được, tuy rằng không thích cô, nhưng anh vẫn ở lại bên cô, an ủi cô đang cô đơn, làm cho cô không còn cô đơn nữa.
Nhìn bóng dáng của anh, cô cũng nhìn đến ôn nhu của anh, lòng ấm áp, lại xuất hiện rung động nho nhỏ.
Cô hình như có thích anh một chút……
Mà anh, hẳn là không phải chỉ có một chút chán ghét cô.
“Giờ nên làm cái gì bây giờ……” Hơn nữa anh sẽ rời khỏi trấn nhỏ, cô muốn một chút rung động này liền dừng lại như vậy sao?
Đan Tiểu Phù do dự, đưa tay vuốt mặt anh lướt qua hai má của anh.
Cảm giác được trên mặt hơi ngứa, Thiệu Duẫn nhíu mày, theo bản năng giơ tay bắt lấy tay trên mặt.
Tay bị bắt lấy, Đan Tiểu Phù sửng sốt, nâng mắt nhìn anh.
Thiệu Duẫn cũng chậm rãi mở mắt ra, không có mắt kính ngăn cách, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp như bảo thạch, phiếm một chút sương mù, hơi tính trẻ con nhìn cô.
Thình thịch!
Trái tim Đan Tiểu Phù nhảy một cái, đột nhiên hiểu được cảm giác khi vương tử đánh thức mỹ nhân ngủ say trong cổ tích.
Cơ hồ là xúc động, cô cúi đầu xuống, dùng sức hôn lên đôi môi mỏng kia.
Đột nhiên bị hôn, Thiệu Duẫn sửng sốt, sau đó nháy mắt thanh tỉnh: “Cô……” Miệng vừa mới mở, cái lưỡi trơn trượt liền tham tiến trong miệng anh.
“A……” Không dự đoán được động tác của cô nhanh như vậy, Thiệu Duẫn hoàn toàn không kịp phản ứng.
Kỹ thuật hôn của cô tốt lắm, đầu lưỡi nhiệt tình quấn lấy anh, khiêu khích anh, từng chút từng chút quyến rũ dục vọng đàn ông của anh.
Anh là đàn ông, lại mới vừa tỉnh ngủ, lý trí còn không kịp cự tuyệt, bản năng phản ứng đã ôm thân thể trong tay, giơ tay ôm lấy thắt lưng của cô, đem cô ôm vào trong lòng, lưỡi lửa nóng lập tức triển khai đáp lại.
Đan Tiểu Phù ngồi khóa ở trên người anh, dưới mông cảm giác được cứng rắn bừng bừng phấn chấn của đàn ông, cánh tay vòng ôm lấy cổ của anh, cô mở cánh môi ra, gắn bó cùng anh nóng bỏng giao triền.
Hơi thở hai người dần dần hỗn loạn, bàn tay to tham nhập quần áo của cô, cách nội y cầm lấy một bên mềm mại, cô nhìn thì gầy, nhưng bộ ngực lại rất tròn, no đủ làm cho người ta không thể một tay nắm giữ.
Mà đầu nhũ sớm mẫn cảm đứng thẳng, cách nội y mỏng manh đâm vào tay của anh, ngón tay đi vào nội y, bắt lấy đầu nhũ khẽ kéo.
“A~……” Cô lập tức bật ra tiếng rên nhẹ, di chuyển cặp mông trắng, đè ép nam tính phía dưới, đầu lưỡi càng quấn quýt cùng anh triền miên, phản ứng nhiệt tình làm cho một tia lý trí còn sót lại của Thiệu Duẫn cũng biến mất.
Môi lưỡi nóng cháy đột nhiên chuyển thành mãnh liệt, cắn nuốt đoạt lấy hương vị ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn, ngón tay nắm lấy đầu nhũ dùng sức xoa nắn, làm cô khoái cảm sâu sắc.
Thân thể kiều diễm run rẩy, da thịt vì tình dục mà mẫn cảm đỏ ửng một chút, môi lưỡi giao triền làm cho cô cơ hồ không thể nuốt, nước bọt chảy xuống chiếc cằm phấn nộn, mà cách một lần vải, cô vẫn cảm nhận được nam tính thật lớn dưới mông kia làm cho cô hưng phấn mà run run.
|
Nhưng mà…… Bây giờ không được.
Cô cơ hồ là tiếc nuối rời đi môi lưỡi của anh, thấy anh còn muốn hôn tiếp, nhanh chóng vươn tay ngăn cản môi anh: “Không được, bây giờ không tiện.” Nếu tiếp tục sẽ không thể dừng được.
“Sao lại không tiện?” Dục vọng đàn ông không dễ dàng tiêu mất như vậy, tay vẫn nắm ngực cô dùng sức nắm chặt, lại kéo đầu nhũ.
“Ah~……” Cắn môi nhịn xuống rên rỉ sắp ra khỏi miệng, cô nhanh bắt lấy tay anh, không cho anh lại tiếp tục đốt lửa.
“Anh quên?” Đan Tiểu Phù kiều mỵ nhìn anh, cô hiện tại đang là kỳ sinh lý!
Thiệu Duẫn chậm rãi khôi phục lý trí, cũng nghĩ đến hiện tại cô là tình hình gì. Nhưng trọng điểm không phải là cái này, mà là anh làm sao có thể cùng cô……
Anh nhanh tay rút ra khỏi quần áo của cô, nhưng bàn tay lại vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại trắng mịn mới vừa rồi, hơn nữa dục vọng của anh vẫn trướng đau, vẫn đang chạm vào mông của cô.
“Cô…… Tôi……” anh xấu hổ lại kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên không biết nên xử lý tình hình này như thế nào, cô cùng anh…… sao lại như vậy?
Anh nhớ lại, nghĩ đến là cô hôn anh trước……
“Cô đột nhiên hôn tôi làm gì?” Cô gái này không biết buổi sáng là không thể trêu chọc đàn ông sao?
“Bởi vì muốn hôn a!” Đan Tiểu Phù cũng không thẹn thùng, trả lời tự nhiên, môi của cô vẫn vì nụ hôn kịch liệt vừa rồi mà sưng đỏ, thoạt nhìn rất là mê người.
Nhìn chằm chằm môi của cô, Thiệu Duẫn nghĩ đến cảm giác mới vừa rồi hôn cô, rất thơm, thực mềm, mà cô nhiệt tình đáp lại làm cho anh mất lý trí.
Nhớ lại một hồi, thân thể anh lại nóng lên.
Đáng chết!
Anh nhanh chóng dời tầm mắt, cúi đầu không được tự nhiên, mà dục vọng dưới thân ngược lại càng cứng rắn.
Cảm nhận được bừng bừng phấn chấn dưới mông càng nóng bỏng, lại thấy khuôn mặt anh phiếm hồng, Đan Tiểu Phù không khỏi muốn cười: “Anh…… Có muốn đi nhà tắm không?”
“Câm miệng!” Giận đỏ mặt, Thiệu Duẫn chật vật rống lại.
“Hay là…… Muốn tôi dùng phương pháp khác giúp anh?” Cô khiêu khích gần sát anh, ở bên tai anh thổi nhẹ, lại cắn vành tai của anh.
Lời nói dụ hoặc làm cho thân thể anh càng bừng lửa nóng, trong óc lập tức hiện lên một màn hình ảnh tưởng tượng, làm cho dục hỏa của anh toàn bộ không tiêu được.
“Muốn sao?” Thanh âm của cô lại kiều lại mị, cái mông nhẹ chuyển, cọ xát lửa nóng của anh.
Cô gái này……
Thiệu Duẫn thở dốc trầm trọng, biết cô là cố ý, làm cho anh vừa giận : “Đủ rồi!” anh dùng lực đẩy cô ra, vội vàng nhảy người lên. Mà anh đũng quần dưới thân, vì dục vọng mà buộc chặt.
Anh liều mạng hít sâu, cắn răng giận trừng cô: “Đan Tiểu Phù, cô chơi đã chưa?” Cô gái này đang nghĩ cái gì? Không có việc gì đột nhiên dụ hoặc anh.
“Tôi không chơi nha!” Cô là thật sự: “Tiểu Duẫn Duẫn, anh muốn cùng tôi kết giao thử hay không?” Cô cười đề nghị.
“Cái gì?” Thiệu Duẫn kinh ngạc trừng lớn mắt: “Cô đang đùa giỡn cái gì?”
“Tôi không có nói giỡn.” Cô nhìn anh: “Tôi là thật sự.”
Thiệu Duẫn trừng mắt cô: “Cô không phải chỉ yêu đàn ông dũng mãnh sao?” Loại giống như anh, cô không phải luôn xem thường sao?
“Đúng nha!” Đan Tiểu Phù gật đầu: “Nhưng tôi phát hiện anh cũng không tệ nha! Ngẫu nhiên muốn đổi khẩu vị thôi!”
Cô đá lông nheo với anh: “Như thế nào? Muốn hay không?”
Đổi khẩu vị?
Cô gái này xem anh là cái gì? Bữa ăn ngon sao?
“Không cần!” Không chút nghĩ ngợi, anh cắn răng từ chối: “Tôi không có hứng thú với cô.”
“Phải không?” Cô cắn môi, ngắm xuống hướng đũng quần của anh: “Nhưng ‘Nơi đó’ của anh không phải là nói như vậy.”
Rõ ràng liền đối cô rất “Hứng thú”!
“Này chính là bản năng người đàn ông!” Thiệu Duẫn gầm nhẹ, tùy tiện tìm một cô gái khi anh vừa tỉnh ngủ khiêu khích anh, anh cũng sẽ có phản ứng.
“Là như thế sao? Vậy anh có muốn đợi kỳ sinh lý của tôi qua rồi thử lại không?” Ánh mắt Đan Tiểu Phù thực hoài nghi, nhịn không được đề nghị, mắt đẹp biểu lộ một chút khiêu khích.
Gân xanh bạo liệt, Thiệu Duẫn bị cô làm tức giận đến nói không ra lời: “Đan Tiểu Phù cô, cô……”Cô gái này có biết hai chữ thẹn thùng viết như thế nào hay không?
Lại cùng cô nói tiếp anh sẽ hộc máu! Anh tức giận đến xoay người bước đi.
Lại tức giận!
Đan Tiểu Phù cười nhìn Thiệu Duẫn nổi giận đùng đùng rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé vào trên sô pha, ngón tay mơn trớn cánh môi lửa nóng, nhớ đến cảm giác bị anh hôn.
Cũng không tệ lắm…… Cô thích.
Cô nâng tay trái lên, đem ngón cái cùng ngón trỏ duỗi thẳng, bày ra tư thế súng lục, bắn về phía cửa.
“Bằng!” Thiệu Duẫn, cô thích……
Quyết định, khiến cho tâm này tiếp tục động đi!
Anh hiện tại chán ghét cô cũng không sao, cô sẽ làm cho anh thích cô!
Đảo đôi mắt, cô nở nụ cười ngọt ngào.
#Chậc xém chút nữa có h coii roy
|
Chương 5 Nghĩ đến chuyện xảy ra với Đan Tiểu Phù sáng hôm đó, tâm tình Thiệu Duẫn xấu vô cùng, nếu cô không ngừng lại, không chừng hai người thật sự đã lăn lên giường.
Cô gái kia không biết nổi cơn thần kinh gì, thế mà lại hôn anh, còn khiêu khích anh, đưa ra yêu cầu kết giao, nghĩ đến thái độ ngả ngớn của cô khi đó, Thiệu Duẫn càng nhăn chặt mày.
Cô gái đó nhất định đang đùa anh!
Anh không tin cô thật sự muốn cùng anh kết giao, nhất định chỉ đơn giản muốn đùa bỡn anh, muốn chỉnh anh, nhìn xem anh sẽ có phản ứng gì.
Thiệu Duẫn càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể, theo tính cách của cô gái kia rất có thể làm ra loại chuyện này, đáng giận! Anh biết không nên mềm lòng với cô, cô gái kia căn bản không biết cảm ơn!
Hơn nữa vì chỉnh anh còn hôn anh…… Thiệu Duẫn buồn bực nhất chính là điều này, nghĩ đến chuyện hai người thiếu chút nữa lau súng, anh bị khiêu khích đến mất đi lý trí, cô ngâm nga tuyệt vời giống như xuân dược, còn có cảm giác lúc hôn cô, lưỡi hai người kịch liệt quấn vào nhau, môi mềm mại sau khi được anh hôn kiều diễm như hoa nở rộ, bộ ngực sữa no đủ được bàn tay anh xoa bóp, nhũ tiêm đứng thẳng……
Đáng chết!
Cảm giác thân thể dâng lên một trận lửa nóng quen thuộc, Thiệu Duẫn nhanh chóng bắt lấy ly bia trên bàn, uống một hơi, muốn dùng cái lạnh của bia ngăn chận lại hơi nóng trong người.
Bia nhanh chóng bị anh uống cạn, nhưng mà vẫn không dập được lửa, anh hơi nhếch môi, đưa tay lại mở ra một chai bia khác, ngửa đầu tiếp tục uống.
“Này! Uống nhiều như vậy, cậu muốn say à?” Đồ Vu Luân bị động tác của anh dọa, người này sao thế? Lần đầu nhìn anh uống như vậy.
Thiệu Duẫn không hé răng, tiếp tục uống bia.
“Này! Hôm nay là ngày chia tay cuộc đời độc thân của tớ, sắc mặt cậu có thể đừng như vậy thối hay không?” Đồ Vu Luân chịu không nổi, cả một ngày đều nhìn sắc mặt xám xịt của anh, anh lại không đắc tội cậu ấy nha!
Thiệu Duẫn buông vỏ chai bia, lạnh lùng liếc Đồ Vu Luân.“Nếu không vì cậu đột nhiên nói muốn đính hôn, tớ đã sớm rời đi, còn có thể ở lại đây sao?” anh đã đủ nể tình, cả kỳ nghỉ đều dành hết cho Đồ Vu Luân, nếu không bây giờ anh đã sớm rời trấn nhỏ, căn bản không muốn gặp lại cô gái kia.
Nghĩ đến cô gái kia…… Mấy ngày nay anh cũng chưa gặp cô, hừ, nói cái gì kết giao, quả nhiên là chỉnh anh! Như vậy tốt nhất, trước khi anh rời đi trấn nhỏ cô tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt anh!
Thiệu Duẫn căm tức nghĩ, vươn tay mở chai bia thứ ba.
“A Duẫn, làm sao vậy? Chúng ta là bạn tốt nha!” Đồ Vu Luân vươn tay dùng sức giữ lấy tay Thiệu Duẫn, “Lễ đính hôn của tớ đương nhiên cậu phải tham gia! Với lại ngày nghỉ của cậu không phải còn mười ngày sao, sao phải vội đi như vậy? Mười ngày tới ở trấn nhỏ luôn đi!” Vừa hay, ngày đính hôn của anh chính là mười ngày sau.
“Vừa mới theo đuổi được liền đính hôn, cậu cũng thực gấp.” Thiệu Duẫn hừ lạnh, cứ vì một cô gái mà buông tha cuộc sống tự do, anh không còn lời nói để bình luận hành động của Đồ Vu Luân.
“Đương nhiên, tớ chờ ngày hôm nay đã rất lâu rồi.” Đồ Vu Luân nhướng môi cười, biết Thiệu Duẫn không cho là đúng, anh vỗ vỗ vai.“Anh bạn, chờ cậu gặp được sẽ biết.”
Gặp được? Trong óc đột nhiên hiện lên hình ảnh của Đan Tiểu Phù.
Thiệu Duẫn sửng sốt,“Làm sao có thể?” anh không nên nghĩ như vậy, cho dù gặp được cũng nhất định là một cô hái dịu dàng săn sóc, làm sao có thể là Đan Tiểu Phù không hề có tư sắc gì đáng nói?
“Được rồi, anh bạn, đừng vội cãi lại, tớ nói với cậu……” Đồ Vu Luân ôm lấy vai Thiệu Duẫn, đang chuẩn bị phát biểu thì lại đột nhiên đứng hình.“Hả?” anh nâng cằm Thiệu Duẫn lên.
“Làm gì vậy?” Thiệu Duẫn chán ghét hất tay anh ra, anh không phải gay.
“Anh bạn, hôm nay tớ mới phát hiện mắt cậu đẹp như vậy.” Đồ Vu Luân kinh ngạc trừng lớn mắt. “Ông trời! So với con gái……”
Con gái? Thiệu Duẫn lạnh lùng nheo mắt.
“À……” Đồ Vu Luân ôm tim, có loại cảm giác bị điện giật.“Anh bạn, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tớ, tớ đã có vợ rồi……”
“Tớ không ngại tìm vợ của cậu, thuận tiện tán gẫu một chút, giao tình giữa tớ và cậu tốt như thế nào.” Vì giúp Đồ Vu Luân theo đuổi vợ, bọn họ vờ như quen biết nhau không bao lâu, nếu anh nói cho cô ấy biết tất cả đều là bẫy, Đồ Vu Luân liền xong!
“Khụ khụ, uống bia uống bia.” Đồ Vu Luân thức thời nói sang chuyện khác, cầm bia uống một ngụm, lại cảm thấy không đúng, kỳ lạ nhìn Thiệu Duẫn.
“Sao?” Thiệu Duẫn liếc anh một cái.
“Anh bạn, kính của cậu đâu?” Bây giờ anh mới phát hiện Thiệu Duẫn không mang mắt kính. “Hai ngày nay hình như không thấy cậu mang kính……”
Nếu không phải vậy, anh cũng sẽ không phát hiện mắt Thiệu Duẫn còn đẹp hơn cả con gái.
Sắc mặt Thiệu Duẫn cứng đờ,“Không cẩn thận dẫm lên, hỏng rồi.” anh tùy tiện tìm lý do.
“À!” Đồ Vu Luân gật đầu, cũng không hoài nghi, đang muốn mở miệng thì cửa đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao.
“Này, Đan Tiểu Phù, đây là nơi của đàn ông, con gái như cô tới đây làm gì?”
“Muốn tới thì tới, bằng giao tình của tôi và Allen, không thể tới sao?” Đan Tiểu Phù hừ nhẹ, kiêu ngạo đi vào khách sạn.
Đột nhiên có người huýt sao.“Tiểu Phù, hôm nay ăn mặc thật mát mẻ!”
“Thích không?” Đan Tiểu Phù ngả ngớn sờ cằm đối phương, cô mặc một cái áo ba lỗ màu đỏ đáng yêu, vải dệt buộc vòng quanh người ôm lấy bộ ngực cao ngất cùng thắt lưng mảnh khảnh, dưới thân là một cái váy siêu ngắn mê ngươi, lộ ra chân dài trắng mịn, mà trên mặt lại mang một cái mắt kính không độ.
|